Tâm Linh Chuyển Ver [MadaTobi]_New House

Chuyển Ver [Madatobi]_New House
Chương 20


"Là Hiruzen này."

Hashirama qua lỗ quan sát bất ngờ nhìn người đang đứng bên ngoài, đôi mày hơi nhíu lại thể hiện rõ sự bực bội.

Gã quay đầu gọi Tobirama, lập tức thấy được khuôn mặt trắng bệch của anh, "Em sao thế?"

"Đừng mở cửa."

Tobirama cố gắng đè nén giọng mình, dù biết người ở bên kia cánh cửa thừa sức nghe được.

Anh vội chạy đến túm lấy Hashirama, "Em không có thời gian đâu, nói những cách anh biết đi."

"Anh không biết nữa, nhưng anh sẽ giúp em tìm, bình tĩnh đi nào, có chuyện gì thế?"

Chuông cửa lại lần nữa vang lên, lần này còn kèm theo tiếng gầm nhỏ của Hiruzen, "Tobirama, mau đi về."

"Thằng bé bỏ kính ngữ với em từ khi nào vậy?

Nó còn không thèm hỏi anh là em có ở đây không đấy, Hiruzen bị làm sao thế? ...

Tobi...

Em sao đấy?"

Hashirama hoảng loạn nhìn sắc mặt anh đang dần kém đi, nét đau đớn hiện rõ trên mặt khi Tobirama nắm chặt bên tay phải của mình, lúc này đang bắt đầu chảy ra vệt máu đỏ thấm vào vải băng.Tobirama biết mình không thể ở đây thêm nữa, nếu như không muốn trên cơ thể có thêm bất cứ vết thương nào, hoặc ít nhất là nỗi sợ hãi mỗi đêm khi Hiruzen liên tục chạm vào anh.

Trấn an Hashirama bằng cách vuốt nhẹ vai gã, Tobirama cố gắng mỉm cười, "Đến thăm em khi rảnh nhé, càng sớm càng tốt.

Và nhớ phải tìm đấy, em về đây."

Cánh cửa bật mở, Hiruzen liếc mắt nhìn Hashirama, ánh mắt không mang theo chút cảm xúc nào, nó chỉ gật đầu coi như lời chào, sau đó thì nắm lấy Tobirama kéo đi mất.
 
Chuyển Ver [Madatobi]_New House
Chương 21


Cổ tay phải bị nắm mạnh rồi kéo đi, Tobirama cố nén đau mà nhìn người đằng trước, cả quãng đường vẫn không nói lấy một câu nào, cố dùng hết can đảm mình có được gọi nhỏ, "Madara."

Anh cảm nhận được lực đạo ở cổ tay dần siết chặt, nhưng nó vẫn không chịu quay đầu nhìn, một mạch hướng tới con đường phía trước để đi."

Madara...tôi muốn nói chuyện."

"Em là Hiruzen!"

Nó gầm lên."

Madara."

Tobirama cố gắng gọi lại lần nữa, thành công khiến cho Hiruzen phát điên.

Nó quật anh ngã xuống đường, con ngươi trong phút chốc tràn một màu đen kịt, giọng nói trầm đi vài tông, "Im miệng cho tôi."

Cổ tay phải bắt đầu có dấu hiệu chảy càng nhiều máu hơn, giống như từng đợt gió vô cớ xuất hiện đang thổi tung đám lá dưới chân thằng bé."

Chúng ta sẽ nói chuyện khi về nhà, thầy ạ.

Đứng lên đi."

Hiruzen dường như đã rất cố gắng đè nén cảm xúc của mình, khi nó nhẹ nhàng vươn tay kéo anh đứng dậy, sau đó tiếp tục im lặng về nhà.

...

"Thầy đi đâu vậy?

Bọn em đã rất lo đấy."

Kagami ngay khi thấy cửa nhà bật mở liền chạy lại, giựt lấy tay phải đang giấu sau lưng của Tobirama.

Máu đã thấm đỏ cả mảng lớn băng bông, nhìn tới phát rợn.

Kagami đau lòng đưa anh ngồi xuống ghế, miệng liên tục trách cứ cậu người yêu vì nỡ mạnh tay với anh, cẩn thận sát trùng lại vết thương cho Tobirama."

Nếu thầy muốn sang nhà thầy Hashirama thì ít nhất cũng phải kêu em một tiếng chứ, bọn em có thể đưa thầy đi mà."

"Anh không muốn làm phiền hai đứa thôi."

"Thầy xem Hiruzen giận tới mức nào này, cậu ấy nắm chặt vậy luôn."

Kagami trừng mắt liếc nhìn người đang đứng sau lưng Tobirama, rồi lại nhận lại ánh mắt khinh thường từ nó.Hiruzen bị làm sao vậy?

_______

Nhớ là đăng chương này 12h đêm rồi mà sáng nay lại thấy chưa đăng :"))
 
Chuyển Ver [Madatobi]_New House
Chương 22


Tobirama nắm chặt lấy vạt áo, cả cơ thể dán vào tường cố né tránh ánh mắt của cậu học trò.

Thằng bé nắm cằm cưỡng ép anh nhìn mình, khoảng cách đủ gần để anh có thể nghe được tiếng gầm gừ phát ra từ cổ họng nó."

Cầu xin sự giúp đỡ, tống khứ tôi ra khỏi nhà, chàng trai, anh cần gì hả?"

Hiruzen nhếch mày tra hỏi người trước mặt, dường như không có ý định hành xử dịu dàng với Tobirama.Thứ chiếm giữ cơ thể cậu có vẻ đang vô cùng giận dữ, dù anh biết nó chắc chắn sẽ không làm hại anh.Ít nhất thì với đoạn tình cảm cũ, cùng thân phận có phần bất tiện này.Đem theo chất giọng đang bắt đầu phát run, Tobirama lần nữa gọi nhỏ, "Madara, tôi chỉ muốn nói chuyện thôi."

"Sao thầy cứ nghĩ em là Madara vậy, anh ta chết rồi mà."

Hiruzen đột nhiên thay đổi thái độ, cười khó hiểu trong khi đưa tay vuốt vài lọn tóc lòa xòa trước trán anh, cố gắng nhấn mạnh từ cuối."

Chỉ là thân xác."

Tobirama thử động đậy người, không ngoài dự đoán khi Hiruzen lập tức ôm eo anh giữ lại, "Thả học trò tôi ra trước, tôi sẽ nghe theo mọi thứ anh bảo."

Vẻ mặt Hiruzen thoáng chút cứng lại, con ngươi lay động giống như đang suy nghĩ gì đó, cậu nghi hoặc cúi đầu sát anh hơn, mở miệng hỏi, "Kể cả chết?"

Cơ thể Tobirama run nhẹ, dù cho sự trao đổi này có chút không công bằng, nhưng Hiruzen cũng không phải người anh có thể tùy tiện đặt cược mạng sống, thằng bé là trò cưng của anh, là em trai anh.Có lẽ anh nên đáp ứng, hoặc là chờ cho tới khi Hashirama đến thăm.
 
Chuyển Ver [Madatobi]_New House
Chương 23


Madara - trong thân xác Hiruzen, sau sự im lặng của anh chỉ tặc lưỡi buông một câu rồi rời đi.Cậu ta nói cho anh hai ngày.Tobirama không chắc rằng mình có thể đưa ra quyết định đúng đắn nhất trong thời gian này, hay là Hashirama có thể đến kịp và mang tới thứ anh cần không.Chắc chắn là không.Kagami sau một vài tuần quan sát Hiruzen, cuối cùng cũng chịu tìm Tobirama nói chuyện.

Y chán nản than thở đủ thứ với anh, rằng Hiruzen không còn dịu dàng như trước, hay cười và nghe lời y bất chấp, trở nên xa cách, thậm chí còn có chút máu lạnh."

Có lẽ là do bồng bột tuổi dậy thì chăng?"

Tobirama nói đùa vài câu, cố an ủi Kagami cũng như bản thân mình."

Thôi đi thầy, tụi em hai mươi hai rồi, đủ tuổi làm tình rồi đấy."

Kagami bất mãn nhìn người kia, rồi lại thở dài ngã gục ra giường, "Có khi nào Hiruzen hết thích em rồi không?

Ý em là, cậu ấy có người khác."

Nếu nói đến linh hồn thì đúng là vậy đấy.

Tobirama lẩm bẩm trong miệng trước khi kéo y ngồi dậy, "Hiruzen không phải người như vậy, em biết mà.

Có lẽ thằng bé gặp chút chuyện nên ảnh hưởng tới tâm trạng."

"Em nên bắt cậu ta đi làm thôi, ở ì trong nhà như vậy dễ bị tự kỉ lắm ấy."

Kagami cau mày suy nghĩ, tự đưa ra quyết định cho tương lai của cậu người yêu."

Tùy em."

Hiruzen đi làm, đồng nghĩa với việc thời gian nó ở nhà và quản lý hoạt động của anh sẽ bị giảm, hoàn hảo hơn cho một ngày xin nghỉ phép để đi tìm Hashirama, thêm lần nữa.
 
Chuyển Ver [Madatobi]_New House
Chương 24


Tobirama ở công ty vốn được mọi người cho là trầm tính khó gần, anh không thích nói chuyện, cũng không thích cùng nhiều người ở một chỗ ồn ào náo loạn, vì vậy luôn giữ khoảng cách nhất định với mọi người.

Nên có thể dễ dàng thấy rằng quan hệ của anh cùng đồng nghiệp không tốt cho lắm.Chuyện ở nhà, Tobirama bởi thế cũng không tiện nói ra, chỉ biết tự dựa vào cái máy tính trong văn phòng cứu lấy bản thân.

Nhưng như đã nói, Hiruzen, hẳn là vậy, đang điều khiển cuộc sống của anh, ngay cả một cuộc điện thoại đã thật khó để nghe, chẳng lí do gì những thứ anh tìm kiếm trên máy lại có kết quả.Hashirama là người duy nhất anh có thể nhờ vả lúc này.

...

"Cậu rốt cuộc làm sao vậy hả?"

Vừa bước chân vào nhà liền nghe thấy tiếng cãi nhau, Tobirama biết được có chuyện chẳng lành liền theo âm thanh đổ vỡ chạy tới phòng bếp.

Kagami tức giận nhìn người yêu, tia đau buồn xen lẫn thất vọng trong phút chốc xoẹt nhanh qua mắt, mà Hiruzen ở đối diện vẫn chỉ chăm chăm biểu cảm thờ ơ.Kagami giọng bắt đầu phát run, "Nếu đã không muốn ăn, cứ nói nhẹ nhàng một câu, mấy ngày này cậu không ăn uống tử tế tớ đã rất lo rồi, tính cách cậu còn khác thường, hở một chút liền nổi giận, rốt cuộc tớ làm gì khiến cậu không vừa lòng à?"

"Cậu có thấy mình hơi phiền rồi không?"

Hiruzen ngang ngược hỏi một câu, thành công khiến chuỗi cảm xúc tích giữ suốt mấy tuần qua trong y vỡ òa.

Kagami gật đầu tỏ ý đã hiểu, cố cắn môi ngăn cho khóe mắt trào nước, lạnh lùng buông một câu rồi bỏ đi, "Chia tay đi, tôi chịu đủ rồi."
 
Chuyển Ver [Madatobi]_New House
Chương 25


Kagami vờ như không biết người lớn hơn đã đứng ở ngoài và nghe thấy tất cả, y cố lướt qua anh nhanh hết mức có thể rồi chạy lên phòng, đóng sầm cánh cửa với tất cả sự giận dữ trong mình.

Tobirama không thể bắt y đứng lại, vì vậy anh đưa ánh mắt về kẻ đã làm loạn cuộc sống của anh, "Anh vừa làm gì?"

"Không gì hết."

Hiruzen nhún vai, nở một nụ cười xấu xa trong khi tiến tới gần anh, "Xem ra chúng mình phải ngủ chung đấy."

Tobirama biết mình không thể từ chối, chính là không có biện pháp từ chối.

Hiruzen hiện tại không giống với Hiruzen của ngày xưa, chỉ quát một câu liền biết sợ, mà mỗi cái liếc mắt từ cậu đều khiến anh lạnh sống lưng.Anh không muốn chút sai lầm ngày xưa làm liên lụy đến hai đứa em này.Tobirama quay đầu bỏ đi, tiến tới phòng Kagami trước ánh mắt không mấy vui vẻ từ người kia.

Y đã chốt chặt cửa phòng, sau khi áp tai nghe ngóng, Tobirama dường như cảm nhận được vài thứ đang bị đập mạnh xuống sàn.Tệ thật."

Kagami, anh đây, mở cửa được không?"

"Anh có chuyện cần nói, chỉ mất vài phút thôi."

"Hiruzen thật sự không cố tình, thằng bé... chỉ đang gặp chút vấn đề."

"Em có đó không?"

"Kagami?"

Ngay lúc Tobirama gần như sắp mất hết kiên nhẫn, trong phòng mới đáp lại một tiếng nhỏ, "Em muốn yên tĩnh."

Tâm trạng y hẳn đang rất tệ.Tobirama mím môi, cuối cùng vẫn thở dài đi mất.

Bước chân lững thững thẳng đến cuối hành lang, rồi cuối cùng dừng lại khi thấy Hiruzen đang đứng trước cửa phòng mình."

Madara, anh đi quá xa rồi."
 
Chuyển Ver [Madatobi]_New House
Chương 26


Khác với mọi lần chỉ biết chối cãi, Hiruzen mỉm cười nhìn anh, bàn tay vươn ra ngăn lại bước chân đang lùi dần của người kia, nói nhỏ, "Vào phòng đi, rồi tôi cho cậu biết thế nào là quá xa."

Đương nhiên sẽ chẳng có lí do gì để Tobirama phải nghe lời cậu ta, dù cho mọi thứ đang rối tung lên và có khả năng Hiruzen đã giấu một con dao ở đâu đó, anh vẫn cứng đầu nhìn, không hề có ý muốn lách người vào trong."

Sao vậy?"

Hiruzen nhếch mày, "Khuôn mặt này cậu vẫn nhìn mỗi ngày đấy, không cần bất ngờ thế đâu."

"Anh trông như thế nào?"

Tobirama đột nhiên nói.Đáy mắt Hiruzen dường như có chút lay động, mặc cho ở khoảng cách gần vẫn khó nhìn được ra cảm xúc, cậu mím môi trả lời, "Tầm thường."

Dừng một chút lại nói tiếp, "Nên không xứng với cậu."

Tobirama cảm giác như mình vừa nỡ hỏi gì đó không nên, vì lần đầu Hiruzen lộ ra biểu tình có chút buồn bã này, nó làm anh xao động."

Kagami nói anh biết vẽ."

"Không tốt."

"Tranh của anh đã được đặt ở triển lãm thành phố."

"Bình thường."

"Kagami từng vào phòng vẽ trong trường, nó nói có một bức chân dung được đặt kĩ trong góc, tên anh kí bên dưới tranh."

Hiruzen cúi đầu."

Anh vẽ tôi à?"

Cậu bắt đầu động người, xoay gót ý định đi mất."

Madara."

Tobirama vội giữ tay cậu lại, "Nói chuyện nghiêm túc đi."

"Nói sau đi, tôi mệt rồi."

"Có thể vẽ lại một bức cho tôi không?"

Sau câu nói này, Tobirama cảm nhận được cơ thể người kia đang run nhẹ, hẳn là muốn làm gì đó, nhưng vẫn cố chấp không chịu quay đầu.Sau hồi im lặng thật lâu, Hiruzen chậm rãi mở miệng, "Tôi đánh mất cảm hứng vẽ lâu rồi."
 
Chuyển Ver [Madatobi]_New House
Chương 27


Madara - trong thân thể của Hiruzen, đang dần trở nên lạnh lùng với anh, vì cái cách cậu ta nhìn anh khi hai người đang ở riêng, chẳng khác nào người tình giận dỗi.

Tobirama biết mình đã gây ra tổn thương cho hắn, có lẽ anh nên nhận lấy hình phạt nào đó, đủ để bù đắp lại lỗi lầm nhưng cũng không quá tàn nhẫn.Và Tobirama biết hình phạt hắn dành cho anh thật sự tồi tệ.

...

Hashirama đến.Tobirama gần như không thể tin được việc gã sẽ bất ngờ xuất hiện vào tám giờ tối, với món bánh kem yêu thích của anh và vẻ mặt phức tạp khi nhìn thấy Hiruzen."

Chào thầy!"

Kagami vui mừng chạy ùa tới ôm chặt người thầy lớn hơn, tiếng cười khúc khích bật ra một cách tự nhiên nhất, thứ đã ba ngày nay anh không nghe được."

Xin lỗi đã làm phiền vào giờ này nhé."

Hashirama đáp lại cái ôm từ cậu trò nhỏ, trong khi liếc mắt nhìn Tobirama ở đối diện, gật đầu ra hiệu.

Gã nhẹ nhàng đẩy Kagami ra, "Thầy có chút chuyện muốn gặp Tobi, xong xuôi cùng ra ngoài đi dạo nhé?"

Kagami đồng ý không chút do dự, cố gắng giữ vững nụ cười của mình khi thấy Hiruzen đang nheo mắt đứng gần.Tobirama đảo mắt, anh biết Madara đã bắt đầu nghi ngờ gì đó, nên việc cần làm bây giờ là phải kéo Hashirama tới nơi nào đó vắng vẻ và cách xa hắn, một khoảng cách đủ an toàn để cứu mạng mình."

Từ từ nào Tobi."

Hashirama giữ lại cổ tay người kia, sau mười phút chạy ra khỏi nhà, cùng cái áo khoác gần như khiến gã đổ hết toàn bộ mồ hôi ra khỏi cơ thể."

Được rồi."

Có lẽ đủ xa rồi, Tobirama thở phào, "Anh kiếm được gì?"

"Kể anh nghe chuyện đang xảy ra trước đi."
 
Chuyển Ver [Madatobi]_New House
Chương 28


"Bị nhập?!"

Hashirama trợn lớn hai mắt của mình, kinh ngạc nhìn người bên cạnh."

Nói nhỏ thôi."

Tobirama vỗ mạnh vào đùi gã, "Anh ta có thể nghe thấy đấy."

"Đương nhiên rồi, ma mà."

Hashirama lầm bầm, trông bộ dạng không giống như quá sợ hãi với sự việc này khiến Tobirama có phần bất ngờ."

Anh...không sợ à?"

"Tobi, chuyện này ở đâu cũng có mà."

Hashirama cười khẽ, "Chỉ là do em quá xui thôi."

Cũng không cần cười thoải mái vậy chứ, Tobirama cau mày lườm nhẹ gã một cái, nhanh chóng thò tay vào trong áo Hashirama mò loạn, "Cho em xem anh tìm được gì đi."

Hành động thản nhiên này vô tình làm Tobirama đỏ mặt, nhưng cũng không có hất tay anh, gã từ từ rút điện thoại ra khỏi túi áo ngoài.Tobirama: ..."

Em không nói rõ nên anh không tìm được nhiều, nếu là bị nhập thì anh tìm được một cái.

Chỉ là...nó hơi nguy hiểm."

Hashirama đánh máy sang người ngồi bên, đồng thời đem máy tới trước mặt anh, "Anh nghĩ hay là bỏ đi, cậu ta cũng có vẻ dễ nói chuyện mà đúng không.

Em thử thuyết phục cậu ta xem."

Tobirama nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên màn hình, con ngươi có phần xao động không rõ.

Anh biết chỉ cần là việc liên quan đến cõi âm, chẳng có gì là an toàn, anh cũng không dám dùng tính mạng mình để đảm bảo rằng cách này sẽ thành công."

Nó là cách duy nhất?"

Tobirama giọng bắt đầu hơi run."

Không phải cách duy nhất, nhưng là cách đầu tiên có người thành công, anh đã tra rất kĩ rồi."

Vậy là cách duy nhất dùng được, Tobirama mím chặt môi, mắt vẫn không rời khỏi dòng chữ nhỏ màu đen.

Trong quá trình giải trừ, cần phải dùng đến máu của người quan trọng với linh hồn.
 
Chuyển Ver [Madatobi]_New House
Chương 29


Tobirama lật người sang bên, hàng tá các suy nghĩ về chuyện tối nay khiến anh không thể ngủ, dù đã cố áp chặt tai nghe cùng hai ly sữa nóng ở đầu giường, nhưng việc cần làm sắp tới vẫn khiến anh thật sự lo sợ.

Nếu như không thành công... ai biết được liệu Tobirama còn có thể giữ cho mình an toàn.

Anh còn Hiruzen, còn Kagami, còn công việc và Liz nhỏ bé, anh không thể rời bỏ chúng trong phút chốc....

"Làm gì vậy?"

Hiruzen nghiêng đầu hỏi, vẻ mặt có phần bỡn cợt khi nhìn vào chỗ muối trắng được rải xung quanh phòng mình.

Tobirama mím môi, ánh mắt một khắc cũng không rời khỏi con dao nhỏ, dằn vặt cả ngàn giây trước khi đem lưỡi dao sắc bén cứa lên lòng bàn tay, tạo ra vết thương dài bắt đầu chảy máu.

"Tobirama."

Hiruzen gằn giọng, hai hàng lông mày dính lại với nhau.

Tobirama vẫn quyết tâm giữ im lặng, từng giọt máu đỏ thẫm rơi xuống chỗ muối được rải ngay trước cửa phòng, thứ duy nhất có thể ngăn cách anh với thứ bên trong.

Hiruzen chuyển tầm nhìn đến đống muối đang dần ngả đỏ, ánh mắt cũng theo đó hằn lên vài tia máu.

Dường như đã nhận ra ý định của anh, hắn nhanh chóng tiến đến gần, bước chân vội vàng như sợ rằng không thể chạm tới.

Tobirama sợ hãi nhắm chặt mắt, cố gắng ngăn cho bản thân không kích động mà bỏ chạy, cho tới khi nghe được tiếng động mạnh ngay phía trước, anh mới bất ngờ thở ra một hơi.

"Mẹ kiếp!

Tobirama!"

Hiruzen tức tối đập mạnh lên thứ vô hình trước mặt, hắn quay đầu nhìn xung quanh, đem hết mọi thứ bên trong ném tới cửa phòng, mà anh thì hiểu rằng nếu như cậu ta thoát ra được, anh nhất định sẽ bị bóp chết.
 
Chuyển Ver [Madatobi]_New House
Chương 30


Tobirama nắm chặt tay thành đấm, cố gắng hít thật sâu để lấy lại bình tĩnh, anh dường như cảm giác chân sắp không thể đứng vững nữa.Vì khi nhìn đến bộ dạng điên cuồng của Hiruzen, anh tự dằn vặt rằng bản thân không đủ tốt để bảo vệ nó, đứa học trò mình từng dùng cả sinh mạng để yêu thương và dạy dỗ.Tất cả đều do anh."

Madara."

Tobirama thẳng thừng nhìn vào người kia, đáy mắt vô tình xoẹt qua tia cảm xúc thất thường khiến anh giật mình, vội vàng nắm chặt hơn bàn tay còn chưa khô máu của mình, "Đừng cố phá nó nữa, đừng khiến em tôi bị thương."

"Vậy thì sao nào?"

Hiruzen nghiến răng, đôi mắt trừng lớn như muốn cho anh biết rằng hắn sẵn sàng giết chết anh ngay lúc này."

Anh tổn thương tôi không quan tâm, nhưng chỉ cần nó mất đi một sợi tóc, tâm tôi đau hơn nghìn lần.

Madara, anh chẳng chiếm được vị trí gì trong tôi, tôi thậm chí còn không nhớ nổi trông anh ra sao, anh nghĩ làm vậy tôi sẽ động lòng sao?

Đừng ngây thơ như thế, cái tôi lo là thân xác của Hiruzen, chứ không phải cảm xúc của anh.Anh..."

Tobirama nói đến đây lại có chút nghẹn lại, "Mau biến đi."

Hiruzen nhíu mày nhìn anh, môi hơi hé ra như muốn nói gì đó.

Hắn buông tay thả rơi đèn ngủ xuống đất, sau đó bước chân chập chững đi đến gần cửa, khẽ khàng chạm tay lên vị trí khuôn mặt Tobirama, mấp máy môi, "Tôi không là gì của cậu ư?"

Tiếng cười vang lên khi Hiruzen gần như đã muốn khóc, "Năm đó tôi hát một bài hát cho lễ chào mừng tân sinh viên, cậu nói nó hay, cậu không biết, tôi thức mất ba đêm để viết nó cho cậu.

Vào sinh nhật cậu, tôi mặc kệ trời tuyết chạy vội đến trường lúc sáng sớm để nhét quà vào bàn học của cậu.

Bức tranh tôi vẽ cậu, chính là khi cậu đang trốn sau vườn trường đọc sách, cậu chưa từng thắc mắc chai nước xuất hiện mỗi ngày là từ đâu có sao?

Cuộc sống của tôi bị đảo lộn vì cậu, ngay cả cái động tay tôi cũng không rời mắt được, thế nhưng cậu lại quên tôi thật nhanh.

Tobirama, rốt cuộc là ai quá đáng hơn?"
 
Chuyển Ver [Madatobi]_New House
Chương 31


Nếu như cả hai không ở trong hoàn cảnh hiện tại thì có lẽ, chỉ có lẽ thôi, sẽ khóc.

Vì anh hiểu rằng bản thân khi đó có bao nhiêu vô tình, anh ít khi để ý đến những chuyện không liên quan đến mình, anh tận hưởng mọi thứ xung quanh mà chẳng quan tâm nguồn gốc của nó.

Và nếu như Madara hiểu được điều đó, hẳn anh ta sẽ lựa chọn lại, tìm lấy ai đó thật sự yêu mình, thay vì một người mãi không thể coi mình tồn tại trong mắt.Đôi khi Tobirama cũng từng nghĩ đến việc hẹn hò, nhưng anh quá khó tính trong việc chọn lựa và cảm thấy bản thân chẳng thể cùng người nào yêu đương quá một tháng.

Tobirama chưa từng tin vào tình yêu đích thực, một khái niệm quá đỗi ủy mị và sến súa với anh, dù cho chuyện tình của Hiruzen cùng Kagami đúng là gây đau răng, thì không phải ai cũng may mắn tìm được nó."

Đừng cố khiến tôi cảm động, không phải ai trên đời cũng mềm yếu.

Là anh ngu ngốc tự đâm đầu vào, giờ anh muốn đổ lỗi cho tôi sao?

Madara, tỉnh lại đi, tôi mãi mãi, là mãi mãi, không bao giờ quan tâm."

Tobirama cố gắng nhấn mạnh câu cuối, như sợ rằng Madara không để vào tai."

Biết rồi...biết rồi..."

Madara gật đầu cười lớn, từng bước lùi dần rồi bất ngờ ngã khụy xuống giữa phòng.

Hắn cúi gằm mặt, nhưng anh tựa hồ vẫn nhìn được nước mắt đang rơi, để rồi trong một giây, bước chân dịch chuyển muốn tiến lại gần.Lọ muối trong tay vẫn còn đầy nửa bình, và Madara dường như đã không còn tâm trạng cùng anh tranh cãi, khi mà hắn chỉ bất động ngồi một chỗ, mặc kệ đống thủy tinh vụn vỡ bên dưới ghim chặt vào da.
 
Chuyển Ver [Madatobi]_New House
Chương 32


Bước chân ngày một tiến gần, Tobirama dường như không thể cảm nhận được thứ gì xung quanh nữa, khi trong mắt anh lúc này chỉ còn hình bóng người kia, vừa có phần lạ lẫm, nhưng cũng quá đỗi quen thuộc.

Anh không chắc rằng mình đã sợ tới mức nào, có lẽ là đủ để dừng lại và không dám bước tiếp, dẫu cho khoảng cách của cả hai vẫn ngày một ngắn đi.Trong phút chốc, con ngươi đen bắt đầu chuyển động, Madara đánh mắt nhìn tới phía trước, cảm giác khó thở dồn dập xuất hiện khi thứ đầu tiên hắn thấy đang dần rút cạn sinh lực của mình.

Để rồi các giác quan cố gắng hoạt động và cảm nhận, máu tươi từ khi nào đã được rải khắp phòng.Máu từ tay Tobirama vẫn chảy không ngừng, nhưng lại chẳng phải vấn đề mà anh để tâm đến.

Đôi bàn tay run rẩy đưa vào trong lọ, bỏ qua cái đau rát thấu xương khi muối tiếp xúc với vết thương, Tobirama trong ánh mắt hiện lên một tia lưỡng lự, khiến cho hành động cũng theo đó đình trệ, mím môi nhìn hắn."

Tobi!

Thầy đâu rồi?"

Tiếng vọng từ bên ngoài làm anh giật mình, bàn tay nắm chặt chỗ muối ở trong.Kagami chạy quanh phòng khách tìm người, hiện đã là chín giờ tối còn y thì đói sắp chết, thế nhưng khi về với tất cả mong chờ về một bữa tối nóng hổi và đủ chất, ngoài dự kiến trong nhà lại không thấy ai.

Theo phản xạ thường ngày mà y đã cố bỏ đi, Kagami tiến tới phòng của Hiruzen hiện tại, lặng lẽ nhìn điện thoại trước khi đột ngột dừng bước, đôi mắt hoảng hốt nhìn tới thứ kì lạ được rải trước cửa phòng cậu, đi cùng với tiếng hét phát ra từ bên trong.
 
Chuyển Ver [Madatobi]_New House
Chương 33


Tiếng nổ lớn vang lên khi Tobirama sợ đến nỗi đổ loạn muối xung quanh, thậm chí anh còn chẳng kịp để ý bao nhiêu trong số đó đã rơi xuống Madara - trong thân thể Hiruzen, nhưng anh chắc chắn rằng hắn rất đau đớn.Sự xuất hiện của Kagami gần như khiến anh phát hoảng, dẫu cho đã cố giữ bản thân bình tĩnh, nhưng chút ít lưỡng lự trong tâm lại làm anh hành động vội vã.Có lẽ là anh sợ thằng bé sẽ đau, nên lực hất trên tay chẳng được mạnh như mong muốn, và nếu như kẻ kia không dành cho mình nhiều tình cảm đến thế, anh cũng sẽ chẳng rơi vào khó xử.Tobirama gần như bị văng ra, cả cơ thể đập mạnh vào thành giường đau nhức, anh cố gắng mở mắt sau cả một loạt sự việc khiến bản thân không kịp phản ứng, lúc này mới để ý Hiruzen đang nằm bên cạnh với đôi mắt nhắm nghiền, và bóng hình mờ mờ của ai đó đứng cách mình ba bước chân.Khác với tưởng tượng của anh, hắn khoác trên mình cái áo phông trắng dài tay với những đường kí tự đỏ thẫm kì lạ, quần bò hơi rách phần gối, còn mái tóc thì rũ xuống trán gần như che đi cặp mắt đỏ ngầu với con ngươi có những phẩy đen.

Có lẽ đây là bộ quần áo hắn mặc trước khi chết, có điều tất cả đều sạch sẽ.Tobirama không thể rời mắt khỏi hình xăm lạ ngay dưới khóe mắt trái kia, nó trông giống một kí tự gì đó uốn lượn như ngọn lửa.

Nhưng cũng ngay giây phút ấy, anh nghĩ rằng mình đã quá mệt khi đột nhiên thấy nó chuyển động.Trước khi xung quanh trở nên tối sầm, Tobirama chỉ nghe được tiếng Kagami gọi tên mình, một cách hoảng loạn và sợ hãi.
 
Chuyển Ver [Madatobi]_New House
Chương 34


Ánh đèn vụt tắt vài giây trước khi sáng trở lại, chiếu rọi lên căn phòng hỗn độn những mảnh vỡ từ đồ vật bên trong, vẫn còn vương lại mùi máu.

Kagami sững người nhìn xung quanh, bàn tay nắm chặt cửa phòng không nhúc nhích, sau khi lấy lại được ý thức liền nhanh chóng chạy tới chỗ Hiruzen đang cau mày, dẫu cho bản thân vẫn có chút ngập ngừng không biết nên nói gì, đặc biệt là khi thầy của thằng bé còn vừa biến mất."

Hiruzen..."

Y cố gắng đánh thức đôi mắt hơi động đậy của cậu, nước mắt từ khi nào đã tràn khỏi khóe mi, nhòe đi một mảng lớn trước mặt.Hiruzen khó khăn mở mắt, đảo một vòng để thích nghi với ánh sáng chiếu vào con ngươi, cho tới cậu nhìn tới người đang ôm mình, lập tức kích động gọi tên y, giọng nói hòa chút mệt mỏi cùng lo lắng, "Kagami... có sao không...?"

"Tớ không, nhưng Tobi... thầy ấy..."

"Tớ biết."

Hiruzen dường như an tâm hơn đôi chút, nhắm hai mắt như muốn hồi tưởng lại, "Tớ biết rồi."

"Tớ--"Lời nói còn chưa được một nửa, cậu đã đưa tay xoa nhẹ đầu Kagami, chặn lại những suy nghĩ linh tinh đang dằn vặt y lúc này, "Tớ sẽ kể cho cậu mọi chuyện, chúng ta ra khỏi đây trước được không?"...Khung cảnh thay đổi đột ngột khiến Tobirama không kịp thích ứng, cho tới lúc nhìn kĩ được nơi mình đứng, anh đã bị người kia ôm chặt trong lòng."...Madara?"

Tobirama gần như nín thở khi thấy mình đang đặt chân tại cây cầu trông chẳng được chắc chắn cho lắm, với cả một biển lửa bùng to bên dưới, anh thậm chí còn nghe được tiếng oan hồn than khóc ở đó."

Đừng nhìn xuống, một lúc thôi."

Người kia siết tay chặt thêm, giọng khàn khàn vang bên tai anh, đủ nhẹ nhàng để cảm nhận được gì đó an toàn đâu đây.Dù cho Tobirama sắp phát khóc vì vừa biết được nơi anh đến.
 
Chuyển Ver [Madatobi]_New House
Chương 35


Cái ôm kéo dài hai phút trước khi Madara nhẹ nhàng buông anh ra, ánh nhìn chòng chọc dán trên người Tobirama khiến anh khó khăn lên tiếng, "Đưa tôi ra khỏi đây được không?"

Anh đảo mắt nhìn xung quanh, "Tôi thật sự thấy sợ đấy."

Madara vươn tay về phía anh, "Cố đừng nhìn xuống dưới."

Tobirama sẽ làm mọi thứ để giữ cho mình an toàn, bao gồm cả việc nghe lời hắn bất chấp.

Vì vậy dưới hàng vạn những suy xét về khả năng ngã khỏi cầu, anh nắm chặt tay Madara để hắn dẫn ngược trở về.Đương nhiên là với ánh mắt dán thẳng vào hắn."

Cậu không thể quay về đâu."

Madara đột nhiên nói, và điều này thậm chí đã nằm trong dự liệu của anh."...

Tôi biết."

Tobirama cố giữ bản thân thật bình tĩnh khi một lần nữa nhớ rằng mình vừa 'chết', anh còn chưa chuẩn bị tinh thần cho việc này, tất cả những gì Tobirama nghĩ chỉ đơn giản là cứu Hiruzen.

Vì vậy khi tỉnh lại với cảnh lửa cháy trước mắt, anh thật lòng vẫn muốn ngất đi, mặc dù khả năng tiếp nhận sự thật của Tobirama không hề thấp."

Hình xăm ở mắt anh..."

Anh tò mò, "Là gì?"

"Tôi bán hồn cho quỷ."

Madara thành thật trả lời, âm giọng vẫn lành lạnh như thế, "Đấy là kí hiệu."

"Tại sao?"

Anh biết mình không nên thắc mắc quá nhiều, nhưng câu hỏi lại luôn bật khỏi miệng ngay khi nghĩ tới.Hắn dừng bước chân, hơi nghiêng đầu liếc qua Tobirama, sau một lúc lâu mới từ từ nói, "Satan nói hắn có thể giúp tôi quay về, nên tôi bán hồn cho hắn.

Tôi chỉ muốn được gặp cậu".
 
Chuyển Ver [Madatobi]_New House
Chương 36


"Anh..."

"Đừng hiểu lầm."

Madara cười khuẩy, "Tôi không muốn đầu thai, nên Satan cho tôi biết cậu sẽ chuyển tới nhà tôi sống, vì vậy tôi mới xin quay về."

Tobirama mím môi im lặng, lời muốn nói đều bị anh chặn lại cổ họng, chỉ biết cúi đầu đi theo.

Rốt cuộc thì anh cũng cảm nhận được những gì hắn đang làm, có lẽ một phần là vì yêu thương quá nhiều, chưa nhận lại được gì đã phải ra đi.

Madara không cam lòng, vì vậy hắn trở về, nhưng cũng chỉ muốn biết được một điều duy nhất..."

Nếu tôi thay đổi, em có yêu tôi không?"

Madara làm việc quá bí mật, anh gần như đã không thể nhận thấy tình yêu của hắn khi còn sống, và dẫu cho có phát hiện ra điều đó, anh sợ mình sẽ làm hắn tổn thương nhiều hơn.Nhưng dù sao thì, hắn cũng đẹp trai đó chứ."

Madara."

Anh gọi nhỏ một câu, thành công khiến bước chân hắn khựng lại, âm giọng quá đỗi nhẹ nhàng làm hắn cảm thấy không quen.Tobirama rút tay mình trở về, cẩn thận tiến lên từng bước, trước ánh mắt khó hiểu của Madara đặt tay lên mặt hắn, ngón cái chậm rãi xoa nhẹ từng đường nét, từ gò má trượt dần tới sống mũi, cuối cùng dừng lại ở kí hiệu bên khóe mắt trái."

Có thể xóa nó đi không?"

"Nếu xóa... hồn tôi sẽ tan mất."

Madara nói ngắt quãng, "Satan sở hữu linh hồn tôi."

Câu nói làm anh càng thêm áy náy, dù Madara cũng có một phần lỗi, nhưng tất cả đều là vì anh.Vì vậy im lặng một lúc, Tobirama nhướn người ấn lên mặt cậu một nụ hôn. (Đáng eo /ᐠ。ꞈ。ᐟ\ )"Em xin lỗi, em sẽ đền bù tất cả."

Rốt cuộc thì, Tobirama cũng không ngại ở lại địa ngục đâu.Anh có người bảo vệ mình.End.-- -- -- --Xong.

Fic đáng yêu nhỉ???

Còn 2 chương extra nữa nhưng có lẽ mình không chuyển đâu nếu các bạn muốn biết extra có gì thì có thể ghé qua fic gốc để đọc nhen.

Hẹn gặp lại ở một dự án khác.
 
Back
Top Bottom