Tâm Linh Cô bé 9 đuôi (Cửu Vĩ Hồ)

Cô Bé 9 Đuôi (Cửu Vĩ Hồ)
Phần 40: Thần tộc nhưng cũng là Tiên tộc


Hồ Nhi với Miêu Ngư men theo hướng người đó đi nhưng chạy được một lúc lại không thấy người đó đâu nữa.

- Kì lạ.

- Hồ Nhi thầm nhủMiêu Ngư thì nãy giờ mặt buồn tênh vì đói và suốt cả ngày phải chạy trốn sự truy đuổi của Nhân tộc lẫn đồng tộc, thật cực khổ- Miêu Ngư à em có bao giờ cảm thấy mọi thứ đang chống lại mình chưa?

- Hồ Nhi quay sang hỏi- Mọi thứ chống lại mình?

Từ nhỏ em đã được mọi người ở khu em sống yêu mến em rồi nên em không hoàn toàn nghĩ mọi thứ sẽ chống lại em.

- Miêu Ngư trả lời- Người lúc nãy chúng ra vừa mới ngã trúng đấy, người ấy thuộc Thần tộc đấy Miêu Ngư tin không?- Thần tộc ạ?

Đây là lần đầu tiên em thấy Thần tộc ở chỗ này hầu như chỉ nghe qua lời người lớn.- Thần tộc có vẻ khá nổi tiếng vì vẻ bí hiểm đặc trưng ít tiếp xúc với bên ngoài hôm nay hẳn là có việc mới đến Miêu tộc.

- Hồ Nhi ngẫm nghĩHai người vẫn tiếp tục tìm kiếm đến mệt lả một phần cũng vì chưa có gì lót bụng cả.Được một lúc Miêu Ngư phát hiện có cái bóng cứ chạy lướt qua lướt lại trêu ngươi hai người Miêu Ngư không báo cho Hồ Nhi mà vội chạy theo cái bóng ấy.

Hồ Nhi thấy vậy tuy không hiểu gì cũng theo sau Miêu Ngư- Các người sao lại đuổi theo ta?

- Cái bóng ấy đáp xuống- Ngươi là người lúc nãy?

- Miêu Ngư hỏi- Đúng thì đã sao?

Các ngươi chính là những người đã ngã lên người ta đương nhiên ta nhớ chứ.Hắn vừa nói vừa gỡ mũ trùm đầu xuống, màu tóc đặc biệt chỉ mình Thần tộc có đã hiện ra, nam nhân này rất rất điển trai nha...

Nhưng có gì đó không ổn ở đây, hắn có tai của Tiên tộc.

Lại là con lai sao?- Ngươi là người của Thần tộc hay của Tiên tộc?

- Hồ Nhi lúc này đã đến- Hửm?

Là nhóc sao?

Về nhà chơi đi đến đây làm gì?

- Hắn liếc qua- Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta.

Mau nói!

- Hồ Nhi tức giận- Nhóc có vẻ dữ nhỉ.

Trước khi ta trả lời nhóc có nên trả lại cho ta cái miếng ngọc nhóc đã nhặt chứ.

- Hắn ta đưa tay ra- Đây là miếng ngọc của Thần tộc, ngươi tuy là có màu tóc này nhưng đôi tai của ngươi rất lạ của Tiên tộc có thể miếng ngọc này là ngươi trộm được căn bản là quá rõ ràng.- Ta là người Thần tộc cũng là người Tiên tộc, ta là kết quả của cuộc hôn nhân không có tình yêu, ta là hiệp ước hòa bình của hai tộc.

Ngươi vừa lòng chưa?

- Mặt hắn biến sắcT/g: Mấy bợn ơi Trăng chỉ viết ngắn được từng này thôi mong mn không giận nếu nó nhảm quá.Cảm ơn mn luôn ủng hộ Trăng trong thời gian qua
 
Cô Bé 9 Đuôi (Cửu Vĩ Hồ)
Phần 41: Đại Náo Loạn


Hắc Nhã và người kia hiện tại đã đi được quãng đường khá xa rồi dự định của hai người là sẽ về lại Hắc gia nhưng chỉ sợ sẽ chạm mặt Chính Huyết thôi.

Hai người chưa biết đi đâu đành quyết định đi đến các tộc dạo chơi và tộc đầu tiên lại là Miêu tộc.

- Tại sao ngươi lại chọn Miêu tộc?

- Nguyên Sinh hỏi Hắc Nhã- Ta có cảm giác nên đến đây vả lại ta cũng rất thích mèo.

- Hắc Nhã háo hức- Nếu cảm giác và sở thích của ngươi hại ta hoặc gây phiền phức cho ta lúc ấy ta sẽ hỏi tội ngươi đấy!

- Hắn trừng mắt đầy vẻ đe dọaHắc Nhã bơ đi rồi bắt đầu dạo chơi khắp phố xá xung quanh ai ai cũng nhìn họ với cặp mắt kì lạ rồi một người thét lên:- Là ngoại tộc!Rồi một lúc sau hàng loạt người nhảy vào bao vây Hắc Nhã và Nguyên Sinh làm họ một phen bối rối- Chả lẽ nói cái là xuất hiện liền sao?

Xui xẻo thật đấy.

- Nguyên Sinh lắc đầu- Chả phải lúc đầu không sao sao?

Ai bảo tại ngươi chứ về đánh răng đi hôi lắm rồi.

- Hắc Nhã mỉa mai- Được lắm!

Ngươi đúng là...Chưa kịp nói hết câu thì một tiếng ĐÙNG vang lên cực kì đinh tai nhức óc.

Lúc này một con hồ ly rất dữ tợn đứng dậy che mất cả ánh mặt trời khiến không ít người kinh sợ- Sao lại có hồ ly ở đây chứ?

Chả lẽ...

- Hắc Nhã suy tưĐám người vây bắt Hắc Nhã kia sau khi thấy con hồ ly đó liền bỏ vòng vây chạy đến chỗ hồ ly- Chà, bự thật đấy.

- Nguyên Sinh đứng chăm chú quan sátRồi từ từ một bóng nữ áo trắng bay lên đầu tóc đã chuyển sang màu trắng, vẻ mặt có vẻ không được vui vẻ cho lắm,...

Là Hồ Nhi.- Ngươi tới số rồi!

- Hồ Nhi tức giận ra lệnh cho Hỏa Nhiệm tấn côngNó theo lệnh chủ gầm lên rồi phi về phía một cậu thanh niên choàng kín người cũng đang lơ lửng trên không nhìn về phía Hồ Nhi đầy khinh bỉ- Ngươi là Hồ vương?

Ấn tượng quả thực ấn tượng hahaha.Hắn cười phá lên rồi nhanh chóng triệu hồi tinh linh, đó là một con hươu sao trông rất đẹp và cũng rất uy nghiêm.- Cũng biết chút thuật triệu hồi sao?

Nhưng nạp mạng sớm đi là vừa!

- Hồ Nhi tức giận phóng tới nhanh như cắt
 
Cô Bé 9 Đuôi (Cửu Vĩ Hồ)
Phần 42: Các Cấp Bậc Tinh Linh


Hắc Nhã tròn xoe mắt ra, đó là Hồ Nhi nhưng cũng không phải Hồ Nhi, đó tựa như một con cáo đang rất tức giận một kẻ đã cướp thứ gì đó của nóBên kia tinh linh của hai người đánh nhau liên hồi không ngừng nghỉ vốn hồ ly là cáo, mà cáo là động vật ăn thịt nên nó phải thắng hươu sao một loài động vật ăn cỏ nhưng hươu sao rất có khả năng về phần phòng thủ nên mọi vết cào của Hỏa Nhiệm đều như gãi ngứaChơi tay không với con hươu sao này rất khó nhằn nên Hỏa Nhiệm quyết định sử dụng pháp thuật để chơi với nó.

Cơ thể của Hỏa Nhiệm dần dần to lên còn màu lông thì chuyển hết qua màu vàng, hiện tại nó đã chuyển hóa qua Hoàng hồ ly và sẵn sàng dần con hươu sao này một trận.Hươu sao sợ hãi lùi lại, nó cảm nhận được điều không ổn ở Hỏa Nhiệm.

Đây là cấp bậc Hoàng trung cấp, trong các cấp bậc thì tuy đây chưa phải cấp bậc mạnh nhất nhưng lại chiếm nhiều ưu thế hơn cả nó.Tổng cộng có 5 cấp bậc đó là Ôn, Tác, Hoàng, Linh, Bạch.

Ôn nghĩa là ôn hòa cấp bậc đầu của mọi tinh linh, Tác theo tiến Hán là nổi loạn tức giai đoạn trưởng thành của tinh linh, Hoàng là giai đoạn dễ xưng bá và cũng là giai đoạn mạnh, Linh giống như là thần một tinh linh có tri giác biết nói chuyện và sức mạnh thì khỏi bàn.

Mỗi cấp bậc có 3 giai đoạn là sơ cấp, trung cấp và cao cấp.Hươu sao hiện tại mới chỉ là một con tinh linh nhỏ, cấp bậc của nó chỉ là Tác cao cấp.

Vừa ban nãy nó phòng thủ rất mạnh nhưng có một điều nó đã không chú ý rằng Hỏa Nhiệm ban đầu chỉ sử dụng Tác trung cấp để chơi với nó, coi thường nó sao?- Hươu sao của ta nói tinh linh của ngươi có thể sử dụng tùy ý cấp bậc sao?

- Tên kia đột nhiên lên tiếng hỏi- Phải thì đã sao?

Mà không phải thì đã sao?

Bây giờ ngươi nhắm mắt lại chờ chết đi là vừa nhé.

- Hồ Nhi lạnh lùng đápHỏa Nhiệm rất rất mạnh chứng tỏ người chủ của nó phải rất cường đại nhưng Hồ Nhi tên kia có nhìn đi nhìn lại mãi hắn chỉ thấy căn cốt của Hồ Nhi rất tốt nhưng về một số điểm Hồ Nhi còn quá yếu để luyện Hỏa Nhiệm lên Hoàng trung cấp.T/g: À nhon mn~ Nhớ tớ hem.

Tớ chỉ có thời gian viết ngắn vậy thôi nên thông cảm nhá
 
Cô Bé 9 Đuôi (Cửu Vĩ Hồ)
Phần 43: Làm khách


Có điều gì đó rất bí ẩn, con hồ ly này không những mạnh mà còn có thể thay đổi cấp bậc lên xuống tùy thích.

Quá mạnh!

Hay là...

Quá ảo!- Hồ vương luyện được Hồ tinh linh như vậy tại hạ thật sự khâm phục.

- Tên kia hơi cúi đầu- Nói gì thì nói hôm nay ta nhất định sẽ lấy mạng ngươi!

- Hồ Nhi vẫn không nguôi cơn giậnHắc Nguyên Sinh và Hắc Nhã đứng coi kịch một lúc, biểu cảm trên gương mặt của Nguyên Sinh lúc này không thay đổi mà chỉ chăm chú nghiên cứu tinh linh, còn biểu cảm của Hắc Nhã lúc này thì...

Cạn ngôn...Hỏa Nhiệm dùng ánh mắt sắc xảo của nó nhìn hươu sao như muốn ăn tươi nuốt sống, lúc này hươu sao vẫn cố khép nép lại không dám động.

Trước mặt nó là một kẻ thù quá nguy hiểmHỏa Nhiệm cúi đầu xuống thân hình thành tư thế chuẩn bị tấn công, ánh mắt không chút tình thương.- Khoan!

Đình chiến!Một giọng nói từ đâu đó vang lên, Hồ Nhi và tên kia đồng loạt ngoảnh về phía đó...

Là Miêu vương!Hồ Nhi thu Hỏa Nhiệm lại rồi biên trở lại bình thường, tóc cũng từ từ biến trở lại thành màu đen.

Tên kia thấy vậy cũng quyết định thu hươu sao lại không đánh nữaHồ Nhi đứng đó lườm tên kia một cái rồi quay qua chỗ Miêu vương- Tham kiến Miêu vương.

- Hồ Nhi cúi đầu- To gan!

Ai cho các ngươi dám náo loạn nơi đây!

- Miêu vương nổi giận đùng đùng- Tại hạ chỉ là khách ghé qua vì tên này bắt em của tại hạ nên tại hạ chỉ muốn bắt hắn trả em.

- Hồ Nhi ngẩng đầu lên nói- Chỉ có thế mà ngươi muốn giết hắn ư?

- Miêu vương nói- Không hẳn chỉ có thế...

Hắn đã lăng mạ tại hạ và hắn đe dọa sẽ giết em của tại hạ.

- Nét mặt Hồ Nhi không đổi- Ngươi là gì của Hồ tộc, tại sao lại có thể triệu hồi tinh linh?

- Miêu vương đột nhiên hỏi một câuHồ Nhi nhất thời không biết nói gì.

Mình là không phải người Miêu tộc, đã thế còn đánh nhau với một người không phải Miêu tộc ở đất của người ta rồi lại còn chưa kể vụ đi cửa sau để vào Miêu tộc chơi nữa.

Mà mục đích ban đầu đến đây là gì ấy nhỉ?

À kết liên minh nhưng cơ sự thành ra như vậy rồi chắc phải che giấu trước đã- Tại hạ là chỉ dưới trướng Hồ vương đến đây xin kết liên minh với Miêu tộc và mượn binh của Miêu tộc đàn áp Ma tộc.

Chính Huyết ác quỷ nay đã trốn thoát mong Miêu vương thông cảm và hiểu cho tại hạ.

- Hồ Nhi nói- Người dưới trướng Hồ vương mà có thực lực như vậy thật không phải chuyện đùa...

Được, chỉ cần ngươi ở lại làm khách trong lâu đài khoảng chừng vài ngày ta sẽ đồng ý kí kết với ngươi.- Tại hạ thực sự không có phúc phận ở trong lâu đài của Miêu vương.

- Hồ Nhi từ chối khéo léo- Không sao đâu.

Ngươi yên tâm, ngươi có thực lực như thế còn sợ gì sao?Hồ Nhi quyết định suy nghĩ một lúc.

Lúc nãy cái tên chết tiệt kia biến Miêu Ngư lại thành mèo sau đó nhét đi đâu rồi, ta có thể chịu ở trong lâu đài mặc sống chết của thằng nhóc sao?

Gì thì gì cũng phải kéo hắn theo chung.
 
Cô Bé 9 Đuôi (Cửu Vĩ Hồ)
Phần 44: Sự Đãi Ngộ Đặc Biệt Và Sự Trở Về Của Ma Vương


Bây giờ là thân phận thù địch, nếu muốn kéo hắn vào chung một lâu đài để dễ dò la tin tức Miêu Ngư...

Phải làm sao đây!?...

À có cách rồi.

- Tại hạ còn có một điều xin Miêu vương đáp ứng.

- Hồ Nhi lại cúi đầu thành khẩn- Có chuyện gì sao?

Không lo, giờ ngươi đã là khách ở đây muốn gì đều được chỉ cần nó không quá đáng.

- Miêu vương vui vẻ- Tại hạ muốn mời vị kia về "làm khách" chỗ tại hạ.

Mong Miêu vương đồng ýMiêu vương liếc qua tên bán thần bán yêu kia rồi quay qua nhìn Hồ Nhi một cái sau đó tươi cười- Đã ở đây thì đều là khách của ta.

Được cứ để hắn ở lại đi.

- Miêu vương kéo tên kia về phía mìnhHồ Nhi khẽ mỉm cười ngẩng đầu lên nhìn hắn ta nhưng đập vào mắt Hồ Nhi là khuôn mặt bất lực của hắn.

Hồ Nhi khẽ cười nhưng vẫn giữ được trạng thái nghiêm chỉnh.Hồ Nhi và tên kia theo Miêu vương đến lâu đài, đám người vây coi bàn tán với nhau một lúc rồi cũng bỏ đi, lúc này chỉ còn Hắc Nhã và Hắc Nguyên Sinh đứng đó, chợt Nguyên Sinh quay qua hỏi- Đi chứ?

Hay ở lại đây chơi thêm vài ngày?

- Mặt hắn không cảm xúc- Đột nhập vào lâu đài đi.

Chắc sẽ thú vị lắm đây.

- Hắc Nhã mỉm cườiNguyên Sinh không nói gì khẽ gật đầu rồi cầm tay Hắc Nhã đi theo hướng mà nãy Miêu vương dẫn mọi người đi.

------------------—----—----------—----------—---

Ở một nơi u tối nào đó tại Ma tộc- Chạy đi!

Mau!- Mau chạy ngay đi!- Chạy chạy đi!Tiếng gào thét của cư dân nơi Ma tộc vang thấu cả màn đêm u uất xuyên qua những đám mây màu đỏ như máu.

Đa số trông bọn họ gầy và tướng tá thật khủng khiếp hệt như ngạ quỷTừ xa xa, đôi cánh đen dang rộng như muốn chiếm cả bầu trời, thân mình mặc giáp vẫn đang còn bốc lên khói đen, là Chính Huyết.Tại sao cư dân Ma tộc khi thấy Chính Huyết lại sợ sao?

Tất cả là do trận đánh năm ấy, tại hắn là vương lại dùng sức dân đi đánh chiếm kinh hồn như thế, ăn không cho ăn no, mặc ấm thì không cho mặc ấm, mặc dù có loại vũ khí tối thượng kia nhưng cũng ít nhất 2/3 tộc hi sinh.

Sau khi Chính Huyết bị phong ấn, các tộc đã họp lại rồi thống nhất gạch tên Ma tộc khỏi bản đồ hay lịch sử,...

Tất cả mọi thứ khiến thế hệ sau không còn biết cái gì được gọi là Ma tộc nữa.- Lũ dân ngu xuẩn.

Ta mới đi không lâu đã yếu ớt như vậy!

Thật đáng trị!

- Chính Huyết đang tức giận trên bầu trời máuHắn đáp xuống nhìn một lượt rồi dùng phép tạo ra một tia chớp đỏ đánh xuống một tiếng ĐOÀNG, lúc này người dân đã ngừng chạy loạn mà ngồi xuống đất co rúm lại không dám động.

Hắn đảo mắt sơ qua những cư dân cũ của mình, nghèo đói, quần áo rách nát, gầy guộc, đầu tóc bù xù...- Ta đã trở về.

Tại sao các ngươi lại chạy?

- Hắn hỏiKhông ai dám ho he một tiếng vì sợ một lời không hợp sẽ chết dưới tay tên ác ma này, không khí im lặng một hồi lâu sau đó đột nhiên có một âm thanh non nớt vang lên.
 
Cô Bé 9 Đuôi (Cửu Vĩ Hồ)
Phần 45: Cô Nhóc Mới


Giọng nói non nớt ấy phát ra từ phía trong nơi một cô bé nhỏ nhắn đang dùng ánh mắt kiên định nhìn Chính Huyết không có tí gì gọi là sợ.- Cư dân đều chạy vì sợ ông!

- Đứa trẻ đó nói- Sợ ta?

Chẳng phải trước đây ai cũng sợ ta sao, sao trước kia không chạy mà bây giờ lại chạy?

- Chính Huyết khẽ khom người xuống nhìn bé gái- Trước kia ông là vương, sợ ông là điều bình thường còn bây giờ nhờ ông Ma tộc sẽ vĩnh viễn chìm vào lãng quên, tồn tại như không.

Ác quỷ đã xuất hiện trên bầu trời rồi thì thiên tai không giáng là điều không thể.

- Cô bé này rất nhỏ nhưng lại hiểu nhiều đạo lý đáng phục- Ma tộc chìm vào lãng quên?

Ngươi đang nói gì vậy?

- Chính Huyết hỏi lại- Đấy, ông là vương của ma tộc nhưng đến chuyện cỏn con này cũng không biết.

Nhờ có ông ngày xưa mong làm bá chủ cái thế giới này đến lúc thua trận, ông bị phong ấn thì để trừng phạt ma tộc vì tội tạo phản ma tộc đã bị xóa bỏ khỏi bản đồ cũng như lịch sử và rất nhiều thứ.

- Cô bé nói đến đây bỗng nước mắt tuôn lã chãCư dân quỳ quanh đây cũng bắt đầu sụt sịt khóc, bọn họ sống rất khổ, đi du ngoạn đây đó nếu bị phát hiện mình thuộc ma tộc thì bị đuổi đánh, bị chế nhạo.- Câm ngay!

- Chính Huyết nổi cáu giáng thêm một cú sét nữa xuống lòng đườngMọi người sợ hãi im thin thít riêng bé gái kia không sợ vẫn giữ ánh mắt kiên định nhìn Chính Huyết tuy vẫn còn một ít nước mắt trên mi.- Cha mẹ ngươi ở đâu?

- Chính Huyết hỏi bé gái- Nhờ phúc phận của ông mà bây giờ họ đã ở dưới hoàng tuyền cùng những binh lính khác rồi.Chính Huyết lặng im một hồi, khẽ nở nụ cười trên gương mặt u ám kia rồi ra lệnh- Sắc phong cho nhóc một danh phận sau đó theo ta quản chuyện chiến tranh.

Chịu không?Tên Chính Huyết này chắc phải đang đùa, đứa trẻ này cha mẹ đã mất trong chiến tranh, không màng tính mạng nói với cả tên Ma vương máu lạnh này, chứng tỏ một điều rằng rất ghét chiến tranh và sự chia cắt đổ máu lại rất dũng cảm.Có lẽ Chính Huyết lại nghĩ khác, đứa trẻ này hắn đã để ý từ khi nó lên tiếng và từ khi Chính Huyết giáng sét xuống dẹp loạn đám quần chúng chỉ biết khóc này, ánh mắt nó không hẳn là kiên định mà là chai lì, nó quen với điều này lại còn không biết sống chết nói cả hắn, rõ ràng hắn nghĩ rất hợp với chiến tranh.

Cô bé đứng im lặng một hồi lâu không nói gì, ánh mắt thoáng vẻ ngạc nhiên, nếu nhóc được đi chiến tranh thì ra sao?

Nhóc có hiểu được cuộc sống của cha mẹ nhóc không?- Tôi đi.

- Nhóc con nói lên một câu chắc nịch- Nhóc thật sự chắc sao?

Dấn thân vào con đường mà cha mẹ nhóc đã bỏ mạng ở đấy...- Tôi hoàn toàn chắc chắn!

- Nhóc con nói thêm một câu nữa dũ bỏ mọi hiềm nghi của tên ác quỷ kia- Ngươi tên gì?

- Chính Huyết hỏi một câu cuối- Hắc Độc Hoa.- Tên ngươi rất lạ nhưng nghe lại rất hay.

Đi theo ta.

- Chính Huyết cười rồi nắm tay nhóc bay lên cao(Mấy cậu ơi đừng bơ tớ nha fl vs vote cho tớ nhé!

Giúp tớ tiếp thêm động lực với ạ)
 
Cô Bé 9 Đuôi (Cửu Vĩ Hồ)
Phần 46: Henry Elf


Đã ổn định xong chỗ ở Hồ Nhi cũng thở phào nhẹ nhõm, rốt cục cũng kéo theo được tên kia nhưng hắn cũng chẳng chịu ở yên trong lâu đài, suốt ngày cố bỏ trốn rồi lại rong chơi.

Phiền chết Nhi Nhi mất- Ngươi có thể ngừng đi được không?

- Hồ Nhi bực dọc- Là ngươi kéo ta vào đây.

Ta cũng đã nói rồi căn bản ngươi phải tiết lộ bí mật cho ta nếu không ta mà thoát được sẽ giết chết nhóc ôn này.

- Hắn bình tĩnh nói- Chỉ là ở lại mà ngươi làm như giam cầm không bằng ấy.

- Đối với ta là thế, ai đời đến làm khách, đi thì không cho đi, ra ngoài tộc cũng không cho, hằng ngày không cho đi ăn mà mang cơm đến tận đây như phạm nhân ấy.

- Hắn lắc đầuHồ Nhi ngẫm lại, đúng là có cơ sự như thế nhưng mà suy cho cùng hắn cũng có thù với Hồ Nhi, tuyệt đối không được nghe theo hay về phe hắn, rất phiền phức nha.Mà hôm nay hình như Miêu vương sẽ dẫn cả hai đi vòng quanh tộc để dạo chơi một chút, không biết có nên nhân cơ hội này thăm dò tại sao Nhân tộc ở đây hay không.

Mà thôi điều tra dần dần có lẽ hay hơn là hỏi luôn- Ê tên kia.

Anh tên gì?

- Hồ Nhi quay sang hỏi hắn một câu- Cô hỏi tên tôi?

Sao không xưng danh trước đi.

- Phải bắt bẻ mới chịu- Được thôi, tôi Hồ Nhi.

- Hồ Nhi tạm thời nhịn một tíMặc dù biết là đã nói không được theo phe hắn nhưng thực sự là rất rất cần hắn hỗ trợ Nhi Nhi điều tra- Henry Elf.

- Hắn trả lời lại- Ngươi tên Elf?

Tộc của ngươi lạ nhỉ?- Không, ta tên Henry, tộc của ta từ xưa đã luôn để họ phía đằng sau tên rồi.

- Hắn ôn tồn giải thích- Ngươi phiên dịch ý nghĩa tên của ngươi được không?Hồ Nhi ít nhất cũng cần phải học thêm vài điều, chỉ kiến thức của con virus thôi căn bản là chưa đủ, cần có cả kiến thức mới nữa thì có lẽ sẽ xứng tầm đến với vương của Hồ tộc và đưa Hồ tộc lên đứng đầu.- Phiên dịch ý nghĩa tên ngươi trước, rồi mới đến ta.

- Hắn lại đòi hỏi- Hồ Nhi, Hồ là họ của tộc ta, Nhi thì ta không biết, từ nhỏ mẹ nuôi ta đã đặt như vậy rồi.

- Hồ Nhi chán nản- Cũng như ngươi, vì bố ta là Tiên tộc nên ta lấy họ Elf còn Henry theo

gốc của tộc ta có nghĩa là những chàng hoàng tử tốt bụng và tử tế, có thể trở thành trụ cột của giang sơn - Hắn ta lại giải thích- Vậy ngươi cũng lai hai dòng máu?

Ta có nhớ ngươi từng nói một lần nhưng xin lỗi ta nhất thời quên mất.

- Cha ta là thái tử Tiên tộc, mẹ ta là công chúa út Thần tộc, vì hai tộc này đánh nhau liên miên nên họ đã đưa hai người này lên để làm hiệp ước hòa bình, ta chính là cái hiệp ước ấy.

Một người sự dụng thuật Thần chẳng nổi mà phép Tiên cũng chẳng xong, song ta đành học triệu hồi tinh linh để khiến cho mình không bị vứt bỏ.

- Hắn ta đột nhiên lại ủ rũ xuốngHồ Nhi thấy rất thương cảm cho hắn, bản thân Hồ Nhi theo lời Vĩ Kim kể thì được nuôi dưỡng trong bụng vì tình thương của hai người, cả hai còn liều chết bảo vệ Hồ Nhi ra đời, mặc dù chưa từng thấy mặt ai nhưng như thế cũng quá đủ rồi.
 
Cô Bé 9 Đuôi (Cửu Vĩ Hồ)
Phần 47: Rình Mò


Hắc Nhã và Hắc Nguyên Sinh theo dõi mấy ngày cũng dần dần thấy chán nản, Hắc Nhã chỉ muốn nói chuyện vui vẻ và đàng hoàng với Hồ Nhi một lần nên mới cố gắnh mò theo còn Nguyên Sinh mò theo vì e sợ cô nhóc này bỏ mình theo bạn.- Này, mấy ngày nay đi theo ngươi cũng chẳng vớt vát được gì, hay ta đi tộc khác chơi đi.

- Hắc Nguyên Sinh chán nản nói- Ngươi thích thì cứ việc đi, còn ta sẽ ở đây chơi.

- Hắc Nhã bình thản nói- Ngươi...!

Ta không muốn để mất một tùy tùng thôi.

Căn bản ngươi ta chẳng để vào mắt.

- Nguyên Sinh hậm hực- Ngươi đi kiếm người khác cũng được mà, với lại ta to đùng thể này mà ngươi không để nổi vào mắt à?

Mắt ngươi có nhỏ quá không?

Mà trước giờ chúng ta là chủ tớ sao?

Hắc Nhã mỉm cười nhẹ đánh lại cho Nguyên Sinh một cú, đúng là trước giờ họ không có cái gì giống chủ với tớ cả nhưng ít nhất cũng không phải dân thường hay người xa lạ.- Suỵt, hình như ta nghe thấy có tiếng nói chuyện.

- Hắc Nhã bịt miệng Nguyên Sinh lạiHắc Nguyên Sinh vốn định phát ngôn thì nhanh chóng bị chặn lại, ý trời, đây là ý trời sắp xếp cho hắn một tùy tùng như Nhã Nhã- À, vì sao ngươi đến Miêu tộc?- Ngươi trả lời trước.- Chả phải lúc ta nói chuyện với Miêu vương đã nói hết rồi sao?- Không để ý- Ta đến mượn binh, đáp lại Ma tộc.- Ta đến phá.-...Đó là một cuộc nói chuyện, nghe giọng thực sự rất giống của Hồ Nhi.

Hắc Nhã quyết định ló đầu qua cửa sổ nhìn lén ai ngờ bị phát hiện.- Ngươi đâu?

Có kẻ đột nhập!

- Một binh lính trông thấy hai người mờ mờ ám ám vậy hét lên-...

Bỏ bố rồi.

- Nhã nghĩ thầm trong đầuHắc Nhã lúng túng không biết làm thế nào, Nguyên Sinh thấy hành động của Nhã thì thật không biết nói sao, Nhã là người đưa ra quyết định và cũng đã đảm bảo cho tính mạng của hai người mà giờ lâm vào bước đường này còn như thế.Thôi không nghĩ ngợi, Nguyên Sinh vội chụp lấy tay Hắc Nhã bay lên cao chạy trốn ẩn đi trong những đám mây- Ta ngửi thấy mùi ngoại tộc.

- Henry đột nhiên thốt lên- Chẳng phải ta với ngươi cùng là ngoại tộc sao?

- Hồ Nhi liếc qua Henry- Không, mùi này rất khó ngửi.

- Mặt hắn nhăn lại đầy khó chịu- Tộc ngươi không quen ngửi mùi một số tộc à?- Ma tộc là chủ yếu, còn Xà tộc và Cẩu tộc thì chỉ hơi khó ngửi tí thôi.

- Henry giải thíchMa tộc?

Nãy hình như Henry có nói mùi này rất khó ngửi hơn nữa biểu cảm có chút nghiêm trọng, có vẻ như không chỉ là số lượng một mà chắc là hai hoặc ba cư dân Ma tộc đang ở đây.- Ngươi sao rồi?

- Hồ Nhi hỏi lại- Đỡ rồi, có vẻ như chúng đã đi.

- Henry thở phào nhẹ nhõm
 
Cô Bé 9 Đuôi (Cửu Vĩ Hồ)
Phần 48: Thân Phận Của Hắc Độc Hoa


Độc Hoa theo Chính Huyết về đến nơi hắn sống thì cau mày- Sống xa hoa quá.

Không quen.

- Độc Hoa nói- Ngươi không quen thì ta cũng không ép ngươi quen trong chuyện nơi ở thế này nhưng trong lúc luyện tập thì cho dù ngươi có không quen thì ta cũng ép ngươi cho quen triệt để.

- Mặt Chính Huyết lạnh băng- Không cần ông phải nói ra điều ấy.

- Độc Hoa đáp lại lạnh hơnCô nhóc Hắc Độc Hoa này đúng là có khí chất rất lớn nha.

Khí chất này đáng ra không nên có trên người một đứa nhỏ nhưng có vẻ nó lại có thừa trên người Độc HoaChính Huyết vừa về đến đã sai người chuẩn bị một bộ đồ cho Độc Hoa.

Nhỏ mặc vào, khuôn mặt trắng, đôi mắt búp bê cùng thân hình nhỏ nhắn trông thật loli a.

Nhưng nếu nhìn thật kĩ sẽ thấy nhỏ giống có như một chất độc vô hình bao quanh rất đáng sợ.- Ngươi có thích làm bá chủ không?

- Chính Huyết hỏi Hắc Độc Hoa- Không thích.

Nó quá phiền phức.

- Nhỏ thành thậtHắn bước vòng quanh người của Độc Hoa hết nhìn ngắm thì cũng sờ một chút nhưng hắn lại cảm giác được gì đấy, một năng lượng cường đại nhanh chóng chạy ngang qua cảm nhận của hắn.

- Sao quanh người ngươi lại có Hắc Huyết Khí?

- Chính Huyết đột nhiên thay đổi sắc mặt phun ra một câu hỏiHắc Huyết Khí là một loại hiện tượng lạ, điều này chỉ xuất hiện với những người thiên phú cực kì đặc biệt.

Hắc Huyết Khi bao quanh người ấy vì người ấy mang năng lượng cực kì mạnh từ nhỏ nhưng phải đến một độ tuổi nhất định hoặc đã tu luyện và hấp thụ theo con đường giết chóc tàn bạo.- Không biết.

Tự nhiên có.- Tự nhiên có?

Không thể nào.

Trông ngươi vẫn chưa đến tuổi biểu lộ rõ mà.

- Chính Huyết nhíu chặt mày lại- Tôi chịu.Hắc Độc Hoa trả lời lại, không nói không rằng đi luôn về phía căn phòng mà Chính Huyết đã chuẩn bị.Chíng Huyết đứng phía sau cũng không muốn nói gì bước về phía cửa sổ.

Bây giờ đã là ban đêm rồi sao?

Trăng ở Ma tộc chỉ có một màu đỏ nên ánh trăng rất tàn bạo.

Chính Huyết đứng ngắm trăng một lúc, khuôn mặt này vốn của Ưng Hoàng lúc này khẽ nhíu mày rồi hắn vỗ cánh bay đi.Đằng sau, một cô bé nhỏ nhắn với mái tóc xám bạc cột sang hai bên, nhỏ diện bộ váy lolita màu đen, đôi mắt màu đỏ, khuôn mặt thật dễ thương nhưng không chút biểu cảm.

Nhỏ bước ra cửa lớn rồi đi về phía con ngõ vắng vẻ trong một góc khuất.- Còn quay lại sao?

- Một giọng nói khe khẽ vang lên- Không lẽ tôi không được quay lại?

Đây là nơi đã chứa chấp tôi mà.

- Giọng nhỏ lạnh băng- Hoa Hoa, ngươi nên nhớ giờ ngươi được hắn coi trọng.

Hãy giúp chúng ta đi lên.

- Ẩn hiện trong bóng tối một hình bóng cao lớn- Trong quá khứ đúng là phải cảm ơn ngài.

Hắc Huyết Khí này đúng là có chút khó dùng.Cô nhóc trước mặt từ hình dáng nhỏ bé bỗng biến lớn lên.

Khuôn mặt loli biến mất thay vào đó là khuôn mặt mang đầy vẻ ma mị.

Người lạ có thể không biết nhưng người quen có thể dễ dàng nhận ra đây là ai.- Thuật Hoán Thể này của ta có thể dễ dàng che mắt hắn nhưng không lâu.

Tuyệt đối không được xuất hiện trước mắt hắn vào đêm tròn.

Nên nhớ cái tên này của ngươi là ta đặt, tuyệt đối không được để lộ thân phận.

T/g: Đố mọi người biết Hoa Hoa là ai nà.

Nên nhớ Hoa Hoa là tên mà người lạ kia đặt nha.

Đoán được tên thật đi rồi tớ bão vote một truyện mà các cậu yêu cầu.

2 người nha.
 
Cô Bé 9 Đuôi (Cửu Vĩ Hồ)
Phần 49: Chơi Với Mèo


Hoa Hoa nhấc chân rời khỏi con ngõ nhỏ tăm tối ấy.

Cả cơ thể lúc này đã hóa thành hồ ly, phải không lầm đâu là hồ ly đấy.

Nó nhảy lên mái nhà rồi nhanh chóng quay lại phòng mình.Một lúc sau khi đến nơi, nó biến lại thành hình bé gái rồi nhanh chóng nằm xuống ngủ.-----------------------------------------------------Hồ Nhi và Henry dạo này cũng không đến nỗi quá cơ cực nhưng Miêu vương một hai nhất quyết không chịu để họ đi cứ giữ họ ở lại Miêu tộc.

Hồ Nhi ngày đêm chán nản quanh quẩn một chỗ, hết đi lại rồi than phiền, hết than phiền rồi ngủ.Hoàn cảnh của Henry cũng y hệt vậy đấy, hai người này tính cách khá tương đồng với nhau nhưng ngày ngày như chó với mèo.- Ta muốn về!

- Henry chán nản than thở- Ta chỉ đến mượn binh thôi mà sao lại thế này chứ!

- Hồ Nhi cũng than thở nốt- Ta đến chơi thì bị ngươi kéo ở lại đây này.- Ai bảo ngươi bắt tiểu Ngư của ta!- Ta không bắt nó để ngươi giết ta à?- Nếu ngươi không bắt nó ta đã không nổi nóng lên rồi đòi giết ngươi.-...

- Kể ra thì Hồ Nhi vẫn đúng và Henry vẫn phải ngậm miệng lạiHôm nay là ngày Miêu vương hứa sẽ kí cam kết cho Hồ Nhi mượn binh nhưng Hồ Nhi lại linh cảm không phải.

Ông ta không tổ chức ít nhất là một bữa tiệc nhỏ, có thể là kí trong thầm lặng nhưng đây không phải là tính cách của ông taBước trên hành lang dài đằng đẵng của lâu đài này Hồ Nhi đúng là thấy phát chán, không có tên Henry bên cạnh để nói chuyện.

Mà hôm nay cáu tên Miêu vương đó uống lộn thuốc hay gì, hắn theo chủ nghĩa phải đông mới được còn không thì ngứa ngáy khó chịu, đúng là khó hiểu được sự ngẫu hứng của mèo.Cuối dãy hành lang là một cánh cửa lớn, xung quanh rìa cửa còn gắn những vật sắc nhọn.

Đây rốt cuộc có phải nơi kí kết không?

Sao nhìn sơ qua lại giống phòng tra tấn thế này?

Hồ Nhi quyết định dẹp những ý nghĩ đó đi và đẩy cửa bước vào, nhưng chưa kịp chạm vào cửa thì một bàn tay đã kéo Nhi Nhi lại rồi giúp Nhi bám vào người hắn sau đó phóng như bay chạy đi mất.- Ngươi có sao không?

- Đó là giọng của Henry- Ngươi lôi ta đến đây làm gì, ta còn phải quay lại kí kết mượn binh nữa.

Ma tộc sắp tạo phản tiếp rồi đấy ngươi có biết không!

- Hồ Nhi vùng vẫy- Đừng quậy nữa.

Ta nói cho ngươi biết, vừa nãy ta vô tình nghe được hai cận vệ của Miêu vương nói chuyện với nhau rằng Miêu vương vốn chẳng muốn kí kết gì cả mà hắn chỉ đang giữ ngươi ở lại để điều tra ngươi thôi.- Điều tra ta?

Chả phải hắn đã biết ta là dưới trướng Hồ vương sao?

Sao còn phải điều tra?

- Hồ Nhi thắc mắc- Hắn nghi ngờ ngươi.

Hơn nữa hắn còn muốn chú mèo ta đang cất giữ.- Điều hắn muốn là Miêu Ngư?

Rõ là vậy.

Ta đành nán lại đây một thời gian để chơi với mèo chúa rồi.Hồ Nhi nhếch mép lên cười.

Điều hắn muốn là Miêu Ngư không không, điều hắn muốn là cái chết của Miêu Ngư vì Miêu Ngư chính là Miêu Phổ.
 
Cô Bé 9 Đuôi (Cửu Vĩ Hồ)
Phần 50: Bí Mật Sau Kệ Sách


Hắc Nhã và Nguyên Sinh lúc này vẫn đang rong chơi lêu lổng nhưng những chỗ ấy toàn là đầu đường xó chợ không hẳn hoi chút nào.

Hết cướp giật, thì giết người, nghiện ngập,... nói chung là không ra thể thống gì.

Nơi đây vẫn ở Miêu tộc nhưng là một nơi mà pháp luật không can thiệp.Nơi chính là khu ổ chuột cũ nơi Miêu Ngư từng ở.

Đối với khu ổ chuột trước đây của Miêu Ngư thì nơi đây tuy nghèo nhưng đầy tình thương và lòng vị tha, còn có rất nhiều sự sẻ chia niềm vui ở nơi đây.Nhưng từ lúc Nhân tộc ập vào bắt hết người nơi đây đi thì nó thành bỏ hoang, đã nằm ở rìa tộc lại còn nhỏ bé nên đương nhiên pháp luật cũng không muốn can thiệp.Nguyên Sinh và Hắc Nhã từ khi đến đây cũng đã gặp không ít phiền phức, nhiều người ở đây đột nhiên lao về phía họ, vài người thì cố gắng móc túi.- Nè, ngươi nghĩ gì mà lôi ta đến đây chứ!

Thật đáng ghét!

- Hắc Nhã bực dọc- Căn bản là đi dạo thôi, thấy nơi đây bên ngoài trông cũng được ai biết bên trong lại như thế này.

- Nguyên Sinh trong lòng cũng bực bội không kémHắc Nhã hậm hực phồng má trợn mắt nhìn Nguyên Sinh rồi nhanh chóng bước đi trước.Hắc Nhã đi được một khúc rồi một linh cảm nào đấy khiến Hắc Nhã dừng chân trước một căn nhà trông đổ nát nhưng lại là căn nhà nguyên vẹn nhất so với những nhà còn lại.- Nguyên Sinh.

- Hắc Nhã gọiNguyên Sinh còn cách Hắc Nhã chừng mười bước nhanh chóng tiến lại gần theo hướng mắt Hắc Nhã mà nhìn.- Ngôi nhà này?

Có vẻ còn khá nguyên vẹn.

- Nguyên Sinh nói- Phải, ngươi có nghi ngờ gì không?

- Hắc Nhã hỏi- Ta hiện tại vẫn chưa nghĩ ra.

Vào không?- Đành vậy, chắc bên trong sẽ có chút manh mối gì đó.

- Hắc Nhã dùng ánh mắt kiên định nhìn ngôi nhàHắc Nhã và Nguyên Sinh tiến vào trong, bên trong đồ đạc vẫn còn đấy nhưng cũng bị đập nát và xới tung lên những nhà khác.

Duy chỉ có một kệ sách đối diện đó là còn nguyên vẹn, sách không bị rơi rớt quyển nào.- Cái kệ sách ấy khá đáng ngờ.

Theo ta chúng ta nên lại đó xem thử.

- Nguyên Sinh chỉ về phía kệ sách ấy- Được thôi.Hai người bước tới trước kệ sách, tuy nó đã bị bám mấy lớp bụi dày đặc nhưng trông những quyển sách còn rất sạch sẽ.

Thật không thể lý giải nổi.- Ngươi có nghĩ có gì đằng sau nó không?

- Hắc Nhã vừa gõ vào kệ sách vừa hỏi Nguyên Sinh- Điều ngươi nói có thể đúng vì cái kệ sách này có nhiều điều bất thường lắm.

- Nguyên Sinh xem xét từng cuốn sách mộtHai người cứ thế vòng quanh kệ sách người thì gõ, người thì thử dịch chuyển rồi đến kiểm tra từng quyển sách.... *cạch* *ầm ầm*Hắc Nhã vô tình ấn một quyển sách vào và sau đó là hàng loạt âm thanh.

Cái kệ sách từ từ di chuyển rồi lớp bụi trên đó rơi xuống.- Ngươi tìm ra rồi?

- Nguyên Sinh hỏi- Ừ, chuyện này đối với ta quá dễ!

- Hắc Nhã vỗ ngực tự tin-...

Nhỏ này không phải đang ảo tưởng đấy chứ?

Chỉ là vô tình thôi, không có gì ghê gớm.

- Nguyên Sinh thầm nghĩT/g: I'm back everyone.

Giúp Trăng cho truyện quay lại top 1 chiendau nhá.

Tụt kinh quá.
 
Cô Bé 9 Đuôi (Cửu Vĩ Hồ)
Phần 51: Trò Chơi


Trò chơi này đối với Hồ Nhi mà nói là trò chơi thầm lặng, coi như Hồ Nhi sẽ ngủ quên và buổi kí kết này sẽ là buổi kí kết muộn.

Về đến lâu đài Hồ Nhi liền cho người nói với Miêu vương đúng kịch bản đã định rồi sau đó mới bắt đầu.Hồ Nhi và Henry sẽ tìm cách nào đó đưa Miêu Ngư quay trở lại làm Miêu Phổ từ ấy mới dễ dàng mượn binh để dẹp Hắc tộc.- Henry này.

- Hồ Nhi lúc này đang chán nản gọi Henry- Chuyện gì?

- Henry quay sang đáp lại Hồ Nhi- Trả Miêu Ngư cho ta đi.

- Hồ Nhi nói với giọng khá uể oải- Nhớ nhóc đó à?- Mặc dù mới làm quen không lâu nhưng cậu nhóc để lại cho ta ấn tượng sâu đậm đấy chứ.

- Hồ Nhi ngước ra khỏi cửa sổ khẽ ngắm những đám mây trên cao- Thôi được rồi, nhưng ngươi nên biết rằng địa phận và khu vực chúng ta đang ở là của địch, ta chỉ cho phép ngươi thăm mèo nhỏ này chứ không thể thả.

- Henry nói hết sức nghiêm túc.- Được rồi.

Vì sự an toàn của Miêu Ngư.

- Hồ Nhi mỉm cười.Henry từ từ lấy trong áo ra một quả cầu thủy tinh nhỏ, lớp ngoài của quả cầu thủy tinh này được bao vây bởi một màu xanh lam kì lạ khiến cho người nhìn có cảm giác đó chỉ là một quả cầu vô tri không tác dụng.Henry hít một hơi thật sâu rồi vận công đẩy lớp màu xanh lam ấy ra để lộ bên trong là một chú mèo nhỏ đang say ngủ.- Miêu Ngư!

- Hồ Nhi nhảy cẫng lên vui vẻ.- Gặp thì cũng gặp rồi.

Để tránh phiền phức ta nên che lại.

- Nói rồi Henry lại vận công.Khuôn mặt Hồ Nhi xìu lại chán nản tiếp tục quay về phía cửa sổ ngắm trời ngắm mây.

Được một lúc thì có tiếng gõ cửa- Vào đi.

- Henry bước ra tiếp đónĐó là một tên hầu cận bình thường ở trong lâu đài này, hình như hắn đến để chuyển lời.- Thần tham kiến Hồ sứ giả và...Không để cho tên hầu cận kia kịp nói hết Henry vội xen ngang.- Có chuyện gì thì ngươi mau nói lẹ đi!

- Henry giục- Dạ thưa, Miêu vương muốn hai người ăn một bữa ăn thân mật với tộc chúng tôi ạ.

- Bữa ăn thân mật?

Với tộc các ngươi?

Cả tộc sao?

- Hồ Nhi kinh ngạc- Thưa chỉ với người trong hoàng tộc.

- Tên hầu cận kia đáp lại- Vậy cỡ mấy giờ?

- Henry hỏi- Thưa khoảng chừng 6 giờ tối.- Được rồi ngươi lui đi.

- Nói rồi Henry đóng cửa lạiHồ Nhi bước xuống nhìn Henry khẽ gật đầu, Henry cũng nhìn Hồ Nhi rồi gật đầu.

Rõ là kế hoạch trong trò chơi này của hai người sắp được thực hiện rồi.
 
Cô Bé 9 Đuôi (Cửu Vĩ Hồ)
Phần 52: "Người"


Kệ sách dần dần hé lộ ra một đường đi khá bụi bặm nhưng có lẽ sạch hơn phía bên ngoài nhiều.- Xuống chứ?

- Nguyên Sinh hỏi Hắc Nhã- Sao lại không chứ, hiếm lắm mới có thứ gì thú vị đến vậy!

- Hắc Nhã hào hứng- Mà này ta nói trước cẩn thận dưới đó.

- Nguyên Sinh cảnh cáo- Ta biết rồi, khi không xuất hiện cái mật thất sau kệ sách thế này chắc chắn phải có gì đó.

Thế rồi hai đứa lại tung tăng chạy xuống nhưng độ cảnh giá vẫn rất cao.Những bậc thang này dài và bám nhiều bụi nên chúng in rõ dấu chân của Nguyên Sinh, Hắc Nhã và "người khác" nữa- Ngươi xem ngươi xem!

Là dấu chân khác này.

- Hắc Nhã kéo Nguyên Sinh lại chỉ xuống- Dấu chân này bước rất rộng, một là người này rất cao, hai là đang chạy vội vì mỗi bước cách nhau hai bậc thang lận.

- Nguyên Sinh phân tích- Ngươi nói đúng.

Vậy dưới đó chắc chắn sẽ có người, đi tiếp thôi.

- Hắc Nhã chỉ tay xuống dướiNguyên Sinh gật đầu rồi theo Hắc Nhã bước xuống.Đã đến gần cuối hai người bất chợt nghe tiếng thì thầm ở dưới, hai người vịn vào vách tường gần đấy rồi nghe ngóng.- Ngươi nghĩ bọn chúng xuống đây chưa?

- Một giọng nghe the thé như trẻ con- Sao ngươi nghĩ đó là "bọn chúng"?

- Một giọng nói khác nhưng nghe trưởng thành hơn- Đúng vậy, biết đâu chỉ có một người thôi.

- Một giọng nói khác nữa của một người phụ nữ.- Các ngươi không nghe tiếng chân hơi loạn sao?

Nếu một người thôi thì phải đều chứ.

- Giọng nói the thé lại vang lên- Ngươi thôi ba cái trò tính toán này đi.

Nhưng biết đâu là đội cận vệ đến kiểm tra thì sao?

- Là giọng của người phụ nữ- Nếu là đội cận vệ đến kiểm tra thì phải gọi chứ.

Họ đã xuống đây khá nhiều rồi và chúng ta dường như cũng đã quen cách kiểm tra của họ rồi mà.

- Người có giọng trưởng thành lên tiếng- Hay là bọn say xỉn trên kia?

- Người phụ nữ- Không thể nào!

Bọn chúng sẽ không bước chân vào đây đâu!

Ta đã dăng kết giới rồi, chúng sẽ không thấy được.

- Người giọng the thé.- Người ngoại tộc chăng?

- Người giọng trưởng thành- Ngoại tộc?

Cũng có thể lần trước ta có thấy có một con Hồ Tinh Linh khổng lồ.

Hình như đã đến Hoàng Trung Cấp rồi.

- Người phụ nữ nói với giọng hơi thấp thỏm.- Ta cũng chuyên về tinh linh, nhưng Hắc Miêu của ta chỉ mới là Tác Trung Cấp mà thôi.

- Người giọng trưởng thành.- Ngươi quá yếu, hôm đó ta cũng có thấy qua.

Là hai tinh linh đang đánh nhau, một bên là Hoàng Trung Cấp chính là con hồ ly, nó đánh nhau với một con hươu sao Tác cao cấp.

- Người có giọng the thé cất lên.- Liệu chúng ta có nên nhờ họ để hỗ trợ "người" không?

- Người phụ nữ lên tiếng.Không khí đột nhiên chìm vào tĩnh lặng, không ai nói một lời gì cả.

Nhưng đột nhiên người có giọng trưởng thành lên tiếng- Chúng ta còn không biết "người" ở đâu.

Sau đợt Nhân tộc ập vô tấn công chẳng còn ai dám đứng ra bảo vệ người cả.Nguyên Sinh và Hắc Nhã đứng một bên nghe được tất cả, người trong cuộc trò chuyện của họ tất nhiên Hắc Nhã biết đó là ai.

Đó là Hồ Nhi bạn thân nhất của Hắc Nhã.

Nhã phải quay lại tìm Hồ Nhi có thể Hồ Nhi sẽ biết gì đó.
 
Cô Bé 9 Đuôi (Cửu Vĩ Hồ)
Phần 53: Gặp lại


Nghe được toàn bộ câu chuyện hai người nhanh chóng đến nơi lần trước nhìn thấy Hồ Nhi, chỉ mong Hồ Nhi còn ở trong lâu đài đó.Đến nơi Nguyên Sinh và Hắc Nhã khá ngạc nhiên vì xung quanh được bày trí theo phong cách rất lạ mắt, nơi có trang trí truyền thống theo phong cách Miêu tộc nhưng có nơi lại xuất hiện phong cách Hồ tộc, Tiên tộc và Thần tộc nữa.Hắc Nhã đang phân vân không biết nên trèo rào hay danh chính ngôn thuận đi cổng chính thì bị Nguyên Sinh lúc này đã dang rộng đôi cánh màu đen kéo bay lên:- Ngươi làm cái gì vậy?

Ít ra cũng phải báo ta một tiếng trước chứ!

- Hắc Nhã giật mình- Nếu ngươi đang phân vân giữa nên làm điều tốt hay phá luật ấy thì ta khuyên ngươi phá luật luôn là phương pháp tối ưu nhất vì nó vui hơn làm điều tốt nhiều.

- Nguyên Sinh bình tĩnh nói.- Nó có liên quan gì đến việc ngươi kéo ta lên mà không báo trước không?

- Hắc Nhã bực dọc.- Có chứ.- Nguyên Sinh đáp- Có ở điểm nào được, ngươi nói thử xem.

- Hắc Nhã nhếch một bên mày hỏi.- Không ở điểm nào cả.- Vậy mà ngươi nói giống nhau!

- Hắc Nhã bị Nguyên Sinh chọc cho phát khùng.Nguyên Sinh chả muốn chọc tức Hắc Nhã nên im lặng bay đến nơi khi cũ gặp Hồ Nhi.Cánh cửa sổ được mở toang, có một cô gái đang bình tĩnh ngắm mây đang ngồi cạnh cánh cửa sổ, Hắc Nhã vui mừng toan chạy đến thì ngừng lại.- Sao vậy?

- Nguyên Sinh hỏi.- Ta sợ Nhi Nhi còn giận ta chuyện cũ.

- Hắc Nhã buồn thiu.- Chuyện cũ?

Là chuyện ta sai ngươi đi làm sao?

- Nguyên Sinh ngẫm nghĩ một hồi.- Tất cả là tại ngươi hết!

Ta không ngờ hiện tại ta vẫn đang giao du với ngươi tên chết bằm.

- Hắc Nhã nổi cơn thịnh nộ.- Ơ thế là lỗi của ta à?

Ờ cũng đúng nhưng đó là bạn của ngươi.

Chuyện tình giữa hai ngươi ta không dám liên can.

Vậy nhé!

- Nguyên Sinh thả Hắc Nhã xuống rồi bay lên nóc nhà ngồi xem.-...

Tên chết tiệt.

- Hắc Nhã nghĩ thầm rồi quay về hướng của Hồ Nhi đang ngồi.Hồ Nhi vẫn ngồi quay đầu ra ngoài cửa sổ tựa hồ có rất nhiều cảm xúc hỗn tạp.

Cái phút giây ấy và những lời Ưng Hoàng nói với Hồ Nhi, mọi thứ cứ vang vảng trong đầu Hồ Nhi không sao đẩy ra được.- Nhi....

Nhi.

- Một giọng nói từ đâu phát ra khiến mạch suy tư của Hồ Nhi bị cắt ngang.Hồ Nhi chậm rãi quay đầu qua, khuôn mặt ấy, Hồ Nhi không quên được.

Nhã...

đột nhiên chín cái đuôi mọc lên đằng sau lưng Hồ Nhi đôi tai ẩn sau mái tóc cũng vươn lên đôi mắt Hồ Nhi hóa đỏ.

Bạn thân.....

Đừng sỉ nhục hai chữ này!T/g: Xin lỗi mng nhiều nhiều nhiều nhiều nhiều luôn ý.

Wattpad của mình bị lỗi nên không lên viết được mong mng thông cảm cho mình nha! *cúi đầu, dập đầu*
 
Cô Bé 9 Đuôi (Cửu Vĩ Hồ)
Phần 54: Đánh


Nhã?

Nhi đã từng nhớ một người duy nhất nói chuyện với mình khi mình bị trêu chọc ghét bỏ.

Nhã...

Người duy nhất xin ngồi cạnh Nhi từ lúc Nhi bị ghẻ lạnh.

Nhã...

Người cho Nhi lòng tin, người chị em hoàn hảo dám bảo vệ Nhi....

Nhưng kí ức ấy đã mất hết...

Mất sạch rồi.

Tại sao chứ?

Tại sao Nhã lại phản bội Nhi như vậy?

Tại sao!

Mái tóc Hồ Nhi biến thành bạc trắng, chín cái đuôi phía sau đang chực chờ có thể xông lên tấn công lúc nào.- Nhi, Nhi phải nghe Nhã nói!

- Hắc Nhã cố gắng hét to.

Hồ Nhi im lặng ánh mắt đỏ ngầu đang trừng về phía Hắc Nhã.

Đây không phải đang nhập tâm ma mà rõ ràng là đang mất kiểm soát, năng lượng này quá mạnh đối với Hồ Nhi.- Nhi!

Làm ơn hãy nghe Nhã nói được không?

Chúng ta dù gì cũng từng là bạn thân mà!

- Nhã dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Hồ Nhi.- Bạn thân?

Nghe ngươi nói?

Xin lỗi trên đời này ta vốn không có bạn thân!

Ta cũng không muốn nghe ngươi nói gì hết!

Chết đi!

- Giọng nói Hồ Nhi khản đặc đây rõ ràng không giống giọng của Hồ Nhi.Một cái đuôi nhanh như cắt đánh về phía Hắc Nhã, cảnh giác được Nhã vội di chuyển tránh tầm tấn công của cái đuôi.- Nhi...!

Làm ơn!

- Hắc Nhã cố gọi trong vô vọng.Hai cái đuôi, rồi ba cái đuôi liên tiếp đánh về phía Hắc Nhã không ngừng, những cái đuôi ấy thực sự rất nhanh Hắc Nhã thật không biết có thể né được bao lâu nữa.- Hồ vương!Một binh lính của Miêu tộc thốt lên, khi Hồ Nhi đánh Nhã gây ra oanh động rất lớn nên đã gây chú ý đến Miêu tộc.Miêu vương chạy ra vẻ mặt đầy sửng sốt nhìn cô gái nhỏ mái tóc bạc trắng và đôi mắt đỏ như máu kia rồi trầm trồ- Lần trước là cô ta ẩn giấu thực lực?

Thật không ngờ cô ta lại là Hồ vương.Hồ Nhi không quan tâm đến thế sự bên ngoài chỉ tập trung vào tấn công Hắc Nhã, nhiều lúc khác khi mất kiểm soát Hồ Nhi sẽ gọi Hỏa Nhiệm ra nhưng đột nhiên hôm nay lại không như vậy.

Rốt cục, vì sao?Hắc Nhã bị chín cái đuôi của Hồ Nhi vờn đã sắp không chịu được rồi, lúc này Nguyên Sinh mới từ trên nóc nhà nhảy xuống cắp Hắc Nhã bay lên.Hồ Nhi ánh mắt đỏ ngầu không thể đánh trúng Nguyên Sinh đành nhìn một cái nhìn rực lửa về phía họ.- Này!

Tôi biết cô hận Nhã nhưng cô phải nghe tôi nói!

Đến khu ổ chuột đi có chuyện...!

- Để ý đến đám người Miêu tộc Nguyên Sinh không nói nữa mà thở dài bay đi.Khu vực xung quanh đấy đã bị Hồ Nhi làm tổn thất mất một nửa, đó là khi chưa gọi tới Hỏa Nhiệm.

Đám người Miêu tộc thì chết lặng nhưng Miêu vương lại khá để ý lời Nguyên Sinh nói.Hồ Nhi thu chín cái đuôi lại mái tóc từ màu trắng lại đổi về màu đen bình thường vốn có.- Này, không sao chứ?

- Là Henry.- Chỉ....

Hơi mất kiểm soát chút thôi.

- Hồ Nhi đập đập lên đầu.- Cô đúng là có vấn đề với cô bạn của mình rồi đấy.

- Henry than thở.- Nhã...

Cô ta không còn là bạn tôi nữa rồi...

Nếu không chắc tôi sẽ không phải mất kiểm soát vì tức giận mà là niềm vui.

- Nhi nói rồi từ từ bước đi.
 
Cô Bé 9 Đuôi (Cửu Vĩ Hồ)
Phần 55: Chạm Mặt Một Cô Bé


Hồ Nhi đi dạo trên con phố phồn hoa của Miêu tộc, vừa đi Nhi Nhi chỉ biết thở dài, trong đầu miên man suy nghĩ nhiều thứ khó diễn tả.

Đột nhiên Nhi Nhi dừng lại vì cảnh trước mặt.- Cô bé, cô làm gì vậy?

Cô phải trả tiền cho nó!

- Một ông chủ bán trái cây đang nói với một cô bé nhỏ cầm một trái táo cắn dở.- Ta cảm nhận được trái cây của ông độc hại.

- Cô bé nói với một ngữ điệu không nhanh nhưng cũng không chậm, rất đáng sợ.- Cô bé, cô đang nói gì vậy?

Trái cây của ta được nhà trồng, người dân ở đây mua hàng của ta miết mà có bị sao đâu.

- Ông chủ nói.- Ồ dạ dày người ở đây khỏe vậy sao?

Thật thú vị nhỉ.

- Cô bé nhếch mép cười vứt trái táo qua bên đường.- Này cháu bé, cháu thật không có phép tắc dù gì cháu vẫn phải trả tiền cho nó!

- Ông chủ hết kiên nhẫn.- Hôm nay vô tình đi ngang qua ghé chơi, không có tiền.

- Cô bé tỏa ra một mùi sát khí đặc trưng..... của Ma tộc!- M...

Ma tộc?

- Ông chủ sợ hãi.Hồ Nhi thấy không ổn, sao Ma tộc lại ở đây được chứ?

Lẽ nào là tay chân của Chính Huyết?

Không được, không được kinh động đến người đi đường, phải khiến cô bé ấy thu liễm lại sát khí trước.- Ông chủ, tiền táo tôi trả cho ông.

- Hồ Nhi lại quầy bán hoa quả mỉm cười.- Cảm ơn quý khách.

- Ông chủ cố gắng nở một nụ cười.Hồ Nhi quay sang nhìn cô bé ấy.

Cô bé này trông nhỏ nhắn, mặc đồ lolita, mái tóc màu xám cột sang hai bên cực kì dễ thương.- Em gái, em đi lạc sao?

- Hồ Nhi cúi xuống nhỏ nhẹ nói với cô bé.- Không lạc.

Thích thì đi chơi.

- Cô bé trả lời thật cục súc.- Cho chị biết em tên gì được không?

- Hồ Nhi vẫn cố gắng thân thiện.Cô bé đảo mắt, rõ là đang thể hiện một thái độ hết sức là lồi lõm nha!- Hắc Độc Hoa.- Tên của em lạ nhỉ, em là thuộc Ma tộc đúng không?

- Hồ Nhi mỉm cười.- Không sợ à chị gái?

Hay đến khi chị bị vương của tôi giết chị mới biết sợ?

Đợi đến khi Ma tộc quay lại bản đồ và lịch sử chị mới quỳ?

Đến khi vương của tôi lên ngôi chị mới phục?

- Độc Hoa ác miệng nói.Hồ Nhi khó xử, một đứa bé như thế sau này lớn lên e rằng sẽ không hiểu được đâu là thiện đâu là ác.

Quá tội cho em rồi.- Chị....Không để Hồ Nhi nói gì, cô bé nhếch mép bỏ đi.

Nhưng trước khi đi cô còn điều gì đó muốn nói với Hồ Nhi.- À chị đừng hiểu nhầm nhé!

Bởi vì...

Tên vô dụng Hắc Chính Huyết không có cửa đâu.- Em...Hồ Nhi chớp mắt quay lại đã không thấy cô bé đâu.

Thật kì lạ rốt cuộc là sao?

Có người âm mưu lật đổ Chính Huyết và âm mưu lập quân đạp đổ các tộc ư?

Có gì đó không hay sắp xảy ra.
 
Cô Bé 9 Đuôi (Cửu Vĩ Hồ)
Phần 56: Hủy Diệt Vương


- Chết!

Người đáng bị vậy!- Chết đi thứ phản bội!- Đồ phản bội!Âm thanh này, giấc mơ hay bất cứ khi nào nhắm mắt Hắc Nhã đều nghe thấy nó rất rõ.- Không....

Không....

KHÔNG!Bật dậy ngơ ngác nhìn xung quanh, chờ một chút, đây là hang động hôm đó Nhã và Nguyên Sinh ở.

Là hắn đưa Nhã về?- Ngươi tỉnh rồi.Hắc Nhã nhìn ra ngoài, hình như là Nguyên Sinh....

Chờ một chút, là Ưng Hoàng...

Không phải là Chính Huyết!- Ngươi làm gì ở đây?

Nguyên Sinh đâu?

- Nhã có chút hoảng sợ- Nó ra ngoài có chút việc rồi.

Nhưng câu hỏi ta làm gì ở đây?

Còn không phải để nhận máu mủ sao?

- Hắn nhếch mép cười gian trá- Máu mủ?

Ý ngươi là sao?

- Hắc Nhã phòng bị- Ta tưởng ta đã nói với ngươi vào ngày hôm đó.

Là ngươi quên thật hay đang giả ngốc?

- Chính Huyết tiến gần về phía Hắc Nhã- Điều ngươi nói?

Chả lẽ là con gái ngươi?

Nhưng mà con gái ngươi thì liên quan gì đến ta chứ!

Ông đi mà tìm con gái ông đừng có tìm ta!

- Hắc Nhã quơ tay lung tung.- Tìm được rồi.

- Chính Huyết ôn tồn thốt ra ba chứ.Chính Huyết tiến ngày càng gần, rồi gần nữa về phía Hắc Nhã.

Ông ta toan đặt tay lên trán Hắc Nhã thì Nguyên Sinh kịp chạy về.- Ông mau tránh ra!

- Nguyên Sinh hét lên.Chính Huyết không những không dừng lại mà động tác còn nhanh hơn.

Nhanh như chớp, một vết sẹo đặc trưng của Ma tộc xuất hiện trên cổ Hắc Nhã.- Ông...!

- Nguyên Sinh tức giận.- Sự thật thì vẫn là sự thật.

Con bé không muốn thì nó vẫn là sự thật không chối cãi được.

Để tự nó ngộ ra nó cần làm gì đi.

- Chính Huyết nhếch mép cười.- Tôi đã cố giấu cô ấy rồi.

Ông là cha là mẹ sao không nghĩ cho niềm vui của con mình chứ!

- Nguyên Sinh giơ tay lên định thi triển tuyệt chiêu.Thấy vậy Chính Huyết ngay lập tức dịch chuyển ra phía sau lưng Nguyên Sinh rồi thì thầm.- Ngươi không biết sao?

Đứa em gái của ngươi là Hủy Diệt Vương của Ma tộc.

Nó nhớ lại là một món vũ khí hời cho cuộc đánh chiếm sắp tới.- Mang con mình ra làm vũ khí.

Chỉ có thể là cầm thú!

- Lửa giận trong mắt Nguyên Sinh ngày càng lớn.Chính Huyết không nói gì nữa, hắn không buồn đôi co với đứa con này của hắn, hắn bước ra cửa hang nói những lời cuối rồi vẫy cánh bay đi.- Nên nhớ!

Ngươi cũng là con ta.T/g: Éc chap này ngắn quá.

Đang tìm kiếm ý tưởng + động lực.

Giúp mình nhé mọi người.
 
Cô Bé 9 Đuôi (Cửu Vĩ Hồ)
Phần 57: Quay lại quá khứ tiếp


Thực ra nói về chuyện rối tung rối mù này nên quay về quá khứ của Nhã.Ma tộc nằm trong những tộc hùng mạnh nhưng quái dị không tộc nào dám đến thăm hỏi hàng xóm.Ma tộc chia ra có một kẻ trị vì chính là Hắc Chính Huyết, đại vương của ma tộc.

Ma tộc cũng có cả tiểu vương phân chia ra để giúp đại vương cai quản, Mộc Tinh Vương, Hỏa Tinh Vương, Thủy Tinh Vương, Kim Tinh Vương, Thổ Tinh vương những tiểu vương này thuộc ngũ hành.

Nhưng có một vị tiểu vương khác được phong chức sau cùng con người mà khi mới mấy ngàn tuổi đã đánh bại hết năm lão tiểu vương quái vật kia.

Hủy Diệt Vương, không ai khác là Hắc Nhã.Hắc Nhã như Chính Huyết nói là con của ông ta nhưng từ khi sinh ra không hề biết được mẹ của mình là ai.

Không có bài vị, không thấy dung nhan, thực đau lòng.Từ khi Nhã sinh ra hôm ấy huyết nguyệt rọi sáng cả một vùng trời, bầu trời ấy như một bể máu lơ lửng trên cao suốt 3 ngày.- Nhã Nhã con ta hãy thử giết tên đó đi!

- Ở một nơi nào đấy Chính Huyết đang chỉ vào một tên tử tù.- Hắn có xấu không?

- Hắc Nhã hỏi.- Hắn không xấu, hắn là người tốt và con phải giết người tốt!

- Chính Huyết ra lệnh.- Tại sao chứ ạ?

Họ đâu có làm gì sai chứ?

- Nhã vẫn ngốc nghếch hỏi tên cha tàn độc của mình.- Không Nhã Nhã của ta, đối với chúng ta người tốt là đáng giết còn người xấu thì nên nuôi, nhưng con hãy chọn đúng kẻ xấu không sẽ thành nuôi ong tay áo.

Chúng ta không giống những người khác, chúng ta làm khác họ Nhã Nhã ạ.

- Chính Huyết reo rắc tư tưởng tàn độc vào đầu Hắc Nhã.- Vâng.

- Nhã ngoan ngoãn gật đầu nghe theo.Hắc Nhã của bây giờ tính cách thực sự rất ngây thơ, chưa phân biệt được tốt và xấu nên chỉ cần ai bảo đều sẽ làm theo.Đôi lúc bản chất như thế nào không phải con người sẽ như thế đấy.

Bản chất hiền lành ngây thơ, nhưng con người...

Đúng là ra tay không chớp mắt.Tên tử tù kia hiện bị trói, hai mắt bị căng ra hết cỡ, con ngươi đỏ ngầu vì bị tra tấn nặng nề.

Hắn la hét hoảng sợ nhìn về phía Hắc Nhã.- Ồn ào quá!

- Nhã tức giận.Con mắt của Nhã chuyển sang màu đỏ hàm răng thì chuyển thành nhọn hoắt, sau lưng còn mọc thêm đôi cánh dơi giống như một con quỷ.

Không khác gì một con quỷ.Nhã trừng mắt rồi nhìn thẳng vào gã tử tù, nhanh chóng tiếng hét lịm dần rồi kết thúc.

Đúng khoảng 10 giây sau mắt hắn chảy máu, miệng hắn chảy máu, bụng hắn cũng chảy máu.Thật tàn nhẫn!

Chính Huyết cười thầm.

Từng này tuổi ra tay không chớp mắt, hơn nữa còn tàn độc như vậy.

Được lắm!Chính Huyết sau đó đưa Hắc Nhã đến chỗ 5 vị tiểu vương nhờ thu nhận và chỉ dạy thêm cho Nhã, 5 vị tiểu vương kia đâu thể từ chối đại vương.

Nhưng đâu ai biết nhận tên đồ đệ này là sai lầm ngu xuẩn nhất của họ.T/g: Tớ tụt người đọc nhiều quá rồi =((( các cậu ủng hộ tớ ik mak.
 
Cô Bé 9 Đuôi (Cửu Vĩ Hồ)
Phần 58: Kế hoạch đi chinh phục


Sau đó 5 vị tiểu vương này chỉ dạy Hắc Nhã mọi thứ, kể cho Hắc Nhã nghe mọi thứ và còn rất nhiều thứ....

Cũng là mọi thứ.Hắc Nhã mới đầu cực kì ngoan ngoãn và dễ bảo, như đã nói ban đầu tính cách của Hắc Nhã rất ngây thơ nhưng 5 lão này không dám buông lỏng cảnh giác sau ngày hôm ấy.

Đúng là đáng sợ chết người rồi.- Mọi người cháu có câu hỏi!

- Hắc Nhã lên tiếng kéo năm người kia ra khỏi dòng suy nghĩ- Có chuyện gì vậy Vương?

- Thủy Tinh vương lên tiếng.- Gọi cháu Nhã là được rồi ạ không cần phải tiểu tiết vậy.

- Nhã mỉm cười.- Vậy Nhã Nhã nhé.

Người muốn hỏi gì?

- Lão Thủy Tinh hỏi.- Phải làm sao người ta nhìn vào liền nể sợ mình mặc dù mình luôn che giấu đi thân phận?

- Nhã nghi vấn.- Ý người muốn hỏi là sao?

Như một dạng ma khí sao?

- Lão Mộc Tinh vương hỏi.- Chính là nó!

Đúng vậy!

- Nhã hưng phấn.- Chuyện này...

Chúng thần không biết sao nhưng Nhã Nhã, người rất đặc biệt.

Cơ thể người không toát ra ma khí vì...

- Mộc Tinh vườn ngập ngừng.- Xin người....

Xin người hãy tha thứ!

Ch...uyệ..n n...ày...

- 5 lão kia lập tức quỳ xuống Thổ Tinh vương lập tức lên tiếng.Hắc Nhã mặt biến sắc mí mắt giật giật.

Hắc Nhã lập tức tiến vào giai đoạn đó, một con ác quỷ đáng sợ!- Cháu không hiểu.

- Hắc Nhã nhoẻn miệng cười.5 lão tiểu vương này sợ run hết chân.

Hủy Diệt vương....

Thật sự là một ác quỷ sống thực sự, tạo hoá không sai lầm.

Người cha và mẹ của vị này mới sai lầm.Sau hôm đó 5 người bọn họ không hiểu sao đều ngồi trên ngôi của mình mà đám quỷ bên dưới nhìn họ như thừa sống thiếu chết, thật giống một cái xác vô hồn trong mỗi con người đó.

..........Hắc Nhã ngồi trên đất run run, không phải chứ!

Đầu Nhã trở nên đau nhói, từ đâu đấy một năng lực khổng lồ thâu tóm lấy Nhã...

Không!

Tôi không muốn...

Rồi từ từ Nhã lại ngất đi.Nguyên Sinh quay qua trừng Chính Huyết kết một khối lập phương trắng trong tay quăng thẳng vào Chính Huyết.

Đoán trước được điều đó hắn né người rồi tiến lại nắm lấy Nguyên Sinh ném ra ngoài.- Ông tính làm gì?

Ông lôi tôi ra đây là muốn bắt Hắc Nhã?

- Nguyên Sinh tức giận kết thêm mấy khối lập phương nữa.- Ôi không con trai của ta.

Ta muốn con bé nằm trong động chiến đấu với "nó" cơ hội đồng hoá trở thành vũ khí của ta là 90%.

10% còn lại là khả năng nếu người khác nhúng tay vào!

- Chính Huyết bình tĩnh cười cười.- Ông....

Tại sao cứ phải khơi mào cuộc chiến này chứ?

Rốt cuộc là tại sao?

- Nguyên Sinh không hiểu, làm bá chủ một bộ tộc dù gì thì cũng là xưng vương tại sao mọi chuyện lại như vậy?- Ta không ngốc nhóc con.

Có người luôn âm mưu lật đổ ta từ trước khi ta bị phong ấn đến nay.

Hắn ta bây giờ đã rất mạnh cho dù là thế nào, trong cuộc chiến chinh phục tất cả, ta sẽ dẫn trước hắn.

- Chính Huyết mặt không biến sắc.- Ông vì cuộc chiến giữa 1 người ông chưa biết biết rằng hắn có âm mưu lật đổ ông...

Ông bày ra cuộc chinh phục này để tranh đấu?

Ông thực sự không còn là người thấu hiểu mọi chuyện mà Ma tộc kính trọng.

- Nguyên Sinh nói ngữ điệu u ám tột cùng.- Phải.

Bây giờ nếu con trai ta giết được ta, ta liền cho ngươi chức đại ma vương.

Nếu ta áp đảo được cậu nhóc là ngươi...

Con bé và ngươi nhóc con ạ chỉ còn cách về phe ta đi chinh phục mọi thứ.

- Chính Huyết đưa ra thoả thuận.Nguyên Sinh lưỡng lự một lát rồi mới phản ứng, hai tay kết mỗi bên mỗi khối lập phương trắng ánh mắt đầy căm thù nhìn thẳng vào Chính Huyết.- Vì an toàn của Hắc Nhã và toàn tộc.

Ông không thể thắng.

- Nguyên Sinh quyết tâm.Chính Huyết nhếch miệng cười rồi xông vào hai người đánh nhau thật rồi!
 
Back
Top Bottom