Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuyến Tàu Về Phía Nam

Chuyến Tàu Về Phía Nam
Chương 20


Mục Thời trừng mắt mắng Nghiêm Diêu Phong xong, lập tức quay lại nhìn Lục Uyển Hà, ánh mắt tràn đầy lo lắng:

“Em không sao chứ?”

Lục Uyển Hà nhìn dáng vẻ dịu dàng đầy quan tâm ấy, tim cô khẽ run lên, nhẹ nhàng lắc đầu:

“Em không sao.”

Tuy miệng nói vậy, nhưng cổ tay trắng nõn của cô đã hiện rõ một vết bầm tím xanh xao.

Mục Thời nhìn mà nhói lòng, lông mày nhíu chặt, lửa giận dâng lên như lửa đốt.

“Nghiêm Diêu Phong, đây là cái kiểu xin lỗi của anh sao?!”

Nghe thấy tên mình, Nghiêm Diêu Phong thoáng giật mình, lông mày cau lại:

“Anh… sao cậu biết tên tôi?”

Nhưng giờ không phải lúc để hỏi mấy chuyện đó.

Cơn giận của Mục Thời đang lên đến đỉnh điểm, chẳng thèm để tâm, chỉ lạnh lùng liếc anh một cái.

Sau đó anh quay lại ôm lấy Lục Uyển Hà, nhẹ nhàng đưa cô vào trong sân.

Nghiêm Diêu Phong còn định bước tới, nhưng vừa chạm mắt với ánh nhìn lạnh như băng của Mục Thời, anh liền khựng lại.

“Anh còn chưa đủ à? Còn muốn làm tổn thương cô ấy thêm lần nữa sao?!”

“Anh không phải…”

Lời còn chưa dứt, Lục Uyển Hà đã nhíu mày, ánh mắt cũng lạnh lẽo nhìn sang.

“Giữa tôi và anh chẳng còn gì để nói cả.”

Cô nhìn Nghiêm Diêu Phong như thể đang nhìn một đứa trẻ cứng đầu không chịu sửa sai, trong lòng dâng lên chút bất lực.

Cô khẽ thở dài, lắc đầu, để mặc Mục Thời dẫn mình rời đi.

Chỉ còn lại Nghiêm Diêu Phong đứng đó, nhìn bóng hai người sánh bước bên nhau, siết chặt nắm đấm trong im lặng.

Cùng lúc đó, không biết từ lúc nào, ba mẹ Lục cũng đã ra ngoài.

Họ đón Mục Thời và Lục Uyển Hà vào nhà, ánh mắt dành cho Nghiêm Diêu Phong thì lạnh tanh.

“Trung tá Diêm, nhà chúng tôi nhỏ hẹp, sợ là không đủ chỗ để tiếp đón vị đại nhân như anh. Anh nên quay về Hoa Bắc đi.”

Nói xong, hai người liền đóng sầm cổng lại.

Vào đến nhà, Lục Uyển Hà còn chưa kịp lên tiếng hỏi gì, thì Mục Thời đã chau mày đầy khó hiểu rồi bước thẳng vào bếp.

Một lát sau, anh lấy một túi đá từ tủ lạnh ra, bọc lại trong khăn lông, bước đến gần.

Lục Uyển Hà còn chưa kịp phản ứng, chiếc khăn bọc đá ấy đã được anh không chút do dự áp lên vết bầm tím trên cổ tay cô.

Làn da ấm nóng chạm phải đá lạnh khiến cô rùng mình theo phản xạ, liền định rụt tay lại.

Mục Thời nhanh tay giữ chặt cổ tay cô, nghiêm giọng:

“Đừng nhúc nhích.”

Giọng nói khàn khàn vì lo lắng không giấu nổi sự đau lòng.

Lục Uyển Hà sững lại, nhìn thấy hàng mi anh khẽ rung lên, trong đôi mắt chỉ toàn là nghiêm túc và lo lắng — trái tim cô cũng khẽ rung động.

Cô nhẹ nhàng lắc cổ tay, nhỏ giọng nói:

“Em thật sự không sao—”

Lời còn chưa dứt, đã bị Mục Thời cắt ngang:

“Không sao cái gì?!”

Hai người đều khựng lại.

Giọng anh gấp gáp và gay gắt như cây đàn vĩ cầm lâu ngày không lên dây, thốt ra một âm thanh lệch tông.

Chỉ điều đó thôi cũng đủ để thấy anh đã hoảng thế nào.

Lục Uyển Hà hơi cảm động, chỉ thấy anh có chút ngượng ngùng, liền khẽ hắng giọng rồi hỏi tiếp:

“Hắn tới lúc nào? Sao em không nói với anh?”

Giọng nói vẫn trầm ấm quen thuộc, nhưng trong mắt lại ẩn chứa sự trách móc.

Nghe anh hỏi, Lục Uyển Hà hơi né tránh, quay mặt đi nơi khác.

“Anh ta đến từ tối qua.”

Câu nói nhẹ nhàng, nhưng lại khiến lòng Mục Thời nặng trĩu.

Tối qua…

Anh định nói gì đó, nhưng Lục Uyển Hà đã cụp mi.

“Thôi, để em tự chườm cũng được rồi.”

Tai cô chợt nghe tiếng cửa khép lại — là ba mẹ đã vào nhà, lòng cô thoáng chua xót, liền rút tay về theo phản xạ.

Mục Thời không kịp giữ lại, đành nhìn bàn tay mình đột nhiên trống rỗng.

Lục Uyển Hà ngẩng lên, nở nụ cười:

“Mà anh chưa nói em biết, hôm qua đi xem mắt thế nào rồi?”

Mục Thời nhíu mày định trả lời, nhưng ba mẹ Lục đã bước vào phòng.

Nghe Lục Uyển Hà hỏi, mắt mẹ cô sáng rỡ, quay sang Mục Thời:

“Thì ra hôm qua con đi xem mắt à…”

Giọng kéo dài, như tiếng kèn hiệu phát động một trận tra khảo, những câu hỏi dồn dập nối tiếp nhau khiến Mục Thời nhất thời không biết nên đáp thế nào.

Ba Lục biết tính vợ mình — ngoài mấy chuyện buôn dưa lê thì rất tốt — cũng không ngăn, để bà tha hồ hỏi.

Dù gì Mục Thời cũng không phải người ngoài, hỏi một chút cũng chẳng sao.

Ông chỉ nhìn Lục Uyển Hà, ánh mắt thoáng dừng lại ở vết bầm nơi cổ tay cô, lông mày khẽ chau lại.
 
Chuyến Tàu Về Phía Nam
Chương 21


Lục Uyển Hà thấy ánh mắt ba, liền nghiêng đầu cười nhẹ:

“Ba, con không sao đâu, ba yên tâm.”

Ba cô gật đầu:

“Lần này là ba sơ suất…”

Ông nghiêm giọng:

“Ba đã cảnh cáo nó rồi, nếu dám đến thêm lần nào nữa, ba sẽ đánh nó lăn quay.”

Lục Uyển Hà nghe mà lòng ấm áp, cười tựa vào vai ba, nhỏ giọng nói:

“Ba, ảnh là quân nhân, ba không được đánh đâu.”

“Không quan tâm, phải để nó biết hậu quả của việc ức h**p con gái ba.”

Lục Uyển Hà bật cười.

Bên kia, Mục Thời vừa thoát được khỏi màn truy hỏi của mẹ cô, ngẩng đầu lên đã thấy nụ cười nhẹ nhàng ấy của Lục Uyển Hà.

Đã lâu lắm rồi…
Anh mới lại được thấy cô cười nhẹ nhõm như thế.

Ánh nắng nhẹ nhàng phủ lên người cô, mái tóc đen nhánh cùng chiếc váy trắng như được dát một lớp vàng óng.

Hàng mi khẽ rung, khóe môi cong nhẹ, cùng đôi mắt long lanh như hồ nước mùa thu — tất cả khiến thần kinh anh như bị kéo căng.

Lục Uyển Hà thấy ánh mắt sững sờ của anh, liền cau mày lại.

“Mục Thời, cảm ơn anh đã giúp em thoát tình huống khó xử. Vừa nãy anh nói nhà có việc, không phải nên về rồi sao?”

Mục Thời theo phản xạ gật đầu, vội vàng đứng dậy chào từ biệt ba mẹ Lục, rời khỏi nhà.

Lục Uyển Hà định tiễn anh ra tận cửa, nhưng Mục Thời lại lắc đầu:

“Nghiêm Diêu Phong chưa chắc đã đi, em đừng ra ngoài vội, anh sợ hắn lại làm tổn thương em.”

Nói xong liền tự mình bước đi.

Lục Uyển Hà đứng trước cửa, dõi theo bóng anh rời khỏi, nhưng khi anh vừa mở cổng, lại chợt khựng lại.

Một giọng nữ lanh lảnh vang lên:

“Mục Thời, sao anh có thể để em một mình trong xe như vậy chứ!”

Lục Uyển Hà sững người, theo bản năng nghiêng người về phía trước, muốn nhìn rõ mặt cô gái kia.

Nhưng Mục Thời chỉ liếc cô một cái, cười gượng rồi đẩy cô gái kia rời đi.

“Anh sai rồi, anh sai rồi, anh mở cửa ngay, cho em vào nhà!”

Nói rồi anh tiện tay đóng sập cổng, chặn hết âm thanh bên ngoài.

Lục Uyển Hà nhìn cảnh đó, bàn tay vô thức siết lại.

Chắc đó là cô gái mà Mục Thời đi xem mắt hôm qua, nghe giọng thì có vẻ là một cô gái trẻ trung.

Giọng nói ấy như viên sỏi rơi vào mặt hồ lòng cô, gợn lên từng đợt sóng không thể bình yên.

Ngực như bị ai đó siết chặt, những cảm xúc bị đè nén dưới vẻ ngoài bình tĩnh đang cuộn trào dữ dội.

Cô vô thức đưa tay xoa lên ngực, ánh mắt dừng lại nơi chiếc khăn bông mà Mục Thời vừa đặt trên bàn.

Vẻ mặt dịu dàng và chân thành của anh khi nãy, cảm giác bàn tay anh nắm chặt tay cô, cứ vương vấn trong đầu.

Chiếc khăn giờ đã ướt đẫm vì đá tan, những giọt nước không chỉ loang ra bàn mà còn thấm sâu vào trong lòng cô.

Rõ ràng là chính cô đã từ chối Mục Thời, vậy tại sao lúc này lại thấy đau như vậy?

Suốt cả buổi chiều, Lục Uyển Hà cứ như hồn vía để đâu mất.

Ba cô đang nói chuyện về kế hoạch sau này, cô lại liên tục lơ đễnh.

Cho đến khi ba đặt mạnh ấm trà tử sa lên bàn, gõ tay lên mặt bàn vài cái, cô mới giật mình hoàn hồn.

“Hả? Gì vậy ạ?”

Lục Uyển Hà vội vàng lấy lại tinh thần.

“Gì là gì?” Ba cô cau mày, hiếm khi trách móc, “Ba đang hỏi con dự định sắp tới, con lại ngẩn người nghĩ gì vậy?”

Lục Uyển Hà siết tay lại, cố dằn mọi suy nghĩ trong lòng xuống:

“Con không nghĩ gì cả.”

Ba cô cũng không truy hỏi thêm, chỉ hỏi tiếp:

“Ba kêu con về công ty phụ giúp, con nghĩ sao rồi?”

Nghe vậy, Lục Uyển Hà trầm ngâm một lúc.

Công ty nhà cô làm trong lĩnh vực buôn bán băng video.

Ba cô bắt theo xu hướng từ Hồng Kông và nước ngoài, mua phim, nhạc về, tự sao chép rồi phân phối lại.

Một ngành kinh doanh lời nhiều vốn ít, nhưng…

Lục Uyển Hà nhớ rõ ở kiếp trước, sau khi Hồng Kông mở cửa hoàn toàn, công ty ba cô từng vướng vào bê bối liên quan đến vi phạm bản quyền.

Dù sau đó đã rút khỏi thị trường, nhưng tổn thất không hề nhỏ.

“Không ạ.” Lục Uyển Hà lắc đầu dứt khoát.

Cô nghiêm túc khuyên nhủ:

“Ba à, ngành này chỉ kiếm được tiền nhanh trong thời gian ngắn, không thể làm lâu dài đâu.”

Cô nhìn thẳng vào mắt ba mình, giọng kiên định:

“Đợi đến lúc Hồng Kông hoàn toàn mở cửa, còn làm mấy chuyện sao chép băng đĩa này, không nói đến kiếm tiền, chỉ cần không bị kiện đã là may mắn lắm rồi.”

“Chúng ta phải tìm một con đường khác để kiếm tiền.”

Lời cô nói khiến ba gật đầu mỉm cười, ánh mắt ánh lên niềm tự hào:

“Không hổ là con gái của ba, nhận ra vấn đề nhanh thật.”
 
Chuyến Tàu Về Phía Nam
Chương 22


“Ba cũng biết ngành này không thể đi xa được nữa, chỉ là…”

Ông khẽ thở dài, lắc đầu vẻ bất lực.

Lục Uyển Hà lần đầu tiên thấy ba mình mang nét mặt u sầu như vậy, lòng không khỏi mềm lại.

Chẳng lẽ vì gánh nặng mưu sinh luôn đè nặng lên vai ba mà ở kiếp trước, ông đã phải lo nghĩ đến mức qua đời quá sớm?

Trong lòng Lục Uyển Hà trào dâng một cảm giác chua xót, thầm hạ quyết tâm — kiếp này, cô nhất định sẽ thay đổi tất cả.

Nhắc đến những năm 90, cô chợt nhớ tới những bài hát nổi tiếng khắp cả nước thời đó.
Đầu óc không ngừng suy nghĩ, bỗng một tia sáng vụt qua trong đầu cô:

“Ba ơi, mình đừng làm băng lậu nữa, tự mở công ty riêng đi ạ!”

Lục Uyển Hà càng nghĩ càng thấy khả thi.

Dù sao cô cũng có ký ức từ tương lai, ai sẽ nổi tiếng sau này cô biết rõ hơn ai hết.
Giờ chỉ cần “ăn gian” một chút, tìm cách mời những người đó về sớm thì chắc không quá khó?

Ý tưởng càng lúc càng khiến cô phấn khích, nhưng lại bị ba dội cho một gáo nước lạnh:

“Ba cũng từng nghĩ đến chuyện đó, nhưng mà nhà nước đâu có cho phép!”

Lục Uyển Hà cau mày. Không ngờ bước đầu tiên đã khó đến vậy.

Kiếp trước cô chỉ mải mê xem phim, nghe nhạc, quên mất ở thời điểm này trong nước vẫn chưa cho phép cá nhân mở công ty giải trí.

Đang trầm ngâm thì mẹ cô từ bếp đi ra, gọi:

“Uyển Hà, con qua gọi Tiểu Thời sang ăn cơm đi.”

“Dạ!” Cô đáp theo phản xạ, vừa định đứng dậy thì khựng lại.

“Mục Thời? Gọi anh ấy ăn cơm á?”

Lúc nãy mải suy nghĩ về kế hoạch tương lai nên cô quên mất sự tồn tại của Mục Thời.

“Thôi… không gọi anh ấy đâu mẹ. Có khi anh ấy ăn rồi cũng nên.”

Lục Uyển Hà thật sự không muốn gặp anh lúc này. Cô sợ mình đến nhà Mục Thời lại chạm mặt cô gái kia.

Mẹ cô thì không hiểu cô đang băn khoăn điều gì, chỉ cười bảo:

“Sao lại không chứ? Tiểu Thời nói rồi mà, sẽ qua ăn cơm. Nhất định đang đợi đấy. Mau đi gọi đi!”

Không chối được, cô đành thở dài, miễn cưỡng ra ngoài và gõ cửa nhà Mục Thời.

“Mục Thời, em…”

Chưa kịp nói hết, cánh cửa đã “két” một tiếng tự mở ra.

Lục Uyển Hà chần chừ vài giây, rồi nhẹ nhàng bước vào sân.

Mọi thứ vẫn quen thuộc như trong ký ức.
Góc vườn có giàn nho phủ đầy lá xanh, một bên là luống hoa trồng hồng và trà.

Chiếc ghế xích đu dưới mái hiên vẫn lặng lẽ nằm đó, khiến cô nhớ đến những đêm hai người ngồi đếm sao hồi bé.

… Chỉ tiếc, những ngày ấy không thể quay lại nữa.

Cô cúi đầu, che đi nỗi buồn trong mắt, bước đến trước phòng Mục Thời, khẽ gõ cửa.

“Mục Thời, mẹ em gọi anh sang ăn cơm.”

Vừa dứt lời, cánh cửa bật mở, một giọng nói cáu kỉnh vang lên:

“Ai đấy? Người ta còn đang ngủ mà!”

Giọng này…

Lục Uyển Hà ngơ ngác.
Từ trong phòng ló ra một gương mặt ngái ngủ, tóc dài rối tung buông xuống sau lưng, trên người mặc áo ngủ trắng.

Vẻ mặt rõ ràng là vừa tỉnh dậy.

Trong đầu cô như có gì đó “ong” lên một tiếng, máu dồn hết lên não.

Cô sững người mất ba giây, rồi lùi lại liên tục mấy bước:

“Xin lỗi, tôi không cố ý làm phiền…”

Cô sợ hãi, không dám nhìn thêm, vội quay đầu bỏ đi.

“Em đi ngay đây.”

Cô cúi thấp đầu, luống cuống xoay người, trong lòng bỗng nhói lên.

Mới hôm qua còn đi xem mắt, hôm nay đã…

“Á!”
Vì quá bối rối, cô đâm sầm vào một lồng ngực rắn chắc.

Trán đau nhói, cô ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Mục Thời.

“Em có sao không? Có đau không?”

Mục Thời… ở đây?

Lục Uyển Hà sửng sốt.
Cô quay lại nhìn cô gái trong phòng.

Chỉ thấy cô ấy khoanh tay dựa vào khung cửa, nhìn cô với vẻ bất đắc dĩ:

“Chị ơi, em là quái vật hay gì mà chị thấy em đã bỏ chạy rồi?”

Mục Thời nhìn hai người, cuối cùng cũng hiểu Lục Uyển Hà hiểu lầm chuyện gì, liền vội vàng giải thích:

“Đây là con gái của cô họ anh, tên là Ngụy Lạc Tranh. Cô ấy đến Thâm Thành công tác, ở nhờ nhà anh mấy hôm.”

Ngụy Lạc Tranh uể oải vẫy tay chào.

Lục Uyển Hà vẫn có chút mơ hồ, liền hỏi:

“Vậy sao cô ấy lại ở trong phòng anh?”

Mục Thời bật cười, kéo tay cô đưa về phía căn phòng bên cạnh:

“Cách đây vài năm, mái bên kia bị gió làm hỏng. Anh dọn sang phòng này ở tạm. Sau đó sửa xong rồi mà lười dọn lại, nên cứ ở luôn.”

Lục Uyển Hà nhìn quanh căn phòng, mọi vật dụng đều mang dấu vết sinh hoạt rõ ràng.
 
Chuyến Tàu Về Phía Nam
Chương 23


Lúc này cô mới nhận ra mình vừa rồi thật ngốc.

Mặt đỏ bừng lên, cô theo phản xạ định quay người rời đi, nhưng Mục Thời nhanh tay đóng cửa lại.

Anh một tay chống lên tường, giam Lục Uyển Hà trong vòng tay mình, cúi đầu nhìn gò má ửng đỏ của cô, giọng trầm thấp hỏi:

“Em tưởng đã xảy ra chuyện gì rồi à?”

Lục Uyển Hà mím môi, chỉ cảm thấy hơi thở của Mục Thời quá gần, nóng rực đến mức khiến cô thở không nổi.

“Không… không có gì…”

Mục Thời lại tiến sát thêm một chút, hơi thở nóng hổi phả thẳng lên tai cô.

“Thật sao? Vậy sao em không dám nhìn anh?”

Lục Uyển Hà cứng người, ánh mắt chỉ dám lướt qua mặt anh một giây rồi lại vội vàng cụp xuống.

“Thì em… em nhìn rồi đấy thôi…” Giọng cô nhỏ đi, nghe như đang lén làm nũng.

Mục Thời bật cười, ngực khẽ rung lên, tiếng cười vang nơi kẽ răng.

Anh biết mà, dù Lục Uyển Hà luôn miệng nói muốn rời xa anh, nhưng cô vẫn không kiềm được mà quan tâm đến anh.

Hai người lớn lên bên nhau, anh hiểu cô còn hơn chính cô hiểu bản thân mình.
Cô chỉ là bị tổn thương quá nhiều, trong lòng vẫn còn tình cảm với anh.

Nghĩ đến đây, Mục Thời càng cười dịu dàng, trong đôi mắt đào hoa chứa đựng thứ ấm áp mà chính anh cũng chưa từng nhận ra.

Lục Uyển Hà bị ánh mắt anh nhìn đến mức đỏ bừng cả mặt, vội vàng đưa tay ra định đẩy anh ra, nhưng ánh mắt lại vô tình nhìn thấy cổ tay anh.

“Cái này là…” Cô ngạc nhiên nhìn sợi dây tay đã cũ mòn, “Anh vẫn còn giữ cái vòng tay đó à?”

Mục Thời giơ tay lên lắc lắc cổ tay: “Em tặng anh mà, sao anh lại không giữ?”

Nhìn sợi dây tay đã bạc màu theo năm tháng, trái tim Lục Uyển Hà bỗng mềm nhũn.

Cô từng nghĩ kiếp này sẽ không vì ai ngoài người thân mà rơi nước mắt nữa.

Nhưng khi thấy tấm lòng mình từng trao được người khác trân trọng đến vậy, cô vẫn đỏ hoe mắt.

“Nó cũ đến vậy rồi, anh giữ làm gì chứ…”

Cô cố nén sự chua xót nơi sống mũi, khẽ nói.

Mục Thời vừa định phản bác thì lại bắt gặp đôi mắt đỏ hoe của cô, lập tức nghẹn lời.

“Em… sao lại khóc?”

Anh luống cuống như một đứa trẻ, vừa muốn đưa tay lau nước mắt cho cô, lại sợ tay mình không sạch, định rút khăn giấy.

Lục Uyển Hà nhìn vẻ mặt lúng túng ấy thì bật cười: “Đồ ngốc!”

Nụ cười cô rạng rỡ, những giọt nước mắt long lanh như từng hạt ngọc, mang theo tất cả những cảm xúc nặng nề đều tan biến.

Mục Thời cau mày, không hiểu sao lại bị mắng mà vẫn gật đầu lia lịa: “Ừ, anh ngốc thật, em mắng anh mấy câu cũng được… nhưng đừng khóc…”

Nghe vậy, Lục Uyển Hà lại càng cười tươi hơn. Cô kiễng chân, vòng tay ôm lấy cổ anh, đầu tựa vào hõm vai anh:

“Đồ ngốc…”

Cô cuối cùng cũng có đủ can đảm để đối mặt với tình cảm của mình.

Mục Thời bị hành động bất ngờ này làm cho sững người, mấy giây sau mới ôm chặt lấy cô.

“Cảm ơn em vì đã quay lại. Anh sẽ không để em rời xa nữa…”

Tiếng nói nhẹ như gió hòa cùng nhịp tim của hai người, như một bản hoà tấu êm dịu.

“Em sẽ học cách mở lòng với anh.” Giọng nói ngượng ngùng ấy, lại là một lời hứa chân thành.

Khoảnh khắc đó, Mục Thời có cảm giác như vừa trúng số độc đắc, máu trong người cũng sôi lên.

Anh siết chặt vòng tay, như muốn ôm cô vào tận tim mình.

Đang định nói thêm gì đó thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, giọng Ngụy Lạc Tranh vang lên:

“Dì gọi tụi mình ăn cơm rồi kìa.”

Trên bàn ăn, Lục Uyển Hà nhắc lại chuyện vừa bàn khi nãy.

“Chuyện mở công ty giải trí trong nước, chắc phải tạm hoãn lại rồi.”

Nhưng cô nghĩ ra một phương án khác: “Chúng ta có thể đầu tư trước, tích lũy quan hệ và kinh nghiệm vận hành.”

Vừa dứt lời, ba cô đã lộ vẻ khó xử: “Uyển Hà à, nhà mình có tiền dành dụm đấy, nhưng để đầu tư thì chắc không đủ.”

Mục Thời vội tiếp lời: “Chỗ anh có—”

Chưa kịp nói hết, đã bị ánh mắt của Lục Uyển Hà ngăn lại: “Không cần tiền đâu. Mình có thể góp vốn bằng kỹ thuật!”

Mọi người đều sửng sốt. Người phản ứng đầu tiên lại là Ngụy Lạc Tranh.

“Kỹ thuật á?”

Cô nhướng mày. “Chẳng lẽ chị biết viết nhạc hay đóng phim?”

Lục Uyển Hà mỉm cười, giãn mày nói:

“Đóng phim thì không, nhưng viết lời, sáng tác và ca hát thì em làm được.”

Hiện giờ cô vô cùng biết ơn kiếp trước vì từng tức giận mà học đánh đàn khi thấy Hứa Doanh Thư biết chơi piano.

Không chỉ thế, ở kiếp sau, vì buồn chán mà cô đã nâng cao kỹ năng hát, thậm chí còn học thêm sáng tác cùng một giáo sư già.

Từ nhỏ đã học hát, nền tảng nhạc lý lại vững, kỹ năng đọc – viết bản nhạc cũng được rèn luyện từ sớm, cô có thể nhớ được đại khái hầu hết những bài hát nổi đình nổi đám của tương lai.

Nhờ vậy, Lục Uyển Hà cảm thấy tự tin hơn rất nhiều về chuyện “góp vốn bằng kỹ thuật”.

“Chỉ là… bây giờ còn thiếu một cơ hội.”

Cô vừa nói vừa thở dài, không ngờ Ngụy Lạc Tranh bỗng nhíu mày, nhìn cô vài giây rồi trầm giọng hỏi:
 
Chuyến Tàu Về Phía Nam
Chương 24


“Hiện tại chị có bài hát hoàn chỉnh nào để tôi xem không?”

Lục Uyển Hà hơi sững lại, không hiểu rõ ý cô ấy là gì.

Mục Thời phản ứng nhanh hơn:
“Tôi suýt quên mất, Lạc Tranh làm việc ở công ty giải trí Tinh Hải bên cảng thành…”

Lục Uyển Hà nghe xong mắt lập tức sáng rỡ, vui mừng lộ rõ trên gương mặt: “Cô có thể giúp tôi giới thiệu sao?”

Ngụy Lạc Tranh gật đầu, nhưng cũng không dám chắc: “Tôi vốn đến đây để thu bài mới. Chỉ là nhạc sĩ bên tôi đột nhiên hủy hẹn, hiện tại tôi đang thiếu bài.”

“Nếu chị có bài hoàn chỉnh, cứ gửi cho tôi trước. Nếu ổn thì cùng tôi về cảng thành bàn chuyện tiếp.”

Lục Uyển Hà như bắt được vàng, lập tức đồng ý: “Được! Không thành vấn đề! Trong vòng ba ngày, tôi sẽ đưa cho cô bài hoàn chỉnh!”

Quả đúng là buồn ngủ còn được tặng gối, đến dễ như trở bàn tay.

Ăn cơm xong, cô lập tức chui về phòng: “Má ơi, mấy bữa tới khỏi gọi con ăn cơm nha, con muốn bế quan!”

Mục Thời đứng ngoài phòng giậm chân tức giận, nhưng cũng không tiện làm phiền.

Anh đành nghiến răng quay người rời đi. Nếu Lục Uyển Hà đã quyết tâm mở công ty, anh cũng không thể ngồi yên — phải kiếm thật nhiều tiền mới có thể đầu tư đàng hoàng.

Lục Uyển Hà thì lại chẳng nghĩ nhiều như vậy. Cô nhốt mình trong phòng ba ngày, viết lại toàn bộ lời và giai điệu của những bài hát mà mình còn nhớ.

Cô không định “xả hàng” toàn bộ, chỉ cần đưa ra một phần là đủ gây ấn tượng rồi.

Tận đến nửa đêm ngày thứ tư, cô mới buông bút xuống.

Cô bước ra bàn ăn, quả nhiên trên bàn vẫn để phần cơm dành riêng cho cô.

Suốt mấy ngày qua, mẹ cô vẫn như vậy — sợ con gái vì tập trung mà bỏ bữa nên luôn để sẵn đồ ăn bên ngoài, không quấy rầy nhưng cũng không để con đói.

Lục Uyển Hà bật cười, bưng bát ra sân sau, vừa ngồi trên ghế xích đu vừa ngắm trăng vừa ăn.

Trong lòng cô tràn đầy kỳ vọng, cảm giác như cánh cửa của một thế giới mới sắp mở ra trước mắt.

Cô đang mơ mộng thì đột nhiên nghe thấy tiếng động từ cổng.

Cô giật mình, trong đầu toàn là cảnh trộm cắp như trong phim.

Lặng lẽ bước lại gần, cô cầm lấy cây chổi cạnh cửa, hai tay nắm chặt cán chổi ngang ngực thủ thế.

Từng bước tiến tới gần cổng, vừa căng thẳng vừa cảnh giác.

“Cạch”— một tiếng khẽ vang lên, cánh cửa bật mở, một người bước vào.

Cô tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, chuẩn bị vung chổi thì dưới ánh trăng, gương mặt người đó hiện rõ.

“…Mục Thời?”

Lục Uyển Hà sững lại, nhẹ nhõm thở ra, hỏi: “Anh đến làm gì muộn vậy?”

Cô đặt cây chổi lại vào góc tường, nghe anh đáp:

“Anh vừa mới tiếp khách xong, muốn đến xem em thế nào.”

Giọng anh vốn trong trẻo giờ trầm khàn đi một chút, dưới ánh trăng như hương hoa dạ lan nhẹ nhàng lan tỏa.

Cô chẳng nghi ngờ gì, chỉ khẽ cau mày: “Giờ này mới về? Muộn thế này rồi, ngày mai gặp cũng được mà, về ngủ sớm đi.”

Lời còn chưa dứt, Mục Thời đã bất ngờ bước tới, ôm lấy cô và cúi đầu hôn xuống.

Một nụ hôn bất ngờ,
nhưng khi rơi lên môi lại dịu dàng, lãng mạn đến nao lòng.

Môi khô khẽ chạm vào nhau, giống như thăm dò rồi lại rời ra.

Lục Uyển Hà hơi đờ người, ngẩng đầu nhìn anh.

Dưới ánh trăng, đôi mắt anh sâu như đáy hồ, lấp lánh ánh sáng như thủy tinh.

Lúc ấy cô mới nhận ra — Mục Thời đang đợi cô chủ động, sợ cô không đồng ý, nên cố ý để cô quyết định.

Giống như một chú chó nhỏ đã được huấn luyện, dù muốn chơi cũng phải mang dây xích đến để “xin phép” chủ nhân trước.

Lục Uyển Hà bật cười, nghĩ đến câu nói của mình lúc trước, liền nhắm mắt lại, chủ động hôn lên môi anh.

“Em đã nói rồi, sẽ không đẩy anh ra nữa.”

Giọng cô khàn khàn, nhẹ nhàng thì thầm.

Môi kề môi, như lửa bén rơm, cháy rực không gì ngăn nổi.

Mục Thời cả người run lên, cánh tay siết chặt vòng eo cô, như muốn giữ cô trong máu thịt của mình mãi mãi.

Vừa rồi vẫn còn là chú cún ngoan ngoãn, chớp mắt đã biến thành con sói hoang dã, khó thuần phục.

Nụ hôn này mang theo khí thế mãnh liệt, khiến Lục Uyển Hà hoàn toàn không chống đỡ nổi, chỉ có thể bất lực siết chặt lấy vạt áo bên hông anh.

Trong sân vắng dưới ánh trăng, chỉ còn lại tiếng thở gấp và tiếng nước đầy ám muội.

Mãi đến khi Lục Uyển Hà cảm thấy như sắp nghẹt thở, phải đẩy anh ra, Mục Thời mới như bừng tỉnh, khẽ lùi lại.

Lục Uyển Hà thở hổn hển mấy hơi, mới tìm lại được giọng nói của mình:

“Anh… uống rượu à?”

Tuy trên người không có mùi, nhưng trong nụ hôn, cô vẫn cảm nhận được chút vị rượu vang.

Mục Thời gật đầu: “Chỉ uống một ít thôi.”

Giọng anh khàn khàn, mang theo ngầm ám chỉ, khiến vành tai Lục Uyển Hà bất giác đỏ lên.

Cô nhìn anh, đối diện với đôi mắt đào hoa ướt át, cứ như cảnh tượng bá đạo ban nãy chỉ là ảo giác của cô vậy.

“Hửm?”

Mục Thời thấy cô nhìn chằm chằm, còn cúi đầu cọ nhẹ vào má cô: “Nhìn gì thế?”

Lục Uyển Hà bị động tác của anh chọc cười, né tránh: “Đừng, tóc anh làm em nhột quá…”

Chưa nói hết câu, động tác của cô khựng lại.
 
Chuyến Tàu Về Phía Nam
Chương 25


Không biết từ lúc nào, Nghiêm Diêu Phong đã đứng ở cổng.

Cô vô thức đẩy Mục Thời ra, đối mặt với đôi mắt đỏ ngầu và run rẩy của anh ta: “Anh… đến từ khi nào vậy?”

Tay Nghiêm Diêu Phong siết chặt, gân xanh nổi lên trên trán — anh đã dùng toàn bộ lý trí để không lao lên đấm Mục Thời.

“Vì em mà tôi xin điều về đơn vị gần đây, vậy mà em lại ở đây tình tứ với hắn?”

“Em ly hôn với tôi, là vì hắn ta đúng không?”

Anh cố giữ bình tĩnh, nhưng sự oán hận trong mắt đã hoàn toàn phản bội anh.

Mục Thời không hề lùi bước, nhìn thẳng vào mắt anh ta, tay vẫn siết chặt tay Lục Uyển Hà, đứng cạnh cô đầy bảo vệ.

Không khí mập mờ lúc trước, giờ đã biến thành căng như dây đàn.

Lục Uyển Hà nghe lời Nghiêm Diêu Phong, vừa buồn cười vừa tức giận:

“Cái gì mà vì tôi nên điều chuyển?

Anh muốn đi đâu là quyền của anh!”

“Tôi đã nói rất rõ — tôi ly hôn là vì tôi không còn yêu anh nữa. Sao anh cứ giả vờ không hiểu vậy?!”

Cô nghẹn một bụng tức, muốn nhân cơ hội này nói hết mọi thứ.

“Nghiêm Diêu Phong, Từ Anh Thục là mối tình đầu của anh.

Trong lòng anh vẫn còn cô ấy, đúng không?”

Sắc mặt Nghiêm Diêu Phong biến đổi, định mở miệng, nhưng Lục Uyển Hà không muốn nghe:

“Trước đây tôi từng yêu anh đến ngu ngốc, nghĩ rằng dù trong lòng anh có người khác, tôi vẫn có thể thay thế…”

“Nhưng giờ thì không.”

“Tôi không muốn tiếp tục cố gắng lấy lòng một người mà khi ôm tôi, trong đầu lại nhớ đến người khác.”

Ánh mắt cô bình thản nhưng lạnh lẽo, không còn chút tình cảm nào:

“Tôi không cần anh nữa, Nghiêm Diêu Phong.”

Lời này vừa thốt ra, Nghiêm Diêu Phong như bị đâm một nhát thẳng vào tim, mọi lời phản bác nghẹn lại nơi cổ họng.

Hối hận và áy náy cuộn lên như thủy triều, từng đợt cuốn lấy toàn thân.

Cả người anh như bị rút cạn sức lực, lưng thẳng tắp thường ngày cũng sụp xuống.

Lục Uyển Hà nhìn dáng vẻ sa sút đó của anh, trong lòng không gợn sóng.

Phụ bạc tấm chân tình thì đáng nuốt nghìn cây kim. Đây là cái giá anh ta phải trả.

Cô không thèm nhìn lại, chỉ lạnh lùng nói:

“Đi đi. Sau này tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.”

Nghiêm Diêu Phong cười khổ, nhìn bóng lưng hai người đứng cạnh nhau, nước mắt bất chợt rơi xuống.

Nhưng lần này, nước mắt của anh không thể khiến Lục Uyển Hà mềm lòng.

Cô vẫn dứt khoát nắm tay Mục Thời quay vào sân, đóng sầm cánh cổng lại.

Nghiêm Diêu Phong nhìn cánh cổng đóng chặt, trái tim như bị đông cứng.

Anh biết, Lục Uyển Hà thật sự nghiêm túc. Và có lẽ… lần này là mãi mãi.

Lục Uyển Hà không hề hay biết, đêm đó Nghiêm Diêu Phong đứng ngoài cổng… suốt cả đêm.

Mãi đến sáng hôm sau, anh mới lê từng bước rời đi trong ánh bình minh.

Anh như già đi mấy chục tuổi chỉ sau một đêm, bóng lưng không còn vẻ hiên ngang cao lớn, chỉ còn lại sự suy sụp và cô đơn.

Sau khi trở về, Nghiêm Diêu Phong chủ động hủy đơn xin điều chuyển, cũng tự tay viết bản tường trình việc từng “mở cửa sau” cho Từ Anh Thục.

Từ Anh Thục bị mất việc, danh tiếng cũng tiêu tan, đành lặng lẽ rời khỏi đại viện quân khu.

Còn anh — bị xử lý kỷ luật, từ đó chẳng còn cơ hội thăng chức.

Nhưng Nghiêm Diêu Phong lại chấp nhận điều đó không hối tiếc.

Anh giữ nguyên căn nhà như khi Lục Uyển Hà còn ở, lặng lẽ sống cuộc đời còn lại một mình.

Cuối cùng, anh cũng được như ý — mang theo chiếc nhẫn cưới của Lục Uyển Hà, ngủ yên dưới lòng đất.

Chuyện sau này, tạm thời không nhắc đến.

Hiện tại — sau khi Lục Uyển Hà đóng cửa lại, Mục Thời liền ôm cô vào lòng.

“Anh yêu em, trong lòng anh chỉ có mình em, anh sẽ đối xử tốt với em…”

Anh giống như một vị thần tử vội vã lập lời thề trung thành, nói ra hết tất cả nỗi lòng đang dồn nén trong tim.

Lục Uyển Hà sững người, rồi mới hiểu ra vì sao Mục Thời lại sốt ruột đến vậy.

“…Em biết rồi, em sẽ không rời bỏ anh.”

Hóa ra anh sợ cô hiểu nhầm, sợ cô sẽ lại lùi bước, nên mới vội vàng thốt ra ba chữ kia.

Lục Uyển Hà bật cười khẽ, cũng ôm lấy anh, cảm nhận sự ấm áp và nhịp thở của người trước mặt.

Mục Thời thật sự là…

Giống như một chú cún nhỏ, vừa ngoan vừa sợ bị bỏ rơi.

Không hiểu sao, trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh ấy.

Cô dụi mặt vào hõm cổ anh, cảm thấy bình yên và vững tâm vô cùng.

Mục Thời không cần lo lắng rằng tình cảm của mình sẽ bị nghi ngờ.

Cô đã thấy, đã cảm nhận được rồi.

Chiếc vòng tay bạc màu, cái ôm dịu dàng, nụ hôn đêm qua…

Sáng hôm sau, Lục Uyển Hà ngủ một giấc cực kỳ sảng khoái, tận đến lúc mặt trời lên cao mới chịu dậy.

ẹ Lục nhìn thấy, bật cười: “Đóng cửa tu luyện xong rồi hả?”
 
Chuyến Tàu Về Phía Nam
Chương 26


Bà còn chưa kịp nói hết câu, đã thấy Mục Thời đi ra từ sau lưng Lục Uyển Hà.

Bà sững người vài giây, rồi mới phản ứng kịp: “Hai đứa… hai đứa…”

Lục Uyển Hà ngượng ngùng cười, vội vàng chuyển chủ đề: “Chỉ là ngoài ý muốn thôi! Ngoài ý muốn!”

mẹ Lục còn định nói gì đó, Lục Uyển Hà đã ôm lấy bản nhạc vừa viết xong, kéo Mục Thời đi nhanh như gió:

“mẹ ơi, con đi tìm Vi Nhạc Tranh nhé, có gì tối về nói!”

Mãi đến tối mới về nhà.

Lục Uyển Hà chỉ mang theo năm bản nhạc, định là thử phản ứng trước.

Không ngờ Vi Nhạc Tranh mới nhìn lời và giai điệu thôi đã không ngớt lời khen ngợi.

Cô ấy còn rút cả guitar ra, bảo Lục Uyển Hà đệm hát thử.

Năm bài đều nghe xong, nhìn ánh mắt sáng rực của Vi Nhạc Tranh, Lục Uyển Hà bất giác rụt người lại.

“Thế nào rồi?” Mục Thời lên tiếng hỏi.

Vi Nhạc Tranh chẳng thèm liếc anh một cái, chỉ nhìn Lục Uyển Hà đầy phấn khích: “Còn bài nào như thế này nữa không? Tôi lấy hết!”

Được công nhận là một chuyện vô cùng lớn lao.

Trái tim vẫn còn lo lắng của Lục Uyển Hà cuối cùng cũng được thả lỏng.

Vi Nhạc Tranh nâng niu mấy bài hát như báu vật, chỉ vào một tờ trong số đó: “Bài này đặc biệt lắm.”

Lục Uyển Hà nhìn lại — ngạc nhiên phát hiện đây không phải một bản hit cô chép lại từ ký ức đời sau, mà là bài cô từng sáng tác ở kiếp trước.

Sau đó chỉ chỉnh sửa sơ qua.

Vốn định đem ra cho đủ số, không ngờ lại lọt vào mắt xanh của Vi Nhạc Tranh.

Cô không kìm được tò mò, hỏi: “Sao chị bảo bài này đặc biệt?”

Qua một buổi chiều tiếp xúc, Lục Uyển Hà đã nhận ra Vi Nhạc Tranh thật sự là người tài.

Con mắt chọn bài cực kỳ sắc bén, hiểu rõ xu hướng thị trường, có thể nhìn ra những điểm tinh tế mà người khác bỏ qua.

Chính vì vậy mà câu nói đó, thật sự là xuất phát từ tận đáy lòng.

“Giai điệu bài hát này rất buồn, nhưng lời thì lại mộc mạc, rõ ràng chỉ là những câu từ đơn giản, nhưng từng chữ đều chạm vào tim.”

Vi Nhạc Tranh vừa lật bản nhạc, vừa chỉ vào một đoạn, nói tiếp:

“Những bản tình ca buồn tôi nghe không ít, nhưng hiếm có đoạn chuyển thế này.”

Cô cầm guitar, bắt đầu gảy.

Âm nhạc từ đầu ngón tay cô tuôn trào như dòng suối nhỏ len lỏi vào tim người.

Rồi đột ngột im lặng một nhịp, kế đó lại dâng trào như biển lớn vỗ vào lòng.

“Đoạn này xóa tan toàn bộ sự uể oải ở phía trước, tạo nên một cảm giác buông bỏ đầy quyết đoán, giống như một người đã từng chết đi sống lại, quyết tâm làm lại từ đầu vậy!”

Càng nói, Vi Nhạc Tranh càng cười tươi:

“Hiếm có đấy, sao cô nghĩ ra được như vậy?”

Lục Uyển Hà nhìn ánh mắt đầy tha thiết của cô, chỉ biết cười gượng.

…Bởi vì cô thật sự từng chết một lần, mới có được dũng khí và quyết tâm như hôm nay.

Nhưng chuyện đó… đâu thể nói cho người khác biết.

Lục Uyển Hà lập tức chuyển chủ đề:

“Nếu chị thấy bài này ổn, vậy khi nào mình lên đường tới Cảng Thành?”

“Ngày mai luôn!”

Vi Nhạc Tranh hớn hở, thậm chí còn thì thầm một câu: “Lần này chắc giao bài cho sư tỷ được rồi…”

Lục Uyển Hà bật cười, quay sang tạm biệt Mục Thời:

“Muộn quá rồi, em phải về thôi.”

Mục Thời gật đầu, nhưng ánh mắt lại dính chặt lấy cô, lặng lẽ đi theo đến tận cửa.

Cô sắp bước ra ngoài, anh vẫn không chịu buông tay.

Lục Uyển Hà bất lực nhìn dáng vẻ dính người của anh, bật cười cưng chiều:

“Anh cứ kéo em thế này, em về sao được?”

Cô hất tay mấy cái vẫn không thoát nổi, thậm chí anh còn cố tình tiến sát thêm chút nữa.

“Một cái hôn đi.”

Mục Thời nói khẽ, giọng mang ý cười, “Hôn anh một cái là cho em đi.”

Lục Uyển Hà nhíu mày khó hiểu, đưa tay lên má anh, xấu xa bóp nhẹ vài cái:

“Anh đang uy h**p em đấy à?”

Mục Thời không phản kháng, chỉ cúi đầu cho cô tùy ý làm, đôi mắt đào hoa phủ một lớp sương mỏng, nhìn lên với ánh mắt tội nghiệp, giọng nói đứt đoạn:

“Không… không phải uy h**p… là… cầu xin.”

Giọng anh như mèo con làm nũng khiến Lục Uyển Hà cảm thấy mình như đang bắt nạt người ta, đành ngừng tay.

“Là xin em hôn anh một cái…” Giọng anh kéo dài, như thể làm nũng.

Lục Uyển Hà mềm lòng như nước, thở dài một tiếng:

“Thật là, chẳng làm gì được anh.”

Cô kéo cổ anh xuống, ngẩng đầu, hôn lên môi anh một cái thật nhẹ.

Chỉ là một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.

Mục Thời còn muốn tiến thêm, nhưng bị cô dùng một ngón tay ngăn lại:

“Không được đâu.”

Lục Uyển Hà khẽ cười, trong mắt lấp lánh ánh tinh nghịch, đẩy nhẹ anh ra:

“Em còn phải về bàn với ba mẹ về anh, mà để lại dấu vết thì không hay đâu.”
 
Chuyến Tàu Về Phía Nam
Chương 27: Hoàn


Nói rồi liền xoay người rời đi.

Mục Thời lầm bầm siết chặt nắm tay:

“Anh đi với em——”

Lục Uyển Hà quay lại đóng cửa: “Không cần, em tự nói!”

Mục Thời không biết Lục Uyển Hà bàn gì với ba mẹ.

Chỉ biết hôm sau, khi ra bến tàu, ba Lục – người luôn quý mến anh – lại tỏ vẻ lạnh lùng.

Mẹ Lục thì ngược lại, còn nhiệt tình hơn trước, nắm tay anh hỏi han đủ chuyện.

Lục Uyển Hà vội vàng ngăn họ tiễn, kéo Mục Thời và Vi Nhạc Tranh lên tàu.

“Ba em là kiểu ba vợ nghiêm khắc, thấy anh chủ động từ sớm, âm thầm lên kế hoạch theo đuổi con gái mình, nên nhìn đâu cũng thấy không thuận mắt.”

Gió biển thổi mát rượi, trên boong tàu, Lục Uyển Hà vừa hóng gió vừa giải thích.

Mục Thời nghe đến hai chữ “ba vợ” thì lòng liền nhẹ bẫng.

“Ba em nói đúng đấy, anh đúng là đã có mưu đồ từ lâu, chỉ chờ thời cơ bùng nổ thôi.”

Anh cười khoái chí, hôn nhẹ lên má cô như được khen thưởng.

Lục Uyển Hà ngẩn ra, rồi lại bật cười, lắc đầu chẳng trách móc.

Gió biển lồng lộng, cô nhìn về phía Cảng Thành xa xa, tựa như có thể ngửi thấy mùi vị của tự do.

Sau đó, mọi chuyện thuận lợi như phim truyền hình.

Những bài hát của cô vừa tung ra đã gây sốt khắp Cảng Thành và nội địa. Cô không nhận chia lợi nhuận, chỉ yêu cầu quy đổi thành cổ phần.

Sự nghiệp của Lục Uyển Hà bận rộn hơn hẳn, cô thường xuyên bay qua lại giữa CảngThành và Thâm Thị, cũng đi khắp cả nước để tham dự các sự kiện.

Mạng lưới quan hệ ngày càng vững chắc, công ty gia đình cũng chuyển từ buôn băng lậu sang đại lý chính thức, đi vào quỹ đạo.

Sau này, khi làn sóng cải cách lan đến ngành giải trí, công ty văn hóa do chính cô lập ra cũng thuận lợi niêm yết lên sàn.

Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua như vậy, đến khi cô dừng lại nhìn, mới giật mình nhận ra đã năm năm trôi qua.

Năm năm sau.

Thành phố Thâm hiếm khi có tuyết.

Người người vui mừng khôn xiết, trẻ con đội mũ, đeo găng tay nô đùa khắp quảng trường, công viên, tiếng cười rộn vang như đại dương.

Bên trong căn nhà ấm áp, Lục Uyển Hà đẩy cửa sổ, quấn chăn mỏng, bưng tách trà nóng đứng bên cửa sổ ngắm tuyết rơi.

Cô vừa công tác về nửa tháng, sáng nay vừa xuống sân bay, đã bị Mục Thời mang về nhà cũ, đến tối mịt mới chịu để cô ra khỏi phòng.

“Có tuyết à?”

Mục Thời từ phía sau ôm lấy cô, tay siết quanh eo, cằm đặt lên hõm cổ, cùng cô ngắm tuyết rơi.

Bị anh quấn quýt cả buổi chiều, giờ ngửi thấy mùi hương trên người anh, tai cô đỏ bừng.

“Tuyết rơi lâu rồi…”
ngoài chơi tuyết rồi.”

Mục Thời đã no nê, cũng không giận, chỉ nắm lấy tay cô, bật cười:

“Tuyết có gì mà chơi… Mình có thể tiếp tục chơi trò khác.”

Môi anh in lên cổ cô một nụ hôn, giọng nói đầy ám muội.

Đỏ ửng từ tai lan sang má.

Lục Uyển Hà vừa xấu hổ vừa tức, cắn răng muốn thoát khỏi vòng tay anh:

“Chơi cái gì mà chơi, em không chơi nữa!”

Cô bị anh làm cho người mỏi nhừ, trên da vẫn còn đầy dấu hôn ám muội, thậm chí còn…

“Anh là chó à? Sao còn cắn người!”

Lục Uyển Hà giơ tay trái lên, thấy ngay một dấu răng nhàn nhạt ở ngón áp út.

Mục Thời vội vàng ôm cô dỗ dành: “Anh sai rồi, tha cho anh nhé.”

Anh lại làm ra vẻ tội nghiệp, khiến Lục Uyển Hà không nỡ giận, chỉ gõ nhẹ vào người anh mấy cái.

Thấy cô bình thường lại, Mục Thời khẽ cười, cầm lấy tay cô:

“Nhưng em có thấy… dấu này giống gì không?”

Lục Uyển Hà ngẩn ra, nhíu mày:“Giống… một cái nhẫn?”

Cô vừa dứt lời, ngón tay liền trĩu xuống — một chiếc nhẫn kim cương đã được đeo vào.

Mục Thời nhẹ nhàng đẩy nhẫn đến tận gốc ngón tay.

Lục Uyển Hà hoàn toàn đơ người, nhìn chiếc nhẫn thật lâu không nói được gì.

Mãi đến khi Mục Thời cúi đầu, hôn lên môi cô:

“Chúng ta kết hôn nhé.”

Cô nhìn vào đôi mắt trong sáng ấy, cảm thấy cả trái tim tràn ngập hạnh phúc.

Nước mắt và lời nói cùng rơi xuống.

Cô nghe thấy giọng mình run rẩy:

“Được.”

Ngoài cửa sổ, tuyết vẫn rơi.

Bọn họ hôn nhau trong nước mắt, trao nhau lời hứa suốt một đời.

— Toàn văn hoàn —
 
Back
Top Bottom