Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 170: Chương 170



Gia vị để nấu đều do bà cụ mang sẵn từ nhà. Bà cụ đun nước sôi, tìm gạo trong tủ để nấu cơm, bảo Lý Lan Tử chặt sườn thành miếng và rửa sạch, rồi lấy thịt lớn gỡ ra, tẩm ướp gia vị.

Bốn người vừa bàn cách đối phó "kẻ xấu", vừa nhanh tay nấu nướng. Người miền Bắc nấu ăn rất hào phóng trong việc dùng dầu mỡ, nay điều kiện kinh tế khá hơn, bà cụ Vệ cũng chẳng tiếc gì. Để "dụ ruồi", bà cụ cố ý mở hé cửa sổ nhỏ trong bếp.

Khi dầu đã đủ nóng, bà cụ cho rau cắt sẵn vào chảo, kèm theo tiếng "xèo xèo" vang lên, mùi thơm nức tỏa ra. Bà cụ tranh thủ lúc này nêm gia vị, đảo đều, đậy nắp lại một lúc rồi nháy mắt ra hiệu cho Diêu Thúy Phân. Thúy Phân hiểu ý, lập tức cầm chiếc quạt nan vừa tìm được, ra sức quạt mùi thơm ra ngoài cửa sổ.

Nấu ăn thì không quá mệt, nhưng việc quạt lại đòi hỏi sức lực. Ba người con dâu thay phiên nhau quạt đến mệt nhoài. Món này xong đến món khác, cuối cùng chỉ còn sườn chưa hầm, nhưng "ruồi" vẫn chưa mò đến. Bà cụ nghi ngờ, "Không lẽ Ngọc Thư lừa mẹ? Hay là mùi thơm chưa đủ hấp dẫn, không bay xa được?"

Để kiểm chứng, bà cụ bảo Quốc Kiện xuống nhà đi một vòng trong khu gia đình xem thử. Bà cụ muốn biết mùi thơm có tỏa ra hay không.

Quốc Kiện làm theo lời, đi xuống ngó nghiêng rồi về báo lại:

"Bà ơi, mùi thơm rõ lắm, thơm cực kỳ! Cháu đứng ngoài cổng khu gia đình còn ngửi được. Trên đường về, cháu thấy có mấy người còn dán mặt lên cửa sổ, chắc chắn là ngửi thấy mùi đồ ăn nhà mình!"

Bà cụ liếc nhìn qua cửa kính, thấy dưới cửa sổ đối diện đúng là có vài khuôn mặt đang dán vào đó. Bà cụ liền đoán ra chuyện.

Đến khi Tạ Ngọc Thư trở về, bà ấy thấy sắc mặt mẹ chồng hơi lạ, trong lòng chột dạ hỏi:

"Mẹ ơi, chị Mã có tới không? Có phải chị ấy cãi nhau với mẹ không?"

"Chị Mã nào? Mẹ đợi cả buổi, đến cả bóng ma cũng không thấy, uổng công mẹ nấu bao nhiêu món!" Bà cụ bực tức, hậm hực vì phải nén cơn giận trong lòng.

Tạ Ngọc Thư ngạc nhiên:

"Không thể nào! Để con ra hỏi thử."

Bà cụ không nói gì thêm.

Cánh cửa đối diện vang lên tiếng động. Tạ Ngọc Thư cùng một người phụ nữ giọng lớn to nhỏ gì đó ngoài hành lang. Bà cụ Vệ lắng nghe, loáng thoáng nghe được hai từ "sinh con" và "Dung Thành", cơn giận trong lòng bà cụ cũng nguôi đi đôi chút.

Tạ Ngọc Thư quay lại nói:

"Mẹ ơi, tối nay mẹ con mình ở lại đây ăn cơm luôn nhé. Con gái chị Mã sắp sinh, họ lo bác sĩ ở trạm y tế của quân đội không đủ trình độ nên đã đưa con gái đến bệnh viện Nhân dân số Một ở Dung Thành rồi. Con dạo này bận quá không về, giờ mới biết mấy hôm nay chị Mã đều ở bệnh viện chăm con gái, chỉ tối muộn mới về. Hôm qua còn bắt gặp nhà nào đó làm đậu phụ chiên, chị ấy cũng chửi họ là hưởng thụ chủ nghĩa tư bản."

May

"Thế à, vậy tối nay dạy dỗ cô ta sau."

Vì bực mình trong lòng, bữa trưa bà cụ ăn thêm nửa bát cơm. Đến chiều, mới ba giờ, bà cụ đã bắt đầu chuẩn bị cho bữa tối.

Tối nay không thể nấu quá nhiều món, bà cụ quyết định hầm nốt thịt chưa làm buổi trưa, ăn kèm mì sợi với nước thịt.

Thịt đã ướp sẵn được nhúng qua trứng, chiên sơ trong dầu rồi bỏ vào nước hầm mới nấu, đặt lên bếp than để hầm chậm.

Ban đầu chưa có mùi gì, nhưng đến khoảng bốn giờ, nước hầm sôi sùng sục. Bà cụ thêm nước sôi vào, tiếp tục hầm cho thịt nhừ. Mùi thơm tỏa khắp khu gia đình.

Hương thịt hầm còn mạnh hơn cả đồ xào. Khi xào đồ, mọi người chỉ dán mặt vào cửa sổ nhìn, nhưng khi hầm thịt, nhiều người đã không kiềm chế được mà mò tới.

Trẻ con càng tò mò, chạy khắp nơi, áp tai vào từng cánh cửa để nghe, chỉ để tìm ra mùi thơm phát ra từ đâu.

Chị Mã, người hay lo chuyện bao đồng, đạp xe từ Dung Thành về, mệt nhoài, vừa đói vừa hoa mắt. Mùi thịt hầm xộc vào khiến bụng bà ta réo ầm ĩ. Gắng gượng khóa xe xong, bà ta uống một ngụm nước nóng rồi bắt đầu đi tìm nguồn gốc mùi thơm.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 171: Chương 171



Thực ra chẳng cần tìm đâu xa, đứng ở chân cầu thang bà ta đã thấy một đám trẻ con tụ tập trước cửa nhà Vệ Đại Trụ.

"Đúng là nhà bác sĩ Tạ rồi! Bình thường chẳng phải cũng tốt lắm sao, giờ lại bày ra kiểu sống xa hoa thế này?"

Chị Mã lẩm bẩm, bước tới đập cửa rầm rầm:

"Chị Tạ! Mở cửa! Cả nước đang thực hành tiết kiệm, chị làm gì mà bày ra lối sống xa xỉ thế này? Đây là sai phạm, nghe chưa? Mau mở cửa!"

Nghe tiếng chị Mã, bà cụ Vệ nheo mắt, ngồi bật dậy. Không vội mở cửa, bà cụ quay sang hỏi Quốc Kiện và Quốc Khang:

"Con ruồi đáng ghét kia có phải là bà ta không?"

"Đúng rồi, bà! Cho bà ấy một trận, dạy cho bà ấy sợ tới mức không dám mò đến nữa!" Quốc Khang hớn hở đáp.

Bà cụ nghiêm giọng:

"Quốc Khang, không được nghĩ những chuyện nguy hiểm như thế. Bây giờ là thời đại mới, chúng ta phải giảng đạo lý, lấy lý mà thắng, hiểu chưa? Các cháu ở trong nhà đợi, đừng ra ngoài. Con ruồi ngoài kia để bà xử lý. Hiểu không?"

Quốc Kiện và Quốc Khang tò mò muốn biết bà cụ sẽ làm gì, nhưng không dám trái lời, chỉ có thể sốt ruột đứng trong nhà, cố ghé tai nghe động tĩnh ngoài cửa, háo hức chờ đợi sự oai phong của bà nội.

Bà cụ Vệ không khiến hai đứa cháu thất vọng. Bà cụ giật cửa ra, lập tức lớn tiếng:

"Đập cái gì mà đập! Cửa không phải của nhà cô nên không tiếc hả? Đập hỏng thì cô bồi thường chắc? Đồ quấy rầy giấc ngủ của người khác, ăn no rửng mỡ không có việc gì làm hả? Đến cửa nhà người ta mà gây ồn ào, cô có chút giáo dưỡng nào không vậy?"

Chị Mã: "..." Đây là bà cụ hung dữ từ đâu xông ra thế này? Sao chưa phân trắng đen đã chửi người ta rồi?

Chị Mã trừng mắt nhìn bà cụ Vệ, ngó kỹ một hồi mà chẳng thấy có chút gì quen thuộc. Bà ta nghiến răng, cố nén giận, hỏi:

"Tôi cũng là người ở khu gia đình quân nhân, hôm nay đến tìm Tạ Ngọc Thư. Bác sĩ Tạ có nhà không?"

Vừa hỏi, bà ta vừa không kìm được mà thò đầu nhìn vào trong nhà họ Vệ, bụng nghĩ: "Mùi thịt kho thơm quá!"

May

"Nhìn cái gì mà nhìn? Mắt trộm mắt gian!"

Bà cụ Vệ lập tức xụ mặt, gương mặt dữ tợn như muốn dọa người. Bà cụ lạnh lùng hỏi:

"Cô tìm Ngọc Thư có việc gì? Người lớn thế này rồi, sao không biết suy nghĩ? Ngọc Thư tan làm lúc mấy giờ, cô không biết chắc? Giờ này nó còn đang làm việc ở đội y tế đấy! Cô tưởng ai cũng rảnh rỗi, sống ngày ngâm trong muối như cô, nhàn đến phát chán chắc?"

Chị Mã, người bao năm nay vẫn là "chị đại" trong khu gia đình quân nhân, trời không sợ đất không sợ, chưa từng bị ai mắng như thế. Nay bị bà cụ Vệ thẳng thừng tạt cho hai gáo nước lạnh, cơn giận trong lòng bà ta cũng bị khơi lên. Bà ta nheo mắt, liếc bà cụ Vệ, rồi cao giọng:

"Bà là ai mà tôi chưa từng thấy trong khu quân nhân? Tránh ra, tôi muốn nói chuyện với Tạ Ngọc Thư."

"Ta là ai?" Bà cụ Vệ cười nhạt, đáp:

"Ta là mẹ chồng của Tạ Ngọc Thư, cũng là mẹ của Vệ Đại Trụ!"

"Nói cho cô rõ nhé, ta đã bảo con dâu ta còn đang ở đội y tế, chưa về. Cô ngó nghiêng cái gì? Mắt trộm mắt gian, nhìn là biết không phải người đàng hoàng! Có phải đang nhắm tới đồ nhà ta không?"

Không ngờ lại bị gán cho tội "ăn trộm," chị Mã lập tức không chịu nổi, lớn tiếng phản bác:

"Này bà cụ, bà nói lý chút được không? Bà lấy mắt nào nhìn thấy tôi thèm khát đồ nhà bà?"

"Bằng cả hai mắt đây!" Bà cụ Vệ đốp lại không chút nể nang. "Nếu không dòm ngó đồ nhà ta, thì cô nhìn vào trong làm gì? Nhà ta có món gì rơi vào tay cô không? Nói rõ ra xem nào, không thì cô chính là đồ trộm cắp! Chờ lúc Ngọc Thư không có nhà, định đến trộm gà trộm chó, đúng không? Không ngờ ở khu gia đình quân nhân mà cũng mọc ra loại rác rưởi như cô!"

Bà cụ Vệ mở miệng liền chụp ngay một chiếc mũ đen lên đầu chị Mã, không hề do dự. Đây là lần đầu tiên trong đời chị Mã nếm trải cảm giác "học giả gặp phải kẻ ngang ngược, có lý cũng nói không xong," thật sự nghẹn uất không chịu nổi.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 172: Chương 172



Hít sâu mấy hơi, chị Mã nghiến răng nói:

“Bà cụ, tôi không muốn đôi co với bà ở đây. Nếu bà đã là mẹ chồng của Tạ Ngọc Thư, lại là mẹ của trung tướng Vệ, chắc chắn bà là người có thể làm chủ trong nhà này. Tôi nói chuyện này với bà thì hẳn là có tác dụng. Nhà các người có phải vừa nấu thịt không?”

Sợ bà cụ Vệ chối ngay lập tức, chị Mã liền bổ sung:

“Tôi vừa đẩy xe đạp vào khu gia đình quân đội đã ngửi thấy mùi, trước cửa nhà bà còn có bao nhiêu đứa trẻ đứng xúm xít đấy, bà không thể phủ nhận được!”

“Đúng thế, là nhà tôi nấu thịt. Thì sao? Vé thịt và tiền mang đi mua về đấy. Tôi thấy hai đứa cháu nội mình gầy gò, muốn cho chúng ăn chút thịt. Thì sao nào? Cô định đến đây xin ăn thịt à? Đang mơ giữa ban ngày đấy hả?”

May

Chị Mã thở mạnh, giọng đầy uất ức:

“Bà cụ, nhân dân cả nước còn đang sống trong cảnh khốn khó, bà biết có bao nhiêu người không có cơm mà ăn không? Trong lúc đồng bào còn đang gặp hoạn nạn, bà không những không siết chặt chi tiêu mà còn ăn uống thả ga như thế này. Đây là chủ nghĩa hưởng lạc, là cái đuôi của chủ nghĩa tư bản, không thể chấp nhận được!”

“Phì!” Bà cụ Vệ nhổ một bãi nước bọt thẳng xuống chân chị Mã, làm bà ta hét lên một tiếng rồi vội vàng lùi lại mấy bước.

“Ai nói với cô rằng nhân dân cả nước đều sống trong cảnh khốn khổ thế? Ngay cả ba năm thiên tai trước đây, nhân dân vẫn tràn đầy khí thế, không ai cảm thấy đời mình quá khổ. Ai nấy đều cao giọng hát vang tạm biệt bóng tối của thời đại cũ, chào đón bình minh của thời đại mới. Sao đến lượt cô lại biến chúng tôi thành cảnh nước sôi lửa bỏng thế?”

“Nạn đói đã qua rồi. Người chăm chỉ đều ra đồng khai hoang, đã lâu chẳng lo chuyện thiếu lương thực nữa. Ngay cả mấy người lười biếng, chỉ cần làm hết công việc được đại đội sản xuất giao, kiếm thêm vài công điểm thì lúc chia lương thực cũng không đến nỗi thiếu ăn. Ngày tháng của nhân dân đang tốt lên từng ngày, ai nấy đều cảm thấy năm sau sẽ tốt hơn năm trước. Sao đến miệng cô, chúng tôi lại thành sống trong cảnh đói nghèo khốn khổ rồi?”

“Vĩ nhân từng nói, nhân dân trong xã hội mới phải được hưởng một cuộc sống đủ đầy. Đất nước chúng ta là một quốc gia do nhân dân làm chủ, sao đến miếng thịt mà người dân cũng không được quyết định? Thời phong kiến còn ăn được thịt, giờ là thời đại mới, sao ăn chút thịt lại thành cái đuôi chủ nghĩa tư bản? Đừng có nói nhảm nữa!”

“Cô suốt ngày hô hào muốn cùng đồng bào vượt qua khó khăn, ngoài cái miệng ra thì đã làm được gì thực tế chưa? Cô dành dụm tiền để quyên góp cho đồng bào chưa? Hay đã mua lương thực mang đi phát chưa? Nói xem nào, tôi muốn xem cô giác ngộ chính trị cao đến đâu! Nhà cô không ăn thịt, đúng không? Vậy số tiền tiết kiệm được đâu? Quyên góp được mấy đồng, mấy hào rồi? Nói đi!”

Những lời này là bà cụ Vệ đã chuẩn bị suốt cả buổi sáng. Bà cụ luyện tập trước mặt không khí nhiều lần, đến khi trôi chảy mới dừng.

Chị Mã bị bà cụ Vệ chặn họng không nói được câu nào, mặt đỏ bừng như m.ô.n.g khỉ.

“Sao không nói gì nữa?Không phải cô suốt ngày kêu gào muốn đứng cùng nhân dân cả nước sao? Ngoài cái miệng ra, cô đã làm được gì thực tế chưa? Nói đi, để tôi ghi lại. Quốc Kiện, lấy giấy bút ra, nghe xem người giác ngộ cao như chị Mã đã làm gì cho nhân dân!”

Mặt chị Mã đỏ gay, ấp úng mãi không nói nên lời.

Giọng bà cụ Vệ càng lúc càng lớn, ầm ĩ đến mức cả khu gia đình quân đội đều nghe thấy. Ban đầu nhiều người chỉ đứng nép sau cửa nghe lén, sau dần dần có người thò đầu ra, cuối cùng thì đứng ngay hành lang xem chuyện náo nhiệt.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 173: Chương 173



“Người ta bỏ công sức kiếm tiền, muốn cho con cái ăn miếng thịt thì thành chủ nghĩa hưởng lạc, thành sai lầm à? Hai người lớn làm việc kiếm tiền chẳng phải chỉ mong con cái được ăn ngon, mặc đẹp hay sao? Cô muốn tiết kiệm tiền thì cứ tiết kiệm, quản chuyện nhà người khác làm gì? Tiền tiết kiệm của cô có đem quyên góp cho nông dân không? Cô chưa làm được điều đó thì ai cho cô tư cách đi dạy người khác?”

“Ăn chút thịt là sai, vậy cô đi xe đạp thì sao? Có phải muốn rời khỏi trái đất, học Hằng Nga bay lên cung trăng không? Cô thử nhìn xem trong khu này có mấy nhà có xe đạp? Ngoài nhà cô ra, còn mấy nhà nữa? Nhìn ra ngoài, cô nói đồng bào cả nước đó, có mấy nhà có xe đạp? Nhà cô có xe đạp, vậy có phải đã rời xa quần chúng nhân dân rồi không?”

“Cái gì giấu trong đáy quần, tự cô không biết à? Biến ngay đi, đừng có đứng đây làm tôi chướng mắt. Nói cho cô biết, nhà ai cô dòm ngó tôi không quan tâm, nhưng nếu còn nhắm vào bếp núc nhà tôi, tôi sẽ lật tung nhà cô lên!”

Bà cụ Vệ tính tình hung dữ, giọng lại to. Nói xong, những người đứng xem suýt vỗ tay tán thưởng.

Chị Mã tức đến mức mặt mày tím tái, mãi mới nghẹn ra một câu:

“Trước đây cả khu gia đình quân đội đều như vậy, mọi người đồng lòng tiết kiệm, thực hành nếp sống giản dị mà vĩ nhân yêu cầu, sao đến nhà bà lại thay đổi rồi?”

“Ha! Nếp sống giản dị là để không xa hoa lãng phí, có nói không cho dân ăn thịt không? Quán cơm quốc doanh ngày nào chẳng bán thịt kho, gà hầm, cá hầm? Cô giỏi thế sao không đến trước cửa quán cơm quốc doanh mà giảng bài của cô?”

“Tôi nói cho cô biết, Ngọc Thư nghĩ sống cùng một khu với cô thì không tiện căng thẳng, nhưng tôi đây không quan tâm. Lúc cô không có tiền ăn thịt thì cứ nói, nhưng có tiền mà không dám cho con cái ăn, cả ngày trốn tránh như gặp Diêm Vương. Cô xem, hai đứa cháu tôi bị cô ép gầy thành thế nào rồi? Từ giờ cô nhắm vào ai tôi mặc kệ, nhưng còn nhắm vào nhà tôi, tôi sẽ xé rách mặt cô!”

“Cả đời tôi ghét nhất loại người nhiều chuyện. Ai nói không cho dân ăn thịt thì hôm nay ra đây nói rõ. Cô không biết điều, lần sau lại dám đến tôi đánh một trận. Nếu còn làm tôi khó chịu, tôi dội nước sôi lột da cô, xem cô có biết xấu hổ không!”

Nói xong, bà cụ Vệ sầm mặt đóng sầm cửa, cao giọng gọi:

May

“Quốc Kiện, Quốc Khang, lại đây ăn thịt!”

Người đứng xem đều sững sờ. Ai cũng nghĩ, bà cụ nhà Tạ Ngọc Thư đúng là lợi hại. Một tràng mắng chửi khiến chị Mã không nói được lời nào. Nhìn khuôn mặt chị Mã tức đến mức tím tái, mọi người đều cảm thấy hả hê.

Còn lũ trẻ đứng trước cửa nhà bà cụ Vệ, vốn nghĩ Tạ Ngọc Thư là người tốt, chắc sẽ cho chúng ít thịt, nhất là mấy đứa chơi thân với Quốc Kiện, Quốc Khang. Nhưng khi thấy bà nội của hai anh em hung dữ như thế, đứa nào đứa nấy sợ xanh mặt, chạy biến đi hết.

Thịt quan trọng hay mạng quan trọng?

Không thấy chị Mã, "hoa khôi hung dữ" của khu này, bị mắng đến không ngóc nổi đầu lên sao?

Bà cụ Vệ đã để lại bóng ma tâm lý không thể xóa nhòa trong lòng lũ trẻ. Sự khiếp sợ này chẳng khác nào nỗi ám ảnh của hai anh em Quốc Kiện và Quốc Khang ngày đầu tiên bị đưa về nhà họ Vệ, tận mắt chứng kiến bà nội cầm chổi đánh Đại Trụ chạy khắp sân.

Chứng kiến chị Mã mặt mày ỉu xìu rời khỏi, không còn can thiệp vào chuyện nhà họ Vệ ăn thịt, những đứa trẻ nhanh trí trong khu liền chạy về nhà, làm mình làm mẩy đòi người lớn nấu thịt.

Chị Mã vốn thích xen vào chuyện người khác, vì thế đã đắc tội không ít người trong khu tập thể quân nhân. Thường ngày, mọi người chẳng muốn làm lớn chuyện, tránh mặt bà ta cho yên. Nhưng lần này thì khác, bà cụ Vệ đã dẫn đầu nổ phát s.ú.n.g đầu tiên chống lại sự chuyên quyền độc đoán của chị Mã. Ngay lập tức, những người từng âm thầm khó chịu hả hê đi mua thịt, về nhà trổ hết tài nghệ: nào rán, nào xào, nào nướng, nào hầm, nào hấp, nào kho... cả khu tập thể rộn ràng chẳng khác gì ngày Tết, chỉ thiếu mỗi việc treo đèn kết hoa.

Chỉ trong chốc lát, mùi thịt lan tỏa khắp khu tập thể. Những đứa trẻ thèm thịt lâu ngày mừng rỡ reo hò ầm ĩ ngoài sân, háo hức đến mức không ngừng nhảy nhót.

Còn chị Mã, nằm bẹp trên giường, chẳng buồn nhấc mình dậy làm bữa tối. Bà ta không muốn ngửi mùi thịt chút nào, nhưng cái mùi ấy cứ như cố tình trêu ngươi, lẻn vào từng ngóc ngách căn nhà, len lỏi đến tận mũi bà ta. Bụng bà ta réo ầm ĩ, mỗi lúc một dữ dội hơn.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 174: Chương 174



Nhưng điều khiến bà ta khổ sở nhất không phải mùi thịt, mà là những lời nói đầy phấn khởi vọng từ hành lang lên, từng câu từng chữ như xát muối vào lòng bà ta.

“Ơ, chị Hoa, nhà chị nay nấu món gì mà thơm thế?”

“Thịt viên đấy! Chồng tôi mê thịt viên lắm. Bao năm bị người ta soi mói, muốn nấu cũng không dám. Giờ có cơ hội rồi, tôi phải làm thật nhiều cho chồng con ăn thỏa thích!”

“Thật ngưỡng mộ thiếu tá Đỗ, nhà tôi thích thịt kho. Tôi vừa mới mua một miếng thịt to về hầm, còn sắm thêm chai rượu nhỏ. Lát nữa anh ấy về chắc vui lắm!”

“Ôi trời, nghe chị nói tôi mới nhớ, chồng tôi cũng thích nhâm nhi rượu. Để tôi chạy đi mua ngay. Hiếm khi được ăn uống thỏa thích thế này!”

“Chị nói gì mà buồn cười thế, từ giờ trở đi khổ tận cam lai rồi. Muốn ăn thịt thì cứ việc nấu, còn ai dám nói được gì nữa chứ? Dám gây sự với mẹ chồng bác sĩ Tạ, liệu có mặt mũi mà bắt bẻ chúng ta không?”

...

Những câu nói ấy như từng nhát d.a.o c*m v** lòng chị Mã, khiến nước mắt bà ta rơi lã chã, như dòng sông vỡ đê. Bà takhông hiểu nổi, tại sao chẳng ai chịu hiểu lòng bà ta?

Chẳng lẽ bà ta không muốn ăn thịt sao? Bà ta cũng muốn lắm chứ! Nhưng bà ta đã cố kiềm chế bản thân, hy sinh lớn lao vì nếp sống văn minh trong khu tập thể quân nhân. Vậy mà đổi lại được gì?

Càng nghĩ càng tức, mùi thịt vẫn tiếp tục quấy nhiễu, không ngừng gợi lên cơn thèm ăn. Bà ta nghiến răng, lồm cồm bò dậy, mở cửa, bước lên xe đạp, phóng đi.

Bà ta cũng phải mua thịt!

Cớ gì mọi người đều ăn được, mà bà ta lại không?

Những người sống trong khu tập thể gia đình quân nhân nếu muốn mua thịt, đa phần sẽ đến điểm cung ứng ở làng bên cạnh. Chỉ có nhà họ Vệ, những người không có công việc cố định, cả ngày rảnh rỗi đi lang thang, mới có thời gian lên tận Dung Thành để chọn mua thịt ngon.

Với tính cách tằn tiện của chị Mã, bình thường chắc chắn bà ta sẽ đạp xe lên Dung Thành để mua thịt. Nhưng hôm nay, bà ta vừa từ Dung Thành trở về, tâm trạng mệt mỏi, cơ thể càng mệt hơn, cái bụng lại réo ầm ầm. Bà ta quyết định chạy thẳng tới điểm cung ứng gần khu tập thể mua một ít thịt, mang về nhà xào một chảo to.

Điều đáng nói là, đến tận bây giờ, chị Mã vẫn cảm thấy bản thân không nên ăn thịt. Bà ta nghĩ ăn thịt là đi ngược lại con đường của quần chúng nhân dân, xa rời quần chúng. Nhưng bà ta thèm quá, không thể chịu được nữa. Vừa ăn, bà ta vừa tự trách bản thân, nước mắt rơi lã chã. Ai không biết còn tưởng bà ta đang ăn thịt tẩm thuốc chuột!

Cả khu tập thể gia đình quân nhân, tám mươi phần trăm nhà đều nấu thịt. Khi đám đàn ông tan làm trở về, còn chưa bước qua cổng khu tập thể, từ xa đã ngửi thấy mùi thịt thơm nức.

Phụ nữ trong khu tập thể sợ nhất là cái miệng của chị Mã, nhưng đám đàn ông thì không sợ, mà là thấy phiền. Ngày nào cũng bị bà ta lải nhải không ngừng, họ cảm giác đầu mình như muốn nổ tung. Thế nên, khi vừa về nhà, nhìn thấy mâm thịt trên bàn ăn, đám đàn ông chưa kịp mừng đã thốt lên câu đầu tiên:

"Hôm nay gan to nhỉ? Không sợ chị Mã lên tận cửa gây sự à?"

"Sợ gì chứ? Chị Mã rốt cuộc cũng gặp khắc tinh rồi. Chính là mẹ của trung tướng Vệ. Bà cụ xót con xót cháu gầy gò ốm yếu, đặc biệt mua thịt về hầm bồi bổ. Chị Mã lại dám đến gây sự. Chị ta tưởng ai cũng dễ nói chuyện như mấy người trong khu tập thể này chắc?"

"Mẹ của trung tướng Vệ nổi tiếng là nóng tính. Bà cụ chỉ tay vào mặt chị Mã mà mắng, liền một mạch nửa tiếng đồng hồ không nghỉ. Nếu không phải tâm lý chị Mã vững, đổi lại là người khác chắc muốn tìm đến cái c.h.ế.t rồi. Các ông không thấy cảnh bà cụ mắng người đâu. Hai tay chống nạnh, nước bọt phun ra như s.ú.n.g máy, đừng nói một mình chị Mã, có mười người như chị ta đến cũng bị bà cụ đè bẹp khí thế."

May

Đám đàn ông trong khu tập thể: “???”
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 175: Chương 175



Mỗi người phụ nữ đều có câu chuyện riêng để kể, nhưng nội dung không khác nhau là mấy. Họ đều tả lại chi tiết "kỳ tích anh hùng" của bà cụ Vệ, sau đó nghiêm túc dặn chồng con mình:

"Thà đánh nhau một trăm trận với chị Mã còn hơn chọc vào nhà họ Vệ. Lỡ động tới bà cụ, không biết lúc nào bà ấy sẽ tức giận đến mức đến tận cửa mắng chửi. Nếu bị mắng, chắc tôi giảm thọ mười năm mất!"

Đại Trụ không mấy thèm thịt, vì từ khi bà cụ Vệ chuyển tới, ông ấy và Tạ Ngọc Thư gần như không nấu cơm ở nhà nữa. Tan làm, họ đến thẳng căn hộ nhỏ của nhà bà cụ ăn cơm. Ăn xong, muốn về khu tập thể thì về, không thì ở lại nghỉ ngơi luôn.

Dù mũi chị Mã có nhạy thế nào, cũng không thể ngửi được mùi thịt từ cổng phía đông doanh trại bay tới. Vì vậy, cứ cách một hai ngày, ông ấy lại được ăn một bữa thịt lớn, bữa cơm còn ngon hơn so với đồng nghiệp.

Hôm nay, Tạ Ngọc Thư đặc biệt dặn Đại Trụ về khu tập thể ăn cơm. Nếu không, tan làm ông ấy chắc chắn lại chạy sang căn hộ nhỏ của bà cụ.

Vào nhà đặt đồ xuống, rửa tay sạch sẽ, Đại Trụ lấy một bát mì thịt hầm rồi hỏi Tạ Ngọc Thư:

May

"Hôm nay chị Mã không có ở đây à? Sao cả khu tập thể thơm nức mùi thịt vậy? Nếu chị ta ở đây chắc lật tung mái nhà rồi."

Tạ Ngọc Thư nhịn cười:

"Chị Mã ở đấy chứ. Nghe nói chị ta cũng mua một tảng thịt về, chắc đang ăn ở nhà."

Đại Trụ sửng sốt, nghe câu này còn ngạc nhiên hơn cả khi thấy mặt trời mọc từ phía tây:

"Ồ, một người cứng đầu như thế, sao lại nghĩ thông suốt? Hay có ai khai sáng cho chị ta?"

Tạ Ngọc Thư không nhịn được nữa, bật cười nghiêng ngả, đập bàn cười mãi không ngừng. Đại Trụ thì ngơ ngác, không hiểu gì cả. Đúng lúc đó, Quốc Kiện ôm cốc men ra rót nước, thuận miệng giải thích:

"Là bà nội con khai sáng đấy, mất nửa tiếng đồng hồ cơ!"

Đại Trụ: "???"

Tạ Ngọc Thư cười đến ch** n**c mắt, gọi cả Quốc Khang ra, chỉ vào hai anh em nói:

"Nào, hai đứa diễn lại cho cha xem, bà nội mắng chị Mã như thế nào? Nhớ là phải giống như đọc bài văn mẫu, không được vấp nhé!"

Dù cảm thấy xấu hổ, Quốc Kiện và Quốc Khang cũng thấy thú vị. Chuẩn bị một chút, hai anh em diễn lại một màn "Bà cụ Vệ mắng chị Mã" đầy sống động, khiến Đại Trụ sững sờ, quên cả nhai mì trong miệng.

"Ngọc Thư, mẹ mắng chị Mã dữ vậy, em nói xem chúng ta sống chung một khu tập thể, có nên qua thăm chị ta không? Dù sao cũng cần giữ thể diện mà."

Tạ Ngọc Thư lập tức nghiêm mặt, đổi sắc nhanh như chớp:

"Muốn thì anh tự đi! Chị ta ngày trước đi soi mói từng nhà, lúc đó có nghĩ đến chuyện giữ thể diện không? Anh đúng là người tốt, nhưng anh nghĩ thử xem. Mẹ vừa mắng xong, anh đã qua đó, mẹ sẽ nghĩ thế nào? Em khuyên anh, nếu còn muốn giữ hai cái chân lành lặn, tốt nhất đừng có mà chọc vào cơn giận của mẹ!"

Đại Trụ rùng mình, liên tục lắc đầu:

"Không đi, không đi, vậy thì không đi nữa. Mẹ ở ngay trước mắt, nếu để mẹ biết anh không đứng cùng chiến tuyến với bà, chắc chắn sẽ xé xác anh ra mất…"

Quốc Kiện và Quốc Khang nhìn Đại Trụ, hình tượng người cha vững chãi trong lòng họ hoàn toàn sụp đổ.

Một vật trị một vật, nước mắm chấm đậu phụ.

...

Từ sau khi bà cụ Vệ xử lý "đại họa" của khu tập thể gia đình quân nhân, cái Tết năm nay trở nên êm ả hơn hẳn. Đêm giao thừa, gia đình vẫn tổ chức họp gia đình như thường lệ. Chỉ là hai cô con gái đã lấy chồng, trong nhà ít người hơn trước, nhưng cũng đủ làm bà cụ bận rộn đến quay cuồng.

Thức đêm chờ giao thừa, không có việc gì làm, bà cụ thấy những chủ đề đã cũ rích, nói đi nói lại chán ngấy, bèn kéo bốn cô con dâu cùng Thiêm Hỉ vào phòng khách làm bánh chẻo. Vì nhà dư dả, nhân bánh cũng toàn thịt.

Bảy đứa cháu hiếm khi được nghỉ, nhảy nhót ầm ĩ trong nhà. Nhị Trụ lôi bộ bài mạt chược mua từ lần đi Dung Thành trước ra, anh em bốn người lập một bàn mạt chược.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 176: Chương 176



Tốc độ làm bánh chẻo của bà cụ và nhóm con dâu rất nhanh. Vừa làm vừa trò chuyện, nhân bánh nhanh chóng hết. Bà cụ nhìn phần bột còn thừa, đang định nghĩ xem nên làm gì với chúng thì từ bên ngoài vang lên tiếng còi.

Trên cánh đồng yên tĩnh, tiếng còi vang vọng, kéo dài không ngớt. Bà cụ khựng lại, quay đầu nói với Tạ Ngọc Thư và các con dâu:

"Nhồi thêm ít bột, làm thêm nhân bánh. Sáng mai nấu hết, mang sang cho bộ đội. Ngày Tết không được về nhà, họ là thần hộ mệnh của chúng ta đấy!"

Bốn cô con dâu bất ngờ, định hỏi lại, nhưng thấy Đại Trụ bên kia đang điên cuồng ra hiệu, họ lập tức im lặng làm theo.

Mắt bà cụ Vệ hơi đỏ lên, bà đưa tay lau nước mắt. "Chính những người bảo vệ này đã giữ cho chúng ta những ngày tháng bình yên. Ngày Tết, cũng nên để họ nếm thử chút hương vị năm mới."

"Khi Đại Trụ theo quân đội rời đi, mỗi ngày lòng mẹ cứ treo lơ lửng vì không biết sống c.h.ế.t thế nào. Vì thế, mỗi dịp Tết đến, mẹ đều tự hỏi không biết Đại Trụ sống ra sao? Có được ăn no, mặc ấm không? Sau này, đất nước bình ổn rồi mà Đại Trụ vẫn chưa về. Mấy năm trời, mẹ từng muốn đốt cho nó ít đồ vào ngày Tết, nhưng trong lòng cứ hy vọng nó sẽ trở về nên lại thôi."

Bà cụ Vệ vẫn rưng rưng nước mắt, rồi bỗng bật cười, như đang tự nói với chính mình. "Nghĩ lại thấy lạ lùng thật, rõ ràng người còn sống mà mình lại muốn đốt đồ, thật chẳng hợp lý chút nào. Trời xanh thương tình, đã đưa Đại Trụ về nhà..."

"Những người lính trong quân đội ngày ngày dậy sớm, khổ luyện, chịu bao vất vả chẳng phải để bảo vệ nhân dân sao? Họ cũng đều là con cái của các bà mẹ, ở nhà mẹ họ chắc chắn xót xa, không chừng cũng đang lau nước mắt. Chúng ta mang ít bánh chẻo qua cho họ, dù người ta có thích hay không, quý hay không, đó vẫn là tấm lòng của mình."

Bốn chị em dâu nghe bà cụ Vệ nói đầy xúc động thì trong lòng cũng nghẹn ngào, đưa tay lau khóe mắt. Người nhào bột thì tiếp tục nhào, người làm nhân thì tiếp tục chuẩn bị nhân.

May

Biết quân đội đông người, bà cụ Vệ bảo Tạ Ngọc Thư nhào thêm một khối bột lớn. Số thịt còn lại trong nhà, bà dặn Lý Lan Tử giữ lại một phần để đón tiếp con gái và con rể vào mồng Hai, còn lại thì băm nhỏ trộn vào nhân bánh chẻo.

Bà cụ Vệ lớn tuổi rồi, đến nửa đêm thì mệt quá không chịu nổi, bèn về phòng nghỉ ngơi, để Tạ Ngọc Thư và bốn chị em dâu gói nốt chỗ bánh còn lại.

Diêu Thúy Phân thở dài, "Mẹ chúng ta già rồi, lòng cũng mềm đi. Ngày xưa còn tiếc không cho cả nhà dì Ba, giờ lại chịu cho người ngoài ăn."

Lý Lan Tử hiểu rõ, nói, "Mẹ bề ngoài cứng rắn, nhưng thực ra rất nhiệt tình. Nếu không phải những chuyện năm đó nhà dì Ba làm tổn thương mẹ, mẹ đã không từ chối giúp họ. Mẹ luôn nói với chúng ta rằng, nhà dì Hai năm đó đã giúp đỡ nhà mình rất nhiều, nên mình phải trả ơn. Nhưng nghĩ kỹ mà nói, bao nhiêu năm qua, ơn ấy đã trả xong lâu rồi. Mẹ vẫn cứ nói vậy là sợ mấy anh em Nhị Trụ sinh lòng bất hòa, không muốn giúp nhà dì Hai làm việc đồng áng. Mẹ mới đúng là người ‘được một giọt nước, trả lại cả gáo.’"

Vệ Thiêm Hỉ ngẩng lên, "Dì Hai, không phải ‘một giọt nước trả lại cả gáo,’ mà là ‘một giọt nước trả lại cả suối.’"

"Ý cũng giống nhau cả." Lý Lan Tử liếc nhìn Thiêm Hỉ, hỏi, "Con buồn ngủ không? Nếu buồn ngủ thì đi ngủ đi, lớn thế này rồi mà thức khuya không tốt cho sức khỏe."

Vệ Thiêm Hỉ bị dỗ đi ngủ.

Bốn chị em dâu vừa trò chuyện vừa gói bánh, bận rộn đến hơn bốn giờ sáng. Khi đó, Đại Trụ và mọi người cũng dừng chơi mạt chược. Cả nhà dọn dẹp gọn gàng, tìm lá bách phủ lên bánh chẻo đã gói, rồi mới đi ngủ.

Đến sáu giờ rưỡi, đồng hồ quả lắc trong nhà kêu "cạch cạch cạch" vài tiếng. Bà cụ Vệ tỉnh dậy, mặc quần áo xong liền vào bếp nấu bánh chẻo, mang ra một đĩa nhỏ, tay cầm theo một xấp giấy vàng. Bà cụ đi tới góc đông bắc của sân, đào một hố nhỏ, chôn hết chỗ bánh chẻo vào, rồi dùng diêm đốt giấy vàng, giọng nói đầy ai oán.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 177: Chương 177



"Ông Vệ à, chúng ta đã chuyển nhà rồi. Lúc chuyển đi vội quá, tôi không kịp nói với ông, chỉ mang theo ảnh của ông. Ông chắc tìm được đường về nhà chứ? Con cháu đều khỏe mạnh, tôi cũng không sao, ông ở dưới đó yên lòng nhé. Năm xưa tôi cản ông, không để ông lấy mạng bảo vệ những người này, là tôi sai rồi. Câu ông nói với tôi… tôi vẫn nhớ mãi trong lòng."

Ánh lửa từ giấy vàng soi lên khuôn mặt bà cụ Vệ. Sợ gió đêm làm bay mất tro giấy, bà cụ đưa tay che lại, ánh mắt bỗng thấy hai cái bóng dài bên ngoài cánh cổng sắt.

Hai cái bóng đó dán sát vào tường, gần như chồng lên nhau, nhưng bà cụ Vệ nhìn rõ, trong một cái bóng có hai cái đầu, bốn cái chân, rõ ràng là hai người khác nhau!

Giọng bà cụ Vệ không thay đổi mấy. Tay bà cụ chạm vào viên gạch dưới chân tường, miệng vẫn tiếp tục nói. "Ông Vệ à, ông từng nói với tôi, con người không thể chỉ sống cho riêng mình. Ông dốc lòng muốn làm mọi thứ để bảo vệ những người đã hy sinh vì nước. Ông đi rồi, tôi sẽ thay ông giữ gìn."

Nhấc viên gạch lên, bà cụ Vệ hét lớn một tiếng rồi ném thẳng ra ngoài cổng sắt. "Tổ cha tụi mày! Tết nhất mà đi ăn trộm!"

Trong nhà, Vệ Thiêm Hỉ choàng tỉnh, mắt mở to, tay ấn nhẹ xuống giường, sợi dây thần kinh căng thẳng trong đầu cuối cùng cũng thả lỏng. Cô bắt đầu mặc quần áo xuống giường.

Viên gạch bà cụ Vệ ném ra với một góc độ kỳ lạ, hoàn toàn trái ngược quy luật tự nhiên, bay thẳng vào hai người kia. Hai người còn định phản kháng, nhưng cơ thể họ như bị rút hết sức lực, đứng không vững, đừng nói đến phản kháng.

Điều làm hai người sợ nhất là viên gạch, vốn đã bay qua đầu họ, bỗng quay ngược trở lại, nhắm thẳng vào họ mà đập.

Trước khi ngất đi, trong đầu họ chỉ còn một ý nghĩ—thật sự có ma, chủ nghĩa duy vật lừa chúng ta!

Bà cụ Vệ thấy hai người đổ ầm xuống đất, liền cầm cây chổi lớn dựng sau cửa xông ra ngoài, liên tục quật xuống thân thể hai người.

"Tết nhất đi làm trộm, giỏi lắm! Để tao không đánh c.h.ế.t tụi mày thì thôi!"

"Đồ không biết xấu hổ, thật sự nghĩ nhà họ Vệ dễ bắt nạt à!"

Bà cụ Vệ giọng to, mắng cũng có lực. Vừa hét lên, cả nhà họ Vệ tỉnh dậy, mặc đồ chạy ra ngoài. Đến cổng, quả nhiên thấy hai người nằm bẹp dưới đất, bị bà cụ Vệ đánh tới mức không động đậy nổi.

Đại Trụ cẩn thận, bảo bà cụ Vệ lùi lại vài bước, rồi cúi xuống lục soát trên người họ. Khi chạm đến thắt lưng, ông ấy bỗng cảm thấy thứ gì đó cứng cáp, mặt liền trầm xuống. Ông ấy giẫm lên cổ tay một người, mạnh tay giật lấy, động tác nhanh gọn dứt khoát.

Vừa kéo vừa giật, tiếng la thảm thiết của hai người vang vọng khắp không gian, làm bà cụ Vệ giật mình.

"Đại Trụ, đánh vài trận rồi thả đi thôi, cần gì nặng tay như vậy..." Bà cụ Vệ hơi hoảng.

Đại Trụ lấy từ thắt lưng hai người ra hai khẩu súng, mặt nghiêm lại. "Mấy người này không phải hạng tầm thường, trên người mang cả súng."

Bà cụ Vệ nghe xong, chân lập tức nhũn ra.

Vừa nghe nói hai người đó mang theo súng, cả nhà họ Vệ đều hoảng loạn, chỉ có Vệ Đại Trụ và Tạ Ngọc Thư là vẫn giữ được bình tĩnh nhờ rèn luyện trong quân đội.

Vệ Đại Trụ thu cả hai khẩu s.ú.n.g lại, bảo Vệ Nhị Trụ và Vệ Tam Trụ giữ chặt hai người kia, lục soát kỹ càng trên người họ. Quả nhiên, tìm thấy không ít vật dụng lặt vặt khác.

May

Hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của vấn đề, Vệ Đại Trụ lập tức bảo Tạ Ngọc Thư đi lấy dây thừng, trói chặt hai người đang nằm dưới đất. Sau đó, ông ấy gọi thêm Vệ Nhị Trụ, Vệ Tam Trụ và Vệ Tứ Trụ, bốn anh em mỗi hai người áp giải một tên. Nhờ bóng đêm làm bình phong, họ đưa người đến doanh trại quân đội.

Bà cụ Vệ chân mềm nhũn như sợi mì, được mấy cô con dâu dìu về nhà. Bà cụ ngồi dựa vào ghế sofa một lúc lâu mà vẫn chưa hoàn hồn, đôi chân run rẩy như đang đạp bàn đạp máy may, giọng nói lắp bắp, "Ngọc Thư, mấy đứa ra nấu nồi sủi cảo, rồi xào thêm vài món. Chắc mọi người đều sợ hãi cả rồi, làm chút gì ăn để bình tĩnh lại."
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 178: Chương 178



Trương Xuân Nha nhìn quanh, thấy Vệ Thiêm Hỉ hình như đã quay lại ngủ. Bảy đứa trẻ khác thì nằm dài trên sofa, cười đùa vui vẻ, không có vẻ gì là bị hoảng sợ. Còn ba cô con dâu nhà họ Vệ thì ai nấy đều bình tĩnh làm việc, chỉ có bà cụ Vệ vẫn ngồi run rẩy trên sofa. Trương Xuân Nha định bụng nói: "Để mẹ bình tĩnh lại thôi," nhưng sợ bị bà cụ Vệ ghét bỏ nên đành nuốt lời.

Tạ Ngọc Thư pha một ly nước đường trắng cho bà cụ Vệ. Uống xong, bà cụ cảm thấy thần trí ổn định hơn một chút.

Khi sủi cảo vừa chín, ba anh em Vệ Nhị Trụ cũng trở về. Bà cụ Vệ ngó ra ngoài, không thấy Vệ Đại Trụ, bèn hỏi, "Anh cả của các con đâu?"

Vệ Nhị Trụ đáp: "Hai người đến nhà mình rất khả nghi, mục đích không đơn giản. Anh cả ở lại doanh trại họp. Cụ thể thế nào chúng con cũng không biết, đợi anh cả về rồi hỏi sau."

"Những người đó... là gián điệp?" Suy đoán này đã quanh quẩn trong đầu bà cụ Vệ từ lâu.

Vệ Nhị Trụ gật đầu: "Có lẽ vậy... Mẹ, đừng hỏi nữa. Cứ yên tâm mà ăn cơm. Chuyện này chẳng liên quan đến dân thường chúng ta, biết nhiều chỉ thêm rắc rối. Hai người đó đã được giao cho quân đội, bây giờ không còn dính líu gì đến nhà ta nữa. Quân đội chắc chắn sẽ có cách để moi lời khai từ họ. Trước khi chúng con về, cấp trên của anh cả còn nói rằng việc này phải được biểu dương thật tốt. Mẹ là đại công thần, sau này sẽ được nhận bằng khen và huân chương!"

Bà cụ Vệ bĩu môi, lẩm bẩm: "Mẹ thà chẳng được gì, miễn không phải chịu cảnh này."

...

Hiệu suất làm việc của quân đội rất cao. Sáng sớm mới đưa người vào, đến gần trưa đã khai thác được thông tin.

Cụ thể hai người đó có lai lịch thế nào, Vệ Đại Trụ không nói rõ với gia đình, chỉ nhắc khẽ rằng tình hình chính trị vài năm tới có lẽ sẽ nghiêm trọng. Nhà họ Vệ sống gần doanh trại nên có thể không bị ảnh hưởng, nhưng Vệ Đại Nha và Vệ Nhị Nha thì khó nói. Ngoài ra, Vệ Đại Trụ còn dặn bà cụ Vệ, khi hai cô con gái về nhà mẹ đẻ, nhất định phải nhắc nhở họ giữ mình, tránh gây chú ý, nhanh chóng lấy bằng tốt nghiệp, rồi quay lại làm việc trong quân đội để tránh họa.

Bà cụ Vệ lo lắng hỏi: "Bây giờ là thời bình, sao lại có chuyện như thế? Còn dính đến tai họa nữa? Đại Trụ, con chắc chắn không? Nếu con chắc, mẹ sẽ bảo các em con dừng học. Mạng sống quan trọng hơn. Nhưng nếu không chắc, mẹ không dám nói, nhỡ mẹ cản các em mà chúng không lấy được bằng, sau này chẳng phải sẽ trách mẹ cả đời sao?"

Vệ Đại Trụ lắc đầu: "Những gì trên kia quyết định, con nghe được chút phong thanh đã là may lắm rồi, làm gì có chuyện nắm chắc? Nếu không rõ, mẹ cứ nhắc khéo Đại Nha và Nhị Nha, bảo họ an phận ở trường, học xong càng nhanh càng tốt, đừng làm gì gây chú ý."

"Cụ thể vì sao con không thể nói, nói ra là vi phạm kỷ luật. Nhưng vài năm nữa, mọi người sẽ hiểu. Con chỉ tiết lộ chút ít, nghe thì nghe, nhưng mẹ nhớ giữ kín, đừng hé răng nửa lời, nếu không cả nhà ta sẽ gặp họa."

May

Vệ Thiêm Hỉ, đang cúi đầu làm bài, bỗng lên tiếng: "Còn hai năm nữa, cô cả có thể tốt nghiệp, nhưng cô hai phải học sớm hơn một năm."

Bầu không khí căng thẳng bỗng bị câu nói này làm mọi người bật cười. "Con bé thì biết gì mà nói như đúng rồi!"

"Còn hai năm nữa sẽ xảy ra một cuộc hỗn loạn lớn, liên quan đến tầng lớp trí thức. Để sửa sai, phải mất mười năm, từ năm 1966 đến 1976, quét từ trên xuống dưới."

Bà cụ Vệ: "!!!"

Bà cụ lập tức lo thắt ruột, giọng run rẩy: "Thiêm Hỉ, cháu nói thật sao? Chúng ta vừa bình yên được mấy năm, dân chúng đang vui mừng vì hết khổ, sao lại..."

"Không liên quan gì đến dân thường, chỉ ảnh hưởng đến trí thức: giáo sư, nhà khoa học, cả sinh viên, học sinh, thầy cô giáo cũng bị liên lụy. Đại bá biết thân phận hai người kia, chắc cũng hiểu họ thuộc nhóm nào."

Lời nói của Vệ Thiêm Hỉ như đánh thức Vệ Đại Trụ. Đặc biệt là từ "trí thức," chẳng khác nào chỉ đích danh. Mồ hôi lạnh túa ra, thấm ướt cả lưng áo.
 
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60
Chương 179: Chương 179



"Thiêm Hỉ, sao cháu biết được? Ai nói với cháu?" Vệ Đại Trụ truy hỏi.

Bà cụ Vệ tát nhẹ vào sau đầu Vệ Đại Trụ: "Khả năng của Thiêm Hỉ đâu phải phàm phu tục tử như con có thể hiểu. Năm xưa, Thiêm Hỉ mới chào đời, mùng năm Tết có chuyện gì, con quên rồi à? Nếu không nhờ Thiêm Hỉ, cỏ trên mộ hai vợ chồng con giờ đã cao hai mét!"

May

Tạ Ngọc Thư ngồi bên, nghe bà cụ Vệ nhắc chuyện cũ, bỗng nhớ lại năm ấy. Quả thực rất trùng hợp. Một đứa trẻ khỏe mạnh, tự dưng phát bệnh, đi bệnh viện không ra bệnh, rồi lại khỏe mạnh như chưa có gì. Bà ấy đột nhiên d.a.o động, chẳng lẽ năm ấy thật sự là Thiêm Hỉ âm thầm cứu mạng?

Vệ Đại Trụ không nói thêm. Tuy ông ấy chưa hoàn toàn tin lời Thiêm Hỉ, nhưng cũng tin hơn nửa.

Bà cụ Vệ hỏi: "Thiêm Hỉ, nhà ta phải làm sao đây? Nhà mình toàn trí thức. Từ tám đứa các cháu đến cô dượng cháu, ai cũng học hành giỏi giang. Phải làm sao bây giờ?"

"Chúng cháu sẽ học thêm một năm, rồi tìm cách vào quân đội làm việc. Chỉ cần gắn bó với quân đội, chắc chắn không sao."

"Chồng cô hai đang làm nghiên cứu trong quân đội, đất nước cần những người như vậy, nên dù ngoài kia có thế nào cũng không ảnh hưởng đến chú ấy. Cô hai sắp tốt nghiệp, bà phải nhắc cô ấy nhanh chóng lấy bằng, rời trường, về quân đội làm việc, thể hiện giá trị của mình. Cơn lửa ấy cháy đến, cô hai sẽ tránh được."

"Nhưng cháu lo cô năm. Cô ấy bướng bỉnh, đã quyết gì thì khó lay chuyển. Hơn nữa, cô học trường Đại học Kinh tế và Thương mại Thủ đô, ngành này quá nhạy cảm, e rằng sẽ chịu khổ lớn."

Bà cụ Vệ vỗ đùi: "Nếu vậy, bà dù có mất mặt cũng phải giữ cô cháu lại. Cô cháu đi từ thủ đô về đây chắc mất một, hai ngày. Muộn nhất mùng bốn cô cháu sẽ tới. Bà nhất định phải giữ cô cháu ở lại. Học đại học quan trọng, nhưng mạng sống quan trọng hơn. Cô cháu đang mang thai, xảy ra chuyện gì, bà không dám nghĩ."

...

Quân đội có lẽ nhằm mục đích răn đe nên trong ngày đã lập tức thông báo ra ngoài về việc có đặc vụ địch xuất hiện ở khu vực lân cận. Không chỉ yêu cầu các lính gác nâng cao cảnh giác, mà còn nhắc nhở tất cả cư dân trong khu tập thể quân đội phải chú ý hơn. Tình hình đang ở giai đoạn quan trọng, nếu phát hiện bất kỳ người nào khả nghi, phải báo ngay cho quân đội, thà báo nhầm còn hơn bỏ sót.

Trong thông báo, lãnh đạo đặc biệt khen ngợi tinh thần không hoảng loạn, sẵn sàng hy sinh vì đất nước của bà cụ Vệ trong giờ phút nguy nan. Người viết bản thông báo này đã tận dụng hết trí tưởng tượng của mình, biến câu chuyện bà cụ Vệ dùng một viên gạch đánh ngất hai đặc vụ địch trở thành một trận chiến trí tuệ và dũng cảm, với ba trăm hiệp đấu kinh thiên động địa. Hình tượng bà cụ Vệ được mô tả hoành tráng chẳng khác gì Tôn Đại Thánh.

Đọc bản thông báo, cư dân trong khu tập thể quân đội - những người từng chứng kiến "thần oai" của bà cụ Vệ - đều sững sờ, mà sững sờ nhất chính là chị Mã.

Bà ta cứ nghĩ tất cả tài năng của bà cụ Vệ chỉ nằm ở cái miệng sắc bén, không ngờ bà cụ lại còn có năng lực chiến đấu phi thường như vậy… Nghĩ lại, bà ta cảm thấy thật may mắn vì ngày trước không làm căng với bà cụ. Với sức mạnh mà bà cụ Vệ dùng để dễ dàng xử lý hai đặc vụ địch như vậy, e rằng nếu bà ta dám ra tay, thì đã bị bà cụ đánh cho tàn phế nặng rồi!

Chị Mã thực sự bị bà cụ Vệ "đánh" cho tâm phục khẩu phục. Mặc dù không thể đồng tình với quan điểm của bà cụ, nhưng bà ta cũng không dám cãi cọ gì thêm.

Ngày đó, sau khi bị bà cụ Vệ "chỉnh" cho một trận, chị Mã tức đến mức nằm lì trên giường cả nửa ngày trời. Trong lòng bà ta nghĩ rằng mình vốn có quan hệ khá tốt với mọi người trong khu tập thể, ai đi qua cũng chào hỏi. Hẳn là sẽ có người đến an ủi, động viên, lúc đó bà ta có thể nhân cơ hội kể khổ và phàn nàn về tư tưởng "kém giác ngộ" của bà cụ Vệ, kéo thêm vài người đứng về phía mình. Nếu vậy, biết đâu bà ta có thể quay lại phản công và chiếm ưu thế.

Nhưng thực tế đã tát thẳng vào mặt bà ta, và cái tát ấy còn làm mặt bà ta sưng vù lên.
 
Back
Top Bottom