Đô Thị  Cô Giáo Hoàng Và Cô Giáo Lý

Cô Giáo Hoàng Và Cô Giáo Lý
Chương 20


381.

Tôi đã nhìn thấy rất nhiều dáng vẻ của Trương Vũ Hâm.

Khi cậu ấy cười, khi ngốc nghếch, khi làm mặt quỷ chọc cười tôi.

Nhưng chưa từng nhìn thấy cậu ấy khóc.

382.

Chưa đợi tôi kịp đáp lời, Trương Vũ Hâm đã vất chuyện này sau đầu, cười rộ lên.

"A, a, thôi bỏ đi, Thập Thất của chúng ta đáng yêu thế này cơ mà, nhất định sẽ không rời xa mình đâu."

Giọng điệu này giống khi trêu đùa hi hi ha ha thường ngày cùng tôi, sau đó chạy đi tìm lớp trưởng nhờ ôn bài thi cuối kì.

Chỉ còn mình tôi ngẩn ra, sau đó cô Hoàng nói gì đó tôi cũng không rõ nữa, ngay cả giọng điệu trêu đùa của cô Lý tôi cũng không còn quan tâm.

Xung quanh thật ồn ào.

383.

Một học kì trôi qua.

Đọng lại trong tâm trí tôi là, giọng nói của cô Hoàng, giọng nói của cô Lý.

Giọng nói của Trương Xoa Xoa, giọng nói của cô bạn ngốc Gia Ái.

Giọng nói trẻ con của lớp trưởng, giọng nói tràn sức sống của Viên Vũ Trinh.

Còn có rất nhiều bạn học khác.

Tôi đều nhớ.

384.

Sắp phải xa nhau rồi sao?

385.

Chúng tôi vẫn chưa có nhiều thời gian bên nhau, còn chưa học xong kĩ thuật cắt giấy của Gia Ái, còn chưa bàn xong vấn đề công thụ với lớp trưởng, còn những câu chuyện Trương Xoa Xoa viết, đọc bao nhiêu lần cũng không chán.

Tôi còn muốn biết những bí ẩn đằng sau quan hệ của cô Hoàng và cô Lý.

Hai cô giáo lớp bên sẽ bị chia tách sao?

386.

Nếu sau này cô Phùng và cô Hoàng bị phân vào một tổ thì phải làm sao đây?

Biệt đội giáo viên chủ nhiệm W! Tôi muốn!

Vậy nếu cô Lý và cô Lục bị phân vào một tổ thì...

Đột nhiên cảm thấy tồi tệ...

Lẽ nào các cậu không cảm thấy như thể hai người đàn ông không ưa nhau lại quay sang yêu sao?

387.

Nhưng không sao, dù có tách ra thì họ vẫn sẽ bên nhau.

Nhìn cô Đường và cô Triệu mà xem.

Hai văn phòng cách nhau nửa cái trường học, có bắc tám cái cầu cũng không tới.

Ấy thế mà hai người vẫn có thể ngày ngày liếc mắt đưa tình dù cách nhau cả vòng trái đất đấy thôi.

388.

Nghĩ đến đây tôi liền nhanh chóng đuổi theo cô Lý.

Không biết tại sao lúc này rất muốn nói chuyện với cô, cô Hoàng đang có tiết, tôi đuổi theo cô Lý đến cửa văn phòng.

"Cô Lý."

"Hả?"

Thực ra tôi cũng không có mấy lời để nói, dù bình thường rất thân thiết với các cô, nhưng khi nói chuyện nghiêm túc vẫn cảm nhận được uy nghiêm của một nhà giáo.

389.

Cô Lý thấy tôi cúi đầu, chỉ cười rồi kéo tôi lại.

"Không nỡ tách lớp sao?"

Tôi gật gật đầu.

Cô Lý ôm tôi vào lòng, cơ thể cô không mềm mại như cô Hoàng, nhưng lại rất ấm áp.

"Đừng sợ, có những sự chia ly chỉ là tạm thời mà thôi, cố lên."

390.

Dù sao tôi cũng đứng về phía cô Lý công.

Tôi "vâng" một tiếng, cô Lý vỗ lên lưng tôi.

391.

Có một số người dù không ở cạnh nhưng không bao giờ rời khỏi kí ức của tôi.

Cuộc vui nào rồi cũng sẽ tàn, mà chuyện đời không ai đoán trước được.

Tình bạn cách mạng vẫn chưa thăng cấp thành công, đồng chí Trương Xoa Xoa vẫn nên cố gắng.

392.

"Nếu thành tích cuối kì của em có tiến bộ, cô sẽ tặng em một món quà." Cô Lý chớp chớp mắt nhìn tôi.

"Dạ?"

Lẽ nào là DVD cơ mật hàng đêm của Tạp Hoàng?

393.

"Được rồi, bạn em vẫn đang đợi em đó." Cô Lý chỉ về phía sau tôi.

Tôi quay đầu, Trương Xoa Xoa bước từ ngoài cửa vào.

"Yên tâm đi Thất Tử, dù học kì sau chúng ta không cùng một lớp, mình vẫn sẽ cố gắng đạt thành tích cao, rồi dùng truyện đồng nhân mê hoặc chủ nhiệm Tằng, để cứu cậu quay về."

Buông tha cho tôi đi.

Đây là văn phòng giáo viên đó đồ ngốc kia.

Nước mắt nước mũi của cậu lau hết lên người tôi rồi.

Ngốc hết mức.

Cô Lý, cô đừng cười nữa, cô động tay động chân chút đi.

394.

Để lấy được quà của cô Lý, tôi chỉ đành bước trên con đường chăm chỉ phấn đấu.

May sao vẫn đủ thông minh, tôi nhờ lớp trưởng giúp tôi ôn tập hà khắc suốt một tuần liền, đến kì thi, tôi thấy mình phát huy cũng không tồi.

Chuyện sau đó chính là về nhà chờ kết quả mà thôi.

Trước khi nghỉ, Trương Xoa Xoa cho tôi tất cả bài tập Tiếng Anh của cậu ấy, "Nếu nhớ mình thì lấy ra xem nhé."

Ngu người...

Ai bị điên mới đọc bài tập của cậu.

Nhớ cậu thì không thể trực tiếp sang lớp bên tìm cậu à?

395.

Đừng khóc nữa, mắt cậu sưng hết rồi Gia Ái.

Lớp trưởng, cậu đưa thư tình cho tôi, tôi cũng không để ý đâu.

Trương Xoa Xoa, dáng vẻ khóc lóc của cậu thực sự xấu quá đi mất.

Yên tâm đi, chúng ta vẫn học cùng trường mà.

Chẳng thà các cậu đoán xem học kì sau tương lai của các giáo viên sẽ ra sao.

Dù sao tôi vẫn là Cung Thi Kỳ vĩnh viễn bất diệt của các cậu.

Chỉ hi vọng tương lai của bố mẹ tôi sẽ không quá bi đát là được.

Kết quả bắt đầu kì nghỉ đông liền về nhà đắp chăn cho ấm thân.

Mỗi ngày hết ăn rồi uống, thỉnh thoảng gọi điện thoại cho Gia Ái, truyện đồng nhân của Xoa Xoa trên diễn đàn nổi như cồn.

Tất cả đều rất ổn.

Đến khi bảng điểm gửi tới, người gửi Trương Nghệ Đồng.

Lạ thật, thành tích của người khác không phải đều được thông báo trên trang mạng điện tử của trường sao? Tại sao của tôi lại được chuyển phát nhanh?

Tôi nghi ngờ mở ra.

396.

Bên trong là bảng điểm của tôi, và danh sách phân lớp.

Bố ruột ơi.

Tôi nhanh chóng mở ra, rõ ràng giống nhau như đúc, chẳng có cái tên nào thay đổi.

Tôi cảm thấy vành mắt mình nóng lên, tên của từng người từng người trong lớp vẫn ở đây, phía dưới còn có dòng chữ.

"Chủ nhiệm Tằng cảm thấy số lượng học sinh năm nay quá ít, nên hủy bỏ việc phân lại lớp."

Gia Ái của tôi, lớp trưởng của tôi, Dư Thần của tôi, Xoa Xoa của tôi.

397.

Tôi đang định gọi điện thoại thông báo tin mừng cho họ, kết quả phát hiện trong đó còn có một tờ giấy nữa.

Hả?

Tôi thấy rồi.

Màu đỏ.

Tôi cảm thấy tim mình không ổn lắm.

Nhưng cứ mở ra đã.

398.

Thiệp mời.

399.

Bên trên là hai cái tên tôi mong đợi,

Được xếp ngay ngắn trên cùng một hàng.

Tôi chớp chớp mắt, tên cô Lý viết phía trước.

Hài lòng.

400.

Đợi đã,

Địa điểm: Nước Pháp?

Excuse me?

Cô Lý?

Cô có bao vé máy bay không cô?

Nếu không cô tổ chức ở trong nước đi, em sẽ lập đường link gây quỹ giúp cô.
 
Cô Giáo Hoàng Và Cô Giáo Lý
Chương 21: Ngoại truyện 1


Ngoại truyện 1

1.

Tôi đang ngồi trên máy bay.

Tôi đang ngồi trên máy bay đến nước Pháp xinh đẹp.

Tôi đang ngồi trên máy bay đi tham dự hôn lễ của cô Lý và cô Hoàng.

2.

Cung Thi Kỳ đần thối.

3.

Tôi thật sự đang ngồi trên máy bay đi tham dự hôn lễ của cô Lý và cô Hoàng.

Trời ơi!

Mẹ ơi!

Không phải tôi đang mơ!

A a a.

4.

"Thập Thất, cậu yên lặng chút đi." Trương Vũ Hâm ngồi cạnh tôi đeo bịt mắt, giữ lấy tay tôi.

Tay cậu ấy nhẹ nhàng đặt lên tay tôi.

Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ấy, cậu ấy dịu dàng nhìn tôi cười.

Đột nhiên tôi đập mạnh vào tay cậu ấy.

5.

"Chết tiệt, đau chết mất."

Được rồi, đây không phải là mơ.

6.

Cô Phùng đang say giấc trong lòng cô Lục, cô Lục trừng mắt với chúng tôi, chúng tôi đành ngậm miệng lại.

Được rồi, được rồi, các cô thì ghê gớm rồi.

Kết hôn thì ghê gớm rồi.

Vé máy bay cô Phùng trả tiền thì ghê gớm rồi.

7.

Đây chính là chủ nghĩa tư bản độc ác.

"Em nói gì thế?"

"Cô Lục tuyệt nhất."

8.

Vừa xuống sân bay, cô Lâm đã đến đón chúng tôi.

Cô Hoàng và cô Lý vẫn đang chuẩn bị, cô Triệu và cô Cúc được bổ nhiệm làm phù dâu và phù rể.

Nếu không phải đã kết hôn rồi, thì chức phù rể chắc chắn sẽ vào tay cô Lục.

"Đừng nói bậy." Cô Lâm lén lút nói, "Do váy phù rể cho cô Lục hở lưng đó."

Ừm, tôi nghĩ,

Phù rể cũng mặc váy cưới sao?

9.

Kết quả, vừa xuống xe, Trương Vũ Hâm nôn thốc nôn tháo, tôi không hiểu vì sao cậu ấy có thể thuyết phục chủ nhiệm Tằng đưa cậu ấy đi cùng, còn mua vé máy bay cho cậu ấy nữa.

Đại khái là tình yêu đích thực.

Nhưng khoảng cách 20 tuổi... dù sao vẫn là tình yêu đích thực.

10.

Đám cưới của cô Lý và cô Hoàng tổ chức ở nhà thờ.

Hôm nay cô Lâm mặc đồ tây, nghe nói cô ấy đặc biệt trang điểm xinh đẹp để phụ trách chào đón khách.

Hôn lễ của cô Lý lại diễn ra bình thường như thế, tôi cảm thấy có chút kì diệu.

Trong tưởng tượng của tôi, chí ít hôn lễ của cô Lý cũng sẽ bị cô ấy biến thành lễ hội hóa trang...

11.

Đợi đã, người mặc bộ hầu gái với tai thỏ kia là cô Đường sao?

Vậy chú tinh tinh bên cạnh đang khoe khoang cơ bắp bên cạnh là cô Triệu rồi.

Người đóng vai hobbit vừa nhìn đã biết là cô La rồi.

Cô Từ vào vai học sinh cấp ba cũng thật xuất sắc.

12.

Vậy người đội đầu khỉ Khang Khang cát tường kia, ngay cả mặt mũi cũng không thấy đâu là?

13.

"A, Thập Thất và Xoa Xoa đến rồi à."

Vâng, chủ nhiệm Tằng, chào cô, mặc áo khoác có nóng lắm không ạ?

14.

Tôi rất mong chờ xem cô Lý và cô Hoàng sẽ mặc gì.

15.

Trương Xoa Xoa được cô Lâm cho ăn ít đồ lặt vặt đã ổn hơn rồi, nhưng cô Đổng phụ trách bánh trái lại không ổn chút nào.

Cô Phùng đang muốn nhập hội với hội hóa trang nhưng bị cô Lục kịp thời lôi về.

Thực ra chúng tôi ngồi cách nhau ba bàn, nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy mười ngón tay họ đan vào nhau cùng cặp nhẫn long lanh trên tay hai người.

Tại sao hôm nay tôi lại không đem theo kính râm chứ?

16.

Cô Hà phụ trách nhận sính lễ, chúng tôi là học sinh, nên trước khi đến cô Lý và Cô Hoàng có dặn chúng tôi không cần tặng quà.

Nào có chuyện ăn trắng mặc trơn lại lãi thêm cả đôi vé máy bay chứ.

Tôi đưa bảng điểm của mình cho cô Hà.

17.

Trương Vũ Hâm ăn nốt miếng bánh kem rồi mới lau sạch đôi tay dầu mỡ của mình, móc ra chiếc usb trong túi đưa cho cô Hà.

18.

Đây là đoạn video chất lượng cao thu lượm được trên diễn đàn NSH về Hoàng công đảng.

19.

Bảo bối không phục, bảo bối theo phe Tạp công đảng.

20.

Tiếng nhạc phía sau vang lên, hôn lễ sắp bắt đầu rồi.

Tôi vội vàng quay đầu, đứng vững.

Cô Lý mặc váy cưới.

Hả? Là loại váy cưới phổ biến nhất.

21.

Khung cảnh lúc này rất bình thường?

Tôi quay đầu lại thì phát hiện, tai mèo, tinh tinh, hobbit hay đầu khỉ Khang Khang cũng đã được tháo xuống.

Cô Triệu đã đổi đồ tây, bước cạnh cô Lý.

Tôi ngẩn người, đang định quay đầu gọi Trương Xoa Xoa.

Cô Hà giữ lấy vai tôi.

"Mau nhìn đi."

23.

Cô Hoàng xuất hiện rồi.

24.

Cô Hoàng mặc một chiếc váy cưới trắng tinh, cô Cúc đi cạnh giúp cô ấy nâng đuôi váy.

Bước vào nhà thờ, hai người âu yếm nhìn nhau, cô Lý có chút ngại ngùng che mặt, cô Hoàng không kìm được nụ cười rạng rỡ trên mặt.

Cô Lý vẫy tay với cô Hoàng, cô ấy bước đến, chậm rãi, mười ngón tay cách một đôi gang tay đan vào nhau.

24.

Một hôn lễ bình thường.

Giống như hôn lễ của bao người khác.

Bạn bè thân thiết cùng cha xứ quay quần bên trong nhà thờ, ở nơi linh thiêng này nói "Con đồng ý", rồi sau đó hôn nhau.

Không có gì đặc biệt.

Nhưng giây phút này, có lẽ họ đã đợi rất lâu.

25.

"Mình yêu cậu."

"Mình cũng yêu cậu."

26.

Tôi vốn cho rằng bản thân sẽ nổi da gà da vịt với cảnh tượng này, kết quả tôi còn chẳng cười nổi, hai mắt vô thức bắt đầu rơi nước mắt.

Trương Xoa Xoa còn khóc thảm thiết hơn, cậu ấy vừa khóc vừa nói,

"Cô Tằng đứng phía trước chắn hết tầm nhìn của mình, mình không nhìn thấy gì cả."

27.

Hai người đeo nhẫn vào ngón áp úp của đối phương.

"Chúng ta cùng chúc mừng hai cô dâu của chúng ta nào."

Âm thanh cha xứ vang lên, mọi người cùng nhau đứng dậy.

Màn chiếu phía sau được kéo xuống, là những đoạn phim chuẩn bị chúc mừng đám cưới, cô Hà vừa lau những mảnh pháo dính vào mắt, và cắm usb vào.

28.

"Wow..."

Cô Hà chớp chớp mắt, mở đoạn phim lên.

Đợi đã, cái usb này nhìn rất quen.

"Trương Xoa Xoa, cái này chẳng phải..."

"Không..." Trương Xoa Xoa hét lên.

29.

"Trương Vũ Hâm? Chà? Trương Vũ Hâm?"

30.

Cô Lý, cô đừng gọi nữa.

Em đoán cậu ấy đã bơi về Trung Quốc rồi.

Đừng lo, em đứng về phía cô công.
 
Cô Giáo Hoàng Và Cô Giáo Lý
Chương 22: Ngoại truyện 2


Ngoại truyện 2

"Từ giờ đến lúc thi kì Tiếng Anh cấp 4 còn bao lâu nữa?"

"Chắc khoảng 2 tuần nữa."

Thầy giáo hăng say giảng bài trên bục giảng đến văng cả nước bọt, Lý Nghệ Đồng ngẩng đầu nhìn Phùng Tân Đóa bàn trên sớm đã vi vu cõi trời mây.

Không biết Lục Đình đang làm gì, Lý Nghệ Đồng nghiêng đầu nhìn Hoàng Đình Đình bên cạnh, tuy cô ấy không nghe giảng, nhưng lại đang chăm chú làm đề cương ôn tập Tiếng Anh.

Lý Nghệ Đồng tặng cô ấy một quyển sổ ghi chép, bên trong có vô số từ mới, cùng những nét bút xanh đỏ. Hoàng Đình Đình vén tóc qua tai, lộ ra đôi tai nhỏ nhắn của bản thân.

Lý Nghệ Đồng nghiêng đầu nhìn một lúc, mãi đến khi âm thanh xung quanh nhỏ dần, khóe miệng Hoàng Đình Đình mấp máy, đang lẩm nhẩm học từ mới.

Giờ lên lớp, người trước người sau gật gà ngủ hết, có người nhàm chán nghịch điện thoại, có người làm việc riêng. Lý Nghệ Đồng nhìn những sợi lông tơ trên vành tai Hoàng Đình Đình đang phát sáng cùng màu vàng sáng rọi của ánh mặt trời.

Cô vô thức nhẹ nhàng nhích qua, cúi đầu, đặt một nụ hôn lên vành tai đối phương.

Phản ứng của Hoàng Đình Đình còn nhanh hơn cô, khi Lý Nghệ Đồng nhích người qua, vành tai ấy đã đỏ ửng tự bao giờ. Cô ấy mở to mắt, quay đầu nhìn Lý Nghệ Đồng đang thở hổn hển.

"Làm gì thế?"

Hoàng Đình Đình nhìn đôi mắt chớp chớp vô tội của Lý Nghệ Đồng, chỉ đành trợn mắt.

"Sao thế?"

Giả vờ gì chứ? Hoàng Đình Đình cắn răng, chỉ biết nhìn chằm chằm vào Lý Nghệ Đồng.

Hai người trọi mắt nhìn nhau rất lâu, sau đó Lý Nghệ Đồng lại tiếp tục ngắm nhìn hàng lông mi cong dài của Hoàng Đình Đình, nhìn cô ấy cau màu tức giận, nhìn cô ấy vô thức l**m môi, sau đó cười hi ha.

"Đang trên lớp đó..." Hoàng Đình Đình bại trận, chỉ đành lấy bút gõ lên đầu Lý Nghệ Đồng.

"Không sao." Lý Nghệ Đồng nhích lại gần Hoàng Đình Đình, nhỏ tiếng dỗ dành, "Không ai nhìn thấy đâu..."

Kết quả nhận được là cái trợn mắt cùng khuôn mặt đỏ bừng của Hoàng Đình Đình, Lý Nghệ Đồng cười hi hi, sau đó nắm lấy tay Hoàng Đình Đình, chống đầu tiếp tục nhìn cô ấy học thuộc từ mới.

Mùa thu luôn khiến người ta có cảm giác buồn ngủ, Lý Nghệ Đồng khép mí mắt, từ từ tiến vào giấc ngủ trong âm thanh của Hoàng Đình Đình bên tai.

Mãi đến khi tiếng chuông tan học vang lên, Lý Nghệ Đồng và Phùng Tân Đóa bị Lục Đình véo tai nhắc tỉnh giấc.

"Đại ca, cậu véo Phùng Tân Đóa thôi, véo tôi làm gì?" Lý Nghệ Đồng tủi thân, ôm lấy vành tai đỏ bừng, giả vờ đáng thương tố cáo với Hoàng Đình Đình đang cất sách vở.

"Tiện tay thôi mà." Lục Đình bĩu môi, sách vở của Phùng Tân Đóa đã được Lục Đình cất gọn gàng, "Lát nữa có đi ăn tối chung không?"

Hoàng Đình Đình làm bộ xoa tai Lý Nghệ Đồng, rồi gật đầu với Lục Đình, "Được rồi, đợi mình về cất cặp, bao giờ cơm trưa mình sẽ gọi điện cho Đóa Đóa."

Mọi người rời khỏi lớp, kí túc xá Phùng Tân Đóa và Lục Đình ở phía ngược lại, bốn người vừa ra khỏi giảng đường liền tạm biệt rồi tách ra.

Bốn người cùng thi một trường đại học, một mối duyên phận kì lạ.

Nhưng khi phân kí túc xá lại không chung phòng, Hoàng Đình Đình khiến Lý Nghệ Đồng ngạc nhiên khi đề nghị dọn ra ngoài ở riêng. Tuy Lục Đình và Phùng Tân Đóa không được phân chung kí túc xá, nhưng dưới sự uy h**p của Lục Đình, bạn cùng phòng của Phùng Tân Đóa ngoan ngoãn đổi phòng, để hai người ấy được ở chung.

Cuộc sống đại học cứ trôi đi bình thường như thế, không có bất cứ thay đổi nào.

Mùa hè vừa đi, khiến thời tiết gần đây hơi lạnh, Hoàng Đình Đình đã mặc thêm áo khoác, nhưng Lý Nghệ Đồng vẫn ngang bướng mặc áo cộc tay.

Ra khỏi cổng trường, Lý Nghệ Đồng trộm lén lút đưa tay tới, Hoàng Đình Đình liếc cô một cái, đan ngón tay vào nhau.

"Cậu học thuộc từ vựng Tiếng Anh cấp 4 chưa?" Hoàng Đình Đình không nhìn đối phương, miệng khẽ cười lên.

"Chưa." Lý Nghệ Đồng đeo cặp một bên vai, "Lát về Đình Đình tang giúp mình ôn nhé."

"Chẳng thà cậu đi tìm đại ca, chuyên ngành cậu ấy là Tiếng Anh, gần đây ngoài chuyện của Phùng Tân Đóa thì chắc cậu ấy cũng chẳng gì làm."

"A, không muốn, Tiếng Anh của đại ca tốt thì tốt thật, nhưng nó lại mang âm hưởng Thượng Hải." Lý Nghệ Đồng làm bộ ghét bỏ, Hoàng Đình Đình vô thức cười thành tiếng.

"A, tôi sẽ đi mách đại ca."

"Đừng mà, đừng mà, mình sẽ bị cậu ấy ép thành tấm áp-phích treo trên tường phòng kí túc xá của cậu ấy mất."

"Không sao, cậu vốn là con hải cẩu mà." Hoàng Đình Đình đưa tay ra véo má Lý Nghệ Đồng.

"Đình Đình tang, cậu đùa chẳng vui chút nào..." Mặt Lý Nghệ Đồng đã không tròn tròn như hồi cấp ba, véo mà chẳng có chút thịt nào.

Nhà thuê ngoài trường chỉ có một phòng ngủ một phòng khách, hai người ở chung, hai người ăn ngủ chung.

Lúc Lý Nghệ Đồng chuyển đến rất vừa ý, vui vẻ lăn qua lăn lại trên giường, mãi đến khi bị Hoàng Đình Đình véo tai.

"Tại sao tôi lại phải ngủ chung giường với cậu?" Hoàng Đình Đình cau mày đỏ mặt.

"Này này này." Lý Nghệ Đồng vội vàng nhảy xuống giường, giơ tay giơ chân cản đường Hoàng Đình Đình. "Chẳng phải chúng ta là người yêu sao?"

"Ai là người yêu của cậu?"

"Hả? Thế tối hôm tốt nghiệp cấp ba..."

***

Đêm tốt nghiệp cấp ba hôm đó, mọi người uống hơi nhiều. Tất cả ngồi quanh nồi lẩu, không khí trong quán ăn khiến Lục Đình vừa nhiệt tình uống vừa bắt đầu cất tiếng ca.

Kết quả, tất cả mọi người trong quán đều cất giọng theo họ, Hoàng Đình Đình ngồi cạnh Lý Nghệ Đồng đã chuếnh choáng, cũng ngồi gõ nhịp theo bài hát.

Cứ hát rồi hát, không biết nước mắt đã rơi xuống tự bao giờ.

Lý Nghệ Đồng nhìn thấy, mặt mũi cô cũng đã đỏ bừng do uống rượu, vừa nhìn thấy Hoàng Đình Đình khóc, không thèm tìm giấy ăn, trực tiếp lấy vạt áo của mình lau nước mắt cho cô ấy.

Nhưng nước mắt càng lau lại càng chảy, Lý Nghệ Đồng không nhịn được cũng bắt đầu khóc theo.

Sau đó, mọi người nhìn chằm chằm vào Lý Nghệ Đồng và Hoàng Đình Đình rơi nước mắt, không khí bỗng chùng xuống, cả bàn ngồi khóc cùng nhau.

Có người bá vai bá cổ nói sau này nhất định sẽ gặp lại, có người chạm cốc không dứt vì biết sau này khó có cơ hội gặp lại, Lý Nghệ Đồng dựa đầu lên vai Hoàng Đình Đình, khóc đến hụt hơi.

Lúc tan hội, Lục Đình đỡ Phùng Tân Đóa, rồi vỗ vỗ Lý Nghệ Đồng, "Đình Đình giao cho cậu, đưa cậu ấy về nhà an toàn, xảy ra chuyện gì đại ca sẽ đến giúp cậu, đừng khóc nhé."

Lý Nghệ Đồng bĩu môi cười thành tiếng, bộ dạng lúc này thật xấu xí, còn đang định nói thêm mấy câu nhưng bị Lục Đình chặn lại.

Gió hạ thổi bớt đi mùi rượu, tối muộn, trên đường cũng không có xe, chỉ còn mấy ngọn đèn đường miệt mài chiếu rọi hai bóng người đang dựa vào nhau trên đường.

"Đình Đình Tang, cậu... điền nguyện vọng thi Đại học chưa?" Lý Nghệ Đồng nghiêng đầu hỏi.

"Rồi."

"Thật sự sẽ thi Sư phạm à?"

"Ừ."

"Đình Đình tang, cậu mà đi dạy học thì..." Lý Nghệ Đồng lắc lắc đầu.

"Làm sao hả?" Hoàng Đình Đình cười, "Không được sao?"

Lý Nghệ Đồng xua tay, "Không, chỉ là... ừm... học sinh, thật có phúc."

Hoàng Đình Đình cười híp mắt, khóe môi cong lên, không biết có phải do uống nhiều rượu, nhưng hôm nay không đấu miệng với Lục Nghệ Đồng.

Lý Nghệ Đồng đút tay vào túi áo, cất tiếng, "Vì Đình Đình tang rất dịu dàng, chắc chắn cũng dịu dàng với học trò giống như lúc giảng bài cho mình ở trường, làm gì cũng đều rất kiên nhẫn, nhất định sẽ dạy tốt."

Hoàng Đình Đình ngẩng đầu, Lý Nghệ Đồng nhìn cô ấy.

"Trước đây Đình Đình tang hỏi ước mơ của mình là gì đúng không?"

"Ừ."

Lý Nghệ Đồng mặc áo phông trắng, quần đùi bò ngắn, đi giày bệt, vui vẻ chạy về phía trước.

Giống như kết thúc trong cuốn tiểu thuyết Ngôn tình, cô chạy mười mấy bước mới quay đầu lại, khuôn mặt đỏ ửng giấu sau cái bóng cột đèn, cô giơ tay lên hét thật to.

"Ước mơ của mình là... trở thành giáo viên Ngữ Văn."

Sau đó Hoàng Đình Đình cười thật to.

Có ai lấy giấy trúng tuyển đại học để tỏ tình không?

Điên rồi!

Nhưng Lý Nghệ Đồng đã làm như thế, Hoàng Đình Đình vẫn không khống chế được quay đầu đi.

"Đình Đình Tang, không phải cậu đang khóc chứ?"

"Không."

"Ừm." Lý Nghệ Đình ngồi trên bục buông thõng hai chân, tay cầm giấy trúng tuyển cùng trường Đại học với Hoàng Đình Đình, tâm trạng như hoa nở ngày xuân.

Sau đó đã xảy ra chuyện gì thì Phùng Tân Đóa cũng không rõ, Hoàng Đình Đình từ chối tiết lộ tin tức, còn mỗi khi uy h**p Lý Nghệ Đồng, cô chỉ cười ha ha rồi vứt sau đầu.

Nhưng ngày đi nhập học, hai người nắm tay cùng đến, Lục Đình còn thấy rõ ràng, mười ngón tay hai người ấy đan vào nhau.

***

Mười ngón tay đan của hai người vào nhau suốt chặng đường về nhà, Hoàng Đình Đình vứt cặp sách lên sô-pha, Lý Nghệ Đồng để chân trần ngã lên chiếc giường thân yêu.

Hoàng Đình Đình vừa trách cô không được đi chân trần vào mùa thu, vừa mang dép lê vào phòng ngủ.

Đợi Lý Nghệ Đồng ngủ dậy ra phòng khách, đã thấy Hoàng Đình Đình đặt toàn bộ tài liệu ôn tập Tiếng Anh lên chiếc bàn vuông nhỏ của họ.

"Chỗ quan trọng tôi đều viết lại rồi, cậu tự chép lại nhé."

"Ừm."

Lý Nghệ Đồng chắp hai tay hành lễ "vạn tuế", bút nhớ xanh đỏ tím vàng trên bàn do Lý Nghệ Đồng mua, cô cảm thấy dùng bút màu khác nhau đánh dấu rất tiện, nhưng đa phần lại đều do Hoàng Đình Đình dùng.

Màu sắc trên vở ghi của hai người giống hệt nhau, khiến người ta hoa cả mắt.

Lý Nghệ Đồng vùi đầu chép lại, Hoàng Đình Đình rót cho bản thân một cốc sữa, tiện tay rót cho Lý Nghệ Đồng thêm một cốc.

Hai người ngồi cạnh nhau, miệng Lý Nghệ Đồng lẩm nhẩm từ mới, Hoàng Đình Đình chăm chú nhìn, ừm, đang nghiêm túc ôn tập.

Sắp đến kì thi Tiếng Anh cấp 4, hai người dành nhiều thời gian để ôn tập hơn, Lý Nghệ Đồng nói bản thân thông minh, ngày trước Hoàng Đình Đình còn nghi ngờ khinh bỉ, nhưng kết quả chứng minh Lý Nghệ Đồng thực sự rất thông minh.

Hoàng Đình Đình chăm chỉ nghe giảng ôn bài sẽ đạt điểm cao, còn Lý Nghệ Đồng bình thường không nghe giảng, đợi đến cuối kì mới chăm chỉ ôn tập lại có thể giành được kết quả tương tự.

Hồi cấp ba, Lý Nghệ Đồng thức đêm làm bài tập Toán, nhưng một chữ cũng không viết nổi, làm bài tập không thể tập trung, cuối cùng Lục Đình và Hoàng Đình Đình mỗi người một bên, Hoàng Đình Đình phụ trách giảng bài, Lục Đình chịu trách nhiệm đánh.

Kết quả, mãi đến khi Lục Đình đã ngủ gục trên bàn với cây gậy trên tay, Hoàng Đình Đình vẫn đang chăm chỉ giảng bài cho cô.

"Tôi thấy lúc Đình Đình tang chăm chú rất dịu dàng, rất đáng tin cậy." Lý Nghệ Đồng lén lút nói với Lục Đình, Lục Đình chỉ biết trừng mắt với cô.

Chăm chỉ ôn bài đến khi Phùng Tân Đóa gọi điện thoại đến, đầu dây bên kia hét lên "Đóa Đóa đói rồi", Lý Nghệ Đồng và Hoàng Đình Đình mới thu dọn sách vở ra ngoài.

Buổi tối bốn người cùng đi ăn tôm hùm đất, vây quanh một chiếc bàn nhỏ, còn đeo bao tay, xuýt xoa vì cay.

"Mình nhớ lần đầu gặp mặt chúng ta cũng ăn tôm hùm đất." Phùng Tân Đóa nhả vỏ tôm, nhìn Lý Nghệ Đồng ngồi cạnh cay đến nỗi ch** n**c mũi, cười nghiêng ngả.

Lục Đình đá Phùng Tân Đóa bắt ăn uống nghiêm túc lại, Phùng Tân Đóa uống ngụm nước tiếp tục nói, "Khi đó Phát Tạp cũng giống bây giờ, không biết bóc vỏ tôm."

"Ai nói tôi không biết?" Lý Nghệ Đồng tức giận không phục, liền nhấc một con tôm lên, sau khi bỏ đầu, đập vỡ khiến vỏ tôm và thịt nát vụn, ớt cay bắn tứ tung. Lý Nghệ Đồng chỉ đành bực tức nhai cả vỏ lẫn thịt, nghẹn ngào nuốt vào bụng.

"Học sinh Tiểu học mà." Hoàng Đình Đình vỗ vào tay Lý Nghệ Đồng, cầm lên một con tôm khác.

Thành thục tách vỏ và thịt, bỏ đi phần sạn lưng, mặt Hoàng Đình Đình không biến sắc đưa con tôm đến miệng Lý Nghệ Đồng.

"Há miệng."

"Ừm."

Phùng Tân Đóa khóc lóc đòi Lục Đình bóc tôm, Lý Nghệ Đình vì đắc ý mà bị đánh một cái, nhưng vẫn tiếp tục đắc ý với Phùng Tân Đóa.

"Ôn tập xong chưa?" Hoàng Đình Đình đành nhân cơ hội chuyển đề tài.

"Tôi không vấn đề, Đóa Đóa cũng ổn." Lục Đình cắn tôm, tiện tách Phùng Tân Đóa và Lý Nghệ Đồng ra.

"Này, đại ca, cho tôi mượn vở ghi của cậu, tôi có chỗ không hiểu."

"Mai tôi mang cho."

Tới khi bàn tôm hùm đất bốn người kết thúc đã là nửa đêm, khi môi ai nấy sưng vù, nói hết chuyện đất bắc trời nam, từ chuyện thi cử đến về nhà.

"A Hoàng, cậu thực sự muốn làm giáo viên à?" Phùng Tân Đóa đang ăn nốt con tôm cuối cùng.

Hoàng Đình Đình cởi gang tay, lấy giấy lau tay. "Đương nhiên, nếu không tôi học ngành đó làm gì."

"Đại ca thì sao? Cậu hung dữ như thế, học sinh sẽ chạy mất đó." Suýt chút nữa Lục Đình đã ném bao tay qua.

"Phùng Tân Đóa, cậu thì dạy người ta cái gì chứ? Vẽ vịt sao?"

"Gì cơ? Đóa Đóa biết vẽ à?"

Cả bốn người bàn luận sôi nổi.

"Nếu tôi đi dạy, sẽ không cho học sinh quá nhiều bài tập."

"Không biết hồi cấp ba ai bị chép phạt nhiều nhất, nhất định cậu sẽ trả lại học sinh của cậu."

"Không có đâu. Này, trước hết hãy lo lắng cho Phùng Tân Đóa đi, không biết dạy vẽ sẽ thế nào, lên lớp lúc nào cũng ngủ gà ngủ gật."

"Sẽ không bị trừ lương chứ? Đóa Đóa không muốn đâu." Phùng Tân Đóa bĩu môi.

"Hi vọng học sinh nghe hiểu được tiếng Anh Thượng Hải của đại ca."

"Tôi chỉ hi vọng có một học sinh đại diện tận tâm."

"Học sinh đại diện, đó không phải là tỳ nữ thiếp thân của giáo viên sao?"

"Không mong học sinh đại diện của tôi có thể trên thông thiên văn dưới tường địa lý, nhưng chí ít không chơi xỏ mình."

"Dám giỡn với giáo viên hả? Đánh gãy chân nó."

"Không biết hồi cấp ba ai thường giỡn mặt giáo viên nhỉ..."

"Đình Đình tang."

Câu chuyện khi đó được hòa quyện bởi vị cay của món tôm hùm đất cùng không khí mùa xuân, theo cơn gió bay đi.

Kì vọng vào một tương lai không xa của chúng tôi, cùng cố gắng đạt được ước nguyện.

Hi vọng chúng tôi có thể dễ dàng vượt kì thi Tiếng Anh cấp 4, hi vọng chúng tôi thuận lợi tốt nghiệp rồi tìm việc.

Hi vọng quan hệ của chúng tôi cứ mãi thế này, hi vọng chúng tôi có thể thỉnh thoảng ngồi chung bàn ăn tôm hùm đất.

Hi vọng chúng tôi được dạy những cô cậu học trò ngoan ngoãn, hi vọng chúng sẽ không để chúng tôi lo lắng.

Hi vọng mọi người có thể bình an mạnh khỏe, đến lúc đó chúng tôi lại có thể cùng nhau nói chuyện trên trời dưới biển.

"Được rồi, lát về Lý Phát Tạp tiếp tục ôn bài Tiếng Anh đi."

"Còn Đình Đình tang thì sao?"

"Tôi ôn cùng cậu."

"Được."
 
Back
Top Bottom