Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cô Dâu Bị Ác Quỷ Nhòm Ngó

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPiqXBj_ui5Aq04zUsyEmJ-CQJmORxwSvbm0BHI7QHFOlc2Op-zw63eES-BkwgMtEDU6mF-3fFSVCmyzhmEy3C17xEJzVoA6chFkVNvY3gRgdYP89_oZKqJNhkaQDD_wP_ea_f5REjDfd2vkby0HvH8=w215-h322-s-no-gm

Cô Dâu Bị Ác Quỷ Nhòm Ngó
Tác giả: Trương Đại Kình
Thể loại: Đô Thị, Linh Dị, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

>
Bạn trai Lâm Yến chết rồi.
Ninh Thiệu đi viếng, thứ đầu tiên nhìn thấy là di ảnh đen trắng đặt trên ghế.
Kỳ lạ là, đôi đồng tử đen nhánh của anh trong di ảnh vẫn như mọi khi, ánh mắt anh nhìn cô luôn tràn ngập tình yêu và khao khát đặc quánh, cùng với dục vọng chiếm hữu đáng sợ ngày càng mãnh liệt.
Không kiêng dè, có xu hướng bệnh hoạn…
Ninh Thiệu, người không tin vào ma quỷ thần thánh, cho rằng đó là ảo giác của mình.
Cho đến khi hàng loạt chuyện kỳ lạ liên tiếp xảy ra với cô: lúc tắm, có một bóng đen cao lớn u ám đứng cứng đờ sau lưng cô; lúc ngủ, cảm giác ẩm ướt, lạnh lẽo, nhớp nháp rơi trên má cô…
“Âm Âm, em không trốn tôi được nữa đâu.”

>
Vật tế / Người đẹp mù lòa đáng thương xxx Cố gắng giả làm người để không bị vợ phát hiện / Tà thần điên cuồng trung thành.

>
Ca nữ lạnh lùng cao ngạo & thiếu niên hoang dã tàn nhẫn ít nói bị sinh vật đột biến ký sinh.

*Truyện gồm nhiều phần riêng biệt, nam nữ chính trong mỗi câu chuyện không phải là cùng một người.
*Tuyển tập về nhân vật không phải người, nam chính đều không phải là con người.
*Nam nữ chính đều không phải người tốt, có khuyết điểm, không hoàn hảo.
*Kết thúc HE.​
 
Cô Dâu Bị Ác Quỷ Nhòm Ngó
Chương 1: Bạn trai



Lâm Yến chết rồi.

Từ nơi khác bắt tàu về quê, Ninh Thiệu cả đêm không ngủ nên không giấu được vẻ mệt mỏi. Ngước mắt lên, con ngươi dưới bầu trời xám xịt âm u, phản chiếu khu nhà tập thể cũ nát trước mắt.

Mưa rơi tí tách đập vào bức tường màu xám đậm phủ đầy cây thường xuân, màn mưa lạnh lẽo giăng khắp nơi. So với khu nhà trong ký ức, chẳng có gì thay đổi.

Khiến cô ngỡ như đã qua một đời, ký ức chôn sâu dưới đáy lòng không kìm được mà hiện về trước mắt, đôi lông mày nhạt màu cụp xuống, ẩn hiện một nét u ám.

Ninh Thiệu không ngừng tự trấn an trong lòng.

—— Anh ta chết rồi, mọi thứ nên kết thúc cùng với cái chết của anh ta.



Hành lang khu nhà ẩm ướt, tối tăm. Miền nam mưa nhiều, nấm mốc đen sì mọc loang lổ dọc theo góc tường. Đã qua quá lâu, lan can kim loại của cầu thang đã sớm gỉ sét rơi rụng, bậc thang lồi lõm không đều, trên tường dán chi chít những tờ quảng cáo nhỏ.

Ninh Thiệu xách túi hành lý đi từ tầng một lên tầng ba. Ở mỗi góc cầu thang đều đặt lư hương đang đốt nhang, mùi nhang cháy xộc vào khoang mũi, như thấm vào da thịt, nồng đậm không thể rũ bỏ.

Đến hành lang tầng ba, từ căn phòng cách đó không xa vọng ra tiếng tranh cãi. Chẳng mấy chốc, tiếng đập cửa truyền đến, lực rất mạnh, bức tường cũng rung lên theo, chỉ thấy một bóng người cao lớn đi ra ngoài.

Người đàn ông khoảng năm sáu mươi tuổi, cơ thể bị rượu chè thuốc lá bào mòn, vừa sồ sề vừa bệu bạo, tóc nhuộm đen nhưng vẫn thấy vài sợi bạc. Khuôn mặt dữ tợn vì cơn thịnh nộ. Khi nhìn thấy Ninh Thiệu, toàn thân đột nhiên cứng đờ, hai mắt nhìn chằm chằm vào cô, vẻ mặt phức tạp và kỳ quái.

Rõ ràng ông ta đã nhận ra cô.

Ninh Thiệu cũng nhận ra ông ta, đó là bố của Lâm Yến. Mấy năm trước, vì Lâm Yến mà họ từng gặp mặt.

Hành lang chật hẹp tối tăm, cô dựa vào tường, gật đầu chào ông ta.

“Chào chú ạ.” Cô lễ phép nói.

Trước kia, bố của Lâm Yến hễ gặp cô là ánh mắt khinh miệt và coi thường không che giấu được, luôn nói năng mỉa mai châm chọc cô. Là người tầm cỡ tổng giám đốc, đã quen nhìn những người phụ nữ vì tiền mà từ bỏ tôn nghiêm, thậm chí hy sinh bản thân, dường như có thể nhìn thấu tâm tư của cô chỉ bằng một cái liếc mắt.

Lần này tâm trạng ông ta tệ đến cực điểm, nhận ra cô nhưng không nói một lời, như tránh tà mà sải bước dài đi lướt qua cô.

Ninh Thiệu hoàn toàn không để tâm đến thái độ của ông ta, xách túi hành lý đi về phía trước, dừng lại trước cửa một căn phòng. Cánh cửa hé mở, ánh sáng đỏ nhạt le lói từ bên trong, mùi nhang càng nồng hơn, quyện với mùi ẩm mốc cũ kỹ.

Cô giơ tay lên, dừng lại giữa không trung hai giây rồi đẩy cửa ra.

Đập vào mắt là một cỗ quan tài kính hình chữ nhật giống như tủ đông. Thực chất công dụng cũng giống như tủ đông, dùng để bảo quản lạnh thi thể. Vẫn giữ theo tập quán tổ chức tang lễ ở nông thôn, thi thể phải đặt trong quan tài đông lạnh lưu giữ bảy ngày, ngày thứ tám mới hỏa táng.

“Rè rè…”

Quan tài đông lạnh đang cắm điện hoạt động, tiếng rè rè trong căn phòng yên tĩnh chật chội nghe đặc biệt rõ ràng.

Ánh mắt Ninh Thiệu chuyển đến chiếc ghế gỗ kiểu cũ bên cạnh quan tài đông lạnh, trên đó đặt một khung di ảnh. Chàng trai trong tấm ảnh đen trắng trong khung rất trẻ, đầu đinh. Dù là ảnh đen trắng cũng không làm ảnh hưởng đến vẻ tuấn mỹ của anh, lông mày cực kỳ sâu, đôi đồng tử ấy đen nhánh, môi mỏng hơi mím lại, vừa lạnh lùng lại vừa có cảm giác áp bức mạnh mẽ.

Có lẽ do lúc chụp ảnh anh đang nhìn thẳng vào ống kính nên khi Ninh Thiệu nhìn sang, vừa hay chạm phải đôi mắt đen láy trong ảnh của anh. Vẫn như mọi khi, ánh mắt anh nhìn cô luôn tràn ngập tình yêu và khao khát đặc quánh, cùng với dục v.ọng chiếm hữu đáng sợ ngày càng mãnh liệt.

Không kiêng dè, có xu hướng b*nh h**n…

Tròng mắt Ninh Thiệu khẽ run lên, gần như ngay giây tiếp theo khi chạm phải đôi mắt đó liền dời mắt đi. Một cơn gió ẩm lạnh từ cửa lùa vào nhà, cô bất giác rùng mình, loạng choạng lùi về sau vài bước, muốn chạy trốn.

Lúc này, một giọng nói già nua vang lên bên tai đánh tan những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng Ninh Thiệu.

“Là… Tiểu Ninh phải không?”

Ninh Thiệu nhìn theo hướng giọng nói. Khi nhìn rõ khuôn mặt nhăn nheo như vỏ cây khô của bà cụ, tim cô thắt lại, vội đáp lời: “Là con đây, bà Lâm, sức khỏe bà thế nào rồi ạ?”

Vì bố mẹ ly hôn, cô trở thành gánh nặng mà cả hai bên đều không muốn nhận. Thời cấp ba là khoảng thời gian khổ cực nhất của cô, mà bà Lâm giống như bà ngoại ruột của cô vậy, mỗi ngày đều gọi cô đến nhà ăn cơm.

Cả người bà Lâm gầy trơ xương, lưng còng xuống, bị đục thủy tinh thể nên con ngươi phủ một lớp màng mờ. Cùng với tuổi tác ngày càng cao, bà cũng giống như phần lớn người già, các chức năng cơ thể đều suy giảm.

Bà cụ chậm rãi bước tới gần, ngẩng đầu cố gắng lắng nghe lời Ninh Thiệu nói, nghe rõ được một chút mới nói: ”Không sao, thuốc cháu nhờ người gửi tới bà đều uống cả rồi, sức khỏe tốt hơn nhiều rồi. Đừng gửi thuốc cho bà nữa, cháu tiết kiệm tiền đi, tự chăm sóc tốt bản thân mình.”

Vẫn cứ lẩm cẩm dặn dò như trước kia, Ninh Thiệu không hề thấy phiền. Chưa từng có ai nói với cô những điều này, những lời đó giống như ánh nắng ấm áp len lỏi vào trái tim cô.

Ninh Thiệu học đại học chuyên ngành Y học lâm sàng, sau khi tốt nghiệp liền đến thẳng trạm y tế xã ở vùng núi hẻo lánh làm việc, đã làm việc được ba năm.

Hai năm trước sức khỏe bà Lâm không tốt, Ninh Thiệu bèn gửi thuốc cho bà mỗi tháng.

Sau khi hàn huyên xong Ninh Thiệu ngăn bà cụ vào bếp.

Trong tủ lạnh có ít thức ăn thừa không biết từ bao giờ, bề mặt thức ăn đã phủ một lớp mốc trắng. Cô đổ đồ ăn thừa vào thùng rác rồi tìm thấy một gói mì, nấu một bát mì nhừ, giúp bà cụ giải quyết bữa tối đơn giản.

Về nguyên nhân cái chết của Lâm Yến cô vẫn luôn không hỏi. Lúc chuẩn bị rời đi, bà Lâm đột nhiên thở dài nói: “Tiểu Ninh à, thắp cho Tiểu Yển một nén hương rồi hẵng đi.”

Gót chân Ninh Thiệu như bị đóng đinh tại chỗ.

Cùng lúc đó, một đoạn ký ức chưa hề quên lãng đột ngột hiện về trước mắt cô.

***

Ninh Thiệu bắt đầu đến ăn cơm ở nhà bà Lâm từ năm lớp 11.

Lần đầu tiên gặp Lâm Yến là vào kỳ nghỉ đông năm lớp 11. Lúc đó cô bận đi làm thêm trong kỳ nghỉ đông, ban ngày cũng không có thời gian đến nhà bà Lâm ăn cơm, chỉ có thể đến ăn một bữa vào buổi tối.

Hôm đó là ngày rét lớn, trời tối rất nhanh. Miền nam rất ít khi có tuyết, thường chỉ có mưa băng, xối lên người lạnh thấu xương. Cô mặc áo giữ nhiệt bên trong, khoác một chiếc áo len bên ngoài, rồi đến bộ đồng phục mùa đông bằng bông, đội mưa gió về nhà.

Cô rất sợ lạnh, cũng rất ghét kiểu thời tiết mưa gió tơi bời này, đến che ô cũng không nổi. May mà chỗ làm cách nhà không xa, bình thường đi chưa đến năm phút, hôm nay lại đi mất hơn nửa tiếng.

Lúc sắp đến lối vào tòa nhà, Ninh Thiệu vốn có thị lực tốt nhìn thấy một bóng người cao lớn đứng ở bên ngoài mặc một chiếc áo gió dài. Mưa lớn trút ào ào lên người anh ta nhưng người đó cũng không tránh, bên cạnh dựng đứng một chiếc vali màu đen, giống như tùng trúc sau mưa, đứng sừng sững bất động.

Ninh Thiệu, người bắt đầu đi làm thêm từ sau khi học xong lớp 9 đã gặp nhiều kiểu người kỳ quặc như vậy, cô chỉ liếc qua một cái rồi thu lại ánh mắt, chạy về phía dưới mái hiên.

“Phì phò phì phò”

Cô chạy ngược gió suốt quãng đường, tay chân đều bị lạnh cóng đến hơi cứng đờ. Nước mưa làm ướt hết quần áo và tóc cô, ẩm ướt dính vào da thịt, rất khó chịu.

Ninh Thiệu không cần soi gương cũng biết, bộ dạng của mình lúc này chắc chắn vô cùng nhếch nhác.
 
Cô Dâu Bị Ác Quỷ Nhòm Ngó
Chương 2: Chương 2



Khi cô đặt chân lên bậc thang đầu tiên, Ninh Thiệu nghe thấy tiếng bánh xe vali lăn bị tiếng mưa làm mờ đi, xen lẫn là tiếng bước chân “lộp cộp——”.

Cô theo phản xạ quay đầu lại, thấy kẻ kỳ quặc đang đứng dưới mưa bên ngoài đang đẩy vali bước vào. Nhìn kỹ hơn, lông mày Ninh Thiệu khẽ nhíu lại — anh ta ta quá cao, vóc người to lớn, chiếc áo khoác gió ướt sũng dính sát vào người làm lộ ra những đường nét cơ bắp rõ ràng, lờ mờ hiện lên những vết hoa văn nhẹ.

Ngay khi nhìn rõ cô lập tức dời ánh mắt đi.

Trong lòng trào lên một tia cảnh giác, Ninh Thiệu sải bước, một lần đi hai bậc thang.

Thật ra khu chung cư cũ kỹ này phần lớn là học sinh ở, vì gần trường trung học Nhất Trung và Nhị Trung ở Giang Thành, nhiều căn hộ được cho thuê lại cho các phụ huynh ở tạm để tiện chăm sóc con cái.

Hành lang rất yên tĩnh, mỗi tầng đều ít người, tường tầng một dán thông báo, nhắc nhở phụ huynh ban đêm đừng làm ồn, tránh ảnh hưởng đến việc học của học sinh cấp ba.

Vì vậy tiếng bước chân phía sau cô nghe rất rõ, nhịp bước không nhanh không chậm. Sau khi bước lên cầu thang, âm thanh bánh xe vali biến mất, có vẻ như kẻ kia đã xách vali lên.

Ninh Thiệu sống một mình, trong tay lại chẳng có vật gì để tự vệ.

Về mặt sinh lý, thể lực của nữ giới vốn yếu hơn nam giới.

Huống chi gần đây tại một trong các khu dân cư gần đó từng xảy ra một vụ án mạng — nạn nhân là một phụ nữ sống một mình, bị kẻ xấu đột nhập vào nhà thực hiện hành vi cưỡng b.ức và sát hại. Vì sống một mình nên phải đến khi thi thể của cô ta phân hủy thành nước mới bị phát hiện.

Cô thận trọng, dù sống ở tầng ba nhưng cố tình đi lên tầng bốn, lợi dụng khe hở của lan can cầu thang để quan sát người kia.

“Lộp cộp——”

Người đó dừng lại ở tầng ba, không tiếp tục đi lên, vali đặt xuống đất kéo đi, tiếng vang rất rõ, Ninh Thiệu nghe thấy không sót chút nào.

Thân thể căng cứng cuối cùng cũng thả lỏng phần nào.

Cô chờ trên tầng bốn vài phút rồi mới quay xuống tầng ba trở về nhà.

Sau khi tắm nước nóng cô thay đồ ngủ, Ninh Thiệu mở cửa sang nhà bà Lâm bên cạnh. Cửa đóng kín, cô đành phải giơ tay gõ cửa.

Cô không có chìa khóa, bình thường bà Lâm luôn để dành cho cô một khe cửa nhỏ, rất ít khi khóa chặt thế này.

Khi Ninh Thiệu đang suy nghĩ miên man thì cửa mở ra từ bên trong, trước mắt cô là một bức “tường thịt”, cô ngẩng đầu nhìn lên, khi thấy rõ người trước mặt lông mày cô khẽ nhíu lại.

Cho đến khi vào nhà, Ninh Thiệu mới biết từ miệng bà Lâm — kẻ kỳ quặc mà cô gặp ngoài hành lang kia là cháu ruột của bà, thời gian tới sẽ ở lại nhà.



Bóng đèn treo trên trần nhà tỏa ánh sáng vàng mờ mờ, chập chờn một lúc rồi trở lại bình thường. Bàn ăn nhỏ hẹp đặt chen chúc năm món ăn, ba người ngồi quanh bàn.

Khác hẳn với hành lang u ám ngoài kia, trong căn phòng khách hơi chật hẹp này, gương mặt chàng trai hiện rõ mồn một.

Cạo đầu ngắn, da màu lúa mạch khỏe mạnh, đường nét gương mặt sắc sảo, nơi khóe mắt có vài vết rách, lưng thẳng tắp, ngồi đối diện giống như đại ca xã hội đen. Đôi mắt đen thẫm sâu thẳm dưới ánh đèn chăm chú nhìn vào mặt cô.

Từ nhỏ đến lớn, dung mạo Ninh Thiệu luôn nổi bật nên cũng gặp không ít phiền phức. Ở trường thì bạn học còn kiêng dè giáo viên, không dám làm gì quá đáng, nhưng khi đi làm thêm cô luôn nhận phải những ánh nhìn dính nhớp, buồn nôn.

Ánh mắt chàng trai nhìn cô không mang ác ý nhưng thẳng thắn trần t.rụi, hoàn toàn không có ý tránh né, đến khi Ninh Thiệu cảm thấy không thoải mái và định mở miệng, người trước mặt lên tiếng:

“Anh tên là Lâm Yến, chào em.”

Giọng nói trầm khàn như thể cổ họng đã rất lâu không nói chuyện.

Ở trước mặt bà Lâm, Ninh Thiệu không tỏ vẻ gì vì ánh mắt mạo phạm của anh ta, tránh né ánh nhìn chăm chú của anh ta, nói ngắn gọn:

“Ninh Thiệu.”

***

Ninh Thiệu kéo bản thân ra khỏi dòng hồi ức dài đằng đẵng.

Hai chữ “Lâm Yến” như khắc sâu vào trí nhớ cô, dù có tránh né thế nào cũng vô ích. Chỉ cần nhớ đến đoạn ký ức về anh ta cô liền cảm thấy buồn nôn và sợ hãi.

May mà ánh đèn trong phòng mờ mờ, bà Lâm không thấy được khuôn mặt trắng bệch gần như trong suốt của cô.

Ninh Thiệu hít sâu một hơi, làm theo lời, thắp ba nén nhang rồi bước đến trước di ảnh. Cô không nhìn di ảnh hay quan tài lạnh, đang cúi người vái lạy thì bỗng nghe tiếng kính vỡ loảng xoảng.

Cô cúi đầu, liền thấy di ảnh đen trắng đặt trên ghế rơi xuống sàn, kính khung ảnh vỡ nứt như mạng nhện, tấm ảnh kia nằm đúng ngay bên chân cô ——

Gần trong gang tấc đối diện ánh mắt trong tấm ảnh đen trắng, hơi thở cô nghẹn lại, phản xạ lùi về sau hai bước, suýt nữa va vào bà Lâm phía sau.

“Tiểu Ninh?”

Bà cụ nhận ra cô có gì đó không ổn, chạm vào mu bàn tay lạnh ngắt của cô, vội vàng gọi, giọng đầy lo lắng.

Khuôn mặt Ninh Thiệu trắng bệch không còn chút huyết sắc, cô mím đôi môi khô khốc, cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Bà, cháu không sao, chắc là do mệt quá thôi ạ.”

Dỗ dành xong cảm xúc của bà Lâm, Ninh Thiệu lập tức trở về căn hộ của mình.

Lâu rồi không về nên đồ đạc trong nhà phủ một lớp bụi dày, không khí ẩm mốc, lạnh lẽo. Vốn là người ưa sạch sẽ, giờ phút này cô ngồi bệt trên sàn, lòng bàn tay đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt từ lúc nào không hay.

Trong căn phòng im lặng chỉ bật một bóng đèn, vang vọng là tiếng thở nặng nề của cô.

Trong đầu cô chỉ toàn hình ảnh lúc nãy thắp nhang, di ảnh rơi xuống đất. Không biết do quá mệt hay ánh sáng quá tối, cô lại thấy…

Lâm Yến trong di ảnh… mỉm cười với cô.

“Chắc là mình nhìn nhầm thôi.” Ninh Thiệu tự trấn an bản thân như vậy.

Cô học y, là người theo chủ nghĩa duy vật, không tin vào chuyện ma quỷ. Dĩ nhiên sẽ không tin cảnh tượng mình vừa nhìn thấy là thật.

Dòng suy nghĩ hỗn loạn, hình ảnh trong quá khứ bất chợt tràn về trước mắt.

***

Chàng trai bình thường cứng đờ như rô bốt, như cỗ máy đang quỳ dưới chân cô.

Cơ thể cao lớn hơn nửa bị bao phủ trong bóng tối, gương mặt đẹp đẽ như thần linh hơi ngẩng lên, thành kính vô cùng, con ngươi hưng phấn co giãn, môi áp lên vết thương rách ở gót chân cô, đầu lưỡi đỏ tươi khẽ l.iếm.

Cổ họng phát ra tiếng thở gấp gáp, trầm thấp và kỳ dị.

***

Dạ dày Ninh Thiệu quặn lên, cô vịn tường đứng dậy, lao vào nhà vệ sinh ôm lấy bồn cầu mà nôn thốc nôn tháo.

Tô mì ăn ở nhà bà Lâm chưa kịp tiêu hóa đã bị axit dạ dày nhào nát, toàn bộ bị cô nôn ra.

Nôn xong cô đánh răng, dựa lưng vào tường, khuôn mặt chìm trong bóng tối, quầng mắt tím xanh, từng sợi tóc đều đượm vẻ mệt mỏi.

Cô rất mệt.

Chỗ làm của cô ở vùng quê hẻo lánh, không có taxi, chỉ có thể đi xe buýt ra thành phố. Cô mua vé ngồi tàu cao tốc đi hơn mười tiếng mới về tới đây.

Cả đêm không ngủ, lại ngồi tàu suốt nên cơ thể đã sớm rã rời.

Có lẽ do vừa nôn xong, trong đầu cô không còn chút suy nghĩ nào, trở nên trống rỗng.

Cô lấy một bộ đồ ngủ từ trong túi hành lý, bật bình nước nóng, bước vào phòng tắm rửa mặt.

Tựa vào bức tường gạch men lạnh lẽo, nước từ vòi sen tuôn ào ào xuống, trong lúc chờ nước lạnh chuyển sang nước nóng, mí mắt cô như bị đá đè, nặng trĩu muốn rũ xuống.

Nước nóng bắt đầu chảy ra, hơi nước bốc lên từng đợt, phủ lên tấm gương trên bồn rửa bên cạnh một lớp sương mờ. Trong lớp sương đó dần hiện lên một bóng đen.

Bóng đen cao lớn đứng thẳng, lặng lẽ bất động, đối mặt về phía Ninh Thiệu.

Mà cô thì hoàn toàn không hay biết gì.
 
Cô Dâu Bị Ác Quỷ Nhòm Ngó
Chương 3: Chương 3



Nước nóng rơi xuống, ánh đèn trắng chiếu lên người cô ánh sáng lạnh lẽo. Cơ thể mềm mại, thon thả, đường cong hoàn mỹ kéo dài đến tận mắt cá chân. Làn da trắng như tuyết bị hơi nước hun đỏ, tựa như đóa mai đỏ trong tuyết, rực rỡ kiều diễm.

Sau khi tắm xong, cô phát hiện mình không mang theo khăn tắm. Đang định chân trần ra ngoài lấy thì phát hiện một chiếc khăn sạch đã được treo trên tay nắm cửa.

Ninh Thiệu ngẩn ra một giây, chậm rãi đưa tay cầm khăn lên. Đây đúng là khăn cô mang theo, nhưng cô đã treo nó lên tay nắm cửa từ bao giờ?

“Lúc lấy đồ ngủ sao?”

Cô nghĩ vậy, lau khô người, thay đồ ngủ rồi đi ra ngoài.

Ninh Thiệu cảm thấy cơ thể mình có gì đó không ổn, có triệu chứng sốt, có lẽ vì quá mệt, hoặc vì hôm qua trên đường từ xe về nhà bị dính mưa.

Cô đã chuẩn bị sẵn thuốc trong túi hành lý, uống thuốc cảm và hạ sốt xong liền nằm xuống giường. Gần như ngay giây phút nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ đã nhấn chìm cô.

Ninh Thiệu mơ thấy Lâm Yến.





Từ miệng bạn học, cô biết được tình hình của Lâm Yến. Bố cậu ta là người giàu nhất Giang Thành, một thành phố hạng nhất, kinh doanh chủ yếu trong lĩnh vực bất động sản. Hầu hết đất ở Giang Thành đều thuộc về nhà họ Lâm. Những tòa nhà cao tầng mới mọc lên, khu thương mại đất chật người đông—

Lâm Yến đến học ở một trường cấp ba bình thường như vậy là vì cậu ta đã gây chuyện. Bố Lâm tài trợ một tòa nhà cho trường thì cậu ta mới được chuyển đến.

Tính cách Lâm Yến kỳ quái, nhưng từng học ở trường quân đội nên thân thể cường tráng, không ai dám trêu chọc. Một số người nghe nói về gia cảnh của cậu ta liền tìm mọi cách tiếp cận nhưng đều không thành công.

Cuối tuần Ninh Thiệu phải đi làm thêm theo giờ. Khi đó cô rất thiếu tiền, sau khi học xong cấp hai bố mẹ không cho tiền nữa, học phí cấp ba đều do cô làm việc kiếm được. Thầy cô còn giúp cô xin học bổng dành cho học sinh nghèo.

Ninh Thiệu muốn thi đại học, cô từng hỏi thăm, chi phí rất cao, nhất định phải tranh thủ bây giờ kiếm đủ tiền học đại học.

Nhưng với tốc độ làm việc trong kỳ nghỉ đông, hè và cuối tuần thì không thể đủ được.

Vì vậy khi Lâm Yến đề nghị quen nhau, Ninh Thiệu đã rơi vào trầm mặc.

Đây là một giấc mơ, Ninh Thiệu đứng ở góc độ người thứ ba nhìn thấy vẻ mặt mình dao động, lưỡng lự, cô sốt ruột muốn ngăn cản—

Nhưng cô không ngăn được, vì đó là chuyện đã xảy ra trong thực tế. Ninh Thiệu tận tai nghe thấy mình đồng ý. Khi đó cô còn chưa biết hậu quả của việc ở bên Lâm Yến.

Dù là ký ức thực tế hay là giấc mơ, chuyện này đối với cô đều là cơn ác mộng không thể thoát khỏi.

Dù thế nào đi nữa cô cũng không thể thoát ra được.





“Đinh đinh—”

Tiếng chuông điện thoại đánh thức Ninh Thiệu đang mắc kẹt trong cơn ác mộng. Cô cố gắng điều chỉnh nhịp thở dồn dập, mồ hôi lạnh thấm ướt tóc mái trên trán. Tay ôm lấy ngực, như thể vừa trải qua kiếp nạn, lòng bàn tay qua lớp ngực cảm nhận được nhịp tim đập dữ dội.

Ninh Thiệu đã rất lâu không mơ thấy Lâm Yến nên giấc mơ này khiến cô thấy bất an.

Cô cầm điện thoại đang rung và đổ chuông, trên màn hình hiển thị là một số lạ.

Cô nhíu mày bắt máy, chưa kịp lên tiếng hỏi thì đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói gấp gáp:

“Xin hỏi cô có phải là người nhà của Lâm Xuân Hoa không?”

Lâm Xuân Hoa chính là bà nội của Lâm Yến.

Ninh Thiệu vội đáp: “Là tôi.”

“Bà Lâm Xuân Hoa bị ngất ở chợ, hiện đã được chuyển đến cấp cứu ở bệnh viện số một Giang Thành, xin cô đến càng sớm càng tốt.”

Nói xong bên kia cúp máy.

Ninh Thiệu vội khoác áo chạy ra ngoài.

***

Kết quả kiểm tra nằm trong lòng bàn tay cô.

Bà nội Lâm bị chẩn đoán mắc ung thư giai đoạn cuối, thời gian sống không quá một tháng.

“Tách.”

Một giọt nước mắt rơi xuống tờ kết quả kiểm tra, Ninh Thiệu vội lau đi, qua lớp kính nhìn bà nội Lâm đang nằm trong phòng hồi sức đặc biệt, tầm nhìn dần dần trở nên mơ hồ.



Bà nội Lâm hôn mê sâu trong phòng hồi sức. Người bà quan tâm nhất là cháu trai ruột — Lâm Yến. Giờ đây Lâm Yến đã nằm trong quan tài lạnh lẽo, tang lễ nhất định phải hoàn tất.

Ban đầu định đặt vé rời đi ngay hôm nay nhưng Ninh Thiệu lại quay về khu dân cư quen thuộc đứng trước hành lang rất lâu. Ánh sáng chiếu từ cửa sổ hành lang kéo dài bóng cô.

Đầu óc Ninh Thiệu mơ hồ, đêm qua sốt cao, uống thuốc xong thì hạ nhiệt nhưng cảm giác khó chịu do cảm vẫn không hề giảm đi, ngược lại còn tệ hơn.

Tối qua không ăn được gì sau đó lại nôn sạch. Sáng sớm dậy bụng rỗng đã vội vã đến bệnh viện, giờ phút này vừa yên tĩnh lại, cảm giác đói, nghẹt mũi, choáng đầu như sóng dữ ập đến, Ninh Thiệu suýt nữa đứng không vững.

“Ê, cô không sao chứ?” Một giọng nói lo lắng vang lên phía sau. Chưa đợi Ninh Thiệu quay đầu người đó đã bước nhanh đến trước mặt cô, ánh mắt dừng lại trên mặt cô, quan sát tình hình.

Khi thấy rõ gương mặt cô, người đó hít sâu một hơi lạnh.

Sắc mặt Ninh Thiệu quá tệ, trắng gần như trong suốt, môi không có chút máu, gương mặt xinh đẹp lại mang theo nét yếu ớt bệnh tật khiến người khác cảm giác như cô có thể ngã bất cứ lúc nào.

“Cô bị bệnh à? Mau đi khám đi, bệnh viện gần đây thôi, đừng đợi đến khi…”

Chưa nói hết câu đã bị Ninh Thiệu cắt ngang.

“Tôi… không sao.” Biết người ta có ý tốt, cô vẫn lịch sự cảm ơn một tiếng rồi bước lên lầu.

Người kia trông rất trẻ, là một học sinh, đầy sức sống, cao ráo, nhiệt tình và thân thiện. Nghe cô từ chối cũng không nói thêm, từ trong cặp lấy ra một quyển sổ, viết một dãy số rồi đưa cho cô.

“Nếu cô cần giúp đỡ gì có thể gọi cho tôi. Tôi cũng sống ở đây, gần đây đang nghỉ, lúc nào cũng rảnh.”

Ninh Thiệu hơi nâng mí mắt nhìn chàng trai trẻ bên cạnh. Người kia không giấu được tâm tư, ý nghĩ gì cũng viết hết lên mặt.

Chạm vào ánh mắt cô, cậu ta lúng túng cúi đầu, cả mặt lẫn cổ đều đỏ bừng.

Điều đó khiến cô nhớ đến chuyện xảy ra hồi cấp ba.

Sau khi quen Lâm Yến vẫn có bạn nam nhét thư tình vào ngăn bàn cô, thậm chí nhân lúc Lâm Yến không ở bên còn chặn đường tỏ tình với cô…

Nhưng chẳng bao lâu, những nam sinh tặng thư tình, chặn đường tỏ tình đều biến mất.

Đúng, là “biến mất”. Trong ngôi trường rộng lớn ấy không ai thấy họ nữa. Hỏi thầy cô, thầy cô chỉ nói vì lý do cá nhân mà họ nghỉ học— Mãi về sau Ninh Thiệu mới biết, những người muốn tiếp cận cô đều bị Lâm Yến “xử lý” rồi.

Suốt năm lớp 12, ngoài Lâm Yến, cả lớp, thậm chí toàn trường, không ai dám nói chuyện với cô. Cô như bị cả thế giới cô lập.

Cô muốn nói chuyện với ai đó nhưng người ta nhìn thấy cô giống như thấy axit sunfuric đậm đặc, như bọ cạp độc, tránh còn không kịp.

Ninh Thiệu từng chất vấn Lâm Yến.

Ánh mắt anh ta nóng rực, quánh đặc như nhựa đường, nhìn chằm chằm vào cô, như đầu lưỡi rắn l**m qua từng tấc da thịt cô, dính nhớp và bỏng rát.

“Trong rừng nguyên sinh, khi con đực đối đầu với đồng loại cướp bạn tình, nó sẽ xé toạc bụng, moi nội tạng ra ngoài rồi cắn nát đầu đối phương treo lên cao để cảnh cáo những con khác dám mơ tưởng đến bạn đời của nó.”

“Anh đã nương tay rồi đấy, Âm Âm.”

Khi nghe những lời đó Ninh Thiệu chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát.

Lâm Yến — người này, từ đầu đến cuối, chưa từng là một người bình thường. Anh ta là một kẻ điên, một kẻ điên đáng sợ.
 
Cô Dâu Bị Ác Quỷ Nhòm Ngó
Chương 4: Chương 4



Chàng trai trẻ đứng sau Ninh Thiệu thấy cô đang chìm trong suy nghĩ, chân vừa nhấc lên lại dừng tại chỗ, ánh mắt không kiềm được mà dừng trên gương mặt nghiêng của cô——

Dù cô gái này tiều tụy, gầy yếu, nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp kinh người của cô. Làn da trắng lạnh, lông mày nhạt màu, lông mi dày và dài, đôi đồng tử màu nâu nhạt… Nhưng chưa kịp nhìn kỹ, cậu ta đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt độc ác và âm u đang nhìn chằm chằm vào mình. Lần theo ánh nhìn, chỉ thấy trên vai người cô gái kia bỗng xuất hiện một con mắt đỏ thẫm.

Con mắt ấy như mọc liền trên vai cô ta, đồng tử đen tuyền vặn vẹo điên loạn dưới bóng tối của hành lang, như một con rắn độc đang chực chờ lao tới. Chỉ cần cậu ta nói nhiều một câu, hoặc nhìn thêm một chút thì hậu quả sẽ cực kỳ thê thảm.

“Á——”

Cậu ta bật lên một tiếng kêu ngắn ngủi, làm Ninh Thiệu đang mơ màng tỉnh lại. Khi quay đầu nhìn, người lúc nãy vẫn bình thường giờ đã ngồi bệt dưới đất, cúi đầu run rẩy toàn thân như thể vừa gặp phải chuyện gì kinh hoàng.

Vốn không thích lo chuyện bao đồng nhưng thấy vậy Ninh Thiệu vẫn không nhịn được hỏi một câu:

“Cậu sao vậy?”

Cô vừa tiến lại gần một bước, cậu trai liền hoảng sợ lùi ra sau, lồm cồm bò dậy rồi hoảng loạn bỏ chạy khỏi tầm mắt cô.

Ninh Thiệu không khỏi khẽ nhíu mày.

Chuyện này cũng chẳng lưu lại lâu trong lòng cô, với cơ thể nặng nề như chì, cô lê bước lên lầu. Không còn chút cảm giác thèm ăn, Ninh Thiệu uống hai viên thuốc cảm rồi nằm vào chiếc chăn bông mềm mại nhưng hơi ẩm ướt, thiếp đi.

Ngủ được chừng hai ba tiếng, Ninh Thiệu bị đau bụng mà tỉnh dậy. Cô vốn đã có bệnh dạ dày, lại còn uống thuốc khi bụng rỗng, làm sao mà dạ dày chịu nổi? Cơn đau quặn từng cơn kéo đến.

Là người học y, cô quá rõ việc uống thuốc lúc đói hại dạ dày thế nào, nhưng chủ yếu là vì cô quá mệt mỏi, đến ngón tay cũng không muốn động, chỉ muốn nằm ngủ.

Tệ hơn nữa là, tỉnh thì tỉnh ý thức, nhưng cơ thể cô vẫn như đang ngủ say, tình trạng bây giờ chẳng khác nào bị bóng đè, dù cô giãy giụa thế nào cũng không thể động đậy.

“Cộc, cộc, cộc”

Bên tai vang lên tiếng bước chân ngày càng gần. Ninh Thiệu nhớ rõ lúc về nhà mình đã khóa cửa, huống chi trong nhà ngoài cô ra thì không thể có ai khác.

Nhưng tiếng bước chân đó quá rõ ràng, rõ đến mức cô không thể phớt lờ.

Cho đến khi tiếng bước chân dừng lại bên giường cô, Ninh Thiệu cố gắng mở mắt, nhưng mí mắt như bị đá nghìn cân đè nặng, không sao mở ra nổi.

Điều này khiến cô nhớ đến đoạn ký ức đen tối khi Lâm Yến còn sống.



Ninh Thiệu với thành tích xuất sắc đã nhận được lời mời từ một bệnh viện công lập hạng ba cấp đặc biệt, lúc đó cô chưa lập tức từ chối.

Là phụ nữ, con đường này vốn đã đầy khó khăn, đi được đến bước này cô phải bỏ ra nỗ lực gấp hàng ngàn lần so với đàn ông. Nơi đó là mơ ước của biết bao sinh viên y, cô đương nhiên không thể từ bỏ dễ dàng.

Cô đổi số điện thoại, cắt đứt liên lạc với Lâm Yến. Khi ấy cô nghĩ mình đã thoát khỏi anh ta, quay trở lại cuộc sống của người bình thường. Dù bận rộn hay phải tăng ca cô đều chấp nhận.

Cho đến khi cô bắt đầu phát hiện trong căn phòng thuê của mình xuất hiện dấu vết của người khác.

Ví dụ, bàn chải đánh răng vốn chỉ cần một ngày là khô, đến tối vẫn ẩm ướt;

Quần áo vì mệt quá chưa kịp giặt lúc nửa đêm, sáng hôm sau đã thấy được phơi sạch sẽ ngoài ban công;

Thậm chí mỗi lần tỉnh dậy vào sáng hôm sau đầu cô đều choáng váng nặng nề… Là bác sĩ, cô lập tức nghĩ đến ether, một loại thuốc mê toàn thân qua đường hô hấp.

Dù cô có cẩn thận đến mấy, con người vẫn cần ngủ. Mỗi sáng tỉnh dậy cô vẫn luôn cảm thấy chóng mặt.

Công việc mệt mỏi, thêm những hiện tượng lạ trong nhà, khiến cô kiệt sức cả về thể chất lẫn tinh thần.

Ninh Thiệu đã thử đổi ổ khóa nhưng vô ích, cuối cùng đành tìm chỗ trọ mới, chuyển nhà, lắp camera.

Nhưng vẫn không có tác dụng. Cô vốn không tin vào ma quỷ, nhưng rồi cũng bắt đầu nghi ngờ bản thân, cho rằng có một con ma đang bám theo mình. Cảm giác bị theo dõi không ngơi nghỉ ấy như một sợi dây độc quấn chặt lấy cô.

Cho đến một lần.

Khi cô đang ngủ say, ý thức đột nhiên tỉnh lại, cảm giác như bị bóng đè, nghe thấy âm thanh rất nhỏ truyền ra từ dưới gầm giường.

Mí mắt nặng như đá, không thể mở nổi. Bóng tối nuốt lấy cô, thính giác trở nên nhạy bén khác thường. Cô nghe được tiếng thở d.ốc không kìm nén nổi sự hưng phấn, kèm theo tiếng nuốt nước bọt trầm đục như sấm rền, rõ ràng vô cùng.

“Âm Âm…”

Ninh Thiệu lập tức hiểu ra.

Làm gì có ma quỷ nào, từ đầu đến cuối, luôn là Lâm Yến – người không ngừng đeo bám cô.

Cô tưởng mình đã thoát khỏi anh ta, nhưng hóa ra tất cả chỉ là ảo tưởng.



Tâm trí quay về thực tại.

Ninh Thiệu nghe thấy tiếng thở d.ốc giống hệt trong ký ức. Chỉ khác là, hơi thở phả lên cổ cô, thay vì nóng bỏng như dung nham như trong ký ức, giờ lại lạnh lẽo tột độ, như muốn xuyên qua da thịt, thấm vào tận xương tủy.

Hơi thở ấy vừa xa lạ vừa quen thuộc, lướt dần từ cổ lên đến má… Ninh Thiệu như rơi vào ác mộng, mắt nhắm chặt, chân mày chau lại, khuôn mặt trắng bệch đầy phản kháng và bài xích, con ngươi bắt đầu run rẩy.

‘Rõ ràng anh ta đã chết! Đây là mơ! Là mơ!’

Cô gào thét trong lòng.

Hàng nghìn mũi kim tuyệt vọng như đâm thẳng vào tim, cái lạnh lan khắp toàn thân, kèm theo là nỗi sợ mãnh liệt không thể phớt lờ.

Ngay lúc hơi thở ấy càng lúc càng gần, một giọt nước mắt từ khóe mắt Ninh Thiệu lăn xuống, còn chưa kịp thấm vào tóc, đã bị một cảm giác ẩm ướt nhẹ nhàng li.ếm đi. Cảm giác ấy khiến cô cực kỳ quen thuộc, gần như ngay lập tức cô nhận ra đó là gì.

Là một cái lưỡi.

Cơn ác mộng này chân thực và ngột ngạt đến đáng sợ. Ninh Thiệu vì quá kinh hãi và phản kháng mà dần trở nên tê dại, như thể chìm vào biển sâu lạnh lẽo, tối tăm – nơi cái chết đang chực chờ nuốt chửng cô.

Cô quá mệt mỏi, dường như từ khi gặp Lâm Yến, mỗi ngày cô đều bị sự đeo bám bệnh h.oạn của anh ta khiến thân tâm kiệt quệ.

Có lẽ đây không phải là mơ, mà là thực tại. Dù Lâm Yến đã chết nhưng anh ta vẫn không buông tha cô.

Lẽ ra cô nên đoán được từ sớm.



Ý thức của Ninh Thiệu dần trở nên mơ hồ, hơi thở lạnh lẽo phả bên tai cô khiến cơ thể vô thức co rút vào trong chăn. Cô sợ lạnh, không thích cái lạnh, điều đó có liên quan đến ký ức nghèo khổ từ thuở bé của cô.

“Khặc… Âm Âm… khặc…”

“Em… vĩnh viễn… không trốn được đâu… khặc…”

Giọng nói khàn đặc đến cực điểm, âm thanh phát ra như hàm dưới cứng ngắc cố gắng mở ra, tựa như bánh răng không tra dầu, kêu cót két ghê rợn.

Nếu nghĩ kỹ, Ninh Thiệu có thể đoán người đang nói có lẽ là một xác chết. Sau khi xác cứng lại mới có âm thanh ghê rợn thế này.

Nhưng lúc này ý thức của cô đã rơi xuống đáy vực, không thể suy nghĩ được gì nữa.

Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, đôi môi cô bị nhẹ nhàng cạy ra, một dòng cháo nóng ấm chảy xuống cổ họng. Cô – Ninh Thiệu đang sốt cao, thiếu nước – bắt đầu nuốt lấy từng ngụm, cái bụng đang quặn đau cũng dần dịu xuống——

***

Ninh Thiệu mê man ngủ li bì gần mười tiếng đồng hồ.
 
Cô Dâu Bị Ác Quỷ Nhòm Ngó
Chương 5: Chương 5



Tỉnh dậy, lưng cô ướt đẫm mồ hôi li ti, áo dính sát vào da, nhớp nháp, cả người như vừa bị ngâm trong nước. Cơn sốt cao đã lui nhưng đầu vẫn còn choáng váng. Cô ngồi trên giường một lúc lâu mới hoàn hồn lại.

Thoát ra khỏi trạng thái khó chịu của cơ thể, cô xoa xoa trán, ký ức đứt đoạn về việc bị bóng đè giống như một cơn ác mộng, là cơn mê sảng do sốt cao gây ra.

Mọi thứ trong mơ đều rất thật, nhưng khi tỉnh dậy thì lại đầy sơ hở.

Trước tiên là, Lâm Yến đã chết rồi, sẽ không còn như trước kia nữa—trốn dưới gầm giường, trong tủ quần áo, thậm chí ngoài cửa sổ ban công đợi cô ngủ say rồi chui ra, dùng ether làm cô bất tỉnh.

Nghĩ đến đây, Ninh Thiệu hít sâu một hơi, đang định xuống giường thì mới nhận ra trong phòng lạnh lẽo vô cùng, từng đợt khí lạnh bao trùm lấy cơ thể, tay chân cô không kìm được mà run lên.

Không chỉ vậy, căn phòng tối om, không có lấy một tia sáng.

Cô ngủ quá lâu, ánh sáng ngoài cửa sổ sớm đã bị bóng tối nuốt chửng, chỉ còn lại bóng đêm đặc quánh.

Ninh Thiệu đặt chân trần xuống sàn, tiếp xúc không phải là sàn gỗ quen thuộc của phòng ngủ trong nhà mà là gạch men lạnh buốt, cảm giác giá lạnh ấy khiến đầu óc cô lập tức tỉnh táo, một cơn bối rối kéo đến ngay lập tức:

“Đây là đâu?”

Lúc này cô vẫn còn giữ được bình tĩnh và lý trí, đưa tay mò mẫm công tắc đèn gắn trên tường.

Ánh đèn sáng lên, chiếu lên các ngón tay của cô—từng ngón trắng ngần như củ hành trắng, nhỏ nhắn mềm mại, trời sinh ra là để cầm dao mổ, đầu ngón tay hơi ửng hồng.

Nhưng vì sự quấy rầy không ngừng nghỉ của Lâm Yến, Ninh Thiệu buộc phải từ bỏ tiền đồ sáng lạn, từ bỏ việc làm bác sĩ tại bệnh viện thành phố, không còn động đến con dao mổ mà cô từng tự hào… chỉ đến thị trấn nhỏ truyền nước, phát thuốc cho bệnh nhân.

Ninh Thiệu dần chuyển sự chú ý sang căn phòng xa lạ trước mắt.

Có thể khẳng định rằng, đây không phải phòng ngủ của cô.

Ánh mắt Ninh Thiệu dần trầm xuống.

Khi đẩy cửa phòng ngủ ra, nhìn rõ tình hình phòng khách cô mới chợt hiểu ra—đầu óc cô lúc về nhà đã lú lẫn vì sốt cao, đi nhầm đường, vào nhầm nhà bên cạnh—nhà bà nội Lâm.

Nhưng cô rõ ràng nhớ là trước khi ngủ đã uống thuốc cảm, cuối cùng cũng trở về phòng ngủ của mình mà?

Vì bệnh, trí nhớ cô dường như trở nên hỗn loạn. Tuy nhiên, những điều này đều có thể giải thích được bằng lý do “ốm nên đầu óc không minh mẫn”, cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Dù sao cô cũng không tin vào ma quỷ.

Chỉ là bệnh càng lúc càng nặng, đến mức trí nhớ cũng mơ hồ, chắc phải đến phòng khám truyền nước chứ chỉ uống thuốc thì không biết đến bao giờ mới khỏi.

Ninh Thiệu định quay về nhà mình, vừa nghĩ đến điều gì đó thì bất chợt quay đầu nhìn lại căn phòng vừa rồi cô ngủ—đó là phòng của Lâm Yến. Cô từng vào đó nhưng đã lâu lắm rồi nên đã quên. Lúc này bước ra mới sực nhớ ra.

Cô bị sốt cao nên vô thức bước vào phòng ngủ của Lâm Yến và đã ngủ một giấc trên giường anh ta.

Ninh Thiệu mở to mắt, tim đập nhanh hai nhịp, dù biết mình làm vậy khi đầu óc không tỉnh táo nhưng vẫn cảm thấy ghê tởm và hoảng hốt vì hành vi của mình.

Chỉ khi nhớ lại rằng Lâm Yến đã chết, cảm xúc hỗn loạn của cô mới dần bình ổn lại.

Lâm Yến đã chết không thể biết chuyện này, nếu anh ta biết, e rằng sẽ giống như một con chó hoang đang động d.ục—chảy n.ước dãi, điên cuồng, kích động đến phát cuồng.

Ninh Thiệu không dám nghĩ tiếp nữa.

Cô bước nhanh rời xa phòng ngủ của Lâm Yến, đang định đi ra khỏi phòng khách thì thấy đèn bếp vẫn còn sáng.

Phòng khách không bật đèn, chỉ có hai cây nến điện phát ra ánh sáng đỏ như máu, chiếu lên tường như thể có ai tạt một chậu máu tươi lên đó. Vì thế, ánh sáng trắng của bóng đèn trong bếp càng thêm nổi bật, khó mà bỏ qua.

—Là cô bật đèn sao?

Nghĩ đến chuyện mình đang ở chung một căn nhà với Lâm Yến, đầu óc cô lại trở nên hỗn loạn, không có thời gian suy xét kỹ lưỡng.

Dù Lâm Yến bây giờ chỉ là một cái xác nằm trong quan tài đông lạnh nhưng Ninh Thiệu cũng không muốn ở lại dù chỉ một giây, vội vàng tắt đèn bếp, nhanh chóng rời đi.



Ra khỏi nhà, Ninh Thiệu hít sâu một hơi trong hành lang vắng vẻ, ánh đèn cảm ứng sáng lên. Cô thở phào một hơi rồi nhìn kỹ số phòng, đi vào nhà mình.

Rửa mặt xong cô ngồi trong phòng ngủ bật điều hòa rồi gọi điện cho bố của Lâm Yến.

Bà nội của Lâm Yến bị bệnh nặng đang nằm ICU, còn chuyện hậu sự của Lâm Yến, Ninh Thiệu thật sự không muốn lo, chỉ có thể gọi cho bố anh ta.

May mắn là trí nhớ cô vẫn tốt, vẫn nhớ số điện thoại của ông ấy.

“Tu… tu…”

Rất nhanh, ông Lâm đã bắt máy.

Sau khi nghe cô nói danh tính người gọi, ông lập tức cúp máy.

Ninh Thiệu biết ông Lâm ghét mình, việc cúp máy là điều dễ hiểu, nên cô gọi lại lần hai, lần này nói thẳng vào vấn đề:

“Bà nội Lâm bị bệnh nặng, ông là bố của Lâm Yến, nhất định phải quay về xử lý chuyện này.”

Cô nói rất nhanh, đây là thói quen do tiếp xúc với bệnh nhân lâu năm mà hình thành.

Ông Lâm còn chưa kịp cúp máy thì đã nghe xong những lời của cô.

Đầu dây bên kia im lặng khiến Ninh Thiệu mấy lần tưởng ông đã cúp máy, nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi vẫn còn đang kết nối cô mới yên tâm.

Nhưng câu trả lời của ông Lâm không phải là từ chối, cũng không phải đồng ý, mà là—

“Không xử lý được.”

Giọng ông truyền đến trong điện thoại có chút run rẩy khó nhận ra, dường như đang sợ hãi điều gì đó.

Ninh Thiệu: “?”

Im lặng một lúc lâu, ông Lâm bật cười lạnh: “Nó điên cuồng vì cô như vậy, cô chắc chắn có cách xử lý thi thể nó.”

Dứt lời, điện thoại bị cúp. Cô gọi lại nhưng chỉ nghe thấy âm thanh điện tử lạnh lẽo: “Số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy…”

Nét mặt Ninh Thiệu trở nên nặng nề.

Cô không hiểu ý ông Lâm khi nói “không xử lý được” là gì.

Thi thể vì sao lại không xử lý được? Lo hậu sự có gì mà khó đến thế?

Khi cô đang suy nghĩ thì điện thoại lại vang lên, cúi đầu nhìn—không phải là ông Lâm mà là người bạn duy nhất của cô, Lê An An.

Là người cô quen khi học lớp 10. Thật ra thời trung học, cho dù không có Lâm Yến thì Ninh Thiệu cũng sẽ không kết bạn—đối với cô, học hành là quan trọng nhất, đến tình bạn cô cũng không có thời gian dành ra.

Nhưng Lê An An thì khác, dù biết Ninh Thiệu không dễ gần, cũng chẳng muốn mất thời gian kết bạn nhưng cô ấy vẫn chủ động giúp đỡ vô điều kiện, luôn ở bên cạnh Ninh Thiệu và mang đến giá trị tinh thần.

Sau này vì sự tồn tại của Lâm Yến, Ninh Thiệu sợ Lê An An sẽ bị tổn thương nên cố tình giữ khoảng cách với cô ấy.

Giờ đây Lâm Yến đã chết, Ninh Thiệu không cần phải sợ Lê An An bị tổn thương nữa.

Bắt máy, giọng phấn khích của Lê An An vang lên từ đầu dây bên kia:

“A Thiệu, cậu về Giang Thành rồi à?”

Chuyện này Ninh Thiệu chưa nói với ai, Lê An An là nhìn IP tài khoản mạng xã hội của cô mà biết. Nghe cô xác nhận, cảm xúc vui mừng của cô gái gần như tràn ra khỏi điện thoại.

Hai người trò chuyện một lúc, cuối cùng nói đến buổi họp lớp.

Lê An An nói: “Vì cái người đó, cậu đã ít khi ra ngoài. Bây giờ anh ta chết rồi, cậu cũng nên tiếp xúc với thế giới bên ngoài một chút. Mai có buổi họp lớp, ai cũng sẽ đến, cậu cũng đến đi, A Thiệu.”

Thời đi học Ninh Thiệu dồn toàn bộ tinh thần vào học tập. Sau khi tốt nghiệp lại bị Lâm Yến quấn lấy, luôn phải lẩn tránh. Giờ đây cô nên ra ngoài tiếp xúc với xã hội cho dù cô không thích.

Còn việc hậu sự của Lâm Yến, thi thể cần để bảy ngày nên cũng không gấp, nhất định phải để bố anh ta quay về lo liệu. Dù sao việc này cũng không đến lượt một người ngoài như cô phải can thiệp.
 
Cô Dâu Bị Ác Quỷ Nhòm Ngó
Chương 6: Chương 6



Ninh Thiệu và Lê An An trò chuyện ôn lại chuyện cũ khá lâu. Từ sau khi học xong cấp ba họ rất ít gặp mặt, chủ yếu là vì Ninh Thiệu cố ý tránh mặt cô. Về sau phát hiện ra điện thoại bị Lâm Yến gắn thiết bị nghe lén, đến cả gọi điện cũng không dám nữa.

Nghe Lê An An kể rằng sau khi tốt nghiệp trung học đã thi đỗ đại học, chọn chuyên ngành thú y và hiện đang làm việc tại một phòng khám thú cưng, Ninh Thiệu thật lòng cảm thấy vui mừng cho cô ấy.

Dù sao thì thời cấp ba Lê An An đã từng nói cô ấy thích động vật, sau này muốn làm bác sĩ thú y, suốt ngày được tiếp xúc với động vật, dù là công việc cũng vẫn vui vẻ, không thấy mệt mỏi.

Hai người trò chuyện khoảng một tiếng đồng hồ, Lê An An lo cho tình trạng sức khỏe của cô, liền nói:
“A Thiệu, cậu gửi địa chỉ cho mình đi, mình đến tìm cậu.”

Thật ra là muốn đến chăm sóc cô.

Ninh Thiệu là bác sĩ, tất nhiên rõ ràng tình trạng của mình hơn ai hết, huống hồ giữa đêm khuya mà để Lê An An – một cô gái – đến thì không an toàn, cô nhẹ giọng đáp:
“Muộn rồi, mai gặp nhé.”

Lê An An hiểu tính cách của cô, dù rất muốn chạy ngay tới gặp nhưng cũng không muốn làm phiền cô nghỉ ngơi, chỉ dặn dò vài câu.

Trước khi cúp máy Lê An An đột nhiên hỏi:
“A Thiệu, trong nhà cậu còn ai khác không?”

Ninh Thiệu thành thật trả lời:
“Không, chỉ có mình mình thôi.”

Lời vừa dứt, đầu dây bên kia im lặng một lúc. Khi Ninh Thiệu tưởng cô đã cúp máy thì giọng Lê An An lại vang lên.

“Nhưng mình luôn nghe thấy tiếng bước chân, rất rõ, hình như là ở ngay cạnh cậu…”

Trong phòng trọ chung.

Lê An An sợ làm phiền bạn cùng phòng nên đã ra ban công gọi điện. Gió đêm se lạnh, cô khoác thêm một chiếc áo len dày, lắng nghe âm thanh trong điện thoại, không khỏi cau mày.

‘Cộc cộc cộc!’

Tiếng bước chân nặng nề vang lên, trong nhà Ninh Thiệu, dù là phòng khách hay phòng ngủ đều lát sàn gỗ, bước chân vang lên rất rõ, thậm chí lấn át cả giọng nói của cô. Lê An An phải dán sát tai vào điện thoại mới nghe được.

Nhưng giây tiếp theo, tiếng bước chân hỗn loạn nặng nề trong điện thoại bỗng bị thay thế bằng tiếng rè rè như nhiễu sóng, khiến Lê An An theo phản xạ phải đưa điện thoại ra xa khỏi tai.

Khi cô lại áp điện thoại vào tai, âm thanh kỳ lạ kia đã biến mất, giọng nói rõ ràng của A Thiệu vang lên bên tai cô:

“An An, tầng trên hơi ồn, mình không nghe rõ, cậu vừa nói gì vậy?”

Nghe vậy, Lê An An mới bừng tỉnh.

Thì ra là tiếng bước chân từ tầng trên.

Cô biết nhà A Thiệu nằm trong khu phố cũ nên cách âm rất kém.

Vừa định nói thì nghe tiếng ho nhẹ nhàng của Ninh Thiệu truyền qua điện thoại, Lê An An vội nói:
“Không có gì, A Thiệu cậu mau nghỉ ngơi đi, sáng mai mình tới đón cậu.”

Nói xong không đợi cô phản đối, Lê An An liền cúp máy.



Ninh Thiệu nhìn màn hình bị cúp máy, khẽ cười bất lực.

Mệt mỏi ngước nhìn trần nhà một cái. Vừa nãy khi An An đang nói, tầng trên vang lên một tiếng động rất lớn như thể có vật gì nặng rơi xuống sàn, vang lên một lúc lâu.

Cũng vì thế mà Ninh Thiệu không nghe rõ An An vừa nói gì.

Cô còn tưởng tầng trên xảy ra chuyện, nhưng sau đó lại vang lên tiếng cãi nhau, la khóc.

Hiển nhiên trên đó là một cặp vợ chồng, nửa đêm cãi nhau vì chuyện lặt vặt. Chuyện này trong khu dân cư này cũng chẳng hiếm gặp, thời cấp ba cô thường bị tiếng cãi nhau này đánh thức nên cũng quen rồi.

May mà trận cãi vã nhanh chóng kết thúc. Ninh Thiệu thu lại ánh mắt, nghĩ đến việc cả ngày chưa ăn gì, lại đang bị bệnh, cô liền mở app đặt đồ ăn trên điện thoại định gọi đại món gì đó ăn lót dạ.

Ngón tay trắng mảnh dừng lại trên màn hình phát sáng rồi từ từ rút về.

Dường như cô… không thấy đói.

Ninh Thiệu áp tay lên vùng bụng hơi nhô ra, chẳng có cảm giác đói như tưởng tượng, như thể không lâu trước đó đã ăn gì rồi.

Nhưng rõ ràng… cô chưa ăn gì cả.

Lê An An sợ đánh thức Ninh Thiệu nên đã đến từ sớm chờ bên ngoài khu chung cư, đợi Ninh Thiệu thức dậy và nhắn tin cho mình.

Trong lúc chờ đợi cô nhìn dãy nhà bê tông quen thuộc, trong đầu chợt hiện lên một đoạn ký ức – về A Thiệu.

Hồi đó, trong lớp các bạn đều nói Ninh Thiệu là người lạnh lùng, như một cái máy lập trình sẵn, chẳng có chút cảm xúc. Lúc ấy vì chưa tiếp xúc nhiều với Ninh Thiệu nên Lê An An cũng nghĩ như vậy.

Ví dụ như vào giờ nghỉ trưa – thời gian duy nhất học sinh được ngủ nghỉ – ai nấy đều mệt mỏi vì học thêm đến tối muộn, rồi sáng sớm lại phải dậy học tiếp, thân thể dù có khỏe mấy cũng chịu không nổi.

Nhưng cả lớp chỉ có mỗi Ninh Thiệu là không ngủ, lúc nào cũng học, làm bài. Trên tay buộc dây thun nhựa, hễ buồn ngủ là kéo dây bắn vào tay, dựa vào cơn đau để cố gắng chống đỡ.

Cô luôn ngồi thẳng tắp, lúc học thì mắt sáng quắc, vừa nghe giảng vừa ghi chép đầy đủ.

Về sau Lê An An nghe tin Ninh Thiệu đang quen nam sinh chuyển trường nổi đình nổi đám – Lâm Yến, chỉ cảm thấy cực kỳ sốc.

Ninh Thiệu tuyệt đối sẽ không để bất cứ việc gì ảnh hưởng đến chuyện học, kể cả yêu sớm.

Trong lớp không phải không có người lén bỏ thư tình vào ngăn bàn cô, thậm chí có nam sinh vì muốn theo đuổi mà ngày nào cũng mang đồ ăn sáng, đồ vặt, quà cáp đến cho cô.

Nhưng Ninh Thiệu đối xử với người theo đuổi đều giống nhau – dứt khoát từ chối, không chừa chút mặt mũi, giẫm nát chân tình của người ta dưới bùn, chưa bao giờ nhìn lại.

Thế nên Lê An An không tin nổi Ninh Thiệu lại yêu sớm, lén lút theo dõi cô, muốn xác minh thật hư.

Hôm đó cũng là mùa này, cuối thu, chưa đến sáu giờ trời đã tối mịt, ánh sáng mờ mờ u ám. Lê An An âm thầm đi theo đến gần khu chung cư này.

Từ xa, thấy Ninh Thiệu và Lâm Yến đi trước sau một đoạn.

Lê An An trông thấy cách Ninh Thiệu đối xử lạnh nhạt với “bạn trai”, cuối cùng cũng an tâm.

Cô đã nói mà, chắc chắn chỉ là tin đồn, với tính cách mê học của A Thiệu, làm sao có chuyện yêu sớm.

Dù học sinh mới chuyển đến có giỏi cỡ nào cũng không lọt vào mắt Ninh Thiệu được.

Nhưng điều khiến cô không thể ngờ đã xảy ra.

Ninh Thiệu dừng bước, đưa tay nắm tay Lâm Yến phía sau, kéo cậu ta vào một con hẻm vắng vẻ không người bên cạnh.

Lê An An không dám lại gần quá, chỉ đứng ở đầu hẻm nhìn hai bóng người dừng lại ở chỗ sâu bên trong hẻm. Ánh sáng mờ tối, đứng từ xa, nhưng chỉ cần nhìn hai cái đầu gần như dính chặt vào nhau cũng đủ đoán ra họ đang làm gì.

Cô nghe thấy giọng Lâm Yến khàn khàn xen lẫn hơi thở dồn dập nặng nề:

“Âm Âm… đừng…”

Dù con hẻm tĩnh lặng, tối tăm, Lê An An vẫn có thể đoán ra vẻ mặt của cậu trai ấy qua giọng nói.

Bên dưới gương mặt điển trai như tạc tượng kia dường như ẩn giấu một sự cuồng loạn không giống con người.

Khác hẳn với vẻ ngoài kiệm lời, trầm mặc như câm điếc thường ngày.

Còn Ninh Thiệu thì ngẩng cổ trắng như tuyết, đôi môi đỏ thắm như hoa mai dính sát vào môi Lâm Yến.

Tiếng môi chạm nhau ướt át vang lên khiến mặt Lê An An đỏ bừng.

Cô không thể hiểu được, một A Thiệu trong ký ức chỉ biết học hành, sao lại có thể cuồng nhiệt như vậy trước mặt Lâm Yến.

Cho đến tận bây giờ.

Tuy từng chứng kiến mức độ chiếm hữu cực đoan của Lâm Yến nhưng Lê An An vẫn cho rằng họ đến với nhau là vì tình cảm đôi bên, nếu không A Thiệu đã chẳng đồng ý quen cậu ta, thậm chí là chủ động hôn cậu ta.
 
Cô Dâu Bị Ác Quỷ Nhòm Ngó
Chương 7: Chương 7



Mặc chiếc áo phao dài màu sắc giản dị, Ninh Thiệu mang giày bông, vừa bước ra khỏi khu dân cư liền trông thấy Lê An An đang đứng trong cơn gió rét cắt da. Không rõ cô ấy đã đợi bao lâu mà cũng không biết tìm một mái hiên tránh gió, cứ để mặc cho gió lạnh tạt vào đến mức chóp mũi đỏ ửng.

Cô không khỏi tăng tốc bước chân tiến lại gần.

“An An.” – cô nhẹ giọng gọi.

Lê An An nghe tiếng thì quay đầu lại, vừa nhìn rõ gương mặt trắng bệch bệnh tật của Ninh Thiệu liền hít sâu một hơi lạnh, nói:
“A Thiệu, trông cậu tệ quá.”

Thật ra, so với hôm qua thì tình trạng của Ninh Thiệu đã khá hơn nhiều.

Đối mặt với ánh mắt lo lắng của cô bạn, cô dịu giọng trấn an:
“Đã hết sốt rồi, trước khi đến mình cũng uống thuốc rồi, đừng lo.”

Thấy đối phương vẫn chưa yên tâm, Ninh Thiệu chuyển chủ đề, hỏi:
“Buổi tụ họp mấy giờ bắt đầu?”

Quả nhiên sự chú ý của Lê An An bị từ “tụ họp” kéo đi. Có lẽ do đã lâu không gặp, cô ấy dường như có rất nhiều điều muốn nói với Ninh Thiệu.

Cả hai bắt taxi đến cửa khách sạn, suốt quãng đường, miệng của Lê An An gần như không ngừng nghỉ, hầu hết toàn cô ấy nói, còn Ninh Thiệu thì ngồi bên lắng nghe chăm chú.

Không phải chuyện gì quan trọng, chủ yếu kể về những bạn học cấp ba hiện giờ thế nào.

“À đúng rồi, A Thiệu, cậu còn nhớ Cố Phùng Sinh không?”

Ngay khoảnh khắc nghe thấy cái tên ấy, sắc mặt Ninh Thiệu càng tái nhợt không chút máu, đôi mắt nâu nhạt dần trở nên sâu thẳm, bàn tay đặt trên đầu gối từ từ siết chặt.

Đang đắm chìm trong hồi ức, Lê An An rõ ràng không nhận ra sự khác thường của cô, vẫn chậm rãi nói:
“Cậu ấy cũng đến đấy.”

“Nghe nói mấy năm trước kế thừa sản nghiệp của bố cậu ta, đáng tiếc là từ sau vụ tai nạn năm ấy đến giờ vẫn chưa kết hôn…”

Thật ra trong lòng Lê An An đang nghĩ: Năm đó, trước khi xảy ra chuyện, Cố Phùng Sinh lúc nào cũng bám lấy A Thiệu, dựa vào thân phận con nhà giàu cũng gây cho A Thiệu không ít phiền phức.

Sau đó trên đường về nhà thì gặp cướp, mất một con mắt, gãy một chân, không lâu sau thì thôi học. Nghĩ lại cũng thật đáng tiếc.

Mấy năm nay cậu ta chưa từng đến bất kỳ buổi họp lớp nào.

Vậy mà khi nhóm chat lớp thông báo A Thiệu sẽ tham dự, người chưa từng lên tiếng như Cố Phùng Sinh lại bất ngờ nói muốn đến.

Theo cô nghĩ, Cố Phùng Sinh chắc chắn vẫn còn lưu luyến A Thiệu.

Nói đến đây, cuối cùng Lê An An cũng nhận ra điều bất thường ở người bên cạnh.

Lúc này môi Ninh Thiệu cũng đã mất hết sắc máu, mồ hôi lạnh tuôn ra trên trán thấy rõ, vai không ngừng run rẩy, bước chân cũng chậm hẳn lại.

“A Thiệu? Cậu sao thế?” Lê An An thấy vậy không nhịn được nắm lấy tay cô, vừa chạm vào liền cảm thấy lạnh toát, đồng tử co rút, giọng nói không giấu nổi lo lắng.

Trong đầu Ninh Thiệu như có đoạn ký ức đáng sợ tua đi tua lại như đèn chiếu phim.

Đó là lần đầu tiên cô vô cùng hối hận với quyết định mình từng đưa ra.

Đáng ra không nên vì dục v.ọng cá nhân mà đồng ý lời tỏ tình của Lâm Yến.

Học kỳ hai lớp 12.

Ninh Thiệu và Lâm Yến quen nhau đã nửa năm.

Nửa năm đó, ham m.uốn chiếm hữu của Lâm Yến ngày càng nghiêm trọng khiến Ninh Thiệu cảm thấy ngột ngạt.

Tuổi thơ từng trải qua khiến cô căm ghét bạo lực gia đình, ghê tởm tất cả những ràng buộc, xiềng xích đội lốt tình yêu. Bố trọng nam khinh nữ, mẹ sau khi sinh cô thì không thể sinh thêm con, đành gửi gắm hy vọng “mong con thành rồng”, bắt cô học đủ loại tri thức, không cho phép cô có chút suy nghĩ riêng nào.

Cô như con chim sẻ bị nhốt trong lồng son, không có tự do, cũng không có lấy một khoảnh khắc thở d.ốc.

Mãi đến khi bố mẹ ly hôn cô mới thoát ra được khỏi cái lồng ấy.

Nhưng cô không ngờ, bản thân chỉ nhảy từ một cái lồng này sang cái lồng khác, mà cái lồng này lại có một con rồng dữ luôn rình rập cô, từng cử động nhỏ đều bị nó giám sát chặt chẽ.

Cố Phùng Sinh.

Thật ra, ấn tượng của Ninh Thiệu về cậu ta không sâu đậm.

Bảng thành tích tháng nào cũng dán ở bảng thông báo trường, cô chỉ nhớ cậu ta luôn đứng sau mình – cô hạng nhất, cậu ta hạng nhì.

Còn chuyện bị cậu ta quấn lấy, Ninh Thiệu chỉ nghĩ là cậu ta cố ý tiếp cận để làm ảnh hưởng đến thành tích của cô nên không để tâm.

Có một ngày, sương mù dày đặc, đêm đen như mực, khí lạnh ẩm ướt tràn ngập trong không khí nhưng cô lại cảm thấy nhẹ nhõm – vì Lâm Yến không đi theo bên cạnh cô.

Ninh Thiệu muốn về nhà sớm nhưng xui xẻo là cô để quên dù trong lớp.

Cô đành quay lại lấy. Sau tiết tự học buổi tối, cả tòa nhà lớp học đã không còn ai, trống trải và yên ắng đến mức đáng sợ.

Ninh Thiệu vào lớp lấy dù rồi vội vàng đi ra, nhưng đúng lúc ấy, một âm thanh quái dị vang lên từ cuối hành lang – chỗ nhà vệ sinh, mỗi tầng đều có một cái.

Cô định đi nhưng đôi chân lại không tự chủ bước về phía nhà vệ sinh.

Hành lang u ám chỉ có đèn ở nhà vệ sinh là sáng, ánh đèn hắt qua khe cửa chiếu lên sàn gạch lạnh ngắt –

Qua khe cửa, cô trông thấy một cảnh tượng mà suốt đời khó quên.

Một người bị trói treo lơ lửng trên móc đèn trần như một con heo chờ làm thịt, đồng phục xanh trắng đẫm máu đỏ tươi, máu nhỏ tong tỏng xuống nền, miệng bị nhét giẻ, chỉ có cổ họng phát ra vài âm thanh yếu ớt.

Bên cạnh người ấy là một thân hình cao lớn, gương mặt tuấn tú như thần tiên vấy máu, đôi mắt đỏ ngầu, đôi môi mỏng nhếch lên đầy dữ tợn, lồng ngực phập phồng như dã thú nổi điên.

Người bị treo là Cố Phùng Sinh, còn kẻ đứng đó như ác ma – chính là bạn trai của Ninh Thiệu, Lâm Yến.

Một con mắt của Cố Phùng Sinh đã bị khoét, chỉ còn lại hốc mắt đầy máu.

Con mắt còn lại tràn ngập van xin, kinh hoàng và tuyệt vọng.

Cô nghe thấy giọng khàn khàn của Lâm Yến vang lên:

“Tôi đã nhắc cậu rồi. Tiếc là cậu không coi lời nhắc của tôi ra gì.”

Ánh mắt anh ta đen như mực lóe lên tia độc ác, như rắn độc ngậm nọc, lạnh lẽo và vô hồn, nhìn chằm chằm vào con mồi.

Ninh Thiệu chưa từng thấy ánh mắt ấy từ anh ta.

Có lẽ là do Lâm Yến che giấu quá giỏi. Trong mắt cô, anh ta chỉ là người thật thà, chất phác, có chút cố chấp, yêu bạn gái đến mức quá mức.

Rõ ràng, kẻ trước mặt mới là con người thật của anh ta.

Nhìn thấy con dao sắc nhọn trong tay hắn sắp đâm vào con mắt còn lại của Cố Phùng Sinh, Ninh Thiệu không chịu nổi nữa, cổ họng bật ra một tiếng nấc ngắn, lảo đảo lùi lại, chưa đi được hai bước thì đã bị anh ta qua khe cửa bắt gặp ánh mắt của cô.

Sự độc ác trong đôi mắt đen đó còn chưa kịp giấu đi, như từng mũi kim độc đâm vào tim Ninh Thiệu, khiến toàn thân cô tê rần, tay chân mềm nhũn ngã xuống đất, cảm giác như bị rút sạch sức lực.

Keng ——

Con dao kim loại rơi xuống nền gạch men, vang lên tiếng va chạm lạnh lẽo.

Sau đó là giọng nói khàn khàn, dịu dàng như thường ngày của Lâm Yến.

Chỉ là giọng có chút run.

“Âm Âm…”

Ninh Thiệu không dám nhìn vẻ mặt của Lâm Yến nữa. Không biết lấy đâu ra sức, cô bất chợt đứng dậy, loạng choạng bỏ chạy ra ngoài. Muốn hét lên cầu cứu nhưng cổ họng như bị bóp chặt, chẳng thể phát ra tiếng nào, chỉ có thể không ngừng chạy, không ngừng chạy…
 
Cô Dâu Bị Ác Quỷ Nhòm Ngó
Chương 8: Chương 8



Ninh Thiệu đã chạy trốn sao?

Chưa từng.

Cô chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng như vậy. Dù cách một cánh cửa, mùi máu tanh tràn vào khoang mũi vẫn nồng nặc đến mức khiến cô buồn nôn, dạ dày cuộn lên, máu me vô tận phủ kín tầm mắt. Mới chạy được hai bước đã ngã sấp về phía trước.

Lâm Yến lao đến trước mặt cô với tốc độ cực nhanh, dễ dàng ôm lấy vòng eo mềm mại của cô, kéo cô vào lòng.

Trên người anh ta dính đầy máu. Ninh Thiệu ngã vào lòng anh ta như rơi vào biển máu, khiến cô theo bản năng muốn tránh xa. Nhưng cánh tay ôm eo cô cứ như đổ bê tông, cô hoàn toàn không thể đẩy ra, dù lúc đó cảm xúc có ổn định đi chăng nữa cũng khó mà thoát được.

Qua lớp đồng phục mỏng, cô nghe thấy tiếng tim đập dồn dập.

Lâm Yến cất giọng xin lỗi đầy đáng thương, mang theo âm điệu như đang khóc, như đang chuộc tội với cô, hoặc cố gắng cứu vãn hình ảnh của bản thân.

“Xin… lỗi, Âm Âm… đừng sợ anh, được không?”

Tất cả lớp vỏ bọc ngày xưa của Lâm Yến đã sụp đổ hoàn toàn trong lòng Ninh Thiệu.

Cô cảm thấy sợ hãi, nhưng nhiều hơn là hoang mang.

Sợ thủ đoạn đáng sợ của Lâm Yến, hoang mang cho tương lai của mình.

Chính cô đã chủ động dây dưa với anh ta, nếu sau này cô đề nghị chia tay, liệu anh ta có đối xử với cô như đã làm với Cố Phùng Sinh — giết cô?

Hồi ức dừng lại tại đây.

Về những gì xảy ra sau đó, ký ức như bị phủ bởi một lớp vải đen mù mịt.

Chỉ nhớ hôm sau, cô nghe từ giáo viên chủ nhiệm rằng Cố Phùng Sinh gặp cướp trên đường về nhà và phải nhập viện. Bố mẹ cậu ấy đã làm thủ tục cho cậu thôi học.

Từ đó về sau Ninh Thiệu chưa từng gặp lại Cố Phùng Sinh.

Việc cậu ấy được gọi là “con nhà giàu” trong lớp đã cho thấy gia cảnh không hề tệ. Nhưng rõ ràng cậu ấy hoàn toàn có thể báo cảnh sát, vết thương trên người đủ để khiến Lâm Yến phải ngồi tù lâu dài. Thế nhưng cậu ấy lại không làm thế.

Ninh Thiệu không ngốc, rất rõ là gia đình Lâm Yến đã thu xếp ổn thỏa chuyện này.

Giống như việc Lâm Yến từng chuyển từ trường quân đội sang đây. Nghe nói anh ta đã dùng compa đâm mù mắt một học sinh, suýt chút nữa đâm vào não mà mất mạng.

Vậy mà hình phạt dành cho anh ta chỉ là… chuyển trường.

“A Thiệu? A Thiệu!”

Ninh Thiệu bừng tỉnh khỏi ký ức, tâm trí quay trở lại hiện tại, đối diện với đôi mắt đỏ hoe vì lo lắng của Lê An An. Thân thể đang run rẩy của cô mới dần ổn định lại, gượng gạo nở một nụ cười chua chát:

“Tớ không sao, chỉ là hơi mệt một chút.”

Lâm Yến đã chết, những chuyện trong quá khứ sẽ không còn lặp lại nữa. Cô không nên để bản thân bị ảnh hưởng.

Cô không ngừng tự trấn an, loại bỏ mọi cảm xúc tiêu cực ra khỏi cơ thể.

Lê An An nhìn trạng thái của Ninh Thiệu, vừa áy náy vừa hối hận. Nếu không phải vì đề nghị của mình, A Thiệu đã không phải gắng gượng thân thể yếu ớt đến đây.

Cô định nói gì đó nhưng Ninh Thiệu đã lên tiếng trước: “Vào thôi, trễ rồi.”

Thực ra thì chưa trễ, thời gian hẹn là 12 giờ trưa, bây giờ mới chỉ 10 giờ, còn tận hai tiếng nữa. Có lẽ bọn họ là những người đến sớm nhất.

“Ninh Thiệu.”

Đúng lúc này, một giọng nam trầm thấp vang lên từ phía sau. Ninh Thiệu quay người chậm hơn Lê An An một nhịp, bên tai vang lên giọng nói ngạc nhiên của cô ấy:

“Cậu là… Cố Phùng Sinh?”

Nghe xong, Ninh Thiệu nhìn rõ người đứng sau.

Người ấy ngồi trên xe lăn, tuổi tác tương đương họ, dáng người cao gầy, mái tóc đen như đêm buông thả trên vai, dung mạo tuấn tú, sống mũi đeo kính, toàn thân tỏa ra khí chất u ám.

Ninh Thiệu cảm thấy bất ngờ.

Cố Phùng Sinh trước mặt hoàn toàn khác với chàng trai trung học năm xưa.

Hồi đó, Cố Phùng Sinh rực rỡ và tràn đầy sức sống, như ánh dương mùa hè, sống vì ánh sáng.

Ninh Thiệu quan sát kỹ hơn, để ý mắt phải của cậu ấy có gì đó không ổn.

Dù cách lớp kính mỏng nhưng cô vẫn nhận ra con mắt phải trông vô hồn, đồng tử luôn ở giữa, không thể chuyển động linh hoạt như mắt trái.

“Là mắt giả.” Cố Phùng Sinh nhận thấy ánh nhìn của cô, tháo kính xuống, dùng ngón tay chạm vào mắt phải, mỉm cười giải thích.

Ninh Thiệu vội vàng dời ánh mắt đi, lên tiếng chào: “Lâu rồi không gặp.”

Cô không chắc liệu hôm đó — khi Cố Phùng Sinh bị Lâm Yến hành hạ — cậu ấy có phát hiện ra sự hiện diện của cô không. Ký ức quá kinh hoàng, cô không còn nhớ rõ, nhưng sống đến chừng này tuổi, cô hiểu rõ mỗi người đều có vết thương riêng, bị người ngoài chạm vào chỉ càng đau hơn.

Cố Phùng Sinh không đeo lại kính. Thực tế cậu không bị cận, đeo kính chỉ để mắt giả trông thật hơn và khó bị phát hiện.

Cậu ngẩng đầu nhìn người đang đứng cách vài bước — chính là Ninh Thiệu.

So với người khác cô vẫn giống như thời trung học, hầu như không thay đổi gì.

“Phùng Sinh, cậu cũng đến sớm vậy à.” Lê An An quen thân với hầu hết bạn trong lớp, nhưng người thân nhất vẫn là Ninh Thiệu.

Cố Phùng Sinh khẽ ánh lên chút cảm xúc trong đôi mắt khi nhìn Ninh Thiệu, rồi từ từ chuyển hướng nhìn sang Lê An An, mỉm cười đáp: “Ừ, vào phòng trước đi. Hai cậu đã ăn sáng chưa? Tôi có gọi vài món, hai cậu thử đi.”

Nói xong, cậu ta đẩy xe lăn vào phòng bên cạnh.

Hai người nhìn nhau rồi cũng bước theo.

Khách sạn này là khách sạn năm sao, nội thất xa hoa, cao cấp, tọa lạc tại khu trung tâm đắt đỏ. Ở Giang Thành không chỉ có một khách sạn năm sao nhưng nơi này chắc chắn nằm trong top ba.

Vừa bước vào phòng riêng là một bàn tròn bằng gỗ đỏ, dưới chân trải thảm dày hoa văn, qua cửa kính sát đất có thể nhìn ra sông, một cây cầu vượt dài bắc ngang qua, xe cộ đi lại nườm nượp.

Ninh Thiệu cứ ngỡ đây là một buổi họp lớp bình thường, không ngờ địa điểm lại sang trọng như vậy. Tầng cao nhất của khách sạn là khu vực dành cho khách VIP, không phải ai muốn vào cũng được.

Điều khiến cô không thoải mái nhất chính là ánh mắt của Cố Phùng Sinh.

Không phải ảo giác. Từ khi gặp lại đến giờ, ánh nhìn của Cố Phùng Sinh luôn cố tình hay vô thức dừng lại trên người cô. Mỗi khi Ninh Thiệu nhìn lại cậu lại làm như không có gì, dời mắt đi.

Không chỉ mình cô nhận ra. Lê An An đứng cạnh cũng phát hiện ra, còn cảm nhận được sự khó chịu của A Thiệu nên cố ý lên tiếng bắt chuyện với Cố Phùng Sinh.

Bất chợt Cố Phùng Sinh chủ động nhắc đến Lâm Yến.

“Nghe nói Lâm Yến chết vì tai nạn xe, Ninh Thiệu, cậu biết chưa?”

Hai chữ “Lâm Yến” vừa thốt ra, động tác cầm ly của Ninh Thiệu chợt khựng lại, nước trong ly sóng sánh trào ra ngoài văng vào kẽ tay cô, may mà là nước ấm.

Ngoại trừ lần nhìn nhau khi mới gặp, lần này Ninh Thiệu không né tránh ánh mắt cậu nữa mà ngẩng đầu nhìn thẳng vào cậu.

Lê An An, người đang cố gắng làm dịu không khí, khi nghe đến cái tên đó cũng im bặt, nhíu mày.

Dù gì đi nữa, giữa A Thiệu và Lâm Yến từng có quan hệ yêu đương. Việc Cố Phùng Sinh nhắc lại chẳng khác nào chọc vào nỗi đau của cô.

Ninh Thiệu không hề biểu hiện vẻ đau buồn như Lê An An tưởng, vẫn điềm tĩnh, chỉ là trong đáy mắt lộ ra một chút bất ngờ.

Cô không ngờ Cố Phùng Sinh lại chủ động nhắc đến Lâm Yến. Dù sao thì, người bị tổn thương là cậu ấy — theo nghĩa đen.

“Tôi biết rồi.” Ninh Thiệu gật đầu.

Cố Phùng Sinh rút ra một tờ khăn giấy đưa cho cô, cong mắt cười: “Nghe nói cậu đến với hắn là vì bị ép buộc. Nhưng may là giờ hắn chết rồi, cậu không cần phải bị hắn dây dưa nữa.”
 
Cô Dâu Bị Ác Quỷ Nhòm Ngó
Chương 9: Chương 9



Câu nói của Cố Phùng Sinh vang lên như một tiếng sét nổ vang trời, khiến căn phòng riêng tao nhã, ngập trong mùi đàn hương nhàn nhạt bỗng chốc trở nên yên ắng lạ thường.

Ninh Thiệu đối mặt với đôi mắt ẩn chứa nụ cười cùng sự tối tăm của cậu ta trong một giây rồi liền dời ánh nhìn đi.

Hồi học cấp ba cô không hiểu ánh mắt Cố Phùng Sinh nhìn mình có ý gì, chỉ nghĩ đơn giản rằng mình luôn đứng nhất, còn cậu ta thì mãi mãi là người thứ hai nên trong lòng không phục.

Chủ yếu khi ấy học sinh còn ngây thơ, sẽ không nghĩ đến những chuyện khác.

Mãi đến năm hai mươi lăm tuổi Ninh Thiệu mới hiểu ra. Dù cậu ta che giấu rất giỏi nhưng vẫn có thể nhìn ra sự xâm lược trong ánh mắt đó, giống như đang nhìn một món đồ trong phiên đấu giá mà nhất định phải có được, có cả không cam lòng, và nhiều hơn là sự khát khao không thể thỏa mãn.

Đúng như cô từng nghĩ, từ nhỏ sống trong nhung lụa, những gì Cố Phùng Sinh muốn đều có thể có được. Thành tích đứng nhất? Không phải điều cậu ta thực sự để tâm.

Cậu ta có ngoại hình, gia thế, chỉ cần khẽ ngoắc ngón tay là đám con gái sẽ thi nhau lao đến. Cái gọi là thanh cao? Chẳng qua chỉ cần bỏ thêm chút công sức mà thôi.

Nhưng chỉ có một người là ngoại lệ — chính là Ninh Thiệu.

Trước mặt cô, Cố Phùng Sinh dùng trăm phương ngàn kế cũng vô dụng, như ném viên đá nhỏ xuống biển. Trước mặt cô, cậu ta chẳng khác gì một tên hề.

Cố Phùng Sinh muốn nghiền nát cốt cách kiên cường như tùng trúc của cô, làm rối loạn ánh mắt trong trẻo tĩnh lặng như hồ thu kia.

Thế nhưng lại xuất hiện một biến số.

Lâm Yến!

Dù đã qua lâu rồi nhưng cái tên đó vẫn như cơn ác mộng quấn lấy đầu óc cậu ta.

May mà hắn chết rồi, chết đến không thể chết lại được!



Cố Phùng Sinh thở dài một hơi.

“Mình đi vệ sinh một lát.” Lúc này Ninh Thiệu đứng dậy, không đáp lại câu nói của cậu ta, bước chân vội vàng, lảo đảo bước ra ngoài.

Lê An An định đi theo thì bị Ninh Thiệu ngăn lại.

Cô ở lại, không nhịn được trừng mắt nhìn Cố Phùng Sinh một cái, tức giận với những lời vừa rồi của cậu ta.

A Thiệu vừa nghe tin Lâm Yến mất liền lập tức từ vùng sâu vùng xa quay về, còn đổ bệnh — thế mà Cố Phùng Sinh lại cứ khơi đúng chuyện không nên khơi.

Cô cũng không muốn ở lại một mình với cậu ta nên đứng dậy rời khỏi phòng.

Đối với việc Lê An An bất ngờ rời đi Cố Phùng Sinh hoàn toàn không để tâm.

Cậu ta đẩy xe lăn đến gần cửa sổ sát đất, để ánh nắng rực rỡ ngoài trời chiếu rọi lên người, tựa như vừa bước ra khỏi u ám, quay trở lại với ánh sáng.

“Hôm nay trời đẹp thật.”

Cố Phùng Sinh không kiềm được cảm thán.

Hình như đã lâu rồi cậu ta chưa bước ra ngoài.

Nghĩ đến tương lai tươi sáng, lại nghĩ đến Ninh Thiệu, khóe môi cậu ta cong lên đầy vẻ thần kinh, trong mắt trái còn lành lặn lộ ra ánh sáng nhơ nhuốc đầy phấn khích như đang tính toán điều gì đó.

Thời cấp ba cậu ta theo đuổi cô, lấy lòng cô nhưng cô chưa từng liếc cậu ta một cái. Khi ấy Cố Phùng Sinh đã nảy sinh ý nghĩ dùng thủ đoạn độc ác — làm cô mê man rồi nấu chín gạo thành cơm, chụp vài tấm hình, quay vài đoạn video, cậu ta không tin cô còn có thể giữ bộ mặt thanh cao đó.

Không ngờ rằng Ninh Thiệu lại quen biết với Lâm Yến.

Tên sói dữ ngông cuồng ấy, ánh mắt nhìn ai cũng như đang nhìn một cái xác.

Mỗi lần Cố Phùng Sinh nhìn thấy hắn đều vô cớ cảm thấy sợ hãi.

Vậy mà kẻ máu lạnh vô tình đó lại có thể ngoan ngoãn như một con chó, ngồi xổm trước mặt Ninh Thiệu mà vẫy đuôi cầu xin.

Cố Phùng Sinh vĩnh viễn không thể quên đêm hôm đó, dù chỉ nghĩ đến cái tên Lâm Yến thôi, tim cậu ta liền thắt lại, mồ hôi lạnh chảy dọc lưng, chỗ bị cụt chân cũng đau nhức như ảo giác, từng cơn từng cơn khiến cậu ta thở không nổi.

Bỗng nhiên, khóe mắt cậu ta nhìn thấy một gương mặt.

Không biết từ lúc nào, ánh nắng bên ngoài đã hoàn toàn biến mất, đèn trong phòng bật sáng, hắt lên cửa kính một bóng hình.

Gương mặt đó tuấn mỹ đến tột cùng, ngũ quan sâu sắc, đường nét sắc sảo, đôi môi mỏng trắng nhợt hơi mím lại, toát ra khí lạnh hung ác, đôi mắt đen sâu thẳm đến rợn người, qua lớp kính mà nhìn chằm chằm cậu ta không rời.

“Chết đi, chết đi, chết đi, chết đi, chết đi!”

Lời lẩm bẩm khàn khàn như tiếng ác mộng của kẻ điên chui vào tai cậu ta.

“Á——”

Cố Phùng Sinh hét thảm một tiếng chói tai, phản ứng dữ dội mà ngã ngửa về sau, cả xe lăn theo quán tính đổ ra sàn, vang lên tiếng “rầm” trên nền gạch cứng.



Khi Ninh Thiệu, Lê An An cùng vài người bạn học bước vào phòng thì vừa vặn chứng kiến cảnh tượng đó.

Một người phục vụ bưng khay vội vàng lao đến, dùng cả hai tay nắm chặt tay vịn xe lăn dựng nó dậy.

Cố Phùng Sinh lúc này trông vô cùng thảm hại, tóc đen dài ngang vai rối bù, mặt trắng bệch như tờ giấy, tóc mái ướt đẫm mồ hôi lạnh bết thành từng sợi, trông vô cùng buồn cười.

Mọi người không rõ đã xảy ra chuyện gì, phải một lúc lâu sau Cố Phùng Sinh mới lấy lại được tinh thần, đến lời chào cũng không kịp nói, để mặc nhân viên đẩy xe rời khỏi phòng.

Nhìn Cố Phùng Sinh ngồi xe lăn lướt qua bên cạnh, Ninh Thiệu tinh ý nhận ra vẻ kinh hoàng không thể che giấu trong mắt cậu ta, giống như vừa gặp ma.

Cô không khỏi nhíu mày.

Rõ ràng trong phòng chỉ có một mình Cố Phùng Sinh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến cậu ta sợ đến mức cả xe lăn cũng ngã lăn ra đất?

“Kỳ lạ thật, rốt cuộc Cố Phùng Sinh bị sao vậy?”

“Cậu ta sợ đến như thế, y như lúc nhìn thấy… nhìn thấy Lâm Yến vậy.”

“Nói đến Lâm Yến, Ninh Thiệu, cậu và anh ta vẫn còn đang quen nhau phải không?”

Ánh mắt của vài bạn học cấp ba đồng loạt đổ dồn về phía Ninh Thiệu.

Hồi ấy cả trường đều biết cô và Lâm Yến đang yêu nhau, ban đầu còn có người châm chọc cô vẻ ngoài chăm học, tưởng là học sinh ngoan, thực ra cũng khôn khéo tính toán — ai chẳng biết Lâm Yến là con trai một của nhà họ Lâm, sau này cả cơ nghiệp khổng lồ đó đều là của anh ta.

Về sau không ai dám nói xấu cô nữa, những kẻ bịa chuyện, ghen tị với Ninh Thiệu đều bị Lâm Yến dọn dẹp sạch sẽ.

“Đúng vậy, hai người hồi cấp ba lúc nào cũng như hình với bóng, giờ sao lại không bên nhau nữa? Chia tay rồi à?” Một người đàn ông đeo dây chuyền vàng, bụng phệ tò mò hỏi.

Ninh Thiệu và bọn họ không có nhiều giao tình, sau khi tốt nghiệp cấp ba cũng chưa từng liên lạc. Người đàn ông trước mặt cô không nhận ra là ai nhưng cô vẫn lịch sự lựa chọn trả lời.

Dù sao đây cũng là buổi họp lớp mà cô đồng ý đi cùng Lê An An, nếu không bắt chuyện với ai thì không chỉ không tốt với cô mà còn làm khó cho An An.

“Anh ấy chết rồi.”

Ninh Thiệu bình tĩnh nói ra chuyện đó.

Trái ngược với sự điềm tĩnh của cô, những người bạn học đang nghển cổ lắng nghe thì như bị ném cho một quả bom, cả đám trợn tròn mắt, phòng riêng lại rơi vào im lặng như chết.

Ngoại trừ những người cố tình đi điều tra thì chẳng ai biết tin Lâm Yến đã chết.

Chẳng bao lâu sau, chủ đề này bị thay thế. Đến giờ ăn trưa, phòng riêng đông người hơn, Ninh Thiệu vẫn như trước — ngoài Lê An An ra, cô không nhận ra ai khác.

Có người chủ động bắt chuyện với cô, chủ yếu là hỏi về công việc, lương, nơi đang làm… Ninh Thiệu đều thành thật trả lời từng câu.

Cô chẳng có gì phải giấu.

Nhưng những người nghe được rằng cô làm bác sĩ ở vùng sâu vùng xa, trong mắt hiện lên sự thương hại, cả niềm vui khi thấy người khác gặp chuyện, thậm chí còn có chút không thể tin nổi.

Dù gì thì hồi cấp ba Ninh Thiệu luôn đứng top đầu, ngay cả khi quen Lâm Yến cũng không ảnh hưởng gì đến việc học. Đó cũng là lý do giáo viên khi ấy làm ngơ cho qua.
 
Back
Top Bottom