Dịch Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 300: Ngày Cưới Của Uông Tổng (2)



Một tiếng sau.

Sân bay Thiên Phủ.

“Ông xã, em phải đi kiểm tra an ninh rồi!" Hoàng Linh Vi miễn cưỡng nói.

Trong hai ngày gặp mặt này bởi vì hai người đã thẳng thắn gặp nhau, quan hệ đã tăng lên một cấp độ cao hơn, cho nên lần chia tay này có vẻ đặc biệt miễn cưỡng và không thoải mái.

Giang Phong ôm chặt lấy cô.

Thật lâu sau, hắn mới thì thầm vào tai cô: "Em yêu, tháng sau anh sẽ đến Lâm An gặp em."

Cố Diệp Phi

Hoàng Linh Vi hơi ngẩng đầu lên và ngạc nhiên nói: "Thật sao?"

Giang Phong gật gật đầu, "Thật đó!"

Hoàng Linh Vi kích động không còn quan tâm rằng đó là ở nơi công cộng, trực tiếp bước đến hôn hắn một cái, sau đó đẩy hắn ra với vẻ mặt hạnh phúc, kéo hành lý của cô đến khu vực kiểm tra an ninh, và chỉ để lại cho Giang Phong 3 từ: “Em đợi anh!”

Sau khi đi qua cổng kiểm tra an ninh, Hoàng Linh Vi quay đầu lại và mỉm cười với hắn, sau đó vẫy vẫy tay.

Giang Phong cười rạng rỡ đáp lại và vẫy tay với cô ấy.

Sau đó, hai người tự quay người rời đi.



Từ tỉnh lỵ của tỉnh Tứ Xuyên đến tỉnh lỵ của tỉnh Quảng Đông dài hơn 1.570 km, mất khoảng 20 giờ lái xe, nếu lái xe một mình thì thật sự quá vất vả.

Vì vậy sau khi ra khỏi sân bay, Giang Phong đã thuê một tài xế thay thế với giá cao, và dự định sẽ thay phiên nhau lái xe với tài xế thay thế, để anh ta lái xe không mệt mỏi mà còn có thể nghỉ ngơi hợp lý, để đến thủ phủ của tỉnh Quảng Đông sẽ không buồn ngủ và mệt mỏi, nếu mệt mỏi thì làm sao có tinh thần đi dự đám cưới của Uông tổng chứ?



Thông tin Uông Văn Kiệt, thái tử của Tập Đoàn Uông thị và ca sĩ Tiêu Mẫn tổ chức hôn lễ vào ngày 8 tháng 2 âm lịch đã lan truyền từ lâu trong vòng quan hệ, bao gồm cả giới giải trí.

Dù sao Tiêu Mẫn cũng là người trong giới giải trí, cô ấy đã ở trong giới giải trí tận mười năm, đương nhiên cũng có một số bạn bè, cô ấy kết hôn thì tất nhiên sẽ gửi thiệp mời cho những người bạn trong giới giải trí này.

Và những người bạn trong vòng bạn bè nhận được lời mời đều rất phấn khích.

Đừng nghĩ họ là những người không thể gặp được trong mắt người bình thường, nhưng trong mắt những người giàu có thực sự đó, họ chẳng là gì hơn thế.

Rất nhiều nữ minh tinh mài giũa thật kỹ để lọt vào vòng vây của đại gia, nhưng rất ít trong số họ thành công, mà họ vẫn thích làm, ảo tưởng rằng mình mới là người thành đạt.

Với địa vị xã hội của nhà họ Uông, những vị khách được mời nhất định là con của cán bộ cấp cao và những người giàu có.

Vì vậy, những nhân vật nổi tiếng nhận được lời mời lần này đều đang vắt óc suy nghĩ xem làm thế nào để lợi dụng cơ hội ngàn năm có một này để kết giao. Đặc biệt là những sao nữ tự cho mình đẹp, họ mong được giới siêu giàu thế hệ thứ hai như Tiêu Mẫn để ý, để có thể trở thành tiểu thư nhà giàu sang quyền quý.

Tất nhiên, mọi thứ luôn có ngoại lệ, ví dụ như bạn thân của Tiêu Mẫn, Phạm Tiểu Lệ, không có suy nghĩ viển vông như vậy.

Giống như Tiêu Mẫn, Phạm Tiểu Lệ là một nữ minh tinh đến từ tỉnh Quảng Tây, hai người có thể nói là đẹp như nhau, điểm khác biệt là Tiêu Mẫn ra mắt với vai trò ca sĩ, còn Phạm Tiểu Lệ là sinh viên chính quy và tốt nghiệp từ Viện hí kịch, ra mắt với tư cách là một diễn viên.

Lần này khi Tiểu Mẫn kết hôn, Phạm Tiểu Lệ là bạn thân nhất trong giới của Tiểu Mẫn nên cô đương nhiên dẫn đầu dàn phù dâu.

Khách sạn X, đây là khách sạn năm sao thuộc tập đoàn Uông Thị.

Lúc này, Uông Văn Kiệt và Tiêu Mẫn đang đứng trước cửa đón những vị khách từ khắp nơi trên đất nước.

Ở cùng với họ không chỉ có ba mẹ mà còn có phù rể, phù dâu với hội anh chị em.

Phù rể của Uông Văn Kiệt là bạn thân chơi với nhau từ nhỏ đến lớn - Chu Dương. Hai người là bạn học từ hồi mẫu giáo đến hết cấp hai, quan hệ rất tốt. Hôm nay Uông Văn Kiệt kết hôn, người không có bạn gái như Chu Dương đương nhiên không còn lựa chọn nào khác ngoài làm phù rể.

Phù dâu của Tiêu Mẫn cũng là bạn chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, tên cô ấy là Yên Vũ. Hai người là bạn học là hồi mẫu giáo đến khi Tiêu Mẫn debut. Hôm nay Tiêu Mẫn kết hôn, người không có bạn trai như cô ấy đương nhiên không còn lựa chọn nào khác ngoài làm phù dâu.

Hơn nữa hội anh em của Uông Văn Kiệt gồm sáu phú nhị đại nhan sắc ngút ngời hợp thành. Tài sản của mỗi người lên đến hơn một tỷ, trong đó dẫn đầu là nhà Ngô Minh với số tài sàn hơn mười tỷ.

Còn nhóm của Tiêu Mẫn cũng gồm sáu minh tinh sắc nước hương trời hợp thành, đều là minh tinh nổi tiếng trong showbiz, trong đó Phạm Tiểu Lệ là nổi tiếng nhất, là minh tinh hạng A.

Uông Văn Kiệt và Tiêu Mẫn vốn là mỹ nam mỹ nữ, nên lựa chọn phù dâu phù rể với hội anh chị em đều là người xinh đẹp. Họ mặc những bộ quần áo giống nhau, xếp thành một hàng nhìn vô cùng đẹp mắt.

Lễ kết hôn bắt đầu lúc mười tám giờ mười tám phút, sáu giờ tối thì Giang Phong đến khách sạn, hắn không đến một mình mà đến cùng Long Trạch Vũ, Bạch Tử An, Lam Doanh Doanh, Sử Anh hào, Lê Thiên Nhu và Lưu Trang.

Nhìn thấy bọn họ đến, Uông Văn Kiệt nở nụ cười chào đón họ, sau đó cùng Tiêu Mẫn dẫn bọn người Giang Phong vào sảnh tiệc. Mấy chị em trong hội thấy thế thì hai mắt sáng rỡ bèn theo sau để tiếp đón cùng.

Nhưng Phạm Tiểu Lệ là ngoại lệ, cô ấy chỉ làm tốt chức trách của mình mà thôi.

Khách mời của Uông Văn Kiệt không phải là con cán bộ thì cũng là doanh nhân giàu có, hoặc là những người có tiếng ngoài xã hội, tóm lại người có thể nhận được thiệp mời của anh ta đều không phải người bình thường.

Tuy nói khách mời đều là những người có địa vị nhưng vẫn chia theo đẳng cấp. Những khách bình thường tới đều do hội anh chị em tiếp đón với chỉ chỗ ngồi, đây đã là đãi ngộ tốt lắm rồi.

Dù sao hội anh chị em kia toàn là phú nhị đại với minh tinh, được họ tiếp đón đã vinh hạnh lắm rồi.

Còn khách mời có thể khiến Uông Văn Kiệt và Tiêu Mẫn đích thân tiếp đón, chỉ chỗ ngồi, chỉ cần nhìn thôi cũng biết họ có thân phận, địa vị cao như thế nào.

Vì vậy, nhìn thấy Uông Văn Kiệt và Tiêu Mẫn đích thân chào đón đoàn người Giang Phong ngồi vào vị trí tốt nhất, bàn khách này chắc chắn trở thành một trong những tiêu điểm trong tiệc cưới.

Vốn dĩ nói một trong những tiêu điểm trong tiệc cưới là vì ngoài bàn khách này ra còn có hai bàn do đích thân vợ chồng Uông Văn Kiệt hoặc ba Uông Văn Kiệt tiếp đón, họ đều là con cán bộ cao cấp với doanh nhân giàu có.

“Mấy người đó là ai vậy? Mọi người có biết không?”

“Không biết, ai cũng lạ hết, có lẽ là con cán bộ cao cấp hoặc là con của mấy nhà doanh nhân chăng?”

“Có thể được Uông tổng đích thân chỉ dẫn chỗ ngồi, có lẽ cũng chỉ có con cháu cán bộ cao cấp mới được đãi ngộ như vậy!”
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 301: Hội Anh Em Toàn Phú Nhị Đại, Hội Chị Em Cũng Toàn Là Ngôi Sao



Trong sảnh tiệc, có khá nhiều khách mời đang xì xào bàn tán.

Thân phận mấy vị khách mời này đã rất tuyệt trong mắt người thường rồi, nhưng ở buổi tiệc cưới này, họ cũng chỉ là hạng nhãi nhép thôi. Mấy bàn khách mời ngay dưới sân khấu mới là tiêu điểm của cả buổi tiệc cưới này.

Dù sao Uông Văn Kiệt cũng là chú rể, sắp xếp xong xuôi chỗ ngồi cho bọn người Giang Phong xong, anh ta bèn rời khỏi để ra ngoài tiếp tục đón khách.

Sáu giờ mười phút, buổi lễ bắt đầu.

“Kính thưa các vị quan khách, hoan nghênh mọi người đến tham dự tiệc cưới của anh Uông Văn Kiệt và chị Tiêu Mẫn, nghi thức hôn lễ sắp được bắt đầu, xin mời các nhân viên b.ắ.n pháo giấy, nhân viên âm thanh, ánh sáng, chụp hình làm tốt công tác chuẩn bị cuối cùng.

Mời mọi người đếm ngược cùng với tôi, mười, chín, tám, …, ba, hai, một, sau đây tôi xin tuyên bố, hôm nay ngày tám tháng hai năm hai không hai mươi ba, hôn lễ của anh Uông Văn Kiệt và chị Tiêu Mẫn chính thức bắt đầu…”

Người chủ trì buổi hôn lễ là MC nổi tiếng XXX, anh ta vừa xuất hiện liền khuấy động không khí bữa tiệc.

Nhờ màn dẫn hài hước và lưu loát của anh ta, hôn lễ được diễn ra một cách tuần tự.

Chẳng mấy chốc đã đến phần phát biểu của chú rể.

Một người đã tham gia nhiều hoạt động lớn như Uông Văn Kiệt đương nhiên không sợ hãi trước đám đông, anh ta nhanh chóng cầm micro lên và phát biểu:

“Kính thưa các vị quan khách: xin chào mọi người!

Người ta thường nói “Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng”. Hôm nay tôi có thể cùng vợ đứng đây để nhận lời chúc phúc của mọi người, đầu tiên phải cảm ơn ba mẹ vợ của tôi, cảm ơn ba mẹ đã tin tưởng giao phó con gái cưng của hai người cho con. Ba mẹ cứ yên tâm, con sẽ toàn tâm toàn ý yêu chiều cô ấy, biến cô ấy trở thành một trong những người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới.

Tiếp theo xin cảm ơn ba mẹ của con, ba mẹ vất vả nuôi nấng con ba mươi ba năm, nuôi dưỡng con khôn lớn thành người.

Ba ơi, trong mắt con ba là người nghiêm khắc, ba chưa từng thể hiện tình yêu của mình qua lời nói. Nhưng mỗi lần con bị bệnh, dù ba bận thế nào cũng sẽ gác lại công việc để ở bên cạnh con, mỗi năm sinh nhật con, ba đều cẩn thận chuẩn bị quà sinh nhật cho con.

Mẹ ơi, sự “cằn nhằn” của mẹ thường khiến con thấy rất phiền, thậm chí còn cự cãi với mẹ, khiến mẹ tức giận. Nhưng mẹ không bao giờ để bụng, dù con có về khuya thế nào, mẹ đều thức dậy hâm nóng thức ăn để dành cho con, mang đến cho đứa trẻ đang đói bụng cồn cào này những hương vị tuyệt nhất trên đời.

Ba mẹ, sự bao dung, vị tha của hai người, tình yêu của hai người, con không tài nào báo đáp hết được. Ngay tại đây, con và Tiêu Mẫn xin cúi đầu trước ba mẹ cùng tất cả những người làm ba làm mẹ đang ngồi dưới đây, “Ba mẹ, hai người đã cực khổ rồi!”

Tiếp theo tôi xin cảm ơn Giang đại sư – người đã se duyên cho tôi và Tiêu Mẫn.”

Nghe đến đây, Giang Phong bèn nở nụ cười, sau đó hắn đứng lên và vẫy tay chào.

“Thì ra đó là Giang đại sư.”

“Giang đại sư trẻ với đẹp trai quá!”

“Tôi còn tưởng đang đùa, thì ra hôn nhân của Uông Văn Kiệt và Tiêu Mẫn là nhờ Giang đại sư mai mối.”

“…”

Cố Diệp Phi

Khách mời tại buổi tiệc đều là người thân và bạn bè của Uông gia với Tiêu gia, đương nhiên họ đã biết về sự kiện hot trên mạng vào năm ngoái. Lúc đó chính Tiêu Mẫn đã đăng tin tiến cử Giang đại sư, sau đó Uông Văn Kiệt vào bình luận.

Trong lúc khách mời đang bàn tán sôi nổi, Uông Văn Kiệt tiếp tục nói: “Chuyện khó nhất trong hôn nhân chính là tìm được nửa kia phù hợp với bản thân, chuyện này cũng đã cản bước hầu hết những người muốn kết hôn. Vì chưa từng sống lâu dài với nhau nên ai cũng không biết người như thế nào mới hợp với bản thân.

Đời người ngắn ngủi, cứ mù quáng đi tìm kiếm, có lẽ cả đời cũng không tìm được người phù hợp.

Tại đây, tôi muốn giới thiệu Giang đại sư với mọi người. Giang đại sư có kiến thức cao thâm về mảng Huyền học, chuyên tính toán nhân duyên, có thể tìm cho mọi người nửa kia phù hợp nhất.

Các anh chị em chưa có người yêu, mọi người đừng bỏ lỡ cơ hội này đấy nhé.

Nghe đến đây, rất nhiều khách mời đều động lòng.

Giang Phong chấp hai tay lại để chào hỏi.

Sau đó, Uông Văn Kiệt kết thúc bài phát biểu: “Cuối cùng, tôi và Tiêu Mẫn lần nữa cảm ơn các vị quan khách đang ngồi dưới đây, cảm ơn mọi người đã có mặt để tham dự hôn lễ của chúng tôi, cùng chia sẻ niềm vui cùng chúng tôi.

Chúc mọi người có bữa tiệc ngon miệng, không say không về, xin cảm ơn!”

Uông Văn Kiệt vừa dứt lời, tiếng vỗ tay vang dội khắp sảnh tiệc.

Tiếp đó là bài phát biểu ngắn gọn của cô dâu, sau đó nhiều nhân viên phục vụ bắt đầu lên món, hầu như là phục vụ tất cả các món cùng lúc, tốc độ vô cùng nhanh.

Mới ăn xong một chén canh, cô dâu chú rể đã thay xong đồ, họ cùng đi kính rượu mọi người cùng với ba mẹ, phù dâu phù rể và hội anh chị em.

Đầu tiên là kính rượu họ hàng nhà gái, sau đó là trưởng bối hai bên gia đình, tiếp đó là hai ba bàn khách quý, bàn Giang Phong ngồi chính là một trong số đó.

Thế là nhóm người kính rượu nhanh chóng đến bàn Giang Phong.

“Giang đại sư, lần nữa cảm ơn cậu đã mai mối cho chúng tôi.”

“Giang đại sư, cậu là quý nhân của vợ chồng chúng tôi, chúng tôi kính cậu một ly.”

Uông Văn Kiệt và Tiêu Mẫn nâng ly kính rượu Giang Phong với vẻ mặt biết ơn.

Giang Phong vui vẻ cười nói: “Không cần khách sáo, hai người là do ông trời tác hợp, tôi chỉ đóng một vai trò nhỏ trong đó mà thôi, chúc hai người tân hôn vui vẻ, sớm sinh quý tử!”

Sau đó ba người cùng cụng ly.

Lúc này, sau nhiều lần Uông Văn Kiệt và Tiêu Mẫn nói lời cảm ơn, mấy minh tinh trong hội chị em cũng để ý đến ông mai nổi tiếng Giang Phong. Họ định sau khi cùng đi kính rượu xong vơi cô dâu chú rể thì sẽ đến xin phương thức liên lạc, xem thử có thể nhờ ông mai tìm giúp mình một người chồng như ý không?

Đừng nói mấy chị em trong hội minh tinh, đến mấy phú nhị đại còn đang độc thân trong hội anh em cũng muốn nhờ Giang Phong giúp.

Sau khi kính rượu Giang Phong, Uông Văn Kiệt và Tiêu Mẫn lại đến kính rượu những người khác trong bàn.

Ở đây đều là bạn bè chơi khá thân với nhau, nếu là hôn lễ bình thường, có lẽ mấy “người bạn xấu tính” này sẽ nghĩ đủ cách để chọc ghẹo cô dâu chú rể.

Nhưng ở đây toàn người có địa vị, đương nhiên sẽ không làm mấy chuyện như này.

Sau khi kính rượu bàn này xong, Uông Văn Kiệt mới cười nói: “Giang đại sư, mọi người từ từ uống nhá, đợi tôi kính rượu xong sẽ đến chơi với mọi người.”
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 302: Tác Hợp Tại Chỗ



Hôm nay là ngày đại hôn của thái tử gia tập đoàn Uông thị, khách sạn năm sao dưới sự chỉ đạo của tập đoàn đã dừng tiếp khách lạ, toàn lực phục vụ những vị khách tới tham gia hôn lễ.

Lúc này đã là mười giờ tối.

Sau khi tham gia hôn lễ được tổ chức ở đại sảnh, những vị khách hứng thú liền rời khỏi chiến trường, đi tới phòng KTV của khách sạn.

Người ta nói rằng ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, lời này không sai chút nào, mặc dù những người đến tham gia hôn lễ của Uông Văn Kiệt và Tiêu Mẫn đều có tiền, hoặc là có tiền, hoặc là người nổi tiếng, nhưng trong đó cũng có sự khác biệt rất lớn.

Ví dụ, người có tài sản ngàn vạn có thể giống với người có tài sản trăm vạn sao? Con cháu ở quê có thể giống với con cháu ở tỉnh thành sao? Minh tinh tuyến ba có thể so với minh tinh tuyết một sao?

Bởi vậy, cho dù là đến phòng KTV của khách sạn, mọi người cũng tự giác chia thành từng nhóm nhỏ đi vào các phòng khác nhau, chứ không cố chen vào những phòng không phù hợp với thân phận của mình.

Lúc này, trong phòng KTV tốt nhất đã tụ tập những vị khách có thân phận tôn quý nhất trong hôn lễ, con ông cháu cha ở Quế tỉnh và con em nhà giàu đương nhiên cũng có mặt ở đó, mà Giang Phong đi cùng bọn họ cũng bị kéo vào trong phòng này.

Còn có con ông cháu cha người Quảng Đông bản địa và những tỉnh khác, trong đó bao gồm cả bạn thân, phù rể và đám anh em của Uông Văn Kiệt, tất cả bọn họ đều là phú nhị đại danh xứng với thực, đương nhiên có tư cách đi vào phòng này.

Trừ những người đó ra, còn có phù dâu và nhóm chị em của Tiêu Mẫn, ngoại trừ phù dâu là nhờ hào quang của Tiêu Mẫn, những người còn lại đều là nữ minh tinh có nhan sắc, được mời vào phòng này cũng là bình thường.

Đương nhiên, cho dù là ở trong cùng một phòng thì cũng chia ra nhân vật chính với nhân vật phụ.

Những con ông cháu cha như Long Trạch Vũ, Bạch Tử An, Lam Doanh Doanh hay con em nhà giàu như Sử Anh Hào có tài sản hơn trăm vạn trong nhà, đương nhiên đều là những người khiến người ta tương đối chú ý tới.

Trong phòng ngoài ra cũng có mấy người tuy là con ông cháu cha nhưng thân phận địa vị không thể so với Long Trạch Vũ, Bạch Tử An, hoặc là những phú nhị đại khác nhưng tài sản trong nhà không thể so sánh được với Sử Anh Hào.

Trong số bọn họ có vài người trước đó cũng thông qua Uông Văn Kiệt mà biết nhau, nhưng cũng có người là lần đầu tiên gặp mặt, thân phận mọi người cũng không quá cách biệt, hơn nữa còn có vòng bạn bè này của Uông Văn Kiệt, tự nhiên rất dễ dàng kết bạn làm quen.

Giang Phong là người tương đối được hoan nghênh ở trong phòng.

Một phần là vì hắn vẫn luôn ở chung một chỗ với những con ông cháu cha như Long Trạch Vũ này, vô tình khiến cho thân phận địa vị của hắn cũng cao lên. Một phần khác là vì Uông Văn Kiệt là nhân vật chính của buổi hôn lễ này, mà vị nhân vật chính lại luôn tỏ thái độ tôn trọng với Giang Phong từ đầu tới cuối, khiến cho địa vị của Giang Phong trong lòng người khác có sự khác biệt rất lớn.

Bởi vậy, cơ bản là tất cả mọi người trong phòng đều trao đổi phương thức liên lạc với hắn.

Lúc này, những nữ minh tinh trong đoàn chị em đều đang tích cực nói chuyện phiếm với những con ông cháu cha và con em nhà giàu khác, suy nghĩ của mấy cô rất đơn giản, cho dù không thể trèo lên cành cao, tối thiểu nhất cũng có thể cho người ta biết mặt mình, mối quan hệ này không chừng có thể dùng tới vào thời điểm quan trọng nào đó sau này.

Ngược lại, Phàm Tiểu Lệ lại đi tới trước mặt người đồng hương của mình, Giang Phong, mỉm cười hỏi: “Giang đại sư, chúng ta đều là người Quế tỉnh, là đồng hương, sự tích về cậu Tiểu Mẫn đã nói qua với tôi, nhìn thấy cô ấy nhờ sự giúp đỡ của cậu mà tìm thấy chân ái, tôi lại đột nhiên tin tưởng vào tình yêu, không biết cậu có thể cũng giúp tôi làm mai mối được không?”

Giang Phong cười nói: “Làm mai mối vốn chính là nghề của tôi, chuyện này đương nhiên là không có vấn đề gì rồi!”

Phàm Tiểu Lệ vuốt tóc một cái, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía Giang Phong, hỏi: “Giang đại sư, quy củ mời bà mối tôi không hiểu rõ lắm, tôi phải làm thế nào, mong cậu có thể chỉ dạy một chút.”

Giang Phong cầm chén rượu lên, nói: “Chị Phạm không cần khách khí, tất nhiên là chị không tin được tôi rồi, chỉ dựa vào mối quan hệ giữa chị và chị Mẫn đã đủ để tôi tận tâm tận lực tìm cho chị một mối nhân duyên thật tốt rồi.”

Giang Phong uống một hơi cạn sạch chén rượu, ghé đến gần tai cô, nói: “Chị Phạm, thật ra trước đó tôi từng suy tính nhân duyên của chị rồi, thật trùng hợp là trong phòng KTV này đã có một người cực kỳ phù hợp với chị rồi.”

Phạm Tiểu Lệ nghe đến hơi động lòng, cô mặc dù không giống những người khác trong đoàn chị em của mình, dù có vót nhọn đầu cũng muốn gả cho phú nhị đại, cũng không phải là cô ghét gì con em nhà giàu cả.

Tại sao lại chỉ nói là con em nhà giàu chứ không nói là con ông cháu cha, là vì cô tự hiểu lấy mình, con em nhà giàu có thể sẽ lấy người diễn viên như cô đây, nhưng con ông cháu cha tuyệt đối sẽ không.

“Giang đại sư, người cậu nói là ai vậy?” Phạm Tiểu Lệ hỏi.

Giang Phong cũng không thừa nước đục thả câu, trực tiếp đáp: “Chính là người ở trong nhóm anh em kia.”

Phạm Tiểu Lệ nghe vậy thì tim đập thình thịch.

Bởi vì người Giang Phong giới thiệu kia, trùng hợp lại chính là người cô có hảo cảm nhất trong buổi hôn lễ ngày hôm nay, cô là thủ lĩnh của đoàn chị em, hắn lại là thủ lĩnh của đoàn anh em, cả ngày bận rộn, cô thật sự có không ít hảo cảm đối với hắn.

Có điều, cô thuộc kiểu người hướng nội, bảo cô chủ động đi theo đuổi đàn ông, cô chắc chắn không làm được, có thể chủ động tìm bà mối Giang Phong này nhờ làm mai mối, đối với cô mà nói đây đã là tiến bộ rồi.

Cố Diệp Phi

“Chị Phạm, nếu như chị nguyện ý, tôi sẽ trực tiếp qua đó giúp chị làm mai mối, còn nếu không thì thôi vậy!”

Tuổi của Phạm Tiểu Lệ còn lớn hơn một chút so với Tiêu Mẫn, năm nay đã 33 tuổi, cộng thêm là diễn viên, diễn kịch dưới ánh mắt săm soi của vạn người còn không thấy xấu hổ, đương nhiên sẽ không thẹn thùng loại chuyện như này, lập tức đồng ý: “Tôi rất nguyện ý!”

“Vậy Phạm tỷ hãy chờ tin tốt của tôi!”

Nói xong, Giang Phong liền bưng rượu đi về phía Sử Anh Hào đang nói chuyện trời đất với Ngô Minh.

Tài lực nhà Ngô Minh có thể nói là ngang với tài lực nhà Sử Anh Hào, hai người vì cùng có quan hệ với Uông Văn Kiệt mà đã quen biết từ trước, bạn cũ gặp mặt, tự nhiên có không ít chủ đề để nói chuyện.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 303: Tác Hợp Tại Chỗ (2)



Hai người ngồi nói chuyện ở trong góc, vì cả hai trò chuyện rất ăn ý, những người khác cũng thức thời không lại gần quấy rầy họ.

Lúc này, hai người đúng lúc cũng nhắc tới chuyện kết hôn, Ngô Minh liền cười hỏi: “Anh Hào, nghe anh Kiệt nói chị dâu cũng là Giang đại sư giới thiệu cho anh đúng không?”

Sử Anh Hào nhẹ gật đầu, sau đó chỉ điểm một câu: “Người anh em, nói đến Giang đại sư, tôi nhất định phải cho cậu biết cái này, lời nói trước đó anh Kiệt nói ở hôn lễ thật sự là không hề khoa trương chút nào, trong việc suy tính nhân duyên, chắc chắn là không có ai bằng Giang đại sư cả. Nếu như cậu có ý định kết hôn, vậy nhất định phải tìm Giang đại sư nhờ tác hợp, chắc chắn sẽ không khiến cậu thất vọng.”

Ngô Minh đáp ừ một tiếng, chân thành nói: “Nếu như Kiệt ca và Hào ca đã tôn sùng Giang đại sư như vậy, vậy người em là tôi chắc chắn sẽ tin tưởng hai người, nếu như sau này muốn kết hôn, chắc chắn tôi sẽ tìm Giang đại sư nhờ tác hợp.”

Lúc Giang Phong đi tới, vừa vặn nghe thấy câu nói này của Ngô Minh, không nhịn được cười nói: “Anh Minh, chọn ngày không bằng gặp ngày, hay là để tôi tác hợp một mối nhân duyên cho anh ngay ở đây, anh cảm thấy thế nào?”

Sử Anh Hào ngược lại phản ứng rất nhanh, lập tức tiếp lời: “Giang đại sư, ý của cậu là trong phòng này có mỹ nữ thích hợp với cậu Ngô đây sao?”

Giang Phong khẳng định gật đầu, nói: “Không sai, sau khi suy tính, trong phòng này quả thực có một mỹ nữ cực kỳ thích hợp với anh Minh, không biết anh Minh hiện tại có ý định kết hôn hay không?”

Ngô Minh không nhịn được hỏi: “Giang đại sư, tôi có thể hỏi đó là vị mỹ nữ nào được không?”

Giang Phong cũng không hề che giấu, trực tiếp trả lời: “Chính là minh tinh tuyến một, Phạm Tiểu Lệ.”

Ngô Minh nghe vậy thì trong lòng hơi động, hắn là thủ lĩnh đoàn anh em, Phạm Tiểu Lệ là thủ lĩnh đoàn chị em, hai người ít nhiều cũng đã tiếp xúc vài lần, mặc dù hôm nay bận rộn nên cũng không nói được với Phạm Tiểu Lệ mấy câu, nhưng hắn cũng có ấn tượng không tệ đối với nữ minh tinh xinh đẹp này.

Có điều, cũng chỉ như thế mà thôi.

Minh tinh truyền hình điện ảnh, trong mắt người thường đương nhiên là nhân vật cao cao tại thượng, nhưng trong mắt phù hào thật sự thì cũng chỉ là một diễn viên, có bao nhiêu phú hào có thể tiếp nhận chuyện vợ của mình k*ch t*nh ôm hôn cùng người đàn ông khác, rồi lăn ga giường với người ta trên màn ảnh chứ?

Mặc dù lăn ga giường căn bản chỉ là giả, ngay cả cảnh hôn môi cũng có thể là do góc quay tạo thành mà thôi, nhưng cũng có rất nhiều diễn viên thật sự hôn môi, thật sự tiếp xúc thân mật với bạn diễn. Nhìn thấy hình ảnh khó coi như vậy trên màn hình, trừ khi có sở thích đặc biệt, nếu không thì không có mấy phú hào thật sự có thể tiếp nhận được người vợ như vậy.

Ở phương diện này, ca sĩ còn tốt hơn nhiều so với minh tinh phim truyền hình điện ảnh.

Sau khi Giang Phong nói ra tên Phạm Tiểu Lệ, liền cẩn thận quan sát phản ứng của Ngô Minh, thứ đầu tiên hắn để ý là mắt của đối phương sáng lên, nhưng ngay sau đó lại bình thản trở lại, ít nhiều cũng có thể đoán được người này có biến hóa trong lòng, liền tiếp tục nói: “Anh Minh, tôi biết danh tiếng của minh tinh trong giới giải trí rất kém, nhưng chúng ta không thể vơ đũa cả nắm được, giống như chị Mẫn vậy, chị ấy chính là điển hình cho việc giữ mình trong sạch.

Tục ngữ có câu ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, chị Phạm có thể trở thành người bạn thân nhất trong vòng của chị Mẫn, vậy quan điểm sống của hai người chắc chắn có nhiều điểm tương đồng, đều là người giữ mình trong sạch.

Cố Diệp Phi

Cho nên anh Minh không cần phải quá xoắn xuýt chuyện thân phận của chị Phạm, chỉ cần xem tính cách hai người có hợp nhau hay không, có sở thích hay mục tiêu chung không, cô ấy có phù hợp với tiêu chí chọn bạn đời của anh không là được.”

Sử Anh Hào ở bên cạnh cũng nói giúp: “Người anh em, nghe Giang đại sư chắc chắn không sai, trong chuyện hôn nhân này, Giang đại sư chính là chuyên gia của chuyên gia, từ anh Kiệt, đến tôi, còn cả anh Long, giáo sư Bạch, vân vân, chỉ cần là người tin tưởng Giang đại sư thì đều có thể tìm được bạn đời chia sẻ tình cảm chân thành, cậu tuyệt đối đừng bỏ lỡ cơ hội này.”

Nghe người anh em tốt lâu năm ra sức khuyên nhủ như vậy, Ngô Minh cuối cùng cũng đưa ra quyết định, nhìn về phía Giang Phong, nói: “Giang đại sư, vậy làm phiền cậu rồi, tôi cần làm gì bây giờ đây?”

Giang Phong khẽ mỉm cười nói: “Anh Minh, anh cứ trực tiếp qua tìm chị Phạm trò chuyện là được, ấn tượng của chị ấy với anh rất tốt, chỉ cần anh cũng có tâm, hai người liền có thể tự nhiên trò chuyện với nhau được.”

Sử Anh Hào vui mừng nói: “Người anh em à, mau đi đi, lấy thân phận của cậu, muốn nắm một nữ minh tinh trong tay còn có thể không đơn giản được sao?”

Giang Phong lại dặn dò một câu: “Anh Minh, nhớ là phải thành tâm, chị Phạm không loại nữ minh tinh không từ thủ đoạn để gả cho phú hào, đừng biến khéo thành vụng.”

Ngô Minh nhẹ gật đầu: “Ừ, tôi hiểu.”

Nói xong, Ngô Minh liền cầm theo ly rượu của hắn trực tiếp đi về phía Phạm Tiểu Lệ.

Cùng lúc đó, Giang Phong làm một động tác tay ok với Phạm Tiểu Lệ vẫn luôn lặng lẽ để tới tình hình bên này.

Dù sao hắn cũng đã hoàn thành xong nhiệm vụ đáp cầu dắt mối rồi, có thể thành hay không thì phải xem duyên phận của hai người.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 304: Ai, Thật Thơm!



Tin Uông Văn Kiệt và Tiêu Mẫn kết hôn lại bò lên hot search trên Weibo, đặc biệt là nó còn đứng vững ở vị trí đầu tiên.

Những xí nghiệp khá có tiếng trong xã hội, con cháu những gia đình khá giả và nhóm 6 chị em minh tinh, tất cả đều làm cho những phóng viên không thể tham dự hận không thể lôi ra bên ngoài, làm cho những minh tinh khác trong ngành giải trí ao ước không thôi.

Giang Phong tham dự hôn lễ, hắn nghỉ ngơi một đêm ở khách sạn năm sao của tập đoàn Uông thị, sang ngày hôm qua hắn chào hỏi một tiếng với vợ chồng Uông Văn Kiệt, sau đó lái xe rời đi.

Bởi vì hắn không trực tiếp quay trở lại tỉnh Quảng Tây, mà đi về phía tỉnh thành tỉnh Quý Châu, cho nên đương nhiên là không cùng đường với nhóm người Long Trạch Vũ, Bạch Tử An.

Khoảng cách từ tỉnh thành tỉnh Quảng Đông tới tỉnh thành tỉnh Quý Châu hơn 930 cây số, Giang Phong xuất phát từ 10 giờ sáng, mãi tới khoảng 9 giờ tối mới tới nơi.

Sau đó, hắn đi ăn một bữa, thuê phòng, tắm rửa, call video với bạn gái tới rạng sáng mới chúc ngủ ngon rồi nghỉ ngơi.

...

Thứ tư, ngày 1 tháng 3 năm 2023.

Giữa trưa.

Lý Lập vẫn tăng ca như mọi ngày, bây giờ mới chuẩn bị về nhà để ăn cơm.

Bởi vì nơi ở và chỗ làm khá gần nhau, chỉ mất khoảng vài phút đi bộ, cho nên Lý Lập không lái xe, vẫn luôn đi bộ tới chỗ làm.

Khi Lý Lập đi ra cổng công ty, chuẩn bị trở về nhà, thì một chiếc xe từ từ dừng lại trước mặt anh, một thanh niên đẹp trai nhô đầu ra, mỉm cười, nói với anh rằng:

"Anh Lý, có thể nể mặt mà ăn một bữa cơm với tôi được không?"

Lý Lập nhìn người thanh niên lạ lẫm trước mặt, chần chờ một chút, nói:

"Xin hỏi anh là ai?"

Thanh niên đẹp trai kia cười, tự giới thiệu bản thân:

"Tôi tên là Giang Phong, đến từ tỉnh Quảng Tây, là một bà mối."

Lý Lập có hơi bất ngờ:

"Anh là bà mối?"

Giang Phong gật đầu, cười, nói:

"Đúng vậy đó anh Lý, tôi chuyên phụ trách việc mai mối, lần này tôi tới để gặp anh là vì muốn giới thiệu cho anh một đối tượng, không biết anh đã nghĩ tới chuyện muốn kết hôn chưa?"

Lý Lập đương nhiên là đã nghĩ tới chuyện kết hôn, gần đây anh thường xuyên bị cha mẹ thúc cưới. Thậm chí, vài ngày trước, mẹ anh còn nhờ bạn bè giới thiệu cho anh ra mắt với một người mà ngay cả Tô Đông Pha và Tô Thức là ai còn chẳng biết.

May mà anh không khinh suất, ngay lần đầu gặp mặt đã có thể lôi ra được ẩn tình trong đó, nếu không thì có lẽ anh đã bị cô ta lừa dối, sau đó cưới cô ta về rồi, nếu vậy thật thì đúng là chẳng khác nào tự tìm đường chết.

Bởi vậy, mặc dù Lý Lập có ý định muốn kết hôn, nhưng mà anh khá là không thích việc ra mắt.

"Thành thật xin lỗi bà mối Giang, mặc dù tôi có ý định kết hôn, nhưng mà tôi không muốn tham gia ra mắt."

Giang Phong cười, nói:

Cố Diệp Phi

"Anh Lý, anh bài xích việc ra mắt như thế, xem ra là đã từng có trải nghiệm việc này rồi, mà trải nghiệm đó còn chẳng mấy tốt đẹp, cho nên anh mới phản cảm với chuyện ra mắt, cho rằng mấy cuộc ra mắt này chẳng đáng tin cậy, không biết tôi nói có đúng hay không?"

Trên gương mặt của Lý Lập xuất hiện nét kinh ngạc.

Giang Phong thấy thế liền cười, nói:

"Xem ra là tôi đã đoán đúng rồi.

Anh Lý, lên xe đi, chúng ta đi tìm một chỗ để ăn, sẵn tiện tôi sẽ giúp anh mở mang thêm kiến thức về sự khác biệt giữa người làm nghề bà mối và những bà mối nghiệp dư."

Lý Lập nghe tới đó lập tức cảm thấy có chút hứng thú, không từ chối nữa, trực tiếp mở cửa xe, lên xe ngồi.

"Anh Lý, tôi không quen thuộc nơi này, nhờ anh chỉ đường tới quán ăn vậy."

Lý Lập hỏi:

"Bà mối Giang, anh là người tỉnh Quảng Tây, vậy có thể ăn cay không?"

Giang Phong cười, nói:

"Anh Lý không cần phải bận tâm tới tôi, cay đắng ngọt bùi gì tôi đều có thể ăn được cả."

Lý Lập gật đầu, nói:

"Được, vậy thì chúng ta đi tới quán ăn địa phương ở gần đây đi, vừa ngon vừa rẻ, công ty chúng tôi thường xuyên đi ăn liên hoan ở quán đó."

Giang Phong nói được, sau đó dưới sự chỉ dẫn của Lý Lập, chỉ mấy phút sau, bọn họ đã tới được quán ăn địa phương kia.

Sau khi đậu xe xong, hai người đi vào trong.

Lúc gọi món, Giang Phong đưa thực đơn cho Lý Lập, nói:

"Anh Lý, anh là khách quen ở chỗ này, chắc chắn biết món nào ăn ngon, cho nên không cần phải hỏi tôi, trực tiếp chọn món theo ý mình là được!"

Lý Lập gật đầu, nói:

"Được, vậy thì tôi không khách khí!"

Nói xong, anh lập tức chọn vài món ăn, tất cả đều là những món ăn tiêu biểu của quán ăn này.

Sau khi nhân viên rời đi, Lý Lập lập tức lấy điện thoại ra gọi điện cho mẹ mình, nói rằng buổi trưa sẽ không về nhà ăn cơm.

Giải quyết xong mọi chuyện, Lý Lập mới nhìn Giang Phong, tò mò hỏi:

"Bà mối Giang, anh là người tỉnh Quảng Tây, khoảng cách giữa chúng ta gần một ngàn cây số, tại sao anh lại biết tới tôi, còn cố ý tới đây để tìm tôi?"

Giang Phong mỉm cười, nói:

"Tôi mở một văn phòng môi giới hôn nhân, có đường dây ở khắp nơi, việc tìm được tư liệu đơn giản về anh Lý là chuyện bình thường."

"Thì ra là thế!"

Lý Lập hiểu ra.

"Anh Lý, tôi thấy anh rất phản cảm với việc ra mắt, nếu như không ngại, anh có thể nói cho tôi nghe một chút về trải nghiệm đó của anh được không?"

Giang Phong vừa đổ trà ra, vừa nói.

Lý Lập nhớ tới chuyện đó liền cảm thấy buồn bực.

"Mấy ngày trước, một người bạn của mẹ tôi giới thiệu cho tôi một đối tượng để ra mắt, ngoại hình khá đẹp, tôi vốn dĩ định sẽ tìm hiểu sâu thêm một chút, xem hai bên có phù hợp với nhau hay không.

Nhưng mà hoàn toàn không ngờ rằng, cô gái nhìn bề ngoài thì không tồi kia lại là một người thất học, vô năng, tôi nói chuyện với cô ấy từ thịt Đông Pha cho tới đầu bếp, nhà văn nổi tiếng Tô Đông Pha, anh biết cô ấy nói với tôi câu gì không?"

Giang Phong đẩy trà tới trước mặt anh:

"Hỏi một câu gì đó rất bất hợp lý?"

Lý Lập nói cảm ơn, sau đó lắc đầu, nói tiếp:

"Cô ấy hỏi tôi rằng Tô Đông Pha là anh trai hay là em trai của Tô Thức, đm, tôi vừa nghe xong câu hỏi đó liền choáng váng!"

Giang Phong nhịn không được mà cười thành tiếng, nói:

"Câu hỏi này đúng thực là có hơi vi diệu, cô ấy nói đùa hay thật sự là không biết?"

Lý Lập nhấp một ngụm trà, vô cùng bất đắc dĩ, nói:

"Nếu như chỉ là nói đùa, thì tôi đã không phiền muộn như thế, quan trọng là nhìn vẻ mặt lúc đó của cô ta, tôi chắc chắn cô ta hoàn toàn không nói đùa, thật sự không biết Tô Đông Pha và Tô Thức là một."

Giang Phong đồng tình, nói:

"Anh Lý, tôi có thể hiểu được tâm trạng lúc đó của anh, với lại người đó còn là do bạn của mẹ anh giới thiệu, cho nên anh không thể trực tiếp phất tay áo bỏ đi được, e là còn phải nhịn lại, lúng túng tiếp tục trò chuyện với cô ấy, cho tới tận khi tìm được lý do phù hợp để thoát thân."
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 305: Ai, Thật Thơm! (2)



Lý Lập liên tục gật đầu, nói:

"Bà mối Giang nói rất đúng, lúc đó tôi thật sự không thể không tiếp tục nói chuyện với cô ta, sau khi nói tiếp mười mấy phút tôi mới tìm được lý do để rời đi.

Sau khi trải qua buổi ra mắt không vui vẻ gì đó, tôi mới phản cảm đối với việc ra mắt như thế."

"Anh Lý, người làm nghề bà mối này thật ra rất khác biệt, trong thị trường ra mắt này, bà mối nghiệp dư có thể nói là chiếm cứ tới nửa thị trường. Mà trong nghề mai mối này, có rất nhiều bà mối vì tiền mà tác hợp lung tung, hoàn toàn không quan tâm tới việc hai bên có thích hợp để đi tới cuối cùng cùng nhau hay không, sau khi kết hôn có hạnh phúc hay không."

Giang Phong nhấp một ngụm trà, nêu ra ví dụ:

"Tôi đọc được một câu chuyện cười thời xưa như thế này:

Có một thiếu nữ một mắt và một thanh niên què, hai người bọn họ lần lượt tìm tới bà mối, năn nỉ bà mối giúp bọn họ tìm đối tượng, bà mối nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng dứt khoát ghép bọn họ lại với nhau.

Vì thế, bà ấy nghĩ ra một biện pháp để có thể lừa cả hai bên.

Đầu tiên, bà ấy dặn với thiếu nữ một mắt kia rằng, khi gặp mặt nhớ phải rụt rè, giơ quạt lên che mặt, chỉ để lộ ra một bên mắt.

Tiếp đó, bà ấy lại thương lượng với thanh niên què kia, để anh ta cưỡi ngựa đi ngang qua cửa nhà gái (Ở cổ đại, chưa kết hôn thì không thể gặp mặt trực tiếp).

Kết quả buổi gặp mặt của hai người diễn ra vô cùng thuận lợi, chàng có tình, thiếp có ý.

Trước khi đính hôn, cuối cùng bà mối nói trước mặt hai người rằng: Ba người chúng ta đã biết rõ được mặt mũi của đối phương rồi, sau này không được than vãn gì nữa!

Lúc đó, hai người kia chẳng có suy nghĩ gì khác về lời của bà mối cả, chỉ biết đối phương là một anh chàng tiêu sái, một cô gái dịu dàng, xinh đẹp. Đến tận ngày thành hôn, bọn họ mới biết rằng mình bị lừa, thế là nhà trai tới tìm bà mối hỏi cho ra lẽ, lúc đó bà mối lại nói: Lúc đó chẳng phải cậu còn nói với tôi rằng, nhà gái có con mắt tinh đời cho nên mới nhìn trúng cậu sao, tại sao bây giờ lại trách tôi?"

Con mắt tinh đời...

Nhìn trúng..."

Giang Phong kể xong câu chuyện cười kia, thở dài, nói:

"Bởi vì có quá nhiều bà mối như thế, cho nên mới dẫn tới việc ra mắt càng ngày càng không đáng tin cậy, làm cho rất nhiều người đã tham gia qua việc ra mắt đều cực kỳ phản cảm với việc đó."

Lý Lập nghe xong thì không ngừng gật đầu, Giang Phong nói rất đúng ý anh.

Lúc này, những món ăn mà Lý Lập chọn lần lượt được dọn ra, tất cả đều là những món đặc sản ở tỉnh thành tỉnh Quý Châu, có canh chua cá, gà sốt cay và rau diếp cá xào thịt sấy khô.

Mỗi một lần món ăn được đưa lên, Lý Lập đều giới thiệu cho Giang Phong nghe.

Thân là những món ăn đặc sản của Quý Châu, mỗi một món đều có vị rất khác biệt, Giang Phong ăn vô cùng ngon miệng.

Đặc biệt là món gà sốt cay, mùi vị của món gà sốt cay ở đây khác hoàn toàn với vị ở tỉnh Tứ Xuyên và Vân Nam, làm cho Giang Phong ngay lần đầu tiên ăn đã khen không dứt miệng.

Sau khi ăn hết một chén cơm, Giang Phong mới dần thả chậm tốc độ ăn cơm, hắn lấy điện thoại ra, cho Lý Lập xem hình của cô gái có bệnh sạch sẽ - Mộc Tiểu Lam, nói:

"Anh Lý, anh xem thử xem cô gái này thế nào?"

Lý Lập cầm lấy điện thoại, điều đầu tiên mà anh chú ý tới không phải là bề ngoài của cô gái ở trong hình, mà là bộ đồng phục cực kỳ quen thuộc mà cô mặc, bởi vì anh cũng đang mặc bộ đồng phục ấy.

Cô gái này là đồng sự của anh sao?

Cố Diệp Phi

Lý Lập vốn cảm thấy rất phản cảm với việc ra mắt, đột nhiên lấy lại hứng thú, bắt đầu quan sát tỉ mỉ bề ngoài của vị đồng sự này, phát hiện tỉ lệ dáng người của cô cực kỳ hoàn hảo, nhan sắc cũng không tồi, ít nhất thì cũng vứt mấy người đồng sự nữ của anh mấy con phố.

Da dẻ trắng nõn, đôi mắt long lanh có thần, không hề có quầng thâm mắt, việc này chứng minh rằng cô ấy cân bằng được thời gian làm việc và nghỉ ngơi, cả người toát lên nét đoan trang, thanh tú, tạo cho anh một cảm giác vô cùng tốt.

Nói thì có hơi khoa trương, nhưng mà Lý Lập thật sự có suy nghĩ muốn tiếp xúc sâu hơn một chút với vị đồng sự này.

Giang Phong cười tủm tỉm, hỏi:

"Sao rồi anh Lý? Cô gái này có thể lọt vào được mắt xanh của anh không?"

Lý Lập trả lại điện thoại cho Giang Phong, trả lời:

"Đúng là không tệ, đây là cô gái mà anh muốn giới thiệu cho tôi ư?"

Giang Phong gật đầu, nói:

"Đúng thế, khoảng thời gian trước mẹ của cô ấy tới văn phòng môi giới hôn nhân của tôi, nhờ tôi tìm bạn đời trăm năm cho cô ấy, sau nhiều lần tìm kiếm, tôi cuối cùng cũng tìm được anh Lý, cảm thấy anh và cô ấy rất xứng đôi."

Lý Lập nâng chung trà lên uống một ngụm, nói:

"Bà mối Giang, anh giới thiệu sơ qua về tình huống của cô ấy cho tôi nghe đi!"

Giang Phong nghe thấy thế thì không khỏi nở một nụ cười, Lý Lập hỏi ra câu này chứng tỏ mối hôn sự này đã thành công một nửa rồi.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 306: Tài Xế Già Triệt Để Tỉnh Ngộ



Tỉnh thành tỉnh Quý Châu.

Quán cơm địa phương nào đó.

Giang Phong giới thiệu:

"Cô ấy là người tỉnh thành tỉnh Quảng Tây, năm nay 32 tuổi..."

"Khoan đã!"

Lý Lập cắt ngang lời giới thiệu của Giang Phong:

"Năm nay tôi mới 29 tuổi, cô ấy vậy mà còn lớn hơn tôi 3 tuổi?"

Giang Phong cười, nói:

"Anh Lý, tục ngữ nói nữ lớn ba, ôm gạch vàng, chênh lệch hai ba tuổi hoàn toàn là điều không đáng kể, lúc nãy anh cũng đã nhìn thấy hình của cô ấy rồi, không khác gì với mấy cô gái chỉ mới hai mươi mấy tuổi cả."

Lý Lập gật đầu, nói:

"Nói cũng đúng, vậy thì ông mai Giang nói tiếp đi."

Thật ra sâu trong nội tâm của anh có chút vui mừng.

Bởi vì từ nhỏ đến lớn, anh vẫn luôn thích chơi chung với mấy bạn gái hàng xóm lớn tuổi hơn mình, hoàn toàn không có chút hứng thú nào với mấy em gái nhỏ tuổi suốt ngày đi theo sau m.ô.n.g mình.

Giang Phong tiếp tục giới thiệu:

"Cô ấy tốt nghiệp hệ chính quy, cao 1m64, là một người siêng năng, lương thiện, hiếu thuận với cha mẹ, giữ mình trong sạch, đến tận bây giờ vẫn chưa quen một người bạn trai nào.

Công việc của cô ấy giống như anh, cho nên tôi không nói nhiều về việc này nữa.

Cô ấy là con gái một, gia cảnh không tệ, có hai căn nhà ở tỉnh thành tỉnh Quảng Tây, có xe, cha mẹ đều có lương hưu."

Lý Lập nghe xong đôi mắt liền tỏa sáng. Trình độ, hài lòng. Chiều cao, hài lòng. Nghề nghiệp, hài lòng. Gia cảnh, hài lòng. Chưa từng quen bạn trai càng làm anh hài lòng hơn nữa.

Sau khi Giang Phong nói hết những điều tốt, giọng có hơi thay đổi một chút, nói:

"Anh Lý, những điều tôi vừa nói khi nãy đều là ưu điểm của cô ấy, còn một điều cuối cùng là ưu điểm hay khuyết điểm thì phải xem anh cảm thấy như thế nào rồi!"

Trọng điểm tới rồi, Lý Lập vui vẻ nói:

"Mời ông mai Giang nói."

Giang Phong nhấp một ngụm trà, nói:

"Cô ấy chút rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Khi đi chung với cô ấy, thói quen sinh hoạt của anh sẽ ảnh hưởng tới cô ấy, nhất định phải đồng bộ với cô ấy, nếu không anh sẽ phải khó chịu và cô ấy cũng thế, còn chẳng bằng không ở chung."

Lông mày Lý Lập hơi nhíu lại, hỏi:

"Ông mai Giang, tôi thường xuyên nghe nói tới chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế này, nhưng mà tôi không hiểu rõ cho lắm, anh có thể nêu ra vài ví dụ được không?"

Giang Phong nói:

"Nói về bệnh thích sạch sẽ của cô ấy trước đi. Cô ấy cực kỳ thích sạch sẽ, ba ngày quét dọn sơ năm ngày tổng vệ sinh nhà cửa, chỉ cần có ánh nắng mặt trời, thì ngày nào cô ấy cũng có đồ cần phải phơi nắng.

Cô ấy cảm thấy tiền quá bẩn, cho nên xưa nay không trực tiếp đụng vào tiền, trước kia khi chưa thể dùng điện thoại để thanh toán, cô ấy đều đựng tiền vào trong bao thư, lúc lấy ra thì dùng khăn giấy cầm lấy.

Cô ấy rất ít khi đi ra ngoài ăn cơm, nếu như đó là bữa tiệc bắt buộc phải đi, vậy thì bộ dụng cụ ăn uống của cô ấy phải được dùng nước sôi rửa sạch vài lần, ghế ở bên ngoài có thể không ngồi, cô ấy chắc chắn sẽ không ngồi.

Hoa quả mua ở bên ngoài về phải dùng mấy thứ như bột soda, muối, nước sôi,... rửa sạch hết lần này tới lần khác mới có thể ăn.

Chén đũa ở trong nhà rửa xong phải đặt vào trong nồi diệt khuẩn hai tiếng đồng hồ, sau đó lại tiếp tục đặt vào trong tủ diệt khuẩn.

Đồ ăn nhất định phải được nấu tới mức như cháo. Cô ấy chưa từng đi nhuộm tóc, chưa từng ngồi xe buýt. Khi có khách tới nhà, thì cô ấy chắc chắn phải giặt chiếc ghế mà bọn họ đã ngồi qua.

Tóm lại, cuộc sống sẽ cực kỳ nhiều chi tiết."

Lý Lập nghe xong lập tức hít vào một ngụm khí lạnh, cuộc sống như thế chẳng phải sẽ bị mệt c.h.ế.t sao?

Giang Phong nói tiếp:

"Kế tiếp là chứng cưỡng ép, chứng cưỡng ép của cô ấy thuộc loại nhẹ,

Ví dụ như việc phơi quần áo, bên trái là áo, bên phải là quần, chính giữa chắc chắn phải là đồ lót, mỗi một bộ quần áo đều phải được phơi nắng như thế, nếu không trong lòng cô ấy sẽ không thoải mái.

Ví dụ như việc sắp xếp giày ở trong nhà, mũi giày chắc chắn phải hướng về phía đông, mỗi một đôi đều phải xếp song song nhau, bắt buộc phải xếp theo chiều từ thấp tới cao, nếu có một đôi sai lệch, trong lòng sẽ thấy không vui.

Ví dụ như về việc đầu tóc, cách hai ngày cô ấy phải gội đầu một lần, đến ngày gội đầu thì dù cho đầu không hề dơ, dù cho có phải bận tới hơn nửa đêm, cô ấy cũng phải gội, nếu không sẽ cảm thấy ngứa ngáy cả người."

Lý Lập hít sâu một hơi, lắc đầu, nói:

"Ông mai Giang, thói quen sinh hoạt của tôi và cô ấy có sự khác biệt rất lớn, e là không thích hợp để sống cùng nhau!"

Cố Diệp Phi

Giang Phong cười, nói:

"Thật ra, anh không cần phải cảm thấy áp lực, dù sao thì cô ấy sẽ tự làm hết tất cả mọi thứ, anh chỉ cần phối hợp với cô ấy một chút, đừng gây thêm phiền phức là được. Với lại, những món đồ qua tay cô ấy, bất kể là ăn hay dùng đều cực kỳ sạch sẽ, vệ sinh, đây chẳng phải là một chuyện rất tốt sao?"

Lý Lập cảm thấy cũng có lý, bảo anh cả ngày ở nhà quét cái này giặt cái kia, còn phải sống theo thói quen của cô ấy thì anh chắc chắn không làm được. Nhưng nếu như cô ấy tự làm, anh chỉ cần phối hợp một chút, không gây ra thêm phiền phức cho cô ấy, thì hình như cũng chẳng có gì là không được cả.

"Anh nói đúng, nhưng mà giữa chúng tôi vẫn còn có một vấn đề rất lớn phải giải quyết, đó chính là vấn đề về công việc.

Cô ấy làm việc ở tỉnh Quảng Tây, cách chỗ của tôi gần một ngàn cây số, dù tôi và cô ấy thật sự phù hợp với nhau, thì điều kiện cũng không cho phép ở cạnh nhau!"

Giang Phong nói:

"Vấn đề này không lớn, kinh tế của hai người đều không tệ, dù cho một người có từ bỏ công việc cũng không thành vấn đề gì cả, tôi tin cô ấy sẽ bằng lòng từ bỏ công việc vì anh.

Hay là tôi sắp xếp cho hai người gặp mặt, xem thử xem hai người có hợp ý với nhau không?"

Thấy hắn nói tới như thế, Lý Lập đúng thật là không còn lý do nào để từ chối cả, cho nên anh gật đầu, nói:

"Được, vậy thì gặp mặt một lần đi!"

Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn từ Lý Lập, Giang Phong liền hỏi thăm tình huống bản thân và gia đình anh, đồng thời cũng nói rõ cho anh biết tình huống bên gia đình của Mộc Tiểu Lam.

Ăn xong một bữa cơm, mục đích của Giang Phong cũng đã hoàn thành.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 307: Tài Xế Già Triệt Để Tỉnh Ngộ (2)



Lúc thanh toán, Lý Lập dành lấy việc trả tiền, theo như lời của anh thì nào có đạo lý người làm mai mối phải mời khách cơ chứ? Anh phải là người mời mới đúng, mời một người bạn từ xa tới ăn một bữa cơm là chuyện hiển nhiên.

Giang Phong không tranh giành với anh nữa, cũng chỉ hơn 200 tệ mà thôi, đối với hai người mà nói thì chuyện này không đáng kể.

Sau khi ra khỏi quán cơm, Giang Phong vừa cười, vừa nói:

"Anh Lý, chút nữa tôi sẽ gọi điện thoại hẹn chị Lam, nếu như không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì có lẽ sẽ hẹn gặp mặt vào thứ bảy, lúc đó phải làm phiền anh và cha mẹ anh đến tỉnh Quảng Tây một lần rồi!"

Lý Lập gật đầu, cười, nói:

"Chuyện này không thành vấn đề, tôi sẽ nói lại với cha mẹ mình, có lẽ bọn họ còn tích cực hơn cả tôi nữa kìa."

"Được, vậy tôi đi trước đây, tôi sẽ gọi điện thoại lại cho anh sau, hẹn gặp lại!"

"Được, hẹn gặp lại!"

...

Thành phố 'B' tỉnh Quảng Tây.

Cố Diệp Phi

Quầy đồ nướng nào đó, Bao Phú Quý đang ăn xiên nướng uống bia với hai anh em tốt của mình.

"Anh Bao, mấy ngày nay anh chạy đi đâu vậy? Gọi điện thoại cho anh thì điện thoại vẫn luôn trong tình trạng tắt máy, đi tới tiệm nước giải khát của anh để tìm anh, thì nhân viên trong tiệm cũng nói là không liên lạc được với anh, em và Tiểu Đông suýt nữa đã báo cảnh sát rồi!"

"Đúng đó anh Bao, mặc dù điện thoại của anh cũng thường xuyên tắt máy, nhưng mà từ trước tới giờ chưa từng tắt máy lâu tới thế, mấy ngày nay anh đi đâu thế? Không dẫn theo tụi em luôn."

Bao Phú Quý bưng rượu lên cụng một cái với anh em, thở dài:

"Đừng nói nữa, lần này tôi coi như ngã xuống rồi, hôm nay mới ra khỏi trại tạm giam!"

Tiểu Đông và lão Tề nghe xong thì giật mình.

"Anh Bao, có chuyện gì thế? Tại sao anh lại vào trại tạm giam?"

Bao Phú Quý uống một hơi cạn sạch, cười khổ, nói:

"Còn có chuyện gì được nữa, mẹ nó, đúng là xui tám kiếp, gặp phải đám càn quét tệ nạn!"

"Phốc!"

Tiểu Đông và lão Tệ không hẹn mà phun bia ở trong miệng ra, may mà hai người kịp quay đầu đi, nếu không thì phải thay một bàn đồ nướng khác rồi!

"Anh Bao, anh không đùa đó chứ? Tài xế già mười mấy năm như anh mà cũng lật xe hả?"

Lão Tề khó mà tin được, nói.

Bao Phú Quý thở dài:

"Có một câu nói rất hay, thường xuyên đi dạo bờ sông, sớm muộn gì cũng ướt giày.

Sau năm ngày suy nghĩ, tôi cuối cùng cũng nghĩ thông rồi, chuẩn bị cải tà quy chính, không muốn tiếp tục sống như trước kia nữa!"

Tiểu Đông mở to mắt, nói:

"Trời ạ, anh nói thật đó hả anh Bao? Quan trọng nhất là anh nhịn được hả?"

Lão Tề cũng không quá tin:

"Anh Bao, tôi nhớ lúc anh quen người bạn gái thứ tư, anh cũng nói với bọn em rằng anh muốn từ bỏ, không đi tới mấy nơi đó nữa.

Nhưng mà, chưa tới mười ngày, anh đã không nhịn được...

Phải biết rằng, người bạn gái kia của anh dù là bề ngoài hay dáng người đều rất khá, đối xử với anh cũng rất tốt, cũng vì anh không thể sửa được thói quen này, cuối cùng bị cô ấy phát hiện, quyết đoán rời khỏi anh.

Sau đó, anh rút ra được kinh nghiệm xương máu, lại hạ quyết tâm muốn từ bỏ, nhưng không có lần nào kiên trì được tới nửa tháng cả."

Bao Phú Quý rót ba ly rượu, nâng chén, nói:

"Lão Tề, lần này là thật, sau lần vào trại tạm giam này tôi triệt để tỉnh ngộ rồi. Từ giờ trở đi sẽ từ bỏ thói quen đó, tìm một người phụ nữ để kết hôn, sinh con, không sống một cuộc sống đã chú định là không có kết quả tốt như trước kia nữa."

Lão Tề thấy anh nghiêm túc như thế, mặc dù trong lòng không quá tin tưởng người tài xế già này sẽ thật sự cải tà quy chính, nhưng mà anh vẫn bưng ly rượu lên cụng ly một cái:

"Được, vậy tôi chúc anh thành công!"

Tiểu Đông cũng bưng ly rượu lên cụng một cái:

"Ừm, em chúc anh Bao thành công!"

Ba người uống một hơi cạn sạch.

Bao Phú Quý xé khăn giấy lau khóe miệng, nói:

"Đây là lần đầu tiên tôi vào trại tạm giam, mặc dù chỉ có năm ngày, nhưng mà năm ngày này thật sự nếm đủ cái đắng!"

Sau đó, Bao Phú Quý kể lại năm ngày qua cho hai người anh em của mình nghe, theo lời của anh thì việc khó khăn nhất không phải là có người đánh anh, cũng không phải là phải làm mấy việc cực khổ, mà là không được sử dụng điện thoại di động.

Đối với một người hiện đại điện thoại không thể rời tay mà nói, chỉ không dùng điện thoại nửa ngày thôi đã cảm thấy khó chịu rồi, vậy mà anh phải cách ly với điện thoại tận năm ngày, đúng là muốn cái mạng già của anh mà!

Đương nhiên, nếu như có hoạt động cần phải tham gia như đi nhậu cùng anh em, chơi đùa với mấy cô gái, mạt chược,... thì có điện thoại hay không cũng chẳng quan trọng, việc quan trọng là không có bất kỳ hoạt động nào cả, không có điện thoại cuộc sống cực kỳ khó khăn.

"Ngẫm lại thì việc này không chỉ có nguy cơ bị bắt, còn có nguy cơ bị nhiễm bệnh, con mẹ nó, đúng là 'hao người tốn của', quá uổng phí. Cho nên lần này tôi quyết định rồi, chắc chắn sẽ từ bỏ thói quen xấu đó, hai người cứ chờ mà xem đi!"

Lão Tề thấy anh nói thành tâm như thế, nói:

"Anh Bao, anh nghĩ được như thế là quá tốt rồi, lúc còn độc thân thì lâu lâu đi giải quyết nhu cầu sinh lý một chút không đáng trách. Nhưng mà sau khi quen bạn gái còn tiếp tục đi lén ra ngoài ăn vụng như thế, thật sự không đúng. Trước đó tôi đã khuyên anh rồi, chỉ là anh không nghe lọt tai, hy vọng lần này anh thật tâm."

"Lão Tề yên tâm đi, lần này là thật sự!"

"Vậy tôi rửa mắt mong đợi!"

"Đến, không nói việc này nữa, anh em chúng ta đã không gặp nhau mấy ngày rồi, đêm nay không say không về!"

"Được, không say không về!"
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 308: Nam Chơi Đêm Và Nữ Sa Chân



Hôm sau.

Bao Phú Quý đi tới cửa hàng nước giải khát của mình 'thị sát', cửa hàng này được anh mở bảy tám năm rồi, thuê một nữ nhân viên để giúp đỡ, mùa ế khách thì để cho nhân viên tự mình trông cửa hàng, mùa đắt khách thì hắn sẽ tới để trông tiệm.

Bởi vì đã mở một khoảng thời gian khá dài cho nên có không ít khách quen, cho nên việc buôn bán cũng không tồi. Với lại cửa tiệm này đã được nhà anh mua lại, không cần phải trả tiền thuê mặt bằng, cho nên lợi nhuận rất tốt.

Tiếc là số tiền kiếm được trước kia đều bị Bao Phú Quý cầm đi cứu cô gái lỡ sa chân rồi.

Bao Phú Quý đứng ở cửa tiệm vài phút rồi rời đi, sau đó lái xe đi dạo khắp nơi, định tìm một cửa tiệm thích hợp để mở một cửa tiệm giải khát.

Thật ra anh đã sớm có dự định này rồi, chỉ là trước kia tính ham chơi quá cao, suốt ngày đi tới những nơi phục vụ kia, hoàn toàn không để tâm tới việc làm ăn.

Nhưng sau chuyện lần này, Bao Phú Quý triệt để tỉnh ngộ, bắt đầu đầu nhập tinh lực vào sự nghiệp, tranh thủ tích lũy tiền để cưới vợ.

Bao Phú Quý lái xe đi lòng vòng hơn hai tiếng đồng hồ, phát hiện ra hai, ba nơi không tệ, sau khi gọi điện hỏi thăm, anh mới phát hiện tiền thuê đều khá đắt, sau khi thuê lại mở tiệm nước giải khát không lời cho lắm.

Anh cũng không phải là người mới đi ra đời, đương nhiên biết chuyện này không thể vội vàng được, nếu như mấy chỗ này đều không phù hợp thì tìm tiếp, chỉ cần có lòng, chắc chắn sẽ tìm được nơi thích hợp.

Trong lúc Bao Phú Quý đi khắp nơi tìm kiếm mặt bằng, thì Giang Phong đã đi tới một quán bún ốc khá nổi tiếng, hắn định ăn một bát bún ốc chính tông.

Món bún ốc này có thể gọi là tinh hoa của bột gạo, bởi vì mùi vị của nó rất đặc biệt, rất nhiều người lần đầu tiên ăn nó đều không thể chịu nổi, cho nên ở trên internet nó mới được gọi đùa là 'vũ khí sinh hóa'.

Có người hình dung mùi thối của món bún ốc như này - Tôi tự mình nấu bún ốc ở nhà, sau khi ăn xong, nồi, chén, đũa đều thối hoắc, quần áo và tóc cũng thế, như thể bản thân đi vào trong cái nhà vệ sinh đã bị cắt nước một tháng vậy.

Còn có người chia sẻ trải nghiệm lần đầu tiên ăn bún ốc của mình như sau: Chồng tôi mở hết tất cả cửa sổ trong nhà ra, sau đó đi ra ngoài cả ngày trời, tới tối mới dám quay về. Tất cả người trong nhà đều tránh tôi, bảo tôi cầm tô ra ngoài cầu thang ăn, ăn xong rồi hãy trở về, ăn xong rồi hãy quay lại, bọn họ cũng không dám đụng vào chén và nồi của tôi, nồi của tôi bị tôi nấu cho thối hoắc rồi.

Việc khoa trương nhất là có người tự nấu bún ốc ở nhà, bị hàng xóm khiếu nại, nói nhà cô ta đang nấu c* t.

Chẳng thể phân được thật giả trong mấy bình luận này, nhưng mà có thể tưởng tượng được rằng mùi vị của bún ốc ở trong mắt không ít người thật sự là thối tới mức không ngửi được, có thể phân cao thấp với đậu hũ thối.

Nhưng mà, có thể được khẳng định, sức hấp dẫn của món bún ốc này đương nhiên là không tầm thường.

Giang Phong vừa gọi một tô bún ốc xong liền cảm khái không thôi, quả nhiên là muốn ăn được món bún ốc chính tông vẫn phải tìm tới nơi khởi nguồn của nó, hương vị đúng là có thể vứt xa mấy nơi khác mấy con phố!

Sau khi ăn bún ốc xong, Giang Phong cảm thấy thỏa mãn, lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho cô gái có bệnh sạch sẽ kia.

Vừa nối máy, Giang Phong đã nói:

"Xin chào chị Lam, tôi là Giang Phong, người của nơi hẹn hò, chị hẳn là biết tôi nhỉ?"

Mộc Tiểu Lam nói:

"Biết, xin chào Giang đại sư!"

Giang Phong đi thẳng vào vấn đề:

"Chị Lam, tôi đã giúp chị tìm được một đối tượng phù hợp, định sẽ cho hai người gặp mặt vào thứ bảy này, không biết chị có rảnh không?"

Mộc Tiểu Lam im lặng một lát, sau đó hỏi:

"Giang đại sư, cậu có thể nói cho tôi biết một chút về tình hình của đối phương không? Với lại, đối phương có biết tình trạng của tôi không?"

Giang Phong nói:

"Anh ấy là người tỉnh thành tỉnh Quý Châu, năm nay 29 tuổi, cao 1m78, bề ngoài anh tuấn, lịch sự, công việc giống với chị, cha mẹ đều là công chức, cũng có nhà, có xe, điều kiện kinh tế rất xứng đôi với nhà của chị.

Anh ấy là một người thực tế, lương thiện, hiếu thảo, chăm chỉ, việc mà anh ấy thích nhất là nghiên cứu món ăn, tài nấu nướng của anh ấy không thua gì mấy vị đầu bếp, có thể nói là một người cực kỳ ưu tú.

Còn về tình trạng của chị, tôi cũng đã nói rõ với anh ấy rồi, anh ấy cũng đồng ý rằng sẽ dẫn cha mẹ vượt ngàn cây số để tới tỉnh Quảng Tây chúng ta gặp chị, điều này chứng minh rằng anh ấy có thể tiếp thu phần lớn tình trạng của chị."

Mộc tiểu Lam kinh ngạc, nói:

"Anh ta nhỏ hơn tôi 3 tuổi?"

Giang Phong cười, nói:

"Đúng vậy, anh ấy nhỏ hơn chị ba tuổi, chị Lam không thích tình chị em hả?"

Cố Diệp Phi

Mộc Tiểu Lam cười, nói:

"Tôi không bài xích việc này, không biết anh ấy và cha mẹ anh ấy có ngại việc này hay không?"

Giang Phong nói:

"Anh ấy chắc chắn sẽ không ngại, từ nhỏ tới lớn anh ấy vẫn luôn thích chơi chung với mấy chị gái, hẳn là có khuynh hướng tình chị em. Còn cha mẹ của anh ấy có lẽ cũng không thành vấn đề, dù sao thì nữ lớn ba ôm gạch vàng, sự chênh lệch tuổi tác này vẫn nằm trong phạm vi có thể tiếp thu được."

Mộc Tiểu Lam nói:

"Nếu đã như thế thì tôi cũng chẳng còn vấn đề gì nữa, thứ bảy và chủ nhật tôi đều không phải đi làm, gặp lúc nào cũng được, Giang đại sư cứ xem rồi sắp xếp là được."

"Ừm, được rồi, tới thứ bảy tôi sẽ gửi chị thời gian gặp mặt."

"Được."

"Hẹn gặp lại!"

"Hẹn gặp lại Giang đại sư!"
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 309: Nam Chơi Đêm Và Nữ Sa Chân (2)



Sau khi sắp xếp thời gian gặp mặt cho đôi này xong, Giang Phong chuẩn bị ra tay tác hợp cho vị nữ sa chân và nam chơi đêm kia.

Từ khi bước vào nghề làm mai mối này tới giờ, Giang Phong vẫn luôn kiên trì với việc ăn ngay nói thật, không giấu giếm khuyết điểm của hai bên, nhưng mà khi xứng đôi cho vị nữ sa chân và nam chơi đêm này, hắn có hơi do dự về việc có nên nói thật giống như trước đây hay không.

Đây cũng là lý do tại sao tối qua hắn đã tới thành phố 'B' tỉnh Quảng Tây rồi nhưng vẫn chưa liên hệ với nam chơi đêm kia.

Nếu như lựa chọn giấu giếm thì sẽ vi phạm phong cách làm mai mối mà hắn vẫn luôn kiên trì từ trước tới giờ, nhưng mà nếu như lựa chọn nói thật thì hắn lại cảm thấy không quá cần thiết.

Dù sao thì nữ sa chân kia cũng đã thật sự cải tà quy chính, không còn làm nghề kia nữa, nếu như lôi lịch sử đen tối này của người ta ra, ngoại trừ việc làm cho người khác cảm thấy khó chịu, thì còn có tác dụng gì nữa chứ?

Nhưng mà nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, nếu như không nói rõ ràng chuyện quan trọng như này trước khi kết hôn, sau khi cưới mới cho đối phương biết, thì chắc chắn sẽ nhấc lên sóng to gió lớn cho mối hôn nhân này, thậm chí còn có thể vì thế mà ly hôn.

Bởi vậy, Giang Phong nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn quyết định kiên trì phong cách làm mai mối của bản thân, lựa chọn ăn ngay nói thật, còn về việc sau khi làm như thế có thể tác hợp thành công nữa hay không, thì phải xem bọn họ có duyên phận với nhau hay không.

Nghĩ tới đây, Giang Phong trực tiếp gọi điện thoại cho nam chơi đêm.

...

Cùng lúc đó.

Ở một tiệm bún ốc nào đó, Bao Phú Quý cũng đang ăn bún ốc, một bát bún ốc chua cay ngon miệng vào trong bụng làm cho anh vô cùng thỏa mãn.

Vừa lau miệng xong, điện thoại di động của anh liền vang lên.

Bao Phú Quý lấy điện thoại ra xem, là số lạ, anh không do dự mà cúp máy.

Trong thời đại này thật sự có rất nhiều cuộc điện thoại rác.

Kết quả, anh vừa mới cúp máy, điện thoại lại vang lên, vẫn là số điện thoại kia.

Tất cả mọi người đều biết, nếu là cuộc điện thoại quấy rối, thì sau khi cúp máy, chắc chắn số đó sẽ không gọi là lần thứ hai, nếu như gọi lại lần thứ hai, vậy thì phần lớn chắc chắn không phải là số điện thoại quấy rối.

Thế nên Bao Phú Quý lựa chọn bắt máy.

Vừa nối máy, anh liền nghe được một giọng nam:

"Xin hỏi có phải là anh Bao Phú Quý không ạ?"

Cố Diệp Phi

Bao Phú Quý lời ít ý nhiều nói:

"Đúng vậy."

"Xin chào anh Bao, tôi là Giang Phong, người của nơi hẹn hò Hạnh Phúc, cũng chính là vị Giang đại sư ở trên Weibo, lần này tôi gọi cho anh là vì muốn giới thiệu cho anh một đối tượng, không biết anh có hứng thú về việc này không?"

Bao Phú Quý kinh ngạc, nói:

"Cậu là vị Giang đại sư đã làm mai mối cho Tiêu Mẫn?"

Giang Phong cười, nói:

"Thì ra anh Bao biết tôi, vậy thì quá tốt rồi, bây giờ tôi đang ở Liễu Thị, không biết anh Bao có rảnh để gặp mặt tôi một lần hay không?"

Bao Phú Quý vội vàng nói:

"Đương nhiên là rảnh, Giang đại sư đang ở đâu? Tôi chạy qua tìm cậu."

Giang Phong không khách khí, trực tiếp báo vị trí cho anh, sau đó nói cho anh biết bảng số xe, nói:

"Anh Bao, vậy thì tôi sẽ ngồi trên xe đợi anh."

Bao Phú Quý nói:

"Được, tôi sẽ tới đó trong vòng 20 phút nữa."

"Được, một lát gặp!"

"Một lát gặp Giang đại sư!"

Sau khi cúp điện thoại, Giang Phong bắt đầu suy nghĩ cách tác hợp cho mối hôn sự này, làm sao để nói thân phận của nữ sa chân mà không làm nam chơi đêm quá phản cảm?

18 phút sau.

Một chiếc xe từ từ dừng lại bên cạnh chiếc xe của Giang Phong.

Cửa sổ xe được hạ xuống, Bao Phú Quý mỉm cười, chào hỏi:

"Giang đại sư!"

Giang Phong gật đầu, cười, nói"

"Anh Bao tới rồi!"

Bao Phú Quý hỏi:

"Giang đại sư đã ăn cơm trưa chưa?"

Giang Phong nói:

"Đã ăn bún ốc rồi, đã tới Liễu Thị thì không thể không ăn món đặc sản này rồi!"

Bao Phú Quý cười ha ha, nói:

"Thật là trùng hợp, tôi cũng mới ăn bún ốc xong, đây không phải là nơi để nói chuyện, Giang đại sư đi theo tôi, chúng ta tìm một nơi để uống trà tâm sự."

Giang Phong nói:

"Được, làm phiền anh Bao dẫn đường!"

Bao Phú Quý khách khí một câu, sau đó chạy xe tới một quán trà nào đó, Giang Phong cũng theo sát sau đó.

Nửa phút sau.

Hai người đi tới một quán trà được trang trí theo phong cách thiền.

Bao Phú Quý hình như là khách quen của nơi này, cực kỳ thuần thục thuê một căn phòng riêng, sau khi hỏi thăm Giang Phong, anh gọi một bình trà Phổ Nhị và vài món điểm tâm.

Hai người uống vài chén trà, ăn mấy khối điểm tâm xong mới bắt đầu nói tới chủ đề chính.

Bao Phú Quý hỏi:

"Giang đại sư, cậu nói muốn giới thiệu cho tôi một đối tượng, không biết cô ấy là người ở đâu? Mấy tuổi? Làm nghề gì?"

Giang Phong trả lời:

"Cô ấy là người huyện Hoài An, mấy năm trước nơi đó cũng đã trở thành một khu vực trong tỉnh thành, cho nên cũng có thể nói là người cùng tỉnh thành với anh, năm nay cô ấy 28 tuổi, hiện tại đang làm trong một KTV quy mô lớn, công việc chủ yếu là tiếp khách uống rượu, sau đó trích hoa hồng từ việc bán rượu, thu nhập khá ổn."

Bao Phú Quý nghe xong thì sắc mặt hơi thay đổi, anh là một tài xế già, đương nhiên biết rõ làm công việc đó trong KTV chắc chắn sẽ không ít lần bị mấy bàn tay heo kia đụng chạm, dù sao thì anh cũng đã từng như thế.

"Giang đại sư, nghề nghiệp của cô ấy có hơi!"

Giang Phong nói:

"Nếu như anh Bao cảm thấy công việc này của cô ấy không được tốt cho lắm, thì sau khi kết hôn, anh có thể bảo cô ấy đổi việc, những chuyện này đều có thể thương lượng được."

Bao Phú Quý gật nhẹ đầu:

"Vậy thì Giang đại sư nói rõ một chút tình huống của cô ấy cho tôi nghe đi!"
 
Back
Top