Tâm Linh Chuyển Ver [MadaTobi]_New House

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
310663634-256-k582932.jpg

Chuyển Ver [Madatobi]_new House
Tác giả: zYuiLee
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Được chuyển ver từ fic yoonjin | new house của @_yoojin.

Bản chuyển ver đã có sự cho phép của tác giả vui lòng không mang đi đâu khi chưa có sự cho phép của tác giả gốc.

CẢNH BÁO OOC CỰC MẠNH.

Nếu thấy khó chịu vui lòng ấn mũi tên quay về.​
 
Chuyển Ver [Madatobi]_New House
Chương 1


Tobirama vừa mới mua được một căn nhà nhỏ ngay gần công ty.

Cái anh thích không phải vì nó đẹp hay rộng rãi, mà vì cảm giác yên ắng và riêng tư mà anh cần mỗi khi làm việc.Tiếng chuông điện thoại reo lên ngay khi Tobirama vừa định đi pha cho mình một ly cà phê, cầm lấy di động, cái tên trời đánh của đứa học trò quý hóa hiện lên to đùng trên màn hình, anh thở dài trước khi bật loa ngoài và ném nó lên cái bàn kính nhỏ giữa phòng bếp."

Chuyện gì sao?"

- Nhà mới thế nào vậy thầy?

Đẹp chứ?_ Hiruzen ở đầu bên kia hào hứng hỏi."

Cũng ổn."

- Thầy đã kiểm tra nhà chưa?"

Kiểm tra cái gì?

Không phải Hashirama đã xem hết một lượt cho anh rồi à?"

- Không không, là kiểm tra xem nhà có người không ấy."

Em làm anh sợ đấy."

- Nhưng mà điều đó khá là cần thiết ấy thầy, lúc mua căn nhà hiện tại Kagami cũng khăng khăng đòi kiểm tra trước khi dọn vào.

Cậu ấy thật sự làm em sợ, nhưng mà Kagami bảo điều đó là cần thiết vì lúc mua nhà bố mẹ cậu ấy cũng làm thế, nên em đã nghe theo.

Thầy cũng biết cậu ấy nhát lắm mà."

Đừng có đùa, anh vừa dọn nhà xong và đang rất mệt.

Cúp máy đây."

- Kìa thầy---Tobirama lập tức ngắt điện thoại trước khi Hiruzen kịp nói thêm câu nào, bê lấy ly cà phê mới vừa pha xong tiến ra ngoài phòng khách.
 
Chuyển Ver [Madatobi]_New House
Chương 2


Tobirama có nuôi một con mèo nhỏ với bộ lông đen tuyền xù bông và đôi mắt xanh lam cực đẹp.

Anh đã vô tình nhìn thấy nhóc con tại một cửa hàng thú cưng khi đang trên đường đi mua thức ăn, trong đầu Tobirama lập tức nảy lên suy nghĩ rằng mình phải rước nó về bằng mọi giá, vì chúa ơi nhìn kìa, nó là tạo hóa hoàn hảo nhất của ông trời."

Liz."

Với một tiếng gọi gần như vô cùng nhỏ nhẹ, con mèo đen từ cái phía sau cái gối bông trên ghế ló đầu ra, hướng phía chủ nhân của nó kêu hai tiếng trước khi từ từ tiến đến và nằm lên đùi anh.Tobirama thả lỏng cơ thể trong lúc vuốt ve bộ lông mềm mại của Liz, không hề để ý đến việc con mèo nhỏ đột nhiên nhổm người dậy và rên to."

Ngoan nào."

Anh ấn người nó trở lại đùi mình, cố gắng trấn an Liz bằng cách vuốt ve phần lông ngắn bên dưới cằm.

Mèo nhỏ theo từng động tác của anh cũng bắt đầu nằm trở lại, dù cho ánh mắt nó chẳng có gì là muốn di chuyển ra khỏi màn hình tivi tối đen một màu.

Và Tobi thì chắc chắn rằng trong màn hình tivi cũng chẳng có gì ngoài hình ảnh anh đang ngồi với con mèo đen trên đùi, mà cổ họng của Liz vẫn liên tục phát ra tiếng gầm gừ.Có lẽ nhóc con đau ở đâu đó thôi.
 
Chuyển Ver [Madatobi]_New House
Chương 3


Tobirama thả mình ngã lên chiếc giường trắng sau khi vừa ủ trong bồn tắm gần một tiếng, thở dài khi cái điện thoại bên cạnh lại tiếp tục rung lên.Lũ nhóc phiền phức.Anh than vãn khi cầm máy lên và lướt qua phím nghe, sau đó liền giật mình vì khuôn mặt Hiruzen đang dí sát vào màn hình.- Chào thầy! _ Hiruzen hét lên.- Thầy chuẩn bị ngủ hả? _ Kagami đứng ngay bên ló đầu vào hỏi, trên tay còn lắc lắc cái túi bóng nhỏ màu xanh _ Bọn em có mua chút đồ ăn, đang tính sang nhà thầy chơi.

Cũng ổn thôi.

Tobirama đảo mắt suy nghĩ, "Hai đứa cứ qua đi, anh chưa định ngủ."

- Vậy thầy đợi chút nhé, bọn em đang ở gần đấy."

Ừ."

Ném lại máy lên giường, Tobirama xoay người để tìm bé cưng của mình, tiếng gọi Liz liên tục được kêu lên trong phòng ngủ, mà vật nhỏ kia vẫn chưa chịu xuất hiện.

Anh nhíu mày bước xuống giường, giật nảy người khi nghe có tiếng meo to phía dưới chân.

Liếc nhìn xuống, lúc này Tobirama mới phát hiện mình vừa dẫm phải đuôi Liz, với cả cơ thể vẫn còn đang nằm trong gầm giường."

Mày nghịch quá đấy."

Anh ôm lấy Liz kéo lên, khó chịu vì mèo nhỏ hôm nay hư hơn bình thường.

Liz quẫy đạp và nhảy khỏi vòng tay chủ nhân, một lần nữa chui tọt vào trong gầm giường và gầm gừ giận dữ.Mà Tobirama thề rằng đã có cái gì đó chạm vào lưng mình khi anh đang ôm Liz.
 
Chuyển Ver [Madatobi]_New House
Chương 4


Với Uchiha Kagami treo ở trên lưng, Hiruzen vui vẻ mở cửa nhà Tobirama bước vào, dù rằng quá trình có hơi khó khăn và Kagami thì liên tục lắc người qua lại."

Bọn em đến rồi!"

Thằng nhóc tiếp tục hét lớn trong lúc nhẹ nhàng cúi người đặt Kagami xuống, hướng phía bạn trai mình nở một nụ cười ngây ngô."

Kinh."

Tobirama nhăn mặt.Hiruzen: ..."

Liz đâu thầy?"

Kagami chạy quanh nhà."

Trên phòng, nó cứ trốn dưới gầm giường không ra."

Anh nhún vai, ôm lấy đống đồ ăn từ Hiruzen mang vào bếp."

Nghe nói mèo có thể nhìn thấy ma đấy."

Hiruzen nằm dài lên ghế, "Thầy đã kiểm tra nhà chưa?"

"Đừng dọa tớ."

Kagami trợn mắt vỗ mạnh vào đầu cậu bạn."

Tớ đâu dọa cậu.

Tớ đang hỏi thầy Tobirama mà."

"Nói thầy kiểm tra rồi đi."

Y mếu máo.Tobirama đảo mắt chán chường, chẳng buồn trả lời một trong hai, anh chạy quanh bếp để tìm con dao mình đã treo cẩn thận trên giá trước khi nhìn thấy nó đang nằm lăn dưới chân.

Cúi người nhặt lên con dao cùng hàng loạt câu hỏi trong đầu, Tobirama run người với câu nói của Hiruzen."

Ở một mình mà nuôi mèo đen không hay đâu thầy.

Buổi đêm thầy ngủ với Liz đúng không?

Đừng có mà hét toáng lên như thiếu nữ khi nó đột nhiên bật dậy vào nửa đêm rồi tiến tới một góc trong phòng nhé."

Mà khi đó trên kệ bàn bếp ngay sát bồn rửa, anh thấy có chữ gì đó được khắc lên.Uchiha Madara.
 
Chuyển Ver [Madatobi]_New House
Chương 5


Buổi tối đầu tiên trong căn nhà mới, Tobirama nghĩ rằng mình đã ngủ khá ngon, trừ việc anh luôn có cảm giác ai đó vừa ôm mình trong mơ.Ừ thì chỉ là trong mơ thôi, nên chẳng đáng quan ngại đâu.Anh giật mình tỉnh giấc khi Liz đột nhiên trèo lên người mình và kêu lớn, cái chăn khi nãy còn đắp trên người đã rơi xuống giường từ khi nào, còn cánh tủ gỗ lớn ngay đối diện thì mở toang.

Chiếc đèn ngủ bên cạnh len ra chút ánh sáng màu cam không đủ để anh nhìn rõ thứ gì đang ở bên trong và làm động đến đống quần áo, nhưng điều đó làm anh sợ.

Tobirama cố lấy can đảm đứng dậy và tiến tới cửa phòng, nơi mà công tắc đèn cách đó chỉ mười xen ti mét.

Thế nhưng tệ làm sao, khi mà đôi dép bông của anh bằng một cách nào đó đã nằm ngay dưới màn rèm cửa sổ.Tobirama lập tức quay lại tìm con mèo còn đang vùi mình trên giường, ôm lấy nó nhằm giảm bớt nỗi lo lắng rồi tiến đến chỗ công tắc đèn.

Những tiếng gầm gừ y như hồi chiều lại tiếp tục phát ra từ cổ họng Liz, con mèo đen chôn sâu đầu vào vòng tay anh như muốn giấu mình đi, mà Tobirama thì lại hiểu hành động này như một sự làm nũng.Tiếng gỗ kẽo kẹt từ cánh tủ thu hút sự chú ý của anh, khi chỉ cần vươn tay ra liền có thể chạm tới công tắc.Tệ thật.
 
Chuyển Ver [Madatobi]_New House
Chương 6


Lúc Tobirama vội vã bật lên đèn phòng cũng là lúc cánh tủ gỗ đóng lại.

Trong đầu xoẹt qua một ý nghĩ rằng thứ gì đó đang ở dưới gầm giường và sẽ nhào vào mình chỉ trong vài giây tới, anh quyết định mình nên bật đèn thế này cả đêm.Ít nhất ánh sáng sẽ xua bớt được nỗi sợ....Một ngày làm việc trôi qua bình thường như mọi hôm, trừ việc Tobirama bước vào nhà và vô tình dẫm phải một bông hồng đỏ tươi.

Gai nhọn từ thân hoa đâm mạnh vào lòng bàn chân, tạo ra vài vết thương nhỏ rỉ ra từng giọt máu tròn.

Anh cau mày nhìn bông hồng, trong khi cà nhắc cầm theo nó tiến vào phòng bếp, nhanh chóng rửa đi chút máu đang chảy ra và băng lại chân mình.Khá là đau đấy.Quay đầu tìm thứ vô duyên vô cớ xuất hiện trên sàn nhà, anh trợn mắt nhìn mặt bàn kính còn vương lại ba giọt máu chưa khô và bông hồng thì mất tăm.Tobirama chắc chắn một điều rằng đó không thể nào là máu của anh."

Liz!"

Anh gào to tên cục bông nhỏ, với hi vọng nó sẽ chạy đến và làm giảm đi nỗi lo của mình.

Đúng như anh nghĩ, con mèo đen nhào đến chỉ năm phút sau đó, với một bức ảnh đã bị gặm gần nát nhưng miễn cưỡng vẫn có thể nhìn được.Giật lấy thứ trong miệng Liz, Tobirama có chút kì thị cầm bức ảnh đã dính nhoe nhoét nước bọt của nó đưa tới trước mặt.

Trong ảnh, chàng trai khoảng tầm hai mươi tuổi đang đứng cười, đằng sau là cả một bãi biển vắng người trông yên lặng đến lạ.Anh ta, nhìn rất quen.
 
Chuyển Ver [Madatobi]_New House
Chương 7


Nhà Tobirama mất điện.Thật ra việc này cũng chẳng có gì đáng bận tâm, nếu như nó không mất vào đúng chín giờ tối.Còn không có tin nhắn thông báo, Tobirama bực bội nhìn vào màn hình điện thoại, dự định mình sẽ nằm trên ghế đến khi nào có điện trở lại.Ánh mắt nhỏ len lỏi từ cái máy là thứ duy nhất dùng để soi sáng lúc này, vì Tobirama chẳng đủ can đảm để bật lên đèn flash và nghênh diện cái bóng nào đó ở trước mặt.

Trong lúc còn đang suy nghĩ vẩn vơ, có gì đó đã đẩy tay anh và làm điện thoại rơi xuống đất, bóng tối lập tức chiếm trọn cả ngôi nhà.

Tobirama mím môi khóc trong thầm lặng, nguyền rủa cơn gió (anh mong là đúng) đã lấy mất thứ duy nhất bảo vệ anh khỏi nỗi sợ.Hít sâu một hơi, Tobirama nhanh chóng cúi người và nhặt lên điện thoại trước khi vô tình chạm phải thứ gì đó mềm mềm như da khiến anh rụt tay về.

Thứ duy nhất mềm như da trong nhà ngoài anh ra chỉ có Liz, nhưng con mèo nhỏ còn đang ngủ trong lòng anh và cái thứ Tobirama vừa chạm vào không có lông.Nó còn hơi động đậy.Tobirama sợ hãi cuộn tròn người lại, mặc kệ vật duy nhất cứu được anh còn đang nằm dưới gầm ghế.Ngủ một giấc rồi sẽ ổn thôi.

Tobirama tự nhủ với mình như thế, và rồi anh đột nhiên nhớ tới câu chuyện Hiruzen vẫn thường xuyên kể để trêu Kagami qua điện thoại.Đừng nhìn hay chạm tay vào gầm giường hoặc gầm ghế vào buổi tối.

Và khi đi ngủ cũng đừng chĩa mũi dép về phía mình, vì có "thứ gì đó" sẽ leo lên ngủ cùng.
 
Chuyển Ver [Madatobi]_New House
Chương 8


"Thầy chắc không đấy?"

Với chất giọng ngái ngủ, Hiruzen từ trong chăn ló ra nửa cái đầu, trên tay còn cầm điện thoại lay người Kagami ở bên cạnh.- Anh xin thề bằng mọi giác quan trên cơ thể mình.

Làm ơn đến đây đi."

Làm sao vậy?"

Kagami bị tiếng hét cũng như cái lay mạnh từ người nằm cạnh làm tỉnh giấc, nhíu mày khó chịu."

Thầy Tobi gặp ma."

...Tobirama sau khi cúp máy, lần nữa lấy hết can đảm kéo chăn xuống thấp một chút, hé ra một con mắt liếc tới phía góc tường ngay cửa sổ, nơi mà rèm cửa vẫn còn lay động với cái gì đó hơi mờ ở phía sau.

Nó sẽ rất giống bóng người, anh nghĩ vậy, nếu như anh có thể thấy chân nó.Nhưng dù cho thứ gì đó ở kia không động đậy, thì nỗi sợ của Tobirama cũng vẫn lớn thêm từng giây, anh cố gắng không chớp mắt và nhìn chằm chằm, chỉ để chắc rằng nó sẽ không đột ngột di chuyển hay biến mất (có thể là biến tới chân giường hoặc nằm cạnh anh, Tobirama rùng mình).Và trong suốt gần nửa tiếng đó, thứ mà anh cho là cái bóng vẫn chỉ lẳng lặng trốn phía sau tấm rèm cửa xanh ngọc, một chút cử động cho thấy nó sắp di chuyển cũng không hề có.Tiếng điện thoại bên cạnh rung lên khiến Tobirama giật mình hét một tiếng, lại vội vã lia mắt nhìn màn rèm trong khi cầm lấy cái máy áp vào tai, không để người bên kia nói liền tranh lời, "Em giữ khóa dự phòng mà đúng không?

Mở cửa lên phòng anh đi".Hiruzen theo lời anh nói mò mẫn trong túi quần cái chìa nhỏ, sau khi thành công đẩy ra cửa nhà liền kéo theo Kagami chạy lên căn phòng nằm ngay cầu thang tầng hai.

Đôi mắt mở lớn theo hướng tay chỉ của thầy mình trong khi nhanh chóng vươn tay bịt miệng người yêu lại.

Căn phòng thì vẫn chỉ mờ mờ ánh đèn ngủ trên bàn, còn Hiruzen - với tư cách là người duy nhất có đủ dũng cảm, cúi người lấy đôi dép bông ở chân giường rồi từ từ tiến tới sau rèm cửa.Đó là tất cả những gì Tobirama đã nhìn thấy trước khi nghe thấy tiếng hét lớn của cậu học trò.
 
Chuyển Ver [Madatobi]_New House
Chương 9


Tiếng hét của Hiruzen lớn đến nỗi khiến Kagami và Tobirama cũng sợ hãi hét theo, cho tới khi cậu nhóc kéo mạnh rèm cửa ra và thắc mắc."

Có gì đâu thầy."

"Vậy cậu hét to vậy làm gì!"

Kagami là người đầu tiên kịp phản ứng lại, thế nhưng vẫn đứng chôn chân ở một chỗ và trừng mắt."

Cho kịch tính."

Cậu thản nhiên nhún vai, chui một vòng ra sau rèm cửa để chắc chắn rằng thứ lúc nãy cả ba nhìn thấy chỉ là ảo giác.

Hiruzen còn cố đi một vòng quanh phòng trước khi dừng lại ở chân giường, cau mày nhìn đôi dép bông trên tay và hỏi thầy, "Thầy có chĩa mũi dép về phía giường ko đấy?"

"Hình như là có, sao thế?"

Tobirama bất an."

Em bảo thầy không được để như thế mà, đêm ngủ thầy có hay mơ thấy có người ôm hay nằm cạnh không?"

Hiruzen thở dài thả dép xuống sàn, cũng không quên chỉnh lại cho mũi dép chĩa về hướng khác.Mà Tobirama lúc ấy còn chưa kịp trả lời, con mèo nhỏ không biết từ đâu đột nhiên chạy nhanh tới, kèm theo tiếng gầm gừ giận dữ khi nó chui tọt vào lòng anh, đôi mắt xanh hơi hé ra nhìn chằm chằm vào phía góc phòng gần nơi Kagami đứng.

Sự chú ý của cả ba đều dồn hết lên phía Liz, điều này khiến Hiruzen thấy có chút lo lắng vì hướng nhìn của nó vẫn chưa hề thay đổi sau gần năm phút, vẫy tay vội gọi Kagami lại gần, cậu kéo y cùng ngồi lên giường, áp sát vào Tobirama và thì thầm."

Em nghĩ thầy cần mời người về xem nhà đi."

"Đừng có nói linh tinh, Hashirama đã kiểm tra cho anh còn gì."

Tobirama đảo mắt ôm chặt lấy bé cưng của mình, dùng một tay che mắt nó lại khiến nhóc con rũ lông xuống và nằm im."

Có cái này em chưa kể cho thầy."

Hiruzen nói trong sự ấp úng lo sợ, "Lúc đầu bọn em cũng không để ý lắm, nhưng hình như nó hơi nghiêm trọng rồi."
 
Chuyển Ver [Madatobi]_New House
Chương 10


"Thầy có nhớ đợt học đại học năm ba, có người từng tỏ tình với thầy không?"

Cả ba ngồi xếp bằng trên chiếc giường trắng lớn, Tobirama trong bộ đồ ngủ màu xám nép sát vào đầu giường, trong tay vẫn ôm chặt lấy Liz giờ đã ngủ say.Người tỏ tình với Tobirama thời đại học khá nhiều, gái có, trai lại gấp đôi.

Thế nhưng năm ba anh đặc biệt nhớ chỉ có một người làm thế, có điều bộ dáng ra sao, Tobirama dường như lại quên rồi.

"Anh ấy tên Madara, là đàn anh học cùng ngành với em."

Kagami liếc mắt nhìn Hiruzen trước khi nhận được cái gật đầu từ người kia và tiếp tục nói, "Hôm ấy thầy cứ thế hất quà của anh ấy rồi bỏ đi, Madara trông khá buồn và có vẻ cũng tức giận, anh ấy đi đường không thèm nhìn, cứ thế băng qua nên bị xe đâm...

đã qua đời rồi."

Y nói đến đây liền mím môi im bặt, huých huých tay Hiruzen kêu cậu nói hộ mình.

Tobirama nhìn tới một loạt hành động của cả hai, trong lòng dấy lên bất an so với khi nãy lớn hơn vài phần.

Anh chàng Madara ấy, anh cũng có thể nhớ lại đôi chút, thời điểm tan học ngày hôm đó, Tobirama vì đánh mất bài luận quan trọng đã bực bội hết cả ngày, khuôn mặt chỉ mang một nét giận giữ khiến bạn bè cũng chẳng ai dám trêu đùa anh như thường.

Thế nhưng Madara hôm ấy lại chọn sai lúc để tỏ tình, Tobirama nhìn tới cậu trai có phần cao lớn trước mắt hai ba câu đều đuổi không được anh ta, vì vậy trực tiếp hất phăng chỗ quà đang được đưa ra.

"Thầy, nhà này là của anh ấy."

Hiruzen cố gắng chỉnh lại giọng của mình, để chắc rằng nó sẽ không quá cao hay run khi cậu nói ra điều này.

Nhà của Madara.

Nhà của Madara.

Madara.

Khoan đã.

Tobirama hoảng loạn.

Uchiha Madara?!
 
Chuyển Ver [Madatobi]_New House
Chương 11


Nhớ tới vết khắc khá sâu trên bàn bếp, Tobirama run rẩy hỏi lại, "Madara...

Uchiha Madara?"

"Đúng rồi."

Kagami có điểm bất ngờ, "Thầy biết anh ấy sao?"

Tobirama nghe xong câu trả lời liền im lặng, đôi mắt đảo quanh phòng và dừng lại ở phía tủ quần áo bên kia giường.

Nghĩ rằng thầy mình vẫn còn hoang mang chưa hiểu gì, Hiruzen thở dài tiếp tục nói, "Đoạn đường anh ấy gặp tai nạn trùng hợp lại là con đường thầy thường đi đến công ty, thầy biết nó cũng khá gần nhà mà, chỗ ngã ba đấy.

Mấy năm trôi qua bọn em tưởng Madara hẳn phải siêu thoát rồi, không nghĩ vậy mà... anh ấy lại trốn trong nhà."

Tobirama thoáng chút dao động khó thấy trong đáy mắt, cảm giác ân hận đan xen sợ hãi ùa tới dồn dập khiến anh khó chịu ôm đầu, cố gắng nói với bản thân rằng chuyện này không có thật và tất cả những gì đã xảy ra chỉ là ảo giác.Nhưng sao anh làm thế được, khi cái tủ gỗ đột nhiên động đậy và cánh tủ thì như có thứ gì đó bên trong đang đập mạnh.Giống như cố gắng thoát ra.Đôi mắt ruby nhòe đi vì nước mắt, anh rúc sâu vào cái ôm của Kagami trong khi Hiruzen lại lần nữa cầm lấy đôi dép bông bên dưới và tiến về phía tủ quần áo.

Cứ hai bước tiến lại có một bước lùi, cậu dè chừng nhìn cánh tủ gỗ liên tục bị đập từ bên trong, khó khăn lê tới gần nó, cậu đột nhiên cau mày vì mùi tanh sộc vào mũi.Nhưng đó là tất cả những gì Hiruzen có thể nhớ được, trước khi bị đẩy mạnh vào tủ và hôn mê.__________________Cảnh báo trước từ chương này trở về sau đọc giả cần chuẩn bị một bộ não để tưởng tượng, thời điểm tốt nhất là đọc ban đêm.

Riêng các bạn có vấn đề tim mạch không nên đọc khi đang ở một mình vì những chi tiết khá ám ảnh.

Thề đọc cái fic gốc mấy năm rồi h vẫn nhớ rõ từng chi tiết đây này :"))
 
Chuyển Ver [Madatobi]_New House
Chương 12


Nỗi lo lắng bủa vây lấy tâm trí khiến Tobirama vứt sự sợ hãi qua một bên, cùng với Kagami vội vã chạy lại gần Hiruzen - lúc này đã nằm gục xuống sàn vì cú va mạnh vào đầu, nhanh chóng đỡ cậu dậy và kéo lên trên giường, tránh xa cánh tủ kia nhanh nhất có thể.

Kagami khịt mũi vì mùi hương kì lạ tỏa ra xung quanh phòng, y lia mắt một vòng trước khi cau mày nhìn bông hoa đặt trên cái bàn cạnh giường, khá lớn và trắng toát.Là lan thủy tinh?

Không thể đâu."

Thầy... sao có loại hoa này?"

Tobirama theo hướng chỉ của Kagami khó hiểu nhìn theo, lập tức lắc đầu phủ nhận, "Anh không có, nó ở đâu ra đấy?"

Và khoan, đèn ngủ của anh còn bật cơ mà, vì cái gì mà... tắt mất rồi.Câu thắc mắc còn chưa bật khỏi đầu môi, căn phòng đột nhiên chìm sâu vào bóng tối, chỉ còn ánh đèn mờ mờ ngoài đường hắt hiu từng chút từ khung cửa che kín màn rèm.Tobirama sợ hãi khua tay lung tung, cầu mong có thể nắm được cái gì để bám víu lấy.

Trong khi Kagami còn đang hoảng hồn ôm lấy Hiruzen vẫn bất tỉnh trên giường, với ánh mắt đặc biệt cảnh giác nhìn cánh tủ phía đối diện, Tobiramađã bắt lấy được thứ gì đó mềm mềm như vải, anh đoán hẳn đó là áo của Kagami.

Người kia luồn tay xuống nắm lấy cổ tay anh, rồi từ từ kéo Tobirama xuống giường và ra khỏi phòng, màu đen bao trùm lấy tầm nhìn khiến anh khó mà xác định được cái gì, trong lúc còn đang nghĩ y hẳn là muốn kéo anh đi tìm nến hay thứ gì đó có thể phát sáng, vì thật tệ là cái điện thoại của anh đã sập nguồn rồi, thì giọng nói từ phía sau khiến Tobirama cứng người."

Thầy, hình như cái tủ mở ra rồi, em vừa nghe thấy tiếng."
 
Chuyển Ver [Madatobi]_New House
Chương 13


Tobirama đứng sững lại, cả cơ thể run lên một trận, tim đập nhanh đến nỗi anh có thể nghe được rõ ràng từng tiếng.

Người phía trước dường như cũng không tiếp tục đi nữa, im lặng nắm chặt tay anh và không hề có biểu hiện buông lỏng.

Tobirama mím môi lo sợ, lấy hết can đảm thử rút nhẹ tay ra, cố gắng để không đánh động đến thứ trước mặt.Cổ tay thế nhưng được rút thật dễ dàng, Tobirama vừa nghi hoặc cũng vừa vui mừng nhanh chóng chạy về phòng, vội vã đưa tay mò lấy công tắc đèn mà bật.

Bốn phía trong phút chốc sáng rực, chiếu lên cánh tủ gỗ bật mở và Uchiha Kagami đang trợn mắt nhìn anh."

Làm sao thế?"

Tobirama hỏi trong lúc leo lên giường, ôm lấy đống chăn bọc quanh mình và người của y."

Tay thầy..."

Kagami ngập ngừng, "Chảy máu."

Chảy máu?

Anh theo phản xạ đưa tay lên nhìn, quả nhiên thấy phần dưới cổ tay trái bị rạch một đường dài ở đó, máu từ khe vết thương tràn ra ngày càng nhiều, thấm vào vải áo ngủ cùng chăn bông.Có lẽ trong lúc rút tay đã bị thứ kia cứa rách.Nhưng lại không có cảm giác gì, "Kệ đi."

Anh nhấc vội Hiruzen lên, với Kagami bên cạnh đang cố tìm điện thoại và dây sạc trong tủ bàn.

Tobirama nghiêng người nhìn ra bên ngoài, để chắc chắn rằng thứ gì đó vừa cầm tay anh đã đi mất."

Mau, xuống nhà trước, anh phải băng lại vết thương đi."

Cầm lấy những thứ vừa tìm được, y cùng anh đỡ Hiruzen đang bất tỉnh ra khỏi phòng, cố gắng len theo ánh sáng từ đèn pin điện thoại để mò đường xuống.Vết thương trên tay lúc này mới bắt đầu có cảm giác, Tobirama cắn răng ngăn cho mình không rên lên, nắm chặt vai áo cậu học trò như muốn tìm chỗ dựa an toàn.Hi vọng dưới nhà không có "ai".
 
Chuyển Ver [Madatobi]_New House
Chương 14


Tầng dưới đúng như mong muốn không có cái bóng kì lạ nào đang lởn vởn xung quanh, Kagami với bản tính nhát chết của mình chỉ biết ngồi bất động trên ghế ôm Hiruzen, trong khi Tobirama một bên nắm chặt cổ tay trái, cắn răng chạy đi bật công tắc đèn.Đợi tới khi căn nhà sáng lên, Kagami mới thở phào đứng dậy, nhanh chóng chạy loạn quanh nhà, "Thầy cất hộp cứu thương ở đâu?"

"Cạnh tủ bếp, ngăn trong cùng bên trái."

Cầm lấy cái hộp sắt trong ngăn tủ, y cùng anh tiếp tục khiêng Hiruzen ra khỏi nhà, vội tới mức chẳng thèm tắt đèn hay khóa lại cửa.

Cả ba đi một đoạn mới dừng lại, ngồi bệt xuống vỉa hè.Ít nhất cũng không lãng phí hai năm đi làm tình nguyện trên đảo, Kagami sau khi băng xong tầng cuối cùng, liền vứt đống bông băng ra đường rồi vội vã ôm Hiruzen đứng dậy, "Thầy tạm thời qua nhà bọn em ở mấy ngày đi, em sẽ tìm nhà mới cho thầy, nhà kia...không ở được nữa đâu."

Tobirama thở dài gật đầu, trước khi phủi bụi đứng dậy theo y, đôi mắt vẫn nhìn tới căn nhà ở phía xa, trong lòng bức bối không biết bản thân nên sợ hãi hay thương cảm cho người kia.

Dù sao biến anh ta thành như vậy, một phần cũng do anh....Một tuần này ở nhà Kagami, Tobirama vẫn đi làm như bình thường, sinh hoạt cuộc sống không có gì thay đổi.

Hiruzen sau hôm ấy cực kì kiệm lời với anh, nếu như có cơ hội, cậu nhóc thậm chí sẽ im lặng cả ngày.

Tobirama cũng không mấy để tâm đến sự thay đổi kì lạ của đứa học trò nhiều chuyện, vì tâm trí anh đều đã đặt gần hết cho Madara.
 
Chuyển Ver [Madatobi]_New House
Chương 15


"Hiruzen, dạo này cậu làm sao vậy?

Giận thầy Tobi à?"

Kagami vừa nhìn thấy cậu từ phòng tắm đi ra, lập tức giữ người lại hỏi."

Tớ không sao."

Hiruzen đánh mắt nhìn y, chỉ lắc đầu một cái, vẻ mặt có phần khó chịu gạt tay Kagami bỏ ra ngoài.Cậu tiến tới phòng của Tobirama.Tiếng gõ chầm chậm vang lên ba lần, Tobirama nằm trên giường đọc sách nhíu mày, xỏ vào chân đôi dép rồi nhanh chóng chạy ra mở cửa."

Có chuyện gì à?"

Ánh mắt Hiruzen nhìn có phần lạnh lẽo hơn thường ngày, anh suy nghĩ thế nào cũng không ra lí do, chưa kể hành động của cậu thất thường lại không rõ mục đích, thế nhưng chỉ toàn nhắm đến Tobirama."

Em muốn ngủ chung."

Hiruzen mặt vô cảm nhìn cánh tay trái vẫn còn băng của người thầy cũng như người anh, vô thức nói."

Không sợ Kagami ghen sao?"

Tobirama cười trừ.Cậu cau mày nhìn anh, không có lấy một lời đồng ý liền nghiêng người tiến vào phòng, tay lặng lẽ đưa ra sau chốt cửa.

Tobirama trước khi kịp tiêu hóa được sự việc đang xảy ra, cả cơ thể đã bị Hiruzen ép chặt vào tường, với bàn tay đang vuốt nhẹ từng đường trên mặt anh."

Em làm-- A!"

Vết thương bị ấn mạnh tới phát đau, Tobirama hoảng hốt muốn lách người trốn ra, lại bị cậu giữ chặt hai tay ra sau lưng.

Tiếng gầm gừ khe khẽ bên tai khiến Tobirama run nhẹ, "Im miệng."

Hiruzen nhếch môi cười, móng tay như có như không cào lên vết thương dài đằng sau lớp băng trắng, cảm nhận cơ thể trước mặt đang cứng lại."

Em không làm gì anh đâu, im lặng đi."
 
Chuyển Ver [Madatobi]_New House
Chương 16


"Bí mật nhé."

Hiruzen thì thầm, hôn nhẹ lên khóe môi người thầy, "Đừng cố chống trả."

Ngay khi vừa dứt lời, bên ngoài đã truyền tới tiếng đập cửa cùng giọng nói mang phần lo lắng của Kagami, "Hiruzen, thầy Tobi, hai người làm gì trong đó vậy?

Mở cửa đi!"

Hiruzen dường như còn chưa nghe được tiếng Kagami, mắt vẫn chăm chăm nhìn thẳng vào anh, con ngươi đen như xoáy tới tầng tâm trí sâu nhất trong Tobirama, nhìn thấu mọi suy nghĩ của anh hiện giờ."

Trả lời cậu ta đi."

"Bọn anh ra ngay."

Cố gắng điều chỉnh lại giọng nói của mình, Tobirama nghiêng đầu nói trước khi khó khăn hỏi lại người trước mặt, "Cậu không phải Hiruzen đúng không?"

"Thầy nói gì vậy, em vẫn là học trò bé bỏng của thầy, chỉ là khác đi một chút."

Người kia bật cười khó hiểu, ngón tay thon dài lần nữa ấn mạnh lên vết cứa sâu trên cổ tay trái, thành công khiến Tobirama bật ra tiếng rên đau đớn.Thở ra đầy thỏa mãn, Hiruzen lúc này mới nhấc người đứng thẳng dậy, ngón trỏ đưa lên môi ra dấu im lặng, sau đó thì mở cửa phòng bước ra."

Về phòng đi, tớ buồn ngủ quá."

Cậu khoác lấy vai Kagami, nhanh chóng đem y mang về phòng, bỏ lại Tobirama còn đang thở một cách hoảng loạn.Nó không phải học sinh của anh, nó không phải Hiruzen.Tobirama khiếp sợ nhìn tới cổ tay trái đang bắt đầu rỉ máu, thấm đỏ phần băng gạc trắng toát phía trên.

Trong một giây, cái tên quen thuộc hiện lên trong đầu, chân thật đến khó có thể chối bỏ.Uchiha Madara.
 
Chuyển Ver [Madatobi]_New House
Chương 17


Sau sự việc đêm đó, Tobirama không có cách nào đối mặt với Hiruzen.

Cái cách thằng bé nhìn anh với đầy ngập những ham muốn khiến anh không thể không né tránh nó.Hiruzen luôn gõ cửa phòng anh như một thói quen cố định, mười hai giờ đêm, không sai lệch, và nếu như anh không mở, tiếng gõ sẽ vang lên mãi.Bên ngoài hàng lang không có đèn, lúc này ánh mắt nó giống như sáng hẳn lên, ẩn trong bóng tối không chớp mà nhìn anh, sau đó lại lẳng lặng bỏ về phòng.

Tobirama đã nhiều lần muốn nói chuyện này cho Kagami, thế nhưng bằng một cách nào đó, điện thoại của anh luôn bất chợt sập nguồn khi chuẩn bị bấm số, hay thằng bé sẽ xuất hiện đột ngột sau lưng cả hai.Sau ba tuần sống ở đây, Tobirama thật sự nghĩ mình cần phải chuyển đi, một phần vì sợ phiền tới Kagami, phần còn lại vì muốn tránh mặt cậu trò cưng.

Hiruzen giống như đang điều khiển cuộc sống của anh, nó không cho phép anh liên lạc hay trò chuyện với bất cứ ai, dù chỉ là cái liếc mắt.Tobirama đã từng có lần thấy thằng bé đứng ở trong bếp, cẩn thận mài con dao gọt hoa quả, nó quay đầu nhìn anh, sau đó thì cười, lưỡi dao sắc bén miết lên cổ tay phải.Cổ tay phải Tobirama hiện lên một vết cứa sâu."

Nhìn này, chúng ta có đồ đôi."

Hiruzen đưa cổ tay đang chảy dài vệt máu tươi của mình lên nhìn, cực kì thích thú với mùi tanh nồng sộc vào khoang mũi.Tobirama sau đó cố gắng xin được ngủ cùng Kagami, ít nhất là cho tới khi anh có thể tìm được nhà mới.Vì Chúa, anh sắp chết thật rồi.
 
Chuyển Ver [Madatobi]_New House
Chương 18


Ngày Tobirama vội vã dọn sang nhà Kagami, anh dường như đã bỏ quên mất bé cưng của mình.

Ngay ngày hôm sau, Tobirama đã phải nhờ Hashirama chạy đến đó, với cả tá các lời cảnh báo và chúc phúc cho gã, anh nhờ Hashirama tìm Liz và giúp anh trông nó cho đến khi thuê được nhà mới.Hashirama đã khá hoang mang, nhưng lại không thể bắt cậu em mình kể được chuyện gì, cho nên gã chỉ im lặng nghe theo."

Hai người ngã kiểu gì vậy, người bình thường chỉ bầm tím hay cùng lắm là sứt sát thôi, đằng này đã thương cùng bên lại còn nhìn như bị cứa!"

Kagami phàn nàn trong khi băng lại vết thương bên cổ tay phải của anh, kéo Tobirama trở về thực tại."

Anh không biết nữa."

Tobirama cười trừ, ánh mắt như có như không liếc tới người đang ngồi ở đối diện, với khóe môi nhếch lên đường cong chỉ đủ để anh nhìn thấy."

Kagami, đêm nay ấy... anh ngủ chung với em được không?"

"Sao vậy?

Thầy gặp ác mộng à?"

Hoseok thắc mắc."

Cũng không hẳn."

Tobirama ấp úng trong lo sợ, khi Hiruzen đang bắt đầu gỡ xuống nụ cười của mình, nó làm anh cảm thấy khó thở, "Anh chỉ là muốn ngủ với em thôi, cũng lâu rồi mình chưa nói chuyện."

Kagami gật gật đầu tỏ vẻ tán thành, nhanh chóng quay qua hỏi cậu người yêu đang cau mày ở đối diện, "Cậu ngủ tạm bên phòng thầy Tobi nhé?"

Hiruzen dạo này có vẻ rất khó tính, nếu là ngày trước, thằng bé nhất định sẽ không chần chừ mà đồng ý ngay tức khắc, còn Hiruzen của hiện tại đang gầm lên một cách giận dữ với cả hai."

Đừng mong đến ngày đấy."
 
Chuyển Ver [Madatobi]_New House
Chương 19


Tobirama nhón từng bước tới cửa nhà, cố gắng đi nhẹ nhàng nhất có thể để tránh cho "trò cưng" tỉnh giấc trong căn phòng của nó.

Hiện đang là tám giờ tối và Hashirama đã tan làm rồi, với tất cả những suy tính trong đầu, anh quyết định mình cần gặp Hashirama.

Ít nhất là vào thời điểm này, anh chỉ tìm được gã - lựa chọn tốt nhất mình có.Phải rồi, cả bé cưng nữa.

Anh nhớ nó phát điên.Tobirama bước ra khỏi nhà an toàn bằng tất cả những lời cầu nguyện mà anh nghĩ được, thở một hơi rồi nhanh chóng chạy đi.

Nhà Hashirama cũng không tính là xa, anh sẽ đi bộ đến đó, và có lẽ là nhờ gã đưa mình về sau cuộc trò chuyện.

...

"Dạo này em không gọi điện cho anh."

Hashirama bắt đầu giận dỗi với người đang ngồi trên ghế nhà mình, liên tục hôn lên mặt con mèo đen mà cậu chẳng ưa mấy."

Em có chút việc."

Tobirama dừng việc thể hiện tình yêu với Liz lại, ngập ngừng nhìn vào mắt gã, "Em đang gặp một số chuyện, nó khá rắc rối, cũng khá khó nói ra."

Nhìn tới khuôn mặt đang dần ngưng đọng cảm xúc của người kia, Hashirama biết rằng đã có chuyện không ổn xảy ra.

Gã cẩn thận ngồi xuống cạnh Tobirama, nắm lấy tay anh, chạm tới lớp băng trắng ở hai bên cổ tay thì không khỏi cau mày, "Tay em làm sao đây?"

"Cái này...chuyện dài lắm.

Em không thể dùng điện thoại ở nhà được, Hashirama, anh biết cách nào để trừ tà không?"

"Trừ tà?

Em cần nó làm gì?"

"Căn nhà anh mua giúp em, nó--"Lời muốn nói còn chưa được một nửa, tiếng chuông bên ngoài đã đánh gãy dòng suy nghĩ của anh.Ai vậy chứ?
 
Back
Top Bottom