Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 1060: Loạn Thế Người Như Chó, Thịnh Thế Chó Như Người (3)



Loạn thế người như chó, thịnh thế chó như người.

Lời này rất có lý.

Trước kia, chó đất ở nông thôn thật sự là không có đồ gì tốt để ăn cả, ăn phân cũng là chuyện bình thường. Nếu như có cục xương gặm hoặc là ăn được một chút cơm thừa canh cặn thì những con ch.ó đất kia không biết đã có bao nhiêu hạnh phúc.

Mà bây giờ người trong thành phố nuôi chó như sủng vật, thức ăn là loại được nghiên cứu tỉ mỉ dành riêng cho chó. Nói không khoa trương thì nó thật sự còn tốt hơn thức ăn của một số người.

Bởi vì, những công ty thực phẩm nghiên cứu thức ăn cho sủng vật đa số đều làm từ thịt, hơn nữa trước khi những thức ăn này được được ra thị trường thì phải qua cửa “Người" trước rồi mới đến miệng "chó".

Nói cách khác, thức ăn cho chó mới được nghiên cứu ra, cần có người dẫn đầu thử hương vị rồi mới để cho chó ăn thử, chỉ khi qua được hai cửa người và chó thì loại thức ăn cho chó này mới có thể tiến vào thị trường.

Thế là, nghề thử thức ăn cho chó được sinh ra từ đó.

Cố Diệp Phi

Chu Vĩ Cường chính là một người chuyên thử thức ăn cho chó.

Người bình thường nhìn thấy bạn bè show ân ái, sẽ trêu chọc nói rằng ăn thức ăn cho chó no rồi.

Người khác nói như vậy là trêu chọc, nhưng nếu như lời này xuất phát từ miệng của người thử thức ăn cho chó ba năm như Chu Vĩ Cường thì có lẽ cũng không phải là trêu chọc, mà là hắn thật sự đã ăn no thức ăn cho chó.

Bởi vì, hắn ngoài nếm thử để nghiên cứu thị trường thường ngày ra, còn thường xuyên phải thử các sản phẩm thức ăn cho chó mới do công ty nghiên cứu. Nói ăn thức ăn cho chó đến no thật đúng là không phải là chuyện khoa trương gì cả.

Mỗi lần công ty ra ngoài tham gia quảng bá sản phẩm mới, người thử thức ăn cho chó duy nhất của công ty chắc chắn sẽ không thể vắng mặt. Và câu nói nhiều nhất của hắn trong các buổi họp quảng bá chính là: "Tôi đã nếm thử thức ăn cho chó này rồi, hương vị rất tốt, sủng vật của các ngài nhất định sẽ rất thích."

Nghề thử thức ăn cho chó là một nghề mới và không quá phổ biến. Chu Vĩ Cường làm công việc này, người thân của hắn đều không hiểu cho hắn, ghét bỏ cái tên của nghề nghiệp này quá khó nghe.

Mặc dù thu nhập của nghề nghiệp này quả thật không tệ, nhưng có sao nói vậy, nói ra quả thật có chút mất mặt, nhưng Chu Vĩ Cường mãi mà vẫn độc thân cũng có chút ít quan hệ với cái nghề này.

Còn nhớ rõ năm đầu tiên khi hắn vừa trở thành người thử thức ăn cho chó, khi đó tuổi cũng còn không nhỏ, cộng với cha mẹ vẫn luôn giục hắn cưới hỏi, hắn liền dự định thuận theo ý của bọn họ, tìm một cô gái thích hợp để kết hôn sinh con.

Vì thế, cha mẹ của hắn nhờ quan hệ khắp nơi giới thiệu cho hắn mấy em gái có điều kiện không tệ, kết quả đều không ngoại lệ, sau khi biết rõ hắn là một người thử thức ăn cho chó, các nàng đều quả quyết nói bái bai với hắn.

Dùng cách nói của bọn họ chính là cái nghề này thật sự là quá mất mặt, đều không tiện giới thiệu với bạn bè.

Chu Vĩ Cường cũng là người có lòng tự trọng, sau khi bị mấy cô gái kia ghét bỏ, hắn liền từ chối việc cha mẹ tiếp tục nhờ quan hệ tìm đối tượng thay mình, chuẩn bị tự mình chậm rãi tìm. Hắn nhất định phải tìm được một người cùng chung chí hướng với mình, như này thì sau khi cưới mới hạnh phúc được.

Nhoáng một cái, năm nay hắn đã hai mươi chín tuổi, mắt thấy hắn sắp ba mươi, cha mẹ của hắn đã sớm gấp đến độ không được. Mỗi lần Chu Vĩ Cường trở về đều bị thúc cưới, nói chuyện qua điện thoại cũng giục cưới không ít lần.

Có lẽ là bị cha mẹ giục cưới ảnh hưởng, Chu Vĩ Cường cũng có một chút cảm giác cấp bách đối với hôn nhân.

Nhưng mà, trừ khi Chu Vĩ Cường nguyện ý nhượng bộ, nếu không muốn tìm một đối tượng hài lòng cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy, điều này còn phụ thuộc vào duyên phận.

Rất hiển nhiên, duyên phận của hắn còn chưa tới.

Hôm nay, Chu Vĩ Cường ra ngoài làm nghiên cứu, mới vừa đi ra khỏi một cửa hàng thú cưng nào đó, điện thoại di động của hắn đã vang lên. Hắn móc điện thoại di động ra xem xét, phát hiện là số điện thoại lạ đến từ tỉnh Quế.

Chu Vĩ Cường không có nghĩ nhiều, kết nối điện thoại nói: "A lô, xin chào!"

Trong điện thoại truyền tới một giọng nam trẻ tuổi: "Xin chào, xin hỏi là Chu Vĩ Cường tiên sinh đúng không?"

Chu Vĩ Cường nói: "Là tôi, xin hỏi anh là ai? Tìm tôi có chuyện gì không?"

Giọng nói trẻ tuổi vang lên: "Tôi là người mai mối tới từ phòng môi giới hôn nhân Hạnh Phúc, Giang Phong, lần này mạo muội gọi điện thoại đến cho Chu tiên sinh là muốn giới thiệu cho Chu tiên sinh một đối tượng ưu tú, không biết anh có hứng thú nói chuyện hay không?"

Chu Vĩ Cường đã không còn hứng thú đối với việc người quen giới thiệu đối tượng, nhưng vẫn còn có hứng thú đối với người mai mối chuyên nghiệp giới thiệu đối tượng, lúc này hắn nói: "Tôi đúng là có hứng thú về việc tìm đối tượng, vậy thì nói chuyện thôi, không biết Giang ông mai muốn giới thiệu đối tượng như nào cho tôi?"

Giang Phong giới thiệu sơ lược: "Tôi muốn giới thiệu cho anh một cô gái người Quảng Đông, là con gái một, năm nay 26 tuổi, cao 1m63, tốt nghiệp chính quy, dáng người xinh đẹp, trước mắt đang đi làm tại công ty XX, tiền lương đại khái khoảng bảy ngàn tệ. Gia cảnh của cô ấy cũng tạm được, trong nhà có phòng có xe, cha mẹ đều có công việc, hơn nữa thu nhập cũng rất tốt. Đây quả thật là một đối tượng rất không tệ, hi vọng Chu tiên sinh không nên bỏ qua."

Chu Vĩ Cường kinh ngạc nói: "Giang ông mai, cô gái này có điều kiện như vậy, chắc hắn là có rất nhiều người theo đuổi cô ấy mới đúng, tại sao lại phải đến mức nhờ làm mối giới thiệu đối tượng vậy?"

Giang Phong cười nói: "Chu tiên sinh, anh hình như có hiểu lầm về việc người làm mối giới thiệu đối tượng rồi thì phải? Tôi phải uốn nắn lại cái nhìn của anh mới được, không phải chỉ có các cô gái không gả ra được mới đi mời người làm mối để nhờ giới thiệu đối tượng."
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 1061: Tạm Biệt, Mikami Lão Sư



Chu Vĩ Cường ngượng ngùng cười nói: "Thật sự xin lỗi Giang ông mai, chuyện này đã ăn sâu vào tiềm thức của tôi. Bởi vì ở quê chúng tôi chính là như vậy, người trẻ tuổi có thể tự mình tìm sẽ tự tìm, chỉ có nam thừa nữ ế mới mời người làm mối giới thiệu đối tượng."

Giang Phong nói: "Điều này cũng không trách anh được, bây giờ nam nữ đều tôn trọng tự do yêu đương, cộng với việc có rất nhiều người làm mối không có đạo đức nghề nghiệp, vì đạt được một khoản tiền mà giật dây lung tung cho người ta, khiến cho thanh danh của người làm mối đều bị những người này phá hư. Cho nên mới lưu lại người ta ấn tượng chỉ có nam thừa nữ ế mới cần tìm người làm mối."

Chu Vĩ Cường nói: "Đúng là như vậy."

Giang Phong nói: "Chu tiên sinh ngươi yên tâm đi, cô gái mà tôi giới thiệu cho anh thật sự là một cô gái vô cùng ưu tú, bên cạnh đúng là luôn có rất nhiều người theo đuổi, nhưng vẫn chưa bị người nào theo đuổi được, là vì có một nguyên nhân tương đối đặc thù."

Chu Vĩ Cường tò mò hỏi: "Nguyên nhân đặc thù gì?"

Giang Phong nói: "Cô gái này chính là một người yêu chó thật sự, đối đãi với sủng vật mình nuôi như là người thân. Cô ấy muốn tìm một đối tượng cùng chung chí hướng để kết hôn. Đây là nguyên nhân khiến cho cô ấy mãi mà vẫn không có ai theo đuổi được."

Chu Vĩ Cường bừng tỉnh đại ngộ, nói: "Thì ra là thế, Giang ông mai nói kiểu này thì tôi đã hiểu rồi, đối với người yêu chó thật sự giống như chúng tôi, nếu như ở chung cùng một đối tượng ghét bỏ chó, chắc chắn sẽ là sự tra tấn lẫn nhau, tìm đối tượng cùng chung chí hướng là chuyện rất cần thiết."

Giang Phong nói: "Đúng là như thế, cho nên tôi mới tìm tới Chu tiên sinh anh, không biết Chu tiên sinh có hứng thú gặp mặt nói chuyện với cô gái này hay không?"

Chu Vĩ Cường không chút do dự nói: "Tôi đương nhiên là có hứng thú, nhưng mà công việc của tôi có chút đặc thù, không biết con gái người ta có thể tiếp nhận được hay không."

Giang Phong cười nói: "Chu tiên sinh cứ yên tâm, tôi đã biết rõ công việc của anh, tôi sẽ nói lại với cô ấy một tiếng trước, sau đó lại thương lượng thời gian và địa điểm gặp mặt cụ thể. Làm như vậy không có vấn đề gì chứ?"

Chu Vĩ Cường nói: "Chỉ cần cô ấy không ngại, tôi nhất định là không có vấn đề gì."

Giang Phong nói: "Anh không ngại là tốt rồi, vậy trước tiên cứ như này. Tôi sẽ thương lượng với cô ấy một chút, lát nữa sẽ gọi điện thoại lại cho anh."

Chu Vĩ Cường nói: "Được."



Sau khi cúp điện thoại của Chu Vĩ Cường, Giang Phong lại gọi cho Trương Phi Nga.

Điện thoại kết nối, Trương Phi Nga chào hỏi: "Chào ngài! Giang đại sư."

Giang Phong cũng lên tiếng chào hỏi, sau đó đi thẳng vào vấn đề: "Trương nữ sĩ, bên phía tôi đã tìm kiếm cho cô một đối tượng thích hợp."

Trương Phi Nga nghe vậy thì có chút mong đợi nói: "Giang đại sư, anh nói cho tôi một chút tình huống của hắn đi!"

Giang Phong ừ một tiếng, giới thiệu sơ lược: "Hắn là người Quý Châu, tên là Chu Vĩ Cường, năm nay 29 tuổi, cao 1m77, tốt nghiệp chính quy giống như cô, mày rậm mắt to, rất có khí khái nam tử hán. Hắn cũng là con một, công việc của cha mẹ đều không kém, coi như là môn đăng hộ đối với nhà các người, trong nhà có phòng có xe đều được mua bằng tiền của hắn."

Trương Phi Nga nói tiếp: "Điều kiện này đúng là không tệ, không biết hắn làm nghề gì? Còn có, hắn thực sự yêu thích chó sao?"

Giang Phong cười nói: "Hắn nuôi một con Labrador, nghề nghiệp của hắn là một người thử thức ăn cho chó. Nói câu không khoa trương, hắn và chó của hắn có thể nói là cùng ăn cùng ở, đúng là thực sự yêu thích chó."

Trương Phi Nga nghe vậy thì ánh mắt sáng lên, làm một người yêu chó chân chính, mặc dù cái nghề thử thức ăn cho chó này không quá phổ biến, nhưng nàng cũng biết có cái nghề nghiệp này tồn tại.

Những người khác có lẽ sẽ ghét bỏ cái tên nghề nghiệp này quá khó nghe, nhưng đối với người coi chó như người thân như Trương Phi Nga, đương nhiên sẽ không có loại ý nghĩ ghét bỏ này.

Bởi vậy, Trương Phi Nga vô cùng hứng thú mà nói: "Giang đại sư, tôi cảm thấy vô cùng hứng thú với đối tượng mà anh giới thiệu, không biết lúc nào có thể sắp xếp cho chúng tôi gặp mặt?"

Giang Phong hỏi: "Trương nữ sĩ, cô và cha mẹ của cô lúc nào có thời gian?"

Trương Phi Nga nói: "Chúng tôi bình thường cuối tuần đều có thời gian."

Giang Phong nghĩ một lúc rồi nói: "Trương nữ sĩ, nếu không như vậy đi, tôi cho hắn số điện thoại của cô, để hắn liên hệ với cô, sau đó các người lại thương lượng thời gian gặp mặt và địa điểm. Cô xem như này có được không?"

Trương Phi Nga dừng lại không đến ba giây, liền lên tiếng: "Được, không thành vấn đề."

"Ừm, vậy được rồi, nếu như cần tôi ra mặt thì có thể gọi điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào."

"Được rồi, tôi biết rồi."

"Vậy trước tiên cứ như này, tạm biệt!"

"Tạm biệt!"
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 1062: Tạm Biệt, Mikami Lão Sư (2)



Cúp điện thoại của Trương Phi Nga, Giang Phong lại gọi điện thoại cho Chu Vĩ Cường, nói lại tên và số điện thoại của Trương Phi Nga cho hắn biết, sau đó để bọn họ tự liên hệ.

Hiện tại thông tin phát triển, có vấn đề gì thì một cú điện thoại là có thể giải quyết. Người làm mối cũng không cần vất vả chạy đi chạy lại giữa nhà trai và nhà gái để truyền lời giống như thời cổ đại nữa.

Giang Phong không có ý định tham gia vào buổi xem mắt của hai người yêu chó này. Mặc dù không có phản cảm gì đối với những người yêu chó chân chính, nhưng nếu như có thể tránh khỏi thì hắn cũng không muốn ăn cơm với mấy người đang ngồi ôm chó.



Sau khi Chu Vĩ Cường lấy được phương thức liên lạc của Trương Phi Nga, hắn cũng không muốn chờ đợi thêm một phút nào nữa, trực tiếp gọi điện thoại cho Trương Phi Nga.

Điện thoại kết nối, một giọng nữ ôn nhu truyền tới: "A lô, xin chào!"

Chu Vĩ Cường vội vàng chào hỏi: "Xin chào, xin hỏi là Trương Phi Nga nữ sĩ đúng không?"

Giọng nữ ôn nhu nói: "Là tôi, xin hỏi anh là?"

Chu Vĩ Cường nói: "Tôi là Chu Vĩ Cường, Giang ông mai chắc là nhắc đến tôi với cô rồi đúng không?"

Trương Phi Nga hiển nhiên không nghĩ tới Chu Vĩ Cường lại gọi điện thoại tới cho mình nhanh như vậy, có chút ngoài ý muốn nói: "Thì ra là anh sao, Giang đại sư nói công việc của anh là người thử thức ăn cho chó đúng không? Mặc dù tôi nuôi chó mấy năm rồi, tốn rất nhiều tiền trên phương diện thức ăn cho chó, nhưng thật sự chưa từng thử qua thức ăn cho chó là cái hương vị gì."

Chu Vĩ Cường hứng thú dồi dào, bắt đầu phổ cập khoa học: "Công ty chúng tôi chuyên nghiên cứu thức ăn cao cấp cho chó, hương vị nói thật cũng không tệ lắm, nhất là... Ba la ba la…"

Cú điện thoại này, Chu Vĩ Cường vốn dĩ chỉ là muốn chào hỏi, sau đó thêm Wechat rồi chậm rãi trò chuyện. Kết quả không nghĩ tới chính là hai người quá có tiếng nói chung, bắt đầu từ chủ đề thức ăn cho chó, hai người nói tới sủng vật của riêng mình, lại kéo dài từ sủng vật đến việc "người yêu chó" bị mọi người trên mạng kêu gào và đánh đập…

Tóm lại, hai người vừa trò chuyện đã không dừng được, vốn chỉ là muốn bắt chuyện một chút rồi thêm cái Wechat, kết quả lại giống như là tình nhân đang ở trong tình yêu cuồng nhiệt, trực tiếp nấu cháo điện thoại hai ba giờ.

Cho đến khi lỗ tai đau đớn, bụng cũng đã đói, sau đó hẹn lát nữa lại tiếp tục trò chuyện, hai người mới lưu luyến không rời mà cúp điện thoại.



Ban đêm.

Cát Kiếm Minh đưa Mộ Dung Nguyệt về nhà, trên đường về khách sạn, hắn cuối cùng cũng hạ quyết tâm, muốn nói lời tạm biệt với Mikami lão sư!

Cố Diệp Phi

Khoảng thời gian này, trong lúc ở chung với Mộ Dung Nguyệt, Cát Kiếm Minh mới phát hiện ra sự mê luyến của hắn đối với Mikami lão sư lúc trước chỉ là một loại đam mê đặc thù mà thôi. Đó cũng không phải là tình yêu thật sự.

Bây giờ sau khi chung sống một khoảng thời gian với cô giáo Mộ Dung, loại cảm giác cộng hưởng về tinh thần kia khiến cho Cát Kiếm Minh hiểu rõ cái gì gọi là tình yêu.

Sau khi hiểu rõ tình cảm của bản thân, Cát Kiếm Minh cũng không do dự nữa, trở lại khách sạn liền gọi điện thoại cho Mikami lão sư.

Điện thoại vừa được kết nối, liền truyền đến giọng nói quen thuộc của Mikami lão sư: "Cát-kun, anh cuối cùng cũng gọi điện thoại cho em, người ta đã rất nhớ rất nhớ anh đó, anh chừng nào thì đến Nhật Bản vậy?"

Cát Kiếm Minh trầm mặc một chút, đối với Mikami lão sư đã từng nhiều lần cộng hưởng thân thể với mình, tâm tình của hắn cũng có chút phức tạp, nhưng hắn không làm được chuyện chân đạp hai đầu thuyền, chỉ có thể nói: "Mikami, thật sự xin lỗi, anh có lẽ phải nuốt lời, anh không thể đi cùng với em nữa rồi!"

Mikami lão sư nghe vậy thì không cảm thấy quá kinh ngạc, chỉ là thở dài: "Cát-kun, em hiểu lựa chọn của anh. Văn hóa hai nước chúng ta không giống nhau, thành kiến của quốc gia các người đối với cái nghề nghiệp này quá sâu. Anh muốn ở chung với em thì sẽ phải gánh chịu áp lực quá lớn, tách ra thật ra chính là lựa chọn tốt nhất.”

Cát Kiếm Minh chân thành nói: "Mikami, cảm ơn em đã hiểu cho, thời gian ở cùng với em là khoảng thời gian anh vui sướng nhất. Anh không hối hận vì đã theo đuổi em, chỉ tiếc chúng ta không có duyên phận vợ chồng."

Mikami lão sư nói: "Cảm ơn Cát-kun đã khẳng định, thời gian ở cùng với anh em cũng rất vui vẻ. Anh cho em cảm giác mà người đàn ông khác không cho được, em cũng không hối hận vì đã từng quen biết anh."

"Như vậy, tạm biệt, Mikami."

"Ừm, tạm biệt Cát-kun."



Sau khi cúp điện thoại, Cát Kiếm Minh cảm thấy thất vọng mất mát. Mặc dù hắn đã suy nghĩ rõ ràng muốn thành đôi với Mikami lão sư là chuyện không thể nào. Nhưng dù sao bọn họ cũng đã đánh bài poker mấy trăm lần, đang yên đang lành lại chia tay, trong lòng khẳng định vẫn có chút khó chịu.

Nhưng mà, Cát Kiếm Minh vừa khó chịu nhưng trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm trước nay chưa từng có.

Trước đây, lúc hắn ở cùng Mikami lão sư, trong lòng muốn nói không có áp lực đó là chuyện không thể nào, chỉ là hắn xưa nay không suy nghĩ sâu mà thôi.

Trong lòng Cát Kiếm Minh cảm thấy, không nghĩ tới nhiều hồi ức về Mikami lão sư nữa. Hắn liền lấy điện thoại di động ra trò chuyện wechat với cô giáo Mộ Dung.

Mặc dù hai người mới tách ra không lâu, nhưng hai bên là bạn lữ có thể sinh ra sự cộng hưởng về tinh thần, đương nhiên có trò chuyện cũng không hết lời. Cát Kiếm Minh rất nhanh đã đắm chìm trong sự vui sướng khi nói chuyện đất trời với cô giáo Mộ Dung.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 1063: Tạm Biệt, Mikami Lão Sư (3)



Thứ hai, ngày 26 tháng 8 năm 2024.

10: 28 sáng.

Tại cổng cục dân chính nào đó tại tỉnh Giang Tô, Tiền Tam Bảo cầm một bản chứng nhận ly hôn, như trút được gánh nặng mà nhìn về phía người vợ trước Cố Vân, thản nhiên nói: "Cố Vân, mọi người đã từng là vợ chồng, tôi có lòng tốt nhắc nhở cô một câu, làm người vẫn nên thành thật một chút mới tương đối tốt."

Lời nói có ý riêng này khiến cho Cố Vân nghe được thì khẽ thay đổi sắc mặt, tức giận nói: "Tiền Tam Bảo, lời này của anh là có ý gì?"

Tiền Tam Bảo khoát tay áo, nói: "Không có ý gì, tôi chỉ muốn nói gạt người khác sẽ có ngày bị lừa lại, cô tự giải quyết cho tốt đi! Không phải ai cũng đều dễ nói chuyện như tôi."

Cố Vân nghe vậy thì trong lòng khẽ động, có chút bối rối mà hỏi: "Tiền Tam Bảo, anh nói rõ ràng cho tôi, khoảng thời gian này cha mẹ anh làm ăn thua lỗ mấy lần liên tục, có phải là đang gạt tôi hay không?"

Tiền Tam Bảo lãnh đạm nói: "Cũng không tính là quá đần, cuối cùng cũng kịp phản ứng lại!"

Giờ lại này, vẻ mặt của Cố Vân thật sự là vô cùng đặc sắc. Nàng tuyệt đối không ngờ rằng, người luôn tự cho là thông minh như mình lại bị người đàng hoàng như Tiền Tam Bảo tính toán. Nàng tức hổn hển nói: "Tiền Tam Bảo, tại sao anh phải tính kế tôi như này? Anh có phải là có người khác ở bên ngoài rồi hay không?"

Tiền Tam Bảo nhìn nàng với vẻ mặt giễu cợt: "Cố Vân, cô đủ rồi đó, chúng ta cũng đã ly hôn rồi. Cô cũng không cần phải đóng kịch nữa. Tôi tại sao phải tính toán cô, trong lòng cô còn không hiểu rõ sao?"

Cố Diệp Phi

Cố Vân lập tức nhụt chí, hỏi với vẻ mặt khó coi: "Anh phát hiện từ lúc nào?"

Tiền Tam Bảo cũng không ngại giải thích cho nàng vài câu, nhìn nàng rồi nói: "Tôi vốn nghi ngờ con trai không phải là con của tôi, dù sao gen nhà chúng tôi cũng không tệ lắm, mà cô lại lớn lên "Xinh đẹp" như thế, sao có thể sinh ra một đứa con xấu như vậy được?"

Sắc mặt Cố Vân cứng đờ, nàng lập tức hiểu ra vấn đề nằm ở chỗ này.

Tiền Tam Bảo tiếp tục nói: "Cho nên, đoạn thời gian trước tôi có mang theo con trai đến bệnh viện làm giám định cha con, kết quả phát hiện đây đúng là con của tôi. Lúc đó, tôi đã nghĩ mãi mà không thể nào hiểu được. Sau này, trong lúc vô tình tôi nhìn thấy quảng cáo của một bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, trong lòng chợt có suy nghĩ, mới nghi ngờ cô từng phẫu thuật thẩm mỹ. Hơn nữa, còn không phải là phẫu thuật thẩm mỹ bình thường, mà là trực tiếp biến thành người khác."

Cố Vân trầm mặc, nếu như con trai di truyền gen của hắn nhiều một chút, không quá giống nàng như vậy, đoán chừng bọn họ vẫn là một đôi vợ chồng ân ái, mà không phải là đi đến tình trạng ly hôn.

Nhưng mà nàng sao có thể khống chế mấy chuyện như gen di truyền này được.

Mà chuyện này cũng cho nàng một lời nhắc nhở, nếu như sau này nàng còn tiếp tục tìm kiếm đối tượng thì cũng chỉ có thể tìm loại đối tượng không cần sinh con, không thể té ngã hai lần tại một chỗ được.

Cố Vân nghĩ rõ ràng liền nhìn Tiền Tam Bảo rồi nói: "Cho nên, sau khi anh nghi ngờ tôi liền bắt đầu bày mưu tính toán tôi, chính là vì khiến cho tôi phải rời khỏi nhà có đúng không?"

Tiền Tam Bảo gật đầu nói: "Không sai, cô trăm phương ngàn kế gạt tôi, vì cưới cô mà cha mẹ và tôi đã bỏ ra gần 2 triệu ở trên người cô. Tôi không đòi lại cô số tiền này đã là nể tình vợ chồng của hai chúng ta mấy năm qua rồi. Tôi tuyệt đối không cho phép cô lừa gạt thêm một phân tiền nào của tôi nữa."

Cố Vân nhịn không được mà giải thích: "Tôi phẫu thuật che giấu anh, nhưng tôi không có lừa gạt tình cảm của anh, sau khi tôi gả cho anh, đối với anh cũng là thật lòng."

Tiền Tam Bảo cười lạnh nói: "Lời này nói ra chính cô tin được sao? Tin tức cha mẹ tôi phá sản truyền đến trong tai cô, cô liền nhắc đến chuyện ly hôn với tôi, đây gọi là thực tình với tôi sao? Tôi nhổ vào!"

Cố Vân lại bị mắng cho trầm mặc.

Nửa ngày, nàng mới bỏ qua đề tài "Thực tình" này, hỏi: "Tiền Tam Bảo, nếu như cha mẹ anh phá sản, mà tôi vẫn đối với anh không rời không bỏ thì anh sẽ làm thế nào?"

Tiền Tam Bảo vốn không muốn trả lời vấn đề này, nhưng mà nghĩ một lúc, hắn vẫn đáp: "Nếu như cô đối với tôi không rời không bỏ, còn tích cực hỗ trợ tiền giúp gia đình vượt qua cửa ải khó khăn thì tôi có lẽ sẽ cho cô một cơ hội, đ.â.m lao phải theo lao, sẽ tiếp tục chung sống với cô. Dù sao, gương mặt vốn có của cô có lẽ rất xấu, nhưng sau khi cô phẫu thuật thành công thì vẫn là rất đẹp, nếu không thì tôi cũng sẽ không đồng ý cưới cô."

Cố Vân nghe vậy hối hận đến phát điên rồi.

Có sao nói vậy, sau khi nàng gả vào Tiền gia, cho dù là cha mẹ chồng hay là chồng đều đối xử với nàng không tệ. Sau khi ly hôn lại tìm kiếm người mới, thật đúng là chưa chắc đã tìm được gia đình tốt hơn Tiền gia.

Sau khi Tiền Tam Bảo thấy nàng hối hận, trong lòng cũng thoải mái, nói: "Bây giờ nói những chuyện này đều cũng đã chậm, hi vọng cô có thể tìm được một kết cục tốt!"

Nói xong, Tiền Tam Bảo phất phất tay với nàng rồi nghênh ngang rời đi.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 1064: Lừa Được Nhất Thời Không Lừa Được Một Đời



Sáng ngày hôm sau.

Sau khi cầm được giấy chứng nhận ly hôn, Tiền Tam Bảo giao con trai cho cha mẹ chăm sóc, sau đó mang theo quà tặng có giá trị không nhỏ bay về phía tỉnh thành tỉnh Quế.

Ba giờ chiều, Tiền Tam Bảo ở bên trong văn phòng ông chủ của phòng môi giới hôn nhân Hạnh Phúc, gặp Giang đại sư nổi danh cả nước.

Sau khi đặt quà tặng xuống và khách sáo một phen, Tiền Tam Bảo mới nói rõ mục đích đến: "Giang đại sư, tôi lần này tới đây là muốn mời ngài giúp tôi tìm kiếm một đối tượng thích hợp."

Giang Phong mỉm cười nói: "Chuyện này đương nhiên không có vấn đề, Tiền tiên sinh tự giới thiệu về mình một chút đi!"

Tiền Tam Bảo gật đầu, tự giới thiệu về mình: "Tôi là người tỉnh Tô, năm nay 30 tuổi, cao 1m75, tốt nghiệp chính quy, đã ly dị, có một con trai ba tuổi. Tôi hiện tại cùng bạn bè kết phường kinh doanh, thu nhập bình quân mỗi tháng khoảng 20-30 ngàn tệ. Cha mẹ tôi kinh doanh gừng tỏi, trong nhà không thiếu phòng và xe, thực lực kinh tế tốt hơn gia đình bình thường không ít."

Giang Phong nói: "Tiền tiên sinh có điều kiện như vậy, muốn tìm đối tượng là chuyện rất dễ dàng, thuận tiện hỏi một chút tại sao anh lại ly hôn với vợ trước vậy?"

Tiền Tam Bảo thở dài, nói: "Vợ trước của tôi vay tiền để phẫu thuật thẩm mỹ, còn làm giả đến trình độ cao, làm cho mình trở thành mỹ nữ thành tích cao đến tiếp xúc với tôi… ba la ba la…"

Tiền Tam Bảo không giấu diếm Giang Phong chút nào, nói rõ ràng nguyên nhân ly hôn của hai người, bao gồm cả chuyện hắn tính kế vợ trước, khiến cho nàng chủ động đề nghị ly hôn, sau đó ra khỏi nhà.

Sau khi Giang Phong nghe xong thì cảm khái: "Cho nên mới nói, trong hôn nhân thì điều quan trọng nhất giữa hai người chính là thành khẩn đối đãi và tín nhiệm lẫn nhau, dùng thủ đoạn lừa gạt, lừa được nhất thời nhưng không lừa được một đời, cuối cùng cũng sẽ lòi ra ngoài mà thôi."

Tiền Tam Bảo cũng cảm khái: "Ai nói không phải đâu, nhưng loại chuyện này quản được bản thân không quản được người khác. May mà trên đời này còn có đại sư mai mối giống như Giang đại sư, nếu không tôi cũng không dám tùy tiện tiến vào hôn nhân nữa."

Giang Phong cười nói: "Tiền tiên sinh quá khen, không biết anh có yêu cầu gì đối với một nửa còn lại hay không?"

Tiền Tam Bảo nói: "Giang đại sư, tôi sẽ không nói ra yêu cầu, tôi tin tưởng năng lực tính toán nhân duyên của ngài."

Giang Phong đưa giấy bút tới rồi nói: "Nếu như Tiền tiên sinh đã tin tưởng tôi, vậy thì để lại tên và ngày sinh tháng đẻ của anh đi, chờ tôi tính ra được đối tượng thích hợp thì sẽ sắp xếp xem mắt cho anh."

"Được rồi, vậy đành làm phiền Giang đại sư rồi!" Tiền Tam Bảo tiếp nhận giấy bút, ghi lại danh tính và ngày sinh tháng đẻ của mình.

Trên mặt Giang Phong mang theo nụ cười, nói: "Tiền tiên sinh không cần khách sáo, đây là chuyện mà tôi phải làm."

Cố Diệp Phi

Sau khi nói xong chuyện chính, Tiền Tam Bảo liền đứng dậy cáo từ: "Giang đại sư, vậy tôi sẽ không quấy rầy ngài nữa!"

"Ừm, Tiền tiên sinh, tôi đưa tiễn anh!"

"Không cần đưa, Giang đại sư, hẹn gặp lại!"

"Hẹn gặp lại!"

Đưa mắt nhìn Tiền Tam Bảo rời đi, tâm thần Giang Phong khẽ động, một cỗ sóng vô hình giáng lâm, lập tức bao phủ hơn hai tỷ nhân khẩu. Trong màn hình giả lập, từng chân dung phụ nữ điên cuồng lấp lóe, cuối cùng khóa chặt một tấm chân dung trong đó:

【 Danh tính 】 : Lệ Tiểu Vũ

【 Tuổi tác 】 : 29 tuổi

【 Chiều cao 】 : 161cm

【 Cân nặng 】 : 50kg

【 Bối cảnh gia đình 】 …

【 Sở thích cá nhân 】 …

【 Kinh nghiệm yêu đương 】 : Chồng trước…

【 Thông tin chi tiết 】 …

【 Điểm xứng đôi hôn nhân hiện tại 】 : 74 (tình cảm vợ chồng 76+ môn đăng hộ đối 72+ quan hệ gia đình 74)

【 Điểm xứng đôi hôn nhân tối đa 】 : 92 (tình cảm vợ chồng 94+ môn đăng hộ đối 91+ quan hệ gia đình 91)

【 Hoa đào ngoài giá thú 】 : Kiếp đào hoa 1… Kiếp đào hoa 2… Kiếp đào hoa 3… Kiếp đào hoa 4…

【 Dự đoán con cái 】 …

Xem xong tư liệu xứng đôi này, Giang Phong không dự định ngay lập tức nói cho Tiền Tam Bảo, cứ để đó cái đã, qua hai ba ngày lại nói với hắn cũng không muộn.



Cùng lúc đó.

Trong phòng họp của một quỹ ngân sách nào đó tại Trung Hải, người được xưng là một trong song mỹ tài chính:Phương Vân đang tổ chức một cuộc hội nghị khẩn trương với vẻ mặt ngưng trọng.

Cho tới nay Phương Vân đều là người nổi bật trong giới tài chính, làm quản lý của một quỹ ngân sách tư nhân, nàng hiện tại đang quản lý một quỹ ngân sách tài chính với số vốn lên tới mấy chục tỷ, thành tích vô cùng xuất sắc.

Hôm nay, nàng đột nhiên nhận được một tin tức làm cho người ta khiếp sợ, công ty công nghệ cao XX bùng nổ rồi!

Quỹ ngân sách tư nhân do nàng quản lý có đầu tư một khoản lớn vào công ty công nghệ cao này. Đây là một doanh nghiệp chuyên khai thác công nghệ kỹ thuật tiên tiến và ứng dụng vào lĩnh vực y tế và sức khỏe, vẫn luôn thu hút được nhiều sự chú ý trên thị trường.

Nhưng mà, bởi vì sai lầm của một nhân viên nội bộ, dẫn đến thông tin kỹ thuật cốt lõi của công ty bị tiết lộ. Điều này đã làm dấy lên sự chú ý và chất vấn.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 1065: Lừa Được Nhất Thời Không Lừa Được Một Đời (2)



Sự kiện này ngay lập tức bị truyền thông trắng trợn đưa tin, danh dự công ty kia bị hao tổn, người đầu tư ào ào bán tháo cổ phiếu, khiến cho giá cổ phiếu công ty giảm mạnh.

Việc này đã sinh ra ảnh hưởng nghiêm trọng đối với người quản lý quỹ ngân sách là Phương Vân.

Bởi vì quỹ ngân sách có đầu tư một khoảng lớn vào công ty này, giá cổ phiếu sụt giảm đương nhiên sẽ dẫn đến giá trị thực của quỹ ngân sách bị giảm mạnh. Cho nên, Phương Vân đã ngay lập tức triệu tập đoàn đội quỹ ngân sách, tổ chức hội nghị khẩn cấp.

Phương Vân chủ trì hội nghị, nàng không nói nhảm nhiều, nói ngay vào điểm chính: "Chư vị, các người đều đã làm việc trong giới tài chính này ít nhất năm năm, chắc là đều hiểu rõ người đầu tư là thực tế nhất. Bây giờ giá trị thực của quỹ ngân sách chúng ta đang bị ảnh hưởng mạnh bởi chuyện công ty XX trượt xuống. Bước tiếp theo, chúng ta nhất định sẽ phải đối mặt với các thỉnh cầu chuộc về khổng lồ đến từ đông đảo người đầu tư và sự chất vấn thị trường. Tất cả mọi người nói một chút xem nên giải quyết việc này như thế nào đây?"

Phụ tá của Phương Vân nói: "Phương tổng, đây là chuyện rút dây động rừng, đối mặt với khủng hoảng khổng lồ này, sự vận hành của quỹ ngân sách chúng ta sẽ lại nhận ảnh hưởng nghiêm trọng, mắt xích tài chính bị thắt chặt, thậm chí sẽ xuất hiện trường hợp không thể trả tiền mặt chuộc về đúng hạn. Nếu như xuất hiện tình huống như vậy, sẽ ảnh hưởng lớn đến danh dự của quỹ ngân sách chúng ta, sẽ đưa tới hậu quả không thể chịu nổi. Cho nên, chúng ta phải chuẩn bị hai tay. Đầu tiên là mau chóng gom góp tài chính, dùng để ứng đối với thỉnh cầu chuộc về của người đầu tư. Thứ hai là mau chóng giải quyết vấn đề, vãn hồi lợi ích của quỹ ngân sách và người đầu tư, đồng thời cố gắng giành được càng nhiều sự tôn trọng và công nhận trong giới."

Thành viên A của đoàn đội nói: "Phương tổng, tôi cho rằng việc cấp bách là tiến hành trao đổi và đàm phán với cao tầng và nhà đầu tư của công ty công nghệ cao XX để đưa ra một phương án giải quyết hiệu quả."

Thành viên B của đoàn đội nói: "Phương tổng, tôi kiến nghị lập tức tổ chức người đầu tư câu thông với hội nghị, giải đáp kỹ càng mối lo của người đầu tư, đồng thời duy trì việc công bố tin tức kịp thời, để khôi phục lòng tin của thị trường."

Cố Diệp Phi

Thành viên C của đoàn đội nói: "Phương tổng… ba la ba la…"

Trong lúc nhất thời, từng thành viên của đoàn đội quỹ ngân sách đều tích cực phát biểu, tiếp thu ý kiến quần chúng, giải quyết mối nguy cơ trọng đại đột nhiên xuất hiện này.

Sau cuộc thảo luận, một phương án có thể thực hành đã được ra lò.

Sau đó, toàn bộ đoàn đội liền bắt đầu hành động…

Mãi cho đến mười một giờ đêm, Phương Vân mới mệt mỏi trở lại biệt thự. Hai đứa con gái của nàng đều đã ngủ, chỉ có chồng Trần Mộ Sơn (tác giả bạch kim) là đang chờ nàng.

"Vợ à, mệt không, chuyện đã giải quyết rồi sao?" Trần Mộ Sơn vừa nghênh đón vừa xoa bóp bả vai giúp vợ mình.

Phương Vân lắc đầu nói: "Nào có giải quyết được nhanh như vậy, nhưng mà đã có phương án giải quyết rồi, chỉ cần có thể ổn định phần lớn người đầu tư, bình an vượt qua nguy cơ lần này chắc là không có vấn đề gì."

Trần Mộ Sơn không khỏi cảm khái: "Thị trường chứng khoán này đúng thật là nguy hiểm, đang yên đang lành đột nhiên bộc phát nguy cơ trọng đại, thật là có chút dọa người."

Phương Vân cười nói: "Chơi tài chính vốn là chuyện có độ nguy hiểm cao, đối với nguy cơ như hôm nay, chỉ cần xử lý không thích đáng một chút thôi liền chơi không nổi nữa."

Trần Mộ Sơn nói: "Xem ra vẫn là ngành này của anh an toàn hơn, mặc dù năng lực kiếm tiền không cùng đẳng cấp với người chơi tài chính như các em, nhưng chỉ cần bọn anh không tìm đường c.h.ế.t thì cũng chỉ có vấn đề kiếm nhiều hay ít, sẽ không cần gánh chịu nguy hiểm gì."

Phương Vân ngồi ở trên ghế sa lon, bật cười nói: "Nói như này cũng đúng, nghề này của các anh chắc là ngành nghề có mức độ nguy hiểm thấp nhất, đầu tư nhỏ, chỉ cần một chiếc điện thoại di động hoặc là một chiếc máy tính liền có thể giải quyết, còn lại chính là đầu tư trí tuệ và thời gian, cho dù hoàn toàn thua thiệt thì cũng có thể tuỳ tiện tiếp nhận. Không giống như giới tài chính bọn em, mặc dù giới hạn kiếm tiền là cao nhất, nhưng nguy hiểm phá sản cũng lớn, nhất là đám người chơi hợp đồng tương lai, một khắc trước thiên đường một khắc sau địa ngục. Người bình thường thật sự là khó có thể gánh vác được chuyện này."

Trần Mộ Sơn ngồi ở bên người nàng, ôm nàng rồi nói: "Vợ à, em cũng không cần áp lực quá lớn, cho dù ngày nào đó em phá sản, có anh ở đây sẽ có thể khiến cho em thực hiện tài vụ tự do cơ bản nhất."

Phương Vân biết rõ hắn là đang quan tâm mình, nhưng vẫn là liếc hắn một cái, nói: "Anh không trông mong được chút điểm gì tốt à, mở miệng chính là phá sản, anh đang nguyền rủa em sao?"

Trần Mộ Sơn cười hắc hắc nói: "Vợ ạ, anh đây không phải là đang tỏ thái độ với em hay sao. Anh không hiểu tài chính, chuyện có thể làm chính là khiến em không có nỗi lo về sau, khiến em không cần phải nhìn trước ngó sau khi đưa ra một quyết định quan trọng."

Phương Vân nghe vậy thì có chút cảm động, tựa vào bả vai hắn, ôn nhu nói: "Em thật sự may mắn vì đã mời Giang đại sư mai mối, nếu không em nào có cơ hội gặp được anh chứ!"

Trần Mộ Sơn đồng ý nói: "Giang đại sư đúng là ân nhân của vợ chồng chúng ta, còn có nửa tháng nữa chính là Trung thu, chờ em giải quyết chuyện của quỹ ngân sách, chúng ta liền bớt chút thời gian đi tặng bánh Trung Thu cho Giang đại sư đi?"

Phương Vân gật đầu nói: "Ừm, cũng nên thường xuyên liên lạc với Giang đại sư một chút. Chuyện bánh Trung Thu sẽ giao lại cho anh, bánh Trung Thu bình thường thì thôi đi, đặt làm một số bánh Trung Thu cao cấp."

Trần Mộ Sơn nói: "Được, ngày mai anh sẽ đi làm chuyện này, vợ ăn chút trái cây trước, anh đi chuẩn bị nước tắm rửa cho em."

"Ừm, cảm ơn chồng!"
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 1066: Lừa Được Nhất Thời Không Lừa Được Một Đời (3)



Trong một căn phòng khách ấm áp, Lệ Tiểu Vũ ngồi ở trên ghế sô pha, ôm một bản vẽ, con gái bốn tuổi Tiểu Lâm ngồi ở bên cạnh nàng.

Tiểu Lâm tò mò chỉ vào hình ảnh trên sách, hỏi: "Mẹ, đây là cái gì?"

Lệ Tiểu Vũ vừa cười vừa nói: "Đây là một bản vẽ liên quan tới động vật, con yêu à, con muốn nghe mẹ kể về một câu chuyện xưa không?"

Tiểu Lâm gật đầu, nói: "Mẹ, con thích nghe kể chuyện về động vật nhỏ, mẹ kể cho con một câu chuyện liên quan tới động vật nhỏ đi!"

Lệ Tiểu Vũ mỉm cười lật sách ra, bắt đầu kể chuyện xưa cho con gái: "Lúc trước, có một bé thỏ con tên là Tiểu Bạch. Một ngày, Tiểu Bạch quyết định ra ngoài thám hiểm, thế là nó đeo khăn quàng cổ màu đỏ mà nó thích nhất, đội cái mũ bằng cỏ, sau đói bắt đầu hành trình thám hiểm của mình."

Tiểu Lâm nghe vô cùng chuyên chú, hỏi: "Sau đó thì sao?"

Lệ Tiểu Vũ tiếp tục giảng: "Tiểu Bạch gặp được rất nhiều bạn bè ở bên trong rừng rậm, có sóc con, nai con, chim nhỏ… Bọn chúng cùng nhau chơi đùa ở bên trong rừng rậm, đuổi theo những con bươm bướm, tiếng cười không ngừng vang lên."

Vẻ mặt Tiểu Lâm chứa đầy sự khát vọng, nói: "Mẹ, con cũng muốn đến rừng rậm chơi đùa!"

Lệ Tiểu Vũ cười xoa đầu của Tiểu Lâm, nói: "Chờ thời tiết tốt lên, mẹ sẽ dẫn con đi công viên rừng rậm chơi, có được không?"

Tiểu Lâm liền vội vàng gật đầu nói: "Được nha, con muốn xem sóc con và nai con."

Lệ Tiểu Vũ nói: "Ừm, vậy có muốn tiếp tục nghe kể chuyện nữa không?"

Tiểu Lâm nói: "Con còn muốn nghe, mẹ tiếp tục kể đi."

Lệ Tiểu Vũ cười nói: "Sau này, Tiểu Bạch và các người bạn cùng nhau xây một căn nhà nhỏ bằng gỗ ở bên trong rừng rậm. Bọn chúng cùng nhau sinh sống vô cùng vui vẻ. Mỗi sáng sớm, Tiểu Bạch sẽ đi thu thập trái cây cùng với sóc con, sau đó mọi người cùng nhau chuẩn bị bữa sáng mỹ vị."

Tiểu Lâm đáng yêu nói: "Con cũng làm bạn bè với đám thú nhỏ ở trong rừng rậm bên trong."

Lệ Tiểu Vũ ôn nhu cười nói: "Có lẽ có một ngày, chúng ta có thể cùng đi cắm trại, cùng trở thành bạn bè với đám thú nhỏ trong thiên nhiên rộng lớn nha."

Tiểu Lâm nhảy cẫng lên, nói: "Vâng, con sẽ chờ ngày đó."

Lệ Tiểu Vũ nhẹ nhàng ôm lấy nàng, ôn nhu nói: "Mẹ c*̃ng mong chờ ngày đó, bây giờ có phải là nên đi ngủ rồi hay không?"

Tiểu Lâm gật gật đầu: "Vâng, con mệt rồi, chúc mẹ ngủ ngon!"

"Ngủ ngon, con yêu."

Lệ Tiểu Vũ chỉnh lại chăn giúp con mình, sau đó nhẹ nhàng hát khúc hát ru, dỗ nàng chìm vào giấc ngủ.

Cố Diệp Phi

Con mắt Tiểu Lâm dần dần nhắm lại, tiến vào mộng đẹp.

Lệ Tiểu Vũ lẳng lặng mà nhìn Tiểu Lâm chìm vào giấc ngủ, sau đó nhẹ nhàng ra khỏi phòng, đóng cửa lại. Trong lòng nàng tràn đầy sự thương yêu và quan tâm đối với con gái, cũng tràn đầy chờ mong và hi vọng đối với tương lai.

Lệ Tiểu Vũ là một bà mẹ đơn thân, nàng và chồng trước trong mắt mọi người là một cặp vợ chồng vô cùng xứng đôi. Lúc mới kết hôn, nàng và chồng trước có rất nhiều điểm giống nhau. Bọn họ đều thích vận động ngoài trời, du lịch và hoạt động xã giao, cũng rất kỳ vọng đối với cuộc sống gia đình.

Bọn họ từng trải qua cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn, cũng đạt được thành tựu trong sự nghiệp, cùng theo đuổi giấc mộng của bọn họ.

Nhưng mà, theo thời gian dần trôi, hai người dần dần phát hiện sự yêu thích của bọn họ trong cuộc sống và giá trị quan tồn tại sự khác biệt.

Lệ Tiểu Vũ càng ngày càng coi trọng cuộc sống gia đình, hi vọng có thể bầu bạn con gái trưởng thành nhiều hơn, mà chồng trước lại càng chú trọng sự nghiệp và hoạt động xã giao, thường xuyên ra ngoài xã giao.

Tiết tấu cuộc sống của hai người và cách sống bắt đầu trở nên không hài hòa, dẫn đến sự xa cách về mặt tình cảm.

Cho dù hai người đã từng thử ngồi lại nói chuyện và thỏa hiệp, nhưng từ những sự khác sâu sắc, bọn họ càng ngày càng khó tìm được điểm giống nhau và phương thức giải quyết vấn đề cũng dần khác nhau.

Cuối cùng, sau khi suy tính kỹ, dưới tình huống không có cãi lộn hay mâu thuẫn gì, bọn họ chọn yên tình kết thúc cuộc hôn nhân này, theo đuổi cuộc sống và giá trị quan phù hợp với mình.

Bây giờ, nàng và chồng trước đã ly hôn hơn một năm, Lệ Tiểu Vũ trừ công việc ra thì thời gian còn lại đều ở cùng con gái của mình, nhìn xem con gái trưởng thành từng ngày, trong lòng nàng cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.

Đương nhiên, lúc trời tối người yên, Lệ Tiểu Vũ khó tránh khỏi có chút tịch mịch. Nàng từng nghĩ tới chuyện tái hôn, nhưng vẫn luôn không gặp được người khiến nàng rung động và yên tâm.

Nàng cũng không gấp chuyện này, chờ duyên phận đến rồi lại nói.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 1067: Nếu Có Duyên, Liếc Mắt Liền Có Thể Định Chung Thân



Thứ hai, ngày mùng 2 tháng 9 năm 2024.

Bảy giờ rưỡi sáng, Lệ Tiểu Vũ đưa con gái Tiểu Lâm đến nhà trẻ gần đó, sau đó ăn bữa sáng ở bên ngoài liền trở về bật máy tính lên, chuẩn bị công việc.

Công việc hiện tại của Lệ Tiểu Vũ là viết bài cho xí nghiệp. Nàng nhận công việc trên nền tảng là Fiverr và Upwork, vận may tốt một đơn có thể kiếm được sáu chữ số, vận may không tốt thì một tháng đều không tiếp được một đơn nào.

Nhưng mà, lấy năng lực làm việc của Lệ Tiểu Vũ, một năm kiếm được 200-300 ngàn tệ vẫn là chuyện dễ dàng.

Mặc dù thu nhập này so ra kém với trước kia, nhưng nàng lại có thời gian rảnh nhiều hơn, có thể bầu bạn với con gái trưởng thành. Đây là một chuyện vô cùng đáng giá với Lệ Tiểu Vũ.

Gần đây, Lệ Tiểu Vũ chỉ nhận một đơn, khoảng thời gian này nàng đã viết được không sai biệt lắm, hôm nay thêm chút sức chắc là có thể giải quyết xong. Chỉ cần khách hàng hài lòng, nàng sẽ lại thu với mấy chục ngàn tệ. Số tiền kia đủ cho mẹ con các nàng dùng trong một khoảng thời gian.

Bài viết đến gần đoạn kết thúc, cả người đều tương đối đắm chìm vào trong đó. Linh cảm của Lệ Tiểu Vũ như mưa, không ngừng gõ bàn phím máy tính. Nàng vốn dự định dùng cả ngày để kết thúc công việc, kết quả mới đến giữa trưa đã làm xong rồi.

Sau khi tỉ mỉ kiểm tra một lần, sửa đổi lỗi chính tả một lần, sau khi phát hiện không có vấn đề gì, Lệ Tiểu Vũ liền gửi bài viết cho khách hàng.

Lệ Tiểu Vũ đóng máy tính lại, duỗi lưng, lẩm bẩm: "Cuối cùng cũng làm xong, buổi trưa hôm nay có thể ăn tùy tiện một chút, buổi chiều lại làm một bàn đồ ăn ngon cùng nhau chúc mừng với Tiểu Lâm."

Nói xong, Lệ Tiểu Vũ liền tới phòng bếp, chuẩn bị nấu mì.

Nhưng vào lúc này, điện thoại di động đặt trong phòng khách bỗng nhiên vang lên, Lệ Tiểu Vũ vừa vén tay áo lên liền đi ra phòng khách, cầm điện thoại di động lên xem xét, phát hiện là số điện thoại lạ đến từ tỉnh Quế.

Cố Diệp Phi

Lệ Tiểu Vũ nhíu mày, nhưng vẫn lựa chọn kết nối điện thoại, chào hỏi: "A lô, xin chào!"

Trong điện thoại truyền tới một giọng nam trẻ tuổi: "Xin chào, xin hỏi là Lệ Tiểu Vũ nữ sĩ đúng không?"

Lệ Tiểu Vũ nói: "Là tôi, xin hỏi anh là?"

Giọng nam trẻ tuổi nói: "Lệ nữ sĩ, tôi là Giang Phong, là người làm mối của văn phòng môi giới hôn nhân Hạnh Phúc, mạo muội gọi điện thoại tới, là muốn giới thiệu cho cô một đối tượng. Không biết Lệ nữ sĩ có ý định tái hôn hay không?"

Lệ Tiểu Vũ sớm đã cảm thấy bất lực đối với việc tin tức của mình bị rò rỉ. Trong thời đại này, trừ khi là không điền bất kỳ tư liệu nào ở trên mạng, nếu không tám chín phần đều sẽ bị lộ ra ngoài.

Trước đây Lệ Tiểu Vũ từng nhận rất nhiều điện thoại chào hàng, có bán nhà, có chào hàng bảo hiểm, có chào hàng thẻ tín dụng, còn có chào hàng đồ trang điểm...

Lệ Tiểu Vũ cảm thấy rất phiền đối với mấy loại chào hàng như này. Nếu như là từng bị đánh dấu còn tốt, trực tiếp không nhận là được. Nhưng mà đối với những dãy số chưa được đánh dấu, nếu không nhận thì lại sợ đó là khách hàng gọi điện thoại tới, tiếp thì lại bị những nhân viên chào hàng quấy rối.

Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu nhất, vẫn là Lệ Tiểu Vũ không quen cúp điện thoại của người khác. Mà da mặt của những nhân viên chào hàng kia lại dày, cho dù có nghe ra ám hiệu của nàng thì cũng sẽ thao thao bất tuyệt chào hàng. Chuyện này đúng là rất phiền phức.

Lệ Tiểu Vũ cơ bản đều nghe qua các loại nghề nghiệp chào hàng qua điện thoại, nhưng mà đây là lần đầu tiên nàng thấy có người mai mối gọi điện thoại chào hàng.

Dù sao cũng đang nhàn rỗi, nói chuyện một chút là được, Lệ Tiểu Vũ liền vừa cười vừa nói: "Giang ông mai, tôi bây giờ còn trẻ tuổi, đương nhiên là có ý định tái hôn, không biết anh muốn giới thiệu cho tôi một đối tượng như nào?"

Giang Phong giới thiệu nói: "Lệ nữ sĩ, đối tượng mà tôi giới thiệu cho cô tên là Tiền Tam Bảo, cũng là người tỉnh Tô các người, trước mắt đều định cư ở Kim Lăng giống như cô. Hắn năm nay 30 tuổi, cao 1m75, dáng vẻ cũng không tệ, có thể xếp vào hàng ngũ soái ca. Nhưng mà hắn chỉ tốt nghiệp cử nhân, trình độ kém hơn Lệ nữ sĩ một chút."

Lệ Tiểu Vũ nói: "Tốt nghiệp cử nhân cũng xem như là tốt rồi."

Giang Phong cười nói: "Đúng vậy, về phương diện trình độ học vấn thì chỉ cần chênh lệch giữa hai bên không phải là quá lớn thì không sao cả. Dù sao thứ nên học đều được học ở khoa chính quy, học lên nữa cũng chỉ là đào tạo sâu vào lĩnh vực chuyên ngành mà thôi."

Lệ Tiểu Vũ tán đồng nói: "Đúng là như thế."

Giang Phong tiếp tục giới thiệu: "Trước mắt hắn và bạn bè kết phương làm chút kinh doanh, thu nhập bình quân một tháng đại khái khoảng 20-30 ngàn tệ. Cha mẹ của hắn kinh doanh gừng tỏi, trong nhà có phòng có xe. Thực lực kinh tế tốt hơn gia đình bình thường không ít."

Lệ Tiểu Vũ có chút ngoài ý muốn nói: "Điều kiện này đúng là rất ưu tú, nếu như Giang ông mai biết tôi đã ly dị, chắc là cũng biết rõ tôi còn có một đứa con gái, không biết đối phương có để ý chuyện này hay không? Hơn nữa, tôi cũng muốn nói rõ trước, con gái của tôi chính là mạng của tôi. Nếu như tôi tái hôn thì bên phía nhà trai nhất định phải xem con gái tôi như là con đẻ. Nếu không thì cho dù điều kiện tốt đến mấy, tôi cũng sẽ không gả."
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 1068: Nếu Có Duyên, Liếc Mắt Liền Có Thể Định Chung Thân (2)



Giang Phong nói: "Lệ nữ sĩ, hắn đều là người từng ly dị giống như cô, có một con trai ba tuổi. Ở trên phương diện này, hai bên đều cần thời gian để làm quen. Tôi tin tưởng, hai người đều có sở thích và giá trị quan giống nhau, ở cùng một chỗ chắc chắn sẽ có thể hạnh phúc."

Lệ Tiểu Vũ nghĩ một lúc rồi nói: "Giang ông mai, nếu như tôi và hắn đều định cư ở Kim Lăng thì có thể kết bạn một chút. Còn về việc có thể đi đến cuối cùng hay không thì phải xem chúng tôi có duyên phận này hay không."

Giang Phong cười nói: "Lệ nữ sĩ, vậy tôi sẽ cho hắn phương thức liên lạc của cô, để hắn liên hệ với cô?"

Lệ Tiểu Vũ nói: "Được, vậy anh cứ cho hắn phương thức liên lạc của tôi đi!"

"Được, tôi không quấy rầy cô nữa, lát nữa tôi sẽ nói với hắn tình huống của cô, sau đó lại để hắn liên hệ với cô, có vấn đề gì thì cô cứ gọi điện thoại cho tôi."

"Ừm, được."

"Tạm biệt!"

"Tạm biệt!"



Cùng lúc đó.

Tiền Tam Bảo đang ăn cơm ở nhà cha mẹ.

Tiền mẫu vừa xé thịt đùi gà giúp cháu trai vừa nói: "Tam Bảo, Giang đại sư lúc nào mới giới thiệu đối tượng cho con vậy?"

Tiền Tam Bảo nuốt đồ ăn trong miệng xuống, nói: "Giang đại sư nói, hắn sẽ nhanh chóng tính toán nhân duyên giúp con, nhanh thì ba ngày chậm thì một tuần sẽ có thể giải quyết."

"Lần này, chúng ta đều phải cảnh giác cao độ, ngàn vạn lần không thể lại tìm một Cố Vân thứ hai." Nhắc tới Cố Vân, Tiền mẫu trước đó có bao nhiêu hài lòng thì hiện tại thì có bấy nhiêu hận.

Ý của Tiền phụ Tiền mẫu vốn là điều kiện kinh tế nhà mình cũng không tệ lắm, muốn con trai tìm kiếm một mỹ nữ có thành tích cao. Như này thì đời cháu bọn họ sẽ có thể được thừa hưởng gen tốt.

Cố Vân xuất hiện, thật sự khiến cho Tiền phụ Tiền mẫu cực kì hài lòng, không chỉ có vóc người xinh đẹp, còn có bằng Thạc sĩ, hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn chọn con dâu của bọn họ.

Cũng bởi vì rất hài lòng, Tiền phụ Tiền mẫu đã đưa ra sính lễ vô cùng phóng khoáng, lúc cháu trai mới ra đời còn trọng thưởng cho con dâu.

Nhưng bọn họ tuyệt đối không ngờ rằng, tất cả đều là giả, trình độ học vấn là ngụy tạo, gương mặt xinh đẹp kia cũng là do phẫu thuật thẩm mỹ. Sau khi biết rõ chân tướng, Tiền phụ Tiền mẫu thiếu chút nữa đã tức đến mức ngất đi.

Nhất là sau khi bọn hắn phối hợp diễn kịch với con trai, thả ra tin tức phá sản, Cố Vân cũng không có ý định đồng cam cộng khổ với bọn họ, mà chủ động đề nghị ly hôn.

Tiền gia bọn họ đúng là bị mù mới để cho người như vậy tiến vào cửa Tiền gia.

Sau khi ăn phải cú thiệt thòi lớn này, Tiền phụ Tiền mẫu đều rất chú trọng chuyện hôn sự của con trai, phát lời thề tuyệt đối sẽ không để cho "Cố Vân" thứ hai tiến vào Tiền gia.

Tiền Tam Bảo nói: "Mẹ cứ yên tâm đi, người giới thiệu đối tượng cho con lần này là Giang đại sư nổi tiếng cả nước, tuyệt đối không có khả năng lại xuất hiện Cố Vân thứ hai nữa đâu."

Cố Diệp Phi

Tiền phụ hỏi: "Tam Bảo, vị Giang đại sư kia thật sự thần kỳ như con nói sao?"

Tiền Tam Bảo gật đầu nói: "Năng lực tính toán nhân duyên của Giang đại sư đều được mọi người công nhận. Nếu như không thần kỳ như vậy thì đám đại minh tinh và đại phú hào kia sẽ không tôn sùng Giang đại sư như thế."

Tiền mẫu nói: "Nếu như Giang đại sư này có thể thành danh vào hai năm trước thì tốt rồi, một nhà chúng ta cũng sẽ không bị Cố Vân kia xoay vòng vòng!"

Tiền Tam Bảo nói: "Chuyện đều đã xảy ra rồi, hối hận cũng không giải quyết được vấn đề, lại nói Giang đại sư mới bao nhiêu tuổi chứ, hai năm trước người ta vẫn còn đang đi học đó!"

Tiền mẫu cũng chỉ là cảm khái một chút mà thôi.

Nhưng vào lúc này, điện thoại di động của Tiền Tam Bảo bỗng nhiên vang lên. Hắn gác đũa lại, móc điện thoại từ trong túi quần ra xem xét, phát hiện là Giang đại sư gọi tới điện.

Tiền Tam Bảo lúc này kết nối điện thoại, nói: "Xin chào, Giang đại sư."

Tiền phụ Tiền mẫu nghe vậy, ánh mắt đều đồng loạt nhìn qua.

Tiền Tam Bảo thấy thế, liền mở loa ngoài.

Thế là, giọng nói của Giang đại sư truyền tới, nói: "Tiền tiên sinh, bên tôi đã tìm kiếm được đối tượng thích hợp cho anh!"

Tiền Tam Bảo liền vội vàng hỏi: "Giang đại sư, đối phương là người nơi nào? Bao nhiêu tuổi? Làm nghề gì?"

Giang đại sư giới thiệu sơ lược: "Cô ấy tên là Lệ Tiểu Vũ, cũng là người tỉnh Tô, trước mắt đang sống định cư ở Kim Lăng giống như các người. Cô ấy năm nay 29 tuổi, cao 1m61, vóc người đẹp, tướng mạo cũng xinh đẹp, tốt nghiệp thạc sĩ đại học 985 nào đó, là mỹ nữ thành tích cao chân chính."

Đều là người tỉnh Tô, cùng định cư ở Kim Lăng, hơn nữa tuổi tác, chiều cao, tướng mạo, trình độ học vấn đều phù hợp với yêu cầu, Tiền phụ Tiền mẫu nghe vậy thì không ngừng gật đầu.

Chỉ nghe Giang đại sư tiếp tục nói: "Nàng hiện tại đang viết bài cho các xí nghiệp. Nàng tự do nhận đơn hàng trên hai nền tảng là Fiverr và Upwork, thời gian làm việc do bản thân sắp xếp, vô cùng tự do. Bởi vì năng lực làm việc xuất sắc, nên dù chỉ là ngẫu nhiên nhận một đơn, nàng cũng có thể dễ dàng kiếm được hai ba trăm ngàn tệ trong một năm, có thể nói là vô cùng ưu tú."
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 1069: Nếu Có Duyên, Liếc Mắt Liền Có Thể Định Chung Thân (3)



Tiền Tam Bảo nghe vậy thì cũng có chút động lòng. Hắn biết rõ phong cách mai mối của Giang đại sư, chính là có gì nói nấy, bất kể là ưu điểm hay là khuyết điểm, đều chưa từng giấu diếm.

Cho nên, những lời này của Giang đại sư nói khẳng định đều là thật.

"Giang đại sư, tôi là người ly dị và có con riêng, người ta sẽ để ý đến tôi sao?"

"Tiền tiên sinh, cô ấy cũng giống như anh, đều là người đã ly dị và có con riêng."

Tiền Tam Bảo nghe vậy thì nhẹ nhàng thở ra. Nếu như đối phương độc thân, có điều kiện tốt như vậy thì không thiếu đối tượng cho nàng lựa chọn, căn bản không cần thiết phải gả cho người vừa ly dị lại có con riêng như hắn.

Dù sao mẹ kế cũng không dễ làm.

Nhưng đối phương cũng là người ly dị và có con riêng, như vậy hai bên liền ngang hàng, không ai ghét bỏ ai cả, như này tâm lý cũng sẽ không cảm thấy không cân bằng nữa.

"Vậy là tốt rồi, Giang đại sư ngài đã giới thiệu tôi với cô ấy hay chưa?"

"Đã giới thiệu, ấn tượng của cô ấy về anh cũng không tệ, nguyện ý kết giao bạn bè với anh. Tôi sẽ gửi phương thức liên lạc của cô ấy cho anh, tự anh trò chuyện với cô ấy, có biến thì anh lại gọi điện thoại cho tôi."

"Được rồi, tôi đã hiểu, cảm ơn Giang đại sư!"

"Không cần khách sáo, vậy trước tiên cứ như này."

"Ừm, tạm biệt Giang đại sư!"

"Tạm biệt!"

Chờ Tiền Tam Bảo cúp điện thoại, Tiền mẫu không nhịn được mà hỏi: "Tam Bảo, Giang đại sư không sắp xếp cho các con xem mắt sao?"

Cố Diệp Phi

Tiền Tam Bảo nói: "Đoán chừng là nhà gái yêu cầu, muốn đi lên từ bạn bè trước, khảo sát một khoảng thời gian, cảm thấy có thể mới cân nhắc đến chuyện ở cùng một chỗ. Dù sao đều đã bỏ lỡ một lần, không ai muốn lặp lại sai lầm lần thứ hai, thận trọng một chút cũng có thể lý giải."

Tiền mẫu gật đầu nói: "Đúng là nên thận trọng."

Đúng lúc này, điện thoại di động của Tiền Tam Bảo rung lên một cái, là Giang đại sư gửi phương thức liên lạc của đối phương tới cho hắn.

Tiền Tam Bảo trả lời tin nhắn bày tỏ mình đã nhận được, sau khi liền nghĩ ngợi việc nên nói gì khi gọi điện thoại cho nhà gái.



Sáu giờ chiều.

Tại nhà hàng nổi tiếng nào đó tại tỉnh thành tỉnh Hồ Nam, Kha Bảo Cường và Hạ Vũ Hà đang dùng cơm ở chỗ này.

Mấy thứ như duyên phận là thần kỳ nhất, nếu như hai người không có duyên phận thì cho dù là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên cũng không thể đến được với nhau.

Nếu như hai người có duyên phân, liếc mắt liền có thể định chung thân.

Điểm xứng đôi hôn nhân của Kha Bảo Cường và Hạ Vũ Hà cao đến 93 điểm, với số điểm này thì bất kể ở niên đại nào, đều có thể nói là một đôi trời đất tạo nên.

Nếu như hai người như này không có duyên gặp mặt thì thôi, chỉ có thể nói bọn họ hữu duyên vô phận.

Nhưng nếu như có thể gặp mặt, sẽ không ai có thể chia rẽ nhân duyên của bọn họ.

Không chỉ có hai người bọn họ, chỉ cần là đôi vợ chồng có điểm số tình cảm đạt ngưỡng 90 điểm, đều chính là nhân duyên không thể chia rẽ. Cho dù đoạn tuyệt quan hệ với cha mẹ thì đều sẽ ở chung với nhau.

Khoảng thời gian mà Kha Bảo Cường và Hạ Vũ Hà kết giao, tình cảm của hai người đang dần ấm lên. Ngay tại đêm qua, hai người không kiềm hãm được mà xảy ra quan hệ nước chảy thành sông.

Sau buổi k*ch t*nh tối hôm qua, Hạ Vũ Hà liền định nói chân tướng về cha của Kha Bảo Cường cho hắn biết. Nhưng ngẫm lại, nàng vẫn không muốn làm hắn mất hứng, liền cố gắng nhịn không nói ra.

Bây giờ hai người vừa xảy ra quan hệ, đang ở trong giai đoạn ngọt như mật, một bữa ăn phải gọi là kiều diễm. Sau khi cơm nước xong xuôi và đi ra khỏi phòng bao, vệt ửng đỏ trên mặt cảnh sát Hạ vẫn còn chưa tiêu tán!

Sau khi rời khỏi phòng ăn, hai người không đi đâu cả mà đi thẳng đến một tòa nhà của Kha Bảo Cường.

Sau đó, nội dung VIP đã xảy ra chắc cũng không cần nhiều lời…

Sau khi xong việc đã là mười một giờ đêm. Hai người cảm thấy có chút đói bụng liền đến đến phòng khách ăn một chút quả hạch và bánh bích quy.

Hạ Vũ Hà cảm thấy thời cơ chín muồi, liền nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Anh Cường, em có một chuyện vô cùng quan trọng phải nói cho anh."

Kha Bảo Cường nhấp một ngụm trà, cười hỏi: "Cảnh sát Hạ, chuyện gì mà phải nghiêm túc như vậy?"

Hạ Vũ Hà nhìn hắn, có chút đồng tình mà nói: "Là chuyện liên quan tới một số việc mà cha anh đã làm, em cảm thấy cần phải nói cho anh biết chân tướng!"

Kha Bảo Cường nghe vậy thì nhíu mày, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc, nói: "Cảnh sát Hạ, sao lời này của em lại khiến cho anh có chút bất an vậy. Cha anh không có làm chuyện gì phạm pháp đó chứ?"

Hạ Vũ Hà không trực tiếp trả lời vấn đề này của hắn, mà là hỏi: "Anh Cường, em muốn hỏi anh một chút. Ở trong mắt anh thì cha anh rốt cuộc là một người như thế nào?"
 
Back
Top Bottom