Đô Thị  Cô Giáo Hoàng Và Cô Giáo Lý

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
24/9/25
498,255
0
36
AP1GczPEstO7KHAGQgsrygMX2DcFlGOK9O1YXzPm4fmKIPDqvl_qJun8LD9m2u_brHXemcuUgmYtLPjVh0_RUPW0YeUaxQgccj55AjTWyi5-BDOyP7_uOzwIIm8-0icej5PwvfjrratqEqPvmiSi4T7T912i=w215-h322-s-no-gm

Cô Giáo Hoàng Và Cô Giáo Lý
Tác giả: Beta Quân
Thể loại: Đô Thị, Bách Hợp
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Tôi vô tình phát hiện ra cô giáo Ngữ văn và cô giáo Toán của mình có "gian tình".

Cài đặt hình nền máy tính giống nhau, hỗ công hỗ thụ, còn ở chung một nhà.

Tôi tôi tôi, tôi nói tôi không nhìn thấy gì hết.

Cô giáo Lý, em đứng về phía cô công nhé!

Liệu có được phát một tấm thiệp mời đám cưới không ạ?​
 
Cô Giáo Hoàng Và Cô Giáo Lý
Chương 1


1.

"Cung Thi Kỳ."

Tiếng quát trong giờ Ngữ văn làm tôi giật mình sợ hãi, khiến tôi vứt loạn xạ điện thoại trong tay lên bàn, sau đó đứng phắt dậy.

"Chọn đáp án B hay C?" Tôi đá chân cô bạn cùng bàn Trương Xoa Xoa đang lén lút đọc truyện tranh.

Cô giáo Lý đứng trên bục giảng như hiểu được chút tâm tư này của tôi, khi cô giáo cười lên, tôi cảm thấy có chút ngượng ngùng.

"Cô Hoàng gọi em đến phòng làm việc của cô ấy."

2.

Cô giáo Hoàng là giáo viên chủ nhiệm của lớp chúng tôi, là giáo viên môn Toán.

3.

Tôi trộm thở phào một hơi cho chiếc điện thoại may mắn không bị tịch thu của mình.

Hả?

Tại sao cô Hoàng gọi tôi lại phải để cô Lý chuyển lời?

4.

Cô Hoàng và cô Lý chung một phòng làm việc.

Hai người dùng chung một chiếc bàn hình vuông nhỏ, mặt đối mặt.

Có thể vì tiện, tôi không dám nghĩ nhiều, vứt điện thoại cho Trương Vũ Hâm giữ hộ rồi chạy đi.

5.

Tuổi tác Cô Hoàng giáo viên dạy Toán và cô Lý xấp xỉ nhau, thời gian đi dạy cũng không chênh là bao, các giáo viên cùng độ tuổi thân thiết với nhau là chuyện hết sức bình thường.

Cô Hoàng và cô Lý là một điển hình.

Lúc trước vì vẻ ngoài xinh đẹp của hai cô giáo, mà bản chất cặn bã trong tôi đã trồi lên, kéo bạn cùng bàn Xoa Xoa thảo luận sôi nổi về cặp đôi này.

6.

Tôi đứng về phía cô Lý giáo viên Ngữ văn là công, cô Lý nói chuyện có chút hài hước, có thể hòa mình cùng đám học sinh chúng tôi, lại rất mạnh mẽ.

Nhưng Trương Vũ Hâm lại không cho là thế, cậu ấy cảm thấy cô Hoàng mới là công, không vì lí do gì cả. Bởi mỗi khi cô Lý đang ríu rít trên bục giảng, chỉ cần cô Hoàng đi qua, cô Lý sẽ lập tức khóa miệng lại rồi nhìn theo.

"Đây không phải là 'trung khuyển công' sao?" Tôi quay đầu buồn rầu.

"Đây là thụ mạnh mẽ đó." Trương Xoa Xoa mạnh mẽ đập bàn.

7.

Kết quả vì chuyện hại não này mà hai chúng tôi phí phạm một quyển vở mới, trên đó viết ngay ngắn, "Cuộc bỏ phiếu công thụ cho cô giáo Hoàng và cô giáo Lý", mời các bạn học viết chữ "Chọn" dưới tên của cô giáo.

Tôi đau lòng cho cuốn vở mới của mình, nhanh chóng viết chữ "chọn" dưới tên của cô Lý.

Kết quả bỏ phiếu giống như dự đoán, số phiếu bầu cho cô Lý rất cao, tôi đắc ý không thôi.

8.

Nhưng kết quả là ngày hôm sau tôi nộp nhầm quyển vở ấy thành vở bài tập Toán mất rồi.

Tôi rơi vào trạng thái túng quẫn, vừa phải chờ đợi bị gọi lên phòng giáo viên, vừa nghĩ có nên tự mình thủ tiêu mình trước hay không.

Sau đó bài tập trả về, tôi gần như sắp khóc lóc mở quyển vở đó ra.

Không có bất kì lời phê nào, cũng không gọi tôi lên phòng giáo viên.

May quá may quá, tôi thở phào một hơi.

Sau đó, ánh mắt tôi lướt qua thứ gì đó.

9.

Phía dưới tên của cô Hoàng nhiên thêm một chữ "chọn".

10.

Sau đó lượng bài tập của tôi bị tăng lên gấp đôi.

11.

Thật xin lỗi.

Tôi xóa phiếu bình chọn ở cột của cô Lý, vừa khóc vừa bỏ phiếu cho cô Hoàng.

12.

Phòng làm việc của giáo viên ở đầu bên kia của hành lang, phòng không lớn, ở đó vốn có hai chiếc bàn, nhưng nghe nói, cô Phùng chủ nhiệm lớp kế bên đã xin nghỉ để kết hôn, thành ra chỗ đó để trống.

Bây giờ trong phòng chỉ còn lại cô Lý và cô Hoàng.

Tôi cứ thấp thỏm.

Hả?

Tại sao tôi phải thấp thỏm chứ?

13.

"Cô Hoàng." Tôi nhẹ nhàng gõ cửa phòng làm việc, thực ra cửa không đóng, hai cô giáo ngồi đối diện nhau, cúi đầu làm việc của mình, cô Hoàng nhìn thấy tôi liền gọi tôi qua bên đó, nhường chỗ cho tôi, rồi chỉ vào máy tính.

"Thành tích tháng này có rồi, phiền em thống kê lại theo bảng này nhé".

Nhìn bảng biểu trên màn hình máy tính, tôi "vâng" một tiếng rồi ngồi xuống.

Chuột của cô Hoàng không nhạy, tôi run tay một cái, không cẩn thận đóng tệp lại.

14.

"A..."

Lúc đó tôi không nhịn được, vô thức kêu lên một tiếng.

Cô Hoàng quay đầu nhìn tôi, rất điềm tĩnh nói không sao, sau đó giúp tôi mở lại bảng biểu.

"Làm cho tốt nhé."

Tôi nuốt nước bọt, cố gắng quên đi sự việc nhìn thấy khuôn mặt cô Lý trên màn hình máy tính ban nãy.

15.

"Chỉ là đánh cược thua thôi." Cô Hoàng ngồi cạnh tôi cúi đầu chữa bài tập.

"Vâng."

"Không được nói với người khác."

"Vâng..."

16.

Tôi không hỏi đâu gì nhé!

17.

Tôi đã nhìn thấy cô giáo Lý ngồi đối diện cắn môi cười trộm.

18.

Tôi giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, tiếp tục thống kê số liệu.

Cô Hoàng ngồi cạnh tôi nhỏ tiếng nói chuyện với cô Lý.

"Làm gì..."

"Không thích à?".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Vợ Hờ Của Cố Tổng
2. Chờ Đông Đến Em Lại Nói Yêu Anh
3. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
4. Giang Nam Hận
=====================================

"Im miệng."

19.

Cô Hoàng và cô Lý chỉ là quan hệ đồng nghiệp bình thường mà thôi, tôi cứ an ủi bản thân như thế.

20.

Mà tiện thể, tôi đứng về phía cô Lý công.
 
Cô Giáo Hoàng Và Cô Giáo Lý
Chương 2


21.

Cô Hoàng và cô Lý là giáo viên chủ nhiệm và giáo viên bộ môn của lớp chúng tôi.

Ngày đầu tiên khi vào lớp 10, tôi chẳng thể nhớ được gì, chỉ nhớ hai cô giáo này.

"Tôi là Hoàng Đình Đình, từ hôm nay sẽ là giáo viên Toán học đồng thời là giáo viên chủ nhiệm của lớp các bạn." Cô Hoàng cầm phấn viết ngay ngắn tên mình lên bảng. "Hoàng trong xanh đỏ tím vàng, Đình trong 'đình đình ngọc lập' (mảnh mai, thướt tha)."

"Tôi là Lý Nghệ Đồng, từ hôm nay sẽ là giáo viên ngữ văn đồng thời là phó chủ nhiệm của lớp các bạn". Cô Lý cũng cầm phấn viết tên mình ngay ngắn trên bảng. "Nghệ trong nghệ thuật, Đồng trong đỏ rực."

22.

"Lý Nghệ Đồng, cậu đừng học tôi..." Cô Hoàng càu nhàu đúng chuyện mà tôi cũng muốn càu nhàu.

"Hả? Mình không có". Mắt cô Lý mở thật to, biểu cảm vô tội.

"Bây giờ là giờ lên lớp."

"Mình cũng là giáo viên mà."

"Nhưng bây giờ là tiết Toán."

Hai cô đang giảng về hiện tượng cross talk* sao?

23.

"Mình chỉ đang giúp các em học sinh hiểu và hòa nhập cùng cả lớp với tư cách là phó chủ nhiệm lớp mà thôi." Cô Lý bị vỗ ngực bộp bộp. Cô Hoàng đứng trên bục giảng ngẩn người một lúc.

"Lớp chúng tôi không có phó chủ nhiệm."

Cô Lý bị cô Hoàng chỉnh như chú gà con bị mẹ bỏ lại.

24.

Học kì mới, ngoài giáo viên mới, đương nhiên còn có bạn học mới.

Bạn cùng bàn mới của tôi là một cô gái rất đáng yêu, dáng người vừa gầy vừa cao, có lẽ tính cách cũng dễ gần.

"Chào bạn." Xuất phát từ phép lịch sự, tôi chủ động chào hỏi cậu ấy, "Mình là Cung Thi Kỳ".

"À à! Chào bạn, chào bạn, mình là Trương Vũ Hâm, bạn gọi mình Xoa Xoa là được." Cậu ấy lau tay vào đồng phục rồi đưa tay ra nắm lấy tay tôi.

Tôi có chút ngập ngừng, muốn rụt tay về.

Đột nhiên cậu ấy nghĩ ra chuyện gì đó, một lúc sau liền lấy cặp của bản thân tới trước mặt.

"Là lễ gặp mặt nên mình nhất định phải tặng cậu một món quà."

Còn có quà nữa? Đột nhiên tôi cảm thấy có chút tội lỗi.

Có lẽ con người cậu ấy rất tốt, nhưng có chút kì quái.

25.

Cậu ấy lục tìm quà mất cả một tiết học.

Không biết trong cặp chứa đủ thứ đồ linh tinh lỉnh kỉnh gì.

Truyện tranh x 1 ít, bình nước x 1, ví tiền x 1, giá sách x 1, chìa khóa x 1 chùm to, đồ ăn không rõ hình thù x 1 ít, đồ vật không rõ x 1 ít.

Xin lỗi, tôi xin rút lại lời bên trên.

Cậu ấy không chỉ có "một chút" kì quái.

Mà là rất kì quái.

26.

"Hay là thôi, cậu đừng tìm nữa..."

Tôi nhìn cậu ấy lục lại hộp cơm chưa rửa thêm lần nữa, tốt bụng nhắc nhở cậu ấy.

27.

Ngày đầu tiên đi học không học bài mới ngay, đa phần là các thầy cô tự giới thiệu hoặc chơi trò chơi.

"Tôi là Lý Nghệ Đồng, từ hôm nay sẽ là giáo viên Ngữ văn đồng thời là phó chủ nhiệm của lớp các bạn". Cô Lý nói, "Nghệ trong nghệ thuật, Đồng trong màu đỏ rực."

Chúng tôi biết.

Hơn nữa lớp chúng tôi cũng không có phó chủ nhiệm.

Nhìn cô Lý đứng trên bục giảng có vẻ đau lòng, nhưng không có ai muốn an ủi cô ấy.

28.

"Các em có thể đặt câu hỏi cho tôi. Tôi sẽ trả lời các em." Cô Lý lấy lại tinh thần, tiếp tục hưng phấn gõ lên bảng.

Cả lớp như câm như điếc không một tiếng động.

"Tại sao hả?"

Nhìn cô Lý đứng trên bục giảng có vẻ đau lòng, nhưng không có ai muốn an ủi cô ấy.

29.

Có lẽ tôi khá hiền lành.

Thế nên tôi giơ tay, nhìn cô Lý rất vui vẻ.

"Bạn học này, em có câu hỏi gì?"

"Cô và cô Hoàng có quan hệ gì ạ?"

30.

Đợi đã, cô đừng đỏ mặt vội!

31.

"Tôi là công". Cô Lý rất kích động.

Đợi đã, không ai hỏi cô vấn đề này mà.

32.

"Lý Nghệ Đồng." Cô Hoàng đột ngột xuất hiện sau cửa, hai tay khoanh trước ngực, "Nói năng linh tinh trước mặt học sinh sẽ bị trừ tiền lương."

Sau đó cô Lý bị cô Hoàng chỉnh như chú gà con bị mẹ bỏ lại.

Nửa tiết còn lại cô ấy cũng không quay lại lớp.

33.

"Này, không được nói năng lung tung trước mặt học sinh."

Trương Vũ Hâm đột nhiên nói với tôi.

"Cô Hoàng là công."

34.

Tôi ngẩn người một lúc, bởi vì đột nhiên phát hiện, có lẽ cô bạn cùng bàn có cùng sở thích với tôi.

"Xin giới thiệu lại lần nữa, mình là Trương Vũ Hâm, cậu có thể gọi mình là Xoa Xoa." Cậu ấy nở nụ cười, lấy ra chiếc bình chứa đầy bột màu xanh trắng từ sau lưng, khẽ lắc qua lắc lại, giống như ngôi sao trên bầu trời đêm yên tĩnh.

"Tặng cậu." Cậu ấy nói, "Vì mình thấy nó giống như mắt cậu vậy."

35.

Buồn cười thật.

Tôi "phì" một tiếng, có chút tội lỗi quay đầu.

Ai cần thứ đồ không dùng được này chứ.

Sau đó cậu ấy cười híp mắt nhìn tôi cẩn thận cất chiếc bình vào trong cặp.

36.

Nhưng ý kiến tôi không thể nhịn được chuyện cậu ấy đẩy thuyền ngược với tôi.

37.

"Tại sao cô Hoàng lại công được chứ."

"Vì cô Lý quá nhát gan..."

"Công nhát gan vẫn là công."

38.

Vì để kiểm chứng cho tranh cãi đầu tiên giữa tôi và cô bạn cùng bàn mới này, chúng tôi quyết định đi rình mò.

39.

Tôi cảm thấy để kiên trì ủng hộ đảng phái, tôi nên về nhà học thuộc hai bài văn.

40.

Ai đứng về phe cô Hoàng công xin tự giác làm hai đề Toán, xin cảm ơn.

...
 
Cô Giáo Hoàng Và Cô Giáo Lý
Chương 3


41.

Tiết tự học buổi tối, tôi đang ngồi học thuộc bài môn Ngữ văn, Trương Xoa Xoa ngồi bên cạnh đang cặm cụi giải đề Toán, chúng tôi học tới gãi đầu bứt tóc.

Tôi chốc chốc lại hỏi cậu ấy chữ này đọc thế nào, cậu ấy nhát nhát hỏi tôi đề này làm thế nào.

Nhìn giống hệt như đôi bạn cùng tiến.

Lạ đời.

43.

"Phương trình dễ giải như thế này, môn Toán hồi cấp hai của cậu do giáo viên Ngữ văn dạy hả?"

"Thông giả tự* trong đoạn văn cổ này nhiều như thế, cậu cũng đâu nhớ được, có tư cách đứng bên cô Lý công hả?"

Nếu cứ tiếp tục như thế, tôi thấy hai chúng tôi vì muốn chứng minh chuyện công thụ của hai cô giáo, có lẽ sẽ cùng nhau trở thành học bá.

Thật ra mục đích của câu chuyện này chính là như thế, tin tôi đi.

43.

Tiết tự học buổi tối do cô Lý đứng lớp, bài tập hôm nay đã nộp rồi, cô Lý cảm thấy nhàm chán liền đề nghị mở phim cho chúng tôi cùng xem.

Cô nói phải mang máy tính của mình lên lớp.

"Cô Lý, ổ đĩa 'Đình Đình tang' kia là chỉ cô Hoàng phải không ạ?"

"Cô Lý, ổ đĩa kia sắp đầy rồi, trong đó cài thứ gì vậy ạ?"

"Cô Lý, cô Hoàng gọi cô là gì ạ?"

Cô Lý đứng trên bục giảng bị những câu hỏi của chúng tôi làm bối rối chân tay, vội vàng nhấp vào một ổ đĩa, nhanh chóng mở phim.

"Cô ấy gọi cô là cô giáo Lý, Lý Nghệ Đồng..."

Để không chắn tầm nhìn của các bạn học nên cô Lý đi xuống ngồi dưới bàn cuối chỗ chúng tôi.

44.

Bộ phim đang chiếu là phim kinh dị, tôi đã từng xem nên không mấy hứng thú.

Bỗng nhiên cảm thấy cô Lý kéo kéo vạt áo tôi, sau đó nói với các bạn học, "Đừng sợ, không đáng sợ chút nào."

Vậy cô kéo vạt áo của em làm gì?

Vậy tại sao xem phim mà cô vẫn để lớp học sáng đèn?

45.

Sau khi bộ phim được chiếu, Trương Vũ Hâm không tiếp tục giải đề mà tập trung xem phim, tôi chống cằm tiếp tục học thuộc bài văn, vẫn vò đầu bứt tóc như ban nãy.

Chữ này ban nãy đọc thế nào nhỉ? Tôi cố gắng nhớ lại câu mà Trương Vũ Hâm đã giảng cho tôi.

"Đọc là 'si'."

"Hả?"

Cô Lý chỉ vào sách của tôi, nhỏ tiếng nói.

46.

Cô Lý nhuộm tóc màu nâu nhạt, buộc ra sau gáy, chiếc cổ xinh xắn lộ ra trước mặt tôi.

Âm thanh của cô khe khẽ, tiếp tục giảng cho tôi chữ này trong bài có ý nghĩa gì.

Lợi hại quá.

Rõ ràng bình thường luôn làm bộ hi hi ha ha, nhưng lúc chuyên tâm lại khiến người ta cảm nhận được, người này là giáo viên.

Tôi vô thức cười thành tiếng.

Quả nhiên, tôi vẫn...

47.

Cắt...

48.

"A a a a a a!"

"Có chuyện gì thế? Mất điện à?"

"Đáng ghét. Đáng sợ quá!"

"Các... các em đừng sợ."

Cô Lý, xin cô hãy buông vạt áo của em ra được không, nó bị cô kéo rách rồi.

49.

Lúc này lớp học giống như chợ vỡ, cô Lý bảo mọi người ngồi yên tại chỗ không được tự tiện di chuyển.

Tay cô vẫn đang nắm lấy vạt áo của tôi, "Bạn học Cung Thi Kỳ..."

"Vâng?"

"Em có thể đi cùng tôi đến nhà vệ sinh được không?"

"Vâng..."

Lúc chuẩn bị đứng dậy, tôi cảm thấy eo mình bị giữ lại.

Tôi rất bình tĩnh.

"Trương Xoa Xoa, buông ra."

"Ờ."

50.

Khi từ nhà vệ sinh quay lại lớp học, nguồn điện khẩn cấp trong lớp vẫn chưa được bật, bên ngoài lớp học nhanh chóng truyền tới một loạt tiếng bước chân.

Cùng với ánh đèn từ di động.

"Lý Phát Tạp!"

51.

Lý Phát Tạp là ai?

Sau đó người bên cạnh tôi nức nở.

"Đình Đình Tang!"

52.

"Lý Phát Tạp!"

"Đình Đình Tang!"

"Lý Phát Tạp!"

"Đình Đình Tang!"

"Lý Phát Tạp!" Đối mặt nói: "Cậu đang ở đâu?"

53.

Tôi thật sự không chịu được nữa rồi, chỉ đành rút điện thoại trong cặp, bật đèn pin lên.

"A, hình thấy tôi thấy cậu rồi." Cô Hoàng đi từ cửa tới.

Lúc bước đến trước mặt chúng tôi, cô Lý đang ngồi cạnh tôi liền ôm chặt lấy eo cô Hoàng.

Tôi vờ như không nhìn thấy gì.

54.

"Cung Thi Kỳ." Cô Hoàng nói.

Không cần cảm ơn tôi.

"Nộp điện thoại ra."

55.

Tôi đã tạo nghiệp gì thế này?

56.

Điện bị ngắt một lúc lâu sau mới có lại, lúc đó đã sắp đến giờ tan học.

Tôi cắn răng cắn lợi muốn đến phòng làm việc xin lại chiếc điện thoại bé bỏng của mình, dù sao nó cũng không có tội tình gì.

Hơn nữa còn soi đường cho cô Hoàng thuận lợi tìm được cô Lý.

Tôi thấy mình nên đem nó trở về.

57.

Phòng làm việc vẫn không đóng cửa, tôi gõ cửa bước vào.

Cô Hoàng và cô Lý đang cùng nhau xem bài tập. Cô Hoàng đeo kính, nghiêng đầu, cô Lý đứng phía sau thò đầu qua vai cô Hoàng, cả người dính lên người cô Hoàng.

"Ai cho phép cậu hôm nay không chữa bài tập mà bật phim xem hả?"

"Đột nhiên cúp điện nên không chữa kịp..."

"Lần sau không được phép làm thế nữa." Cô Hoàng nói: "Đưa tôi quyển tiếp theo".

"Ngao."

Có phải tôi nên đi ra ngoài hay không?

58.

Vừa hay lúc tôi đang định rút thì cô Hoàng nhìn thấy tôi.

"Cung Thi Kỳ?"

"Dạ..." Tôi lại quay trở lại.

"Có chuyện gì thế?" Mặt cô Lý không biến sắc hỏi.

Tôi đoán, câu thoại của cô Lý là, không có chuyện gì còn không mau đi đi.

Tôi cược một túi sợi cay.

59.

"Cô Lý." Cô Hoàng ý thức được điều gì đó, chỉnh lại kính.

"Chuyện gì?"

"Cậu không cảm thấy có cái gì không đúng sao?"

"Có gì không đúng?" Cô Lý dựa cả người lên lưng cô Hoàng, mặt mặt ngạc nhiên quay đầu hỏi tôi: "Có gì không đúng?"

Không có gì.

Tôi vờ như không biết gì.

Vờ như không nhìn thấy vệt đỏ ửng trên mặt cô Hoàng.

Tôi biết tại sao chủ nhiệm phòng Giáo vụ lại xếp họ chung một phòng rồi.

Tôi phải quay về tiếp tục học bài Ngữ văn thôi.

Cô Hoàng xua xua tay, tỏ ý bảo tôi không có việc gì thì có thể đi.

Tôi "vâng" một tiếng, tiện tay giúp họ đóng cửa lại.

60.

Đợi đã.

Điện thoại của tôi thì sao?

...
 
Cô Giáo Hoàng Và Cô Giáo Lý
Chương 4


61.

"Lần sau không được mang điện thoại lên lớp nữa đấy."

"Vâng..."

"Tối nay về xem trước bài tập hai chương sau, bài tập Toán em làm đến trang 10."

"Vâng..."

Tôi nắm chắp tay sau lưng đứng trước mặt cô Hoàng, cô vẫn đang đỡ lấy kính mắt chữa bài tập.

Điện thoại bé nhỏ của tôi đang ở trước mặt, tôi bĩu môi, tủi thân.

62.

"Vậy thôi, lần sau phải chú ý hơn." Cô Lý cũng ngồi bên cạnh chữa bài tập, cô vỗ vỗ tôi tỏ ý bảo không sao.

Cô Hoàng trừng mắt với cô ấy một cái.

"Không phải học sinh làm sai thì nên phạt sao?"

"Nhưng lần ấy cậu lên lớp cũng lén lút mang điện thoại theo còn gì."

"Đó không phải là vì có ai cứ bám lấy tôi, liên tục nhắn tin cho tôi hả?"

"Cậu cũng hay gọi điện cho mình mà."

"Tôi sợ cậu ngủ nướng, đi học muộn, giáo viên lại đổ tội lên đầu tôi."

Hai cô à, em vẫn đang đứng bên cạnh mà.

63.

"Trước đây cậu cũng không phải là học sinh gương mẫu gì." Cô Hoàng liếc cô Lý, cầm bút chỉ vào cô ấy.

"Mình?" Cô Lý gãi đầu.

"Trốn học, trèo tường, đánh nhau, mấy chuyện này làm như bản thân chưa từng làm ấy nhỉ."

"Đó không phải vì ai đó bị bệnh phải nhập viện, ai đó không ăn sáng, ai đó quá dễ thương mà bị dây dưa à?"

"Cậu đang khen tôi sao?"

"Đúng thế!" Cô Lý ưỡn ngực đắc ý.

Hai cô à, em vẫn đang đứng bên cạnh mà.

64.

"Nếu không nhờ tôi, không biết cậu sẽ đi học muộn bao nhiêu lần."

"Ừ!"

"Nếu không nhờ tôi, cậu có làm xong bài tập không?"

"Ừ!"

"Nếu không nhờ tôi, còn có người cần cậu sao?"

"Ừ!"

65.

"Cảm ơn cậu."

Trong mắt cô Lý chỉ có cô Hoàng, tôi nhìn thấy rồi.

66.

Nhưng hai cô à, em vẫn đang đứng bên cạnh mà.

67.

Không biết có phải do hiệu ứng ánh sáng hay không, mặt cô Hoàng đỏ rồi.

Quả nhiên, tôi chăm chỉ học thuộc bài môn Ngữ văn là điều đúng đắn.

68.

"Nhưng mà, tôi nhớ lúc đó có người còn..."

"Wow! Đình Đình tang, Đình Đình tang."

"Bạn học Lý Phát Tạp còn..."

"Wow! Đừng nói, đừng nói mà."

69.

Hai cô có thể chuyên tâm chữa bài tập được không?

Em vẫn đang đứng bên cạnh mà.

70.

"Khi đó phòng ngủ cúp điện, tôi thì đang học bài, là ai ở ngoài hành lang hét thật to 'Đình Đình tang! Cứu mình!'."

Giọng điệu cô Hoàng sắc bén, âm thanh mô phỏng giống y như thật.

Cô Lý ngay lập tức đỏ mặt, kêu to mấy tiếng a a a, muốn che miệng đối phương lại, kết quả mười ngón tay hai cô đan vào nhau, cùng nhau cười thật to.

"Kết quả cả tòa kí túc xá đều nghe được, ha ha ha."

"Đừng nói nữa."

"Đình Đình tang..." Cô Hoàng tiếp tục bắt chước.

"Có mất mặt không chứ?"

71.

Không mất mặt.

Các cô có thể không cần coi em là người.

72.

Oẳng.

73.

Tôi có chút nhớ cô bạn cùng bàn của mình.

74.

"Vậy em có thể lấy... điện thoại về không ạ?" Tôi dằn lòng, cảm thấy không thể tiếp tục nghe chuyện của họ nữa.

"Có thể có thể." Cô Lý bĩu môi, mặt mũi đỏ ửng, đưa điện thoại cho tôi, đồng thời nói khẽ với tôi.

"Bài tập Ngữ văn hôm nay không cần làm."

Cô Lý...

Em đứng về phía cô công!

75.

Đợi đã.

Tối nay vốn không có bài tập Ngữ văn.

76.

"Đúng rồi, hôm nay lớp mình vẫn chưa phân công trực nhật đúng không?" Cô Hoàng đặt chiếc bút trên tay xuống, vẫy tay bảo tôi đi qua đó. "Ngày mai em có thể trực nhật được không?"

"Được ạ." Tôi nhận lấy chìa khóa từ cô Hoàng, "Nhà em cũng không xa, có thể đi bộ tới trường."

Cô Hoàng cười híp mắt, gật đầu.

Dù sao tôi cũng không thích ở nhà, vừa hay có thể đi sớm về muộn một chút.

77.

"Mọi ngày cô Hoàng đi làm bằng gì ạ?" Tôi nhớ lần trước khi cô Hoàng nói tới địa chỉ nhà mình, dường như nơi đó không xa trường mấy. Tôi cầm chìa khóa cẩn thận cất vào trong cặp.

"Đi xe thôi." Cô Hoàng dựng cây bút, "Thường thì nếu quên bơm lốp sẽ bắt xe."

À.

Tôi nghĩ ngợi một lúc.

78.

Tôi quay đầu nhìn cô Lý.

Quả như trong dự đoán, tôi nhận được cái chớp mắt rất ra dáng công của cô ấy, sau đó tôi chỉ đành mặt dày mày dạn hỏi.

"Cô Lý... thế cô..."

"Đi xe đạp." Cô Lý vỗ vỗ ngực. "Nếu quên bơm lốp sẽ bắt xe."

79.

Vâng.

Xin lỗi.

Là do tôi ngây thơ quá rồi.

80.

Có thể chỉ là ở cách vách thôi.

Đằng ấy nói có đúng không?
 
Cô Giáo Hoàng Và Cô Giáo Lý
Chương 5


81.

Xin chào.

Lại là tôi đây.

Là Cung Thi Kỳ, cô gái hay bị giáo viên của mình làm mù mắt đây.

82.

À, không.

Giáo viên của tôi đều là nữ.

Có lẽ chỉ là đồng nghiệp, nhà ở cạnh nhau mà thôi.

Tôi tự an ủi bản thân như thế.

83.

"Bạn học Cung Thi Kỳ." Cô Lý nói, "Sao em vẫn còn ở đây?"

"Em không được ở đây ạ?" Tôi hờn dỗi một câu, nghĩ ngợi giây lát, vẫn kiên quyết ở lại đây.

Để tối nay hai cô làm mù mắt em!

Em vẫn nên chạy tới chỗ cô Hoàng.

84.

"Cô Hoàng!" Tôi niềm nở đi đến, "Là học sinh đại diện môn Toán của cô, để em giúp cô..."

A, cô Hoàng, tại sao cô lại chữa bài tập Ngữ văn.

"Có vấn đề gì sao?" Cô Hoàng vô cùng bình tĩnh nâng kính.

"Không ạ."

Nếu cô bằng lòng, em còn có thể đem bài tập môn Hóa tới cho cô chữa.

85.

"Thế nên bạn học Cung Thi Kỳ có thể về nhà rồi."

Vâng, em nghe ra rồi.

Tôi nhìn thấy cô Lý đứng đối diện đang cười trộm.

Là học sinh đại diện môn Toán học, tôi rất đau lòng.

86.

"Nếu em còn không về, tôi sẽ tăng bài tập Toán cho em." Cô Lý đứng cạnh tung chiêu dọa nạt.

Cô là giáo viên Ngữ văn, đừng cho em làm bài tập lung tung chứ.

Quan trọng là cô Hoàng, cô có quản không.

Đừng cười nữa được không?

87.

Là học sinh đại diện môn Toán, tôi rất đau lòng.

88.

Thôi bỏ đi, tôi vẫn nên về thôi.

Tôi lau đi những giọt lệ còn chưa thành hình.

Cô Hoàng gọi tôi lại.

"Thập Thất."

"Dạ?"

"Có thể gọi em như thế không?" Cô Hoàng cười nói.

89.

Mẹ ơi, con nhìn thấy thiên sứ rồi.

90.

Vấn đề phát sinh là,

Hiện tại tôi đứng về phía cô Hoàng công còn kịp không?

91.

Ngón trỏ cô Hoàng đặt lên môi.

"Hi vọng em đừng nói với ai."

Tôi nhìn thấy cô Lý đứng đối diện có chút mất hồn.

"Dạ."

Tôi đi ra ngoài, lại đóng cửa lại.

92.

Giáo viên Ngữ văn và giáo viên Toán của tôi chỉ một một cặp đồng nghiệp bình thường mà thôi.

Buổi sáng đến mở cửa lớp thật sớm, cô Lý và cô Hoàng đứng trên hành lang vẫy tay với tôi.

"Chào buổi sáng Thập Thất."

Tôi nhìn thấy cô Hoàng buông tay cô Lý ra.

"Muốn tới đây ăn sáng không?" Cô Hoàng lấy chìa khóa mở cửa văn phòng.

Có thể được ăn sáng miễn phí, tội gì tôi không đi chứ, tôi vứt cặp sang một bên rồi chạy tới.

93.

Bữa sáng cô Lý cho tôi là nửa chiếc bánh bao còn thừa.

"Cô Hoàng chưa ăn hết ạ?"

"Hi hi..."

Đừng cười nữa, miệng cô chuẩn bị rộng đến mang tai rồi.

Cô là giáo viên đó.

Tôi nuốt bánh bao trong bụng.

94.

"Cô Hoàng, cô gọi cô Lý là gì ạ?"

"Lý Phát Tạp." Cô Hoàng tháo khăn quàng cổ xuống nhưng lại bị cô Lý quàng lại.

"Thời tiết còn chưa ấm, cứ quàng đi."

"Nhưng tôi có chút nóng."

Lòng em lại có chút lạnh.

95.

"Trước đây cô và cô ấy học chung trường." Cô Hoàng chỉ vào cô Lý, "Cô ấy luôn đeo chiếc kẹp tóc màu trắng, nhìn rất ngốc."

"Vậy gọi là 'kẹp tóc*' hả cô?"

"Tôi gọi cậu ấy là 'phát tạp*"

(Hiện tượng một từ nhiều cách đọc, dẫn đến nghĩa khác nhau)

Được rồi, cô gọi cô ấy là gì em quản không nổi.

96.

"Chữ này đọc là 'kẹp' hả?" Cô Hoàng quay đầu hỏi cô Lý.

Cô Lý làm vẻ nghiêm túc, "Không, đọc là 'tạp'."

Được rồi, các cô đọc thế nào em quản không nổi.

97.

"Khi đó cô ấy luôn đeo chiếc kẹp tóc màu trắng, nhìn rất ngốc."

"A, rõ ràng khi đó Đình Đình tang nói nhìn đẹp mà."

"Gạt cậu thôi."

"Đau lòng..."

"Ngu ngốc."

Em ăn xong bánh bao rồi, có thể đi được chưa vậy?

98.

"Tại sao vẫn cứ gọi như thế ạ?"

"Đại khái là khi cô gọi cô Lý, biểu cảm lúc cô ấy ngẩng đầu lên nhìn cô có chút ngốc."

"Được rồi, đừng nhìn tôi kiểu sắp khóc ấy nữa, có chút đáng yêu được chưa?"

"Lúc gọi 'Lý Phát Tạp', mắt cô ấy sẽ sáng lên, có chút đáng yêu."

99.

"Lý Phát Tạp."

"Đình Đình tang."

100.

Em ăn xong bánh bao rồi, có thể đi được chưa vậy?
 
Cô Giáo Hoàng Và Cô Giáo Lý
Chương 6


101.

Một tháng sau khi khai giảng, tôi đã triệt để thân quen với việc cô Hoàng và cô Lý của chúng tôi.

Ngày nào cũng cùng nhau đi làm tan làm, còn cùng nhau ăn sáng ăn trưa ăn tối.

Thỉnh thoảng lúc cô Hoàng đứng lớp, cô Lý không có tiết sẽ vác ghế đẩu chạy đến lớp chúng tôi, ngồi ở bàn cuối chỗ tôi ngồi.

"Cô Lý."

"Hả?"

Tôi nhìn cô Lý đang nghiêm túc ghi chép, chiếc bút mượn từ tôi.

"Đây là tiết Toán mà."

"Tiết Toán thì sao hả?"

102.

Chẳng phải cô là giáo viên Ngữ văn sao?

Sao mà ghi chép còn chăm chỉ hơn cả em vậy?

103.

Tôi nhịn lại một hơi.

"Không ạ... Hết tiết có thể cho em mượn ghi chép của cô không ạ?"

"Được." Cô Lý giơ ngón tay cái với tôi. "Chăm chỉ học hành! Là trẻ ngoan."

Tôi thật không muốn thừa nhận, ghi chép tiết Toán này của giáo viên Ngữ văn còn cẩn thận hơn học sinh đại diện môn Toán là tôi đây.

104.

"Em không thấy hôm nay cô Hoàng buộc tóc nhìn rất xinh sao?"

"Ôi ôi, em xem em xem, lúc viết bảng cũng rất xinh."

"Giọng nói rất dễ nghe quá. Cô muốn được học tiết Toán cả đời này."

Cô Lý, xin cô hãy kiềm chế một chút được không?

Em còn phải ghi bài nữa.

105.

"Đợi đã, cô Lý, nếu em không nhìn lầm, trang phục hôm nay của hai cô giống..." Tôi nghe theo lời cô Lý, nhìn lên chỗ cô Hoàng, tôi cứ cảm thấy trang phục hôm nay của hai người có chút giống nhau.

"Bạn học Cung Thi Kỳ, lên lớp không được phép nói chuyện riêng." Cô Hoàng ném một viên phấn về phía tôi.

106.

Cái gì?

Tôi nói chuyện?

Cô Hoàng, ban nãy cô Lý nói chuyện sao cô không nói gì chứ?

Cô Lý, cô đừng cười nữa!

Nếu không phải vì ghi chép của cô, em nhất định sẽ trở mặt với cô!

107.

Bảo bối uất ức.

108.

"Em hỏi cô nhé, bình thường cô và Cô Hoàng ở chung một văn phòng, bây giờ đến dạy học cũng đi theo là sao ạ?"

Tóm lại tôi cũng bị mắng rồi, cho nên to gan hỏi thêm mấy câu.

Cô Lý chống cằm, có chút buồn rầu.

"Vì cô Phùng và cô Lục quay lại rồi."

109.

Cô Phùng là giáo viên chủ nhiệm lớp bên, dạy Mỹ thuật.

Đến nay tôi vẫn không thể hiểu được tại sao giáo viên Mỹ thuật lại có thể làm chủ nhiệm lớp cấp ba.

Còn cô Lục là giáo viên môn Tiếng Anh của lớp chúng tôi, đương nhiên cũng là giáo viên môn Tiếng Anh của lớp bên, nghe nói thời gian trước cũng xin nghỉ.

Tôi vô thức đồng cảm, vỗ vai cô Lý.

"Vất vả cho cô rồi."

110.

"Cung Thi Kỳ, lên lớp không được phép nói chuyện riêng." Cô Hoàng lại ném một viên phấn về phía tôi.

"..."

Cô Lý, em trịnh trọng tuyên bố với cô.

Nếu cô còn cười nữa em sẽ trở mặt với cô.

111.

Tiết tiếp theo vẫn là tiết Toán, cô Lý có tiết dạy nên không đến nữa.

Lúc đó học sinh đại diện môn Ngữ văn cạnh tôi mới bộc lộ bản chất, nhanh chóng nhích lại gần nói chuyện với tôi.

Ví như, cậu ấy nói với tôi lúc lên lớp cô Lý thụ tới nhường nào nhường nào, vân vân và mây mây.

Cậu ấy muốn truyền bá tư tưởng cho tôi, thậm chí còn cho tôi đọc truyện đồng nhân của cô Hoàng và cô Lý mà cậu ấy viết.

Nhưng cô Lý là thụ.

Xí.

Tuy cô Lý vừa nhát gan lại hâm hâm dở dở, như tôi vẫn đứng về phía cô Lý công.

Cô ấy còn biết đạp xe chở cô Hoàng đi làm nữa cơ mà.

A, chuyện này chỉ có tôi biết mà thôi, tôi đã hứa với cô Hoàng không nói cho người khác biết.

Tôi bứt rứt chết mất.

112.

Vậy nên vì chuyện công thụ của cô Hoàng và cô Lý, chúng tôi lại lấy quyển vở lần trước ra tiến hành bỏ phiếu lại.

Chẳng qua lần này Trương Xoa Xoa mặt dày còn đính kèm tập truyện đồng nhân cậu ấy viết.

Kết quả quyển vở chuyền đi một vòng, không biết đứa nào bất cẩn để cô Hoàng phát hiện.

"Bạn học Cung Thi Kỳ."

"Ôi."

Được rồi, tôi có thể nói lời tạm biệt với thế giới này rồi.

113.

Lúc tan học, tôi tự giác đến văn phòng của cô Hoàng.

Cô Lý vẫn chưa về, bên cạnh chỉ có cô Phùng mà thôi.

"Em chào cô ạ." Tôi cung kính chào hỏi.

Cô Phùng vừa cười ngặt nghẽo vừa đáp lại tôi.

Chữa bài tập thôi có cần cười vui đến thế không?

Tôi trộm nhìn lên bàn cô Phùng, a, trên tay cô cầm quyển vở bỏ phiếu của tôi.

Cô vừa cười vừa run run bỏ một phiếu cô Lý công.

Cô Hoàng giật lại quyển vở, nổi giận với cô Phùng.

114.

"Lên lớp còn bày trò hả."

"Không chuyên tập học bài, còn ríu ra ríu rít với bạn cùng bàn."

"Cô Lý ngồi cạnh mà em cũng có thể nói chuyện riêng."

Cô Hoàng tiếp tục dạy dỗ tôi, cô Phùng ngồi bên cũng dạy dỗ tôi.

"Đúng thế! Còn có người đứng về phía A Hoàng công hả?"

"Đúng là mù rồi."

Cô Hoàng giật lại quyển vở, tiếp tục nổi giận với cô Phùng.

115.

Cô Phùng, cô thôi đi được không?

116.

"Tóm lại, em và bạn Trương Vũ Hâm đổi chỗ tách nhau ra đi, sẽ tốt cho hai em học bài."

"Dạ?"

"Trương Vũ Hâm không thể tập trung học, đổi chỗ lên cạnh lớp trưởng đi."

Tôi cau mày, tốn mất ba giây nghĩ đến việc đổi bạn cùng bàn của mình cho lớp trưởng...

117.

"Xin chào... Mình là Dịch Gia Ái. Nhưng... khai giảng một tháng rồi nên chắc cũng quen biết đúng không." Sáng sớm sau khi đổi chỗ, bạn cùng bàn mới chào hỏi tôi.

Trương Xoa Xoa vẫn chưa tới, tôi ngẩn người một lúc, nhìn chiếc bàn lộn xộn trước mặt chỗ cậu ấy bị chuyển đi.

118.

Tuy có lúc Trương Xoa Xoa rất phiền phức, lại thích dính lấy tôi, cũng không sạch sẽ.

Còn đẩy thuyền ngược với tôi, thích nhai đồ ăn nhóp nhép, còn thích móc mỉa tôi.

Nhưng tôi có chút nhớ truyện đồng nhân của cậu ấy, có chút nhớ bữa sáng cậu ấy mang cho tôi, có chút nhớ bài tập Ngữ văn cậu ấy chép hộ tôi.

Tôi cảm thấy tôi có chút nhớ Trương Vũ Hâm.

119.

Tôi muốn tìm cô giáo, muốn nói với cô rằng tôi không muốn đổi bạn cùng bàn.

120.

Sau tiết tự học buổi sáng.

"A a a, Thủ Niên*, sao cậu có thể đáng yêu thế chứ?"

(Thủ Niên: Biệt danh của Dịch Gia Ái)

"Ô ô ô, ôm cậu thoải mái quá đi."

"Ừm ừm! Trên người còn có mùi thơm nữa."

"Có cần vở Toán hả? Mình chép giúp cậu."

Cái gì?

Trương Vũ Hâm là ai?
 
Cô Giáo Hoàng Và Cô Giáo Lý
Chương 7


121.

"Này. Cậu xem, trang phục của cô Hoàng rất giống với cô Lý đúng không?"

"Ừ ừ ừ."

"Cậu nhìn cổ áo mà xem, mình nhớ rõ mà, chắc chắn giống nhau."

"Ừ ừ ừ."

"Cậu xem, không phải là đồ đôi, mà là cùng một bộ."

"Ừ ừ ừ."

122.

Bạn học Dịch Gia Ái, mình bảo cậu nhìn cô Hoàng,

Cậu nhìn mình làm gì?

123.

Bạn cùng bàn mới của tôi tên là Dịch Gia Ái.

Dịch Gia Ái, rất đáng yêu. Chúng tôi đều yêu thích Dịch Gia Ái.

Đúng, không sai chút nào, chính là Dịch Gia Ái.

Khai giảng một tháng rồi chúng tôi mới chính thức chào hỏi nhau.

Vậy nên tiết đầu tiên sau khi quen biết, tôi liền hiểu được, tại sao thành thích môn Toán của cậu ấy lại kém như thế.

124.

Vào tiết được năm phút.

"Gia Ái, cậu đang làm gì thế?"

"Đang vẽ gà con." Dịch Gia Ái vui vẻ tô tô vẽ vẽ lên sách Toán.

"Hả?" Tôi nhích qua xem.

"Đáng yêu không?" Cậu ấy cười lên, lộ ra hàm răng, có chút rụt rè, hiện lên lúm đồng tiền trên hai bên má.

Tôi mạnh mẽ gật đầu một cái.

125.

Cậu đáng yêu, cậu đáng yêu, cậu đáng yêu!

26.

"Vẽ Thập Thất đó." Cậu ấy có chút đắc ý, l**m môi, tiếp tục cúi đầu vẽ.

Tôi nghiêng đầu nhìn cậu ấy, biểu cảm của cậu ấy thay đổi không ngừng, có lúc l**m môi, có lúc cắn môi. Tóm lại đều rất đáng yêu.

Đáng yêu quá, đáng yêu quá, đáng yêu quá!

127.

Vào tiết được mười lăm phút.

Tôi giật mình phát hiện bản thân đã nhìn cô gái bên cạnh suốt mười lăm phút, lúc lấy lại tinh thần, tôi phát hiện dường như cô Hoàng cũng không phát hiện ra chút khác thường của tôi.

Cảm tạ trời đất, tôi nhìn bài giảng trên bảng, nội dung này vẫn trong phạm vi hiểu biết của tôi.

Được rồi, tôi nên...

128.

"Thập Thất." Dịch Gia Ái cẩn thận tôi.

Tôi quay đầu, cậu ấy cẩn thận nắm một nhúm màu đỏ trong tay, là một trái tim bằng giấy.

"Cho cậu."

Âm thanh của cậu ấy khẽ khàng, lặng lẽ đưa cho tôi dưới gầm bàn.

Rõ ràng chúng tôi ngồi bàn cuối, cũng không sợ người khác nhìn thấy.

129.

Cậu ấy còn dùng hai tay đưa cho tôi.

Đáng yêu quá, đáng yêu quá, đáng yêu quá.

130.

Không được.

Tôi phải kiềm chế lại.

Cung Thập Thất, mày nhìn các em gái đáng yêu còn chưa đủ sao?

Lẽ nào mày lại mất kiểm soát vì một chút mê hoặc này sao?

Đương nhiên không.

Suy cho cùng, tôi là học sinh đại diện môn Toán học.

131.

"A, cái này gấp thế này à?" Tôi cố gắng giữ tờ giấy, Dịch Gia Ái đưa tay qua, cầm lấy tay tôi, giúp tôi giữ mép giấy.

"Wow, tiểu Thập Thất giỏi quá đi, dạy một lần mà đã làm được rồi."

Tôi lau mồ hôi, đắc ý đưa trái tim trong tay cho cô bạn cùng bàn mới.

"Tặng cậu."

Tôi dùng giọng điệu từ tốn, cảm thấy lúc này khí chất của bản thân ngút trời.

132.

Tôi ngẩng đầu lên bảng lần nữa, những thứ trên bảng đã hóa hư vô.

Tôi nghe thấy tiếng chuông hết giờ.

Tôi cắt giấy hết hai mươi phút đồng hồ.

Giấy?

Sa đọa, thật sa đọa. Bi thảm, thật bi thảm.

Tiết Ngữ văn sau đó, tôi tuyệt đối không thể sa ngã, sẽ không nói một câu nào với bạn cùng bàn nữa.

Nếu không tôi sẽ làm cún.

133.

"Thập Thất."

"Ơi ~"

134.

Oẳng.

135.

Tôi mang theo ánh mắt tuyệt vọng nhìn cô bạn Dịch Gia Ái bên cạnh dạy tôi cách đan dây.

Đáng ghét, cái này không thể trách tôi.

Phải trách bạn cùng bàn của tôi quá đáng yêu.

Nếu là Trương Xoa Xoa, tôi nhất định có thể không nói chuyện với cậu ấy cả buổi.

Đại khái là thế.

136.

Kết quả tiết thứ hai cũng đến.

"Các em mở sách Ngữ văn trang số 17." Cô Hoàng viết lên bảng.

Đợi đã.

Đây không phải tiết Ngữ văn sao?

Cô Hoàng!

Tôi cần một lời giải thích.

137.

"À, hôm nay cô Lý không được khỏe, chiều này mới đi dạy." Cô Hoàng nhìn ra nghi hoặc của cả lớp.

"Dạ? Cô Lý bị ốm ạ? Trời vào đông rồi, các cô phải giữ gìn sức khỏe nhé." Cả lớp tiếp tục rì rầm.

"Hả? Không phải." Mặt cô Hoàng không cảm xúc, "Cô ấy bị đau eo."

À.

Đau eo.

138.

Đau eo?

139.

Tôi nhìn lên bạn cùng bàn hiện tại của lớp trưởng, bạn cùng bàn cũ của tôi bắt đầu cặm cụi viết.

Tôi đoán không lầm thì truyện đồng nhân mới sắp ra lò trong nửa tiết tới rồi.

Không, tôi không nên nghĩ như thế.

Phải thanh lịch, không được mất thần thái.

140.

Chẳng qua tối qua bị đau eo mà thôi, cậu nói có đúng khônng?

141.

Tôi ngẩng đầu, đột nhiên nghĩ đến...

Nên là, vẫn là vấn đề ấy.

Cô Hoàng, cô không phải là giáo viên Toán sao?

Tại sao lại nghiêm túc đứng lớp tiết Ngữ văn như thế chứ?

Tại sao?
 
Cô Giáo Hoàng Và Cô Giáo Lý
Chương 8


142.

Trường học có quy định là buổi trưa không cho phép học sinh ra khỏi trường, cơm trưa có thể tự mang đi hoặc ăn ở nhà ăn.

Nhà tôi không ai giúp tôi chuẩn bị cơm trưa, mỗi ngày họ còn bận cãi nhau, bữa sáng tôi cũng chỉ ăn bánh mì rồi phủi mông đi học.

Thế nên buổi trưa tôi cũng chỉ có thể chen chúc trong nhà ăn.

Tôi liếc nhìn Trương Xoa Xoa bên cạnh.

"Tại sao cậu không ăn cơm với bạn cùng bàn của cậu?"

"Đương nhiên là do mình vẫn còn yêu Thập Tử cậu đấy." Trương Vũ Hâm chống nạnh đứng trước mặt tôi.

"Nói tiếng người đi." Tôi hòa trong dòng người đang xếp hàng dài chờ gọi đồ ăn.

"Cậu ấy mang cơm đi, còn bảo lúc ăn cơm phải học Tiếng Anh, mình sẽ làm phiền cậu ấy..."

143.

Đáng đời, ai bảo cậu ngồi cùng bàn với học bá.

Tôi bỗng cảm thấy trong họa có phúc.

"Cậu... tại sao không ăn cơm với bạn cùng bàn mới của cậu?" Trương Vũ Hâm xoa cằm, "Không phải buổi sáng trên lớp vui vẻ lắm sao, à, mình biết rồi, cậu ấy muốn ăn cơm cùng người khác."

Tôi đỏ mắt nói "phiền muốn chết".

"Gia Ái nói buổi trưa có việc sẽ mua bánh bao ăn đi nghỉ trưa rồi."

Tôi không muốn lộ ra rằng bản thân chỉ có một mình trước mặt Trương Vũ Hâm.

144.

"Ờ." Trương Vũ Hâm xếp hàng sau tôi.

Sau hai giây, cậu ấy chọc lên vai tôi.

Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy Dịch Gia Ái cùng cô bạn mới chuyển tới từ trường bên Từ Ngôn Vũ, cầm hộp cơm đi qua trước mặt tôi.

"Ờ." Tôi nói.

"Chúng ta ăn cơm cùng nhau đi..."

145.

Gọi xong đồ ăn, nhà ăn cũng chật ních người, tôi và Trương Vũ Hâm lén lút chạy đến nhà ăn giáo viên bên cạnh.

Nhà ăn giáo viên rất ít người, thỉnh thoảng cũng có học sinh lén lút vào đây ăn cơm.

Tôi cầm hộp cơm, ánh mắt nhìn thấy cô Hoàng ngồi đằng kia.

"Cô Hoàng." Tôi và Trương Xoa Xoa ngồi đối diện cô ấy.

"Trùng hợp quá." Tôi giơ tay, cầm đũa lên. Harry Potter fanfic

"Trùng hợp quá."Cô Lý từ phía sau bước đến, trên tay còn cầm hai hộp cơm.

146.

A, chỉ là đồng nghiệp hôm nay cùng nhau ăn cơm mà thôi.

147.

Tôi cúi đầu ăn cơm, Trương Vũ Hâm cũng cúi đầu ăn cơm.

Nhìn cô Lý có vẻ như không để ý, đem hộp cơm màu vàng cho cô Hoàng.

A, hộp cơm giống nhau.

Tôi tiếp tục ăn cơm.

Hộp cơm mở ra.

A, món ăn giống nhau.

Tôi nhìn thấy Trương Xoa Xoa vội vã ra hiệu tay với tôi dưới gầm bàn.

148.

Tôi nhìn thấy rồi, tôi không mù nhé.

Tôi lặng lẽ giơ ngón tay cái dưới gầm bàn, biểu thị tôi đã nhìn thấy.

Vừa ngẩng đầu lên lại nhìn thấy cô Lý đang gắp súp-lơ vào bát cô Hoàng, cô Hoàng gắp hai miếng thịt cho cô Lý.

Tôi ngẩn tò te.jpg

"Em muốn ăn không?" Cô Hoàng nghi hoặc khi thấy tôi nhìn chằm chằm miếng thịt trên đũa của cô ấy.

Tôi vội lắc đầu, vờ như không thấy ánh mắt cô Lý nhìn chằm chằm tôi.

149.

"Đình Đình tang..." Cô Lý bĩu môi.

"Cô Lý, đừng gọi thế trước mặt học sinh." Cô Hoàng gắp miếng cơm vào miệng nhai nuốt.

Tôi và Trương Vũ Hâm ngậm chặt miệng, giả vờ như không nghe thấy gì.

Dù sao biết quá nhiều cũng không thể sống lâu.

Cô Lý rất hài lòng với thái độ của chúng tôi.

"Mình không thích ăn súp-lơ..."

Cô Hoàng liếc cô ấy, ăn hết súp-lơ trong bát của cô Lý, sau đó đút một miếng thịt vào miệng cô Lý.

150.

Hả?

Hình như ban nãy tôi bị mù hai giây.

Trương Vũ Hâm, cậu ở đâu?

151.

Ăn được nửa bữa, cô Phùng và cô Lục đi đến.

Tôi nuốt cơm, không biết tại sao Trương Xoa Xoa bên cạnh bắt đầu kích động.

Tại sao cái người này lại đột nhiên quan tâm đến cô Phùng và cô Lục thế chứ?

"Em chào cô." Tôi nuốt cơm rồi chào hỏi các cô.

Cô Lục cười cười với tôi, sau đó chào hỏi Trương Vũ Hâm.

"Trương Vũ Hâm, chào em."

152.

Hả?

Tôi nhớ bài tập Tiếng Anh lần trước, Trương Xoa Xoa đạt hạng ưu đúng không?

Chẳng trách cô Lục lại thích cậu ấy như thế.

Còn đặc biệt chào hỏi nữa.

153.

"Vâng, cô Lục, cô và cô Phùng cũng đi ăn ngoài sao?"

"Ừm." Cô Lục mở hộp cơm, "Lười nấu ở nhà."

Cô Phùng mạnh mẽ gật đầu.

154.

Em hỏi cô Lục mà.

Cô Phùng, cô gật đầu cái gì chứ?

155.

"A? Cô Lục, hôm qua em nhìn thấy tay cô còn đeo nhẫn mà, sao hôm nay lại tháo xuống rồi ạ?"

"À, có chút chuyện, không tiện nên tạm thời tháo xuống."

Cô Phùng ngồi cạnh lại mạnh mẽ gật đầu.

156.

Em nói này cô Phùng, cô có chuyện gì sao ạ?

Cô gật đầu là có ý gì?

Em hỏi cô Lục mà.

157.

Cảm nhận được không khí bữa cơm có chút khác lạ, tôi nghĩ ngợi giây lát, quyết định quan tâm một chút đến cô Lý, người mà tôi theo công đảng.

"Cô Lý, eo cô đã đỡ chưa ạ?"

"Hả?" Cô Lý cắn đầu đũa, vui vẻ. "Eo gì cơ?"

"Thì là... sáng nay cô Hoàng dạy thay, cô ấy nói... cô bị đau eo..." Tôi ngẩng đầu liếc về phía đối diện. Cô Hoàng đang cúi đầu ăn cơm, cô Lý nghĩ ngợi.

"Sáng nay có chút chuyện nên phải tới văn phòng giải quyết."

158.

A, hình như tôi biết được gì đó.

Chẳng trách tiết buổi sáng, cô Hoàng không có đáp phấn vào người tôi.

Cô Lý phản ứng ra, nhích đến cạnh cô Hoàng cười xấu xa.

"Cậu đau eo à?"

159.

"Bạn học Cung Thi Kỳ." Cô Hoàng nói.

"Dạ..."

"Bài tập Ngữ văn hôm nay chép lại năm lần."

160.

Vâng.

Em biết rồi.

Còn phải phân tích nữa.

Để em vững tin với đảng phái của mình, đúng không?
 
Cô Giáo Hoàng Và Cô Giáo Lý
Chương 9


161.

Buổi chiều, nhà trường tổ chức chương trình hoạt động xanh hóa môi trường.

Các bạn học sinh đều rất vui vẻ.

Chỉ cần không phải học, mọi người đều vui vẻ.

Xe đi đến nửa đường, tôi vứt bỏ cô bạn Trương Xoa Xoa ngồi cạnh mình, không biết tại sao cậu ấy cứ kích động cứ sấn lại làm tôi không ngủ được, thế nên tôi xin lớp trưởng đổi chỗ với mình.

Lớp trưởng có chút chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.

Nhìn chỗ ngồi mới với cô bạn Dịch Gia Ái bên cạnh, lòng tôi vui mừng khôn xiết.

A, nếu trên xe không có chủ nhiệm khoa, ngay đến tiếng phổ thông cũng không đạt chuẩn kia thì thật tốt biết bao.

162.

"Màu xanh là cội nguồn của rừng rậm, màu xanh là hi vọng của rừng rậm."

"Tảo thôn tam nguyệt, thảo trường oanh phi (Tảo thôn tam nguyệt, thảo trường oanh phi: giữa sớm tháng ba về trên thôn làng, chim chóc đua nhau hót vang, hoa cỏ vươn mình đua sắc)."

"Chúng ta phải tuyên truyền cho các em học sinh có ý thức yêu thương và bảo vệ nguồn tài nguyên rừng."

163.

Tiếng phổ thông của cô ấy còn không chuẩn, làm sao có thể làm giáo viên được chứ?

"Hơn nữa bây giờ không phải mới tháng 12 thôi sao?" Tôi quay sang trách móc với cô bạn Dịch Gia Ái bên cạnh, phát hiện cậu ấy đã ngủ mất từ bao giờ.

164.

Dịch Gia Ái khẽ tựa đầu lên vai tôi, khuôn ngực phật phồng, hàng lông mi cong vút.

Tôi nuốt nước bọt, giả vờ như không nghe thấy tiếng tim đập rộn rã của bản thân.

Tôi quay đầu nhìn Trương Xoa Xoa và bạn cùng bàn mới của cậu ấy ngồi kế bên nhau.

Phát hiện Trương Noãn Noãn đã ngủ gục trên vai lớp trưởng.

165.

Tôi thấy nước miếng Trương Xoa Xoa sắp rớt ra rồi.

Lần đầu tiên tôi cảm thấy may mắn vì không ngồi cạnh cậu ấy.

Tôi có chút đồng cảm với lớp trưởng.

166.

Mệt mỏi cả quãng đường, cuối cùng chúng tôi cũng đến được khu vườn xanh ngắt.

Một trận gió thổi tới.

Tôi hỏi cô bạn Dịch Gia Ái vừa tỉnh ngủ ở bên cạnh.

"Đây thật sự không phải... bãi đất hoang chứ?"

167.

Ngày đông lạnh giá, các lớp tự tập hợp, sau đó giáo viên chủ nhiệm sẽ dẫn từng lớp đi trồng cây.

Cô Lý, tại sao cô lại đứng cạnh cô Hoàng.

Lớp chúng em đâu có phó chủ nhiệm?

168.

Nghe nói hoạt động lần này do giáo viên chủ nhiệm các lớp đề xuất, chúng tôi cởi áo khoác ngoài, mỗi người cầm một chiếc xẻng và bình nước nho nhỏ, giống như mấy đứa trẻ con đi du xuân vậy.

Làm ơn đi, chúng em không phải học sinh tiểu học nữa rồi.

Nhưng nghịch cái bình nước này vui thật.

169.

Các bạn học sinh chia hai người một nhóm, giáo viên cũng chia hai người một nhóm.

Tôi nhìn thấy cô Lý lén lút đứng sau lưng cô Hoàng.

Cô Hoàng lườm cô Lý, không thèm quan tâm cô ấy, thông báo chia nhóm theo chỗ ngồi.

Cô Lý, cô đừng cười nữa.

Miệng cô rộng đến mang tai rồi.

170.

Hồi tiểu học tôi cũng từng tham gia tết trồng cây, cũng giống như thế này.

Mấy đứa trẻ xếp thành hàng, giáo viên đi phát cây.

Sau đó cùng nhau đem đặt cây giống xuống hố rồi lấp đất lên.

Lần này cô chủ nhiệm Tằng đích thân phát cho mỗi người chúng tôi một túi hạt giống.

171.

Cây giống của tôi đâu?

172.

"Sao Cái trường này có thể keo kiệt đến thế chứ?"

"Chúng tôi phải trồng hạt giống sao?"

"Muốn trêu chúng tôi à?"

Cô giáo Lâm, giáo viên môn Sinh học đi cùng đoàn tỉ mỉ quan sát.

"Đây là hạt giống cỏ."

173.

Chúng tôi đến một vùng đất khô cằn, để trồng cỏ.

Nghĩ mà thấy, thật cạn lời.

174.

Cô chủ nhiệm Tằng dụi mắt tỉ mỉ quan sát.

"A, xin lỗi nhé, hình như tôi mang nhầm rồi."

"..."

"Không sao, chúng ta tiếp tục trồng cỏ đi."

175.

Cái gì mà "Màu xanh là cội nguồn của rừng rậm, màu xanh là hi vọng của rừng rậm."

Cái gì mà "Tảo thôn tam nguyệt, thảo trường oanh phi."

176.

Cuối cùng, cô Lâm dẫn các bạn học sinh đi trồng hạt giống cỏ, đào đất, trồng xuống, rồi tưới nước.

Chúng tôi nhanh chóng quan sát rồi làm theo.

Đất rất mềm rất xốp, hình như trước đó đã có người xới lên, chúng tôi cứ thế mà trồng xuống, cầm chiếc xẻng xới đất vui quá.

"Mảnh đất này trước đây từng là công trình xây dựng, mọi người cẩn..."

177.

"Báo cáo cô giáo, cô Phùng ngã xuống hố rồi ạ."

Tôi nhìn thấy cô Lục xắn tay áo đi đến.

"Báo cáo cô giáo, cô Lục cũng ngã xuống hố rồi ạ."

178.

Hai cô giáo của chúng tôi được cô Triệu cứu lên một cách dễ dàng.

Mọi người tiếp tục trồng cỏ, thật sự không có tinh thần gì cả.

Cô Cúc, giáo viên Âm nhạc đề nghị mọi người hát ca cho có tinh thần.

"La la la, trồng mặt trời. La la la, trồng mặt trời."

Cô Lâm bắt nhịp, sau đó mọi người rời rạc hát theo.

Cuối cùng cô Lý đứng cạnh cũng hát vang lên, cô Hoàng đứng bên ghét bỏ nhìn cô Lý.

179.

Sau đó, cô Hoàng cũng hát theo.

Rồi mọi người không hát nữa.

180.

Tôi có chút buồn cười.

Nhưng tôi vẫn chưa chép xong năm lần bài Ngữ văn trước đó.
 
Cô Giáo Hoàng Và Cô Giáo Lý
Chương 10


181.

Tôi thấy gần đây mình rất kiên định khi đứng về phía cô Lý công.

Bởi tôi không biết mình đã làm bao nhiêu bài tập văn rồi, nếu cứ tiếp tục như thế, cô bạn đại diện môn Ngữ văn, Trương Xoa Xoa sẽ nghĩ gì đây?

Vậy nên,

Trương Gia Ái, cậu cầm ngay đề Toán của cậu lên cho tôi.

182.

Mới mấy ngày ngồi cùng bàn với cô bạn đáng yêu, tôi cảm thấy thành tích của mình khá hơn rồi.

Bởi hôm nào tôi cũng phải làm bài tập cho hai người.

Không biết trước kia lớp trưởng có phải làm bài tập tới hai lần không.

183.

Nhưng không thể cứ mãi để cô ấy rảnh tay như thế được.

Bài tập của ai người ấy phải tự làm.

Nếu không làm sao nâng cao thành tích học tập? Làm sao thi đại học? Làm sao có thể đi tới đỉnh cao cuộc đời?

184.

"Dịch Gia Ái, bài tập Toán của cậu đã xong rồi đây."

185.

Tất cả phải trách bạn cùng bàn của tôi quá đáng yêu.

Dịch Gia Ái từ chỗ mình nhích sang, còn có ý định ôm lấy tôi, hôn lên mặt tôi.

Thói quen xấu xa này.

Ban ngày ban mặt, náo loạn trời đất, giữa chốn đông người.

186.

"Thập Thất."

"Chiu..."

187.

Hết tiết, tôi ôm chồng bài tập Toán đến văn phòng.

Lúc gõ cửa đi vào, cô Hoàng hình như không ở đó.

Cô Lý Đang xúm lại với cô Lục, không biết đang bàn cái gì.

188.

"Đùa gì chứ? Chắc chắn là Đình Đình tang đáng yêu nhất rồi."

"Kha kha, Phùng nhị cẩu năm đó giành được quán quân đáng yêu đó."

"Đó là cuộc thi gì hả?"

"Cuộc thi cẩu cẩu đáng yêu nhất"."

189.

Tôi lặng lẽ đặt chồng bài tập trên tay xuống, giả vờ như không nghe hiểu.

Tôi có dự cảm, nếu tiếp tục bị cuốn vào, lượng bài tập Ngữ văn của tôi sẽ lại tăng lên.

190.

Đang ngập ngừng trước cửa, tôi cảm thấy hai vai mình có hai bàn tay đặt lên.

"Bạn học Cung Thi Kỳ, làm học sinh đại diện môn Toán, em xem, cô Hoàng đáng yêu lắm đúng không?"

"Bạn học Cung Thi Kỳ, bài nghe viết Tiếng Anh lần trước em vẫn chưa qua nhỉ, em xem, cô Phùng đáng yêu hơn cô Hoàng đúng không?"

Cô Lý và cô Lục, tại sao hai cô lại áp bức tầng lớp học sinh thấp kém chúng em, còn ra thể thống gì không?

191.

Hai cô giáo đưa điện thoại tới trước mặt tôi.

Tôi chỉ đành liếc một cái.

Đợi đã, người mặc quần áo gấu đang nhảy múa này là cô Hoàng sao?

"Đáng yêu, đáng yêu, đáng yêu."

"Đúng thế." Cô Lý gật đầu như gà mổ thóc.

192.

"Em xem cái này đi." Cô Lục sốt ruột, ấn tôi ngồi xuống ghế trong văn phòng.

"Cô Lục." Tôi nói, "Hình ảnh cô cho em xem là một chú cún."

"À, xin lỗi, cô nhầm." Cô Lục lật sang hình khác.

193.

"Cô Phùng cũng... rất đáng yêu."

Xin lỗi, tuy tôi là học sinh đại diện môn Toán.

Nhưng... đều rất đáng yêu, rất đáng yêu, rất đáng yêu.

Tôi nhìn trái, rồi lại nhìn phải.

194.

"Em xem, đây là ảnh cô Hoàng tham gia cuộc thi hồi đại học, đáng yêu chứ?"

"Em xem, đây là ảnh cô Phùng cosplay hồi trung học."

"Em xem, đây là ảnh mặc đồ ngủ của cô Hoàng hồi trung học."

"Em xem, đây là ảnh chụp cô Phùng khi bị dọa hồi tiểu học đó."

195.

Trong điện thoại của hai cô, rốt cuộc lưu cái gì thế?

196.

Hai cô giáo vẫn đang cãi cọ quyết liệt trong khi tôi bị kẹp ở giữa.

Đột nhiên cửa văn phòng bị mở ra.

"Lý Nghệ Đồng."

Tôi cảm thấy cơ thể của cô Lý bên cạnh rùng mình một cái.

"Nhát gan." Cô Lục trợn mắt với cô ấy.

197.

"Lục Đình." Cô Phùng cũng gọi cô Lục.

Tôi cảm thấy cơ thể của cô Lục cũng rùng mình một cái.

198.

Nhát gan.

Tôi đã nhìn thấy biểu cảm kiêu ngạo của cô Lý.

199.

Tôi vẫn nên nhanh rút đi thì hơn.

"À." Cô Hoàng và cô Phùng đặt tay lên vai tôi.

"Bạn học Cung Thi Kỳ."

"Hay em nhìn xem, cô Lý và cô Lục, ai đáng yêu hơn?"

200.

Rốt cuộc rốt cuộc, trong điện thoại của các cô lưu cái gì vậy chứ?
 
Cô Giáo Hoàng Và Cô Giáo Lý
Chương 11


201.

Cuộc thi tháng là gì?

Là hàng tháng kiểm tra thành tích học tập của học sinh.

Sau đó tìm ra những chỗ thiết hụt, cố gắng giúp học sinh đạt thành tích tốt hơn.

Vậy nên mục đích chính là khích lệ học sinh.

Là khích lệ học sinh.

Khích lệ học sinh.

Chứ không phải...

202.

Kết quả thi Toán của tôi chỉ đạt 60 điểm.

203.

"Mình được 60 điểm thi Toán đó." Dịch Gia Ái giơ bài thi tới trước mặt tôi.

Nói thừa, cậu chép của mình, đương nhiên cũng được 60 điểm còn gì.

"Thập Thất, cậu giỏi quá."

Lúc giỏi nhất mình được 145 điểm đó.

Thế nên lúc cầm bài thi trên tay, tôi có chút thất vọng.

204.

Có phải lần đầu tiên Dịch Gia Ái cậu thi được 60 điểm phải không?

205.

"Lần kiểm tra lần này tôi xin biểu dương và phê bình hai bạn." Cô Hoàng phát bài thi xong liền đứng trên bục giảng xướng tên.

"Cung Thập Thất, tại sao em thi được có 60 điểm vậy?"

"Dịch Gia Ái, chúc mừng em thi được 60 điểm!"

Cậu nói xem, người với người với nhau mà sao khoảng cách lại lớn đến thế?

206.

"Cô Hoàng gọi cậu là Thập Thất hả?" Dịch Gia Ái nhích lại gần tôi nhỏ tiếng nói.

Trọng tâm không phải là cái này, cảm ơn.

207.

Trọng tâm chính là sau khi tan học tôi sẽ phải đến văn phòng.

"Tại sao ngồi cạnh bạn học Dịch Gia Ái mà không chăm chỉ học?" Cô Hoàng ngồi trong văn phòng chỉ vào bài thi của tôi, "Em xem thành tích của bạn Dịch Gia Ái cũng tốt hơn rồi đây này."

Cô giáo, cô biết không, ngày nào lên lớp cậu ấy cũng ngồi cắt giấy, bài tập đều do em làm, đi thi còn chép bài của em đó.

"Em xem thành tích của Trương Vũ Hâm cũng tăng lên đó."

Cô giáo, em xin thề, bài thi đó chắc chắn Trương Xoa Xoa chép của lớp trưởng.

Thật đó.

209.

Trương Vũ Hâm còn không phân biệt nổi alpha và beta nữa là.

210.

"Môn Toán có gì khó chứ?"

"Đúng thế, cũng không biết năm đó ai cứ chép bài tập Toán của tôi."

Cô Lý, cô im đi.

Em cũng im rồi.

211.

Dù sao tôi không thể thừa nhận học Ngữ văn tốt, học Toán kém sẽ làm công.

Nếu không dựa theo thành tích bình thường của tôi, tôi sẽ phải làm thụ mất.

212.

Cô Phùng ngồi một bên cười cười xem tôi bị phê bình.

Cô vừa cười vừa nói, "May mà năm đó tôi còn có bạn cùng bàn để chép bài."

Em cũng vậy đó cô, chỉ là bây giờ em là người cho chép bài thôi.

Cô Hoàng lườm cô Phùng, "Đừng nói linh tinh trước mặt học sinh."

Cô Lý nhanh chóng chêm vào, "Đúng thế, có người yêu thì ghê gớm lắm hả?"

213.

Có phải có chỗ nào đó không đúng, đúng không?

214.

"Tôi có fan ship CP* đó." Cô Phùng đắc ý giở quyển vở trong tay lên.

A, đó không phải là bài tập Tiếng Anh của Trương Xoa Xoa sao?

Chiếc đuôi của cô Phùng còn chưa kịp ngoe nguẩy, cô Lý đã nhanh chóng vịn lấy vai tôi.

"Tôi cũng có fan ship CP! Đúng không?"

215.

Không không không, cô đang nói gì thế, em nghe không hiểu gì hết.

216.

Cô Lý, cô có ngốc không thế, cô không thấy cô Hoàng đối diện đang nhìn chằm chằm cô sao?

Không phải cô đang hi vọng em sẽ nói ra tên của fanclub của cô chứ?

Đương nhiên, cái tên đó là do em nghĩ ra.

217.

Tạp Hoàng fanclub, cho tôi thấy cánh tay của các bạn nào!

218.

Tôi đứng về phía cô Lý công.

Tạp công đảng, cho tôi thấy cánh tay của các bạn nào.

219.

"Bạn học Cung Thi Kỳ."

Đầu óc tôi còn đang tự huyễn hoặc, cô Lý và cô Phùng đã lao vào gây gổ, cô Hoàng kịp thời gọi tôi.

"Cuối tuần này đến nhà cô."

220.

"Ôn tập thêm."

"Dạ?"

...
 
Cô Giáo Hoàng Và Cô Giáo Lý
Chương 12


221.

Thứ 7, trước khi ra khỏi nhà, tôi đeo ba-lô, đứng trước gương, đeo kính râm lên rồi lại tháo xuống.

Rồi lại tháo xuống, rồi lại đeo lên.

Giữa mùa đông đeo kính râm ra ngoài có phải là có bệnh không?

Nhưng không đeo kính tôi sợ mắt mình sẽ mù mất, phải làm sao đây?

222.

Cuối cùng tôi tháo kính xuống cất vào cặp, dù sao cũng chỉ là đến nhà cô Hoàng ôn bài thôi mà, cũng không gặp cô Lý.

Tôi thầm thở phào một hơi, đi theo địa chỉ mà cô Hoàng đưa cho tôi, vừa ấn chuông vừa trộm nhìn hóa đơn điện nước dán ngoài cửa nhà kế bên có phải tên của cô Lý hay không.

Kết quả không phải, lúc ấy tôi mới triệt để thở phào một hơi.

Rõ ràng từ đầu tới cuối chỉ là do tôi nghĩ nhiều mà thôi.

223.

Cô Hoàng nhanh chóng ra mở cửa cho tôi, cô ấy đi dép lê, cô ấy cũng đã làm sẵn bữa sáng cho tôi rồi.

Tôi cởi giày, phủi phủi quần áo rồi đi vào nhà.

"Cô Hoàng, cô không ở cùng người thân ạ?"

"Ừ, đi làm rồi tự mua nhà riêng."

Cô Hoàng rót cho tôi cốc sữa.

Hôm nay cô Hoàng không mặc nghiêm túc như khi đi dạy, cũng không đeo kính.

Cô mặc một chiếc áo khoác rộng, thậm chí còn không đóng cúc cổ áo.

Tôi thoáng đỏ mặt, cúi đầu nhìn cốc sữa để chuyển dịch sự chú ý.

224.

Hả?

Tại sao chiếc cốc đen này lại quen đến thế?

Có phải tôi đã thấy nó ở đâu rồi không?

225.

Tôi còn chưa nghĩ ra thì cô Hoàng đã gọi tôi tới bàn học.

Tôi ngoan ngoãn ôm cốc sữa và cặp sách đi đến.

"Làm xong bài tập chưa?"

Tôi lắc đầu, cô Hoàng xua tay, "Đưa vở bài tập của em cho cô."

Vì còn đang bận uống sữa, tôi đưa cặp cho cô Hoàng tự tìm vở bài tập trong cặp.

Dù sao trong cặp tôi cũng không có thứ gì hết.

226.

Đại khái là thế.

Hả?

Tôi cảm thấy có chút là lạ.

227.

Nhưng vở bài tập của tôi đã bị cô Hoàng mở ra xem rồi.

Cô Hoàng cúi đầu nghiêm túc nhìn.

"Em đứng về phía Tạp công hả?"

228.

"Phì..."

229.

"Em xin lỗi, em xin lỗi." Tôi nhanh chóng đặt cốc sữa trong tay xuống, vội vàng rút khăn giấy bên cạnh, cẩn thận lau đi những giọt sữa tôi đã phun ra.

Cô Hoàng, cô thật biết cách dọa người.

Tôi ngẩng đầu liếc một cái, phát hiện thứ cô Hoàng đang cầm trên tay không phải vở bài tập của tôi, mà là cuốn vở viết truyện đồng nhân của Trương Xoa Xoa.

Tập truyện theo phe Hoàng công, còn dán thêm một tờ giấy cười nhạo tôi.

230.

Cô Hoàng là công – viết bởi Xoa Xoa siêu cấp đáng yêu.

231.

Được rồi, Xoa Xoa đáng yêu nhất.

Đợi tôi trở về chúng ta nói chuyện sau.

232.

"Cô Hoàng, cô nghe em giải thích đã." Tôi nuốt nước bọt, chuẩn bị phát huy tài ăn nói bao năm qua của bản thân. "Em... em đứng về phía... Hoàng công..."

"Ờ."

Tôi nhìn thấy cô Hoàng cúi đầu cười lên.

233.

Tôi cứ cảm thấy có cái gì đó không đúng.

234.

"Tuy có thể dùng cách đó để biểu đạt sự yêu thích của các em với giáo viên, nhưng tại sao lại để ảnh hưởng đến học tập chứ?" Cô Hoàng đặt vở bài tập lên bàn.

Cô Hoàng, cô đừng cười nữa.

Không phải vì quyển vở bỏ phiếu này, Hoàng công đảng mãi mãi không thể sánh với Tạp công đảng.

235.

Cô Hoàng, cô tém tém lại một chút được không, bây giờ cô là công đó.

236.

"Được rồi, bây giờ chúng ta nói về thành tích môn Toán lần trước của em." Cuối cùng cô Hoàng cũng thu lại nụ cười, "Em xem, tuy thường ngày không yêu cầu khắt khe với các em, nhưng nhìn kết quả thi tháng xem, một học sinh đại diện môn Toán như em lại thi thố thế này sao?"

"Chuyển Trương Vũ Hâm đi chỗ khác lại khiến thành tích của em trượt dốc thế này sao?"

"Thành tích của bạn học Dịch Gia Ái lại tăng cao, thành tích của bạn học Trương Vũ Hâm cũng tốt hơn rồi."

Đừng nói nữa mà cô, em có chút tủi thân.

237.

"Nhìn đi, đây chính là kết quả của việc đứng phía Tạp công đó."

"Dạ?"

Cô giáo à, có phải em nghe thấy điều gì đó rồi không?

"Sao thế?" Cô Hoàng làm mặt như chưa từng nói gì.

"Không có gì ạ..."

Chắc là tai tôi bị điếc rồi.

238.

"Thế nên bình thường, nếu giỏi giang thì đừng đi gán ghép các thầy cô, học sinh thì phải lấy chuyện học làm đầu, biết không?"

Tôi cúi đầu bĩu môi, nghe cô dạy bảo, chỉ biết lặng lẽ gật đầu.

"Hơn nữa, quan hệ của các giáo viên cũng giống học sinh các em, cũng thân thiết với nhau, là đồng nghiệp tốt của nhau, các em nghĩ như thế, không khỏi ảnh hưởng đến các cô."

"Vâng..."

Tôi tỉ mỉ nghĩ lại, có phải thường ngày chúng tôi tưởng tượng quá nhiều hay không?

Đang chuẩn bị xin lỗi cô ấy, tôi lại nghe thấy tiếng mở cửa từ phòng ngủ phía sau lưng.

239.

"Đình..."

Tôi quay người lại, nhìn thấy cô Lý đang mặc bộ đồ ngủ lông, mắt còn chưa mở, bước ra khỏi phòng ngủ.

Tôi nhìn cô ấy, cô ấy nhìn tôi.

Động tác của cô ấy đột nhiên ngừng lại, sau đó cơ thể giống như một chiếc máy được lập trình, quay người về lại phòng ngủ.

240.

Cô Lý.

Em nhìn thấy cô rồi.
 
Cô Giáo Hoàng Và Cô Giáo Lý
Chương 13


241.

"Bài này giải theo cách này là được, em xem đi." Cô Hoàng lấy tờ giấy nháp viết ra một chuỗi phương trình xinh đẹp, "Biết làm không?"

Làm cái gì mà làm chứ.

Cô Hoàng, cô giải thích với em đi!

242.

Tôi cảm thấy tâm trạng của mình lúc này có chút giống tâm tình tôi bắt gian Trương Xoa Xoa tại trận.

À, không đúng, tại sao lại là Trương Xoa Xoa?

Có lẽ là, tôi cảm thấy tâm trạng của mình lúc này có chút giống tâm tình tôi bắt gian Gia Ái tại trận.

Đúng, như thế tốt hơn nhiều.

243.

Kết quả, cô Hoàng giảng cách làm cho tôi nhưng tôi lại nghe không lọt tai, cả buổi cứ vâng vâng dạ dạ mãi.

Quan trọng là cô Hoàng, cô có thể nói gì đó với em không?

Bảo bảo, em khổ tâm quá.

244.

"Bạn học Cung Thi Kỳ, em không tập trung."

Chẳng phải cô là một trong những nguyên nhân làm em mất tập trung sao?

Hả?

245.

Sau khoảng mười phút không yên vị, cuối cùng phòng ngủ đằng kia cũng có động tĩnh.

Cửa lại được mở ra lần nữa, trong lòng tôi không khỏi tò mò, quay đầu nhìn sang.

Cô Lý, dù bây giờ cô có đổi trang phục nghiêm túc thì em vẫn nhớ tới bộ quần áo ngủ ban nãy của cô.

246.

Là bộ đồ ngủ lông gà vàng đó.

247.

"Thực ra cô chỉ đến ở nhờ thôi." Cô Lý nói.

Ồ, cô nhìn biểu cảm tin tưởng cô của em đi.

248.

"A, sao cậu lại lấy cốc của mình?" Cô Lý cầm lấy lại chiếc cốc đang đặt trước mặt tôi.

Chà? Ban nãy cô nói mình chỉ đến ở nhờ thôi mà?

249.

"Được rồi, thực ra cô và cô Hoàng của em chỉ là... ờm... bình thường..."

Là quan hệ chung nhà phải không?

Tôi lười trợn mắt.

250.

"Thập Thất." Đột nhiên cô Hoàng gọi tôi, cô vẫn đang cúi đầu nhìn bài thi của tôi, "Lòng hiếu kì được thỏa mãn rồi thì tiếp tục giải bài đi."

Không biện hộ, không phản bác.

Tôi "vâng" một tiếng, không tiếp tục chủ đề này nữa.

251.

Tôi thích cô Hoàng và cô Lý, thật đó.

Họ chỉ là đồng nghiệp bình thường mà thôi, tôi tự nói với bản thân như thế.

252.

Lại bắt đầu giải bài, bụng tôi bỗng "ọc" một tiếng.

Tôi có chút ngượng ngùng lắc đầu, dường như cô Hoàng không để ý.

"Vốn định giữ em lại ăn cơm, hôm qua mua nhiều đồ ăn quá, Phát Tạp đang nấu rồi, em cố nhịn được không?"

Lúc cô Hoàng nói "được không", giọng rất dịu dàng.

Nếu cô Lý đang đứng trước mặt tôi, có lẽ tôi đã khóc mà ôm lấy cô ấy.

Được, được, được.

523.

Kết quả là bụng đói quá nên không thể tập trung làm bài, cô Hoàng đành bảo tôi ra phòng khách xem tivi. Truyện Sủng

"Tạp dề đâu?"

"Hôm qua treo sau bếp, quay qua đây, tôi mặc giúp cậu."

Tôi chỉnh điều hòa.

254.

"Cắt chỗ này thì cẩn thật chút, được không?"

"Không sao, Đình Đình tang, cậu không cần lấy dao đâu, mình làm được mà."

"Mùa đông lạnh lẽo, bật nước nóng lên."

"Đình Đình tang thật là, đừng động vào chỗ đó, bị đông cứng không tốt đâu."

Tôi chỉnh điều hòa.

255.

Cơm canh bày ngay ngắn, bàn ăn nhà cô Hoàng rất nhỏ, cô Lý và cô Hoàng ngồi đối diện nhau.

Phòng khách không còn ghế, cô Hoàng còn đặc biệt vác cho tôi một chiếc ghế từ ban công tới.

Chiếc bàn ngồi ba người có chút chật, tôi lặng lẽ ngồi ăn cơm.

256.

"Cà rốt này, ăn nhiều vào." Cô Hoàng gắp một miếng vào bát cô Lý.

"A..." Cô Lý lập tức nhăn mặt, "Không thích."

"Bị quáng gà mà còn dám ý kiến"

Cô Lý phồng má làm bộ vô cùng tủi thân.

257.

Tôi cũng tiện tay gắp một miếng cà rốt vào bát cô Lý.

"Ăn nhiều đi cô."

"Bạn học Cung Thi Kỳ." Cô Lý trợn mắt nhìn tôi.

Cô Hoàng trợn mắt nhìn lại thay tôi.

258.

A, thoải mái quá.

Đợi đã, không phải tôi đứng về phía cô Lý công sao?

259.

Kết quả là đợi đến khi cô Hoàng thu dọn bát đũa, cô Lý bên cạnh cứ dính lấy tôi.

"Em xem, cô Hoàng rất đáng yêu đúng không?"

"Oa oa oa, lí tưởng của tôi ơi."

"Chà, đáng yêu quá."

Tôi cũng cảm thấy cô Hoàng rất đáng yêu.

260.

Nhưng không phải tôi đến đây để ôn bài sao?
 
Cô Giáo Hoàng Và Cô Giáo Lý
Chương 14


261.

Thứ hai đi học, tôi gặp Trương Vũ Hâm trước cổng trường.

"Chào buổi sáng." Tôi nói.

"Tiểu Thập Thất." Cô ấy chạy về phía tôi, "Sao hôm nay cậu lại đeo kính râm?"

À, không có gì.

Chỉ là buổi ôn tập hôm qua khiến mắt tôi bị mù rồi.

262.

Gần đây nhiệt độ xuống thấp, nhưng điều thật sự khiến tôi cảm nhận được mùa đông là tiết chạy bộ buổi sáng.

Vì buổi kiểm tra thể lực tháng, cô Triệu nhấn mạnh thể lực của chúng tôi quá yếu, nên tổ chức cho chúng tôi chạy bộ buổi sáng, thế là mỗi sáng, mọi người đều có thể thấy chúng tôi phải rong ruổi suốt bốn mươi phút đồng phút đồng hồ ngoài sân vận động.

"Các em học sinh, vì hằng ngày ít vận động nên sức khỏe không tốt, thi thể dục mới không đạt chuẩn." Cô Triệu chạy bên chúng tôi, sau đó còn khoe hai bắp tay của bản thân với chúng tôi, "Các em xem, cô giáo của các em khỏe mạnh nhường nào đi."

"..."

Cô giáo, giữa cơn gió lạnh lẽo mùa đông mà phải mặc quần áo ngắn cũn chạy bộ,

Bọn em không làm được đâu...

263.

Người chạy cạnh tôi là Trương Vũ Hâm, cậu ấy cứ níu lấy tôi, làm tôi không cách nào chạy cạnh Dịch Gia Ái.

"A, Tiểu Thập Thất." Trương Vũ Hâm nói, "Ngày mai là Giáng sinh đó."

À.

Tôi đột nhiên nghĩ tới.

Giáng sinh là một ngày náo nhiệt, khắp nơi không khí đều rộn ràng, tôi vô thức trở nên hưng phấn theo.

"Nghĩ ra chuyện cậu muốn làm chưa?" Trương Vũ Hâm vô cùng kích động.

Tôi cũng rất kích động, "KFC sẽ giảm giá phần ăn Gia đình."

264.

"Ai hỏi cậu về đồ giảm giá chứ." Trương Vũ Hâm xì một tiếng, "Quà của mình đâu?"

"Quà gì?"

"Không phải Giáng sinh nên chuẩn bị quà sao?"

Để chuyển chủ đề, tôi nhanh chóng quay sang bên cô Triệu.

"Cô Triệu, cô có chuẩn bị quà Giáng sinh không ạ?"

"Hả? Quà gì?" Mặt mày cô Triệu ngây thơ.

Bớt giả vờ đi cô, trên đường đến văn phòng hôm qua, bọn em còn nghe thấy cô và cô Đường đang thảo luận cơ mà.

265.

"Là... quà Giáng sinh đó cô." Tôi nhanh chóng hình dung. "Hôm qua không phải cô Đường nói cô ấy đã treo tất ở đầu giường rồi ạ?"

"Hả?" Cô Triệu tiếp tục nghi hoặc, "À, cô còn tưởng là tất An Kỳ chuẩn bị cho cô, em xem, cô xỏ luôn rồi này."

"Ê..."

266.

Lúc này cô Đường chạy tới, trên cổ còn quàng một chiếc khăn.

Chạy bộ còn quàng khăn, không nóng sao cô?

Lúc chạy bộ đung đưa không ngừng, chiếc khăn không cẩn thận tuột ra, tôi không cẩn thận nhìn thấy trên cổ...

Xin lỗi, tôi không nhìn thấy gì hết.

Tôi nhanh tay che mặt lại.

"Hả? An Kỳ, em ấy sao thế?"

"A." Mặt cô Đường không biến sắc quấn lại khăn, "Chắc do mắt khó chịu ấy mà."

267.

Tôi có chút hối hận vì lúc chạy bộ đã không đeo kính râm.

Sau đó khi quay lại lớp, tôi kiên quyết không tháo kính râm của mình xuống nữa.

"Bạn học Cung Thập Thất, lên lớp đeo kính râm làm gì hả?" Cô Hoàng đáp viên phấn về phía tôi.

Tôi tủi thân tháo kính xuống.

A? Cô Hoàng, tại sao hôm nay cô cũng quàng khăn thế?

286.

Tôi tháo kính xuống rồi lại lặng lẽ đặt trên sống mũi.

"Thập Thất, tại sao cậu vừa tháo vừa đeo..." Gia Ái ngồi cạnh tôi khó hiểu.

Quả nhiên cậu ấy rất ngây thơ.

Đột nhiên đằng trước xuất hiện tờ giấy vo viên ném về phía tôi, trên đó viết,

"Mình đứng về phía cô Hoàng công."

269.

Quả nhiên vẫn là Xoa Xoa hiểu tôi đang nghĩ gì.

Tôi đưa bút viết lên tờ giấy, "Sao mà cô Hoàng công được chứ, cô Hoàng quàng khăn thế kia chắc chắn là cô Lý công."

"Cậu không nhớ hôm nay cô Lý cũng quàng khăn sao?"

"Tôi dám cược hai gói sợi cay."

Tan học, chúng tôi dùng danh nghĩa đi lấy bài tập để đến phòng làm việc của cô Hoàng.

Cô Lý, cô tuyệt đối đừng làm em thất vọng nhé.

270.

Bốn cô giáo đều có mặt trong văn phòng, tôi và Trương Xoa Xoa lặng lẽ đứng cạnh cô Hoàng và cô Lý.

Quả nhiên cô Hoàng và cô Lý đều quàng khăn.

Tôi vờ như không có chuyện gì.

"Cô Hoàng, ngày mai là Giáng sinh rồi."

"Ừ." Cô Hoàng cũng không ngẩng đầu. "Nghỉ học."

Ai hỏi cô vấn đề chứ!

271.

Hả?

Nghỉ học?

Không phải mới thứ 3 thôi sao?

272.

"Để chuẩn bị cho chương trình văn nghệ tuần sau, nhà trường phải vệ sinh hội trường và sắp xếp các tiết mục."

"Vâng." Tôi nói, "Là tiết mục do các giáo viên biểu diễn ạ?"

"Ừ." Cô Lý vô cùng hưng phấn, "Sau màn biểu diễn của học sinh thì đến lượt giáo viên."

Tôi rất kích động!

"Đều phải biểu diễn ạ?"

"Đều phải biểu diễn."

"Cô Hoàng sẽ không hát chứ ạ?"

273.

Cô Hoàng mỉm cười: "Sẽ hát."

274.

Được rồi, sẽ có thể về chuẩn bị tai nghe rồi.

275.

"Cô Lý, cô định đón Giáng sinh với ai ạ?" Trương Xoa Xoa vẫn câm lặng bỗng lên tiếng.

Câu hỏi hay.

Cô Lý chống cằm nghĩ, "Chắc cùng cô Cúc, cô Lục, cô Từ..."

Được rồi, được rồi, cô đừng nói nữa.

Em nhìn cô Hoàng chuẩn bị rút dao rồi.

276.

"Vậy cô Hoàng muốn đón cùng ai ạ..." Tôi nhanh miệng hỏi.

"Cùng cô Phùng của các em."

"Gì?" Là giọng cô Phùng.

"Hả?" Là giọng cô Lý.

"Cái thế?" Là giọng cô Lục, "Hay là tôi đến đón Giáng sinh với cậu."

277.

Trương Xoa Xoa, Trương Xoa Xoa.

Cậu có ngửi thấy mùi gì không?

278.

Kết quả nhân lúc mọi người còn chưa cãi nhau, tôi đứng nhìn khăn quàng cổ của cô Hoàng.

Cô quàng khăn rất chặt, không biết tại sao, có lẽ là động lực từ cô Lý xúi giục tôi,

Khiến tôi bị ma xui quỷ khiến đưa tay ra.

Níu lấy, cởi khăn quàng của cô Hoàng ra.

Kết quả quả nhiên là một vệt màu đỏ sẫm.

279.

Ha ha ha.

Cô Lý là công, cô Lý là công, cô Lý là công.

Tôi chạy một mạch ra cửa văn phòng.

Trương Vũ Hâm ngẩn người trong văn phòng.

Cô Hoàng thản nhiên quấn lại khăn quàng cổ

"A Hoàng, cậu hết dị ứng chưa?" Cô Phùng nói.

"Vẫn chưa." Cô Hoàng nói, "Nên là..."

"Cung, Thi, Kỳ."

280.

Xin chào, bạn tốt Cung Thi Kỳ của cậu đã xanh cỏ rồi.
 
Cô Giáo Hoàng Và Cô Giáo Lý
Chương 15


281.

KFC đang phát nhạc Giáng sinh của Trần Dịch Tấn, tôi đứng xếp theo hàng dài dằng dặc bên ngoài.

Tôi đứng giữa những người có đôi có cặp.

"Xin chào, xin hỏi... tôi vừa đi WC, phía trước là bạn gái tôi, cậu có thể..."

"Không thể."

282.

Đi WC về có thể dùng làm lí do chen hàng sao?

Có bạn gái thì có thể chen hàng sao?

Cung Thi Kỳ tôi làm sao có thể giúp đỡ loại người ích kỉ như thế.

283.

"Đây là phiếu giảm giá của KFC."

"Được."

284.

Một mình tôi ngồi giữa quán KFC mà ai ai cũng có đôi có cặp, còn chiếm luôn bàn cho bốn người.

Đến KFC vào Giáng sinh cũng chật ních người.

Các người đón năm mới thì vào KFC làm gì hả? Hẹn hò không phải nên đến nhà hàng, uống rượu vang, ăn bít-tết sao?

Nhìn cái gì mà nhìn?

Chưa thấy ai đón Giáng sinh một mình, ăn hai phần Gia đình sao?

285.

Tôi cắn đùi gà, bực tức trong người.

Rõ ràng chỉ là Giáng sinh thôi mà sao lại được nghỉ học?

Nhưng sao lớp trưởng ở nhà làm bài tập, Trương Xoa Xoa cũng ở nhà làm bài tập ngay cả Gia Ái vốn chẳng để tâm cũng ở nhà làm bài tập, chuyện gì đang diễn ra vậy?

286.

Tôi tiếp tục gặm đùi gà, chuẩn bị ăn sang suất thứ hai, sau đó trước mặt xuất hiện bóng dáng một cặp đôi.

"Xin lỗi, ở đây nhiều người quá lại không có bàn, chúng tôi có thể..."

"Không thể." Đừng làm phiền bảo bối ăn cơm chó.

"Vậy phải làm thêm bài tập Ngữ văn rồi."

Tôi ngẩng đầu.

"Lý... Lý Lý... Hoàng... em chào cô Hoàng." Suýt chút nữa tôi bị miếng đùi gà hại chết, liền giả vờ không thấy hai người chọn phần ăn Giáng sinh cho tình nhân.

287.

Cô Hoàng và Cô Lý ngồi đối diện tôi, trong lòng tôi phỉ nhổ trăm ngàn lần.

Chết tiệt, không phải các cô nói phải chuẩn bị tiết mục sao?

Chết tiệt, không phải các cô nói sẽ đón Giáng sinh cùng cô Cúc, cô Lục, cô Từ, cô Phùng sao?

Chết tiệt, sao hai cô không đi uống rượu vang, ăn bít tết chứ?

288.

"Vì cô Lục và cô Phùng của em đi với nhau rồi."

"Vâng."

Tôi biết tại sao Trương Xoa Xoa phải ở nhà làm bài tập rồi.

289.

"Còn Thập Thất thì sao?" Cô Lý ăn khoai tây rồi hỏi, "Giáng sinh mà sao lại một mình tới KFC thế?"

Tôi vừa ăn hăm-bơ-gơ vừa nói.

"Bố mẹ đều không ở nhà, em cũng không thích ăn ở nhà."

Bố mẹ bận rộn, cũng ít khi gặp nhau. Buổi sáng tỉnh dậy đã không thấy người đâu, buổi tối tôi ngủ rồi họ mới về.

Tôi không thích ở nhà.

290.

"À." Cô Hoàng nhẹ bẫng nói, "Vậy buổi trưa có muốn đi cùng các cô không?"

"Dẫn em đến Disney chơi."

291.

Tôi, Cung Thi Kỳ.

Sống trên đời 17 năm, đón 17 cái Giáng sinh.

Tôi dám lấy thành tích Toán của mình ra đảm bảo, đây là lần đầu tiên tôi đón Giáng sinh cùng giáo viên của mình ở Disneyland.

292.

Tay trái của tôi bị cô Lý nắm lấy, còn tay phải bị cô Hoàng nắm.

Khung cảnh này... sao cứ cảm thấy có chút kì quái.

Còn nữa, Disney tràn ngập trong biển người vào lễ Giáng sinh.

Xung quanh bỗng biến thành.

Biển tình nhân, cô Lý - tôi – cô Hoàng, biển tình nhân.

293.

À, xin lỗi. Phải là,

Biển tình nhân, tôi, biển tình nhân.

294.

Cô Lý chịu trách nhiệm đi mua vé, sau đó cô ấy ưỡn ngực hùng dũng nói muốn chứng minh cho tôi thấy khí thế công của cô ấy, cô Hoàng bên cạnh nhỏ tiếng nói mấy câu ngu ngốc.

Kết quả...

Tàu siêu tốc, "Ô, a a a, Đình Đình tang."

Nhà ma, "Ô, a a a, Đình Đình tang."

Bungee, "Ô, a a a, Đình Đình tang."

295.

"Cái này tuyệt đối không vấn đề gì, đến đây Đình Đình tang." Cô Lý đắc ý vỗ lên mông chú ngựa gỗ của trò đu quay.

Được rồi cô Lý, em nhìn thấy khí thế công của cô rồi.

296.

Chơi mệt rồi nên cô Lý đề nghị đi ăn kem, kết quả lại quay lại cảnh hai người hai bên nắm lấy tay tôi.

Tôi có chút khó xử.

"Đến trường thì chơi cùng các bạn, nếu được nghỉ hoặc không muốn ở nhà, có thể đến nhà cô chơi."

Cô Hoàng chậm rãi nói, "Muốn ăn gì cứ nói, Phát Tạp sẽ làm cho em, đừng cảm thấy nhà mình là nơi lạnh lẽo trói buộc mình."

Tôi nhìn cô Hoàng, cô Lý cũng nhanh chóng xúm lại, hai người bắt đầu thảo thuận ngày mai sẽ mua gì về nhà.

297.

Kem ốc quế ra lò rồi, lúc ông chủ đưa kem cho chúng tôi còn cười thật tươi.

"Tuy các cháu đều là nữ, hơn nữa tuổi này cũng chưa thể có con, nhưng nhìn các cháu thật giống một gia đình."

298.

Lúc tôi đưa kem cho cô Hoàng cũng không nhịn được cười thành tiếng, sau đó thuận tiện gọi một tiếng "Mẹ" thật sinh động phối hợp với màn kịch này, kết quả cô Hoàng đỏ mặt rồi.

Cô Lý đứng một bên mặt mong chờ chỉ vào bản thân.

Cô nản lòng đi, em sẽ không gọi cô là "bố" đâu.

Như thế thì khó xử quá.

299.

Kết quả, Giáng sinh đã trôi qua một cách vui vẻ như thế.

Cô Hoàng và cô Lý tiễn tôi về nhà, sau đó tay trong tay sánh vai rời đi.

Tay cô Hoàng đút trong túi áo cô Lý chắc chắn là rất ấm áp.

Mùa đông của tôi, dường như cũng không lạnh đến thế.

Tôi lên tầng về nhà, kết quả ngoài mong đợi, bố mẹ tôi đều ở nhà, họ đang dọn bàn ăn.

Mẹ tôi vào bếp, bố tôi đang xếp ghế.

Hai người gọi tôi vào ăn cơm, đừng đứng ngây người ở đó nữa.

300.

Tôi ăn uống no say, tắm rửa, tắt đèn, nằm xuống giường.

Thầm nói với bản thân.

Giáng sinh vui vẻ.

A... đợi đã...

Bài tập của tôi?
 
Cô Giáo Hoàng Và Cô Giáo Lý
Chương 16


301.

Xin chào các cậu, tôi là Cung Thi Kỳ.

Là Cung Thi Kỳ vĩnh viễn bất diệt của các cậu.

Là Cung Thi Kỳ các cậu thường nhìn thấy ngồi trong văn phòng chép phạt nhưng vĩnh viễn bất diệt.

Thực ra dù thế nào đi chăng nữa cũng không phải lỗi của tôi.

Ai muốn đi chơi Giáng sinh chứ?

Ai muốn hẹn giáo viên đi chơi Giáng sinh chứ?

Ai muốn được nắm tay trái, được nắm tay phải vào Giáng sinh chứ?

Muốn trách thì phải trách giáo viên ấy.

Thế nên bài tập môn Toán này vốn phải để cô Lý làm.

302.

"Bạn học Cung Thi Kỳ, em đã làm bài tập chưa?"

"Chưa ạ."

Tôi thiếu tự tin ngẩng đầu lên, liếc nhìn cô Lý.

"Cô Lý, sao hôm nay có mình cô ở văn phòng vậy ạ?"

"Mọi người đều đi thay đồ tập luyện để chuẩn bị cho chương trình văn nghệ buổi tối hết rồi."

À, suýt chút nữa tôi quên mất chuyện này.

Tôi đã nghe được tin từ A Bạch lớp kế bên, cậu ấy nói tối nay sẽ có tiết mục khiến mọi người kinh ngạc, rất đáng chờ đợi.

Tin tức này khiến hai học sinh tốt là tôi và Trương Xoa Xoa đang đói khát bỗng chốc trở nên hưng phấn.

303.

"Vậy sao cô Lý còn chưa đi thay đồ ạ?"

"Cô á?" Cô Lý chậm rãi đặt tay lên giáo án, dịu dàng quay đầu về phía tôi, "Đương nhiên vì nhiệm vụ tối nay của cô là giám sát buổi ôn tập cho học sinh cô yêu quý nhất."

Cô Lý, cô đừng cười như thế.

Em có chút sợ đó.

304.

"A, em chào cô Hoàng."

"Ở đâu, Đình Đình tang ở đâu?" Cô Lý hoang mang quay người, sau đó dựa lưng vào cửa văn phòng thở phào một hơi.

"Cô Lý..." Nói thật đi cô.

Cô Lý dịu dàng cười với tôi, sau đó chậm rãi đóng cửa phòng làm việc lại.

"Ầm."

305.

"Cô nói em nghe nhé, tối nay Đình Đình Tang sẽ nhảy một điệu rất đẹp mắt. Nhưng cô chưa thấy được đồ diễn. Cái gì mà hở lưng, hở eo chứ, thật đáng ghét, cô đây còn chưa được nhìn, dựa vào cái gì mà để mấy đứa vắt mũi chưa sạch các em nhìn chứ, a a a."

306.

"Vừa nãy xảy ra việc gì thế hả?" Cô Lý mở cửa văn phòng ra, dịu dàng nhìn tôi.

Tôi ngồi ngay ngắn, cầm bút mỉm cười, "Không có gì đâu cô, gì cũng không."

"Đúng là trẻ ngoan."

307.

Trương Xoa Xoa, Trương Xoa Xoa, tối nay cậu có viết truyện đồng nhân không?

308.

Đợi tôi bổ sung bài tập còn thiếu xong, các lớp khác đã bắt đầu tụ thành nhóm đến phòng thể dục chuẩn bị dự hội rồi, tôi quay đầu phát hiện cô Lý đã mất tích không thấy tăm hơi.

Các lớp xếp chỗ ngồi xuống, không biết Trương Xoa Xoa đã chen đến ngồi cạnh tôi từ lúc nào.

Làm gì thế? Gia Ái đâu?

"Gia Ái chuẩn bị biểu diễn rồi, Thất Tử, cậu không biết à?"

Biểu diễn? Biểu diễn cái gì?

Không biết Trương Xoa Xoa lấy đâu ra bảng danh sách tiết mục biểu diễn.

"Đi cấy."

309.

Chương trình bắt đầu rồi, không biết lớp trưởng lớp kế bên đã chen qua đây từ lúc nào.

Tôi có chút không thoải mái.

"Cầm lấy." Trương Vũ Hâm nhét vào tay tôi hai chiếc light board."

"Ý gì đây?" Tôi nghiêng đầu qua nhìn nhìn, bởi vì có chút to, không lật lại nên không nhìn thấy chữ.

"Lát nữa dùng để cổ vũ cho cô Lý và cô Hoàng." Trương Vũ Hâm bận rộn phát đèn cho lớp trưởng và lớp trưởng lớp bên.

"Nghe nói tiết mục của cô Lý và cô Hoàng biểu diễn cuối cùng, đợi đến lúc các cô nhảy xong, cậu hãy bật đèn lên rồi hò hét là được.

"Ừ."

Còn chưa đợi tôi phản ứng kịp, đột nhiên đèn sân khấu sáng lên, bắt đầu rồi.

310.

Khuôn mặt Dịch Gia Ái xuất hiện dưới ánh đèn, còn có cô Hoàng, cô Hà và cô Mạnh nữa.

Nhưng bảo bối Gia Ái, cậu có thể thu răng lại không, phát quang rồi kìa.

Cô Hà và cô Mạnh, đây là tứ ca, hai cô đừng nhìn nhau hát như thể đang hát tình ca được không.

Còn cô Hoàng nữa.

Cô Hoàng...

311.

Được rồi, không có gì.

Hát rất hay.

312.

Sau đó, tôi lại liếc danh sách tiết mục.

Cô Lâm và cô Cúc hát tình ca.

Đều là mấy tiết mục mọi người quen thuộc.

Tôi nhìn thấy một cái tên quen thuộc ở tiết mục cuối cùng, Lý Nghệ Đồng.

313.

Trương Vũ Hâm ngồi cạnh đang kích động hò hét không ngừng, tôi quay đầu, nhìn thấy cậu ấy đang rơi nước mắt nhìn tôi oẳng oẳng.

Khẩu hình miệng,

"Chứng minh đã từng yêu cậu~ Vào mùa hạ năm ấy~"

Được rồi, khi nào đến tiết mục tiếp theo vậy?

314.

Tôi đang định tìm lớp trưởng lấy bảng danh sách tiết mục, nhưng phát hiện lớp trưởng đã đi mất rồi.

A?

Tôi nghe thấy thông báo.

"Sau đây mời các bạn thưởng thức tiết mục ma thuật, 'Xuyên Qua Bốn Ngàn Năm Đến Gặp Người'. "

Biểu diễn: Cúc Tịnh Y, Triệu Gia Mẫn."

315.

Excuse me?

Lớp trưởng, cậu có gian tình với cô Cúc từ khi nào thế?

A, dường như tôi nhìn thấy trên đầu của cô Lâm chúng tôi trồng một đám cỏ xanh ngát xanh giữa ngày đông lạnh buốt thì phải.

316.

Kết quả tôi chẳng thấy được ma thuật, chỉ nghe thấy thông báo tiếp theo.

"Ca khúc 'Chuối Là Móc Khóa, Không Phải Khuyên Tai'."

Biểu diễn: Triệu Việt, Khâu Hân Di."

Excuse me?

Hình như tôi nhìn thấy cô Đường đứng sau sân khấu.

Chà, cô Triệu, cô tự cầu phúc cho mình đi.

317.

"Ca khúc tiếp theo, 'Dạ Điệp'. Biểu diễn: Phùng Tân Đóa, Lục Đình."

"Oa oa oa." Trương Vũ Hâm, cậu tém tém lại đi.

"Ca khúc tiếp theo, 'Dạ Điệp'. Biểu diễn: Triệu Việt, Đường An Kỳ."

"Oa oa oa." Vạn Lệ Na, cậu tém tém lại đi.

"Ca khúc tiếp theo, 'Dạ Điệp'. Biểu diễn: Từ Tử Hiên, La Lan."

Cô La, cô muốn cúi đầu hôn cô Từ phải không?

318.

"Ca khúc tiếp theo, 'Dạ Điệp'. Biểu diễn: Hoàng Đình Đình, Lý Nghệ Đồng."

319.

"A a a." Xoay người, nhảy múa, tôi nhắm mắt lại.

Tôi mạnh dạn bật đèn light board lên, nhảy cẫng lên reo hò.

"Cô Lý a a a. Cô Hoàng a a a."

Cha mẹ tôi ơi, a a a.

Sau đó cả hội trường quay đầu nhìn tôi, sao thế? Lẽ nào vì tôi quá kích động quá sao?

Tôi ngẩng đầu lên nhìn light board trong tay mình.

Trăm năm, hòa hợp.

320.

Trương Vũ Hâm?

A?

Trương Vũ Hâm?
 
Cô Giáo Hoàng Và Cô Giáo Lý
Chương 17


321.

Ngữ văn, chép phạt "Nhạc Dương Lâu Kí", 10 lần.

Toán học, phạt làm đề toán, 3 trang.

Tiếng Anh, chép phạt từ đơn, 20 lần.

Mỹ thuật, phạt vẽ cô Lục, 5 bản.

322.

Tôi ôm đầu nghe lớp trưởng chuyển lời bảo tôi đến văn phòng, chiếc light board đã được trả lại cho lớp Nghệ thuật, dù sao cũng không phải tôi làm.

Tuy thường xuyên thấy mặt, nhưng khi bị gọi lên văn phòng vẫn khiến tôi có chút căng thẳng.

Khó khăn lắm tôi mới chép phạt xong bài Ngữ văn lần trước.

Lần này nhất định phải bảo Trương Xoa Xoa giúp tôi chép mới được.

Không, để cậu ấy vẽ cô Lục giúp tôi, có vẻ cô Lục rất thích cậu ấy.

323.

Cô Hoàng trong phòng làm việc đang chữa bài tập.

Cô Hoàng trong phòng làm việc đang chăm chú chữa bài tập.

Cô Hoàng thật sự rất yêu nghề.

324.

Tôi liếc nhìn cô Lục bên cạnh đang cầm điện thoại chơi trò đua xe, cô Phùng không biết đang vẽ cái gì, còn có cô Lý đang nghiên cứu diễn đàn trường học.

325.

Diễn đàn trường học?

326.

"Cô Lý...? Cô Đang xem gì thế ạ?" Tôi nhích lại gần.

"Diễn đàn trường chúng ta, Thập Thất, em không biết sao?" Cô Lý thấy tôi hứng thú đứng quan sát phía sau. "Cô vừa được cô Tằng bầu làm quản trị viên của diễn đàn trường mình."

327.

Đương nhiên biết, tôi còn biết "Nhóm NSH" và "Lộc Nhi Khẽ Miết Vành Tai Mã Nhi*" là ai nữa cơ mà.

(*Cặp đôi cô Phùng và cô Lục)

328.

Chỉ là trong lòng tôi đang lặng lẽ xuýt xoa cô Lý đọc truyện đồng nhân Mã Lộc thì cô Hoàng đã gọi tôi qua bên đó.

Ôi chao, chuyện gì đến cuối cùng cũng sẽ đến.

Tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần chép phạt bài tập rồi.

"Cô Hoàng." Tôi cắn môi đứng thẳng người.

"Chà." Mặt mày cô Hoàng khó hiểu nhìn tôi kiên cường đứng đó.

Cô đẩy kính, "Thập Thất, em thu dọn bàn học, chuẩn bị về lại một bàn với Trương Vũ Hâm."

329.

Hả?

Hả?

Gia Ái thì sao?

330.

Cô giáo, hay là cô cứ bắt em chép phạt đi.

Phạt em vẽ cô Lục cũng được.

331.

Kết quả tôi vừa về lớp đã nhìn thấy Trương Xoa Xoa vui vẻ đến quên trời quên đất dọn dẹp bàn học.

"Ái chà, vất vả, vất vả rồi." Trương Vũ Hâm nắm chặt lấy tay Dịch Gia Ái.

"Ái chà, cảm ơn, cảm ơn nhé." Trương Vũ Hâm lắc mạnh vai Triệu Gia Mẫn.

"Ái chà, Thất Tử." Cậu ấy nhào qua, lau nước mũi nước mũi lên đồng phục của tôi, "Mình về rồi."

332.

Tránh ra được không?

Mau đưa truyện đồng nhân mấy hôm rồi cho tôi xem đi.

333.

Quay về chỗ cũ khiến chúng tôi như củi khô bốc cháy dữ dội, hai đứa nói chuyện không ngớt trong cả tiết Mỹ thuật.

Trương Vũ Hâm đem tất cả mấy chuyện hóng hớt thu thập được trong mấy hôm nay kể cho tôi, tôi xua xua tay, cậu ấy vẫy vẫy đuôi giơ điện thoại bé bỏng của bản thân tới trước mặt tôi.

"Đây là diễn đàn đường mình." Trương vũ Hâm chỉ chỉ.

334.

Phí lời, tôi biết rồi.

Tôi còn biết cô Lý vừa trở thành quản lí của diễn đàn trường mình nữa cơ.

335.

Tôi chưa cập nhật chủ đề mới nhất trên diễn đàn.

Trương Vũ Hâm mở bài đăng, lật xem từng trang một cho tôi đọc.

336.

[Người Khổng Lồ Văn Học Sông Seine]: Tập truyện ngọt về các cặp đôi giáo viên có thể triệu hồi thần long không?

[Quản Trị Viên]: Có thể triệu hồi 'Mỗi môn trừ 5 điểm' trong bài thi cuối kì.

337.

[Đắng Cay Phận Ếch]: Bài tập Tiếng Anh vừa nhiều vừa khó, ếch tôi làm không hết, các vị có cách nào giúp ta không?

[Quản Trị Viên]: Đã nói chuyện với cô Lục, cô Lục vừa trợn mắt.

338.

[Tình Đầu Việt Na Vĩnh Viễn Không Đổi]: Giờ nghỉ trưa có người hẹn hò ở sân vận động. Giờ nghỉ trưa có người hẹn hò ở sân vận động. Giờ nghỉ trưa có người hẹn hò ở sân vận động. Tại sao giờ nghỉ trưa lại ra sân vận động hẹn hò chứ? Ngộ nhỡ làm tổn thương đến mấy chú chó độc thân thì phải làm sao?

[Quản Trị Viên]: Là Cô Triệu và cô Đường ăn trưa xong thì đi tản bộ, rồi tiện bàn luận thơ ca chuyển qua triết lí nhân sinh. Cô Triệu nói nếu có ý kiến gì có thể đến sân vận động tìm cô ấy nói chuyện, không, là tâm sự.

339.

Tôi đặt điện thoại xuống, thế này là có ý gì chứ?

"Chuyện vặt vãnh. Mấy hôm nay cậu chủ thu thập có bằng này tình báo thôi sao?" Tôi không hài lòng.

Trương Vũ Hâm nhìn tôi chằm chằm, tỏ ý bảo tôi kéo xuống dưới xem tiếp.

340.

[Bản Vương Là Công]: Sau này em muốn cưới cô Hoàng.

[Quản Trị Viên]: Sau khi tan học, mời bạn học sinh này nhanh chóng đến văn phòng cô Lý một chuyến.
 
Cô Giáo Hoàng Và Cô Giáo Lý
Chương 18


341.

Tôi, Cung Thi Kỳ, năm nay 17 tuổi, học sinh đại diện môn Toán, lớp 10, Học viện Seine.

Dù bình thường tôi là một cô gái ngoan hiền, dịu dàng, đáng yêu, không nổi nóng, nhưng tuyệt đối không khuất phục trước những thứ xấu xa, đồng thời luôn ra tay hành hiệp diệt trừ cái ác.

Thế nên...

342.

"Bạn Cung Thi Kỳ... xin hỏi bạn có chuyện gì sao?" Triệu Gia Mẫn nghiêng đầu nhìn tôi.

343.

"Không có." Tôi vờ như tình cờ, "Mình chỉ đang xem Lý Bối Tháp viết văn thôi."

"Thật à?" Triệu Gia Mẫn nghi ngờ, "Vậy cậu đứng sau lưng tôi làm gì?"

"Có thể do lớp trưởng quá xinh đẹp."

"Cảm ơn..." Triệu Gia Mẫn tiếp tục cúi đầu làm bài tập, người này dễ dỗ dành như thế làm tôi đột nhiên bừng tỉnh, thật sự cậu ấy dùng tài khoản "Bản Vương Là Công" bình luận rằng muốn lấy cô Hoàng làm vợ sao?

344.

"Ngàn vạn lần là thật đó Thất Tử." Trương Xoa Xoa vỗ ngực, "Cậu không tin mình sao?"

Đến tiết Tiếng Anh, tôi và Trương Vũ Hâm dựng thẳng gáy sách, tỉ mỉ thảo luận.

"Tài khoản này là mình dạy cậu ta tạo lúc hai bọn mình ngồi cạnh nhau đó."

345.

Không, tôi chỉ đang nghi ngờ việc lớp trưởng là công mà thôi.

346.

Dù sao phần trăm cậu ấy là công,

Còn thấp hơn việc Dịch Gia Ái tự làm bài thi mà được 60 điểm.

Còn thấp hơn việc cô Hoàng sẽ giành quán quân trong cuộc thi hát.

Còn thấp hơn việc lưng cô Lục có thể phát sáng.

Còn thấp hơn việc cô Lý là công.

347.

Dựa vào chỉ số thông minh của tôi, tôi hoạt động não hết công suất, nhanh chóng tìm được đối tượng xứng đôi với lớp trưởng.

Lớp trưởng và bạn cùng bàn của cậu ấy, Dịch Gia Ái, cặp đôi trứng ngốc.

Tuy thường ngày Gia Ái ngốc ngốc, dễ thương, nhưng nhìn dáng vẻ tình trong như đã mặt ngoài còn em của lớp trưởng khiến tôi cảm thấy một Gia Ái chủ động còn giống công hơn.

Tôi đứng về phía trứng công.

348.

Lớp trưởng và bạn cùng bàn sau này Trương Xoa Xoa, cặp đôi Hùng Xoa (Hùng: con gấu).

Đây là bộ môn tà giáo mới nổi gần đây, có thể thấy trong thời gian Trương Vũ Hâm và lớp trưởng ngồi cạnh nhau, lớp trưởng cũng không chăm chú nghe giảng tiết Toán, hai người cứ rì rà rì rầm.

Cậu ấy còn truyền thụ không ít kiến thức công thụ cho lớp trưởng, Trương Xoa Xoa, người này thật sự thân thâm tàng bất lộ*.

(Thâm tàng bất lộ: Cao thâm không bộ lộ ra ngoài mặt)

Tôi đứng về phe Xoa công.

349.

Hơn nữa lớp trưởng lại rất xứng với các giáo viên.

Lớp trưởng và cô Cúc, cặp đôi Hùng Cúc.

Đây là cặp đôi nổi nhất từ trước đến nay.

Chính là vì, người trong cuộc rất chăm phát kẹo ngọt.

Chính là vì, cô Cúc chính miệng gọi lớp trưởng là "Đồ ngốc".

Chính là vì, chính miệng lớp trưởng nói "Cô Cúc là công, em là thụ". truyen bjyx

Chính là vì theo tình báo thu được, cô Cúc còn tự mình bổ túc âm nhạc cho lớp trưởng, mấy hôm đó cô Lâm đều mang theo một chiếc cốc màu xanh.

Tôi đứng về phía Cúc công.

350.

Thế nên chúng ta quay lại chủ đề lớp trưởng và cô Hoàng, cặp đôi Hùng Đình.

Tỉ mỉ nghĩ lại, lớp trưởng và cô Hoàng thật sự rất xứng đôi.

Ví như tóc mái của hai người,

Ví như giọng ca của hai người,

Ví như cảm giác kiềm chế của hai người.

Khụ khụ khụ.

Xin lỗi.

Nhưng tôi không có gì để nói, tôi không ủng hộ cặp đôi này.

351.

Bởi tôi ủng hộ cặp đôi Tạp Hoàng.

352.

Tôi tự do tưởng tượng một hồi, cuối cùng củng cố lại đảng phái của mình.

Sau đó nghe tin lớp trưởng bị cô Lý gọi lên văn phòng.

Chà chà chà. Giáp lá cà.

Tôi không kịp gọi Trương Xoa Xoa, vội thậm thụt chạy theo.

353.

Trong văn phòng chỉ có một mình cô Lý.

Tôi dựng lỗ tai lên, cảm ơn tấm lưng của lớp trưởng che tầm nhìn của cô Lý giúp tôi không bị phát hiện.

"Bạn học Triệu Gia Mẫn, mời em ngồi." Tôi nghe cô Lý nói.

Lớp trưởng có chút do dự, nhưng vẫn ngồi xuống.

Tôi tiếp tục nghe được âm thanh thân thiện của cô Lý.

"Nghe nói bạn học Triệu Gia Mẫn thích cô Hoàng?"

354.

Người thẳng đuột này là cô Lý của tôi sao?

Khí chất thế sao?

Thẳng thắn thế sao?

Chính vì điều này, tôi quyết định theo phe Tạp công mười giây.

355.

"Thế nên, bạn học Triệu hãy nói xem, vì sao em lại thích cô Hoàng?"

"Cái này... có thể nói sao ạ?"

Dường như tôi nhìn thấy con ác quỷ trong cô Lý trồi lên rồi.

"Không sao, cứ nói đi."

Này, cô đừng bắt nạt lớp trưởng thật thà lớp em chứ.

356.

Lớp trưởng do dự giây lát, sau đó mở lời.

"Vâng... em cảm thấy cô Hoàng rất dịu dàng..."

"Ừ ừ ừ." Cô Lý liên tục gật đầu.

"Em cảm thấy cô Hoàng rất kiên nhẫn..."

"Ừ ừ ừ."

"Em cảm thấy cô Hoàng hát rất hay..."

Bạn học của tôi, tôi cảm thấy cậu rất có mắt nhìn người.

357.

Hôm nay cô Lý gặp chuyện lớn liên quan đến cô Hoàng mà vẫn có thể bình tĩnh đến thế, điều này khiến tôi cảm thấy thật diệu kì.

Dường như lớp trưởng loáng thoáng cảm thấy có gì không ổn, nhưng cậu ấy lại không phải shipper, cậu ấy cũng không biết chuyện của cô Hoàng và cô Lý.

Cậu ấy chỉ nhỏ tiếng, ngập ngừng khẽ hỏi.

"Chuyện này này... cô Lý, cho em hỏi cô và cô Hoàng đang yêu nhau ạ?"

358.

Phì!

359.

Tôi ổn định tinh thần, nghe thấy cô Lý nói.

360.

"Không, chúng tôi đính hôn rồi."
 
Cô Giáo Hoàng Và Cô Giáo Lý
Chương 19


361.

Mùa xuân đến trăm hoa đua nở.

Xoay người, nhảy múa, tôi nhắm mắt lại.

5 vòng! A! 5 vòng.

Này người em gái, em hãy mạnh dạn đi về phía trước, đi về phía trước.

362.

Cô Lý, ôi chao, bố ruột của em.

363.

Tôi đang quá đỗi vui mừng, trong lòng muốn nhanh chóng quay về tìm Trương Xoa Xoa bàn bạc, viết truyện siêu ngọt về Tạp Hoàng xuyên đêm.

Đột nhiên tôi bị ai đó vỗ vai, suýt chút dọa tôi ngã xuống sàn nhà.

"Thập Thất, em ở đây làm gì?"

Cô Hoàng ôm chồng giáo án nghi hoặc nhìn tôi, tôi vội vàng gọi não quay về.

"Em đến tìm cô Lý để hỏi cách làm bài ạ. Nhưng thấy lớp trưởng đang ở trong nên không vào nữa."

364.

Lúc này tôi cảm thấy mình thông minh quá đi mất.

Cô Hoàng không nghi ngờ gì nữa, chỉ vẫy gọi tôi vào phòng.

Tôi ngoan ngoãn đi vào, cô Lý cũng nhìn tôi, tôi vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, đi đến cạnh cô ấy.

"Bạn học Cung Thi Kỳ, đến đây nào." Cô Lý nhiệt tình vẫy gọi tôi.

Không phải nhanh vậy đã phát hiện tôi ở ngoài nghe trộm rồi chứ?

Ban nãy sau khi bị cô Hoàng dọa một trận, tôi không nghe được tiếng cô Hoàng và lớp trưởng nói chuyện nữa, nên lúc này tôi rất hoang mang.

365.

Tôi đứng đó, cô Lý thuận đà vỗ vai tôi, giọng điệu như đang quảng cáo sản phẩm, chăm chú nói với lớp trưởng phía đối diện.

"Em xem, bạn học Cung Thi Kỳ cũng rất dịu dàng, cũng kiên nhẫn, bộ dạng cũng đáng yêu. À còn... hát cũng hay nữa."

366.

Excuse me?

Đây là tình huống gì thế?

Tuy tôi biết mình rất dịu dàng, kiên nhẫn, bộ dạng đáng yêu, hát hay, nhưng cô Lý, cô phải nhớ, em gọi cô Hoàng một tiếng mẹ, thì cô chính là bố em đó.

Tình nghĩa bố con thật sự vẫn ổn chứ?

Nhưng dường như tên cặp đôi Ái Kỳ Nghệ nghe cũng rất hay.

367.

Tôi mở to mắt, nhanh chóng dịch chuyển ánh mắt về phía cô Hoàng.

Cô Hoàng đang ăn bánh quy, yên lặng ngồi nghịch điện thoại.

Cô Lý, cô nắm trong tay thứ mình muốn rồi thì đùn đẩy sao?

Cô Hoàng, mẹ, mẹ thực sự đồng ý gả con cho tên này sao?

368.

Tâm trạng tôi như vỡ ra nghìn mảnh, trong lòng bỗng hiện ra ngàn từ trên giây mà bản thân là nhân vật chính trong câu chuyện máu chó thể loại cung đình tranh đấu.

Sau đó, tiếng cô Lý kéo tôi trở lại.

"Thế nên, bạn học Triệu, em có hiểu không?"

Lớp trưởng đứng phía đối diện cau mày, cả mặt mù mịt gật đầu.

"Vậy... ý của cô muốn em theo đuổi bạn học Khâu Hân Di lớp bên ạ?"

369.

Xin lỗi, cậu nghe thấy cô Lý nhắc đến bạn Khâu khi nào thế?

Năng lực tiếp nhận của lớp trưởng rất cừ.

"Đúng thế, bạn Khâu lớp bên cũng rất kiên nhẫn, dáng vẻ xinh đẹp, hát hay, là một cô gái dịu dàng." Cô Lý giơ ngón tay cái.

Sau đó lại bị cô Hoàng gõ tập giáo án lên đầu.

"Đừng dạy học sinh mấy thứ linh tinh..."

370.

Cô Hoàng, cô làm tốt lắm.

Làm như tôi kém kiên nhẫn, kém dịu dàng, hát không hay, không chút dịu dàng, thua kém cô bạn họ Khâu lớp kế bên vậy.

Hừ.

Ngu ngốc.

Vẫn là Trương Vũ Hâm có mắt nhìn người.

371.

Cô Lý ôm đầu kêu đau, giả vờ đáng thương sáp lại.

Tôi và lớp trưởng đồng thời đứng dậy rời khỏi văn phòng.

Dù sao bảo bối người ta vẫn còn nhỏ, chưa muốn mắt mù dở.

372.

Lúc rời khỏi văn phòng, tôi nhìn thấy mặt mũi lớp trưởng u ám, vô thức an ủi cậu ấy.

"Không sao đâu lớp trưởng, thế giới này không chỉ có cô Hoàng dịu dàng, kiên nhẫn, xinh đẹp, hát hay đâu. Dù gì hoa nhài đã cắm bãi phân trâu, thế nên..."

"Hay là tôi thích cậu nhé Cung Thi Kỳ?" Biểu cảm của lớp trưởng vô cùng đắn đo.

373.

"Cậu vẫn nên thích cô bạn họ Khâu lớp kế bên đi."

Dù sao tôi cũng chưa từng nghe tới cặp đôi Hùng Kỳ.

374.

"Chí ít cậu cũng là công... ôi." Tôi thở dài một tiếng.

Lớp trưởng quay đầu hỏi tôi, "Bạn học Cung thực sự cảm thấy tôi là công sao?"

Tôi chậm rãi lấy ví dụ cho cậu ấy, là chuyện lúc trước, tôi và Trương Xoa Xoa lén ra ngoài mua cơm hộp.

375.

Hôm đó tôi và Trương Xoa Xoa lén lút đứng sau trường, chuẩn bị trèo tường đi mua cơm hộp.

Kết quả nhìn thấy các cô giáo từ phía xa, chúng tôi tưởng sẽ bị bắt tại trận.

Sau đó chúng tôi nhìn thấy cô Lý với thân hình dẻo dai trèo tường, là công.

Nhìn thấy cô Triệu với thân hình dẻo dai trèo tường, là công.

Nhìn thấy cô Lâm với thân hình dẻo dai trèo tường, là công.

Nhìn thấy cô Lục với thân hình dẻo dai chui qua tường, là thụ.

376.

"Nên là lớp trưởng, cậu có thể trèo trường không?"

Lớp trưởng cẩn thận nghĩ ngợi, gật đầu.

Tốt lắm, đừng sợ, cậu là công.

377.

"Tại sao cô Lục không trèo tường lại là thụ?" Lớp trưởng không hiểu.

"Bởi vì eo cô Lục không tốt." Tôi thở dài.

Xem ra, Trương Xoa Xoa dạy dỗ vẫn chưa đến chốn, nhưng không sao lớp trưởng, sau này cậu cứ theo tôi là được.

378.

Các bạn theo phe Tạp Hoàng đúng không?

379.

Tôi cùng lớp trưởng vừa nói vừa cười quay lại lớp, kết quả chân trước vừa bước đến cửa, chân sau cô Hoàng và cô Lý cũng bước vào.

Tôi vẫn còn đang lo lắng chuyện tôi và lớp trưởng thảo luận vấn đề công thụ bị nghe được, kết quả cô Hoàng vào lớp thông báo tuần sau thi cuối kì, sau đợt thi cuối kì sẽ tiến hành phân ban.

Phân ban?

Tôi bỗng người người không kịp phản ứng, Trương Vũ Hâm bên cạnh đã đột ngột nhích qua.

Trong mắt cậu ấy có nước mắt, rưng rưng, nhưng dáng vẻ lại nghiêm túc nắm lấy tay tôi, nghẹn ngào mở lời.

380.

"Thất Tử, sau này chúng ta xa nhau rồi, cậu có bằng lòng để tình bạn cách mạng thuần khiết của chúng ta thăng hoa thêm một bước không?"
 
Back
Top Bottom