Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuyến Tàu Về Phía Nam

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNVUn36JU7rVGPgnldiMPg8eagRXdne52ed5M0uRwR2lQZWKkq4WT6TwqKbGwEF5Z6N7RPs3Dj6voLwSR7SOiOsxe8raNUVOBChD5o1j8EKC3SmA8Bp27ROwBVoxE8ue45pCdgmqOuHR2nyNjfFh0id=w215-h322-s-no-gm

Chuyến Tàu Về Phía Nam
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Trọng Sinh
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

“Chào đồng chí, tôi đến để nộp đơn xin ly hôn.”

Mười phút sau, Lục Uyển Hà cầm bản đơn ly hôn mới tinh, sải bước rời khỏi trụ sở văn phòng.

Cô nhìn chằm chằm ba chữ “Nghiêm Diêu Phong” in rõ trên đó, tim như bị ai đó đâm một nhát, suy nghĩ trôi dạt về tận quá khứ.

Nghiêm Diêu Phong là chồng cô, cũng là người mà kiếp trước cô đã yêu suốt cả đời.

Nhưng người tình đầu của anh — Từ Anh Thục — lại là cái gai chẳng thể gỡ bỏ giữa hai người họ.

Họ đã không chỉ một lần cãi nhau vì Từ Anh Thục, cũng chính những cuộc cãi vã đó đã bào mòn sạch sẽ tình cảm giữa hai người.

Kiếp trước, trước lúc lìa đời, cô chỉ muốn được gặp anh một lần cuối, nhưng đổi lại chỉ là lời từ chối lạnh lùng của anh:

“Nhà Anh Thục có việc, tôi phải đến xem.”

Trái tim Lục Uyển Hà hoàn toàn nguội lạnh.​
 
Chuyến Tàu Về Phía Nam
Chương 1


“Chào đồng chí, tôi đến để nộp đơn xin ly hôn.”

Mười phút sau, Lục Uyển Hà cầm bản đơn ly hôn mới tinh, sải bước rời khỏi trụ sở văn phòng.

Cô nhìn chằm chằm ba chữ “Nghiêm Diêu Phong” in rõ trên đó, tim như bị ai đó đâm một nhát, suy nghĩ trôi dạt về tận quá khứ.

Nghiêm Diêu Phong là chồng cô, cũng là người mà kiếp trước cô đã yêu suốt cả đời.

Nhưng người tình đầu của anh — Từ Anh Thục — lại là cái gai chẳng thể gỡ bỏ giữa hai người họ.

Họ đã không chỉ một lần cãi nhau vì Từ Anh Thục, cũng chính những cuộc cãi vã đó đã bào mòn sạch sẽ tình cảm giữa hai người.

Kiếp trước, trước lúc lìa đời, cô chỉ muốn được gặp anh một lần cuối, nhưng đổi lại chỉ là lời từ chối lạnh lùng của anh:

“Nhà Anh Thục có việc, tôi phải đến xem.”

Trái tim Lục Uyển Hà hoàn toàn nguội lạnh.

Không ngờ khi mở mắt ra lần nữa, cô lại quay về năm 1989 — năm thứ ba sau khi kết hôn với Nghiêm Diêu Phong.

Có cơ hội sống lại một lần, cô muốn cắt đứt hoàn toàn quan hệ với anh, rời khỏi nơi đau lòng này.

Chỉ là… ánh mắt Lục Uyển Hà dừng lại trên ngày tháng ghi trên đơn, khẽ nhíu mày.

“Ngày 2 tháng 5… sao lại trùng hợp thế này?”

Cô nhớ rõ, đó là ngày Từ Anh Thục đến khu nhà quân đội.

Quả nhiên, ngẩng đầu lên, Lục Uyển Hà đã thấy chiếc xe jeep màu xanh quân đội quen thuộc đỗ trước cổng doanh trại.

Nghiêm Diêu Phong vừa xuống xe đã vòng sang bên phụ, mở cửa cho Từ Anh Thục.

Anh mặc quân phục thẳng thớm, động tác cúi người mở cửa vô cùng lịch thiệp, hàng mi cụp xuống đầy dịu dàng.

Cảnh tượng y hệt kiếp trước đó, một lần nữa đâm sâu vào mắt cô.

Trái tim cô khẽ run lên, còn chưa kịp phản ứng, tay đã bị Nghiêm Diêu Phong nắm lấy.

“Uyển Hà, đây là Từ Anh Thục. Cô ấy mới đến đơn vị, còn lạ nước lạ cái, em giúp đỡ cô ấy nhé.”

Từ Anh Thục nghe vậy liền xua tay từ chối: “Sao dám làm phiền chị Uyển Hà? Diêu Phong, anh vẫn nhớ tình nghĩa hồi nhỏ mà giúp đỡ em thế này, em đã thấy cảm kích lắm rồi…”

Lời lẽ nghe như cảm ơn, nhưng Lục Uyển Hà lại thấy lạnh cả người.

Đây mà là cảm kích sao? Rõ ràng là đang khoe khoang rằng cô ta đã quen biết Nghiêm Diêu Phong từ nhỏ, địa vị trong lòng anh không hề tầm thường.

Chỉ tiếc là kiếp trước cô lại quá ngốc, chẳng nghe ra ẩn ý trong lời nói đó, còn ngây ngốc gật đầu phụ họa theo.

Giờ thì nghe ra rồi.

Nhưng cô cũng chẳng để tâm nữa.

Lục Uyển Hà nở nụ cười đúng mực, chỉ khẽ gật đầu coi như chào hỏi: “Tôi còn chút việc, xin phép đi trước.”

Nghiêm Diêu Phong thấy thái độ xa cách của cô, hơi sững người, không nhịn được hỏi: “Em vừa đi đâu về vậy?”

Lục Uyển Hà cầm chặt bản đơn ly hôn trong tay, còn đang phân vân có nên trả lời hay không thì chợt nghe tiếng Từ Anh Thục reo lên đầy kinh ngạc.

“Diêu Phong, đây là căn nhà anh xin cho em sao? Rộng quá! Còn có cả sân nhỏ nữa, đẹp thật đấy!”

Ánh mắt Nghiêm Diêu Phong lập tức bị cô ta thu hút.

Anh nhìn Từ Anh Thục với vẻ mặt rạng rỡ, giọng nói dịu dàng chưa từng thấy:

“Anh nhớ em thích trồng hoa, nên cố tình xin căn này cho em. Em thích là tốt rồi.”

Lục Uyển Hà nhìn theo, trong lòng thoáng chốc chấn động.

Căn nhà này… là căn mà lúc trước cô ưng ý ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Chỉ vì sân vườn ở đây giống hệt sân nhà cũ của cô, khiến cô vừa nhìn đã thấy ấm lòng.

Thế nhưng khi cô ngỏ ý muốn xin căn này, Nghiêm Diêu Phong lại bảo:

“Sân có hoa cỏ dễ thu hút muỗi, hay là mình lên căn tầng trên nhé.”

Thì ra không phải vì sợ muỗi… mà là vì căn nhà này, vốn dĩ không phải để cho cô.

Kiếp trước của cô, sao lại không nhận ra điều đó sớm hơn chứ?

Ngực Lục Uyển Hà nghẹn lại, nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, cô nhìn xuống tờ đơn ly hôn trong tay mình.

Dù sao cô cũng đã quyết định rời đi, căn nhà này, Nghiêm Diêu Phong muốn cho ai ở thì cứ cho đi.

Trong lòng cô dần trút bỏ được gánh nặng, không thèm để tâm đến hai người kia nữa, xoay người bước lên lầu.

Vừa vào nhà, việc đầu tiên cô làm là gọi điện về quê.

Nghe thấy đầu dây bên kia bắt máy, cô không kìm được mà cất tiếng:

“Mẹ ơi, dạo nữa con về thăm mẹ được không?”

Kiếp trước, cô luôn theo sát bên Nghiêm Diêu Phong, rất ít khi về thăm mẹ, thậm chí đến lần gặp cuối cũng chẳng kịp.

Lần này sống lại, cô không chỉ muốn ly hôn, mà còn muốn bù đắp những gì đã thiếu sót với mẹ, ở bên cạnh bà và thật lòng hiếu thảo.

Giọng mẹ cô vang lên từ điện thoại, vui mừng khôn xiết:

“Được được được, con gái ngoan về thì mẹ vui lắm! Lần này về tính ở bao lâu vậy?”

“Ở lâu lắm mẹ ạ.”
Lục Uyển Hà nhìn tờ đơn ly hôn trong tay, giọng bình thản.
“Mẹ ơi, con định ly hôn rồi.”

Đầu dây bên kia im lặng hai giây, rồi ngay sau đó là giọng nói đầy lo lắng của mẹ cô:

“Con gái sao lại muốn ly hôn? Ở trong quân khu bị ức h**p à? Hay là Nghiêm Diêu Phong không tốt với con? Con nói cho mẹ nghe đi…”

Nghe những lời đầy yêu thương đó, lòng Lục Uyển Hà mềm nhũn, khóe mắt đỏ hoe.

Kiếp trước, vào lúc cô và Nghiêm Diêu Phong cãi nhau kịch liệt nhất, mẹ cô cũng từng lo lắng mà an ủi như vậy.
 
Chuyến Tàu Về Phía Nam
Chương 2


Còn khuyên cô:
“Cùng lắm thì ly hôn! Mẹ nuôi được con, mẹ không để con gái ngoan của mẹ bị ai bắt nạt đâu!”

Nhưng kiếp trước cô lại quá cứng đầu, sống chết không chịu nhắc đến chuyện ly hôn.

Khi đó cô thật ngốc, cứ nghĩ chỉ cần mình đối xử với Nghiêm Diêu Phong tốt hơn, thì sẽ có ngày làm anh cảm động.

Sống lại lần nữa, cuối cùng cô cũng hiểu ra — không muốn phí thời gian vô nghĩa nữa.

“Mẹ, mẹ đừng lo, con không bị ai bắt nạt cả.”
Lục Uyển Hà nhẹ nhàng giải thích:
“Con chỉ thấy mệt mỏi quá rồi… không muốn yêu nữa.”

Lúc này mẹ cô mới dừng lại, khẽ thở dài một tiếng, dịu dàng nói:
“Được rồi, mẹ đợi con về.”

Một câu nói thôi cũng khiến mắt Lục Uyển Hà lập tức nhòe nước.

Dù là lúc nào, chỉ có mẹ là luôn vô điều kiện đứng về phía cô, cho cô bao dung và yêu thương.

Cô cố nén tiếng nghẹn, gật đầu đáp lời:

“Mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, con… con cúp máy đây.”

Cô vội vàng dập máy, rồi bật khóc thành tiếng như trút hết mọi nỗi uất ức.

May mắn thay, lần này vẫn còn kịp để làm lại tất cả.

Từ nay cô sẽ ở bên mẹ, không rời xa nữa.

Một lát sau, ngoài cửa vang lên tiếng động khẽ.

Lục Uyển Hà vội lau nước mắt, điều chỉnh lại cảm xúc.

Nhưng Nghiêm Diêu Phong vẫn nhận ra đôi mắt đỏ hoe của cô.

Anh nhíu mày, hỏi:
“Sao vậy?”

Lục Uyển Hà lắc đầu, đổi chủ đề:
“Sao anh quay lại? Chiều nay không phải đi đơn vị à?”

Nghiêm Diêu Phong chỉ tiện miệng hỏi một câu, thấy cô không trả lời thì cũng chẳng gặng hỏi, chỉ xoay người đi vào phòng ngủ.

“Hôm nay Anh Thục đến, tôi xin nghỉ phép đặc biệt, chiều tính đưa cô ấy đi dạo quanh đây một vòng cho quen chỗ.”

Nghe vậy, Lục Uyển Hà khựng lại, giọng anh nhẹ nhàng tự nhiên như không, khiến tim cô như bị kim đâm từng nhát.

Dù là kiếp này hay kiếp trước, Nghiêm Diêu Phong chưa từng vì cô mà xin nghỉ phép.

Ngay cả lúc cô sảy thai ngoài ý muốn, anh cũng chỉ lạnh nhạt nói:

“Công việc bận lắm, không đi được, em cứ nghỉ ngơi cho tốt ở nhà.”

Khi ấy cô nghĩ, là vợ lính thì phải chấp nhận hy sinh. Nhưng giờ mới hiểu…

Thì ra anh không phải không thể xin nghỉ — mà là cô không xứng để anh làm vậy.

Lục Uyển Hà cười khổ, từ từ buông lỏng bàn tay đang siết chặt.

Dù sao cũng đã quyết định ly hôn, mấy chuyện này, có buồn cũng chẳng để làm gì.

Cô nghĩ vậy, ngẩng đầu nhìn anh, lạnh nhạt nói:
“Nghiêm Diêu Phong, tôi có chuyện muốn nói với anh—”

Nhưng chưa kịp nói hết câu thì bị tiếng gõ cửa cắt ngang.

“Diêu Phong, anh chuẩn bị xong chưa? Em xuống dưới đợi anh trước nhé.”

Giọng Từ Anh Thục vang lên ngoài cửa.

Nghiêm Diêu Phong nghe thấy lập tức tăng tốc thay đồ, mặc áo khoác vào, ánh mắt tràn đầy sốt ruột:

“Xong ngay đây!”

Ngực Lục Uyển Hà nghẹn cứng, những lời định nói bị chặn lại nơi cổ họng.

Nghiêm Diêu Phong chỉ liếc cô một cái rồi vứt lại một câu:
“Có gì để tối tôi về rồi nói.”

Sau đó liền vội vã biến mất khỏi cửa.

Thậm chí anh còn chẳng hỏi cô có muốn đi cùng không.

Nếu là trước đây, Lục Uyển Hà nhất định sẽ mặt dày đi theo, rồi lại ghen tuông vô ích, tự khiến bản thân khó chịu.

Nhưng bây giờ, cô chỉ lặng lẽ thu lại ánh mắt, đặt đơn ly hôn lên bàn, rồi đi làm chuyện của mình.

Tối thì tối.
Chỉ cần Nghiêm Diêu Phong chịu ký vào đơn ly hôn, cô sẵn sàng chờ.

Tối hôm đó, Lục Uyển Hà ôm tâm trạng ấy, chờ anh đến tận nửa đêm.

Khi cô gần như tin rằng anh sẽ không về nữa, một tia sáng vụt qua khung cửa sổ, phía dưới vang lên tiếng xe ô tô dừng lại.

Lục Uyển Hà bước tới cửa sổ, nhìn xuống — chỉ một cái liếc qua cũng đủ khiến cô chết lặng.

Dưới lầu, ngay trước chiếc xe jeep đang bật đèn, Nghiêm Diêu Phong đang ôm chặt Từ Anh Thục trong vòng tay.

Tim Lục Uyển Hà lỡ một nhịp, cô theo phản xạ kéo rèm lại.

Cô đâu phải lần đầu biết Nghiêm Diêu Phong vẫn chưa dứt tình với Từ Anh Thục, có gì đáng để đau lòng?

Đúng lúc ấy, có tiếng động ngoài cửa — Nghiêm Diêu Phong bước vào.

Anh không ngờ cô vẫn còn thức, hơi khựng lại, vẻ mặt thoáng bối rối.

“Lần sau không cần đợi tôi, cứ ngủ trước đi.”

Nghe câu nói tưởng như quan tâm ấy, Lục Uyển Hà chỉ thấy chua chát.

Nghiêm Diêu Phong đâu phải lo cô mất ngủ — anh chỉ sợ cô phát hiện ra mối quan hệ mập mờ giữa anh và Từ Anh Thục.

Lòng cô lạnh ngắt, đang định lên tiếng thì thấy anh lảo đảo một cái.

Cô theo bản năng đưa tay đỡ lấy, nhưng ngay lập tức ngửi thấy mùi rượu nhè nhẹ trên người anh.

“Anh uống rượu à?” — Lục Uyển Hà kinh ngạc hỏi.

Nghiêm Diêu Phong xưa nay luôn nghiêm khắc với bản thân, rượu không chạm môi.
Vậy mà hôm nay lại phá lệ?
 
Chuyến Tàu Về Phía Nam
Chương 3


Anh gật đầu, trong mắt ánh lên sự dịu dàng hiếm có như thể đang nhớ đến điều gì đó:

“Hôm nay tâm trạng tốt nên uống một chút.”

Lục Uyển Hà khựng lại.

Không cần hỏi cũng biết, tâm trạng tốt là vì Từ Anh Thục.

Cô mím môi, rút tay lại, bình tĩnh nói:

“Tôi đợi anh đến giờ là có chuyện muốn nói.”

Giọng điệu cô nghiêm túc, khác hẳn vẻ dịu dàng ngày thường, nhưng Nghiêm Diêu Phong lại chẳng để ý.

Anh uể oải xua tay, day trán:
“Để mai nói đi, tôi mệt rồi.”

Trước kia nghe câu này, Lục Uyển Hà sẽ ngoan ngoãn gật đầu, còn ân cần xoa bóp vai cho anh, rót nước cho anh nghỉ ngơi.

Nhưng hôm nay, cô chẳng màng đến nữa, chỉ lạnh nhạt nói:

“Chúng ta ly hôn đi.”

Nghiêm Diêu Phong ngớ người, khó tin nhìn cô:
“Em nói gì cơ?”

Lục Uyển Hà rút tờ đơn ly hôn đã ký sẵn ra, đặt trước mặt anh:
“Tôi ký rồi, chỉ chờ anh ký nữa thôi.”

Ánh mắt dứt khoát, bình thản của cô khiến sắc mặt Nghiêm Diêu Phong trầm xuống.

“Lại giở trò gì đây? Năm đó em tốn bao nhiêu công sức để gả vào nhà này, còn thề sống thề chết không ly hôn, em quên rồi à?”

Nghe đến đây, tay Lục Uyển Hà siết chặt tờ đơn ly hôn.

Năm đó đúng là cô rung động trước anh từ cái nhìn đầu tiên, sẵn sàng từ bỏ cơ hội tương lai, từ Thâm Thành đuổi đến tận Bắc Hoa quân khu.

Mất hai năm trời mới làm ấm nổi trái tim lạnh như đá của anh.

Nhưng về sau…

Cô nhìn gương mặt Nghiêm Diêu Phong, trong đầu toàn là hình ảnh của những cuộc cãi vã vì Từ Anh Thục trong kiếp trước.

Lần nào cũng kết thúc trong thất vọng, lần nào cũng là cô tự hạ thấp mình, bỏ qua lòng tự trọng để làm lành.

Cô thật sự mệt mỏi rồi.

Trái tim Nghiêm Diêu Phong không phải đá, mà là anh yêu người khác, không phải cô.

Cô thở dài:
“Nghiêm Diêu Phong, tôi mệt rồi. Tôi không muốn yêu anh nữa. Xin hãy để tôi rời đi.”

Ánh mắt Nghiêm Diêu Phong càng trở nên lạnh lẽo, như có một cơn giông đang tích tụ trong đáy mắt anh.

“Lúc đầu là em đòi kết hôn, giờ lại đòi ly hôn. Em nghĩ hôn nhân là trò đùa à?!”

Lục Uyển Hà run lên một chút, định mở lời thì bị anh ngắt lời thô bạo:

“Tôi tuyệt đối không đồng ý ly hôn! Nói đến đây là hết, đừng nhắc lại nữa!”

Nói xong, anh xoay người đi thẳng vào nhà tắm, tờ đơn ly hôn vẫn bị vứt trên bàn, không buồn liếc nhìn.

Chỉ còn lại Lục Uyển Hà, đứng im trong tiếng nước róc rách vang ra từ phòng tắm, cảm thấy lòng mình từng chút, từng chút chìm xuống.

Tối hôm đó, cô trằn trọc suốt đêm trong phòng khách mà không sao chợp mắt.

Sáng hôm sau, Lục Uyển Hà dậy rất sớm.

Cô định sẽ nói chuyện rõ ràng một lần nữa với Nghiêm Diêu Phong. Nhưng vừa mở cửa, liền thấy Từ Anh Thục đang ngồi một mình bên bàn ăn.

Từ Anh Thục mỉm cười chào hỏi:
“Chị dậy rồi à?”

Cô ta chỉ tay vào bàn ăn:
“Diêu Phong làm bữa sáng gọi em đến ăn, còn anh ấy thì có việc phải đi trước rồi. Chị ăn chung luôn nhé?”

Bước chân Lục Uyển Hà khựng lại. Nhìn bàn ăn trước mắt, ánh mắt cô trở nên phức tạp.

Nhiều năm qua, luôn là cô chăm sóc Nghiêm Diêu Phong. Cô thậm chí còn không biết anh biết nấu ăn…

Lục Uyển Hà hiểu rất rõ, lời mời gọi của Từ Anh Thục chẳng qua chỉ là một kiểu khoe khoang và khiêu khích khác.

Cô chẳng buồn đáp lại, khoác áo rồi bước ra cửa.

Nhưng đúng lúc ấy, Từ Anh Thục lên tiếng:

“Chắc chị thấy hết chuyện tối qua rồi nhỉ?”

“Trong lòng Diêu Phong vẫn còn em. Em khuyên chị nên ly hôn sớm đi, đừng chen vào chuyện tình cảm giữa bọn em nữa!”

Lục Uyển Hà chỉ thấy nực cười. Cô mở toang cánh cửa, lạnh lùng nhìn Từ Anh Thục.

“Cô nói to lên đi, để cả khu này nghe xem tôi chen vào tình cảm giữa cô và chồng tôi kiểu gì?”

Từ Anh Thục lập tức cứng họng, mặt khi thì đỏ, khi thì tái, trừng mắt nhìn cô đầy oán hận.

Lục Uyển Hà nhếch môi cười khẩy, nói thẳng:

“Tôi đúng là muốn ly hôn với Nghiêm Diêu Phong đấy, chỉ tiếc là anh ta không đồng ý. Cô rảnh thì đi thuyết phục anh ta hộ tôi!”

Nói xong, cô chẳng buồn để tâm đến vẻ mặt sững sờ của Từ Anh Thục, đóng cửa bỏ đi.

Lục Uyển Hà đạp chiếc xe đạp cũ đến thẳng ga tàu.

Cô xếp hàng cả buổi sáng mới mua được tấm vé sớm nhất để về Thâm Thành — ba ngày sau.

Cầm tấm vé trong tay, Lục Uyển Hà cuối cùng cũng thấy nhẹ nhõm.

Chỉ ba ngày nữa thôi, cô sẽ có thể dứt khoát rời khỏi quá khứ.

Nhưng vừa về đến nhà, cô đã thấy chiếc xe jeep quen thuộc dừng dưới lầu. Nghiêm Diêu Phong và Từ Anh Thục đang đứng cạnh xe nói chuyện.

“Diêu Phong, thật sự làm phiền anh quá. Không chỉ giúp em tìm nhà mà còn tìm cho em công việc ở trường Nhất Trung…”

Lục Uyển Hà vừa đi tới đã nghe thấy câu này, lập tức khựng lại.

Giáo viên âm nhạc trường Nhất Trung?
 
Chuyến Tàu Về Phía Nam
Chương 4


Cô lập tức nhớ lại chuyện kiếp trước, cũng chính vào thời điểm này, cô âm thầm ôn luyện để thi vào vị trí đó.

Lúc biết mình đậu, cô còn vui mừng chuẩn bị tạo bất ngờ cho Nghiêm Diêu Phong.

Nhưng lại bất ngờ nhận được cuộc gọi từ trường báo rằng vị trí đã được chuyển cho người khác — là Từ Anh Thục.

Khi ấy cô phẫn nộ đến tìm Nghiêm Diêu Phong đòi công bằng, thì chỉ nhận lại được những lời khiến lòng tan nát:

“Là tôi bảo Anh Thục đi. Cô ấy học sư phạm, biết chơi đàn, đương nhiên nên là cô ấy.”

“Còn em ngoài việc hát được mấy bài, thì còn biết làm gì?”

Khi Nghiêm Diêu Phong nói những lời ấy, ánh mắt lạnh lùng như băng. Anh dường như quên mất, chính vì kết hôn với anh mà cô đã từ bỏ con đường nâng cao chuyên môn âm nhạc.

Cô đau đến tột cùng, hai người cãi nhau to một trận, chiến tranh lạnh suốt nửa tháng — cuối cùng cũng là cô chủ động xuống nước trước…

Từ Anh Thục nhìn thấy cô, chủ động chào hỏi:

“Chị à, Diêu Phong sợ em không quen đường nên mới đưa em đi báo danh thôi, chị sẽ không giận chứ?”

Lục Uyển Hà thu lại mạch suy nghĩ, ngẩng đầu lên, chạm ngay ánh mắt phức tạp của Nghiêm Diêu Phong.

Nhưng trong lòng cô, chẳng gợn lên nổi chút sóng nào.

Dù sao cũng sắp rời đi, công việc này cô cũng không làm được nữa, thì còn để tâm làm gì?

Đến Thâm Thành rồi, cô sẽ bắt đầu lại, tiếp tục theo đuổi giấc mơ của chính mình.

Lục Uyển Hà khẽ lắc đầu, chỉ nhìn Nghiêm Diêu Phong rồi nói bình thản:

“Tối nay anh về sớm một chút, em có chuyện muốn nói.”

Nói xong, cô không để ý đến ánh mắt tối sầm của anh, xoay người lên lầu.

Buổi tối, Lục Uyển Hà nấu một bàn ăn thật tươm tất.

Nghiêm Diêu Phong vừa về thấy vậy, lập tức nhíu mày:
“Nấu nhiều thế này làm gì?”

Anh dừng lại một lát, như vừa nghĩ tới điều gì đó, rồi nói tiếp:
“Chuyện đơn ly hôn coi như bỏ qua đi, em cũng không cần áy náy.”

Lục Uyển Hà ngẩn người, mất vài giây mới hiểu được ý anh.

Có lẽ vì bao lần trước cô đều là người chủ động xin lỗi, nên lần này anh mới nghĩ bữa cơm này là cách cô làm lành.

Lục Uyển Hà khẽ kéo khóe môi, giọng bình thản:

“Em không phải đang xin lỗi. Em chỉ nghĩ, bữa cơm cuối cùng nên nghiêm túc một chút, coi như chia tay trong êm đẹp.”

Nét mặt Nghiêm Diêu Phong vừa mới dịu lại liền lập tức trầm xuống.

“Em vẫn còn muốn ly hôn à?”

Lục Uyển Hà gật đầu:
“Phải.”

Cô đẩy tờ đơn ly hôn về phía anh:
“Dù sao thì người anh yêu cũng đâu phải là—”

Tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên, cắt ngang lời cô.

“Chị à, hai người ăn cơm chưa? Em nấu ít món quê nhà, biết Diêu Phong thích ăn nên mang qua cho hai người.”

Giọng Từ Anh Thục vang lên ngoài cửa.

Gần như ngay lập tức, Nghiêm Diêu Phong đã bật dậy, vội vàng ra mở cửa.

Thấy tay Từ Anh Thục đỏ ửng vì bê bát canh nóng, anh lập tức đỡ lấy, giọng đầy xót xa:
“Không cần phải mang tận tay đâu. Nhà có cơm rồi, đủ ăn mà.”

Từ Anh Thục dịu dàng cười:
“Em nhớ anh thích món này nên muốn đích thân mang qua.”

Nhìn hai người họ thân thiết tự nhiên như vậy, lòng Lục Uyển Hà càng thêm lạnh lẽo.

Người Nghiêm Diêu Phong yêu rõ ràng là Từ Anh Thục, vậy tại sao lại không chịu ly hôn với cô?

Tâm trạng rối bời, cô chỉ muốn nhanh chóng giải quyết chuyện ly hôn, nên lên tiếng khách sáo:

“Cơm bọn tôi nhận rồi, nếu không có việc gì khác thì chị về đi.”

Nói rồi, cô định đóng cửa lại.

Nhưng cửa còn chưa kịp khép, một tiếng hét chói tai đột ngột vang lên:

“A—!”

Lục Uyển Hà sững lại, thấy bàn tay Từ Anh Thục đang bị kẹp chặt trong khe cửa!

Khuôn mặt cô ta tái nhợt vì đau, nước mắt lưng tròng, nhìn cô đầy tủi thân:

“Chị à, em chỉ tốt bụng mang đồ ăn đến, sao chị lại đối xử với em như vậy? Tay em còn phải dùng để chơi đàn nữa mà…”

Lục Uyển Hà sững người:
“Tôi không cố ý, là chị tự đưa tay vào…”

Lời còn chưa dứt, Nghiêm Diêu Phong đã đẩy mạnh cô ra, mặt giận dữ cực độ:

“Cô hại người còn định đổ thừa? Cô nghĩ tôi mù chắc?!”

Anh quát lớn, rồi đỡ lấy Từ Anh Thục, vội vã đưa cô xuống xe, lái thẳng đến bệnh viện.

Lục Uyển Hà bị đẩy ngã đập đầu vào cửa, đứng chết trân tại chỗ, lòng lạnh hơn cả gió đêm.

Cô không đi theo, chỉ lặng lẽ đóng cửa lại, tự ăn phần cơm còn lại rồi đi rửa mặt chuẩn bị đi ngủ.

Nhưng suốt đêm cô ngủ không yên, lại mơ thấy cảnh tượng trước lúc chết ở kiếp trước.

Hôm đó cô và Nghiêm Diêu Phong lại cãi nhau vì Từ Anh Thục.

Nhìn bóng lưng anh bỏ đi không quay đầu lại, cô tức đến ngất xỉu.

Tỉnh dậy trong bệnh viện, bác sĩ thông báo:
“Cô bị ung thư vú giai đoạn cuối, phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.”

Cô sợ hãi gọi điện cho Nghiêm Diêu Phong, nhưng chỉ nhận được một câu lạnh lùng:

“Lại là chiêu trò mới của cô à?”

Cô không cam lòng hỏi:
“Nếu tôi sắp chết thật, đây có thể là lần cuối chúng ta gặp nhau. Anh cũng không muốn đến sao?”

Anh trả lời còn lạnh hơn cả băng giá:
“Vì cô mà Anh Thục tự sát, tôi phải ở bên chăm sóc cô ấy!”
 
Chuyến Tàu Về Phía Nam
Chương 5


“Tốt nhất là cô chết thật đi, nếu không hậu quả cô phải gánh sẽ còn đau đớn hơn nhiều!”

Trái tim cô tan nát hoàn toàn. Đến tận lúc ấy, cô mới hiểu rõ — người mà Nghiêm Diêu Phong yêu, mãi mãi chỉ là Từ Anh Thục.

Tỉnh lại từ cơn ác mộng, cảm giác đau buốt vẫn còn vương trong lồng ngực.

Kiếp trước, Nghiêm Diêu Phong đã nói được làm được. Cô chết, anh cũng không đến nhìn một lần.

Kiếp này, cô nhất định sẽ không để bản thân lặp lại bi kịch đó.

Cô trấn tĩnh lại, đứng dậy rửa mặt thay đồ, rồi vào bếp nấu bữa sáng.

Vừa ăn được vài miếng, thì Nghiêm Diêu Phong trở về trong cơn giận dữ, ánh mắt sắc lạnh nhìn cô:

“Anh Thục bị gãy hai ngón tay, đau cả đêm! Vậy mà em không nói xin lỗi lấy một câu, còn ngồi đây ăn sáng ngon lành!”

“Cô ấy nói em ghen tỵ vì cô ấy giành được vị trí giáo viên âm nhạc, nên mới cố ý kẹp tay cô ấy. Lục Uyển Hà, sao em lại độc ác đến thế?”

Bị vu oan trắng trợn như vậy, lửa giận trong lòng Lục Uyển Hà cũng bùng lên.

“Sao? Anh định báo công an bắt tôi à?”

Cảnh tượng này quá quen thuộc với cô.

Kiếp trước cũng thế — bất kể sự thật thế nào, Nghiêm Diêu Phong luôn tin vào những gì Từ Anh Thục nói.

Khi đó cô còn tưởng anh bị Từ Anh Thục lừa gạt.

Nhưng giờ cô đã hiểu — Nghiêm Diêu Phong chẳng bị lừa gì cả.

Chẳng qua là… anh yêu Từ Anh Thục quá nhiều, không nỡ để cô ta chịu bất cứ tổn thương nào.

Nghiêm Diêu Phong không ngờ cô lại phản ứng như vậy, sững người một lúc, trên mặt là sự ghê tởm và thất vọng hiện rõ mồn một.

“Lục Uyển Hà, tôi nói bao nhiêu cũng không khiến em nhận ra sai lầm của mình. Đúng là hết thuốc chữa!”

Lục Uyển Hà bật cười lạnh:

“Tôi hết thuốc chữa thì anh cứ ly hôn với tôi đi. Dù sao trong lòng anh, tôi cũng là kẻ độc ác cơ mà.”

Cô lấy đơn ly hôn và cây bút, đưa về phía Nghiêm Diêu Phong.

Thấy anh do dự, cô cố tình nói thêm:

“Nếu không ký, tôi cũng không dám chắc sau này mình sẽ làm gì với Từ Anh Thục đâu.”

Vừa dứt lời, ánh mắt Nghiêm Diêu Phong thoáng biến sắc.

Anh cau mày, định nói gì đó thì dưới lầu chợt vang lên tiếng vỡ đồ, kèm theo tiếng kêu thất thanh của Từ Anh Thục.

Sự hoảng loạn hiện lên trong mắt anh, theo phản xạ định quay người chạy xuống.

Nhưng Lục Uyển Hà nhanh tay giữ chặt anh lại, giọng cũng trở nên gay gắt:

“Ký vào đơn đi!”

Nghiêm Diêu Phong rõ ràng mất kiên nhẫn:

“Em nhất định phải làm tới mức này à?!”

Thấy cô không nhún nhường, anh nghiến răng, bực bội ký tên lên tờ đơn rồi đập mạnh xuống trước mặt cô.

“Lục Uyển Hà, em đừng hối hận!”

Anh trừng mắt nhìn cô một cái thật sâu rồi bỏ đi.

Lục Uyển Hà nhìn theo bóng anh khuất dần, sau đó mới cúi đầu nhìn xuống tờ giấy ly hôn.

Ba chữ “Nghiêm Diêu Phong” ký rõ ràng, mạnh mẽ — khiến trong lòng cô dâng lên muôn vàn cảm xúc.

Cuối cùng, tất cả cũng chỉ đọng lại trong một tiếng thở dài nhẹ nhõm.

Đơn ly hôn đã ký xong, cô cuối cùng cũng có thể rời đi rồi.

Sau khi ăn sáng xong, Lục Uyển Hà mang theo đơn ly hôn và sổ hộ khẩu đến thành phố làm thủ tục chuyển khẩu.

Nhìn cuốn sổ hộ khẩu mang tên mình, cô có cảm giác như vừa trút bỏ được cả gánh nặng.

Giờ cô và Nghiêm Diêu Phong, cũng như nơi này, đã không còn liên quan gì đến nhau nữa.

Tâm trạng nhẹ nhõm, cô tiện thể đi dạo trong thành phố, mua ít đặc sản và quà mang về cho người nhà.

Khi trở về với hai tay đầy túi lớn túi nhỏ, trời cũng đã về đêm.

Lúc cô chuẩn bị lên lầu thì bất ngờ bị Từ Anh Thục chặn lại.

Cô ta khẽ giơ cánh tay bó bột lên, giọng điệu mang đầy chắc chắn:

“Chị và Diêu Phong ly hôn rồi đúng không?”

Ánh mắt Lục Uyển Hà lướt qua bàn tay đó, nhìn vẻ mặt đầy đắc ý quen thuộc của cô ta, ánh mắt thoáng lạnh đi.

“Cô tự làm gãy ngón tay mình, rồi vu oan cho tôi trước mặt anh ta, chỉ để đẩy nhanh việc ly hôn giữa tôi và Nghiêm Diêu Phong?”

Cô vừa tức vừa buồn cười:

“Vì một người đàn ông mà tự làm tổn thương chính mình, đáng không?”

Từ Anh Thục bị ánh mắt đó chọc giận, nghiến răng:

“Thì sao chứ? Giờ chị cũng đã ly hôn rồi, người chiến thắng là tôi!”

Lục Uyển Hà chỉ thấy nực cười, khẽ lắc đầu, không buồn tranh luận.

“Tránh đường, tôi về nhà.”

Cô đi vòng qua Từ Anh Thục, bước lên lầu.

Từ Anh Thục đứng đơ tại chỗ vài giây rồi mới phản ứng lại:

“Cô đã ly hôn với Diêu Phong rồi, nơi đó đâu còn là nhà cô nữa!”

Cô ta khoanh tay trước ngực, cười khẩy:

“Đừng nói là cô định ly hôn rồi mà vẫn mặt dày bám trụ ở nhà chồng cũ nhé?”

Bước chân Lục Uyển Hà khựng lại, cô quay đầu nhìn cô ta một cái đầy bình thản.

“Không cần cô nhắc. Tôi sẽ rời đi sớm thôi.”

Nói xong, cô quay người tiếp tục lên lầu, không ngoảnh lại lần nào.

Cô đã sớm mua vé xe. Ngày mai, cô sẽ rời khỏi nơi này mãi mãi.

Từ nay về sau, cho dù Từ Anh Thục có dọn vào ở cùng Nghiêm Diêu Phong, cũng chẳng còn liên quan gì đến cô nữa.
 
Chuyến Tàu Về Phía Nam
Chương 6


Tối hôm đó.

Nghiêm Diêu Phong về nhà, thấy bàn ăn trống trơn, chẳng có dấu hiệu gì của bữa cơm tối, thì sững người.

“Em không nấu cơm à?”

Lục Uyển Hà đang buộc tóc bước ra, liếc anh một cái rồi nhẹ nhàng đáp:

“Em nấu một bát mì ăn rồi.”

Nghiêm Diêu Phong nhíu mày chặt hơn, theo bản năng định hỏi:

“Vậy còn anh thì sao?”

Nhưng Lục Uyển Hà đã nhìn thấu tâm tư anh, cười nhạt:

“Lần trước em nấu cả bàn đầy thức ăn mà cuối cùng cũng chỉ uổng phí. Em thấy không cần thiết phải lãng phí nữa.”

Dù sao anh cũng có Từ Anh Thục rồi mà.

Hơn nữa — hai người họ cũng đã ly hôn rồi.

Cô cần gì phải làm cơm cho người chẳng còn là chồng mình?

Nghiêm Diêu Phong sực nhớ lại chuyện đêm hôm đó:

“Anh khi đó không nghĩ là em…”

Lời còn chưa nói hết, từ cánh cửa khép hờ truyền đến tiếng gõ nhẹ.

Từ Anh Thục xuất hiện ở ngưỡng cửa, nhìn vào trong rồi dịu dàng cười với Nghiêm Diêu Phong:

“Diêu Phong, tối nay nhà anh không nấu cơm à? Em gói nhiều bánh chẻo quá, hay là anh xuống ăn một chút đi?”

Nghiêm Diêu Phong khựng lại, liếc nhìn Lục Uyển Hà, vẻ mặt có chút do dự.

Từ Anh Thục nói thêm:

“Bên nhà em có chuyện, cũng tiện thể muốn nói với anh một chút.”

Lúc này, anh mới giãn mày, gật đầu đồng ý.

Trước khi xuống lầu, anh quay đầu nhìn Lục Uyển Hà, do dự một lúc rồi nói:

“Lát nữa anh sẽ quay lại, có chuyện muốn nói với em.”

Dứt lời, anh rảo bước đi xuống.

Lục Uyển Hà lặng lẽ nhìn bóng anh xoay lưng, mãi đến khi cánh cửa khép lại, cô mới khẽ nhếch môi cười.

Khẽ nói một câu:

“Xem ra, đến một lời tạm biệt tử tế cũng không thể có.”

Cô hiểu rất rõ, một khi Nghiêm Diêu Phong đi cùng Từ Anh Thục, thì tối nay chắc chắn sẽ không quay lại nữa.

Lục Uyển Hà thu ánh mắt, quay về phòng nghỉ ngơi.

Sáng hôm sau.

Lục Uyển Hà đặt tờ đơn ly hôn và sổ hộ khẩu cũ nát lên bàn, đè lên đó là chiếc nhẫn và vòng tay mà Nghiêm Diêu Phong đã tặng cô khi kết hôn.

Mọi thứ liên quan đến cô trong căn nhà này, cô đều đã dọn sạch.

Những gì không cần thiết thì vứt bỏ, còn lại cô xếp gọn rồi mang sang tặng cho nhà hàng xóm đối diện.

Người phụ nữ lớn tuổi trong nhà đó biết cô sắp đi, còn dúi vào tay cô mấy quả trứng luộc:

“Con bé ngoan, sau này dù có đi đâu cũng phải sống cho thật tốt. Mọi chuyện bên này, quên hết đi con ạ.”

Lục Uyển Hà thấy rõ sự xót xa và lưu luyến trong ánh mắt của bà, cũng hiểu được thời gian qua bà đã chứng kiến tất cả mọi chuyện xảy ra trong nhà cô.

Mũi cô cay xè, khẽ gật đầu thật mạnh.

Xong xuôi tất cả, cô quay lại căn nhà từng thuộc về mình và Nghiêm Diêu Phong, nhìn quanh một lượt.

Khi đã chắc chắn không còn vương lại bất cứ điều gì thuộc về mình, cũng không mang theo món đồ nào của anh, cô khoác túi lên vai, kéo vali hành lý, dứt khoát mở cửa rời đi.

“Nghiêm Diêu Phong, từ giờ trở đi… sẽ không gặp lại nữa.”

Dưới ánh bình minh vừa lên, Lục Uyển Hà một mình bước lên chuyến tàu hướng về Thâm Thành, đi về phía Nam, không ngoái đầu.

Mấy ngày gần đây, Nghiêm Diêu Phong luôn trong trạng thái bồn chồn bất an.

Kể từ hôm đó, Lục Uyển Hà hoàn toàn bặt vô âm tín.

Trước kia, nếu hai người cãi nhau, chỉ cần sang ngày hôm sau là cô sẽ chủ động tìm đến làm hòa.

Nhưng lần này đã ba, bốn ngày trôi qua, cô vẫn im lặng như chưa từng tồn tại.

Nghiêm Diêu Phong nhớ lại cuộc cãi vã hôm đó, lòng nặng trĩu. Lần đầu tiên, anh bắt đầu tự vấn bản thân:

“Có phải lúc đó mình nói nặng lời quá, khiến cô ấy tổn thương thật rồi không?”

Ý nghĩ vừa lóe lên, đã bị một tiếng báo cáo cắt ngang.

Một chiến sĩ thông tin chạy đến:

“Báo cáo trung đội trưởng Nghiêm! Có một nữ đồng chí đến tìm anh.”

Nữ đồng chí?

Ánh mắt Nghiêm Diêu Phong chợt sáng, hình ảnh của Lục Uyển Hà lập tức hiện lên trong đầu.

…Chắc là cô ấy đến xin lỗi rồi.

Anh lập tức lấy lại vẻ điềm tĩnh thường ngày, gật đầu:

“Cho cô ấy vào.”

Không ngờ, người bước vào lại không phải người anh nghĩ đến — mà là Từ Anh Thục.

“Diêu Phong, em nhớ anh thích ăn sườn, nên làm mang đến cho anh, anh ăn thử xem?”

Lúc này, Nghiêm Diêu Phong mới sực tỉnh.

Thông tin viên kia biết rõ mặt Lục Uyển Hà, nếu là cô đến, chắc chắn sẽ báo là “chị dâu”, chứ không phải “nữ đồng chí”.

Anh vì quá lo lắng mà tự mình đa tình.

Thu lại cảm xúc, anh nhìn ánh mắt long lanh của Từ Anh Thục, lạnh nhạt đáp:

“Em bị thương thì nên nghỉ ngơi cho tốt, không cần cố nấu nướng làm gì.”

Từ Anh Thục lại nghĩ anh đang quan tâm mình, gò má lập tức ửng hồng:

“Không vất vả đâu… chỉ cần là nấu cho anh thì việc gì em cũng không thấy mệt.”
 
Chuyến Tàu Về Phía Nam
Chương 7


Vừa nói, cô vừa e thẹn liếc anh một cái.

Nghiêm Diêu Phong nhìn thấy, mày khẽ nhíu lại, trong mắt thoáng qua một tia u ám.

Anh không ngu, sự chủ động và tình ý rõ mồn một của Từ Anh Thục — anh nhìn thấy, cũng cảm nhận được.

Nếu như lần trước cái ôm trước xe khi uống rượu còn có thể lấy lý do “say quá” để bao biện, thì lần này, những hành động của Từ Anh Thục rõ ràng đã vượt quá giới hạn của một người bạn.

Nghiêm Diêu Phong do dự định lên tiếng, nhưng nhìn thấy cánh tay bó bột của cô ta, lời vừa đến miệng lại nuốt xuống.

Anh không nhận hộp cơm, ngược lại đẩy về phía cô:
“Không cần đâu, tôi không thích ăn mấy món này, cô mang về ăn đi.”

Câu này hoàn toàn không phải lấy cớ.

Dù anh là người miền Bắc, nhưng sau năm năm sống cùng Lục Uyển Hà, anh đã quen với khẩu vị miền Nam của cô từ lâu.

Giờ nhìn những món ăn trước mắt, không khiến anh thấy đói, mà chỉ càng khiến anh nhớ đến Lục Uyển Hà.

Những ngày qua cô không liên lạc với anh… Rốt cuộc là đang làm gì?

Nghiêm Diêu Phong đang mải suy nghĩ thì bất giác buột miệng hỏi ra.

Từ Anh Thục lập tức sững người, nhìn anh đầy kinh ngạc:
“Anh không biết Lục Uyển Hà đi đâu sao?”

Nghiêm Diêu Phong cũng hơi ngạc nhiên:
“Ý cô là gì? Cô ấy… rời khỏi nhà rồi à?”

Anh càng nghĩ càng thấy lạ, ánh mắt lập tức sắc bén hẳn lên, như lưỡi dao xoáy vào ánh mắt Từ Anh Thục, buộc cô ta phải nói thật.

Từ Anh Thục bị anh nhìn chằm chằm đến lạnh gáy, ánh mắt né tránh, khẽ liếc sang chỗ khác.

“Bác gái đối diện bảo là sau khi hai người ly hôn, cô ấy đã về quê rồi… Em cứ tưởng anh biết.”

Cô ta càng nói càng nhỏ, nhưng từng chữ lại như đâm thẳng vào tim Nghiêm Diêu Phong.

“Ly hôn?!”

Lông mày anh nhíu chặt lại thành hình chữ “Xuyên”, ngay lập tức bắt được điểm mấu chốt.

“Người ngoài sao lại biết chuyện ly hôn của chúng tôi?”

Trong lòng anh bỗng chùng xuống.

Dù đúng là anh có ký vào đơn ly hôn, nhưng vốn chỉ muốn hù dọa cô, để cô nhận ra sai lầm. Anh đâu có thực sự muốn chia tay.

Sao mọi người lại biết được?

Anh càng nghĩ càng thấy có điều bất thường. Nhìn ánh mắt chột dạ của Từ Anh Thục, anh lập tức hiểu ra:
“Là cô!”

Nghiêm Diêu Phong nổi giận, trừng mắt nhìn cô:
“Cô chính là người lan truyền chuyện ly hôn, ép Lục Uyển Hà phải rời đi, đúng không?!”

Đôi mắt anh đỏ ngầu, khiến Từ Anh Thục sợ hãi lùi lại, vội vàng xua tay, giọng run rẩy:

“Không phải, không phải… em không có—”

Cô ta nuốt nước bọt, lí nhí nói tiếp:
“Hôm em từ bệnh viện về, tối đó gặp cô ấy. Cô ấy nói… cô ấy sẽ rời đi.”

Thấy anh vẫn nghi ngờ, cô ta vội nhấn mạnh thêm:
“Là chính cô ấy nói sẽ đi! Không phải em ép!”

Nghe đến đây, chuỗi căng trong đầu Nghiêm Diêu Phong như đứt phựt một tiếng.

Anh nhìn Từ Anh Thục với vẻ mặt không thể tin nổi, nhưng lại thấy ánh mắt cô ta không giống đang nói dối.

Một cảm giác hoảng loạn dâng lên như lũ cuốn, khuôn mặt bình tĩnh thường ngày của anh giờ đây trở nên trống rỗng.

Lục Uyển Hà… đã thật sự rời đi rồi sao?

Không thể nào…

Sắc mặt Nghiêm Diêu Phong tối sầm lại, lập tức gọi người:
“Thông tin viên, chuẩn bị xe! Về nhà!”

Trước khi đi, anh không quên quay lại nhìn Từ Anh Thục:
“Trên đường đi, cô kể lại cho tôi từng chữ những gì Lục Uyển Hà đã nói.”

Từ Anh Thục bị ánh mắt lạnh buốt như dao của anh ép đến nghẹt thở, đành im lặng ngồi lên xe cùng anh.

Trên đường đi, Nghiêm Diêu Phong vừa hỏi, vừa thấy trong lòng như có lửa đốt.

Chưa kịp về đến cổng khu quân đội, lòng anh đã ngập tràn hối hận.

Ở nơi anh không biết, Lục Uyển Hà đã phải chịu những gì từ Từ Anh Thục?

Không trách cô được…

Nghiêm Diêu Phong càng nghĩ, sắc mặt càng lạnh đến đáng sợ, cả người như vừa từ Bắc Cực trở về, băng giá đến mức khiến người ta rùng mình.

Từ Anh Thục lo sợ, cuối cùng không dám nói thêm câu nào.

Nghiêm Diêu Phong lạnh lùng liếc cô ta một cái, ánh mắt sắc lẹm chứa đầy cảnh cáo:

“Tôi nhớ rõ lúc cô quay về, tôi đã nói rất rõ — tôi đã kết hôn, giữa chúng ta chỉ là bạn bè, và sẽ mãi chỉ là bạn bè.”

Toàn thân Từ Anh Thục run lên, cúi đầu nhỏ giọng:
“Em biết…”

Cô ta ngẩng lên lần nữa, ánh mắt đỏ hoe, bất lực mà đầy không cam tâm:
“Nhưng mà…”

“Không có ‘nhưng mà’!”
Lời của Nghiêm Diêu Phong sắc như dao, cắt đứt mọi lối thoát của cô.

“Cô không chỉ không phân rõ giới hạn, mà còn tự tiện can thiệp vào cuộc sống của tôi, chỉ trích vợ tôi, thậm chí còn—”

Ánh mắt anh dừng lại ở cánh tay đang bó bột của cô ta, lửa giận dâng lên tận đỉnh đầu.

“Cô cầu trời khấn Phật đi… mong là cô ấy chưa đi xa. Nếu không—tôi sẽ bắt cô phải trả giá.”

Nghiêm Diêu Phong nói xong liền quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhìn cô nữa.

Dù giọng nói lạnh lùng, khí chất toàn thân như thể đang dựng lên một bức tường băng, nhưng trong lòng anh lại đầy nôn nóng.
 
Chuyến Tàu Về Phía Nam
Chương 8


Trong sâu thẳm, có một giọng nói cứ âm thầm cầu nguyện:

“Tất cả chỉ là tin đồn, là hiểu nhầm. Lục Uyển Hà vẫn chưa đi… chắc chắn là chưa đi…”

Đến cả bản thân anh cũng không nhận ra rằng, bàn tay đặt trên đùi đã siết chặt từ bao giờ, cả gương mặt cũng cứng lại.

Vừa xe dừng, anh lập tức lao xuống, chạy thẳng lên lầu.

Ngay lúc đó, anh gặp bác gái hàng xóm ở căn đối diện đang đi chợ về.

Nghiêm Diêu Phong khựng lại, ánh mắt lập tức dừng trên chiếc túi vải trong tay bà.

“Chiếc túi này… sao lại ở chỗ bác?!”

Bác gái hơi sững người, rồi trả lời thật thà:
“Là Uyển Hà tặng cho bác.”

Câu trả lời ấy khiến lòng Nghiêm Diêu Phong trĩu xuống.

Đây là phần thưởng mà Lục Uyển Hà giành được trong cuộc thi ca hát. Cô từng rất quý nó, thậm chí không nỡ mang ra ngoài.

Thế mà giờ đây, nó lại chứa đầy rau củ, còn dính cả đất ở góc túi.

Linh cảm chẳng lành ngày càng mãnh liệt, anh gần như không kìm nổi, vội vã mở cửa bước vào.

Trong lòng vẫn cố chấp hy vọng… rằng cô vẫn còn ở đây.

Rằng anh sẽ nhìn thấy cô mặc đồ ở nhà, ngồi trên sofa hoặc bước ra từ phòng ngủ, rồi ngạc nhiên nhìn anh mà hỏi:

“Diêu Phong, giờ này không ở doanh trại, sao lại về rồi?”

Nhưng…

Khi anh đẩy cửa bước vào, thứ đón chào anh chỉ là một căn nhà trống rỗng và những hạt bụi lơ lửng giữa không trung.

Trái tim Nghiêm Diêu Phong bỗng run lên. Anh bước vào trong, cảm thấy nơi này im ắng đến mức anh còn nghe được cả tiếng thở của chính mình.

Ánh mắt anh lướt qua căn phòng, đến khi chạm vào chiếc bàn… tim anh như ngừng đập, đứng sững tại chỗ.

Một cảm giác như có một bàn tay vô hình bóp nghẹt trái tim anh, nỗi đau len lỏi khắp các dây thần kinh.

“Đơn ly hôn, sổ hộ khẩu…”

Tầm mắt anh dừng lại ở một góc bàn, ánh mắt co rút lại.

Là chiếc nhẫn và vòng tay mà anh đã tặng Lục Uyển Hà khi kết hôn.

Anh vẫn còn nhớ rõ — chiếc nhẫn đó, dù là lúc tắm cô cũng không hề tháo xuống.

Cô từng cười nói:

“Đây là minh chứng cho tình yêu của chúng ta. Em muốn ngày nào cũng đeo, để ngày nào cũng nhìn thấy.”

Vậy mà bây giờ…

“Lục Uyển Hà, em thật sự nhẫn tâm quá…”

Nghiêm Diêu Phong nhìn tất cả những thứ còn sót lại trên bàn, gần như phải dùng hết sức lực mới có thể đứng vững.

Đôi mắt anh đỏ ngầu, như có màn sương mùa hạ che phủ, trong làn nước lấp lánh là sự không cam lòng và hối hận khôn cùng.

“Mẹ ơi!”

Lục Uyển Hà vừa bước xuống tàu liền nhào vào vòng tay của mẹ đang chờ ở sân ga.

Cô đã ngồi hơn một ngày trên chuyến tàu đông đúc, phải chịu đựng cảnh chen chúc ngột ngạt và mùi lạ nồng nặc, nhưng giờ phút này — mọi mệt mỏi đều tan biến.

Cô vùi đầu vào vai mẹ, cảm nhận hơi ấm khiến lòng mình dịu lại.

Giống như một đứa trẻ vừa chào đời được trở về lòng mẹ — mọi tủi thân, đau khổ, cô đơn đều được xoa dịu trong khoảnh khắc ấy.

“Được rồi được rồi, con về là tốt rồi.”

Bàn tay mẹ cô dịu dàng xoa lên đầu cô, giọng nói không một lời trách móc, chỉ đầy sự yêu thương.

Bà không hỏi vì sao ly hôn, cũng không gặng hỏi con gái đã làm gì.

Những câu hỏi đó, khi nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của Lục Uyển Hà, đều hóa thành xót xa và bao dung.

Người con gái từng rực rỡ, đầy nhiệt huyết và ánh sáng trong mắt bà, giờ đây ánh mắt chỉ còn lại sự mệt mỏi, trống rỗng.

Mới kết hôn năm năm thôi, mà cô đã mang gương mặt u buồn như một người đàn bà sống hết cả một đời.

Trong lòng bà, chỉ còn lại lo lắng và thương con.

Năm xưa Lục Uyển Hà quyết tâm theo đuổi tình yêu, bà từng phản đối, nhưng rồi cũng mềm lòng trước ánh mắt rực lửa quyết tâm của con.

Nhìn con được làm vợ, được sống hạnh phúc, bà cũng an lòng.

Dù ở xa, dù chỉ có thể liên lạc qua điện thoại, miễn là con gái hạnh phúc — bà chẳng đòi hỏi gì hơn.

Nhưng bây giờ…

Bà nhìn vành mắt đỏ hoe, đôi mắt ngấn lệ của con gái, trong lòng đầy hối hận.

Từng lớp cảm xúc dâng lên trong tim khiến bà nghẹn lại. Bàn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho con.

“Đừng khóc nữa con gái, có mẹ đây rồi… mẹ vẫn luôn ở đây với con…”

Giọng mẹ nhẹ nhàng dịu dàng, lại khiến tim Lục Uyển Hà càng thêm mềm yếu.

Trước mặt Nghiêm Diêu Phong, cô luôn cố gắng kìm nén nước mắt. Nhưng giờ đã về đến nơi an toàn, cô có thể mặc sức khóc thật to.

Những giọt nước mắt long lanh như ngọc trai, từng hạt từng hạt lăn dài xuống má.

Cô lại ôm lấy mẹ, trút hết mọi tủi thân và nỗi nhục nhã từng nén sâu trong lòng.

Mẹ cô cũng đỏ hoe mắt, vỗ nhẹ vào lưng cô an ủi:

“Khóc đi con, khóc xong sẽ nhẹ lòng hơn…”

Rất lâu sau, Lục Uyển Hà mới ngừng khóc.
 
Chuyến Tàu Về Phía Nam
Chương 9


Cô lau nước mắt, lấy lại tinh thần, nở một nụ cười hơi ngại ngùng:

“Con không khóc nữa rồi.”

Cô nắm tay mẹ bằng một tay, tay còn lại kéo vali hành lý:

“Về nhà thôi mẹ! Lần trước về chưa ở được bao lâu, lần này con sẽ—”

Câu nói còn chưa dứt, đã bị một giọng nam trầm ấm, lạnh lùng cắt ngang:

“Chị, để em xách hành lý cho.”

Lục Uyển Hà sững người, quay lại nhìn người đàn ông cao lớn đang bước tới.

Anh mặc áo sơ mi trắng và quần jean, vóc dáng cao ráo, khí chất nổi bật hẳn giữa đám đông.

Nhưng đôi mắt đào hoa và nốt ruồi nhỏ trên sống mũi lại khiến anh trông dịu dàng, dễ gần, khiến người khác muốn lại gần mà không hề cảm thấy áp lực.

Chỉ là… gương mặt này, sao trông quen thế nhỉ?

Lục Uyển Hà khẽ nhíu mày, cố nhớ xem đã từng gặp ở đâu.

Còn đang lơ ngơ, tay kéo vali đã bị anh cầm lấy mất rồi.

Cô vừa định lấy lại, thì mẹ cô bật cười, ngăn lại:

“Để Tiểu Thời xách cho, nó biết hôm nay con về nên ra ga đón đấy.”

Tiểu Thời?

Lục Uyển Hà sững người. Khi ánh mắt chạm vào đôi mắt cười cong cong và nốt ruồi nhỏ trên mũi anh, cô lập tức nhớ ra:

“Em là… Mục Thời?”

Người đàn ông trước mặt gật đầu, cười rạng rỡ, lúm đồng tiền nhẹ hiện lên bên má:

“Lâu vậy rồi mà chị vẫn còn nhớ em.”

Ánh mắt anh ánh lên nét sáng trong, ấm áp mà quyến luyến, như chứa cả một bầu trời cảm xúc khiến người khác khó lòng rời mắt.

Lục Uyển Hà bị ánh mắt ấy cuốn vào, ngây ra một lát rồi mới hoàn hồn, khẽ mỉm cười nhìn anh, ánh mắt dịu dàng lấp lánh:

“Tất nhiên là nhớ rồi…”

“Chúng ta từng là bạn thân nhất mà.”

Giọng nói cô hạ thấp, nhưng Mục Thời vẫn nghe thấy.

Anh vừa định hỏi thêm thì đã thấy người trên sân ga ngày càng đông, rõ ràng không tiện để nói nhiều ở đây.

Lục Uyển Hà cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, khoác tay mẹ, nói với Mục Thời:

“Mục Thời, về thôi. Có gì về nhà nói tiếp.”

Mục Thời gật đầu, kéo vali đi trước dẫn đường.

Anh cao ráo, sải chân dài, nổi bật giữa đám đông, rất nhanh đã đưa hai mẹ con ra khỏi sân ga, đến bãi đậu xe.

“Lên xe đi, để em chở hai người về.”

Lục Uyển Hà nhìn chiếc xe trước mặt, hơi ngạc nhiên:

“Xe này… là của em á?”

Mục Thời gật đầu:

“Năm đó thi trượt đại học, em vào Nam, đúng lúc sóng đầu tư lên mạnh, kiếm được chút tiền thôi.”

Lục Uyển Hà nhìn kỹ logo xe, không khỏi toát mồ hôi lạnh.

Gì mà “chút tiền”, đúng là khiêm tốn thật…

Thời buổi này có một chiếc xe riêng đã là chuyện đáng tự hào rồi, huống hồ lại là xe thuộc loại đắt đỏ như vậy.

Cô nhìn sang Mục Thời, ánh mắt bất giác mang theo vài phần khâm phục.

Cùng lớn lên từ nhỏ, nhưng trong khi cô bị thời gian vùi dập thì anh đã có sự nghiệp vững vàng.

Ánh mắt cô khẽ dao động, âm thầm siết chặt nắm tay.

Trên đường về, Lục Uyển Hà trò chuyện với mẹ.

Mục Thời thỉnh thoảng xen vào vài câu rất đúng lúc, không quá nhiều, cũng không quá ít, vừa đủ để giữ không khí thoải mái.

Lục Uyển Hà không khỏi nhìn anh bằng con mắt khác xưa.

“Em… thay đổi nhiều rồi đấy.” — cô buột miệng nói.

Ý nghĩ lại kéo cô về quá khứ.

Bố của hai người là anh em ruột, cũng là bạn làm ăn, nhà ở ngay đối diện nhau. Từ lúc còn trong bụng mẹ, cô và Mục Thời đã biết nhau.

Vì hơn vài tháng tuổi, Lục Uyển Hà luôn tự nhận là “chị”.

Thực ra hai người bằng tuổi, từ nhỏ đã học chung trường, học cùng lớp, cho đến khi thi đại học.

Lục Uyển Hà nhờ có năng khiếu ca hát nên được trao cơ hội học nâng cao, còn Mục Thời thì thi trượt, bị cha đưa đến Hương Cảng du học.

Năm ấy chia tay, Mục Thời vẫn còn là một cậu thiếu niên gầy gò, dáng người mảnh khảnh như chiếc lá mùa thu, chỉ chực chờ gió cuốn bay.

Đó là lần đầu tiên hai người chia xa kể từ khi chào đời. Lục Uyển Hà đã đuổi theo, tặng cậu một chiếc vòng tay cô tự tay đan.

Cô còn nói:
“Đừng sợ, chị sẽ chờ em trở về.”

Chỉ là không ngờ, kỳ nghỉ hè năm đó, cô lại vô tình gặp được Nghiêm Diêu Phong. Rồi vì anh mà từ bỏ cơ hội học nâng cao, theo anh đến Bắc Hoa quân khu.

Lời “sẽ đợi” năm xưa… cuối cùng cũng thành lời hứa suông.

Lục Uyển Hà thu lại suy nghĩ, bất giác bắt gặp ánh mắt Mục Thời nhìn mình qua gương chiếu hậu.

“Ồ? Em thấy chị thay đổi chỗ nào?”

Trong đôi mắt đào hoa ấy loáng thoáng một cảm xúc mà cô không đọc nổi, giọng nói mang theo ý cười vang lên bên tai:

“Phải nói là, chị mới là người thay đổi nhiều đấy.”
 
Back
Top Bottom