Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cố Đại Sư Xuyên Không Rồi!

Cố Đại Sư Xuyên Không Rồi!
Chương 30: Chương 30



Phó Cảnh lại hỏi: "Ngươi định khi nào đi? Đi cùng ai?"

Lúc Phó Cảnh hỏi câu này, thật ra là muốn nghe nàng nói muốn đi cùng mình, nhưng Cố Sanh hoàn toàn không hiểu được ý tứ *loạn thất bát tao* này của hắn, trả lời vô cùng ngắn gọn: "Hôm nay, một mình ta."

Nghe được đáp án này, Phó Cảnh tự nhiên có chút thất vọng, nhưng khi biết nàng không đi cùng Tề Thịnh, trong lòng lại dễ chịu hơn một chút.

Lần lữa nửa ngày, cuối cùng hắn vẫn mua cho Cố Sanh một tấm vé máy bay đi kinh đô, buổi chiều liền đưa Cố Sanh ra sân bay trước.

Lái xe nhà họ Tề đưa hai người ra cửa còn cười híp mắt: "Thiếu gia lúc sáng sớm đi có dặn, nếu như các ngươi đi đâu, cứ để ta đưa đón là được."

Phó Cảnh sững ra, lúc này mới phát giác từ sáng sớm mình đã không thấy bóng dáng Tề Thịnh đâu, "Tề Thịnh đi rồi à?"

"Sáng sớm đã đi rồi, là ta đưa thiếu gia ra sân bay, nói có chút việc muốn đi xử lý." Lái xe thấy hắn kinh ngạc, cố ý giải thích cho hắn hai câu.

Cho nên, Cố Sanh không đi cùng Tề Thịnh, là vì hắn vừa lúc không có ở đó sao?

Phó Cảnh nghĩ thầm, nhìn Cố Sanh kỹ hơn. Cố Sanh suốt đường đi trên xe đều nhắm mắt dưỡng thần, một ánh mắt cũng không nhìn hắn, mãi cho đến lúc sắp xuống xe, mới từ trong túi móc ra một tấm lá bùa, đưa cho hắn.

"Ngươi gần đây có *họa sát thân*, tấm *phù bình an* này mang theo người, nhớ kỹ."

Phó Cảnh bị hành động này của nàng làm cho sững sờ, chậm rãi gật đầu. Cố Sanh liền kéo theo chiếc vali nhỏ của mình, không chút lưu luyến xoay người rời đi.

Đến lúc Phó Cảnh kịp phản ứng muốn đuổi theo giúp xách vali, thì đâu còn thấy bóng dáng Cố Sanh nữa.

Hắn không khỏi có chút thất lạc, nhìn lá *phù bình an* màu vàng đất trong tay, nhớ tới lời Cố Sanh nói trước đó, lại cẩn thận từng li từng tí gấp nó lại, bỏ vào trong ví tiền.

Từ Phong Thành đến Kinh Đô, đi máy bay mất khoảng nửa ngày đường, lúc xuống máy bay đã là đêm hôm khuya khoắt.

Cố Sanh kéo theo vali của mình, trước tìm một chỗ ngủ, sáng sớm ngày thứ hai mới gọi điện thoại cho vị được gọi là đại đạo diễn kia.

Sau hai tiếng "Ục ục", trong điện thoại vang lên giọng nam trầm dày, đầy từ tính.

"Ai vậy?"

"Đạo diễn Vương Gia ạ? Ta là Cố Sanh, Từ Đạo hẳn là đã nhắc tới ta với ngài."

Bên kia điện thoại chần chờ một chút: "Chính là vị *Cố Đại Sư* biết đuổi quỷ đúng không? Ngươi đến Kinh Đô rồi? Ta tìm người đi đón ngươi nhé?"

Cố Sanh liền báo địa chỉ. Đợi hơn hai tiếng đồng hồ, xe đón nàng mới tới. Lúc về lại gặp phải giờ cao điểm buổi sáng, kẹt xe không tưởng nổi, mãi cho đến giữa trưa, Cố Sanh mới xem như đến được đoàn làm phim của bọn họ.

Khác với Từ Đạo trước đó lấy cảnh trong thôn, Vương Gia đang quay là một bộ phim tình cảm đô thị, cho nên rất nhiều cảnh quay đều thuê phòng trực tiếp trong thành phố để thực hiện.

Lúc Cố Sanh đến, trong đoàn đang quay phân cảnh của diễn viên phụ.

Trên mặt đất có một người đàn ông ngồi trên ghế đẩu nhỏ, trên mặt có một bộ râu dài, mày mắt sâu, tóc rối bù, hơi dài, trên người tùy tiện mặc một chiếc áo thun kẻ sọc cùng quần đùi, đang hô hào: "Sao thế hả? Ta không phải đã nói với các ngươi diễn thế nào sao? Đoạn này Đoàn Lang chết, Hồng Liên phải tuyệt vọng, khóc điên cuồng lên, không phải để ngươi nhỏ hai giọt nước mắt làm nũng!"

"Xin lỗi đạo diễn." Nữ phụ bên cạnh trông yếu đuối, vừa nãy còn khóc không ra nước mắt, lúc này bị đạo diễn mắng một câu, lại sắp khóc sụt sùi.

"Mẹ nó!" Vương Gia tức đến mức suýt làm đổ máy quay. Lúc này một trợ lý đi đến trước mặt hắn, nhỏ giọng nói một câu, Cố Sanh liền thấy ánh mắt Vương Gia nhìn về phía mình.

Ngay sau đó, nàng thấy trong mắt hắn lộ vẻ kinh ngạc, bờ môi đang mấp máy từ từ nhếch lên, đi đến trước mặt nàng, hỏi: "*Cố Sanh đại sư*?"

"Là ta."

"Ngươi......" Vương Gia muốn nói lại thôi.

Cố Sanh đọc được sự không tin tưởng đối với mình từ trong ánh mắt của hắn.

Quả nhiên, lát sau, hắn vẫy tay với trợ lý bên cạnh: "Tiểu Lý, ngươi đến khách sạn chúng ta đang ở đặt trước cho *Cố Đại Sư* một phòng. *Cố Đại Sư*, ngươi nghỉ ngơi trước, đợi ngày mai chúng ta nói chuyện kỹ hơn, ta chỉ đạo bọn họ quay phim trước đã."

Cố Sanh nghe lời này, hơi nhíu mày, vị đạo diễn này quả nhiên không tin mình. Nhưng lúc mới đến nàng cũng đã xem qua phim trường, trước mắt vẫn còn sạch sẽ, không có gì khác thường.

Thế là, chỉ băn khoăn nửa phút, nàng liền gật đầu: "Được."

Tiểu Lý dẫn Cố Sanh đến quầy lễ tân khách sạn để thuê phòng. Có lẽ vì dáng vẻ thiếu nữ ưa nhìn, tính tình lại không nũng nịu như những cô gái khác, trên đường đi ngay cả vali cũng muốn tự mình xách, ngược lại khiến hắn có mấy phần hảo cảm, thế là giữa đường bắt chuyện nói: "Toàn bộ đoàn làm phim chúng ta đều ở tầng bốn và tầng năm, nhưng hình như trước đó chỉ còn lại hai phòng trống."

"Có một phòng hôm qua có người đến ở rồi, hiện tại chỉ còn lại phòng số 404." Nhân viên lễ tân kiểm tra tình hình phòng trống một chút, rồi nói với bọn họ như vậy: "Ngài xem phòng này được không?"

"Vậy mà chỉ còn lại phòng 404 thôi sao?" Tiểu Lý trông có vẻ hơi buồn bã. Cố Sanh hơi kỳ quái hỏi: "Phòng 404 có vấn đề gì?"

"Đúng là có chút vấn đề." Tiểu Lý kéo Cố Sanh ra một chỗ hơi xa một chút: "Ngươi không biết đó thôi, phòng 404 của khách sạn này nghe nói trước đây có người chết, bây giờ đang *nháo quỷ*, cho nên tốt nhất đừng ở, hay là đổi lên tầng sáu đi?"

Cố Sanh vừa nghe, lại vui vẻ, không để ý hắn ngăn cản, nói với lễ tân: "404, ta ở."

"Hả? *Cố Đại Sư*......" Tiểu Lý còn định khuyên can, Cố Sanh lại cười cười: "Ngươi cũng biết, ta là đại sư, đại sư sao lại sợ quỷ?"

Tiểu Lý im lặng. Thật lòng mà nói, hắn đương nhiên không tin năng lực của Cố Sanh, nhưng lời này cũng không thể nói thẳng vào mặt Cố Sanh được.

Cố Sanh không quan tâm hắn nghĩ gì, cầm thẻ phòng xong, liền tự mình kéo vali đi. Tiểu Lý đi theo nàng suốt đường, giữa chừng nhận điện thoại, sau vài tiếng "Ừ", vẻ mặt nhìn Cố Sanh liền có chút không đúng lắm.

"Sao thế?"

"Đạo diễn bảo ta ra ngoài đón người, *Cố Đại Sư*, ngài xem......"
 
Cố Đại Sư Xuyên Không Rồi!
Chương 31: Chương 31



"Không có việc gì, ngươi đi đi." Tiểu Lý khẽ thở phào, gật gật đầu, nhanh chóng xoay người đi ra ngoài, nhưng ngay khoảnh khắc rời đi, lại bị Cố Sanh níu lấy góc áo, "Hôm nay không nên đi ra ngoài, nếu ngươi nhất định phải ra ngoài, thì mang cái này theo đi." Tiểu Lý đưa tay nhận lấy, bên trong là một lá bùa màu vàng. Hắn gật gật đầu, "Tạ ơn." sau đó tùy tiện nhét đồ vật vào túi quần áo, rồi vội vàng rời đi.

Cố Sanh đã nhìn ra, Tiểu Lý này tuy nhiệt tình với mình, nhưng đối với những thứ thuộc loại huyền học thì cũng không mấy tin tưởng. Hoặc có thể nói, là đơn thuần không tin nàng.

Nhưng nàng cũng không để tâm, từ khi đến nơi này, nàng đã nhận đủ nhiều sự chất vấn, đã quen rồi.

Chỉ là lúc nãy nhìn Tiểu Lý nói chuyện, giữa hai hàng lông mày luôn có một luồng hắc khí nồng đậm ngưng tụ, nếu không có cao nhân giúp đỡ, hôm nay chắc chắn có họa sát thân, thậm chí mất mạng.

Cố Sanh cũng là vì thấy lúc hắn chọn phòng ban đầu, một mực nghĩ cho sự an toàn tính mạng của mình, nên mới đưa lá bùa cho hắn.

Còn về việc có cứu được hay không, thì phải xem bản thân hắn có nắm chắc được cơ hội lần này không.

Tiểu Lý cảm thấy hôm nay mình rất xui xẻo, trước kia đoàn làm phim đều không có ai tới, thế mà hôm nay lại đột nhiên tới hai người, còn đúng lúc một trợ lý khác của đạo diễn xin nghỉ, nên dồn hết việc đón người cho hắn.

Người cần đón lại hình như là nhân vật lớn nào đó, ba giờ mới thông báo, lại bắt hắn bốn giờ phải có mặt ở sân bay, hơn nữa còn là tử mệnh lệnh.

Nhìn con đường phía trước tắc nghẽn chật như nêm cối, Tiểu Lý không nhịn được bực bội thầm, chỉ biết bày trò lung tung, tình hình đường sá thế này, có đánh c.h.ế.t hắn cũng không thể đến nơi trong một giờ.

Thời gian từng chút trôi qua, tình hình giao thông vẫn không có chút chuyển biến tốt đẹp nào, nghĩ đến việc về trễ sẽ bị đạo diễn giận dữ mắng mỏ, hắn chỉ cảm thấy cả người khó chịu.

Tiểu Lý tức giận dùng tay đập mạnh xuống tay lái, nhưng mà, ngay lúc hắn cúi đầu rồi lại ngẩng lên, làn đường bên cạnh lại đột nhiên trống không.

Tiểu Lý có chút kinh ngạc, nhưng thấy xe phía sau sắp chen vào, hắn cũng không kịp nghĩ nhiều, một chân nhấn về phía chân ga, vừa định đạp xuống, bỗng nhiên tay chạm phải cái gì đó, trên đỉnh đầu một cảm giác mát lạnh lóe lên.

Hắn lạnh đến khẽ run rẩy, chân ga chưa kịp đạp xuống, khi chuẩn bị đạp lần nữa, ánh mắt nhìn về phía trước, lập tức sợ đến rùng mình một cái.

Chỉ thấy phía trước trên con đường vẫn tắc nghẽn chật như nêm cối, mà chỗ hắn vừa định lái vào từ bên cạnh lại vừa vặn bị một chiếc xe bồn chặn lại.

Lập tức, một luồng hơi lạnh chạy dọc toàn thân, hắn không nhịn được hít một hơi thật sâu, đáy mắt hiện rõ vẻ sợ hãi không thể che giấu.

Chỉ còn một chút nữa thôi, chỉ cần cú đạp ga vừa rồi nhấn xuống, hắn đã đ.â.m vào xe bồn, dưới xung lực cực lớn, lật xe rò rỉ dầu hoàn toàn có khả năng, nhìn lại xung quanh có biết bao nhiêu xe, nếu thật sự rò dầu gây nổ, đây tuyệt đối sẽ là một vụ nổ liên hoàn kèm theo cháy lớn, hậu quả không thể lường được.

Tiểu Lý vừa căng thẳng, theo thói quen chống tay về sau, lòng bàn tay bỗng nhiên sờ phải vật gì đó, có cảm giác khác lạ.

Hắn liếc nhìn, đó lại là một tấm bùa vàng đã cháy đen, sờ lại vào túi áo, lá bùa vàng Cố Sanh đưa cho hắn lúc trước đã không còn trong túi.

Tiểu Lý không khỏi nghĩ thầm trong lòng, rõ ràng vừa nãy thấy không có xe, chỉ sau khi cảm giác lạnh lẽo trên đỉnh đầu kia xuất hiện, mới nhìn thấy tình hình giao thông trên đường trở lại bình thường...

Lẽ nào, có liên quan đến lá bùa này?

**Chương 22: Trào phúng**

Vào ban đêm, Cố Sanh cố ý không ngủ, ngồi trong phòng, chờ nữ quỷ đến, nhưng mà cứ chờ mãi đến năm giờ sáng hôm sau, đến một cái bóng ma cũng không thấy đâu.

Cố Sanh không khỏi hoài nghi tính chân thực của việc phòng 404 có ma ám.

Nhưng trời đã sáng, cho dù thật sự có ma, cũng không phải thời điểm nó xuất hiện. Vì vậy Cố Sanh dứt khoát xuống giường, rửa mặt xong liền ra ngoài chạy bộ buổi sáng.

Chạy bộ buổi sáng xong trở về tắm rửa thay quần áo, lại ăn sáng, nhìn đồng hồ đã 8 giờ 30 phút.

Từ hơn 7 giờ sáng, tầng bốn và tầng năm đã lục tục có người mở cửa phòng rời đi, Cố Sanh nhớ Tiểu Lý hôm qua có nói, tầng bốn và tầng năm hầu như đều là thành viên đoàn làm phim ở.

Cho nên bây giờ họ ra ngoài, hẳn là đi quay phim. Lúc lên lầu trước đó, nàng còn thấy có người xách đạo cụ, xem ra là cả đoàn làm phim đều đã đi.

Vẫn quay phim như thường lệ sao?

Cố Sanh ngồi trong nhà ăn, bàn tay nhỏ trắng nõn cầm một chiếc thìa nhỏ, chậm rãi múc một muỗng cháo đưa vào miệng, ánh mắt không chút gợn sóng, dường như thật sự rất nhàn nhã.

Thực tế thì, Vương Gia hôm qua còn nói hôm nay sẽ thảo luận với nàng, vậy mà hôm nay lại sắp xếp quay phim bình thường từ rất sớm, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi tới.

Rất hiển nhiên, ngoài việc chướng mắt nàng, đồng thời, Vương Gia cũng căn bản không có ý định để nàng xuất hiện.

Cố Sanh đặt thìa xuống, gọi phục vụ viên đến dọn bộ đồ ăn, còn mình thì đi thẳng ra khỏi khách sạn, bắt một chiếc taxi, báo địa chỉ mình đã ghi lại hôm qua.

Nói đùa sao, nàng tốn nhiều thời gian đến Kinh Đô như vậy, không phải chỉ để ở khách sạn hai ngày!

Đến bên ngoài khu dân cư thuê để quay phim, Cố Sanh xuống xe, đi vào đi thang máy, trong thang máy còn có hai tiểu cô nương, trí nhớ của Cố Sanh rất tốt, nhớ rằng đã gặp qua hai người này hôm qua.

Nói cách khác, hai người này là nhân viên đoàn làm phim.

Hai tiểu cô nương ấn tầng mười hai, thấy Cố Sanh đứng hồi lâu không bấm nút, còn nhắc nàng một tiếng.

"Ta cũng đi tầng mười hai." "A? Ngươi đi tầng mười hai à, nhưng tầng mười hai đã bị bao trọn rồi mà?" Một trong hai tiểu cô nương rất ngạc nhiên, vì hai ngày trước nàng có phụ giúp ở hiện trường quay phim, nhưng không hề gặp qua Cố Sanh.

Cố Sanh suy nghĩ một chút, quyết định tạm thời không nói cho họ biết mình đến để làm gì. Bởi vì một khi biết mình đến để xem ma quỷ, nói không chừng hai tiểu cô nương sẽ lập tức giữ khoảng cách với nàng, như vậy không tốt.

"Ta… là diễn viên quần chúng, đến đây làm việc." Cố Sanh lanh trí nghĩ, nhớ tới lần trước khi đoàn làm phim gặp ma, nàng cũng đã dùng thân phận diễn viên quần chúng, giờ dùng lại vừa đúng lúc.

Hai tiểu cô nương nghe vậy, có chút kinh ngạc. Nhưng sau khi thấy Cố Sanh ăn mặc đơn giản và trên người cũng không mang theo bất kỳ thứ gì giống như máy ảnh, liền nhanh chóng chấp nhận lời giải thích này.
 
Cố Đại Sư Xuyên Không Rồi!
Chương 32: Chương 32



"Vậy ngươi đóng vai nào? Quay mấy ngày vậy?"

"Ta không biết, người nhà đăng ký giúp." Cố Sanh cũng không biết bộ phim này có những ai, nên cứ giả vờ không biết.

"À mà..." Tiểu cô nương kia vốn định hỏi tiếp, nhưng cửa thang máy lập tức mở ra, thì ra đã đến tầng mười hai.

Các nàng đang vội, nên sau khi cửa thang máy mở ra cũng không kịp nói chuyện phiếm, chỉ chào Cố Sanh một tiếng rồi đi ngay.

Cố Sanh đi theo ra khỏi thang máy ở phía sau, nàng đương nhiên không đi đến nơi chiêu mộ diễn viên quần chúng nào, cũng không đi tìm Vương Gia ngay, mà tự mình đi loanh quanh trong một góc.

Lúc đi ngang qua một căn phòng, nàng nghe thấy giọng nói quen thuộc: "Từ Tả hôm nay vẫn không đến à, cảnh hôm nay còn quay được không?" "Quay vai phụ sao?" "Là cái cô... õng ẹo đó, hôm qua khóc đến nỗi Vương Đạo cũng phải phát cáu, nếu mà quay cảnh của nàng ấy, đến lúc đó người xui xẻo lại là đám nhân viên chúng ta thôi." "Đúng vậy! Thật mong Từ Tả mau chóng quay lại, nhưng lần trước hình như nàng bị dọa sợ lắm, lúc chúng ta nghe tiếng hét thảm mà chạy vào phòng, ánh mắt Từ Tả vô cùng hoảng sợ, chân cũng bị dọa cho mềm nhũn..." Người đang nói chuyện ở đây chính là hai tiểu cô nương lúc nãy đi cùng thang máy, lúc này hai nàng đang ở trong một phòng chứa đồ tạp nham, dường như đang tìm đạo cụ gì đó.

Cố Sanh đi ngang qua vừa đúng lúc nghe được cuộc đối thoại của hai người, cái tên Từ Tả kia, nàng có ấn tượng. Lần trước đạo diễn vì muốn mời nàng đến, còn cố ý giới thiệu qua về dàn diễn viên chính và mấy vai phụ của đoàn phim bên này, đều là những nhân vật tầm cỡ.

Nam nữ chính không cần phải nói, đều là tầm cỡ ảnh đế, ảnh hậu, còn về phần nam phụ nữ phụ, cũng đều là những người có 'lưu lượng đảm đương' rất hot gần đây.

Vừa cần diễn xuất, lại cần 'lưu lượng', đội hình thế này, nhìn khắp giới giải trí trong nước, cũng không có mấy ai tập hợp đủ, chỉ có vị đạo diễn thiên tài trẻ tuổi Vương Gia này mới có thể làm được.

Từ Thanh Thiển là ảnh hậu mới nổi năm ngoái, nhưng tính tình thẳng thắn, làm việc nghiêm túc, giới bên ngoài đánh giá rất cao về nàng. Cho nên, nếu không phải xảy ra chuyện rất nghiêm trọng, nàng không thể nào lại vắng mặt ở đoàn phim mấy ngày như vậy.

Mà chuyện nghiêm trọng hiện tại của đoàn phim, chẳng phải chính là chuyện có ma quấy phá hay sao?

Tám giờ rưỡi sáng, đoàn phim chính thức bấm máy, quả nhiên vẫn đang quay cảnh của diễn viên phụ, chỉ là Nữ phụ số 2 vừa mới rơi nước mắt, thì cửa bên ngoài bỗng nhiên bị người đẩy vào, mấy người bước vào phòng.

Vương Gia sắc mặt khó chịu quay người lại, nhìn thấy người đến, vẻ mặt liền thay đổi ngay lập tức: "Mạnh Đại Sư, đến sớm vậy?" Người đến vẻ mặt lười nhác, dường như hoàn toàn không để hắn vào mắt, chỉ nói: "Làm xong việc sớm chút nào thì về sớm chút đó, ở lại đây chỉ lãng phí thời gian." Nụ cười trên mặt Vương Gia sắp không giữ nổi nữa, nhưng nghĩ lại thân phận của người này, cũng chỉ có thể nén giận, bảo đoàn phim tạm dừng trước: "Mạnh Đại Sư, ngươi muốn tới, sao không báo trước một tiếng?" Mạnh Thiên Tề bỗng sững người một lúc, rồi chỉ về một hướng: "Người này, cũng là người của đoàn phim các ngươi?" Vương Gia nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ, nhưng lập tức đứng hình.

Tiểu cô nương có dáng người nhỏ nhắn, mặc bộ đồ thể thao đơn giản, đang mỉm cười với hắn kia, nhìn thế nào cũng thấy quen mắt.

Cố Sanh rất hài lòng với vẻ mặt ngạc nhiên của hắn, thậm chí còn giơ bàn tay nhỏ lên, vẫy tay chào hai người rồi đi tới trước mặt Vương Gia: "Thật không khéo, ta cũng ‘không mời mà tới’." Vương Gia nhìn nụ cười của nàng mà chỉ cảm thấy đau đầu. Hắn đúng là đã cố tình phớt lờ Cố Sanh, bởi vì hắn hoàn toàn không tin vào thực lực của Cố Sanh, không ngờ nàng lại tự mình chạy đến.

Vương Gia thở dài. Mạnh Thiên Tề nhìn Cố Sanh chằm chằm, còn chưa đợi Vương Gia giới thiệu, đã bỗng cười khẩy một tiếng, giọng điệu đầy vẻ chế nhạo: "Ta cứ tưởng là ai? Đây chẳng phải là vị đại sư nhỏ m.á.u bắt quỷ dạo trước hay sao? Sao hả, thôn nhỏ không đủ chỗ cho đại sư phát triển sự nghiệp, nên chạy tới tận Kinh Đô?" Mạnh Thiên Tề lần đầu tiên nhìn thấy Cố Sanh hôm nay đã cảm thấy quen mắt, nhìn kỹ lại mới nhận ra, người phụ nữ này lại chính là vị gọi là đại sư trong video bắt quỷ lan truyền trên mạng trước đó.

Nhớ lại 'chiêu số' nhỏ giọt m.á.u vào mi tâm quỷ liền g.i.ế.c c.h.ế.t được quỷ của nàng, Mạnh Thiên Tề liền cảm thấy buồn cười. Nghĩ hắn ở Mạnh gia bao nhiêu năm nay, vừa nhìn đã biết đây là trò lừa bịp.

Lừa bịp thì cũng thôi đi, còn cố tình đăng lên mạng để gây chú ý, khiến người ta nghĩ người trong giới huyền học chúng ta nực cười đến thế nào?

Mạnh Thiên Tề đời này ghét nhất chính là loại người này, cho nên lúc này nói năng chẳng có câu nào dễ nghe.

Nhưng Cố Sanh cũng không phản bác hắn, chỉ hỏi Vương Gia: "Vương Đạo không phải đã mời ta đến ‘khu quỷ’ sao? Vậy vị này là ai?" "Ngươi!" Thái độ phớt lờ thẳng thừng của Cố Sanh khiến Mạnh Thiên Tề càng thêm khó chịu trong lòng. Hắn lớn từng này rồi, đi đến đâu mà chẳng được mọi người tung hô, đã có ai dám coi thường hắn như vậy?

"Đây là Mạnh Thiên Tề đại sư." Vương Gia chỉ giới thiệu sơ qua một câu, về thân thế của Mạnh Thiên Tề thì không nói nhiều, bởi vì không phải ai cũng biết về các ‘huyền học thế gia’, nói nhiều cũng vô ích.

"Ồ, vậy xin hỏi Vương Đạo, nếu đã mời ta thì tại sao còn muốn mời Mạnh Thiên Tề đại sư nữa?" Cố Sanh lại không để hắn dễ dàng cho qua chuyện như vậy, nàng vốn chẳng quan tâm Mạnh Thiên Tề là ai, điều nàng để ý là thái độ ‘trước mặt một bộ phía sau một bộ’ của Vương Gia. Không tin nàng thì nàng sẽ tự mình chứng minh, nhưng việc hắn lén lút mời người khác khi nàng còn chưa ra tay thật khiến người ta rất khó chịu.

Chỉ là, khi Cố Sanh nói ra chuyện này, vậy mà trên mặt hai người kia lại không có chút xấu hổ nào.

Vương Gia thở dài: "Ban đầu ta mời Mạnh Đại Sư, sau đó Mạnh Đại Sư không có thời gian, Từ Đạo lại đúng lúc giới thiệu ngươi, nên ta mới định thử xem sao..." Lời này nghe như thể là nàng ép người ta mời mình đến vậy.

Ý là bây giờ Mạnh Thiên Tề lại có thời gian rồi, thì không cần đến nàng nữa chứ gì!

Cố Sanh nhìn Mạnh Thiên Tề, người này đang nhìn nàng chằm chằm với vẻ mặt chế nhạo, hắn vô cùng hài lòng vì lần này đã dập tắt được vẻ kiêu ngạo của kẻ 'lừa đảo' như nàng.

Cố Sanh mím môi, nhìn quanh căn phòng, 'khí tràng' bên trong đã rất mạnh. Nàng bèn nói với hai người: "‘Quỷ vật’ sắp xuất hiện rồi." Mạnh Thiên Tề không nhịn được muốn đuổi người đi: "Con quỷ đó mà dám đến, 'tiểu gia' đây vài phút là thu phục được hắn! Ngược lại là ngươi, kẻ 'lừa đảo' này, mau đi đi, nếu không lát nữa 'tiểu gia' cũng mặc kệ ngươi sống chết."
 
Cố Đại Sư Xuyên Không Rồi!
Chương 33: Chương 33



Vương Gia lúng túng không nói gì, Cố Sanh nhìn bộ dạng hai người này, khóe môi phải hơi nhếch lên. Nàng nhìn chằm chằm Mạnh Thiên Tề, ánh mắt tựa như cười mà không phải cười, "Đã như vậy, hy vọng ngươi có thể chịu đựng nổi."

Bước vào thang máy, Cố Sanh liền chuẩn bị đi xuống lầu. Ngay từ lúc nói chuyện vừa rồi, nàng đã cảm giác được quỷ vật đang chậm rãi tiến lại gần khu vực này, nhưng nhìn dáng vẻ Mạnh Thiên Tề, hắn rõ ràng vẫn chưa cảm nhận được. Cố Sanh cười khẽ một tiếng, nàng cũng chẳng vội.

Thang máy đi một mạch xuống dưới, đến lầu chín thì đột ngột dừng lại, ánh đèn trong thang máy bắt đầu chớp tắt liên tục, đặc biệt khiếp người. Cố Sanh khẽ ngẩng đầu, chỉ thấy phía trên thang máy rỉ ra một vệt m.á.u nhỏ, "tí tách" nhỏ giọt xuống.

Cảnh này nếu là một người bình thường, đoán chừng lúc này đã sợ phát điên rồi, nhưng Cố Sanh chỉ đứng yên đó. Không bao lâu, một đôi tay phụ nữ với móng tay sơn đỏ tươi bỗng nhiên từ phía sau đưa ra, đột nhiên siết lấy cổ Cố Sanh. Cùng lúc đó, Cố Sanh cũng nhanh chóng vươn tay ra.

Những người đang đợi thang máy dưới lầu còn không biết chuyện gì xảy ra, chỉ thấy thang máy dừng ở lầu chín vài phút rồi bỗng nhiên rơi thẳng xuống, tất cả mọi người đều giật nảy mình.

Đến lầu một, lúc cửa thang máy mở ra, chợt nghe một tiếng thét chói tai của phụ nữ vang lên, tiếng kêu thê lương, khiến người ta rùng mình. Mà trên thực tế, chỉ có một thiếu nữ với vẻ mặt lạnh nhạt bước ra từ trong thang máy, ngoài ra, không còn gì khác.

Cố Sanh vừa đi ra khỏi thang máy, bỗng nhiên một người chạy tới trước mặt, nàng dừng bước, liền thấy người kia vẻ mặt có chút vui mừng pha lẫn kinh ngạc, có chút kích động, "Cố Đại Sư, sao ngươi lại ở đây? Ta đang chuẩn bị về khách sạn tìm ngươi đây. Hôm qua thật sự rất cảm ơn ngươi, nếu không phải tấm bùa kia, ta thiếu chút nữa là mất mạng rồi."

*Tác giả có lời muốn nói:* *Mạnh Thiên Tề: Chính các ngươi nói xem nàng có giống thần côn không? Là ta hiểu lầm nàng sao?* *Ngày thứ hai,* *Mạnh Thiên Tề: Đại sư ngươi khỏe, học công phu ở đâu vậy, dạy ta một chút đi, quá ngầu rồi!*

**Chương 23: Cố Đại Sư**

Cố Sanh ngược lại không ngờ tới sẽ gặp Tiểu Lý vào lúc này, nhưng nếu đã đụng mặt, Tiểu Lý hướng nàng tỏ ý cảm ơn, Cố Sanh cũng chỉ nhẹ gật đầu, nói "Không có gì."

"Không không không, Cố Đại Sư, hôm qua đối với ngài có thể chỉ là tiện tay mà thôi, nhưng với ta mà nói lại là cứu mạng ta, ta nhất định phải báo đáp."

Cố Sanh có chút kinh ngạc, nàng không ngờ Tiểu Lý lại có giác ngộ cao như vậy. Nhưng hôm qua nàng giúp Tiểu Lý, vốn cũng không muốn hắn báo đáp gì, giờ phút này cũng chỉ là chỉ điểm một câu: "Báo đáp thì không cần, ta cũng không thiếu thứ gì. Ngươi nếu có lòng đó, sau này làm nhiều việc thiện, đến năm 30 tuổi liền có thể thuận lợi chuyển vận."

"Chuyển vận?" Tiểu Lý sững sờ vì tin tức này. Hắn sinh ra đã hơn hai mươi năm, lúc nhỏ còn tốt, trưởng thành tự mình ra ngoài bươn chải, quả thực càng ngày càng cảm thấy cuộc đời mình không thuận lợi. Nhưng hắn tâm tính thiện lương, mỗi lần gặp bà lão qua đường hay gì đó, đều sẽ thuận tay giúp một phen. Hiện tại Cố Sanh nói, hắn sẽ chuyển vận.

Sau chuyện ngày hôm qua, Tiểu Lý về cơ bản đã tin tưởng Cố Sanh không chút nghi ngờ, huống hồ hiện tại chính mình đối với nàng cũng không có tác dụng gì, nàng càng không cần thiết phải lừa người. Thế là Tiểu Lý gật đầu lia lịa, cảm kích nói: "Cảm ơn Cố Đại Sư đã chỉ điểm, ta nhất định sẽ làm nhiều chuyện tốt."

Tình huống kỳ quái lúc thang máy xuống vừa rồi người khác đều nhìn thấy, tiếng kêu thảm thiết thê lương của nữ quỷ kia cũng bị mọi người nghe được. Cho dù không nhìn thấy gì, cũng cảm thấy rất tà dị, cho nên đều không có ai dám đi thang máy, tất cả đều chạy thang bộ.

Lúc này, phía trên đột nhiên có người nhấn nút thang máy, thang máy liền nhanh chóng đi lên. Qua nửa phút, lại nhanh chóng xuống đến lầu một. Lần này cửa vừa mở ra, một đám người từ bên trong đi ra, mà toàn bộ đều là người của đoàn làm phim.

Tiểu Lý nhìn thấy tình huống này, bỗng nhiên kêu lên một tiếng, vội vàng chạy tới, "Đạo diễn, đây là sao vậy?"

"Ngươi đừng nói nhiều, mau giúp đỡ dìu Mạnh Đại Sư, những người khác nhanh đi tìm chủ nhà, nói cho hắn biết trong phòng này nháo quỷ!"

Tiểu Lý lúc này mới phát hiện Vương Gia đang dìu một người, chính là Mạnh Đại Sư mà hôm qua hắn đi đón. Chỉ có điều Mạnh Đại Sư bây giờ thần trí không tỉnh táo, đầu tóc rối bù, khóe miệng còn dính vết máu, quần áo cũng rách mấy mảng, đồng thời sau lưng dính một mảng lớn bụi bẩn, dường như bị thứ gì đó đạp lăn qua, trông tổng thể có vẻ thảm hại, đâu còn nửa phần dáng vẻ cao ngạo của ngày hôm qua?

"Mạnh Đại Sư làm sao vậy?" Tiểu Lý hỏi một câu, nhưng không ai để ý đến hắn, bởi vì mọi người đều đang bận rộn, trên người đạo diễn cũng bị bầm mấy chỗ.

Những người khác trong đoàn làm phim chưa kịp đi xuống cũng leo thang bộ xuống. Lầu chín vốn tràn ngập một luồng sát khí nồng đậm, nhưng đúng lúc Cố Sanh định đi lên xem xét, nó lại đột nhiên rút đi như thủy triều.

Cố Sanh dừng bước, đạo diễn lại vừa đúng lúc này liếc thấy nàng, sắc mặt rất khó coi, "Cố Sanh, ta thấy ngươi tốt nhất nên về trước đi, con quỷ trên đó thật sự không phải là thứ ngươi khoác lác là có thể giải quyết được."

Hắn bây giờ ngay cả "Cố Đại Sư" cũng lười gọi, hiển nhiên trước đó ở trên lầu đã chứng kiến bản lĩnh của Mạnh Thiên Tề, cho nên càng xem thường nàng?

Cố Sanh cười cười, ánh mắt liếc nhìn người đàn ông nào đó đang hôn mê bất tỉnh trên mặt đất, nhẹ nhàng mở miệng: "Ta không được, lẽ nào hắn lại được sao?"

Vương Gia im lặng, Mạnh Thiên Tề thật đúng là không được, nhưng đó không phải là vì quỷ vật quá lợi hại sao?

Cố Sanh nhìn bộ dạng này của hắn, lại tung thêm đòn mạnh: "Trước khi ta xuống lầu đã nhắc nhở qua các ngươi, quỷ vật sắp tới, lúc đó vị Mạnh Đại Sư này, dường như cũng không tin tưởng nhỉ."

Đúng rồi nhỉ! Câu nói này của nàng coi như đột nhiên thức tỉnh Vương Gia, người vừa mới sợ hãi quá độ, đầu óc vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Vừa rồi lúc Cố Sanh rời đi, đúng là có nói với bọn họ rằng quỷ vật sắp tới, nhưng Mạnh Thiên Tề đã nói thế nào nhỉ, hình như còn nói khoác rằng có quỷ đến thì diệt quỷ, còn bảo nàng đừng cản đường.

Thực ra ngẫm nghĩ kỹ lại một chút, chuyện này đều có dấu vết để lại. Dáng vẻ Mạnh Thiên Tề lúc đó rõ ràng là chưa phát giác được quỷ vật đã ở gần căn phòng này. Đồng thời sau khi Cố Sanh đi rồi, hắn còn ngồi rất nhàn nhã, mãi cho đến khi con lệ quỷ áo đỏ đột nhiên xuất hiện, làm hắn giật nảy mình, mới vội vàng lấy pháp khí ra đánh trả.

Nghĩ đến những điều này, biểu cảm của Vương Gia khi nhìn Cố Sanh liền có chút thay đổi.
 
Cố Đại Sư Xuyên Không Rồi!
Chương 34: Chương 34



Vừa đúng lúc này, Tiểu Lý cũng nghe được cuộc đối thoại của hai người, liền chen vào nói: "Đạo diễn, Cố Đại Sư thật sự rất lợi hại, hôm qua đoán ra ta gặp nạn đã cứu ta một mạng, nếu không thì bây giờ có lẽ ta đã không ở đây rồi."

Vương Gia nghe vậy, gân xanh trên trán giật thình thịch, nhíu mày mắng hắn một câu: "Sao không nói sớm?"

Tiểu Lý tỏ vẻ vô tội: "Hôm qua ngài vừa đi cùng Mạnh Đại Sư ăn cơm xong, ta không có cơ hội nói ạ!"

Vương Gia: "..."

Vương Gia tức muốn đánh người.

Nhưng mà xe cứu thương đã đến ngay lập tức, mấy người liền đưa Mạnh Thiên Tề lên xe trước, sau đó giải tán, trở về khách sạn, chỉ còn lại Vương Gia, Cố Sanh, Tiểu Lý cùng hai bảo tiêu của Mạnh Thiên Tề cùng nhau đến bệnh viện.

Bác sĩ sau khi kiểm tra nói không có nguy hiểm lớn, nhưng mãi cho đến tối, Mạnh Thiên Tề vẫn chưa tỉnh lại.

Qua mấy lời nói trước đó, bây giờ Vương Gia đã khá tin tưởng Cố Sanh. Hắn nghĩ đến việc Tiểu Lý nói Cố Sanh cứu mình, thế là cũng nhìn Cố Sanh với ánh mắt cầu cứu, đắn đo mở miệng nói: "Cố Đại Sư, ngài xem tình trạng của Mạnh Đại Sư thế này có bình thường không?"

Cố Sanh giả vờ không hiểu ý hắn, bình tĩnh nói: "Bình thường mà, cũng chỉ là bị quỷ khí làm tổn thương thôi. Xem như người bình thường thì nghỉ ngơi khoảng ba năm năm năm là khỏe lại thôi. Hắn dù sao cũng có chút nền tảng, sẽ không sao đâu, yên tâm đi."

Vương Gia thiếu chút nữa thì hộc một ngụm m.á.u già, ba năm năm năm?

Chết tiệt... Mạnh Gia mà biết thì không lột da hắn không được!

Vương Gia cố gắng nặn ra một nụ cười, lại nhìn Cố Sanh: "Cố Đại Sư, ngài trước đó có thể cứu Tiểu Lý, có phải cũng có thể giúp Mạnh Đại Sư không?"

Tiếng "Cố Đại Sư" này của hắn, còn thêm cả chữ "ngài", một câu nói làm Cố Sanh trong lòng thoải mái không thôi, sự ấm ức mấy ngày nay cuối cùng cũng được quét sạch, nhưng Cố Sanh vẫn còn mang thù.

Nàng lắc đầu: "Mạnh Đại Sư chính là thanh niên tài tuấn của huyền học thế gia, ta chỉ là một tiểu thần côn vô danh tiểu tốt, sao dám nói đến chữ 'giúp' này?"

Mang thù! Đây chắc chắn là mang thù!

Vương Gia trong lòng muốn thổ huyết, hắn biết Cố Sanh chắc chắn là ghi hận thái độ trước đó của mình đối với nàng, nhưng bây giờ ngoài việc cầu xin nàng giúp đỡ, dường như cũng không còn biện pháp nào khác.

Cầu xin không được thì dùng lợi dụ dỗ: "Cố Đại Sư, ngài đừng nói đùa nữa, giúp Mạnh Đại Sư một chút đi! Chỉ cần có thể cứu tỉnh Mạnh Đại Sư, muốn lợi lộc gì cũng được."

Thẳng thắn như vậy sao?

Nhưng Cố Sanh lại vừa thích kiểu người thẳng thắn này, thế là nàng cũng không trêu đùa Vương Gia nữa, trực tiếp mở miệng nói: "Ta quả thật có thể làm hắn tỉnh lại, nhưng ta có một điều kiện, từ ngày mai trở đi, đoàn làm phim này chỉ có ta là đại sư duy nhất."

"Chuyện này..."

Cố Sanh hơi nhếch môi, có chút ranh mãnh nhìn vị đạo diễn đang có vẻ khó xử: "Sao vậy? Lời vừa nói ra, không tính nữa sao?"

"Tính!" Vương Gia hung ác cắn răng, đáp ứng. Thầm nghĩ đây là do Mạnh Thiên Tề kỹ năng không bằng người, hắn đáp ứng điều kiện này cũng là vì cứu tỉnh Mạnh Thiên Tề, thế nào cũng không trách đến đầu mình được.

Thấy hắn đáp ứng dứt khoát, Cố Sanh liền trước mặt mọi người, đến gần phòng bệnh. Vương Gia bảo y tá phụ trách trông coi rời đi trước, chỉ thấy Cố Sanh lấy ra một lá bùa màu vàng đất từ trong tay.

Ngay sau đó, nàng ấn mạnh lá bùa lên bụng Mạnh Thiên Tề đang hôn mê, chỉ nghe hắn kêu lên một tiếng "Ngao" vì đau.

Ngay lập tức, hắn mở bừng đôi mắt đang nhắm chặt, vẻ mặt mờ mịt nhìn chằm chằm Cố Sanh.

Chỉ thấy khóe môi hồng phấn của thiếu nữ trước mắt hơi nhếch lên, Mạnh Thiên Tề trong lòng bỗng nhiên có dự cảm không lành, liền thấy cái miệng nhỏ kia hơi mở ra.

"Mạnh Đại Sư, xem ra ngươi vẫn không chịu đựng nổi nhỉ."

Mạnh Thiên Tề chợt nhớ tới câu nói của nàng trước khi rời đi, 'hy vọng ngươi có thể chịu đựng được', sau đó hắn lập tức bị quỷ vật tấn công, phải đưa vào bệnh viện.

Bây giờ nàng lại đến đây nói một câu như vậy...

Trực giác mách bảo Mạnh Thiên Tề, phần lớn là không có chuyện gì tốt đẹp.

Nhưng trong lòng hắn vốn ghét bỏ Cố Sanh, càng không thể nào tỏ ra yếu thế trước Cố Sanh, thế là nín nhịn nửa ngày, chỉ nặn ra một câu: "Ta bắt không được quỷ, là vì không ngờ đó lại là một trăm năm lệ quỷ, nhất thời thất thủ mà thôi. Dù thế nào đi nữa, cũng không giống một số người, nửa điểm bản lĩnh không có, chỉ biết dùng chút mánh khóe giả lừa gạt người khắp nơi."

Cố Sanh không ngờ hắn vẫn còn cứng đầu như vậy, hiển nhiên là trước đó chưa nếm đủ mùi đau khổ.

Vương Gia ở bên cạnh nghe mà đầu đổ mồ hôi, nghĩ mình làm đạo diễn mấy năm nay, dựa vào năng lực bản thân và gia thế, đã bao lâu rồi chưa gặp phải chuyện khó xử như vậy. Nhưng lần này lại gặp phải, một người thì gia thế mạnh hơn hắn, một người thì năng lực mạnh hơn hắn.

Hơn nữa vì chuyện tranh việc lúc trước, hai người bây giờ cực kỳ không ưa nhau.

"Ta dùng mánh khóe giả?" Cố Sanh cũng không tức giận vì lời của Mạnh Thiên Tề, ngược lại cười cười: "Nếu Mạnh Đại Sư đã cho là như vậy, thì sau này việc trừ quỷ trong đoàn làm phim, liền phiền Mạnh Đại Sư đi cùng."

Mạnh Thiên Tề nghe vậy muốn bật cười: "Ngươi còn muốn đi trừ quỷ? Có biết vì sao dạo này có nhiều người trẻ tuổi c.h.ế.t vì ma quỷ không? Đó chính là tìm đường chết, biết rõ có vấn đề còn cứ nhất định phải xông vào. Cố Đại Sư, ngươi cũng muốn trở thành một thành viên trong số họ sao?"

Cố Sanh nhướng mày, lời này nghe vào tai khiến lòng nàng rất không thoải mái.

"Mọi người nói chuyện dễ nghe chút nào! Mạnh Đại Sư, thật ra Cố Đại Sư không phải kẻ lừa đảo..." Đạo diễn thấy hai người sắp cãi nhau, vội vàng ra hòa giải.

"Cố Đại Sư? Năng lực giỏi thật đấy, vậy mà lừa được cả Vương Đạo, xem ra việc kinh doanh phát triển đến Kinh Đô chỉ là chuyện sớm muộn nhỉ." Mạnh Thiên Tề nói năng âm dương quái khí, hoàn toàn không có chút tự giác nào của người vừa được Cố Sanh cứu tỉnh. Thực tế, hắn cũng đúng là không biết mình được Cố Sanh cứu tỉnh, nếu hắn biết, tuyệt đối sẽ không nói ra những lời như vậy.

Nhưng bất kể là vì lý do gì, lời đã nói ra không thể rút lại. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Cố Sanh đã thấy được sự cay nghiệt của người này, cũng âm thầm ghi tên hắn vào sổ đen trong lòng.

Nàng mím môi, không nói gì thêm.

Trước đó lúc Mạnh Thiên Tề nói ít, có lẽ nàng còn muốn tranh luận với hắn một phen, nhưng bây giờ hắn nói nhiều rồi, mà lời nào cũng đều là xem thường nàng, Cố Sanh liền biết, cuộc tranh luận này cũng chẳng có ý nghĩa gì.
 
Cố Đại Sư Xuyên Không Rồi!
Chương 35: Chương 35



Có người tự cho mình là đúng, cả đời sống trong thế giới của riêng mình, tin rằng những gì mình thấy chính là chân lý của thế giới. Sự thật mà ngươi nói, trong mắt hắn, có lẽ chỉ là một trò cười mà thôi. Huống hồ, Cố Sanh cũng chẳng có tâm tư đi đánh thức hắn. Còn về cách nhìn của Mạnh Thiên Tề đối với nàng, nàng cũng chẳng hề bận tâm.

Khinh thường việc nhiều lời với Mạnh Thiên Tề, nàng trực tiếp cất kỹ lá bùa vàng trước đó đã dán lên người hắn, sau đó quay người định rời đi. Mạnh Thiên Tề lại chỉ cho rằng nàng đang chột dạ, còn định mở miệng kêu gào. Hai gã bảo tiêu của hắn nhìn hồi lâu, vẫn muốn gọi hắn là thiếu gia của bọn họ, nhưng có người ngoài ở đây, bọn hắn không tiện mở miệng.

Ngược lại, Vương Gia thấy Cố Sanh rời đi, cũng đứng dậy vỗ vỗ vai Mạnh Thiên Tề: "Nếu Mạnh Đại Sư đã không sao, vậy ta cũng đi trước đây, đoàn làm phim ngày mai còn phải quay phim."

"Còn quay phim?" Mạnh Thiên Tề thấy lá gan của hắn có chút không thể tưởng tượng nổi, "Ngươi tốt nhất là đừng quay vội, để ta về hỏi thăm xem có thể tìm được vài vị đại sư đến thu phục con lệ quỷ này không, kẻo lại xảy ra chuyện."

Vương Gia nghe vậy, cảm thấy đây là cơ hội tốt, định đáp ứng. Nhưng ngẫm lại, mình vừa mới đồng ý với Cố Sanh, giờ nàng còn chưa ra tay mà đã đi tìm người khác, một lần là ngoài ý muốn, vậy hai lần thì sao? Nghiêm trọng hơn nữa, nếu lần này Cố Sanh thật sự giải quyết được sự việc, vậy thì đủ để chứng minh thực lực của nàng. Đến lúc đó, nàng cho rằng hắn không giữ lời mà căm ghét hắn thì phải làm sao?

Kết thù với một vị đại sư như vậy cũng chẳng phải chuyện gì hay ho.

Vì vậy, Vương Gia suy nghĩ kỹ càng, cuối cùng vẫn từ chối Mạnh Thiên Tề, chỉ nói: "Ta trước đó đã đồng ý với Cố Đại Sư rồi, bắt đầu từ ngày mai, Cố Đại Sư sẽ đuổi quỷ cho đoàn làm phim."

"Nàng ta? Ngươi tin nàng ta? Ngươi không phải bị nàng ta tẩy não rồi chứ?" Mạnh Thiên Tề từ nhỏ lớn lên ở Mạnh gia, lại vì thiên tư thông minh mà nhận hết lời tán tụng, cho nên thường không để ý đến cảm xúc của người khác, nói chuyện cực kỳ khó nghe. "Hai mươi năm nay ta đã đi không ít nơi, gặp qua biết bao nhiêu thanh niên tài tuấn, nhưng chưa từng thấy ai trực tiếp rỉ m.á.u đuổi quỷ cả. Cái đó rõ ràng là trò bịp bợm lừa người, vậy mà ngươi cũng tin? A! Đến lúc đó lại xảy ra chuyện gì, thì đừng trách ta không nhắc nhở ngươi."

Giọng điệu của hắn cực kỳ khó chịu, Vương Gia hơi nhíu mày: "Những lời Mạnh Đại Sư nói hôm nay ta đều nghe cả rồi, nhưng ta tin rằng Cố Đại Sư là người có thực học, ta nguyện ý tin tưởng nàng. Thời gian đã muộn, ta xin phép đi trước, Mạnh Đại Sư cũng nghỉ ngơi sớm một chút."

"Ngươi..." Đợi Vương Gia vừa đi khỏi, Mạnh Thiên Tề tức giận đập mạnh chén trà trong tay xuống đất, phát ra một tiếng vỡ giòn tan.

Hai gã bảo tiêu giật mình, vội chạy tới: "Mạnh thiếu."

Mạnh Thiên Tề thu lại vẻ mặt có phần hung ác nham hiểm của mình, nghiến răng nghiến lợi nói: "Điều tra cho ta về Cố Sanh, ta muốn xem xem, rốt cuộc nàng ta có lai lịch gì?"

Hai gã bảo tiêu nhìn nhau, có chút khó xử, một người trong đó nhỏ giọng nói: "Mạnh thiếu, lúc trước ngài hôn mê, chính là nàng đã cứu tỉnh ngài."

Mạnh Thiên Tề như thể nghe được chuyện gì cực kỳ quái đản, mặt mũi tràn đầy vẻ không tin.

Nàng cứu tỉnh hắn? Lại còn cứu tỉnh hắn - nhân vật thiên tài xuất thân từ Mạnh gia.

A! Điều này bảo hắn làm sao tin tưởng nổi?

Nhưng nhìn vẻ mặt của hai người này, lại không giống như đang nói dối, huống hồ bảo tiêu do Mạnh gia bồi dưỡng cũng không có lý do gì phải nói dối giúp Cố Sanh.

Mạnh Thiên Tề im lặng.

Ban đêm, Cố Sanh trở lại khách sạn, vẫn ở phòng 404 như cũ. Nhưng không giống lần trước, lần này nàng vừa thiếp đi không bao lâu thì nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.

Không có âm khí, không phải quỷ hồn.

Sau khi đưa ra kết luận này trong lòng, nàng gần như đoán được người đến là ai, liền trực tiếp đi tới, vặn mở cửa phòng. Khuôn mặt râu ria của đạo diễn liền xuất hiện trong tầm mắt.

Đến làm phiền vào đêm hôm khuya khoắt, hắn có chút ngượng ngùng cười cười, rồi nhìn về phía Cố Sanh.

Chỉ thoáng nhìn, mặt đạo diễn bỗng hơi đỏ lên, có điều vì quanh năm phơi nắng, da hắn hơi ngăm đen nên nhìn không quá rõ ràng mà thôi.

Thì ra lúc này đã là mười giờ tối. Đối với người khác, có thể cuộc sống về đêm chỉ vừa mới bắt đầu, nhưng Cố Sanh vốn có giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi rất quy luật, lúc này đã tắm rửa xong, thay đồ ngủ, chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi.

Cho nên, khoảnh khắc vừa rồi đạo diễn nhìn thấy chính là dáng vẻ Cố Sanh đang mặc đồ ngủ.

Cổ trắng nõn, xương quai xanh nhỏ nhắn xinh đẹp, trên người còn tỏa ra mùi hương sữa tắm thoang thoảng. Bộ đồ ngủ màu đỏ dưa hấu trên người khiến nàng trông khác hẳn ban ngày, thêm một nét tinh nghịch đáng yêu của thiếu nữ.

Thế nhưng, thiếu nữ này lại không hề ý thức được dáng vẻ của mình lúc này hấp dẫn người khác đến nhường nào. Nàng chỉ thờ ơ liếc nhìn đạo diễn một cái, hỏi: "Có việc gì không?"

"A? À!" Được nàng nhắc nhở như vậy, đạo diễn mới nhớ ra mình đúng là có chuyện. Hắn liếc nhìn vào phòng trước, sau đó mới nói với Cố Sanh: "Xin lỗi Cố Đại Sư nhé, lúc trước bận quá chưa kịp xem, vừa mới tra lại mới phát hiện cô đang ở phòng này. Gian phòng này không tốt lắm, tôi đã nói với quầy lễ tân rồi, đổi cho cô phòng khác, cô có muốn qua xem thử không?"

Nửa đêm nửa hôm tìm đến nàng, hóa ra chỉ vì chuyện này.

Cố Sanh lắc đầu: "Không cần đâu." Nói rồi thuận tay định đóng cửa phòng, nhưng bị đạo diễn dùng nửa người chặn lại.

"Cố Đại Sư, cô vẫn nên đổi phòng đi. Gian phòng này nghe nói có ma ám, mấy người khách trọ trước đây đều gặp phải rồi, lỡ như dọa cô sợ thì không hay."

Cố Sanh có chút không vui: "Ta mà lại sợ quỷ sao?"

Lúc đạo diễn tới đây, chỉ nghĩ đến Cố Sanh là một tiểu cô nương ‘hoa nhường nguyệt thẹn’, làm sao có thể ở trong một căn phòng âm u như vậy được. Bây giờ bị Cố Sanh nhắc tới, hắn mới nhận ra, đúng vậy, sao mình có thể nói một vị đại sư lại sợ quỷ ngay trước mặt nàng chứ, đây chẳng phải sẽ bị coi là khiêu khích sao?

"Tôi không có ý đó..." Hắn mở miệng định giải thích, nhưng lại không biết nên nói gì. Chẳng lẽ lại nói tôi không nỡ nhìn một tiểu cô nương như cô ở nơi đáng sợ thế này sao?

Nói thế nào dường như cũng không ổn lắm.

Cố Sanh lại chẳng có tâm trạng nói nhiều với hắn, chỉ nhẹ nhàng đẩy một cái. Đạo diễn cảm thấy một lực lớn truyền đến từ trước ngực, bất giác đã bị đẩy ra ngoài cửa.

"Ta không sợ. Trời đã muộn rồi, có chuyện gì ngày mai hãy nói."
 
Cố Đại Sư Xuyên Không Rồi!
Chương 36: Chương 36



"Tốt, tốt lắm." Đạo diễn ngoài kinh ngạc về sức lực của Cố Sanh, còn nhớ lại cảm giác bàn tay nhỏ mềm mại, tưởng như không xương đã đẩy vào lồng n.g.ự.c hắn trước đó, khiến cho n.g.ự.c hắn bây giờ vẫn còn hơi ngứa ngáy.

Rời khỏi cửa phòng Cố Sanh, đạo diễn đành phải quay về đi ngủ, giữa đường tình cờ gặp một người đàn ông đội mũ lướt qua.

Người đàn ông né sang một bên, tránh mặt Vương Gia, đứng vào trong góc, mở điện thoại ra, liếc nhìn tấm hình bên trong, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý.

Lại thêm một tin tức lớn đây.

Sáng sớm hôm sau, Cố Sanh và Vương Gia gặp nhau tại phòng ăn dưới lầu. Nơi này còn có rất nhiều thành viên đoàn làm phim, hôm nay Vương Gia cho bọn họ tạm dừng quay phim, nên ai nấy đều đang thong thả ăn sáng.

Cố Sanh và Vương Gia ngồi vào một góc, nghe hắn kể lại chuyện xảy ra ngày hôm qua.

"Hôm qua ngươi đi không bao lâu, con quỷ kia liền đến. Ban đầu ta cũng không chú ý, chỉ cảm thấy hơi lạnh, còn tưởng là ai đó bật điều hòa lớn quá, đang định mắng thì nghe thấy Mạnh Đại Sư hô Lệ Quỷ tới, làm ta sợ hết hồn."

Cố Sanh lẳng lặng lắng nghe, tay dùng đũa khuấy những sợi mì trong bát, vẻ mặt có chút hờ hững.

"Ta còn chưa kịp phản ứng, Mạnh Đại Sư đã cầm một thanh kiếm gỗ đào xông ra đón đánh. Sau đó ta nhìn thấy dường như có thứ gì đó trong không khí đá văng Mạnh Đại Sư, Mạnh Đại Sư ngã xuống đất còn nôn ra một ngụm máu, lập tức bảo chúng ta mau chạy đi, thế là chúng ta liền chạy hết ra ngoài."

Đạo diễn đang nói thì phát hiện Cố Sanh lộ vẻ mặt như đã hiểu rõ, bèn kinh ngạc hỏi: "Sao thế Cố Đại Sư?"

Cố Sanh đặt đôi đũa trong tay xuống, nhấp một ngụm nước chanh rồi mới bình tĩnh nói: "Cũng không có gì. Hôm qua lúc ta đi thang máy xuống lầu đã gặp một nữ quỷ. Ban đầu ta còn tưởng đó là quỷ hồn bị kẹt c.h.ế.t trong thang máy, hôm nay nghe ngươi kể chuyện, ngược lại thấy có chút thú vị."

"Trong thang máy còn có nữ quỷ?" Đạo diễn cảm thấy hơi kinh dị, một con quỷ đã đủ cho bọn hắn chịu đựng rồi, bây giờ lại thêm một con nữa, còn để cho người ta sống hay không?

"Ừ." Đạo diễn sợ hãi, Cố Sanh lại không sợ, chỉ cảm thấy có chút thú vị.

"Con quỷ hồn đó ư?" Sau cơn sợ hãi, đạo diễn nhớ lại cả đoàn người mình hôm qua đã đi thang máy xuống, hơn nữa còn là trong tình huống người bảo vệ duy nhất – Mạnh Thiên Tề – đã bất tỉnh.

Nghĩ lại việc có một nữ quỷ cứ nhìn bọn hắn chằm chằm trên đường đi, đạo diễn chỉ cảm thấy sống lưng phát lạnh.

Trước kia hắn không sợ quỷ lắm, nhưng kể từ khi đoàn làm phim liên tiếp gặp chuyện ngoài ý muốn, lại còn tận mắt thấy Mạnh Thiên Tề hôm qua bị thứ vô hình đánh bay và nôn ra máu, hắn cuối cùng cũng không dám coi thường quỷ vật nữa.

"À, con quỷ hồn đó..." Cố Sanh nhìn vẻ mặt căng thẳng của hắn, không khỏi cảm thấy hơi buồn cười, nàng thản nhiên nói: "Nó dám ra tay với ta, nên bị ta thu rồi, sao nào?"

Nghe nói con quỷ hồn đã bị nàng thu phục, Vương Gia trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời không khỏi càng thêm kính nể Cố Sanh.

Hai người ăn uống xong xuôi, sau khi hiểu rõ sự việc ngày hôm qua, Cố Sanh liền cùng Vương Gia đi đến địa điểm quay phim. Vừa vào đại sảnh, liền đụng phải một người đàn ông trung niên dáng vẻ béo ị, đầy mỡ tiến lên đón.

"Vương Đạo!" Người đàn ông trung niên kia cười hì hì, vẻ mặt có chút nịnh nọt, nhưng Vương Gia lại chẳng có thái độ tốt đẹp gì.

"Vương Đạo, hôm qua bên quản lý tòa nhà liên lạc với ta, nói ngài có ý kiến về căn nhà thuê, không biết nhà của ta có chỗ nào khiến ngài không hài lòng ạ?"

"Chỗ nào không hài lòng ư?" Vương Gia cười lạnh một tiếng, "Nhà của ngươi mà ngươi còn không biết sao?"

Vương Gia dù sao cũng là một tài năng trẻ trong giới đạo diễn. Mặc dù kể từ tối hôm qua, thái độ của hắn đối với Cố Sanh luôn rất tốt, nhưng đó cũng chỉ vì hắn khâm phục năng lực của Cố Sanh mà thôi. Những người khác thì không dễ dàng nhận được lời nói dễ nghe từ hắn như vậy.

Người đàn ông trung niên cũng không tức giận, ngược lại vẻ mặt cứng đờ, sau đó lại tiếp tục nở nụ cười nịnh nọt, "Nhà của ta thì có thể có vấn đề gì chứ? Vương Đạo, lúc thuê ngài cũng đã xem qua rồi, nếu thật sự có vấn đề gì, chẳng phải lúc đó ngài đã nhìn ra rồi sao?"

Vương Gia cười ha hả, "Vấn đề của người sống thì ta có thể nhìn ra, còn vấn đề của người c.h.ế.t thì ta không nhìn ra nổi đâu."

Người đàn ông trung niên lần này cứng đờ hoàn toàn, "Ngài đang nói cái gì vậy? Cái gì mà người c.h.ế.t người sống..."

Vương Gia thu lại vẻ mặt, sa sầm mặt xuống, "Nếu ngươi không biết có vấn đề gì, vậy thì cùng đi lên đi, ta chỉ cho ngươi xem thử, thế nào?"

Hắn vừa nói xong, không đợi người đàn ông trung niên nói thêm gì, đột nhiên một tay túm lấy bả vai gã, kéo về phía thang máy.

Cố Sanh đã vào thang máy trước họ một bước, giờ phút này nhìn thấy có thêm người, cũng chỉ thờ ơ liếc nhìn một cái, không nói gì thêm.

Ngược lại là người đàn ông trung niên kia, từ lúc bước vào thang máy dường như có chút sợ hãi, cứ liên tục nhìn đông ngó tây, ánh mắt không hề quang minh chính đại, mà giống như đang nhìn trộm thứ gì đó vô hình vậy.

Vương Gia vừa nhìn liền biết người này chắc chắn có tật giật mình (`có quỷ`), thế là vỗ một cái lên người gã, "Nhìn ngang ngó dọc cái gì? Đứng yên xem nào!"

Người đàn ông trung niên vốn đã hoảng sợ, lần này thật sự không dám động đậy nữa.

Thang máy đi một mạch thuận lợi, rất nhanh đã đến tầng chín. Ba người bước ra khỏi thang máy mới phát hiện bên ngoài địa điểm quay phim ở tầng chín còn có hai người đang đứng, là Mạnh Thiên Tề và vệ sĩ của hắn.

Vừa nhìn thấy bọn họ, Vương Gia đã cảm thấy đau đầu, "Mạnh Đại Sư, ngài không phải đang ở bệnh viện dưỡng thương sao? Sao lại đến đây?"

Mạnh Thiên Tề cũng cảm thấy mình hơi kỳ quặc, nhưng kể từ đêm qua biết chính Cố Sanh đã cứu mình, nút thắt trong lòng chẳng những không gỡ ra được, ngược lại càng siết chặt hơn.

Một kẻ lừa đảo lại cứu hắn?

Hắn không thể tin nổi, nhưng trong lòng lại thừa nhận rằng đúng là Cố Sanh đã cứu hắn. Sự mâu thuẫn này giày vò (`tra tấn`) khiến hắn rất khó chịu, nhất là sau khi điều tra về quá khứ của Cố Sanh vào hôm qua, phát hiện trước đây nàng hoàn toàn chỉ là một người bình thường, hơn nữa còn là kiểu người bình thường có cuộc sống không mấy tốt đẹp.

Biết càng nhiều lại càng băn khoăn. Trông nàng hoàn toàn là một người bình thường, vì sao lại có thể cứu được mình? Lẽ nào thật sự chỉ sau một đêm đã biến thành đại sư?

Mạnh Thiên Tề không thể tin vào chuyện này. Phải biết rằng, cho dù là thiên tài của huyền học thế gia, từ nhỏ đã có người chuyên nghiệp chỉ dạy, được tạo điều kiện tốt nhất, cũng phải mất vài chục năm mới dám nói mình thành thạo công việc này.
 
Cố Đại Sư Xuyên Không Rồi!
Chương 37: Chương 37



Cho nên, vì lòng hiếu kỳ thôi thúc, Mạnh Thiên Tề vẫn đã tới.

Lúc này nghe Vương Gia hỏi, hắn có chút ngượng ngùng không dám nói thật, đành phải viện cớ: "Không phải hôm qua Cố Đại Sư nói bảo ta tới hỗ trợ sao?"

Câu nói này của hắn vốn không có ý gì khác, chỉ là mượn lời Cố Sanh nói hôm qua để làm cớ mà thôi. Nhưng ở đây có hai người khác đã thấy thái độ của hắn đối với Cố Sanh hôm qua, nên tự nhiên liền dùng ngữ khí châm chọc khiêu khích để suy diễn câu nói này trong đầu.

Thế là trong đầu Vương Gia, câu nói này liền biến thành: Cứu cái con nhỏ có chút tài năng này, lại còn dám mở miệng muốn lão tử hỗ trợ à? Tốt! Lão tử đến xem ngươi mất mặt đây!

Nghĩ như vậy, hắn chỉ cảm thấy trong phòng tràn ngập mùi thuốc súng, đầu càng thêm đau.

Mở cửa, mọi người cùng đi vào, đèn vừa bật lên, bên trong vô cùng sáng sủa.

Bài trí trong phòng đều chưa bị động đến, chỉ là trống rỗng không một bóng người.

Cố Sanh không để ý mấy người kia, đi vào trước xem xét một vòng, khẽ lắc đầu: "Không có ở đây."

"Không có ở đây?" Mạnh Thiên Tề theo sau bước vào phòng, đi một vòng bên trong, cầm la bàn dò xét nửa ngày mới lui ra, có chút kinh ngạc nhìn Cố Sanh: "Thật sự không có ở đây, nhưng làm sao ngươi biết được?"

Hắn rõ ràng thấy Cố Sanh chẳng cầm theo thứ gì cả, không lẽ nào... chỉ những đại sư lớn tuổi mới có thể trực tiếp dựa vào cảm giác để biết có quỷ vật hay không sao? Nàng làm thế nào được vậy?

Cố Sanh hoàn toàn không để ý đến hắn, đi thẳng qua Mạnh Thiên Tề, đến bên cạnh Vương Gia, hỏi: "Trước đây mỗi lần đoàn phim xảy ra chuyện, tình huống cụ thể là thế nào?"

"Để ta nghĩ lại xem nào! Lần đầu tiên... là nữ chính của đoàn phim, ngươi hẳn là biết, Từ Thanh Thiển. Khi đang quay một cảnh đêm, lúc đi từ phòng này sang phòng khác, nàng đột nhiên dừng lại giữa đường hét lên một tiếng, nói mình gặp quỷ."

"Lần thứ hai là Dương Du Du. Khi đang quay một cảnh bơi lội vui đùa, nàng đột nhiên bị quỷ kéo xuống nước. Lúc đó tất cả mọi người trong đoàn phim đều giật nảy mình, may mà vớt người lên kịp thời nên mới xem như không có chuyện gì. Lúc đó nàng cũng nói, bản thân cảm giác có một bàn tay cứ kéo mình mãi, không cho mình đi. Nhưng sau đó chúng tôi xem lại camera giám sát hồ bơi lúc đó thì phát hiện không có ai ra vào cả, cho nên..."

"Lần thứ ba là Lý Tuấn. Lúc hắn đang thay quần áo trong phòng thay đồ, đã trực tiếp nhìn thấy một nữ quỷ mặc đồ đỏ, tóc đen xõa che mặt, móng tay sơn đỏ như m.á.u chui ra từ trong gương, định bóp cổ hắn. Nhưng mà phản ứng của hắn không tệ, chạy rất nhanh nên không bị bóp trúng."

"Lần thứ tư..." Đạo diễn nói đến lần thứ tư thì có chút ngập ngừng. Cố Sanh thấy vậy liền hỏi: "Lần thứ tư thì sao?"

"Lần thứ tư người gặp quỷ vẫn là Từ Thanh Thiển. Lần đó là ở phòng chứa đồ lặt vặt, cũng chính là ba ngày trước. Không biết nàng đã thấy gì mà lúc hai tiểu cô nương phụ trách đạo cụ đi vào thì phát hiện nàng đã sợ đến ngây người. Sau đó nàng xin nghỉ phép, không đến quay phim nữa."

Đạo diễn nói xong, chính ông cũng cảm thấy Từ Thanh Thiển thật không may. Cùng là một con quỷ đó, người khác gặp một lần thì thôi, đằng này nàng lại bị dọa liên tiếp hai lần.

Nhưng Cố Sanh lại chú ý đến điểm khác, nàng suy nghĩ rồi hỏi: "Hồ bơi cũng ở trong tòa nhà này?"

Đạo diễn lắc đầu: "Đương nhiên là không rồi. Hồ bơi là hồ bơi công cộng ở tầng dưới, chúng tôi thuê một ngày."

Cố Sanh gật đầu: "Hiểu rồi. Nói như vậy, con quỷ ngày đó hẳn không phải là con quỷ trong căn phòng này."

Người đàn ông trung niên kia từ lúc vào phòng vẫn không nói gì, nhưng lúc này nghe người khác nói trong phòng có quỷ thì vội vàng ngắt lời: "Các ngươi đừng nói bậy, nhà của ta rất sạch sẽ, sau này còn muốn bán, làm sao có quỷ được?"

"Có hay không trong lòng ngươi tự biết rõ!" Đạo diễn chẳng có giọng điệu tốt đẹp gì với ông ta, nói chuyện lúc nào cũng rất gay gắt.

"Ấy! Đâu thể nói như vậy được, Vương Đạo..." Lời người đàn ông trung niên còn chưa nói hết đã bị Cố Sanh phất tay ngăn lại: "Trong phòng có một luồng âm khí rất nặng, ngay tại phòng vệ sinh. Chắc hẳn người phụ nữ trước kia chính là c.h.ế.t trong phòng vệ sinh nhỉ?"

Người đàn ông trung niên giật mình: "Không phải! Sao có thể chứ? Nhà chúng tôi chưa từng có người chết..."

Cố Sanh nhìn ông ta, không nói lời nào. Một lát sau, nàng cười nhạt một tiếng: "Thật sao? Nếu chưa từng có người chết, ngươi có gì mà phải sợ?"

Người đàn ông trung niên càng thêm sốt ruột, còn định nói gì đó, lại bị Vương Gia chặn lại: "Đừng nói nữa, nhìn cho kỹ vào, thành thật một chút!"

Mắng xong người đàn ông trung niên, ông lại quay sang hỏi Cố Sanh: "Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Cố Đại Sư, lẽ nào thật sự là con quỷ trong căn phòng này?"

"Hẳn là không phải." Cố Sanh suy nghĩ một chút: "Ta chỉ tình cờ nhớ ra, nếu hôm qua Lệ Quỷ đã đi tìm các ngươi, vậy thì hồn ma trong thang máy đó từ đâu tới?"

"Trong thang máy cũng có quỷ à?" Mạnh Thiên Tề đứng một bên, lúc trước bị Cố Sanh lơ đi khiến trong lòng hắn rất khó chịu, nên nãy giờ vẫn im lặng. Kết quả bây giờ Cố Sanh nhắc đến người phụ nữ c.h.ế.t trong phòng vệ sinh, rồi lại đến nữ quỷ trong thang máy, tất cả đều khiến hắn càng lúc càng hứng thú.

Lần này Cố Sanh ngược lại lại liếc nhìn hắn một cái, nhưng vẫn không đáp lại hắn, mà nói với đạo diễn: "Ta đoán, nữ quỷ trong thang máy hôm qua chính là nữ quỷ vốn đã tự sát trong căn phòng này. Chỉ có điều pháp lực của nàng không địch lại được Lệ Quỷ nên đã bị nó sai khiến. Lệ Quỷ hôm qua hẳn là cũng đã phát hiện ra ta, cho nên trong lúc đích thân nó ở trên đó bao vây các ngươi, vẫn không quên phái thuộc hạ xuống g.i.ế.c ta. Nhưng đáng tiếc, đã bị ta phản sát."

"Ngươi, ngươi đúng là nói mạnh miệng không biết đau eo! Cho dù chỉ là nữ quỷ bình thường cũng đâu có dễ diệt trừ như vậy. Ngươi ở dưới thang máy mới bao lâu mà đã nói diệt được nữ quỷ rồi?"

"Ừ." Cố Sanh dường như không hề nghe ra sự không tin trong lời hắn, cũng chẳng hề giải thích nửa lời. Nhưng dù sao lần này cũng đã đáp lại hắn một tiếng.

Mạnh Thiên Tề thế mà lại cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút.

Người đàn ông trung niên không dám nói gì, nghe bọn họ nghiêm túc thảo luận chuyện quỷ này quỷ nọ ở đây, chỉ cảm thấy trong lòng càng thêm hoảng sợ.

"Quỷ cũng biết sai khiến quỷ khác sao?" Đạo diễn lần này xem như được mở rộng tầm mắt: "Sao lại giống như con người vậy?"
 
Cố Đại Sư Xuyên Không Rồi!
Chương 38: Chương 38



Lần này không đợi Cố Sanh giải thích, Mạnh Thiên Tề đã lườm hắn một cái, "Quỷ vốn là do người biến thành, biết chút sáo lộ thì có gì không bình thường? Nhưng mà có thể trở thành lệ quỷ, chứng tỏ tử trạng thê thảm, oán khí nặng, lại còn đã g.i.ế.c c.h.ế.t không ít người, trong lòng sớm đã bị cừu hận che lấp, cho nên bọn hắn mới có thể bắt đầu lạm sát kẻ vô tội. Đương nhiên, loại quỷ này bình thường cũng càng xảo trá."

Đạo diễn nghe vậy chậc chậc hai tiếng, trong lòng có chút run rẩy, "Vậy hôm nay quỷ không tới sao?"

Nhắc tới chuyện này, Cố Sanh cũng thấy rất kỳ quái, hôm nay mấy người bọn hắn tụ tập ở chỗ này, quỷ vật thế mà không tới?

Không, nghĩ như vậy cũng không đúng, bởi vì hôm qua cũng là bọn hắn ở chỗ này, huống hồ ngày hôm qua người còn đông hơn, con lệ quỷ kia cũng chẳng hề e ngại chút nào. Huống chi hôm qua Mạnh Thiên Tề còn bị thương, bên bọn hắn xem như thiếu một trợ lực, con lệ quỷ kia hẳn là sẽ không trốn tránh mới phải. Vậy còn có khả năng nào khác?

Không! Còn có một khả năng nữa.

Cố Sanh đột nhiên nhớ tới chuyện đạo diễn kể về bốn lần gặp quỷ trước đó: lần đầu tiên là Từ Thanh Thiển, lần thứ hai là Dương Du Du, lần thứ ba là Lý Tuấn, lần thứ tư lại là Từ Thanh Thiển. Mặc dù lần thứ năm gặp quỷ đã bị Mạnh Thiên Tề tiệt hồ, nhưng trong lòng Cố Sanh cứ có cảm giác khó hiểu, nếu như hôm qua Mạnh Thiên Tề không đến, người gặp được quỷ sẽ là ai?

Nàng bỗng nhiên ngước mắt, đôi ngươi thanh lãnh như nước, vừa hay bị Vương Gia đang nhìn quanh bắt gặp, tim hắn tức thì lỡ một nhịp. Chờ hắn kịp phản ứng, chính hắn lại hơi buồn cười, tiểu cô nương này rõ ràng không có tướng mạo yêu dã, nhưng luôn có thể vô tình cuốn hút người khác.

Gạt bỏ tạp niệm trong lòng, hắn hỏi Cố Sanh, "Sao thế?"

Cố Sanh lần đầu tiên hơi do dự, bởi vì lần này không phải là tính ra, cũng không có chứng cứ, tất cả hoàn toàn dựa vào trực giác và suy đoán. Nàng hỏi đạo diễn, "Từ Thanh Thiển, Dương Du Du và Lý Tuấn, trước đây có phải từng có mối liên hệ nào không?"

Đạo diễn ngơ ngác, "Không thể nào, lúc vừa khai máy bọn hắn gặp mặt, cả ba người đều tỏ ra như không quen biết." Nói xong, hắn đưa tay xoa xoa râu trên cằm, đột nhiên nghĩ ra, "Cũng không chắc, dù sao trong giới này cũng lắm chuyện, nếu như trước kia từng có chuyện gì đó không hay, giả vờ không quen biết cũng không phải là không có khả năng."

Hắn nghĩ, trực giác mách bảo câu hỏi này của Cố Sanh có lẽ khá quan trọng, bèn ra hiệu cho mấy người kia, "Các ngươi đợi chút, ta gọi điện thoại hỏi thử."

Vương Gia vừa đi, Cố Sanh, Mạnh Thiên Tề cùng người đàn ông trung niên béo ngậy kia cùng nhau đợi bên ngoài. Người trung niên đó mấy lần định mở miệng nói muốn về, đều bị Mạnh Thiên Tề trừng mắt làm cho im bặt.

Cố Sanh duỗi mấy ngón tay trắng nõn, lướt trên điện thoại di động, Mạnh Thiên Tề xích lại gần, mới phát hiện nàng đang chơi Tiêu Tiêu Vui.

"Trò chơi thiểu năng này có gì vui chứ?"

Cố Sanh không thèm để ý hắn, toàn tâm toàn ý vật lộn khổ sở trên Tiêu Tiêu Vui, cuối cùng vẫn thua thảm hại. Nàng lườm Mạnh Thiên Tề một cái, Mạnh Thiên Tề lập tức im bặt. Cố Sanh tiếp tục mở một ván mới, hai phút sau, lại thất bại.

Cố Sanh mím môi, không vui lắm.

Mạnh Thiên Tề chậc lưỡi, "Hay là...... ta giúp ngươi thắng một ván?"

Cố Sanh lại liếc hắn một cái, suy nghĩ một lát, nghe thấy đạo diễn gọi nàng, mới ném điện thoại vào tay Mạnh Thiên Tề, nhàn nhạt để lại một câu, "Hơn mười màn."

Mạnh Thiên Tề cầm điện thoại, mắt trợn tròn, không thể tin nổi.

Hơn mười màn? Còn ra lệnh nữa à? Phi! Nếu không phải thấy ngươi thua đáng thương, ai thèm để ý đến ngươi chứ?

Nhưng mà đậu đen rau muống thì đậu đen rau muống, thực tế ngón tay Mạnh Thiên Tề vẫn thành thật bấm mở Tiêu Tiêu Vui vượt màn, nghe từng tiếng "Bingo!", khoé mắt hắn không kìm được ánh lên mấy phần vui vẻ.

Chơi vui thật!

Còn Cố Sanh bên kia, biểu cảm của đạo diễn lại có chút kỳ quái, hắn hơi kinh ngạc nhìn Cố Sanh, "Cố Đại Sư, làm sao ngươi biết bọn hắn trước kia có liên hệ? Không lẽ cũng là tính ra à?"

Thật sự là có liên hệ? Cố Sanh vừa hơi kinh ngạc với trực giác của mình, vừa lắc đầu, "Không phải." Là dựa vào đoán thôi.

Nhưng đạo diễn nghe nói không phải, cũng không thất vọng, chỉ nói cho nàng biết, "Ta đã cho người điều tra, ba người bọn họ đúng là có liên hệ, chỉ là rất ít người biết mà thôi."

"Đó là chuyện năm năm trước, lúc ba người bọn hắn đều mới tốt nghiệp, còn chưa có danh tiếng gì, có một đạo diễn làm một bộ phim kinh dị, vừa hay mời ba người này. Nhưng bộ phim kinh dị đó cuối cùng thất bại, bộ phim không ai biết tới, diễn viên cũng chẳng ai hỏi han, cho nên đến tận bây giờ, fan hâm mộ của bọn hắn cũng không mấy người biết bọn hắn đã từng hợp tác qua."

Tin tức này khiến Cố Sanh hơi kinh ngạc, nàng không ngờ ba người này lại từng cùng nhau đóng phim kinh dị.

Nói như vậy, đóng phim kinh dị thường phải đến những nơi xa xôi hẻo lánh để lấy cảnh, lại thêm đề tài đặc thù, rất dễ dính phải cô hồn dã quỷ.

Có điều nếu là trêu chọc phải lệ quỷ từ năm năm trước, vậy thì bọn hắn hẳn là đã sớm toi mạng rồi, không có lý nào bây giờ mới gặp lệ quỷ báo thù.

Cố Sanh nghĩ không ra manh mối, vừa hay đạo diễn nói trong phòng hắn có TV, thế là tất cả mọi người cùng vây lại xem bộ phim kinh dị trước đó.

Bộ phim kinh dị đó tên là « Đàn Trung Ác Quỷ », kể về một nhóm sinh viên đi vào núi sâu chơi, cuối cùng nhặt được một cái vò bị niêm phong trong một ngôi miếu bỏ hoang. Trên thân vò có hoa văn, trông rất cổ kính, mọi người vì tò mò nên đã mở cái vò ra. Kết quả sau khi mở ra, phát hiện bên trong không phải dưa muối gì cả, mà chỉ có một đôi giày thêu màu đỏ ngâm máu, trông vô cùng kinh khủng dị thường, ngay sau đó, nhóm người đó bắt đầu c.h.ế.t một cách ly kỳ...

Vương Gia là một đạo diễn trẻ tuổi tài hoa, ban đầu thấy cốt truyện cũng tạm được, nhưng kỹ thuật quay phim và xử lý chi tiết thực sự quá tệ, tình tiết phẳng lặng không cao trào, lại lạm dụng bán da thịt, khiến hắn rất không ưa.

Còn Mạnh Thiên Tề thì càng chẳng có hứng thú gì với bộ phim này, theo lời hắn nói là: Ai mà chưa thấy qua quỷ chứ? Quỷ ta gặp đâu có trông như thế này, giả c.h.ế.t đi được!

Cho nên hắn cứ cúi đầu chơi Tiêu Tiêu Vui suốt, cả đám người xem chăm chú nhất, ngoài Cố Sanh ra, lại chính là người đàn ông trung niên béo ngậy kia.
 
Cố Đại Sư Xuyên Không Rồi!
Chương 39: Chương 39



Tuy nhiên hắn vừa xem vừa l.i.ế.m môi, rõ ràng là chú ý sai trọng điểm.

Lúc này, hình ảnh trong phim lóe lên, vừa vặn chiếu đến cảnh ba người vào nhà và bất ngờ phát hiện cái vò. Ba người này chính là Từ Thanh Thiển, Dương Du Du và Lý Tuấn.

Trực giác của Cố Sanh mách bảo nàng rằng, nếu bộ phim kinh dị này có vấn đề gì, thì hẳn là sẽ xuất hiện ở đây.

Quả nhiên, vào nhà không bao lâu, nhân vật do Từ Thanh Thiển thủ vai liền mò đến cái vò kia. Ban đầu, nàng dường như còn giật nảy mình. Cố Sanh thật sự nhìn thấy sự kinh ngạc trong đáy mắt nàng, không phải giả vờ. Nếu không phải năm đó diễn xuất của Từ Thanh Thiển đã tốt đến mức có thể `dĩ giả loạn chân`, vậy thì chắc chắn là lúc nàng sờ vào cái vò đã cảm nhận được điều gì đó.

Ngay sau đó, ba người bọn họ tụ lại một chỗ, mang cái vò ra ngoài. Dưới ánh sáng bên ngoài, Cố Sanh nhìn thấy chỗ mà tay Từ Thanh Thiển vuốt v e trên cái vò có khắc một `trận pháp`.

"Khoan đã!" Cố Sanh đột nhiên hô lên một tiếng như vậy, Vương Gia giật nảy mình, nhưng vẫn nhanh tay nhấn nút tạm dừng.

"Sao thế? Cố Đại Sư?" Đôi mày thanh tú của Cố Sanh hơi nhíu lại, "Cái vò này có vấn đề." "Có vấn đề gì?" Vương Gia nheo mắt lại gần TV, nhìn hồi lâu cũng không nhìn ra vấn đề ở đâu.

Một bên, Mạnh Thiên Tề nãy giờ vẫn đang chơi tiêu tiêu vui, vốn đã sắp qua màn cuối cùng, lại bị tiếng kêu vừa rồi của Cố Sanh làm giật mình, tay trượt ấn nhầm.

Trò chơi thất bại.

Mạnh Thiên Tề trong lòng cực kỳ khó chịu, nhưng nghe nàng nói có vấn đề, nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy hứng thú với chuyện này hơn, thế là cũng tiến tới nhìn.

"Cái `trận pháp` trên vò này sao trông quen thế nhỉ?" Mạnh Thiên Tề mặc dù thực lực không đủ, nhưng dù sao cũng là người được `huyền học thế gia` tỉ mỉ bồi dưỡng, kiến thức cần có cũng không ít. Giờ phút này vừa nhìn thấy thứ được khắc trên vò, hắn liền biết đó là `trận pháp`.

Cố Sanh nghe vậy, nhẹ gật đầu, lần đầu tiên trực tiếp trả lời hắn, "Là một loại `phong ấn`." "Phong ấn?" Mạnh Thiên Tề lại gần nhìn kỹ, kết cấu của `trận pháp` được khắc lúc đó, nhìn dường như thật sự rất giống với `phong ấn` mà trong nhà đã từng dạy hắn, nhưng không hoàn toàn giống nhau.

"Phong ấn này ít nhất cũng 100 năm, đoán chừng là năm đó có cao nhân thu phục `lệ quỷ` này, sau đó thiết lập `phong ấn`. Chờ đến lúc đủ 100 năm, nếu không có người thả `lệ quỷ` kia ra, nó sẽ tự nhiên `hồn phi phách tán`." "Chuyện này ngươi cũng biết sao?" Mạnh Thiên Tề `bán tín bán nghi`. Vương Gia lại nắm được điểm mấu chốt, "Cố Đại Sư, ý của ngươi là, ba người bọn họ trước đó đã mở cái vò, thả ác quỷ bên trong ra?" "Hẳn là như vậy." Cố Sanh suy tư một lát, cảm thấy bọn họ cứ dựa vào suy đoán thế này thì một vài manh mối cụ thể vẫn không thể nào biết được.

Hơn nữa, sau khi biết nữ quỷ là `lệ quỷ`, Cố Sanh cũng không thể tùy tiện như lúc mới đến, không vui là bỏ mặc không quan tâm. Dù sao `lệ quỷ` khác với các loại quỷ quái khác. Quỷ khác làm hại người, phần lớn là có oán có thù, cũng coi như `nhân quả báo ứng`. Còn `lệ quỷ`, một khi g.i.ế.c hết những người có liên quan đến nàng, thì rất dễ dàng `đại khai sát giới`.

Cho nên trong `huyền học giới`, bình thường nếu gặp phải `lệ quỷ`, người có đủ năng lực sẽ không ai bỏ mặc không quản.

Đạo diễn từ lúc phát hiện việc này có liên quan đến ba người họ đã chuẩn bị liên lạc. Giờ phút này, ông ta lại đi ra gọi điện thoại, đối phương quả nhiên có thời gian, nhưng không muốn tới đây.

Mấy người Cố Sanh rời khỏi phòng, khóa chặt cửa. Đạo diễn đẩy người đàn ông trung niên tròn trịa kia một cái, "Hôm nay tha cho ngươi trước, trở về lại tìm ngươi tính sổ." Người đàn ông trung niên nuốt nước bọt, rõ ràng có chút sợ sệt, lại có chút chột dạ.

Trong phòng này của hắn đúng là từng có người chết, là một phụ nữ, bị bạn trai bỏ rơi sau đó tự sát trong toilet. Vị nữ đại sư kia đoán rất chuẩn.

Nhưng chuyện có quỷ thì hắn thật sự không biết, chỉ là từng ở đây mấy ngày, luôn cảm thấy hơi rờn rợn mà thôi.

Nhưng chỉ riêng chuyện có người c.h.ế.t mà không nói, nếu Vương Gia mà truy cứu, hắn chắc chắn cũng phải `uống một bầu`. Chỉ có thể nói may mắn là bọn họ dường như muốn bắt một con quỷ lợi hại hơn, tạm thời không rảnh để ý đến mình.

Đuổi người đàn ông trung niên đi, ba người đi vào một tiệm cơm Tây cách đó không xa, bên trong đã đặt sẵn phòng riêng.

Cố Sanh đi vào, liền thấy một người phụ nữ có dáng vẻ xinh đẹp, hơn nữa người phụ nữ này trông rất quen mắt, chính là nữ chính trong bộ phim nàng xem trước đó, Từ Thanh Thiển.

Cố Sanh có thói quen, lần đầu nhìn người, trước tiên xem `tướng mạo`.

Chỉ thấy Từ Thanh Thiển này trán đầy đặn, cằm hơi nhọn một chút, ngũ quan đoan chính, không qua chỉnh sửa, tự nhiên toát ra một vẻ phong tình, trông là loại tướng mạo sau này có nhiều đất dụng võ, đồng thời cũng là hồng nhan họa thủy.

Điểm duy nhất không hoàn mỹ, có lẽ là khóe mắt nàng tự nhiên có một vệt màu đỏ như m.á.u rất nhỏ. Người khác nhìn không ra, nhưng Cố Sanh lại thấy được, đó là dấu hiệu cho thấy gần đây nàng có khả năng gặp `họa sát thân`.

Cố Sanh chỉ thoáng nghĩ, liền biết tai họa này, có lẽ chính là do `lệ quỷ` kia mang tới.

Sắc mặt Từ Thanh Thiển không tốt lắm, lúc nói chuyện cũng `trung khí không đủ`, nói với bọn họ: "Có gì các ngươi cứ hỏi đi, lát nữa buổi chiều ta còn có chút việc." Cố Sanh thấy nàng thẳng thắn như vậy, lại nghĩ đến trước đó trên mạng nói Từ Thanh Thiển tính tình thẳng, không thích người khác quanh co lòng vòng, thế là trực tiếp mở miệng nói: "Hai ngày nay ngươi đều ngủ không ngon đúng không? Có phải ban đêm luôn gặp ác mộng, mơ thấy một `hồng y nữ quỷ` không?" Từ Thanh Thiển lập tức trừng lớn mắt, cũng không hề quanh co, "Sao ngươi biết?" Nàng biết tình hình hiện tại của mình không tốt, nhưng mà, đoán nàng gặp ác mộng thì dễ, đoán được trong mộng của nàng là `hồng y nữ quỷ` thì không dễ chút nào.

Dù sao yếu tố gây ác mộng có rất nhiều, người bình thường có thể mơ thấy một hai lần, nhưng không phải ngày nào cũng mơ thấy quỷ.

Cố Sanh hơi mím môi. Việc Từ Thanh Thiển gặp ác mộng, còn mơ thấy quỷ, đúng là nàng tính ra. Nhưng việc quỷ mặc đồ đỏ, lại là nàng dựa theo thông tin biết được trước đó để suy đoán, dù sao, nàng cũng không thể nào ngay cả quỷ mặc quần áo gì cũng tính ra được.

"Ta tính ra." "Tính ra? Ngươi là?" Dưới ánh mắt kinh ngạc của Từ Thanh Thiển, đạo diễn vội vàng giới thiệu, "Đây là `đại sư` đuổi quỷ ta mời đến, Cố Đại Sư."
 
Back
Top Bottom