Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuyến Tàu Về Phía Nam

Chuyến Tàu Về Phía Nam
Chương 10


“Năm đó nói sẽ đợi em, vậy mà sau đó chẳng nói chẳng rằng, đã chạy đi nơi xa như vậy.”

Lời nói mập mờ, chẳng rõ đang trách móc hay chỉ là bông đùa, khiến người nghe không biết nên phản ứng thế nào.

Lục Uyển Hà ngẩn người, lúng túng không biết đáp lại ra sao.

Thấy cô như vậy, Mục Thời khẽ bật cười, cũng không gặng hỏi thêm. Anh quay vô lăng, cho xe rẽ vào con hẻm nhỏ.

Chiếc xe chầm chậm tiến vào sân, anh đạp thắng:

“Đến nơi rồi, xuống xe thôi.”

Lục Uyển Hà lúc này mới sực tỉnh, nhìn anh nhanh nhẹn xuống xe lấy hành lý, cô cũng vội xuống theo.

Nhìn sân nhà quen thuộc trước mắt, cuối cùng cô cũng cảm nhận được sự thật rằng — mình đã về nhà.

Ngôi nhà cũ kỹ này là do mẹ cô được phân khi còn công tác, cô đã lớn lên ở đây từ bé.

Từng góc nhỏ đều chứa đựng những ký ức tuổi thơ.

Mẹ cô đã mở sẵn cửa, còn gọi Mục Thời vào giúp mang đồ vào nhà.

Quay đầu lại thấy con gái vẫn đứng thẫn thờ giữa sân, bà bật cười, vẫy tay gọi:

“Con gái ngoan, mau vào nhà, mẹ làm món con thích nhất đấy!”

Lục Uyển Hà giật mình tỉnh lại. Nhìn mẹ đang vui vẻ gọi mình, lòng cô bỗng chốc mềm nhũn.

Tất cả quá khứ đau lòng như một giấc mơ thật dài. Giấc mơ ấy kết thúc, cô lại trở thành cô bé vừa mới thi đại học năm nào, tất cả vẫn còn nguyên vẹn như lúc ban đầu.

Cô hít sâu, dằn cảm xúc xuống, nhoẻn miệng cười:

“Vâng, con vào ngay!”

Cô đã hoàn toàn bước ra khỏi cái bóng của Nghiêm Diêu Phong. Trước mắt cô giờ là một thế giới mới đang chờ khám phá.

Buổi tối hôm đó, mẹ cô giữ Mục Thời lại ăn cơm.

Lục Uyển Hà vốn định từ chối, sợ Mục Thời có việc riêng, nhưng không ngờ anh lập tức gật đầu:

“Không sao cả.”

“Lâu lắm rồi em chưa được ăn món của dì, hôm nay nhờ chị nên được ăn ké, may mắn thật.”

Nói rồi, anh cười nghiêng đầu với cô, lúm đồng tiền hiện lên đầy ranh mãnh.

Nụ cười đó, khiến cô lại nhớ về ngày xưa.

Mục Thời khi ấy cũng hay cười như vậy. Đôi mắt đào hoa cong như trăng lưỡi liềm, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta muốn mỉm cười theo.

Nhìn anh bây giờ, lại nghĩ đến những lời trong xe, Lục Uyển Hà bất giác bật cười, lắc đầu nhẹ.

Thấy vậy, Mục Thời hơi nghiêng đầu, nghi ngờ hỏi:

“Sao vậy?”

“Không có gì. Chỉ là… lúc nãy hình như chị nói sai rồi.”

Lục Uyển Hà ngước mắt nhìn anh, ánh mắt trong veo, như đã thật sự buông bỏ một điều gì đó.

“Em không thay đổi. Chỉ là em trưởng thành rồi.”

Ánh nhìn cô dừng lại nơi đáy mắt anh.

Qua đôi mắt đào hoa ấy, cô dường như thấy được bóng dáng của cả một thời thanh xuân.

Ký ức bỗng trỗi dậy, rõ ràng đến mức khiến người ta không dám chớp mắt.

Mục Thời bị nụ cười ấy làm cho ngẩn ngơ. Trong thoáng chốc, anh như thấy lại cô gái năm xưa, sáng sủa, rực rỡ, mang theo cả mùa hè.

Cảm xúc trong lòng dâng lên mãnh liệt.

Anh cụp mắt, cố nén lại cơn xao động đang cuộn trào trong tim. Nhưng vẫn không thể bình tĩnh nổi, anh bật dậy theo bản năng:

“Để em xuống bếp phụ dì nấu cơm.”

Không ngờ, ngay lúc đó, Lục Uyển Hà lại dịu giọng nói:

“Xin lỗi.”

Bước chân Mục Thời chững lại.

Cô nhìn bóng lưng anh, siết nhẹ tay, ánh mắt đầy day dứt:

“Năm đó chị nói sẽ đợi em… là chị không giữ lời.”

Lục Uyển Hà chân thành nói.

Thế nhưng, bóng lưng Mục Thời khẽ run lên, anh quay đầu lại nhìn cô một cái, giọng nói nhẹ như gió thoảng, lại khiến sự day dứt trong lòng Lục Uyển Hà dần dịu đi:

“Không sao cả, chị quay về là tốt rồi.”

Lời nói nhẹ nhàng mà chân thành, dẫu âm lượng không lớn nhưng lại chứa đựng cả tấm lòng của một cậu thiếu niên vẫn chưa từng thay đổi.

Lục Uyển Hà khựng người.

Cô thấy vành tai anh hơi đỏ lên, dường như vì ngại ngùng nên cụp mắt xuống, nhanh chóng quay người bước vào bếp.

“Dì ơi, chị đang dọn dẹp, để con vào phụ nấu cơm ạ.”

Anh cố ý nói vậy, như thể muốn giấu đi sự bối rối của mình.

Lục Uyển Hà trong lòng ấm áp, bật cười khe khẽ.

Mục Thời vẫn ngại ngùng như thuở bé vậy..

Bữa tối hôm đó, mẹ cô làm cả một bàn đầy món cô thích.

Bà vui vẻ gắp thức ăn đầy ắp vào bát của cô, không ngừng xót xa:

“Ăn nhiều vào con, nhìn con kìa, ở ngoài đó chắc cực khổ lắm nên mới gầy thế này.”

Lục Uyển Hà cuống lên, vội lấy tay che bát lại, cố gắng chuyển hướng:

“Thôi đủ rồi mẹ ơi.”
 
Chuyến Tàu Về Phía Nam
Chương 11


Cô vừa nói vừa liếc sang ánh mắt trêu chọc của Mục Thời, liền nheo mắt, quay sang mẹ nói:

“Mẹ cũng đừng chỉ gắp cho con, còn có Mục Thời kìa, nhìn cậu ấy gầy nhom, phải ăn nhiều vào.”

Nụ cười trên mặt Mục Thời lập tức cứng đờ lại. Nhìn bát cơm của mình cũng bị chất đống như núi, anh mới thôi cười Lục Uyển Hà.

Anh ho nhẹ một tiếng, vội vàng đổi chủ đề:

“Dì ơi, mấy hôm nay ngoài khơi có bão, tín hiệu kém, chú Lục nhờ con nói lại với dì là đừng lo, vài hôm nữa chú sẽ về.”

Mẹ cô quả nhiên bị cuốn vào câu chuyện, gật đầu:

“Tôi đoán mà, mấy hôm nay gọi điện toàn không được.”

Bà quay sang nhìn con gái, dặn dò đầy ẩn ý:

“Con cũng đừng giận ba con nữa.”

“Ông ấy nghe tin con ly hôn thì giận lắm, chỉ hận không thể xách dao đến dạy dỗ Nghiêm Diêu Phong một trận!”

Lục Uyển Hà khẽ run lên. Cô bất giác nhớ về kiếp trước.

Ba cô từng là công nhân xưởng đóng tàu, sau đó bắt sóng cơ hội làm ăn, nhảy ra kinh doanh chỉ vì muốn gia đình sống sung túc hơn.

Năm đó, cô vì yêu mà bỏ học, đuổi theo Nghiêm Diêu Phong ra Bắc, ông giận đến mất ngủ mấy ngày liền.

Sau này, mẹ cô luôn là người đứng giữa hòa giải, mãi đến khi quan hệ cha con vừa dịu lại một chút, ba cô lại bị chẩn đoán ung thư, ra đi đầy tiếc nuối.

Nghĩ đến đây, tay Lục Uyển Hà bất giác siết chặt đũa, ánh mắt trầm xuống.

Lần này, cô nhất định không để người mình yêu phải chịu kết cục như trước.

Mục Thời thấy vậy, khẽ hỏi:

“Sao vậy?”

Cô bừng tỉnh, vội buông lỏng tay, lắc đầu cười:

“Lâu quá chưa gặp ba, nên có hơi xúc động.”

Cô gác lại cảm xúc, nhìn Mục Thời đầy tò mò:

“Dạo này em làm gì rồi?”

Bữa cơm trôi qua trong tiếng trò chuyện rôm rả giữa cô và Mục Thời.

Mẹ cô vui mừng nhìn hai đứa nói cười, sau khi ăn xong liền bảo:

“Hai đứa đi dạo chút cho tiêu cơm, để dì dọn dẹp là được rồi.”

Lục Uyển Hà vốn định từ chối, nhưng thấy ánh mắt đầy mong đợi của mẹ, cuối cùng vẫn nghe lời cùng Mục Thời ra ngoài.

Họ ăn khá sớm, trời vẫn chưa tối hẳn, chỉ hơi ngả màu xám, như phủ lên một lớp filter mờ ảo.

Lục Uyển Hà đi trên con hẻm quen thuộc, ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám, lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm lạ thường.

Dù trời âm u, tâm trạng cô vẫn rất tốt.

Cô quay đầu nhìn Mục Thời, nhớ đến những gì anh nói lúc ăn cơm, không nhịn được trêu:

“Giờ không thể gọi là Tiểu Mục Thời nữa rồi, phải gọi là Mục tổng mới đúng.”

Lúc nãy ăn cơm, Mục Thời nói đang làm đầu tư chứng khoán ở Hương Cảng, hiện tại coi như đã có chút thành tựu.

Không chỉ có tích lũy tài chính, còn có cả đội ngũ cộng tác nhỏ — đúng nghĩa một studio riêng.

Mục Thời nhướng mày, cố ý gật đầu:

“Người xưa có câu, ba ngày không gặp đã phải nhìn bằng con mắt khác — chị ghen tị rồi chứ gì?”

Lục Uyển Hà nhìn dáng vẻ anh như thể một chú công trống đang khoe đuôi, nhịn được hai giây thì bật cười thành tiếng.

Ánh mắt cô dừng trên khuôn mặt quen thuộc ấy, chợt như được đưa trở lại những năm tháng học trò.

Mỗi lần Mục Thời đạt điểm cao hay giành giải thưởng, đều sẽ ngẩng đầu kiêu ngạo như thế, cười rạng rỡ.

Còn cô khi ấy—

Cô sẽ cong ngón tay, gõ nhẹ vào trán anh, giả bộ làm chị, nghiêm mặt dạy dỗ:

“Cậu đấy, chẳng bao giờ biết khiêm tốn là gì.”

Nghĩ đến đây, cô theo phản xạ giơ tay lên, định làm như xưa. Nhưng tay vừa đưa ra, cô đã khựng lại.

Mục Thời đã cao hơn rất nhiều.

Ánh mắt anh cũng sâu hơn, khí chất trầm ổn khiến người khác khó lòng tùy tiện đùa giỡn.

Lục Uyển Hà hơi sững người, vội vàng rút tay lại, cười ngượng ngùng.

Cô vừa định hạ tay xuống, thì thấy Mục Thời bất ngờ hơi cúi người xuống, chủ động nhắm mắt lại.

“Nhiều năm rồi mà thói quen này vẫn chưa bỏ được…”

Giọng nói vốn đã trầm ấm của Mục Thời giờ lại hạ thấp hơn, như thể đang chất chứa cả ngàn vạn cưng chiều.

Khoảnh khắc ấy, Lục Uyển Hà suýt nữa tưởng rằng anh là người anh trai năm nào, còn mình chỉ là cô em gái nhỏ luôn được anh nâng niu trong lòng bàn tay.

Tim cô khẽ run lên, ánh mắt dịu dàng, khẽ nở một nụ cười nhẹ.

Lục Uyển Hà rút tay lại, không gõ trán anh như trước nữa, mà chuyển thành v**t v* mái tóc anh đầy dịu dàng:

“Bất kể người khác gọi em là gì, ở đây, em vẫn mãi là Tiểu Mục Thời của chị.”

Mục Thời mở mắt, đối diện với ánh nhìn dịu dàng như nước ấy, lập tức đỏ ửng vành tai, vội vã đứng thẳng dậy, nhỏ giọng nói gì đó.

Lục Uyển Hà chưa kịp nghe rõ, định hỏi lại thì Mục Thời đã ho nhẹ một tiếng, chuyển đề tài:

“Còn chị thì sao? Lần này về quê định làm gì?”

Lục Uyển Hà khẽ mím môi, nhìn con hẻm dài hút tầm mắt trước mặt, nhẹ nhàng lắc đầu:

“Tạm thời vẫn chưa nghĩ ra.”
 
Chuyến Tàu Về Phía Nam
Chương 12


Trên chuyến tàu về nhà, cô vừa háo hức được gặp lại người thân, vừa suy nghĩ đến tương lai nên đi đâu về đâu.

Dù cô biết trước được một số chuyện sẽ xảy ra, nhưng lại không biết nên dùng chúng như thế nào.

Quan trọng hơn cả, sau khi sống lại, cô đã không còn tin vào tình yêu — điều cô muốn là sống một cuộc đời bình yên bên cha mẹ.

Mục Thời nghe xong, ánh mắt khẽ lay động, do dự một chút rồi hỏi:

“Về mặt tình cảm… chị cũng không định bắt đầu lại sao?”

“Tình cảm à?”
Lục Uyển Hà cụp mắt, khẽ bật cười, giọng nhẹ nhàng:

“Chị mới ly hôn, chưa có ý định bắt đầu thêm một mối quan hệ khác ngay.”

Mục Thời cứ tưởng cô vẫn chưa quên được Nghiêm Diêu Phong, ánh mắt thoáng u buồn:

“Vẫn chưa quên được anh ta sao?”

Lục Uyển Hà ngạc nhiên, quay sang nhìn anh:

“Sao em lại nghĩ vậy?”

Cô lắc đầu, nụ cười phóng khoáng:

“Chuyện giữa chị và anh ta đã qua rồi, anh ta cũng chẳng thể ảnh hưởng đến tình cảm sau này của chị.”

“Chỉ là hiện tại, chị muốn dành thời gian ở bên ba mẹ, không vội bắt đầu lại.”

Nghe đến đây, Mục Thời thầm thở phào một hơi.

Anh lặng lẽ nhìn khuôn mặt thanh tú của cô, ánh mắt trong veo bình thản — trái tim anh cũng an ổn theo.

Chỉ cần trong lòng cô không còn người đàn ông kia, anh nguyện sẽ chờ.

Chờ đến khi Lục Uyển Hà mở lòng, sẵn sàng bước vào một mối quan hệ mới.

Dù sao anh cũng đã chờ nhiều năm như vậy, chờ thêm nữa… cũng chẳng sao.

Lục Uyển Hà không nhận ra những suy nghĩ đó trong lòng anh, chỉ tản bộ cùng anh đến khi mặt trời khuất hẳn sau núi mới thong thả quay về.

Hai nhà ở đối diện, nên cũng chẳng cần di chuyển xe.

Cô mở cửa sân, quay lại nhìn Mục Thời, nở nụ cười dịu dàng:

“Ngủ ngon nha.”

Mục Thời cũng cười đáp lại:

“Ngủ ngon.”

Chỉ khi bóng lưng cô khuất sau cánh cửa, anh mới nhẹ nhàng nói thêm câu còn dang dở:

“…Hẹn gặp lại ngày mai.”

Tối hôm đó, Lục Uyển Hà nằm cạnh mẹ, hai mẹ con trò chuyện đến tận khuya mới ngủ.

Có lẽ vì đã hoàn toàn trút bỏ được gánh nặng trong lòng, cô ngủ một giấc thật yên bình và ngọt ngào — không mộng mị, không phiền lo.

Đến tận khi mặt trời đã lên cao, ánh nắng chiếu vào mặt, cô mới lờ mờ tỉnh dậy.

Mở mắt ra, cô còn chưa tin nổi. Nhìn đồng hồ treo tường, cô hốt hoảng:

“Trời ơi, con ngủ tới tận mười một giờ sao?”

Cô bật dậy khỏi giường:

“Mẹ ơi, sáng nay con nói sẽ đi chợ với mẹ mà, sao mẹ không gọi con?”

Vừa nói vừa mở cửa — liền đối diện với một đôi mắt đào hoa quen thuộc.

Mục Thời mặc áo sơ mi đen, phối với quần âu — một hình ảnh chuẩn mực của giới doanh nhân.

Thế mà anh lại xắn tay áo, đeo tạp dề hoa nhí, tay còn cầm một đĩa đồ ăn, bình thản nhìn cô.

Anh chẳng có biểu cảm gì lạ, chỉ nhướn mày, mỉm cười:

“Dậy đúng lúc lắm, ăn trưa thôi.”

Lục Uyển Hà sững người, lúc đó mẹ cô cũng từ bếp đi ra, tay cầm đũa và bát:

“Thấy con ngủ say quá nên mẹ không gọi.”

“May mà Tiểu Thời dậy sớm, đi chợ và nấu cơm cùng mẹ luôn rồi.”

Mẹ cô đặt bát đũa lên bàn, gọi:

“Nhanh đi rửa mặt, chuẩn bị ăn cơm con nhé.”

Lục Uyển Hà chỉ có thể gật đầu, nhưng…

Bữa trưa hôm đó, cô ăn mà trong lòng cứ thấy ngượng ngượng.

Ánh mắt cô cứ dừng lại nơi Mục Thời. Cô chỉ thấy bộ đồ anh mặc hôm nay… thật sự quá nổi bật.

Mục Thời cười nhìn cô, hỏi:

“Thế nào? Rất ngầu đúng không?”

Lục Uyển Hà nghe vậy liền trợn mắt:

“Tiểu Mục Thời, em vẫn tự luyến y như hồi nhỏ.”

Mục Thời chẳng buồn để tâm đến lời trêu chọc, chỉ quay sang mẹ Lục, cười nói:

“Dì ơi, tối nay không cần đợi bọn con ăn cơm đâu, con và chị có việc phải ra ngoài.”

Lục Uyển Hà còn chưa kịp phản đối thì mẹ cô đã gật đầu đồng ý:

“Được, nhưng nhớ về sớm nhé. Dự báo thời tiết nói tối có thể mưa đấy.”

“Yên tâm ạ, con lái xe, trong xe cũng có sẵn ô rồi.”

Đợi hai người kia bàn bạc xong, Lục Uyển Hà mới giật mình phản ứng:

“Khoan đã, chị còn chưa đồng ý đi với em mà…”

Đáng tiếc, Mục Thời cười như không:

“Phản đối vô hiệu.”
 
Chuyến Tàu Về Phía Nam
Chương 13


Sau bữa trưa, khi Lục Uyển Hà còn đang lơ mơ vì no quá, đã bị Mục Thời lôi lên xe.

Cô ngồi ở ghế phụ, buồn ngủ đến mí mắt dính vào nhau, gắng gượng hỏi:

“Mình đi đâu đấy?”

“Đến trung tâm thương mại, dẫn chị đi mua quần áo.”

“Mua đồ?”

Lục Uyển Hà nhíu mày, lập tức bật dậy phản đối:

“Mua đồ làm gì? Chị vẫn còn đồ mặc mà.”

Mục Thời không thèm liếc cô lấy một cái, chỉ nhìn đồng hồ, nhàn nhạt nói:

“Năm tiếng nữa anh phải đi dự buổi đấu giá, chị là bạn đồng hành của anh, nên cần thay một bộ đồ phù hợp.”

Lục Uyển Hà ngơ ngác.

Đấu giá? Bạn đồng hành?

Cô còn đang mơ màng, định phản kháng:

“Không phải, chị chưa đồng ý…”

Chưa kịp dứt lời, Mục Thời đã mím môi cười, giẫm ga lái xe vút đi:

“Lên xe rồi là không được hối hận đâu nha.”

Tối 5 giờ, sảnh lớn khách sạn Glorious ở Thâm Thành.

Lục Uyển Hà thay một bộ váy đuôi cá màu xanh hải dương, tôn lên đường cong đầy đặn quyến rũ.

Mái tóc đen dài được uốn lọn lớn, thả tự nhiên qua vai, khiến cô thêm vài phần gợi cảm và mê hoặc.

Vừa bước vào hội trường, đã thu hút ánh nhìn của không ít người.

Lục Uyển Hà bị nhìn đến không thoải mái, tay đang khoác Mục Thời bất giác siết chặt hơn, ghé sát thì thầm:

“Chị đã nói là không muốn tới rồi mà…”

Nói rồi, cô lườm nhẹ sang Mục Thời.

Nếu là bình thường thì không sao, nhưng giờ cô lại trang điểm kỹ, đôi mắt hạnh được kẻ eyeliner tạo thành đường cong quyến rũ.

Ánh mắt trong trẻo mà ướt át ấy liếc một cái, khiến tim Mục Thời như bị cào nhẹ.

Anh nuốt nước bọt, vỗ vỗ tay cô, kéo cô đến một góc yên tĩnh.

“Là khách hàng gửi thiệp mời, anh khó từ chối nên mới phải tới.”

Mục Thời thấp giọng giải thích.

Anh sợ ánh mắt sâu thẳm của mình sẽ làm Lục Uyển Hà sợ, nên vội dời mắt.

Lục Uyển Hà lại tưởng anh đang áy náy, liền vỗ nhẹ vai anh, dịu dàng nói:

“Không sao, đã tới rồi thì cứ xem thử.”

Đúng lúc đó, chuông vang lên, người dẫn chương trình tuyên bố:

“Buổi đấu giá chính thức bắt đầu.”

Hai người tìm chỗ ngồi.

Mục Thời đặt bảng số vào tay cô:

“Thấy món nào thích thì giơ bảng lên, coi như quà chào mừng chị trở về.”

Câu nói khiến lòng Lục Uyển Hà ấm lên, ngẩn ra một lúc.

Hóa ra trở về nhà… còn có quà nữa sao?

Cô nhìn tấm bảng trong tay, khẽ cười, nhưng cho đến khi buổi đấu giá kết thúc, bảng vẫn chưa được giơ lên lần nào.

Giữa chừng, Mục Thời quay sang hỏi:

“Không phải vì thấy đắt quá chứ? Hay là không thích?”

Lục Uyển Hà chỉ nhẹ nhàng lắc đầu:

“Tấm lòng của em chị đã nhận rồi, đó là món quà quý giá nhất. Mấy thứ vật chất khác không quan trọng.”

Cô nói những lời ấy, ánh mắt sáng như sao rơi trong đêm.

Và ngay ở trung tâm vũ trụ ấy, Mục Thời nhìn thấy chính mình phản chiếu trong đáy mắt cô.

Anh ngẩn người, cảm thấy thế giới xung quanh như chìm vào khoảng lặng, chỉ còn lại tiếng tim đập vang dội trong lồng ngực.

Tất cả cảm giác đều mờ nhòe trong sương, chỉ có người trước mắt là rõ ràng không thể phai mờ.

Hương nước hoa cô dùng, mái tóc mềm mại, hàng mi khẽ rung và đôi mắt dịu dàng.

Mục Thời nhìn đến thất thần, mãi cho đến khi buổi đấu giá kết thúc mới hoàn hồn lại.

Hai người không có ý định tham gia phần tiệc sau, liền đứng dậy rời đi.

Nhưng vừa đi ra liền bị một phục vụ ngăn lại.

“Thưa cô, vị tiên sinh này nhờ chúng tôi trao tặng cô chiếc dây chuyền ruby mà anh ấy vừa đấu giá thành công.”

Phục vụ chỉ về phía một người đàn ông đang đứng gần đó.

Lục Uyển Hà sững người, liền thấy người đàn ông mặc vest khẽ cười, mang theo vẻ cao ngạo bước lên một bước.

“Viên hồng ngọc này rất hợp với chiếc váy xanh biển của cô. Tôi không nỡ để ngọc quý phủ bụi nên đặc biệt đấu giá tặng cô. Mong cô nhận cho.”

Câu này đầy ẩn ý, dù có ngây ngô đến đâu cũng nhận ra — hắn đang mỉa mai Mục Thời keo kiệt.

Lục Uyển Hà chỉ thấy buồn cười, định từ chối, thì thấy khoé môi Mục Thời khẽ nhếch lên, trong mắt loé lên một tia lạnh lùng.

“Quả nhiên Lý tiên sinh rất rộng lượng. Vừa mới mất trắng dòng tiền gần đây, mà giờ đã vượt qua cú sốc tâm lý.”

Ánh mắt anh lạnh nhạt mà vẫn mỉm cười, nhưng lời nói lại sắc bén, đâm thẳng vào lòng đối phương.

Lý tiên sinh sầm mặt lại, trông vô cùng khó coi.
 
Chuyến Tàu Về Phía Nam
Chương 14


“Thị trường chứng khoán có lời có lỗ là chuyện thường. Tôi sắp gỡ lại được rồi!”

Lục Uyển Hà mím môi, nghĩ tới mấy tin tức đời trước về người chơi cổ phiếu nhảy lầu, thật sự không đồng tình nổi.

Mục Thời thấy hắn dễ dàng bị chọc giận, liền thẳng thắn bồi thêm một câu:

“Thật sao? Nhưng tôi lại nghe nói cổ phiếu mà Lý tiên sinh nắm hôm nay vừa mở phiên đã sụt giá. Giờ chắc mất hơn 20 điểm rồi nhỉ?”

Sắc mặt Lý tiên sinh tối sầm, trong mắt hiện lên chút hoảng hốt, gần như muốn gọi điện xác nhận ngay lập tức.

Mục Thời thấy vậy, kéo tay Lục Uyển Hà rời đi, vừa vẫy tay vừa nói:

“Cảm ơn Lý tiên sinh đã có lòng, nhưng viên đá quý này chúng tôi xin không nhận…”

Anh khẽ cong môi, giọng điệu như tiện miệng, nhưng lại tung đòn chí mạng:

“Giữ lại mà làm của để dành đi. Nhỡ lần sau lại lỗ tiếp, ít ra còn có cái mà cầm cố.”

Hai người rời khỏi hội trường, lên xe rồi Mục Thời mới buông tay Lục Uyển Hà ra.

Dù vừa rồi trước mặt người khác anh tỏ ra lạnh nhạt, nhưng lúc này, khi chỉ còn hai người, vẫn không giấu nổi sự chân thành:

“Chỉ có vài đồng bạc mà bày đặt ta đây…”

Nghe xong, Lục Uyển Hà bật cười.

Cô nhìn cậu thanh niên trước mặt đang ấm ức hậm hực, cuối cùng cũng cảm nhận được rõ ràng — người này đúng là nhỏ hơn mình mấy tháng, là “em trai” thật sự.

Lục Uyển Hà cười xoa đầu anh, an ủi:

“Đừng giận nữa. Vốn dĩ chị không thích mấy thứ trang sức đó. Em làm đúng rồi.”

Mục Thời hơi cúi đầu để cô dễ xoa tóc hơn.

Nghe đến câu đó, hàng mi dài khẽ rung, đôi mắt lập tức sáng lên. Anh ngẩng đầu nhìn cô:

“Chị thực sự không thích, hay chỉ nói để dỗ em vui?”

Ánh mắt cậu như chú cún con golden nhà người ta, trong veo long lanh khiến người khác không thể từ chối.

Lục Uyển Hà mềm lòng, ánh mắt dịu lại, khẽ cười:

“Không phải dỗ em.”

“Chị thật sự không thích trang sức. Dù đắt đến đâu cũng chẳng bằng một tấm chân tình.”

Đôi mắt cô chợt sâu thẳm, như đang nghĩ đến quá khứ.

Dù tài sản và tiền bạc đời trước của Nghiêm Diêu Phong đều đứng tên cô, nhưng cô chưa từng muốn những thứ đó.

Thứ cô muốn, là trái tim của anh ta.

Tiếc rằng… đời này đã nhìn rõ mọi chuyện, biết dừng đúng lúc, chẳng còn mong cầu.

Mục Thời như đang suy nghĩ gì đó, bỗng hỏi:

“Nếu là trang sức do anh tặng, chị sẽ thích chứ?”

Lục Uyển Hà ngẩn người, rồi khẽ gật đầu:

“Chỉ cần là em tặng, chị đều thích cả.”

Mục Thời là người thân nhất bên cạnh cô, chỉ sau cha mẹ. Bất cứ món gì anh tặng, cô đều sẽ cất giữ cẩn thận.

Nói xong, tai Mục Thời lập tức đỏ bừng, anh ngượng ngùng liếc cô một cái rồi nhanh chóng quay đi.

Lục Uyển Hà lúc này mới phát hiện — ôi chao, câu mình vừa nói… có phải hơi mập mờ không nhỉ?

Cô đang định giải thích, thì Mục Thời đã nghiêng người giúp cô thắt dây an toàn, rồi nổ máy:

“Đi thôi, về nhà.”

Lục Uyển Hà không nói gì nữa, chỉ hạ cửa kính xe, nhìn ra đêm tối của Thâm Thành.

Quê hương đã khác xưa rất nhiều — nhà cao tầng mọc lên, đường sá mở rộng, người đông đúc, đèn neon rực rỡ.

Cô nhớ rằng, nơi này chính là điểm bứt phá đầu tiên trong sự trỗi dậy của Hoa Quốc. Lẽ ra cô nên nắm lấy cơ hội, nhưng…

Cảnh vật ngoài cửa sổ vừa quen vừa lạ khiến lòng cô có chút bối rối.

Cô nên làm gì tiếp theo đây?

Chưa kịp nghĩ ra câu trả lời, xe đã chạy lên đoạn đường ven biển, gió mặn lạnh ùa vào.

Mùi vị quen thuộc khiến lòng Lục Uyển Hà như lắng xuống.

Dù mới trở về được hai ngày, cô lại có cảm giác như chưa từng rời xa nơi này.

Cô quay đầu nhìn người đang chăm chú lái xe bên cạnh, cảm thấy ấm lòng.

Cô biết, là Mục Thời sợ cô trở về sẽ thấy lạc lõng, sợ cô buồn chán, nên mới đưa cô đi chơi khắp nơi.

Những tổn thương mà Lục Uyển Hà từng phải chịu đựng từ Nghiêm Diêu Phong, dường như khi ở bên Mục Thời lại tự nhiên lành lại.

Cô thấy biết ơn, nên khi xe dừng trong ngõ nhỏ, cô bất ngờ nghiêng người ôm lấy anh trong ánh mắt sửng sốt của Mục Thời.

Lục Uyển Hà nhắm mắt lại, giọng nhẹ nhàng vang lên bên tai anh, chân thành nói:

“Cảm ơn em.”

Cảm ơn vì đã luôn ở bên cô.
Cảm ơn vì đã kéo cô ra khỏi những ám ảnh.
Cảm ơn vì suốt bao năm qua đã thay cô chăm sóc cha mẹ.

Cô dừng lại một lúc, định buông tay rời đi, thì Mục Thời chợt lấy lại phản ứng, vòng tay ôm chặt lấy cô.

“Uyển Hà, anh không muốn gọi chị là chị nữa.”

Dự báo thời tiết của mẹ Lục rất chuẩn. Tối hôm đó, quả nhiên trời đổ cơn mưa lớn.

Cây cổ thụ trong sân bị mưa xối ướt sũng, nhưng lại sinh ra một chút sức sống mới mẻ.

Cơn mưa cứ kéo dài rả rích mấy ngày liền. Mãi đến một tuần sau, trời mới hoàn toàn hửng nắng.

Lục Uyển Hà dậy sớm, làm xong bữa sáng, lại cầm chổi ra quét dọn sân nhà.
 
Chuyến Tàu Về Phía Nam
Chương 15


Quét xong lá rụng, cô mở cổng mang rác ra ngoài, thì nhìn thấy xe của Mục Thời đang đậu ngay trước cửa. Cô chợt khựng lại.

Ký ức về buổi tối sau buổi đấu giá lập tức ùa về.

Bầu trời hôm đó tối đen, ánh trăng ẩn mình sau mây, như đang thẹn thùng chẳng muốn lộ mặt.

Chỉ có những vì sao vẫn sáng, lặng lẽ chứng kiến mọi chuyện xảy ra trong con hẻm nhỏ.

“…Em không muốn gọi chị là chị nữa…”

Giọng nói trầm ấm đầy từ tính của Mục Thời, nhắc cô nhớ rằng, trước mặt cô giờ là một người đàn ông trưởng thành, không còn là cậu bé năm xưa nữa.

Lục Uyển Hà ngửi thấy mùi nước hoa trầm ấm trên người anh, ngây ra một lúc mới hiểu rõ ý nghĩa câu nói đó.

Cô lập tức hoảng hốt, đẩy Mục Thời ra, mở cửa xe bước xuống.

Nhưng chưa kịp thoát thân, cổ tay cô đã bị anh giữ chặt lại.

Người đàn ông cao lớn cúi xuống, một tay khóa cô lại, tay còn lại đóng cửa xe và bấm nút khóa.

“Đừng tránh né anh…”

Giọng anh run nhẹ, nhưng động tác lại bá đạo.

Khoảng cách giữa hai người gần đến mức, Lục Uyển Hà có thể cảm nhận được từng hơi thở của anh, thấy rõ nốt ruồi nhỏ xinh nơi chóp mũi.

Và cả… tiếng tim đập dồn dập của anh, vang ngay bên tai cô.

Nhịp tim ấy vang quá lớn, khiến tim cô cũng lỡ một nhịp.

Cả hai gần đến mức hơi thở quyện vào nhau, không khí ngập tràn sự mập mờ.

Giữa khoảng lặng tĩnh mịch, Lục Uyển Hà ngẩng đầu định nói gì đó, nhưng ánh mắt chạm nhau lại như công tắc bị bật.

Mục Thời bỗng siết hơi thở, cúi đầu hôn xuống.

Lục Uyển Hà kinh ngạc, theo phản xạ nghiêng đầu né tránh.

Môi anh chỉ lướt nhẹ qua má và vành tai cô, dừng lại ở cần cổ.

Hơi thở nóng rực phả vào làn da nhạy cảm nơi cổ, khiến cô có cảm giác bên đó như đang bốc cháy.

Cô định đẩy anh ra thì cảm nhận được một nụ hôn ướt át rơi xuống cổ.

Lục Uyển Hà nhíu mày, lập tức đẩy anh ra:

“Anh đang làm gì vậy?!”

Giọng cô gắt gỏng, không rõ là vì giận hay vì xấu hổ.

Mục Thời bị đẩy ra mới hoàn hồn, vội vàng xin lỗi:

“Xin lỗi, anh…”

Lục Uyển Hà không đợi anh nói hết câu, quay người xuống xe như chạy trốn.

Vài ngày sau đó, cô không gặp lại Mục Thời.

Cho đến lúc này, khi thấy chiếc xe quen thuộc đậu trước cổng, cô bất giác đưa tay sờ lên cổ.

Nhưng rồi nhận ra mình đang làm gì, vội thu tay lại.

Cô xách túi rác, định mang ra đầu ngõ thì cửa nhà đối diện bật mở.

Mục Thời khựng lại một chút, rồi gọi cô:

“Chị?”

Ánh mắt anh liếc nhìn túi rác trong tay cô, lập tức tiến tới định lấy đi:

“Để em mang ra cho.”

Lục Uyển Hà còn chưa kịp phản ứng thì túi rác đã nằm gọn trong tay anh.

Đây là lần đầu tiên hai người gặp lại kể từ đêm hôm đó. Dù cả hai đều cố gắng tỏ ra bình thường, nhưng—

“Em…”

“Chị…”

Cả hai đồng thanh, rồi nhìn nhau bật cười.

“Vừa mưa xong, đường còn nhiều vũng nước, chị vào nhà đi, để em mang rác đi đổ.” Mục Thời dịu dàng nói.

Lục Uyển Hà lại không chịu, cứng rắn giành lấy một túi rác:
“Đi thôi, đi cùng nhau.”

Mục Thời chỉ còn biết cười, rồi theo sau cô.

Đổ rác xong, bầu không khí giữa hai người cũng nhẹ nhàng trở lại.

Lục Uyển Hà nhìn anh ăn mặc chỉnh tề, không nhịn được hỏi:
“Có tiệc à?”

Hôm nay Mục Thời ăn mặc đặc biệt chỉn chu: sơ mi, vest, cà vạt, tóc chải keo, người còn thoang thoảng mùi nước hoa.

Phong cách chẳng khác gì lần đi dự buổi đấu giá hôm trước.

Nhưng Mục Thời không trả lời ngay, do dự một lúc mới mở miệng:
“Không phải tiệc… mà là…”

Anh mím môi, nhìn thẳng vào cô, nói nốt vế sau:

“Là buổi xem mắt.”

“Người nhà sắp xếp, thật sự không từ chối được.”

Lời vừa dứt, Lục Uyển Hà đứng hình.

Mục Thời… đi xem mắt?

Cô ngơ ngác mất vài giây mới dần phản ứng lại.

Mục Thời bằng tuổi cô, mà cô thì đã kết hôn rồi ly hôn, việc gia đình anh sốt ruột cũng chẳng có gì sai.

Chỉ là…

Trong lòng cô bỗng có chút khó chịu không tên, chỉ gật đầu rồi cúi mắt xuống.

Giữa hai người lại rơi vào im lặng.
 
Chuyến Tàu Về Phía Nam
Chương 16


Cô không hiểu bản thân bị gì nữa. Rõ ràng chỉ là bạn thanh mai trúc mã, vậy mà vừa nghe anh đi xem mắt, lòng cô lại như bị đè nặng.

Lục Uyển Hà nhanh chóng đè nén cảm xúc, ngẩng đầu lại, nở một nụ cười như không có chuyện gì:
“Cũng tốt mà, em cũng đến tuổi rồi.”

Lần này, người tắt nụ cười lại là Mục Thời.

Sắc mặt anh tối lại, ánh mắt nhìn cô dường như mang theo một thứ gì đó vừa sâu vừa buốt.

“Chị không có gì muốn nói à?”

Anh không cam lòng, khẽ gặng hỏi.

Lục Uyển Hà đối diện ánh mắt dò hỏi ấy, nghiêm túc đáp:
“Tất nhiên là có.”

Ánh mắt cô rơi xuống, chỉ vào đôi giày da của anh:
“Giày em bị bắn bùn rồi kìa.”

Mục Thời lập tức cúi đầu nhìn, quả nhiên đôi giày da vừa lau sạch trước khi ra khỏi nhà đã dính vài vệt bùn nhỏ.

Anh bất lực thở dài, nhìn cô cố tình né tránh vấn đề, chán nản nói:
“Chị biết em không có ý đó mà…”

Lục Uyển Hà khựng lại, mắt ánh lên tia khó xử, vội quay mặt đi không nói gì.

Mục Thời thấy cô im lặng, cắn nhẹ môi dưới, cuối cùng vẫn mở lời:
“Chỉ cần chị mở miệng, em có thể không đi.”

Nhưng câu nói như viên đá rơi tõm xuống ao nước, chẳng gợn chút sóng nào.

Đến khi hai người quay về đến nhà, hy vọng mong manh trong lòng anh cũng hoàn toàn tắt lịm.

“Được rồi, em hiểu rồi.”
Mục Thời lạnh nhạt lên tiếng:
“Em sẽ đi.”

Nói xong liền quay người kéo cửa xe.

Lục Uyển Hà nhìn bóng lưng anh quay bước, lòng chợt co thắt, tay siết chặt, không nhịn được gọi:
“Mục Thời…”

Mục Thời lập tức dừng bước, ngoảnh đầu lại, trong mắt có chút vui mừng lóe lên.

Nhưng ngay giây sau, niềm vui ấy bị xé toạc thành từng mảnh:

“Nếu cô gái ấy tốt, thì hãy cho cô ấy một cơ hội.”

Lòng Mục Thời như bị ai đó bóp nghẹn, gần như không dám tin vào tai mình.

Lục Uyển Hà nói xong thì không dám nhìn vào mắt anh, quay người bước nhanh vào trong sân.

Thật kỳ lạ, rõ ràng là nói đúng điều nên nói, mà sao tim lại nhói đến vậy?

Cô đóng cổng, định rời đi, thì nghe tiếng Mục Thời vọng qua cánh cửa:

“Em sẽ cho cô gái đó một cơ hội… chị à.”

Chữ “chị” ấy, anh nói rất nặng, như thể nghiến răng mà bật ra.

Lục Uyển Hà khựng lại, lặng lẽ quay vào nhà.

Cả ngày hôm đó, cô cứ ngẩn ngơ, không sao tập trung nổi.

Lục mẹ nhìn ra, hỏi cô, chỉ nhận được một nụ cười gượng:

“Không sao đâu, chắc do trời mưa nên tâm trạng hơi tụt.”

Lý do này quá mức qua loa, Lục mẹ đương nhiên không tin, nhưng thấy con gái không muốn nói nhiều nên cũng không hỏi thêm.

Đến tận tối, Lục Uyển Hà vẫn chưa hoàn hồn.

Cô ra sân ngồi ngắm sao, nhưng càng nhìn lại càng thẫn thờ.

Trong vô thức, suy nghĩ của Lục Uyển Hà lại lạc về phía Mục Thời.
Cả ngày hôm nay cậu ấy không về, chắc đang vui vẻ với cô gái kia lắm nhỉ?

Cô tự nhủ, cố tình phớt lờ cảm giác khó chịu đang dâng lên trong ngực, như thể hành hạ chính mình mà đoán xem hôm nay Mục Thời và cô gái đó đã làm những gì.

Đang nghĩ đến đây, một luồng sáng bất ngờ lóe lên trước mắt — là đèn xe, tiếng động cơ cũng vang lên từ ngoài cổng.

Là Mục Thời về rồi!

Lục Uyển Hà còn chưa kịp phản ứng, cơ thể đã tự động bật dậy, mở cổng chạy ra.

Mãi đến khi ánh đèn xe rọi sáng trước mặt, cô mới chợt bừng tỉnh —
Là cô đã đẩy Mục Thời ra xa, vậy bây giờ còn nôn nóng muốn gặp cậu ấy để làm gì?

Lục Uyển Hà cười khổ, đang định đóng cổng quay vào thì một giọng nói quen thuộc nhưng đầy xa lạ vang lên phía sau:

“Lục Uyển Hà!”

Giọng nói ấy như xuyên qua cả thời gian lẫn ký ức, khiến linh hồn cô khẽ rung lên.

Chất giọng quen thuộc đó, cô đã nghe vô số lần, chỉ cần một câu là nhận ra ngay —
Là Nghiêm Diêu Phong.

Sắc mặt Lục Uyển Hà chợt khựng lại, theo phản xạ quay đầu nhìn, quả nhiên đối diện là một ánh mắt lạnh lùng, xa cách.

Nghiêm Diêu Phong bước xuống xe, đi tới trước mặt cô, chau mày nhẹ, ánh mắt phức tạp.
Môi mấp máy vài lần mới bật ra một câu:

“Về nhà mẹ đẻ cũng không nói một tiếng.”

Câu nói như thể hai người chỉ mới cãi nhau, cô giận dỗi bỏ về nhà mẹ, chứ không hề có đơn ly hôn nào từng được ký, cũng chẳng có lời tuyệt tình “Từ nay đừng gặp lại”.

Lục Uyển Hà nhìn vẻ mặt ấy của anh ta, khẽ bật cười:

“Anh quên rồi à? Chúng ta đã ly hôn rồi.”

Lời nói nhẹ nhàng, nhưng sắc lạnh như dao, chọc thẳng vào sự thật mà Nghiêm Diêu Phong đang cố tránh né.

Thấy sắc mặt anh ta cứng lại, trong lòng Lục Uyển Hà bỗng trào lên một cảm giác… khoái trá kỳ lạ.

Khóe môi cô nhếch lên thành một nụ cười châm chọc, nhìn thẳng vào mắt anh ta, từng chữ từng chữ rành mạch:

“Tôi đã nói rồi, Nghiêm Diêu Phong. Tôi sẽ không gặp lại anh nữa.”

“Mong anh nhớ cho rõ, và đừng đến tìm tôi thêm lần nào nữa.”

Dứt lời, cô xoay người định rời đi.
 
Chuyến Tàu Về Phía Nam
Chương 17


Nhưng chỉ một giây sau, cổ tay cô bị ai đó giữ chặt, rồi cả người bị kéo quay lại, rơi vào một cái ôm ấm áp.

Nếu là trước đây, cô từng quyến luyến và không nỡ buông vòng tay này.
Nhưng bây giờ, cô chỉ thấy… nhục nhã.

Nghiêm Diêu Phong nghĩ cô là gì?

Theo phản xạ, Lục Uyển Hà định đẩy ra, nhưng lại bị anh ta siết chặt hơn, mạnh đến mức như muốn ép cô tan vào lòng mình.

“…Xin lỗi.”

Một câu nói ngắn khiến Lục Uyển Hà sững sờ.

Hơi thở nóng hổi của anh ta phả bên tai, cánh tay siết ngang hông như chất chứa đầy tiếc nuối và day dứt.

Giọng anh ta, vốn lạnh lùng quen thuộc, giờ đây trầm khàn, mang theo đầy cảm xúc.

“Tôi không nên ký đơn ly hôn, không nên để em rời đi. Là tôi sai rồi, em—”

Câu nói còn chưa hết, đã bị Lục Uyển Hà ngắt lời:

“Muộn rồi.”

Cô cụp mắt xuống, giọng lạnh và dứt khoát, như một lời kết án không thể lay chuyển.

Cô siết chặt tay, mạnh mẽ đẩy anh ta ra, nói từng chữ rõ ràng:

“Đã muộn rồi.”

Cô nhìn vào đôi mắt đang run rẩy đầy hối hận của anh ta, khẽ mở môi, buông từng lời lạnh giá:

“Chúng ta đã ly hôn rồi.”

Lục Uyển Hà nhìn sắc mặt tái nhợt đột ngột của Nghiêm Diêu Phong, nhếch môi cười khẽ:

“Ký vào đơn ly hôn, thì từ đó giữa chúng ta không còn bất cứ mối quan hệ nào nữa.”

Nói xong, cô không thèm nhìn anh ta thêm lần nào, quay người bước vào sân, dứt khoát đóng cửa.

Khoảng thời gian vài ngày xa nhau đã đủ để Lục Uyển Hà nhận ra:

Giữa cô và Nghiêm Diêu Phong không chỉ là sự hiện diện như gai nhọn của Từ Anh Thục.

Còn có sự thiếu tin tưởng từ cả hai phía, và sự chênh lệch trong tình cảm.

Giống như một vết rạn trên viên ngọc — nhìn thì có thể vá lại, nhưng đã không còn giá trị ban đầu.

Kiếp trước cô không hiểu điều đó, luôn cố nhẫn nhịn, né tránh những đường nứt ấy, mong gọt giũa nên một món đồ hoàn mỹ.

Nhưng kiếp này cô đã hiểu:

Tình yêu của cô — không thể chứa thêm bất cứ vết nứt nào.

Cô khẽ thở dài một hơi, không để tâm đến Nghiêm Diêu Phong nữa, tự mình quay trở về phòng.

Đêm hôm đó, trong và ngoài sân đều trằn trọc khó ngủ.

Nghiêm Diêu Phong mất ngủ vì sự dứt khoát trong thái độ của Lục Uyển Hà.
Còn Lục Uyển Hà… thì lại vì một người khác.

Sáng hôm sau, Lục Uyển Hà mở cổng sân ra, nhìn thấy con hẻm phía trước trống trải.

Không có chiếc jeep nào, cũng không thấy xe hơi đâu.

Tim cô bất giác thắt lại, khẽ cau mày rồi thu ánh mắt về.
Dù cho Mục Thời và cô gái kia có hợp nhau đến đâu, thì cũng đâu thể vừa gặp mặt đã ngủ lại cả đêm chứ…

Trong lòng Lục Uyển Hà dâng lên một chút khó chịu.
Cô chưa kịp hiểu cảm giác khó chịu này từ đâu mà tới thì đã thấy một chiếc taxi dừng lại ở đầu hẻm.

Một bóng người quen thuộc bước xuống xe, kéo theo vali hành lý.

Ánh mắt Lục Uyển Hà lập tức sáng rực lên, gần như không tin nổi mà thốt lên:

“Ba!”

Người trở về chính là ba của cô – cha Lục.

Cô theo phản xạ chạy nhanh vài bước, suýt nữa đã nhào vào lòng ông, nhưng khi đối diện với gương mặt nghiêm nghị ấy, cô lại đột ngột dừng bước.

Không biết ba có còn giận cô không…

Nghĩ đến chuyện năm đó cô từ bỏ cơ hội học lên cao, không nói không rằng đã bỏ đi Bắc Hoa, lòng cô bất giác chùng xuống.

Ngay lúc cô còn đang lưỡng lự, cha Lục đã bước đến trước mặt cô.

Tuy hai người thường xuyên xa cách, nhưng sự kết nối huyết thống lại rõ rệt hơn bao giờ hết trong khoảnh khắc này.

cha Lục vẫn trầm lặng và nghiêm khắc như trước, ánh mắt rơi trên gương mặt Lục Uyển Hà, như một cây cọ vẽ, tỉ mỉ phác họa những đường nét tương đồng giữa ông và con gái.

Trong đôi mắt ấy là muôn vàn cảm xúc, hòa vào một tiếng thở dài.

“Con về rồi là tốt.”

Lục Uyển Hà nghe tiếng thở dài khàn đục đó, ngẩn người.
Một bàn tay ấm áp đặt nhẹ lên đầu cô.

Ký ức tuổi thơ ùa về, khóe mắt cô chợt cay, nước mắt không kìm được mà lăn dài.

cha Lục thấy con gái khóc, cũng nghẹn ngào trong chốc lát, tay nâng khuôn mặt cô lên, nhẹ nhàng lau nước mắt.

“Ngoan, đừng khóc…”
Ngón tay khô ráp lướt qua má cô, mang theo một thứ cảm giác an toàn khó tả.

“Ba mãi mãi đứng sau lưng con. Con làm gì, ba cũng sẽ ủng hộ.”

Nghe vậy, Lục Uyển Hà không nhịn được nữa, ôm chầm lấy ba mình.

Vòng tay ấy không dịu dàng nhẹ nhàng như của mẹ, nhưng lại mang theo sự vững chãi, xua tan mọi mệt mỏi và cho cô dũng khí để bước tiếp.

mẹ Lục nhìn thấy hai cha con cuối cùng cũng hòa giải, ôm nhau thắm thiết, cũng lau nước mắt bước tới, ôm cả hai người.

“Tốt quá rồi, cả nhà chúng ta cuối cùng cũng đoàn tụ rồi.”

Buổi trưa, Lục Uyển Hà cùng mẹ vào bếp, nấu một bàn ăn ngon để đón ba trở về.

Trên bàn ăn, ba người vừa ăn vừa trò chuyện, không khí vô cùng ấm áp.
 
Chuyến Tàu Về Phía Nam
Chương 18


Nhưng rồi câu chuyện lại dần quay về chủ đề chính: Lục Uyển Hà.

“Uyển Hà, con nói thật cho ba biết. Rốt cuộc là vì sao lại ly hôn với Nghiêm Diêu Phong?”

Trái tim Lục Uyển Hà chùng xuống, biết rằng chủ đề này sớm muộn gì cũng phải đối mặt.

Cô còn đang do dự không biết phải trả lời thế nào thì cha Lục đã cau mày, giọng trầm xuống:

“Là nó bắt nạt con à? Hay là ra tay đánh con?”

Càng nói, giọng ông càng thấp, như thể chỉ cần cô gật đầu, ông sẽ lập tức ra Bắc Hoa đánh Nghiêm Diêu Phong một trận ra trò.

Lục Uyển Hà vội vàng ngăn lại:

“Không không, anh ấy không bắt nạt con đâu.”

mẹ Lục cũng nhìn cha Lục, ra hiệu cho ông bình tĩnh lại:

“Con gái mình trưởng thành rồi, nghĩ thông suốt rồi mới quyết định buông tay.”

Bà nhìn sang Lục Uyển Hà, nhẹ nhàng hỏi:

“Mẹ nói vậy đúng không?”

Cả hai ánh mắt đổ dồn về phía cô, khiến cô đặt đũa xuống, khẽ gật đầu:

“Dạ, mẹ nói đúng.”

Trước những người thân yêu nhất, Lục Uyển Hà không muốn giấu giếm nữa, bèn kể hết mọi chuyện.

“Mối tình đầu của anh ấy chuyển đến khu quân sự. Con phát hiện trong lòng anh ấy vẫn còn người đó, nên không muốn miễn cưỡng tiếp tục, đã chủ động đề nghị ly hôn.”

Nói xong, lòng cô khẽ run lên.

Thì ra những chuyện tình chất chứa bao năm, chỉ cần một câu cũng có thể nói rõ ràng.

Cô bật cười khe khẽ, cảm thấy bản thân kiếp trước thật ngốc nghếch —
Ngay cả một câu như vậy cũng không thể hiểu, không thể buông.

Nghe xong, ba mẹ Lục chỉ im lặng trong chốc lát, rồi trao nhau một ánh mắt yên tâm.

Con gái của họ, họ hiểu rất rõ.

Từ nhỏ Lục Uyển Hà đã luôn kiêu hãnh và hiếu thắng, chuyện gì cũng phải là tốt nhất, tuyệt đối không bao giờ chấp nhận tạm bợ.

Giờ có thể nói ra những lời như vậy, chứng tỏ với Nghiêm Diêu Phong, cô đã thật sự cắt đứt, hoàn toàn không còn khả năng quay lại nữa.

mẹ Lục gật đầu, dịu dàng nói:

“Chuyện đã qua rồi, con phải nhìn về phía trước.”

cha Lục thì hừ lạnh một tiếng đầy khinh thường, không nói gì thêm, chỉ gắp cho cô một miếng thịt cá béo ngậy.

Lục Uyển Hà mỉm cười, lại cầm đũa lên ăn tiếp.

Nhưng vừa ăn được mấy miếng, thì bị tiếng gõ cửa làm gián đoạn.

Cả ba người cùng quay đầu nhìn ra, chỉ thấy Nghiêm Diêu Phong đang đứng ở cửa, trên mặt là nụ cười lịch sự, tay xách theo mấy món quà.

“Ba, mẹ, lâu rồi không gặp. Hôm nay con đến đón Uyển Hà về nhà.”

Lời còn chưa dứt, còn chưa kịp để Lục Uyển Hà phản ứng, cha Lục đã lập tức sầm mặt:

“Ba cái gì mà ba, tôi không có đứa con trai nào như cậu!”

Sắc mặt Nghiêm Diêu Phong lập tức cứng đờ, lại nghe ông tiếp lời:

“Giờ ăn mà tới nhà người ta gõ cửa, đó là phép lịch sự của cậu à?”

Từ lâu, cha Lục đã không có thiện cảm với Nghiêm Diêu Phong, số lần hai người chạm mặt có thể đếm trên đầu ngón tay.

Và mỗi lần như vậy, đều là Lục Uyển Hà hoặc mẹ cô đứng ra hòa giải, bầu không khí mới không quá căng thẳng.

Nhưng lần này thì khác…

“Diệu Phong à, hộ khẩu của Uyển Hà đã chuyển về rồi, đây mới là nhà của con bé. Không cần cậu đón về đâu.”

Nghe ba mẹ nói vậy, lòng Lục Uyển Hà như được ngâm trong suối nước nóng, ấm áp và dịu dàng len lỏi từng ngóc ngách tâm hồn.

Cô biết mà, ba mẹ cô, dù bất cứ khi nào, cũng sẽ luôn đứng cùng một chiến tuyến với cô.

Lòng cô như được tiếp thêm sức mạnh vô tận. Khi quay sang nhìn Nghiêm Diêu Phong lần nữa, ánh mắt cô đã bình tĩnh trở lại.

“Anh đến đây làm gì nữa?”

“Nhà chúng tôi không hoan nghênh anh. Mời anh đi cho.”

Nói xong, cô đứng dậy, định đẩy anh ta ra ngoài.

Nghiêm Diêu Phong hơi run mắt, khuôn mặt hiện rõ sự lúng túng và bối rối.

Anh ta vốn luôn kiêu ngạo, quen sống với tư thế ngẩng cao đầu. Dù cha Lục không thích anh, anh cũng chẳng mấy để tâm.

Bởi vì luôn có Lục Uyển Hà đứng ra nói giúp, che chắn cho anh.

Anh từng đinh ninh rằng mình có quyền được cao ngạo, vì mọi chuyện đều xoay quanh anh.

Nhưng giờ mất đi sự che chở của Lục Uyển Hà, anh mới lờ mờ cảm nhận được thế nào là thất bại.

Và rồi khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của cô, những ký ức ngày xưa thi nhau ùa về.

Sự hối hận và day dứt trào lên như cơn lũ, mãnh liệt đến mức gần như nuốt trọn cả trái tim anh.

Lần đầu tiên anh học được cách hạ thấp bản thân, chỉ để nói một câu:

“Anh biết em sẽ không tha thứ cho anh, nhưng anh chỉ muốn nói vài câu.”

Giống như một vị tướng bại trận, khí thế năm nào đã bị dội cho một gáo nước lạnh, đến dáng đứng thẳng tắp cũng hơi khom xuống.

Nhìn dáng vẻ thảm hại này của Nghiêm Diêu Phong, Lục Uyển Hà lại cảm thấy có chút… mới mẻ.

Cả kiếp trước, cô cũng chưa từng thấy anh như vậy.

Giọng anh run run, mang theo chút cầu xin:

“Chỉ vài câu thôi…”
 
Chuyến Tàu Về Phía Nam
Chương 19


Lục Uyển Hà thật sự không nỡ, khẽ gật đầu:

“Ra ngoài nói đi.”

Cô quay đầu nhìn ba mẹ một cái, như để trấn an, rồi kéo Nghiêm Diêu Phong ra đứng trước cửa.

“Anh muốn nói gì?”

“Vết thương của Từ Anh Thục là cô ta tự gây ra, không liên quan gì đến em.”

Anh mở miệng liền là lời xin lỗi:

“Trước đây là anh hiểu lầm em. Xin lỗi.”

Lục Uyển Hà nhướng mày, ánh mắt nhìn anh đầy ngạc nhiên.

Chỉ trong mấy ngày nay, số lần cô nghe được lời xin lỗi từ Nghiêm Diêu Phong còn nhiều hơn cả hai kiếp cộng lại.

Cô không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn anh, rồi nghe anh hỏi:

“Nhưng mà… trước chuyện đó, em đã nộp đơn xin ly hôn rồi. Tại sao?”

Lông mày anh chau chặt lại, ánh mắt đầy bối rối.

Câu hỏi này, anh đã nghĩ rất lâu.

Trước đây anh cứ tưởng, vì anh tin lời Từ Anh Thục vu khống cô, nên cô mới tức giận đến mức đề nghị ly hôn.

Nhưng giờ thì không phải vậy.

Rõ ràng là cô đã nộp đơn ly hôn từ trước khi chuyện đó xảy ra.

Mà khi đó, tình cảm của hai người vẫn còn rất bình thường…
Vậy rốt cuộc, điều gì đã khiến cô quyết tâm như thế?

Nghiêm Diêu Phong vốn quen với lối suy nghĩ ngắn gọn, dứt khoát. Anh hiểu, đây mới là căn nguyên thực sự trong mối quan hệ giữa họ.

Chỉ cần giải quyết được điểm này, thì vẫn còn cơ hội níu kéo Lục Uyển Hà.

Anh không ngờ cô lại trả lời đúng trọng tâm như vậy, sững sờ một chút rồi mới lên tiếng:

“Vì em không còn yêu anh nữa.”

Một câu nói rơi xuống như thể một thau nước đá dội thẳng vào đầu Nghiêm Diêu Phong, khiến tim anh như rơi xuống đáy vực.

Anh từng tưởng tượng ra rất nhiều kiểu câu trả lời, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới điều này —
Chưa bao giờ anh nghĩ… Lục Uyển Hà sẽ hết yêu mình.

Lục Uyển Hà thẳng thắn bày tỏ lòng mình:

“Mối quan hệ này từ đầu đến cuối chỉ có mình em cố gắng. Giờ em mệt rồi.”

Cô nhìn anh, giọng vẫn nhẹ nhàng như mọi khi:

“Em không muốn yêu anh nữa. Chúng ta chia tay trong yên bình, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?”

Bốn chữ “chia tay trong yên bình” như một nhát búa tàn nhẫn đập thẳng vào tim Nghiêm Diêu Phong, khiến lòng anh nghẹn lại.

Anh sững người nhìn Lục Uyển Hà, ánh mắt lạnh lùng của cô như lưỡi dao cứa vào lòng.

“Anh không tin!”

Giọng anh bỗng cao lên, như thể bị câu nói kia kích động mạnh mẽ, lông mày nhíu chặt, phản bác theo bản năng.

Lục Uyển Hà nhìn anh, không khỏi bật cười.

Trước đây, cô yêu anh cũng vì cái tính kiêu ngạo và cao ngạo đó.

Còn bây giờ, khi đã buông bỏ, nhìn lại bằng con mắt của người ngoài cuộc, mới thấy đó chẳng qua là… tự cao tự đại.

Cô nhún vai, cười nhạt:

“Anh tin hay không, tùy anh.”

Không muốn tiếp tục đôi co, Lục Uyển Hà dứt khoát lên tiếng đuổi người:

“Giữa chúng ta không còn gì cả. Mời anh rời đi.”

Nói xong, cô xoay người định bước đi.

Nhưng ngay lập tức, cổ tay cô bị anh nắm chặt lại:

“Lục Uyển Hà, em cố tình nói vậy để chọc tức anh đúng không?!”

Mắt Nghiêm Diêu Phong đỏ lên, không chịu thừa nhận cô đã hết yêu, cố chấp tìm một lý do khác.

Lục Uyển Hà nhíu mày.

Hỏi là anh.

Không chịu tin, cũng là anh.

Anh rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?

Cô nhìn gương mặt cố chấp ấy, càng lúc càng thấy nực cười và phiền lòng, chẳng muốn dây dưa thêm.

Cô giãy ra:

“Buông tay!”

Nhưng tay anh càng siết chặt, khiến tim cô vốn đã nguội lạnh lại dâng lên cơn tức giận.

“Nghiêm Diêu Phong, điều anh muốn biết, em đều nói rồi. Anh còn muốn gì nữa?!”

Ánh mắt anh tối lại, kéo cô lại gần, thấp giọng gằn từng chữ:

“Anh không tin mấy lời dối lòng như ‘không yêu nữa’! Em nói thật đi!”

Càng nói, cảm xúc anh càng lún sâu, đôi mắt kia như chứa cả cơn giông đang chực chờ bùng nổ, khiến sống lưng Lục Uyển Hà bất giác lạnh toát.

Giống như bị một con dã thú đang rình rập, toàn thân cô cứng đờ, máu như ngừng chảy.

Đúng lúc cô hoảng sợ, một bóng người bất ngờ lao tới, chắn trước mặt cô.

“Không nghe cô ấy nói buông ra à?!”

Giọng Mục Thời vang lên đầy giận dữ.

Anh mặc một bộ vest mới chỉnh tề, khí thế sắc lạnh, không hề kém cạnh Nghiêm Diêu Phong.
 
Back
Top Bottom