Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu

Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu
Chương 300: Tiểu Hoa, Khó chịu



Lúc này, “Rầm” một tiếng.

Cửa phòng bị đá văng từ bên ngoài.

Liễu Huyên Nhu giật bắn mình.

“Á!”

Tay cô ta run rẩy, không giữ chặt tấm chăn được, chăn trượt khỏi người.

Cô ta hoàn toàn tr*n tr**, bị người vừa bước vào nhìn thấy rõ mồn một.

Cả người cô ta lập tức lao thẳng vào lòng anh, giọng nghẹn ngào:
“Thiếu gia!”

Ngay khi Liễu Huyên Nhu sắp nhào vào lòng anh, thì “bốp”, Nam Tinh vừa bước vào đã đẩy cô ta ra.

Liễu Huyên Nhu theo phản xạ muốn bám víu lấy thứ gì đó, vội nắm lấy tay Quyền Tự.

Nhưng ngay khi cô ta chạm vào, người đàn ông vốn dĩ bị trúng thuốc, không có sức lực, bỗng rụt tay lại.

Cô ta ngã phịch xuống đất.

Quyền Tự lúc đầu mí mắt khẽ giật, trông rất yếu ớt, tâm trạng có vẻ không tệ.

Kết quả, bị kéo một cái, anh không nói gì, nhưng đôi lông mày đã nhíu lại.

Liễu Huyên Nhu khi nhìn thấy Nam Tinh thì sững sờ:
“Nam Tinh? Sao… sao lại là cô?”

Cô ta hoàn toàn không ngờ sẽ gặp lại Nam Tinh.

Cô ta cứ tưởng rằng Nam Tinh giờ này đã không còn mặt mũi quay về biệt thự lớn nữa.

Chuyện này… là sao?

Tuy nhiên, sự chú ý của Nam Tinh h0àn toàn không đặt lên người cô.

Nam Tinh cúi xuống, nhìn Quyền Tự đang nằm trên ghế sofa.

Đưa tay, chạm lên trán anh.

“Không sao chứ?”

Trán rất nóng.

Anh bị hạ thuốc gì vậy? Xuân dược?

Không, trông dáng vẻ của anh không giống.

Rất nhanh, Quyền Tự cho cô đáp án:

“Tiểu Hoa, hết sức rồi.”

Vừa nói, anh vừa đưa tay kéo cổ tay Nam Tinh, kéo cô vào lòng mình.

Đầu anh tựa lên vai cô, hàng lông mi đen dài khẽ run.

Chỉ là, khi ánh mắt anh lướt qua cánh tay của Nam Tinh, ánh nhìn bỗng khựng lại.

Cánh tay cô được bôi một lớp thuốc mỡ.

Có mùi máu tanh.

Anh mở miệng:
“Bị thương à?”

Nam Tinh cúi đầu nhìn thoáng qua, bình thản nói:
“Xe gặp tai nạn, cái ly vỡ nát, không cẩn thận bị xước.”

Anh nhìn chằm chằm vết thương đó một lúc, ánh mắt sâu thẳm.

Liễu Huyên Nhu ngồi dưới đất nhìn hai người ôm nhau, ngọt ngào tình tứ.

Nước mắt cô ta không ngừng rơi, nắm chặt tay lại.

Cuối cùng, cô ta phải thừa nhận, trong lòng mình dấy lên sự ghen tị khó nói thành lời.

Cô ta ghen tị với Nam Tinh, ghen tị vì Nam Tinh có được tất cả tình yêu của thiếu gia.

Ghen tị Nam Tinh có gia thế tốt như vậy, muốn làm gì cũng được.

Ghen tị vì Nam Tinh dễ dàng nhận được sự yêu thích của công chúng, còn cô ta chỉ là một kẻ thay thế.

Nam Tinh liếc nhìn cô ta một cái, kéo chiếc váy xanh đậm dưới đất, phủ lên người cô ta.

Liễu Huyên Nhu vừa khóc vừa trách móc:
“Nam Tinh, cô chính là người phụ nữ đáng ghét nhất trên thế giới này! Cô rõ ràng xấu xa như vậy, cô hại tôi thành ra thế này, nhưng lại giả vờ vô tội! Thật là vô liêm sỉ!”

Nam Tinh cười lạnh:
“Liễu Huyên Nhu, cô bớt giả bộ đi. Không phải người mua người hại tôi là cô? Không phải người bỏ thuốc Quyền Tự là cô? Không phải người tr@n truồng đến quyến rũ để thăng tiến là cô?
Cô đang giả vờ cái gì chứ? Cô là loại người nào, có cần tôi mang gương cho cô tự soi không?”

Quyền Tự ngồi bên cạnh Nam Tinh nghe, lông mi khẽ rung.

Anh ngẩng đầu, liếc Liễu Huyên Nhu một cái, sau đó lại nhìn cánh tay bị thương của Nam Tinh.

Không nói gì.

Liễu Huyên Nhu ôm ngực:
“Tôi thành ra thế này là tại cô! Đều là lỗi của cô! Rõ ràng cô mới là kẻ thay thế của tôi! Rõ ràng Tiểu Mặc tìm cô làm vị hôn thê vì cô giống tôi, rõ ràng Thiếu gia giữ cô bên mình cũng vì cô giống tôi! Là cô cướp đi tất cả của tôi! Tôi chỉ lấy lại những gì thuộc về mình thì có gì sai?

Là cô cướp tất cả của tôi, đều là lỗi của cô!!”

Cô ta khăng khăng nguyên nhân dẫn đến mọi thứ hôm nay là Nam Tinh, không phải bản thân mình.

Cô ta chắc chắn rằng Nam Tinh là kẻ xấu.

Nam Tinh nhìn Liễu Huyên Nhu, ánh mắt lạnh lẽo.

Cô không nói gì, ngược lại càng khiến Liễu Huyên Nhu kích động hơn.

“Cô… cô có ý gì? Sao không nói gì?”

Nam Tinh nghe tiếng bước chân ngoài cửa, mở miệng:
“Có người muốn nói với cô.”

Lời vừa dứt, Tống Cảnh Hiên chậm rãi bước vào.

Phía sau anh ta, còn có cảnh sát.

Tống Cảnh Hiêm lên tiếng:
“Cảnh sát, người phụ nữ dưới đất đó chính là Liễu Huyên Nhu.”

Căn phòng bỗng sáng rực lên.

Bộ dạng chật vật của Liễu Huyên Nhu bị mọi người nhìn thấy không sót gì.

Ninh Đào cầm điện thoại livestream bước vào, tức giận nói:
“Tôi muốn xem là ai hại tôi!”

Lời vừa dứt, dáng vẻ tr@n truồng của Liễu Huyên Nhu nằm dưới đất lập tức được phát trực tiếp cho toàn bộ khán giả cả nước.

Liễu Huyên Nhu giật nảy mình:
“Á! Đừng! Đừng mà!”

Ninh Đào cũng ngơ ngác, lẩm bẩm:
“Sao dưới đất lại có một người phụ nữ không mặc gì thế này? Lẽ nào tội phạm đều không thích mặc quần áo à?”

Sau đó, hai nữ cảnh sát tiến lên:
“Cô Liễu Huyên Nhu, cô bị tình nghi thuê người bắt cóc, cần theo chúng tôi về đồn cảnh sát một chuyến.”

Liễu Huyên Nhu lắc đầu, khuôn mặt đau khổ:
“Không, không.”

Đầu cô ta ong ong.

Cô ta bị livestream, sự nghiệp diễn viên của cô ta tiêu tan.

Chuyện cô ta bỏ tiền thuê người bị phát hiện nhanh như vậy.

Cô ta…

Khuôn mặt Liễu Huyên Nhu tái nhợt, đôi mắt đầy tuyệt vọng.

Tại sao?
Rõ ràng không nên như thế này chứ.

Cảnh sát xử lý vụ việc rất nhanh chóng.

Liễu Huyên Nhu bị hai nữ cảnh sát ép mặc quần áo, sau đó dẫn đi.

Livestream của Ninh Đào cũng bị ngắt do liên quan đến việc cảnh sát đang làm.

Nhưng dù vậy, Liễu Huyên Nhu vẫn khiến hot search nổ tung!!

“Chết tiệt, chết tiệt!!”

“Cái này đúng là cú sốc cực lớn!!”

“Liễu Huyên Nhu thuê người bắt cóc? Bắt cóc Nam Vũ Nam Tinh với Ninh Đào?? Chết tiệt chết tiệt chết tiệt!!!”

“Xem người quả thật không thể chỉ nhìn bề ngoài.”

Năm phút sau, mọi người trong phòng đều rời đi.

Bên cạnh vòi nước.

Quyền Tự đang rửa tay, rửa đi rửa lại.

Anh cúi mắt, từ sau khi Liễu Huyên Nhu rời đi, anh vẫn giữ im lặng, không biết đang nghĩ gì.

Ngoài phòng tắm, Bạch Vũ nói với Nam Tinh:
“Nam Tinh tiểu thư, thiếu gia đã trúng thuốc mê, cần kiểm tra cơ thể.”

Nam Tinh cũng lo loại thuốc đó sẽ gây hại cho sức khỏe của Quyền Tự.

Cô gật đầu.

Bạch Vũ do dự:
“Nam Tinh tiểu thư, thiếu gia có thể sẽ không chủ động đi kiểm tra cơ thể. Làm phiền cô rồi.”

Nam Tinh đứng chờ ngoài cửa, mãi không thấy người trong phòng tắm ra, đành phải vào.

Vừa vào, cô thấy tay Quyền Tự bị vò dưới vòi nước, đã đỏ bừng lên.

Cô nhíu mày.

Anh đang làm gì vậy?

Cô bước tới, đưa tay, ấn chặt bàn tay đang bị chà đến đỏ ửng đó.

Động tác của Quyền Tự ngừng lại.

Anh ngẩng đầu, nhìn vào gương.

Nam Tinh đứng bên cạnh anh, không nói gì, chỉ dùng xà phòng rửa lại tay cho anh, sau đó lấy khăn giấy bên cạnh lau khô.

Cô mở miệng:
“Được rồi, sạch rồi.”

Cô không cho Quyền Tự cơ hội nói, kéo anh ra ngoài.

Giọng khàn khàn của Quyền Tự vang lên:
“Tiểu Hoa, khó chịu.”

Nam Tinh sững người, ôm lấy anh.

“Vì thuốc sao?”

Quyền Tự nghiêng đầu, đưa ra câu trả lời không rõ ràng:
“Có lẽ.”

Anh vốn nghĩ rằng nói vậy sẽ khiến Tiểu Hoa càng thương anh hơn chút.

Nhưng kết quả, chỉ đổi lại một câu:
“Bác sĩ ở phòng bên cạnh, kiểm tra cơ thể, để bác sĩ xem thử.”
 
Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu
Chương 301: Anh ta không xứng



Quyền Tự vừa nghe đã nhíu mày.

Đi khám bác sĩ?
Chuyện nhỏ nhặt của Liễu Huyên Nhu chỉ là một khúc nhạc đệm không đáng kể, bị bỏ qua ngay lập tức.

Bàn tay của anh bị rửa đến lạnh ngắt.

Anh không mấy vui vẻ khi phải đi gặp bác sĩ, nhưng vì Nam Tinh kéo anh đi, anh cũng không nói gì thêm.

Họ đi đến trước cửa một căn phòng khác.

“Cạch.”

Nam Tinh đẩy anh vào trong.

Dưới ánh mắt u ám của Quyền Tự, Nam Tinh đóng cửa lại.

Hai người bị ngăn cách.

Nam Tinh cúi đầu, xử lý công việc trong tay.

Chuyện ba người bọn họ suýt bị bắt cóc đã khiến dư luận náo động.

Đầu tiên là đăng bài trên Weibo, thông báo mọi người đều bình an.

Nhân tiện cũng công khai chuyện Ninh Đào bị fan cuồng tạt keo lên người.

Khi mọi người còn đang phẫn nộ, tin tức này vừa ra lại càng làm sóng gió thêm dữ dội.

Cụm từ “Fan cuồng đáng chết!” nhanh chóng leo lên top tìm kiếm.

Chưa đầy 15 phút, cô đã xử lý xong mọi thứ.

Ngẩng đầu lên, phát hiện cánh cửa phòng vẫn đóng kín, người bên trong chưa hề bước ra.

Bạch Vũ lo Nam Tinh buồn chán, bèn nói:
“Nam Tinh tiểu thư, ngài muốn ra ngoài đi dạo một chút không? Đợi thiếu gia kiểm tra xong, ngài ấy sẽ đến tìm ngài.”

Nam Tinh nhìn xung quanh một lượt, nghi hoặc hỏi:
“Quyền Nhung và ông cụ Quyền không đến à?”

Dựa theo sự quan tâm của hai người đó đối với Quyền Tự khi cô từng gặp lần trước, đáng lẽ vừa nghe tin đã phải đến ngay.

Sao lại mãi chưa thấy?

Bạch Vũ mỉm cười:
“Ông cụ Quyền không biết chuyện này. Chủ tịch Quyền đang làm việc ở công ty, vẫn chưa về.”

“Không biết?”

Bạch Vũ giải thích:
“Ông cụ Quyền bị bệnh tim. Toàn bộ chuyện trong nhà họ Quyền đều do thiếu gia và chủ tịch Quyền xử lý. Những việc như thế này, đến tai ông cụ thì chắc hẳn đã được giải quyết xong từ lâu rồi.”

Nghe xong, Nam Tinh im lặng.

Năm phút sau, Nam Tinh một mình xuất hiện ở sân trong.

Ban đầu cô nghĩ tiệc nhà họ Quyền sẽ là kiểu nghiêm trang, không ai dám cười đùa.

Không ngờ lại thấy bàn mạt chược, bàn đánh bài, bàn bi-a, khắp nơi đều là cảnh chơi đùa náo nhiệt.

Vừa bước vào không lâu, cô đã nghe thấy tiếng Quyền San gọi to từ xa:
“Chị dâu nhỏ!”

Nam Tinh ngẩng đầu.

Quyền San vẫy tay với cô.

Cô nhìn một chút, à, nhận ra rồi, là Quyền San.

Nam Tinh đi tới.

Những người ngồi đó đều là lần đầu tiên được thấy cô ngoài đời thực.

Khi nhìn cô ở khoảng cách gần như vậy, có vài người không khỏi sững sờ.

Có người nhỏ giọng thì thầm:
“Bảo sao trước đây lại hot đến thế. Đúng là xinh đẹp thật.”

Cô gái quyến rũ ngồi bên cạnh không phục, hừ lạnh:
“Giới giải trí đầy gái đẹp, đâu phải chỉ có mình cô ta.”

Quyền San thì kiên định tin rằng Nam Tinh chính là người mà Tự của cô ấy thích.

Vì thế đối với Nam Tinh đặc biệt nhiệt tình.

Cô ấy đứng dậy nhường chỗ:
“Chị dâu nhỏ, ngồi đi.”

Quyền Tống cười như không cười:
“Quyền San, cẩn thận vui mừng quá sớm.”

Trong mắt Quyền Tống, Nam Tinh đúng là rất đẹp.

Nhưng nhìn cô, anh ta chỉ thấy sự lạnh lùng cô độc.

Còn Tự ca của anh ta, tính cách đó chỉ có thể khiến người khác cung phụng anh, làm sao có chuyện anh đi chiều chuộng người khác?

Nhìn qua là biết khí chất hai người hoàn toàn không hợp.

Hai người này chắc chắn không có kết quả.

Có người bên cạnh tiếp lời:
“Tôi thấy Liễu Huyên Nhu vẫn có khả năng làm chị dâu nhỏ hơn.”

Nam Tinh quét mắt nhìn đám người này.

Họ không biết chuyện Liễu Huyên Nhu vừa bị đưa ra ngoài sao?

Cô lại nhìn quanh một lượt.

Nhà họ Quyền to lớn như vậy, đường ra chắc chắn phải có nhiều lối.

Có lẽ vì không muốn ảnh hưởng đến tâm trạng của mọi người, nên khi rời đi, họ đã cố ý tránh đám đông này.

Nam Tinh cầm quân mạt chược, nghịch một lát rồi mở miệng:
“Các người không xem hot search sao?”

Vừa dứt lời, cô gái quyến rũ kia liền mỉa mai:
“Giới giải trí ấy à, chỉ là trò tiêu khiển cho người bình thường thôi. Nam Tinh tiểu thư thật sự nghĩ ai cũng chú ý đến các người à?”

Nam Tinh liếc cô ta một cái, không nói gì.

Quyền Tống, làn da trắng trẻo, nhưng vì mang họ Quyền, từ nhỏ được mọi người nâng niu, nên anh ta cũng có chút kiêu ngạo.

Anh ta vẫy tay:
“Được rồi, đừng cãi nữa.”

Quyền Tống nói:
“Mặc kệ cô vào tiệc nhà chúng tôi bằng cách nào, nhưng đã vào rồi thì coi như người nhà, chơi vài ván chứ?”

Nam Tinh quét mắt nhìn mọi người:
“Tôi không biết chơi.”

Quyền Tống cười cười:
“Cô khách sáo rồi. Cái này học qua loa là biết ngay. Chơi không lớn, mỗi ván chỉ một ngàn.”

Có người tiếp lời:
“Cô có đủ tiền chơi không?”

Vừa dứt lời, cô gái quyến rũ bên cạnh che miệng cười:
“Mấy người cũng thật là, dù sao cô ta cũng là đại tiểu thư nhà họ Nam. Sao lại coi thường người ta thế? Tuy nhà họ Nam không giàu bằng nhà họ Quyền, nhưng mấy đồng lẻ này vẫn trả được mà.”

Đôi khi, con người không có lỗi, nhưng nhan sắc lại là cái tội.

Đặc biệt là vẻ đẹp mang theo sự xa cách, đầy kinh diễm như của Nam Tinh.

Rất dễ khiến các cô gái ghen tị.

Chẳng hạn như bây giờ.

Người ở đây, ai nấy nhìn Nam Tinh đều mang ánh mắt ghen ghét đố kỵ.

Nam Tinh giơ tay, tháo chiếc mũ trên đầu xuống.

Khuôn mặt cô hoàn toàn lộ ra trước ánh nhìn của mọi người.

Cô dường như không hề nhận ra vẻ kinh ngạc xung quanh.

Một tay đặt lên bàn mạt chược:
“Tôi không có nhiều tiền. Thua hết, tôi không chơi nữa.”

Quyền San lên tiếng:
“Chị dâu nhỏ, chị cứ yên tâm chơi, thua bao nhiêu tính hết cho em.”

Vừa dứt lời, Quyền Tống cười lạnh:
“Quyền San, tiền của em chẳng phải cũng là của nhà họ Quyền sao? Người khác muốn chơi, thắng thua tự chịu.”

Quyền San định phản bác, nhưng Nam Tinh cất lời:
“Đúng vậy, là như thế.”

“Được rồi, bắt đầu đi.”

Quyền San đứng bên cạnh giảng giải luật chơi cho Nam Tinh.

Hai ván kết thúc.

Quyền San tức đến mức nhíu chặt mày:
“Quyền Tống, anh còn có thể vô liêm sỉ hơn nữa không? Này, hai người các anh đẩy bài rõ ràng như thế, sao không đưa thẳng tiền cho Quyền Tống luôn đi?”

Quyền Tống cười cười, không để tâm:
“Quyền San, em không chơi thì ít nói thôi.

Nam Tinh chẳng để ý thua chút tiền này, em để ý làm gì?”

Đang nói, từ xa, Tống An An vui vẻ chạy tới:
“Nam Tinh, Nam Tinh!”

Trịnh Vinh theo sau cậu nhóc bước đến.

Quyền San chào hỏi:
“Anh Vinh.”

Những người khác cũng đồng loạt lên tiếng:
“Anh Vinh.”

Nhà họ Trịnh, nhà họ Quyền, và nhà họ Tống.

Vài gia tộc lớn qua lại thân thiết.

Tuy nhà họ Trịnh không kinh doanh, nhưng ở Đế Đô cũng được xem là danh gia vọng tộc.

Những người này đều quen biết Trịnh Vinh.

Không lâu sau, một ván mạt chược khác lại bắt đầu.

Quyền San đứng bên cạnh không nhịn được mà nói:
“Anh Vinh, bọn họ hợp sức bắt nạt Nam Tinh.”

Ánh mắt kinh ngạc của Trịnh Vinh lướt qua đám người đối diện.

Quyền Tống giải thích:
“Anh Vinh đừng nghe Quyền San nói bậy, chỉ là giao lưu kỹ thuật mạt chược thôi.”

Lời vừa dứt, chẳng bao lâu.

Ba ván mạt chược nữa kết thúc.

Trên bàn mạt chược, bốn người chơi thì hai người ra sức đẩy bài cho Quyền Tống.

Nam Tinh chơi chưa bao lâu đã kết thúc.

Thời gian chơi bài còn ngắn hơn thời gian xào bài.

Trịnh Vinh đứng bên cạnh nhìn, tặc lưỡi.

Vừa nhìn vừa ném ánh mắt khích lệ về phía Quyền Tống và những người khác.

Thốt lên một câu:
“Các người, đúng là giỏi thật.”

Hợp sức giăng bẫy để lừa tiền của Nam Tinh.

Anh ta thật sự, lâu rồi không thấy ai dám ngang nhiên như vậy trước mặt Nam Tinh.

Bỗng nhiên, Trịnh Vinh phần nào hiểu được sở thích của anh họ.

Bảo sao anh họ thích xem náo nhiệt.

K1ch thích thế này, ai mà chẳng thích chứ?

Quyền San tức giận trừng mắt với Trịnh Vinh:
“Anh Vinh không phải rất thân với chị dâu nhỏ sao? Sao không giúp chị ấy?”

Trịnh Vinh nghĩ ngợi.

Giúp Nam Tinh trên địa bàn của nhà họ Quyền?

Anh ta không xứng.
 
Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu
Chương 302: Chơi trò chơi



Quyền San nhìn Trịnh Vinh mãi không lên tiếng, lại thấy Nam Tinh liên tục thua tiền.

Cô ấy bước đến trước mặt Nam Tinh.

“Chị dâu nhỏ, để em chơi thay cho. Dù gì chị cũng không biết chơi trò này, họ cố ý giăng bẫy chị, cứ tiếp tục thế này chị sẽ thua rất nhiều tiền đấy.”

Nam Tinh cầm một quân bài nhất sách, xoay vòng trong tay.

“Tôi mang theo không nhiều tiền lắm.”

Lời vừa dứt, một giọng cười khẩy vang lên từ người phụ nữ yêu kiều kia.

“Cô không mang đủ tiền? Cô đang đùa với chúng tôi đấy à?”

Ngay sau đó, có người phụ họa, châm chọc:
“À đúng rồi, chị Cầm Cầm, tôi nghe nói tiểu thư nhà họ Nam nhận nhầm người. Người trước mắt chúng ta đây không phải tiểu thư thực sự của nhà họ Nam đâu.”

Người phụ nữ yêu kiều bật cười lớn hơn:
“Thật sao? Không thể nào!”

“Chuyện này làm gì có giả. Tự ca còn đến tham dự sinh nhật của tiểu thư thực sự nhà họ Nam mà.”

Nam Tinh đánh ra quân nhất sách.

Quân bài vừa rơi xuống bàn, Quyền Tống lên tiếng:
“Ù.”

Cạch, một loạt quân bài được đẩy trên bàn.

Quyền Cầm Cầm che miệng cười:
“Nam Tinh, trong khoảng thời gian ngắn như vậy cô thua bao nhiêu rồi? Năm, sáu vạn rồi nhỉ? Cứ tiếp tục thua như thế, không biết cô còn đủ tiền trả không nữa.”

Nam Tinh dựa lưng vào ghế, lấy điện thoại ra, gọi cho Bạch Vũ.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối.

“Nam Tinh tiểu thư.”

Nam Tinh đáp:
“Ừ, anh có tiền không?”

Bạch Vũ sững sờ một chút, nhưng nhanh chóng trả lời:
“Có, Nam Tinh tiểu thư.”

“Tôi đang chơi mạt chược, thua sáu vạn rồi.”

Cô vừa nói đến đây, Bạch Vũ liền hiểu:
“Nam Tinh tiểu thư, cô chờ chút, tôi sẽ mang qua ngay.”

“Ừ.”

Nam Tinh trả lời một tiếng, rồi cúp máy.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn mấy người đối diện:
“Một lát nữa sẽ có người mang tiền tới.”

Lời vừa dứt, mấy người đối diện nhìn nhau, cười rộ lên.

“Mỹ nhân, cô vẫn muốn chơi tiếp à?”

Nam Tinh không thèm để ý đến ánh mắt chế giễu của họ, gật đầu:
“Chơi.”

Quyền Tống lên tiếng:
“Hay là chờ người mang tiền tới rồi hãy chơi tiếp.”

Quyền Cầm Cầm tiếp lời:
“Cũng phải, nếu cô ta không trả tiền, chẳng phải Quyền Tống đại thiếu gia của chúng ta sẽ thành người chơi miễn phí à?”

Quyền Tống cười mắng:
“Chỉ có em là nhiều lời.”

Câu nói làm cả nhóm bật cười ầm lên.

Trịnh Vinh nhìn dáng vẻ Nam Tinh kéo thấp vành mũ, không nói lời nào, lạnh lùng.

Anh ta đứng bên cạnh cô, lên tiếng:
“Tiền bối, hay là để tôi ứng trước cho? Cô chơi tiếp đi?”

Nam Tinh lắc đầu:
“Không cần, chắc sắp tới rồi.”

Lời vừa dứt, liền nghe thấy giọng kinh ngạc của Quyền Cầm Cầm:
“Chú Bạch?”

Từ xa, Bạch Vũ xách theo một chiếc vali đen, bước tới.

Anh ta lên tiếng:
“Tôi đến đưa đồ.”

Có người bên cạnh phụ họa:
“Chú Bạch, chú tự mình mang tới sao?”

Lúc này, từ bóng tối phía sau Bạch Vũ có một người bước ra.

Tiếng ho khan trầm thấp vang lên.

Không khí vốn dĩ hòa hợp đột nhiên trở nên im lặng khi mọi người nhìn thấy người tới.

Quyền Tống đứng bật dậy.

Ngoài Nam Tinh, tất cả mọi người ở bàn mạt chược đều đứng dậy.

Từng người kính cẩn cúi chào:
“Tự ca.”

Người không biết còn tưởng đây là cảnh gặp một nhân vật lớn trong xã hội phong kiến.

Quyền Tự đứng đó, không nói lời nào.

Ánh mắt anh hờ hững quét qua một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Nam Tinh.

Kin kít một tiếng, ghế bị kéo ra, Nam Tinh đứng dậy, bước thẳng đến trước mặt Quyền Tự.

“Sao rồi?”

Ánh mắt Quyền Tự sâu thẳm:
“Tiểu Hoa còn quan t@m đến việc này sao?”

Anh vừa nói, vừa dang tay kéo cô vào lòng.

Đầu anh tựa lên vai cô, dáng vẻ mỏi mệt, yếu ớt.

Bạch Vũ ngẫm nghĩ một lát.

Quyền Tự nhướng mắt, liếc anh ta một cái.

Bạch Vũ cúi đầu:
“Loại thuốc mê đó không gây hại đến cơ thể thiếu gia, nhưng cần nghỉ ngơi nhiều hơn vài ngày. Những ngày này có thể sẽ không thoải mái lắm, Nam Tinh tiểu thư nên chú ý chăm sóc.”

Nghe xong, Nam Tinh gật đầu:
“Được.”

Cô trả lời xong, vòng tay ôm lại Quyền Tự.

Sau đó hỏi Bạch Vũ:
“Đã mang tiền tới chưa?”

“Đã mang rồi.”

Nam Tinh nói tiếp:
“Đưa cho anh ta đi.”

Cô giơ tay chỉ Quyền Tống ngồi trước bàn mạt chược.

Bàn mạt chược lập tức im ắng, không một ai lên tiếng.

Ngỡ ngàng, bàng hoàng, khó tin.

Mấy từ này có lẽ diễn tả được tâm trạng của những người ngồi trước bàn mạt chược lúc này.

Nam Tinh thật sự đang ở bên Tự ca sao??

Người này thực sự là Tự ca sao??

Bạch Vũ đưa tiền đến trước mặt Quyền Tống, mở chiếc vali đen ra.

Anh ta mỉm cười:
“Quyền Tống thiếu gia, cậu kiểm tra đi.”

Ngón tay Quyền Tống cứng đờ, mãi một lúc sau mới lấy lại tinh thần.

Anh ta đưa tay, đẩy vali ra, thu lại biểu cảm kinh ngạc, lên tiếng:
“Chú Bạch, chúng tôi chỉ chơi với Nam Tinh thôi, không thực sự muốn lấy tiền.”

Trong đám đông, có lẽ chỉ có Quyền San là bật cười được.

Cô ấy cười đến không ngậm miệng lại nổi:
“Ôi trời, vừa rồi chẳng phải còn nói chị dâu nhỏ là Liễu Huyên Nhu sao? Không phải cho rằng Nam Tinh không xứng với Tự ca sao?
Thế nào rồi? Bị vả mặt chưa?”

Cô ấy cười nhạo tất cả những người có mặt.

Bầu không khí im ắng, lời nói này lọt vào tai Quyền Tự.

Quyền Tự nhướng mắt, liếc qua những người trước bàn mạt chược.

“Mấy người đang chơi gì thế?”

Nam Tinh kéo anh đến bàn mạt chược:
“Anh biết chơi cái này không?”

Quyền Tự nhìn lướt qua:
“Biết một chút.”

Anh nói xong, hờ hững lên tiếng:
“Giúp Tiểu Hoa thắng lại nhé?”

Nói xong, anh đã ngồi xuống ghế.

Quyền Tống từ lâu đã mất dáng vẻ bình thản, đứng ngồi không yên, đột ngột đứng dậy:
“Tư ca, chúng tôi không biết Nam Tinh là chị dâu nhỏ, cứ nghĩ cô ấy chỉ nói đùa.”

Quyền Tự thờ ơ đáp:
“Ừm.”

Quyền Tống vẫn không ngồi xuống, Quyền Tự liếc một cái, đôi mắt xám nhạt lướt qua mặt anh ta.

“Đứng làm gì?”

Quyền Tống không trả lời.

Quyền Cầm Cầm đứng bên cạnh nắm chặt váy, lo lắng không yên.

Quyền Tự ho khẽ, bàn tay thon dài đặt lên tay vịn ghế, giọng điệu nhàn nhạt:
“Sao? Không muốn chơi với tôi?”

“Không, không phải.”

Những người khác cũng vội vàng lắc đầu.

Quyền Tống ngồi xuống, căng thẳng nắm chặt tay.

Rất nhanh, trò chơi bắt đầu.

Nam Tinh nhìn lướt qua một vòng, những người này trông sao mà căng thẳng thế?

Cô nhướng mày.

Cùng họ Quyền, đều là người một nhà, cúi đầu không gặp ngẩng đầu gặp, vậy mà vẫn sợ anh như thế?

Cô liếc nhìn Quyền Tự.

Trịnh Vinh kéo một chiếc ghế đến bên cạnh Nam Tinh.
“Tiền bối, cô ngồi đi.”

Nam Tinh ngồi xuống, lên tiếng:
“Họ ngoan ngoãn hơn nhiều rồi.”

Vừa nãy hai người kia còn công khai nhường bài cho Quyền Tống.

Đến lượt Quyền Tự, họ lại ngoan ngoãn đánh bài đàng hoàng.

Một người căng thẳng đến nỗi làm rơi cả quân bài xuống bàn.

Trịnh Vinh nhìn với vẻ mặt phức tạp:
“Rất ít người không sợ Tự ca.”

Trừ cô.

Trịnh Vinh lặng lẽ liếc Nam Tinh.

Thật sự là kỳ nhân.

Có thể hẹn hò với Tự ca, còn khiến Tự ca phục tùng ngoan ngoãn thế này.

Quyền Tự liếc một cái, thấy Trịnh Vinh đang nói chuyện với Nam Tinh.

Anh dời mắt, trên gương mặt lộ vẻ không kiên nhẫn:
“Mấy người chơi bao nhiêu tiền?”

“Một nghìn một ván.”

Quyền Tự khẽ nhếch môi:
“Tăng lên một vạn một ván đi.”

Anh vừa nói xong, không ai dám ý kiến.
 
Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu
Chương 303: Tất cả là tặng tôi sao?



Một giờ sau.

“Khụ khụ.”

Quyền Tự cúi đầu, khẽ ho một tiếng.

Một tay anh chống vào góc bàn, gân xanh nổi lên.

Nam Tinh lập tức đưa tay đỡ lấy anh.

“Không sao chứ?”

Quyền Tự ôm eo cô, kéo cô vào lòng.

Bên cạnh, Bạch Vũ đang làm những bước tính toán cuối cùng.

Trên bàn mạt chược, ngoài Quyền Tự ra, sắc mặt của những người khác đều không mấy dễ chịu.

Nhưng lại không ai dám nói gì.

Bạch Vũ lên tiếng:
“Thiếu gia, tổng cộng ngài thắng 309 vạn.”

Bên cạnh, Trịnh Vinh lặng lẽ hít mũi, ánh mắt có phần đồng cảm liếc nhìn Quyền Tống.

Tổng cộng chơi bảy ván.

Không thắng được ván nào.

Quyền Tự lại càng nâng mức cược lên cao hơn.

Ban đầu, mỗi ván là một vạn, sau đó tăng lên mười vạn mỗi ván.

Dù nhà có mỏ, nhưng mỏ đó hiện tại chưa thuộc về họ.

Quyền Tống và đám bạn chỉ là mỗi tháng lấy một ít tiền tiêu vặt.

Lần này thua tan nát.

Mấy người trẻ tuổi ngồi đó, ai nấy đều cúi đầu ủ rũ, không ai dám ngẩng mặt lên.

Nam Tinh nhìn thoáng qua.

Quyền Tự lớn hơn bọn họ không bao nhiêu, cũng là ngang hàng.

Nhưng anh đã tạo uy trước mặt họ từ lâu, đánh bại họ dễ như bóp gà con, đến mức họ không dám phản kháng.

Nam Tinh không còn hứng thú nữa, kéo tay Quyền Tự.

“Chúng ta đi thôi, đừng chơi nữa.”

Nói rồi, cô kéo tay anh.

Quyền Tự cũng không phản đối, đứng lên theo.

Chỉ là trước khi đi, anh liếc nhìn Quyền Tống.

“Trình độ thế này mà cũng đòi sắp đặt kế hoạch?”

Quyền Tống cúi đầu, không dám nói một lời.

Nam Tinh kéo anh rời khỏi chỗ ngồi.

Hai người vừa đi, Quyền San cuối cùng không nhịn được mà bật cười.

“Quyền Tống, anh thật sự đáng đời!”

Quyền Tự bất ngờ xuất hiện ở bữa tiệc này đã thu hút không ít sự chú ý.

Nhưng điều càng thu hút hơn là người phụ nữ đứng bên cạnh anh.

Quyền Tự bây giờ có phụ nữ bên cạnh?

Hai năm trước, vào dịp sinh nhật ông cụ, đã có lời đồn về việc thiếu gia nhà họ Quyền tức giận vì một người phụ nữ.

Chỉ là lúc đó hỗn loạn, cuối cùng cũng không ai biết thiếu gia vì ai mà nổi giận.

Hôm nay, cuối cùng mọi người đã tận mắt chứng kiến.

Hai người đi vào đại sảnh.

Không ít thân thích xung quanh đi tới, cười nói chào hỏi.

Nhưng ai cũng hiểu rõ Quyền Tự, nên rất giữ chừng mực, khách sáo vài câu rồi dừng lại.

Không hiểu sao hôm nay, Quyền Tự lại cư xử khác thường.

Trước đây, anh rất chán ghét những chuyện thế này.

Hôm nay, anh lại kiên nhẫn chào hỏi từng thân thích đến bắt chuyện.

Nam Tinh bị anh kéo theo, đi cùng một vòng mời rượu.

Mỗi thân thích đến, đều tò mò hỏi thăm cô, dù không nói, ánh mắt cũng lướt qua cô vài lần.

Quyền Tụ kiên nhẫn hết mức, ai hỏi gì anh cũng trả lời từng câu.

Một người phụ nữ mặc sườn xám, tay cầm ly rượu nho, cười hỏi:
“Cô gái xinh đẹp này là bạn gái của A Tự đúng không?”

Giọng Quyền Tự trầm chậm:
“Vị hôn thê.”

Nam Tinh đứng bên cạnh sững sờ.

Không chỉ cô, mà người vừa hỏi cũng sững sờ.

Vị hôn thê?
Vậy có nghĩa là sắp kết hôn?

Chẳng bao lâu sau, cả bữa tiệc đều biết rằng vị thiếu gia nhà họ Quyền, người hiếm khi xuất hiện, đã dẫn vị hôn thê tới.

Khi mọi người đã rời đi hết, ngoài ban công.

Nam Tinh kéo anh đến gần rèm cửa, hạ thấp giọng.
“Em là vị hôn thê của anh?”

Quyền Tự liếc cô một cái.
“Chứ sao nữa?”

“Anh chưa từng nói với em.”

Ánh mắt Quyền Tự sâu thẳm nhìn cô.
“Tiểu Hoa, em có phải đã quên gì không?”

Nam Tinh chớp mắt vài cái.

“Em quên gì?”

Nhìn vẻ mặt ngây ngốc của cô, ánh mắt Quyền Tự trầm xuống. Anh bước đến gần cô một bước, ép cô vào cửa sổ.
“Khi đó, lúc em bỏ thuốc anh, em đã nói gì, quên rồi sao?”

Lời nhắc của anh khiến cô lập tức nhớ ra.

Sợ một năm rưỡi rời đi sẽ có biến cố, cô đã nhân lúc anh hôn mê mà nói hai người coi như đã đính hôn.

Cuộc đính hôn vội vàng đó, cô tưởng rằng không tính nữa.

Cô gật đầu.
“Em nhớ rồi.”

Tiếng chuông đồng hồ vang lên vào lúc mười giờ tối.

Cuối cùng, Quyền Nhung trở về.

Ông cụ Quyền cũng từ thư phòng đi ra.

Chống gậy, vừa đến đầu cầu thang đã không nhịn được hỏi:
“Tôi nghe nói Nam Tinh đến rồi?”

Đến lúc này, ông cụ Quyền mới nhận được tin.

Nam Tinh và Quyền Tự từ ngoài ban công đi vào.

Quyền Nhung được trợ lý đẩy vào, tay cầm chuỗi hạt trầm hương, ánh mắt lạnh nhạt.

Thấy Nam Tinh, ông cụ Quyền không nhịn được mà cười.

Ông mặc bộ trường sam, nụ cười đầy nếp nhăn nhưng tràn đầy sức sống.

Ông trực tiếp bỏ qua hai đứa cháu trai, từ xa gọi lớn một tiếng.
“Nam Tinh?”

Nam Tinh gật đầu, đi tới.

“Ông nội.”

Ông cụ Quyền cười gật đầu.
“Ừ.”

Là một ông lão, ông không giỏi nói chuyện phiếm với hậu bối là con gái.

Ánh mắt ông nhìn xung quanh, tìm kiếm ai đó.

Quyền Nhung hỏi:
“Ông tìm ai vậy?”

“Cô Nùng Lộ của con đâu rồi?”

Quyền Nhung cau mày.
“Ông tìm bà ta làm gì?”

Nghe ra sự chán ghét trong lời nói của cháu trai, ông cụ Quyền không đồng tình, nói:
“Dù sao bà ấy cũng là cô họ của con.”

Nói xong, ông cụ Quyền thở dài.
“Ba mẹ các con mất sớm, hai đứa lại đều là đàn ông. Tiểu Tinh sau này gả vào nhà họ Quyền, có gì không hiểu, cô họ của các con cũng có thể giúp đỡ.”

Ông cụ Quyền luôn cảm thấy nhà họ Quyền thiếu đi sự hiện diện của một người phụ nữ.

Trong số các họ hàng, Quyền Nùng Lộ là người khá tốt về mọi mặt.

Quyền Tự nhìn ông cụ.
“Cô họ?”

Ông cụ Quyền lấy ra một quyển sổ, lật xem.
“À, có lẽ A Tự không rõ. Ba của cô họ con với ông nội là…”

Chưa kịp nói hết, Quyền Tự đã lạnh lùng cắt ngang.
“Sau này đừng nhắc tới bà ta nữa.”

Ông cụ khựng lại, im bặt.

Ý thằng nhóc này là gì?

Quyền Nhung cầm chuỗi hạt, giọng nhạt nhẽo.
“Quyền Nùng Lộ bị bắt rồi, lòng dạ bất chính, lợi dụng danh nghĩa tập đoàn Quyền Thị làm nhiều việc phi pháp.”

Nghe đến đây, lời định nói ra của ông cụ bị nuốt ngược vào trong.

Nhìn hai đứa cháu, ông cụ bất giác đổi chủ đề.

Kể từ khi hai đứa cháu lớn lên, ông đã không còn lo chuyện trong nhà nữa.

Thường ngày chỉ chăm hoa, tán gẫu với bạn già.

Ban đầu định nhờ người giúp đỡ, hỗ trợ cho chuyện cưới xin của cháu trai.

Ông còn cảm kích vì trước đây ít liên lạc qua lại.

Không ngờ lại xảy ra chuyện này.

Nhà không có trưởng bối nữ, việc tặng lễ ra mắt cho Nam Tinh cũng đều do một tay ông cụ chuẩn bị.

Ông ngồi trên ghế gỗ lim vàng, gọi Nam Tinh tới.

“Tiểu Tinh, lại đây, xem có cái nào thích không?”

Dứt lời, quản gia mang mười mấy hộp quà ra.

Từng cái một được mở ra bày lên bàn.

Mỗi món đồ đều do ông cụ Quyền tự tay chọn lựa, giá trị không nhỏ.

Chỉ là, ừm… không phải để đeo mà là để cất giữ.

Trâm cài tóc tua rua bằng vàng chạm khắc hoa mẫu đơn.

Mặt dây chuyền Phật bằng ngọc dương chi.

Hoa tai kim cương giọt nước.

Thậm chí còn có một chiếc vòng cổ kim cương với viên đá lớn bằng quả trứng bồ câu.
 
Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu
Chương 304: Ông nội nên tìm một bạn đời



Nam Tinh dừng mắt nhìn những vật trên bàn một lúc.

"Ông nội, những thứ này là cho cháu sao?"

Lão gia tử chống gậy, gật đầu:
"Đúng, đúng, cháu xem có thích không."

Lão gia tử thật sự không hiểu những thứ này, đã nghiên cứu rất lâu, chọn lấy những thứ lớn nhất mà mua về.

Nhìn thấy Nam Tinh không nói gì, ông vội vàng hỏi:
"Không thích sao? Không thích thì vẫn còn..."

Chưa kịp nói xong, Nam Tinh lập tức đáp lời:
"Không cần đâu ông nội, cháu rất thích."

Nghe được câu trả lời, lão gia tử rốt cuộc yên tâm, càng nhìn Nam Tinh lại càng thêm yêu quý.

Trong lúc trò chuyện, lão gia tử quên luôn hai đứa cháu khác.

Một lúc sau, ông thở dài:
"Tiểu Tinh à, A Tự cháu cũng biết rồi, sau này, phải nhờ cháu quan tâm nhiều hơn."

Nam Tinh gật đầu:
"Vâng, ông nội."

Quyền Tự đứng bên cạnh, nhìn hai người càng nói càng thân thiết.

Anh khẽ hạ mắt, giọng trầm trầm:
"Ông nội, đã muộn rồi."

Lão gia tử lúc này mới giật mình, vội đáp:
"À, đúng đúng, trời quả thực đã khuya. Ta đã bảo quản gia chuẩn bị phòng, tối nay cháu ở lại đây đi."

Chưa dứt lời, Quyền Tự đã đứng dậy:
"Ông nội, con đi đây."

Lão gia tử chỉ biết trơ mắt nhìn Quyền Tự kéo Nam Tinh đi, trong lòng vẫn còn mong được nói chuyện thêm với cháu dâu tương lai.

Ánh mắt ông tha thiết nhìn theo, bị Quyền Nhung thu hết vào trong.

Quyền Nhung khẽ xoa chuỗi ngọc trong tay, giọng thản nhiên:
"Ông nội, người vừa rời đi là vợ của A Tự, không phải của ông."

Lão gia tử tức đến đỏ mặt:
"Con cái đồ hỗn láo! Nói năng bậy bạ cái gì vậy?!"

Nói xong, Quyền Nhung cũng không phản bác.

Lão gia tử trừng mắt nhìn anh ta, không kìm được lại bắt đầu giục cưới:
"Con lớn từng này rồi, cũng không chịu tìm lấy một người vợ."

Quyền Nhung nhếch môi, ý cười không rõ ràng.

Sau đó, anh ta gọi trợ lý lại gần.

Trợ lý vội tiến tới:
"Chủ tịch."

Bộp.

Quyền Nhung thảy một xấp ảnh lên bàn:
"Ông nội chọn đi."

Ban đầu, lão gia tử còn tưởng là chọn vợ cho Quyền Nhung.

Nhưng nhìn kỹ xong, ông hơi do dự:
"Những cô gái này trông có vẻ hơi lớn tuổi thì phải?"

Ai nấy đều quý phái đoan trang, trông giống như đã có gia đình.

Lão gia tử nghĩ đến chuyện Quyền Nhung từ nhỏ đã không cha không mẹ, cố nén sự không vui trong lòng, dò hỏi:
"Con thích người lớn tuổi hơn à?"

Nếu cháu trai mình thích, thì dù đối tượng lớn hơn, ông cũng có thể chấp nhận.

Nhưng cháu ông đã ngoài ba mươi, vậy thì... bốn mươi sao?

Lão gia tử như nuốt phải cục đắng, sắc mặt trở nên kỳ lạ.

Dù Quyền Nhung bị gãy chân, trong lòng ông, anh ta vẫn là đứa cháu trai hoàn hảo nhất.

Lão gia tử nhìn ảnh, rồi lại nhìn Quyền Nhung:
"Con thích kiểu này sao?"

Quyền Nhung thấy rõ sự thận trọng và lo lắng trong mắt ông, lạnh nhạt đáp:
"Ông nội tự chọn đi, xem người nào ưng ý nhất."

"Con lấy vợ, ta thích người nào thì liên quan gì?"

Quyền Nhung chậm rãi nói:
"Sau này, chính là vợ của ông."

Nghe xong, lão gia tử mới hiểu ra.

Hóa ra đống ảnh này không phải tìm vợ cho anh ta, mà là tìm bạn đời cho ông.

"Con!"

Lão gia tử tức giận cầm gậy định đánh Quyền Nhung:
"Con dám đùa giỡn ông nội sao?!"

Nhưng cây gậy chưa chạm được người Quyền Nhung, đã bị quản gia ngăn lại.

Quản gia vội trấn an:
"Lão gia, không nên, không nên mà."

Trợ lý cũng nhanh chóng đẩy xe lăn tránh sang một bên.

Quyền Nhung lạnh nhạt nói:
"Đi thôi."

Trợ lý đáp lời:
"Vâng."

Trước khi rời đi, Quyền Nhung buông một câu:
"Ông nội rảnh rỗi như vậy, chẳng phải nên kiếm cho con một bà nội sao?"

Lão gia tử bị đùa đến mức suýt lên cơn đau tim:
"Con! Con đứng lại cho ta!"

Nhưng Quyền Nhung đã rời khỏi nhà từ lúc nào.

Hôm sau

Cả Đế Đô đều biết, tiểu thiếu gia nhà họ Quyền đã có vị hôn thê, là thiên kim của tập đoàn Nam Thị - Nam Tinh.

Ở Tế Thành, ba Nam sáng sớm thức dậy vẫn chưa biết có chuyện gì xảy ra, đã liên tục nhận được lời chúc mừng qua các cuộc viếng thăm.

Điện thoại gọi tới đều là để chúc mừng.

Từ phòng ngủ bước ra, trong phòng khách đã bày đầy quà chúc mừng.

Ba Nam ngồi trên sofa, nhìn căn phòng đầy quà với vẻ mặt khó coi.

Triệu Văn Giai mặc một chiếc váy liền thân, sắc mặt tái nhợt.

Quả nhiên, họ đã công khai.

Cô ta tưởng rằng mình vẫn còn cơ hội.

Hôm đó, rõ ràng Quyền tiên sinh đã đến buổi tiệc sinh nhật của cô ta.

Cũng không hề phủ nhận tin đồn anh và nhị tiểu thư nhà họ Nam có hôn ước.

Triệu Văn Giai nhìn ba Nam, lo lắng hỏi:

“Ba, giờ phải làm sao?”

Ba Nam cầm tách trà, uống một ngụm, ánh mắt khẽ nheo lại, trong mắt lóe lên sự tàn nhẫn.

Nam Tinh không nhận ông ta, ông ta đã đi đến nước này rồi, hoàn toàn không còn đường lui.

Ban đầu ông ta nghĩ, chỉ cần đuổi Nam Tinh ra khỏi nhà họ Nam, thì mọi thứ thuộc về ông ta sẽ trở lại.

Nhưng bây giờ mọi thứ đã khác.

Có nhà họ Quyền chống lưng, cô ta sẽ càng ngang ngược không kiêng dè gì.

Cô ta càng không coi người ba này ra gì.

Nhưng điều khiến ông ta nghi hoặc là:

“Tại sao nhà họ Quyền lại chọn cô ta làm con dâu? Hai người đó trước giờ không hề có chút giao thiệp nào.”

Triệu Văn Giai mấp máy môi, đắn đo không biết có nên nói cho Nam Kiến Quốc biết chuyện hai người họ đã ở bên nhau từ một năm rưỡi trước hay không.

Nghĩ đi nghĩ lại, để giữ được danh phận nhị tiểu thư, cô ta vẫn nhịn xuống.

Nếu nói cho Nam Kiến Quốc, không chừng ông ta sẽ cân nhắc lợi hại, rồi bỏ rơi cô ta để quay sang lấy lòng Nam Tinh.

Cô ta mơ hồ trả lời:

“Có lẽ, là trong tiệc sinh nhật của con, vừa ý cô ta.”

Lời vừa dứt, Nam Kiến Quốc ngẩn người một chút, sau đó lại cảm thấy có lý.

“Nam Tinh có dáng vẻ đó, đúng là không tệ. Rất dễ mê hoặc đàn ông.”

Nhưng rất nhanh, Nam Kiến Quốc lại nói:

“Chỉ là những mối quan hệ kiểu này thường không kéo dài. Rất dễ chia tay chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt.”

Nói xong, ông ta vỗ tay Triệu Văn Giai:

“Đến lúc đó, chính là cơ hội của con.”

Triệu Văn Giai chần chừ:

“Ba, con sợ là con không làm được.”

Nam Kiến Quốc khẽ hừ một tiếng:

“Con là thiên kim nhà họ Nam, sao lại không làm được?”

Nghe năm chữ “thiên kim nhà họ Nam,” Triệu Văn Giai bỗng dưng tự tin hơn hẳn.

Phải rồi, cô ta không còn là đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa ở cô nhi viện nữa.

Có nhà họ Nam chống lưng, cô ta hoàn toàn có thể gả cho những người đàn ông giàu có quyền thế.

Qua đó, có được nền tảng lớn mạnh hơn.

Cô ta gật đầu:

“Mọi chuyện con sẽ nghe theo ba.”

Nam Kiến Quốc nghe thấy câu này, cảm thấy an ủi phần nào.

Ba đứa con ruột ông ta nuôi, lại không bằng đứa con gái giả mạo hiếu thuận này.

Ngay sau đó, trong đầu ông ta lóe lên hình ảnh của Nam Tinh, liền hừ lạnh một tiếng.

Đứa con gái phản nghịch đó, không cần cũng được!

Dám tính kế ông ta, khiến ông ta bị quét khỏi công ty.

Vậy thì ông ta sẽ không để cô ta sống yên ổn ở công ty đó!

Vài ngày sau.

Một bài đăng nóng đã leo lên vị trí số một trên mạng xã hội:

[Nam Tinh cướp chồng người khác.]

Chuyện xảy ra một năm rưỡi trước một lần nữa bị nhắc lại.

Một tài khoản lớn đăng lại video kèm bình luận:

[Internet quả thực không bao giờ quên. Mong mọi người đừng quên, cô ta từng cưỡng đoạt người đàn ông đã có vợ.

Loại phụ nữ này, nên bị đuổi khỏi giới giải trí!!]
 
Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu
Chương 305: Khôi phục danh dự?



Cư dân mạng như phát cuồng.

"Ôi trời ơi, ôi trời ơi!!"

"Cuối cùng cũng tới rồi."

"Tôi đã biết chuyện này chưa xong mà."

Tế Thành.

Trong phòng họp của tập đoàn Nam Thị.

Nam Kiến Quốc mặc bộ vest đen, cao giọng nói:
"Tôi tuyên bố trước, Nam Tinh đã không còn là con gái của tôi, cô ta và nhà họ Nam không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào.
Vì vậy, việc cô ta kế thừa công ty là hoàn toàn không có danh chính ngôn thuận.
Hiện giờ, đời tư của cô ta lại làm náo loạn trên mạng, một cô gái chỉ khoảng hai mươi tuổi liệu có thể dẫn dắt công ty chúng ta đi lên?
Các vị yên tâm sao?
Tôi thấy, không bằng lần này nhất quyết bãi nhiệm cô ta!"

Lời vừa dứt, các cổ đông xì xào bàn tán, cảm thấy ông nói có lý.

Nam Tình ngồi ở vị trí phó chủ tịch, mặc bộ đồ công sở màu đen, cầm một cây bút trong tay, cười nhạt:
"Ba à, ba đang diễn trò gì vậy? Là ba đưa nó lên sao? Cha lấy đâu ra quyền bãi nhiệm nó?"

Nam Kiến Quốc há hốc miệng:
"Ta..."

Lời còn chưa kịp nói xong, Nam Tình đã lên tiếng:
"Chuyện còn chưa sáng tỏ, ba gấp cái gì?"

Lời vừa dứt.

Cánh cửa phòng họp bỗng kêu "két" một tiếng.

Nam Tinh mặc bộ đồ rộng rãi thường ngày, đội mũ lưỡi trai, đẩy cửa bước vào.

Vừa vào, các cổ đông đang bàn tán liền im lặng trong chốc lát.

Cô ngẩng đầu, quét mắt nhìn một lượt mọi người trong phòng, sau đó đi thẳng tới vị trí chủ tọa, kéo ghế ra, ngồi xuống.

Cô nhàn nhạt lên tiếng:
"Hôm nay đột nhiên triệu tập cuộc họp cổ đông, nghe nói các vị rất quan tâm tới đời tư của tôi?"

Nam Kiến Quốc cười lạnh:
"Nam Tinh, mọi lời nói và hành động của cô đều ảnh hưởng đến công ty! Cô nghĩ chỉ liên quan đến một mình cô thôi sao?"

Lời vừa dứt, Nam Tinh liếc nhìn về phía cửa.

"Nghe nói cô con gái mới nhận của ba là Triệu Văn Giai cũng đến công ty, chuyện này có chút liên quan đến cô ta, cứ gọi cô ta qua đây đi."

A Đại đứng ở cửa gật đầu, nhanh chóng rời khỏi phòng họp.

Chẳng bao lâu sau, Triệu Văn Giai được mời vào.

Cô ta mặc một chiếc váy đẹp, bước vào phòng.

Lần đầu gặp cảnh này, cô ta cố gắng giữ bình tĩnh.

Khi thấy Nam Tinh ngồi ở vị trí chủ tọa, cô ta thoáng sững sờ, sau đó trong lòng cảm thấy không thoải mái.

Rõ ràng cùng sinh ra vào một ngày, một tháng, một năm, sao khoảng cách giữa họ lại lớn như vậy?

Nam Tinh nhìn Triệu Văn Giai:
"Tôi cướp vị hôn phu của cô sao?"

Vừa nói, A Đại nhanh chóng chiếu một bài đăng trên Weibo lên bức tường trắng.

Trong video, cô gái xuất hiện chính là Triệu Văn Giai.

Triệu Văn Giai cười gượng hai tiếng, lảng tránh:
"Đều là chuyện đã qua, tại sao còn nhắc lại?"

Nam Tinh mở lời:
"Những tin đồn thất thiệt trên mạng đã gây ảnh hưởng xấu đến công ty của tôi. Cô có sẵn lòng đứng ra đính chính không?"

Triệu Văn Giai quay mặt đi chỗ khác:
"Tôi không phải người của công chúng, tôi cũng không muốn xuất hiện."

"Ghi âm cũng được."

Triệu Văn Giai ngập ngừng một lúc, cuối cùng lắc đầu:
"Chuyện này không liên quan đến tôi. Tôi không muốn, cũng không đồng ý. Rõ ràng là lỗi của paparazzi, tại sao lại bắt tôi chịu trách nhiệm?"

Nam Kiến Quốc cau mày, vẻ mặt bảo vệ:
"Nam Tinh! Đủ rồi!!"

Nam Tinh gật đầu, môi khẽ nhếch, trên gương mặt lạnh lùng thoáng hiện nụ cười:
"Ừm, đủ rồi."

Nói xong, cô lấy điện thoại ra, gọi một cuộc.

Chỉ dặn dò vài câu:
"Bắt đầu đi."

Cô chỉ nói ngắn gọn như vậy rồi cúp máy.

Nhìn thấy thái độ bình tĩnh của Nam Tinh, Nam Kiến Quốc bắt đầu cảm thấy cảnh giác:
"Cô định làm gì?"

"Còn có thể làm gì, đính chính thôi."

Lời vừa dứt.

Một phút sau.

Một tài khoản lớn có hàng triệu người theo dõi bỗng đăng tải một đoạn video.

Trong video, chính là Phương Thần Dật.

Dòng trạng thái kèm theo:
"Để mọi người xem sự thật."

Trong video, Phương Thần Dật đứng trước bức tường trắng, giọng nói đầy quả quyết:
"Kính thưa các cư dân mạng, tôi chưa kết hôn, cũng chưa từng yêu đương với Triệu Văn Giai tiểu thư trong video.
Nam Tinh là bạn thân của tôi từ nhỏ. Đoạn video trên đường mà mọi người thấy, thực ra không phải là đang cãi nhau.
Đó là do có một đứa trẻ vượt đèn đỏ suýt bị xe tông, Nam Tinh xuống xe bàn bạc với Triệu Văn Giai cách xử lý.

Video thứ hai, tại bệnh viện, là do Bạch Bạch đột ngột bị bệnh tim phải nhập viện, Nam Tinh tới bệnh viện đưa tiền giúp đỡ chữa bệnh.
Từ đầu đến cuối, không hề có chuyện người thứ ba hay ngoại tình như mọi người đoán."

Đoạn video hơn một phút nhanh chóng bùng nổ mạng xã hội.

Tiếp đó, Weibo chính thức của tập đoàn Nam Thị đăng thông báo cảnh cáo, dự định kiện những người tung tin đồn thất thiệt.

Theo sau là video từ camera giám sát tại bệnh viện và ngã tư đường, chứng minh sự việc thực sự không liên quan đến Nam Tinh.

Khi video được công khai, những lời chỉ trích trước đây nhắm vào Nam Tinh giờ đây lại trở thành sự thương xót.

"Ôi, ốm bảo bảo một cái!"

"Cuối cùng cũng sáng tỏ!!"

"Tôi chưa từng tin Nam Tinh là người như vậy!"

"Đúng vậy, đúng vậy, Nam Tinh là chị của Khoai Sọ mà, sao có thể làm chuyện đó được?"

"Trời ơi, tôi biết ngay, Nam Tinh không thể ngồi im chịu trận!"

"Hai năm nay chị ấy bị mắng quá thậm tệ! Cuối cùng sự thật cũng được làm rõ."

Nam Tinh nhanh chóng leo lên top tìm kiếm, gây ra cuộc thảo luận sôi nổi.

Tuy nhiên, giữa cơn sóng ủng hộ, vẫn có một số cư dân mạng không tin, bình luận mỉa mai:
"Nam Tinh nhà giàu có, muốn tẩy trắng cho mình thì quá dễ dàng."
"Đúng rồi, nếu cô ta thực sự trong sạch, tại sao cô gái kia mãi không lên tiếng?"
"Đúng vậy, tôi cảm thấy cô gái đó chắc chắn chịu nhiều ấm ức."

Bốn mươi phút sau, tại phòng họp.

Nam Tinh mở top tìm kiếm trên điện thoại, đặt lên bàn, giọng điềm tĩnh:
"Thấy chưa? Phần đời tư của tôi đã được giải quyết, còn vấn đề gì nữa không?"

Các cổ đông đều im bặt.

Sau đó, ánh mắt Nam Tinh dừng lại trên người Nam Kiến Quốc.

Cô nhìn ông ta một cách khó hiểu, suy tư một lúc.

"Ba, con thấy ba không thích hợp tiếp tục ra ngoài hoạt động nữa."

Nam Kiến Quốc ban đầu trừng mắt nhìn Nam Tinh, tức giận đến mức mặt mày tái mét.

Nhưng lời cô vừa nói khiến ông ta ngẩn ra:
"Cô nói vậy là ý gì?"

Nam Tinh ngồi bên cạnh cười thành tiếng:
"Ba, ý là đúng như lời nói."

Lời còn chưa dứt, không lâu sau, cảnh sát xuất hiện.

Nam Kiến Quốc bị bắt.

Giọng cảnh sát lạnh lùng:
"Chúng tôi nghi ngờ ông có liên quan đến một vụ buôn lậu quốc tế, mời ông hợp tác điều tra."

Nam Kiến Quốc trợn trừng mắt, nhìn chằm chằm Nam Tinh:
"Mày dám báo cảnh sát bắt tao?!"

Nam Tinh kéo vành mũ xuống, nói:
"Ba à, với những chuyện bẩn thỉu trên người ba, chỉ cần tùy tiện lôi một cái ra cũng đủ để ba chịu tội rồi.
Nếu tất cả đều bị phanh phui, e là nửa đời sau ba sẽ phải sống trong tù."

"Mày!"

Nam Kiến Quốc tức giận lao về phía Nam Tinh, nhưng bị cảnh sát quát:
"Đưa đi!"

Khi rời đi, cảnh sát bước tới trước mặt Triệu Văn Giai:
"Cô Triệu Văn Giai, mời cô về đồn để phối hợp điều tra."

Triệu Văn Giai ngẩn người:
"Tôi... tôi không làm gì cả."

"Chúng tôi nghi ngờ cô cấu kết với Nam Kiến Quốc giả mạo quan hệ cha con để trục lợi. Ngoài ra, chúng tôi đã tìm được bằng chứng cho thấy cô cố ý gây thương tích cho đứa trẻ mắc bệnh tim một năm rưỡi trước. Trước đây, Nam Kiến Quốc tiên sinh đã lợi dụng mối quan hệ giả mạo để bảo lãnh cô. Giờ mời cô đi theo chúng tôi để điều tra."
 
Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu
Chương 306: Mang thai?



Triệu Văn Giai sững sờ.

Cô ta hoảng loạn nhìn về phía Nam Tinh, giọng run rẩy:
"Nam... Nam Tinh, tôi... tôi thật sự không cố ý làm hại cậu ta, cô có thể giúp tôi không?"

Nam Tinh mỉm cười:
"Tôi là người của công chúng, loại chuyện hại người này làm sao tôi có thể tham gia?
Hơn nữa, chuyện này chẳng liên quan gì đến tôi, dựa vào đâu mà cô muốn tôi chứng minh giúp cô?"

Mặt Triệu Văn Giai lập tức đỏ bừng.

Vừa nãy, chính cô ta đã dùng lý do này để phản bác lại Nam Tinh, giờ lại bị chính lý lẽ đó phản đòn.

Triệu Văn Giai bị đưa đi.

Không lâu sau, tập đoàn Nam Thị đã chia sẻ công văn từ phía cảnh sát về việc Triệu Văn Giai bị bắt.

Sự việc này xảy ra, những kẻ không phục và thích bàn tán sau lưng cũng im lặng.

Cuộc họp kết thúc.

Các cổ đông lần lượt rời khỏi.

Rất nhanh, trong phòng họp chỉ còn lại Nam Tinh và Nam Tình.

Nam Tình ngả lưng vào ghế:
"Chủ tịch à, cách xử lý của em ngày càng tốt hơn đấy."

Khen chưa xong, Nam Tình lại tiếp lời:
"Vài tháng nữa chị không có ở đây, chắc em cũng gánh được một thời gian."

Nam Tinh sững lại, ngẩng đầu nhìn Nam Tình
"Chị? Chị định đi đâu?"

Nam Tình chưa kịp trả lời, đột nhiên nhíu mày, rồi che miệng chạy ra khỏi phòng họp.

Vừa đứng dậy, bụng hơi nhô lên của Nam Tình lập tức hiện rõ.

Nam Tinh chớp mắt một lần, rồi lại chớp thêm lần nữa.

Cô cũng đứng dậy, đuổi theo.

Đợi Nam Tình đi ra từ nhà vệ sinh, Nam Tinh cứ nhìn chằm chằm vào bụng chị gái.

Một lúc lâu sau, cô ngập ngừng hỏi:
"Chị... mang thai rồi?"

Nam Tình một tay chống vào tường, không biết sao tâm trạng đột nhiên trở nên cáu kỉnh:
"Chưa đủ rõ à?"

Nói xong, cô vỗ bụng mình một cái, vẻ mặt đầy bực bội.

Cơn ốm nghén này, đúng là quá đáng ghét.

Lúc đó, điện thoại của Nam Tình đổ chuông.

Nhìn thấy số gọi đến, tâm trạng cô càng khó chịu hơn.

Cô bắt máy với giọng đầy bất mãn:
"Thúc giục, thúc giục, anh chỉ biết thúc giục thôi, phiền chết đi được!"

Nói xong, cô cúp máy cái rụp.

Tổng giám đốc Nam luôn vui vẻ, lịch sự, đối diện với ai cũng có thể nói cười tự nhiên, thế mà hôm nay lại nói những lời trẻ con như vậy.

Nam Tinh đứng bên cạnh, nhìn mà không khỏi ngạc nhiên.

Ngay sau đó, cô thấy Nam Tình xua tay với mình:
"Được rồi, được rồi, em đi đi."

Nam Tinh không nhúc nhích.

Để một phụ nữ mang thai đứng trước cửa nhà vệ sinh một mình, thật không hay.

Kết quả là chưa đầy năm phút sau, Tây Nguyên xuất hiện.

Anh ta mang dáng vẻ lạnh lùng, sắc mặt băng lãnh, trên người toát ra khí thế sát phạt.

Nhưng điều đáng chú ý là trong tay anh ta đang cầm một túi táo chua, làm tan biến hoàn toàn khí thế mạnh mẽ đó.

Anh ta đi đến trước mặt, liếc qua Nam Tinh một cái.

Sau đó, anh ta đưa túi táo chua cho Nam Tình, giọng nói chậm rãi:
"Không có thúc giục em."

Nam Tình nắm lấy vạt áo anh ta, định nói gì đó, nhưng lại buồn nôn lần nữa.

Mấy lần như vậy, nữ chiến thần thương mại không còn phong thái nữa, mặt mày tái nhợt, yếu ớt đến mức gió thổi qua cũng có thể ngã.

Tây Nguyên nhíu mày, bế bổng cô lên:
"Đang mang thai, chuyện công việc để sau. Đừng đến nơi này nữa, phong thủy không tốt."

Anh ta thản nhiên đổ lỗi cho phong thủy của tập đoàn Nam Thị là nguyên nhân khiến Nam Tình nghén nặng như vậy.

Tây Nguyên chẳng quan t@m đến Nam Tinh, nhưng Nam Tình thì không thể mặc kệ.

Cô lên tiếng:
"Nam Tinh, chuyện công ty chị đã nhờ người tạm thay rồi, em cũng nên làm quen dần đi. Dù sao em là chủ tịch, sớm muộn gì cũng phải đảm đương."

Nam Tinh gật đầu:
"Vâng, được."

Lời vừa dứt, Nam Tình đã bị Tây Nguyên bế đi.



Hôm sau.

Vừa đến tập đoàn, Nam Tinh đã nhìn thấy Lộ Dịch An.

Lộ Dịch An ngồi ở vị trí tổng giám đốc, mỉm cười vẫy tay với cô:
"Chào chủ tịch, trong thời gian tới tôi sẽ thay thế Nam Tình đảm nhận một phần công việc, cho đến khi cô không cần tôi nữa."

Nam Tinh nhìn anh:
"Anh thay thế chị tôi?"

Lộ Dịch An cười:
"Đương nhiên, nếu chủ tịch lo lắng về thân phận của tôi, sợ chúng tôi tiết lộ bí mật của công ty, tôi cũng có thể không tham gia."
Nói xong, anh ta ngừng một chút rồi nói tiếp:
"Nhưng, với lượng giao dịch một ngày của tập đoàn chúng tôi bằng cả năm của công ty cô, chủ tịch Nam Tinh cũng không cần quá lo lắng."

Ý anh ta rất rõ ràng.

Nếu không phải vì bị ép buộc, với vị thế của anh ta, làm sao có thể đến đây làm thuê cho người khác?

Nam Tinh chẳng hề bận tâm chuyện này, cô gật đầu:
"Vậy phiền anh."

Lời vừa dứt, cô xoay người rời đi.

Một khi đã quyết tâm làm việc gì, cô sẽ thực hiện ngay lập tức.

Đêm khuya, 12 giờ, cô vẫn còn ngồi xem tài liệu trong công ty.

A Đại mang một tách cà phê vào, đặt bên cạnh cô.

Kết quả, cô vô tình làm rơi tách cà phê.

"Choang!"

Tách cà phê rơi xuống đất, vỡ tan.

Nam Tinh nhìn tay mình đang dừng giữa không trung, sững sờ.

Với phản xạ của mình, cô hoàn toàn có thể giữ được tách cà phê đó.

Nhưng lần này, dường như phản ứng của cô chậm hơn rất nhiều.

Cô nghiêng đầu, nhíu mày.

Phản ứng của cô hình như thật sự chậm hơn.

Lẽ nào cơ thể vẫn chưa hoàn toàn hồi phục?

Nghĩ đến đây.

Cô không còn tâm trí tiếp tục làm việc nữa.

Đẩy cửa rời khỏi công ty, cô đi thẳng đến tầng hầm để xe.

Nhưng khi đang đi, cô đột ngột dừng bước.

Trong tầng hầm tối tăm, bóng một người bị kéo dài.

Người đó cứ công khai đi theo sau cô.

Cô dừng chân, quay lại.

Một người đàn ông mặc áo đen, đội mũ trùm kín, đứng đối diện với cô.

Ngay sau đó, gần những chiếc xe bên cạnh cũng xuất hiện thêm vài người.

Trong chớp mắt, cô đã bị vây quanh.

Người đàn ông đội mũ trùm, tay đút túi, nhìn chằm chằm vào Nam Tinh, giọng khàn khàn:
"Nghe nói cô rất giỏi đấy."

Dù cố tình làm khàn giọng, Nam Tinh vẫn nhận ra đó là ai.

Cô nhướng mày:
"Quang ca, nhanh vậy đã được thả ra rồi?"

Lời vừa dứt, người đàn ông đội mũ trùm ngớ người.

Không ngờ lại bị nhận ra nhanh như vậy.

Hắn ta cũng chẳng buồn che giấu, cười lạnh:
"Nếu tôi không có chút bản lĩnh, làm sao sống đến hôm nay?"

Không nói nhiều lời, hắn ta tiếp:
"Lần trước trên đường xe chạy, tôi đã cảm nhận được, cô rất mạnh. Cô khiến tôi hứng thú muốn chiến thắng."

Nam Tinh nghiêng đầu:
"Vậy nên?"

"Vậy nên, lần này thử lại xem sao."

Bảy, tám tên cơ bắp, tay cầm gậy thép.

Nhìn hình dáng, rõ ràng đều là dân luyện võ.

Quang ca đút hai tay trong túi:
"À, đúng rồi. Tụi này đều là lính đánh thuê quốc tế, cô tốt nhất đừng coi thường bọn chúng."

Nam Tinh khẽ nhếch môi.

Không đánh, không ra được.

Nghĩ vậy, cô lùi lại một bước.

Ngay lập tức, bảy tám gã đàn ông xông về phía cô.

Khi cô đá vào một trong số họ, Nam Tinh hơi ngẩn ra.

Gã ta cúi đầu nhìn chỗ bị đá, hờ hững phủi bụi, rồi buông lời chế nhạo:
"Quang ca, một người phụ nữ yếu ớt như vậy, làm sao có thể đá anh ngã lăn ra được?"

Quang ca cũng nhướng mày.

Nhưng khi lời vừa dứt, Nam Tinh bất ngờ bật lên, hai tay giữ chặt đầu của gã to con, rồi thực hiện một cú lật người.

"Rầm!"

Một tiếng giòn tan, gã khổng lồ đổ xuống, lập tức bất tỉnh.

Nam Tinh chỉnh lại vành mũ.

Cô không chỉ dựa vào cải tạo để trở nên mạnh mẽ như thế này.
 
Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu
Chương 307: Hình như em có chút vấn đề



Khi tên to con đầu tiên bị đánh gục.
Quang Ca hét lớn:
“Xông lên cho tôi!”

Tất cả đám lính đánh thuê đồng loạt xông tới.

Đúng lúc mọi người nghĩ rằng một trận ác chiến sắp diễn ra.
Bùm bùm bùm.

Bên cạnh, mấy chiếc xe màu đen đột nhiên bật đèn sáng rực.
Ánh sáng chói lòa làm mọi người không mở nổi mắt.

Trong chớp mắt, đám người đã bị bao vây.
Khi đám người còn đang cảnh giác và sững sờ, một chiếc xe thương vụ màu đen chậm rãi lái tới.

Chiếc xe dừng lại ngay bên cạnh Quang Ca.
Cạch.
Cửa xe mở ra.

Một bàn tay với các đốt xương rõ ràng, cùng dáng vẻ tuấn tú, quý phái hiện ra trước mặt mọi người.

Quyền Tự liếc mắt nhìn qua.
Hơn chục vệ sĩ từ trong xe bước xuống, ngay lập tức bao vây mọi người.

Quang Ca nheo mắt, nhận ra đối phương không phải người tầm thường.
“Anh bạn, anh muốn nhúng tay vào việc này à?”

Ánh mắt Quyền Tự lướt qua Nam Tinh đang bị bao vây.
Anh bước tới gần Quang Ca, như thể đang cân nhắc điều gì.

Giây tiếp theo, Quyền Tự giơ tay ra.
Quang Ca linh cảm điều chẳng lành, muốn né tránh.

Nhưng anh ta thậm chí còn chưa kịp phản ứng xem Quyền Tự đã tiếp cận từ lúc nào, thì đã không có đường lui.

Cổ tay bị nắm chặt, rắc một tiếng, bị bẻ gãy.
Quang Ca khẽ rên lên đầy đau đớn.

Ba phút sau.
Quyền Tự đứng dưới ánh đèn vàng mờ.
Dưới chân anh, Quang Ca nằm co quắp như một đống bùn nhão, thoi thóp.

Bạch Vũ đi sát theo sau, lấy ra một chiếc khăn tay đưa cho Quyền Tự, nhẹ giọng gọi:
“Thiếu gia.”

Quyền Tự nhận lấy, lau qua loa.
Sau đó, ánh mắt anh rơi trên người Nam Tinh.

Dù cô đang bị đám lính đánh thuê bao vây, anh vẫn không tỏ ra quá lo lắng.
Dù bông hoa nhỏ này luôn khiến anh tức giận, nhưng năng lực tự bảo vệ của cô thì vẫn ổn.

Giọng nói trầm thấp của anh cất lên:
“Giải quyết đi.”

“Vâng, thiếu gia.”

Vệ sĩ, lính đánh thuê, và cả Nam Tinh gần như đồng loạt ra tay.

Mười mấy phút sau.
Nam Tinh nhìn đám lính đánh thuê nằm la liệt dưới đất, mồ hôi lấm tấm trên trán, hơi thở gấp gáp.

Cô cảm thấy hình như sức lực của mình không chỉ giảm đi, mà còn dễ mệt hơn trước rất nhiều.

Quyền Tự bước qua những người đang nằm sõng soài dưới đất, từng bước đi tới trước mặt cô.
Không nói lời nào.

Anh thấy cô toát mồ hôi, liền lấy khăn tay lau cho cô.
Bàn tay còn lại ôm cô vào lòng.

Nam Tinh liếc nhìn anh, không nói gì.
Ở xa, Bạch Vũ nhìn khung cảnh ấy, cảm thấy không khí thật kỳ lạ, khẽ tặc lưỡi.

Anh ta thầm nghĩ, Nam Tinh tiểu thư tự chạy tới Tế Thành, thiếu gia hôm qua ở nhà một mình, suốt đêm ngồi trong phòng vẽ, hôm nay vừa xuất hiện đã đầy vẻ u ám.

Quả nhiên, hai người này đã cãi nhau.
Nhưng cuối cùng, thiếu gia vẫn không chịu được, sáng sớm đã vội chạy tới Tế Thành, còn chờ cả đêm ở trước cửa tập đoàn Nam Thị.

Quyền Tự nhìn Nam Tinh không nói gì, nhếch môi cười, cả sự u ám trên người cũng tan biến.
“Em tức giận gì chứ? Người nên giận phải là anh. Em chụp bộ tạp chí đó, còn muốn anh bình thản mà chấp nhận sao?”

Nghe thế, Bạch Vũ rốt cuộc nhớ lại sự việc.
Nam Tinh tiểu thư chụp một bộ tạp chí.
Bên chụp yêu cầu phong cách vừa trẻ trung năng động, vừa không mất đi vẻ gợi cảm.

Có vài bộ đồ là áo quây kết hợp váy ngắn.
Với dáng người của Nam Tinh, bộ đồ ấy quả thực được cô mặc vừa khít hoàn hảo.

Với vẻ ngoài, dáng vóc ấy, thêm vào bộ đồ, không thể nào hợp chủ đề hơn.

Thiếu gia thì chẳng nói gì, chỉ là...
Bạch Vũ nhìn vết tím mờ mờ trên cổ Nam Tinh, còn có vài dấu răng.

Sau đó, thiếu gia và Nam Tinh tiểu thư “thảo luận” rất lâu trong phòng ngủ.
Lại còn bắt Nam Tinh tiểu thư mặc lại bộ đồ đó cho anh xem.
Rồi cô liền chạy về Tế Thành.

Nam Tinh nhìn anh một cái, vẫn không nói gì.
Cô cũng không hiểu tại sao lần này mình lại tức giận đến vậy.

Nếu là trước kia, bị cắn vài cái cũng chẳng sao, cô sẽ không giận.
Nhưng lần này không hiểu sao, cứ thấy bực bội, cảm giác ngột ngạt không giải tỏa được, nên cô trở về Tế Thành để xử lý công việc.

Quyền Tự thấy cô vẫn còn giận mình, nhướng mày.
Siết cô vào lòng chặt hơn.

“Em không nói một tiếng, tự về Tế Thành, để anh chờ cả đêm, nghĩ rằng em sẽ quay lại.
Bỏ mặc anh lâu như thế, còn giận nữa à? Muốn tiếp tục bỏ mặc anh sao?”

Nói rồi, tay anh siết chặt hơn.
Nam Tinh lập tức dựa sát vào lòng anh, nhíu mày, đau đến mức khẽ rên lên.

Quyền Tự giật mình, vội buông lỏng tay, cúi đầu nhìn.
Nam Tinh xoa xoa eo mình, tức tối nói:
“Em không có sức mạnh như anh, anh cũng muốn dạy dỗ em à?”

Nghe cô nói, sắc mặt Quyền Tự lập tức thay đổi.
Với sức lực nào có thể làm cô bị thương, anh luôn kiểm soát rất tốt.

Cái lực vừa rồi, với người bình thường có thể rất đau, nhưng với Nam Tinh, chỉ cần cô dùng chút sức là đã có thể thoát ra.

Thế mà cô lại cảm thấy đau.

Nhìn dáng vẻ của cô, không giống như giả vờ.

Quyền Tự không nói gì, khi ôm cô lại càng nhẹ nhàng hơn.
Anh hạ giọng hỏi:
“Như thế này được chưa?”

Nam Tinh đưa tay lau mồ hôi, đáp một tiếng:
“Ừm.”

Sau một lúc im lặng, anh lên tiếng:
“Tiểu Hoa, có chuyện gì giấu anh không?”

Nam Tinh im lặng.

Quyền Tự lại nói:
“Tốt nhất là tự mình nói ra sớm.”

Nam Tinh cúi đầu:
“Hình như cơ thể em có chút vấn đề.”

Quyền Tự cụp mắt, không rõ biểu cảm, vẫn ôm cô, lặng lẽ lắng nghe.

Nam Tinh tiếp tục:
“Phản ứng của em chậm hơn rất nhiều, sức lực cũng yếu đi, sức chịu đựng giảm, thể lực hình như cũng yếu hơn.”

Cô từ tốn thổ lộ:
“Em nghĩ, có lẽ là cơ thể chưa hoàn toàn hồi phục, nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa chắc sẽ ổn thôi.”

Nhưng lời vừa dứt, Quyền Tự đã lập tức bế cô lên.

Khuôn mặt anh trầm xuống, từng chữ chậm rãi phát ra:
“Bạch Vũ.”

“Thiếu gia.”

“Về Đế Đô.”

“Vâng!”

Trực thăng đáp xuống tầng thượng tập đoàn Nam Thị.
Hai giờ sau.

Giữa đêm khuya, một nhóm người đông đảo xuất hiện ở nhà giáo sư Miêu Kình.

Giáo sư Miêu Kình cũng thật khổ.
Trước đây ông từng có địa vị rất cao.

Nhưng kể từ khi giấu Quyền Tự mà dùng Nam Tinh làm thí nghiệm, tình hình đã thay đổi.
Ông trở nên không có chút vị thế nào.

Không hiểu sao, mỗi khi đứng trước mặt Quyền Tự, ông luôn thấy mình thấp bé hơn.

Rõ ràng ông đã bảy mươi mấy tuổi, là bậc tiền bối được tôn kính trong giới học thuật.
Thế nhưng, chỉ vì làm một thí nghiệm, ông lại trở thành người phải bồi tội.

Miêu Kình nhìn thấy Quyền Tự với vẻ mặt u ám ôm Nam Tinh lao vào, đã biết có chuyện lớn, vội vàng đưa cô vào phòng thí nghiệm.

Quyền Tự đứng đợi bên ngoài.

Hai mươi phút sau.

Nam Tinh bước ra, Quyền Tự lập tức ôm cô vào lòng, cẩn thận vô cùng, như sợ cô bị tổn thương.

Miêu Kình cầm một xấp giấy xét nghiệm.
Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng cho Nam Tinh, ông đưa ra kết luận:
“Cơ thể cô rất khỏe mạnh, không có bất cứ vấn đề gì.”

“Vậy sức mạnh của tôi mất đi cũng là bình thường sao?”

“À, thực ra nói nghiêm túc thì vẫn có chút vấn đề.”

Ánh mắt xám nhạt của Quyền Tự chằm chằm nhìn ông.

Miêu Kình ho khẽ một tiếng:
“Cô có thai rồi.”
 
Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu
Chương 308: Bị hôn



Miêu Kình đặt chồng giấy xuống bàn.

Ông còn tưởng có chuyện gì to tát.

Hóa ra là có thai.

“Thời gian mang thai của cháu rất ngắn, chưa đầy một tháng, thông thường phụ nữ mang thai giai đoạn này không có triệu chứng gì.

Nhưng triệu chứng của cháu có vẻ nghiêm trọng hơn một chút.

Nhưng không sao, đợi sinh xong là ổn thôi.”

Nam Tinh đứng ngây ra tại chỗ, ngơ ngác một lúc lâu.

Mang, mang thai?

Miêu Kình thở phào nhẹ nhõm, những người khác thì phản ứng hoàn toàn khác.

Nam Tinh cúi đầu, nhìn thoáng qua bụng mình, rồi đưa tay chọc nhẹ hai cái.

Có một sinh mệnh nhỏ?

Quyền Tự nghe xong thì nhíu mày:
“Có thai?”

Anh chưa từng nghĩ đến, nhưng sau khi biết, lại nhanh chóng chấp nhận.

Nếu là Tiểu Hoa sinh cho anh, ừm, có thể chấp nhận được.

Anh kéo Nam Tinh vào trong lòng, không nói lời nào.

Ngày hôm sau.

Khi Bạch Vũ báo tin này cho nhà họ Quyền, cả nhà liền náo loạn.

Ông cụ Quyền cười lớn, tiếng cười vang vọng như muốn xuyên thủng cả mái nhà.

“Haha, khá lắm, khá lắm.”

Sau đó, ông liền định đi gặp cháu dâu.

“Ài, chọn ngày đi, để hai đứa làm thủ tục đăng ký kết hôn trước đã.”

Cháu dâu tuy đang đi học, nhưng tuổi kết hôn thì đạt rồi.

Ừm, khá lắm, khá lắm.

Ông cụ Quyền chống gậy:
“Ta đi gặp cháu dâu của ta.”

Ông cụ Quyền miệng nói cháu dâu hết lần này đến lần khác.

Bạch Vũ khẽ ho một tiếng:
“Ừm, thiếu gia dẫn Nam Tinh tiểu thư đến Tế Thành rồi, không ở Đế Đô.”

Ông cụ Quyền thoáng thất vọng, nhưng nhanh chóng chấp nhận.

Ông lấy ra cuốn sổ nhỏ, đeo kính lão, bắt đầu gọi điện cho từng người bạn cũ, nhân tiện khoe cháu dâu có thai để hả hê một phen.

Ông cụ Quyền bận rộn không thôi, vui mừng không kể xiết.

Vài ngày sau, trên xe RV.

Ninh Đào ngồi bên cạnh Nam Tinh, nhìn chằm chằm bụng cô một lúc:
“Thật sự có em bé rồi sao?”

Nam Tinh lật tài liệu, thản nhiên đáp:
“Cậu đã hỏi tám lần rồi.”

Ninh Đào vẫn không nhịn được mà kinh ngạc:
“Vẫn cảm thấy khó tin quá.”

Xe từ từ tiến vào khu vực thi đấu điện tử ở Tế Thành.

Nam Tinh nhìn ra ngoài cửa sổ:
“Sao tự nhiên lại muốn đi xem Nam Vũ thi đấu?”

Ninh Đào mân mê ngón tay, thoáng đỏ mặt:
“À, chỉ là… cũng không có gì đâu. Quen biết rồi, thì đến xem thôi.”

Nói xong, cô ấy đưa tay chạm lên môi mình, sau đó nhanh chóng ôm lấy máy tính bảng chơi tiếp.

Nam Tinh nhìn cô ấy:
“Cậu với em trai tôi giờ lại thân thế cơ? Thân đến mức nào rồi?”

Ninh Đào nhìn Nam Tinh, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Cuối cùng, cô ấy nuốt lời định nói vào bụng.

Không hiểu sao, càng đến gần khu vực thi đấu, cô ấy càng cảm thấy bồn chồn không yên.

Cô ấy lên tiếng:
“Nam Tinh, cậu thấy em trai cậu có thích người lớn tuổi hơn không?”

Câu hỏi đột ngột khiến Nam Tinh ngẩn ra:
“Hả?”

Ninh Đào vò tóc mình:
“Ừm… thì hôm đó, tại bữa tiệc nhà họ Quyền, tớ và Nam Vũ đều có mặt. Em trai cậu uống say, dựa vào vai một cô gái rồi ngủ.

Cô gái đó không hiểu sao, trước đây chẳng có gì, nhưng lần đó, khi cậu ấy dựa vào, tim cô ấy liền đập thình thịch.

Sau đó, cô ấy lén hôn cậu ấy một cái.”

Mặt Ninh Đào vừa đỏ vừa đầy vẻ đau khổ:
“Làm sao bây giờ đây. Tớ… à không, cô gái đó từ đó đến nay mỗi đêm đều mơ thấy em trai cậu, nửa đêm giật mình tỉnh dậy.

Ăn không ngon, ngủ không yên.”

Nam Tinh nhìn cô ấy một cái:
“Cô gái đó khổ sở? Tôi thấy cậu cũng khổ lắm đấy.”

Câu này như nói đúng tim đen của Ninh Đào:
“Đúng vậy! Tớ cũng khổ lắm! Vậy nên, cậu thấy cô gái đó có hy vọng không?”

Nam Tinh nghĩ ngợi:
“Có.”

Mắt Ninh Đào sáng lên:
“Thật sao?”

“Ừ. Chỉ cần Nam Vũ chưa có bạn gái, cô ấy sẽ có hy vọng.”

Nói rồi, Nam Tinh cầm ống hút uống nước.

Ninh Đào nghe vậy, lại xìu xuống.

Khu vực thi đấu điện tử.

Trong sân đấu.

Nam Tinh đi cùng Ninh Đào xem xong một trận thì rời đi.

Giữa giờ nghỉ, Ninh Đào đến khu vực hậu trường.

Cô ấy đứng ở cửa phòng đội cnơi Nam Vũ đang ở, lưỡng lự mãi không dám vào.

Đầu mũi chân ma sát trên mặt đất, đi lòng vòng ở cửa vài lần.

Vừa đi vừa lẩm bẩm:
“Có nên vào không? Aiz, hay là chờ thi đấu xong đã.”

Nghĩ vậy, cô ấy quyết tâm rời đi.

Đúng lúc này, hai nhân viên bước ra từ bên trong.

Hai cô gái thì thầm:
“Nam Vũ đẹp trai thật đấy.”

“Ừ, đúng vậy.”

“Năm nay cậu ấy bao nhiêu tuổi rồi?”

“Chắc mười tám? Vài tháng trước vừa tổ chức sinh nhật, khi đó rùm beng lắm.”

“Cô nói xem, một chàng trai vừa lạnh lùng vừa đẹp trai như cậu ấy, cuối cùng sẽ ở bên ai nhỉ?”

Hai người trêu ghẹo nhau:
“Này, cậu nói tớ có cơ hội không?”

“Cậu thôi đi, cậu ấy mới mười tám, cậu là thú dữ à.

Với lại, con trai thường thích người nhỏ tuổi hơn, đúng không.

Nhỏ hơn một tuổi cũng là nhỏ, có mấy người còn có định kiến tâm lý nữa cơ.

Như kiểu cậu ấy, trông đã thấy mạnh mẽ rồi, chắc không chấp nhận được người lớn tuổi hơn đâu.”

Lời vừa dứt, bên cạnh có người gật đầu đồng tình:
“Ừ, đúng thế.”

Ninh Đào, người không giỏi che giấu tâm tư, sau khi phát hiện mình có tình cảm, vốn định liều mạng tỏ tình.

Kết quả, đứng ở góc tường nghe được những lời này, cô bỗng thấy mình chẳng còn hy vọng.

Người ta nói cũng đúng.

Cậu ấy cần gì phải chọn người như mình chứ.

Nghĩ vậy, càng nghĩ càng thấy không có khả năng.

Cô rụt vào góc tường, tìm một góc vắng người, òa lên khóc.

Chưa kịp tỏ tình, mối tình đầu chớm nở của cô đã chết yểu.

Buồn quá.

Vừa nghĩ, nước mắt cứ thế rơi lã chã.

Nhưng so với người khác, cô vẫn may mắn hơn chút xíu: cô đã lén hôn người mình thích.

Cái này, có vẻ cũng không tệ lắm.

Nhưng, vẫn buồn quá đi.

“Hu hu hu hu~~~”

Ninh Đào gục đầu vào tường, vừa khóc vừa lau nước mắt, còn vừa đấm vào tường.

Đấm một hồi.

Không biết từ lúc nào, bên cạnh cô có thêm một người.

Nam Vũ mặc đồng phục màu xanh nhạt, nhìn cô:
“Khóc gì vậy?”

Nói rồi đưa cho cô mấy tờ khăn giấy, nhíu mày, nhìn quanh một vòng:
“Lại bị fan cuồng bắt nạt à?”

Nói xong, cậu kéo cô lại, ôm vào lòng.

Ninh Đào nhìn cậu một cái, cảm giác giận dỗi trào lên, khóc càng to hơn:
“Tất cả tại cậu.”

Tình đầu của tôi mất rồi.

Ninh Đào khóc suốt mười phút.

Khóc đến mức mắt sưng thành hai cái bong bóng mới dừng lại.

Từ đầu đến cuối, Nam Vũ chẳng nói lời nào, chỉ yên lặng ở bên, lắng nghe cô khóc.

Đợi cô khóc đủ, cậu mới bĩu môi:
“Xấu quá.”

Nói rồi, cậu tháo mũ lưỡi trai trên đầu, đội lên đầu cô.

Trước đây, mỗi khi Nam Vũ mỉa mai, cô chẳng để tâm.

Nhưng kể từ hôm đó, cô bỗng trở nên nhạy cảm.

Nghe vậy, tim cô như tan nát.

Nước mắt lại muốn rơi xuống.

Nam Vũ kéo mũ, che đôi mắt cô lại, rồi đột nhiên cúi đầu, hôn lên môi cô.

Cảm giác lạnh băng khiến Ninh Đào ngẩn ngơ.

Cô không nhìn thấy cậu hôn mình, nhưng cảm giác ấy, giống y như lần trước cô lén hôn cậu vậy.
 
Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu
Chương 309: Cha cậu cũng không thích cậu?



Nam Vũ lạnh nhạt lên tiếng:
"Đàn chị, có phải chị thích tôi không?"

Ninh Đào mặt đỏ bừng, lập tức phủ nhận:
"Không có!"

"Thế sao chị lại lén hôn tôi?"

Ninh Đào xụ mặt, thẳng thắn thừa nhận:
"Được rồi, đúng là tôi hôn đấy."

Bỗng nhiên, Ninh Đào nhận ra điều gì đó, kinh ngạc hỏi:
"Hả? Sao... sao cậu biết là tôi hôn cậu?"

"Tôi không say."

Khuôn mặt Ninh Đào lập tức đỏ bừng:
"Cậu, cậu, cậu đều biết hết rồi sao?"

Nam Vũ suy nghĩ một chút rồi nói:
"Chuyện chị thích tôi, tôi biết rồi."

Khuôn mặt Ninh Đào càng đỏ hơn, cảm thấy xấu hổ, liên tục kéo mũ xuống che mặt mình.

Nhìn phản ứng của cô, Nam Vũ hỏi:
"Chị đang làm gì đấy? Không sợ ngạt chết à?"

Vừa nói, cậu vừa vươn tay giật chiếc mũ ra.

Ninh Đào cương quyết giữ chặt mũ, không chịu buông:
"Không! Như vậy đã đủ xấu hổ rồi, tôi không muốn thêm nữa."

"Xấu hổ ở đâu chứ?"

"Ở đâu cũng xấu hổ hết."

Trên mặt Nam Vũ lộ vẻ cảm xúc khó đoán:
"Thích tôi thì rất xấu hổ à?"

Ninh Đào khẽ rên lên một tiếng, không đáp lời.

Thích cậu thì không xấu hổ, nhưng bị phát hiện thì lại xấu hổ chết đi được.

Nam Vũ dùng sức, giật mũ ra, áp cô vào tường, giữ cằm cô rồi cúi đầu hôn xuống lần nữa.

Giọng cậu lạnh nhạt:
"Chuyện xấu hổ thế này, chị nên làm quen đi."

Đôi mắt Ninh Đào mở lớn.

Cô chớp mắt một cái, rồi lại chớp thêm cái nữa, nhìn khuôn mặt phóng đại trước mặt mình.

Đầu óc cô cuối cùng cũng vận hành trở lại.

Chẳng lẽ, Nam Vũ cũng thích cô sao?

Đang suy nghĩ, cô bỗng nghe thấy Nam Vũ nói một câu:
"Làm bạn gái tôi."

Ninh Đào ngơ ngác, theo phản xạ hỏi lại:
"Tại sao?"

Nam Vũ có chút bực bội, lại đội mũ lên đầu cô.

Cuối cùng cậu nói:
"Bởi vì lão tử thích chị!"

Sao cô ngốc thế này?
Không nói rõ ra thì không hiểu à?

Nói xong, Nam Vũ lại thấy tiếc, kéo cô vào lòng ôm chặt.

Sau đó cậu tuyên bố dứt khoát:
"Chị không từ chối, vậy là đồng ý rồi. Cứ vậy đi."

Cậu tự ý tuyên bố quan hệ này đã thành công.

Nửa tiếng sau.

Cả mạng xã hội nổ tung.

Trước tiên là một tấm ảnh bị lộ ra ngoài.

"Ối trời, ối trời! Chuyện gì đây? Nam Vũ đang hôn ai thế?"

"Aaaaa! Tôi phát điên mất! Chuyện quái gì thế này?"

"Cô gái đó là Ninh Đào phải không?"

"Ối trời, ôi trời! Tôi không tin nổi!"

"Chắc là đang quay phim thôi."

"Đúng đúng, Nam Vũ cũng là diễn viên, chắc đang quay phim, dù sao hai người họ từng hợp tác một lần rồi."

Khi fan còn đang tìm lý do bào chữa cho thần tượng của mình, thì chính thần tượng đã tự ra mặt:

[Đang yêu @Ninh Đào]

Chỉ vài chữ đơn giản như vậy đã khiến Weibo sập ngay lập tức.

Dưới bài đăng của Nam Vũ, lượng fan đau lòng và fan chúc phúc gần như tương đương.

Có fan thở dài:
"Tôi đã dự đoán được ngày này rồi. Từ lúc Nam Vũ không màng giá trị lưu lượng khổng lồ của mình mà chuyển sang chơi game điện tử, tôi đã biết cậu ấy làm gì cũng theo ý mình. Hoàn toàn không sợ miệng lưỡi thiên hạ. Khi yêu đương, cậu ấy cũng sẽ công khai thẳng thắn, nói cho cả thế giới biết."

"Hu hu hu, đau lòng quá."

"Trời sập rồi."

"Khó chịu quá."

Việc Nam Vũ công khai tình cảm làm náo loạn cả mạng xã hội.

Năm nay nhà họ Nam thật nhiều tin vui.

Nam Tình mang thai rõ rệt, Nam Tinh phát hiện có thai, Nam Vũ công khai yêu đương.

Như thể dưới lòng đất nhà họ Nam có cây đào mọc rễ, bỗng chốc đâm chồi, vút lên như tên lửa.

Việc Nam Vũ công khai tình cảm gây sập mạng, mãi về sau vẫn được nhắc đến.

Bốn năm sau.

Tại nhà cũ của nhà họ Quyền.

Một đứa trẻ với mái tóc xoăn nhẹ màu xanh lục buông xõa trên vai.

Khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của cậu nhóc cúi xuống, đang mày mò thứ gì đó.

Người giúp việc ở xa nhìn, không ngừng thất thần, thầm tán thưởng: Đây là thiên thần nhỏ sao? Đẹp quá.

Cạch cạch, đứa trẻ đang nghịch vài linh kiện kim loại.

Cậu nhóc đang từ từ tháo rời một món đồ đã được lắp ráp.

Nhìn kỹ lại, đó là một khẩu súng ngắn màu đen.

Đôi tay nhỏ bé không biết lấy đâu ra sức lực, chỉ vài động tác đã tháo rời hết khẩu súng.

Tháo xong, cậu nhóc cầm bình sữa bên cạnh hút một hơi.

Sau đó, cúi đầu tiếp tục bận rộn.

Đứa trẻ cứ thế bận rộn hơn một giờ đồng hồ, không chút mệt mỏi.

Cho đến khi Nam Tinh xuất hiện.

Nam Tinh đứng ở cửa gọi một tiếng:
"Quyền Diệu."

Âm thanh vừa vang lên, động tác của đứa trẻ lập tức dừng lại.

Cậu nhóc quay đầu nhìn, nét mặt sinh động hẳn lên, lộ ra vẻ trẻ con:
"Mẹ ơi."

Đứa trẻ ấy chính là con của Nam Tinh.

Mấy năm trôi qua, cậu nhóc dần lớn lên.

Vẻ ngoài xinh đẹp thừa hưởng gen từ cả ba lẫn mẹ.

Đôi mắt thì giống hệt Quyền Tự, là một đôi mắt xám nhạt.

Đứa trẻ chạy tới trước mặt Nam Tinh, rúc vào lòng cô, hàng mi dài cong vút run rẩy, vẻ đẹp tựa như một đứa trẻ lai.

Nhìn thấy con mình, Nam Tinh cũng trở nên dịu dàng, cúi xuống bế cậu nhóc lên, đi đến bên bàn.

Cô cúi đầu nhìn những thứ trên bàn:
"Đang chơi gì đấy?"

Quyền Diệu đáp:
"Quà của chú Lộ Dịch An gửi."

Nam Tinh nhìn một bàn đầy linh kiện, là một khẩu súng ngắn thật, không phải đồ chơi.

Cô trầm mặc một lát:
"Con tự tháo nó ra à?"

"Dạ!"

Quyền Diệu rúc trong lòng mẹ, khẩu súng ban nãy khiến cậu nhóc mê mẩn giờ dường như chẳng còn hấp dẫn nữa.

Cậu nhóc rúc người thật sâu vào lòng Nam Tinh, giọng nũng nịu:
"Mẹ ơi, con không muốn đi học mẫu giáo đâu."

Tóc cậu nhóc hơi dài, trông như con gái.

Đáng tiếc, lại là con trai.

Nam Tinh thắc mắc:
"Tại sao?"

Quyền Diệu bĩu môi, tỏ vẻ ấm ức:
"Mẫu giáo chán lắm."

Mấy cô bé thì chỉ biết khóc, mấy cậu bé thì chỉ biết ch ảy nước mũi.

Tất cả đều yếu đuối, ngốc nghếch, chỉ suốt ngày bú bình rồi ăn ăn ăn.

Mẫu giáo chán chết đi được.

Cậu nhóc không muốn đi.

Nhìn con trai mình ấm ức rúc vào lòng, Nam Tinh mềm lòng.

Cô dừng lại một chút, xoa đầu Quyền Diệu:
"A Tư cũng sắp chuyển đến lớp mẫu giáo của con rồi, con biết không?"

Quyền Diệu nghe xong thì ngạc nhiên mở to mắt, nghi ngờ hỏi:
"Anh ấy cũng bị ba mình phạt sao?"

Nam Tinh ngẩn người:
"Không, trẻ bằng tuổi con thì nên đi học mẫu giáo chứ?"

Thực ra cô cũng không chắc, chỉ là Quyền Tự bảo đến lúc con đi học, nên cô đưa con đi thôi.

Quyền Diệu bĩu môi, vẻ mặt đầy nghi ngờ, giọng nũng nịu:
"Ba chỉ muốn độc chiếm mẹ thôi."

Nam Tinh hơi lúng túng.

"Thế này nhé, nếu A Tư chuyển đến rồi mà con vẫn không thích, thì không đi nữa, được không?"

A Tư.

Con của Nam Tình.

Tên một chữ "Tư".

Tư · Norman.

Quyền Diệu nghĩ tới cậu anh họ hơn mình vài tháng, lại nhìn mẹ vẻ mặt khó xử.

Cuối cùng, cậu nhóc gật đầu:
"Được ạ."

Nói bằng giọng nũng nịu xong, cậu nhóc lại rúc vào lòng Nam Tinh.

Nam Tinh thấy tóc cậu bé dài quá, bèn hỏi:
"Tóc con dài rồi, có cắt không?"

Quyền Diệu lắc đầu:
"Không ạ."
 
Back
Top Bottom