Dịch Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 290: Bị Nguyệt Lão Hàn Mối Nhân Duyên



Thứ tư, ngày 22 tháng 2 năm 2023.

Ba giờ chiều, Giang Phong tới sân bay đón Bạch Tử An.

Hôm nay, Bạch Tử Ăn hiển nhiên đã cẩn thận ăn diện một phen, tóc tai được chải chuốt tỉ mỉ, mặc âu phục, đi giày da, thắt cà vạt, còn đeo một gọng kính vàng, nhìn giống như một doanh nhân thành đạt vậy.

Sau khi lên xe, Bạch Tử An nói: “Giang đại sư, đợi lát nữa đi đường nếu thấy có cửa hàng hoa nào thì cậu dừng lại một chút, tôi không biết tặng quà gì cho huấn luyện viên Kiều, nên định mua một bó hoa tươi vạn năng làm quà.”

Giang Phong nhẹ gật đầu, vừa lái xe vừa nói: “Có bó hoa tươi là được, dù sao cũng là lần đầu gặp mặt, muốn lựa quà quả thật cũng không dễ.”

Bạch Tử An ừ một tiếng, sau đó hỏi: “Giang đại sư, không biết tên đầy đủ của huấn luyện viên Kiều là gì?”

Giang Phong trả lời: “Tên đầy đủ của cô ấy là Kiều Phượng Hoàng.”

“Kiều Phượng Hoàng, thật sự là một cái tên rất hay.”

Cố Diệp Phi

Bạch Tử An khen một câu, rồi lại nói: “Lúc nhìn thấy ảnh cô ấy, cô ấy thật sự là kiểu mẫu mà tôi cực kỳ yêu thích, điểm rắc rối duy nhất chính là nghề nghiệp của cô ấy, hôm qua tôi đã tìm người hỏi thăm một chút về nhánh bộ đội này, tin tức có được quả nhiên giống như cậu đã nói, bận rộn đến mức ngay cả thời gian nói chuyện yêu đương cũng không có.

Cái này có thể làm thế nào được chứ?”

Giang Phong nói: “Khó khăn đương nhiên sẽ có, nhưng tôi đã dùng khả năng suy tính nhân duyên của mình tìm hơn phân nửa Trung Quốc mới tìm được một đối tượng phù hợp với anh như thế, nếu như từ bỏ, chỉ sợ cũng không tìm được ai thích hợp với anh hơn cô ấy!”

Đối với khả năng huyền học của Giang đại sư, Bạch Tử An đương nhiên tin phục.

Dù sao thì vào lần đầu tiên gặp mặt, hắn đã được tận mắt nhìn thấy năng lực suy tính thần kỳ của Giang đại sư, sau đó hắn cũng đã nghe rất nhiều về sự tích của Giang đại sư, cả trực tiếp lẫn gián tiếp. Nhất là vài ngày trước, anh Long còn đặc biệt gọi điện cho hắn, trong cuộc điện thoại đó, sự tôn sùng của anh Long đối với Giang đại sư khiến hắn càng nể phục Giang đại sư hơn...

Tất nhiên, nếu Giang đại sư đã nói nếu không phải cô ấy, chỉ sợ sẽ không tìm được người thích hợp hơn với hắn, thì lời này chắc chắn không phải chỉ là lời nói suông.

“Giang đại sư, vị huấn luyện viên Kiều này không biết có bối cảnh gia đình như thế nào?”

Giang Phong cũng không hề che giấu, trực tiếp trả lời: “Cô ấy sinh ra trong gia đình quân nhân, ông cố cô ấy là một cựu Hồng quân, đã hi sinh trên chiến trường kháng Nhật. Ông nội cô ấy tham gia chiến tranh kháng Mỹ viện Triều, khi về hưu đã là nhân vật cấp đại lão, còn cha cô ấy chính là một đại lão tại ngũ.

Ngoài ra, hai người chú và hai người cô của cô ấy cũng đều là quân nhân tại ngũ, hơn nữa, chức vị cũng không thấp.

Cho nên nói, trước đó tôi cũng không phải là đang nói đùa với anh, nếu như anh lấy huấn luyện viên Kiều, thì nên chuẩn bị tư tưởng cho lỗ tai của mình.”

Bạch Tử An nghe vậy thì hít một ngụm khí lạnh, đối phương có xuất thân không hề tầm thường, điều này hắn đã sớm dự liệu.

Dù sao hắn cũng coi như là con ông cháu cha, dựa vào năng lực suy tính thần kỳ của Giang đại sư, chắc chắn sẽ không đến mức giới thiệu cho hắn một người có xuất thân bình thường, kể cả như vậy thì hắn cũng không ngại, nhưng chắc chắn sẽ không qua được cửa ải cha mẹ kia.

Nhưng hắn thật sự không nghĩ tới, gia thế của đối phương thế mà lại hiển hách như vậy.

“Cái này... thật đúng là Alexander mà!”

Giang Phong cười ha ha nói: “Dù sao thì Bạch ca cũng chỉ cần chinh phục huấn luyện viên Kiều là có thể thật sự đi tới đỉnh cao nhân sinh rồi!”

Bạch Tử An lấy dũng khí nói: “Xem ra cơ hội lần này thật sự phải nắm chắc, một khi bỏ lỡ, chỉ sợ sẽ không có cơ hội lần sau nữa.”

Giang Phong gật đầu nói: “Dựa theo những gì tôi biết về huấn luyện viên Kiều, cô ấy hẳn sẽ chỉ cho một cơ hội này mà thôi, nếu như hai người có thể vừa ý nhau, vậy có thể kết hôn trước rồi yêu đương sau, còn nếu như không vừa ý, thì có lẽ sẽ có chút khó.”

Bạch Tử An cười khổ nói: “Giang đại sư, cậu nói đến tôi cũng khẩn trương rồi.”

Giang Phong cười trấn an: “Yên tâm đi Bạch ca, mặc dù cơ hội chỉ có một, nhưng anh phải tin tưởng vào năng lực suy tính nhân duyên của tôi, tôi chạy nhiều nơi như vậy, chọn trúng huấn luyện viên Kiều đương nhiên là có lý do của nó.

Hai người có thể nói là một đôi trời đất tạo thành, nếu như hai người không gặp mặt thì không nói. Nhưng một khi đã gặp mặt, vậy Nguyệt lão có c.h.ế.t cũng sẽ hàn mối nhân duyên giữa hai người lại, trên đời này sợ rằng không ai có thể tách hai người ra được!”

Bạch Tử An trừng mắt nói: “Giang đại sư, không khoa trương như vậy chứ?”

Giang Phong vẻ mặt khẳng định, nói: “Khoa trương hay không khoa trương, cứ chờ tới lúc anh gặp huấn luyện viên Kiều là biết!”

Bạch Tử An nghe vậy, trong lòng lại càng chờ mong, huấn luyện viên Kiều liệu sẽ có cảm giác với hắn hay không, hắn không biết, dù sao thì từ ngày hôm qua khi nhìn thấy bức ảnh của huấn luyện viên Kiều, hắn vẫn luôn để người này trong lòng.

Nói không hề khoa trương, tối hôm qua ngủ hắn còn mơ thấy huấn luyện viên Kiều.

Có lẽ, hắn và huấn luyện viên Kiều, đúng như lời Giang đại sư nói, chính là một đôi trời đất tạo thành.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 291: Hoa Tươi Tặng Mỹ Nhân



Bốn rưỡi chiều.

Đội cảnh sát đặc nhiệm nữ Xuyên tỉnh.

Kiều Phượng Hoàng và các đội viên đang huấn luyện chiến đấu, sau khi giao đội viên cho một huấn luyện viên khác, cô liền trở về phòng ngủ tắm rửa, thay quần áo, thậm chí còn trang điểm nhẹ, việc mà cô gần như chẳng bao giờ làm.

Sau khi làm xong những việc này, Kiều Phượng Hoàng liền đi tới cửa doanh trại, sau đó đón xe đi tới tiệm lẩu xx.

Cô không mang xe riêng tới bộ đội, còn xe quân đội thì không phải thứ có thể tùy tiện dùng, cô lại không muốn làm phiền người khác chở đi, cho nên liền lựa chọn đón xe, thuận tiện.

Đó là vì bây giờ cô là huấn luyện viên, có quyền ra vào doanh trại thoải mái, nếu như là đội viên, muốn nằm thôi cũng không dễ dàng.

Một đường đi không nói gì.

...

5 giờ 46 phút chiều.

Tại cửa ra vào của tiệm lẩu xx, Giang Phong và Bạch Tử An cuối cùng cũng thành công gặp được Kiều Phượng Hoàng.

Vào giây phút nhìn thấy Kiều Phượng Hoàng, tròng mắt Bạch Tử An đã hoàn toàn dính lên trên người người ta, hắn cảm thấy cô gái này mặc quân trang dĩ nhiên là vô cùng hiên ngang, nhưng dù không mặc quân trang thì trên người cô cũng tỏa ra khí chất hào hùng, chỉ cần nhìn thôi đã khiến người ta kính nể.

Mà vào giây phút Kiều Phượng Hoàng nhìn thấy Bạch Tử An, trong lòng cũng sinh ra cảm giác vô cùng hài lòng, khí chất văn nhân độc nhất vô nhị kia xem như là phù hợp với sở thích của cô, thoạt nhìn còn đẹp trai hơn so với trong ảnh chụp.

Hai người cứ nhìn nhau như vậy phải ít nhất mười giây đồng hồ, Giang Phong mới mỉm cười giới thiệu hai người.

“Xin chào huấn luyện viên Kiều!”

“Xin chào giáo sư Bạch!”

“Hoa tươi tặng mỹ nhân, hi vọng cô sẽ thích.”

Cố Diệp Phi

“Cảm ơn anh, hoa tươi rất đẹp, tôi rất thích.”

Hai người bắt chuyện vài câu với nhau, sau đó Bạch Tử An liền tặng bó hoa tươi mua trên đường tới đây cho Kiều Phượng Hoàng.

Kiều Phượng Hoàng mỉm cười nhận lấy bó hoa tươi, khách sáo vài câu xong mới cùng Giang Phong và Bạch Tử An đi vào tiệm lẩu.

Cách trang trí của tiệm lẩu này toát lên cảm giác cực kì sang trọng cao cấp, còn quý phái hơn nhiều so với những tiệm lẩu có thương hiệu dây chuyền, Giang Phong không cần hỏi cũng biết giá cả nơi này có thể đè c.h.ế.t người như thế nào.

Rất nhanh sau đó, Kiều Phượng Hoàng đã xe nhẹ đường quen dẫn Giang Phong và Bạch Tử An tới một phòng riêng được quây kín, nơi này có cung cấp dịch vụ quản gia 1: 1, trong suốt bữa ăn, bạn muốn ăn gì, quản gia sẽ giúp bạn nấu nướng bày biện tất cả, khách chỉ cần thoải mái thưởng thức món ăn là được.

Có điều, ba người không phải là tới chỉ để ăn cơm, mà xem mắt mới là chuyện chính, đương nhiên không cần loại dịch vụ này.

Lúc gọi món, Kiều Phượng Hoàng cẩn thận hỏi thăm khẩu vị của Giang Phong và Bạch Tử An, sau đó mới gọi toàn bộ món, đều là thứ có giá cả không thấp.

Chờ người phục vụ rời đi rồi, Kiều Phượng Hoàng mới giới thiệu: “Tiệm lẩu này có thể xem như là một trong những tiệm lẩu cao cấp của tỉnh thành này, hương vị quả thật rất được, nghe nói nơi đây dùng công thức lẩu bí truyền từ Thành triều, cái này là thật hay giả cũng không quan trọng, dù sao thì chỉ cần ăn ngon là được.”

Bạch Tử An cười nói: “Bây giờ, các nhà hàng cao cấp làm thức ăn ngon đã trải rộng khắp cả nước, không có tới trăm năm lịch sử thì không đáng để người ta để ý, không quan tâm tới lịch sử với điển cố về thức ăn của nhà hàng này là thật hay giả, trước tiên cứ dán cái nhãn nhà hàng đã trăm năm tuổi đã, chỉ có như vậy mới có thể thu hút thêm càng nhiều người sành ăn tới thưởng thức.”

Kiều Phượng Hoàng lắc đầu nói: “Bây giờ con người đã không còn mù quáng đuổi theo cái danh tiếng lâu năm như trước kia nữa rồi, tất cả cuối cùng vẫn phụ thuộc vào hương vị và cách phục vụ, nếu như ăn không ngon hoặc là thái độ phục vụ không tốt, thì đứng nói là có danh tiếng trăm năm tuổi, dù có là danh tiếng ngàn năm tuổi thì cũng không thu hút nổi khách hàng nào tới.”

Bạch Tử An gật đầu đồng tình: “Quả đúng là như vậy, giống như quán thịt vịt nướng xx có tiếng tăm lớn ở kinh đô kia, không phải cuối cùng cũng vắng tanh sao!”

Kiều Phượng Hoàng nói: “Chuyện đó tôi cũng có nghe nói, chủ yếu là hương vị không còn ngon như trước đây, cộng thêm giá cả cắt cổ, mà bên ngoài cũng có rất nhiều quán thịt vịt nướng cùng loại, dần dần không còn ai muốn tới đó làm công tử Bạc Liêu vung tiền nữa.”

Cứ như vậy, Bạch Tử An và Kiều Phượng Hoàng, anh một câu tôi một câu, hai người vừa ăn vừa trò chuyện về ẩm thực, sau đó lại nói sang tới những nhà hàng trăm năm tuổi không còn khách kia, dù có thêm trăm năm tuổi nữa cũng không thay đổi được thế cục.

Hai người trò chuyện vô cùng ăn ý, khiến cho Giang Phong chẳng có gì để làm, chỉ biết nhìn mà cảm thán không thôi.

Rất nhanh sau đó, nồi lẩu và đủ loại đồ ăn kèm giá không thấp đã được người phục vụ mang lên.

Mặc dù phần lớn người Quế tỉnh không ăn được cay, nhưng cũng có những trường hợp ngoại lệ có thể ăn cay rất tốt, Giang Phong và Bạch Tử An chính là trường hợp ngoại lệ này, vì vậy, đối với nồi lẩu mùi hương tươi thơm cùng màu sắc mê người khiến người nhìn cũng đã thấy cay kia, hai người đều cảm thấy hấp dẫn.

“Anh Giang, giáo sư Bạch, bắt đầu ăn thôi, mọi người muốn ăn gì thì cứ nhúng, không cần khách khí đâu!” Kiều Phượng Hoàng một bên gắp sách bò lên nhúng vào nồi lẩu, một bên cười nói.

“Được được, bắt đầu thôi, phải thưởng thức thật tốt nồi lẩu cao cấp này xem rốt cuộc hương vị ngon đến mức nào mới được.” Giang Phong đương nhiên cũng sẽ không khách khí, trực tiếp nhúng thịt dê cuốn mình thích ăn vào lẩu.

Bạch Tử An cũng không khách khí, nhúng ruột vịt giòn ngon vào nồi.

Trong nồi lẩu đang sôi sùng sục, thịt dê cuốn được lát mỏng chỉ cần nhúng vài giây đồng hồ là đã chín mềm, sau đó chấm vào nước sốt được pha chế cẩn thận, vừa đặt vào miệng, mùi vị tê cay tươi thơm đã tràn ngập, dư vị vô tận.

“Khó trách huấn luyện viên Kiều lại nói đây là tiệm lẩu cao cấp ở tỉnh thành này, mùi vị thật đúng là rất tuyệt!” Giang Phong vừa ăn vừa khen ngợi.

Lúc này, Bạch Tử An cũng đang thưởng thức hương vị tê cay thơm ngon, giòn sựt của ruột vịt trong miệng, đồng thời ca ngợi: “Mùi vị thật sự rất tốt, không nghĩ tới huấn luyện viên Kiều lại biết ăn uống như vậy.”

Kiều Phượng Hoàng cười nói: “Giáo sư Bạch quá khen rồi, tôi thật ra không hề biết nhiều về chuyện ăn uống như vậy, bình thường, nhiệm vụ huấn luyện ở bộ đội rất nặng, cơ bản không có cơ hội ăn cơm bên ngoài, chỗ này chẳng qua là tình cờ cùng trưởng bối trong nhà tới ăn vài lần, cho nên mới biết rõ.”

Bạch Tử An dò hỏi: “Huấn luyện viên Kiều, bây giờ ngoại trừ huấn luyện ra còn phải chấp hành đủ loại nhiệm vụ nguy hiểm nữa, cơ bản chẳng có thời gian nhàn rỗi nào, chẳng lẽ huấn luyện viên Kiều định cứ tiếp tục như vậy mãi sao? Huấn luyện viên Kiều có từng nghĩ tới việc treo một chức quan nhàn tản trong bộ đội hay chưa?”
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 292: Sự Ngạc Nhiên Của Ông Kiều



Tỉnh Tứ Xuyên.

Nhà hàng lẩu X.

Trong phòng riêng, lúc Bạch Tử An hỏi Kiều Phụng Hoàng có từng nghĩ sẽ làm một công việc nhàn hạ hay không, Kiều Phụng Hoàng trầm tư một hồi rồi chầm chậm nói: “Quả thật tôi chưa từng nghĩ qua chuyện này.”

Bạch Tử An nói: “Tục ngữ nói “Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng”, cô nhiều năm ở trên tiền tuyến cống hiến cho quân đội, đôi khi cũng phải nghĩ cho bản thân mình một chút.”

Cố Diệp Phi

Nếu như là trước khi gặp Bạch Tử An, Kiều Phụng Hoàng sẽ không bao giờ suy nghĩ mấy chuyện này, nhưng bây giờ cô lại nghiêm túc đáp: “Một hai năm nay chắc sẽ không thay đổi gì, một hai năm sau lại tính tiếp chuyện này vậy.”

Bạch Tử An rất hài lòng với đáp án này, một hai năm thôi, anh ta đợi được.

Sau đó hai người tiếp tục vừa ăn vừa trò chuyện.

Vì muốn hiểu cô ấy hơn, Bạch Tử An không ngừng đặt câu hỏi, ví dụ như lúc mới tham gia đội cảnh sát nữ đặc biệt có cảm giác thế nào? Huấn luyện vất vả như vậy có từng nghĩ đến rút lui không? Lần đầu tiên chấp hành nhiệm vụ đã gặp phải tên lưu manh thế nào?

Kiều Phụng Hoàng cũng trả lời từng câu, hai người thật sự có vô vàn chủ đề để nói chuyện.

Còn Giang Phong chọn làm người vô hình lặng lẽ ăn cơm. Mùi vị món ăn thật sự rất ngon, có lẽ là nhà hàng lẩu ngon nhất hắn từng ăn. Không hổ được Kiều Phụng Hoàng khen là nhà hàng lẩu cao cấp nhất tỉnh Tứ Xuyên.

Đặc biệt là con ba ba được nuôi trên năm năm kia, thơm béo, thấm đẫm nước lẩu, ăn một miếng, thật thoả mãn!

Đến khoảng tám giờ mới kết thúc bữa cơm này.

Tuy nói là Kiều Phụng Hoàng mời cơm, nhưng Bạch Tử An cũng không thiếu tinh tế đến vậy, giữa chừng cũng tìm cách thanh toán hoá đơn.

Kiều Phụng Hoàng biết chuyện cũng không để ý. Cô ấy là kiểu người thẳng thắn, hào sảng, gia cảnh lại tốt nên trước giờ chưa từng phiền muộn chuyện tiền nong, đương nhiên sẽ không để tâm chuyện ai mời cơm.

Sau khi rời khỏi nhà hàng lẩu, Giang Phong nói: “Kiều giáo quan, cô phải về cục cảnh sát sao?”

Kiều Phụng Hoàng cầm trên tay bó hoa được Bạch Tử An tặng, cô gật đầu nói: “Ừm, về cục cảnh sát, ngày mai còn có nhiệm vụ huấn luyện.”

Giang Phong nói với Bạch Tử An: “Anh Bạch, vậy anh tìm một khách sạn gần đây để nghỉ ngơi đi, tôi tiễn Kiều giáo quan về, chốc nữa về gặp anh sau.”

Bạch Tử An nói: “Được”

Kiều Phụng Hoàng từ chối, nói: “Không cần phiền phức vậy đâu, tôi gọi đại một chiếc xe để về là được.”

Giang Phong cười nói: “Kiều giáo quan, vẫn nên để tôi tiễn chị về đi, vừa hay tôi có chuyện muốn nói với chị.”

Kiều Phụng Hoàng hiểu ý, cô không từ chối nữa: “Vậy phiền cậu Giang rồi.”

“Không phiền đâu.”

Ba phút sau.

Giang Phong theo chỉ dẫn lái xe đến cục cảnh sát nữ đặc biệt.

Kiều Phụng Hoàng ngồi ở ghế phụ.

Sau khi đi được một đoạn, Giang Phong mới hói: “Kiều giáo quan, chị cảm thấy anh Bạch thế nào?”

Kiều Phụng Hoàng nhìn về trước, cô đáp: “Không tệ, dí dỏm, học vấn uyên bác, quả thật là một thiếu niên giỏi giang hiếm thấy.”

Giang Phong đi thằng vào vấn đề: “Kiều giáo quan, tôi cũng nghĩ giống chị. Nếu chị đã cảm thấy anh Bạch không tệ, vậy tôi muốn tác hợp mối nhân duyên này của anh chị, không biết chị có đồng ý không?”

Kiều Phụng Hoàng im lặng hồi lâu, tuy cô ấy là người quyết đoán nhưng nếu liên quan đến chuyện chung thân đại sự của bản thân thì vẫn phải suy nghĩ kỹ càng.

Giang Phong không hối thúc, hắn chỉ lặng lẽ lái xe.

Sau tầm mười phút suy nghĩ, Kiều Phụng Hoàng hỏi: “Cậu Giang, cậu định tác hợp thế nào?”

Nghe đến đấy, Giang Phong liền biết cô ấy đã đồng ý mối hôn sự này, hắn cười đáp: “Chuyện hôn nhân cần phải bàn bạc với ba mẹ. Không biết là Kiều giáo quan muốn tự mình nói với ba mẹ hay giao nhiệm vụ này cho tôi đây?”

Kiều Phụng Hoàng đáp: “Tôi tự mình nói với họ vậy.”

Giang Phong gật đầu nói: “Ừm, vậy tôi cùng anh Bạch tạm ở lại đây đợi tin tức của chị.”



Bốn mươi phút sau.

Trước cửa cục cảnh sát nữ đặc biệt.

Kiều Phụng Hoàng tháo dây an toàn, cô nói với Giang Phong: “Cậu Giang, tôi về cục trước đây, tôi sẽ gọi điện cho cậu sau khi báo chuyện với ba mẹ.”

Giang Phong mỉm cười nói: “Được, vậy tôi đợi điện thoại của chị.”

“Tạm biệt!”

“Tạm biệt!”

Sau khi Giang Phong rời đi, Kiều Phụng Hoàng không lập tực đi vào trong, cô lấy điện thoại ra gọi điện cho ba của mình. Tính cách của cô ấy là vậy đấy, chuyện có thể làm hôm nay thì sẽ không kéo dài sang hôm sau.

Sau khi điện thoại nối máy, tiếng cười của Kiều phụ truyền đến: “Phụng Hoàng, ba định gọi điện thoại cho con, không ngờ con lại gọi trước rồi.”

Kiều Phụng Hoàng cười hỏi: “Ba, xem ba cười vui chưa kìa, có chuyện gì tốt sao?”

Kiều phụ vui vẻ nói: “Con gái cưng bận rộn cả tháng trời, không thấy nỗi mặt mũi lại gọi điện cho ba, đây không phải chuyện tốt sao?”

Kiều Phụng Hoàng cười vui vẻ: “Ba, ba đang trách con lâu rồi không gọi điện về đúng không?”

Kiều phụ cười híp cả mắt, ông nói: “Ba có nói vậy đâu!”

Sau đó Kiều Phụng Hoàng hỏi thăm sức khỏe ba mình, thuận tiện hỏi thăm luôn sức khoẻ của mẹ, đợi nói chuyện được kha khá cô mới mở lời hỏi: “Ba, lúc nãy ba định gọi điện cho con, có phải có chuyện gì không?”

Kiều phụ “khu khụ” vài rồi nói: “Phụng Hoàng à, quả thật ba có chuyện muốn bàn bạc với con. Con biết chuyện tên nhóc Lôi Hải gia nhập đội đặc công Tây Bắc Lang chưa?”
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 293: Kiều phụ “khu khụ” vài rồi nói: “Phụng Hoàng à, quả thật ba có chuyện muốn bàn bạc với con. Con biết chuyện tên



Kiều Phụng Hoàng đáp: “Dạ, con biết rồi. Từ nhỏ đến lớn anh ấy đều rất lợi hại, những người cùng lứa chúng con không ai đánh thắng anh ấy cả. Anh ấy gia nhập đội đặc công Tây Bắc Lang cũng không phải chuyện lạ.”

Kiều phụ hỏi: “Phụng Hoàng, năm nay con cũng hai mươi tám rồi, con gái bình thường ở tuổi này sớm đã kết hôn sinh con. Con gia nhập đội cảnh sát nữ đặc biệt, nhiệm vụ huấn luyện nặng nề nên mãi không nghĩ đến chuyện này.

Hôm qua chú Lôi có ghé thăm nhà chúng ta, ông ấy bảo Lôi Hải cũng suốt ngày bận rộn huấn luyện, không có thời gian yêu đương.

Nên ý của chú Lôi là muốn tác hợp con với Lôi Hải, không biết ý con thế nào?”

Kiều Phụng Hoàng vội nói: “Ba, không phải ba đồng ý chú Lôi rồi chứ? Anh Lôi Hải không phải kiểu con thích, từ nhỏ đến lớn con chỉ xem anh ấy như anh trai thôi.”

Kiều phụ đáp: “Yên tâm đi, ba chưa đồng ý với chú Lôi. Dù sao đây cũng là chuyện chung thân đại sự của con, ba của con cũng không phải kiểu phụ huynh phong kiến, phải hỏi ý của con trước mới được.”

Kiều Phụng Hoàng nói ngọt: “Đồng chí Kiều Vệ Hoa, ba tuyệt vời quá, ba là người ba tốt nhất trên đời của con.”

Kiều phụ được con gái khen đến cười tít mắt, một lúc sau mới nói: “Phụng Hoàng, nói gì thì nói, cười gì thì cười, con cũng không còn nhỏ nữa, phải bàn chuyện chung thân đại sự thôi. Nếu con không phản đối, ba sẽ kêu người tìm đối tượng cho con được không?”

Kiều Phụng Hoàng nói: “Ba, nói ra có lẽ ba không tin, hôm qua ông mai có đến tìm con, sau đó sắp xếp cho con xem mắt, con mới xem mắt xong liền gọi điện cho ba đây…”

Kiều phụ ngạc nhiên nói: “Gì cơ? Con mới xem mắt xong? Chuyện lớn như vậy sao con không nói với ba? Đối phương là người ở đâu? Bao nhiêu tuổi? Làm nghề gì? Gia đình thế nào?”

Nghe một loạt câu hỏi của ba mình, Kiều Phụng Hoàng cũng cạn lời: “Ba, ba từ từ hỏi, hỏi dồn như vậy sao con trả lời đây?”

Kiều phụ bình tĩnh lại, ông nói: “Do ba quá vội vàng rồi, vậy con nói tình hình đối phương cho ba nghe nào.”

Lúc này Kiều Phụng Hoàng mới giới thiệu: “Đối phương là người tỉnh Quảng Tây, năm nay ba mươi tuổi, là phó giáo sư một đại học danh tiếng ở Quảng Tây, cao một mét bảy mươi bảy, ưa nhìn, nhã nhặn, trông rất tri thức.

Con không hỏi bối cảnh gia đình, nhưng có lẽ không tệ.”

“Ba mươi tuổi làm phó giáo sư, quả thật rất ưu tú. Nếu gia cảnh tốt, vậy thì rất xứng với con.” Nói đến đây, Kiều phụ bèn hỏi: “Phụng Hoàng, con đặc biệt gọi điện cho ba, có phải nhìn trúng tên nhóc này rồi không?”

Kiều Phụng Hoàng nói: “Ấn tượng đầu tiên rất tốt, bây giờ nhiệm vụ huấn luyện của con khá nặng, cả ngày trời không rảnh được tì thời gian, hiếm lắm mới gặp được người phù hợp nên con muốn để ba mẹ gặp mặt anh ấy, xem có đủ tư cách làm con rể của ba mẹ không.”

Kiều phụ cũng không có ý định phản đối, vốn dĩ ông cũng định nhờ người đi tìm đối tượng phù hợp cho con gái cưng, nếu con bé đã có người mình thích vậy cũng bớt phiền toái.

Huống hồ ông ấy cũng rất tự tin về mắt nhìn người của mình, không thứ gì có thể giấu được ánh mắt của ông ấy. Chỉ cần đối phương qua được ải của ông, vậy cuộc hôn nhân này đương nhiên là chuyện vui.

“Được, vậy ba đi gặp cậu ta, để ba xem tên nhóc này ưu tú thế nào.”

“Ba, trưa mai ba rảnh không?”

Cố Diệp Phi

“Liên quan đến chung thân đại sự của con gái cưng, lúc nào ba cũng rảnh hết.”

“Dạ, vậy trưa mai cùng nhau ăn cơm nhé. Lát nữa con liên hệ với ông mai kia, hẹn thời gian, địa điểm ăn cơm ngày mai, lúc đó con sẽ báo cho ba.”

“Được, vậy ba đợi con gọi.”

“Dạ, tạm biệt ba!”

“Tạm biệt!”



Lúc Kiều Phụng Hoàng gọi điện cho ba mình, Giang Phong cũng đang kết nối bluetooth trên xe để gọi cho Bạch Tử An.

Điện thoại vừa nối máy, Giang Phong liền cười nói: “Chúc mừng anh Bạch, lúc nãy trên đường tiễn Kiều giáo quan về, tôi đã hỏi thử ý của chị ấy, lát nữa chị ấy sẽ gọi điện thoại đã bàn bạc với ba chuyện của anh với chị, nếu không có gì sai sót, có lẽ ngày mai anh phải gặp ba mẹ chị ấy đấy.”

Bạch Tử An vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Nhanh vậy đã gặp phụ huynh rồi sao?”

Giang Phong cười nói: “Theo thủ tục xem mắt bình thường, lần đầu tiên đã phải gặp phụ huynh rồi. Chỉ là Kiều giáo quan không biết anh có đáng tin hay không, nên mới chưa thông báo cho ba mẹ. Tự mình gặp anh trước, chỉ khi qua được ải của chị ấy thì anh mới có tư cách gặp ba mẹ chị ấy.”

Bạch Tử An cười nói: “Cũng chính là nói, bây giờ tôi đủ tư cách rồi?”

Giang Phong cười ha ha: “Đúng vậy, anh đủ tư cách rồi, tiếp theo phải gặp phụ huynh, chỉ cần anh thông qua ải cuối này, vậy chuyện hôn sự của anh và Kiều giáo quan chắc như đinh đóng cột luôn.”
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 294: Trôi Đến Mất Liên Lạc



【 Danh tính 】 : Bao Phú Quý (biệt danh: Trôi đến mất liên lạc)

【 Tuổi tác 】 : 31 tuổi

【 Chiều cao 】 : 176cm

【 Cân nặng 】 : 66kg

【 Bối cảnh gia đình 】 :...

【 Sở thích cá nhân 】 :...

【 Kinh nghiệm yêu đương 】 : Lần thứ 1... Lần thứ 2... Lần thứ 7...

【 Điểm xứng đôi hôn nhân hiện tại 】 : 65 (tình cảm vợ chồng 61 + môn đăng hộ đối 70 + Quan hệ gia đình 64)

【 Điểm xứng đôi hôn nhân tối đa 】 : 80 (tình cảm vợ chồng 81 + môn đăng hộ đối 79 + Quan hệ gia đình 80)

Đây là đối tượng Giang Phong tìm được cho cô gái sa chân lỡ bước kia, lúc này, người tên Bao Phú Quý đó đang nằm lỳ trên giường, hưởng thụ dịch vụ xoa bóp bằng dầu của nhân viên.

Xoa bóp từ trên xuống dưới, lại xoa bóp từ dưới lên trên, đang lúc Phú Quý thoải mái tới mức không muốn động thì một đám cảnh sát đột nhiên phá cửa xông vào...

Đêm đó, Bao Phú Quý thật sự đúng như biệt danh của mình: Trôi đến mất liên lạc.

...

Thứ năm, ngày 23 tháng 2 năm 2023.

Giữa trưa, trong một nhà hàng đặc sản ở tỉnh thành Xuyên tỉnh, Giang Phong, Bạch Tử An và Kiều Phượng Hoàng cùng Kiều phụ, Kiều mẫu ngồi quanh một chiếc bàn.

Trên bàn bày rất nhiều món đặc sản ngon của Xuyên tỉnh, có thỏ lạnh, thịt thăn thỏ chiên giòn, phần da chiên xốp giòn, bụng ngàn tầng tê cay, đậu phụ sốt hoa, thịt hấp lá sen, cá ướp hoắc hương, vân vân.

Kiều phụ là một đại lão tại ngũ, cho dù ông không mặc quân trang, trên người cũng tỏa ra sự uy nghiêm.

Kiều mẫu cũng là quân nhân thuộc đoàn văn công (đoàn nghệ thuật biểu diễn cho bộ đội), mặc dù đã ngoài năm mươi, nhưng vì cuộc sống sinh hoạt thư thái không phải lo nghĩ nhiều, cộng thêm được bảo dưỡng tốt, thoạt nhìn chỉ như một người phụ nữ bốn mươi tuổi.

Qua ba lần rượu cùng thức ăn, Kiều mẫu liền để đũa xuống, mỉm cười hỏi: “Giáo sư Bạch, trong nhà cậu có anh chị em gì không?”

Bạch Tử An nghe vậy cũng đặt đũa xuống, nhanh chóng nuốt hết thức ăn trong miệng, xong mới đáp: “Dì, cháu là con một ạ.”

Kiều mẫu cười nói: “Con một cũng rất tốt, cha mẹ cậu làm nghề gì?”

Bạch Tử An khiêm tốn nói: “Cha mẹ cháu đều là công chức nhà nước.”

Giang Phong ngồi cạnh hắn lập tức tiếp lười: “Chú Kiều, cô Kiều, anh Bạch là đang khiêm tốn đấy, cha anh ấy chính là quan chức cấp cao ở Quế tỉnh bọn cháu, mẹ anh ấy thì công tác ở sở Y Tế, ông ngoại anh ấy đã về hưu cũng từng là một trong những quan lớn của tỉnh, hoàn toàn môn đăng hộ đối với huấn luyện viên Kiều đây.”

Nghe đến đó, Kiều phụ Kiều mẫu không nhịn được nhìn nhau một cái, đều thấy được vẻ hài lòng trong mắt đối phương.

Trước khi bọn họ tới gặp Bạch Tử An đã biết con gái có hảo cảm đối với người này, mà lúc đó hay người lại không rõ gia thế bối cảnh nhà người ta ra sao, trong lòng ít nhiều vẫn có chút lo lắng.

Một phó giáo sư trẻ tuổi như vậy, mặc dù cũng tính là ưu tú, nhưng nếu chỉ xuất thân từ gia đình bình thường, vậy hai người chắc chắn sẽ không đồng ý gả con gái cho người ta.

Cũng may là hai người lo lắng thừa rồi, bối cảnh của đối phương so với nhà bọn họ mặc dù vẫn kém hơn một chút, nhưng hoàn toàn có thể nói là môn đăng hộ đối.

Sau khi Kiều Phượng Hoàng biết được gia thế bối cảnh của Bạch Tử An, trong lòng cũng hơi kinh ngạc, mặc dù hôm qua cô cũng đã suy đoán được từ lời nói của hắn rằng gia cảnh hắn hẳn là không kém, nhưng cũng không nghĩ đến hắn cũng là con ông cháu cha.

Đối với việc này, Kiều Phượng Hoàng đương nhiên cũng vui vẻ, cho dù cô không quan tâm tới gia thế bối cảnh của người mình gả cho, nhưng cô không quan tâm không có nghĩa là người trong nhà không quan tâm.

Cố Diệp Phi

Sau khi Giang Phong giới thiệu xong về gia thế bối cảnh của Bạch Tử An, bầu không khí trên bàn cơm lại càng hài hòa hơn.

Giang Phong là người mai mối, chức trách của hắn chính là tác hợp thành công mối nhân duyên này, sau khi nhìn rõ thái độ của Kiều phụ và Kiều mẫu, hắn liền không kiêng kỵ gì nói thẳng: “Chú Kiều, cô Kiều, công việc của mọi người đều tương đối bận rộn, muốn gặp mặt là không hề dễ dàng, cho nên cháu muốn đề nghị một chuyện, giờ mọi người cùng nhau hẹn một ngày, để chú Bạch và cô Bạch bay tới đây gặp mặt hai người một lần, thuận tiện trao đổi chuyện hôn sự của anh Bạch và huấn luyện viên Kiều, hai người cảm thấy thế nào?”

Kiều phụ, Kiều mẫu và Kiều Phượng Hoàng đều là quân nhân tại ngũ, tính cách của phần lớn quân nhân là tương đối ngay thẳng, trong lòng đã có quyết định, đương nhiên Kiều phụ cũng không có ý định lề mề chậm chạp.

Nghe thấy lời đề nghị của Giang Phong, ông liền trực tiếp đồng ý: “Được, giáo sư Bạch, cậu hãy mau chóng thông báo cho cha mình, để ông ấy sắp xếp công việc, xem xem hẹn ngày nào thì thích hợp.”

Bạch Tử An thật sự là chấn kinh tới hoảng, tiến triển này cũng quá mẹ nó nhanh rồi, mới là lần thứ hai gặp mặt đối tượng hẹn hò, lần đầu tiên gặp mặt cha mẹ cô, mà giờ đã trực tiếp bảo hắn gọi cha mẹ mình tới thương lượng chuyện hôn sự rồi?

Hắn đến bây giờ còn chưa hề nói chuyện này với cha mẹ mình đâu!

Vốn là tính hôm nay gặp cha mẹ của đối phương trước, sau khi xác nhận thái độ của cha mẹ đối phương xong thì hắn sẽ nói với cha mẹ mình chuyện xem mắt, không nghĩ tới kế hoạch này lại không đuổi kịp thay đổi, dưới lời đề nghị của Giang đại sư, mối quan hệ của hai người đã nhanh chóng tiến tới giai đoạn trao đổi việc hôn sự rồi.

Có điều, chấn kinh thì chấn kinh, nhưng Bạch Tử An cũng không phải là ngốc, hắn lập tức đáp: “Được, vậy để cháu gọi điện báo cha mình sắp xếp công việc, xin phép mọi người một lát, thật xin lỗi!”

Ra khỏi phòng riêng, tìm một nơi yên tĩnh, phù hợp để gọi điện thoại, Bạch Tử An lập tức nhấn gọi cho cha mình.

Điện thoại vừa kết nối, hắn liền hỏi: “Cha, giờ cha có tiện nói chuyện không?”

Bạch phụ trả lời: “Tiện, có chuyện gì, con cứ nói đi!”

Bạch Tử An ngắn gọn trả lời: “Cha, là như này, ngày hôm qua Giang đại sư đã giới thiệu cho con một đối tượng, là người ở Xuyên tỉnh, cô ấy là huấn luyện viên của Đội cảnh sát đặc nhiệm nữ của tỉnh, xuất thân từ quân nhân thế gia.

Ông cố nội là một cựu Hồng quân, hi sinh trên chiến trường kháng chiến Nhật, ông nội thì từng tham gia chiến tranh kháng Mỹ viện Triều, lúc về hưu đã ở cấp đại lão, cha cô ấy là một đại lão tại ngũ ở quân khu của tỉnh, còn có hai người chú và hai người cô, tất cả đều là quân nhân tại ngũ có chức vị không thấp.

Gia thế bối cảnh so với nhà chúng ta chỉ có mạnh hơn chứ không có yếu hơn, con nhìn trúng cô ấy rồi, mà cô ấy cũng nhìn trúng con.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 295: Vi Vi, Sao Em Lại Ở Đây?



Bây giờ, con đang cùng ăn cơm với cha mẹ cô ấy, cha mẹ cô ấy bảo con thông báo với cha chuyện này, bảo cha sắp xếp công việc xem có ngày nào có thời gian thì hai nhà cùng gặp mặt một lần, thuận tiện trao đổi chuyện hôn sự của bọn con.”

Bạch phụ nghe xong cũng khiếp sợ không thôi, ông ở trong quan trường chìm nổi hơn ba mươi năm, gió to sóng lớn gì cũng từng gặp rồi, cho nên có thể nhanh chóng định thần lại, lập tức trả lời: “Buổi sáng ngày mai cha có một hội nghị, buổi chiều còn phải tiếp kiến xxx, buổi tối có thể bay tới Xuyên tỉnh, ngày kia hoặc ba ngày sau gặp mặt đều được, con hỏi đối phương một chút xem thế nào, sắp xếp thời gian cho hợp lý.”

Bạch Tử An đáp: “Vâng, con đã biết rồi, đến khi nào quyết định được thời gian thì con sẽ nói lại với cha.”

Nói xong, hắn liền cúp điện thoại, quay trở lại phòng.

Lúc này, Giang Phong và ba người Kiều gia đang cười cười nói nói, là một người mai mối, tài ăn nói của Giang Phong cũng được luyện ít nhiều, so với người bình thường, giờ hắn có thể được xưng là “Xã ngưu” rồi.

Bạch Tử An vừa về đến, vừa cười nói: “Chú, dì, cha con nói thứ bảy chủ nhật tuần này được nghỉ, trong mấy ngày này muốn hẹn ngày nào cũng được, hai người hãy quyết định dựa trên công việc của mình.”

Kiều phụ gật đầu nói: “Vậy buổi chiều thứ bảy đi, trực tiếp tới nhà tôi.”

...

Tỉnh thành Quế tỉnh.

Văn phòng xx.

Bạch phụ quyền cao chức trọng sau khi cúp điện thoại, trong lòng cũng không nhịn được mà có chút hưng phấn, không nghĩ tới con trai thế mà không hề chịu thua kém, vậy mà lại chọn được một đối tượng tốt như vậy, thế như nó nói, đối tượng này là do Giang đại sư giới thiệu.

Bởi vì biết con trai đang ăn cơm cùng cha mẹ người ta, cho nên Bạch phụ khi nói chuyện cũng lời ít ý nhiều, không muốn đi hỏi Giang đại sư là ai, tránh lãng phí thời gian của con trai, chờ con trai có thời gian rảnh rỗi rồi hỏi kỹ cũng không muộn.

Nghĩ tới thân phận của thông gia mà con trai vừa nhắc tới, Bạch phụ liền lên mạng tra thử lí lịch của đối phương một chút, sau đó lại tra thêm vài thứ cơ bản nữa.

Sau khi hiểu rõ ràng, Bạch phụ hưng phấn tới mức nhịn không được mà gọi điện cho vợ.

...

1: 15 chiều, Lâm An.

Cố Diệp Phi

Chiếc máy bay số 332, giờ đã bắt đầu cất cánh.

Sau mười phút, máy bay đã dùng tốc độ cực nhanh bay về phía tỉnh thành Xuyên tỉnh.

Ở khoang hạng nhất, Hoàng Linh Vi ăn mặc thật xinh đẹp nhìn ra những đám mây trắng trôi lững lờ phía dưới máy bay, trong lòng suy nghĩ tới vẻ mặt của bạn trai khi mình đột nhiên xuất hiện.

Anh ấy hẳn là sẽ rất vui vẻ đi?

Từ sau khi hai người trở thành người yêu, cũng chỉ ở chung trong hai ngày ngắn ngủi, sau đó lại tách ra, một người về Quế tỉnh, một người tới Lâm An học.

Mặc dù hai người ngày nào cũng có thể gọi video để gặp mặt nhau, nhưng nhìn qua video dù sao cũng không thể giống như lúc gặp mặt thật sự được, tối hôm qua, Hoàng Linh Vi đã cùng Giang Phong gọi video hàn huyên hơn một giờ, lúc đó, cô đột nhiên có một xúc động mãnh liệt muốn gặp đối phương.

Vốn cho rằng ngủ một giấc là được, không nghĩ tới lúc tỉnh lại, suy nghĩ muốn gặp đối phương lại càng mãnh liệt hơn.

Thế là, Hoàng Linh Vi liền không thèm kiềm chế bản thân nữa, trực tiếp đặt vé máy bay, sau đó thu dọn hành lý, ăn mặc chỉnh tề cẩn thận, rồi chạy thẳng tới sân bay.

Vì muốn cho bạn trai một bất ngờ, cho nên chuyến bay này của Hoàng Linh Vi là hoàn toàn bí mật, dù sao thì tối hôm qua khi nói chuyện trời đất, cô cũng đã biết Giang Phong ở trong khách sạn nào, cứ đến đó tự tìm là được.

Từ Lâm An tới Quế tỉnh phải bay hết hai giờ năm mươi phút, tối hôm qua Hoàng Linh Vi ngủ không ngon, vừa vặn có thể ngủ bù một giấc trên máy bay.

Khoang hạng nhất đắt, đương nhiên là có lý do của nó.

Hoàng Linh Vi muốn ngủ, tiếp viên hàng không xinh đẹp liền đi tới kéo ghế ngồi thành giường, nếu cần còn có thể thay áo ngủ và dép lê công ty hàng không đã chuẩn bị, có điều Hoàng Linh Vi không cần những thứ này, cô chỉ nhờ tiếp viên hàng không treo bảng ‘Xin đừng làm phiền’ lên, sau đó liền nằm nghỉ ngơi một lát.

4 giờ 05 phút chiều, máy bay an toàn đáp xuống sân bay Quế tỉnh.

4 giờ 30 phút, Hoàng Linh Vi đón một chiếc xe chạy thẳng tới một khách sạn năm sao nào đó.

...

Một phòng xa hoa trong khách sạn năm sao nào đó, Giang Phong đang nằm trên giường tán gẫu cùng bạn gái trên wechat.

Giữa trưa lúc đang cùng Bạch Tử An và ba người Kiều gia ăn một bữa cơm, hắn đã uống không ít rượu, lúc tiễn ba người Kiều gia rời đi rồi, Giang Phong liền đi về khách sạn, tắm rửa rồi nằm lên giường nghỉ ngơi.

Hoàng Linh Vi: “Đồng chí Giang Phong, anh đi công tác vất vả thế này, sao không mời một tiểu tỷ tỷ tới xoa bóp người cho dễ chịu một chút?”

Giang Phong: “Lãnh đạo cứ nói đùa, anh chỉ cùng khách ăn uống một bữa, có cái gì mà vất vả, lại nói, nếu như muốn xoa bóp, tìm một anh trai mù không phải thoải mái hơn sao, sao lại phải tìm kiểu tiểu tỷ tỷ không có chút lực nào chứ?”

Hoàng Linh Vi: “Nói tới ngọt như vậy, có thật là như thế không?”

Giang Phong: “Đương nhiên là thật, hoan nghênh lãnh đạo tới kiểm tra bất cứ lúc nào.”

Hoàng Linh Vi: “Đồng chí Giang Phong, mời đồng chí báo cáo vị trí hiện tại của mình.”

Giang Phong: “Báo cáo lãnh đạo, vị trí hiện tại của tôi đang là phòng xx, khách sạn xx.”

Hoàng Linh Vi: “Đồng chí Giang Phong, sau khi nghiên cứu, tổ chức quyết định sẽ điều động một sứ giả mỹ nữ tới kiểm tra, mời đồng chí nhanh chóng mặc quần áo tử tế, tiếp đón sứ giả mỹ nữ tới.”

Giang Phong: “Ha ha, lãnh đạo yên tâm, tôi chắc chắn sẽ phối hợp kiểm tra với sứ giả mỹ nữ.”

Hoàng Linh Vi: “Vậy đồng chí đã mặc quần áo tử tế xong chưa?”

Giang Phong: “Đã xong!”

Hoàng Linh Vi: “Vậy đồng chí ra mở cửa đi, tổ chức đã điều động sứ giả mỹ nữ tới cửa phòng của đồng chí rồi!”

Giang Phong: “Không được, anh không diễn nổi nữa, lời kịch này tiếp như thế nào được?”

Hoàng Linh Vi: “Ai cùng anh diễn kịch chứ, em là cho người tới tặng quà cho anh, anh mau đi mở cửa nhanh đi, người ta đã đứng trước cửa phòng anh rồi!”

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Giang Phong kinh ngạc, vội vàng nhảy từ trên giường xuống, nhanh chóng mặc quần áo, một bên nói lớn: “Chờ một chút!”

Khoảng mười giây đồng hồ sau, Giang Phong đã mặc quần áo tử tế đi tới cửa, hắn nhanh chóng mở cửa ra.

Sau đó, đập vào mắt hắn là người bạn gái thanh tú động lòng người, Hoàng Linh Vi, đang đứng ở cửa ra vào, trên mặt mang theo nụ cười mê người, cặp mắt đẹp biết nói chuyện kia tình ý nhìn hắn.

Giờ phút này, trong lòng Giang Phong thật sự là tràn ngập kinh hỉ, bật thốt lên: “Vi Vi, sao em lại ở đây?”

Hoàng Linh Vi mặt tươi như hoa, nhìn thẳng vào mắt Giang Phong, đáp: “Em nhớ anh lắm!”

Giang Phong nghe vậy, tim đập thình thịch, trực tiếp kéo người vào trong lòng, cúi đầu hôn xuống.

“A...”
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 296: Thường Đi Bên Bờ Sông, Nào Có Chuyện Không Ướt Giày



Quế tỉnh, trong một căn phòng xa hoa của một khách sạn năm sao nào đó.

Hoàng Linh Vi mơ mơ màng màng, tới lúc vũ trang trên người đã bị tháo bỏ hết, cô mới giật mình tỉnh lại, nhớ tới lời căn dặn mẹ đã lặp đi lặp lại trước đó, cô chật vật ngăn cản bạn trai tiến thêm một bước nữa, yếu ớt nói: “Chồng, cái kia... không được, em vẫn chưa chuẩn bị tốt tư tưởng!”

Giang Phong biết, nếu như hắn cứng rắn hơn một chút, nhất định vẫn có thể đẩy cô xuống.

Có điều, loại chuyện này không thể gấp được, hắn từng nghe qua rất nhiều lời chia sẻ kinh nghiệm của các bậc tiền bối, đều nói thời điểm sung sướng nhất cuộc đời chính là lúc yêu đương có thể xuống tay nhưng lại không vượt qua bước cuối cùng.

Giai đoạn này không có cãi nhau, chỉ có ngo ngoe muốn động và thân thân mật mật.

Rất nhiều người từng trải qua dư vị này đều hối hận tại sao lúc đó lại hạ thủ quá nhanh.

Giang Phong không có kinh nghiệm trong phương diện này, nhưng hắn quyết định nghe theo lời khuyên bảo của những người từng trải, cố gắng kéo dài giai đoạn yêu đương tốt đẹp.

Hai người cứ như vậy dính lấy nhau tới tận năm rưỡi, mãi tới khi Bạch Tử An gọi điện cho Giang Phong hẹn ăn cơm, hai người mới lưu luyến không rời, mặc quần áo trang điểm chỉnh chu.

Mười phút sau.

Bạch Tử An nhìn thấy Hoàng Linh Vi ôm lấy cánh tay Giang Phong đi tới.

Giang Phong mỉm cười giới thiệu: “Anh Bạch, đây là bạn gái tôi, Hoàng Linh Vi. Vi Vi, đây chính là anh Bạch mà anh đã nói với em.”

“Anh Bạch, xin chào.” Hoàng Linh Vi tự nhiên chào hỏi.

“Cô Hoàng, xin chào!”

Bạch Tử An lễ phép chào lại, sau đó nhìn về phía Giang Phong tán dương: “Giang đại sư thật sự là có ánh mắt tốt mà!”

Giang Phong cười đáp lại một câu, hỏi tiếp: “Anh Bạch muốn ăn gì?”

Bạch Tử An cười đáp: “Tôi ăn gì cũng được, không biết cô Hoàng muốn ăn cái gì?”

Cố Diệp Phi

Hoàng Linh Vi mỉm cười nói: “Em ăn gì cũng được.”

Giang Phong cười đề nghị: “Hay là chúng ta ăn lẩu đi? Tôi cảm thấy ở Xuyên tỉnh mà không ăn nhiều lẩu một chút thì đúng là có lỗi với dạ dày của mình.”

Bạch Tử An và Hoàng Linh Vi đều tỏ vẻ đồng ý.

Lẩu, nhất là lẩu ở Xuyên tỉnh, đúng là mỹ vị rất nhiều người yêu thích.

...

Tỉnh thành Kiềm tỉnh.

Hôm nay Lý Lập làm món Gà Cung Bảo.

Mặc dù món Gà Cung Bảo này có mặt trong rất nhiều nền ẩm thực địa phương, nhưng thật ra bắt nguồn sớm nhất là từ món gà xào xả ớt của Kiềm tỉnh, cho nên nếu truy về nguồn gốc của món ăn này, thì Gà Cung Bảo là thuộc ẩm thực Kiềm tỉnh.

Gà Cung Bảo ở Kiềm tỉnh có cách làm khác với Gà Cung Bảo ở những vùng khác, ớt dùng trong món này là loại ớt đặc trưng của Kiềm tỉnh, hơn nữa, vì người Kiềm tỉnh thích ăn chua, cho nên Gà Cung Bảo của Kiềm tỉnh cũng có thêm vị chua, vị chua cay hòa hợp rất thích hợp để ăn với cơm.

Lý Lập làm việc trong một cơ quan chính phủ, thứ hắn yêu thích nhất chính là nghiên cứu các món ăn, hơn mười năm nghiên cứu đã giúp cho tài nấu nướng của hắn không kém gì một đầu bếp chuyên nghiệp.

Lúc một nhà ba người dùng cơm, Lý mẫu nói: “Con trai, lần xem mắt này là mẹ sai, không có điều tra rõ ràng, sắp xếp một cô gái không có học thức xem mắt với con. Mẹ đã biết sai rồi, cũng đã nhờ người tìm kiếm đối tượng khác cho con, cam đoan lần này sẽ không xuất hiện sai lầm như vậy nữa.”

Lý Lập bất đắc dĩ nói: “Mẹ, ở thời đại này thì tuổi như con vẫn tính là rất trẻ, chúng ta cứ thuận theo tự nhiên là được, cần gì phải gấp gáp sắp xếp cho con xem mắt như vậy chứ?”

Lý mẫu nói: “Con trai, mẹ cũng không phải là vội ôm cháu hay gì cả, nhưng bây giờ con đã 29 tuổi rồi, tốt nhất là nên tìm được đối tượng trong năm nay, bởi vì 29 tuổi với 30 tuổi, mặc dù chỉ cách có 1 tuổi, nhưng một cái đầu 2 một cái đầu 3, ý nghĩa có sự khác biệt rất lớn.”

Lý phụ cũng nói: “Mẹ con nói đúng, 29 tuổi và 30 tuổi rất khác biệt, 29 tuổi trong mắt người khác thì vẫn là một thanh niên trai tráng sung sức, nhưng đến 30 tuổi thì trong mắt người khác lại chỉ là một người đàn ông trung niên mà thôi.”

Đàn ông trung niên? Lý Lập nghe tới toát mồ hôi lạnh.

Xem ra, đối với việc hôn nhân đại sự này thật sự phải để tâm chút mới được, để thêm mấy năm nữa sợ rằng hắn sẽ thật sự trở thành một ông chú ế vợ mất!

...

Thành phố B, Quế tỉnh, tại phòng tạm giam nào đó.

Bao Phú Quý đang tự kiểm điểm bản thân, từ mười năm trước khi bạn bè dẫn hắn thử chút cảm giác được phục vụ đặc biệt xong, hắn liền hoàn toàn mê mẩn cảm giác thoải mái cực độ kia.

Sau đó, cơ bản mỗi tháng hắn đều sẽ ghé thăm một vài nơi đặc biệt, đỉnh cao là một tháng đi tới vài chục lần, thậm chí ngay cả sau khi có bạn gái, hắn cũng không thể từ bỏ thói quen này, mỗi tháng vẫn phải lén lút đi mấy lần.

Cũng may là gia cảnh hắn tạm được, tiệm nước giải khát hắn tự mở cũng có thể kiếm được không ít tiền, nhờ vậy mới có vốn liếng để đi tới mấy nơi đặc biệt kia.

Cho tới nay, vận may của hắn cũng không tệ, trôi dạt như vậy mười mấy năm cũng chưa hề bị bắt lần nào.

Nhưng có câu nói này rất hay, thường đi bên bờ sông, nào có chuyện không ướt giày, hắn cuối cùng cũng trải nghiệm được chuyện đúng ra đã được trải nghiệm từ lâu, bị bắt, lần đầu tiên bị tạm giam, thậm chí nếu như không phải hắn có bị cắn c.h.ế.t cũng không chịu khai ra phương thức liên lạc của cha mẹ mình, có lẽ cha mẹ hắn cũng đã biết hắn bị bắt vì chạy tới mấy nơi như vậy rồi.

Mặc dù chỉ bị tạm giam năm ngày mà thôi, nhưng bị bắt vì làm loại chuyện này thật sự quá mất mặt.

Bao Phú Quý tự nhủ trong lòng: “Chờ tới lúc đi ra rồi, hắn sẽ tìm một người phụ nữ thật tốt, sống một cuộc sống nghiêm chỉnh, không bao giờ đặt chân tới mấy nơi như này nữa, mười mấy năm qua chơi cũng đã chán rồi, hắn phải quay đầu hồi tâm!”
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 297: Thường Đi Bên Bờ Sông, Nào Có Chuyện Không Ướt Giày (2)



Tỉnh thành Xuyên tỉnh.

Ba người Giang Phong sau khi ăn xong nồi lẩu mỹ vị, Bạch Tử An liền nháy mắt ra hiệu với Giang Phong: “Giang đại sư, vậy tôi về khách sạn nghỉ ngơi trước, không làm kỳ đà cản mũi của hai người nữa.”

“Vậy được, anh Bạch trở về nghỉ ngơi trước đi, bọn tôi đi dạo chơi xung quanh đây.” Giang Phong cũng không khách khí, trực tiếp ném chìa khóa xe cho người ta, sau đó lôi kéo Hoàng Linh Vi đang đỏ mặt ngượng ngùng đi dạo phố.

Ở thành phố giàu tài nguyên này, địa điểm hàng đầu để đi đạo phố đương nhiên là phố đi bộ thương mại Cẩm Lý nổi tiếng.

Phố Cẩm Lý là một con phố dành riêng cho người đi bộ được xây dựng theo phong cách kiến trúc giả cổ thời cuối nhà Thanh, bố cục ở đây được sắp xếp chặt chẽ, quán bar, khu giải trí, khu ăn uống, khu nhà trọ, khu bán đồ lưu niệm, triển lãm mỹ nghệ,...

Đây là khu phố dành riêng cho người đi bộ nổi danh ngang với các con phố đi bộ có lịch sử lâu đời khắp cả nước như Vương Phủ Tỉnh ở thủ đô, đường Giang Hán ở tỉnh Hồ Bắc, phố Jiefangbei của Trùng Khánh, đường Hòa Bình ở Kim Môn, nơi đây được xưng là “Con phố đệ nhất Tây Thục”, được vinh danh là “Thanh Minh Thượng Hà Độ phiên bản Thiên phủ”.

Hai người dắt tay dạo bước trên con đường cổ kính, lúc này, sắc trời đã tối, hàng dài đèn lồng xếp hai bên đường cũng đã sáng lên, thoạt nhìn cực kỳ xinh đẹp thơ mộng.

Nếu như những người đi trên đường cũng mặc cổ phục, thì có lẽ sẽ còn có cảm giác như vừa xuyên không.

Hai người không mua gì cả, Hoàng Linh Vi lấy điện thoại ra, tới chỗ nào cảm thấy phong cảnh xinh đẹp liền dừng lại chụp ảnh, cô không chỉ chụp mỗi phong cảnh, mà còn kéo Giang Phong vào cùng chụp không ít ảnh thân mật.

Cứ như vậy đi dạo tới chín giờ tối, mắt thấy đã có không ít cửa hàng đã lần lượt đóng cửa, Giang Phong và Hoàng Linh Vi mới thỏa mãn dừng bước.

“Không hổ là con phố đệ nhất Tây Thục, kiến trúc giả cổ nơi này hoàn toàn khác xa so với kiểu kiến trúc thương nghiệp hiện đại ở Thâm thị chúng ta, không nói những cái khác, ít nhất phong cảnh ở đây cũng xinh đẹp hơn rất nhiều.” Hoàng Linh Vi cảm thán nói.

Giang Phong gật đầu cười: “Đúng vậy, phong cảnh ở đây quả thực rất xinh đẹp. Đương nhiên, cái này cũng có liên quan tới sở thích của chúng ta với những thứ mang cảm giác hoài cổ. Có điều, nói đi nói lại, kiểu kiến trúc cuối thời nhà Thanh này quả đúng là có một nét phong cách riêng.”

“Hôm nay cũng đã đi dạo đủ rồi, rất nhiều cửa hàng cũng đã đóng cửa, chúng ta cũng nên trở về thôi.”

“Vâng, chúng ta đi thôi!”

Một tiếng sau.

Hai người đã trở lại khách sạn, sau khi vào phòng, bầu không khí lập tức trở nên mập mờ.

Cô gái đẹp tới mức xung quanh như có một hào quang màu hồng trước mắt hắn này chính là bạn gái danh chính ngôn thuận của hắn, Giang Phong tự nhiên sẽ không khách khí, hắn trực tiếp ôm người vào lòng, “gặm”, từ cổ xuống tay, cảm giác cực kỳ vui sướng.

Mấy phút đồng hồ sau, Hoàng Linh Vi đẩy hắn ra, giống như chạy trốn đi nhanh vào trong phòng tắm, nói: “Em muốn ngâm mình.”

Giang Phong liền đi vào theo, cười hắc hắc: “Chúng ta cùng nhau ngâm.”

“Không thích!”

“Đồng chí Hoàng Linh Vi, bây giờ đồng chí chính là bạn gái của đồng chí Giang Phong, sau khi nghiên cứu, tổ chức quyết định yêu cầu đồng chí cùng ngâm mình với đồng chí Giang Phong, mong đồng chí hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao.”

“Đáng ghét, anh quá vô lý, nào có tổ chức nào như vậy chứ!”

“Ha ha ha, từ giờ trở đi, em chính là nữ gián điệp phục vụ mệnh lệnh của tổ chức tới để sắc dụ anh.”

“Hừ, cái gì mà nữ gián điệp, anh đi ra ngoài trước đi, em muốn đi vệ sinh!”

“Đi tiểu hay đại đây?”

“...”

Thứ bảy, ngày 25 tháng 2 năm 2023.

Cố Diệp Phi

Bảy giờ sáng, Hoàng Linh Vi từ từ mở mắt ra, sau đó nhìn thấy bạn trai đang mỉm cười với mình, khiến cô không khỏi ngượng ngùng mà hỏi: "Sao anh lại nhìn em như vậy?"

Giang Phong cười nói: "Bởi vì em đẹp đó!”

Hoàng Linh Vi vui mừng khôn xiết trước lời khen ngợi, nhưng cô ấy ậm ừ: "Anh thật là dẻo miệng ghê á, sợ em tính sổ với anh sao?"

Giang Phong mở trừng hai mắt nói: “Tính sổ gì chứ?”

Hoàng Linh Vi đưa tay ra và nhéo anh ta một cái, “Em đã bảo anh giả bộ rồi mà, rõ ràng đã đồng ý chỉ ôm nhau ngủ thôi, nhưng cuối cùng... ừm..."

Nhưng Giang Phong không để cho cô ấy nói tiếp nữa...

1 tiếng sau.

Hai người tinh thần phấn chấn rủ Bạch Tử An đi ăn sáng cùng nhau.

Sau khi ăn sáng xong, trên đường trở về đi lấy xe, Giang Phong áy náy nói với bạn gái: “Vợ à, tiếp theo em cứ tự do muốn làm gì làm, anh và anh Bạch đi đón chú thím Bạch, sau đó cùng nhau về nhà chú thím Kiều, ước chừng tới buổi chiều mới rảnh rỗi về với em.”

Hoàng Linh Vi mỉm cười và nói: “Anh cứ lo việc quan trọng đi, em trở về khách sạn nghỉ ngơi là được rồi.”

“Thế cũng được, có gì cần thì cứ gọi cho anh.”

“Biết rồi mà, anh không cần lo lắng cho em đâu.”



10 giờ 20 phút sáng, Giang Phong đi cùng Bạch Tử An đến đón cha mẹ anh ta.

Nhìn thấy Giang Phong, Bạch phụ tay bắt mặt mừng nói: “Giang đại sư, nghe đại danh đã lâu, lần này vô cùng biết ơn cậu đã giới thiệu một đối tượng tốt như vậy cho con trai tôi.”

Giang Phong đưa hai tay ra bắt tay với ông ta, cùng với vẻ mặt tươi cười nói: “Chú Bạch quá khách sáo rồi, cháu với anh Bạch hợp ý, chuyện hôn nhân đại sự của anh ấy tất nhiên cháu không dám vội, may là không phụ công ủy thác, cuối cùng cũng tìm được đối tượng khiến anh ấy hài lòng.”

Sau đó Bạch mẫu cũng rất lịch sự chào hỏi Giang Phong.

Bạch phụ Bạch mẫu có thái độ rất tốt đối với Giang Phong, một mặt là vì Giang Phong đã giới thiệu cho con trai họ một cuộc hôn nhân tốt, một gia đình như bọn họ tìm được một người xứng đôi vừa ý mình thật sự không dễ dàng gì. Mặt khác, sau khi nghe con trai kể lại những việc làm của Giang Phong nên họ biết được Giang Phong là một kỳ nhân có bản lĩnh thực sự.

Đối với một kỳ nhân như vậy trên thế giới, ngay cả người có quyền cao chức rộng như Bạch phụ cũng không dám thờ ơ với anh ta.

Cả ba trao đổi vài câu xã giao rồi mới lên xe.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 298: Phụ Huynh Gặp Mặt



Lần này, Bạch phụ và Bạch mẫu bay từ tỉnh Quảng Tây sang gặp mặt con dâu tương lai, tất nhiên họ không đến tay không mà mang theo một đặc sản địa phương của tỉnh Quảng Tây - dầu mè Bama.

Giá cả của thứ này không đắt so với những người cùng đẳng cấp với họ, nhưng ý nghĩa thì rất hay, dù sao nó cũng đến từ Bama, thị trấn đầu tiên trong năm thị trấn lâu đời trên thế giới, người ta nói rằng ăn nó rất tốt cho sức khỏe, cũng rất thích hợp để làm quà tặng.

Khi Giang Phong cùng 3 người nhà họ Giang đến khu tập thể tỉnh, ba thành viên của gia đình họ Kiều cũng đang lu bu công việc trong nhà.

Kiều mẫu là một người phụ nữ tề gia nội trợ, tay nghề nấu ăn của bà cũng không tồi, đây là lý do tại sao Kiều phụ quyết định chiêu đãi nhà họ Bạch ở nhà, nếu tay nghề nấu ăn của Kiều mẫu không tốt, thì bữa ăn hôm nay chỉ có thể ra ngoài ăn thôi.

Lúc này, trong lúc Kiều mẫu đang gọt khoai tây, bà nói với Kiều phụ đỡ giúp đỡ mình: “Ông Kiều, ông đã nhờ người điều tra gia cảnh của nhà họ Bạch chưa?”

Kiều phụ vừa bóc tỏi vừa trả lời: “Đương nhiên là tôi đã điều tra rồi, đã tính tới chuyện trở thành người một nhà, cho nên nhất định phải điều tra rõ gia cảnh của đối phương.”

Kiều mẫu hỏi: “Điều tra thế nào rồi?”

Kiều phụ nói: "Cho đến nay có vẻ tốt, danh tiếng của bên kia cũng khá tốt, và anh ta không phải là loại con ông cháu cha."

Kiều mẫu gật đầu nói: "Vậy cũng tốt, trong một gia đình như chúng ta, không sợ nhà trai địa vị thấp, chỉ sợ nhà trai làm điều bất chính, sớm muộn gì cũng bị liên lụy."

Kiều mẫu cười nói: "Cái này tôi hiểu, hiện tại tôi chỉ mới có chút hiểu biết sơ bộ đối với thanh danh của đối phương, kế tiếp phải bắt đầu dựa vào quan hệ để điều tra cặn kẽ về đối phương mới được."

Kiều mẫu nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, chuyển chủ đề, hỏi: "Ông Bộ bên kia thì sao, ông có trả lời người ta chưa?”

Cố Diệp Phi

Kiều phụ thở dài: "Tôi đã trả lời ông ta lâu rồi, thật ra thì Lôi Hải là một chàng trai cũng không tồi, nhưng con gái chúng mình không thích, vì vậy tôi cũng không thể làm gì được, may là người bây giờ con gái mình thích cũng không tệ.”

Kiều mẫu nói: "So ra thì tôi vẫn thích giáo sư Bạch hơn, không phải Lôi Hải không tốt mà Lôi Hải là bộ đội đặc chủng, còn con gái chúng mình vừa hay cũng là bộ đội đặc chủng, nếu hai đứa nó nên duyên với nhau thì e là cả năm bận rộn đến nỗi không gặp được mấy lần.

Nhưng giáo sư Bạch thì khác, các giáo sư đại học thật sự có rất nhiều thời gian rảnh rỗi, hơn nữa người ta có thể chiều chuộng con gái chúng ta, ở cùng giáo sư Bạch chắc chắn sẽ tốt hơn ở cùng Lôi Hải. "

Kiều phụ gật đầu và nói: “Điều này cũng đúng.”



Trong phòng khách, Kiều Phượng Hoàng đang thu dọn một số thứ lặt vặt, sau đó lau bàn, rửa trái cây và sắp xếp đĩa, v.v.

Khi bận bịu, Kiều Phượng Hoàng cũng cảm thấy hôn nhân thật sự rất tuyệt vời, mấy ngày trước cô chưa từng nghĩ tới chuyện nói về bạn trai của mình, lúc đó trong đầu cô chỉ có huấn luyện và thực hiện nhiệm vụ.

Nhưng kể từ khi người mai mối họ Giang tìm gặp cô, mọi thứ đã thay đổi!

Nghĩ đến việc sớm gặp được cha mẹ của đối phương, cho dù là người không sợ trời sợ đất như cô thì trong lòng cũng không khỏi có chút khẩn trương.

Đồng thời, cô cũng bắt đầu suy nghĩ về công việc của mình, trong thời gian huấn luyện bận rộn nhất một năm không về nhà một lần cũng không sao, dù sao cha mẹ cô đều là quân nhân, họ đều hiểu cho cô.

Tuy nhiên, nếu cuộc hôn nhân này thành công thì cô sẽ phải nghĩ đến gia đình, không thể nào mỗi tháng không về nhà một lần như bây giờ, chồng tương lai của cô nhất định sẽ không đồng ý.

Dù sao thì khi họ gặp nhau lần đầu tiên anh ấy cũng đã đặt ra một câu hỏi như vậy.



11 giờ 18 phút sáng, đám người Giang Phong đến khu quân sự của tỉnh.

Bởi vì khi đến đây bọn họ đã gọi điện trước, đồng thời báo biển số xe cho nhà họ Kiều, cho nên khi nhìn thấy xe của Giang Phong, bảo vệ cổng khu nhà lập tức cho qua, để Giang Phong và những người khác thuận lợi đến nhà họ Kiều.

Sau khi xuống xe, hai bên khách sáo chào hỏi nhau dưới sự giới thiệu của Giang Phong, rồi mới đi vào nhà họ Kiều.

Bạch mẫu đưa dầu mè mà bà mang đến cho Kiều mẫu, cười nói: “Chị Kiều, đây là đặc sản địa phương của tỉnh Quảng Tây chúng tôi, dầu mè Bama hay còn gọi là dầu trường thọ, một loại dầu ăn, sử dụng lâu dài rất tốt cho cơ thể, hy vọng bà sẽ thích nó."

Kiều mẫu vừa nhận lấy vừa lịch sự nói: "Bạch phu nhân, chị thật là có tâm, tôi rất thích, chị ngồi xuống uống chén trà trước đi, tôi nấu vài món là chúng ta có thể bắt đầu ăn rồi!”

Kiều phụ và Bạch phụ cũng đã bắt đầu trò chuyện, mặc dù hai người không ở cùng một hệ thống, nhưng sự phân công lao động của quân đội và chính phủ không phân chia gia thế, vì vậy tất nhiên có rất nhiều chủ đề để nói.

Ở bên này, Kiều mẫu vào bếp nấu ăn, còn Kiều Phượng Hoàng đến chào hỏi Bạch mẫu.

Hiện tại mọi người lần đầu tiên tiếp xúc nên cần phải lịch sự.

Nói chung, cả hai bên đều khá hài lòng, sau cùng thì cặp đôi được Giang Phong làm mai này có số điểm thực sự cao.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 299: Ngày Cưới Của Uông Tổng



Buổi trưa.

Giang Phong và những người khác đã có một bữa trưa thịnh soạn tại nhà họ Kiều, sau đó Bạch phụ và Kiều phụ đã có một cuộc trò chuyện riêng trong thư phòng trong hơn hai giờ, lúc 3 giờ rưỡi chiều, mọi người đã rời khỏi nhà họ Kiều.

Lúc lái xe trở lại khách sạn, Giang Phong cười hỏi: "Chú thím Bạch, hai người cảm thấy huấn luyện viên Kiều như thế nào?”

Bạch mẫu gật đầu lia lịa, vẻ mặt đắc ý nói: “Cô gái này thật sự rất tốt, không chỉ xuất thân từ gia cảnh tốt, hơn nữa bản thân cũng nỗ lực như vậy, thật sự là rất hiếm thấy."

Bạch phụ cũng khen ngợi: "Quá trình huấn luyện của đội cảnh sát đặc nhiệm nữ không thua kém gì lính đặc chủng, một cô gái như cô ấy không những chịu đựng nổi mà còn có thể nổi bật và trở thành một huấn luyện viên, sự xuất sắc của cô ấy là không cần phải nghi ngờ.”

Giang Phong cười nói: "Chỉ cần mọi người hài lòng là được."

Trò chuyện suốt đoạn đường, cho đến khi họ về đến khách sạn, Bạch Tử An liền thu dọn hành lý và trả phòng, chuẩn bị cùng cha mẹ bay về tỉnh Quảng Tây.

Vốn dĩ trước khi Bạch phụ Bạch mẫu đến, họ định ở lại một đêm rồi ngày mai lại về, nhưng lần này cuộc gặp mặt diễn ra thuận lợi, vả lại vì Bạch phụ bận rộn công việc, thậm chí cuối tuần còn có việc phải giải quyết, nên ông chỉ đành phải bay trở lại qua đêm.

Về phần Bạch Tử An, dù sao thì huấn luyện viên Kiều cũng không có thời gian ra ngoài để gặp anh ấy, vì vậy chi bằng anh ấy nên trở về với cha mẹ của mình.

“Chú thím Bạch, bây giờ thời gian vẫn còn sớm, chi bằng chúng ta cùng nhau ăn cơm tối đi, rồi cháu sẽ đưa mọi người ra sân bay."

Bạch mẫu cười và nói từ chối: “Giang đại sư, chúng tôi không ăn tối đâu, vừa nãy mới ăn ở nhà họ Kiều hơn 1 tiếng đồng hồ, đâu có mau đói đến vậy. Cũng không cần phiền cậu tiễn chúng tôi đâu, đi đi lại lại rất mất thời gian, cậu nên ở lại với bạn gái cậu đi, chúng tôi cứ bắt taxi là được rồi.”

Bạch phụ cũng có ý như vậy.

Đối với việc này, Giang Phong cũng không có nài nỉ, gật gật đầu nói: "Được thôi, vậy chúc chú thím Bạch thuận buồm xuôi gió, sau này nếu cần cháu chuyển lời về chuyện của anh Bạch với huấn luyện viên Kiều thì cứ gọi điện thoại cho cháu.”

Cố Diệp Phi

Bạch phụ Bạch mẫu đương nhiên đồng ý.

Ngay sau đó, Bạch Tử An đã hoàn thành thủ tục trả phòng và nói với Giang Phong: “Giang đại sư, vậy tôi về trước đây, hẹn gặp lại cậu ở tỉnh Quảng Đông vào ngày mốt."

Ngày mốt là ngày 27 tháng 2 năm 2023, tức là ngày 8 tháng 2 âm lịch, là ngày cưới của Uông Văn Kiệt cùng Tiêu Mẫn, hai người bọn họ nhất định phải có mặt ở đó.

Ban đầu, Bạch Tử An định cùng Giang Phong lái xe đến thủ phủ của tỉnh Quảng Đông, nhưng món quà cưới mà anh ấy chuẩn bị cho Uông Văn Kiệt lại để ở nhà, nên anh ấy phải bay về để lấy quà, vì vậy anh ấy và Giang Phong phải tách ra.

Giang Phong gật đầu và nói: "Được rồi, chúng ta hãy gặp lại nhau ở thủ phủ của tỉnh Quảng Đông vào ngày mốt."

“Tạm biệt!”

“Tạm biệt!”



Đêm đó, Giang Phong cùng Hoàng Linh Vi lại trải qua một đêm chan chứa mặn nồng.

Ngày hôm sau, hai người dùng một bữa sáng nhu tình mật ý, kiểu anh đút em ăn, em đút anh ăn. Ăn sáng xong, hai người trở lại khách sạn làm nũng một lúc lâu mới miễn cưỡng thu dọn hành lý trả phòng.

Hoàng Linh Vi phải về trường học, còn Giang Phong sẽ rời tỉnh Tứ Xuyên để đến tỉnh Quảng Đông.

Trên đường đến sân bay, Giang Phong nhìn bạn gái xinh đẹp của mình, nghiêm túc hỏi: "Em yêu, sau khi em tốt nghiệp, chúng ta kết hôn nhé?"

Hoàng Linh Vi cười đùa nói: "Nếu anh muốn kết hôn với em, điều đó phải xem biểu hiện của anh, ít nhất, anh phải vượt qua sự đánh giá của của đồng chí Hoàng nhà em mới được!”

Kỳ thật Giang Phong không có chút nào lo lắng, nhưng vẫn hợp tác lộ ra vẻ khẩn trương, hỏi: "Không biết tiêu chuẩn xét duyệt của đồng chí Hoàng là gì nhỉ? Anh có hi vọng thông qua xét duyệt của ông ấy không?"

Hoàng Linh Vi che miệng và cười nói: "Em không biết tiêu chí đánh giá cụ thể của ông ấy là gì. Dù sao thì nếu anh muốn kết hôn với em, anh phải có trách nhiệm đối phó với đồng chí Hoàng."

Giang Phong nói: "Báo cáo tổ chức, tôi cần tình báo hỗ trợ."

Hoàng Linh Vi trong giây lát đã nhập vai, “Đồng chí Giang Phong, hiện tại tổ chức cũng có khó khăn của tổ chức, tạm thời chúng tôi không thể cung cấp hỗ trợ tình báo trong thời gian này, xin hãy tự mình giải quyết."

"Xin hỏi tổ chức, nếu địch nhân hỏa lực quá hung mãnh, có thể chạy trốn không?"

"Đồng chí Giang Phong, xin hãy điều chỉnh lại suy nghĩ của mình, không cho phép chạy trốn, nhất định phải trực diện vượt qua làn đạn pháo của kẻ thù, chỉ có trải qua lễ rửa tội bằng tiếng pháo của kẻ thù, anh mới có thể trở thành một người lính có tư cách.”

"Vẫn muốn hỏi tổ chức, có thể thi hành chiến thuật bụng bự không?”

"Hừ, đồng chí Giang Phong, tổ chức khuyên anh mau chóng dẹp bỏ ý nghĩ này đi, chiến thuật bụng bự là trái với đạo đức, là một thủ đoạn bất tài, sẽ bị kẻ địch cười nhạo."

“Vậy thì anh có thể thi triển chiến thuật bọc đường, phải không?”

"Chà, chiến thuật này đã có sẵn, và tổ chức đã phê duyệt nó!"

Sau màn trình diễn ngẫu hứng, cả hai không khỏi nhìn nhau cười.

Sau đó, Giang Phong nghiêm túc nói: "Bà xã yên tâm đi, anh nhất định sẽ thông qua đánh giá của ông Hoàng nhà em, quang minh chính đại cưới em về nhà."

Hoàng Linh Vi gật đầu và nhẹ nhàng nói: "Em tin rằng anh có thể làm được!"
 
Back
Top