Dịch Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 260: Căn Biệt Thự Giá 30 Triệu



Gara xe Tây Phái Ngự Giang.

Giang Phong nhìn thấy hai chỗ đậu xe kia đã có xe khác đậu, hắn tưởng rằng mình tìm sai chỗ, vội vàng lấy điện thoại ra, mở Wechat, xem bức hình có chỗ đậu xe của hắn do chị Mẫn gửi.

Sau khi quan sát cẩn thận, hắn mới dám khẳng định đây chính là chỗ đậu xe mà giám đốc Uông cho hắn.

"Tiểu Phong, em đang làm gì vậy?"

Giang Tuyết thò đầu ra khỏi xe, hỏi.

Giang Phong đưa tay chỉ hai chỗ đậu xe còn trống khác, nói:

"Chị hai, hai nơi đó đều là chỗ đậu xe của em, chị và anh cả đậu xe vào chỗ đó trước đi!"

Giang Tuyết gật đầu, sau đó bắt đầu đưa xe vào chỗ.

Không phải tất cả những nữ tài xế đều đáng sợ, ít nhất thì kỹ thuật đưa xe vào bãi của Giang Tuyết cũng rất lợi hại.

Trái lại, kỹ thuật của Giang Phi lại hơi kém hơn một chút, còn phải điều chỉnh vài lần mới đậu được.

Trong lúc anh cả và chị hai vội vàng đậu xe, Giang Phong cũng đã tìm được số điện thoại liên lạc của chủ nhân chiếc xe kia, hắn đang gọi cho người đó.

Điện thoại vừa được kết nối, một giọng nữ dễ nghe vang lên:

"Alo, xin chào!"

Giang Phong nói:

"Xin chào, xin hỏi cô có phải là chủ nhân của chiếc xe XXX không?"

Giọng nữ nói:

"Là tôi, có chuyện gì không?"

Giang Phong nói:

"Là như thế này, xe của cô đang đậu ở vị trí đậu xe của tôi, phiền cô mau chóng xuống đây để chuyển xe đi chỗ khác, cảm ơn!"

Giọng nữ nghe thấy thế liền vội vàng nói xin lỗi:

"Thành thật xin lỗi, anh chờ một lát, tôi lập tức xuống liền."

Không đến ba phút sau.

Một cô gái 23,24 tuổi, nhan sắc cũng không tệ xuất hiện trước mặt Giang Phong, cô vừa thấy Giang Phong liền xin lỗi:

"Tôi vô ý quá, gây thêm phiền phức cho anh rồi!"

Giang Phong thấy đối phương có thái độ tốt như vậy, đương nhiên là sẽ không so đo, mỉm cười, nói:

"Không sao."

Cô gái kia lập tức di chuyển xe sang một chỗ khác để đậu.

Giang Phong thấy thế liền đậu xe mình vào vị trí.

Sau khi đậu xe xong, Giang Phong đi lên thang máy cùng với anh, chị của mình.

Loại căn hộ vương giả rộng 470m vuông của Tây Phái Ngự Giang được gọi là 'Một tầng một dòng họ, một hộ một giang sơn', mỗi một căn hộ đều có được không gian của cả một tầng, tầm nhìn 360 độ, khả năng hấp thụ ánh sáng tốt, mỗi một không gian đều có thể nhận đủ ánh sáng mặt trời.

Từ thang máy đi ra là đối diện với cửa nhà, hai thang máy tương ứng với hai nơi ra vào của căn nhà. Một cái đi thẳng tới phòng khách (khu vực hoạt động), một cái khác thì đi thẳng tới nơi mà mình ở (khu vực nghỉ ngơi).

Ba người Giang Phong đi thang máy tới khu vực hoạt động, sau khi quét thẻ, thang máy nhanh chóng di chuyển lên tầng 16.

Sau khi đi ra thang máy, tới huyền quan, Giang Phi và Giang Tuyết lập tức bị cảnh tượng trước mắt dọa cho ngây người!

Không gian rộng lớn và sự trang trí ở nơi này thật sự quá xa hoa! !!

Khu vực hoạt động chủ yếu là phòng bếp (7,75m * 3,85m), phòng ăn (6m * 9m), phòng rượu (4,5m * 2,4m), phòng khách (5,6m * 4,7m) và phòng trà (3,9m * 4,7m), tổng cộng có 5 khu vực.

Không gian của mỗi một khu đều cực kỳ to lớn, đầy đủ ánh sáng, bày ra được sự sang trọng của mình.

Ngay lúc này, Giang Phi và Giang Tuyết giống y như bà ngoại Lưu khi đi vào Đại Quan Viên, hoàn toàn được mở rộng tầm mắt.

Người nghèo thật sự rất khó mà tưởng tượng ra được căn biệt thự của người giàu có thể xa hoa đến mức nào, nếu như không phải Giang Phong đã được chứng kiến biệt thự của Tiêu gia, Ngụy gia và Uông gia, thì có lẽ biểu hiện của hắn cũng chẳng tốt hơn anh cả và chị hai là bao nhiêu.

Sau khi tham quan khu vực hoạt động xong, ba anh chị em bọn họ đi tới khu vực nghỉ ngơi, sau khi thấy được mức độ khoa trương của phòng ngủ chính, ba anh chị em Giang Phong không khỏi hít một hơi khí lạnh.

Diện tích của nơi này ước chừng 99,5m vuông, cộng với ban công có kích thước cực lớn, tổng diện tích của nơi này có thể lên tới 132m vuông, chỉ diện tích của một phòng ngủ chính ở đây thôi đã bằng tổng diện tích một căn hộ bốn phòng của người khác rồi, không gian ở nơi này đúng là xa hoa chẳng ai sánh bằng!

Khu vực nghỉ ngơi tổng cộng có 5 căn phòng, ngoại trừ phòng ngủ chính cực kỳ sang trọng, thì những phòng ngủ khác đều được trang trí theo hình thức của những căn phòng bình thường.

Ngoại trừ khu vực hoạt động và khu vực nghỉ ngơi, còn có một khu vực để tập thể hình.

"Sang trọng thật đó, thì ra biệt thự chân chính là như thế này, đúng là được mở mang tầm mắt!"

Giang Tuyết nhìn sơ qua một lần, sợ hãi thán phục.

Giang Phi cũng như thế, nói:

"Đúng thế, sang trọng thật đó, không ngờ một căn hộ lại có thể xa hoa đến như thế này, căn hộ này giá bao nhiêu?"

Giang Phong nói:

"Tối qua em đã tìm hiểu giá cả loại căn hộ này của Tây Phái Ngự Giang, ước chừng gần 20 triệu, nếu cộng thêm cả phí trang trí thì tổng giá trị có thể vượt qua 30 triệu."

Cố Diệp Phi

Mặc dù Giang Phi và Giang Tuyết đã chuẩn bị tâm lý trước, nhưng sau khi nghe xong giá cả, cả hai đều kinh ngạc, không nói thành lời.

Cho dù sau khi anh em bọn họ tới tỉnh thành để mở văn phòng môi giới hôn nhân, chẳng mấy chốc đã kiếm được hơn một tỷ, thậm chí văn phòng môi giới hôn nhân còn không ngừng kiếm lời, nhưng muốn lập tức có được 30 triệu, thì cũng không thể kiếm được trong thời gian ngắn.

"Giá cả của căn hộ này không hề rẻ một chút nào cả, cuối cùng chị cũng được chiêm ngưỡng một góc của tảng băng thế giới người giàu."

Giang Tuyết ngồi trên chiếc sofa vô cùng thoải mái, một lần nữa cảm thán.

Giang Phong cười, nói:

"Chị hai, căn hộ này vừa mới được trùng tu xong, không thích hợp để chuyển vào liền, em định sẽ để đó nửa năm, sau đó anh em chúng ta hãy chuyển tới đây, căn phòng thuê kia thì sẽ để lại cho hai người bạn học cũ của em ở."
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 261: Căn Biệt Thự Giá 30 Triệu (2)



Giang Tuyết thấy khách khí với em trai nhà mình cũng không tốt, nghe vậy liền cười khà khà, nói:

"Tiểu Phong, sau này chị sẽ ôm chặt lấy đùi của em, trước khi lấy chồng, chị nhất định phải ở cùng với em, lúc đó em đừng có mà chê chị phiền!"

"Chị hai, chị chọn một căn phòng đi, dù cho chị có lấy chồng hay không, thì sau này căn phòng đó đều sẽ là căn phòng của riêng chị."

Nói tới đây, Giang Phong nhìn Giang Phi, nói:

"Anh cả, anh cũng chọn một căn phòng đi."

Giang Tuyết lắc đầu, cười, nói:

"Trước khi kết hôn muốn ở đâu cũng chẳng quan trọng, sau khi kết hôn rồi, chị chắc chắn không thể tiếp tục ở lại đây nữa!"

Giang Phi gật đầu, nói:

"Sau khi chúng ta có gia đình của mình thì sẽ phải tách ra ở riêng!"

Giang Phong cười, nói:

Cố Diệp Phi

"Căn hộ này rất lớn, năm căn phòng ngủ được sắp xếp vô cùng hợp lý, giống như năm khu vực độc lập vậy, có đủ không gian riêng tư, cho nên ở chung với nhau cũng không ảnh hưởng gì nhiều cho lắm.

Nhưng mà, với tốc độ phát triển hiện tại của văn phòng môi giới hôn nhân, e là không bao lâu nữa, mỗi người chúng ta đều có được năng lực để mua căn hộ như này. Đến lúc đó, nếu như thấy ngại, ở chung với nhau không tiện, thì tách ra ở riêng cũng chẳng muộn."

Giang Tuyết lấy điện thoại di động ra, cười khanh khách, nói:

"Chị phải gọi điện thoại cho cha mẹ, báo cho cha mẹ tin tức tốt này."

Giang Phong vội vàng ngăn lại:

"Chị hai, chị khoan hãy báo cho cha mẹ, với tính cách của cha mẹ, chắc chắn sẽ nói cho toàn bộ bạn bè và thân thích biết, bây giờ em vẫn chưa có ý định chuyển vào đây ở, nửa năm sau rồi hãy báo!"

Giang Tuyết bất đắc dĩ nói:

"Là do em thích điệu thấp mà thôi, chuyện tốt như này sao còn sợ người khác biết cơ chứ?"

Giang Phong cười, nói:

"Cũng không phải là sợ người khác biết, nhưng mà khoe khoang quá chẳng phải là chuyện tốt, chiếc xe mà năm trước Ngụy gia tặng cho em đã đủ gây chấn động rồi!"

Giang Tuyết nói:

"Được rồi, nghe em."

Sau đó, ba anh em bọn họ lại đi tham quan phòng bếp và phòng rượu cực kỳ hiện đại.

Cho tới khi bụng bắt đầu đói, bọn họ mới chú ý tới việc đã tới buổi trưa rồi.

Trong lúc đi thang máy để đi ăn cơm, Giang Phong chợt nhớ ra một chuyện, hỏi:

"Đúng rồi chị hai, vừa nãy bên cạnh chỗ mà chị đậu xe có một chiếc Maserati màu đỏ phải không?"

Giang Tuyết gật đầu, nói:

"Đúng là có một chiếc xe màu đỏ rất đẹp, nhưng mà chị không chú ý nó là xe hãng gì, xe đó sao vậy?"

Giang Phong nói:

"Chiếc xe đó và chỗ đậu xe ở dưới là khi giám đốc Uông mua căn hộ này được toà nhà này tặng, chị lấy nó lái đi, chiếc xe hiện tại của chị thì để nó ở văn phòng môi giới hôn nhân, để cho những người khác sử dụng."

"Mua nhà mà còn được tặng một chiếc xe đẹp như thế và cả chỗ đậu xe ư?"

Nói tới đây, Giang Tuyết lập tức phản ứng lại:

"Suýt nữa chị đã quên, căn hộ ở đây cũng chẳng phải là căn hộ bình thường, mà là căn hộ có giá gần 20 triệu, việc mua nhà được tặng những thứ này cũng chẳng có gì kỳ quái."

Trong lúc bọn họ nói chuyện, ba anh em bọn họ đã đi tới tầng hầm gửi xe, Giang Phong đưa chìa khóa chiếc Maserati kia cho chị hai, nói:

"Chị xem thử xem có lái được hay không?"

Giang Tuyết nói:

"Tiểu Phong, chiếc xe Maserati này quá đắt, hay là em giữ lại dùng đi!"

Giang Phong nhét chìa khóa xe vào trong tay cô:

"Chị hai, hãng xe Maserati này khá phù hợp với con gái, trong mười chiếc thì có tới tám chiếc có chủ sở hữu là con gái rồi, cho nên chị đừng từ chối, mau đi lái thử nó đi!"

Giang Tuyết thấy em mình đã nói tới mức này thì không từ chối nữa, hưng phấn nhào lên chiếc xe Maserati kia.

...

Cùng lúc đó.

Tại sân bay nào đó ở tỉnh thành tỉnh Hồ Nam.

Một chiếc máy bay đang bay lên, bay về phía tỉnh thành tỉnh Quảng Tây.

Trên máy bay, Diêu Thải Hà cảm thấy có chút khó chịu, cô dựa người vào chồng mình - La Thiên Thành, cô bị say máy bay, đặc biệt là khi máy bay lên cao.

Sau khi vượt qua được lúc đó, Diêu Thải Hà mới cảm thấy đỡ hơn một chút, nhưng mà cô vẫn không dám ngồi thẳng người dậy, cũng không dám nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bởi vì làm như thế sẽ khiến cô cảm thấy muốn ói.

Chỉ có nhắm mắt lại hoặc dựa vào gì đó, yên lặng bất động mới có thể giúp bản thân dễ chịu hơn một chút.

Tất cả đều là kinh nghiệm mà cô đút kết được sau nhiều lần say máy bay.

May mắn là tốc độ của máy bay rất nhanh, đi tàu cao tốc cũng phải đi tới năm, sáu tiếng mới tới, nhưng nếu như đi máy bay thì muốn đi từ tỉnh thành tỉnh Hồ Nam tới tỉnh thành tỉnh Quảng Tây chỉ cần hơn một tiếng là đã tới rồi.

Sau khi máy bay hạ cánh, Diêu Thải Hà mới khôi phục lại sức sống.

Bây giờ đã hơn một giờ chiều, chưa tới hai tiếng nữa là đã tới thời gian hẹn trước.

Hai vợ chồng gọi xe taxi, sau đó đi thẳng tới văn phòng môi giới hôn nhân.

Trên đường đi, hai vợ chồng không nói chuyện gì nhiều với nhau, chủ yếu là do La Thiên Thành không muốn nói chuyện với cô.

Diêu Thải Hà ngoài mặt thì nhìn như không để ý, nhưng thực ra tâm trạng của cô lại rất nặng nề, bây giờ toàn bộ hy vọng của cô đều ký thác lên người Giang đại sư của nơi hẹn hò Hạnh Phúc kia, hy vọng Giang đại sư sẽ không làm cô thất vọng.

May là trong khoảng thời gian này, tỉnh thành tỉnh Quảng Tây không kẹt xe, xe taxi đi thẳng một đường, hoàn toàn không có chút trở ngại nào.

1 giờ 53 phút, Diêu Thải Hà và chồng mình đến được văn phòng môi giới hôn nhân Hạnh Phúc.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 262: Cảm Ơn Giang Đại Sư, Cậu Đã Cứu Vớt Cuộc Hôn Nhân Của Chúng Tôi



Hai giờ chiều.

Văn phòng môi giới hôn nhân Hạnh Phúc.

Giang Phong đang báo giá cho La Thiên Thành và Diêu Thái Hà, hắn nói: “Ở đây tôi thu phí theo độ khó của việc hoà giải, độ khó thấp có phí năm ngàn, độ khó trung bình là hai mươi ngàn, độ khó cao là một trăm ngàn.

Nếu độ khó chưa tới mức thấp sẽ thu phí một ngàn.

Cố Diệp Phi

Đương nhiên, nếu hoà giải thất bại sẽ được miễn phí.

Tôi sẽ tự xem xét độ khó của việc hoà giải. Hai người nói vấn đề đang gặp phải ra trước đi, tôi sẽ giúp hai người xác định độ khó, sau đó hai người sẽ quyết định xem có hoà giải hay không.”

La Thiên Thành và Diêu Thái Hà khẽ gật đầu.

Sau khi nói rõ mức phí, Giang Phong nhìn họ nói: “Bây giờ hai người nói vấn đề đang gặp phải đi, để nâng cao hiệu suất, tôi đề nghị từng người một nói với tôi, ai nói trước đây?”

La Thiên Thành bụng đầy bực dọc nói: “Tôi nói trước cho.”

Giang Phong “ừm” một tiếng, sau đó nói với Diêu Thái Hà: “Vậy mời chị Diêu ra phòng khách bên ngoài ngồi đợi.”

Diêu Thái Hà gật đầu, sau đó nơm nớp lo lắng đi ra khỏi phòng làm việc.

Sau khi Diêu Thái Hà đi khỏi, Giang Phong mới nói với La Thiên Thành: “Anh La, anh có thể bắt đầu nói rồi.”

La Thiên Thành tằng hắng giọng, nói: “Giang đại sư, vợ tôi không tin tưởng tôi. Cô ấy cứ nghi ngờ tôi ngoại tình, vì thế mà cô ấy cứ vô cớ kiểm tra điện thoại tôi. Lúc tôi đi làm phải luôn báo vị trí cho cô ấy, thậm chí lúc trước cô ấy còn cài máy theo dõi trên xe của tôi nữa.

Tôi thật sự không chịu nổi cuộc sống bị giám sát này, không thể sống như vậy tiếp được!”

Giang Phong hỏi: “Anh La, anh kết hôn với bà xã đến nay được bao lâu rồi? Chị ấy vẫn luôn như vậy hay là sau này mới như vậy?”

La Thiên Thành nói: “Chúng tôi kết hôn hơn ba năm rồi. Một hai năm đầu cô ấy rất bình thường, chỉ có một năm trở lại đây cô ấy mới trở thành như vậy.”

Giang Phong lại hỏi: “Vậy có nguyên nhân gì khiến chị ấy thay đổi không? Ví dụ như anh làm ra chuyện gì khiến chị ấy hiểu lầm?”

La Thiên Thành ngẫm thử, anh ta nói: “Khoảng một năm ba tháng trước, có một lần tôi đi gặp khách hàng nữ, có lẽ cảnh đó bị vợ tôi bắt gặp. Khách hàng nữ đó rất xinh đẹp nên cô ấy nghi ngờ tôi đã làm ra chuyện có lỗi với cô ấy.

Tuy tôi đã giải thích rõ, cũng đưa cô ấy xem tài liệu khách hàng, nhưng có lẽ lúc đó cô ấy đã bắt đầu đa nghi rồi. Sau chuyện đó, tôi cảm nhận rõ sự thay đổi của cô ấy.

Cô ấy bắt đầu kiểm tra điện thoại tôi, đi làm thì phải báo vị trí, thậm chí còn theo dõi tôi, thường xuyên gọi video để kiểm tra.

Lúc bắt đầu, tôi làm mọi thứ có thể để trấn an cô ấy, nhưng cô ấy càng lúc càng quá đáng, đến mức cài thiết bị theo dõi trên xe tôi.

Hai năm này là giai đoạn thăng chức của tôi, tiệc xã giao hằng ngày đã đủ khiến tôi mệt mỏi, vậy mà còn phải tốn thời gian với sức lực để đối phó với cô vợ mắc bệnh đa nghi. Tôi thật sự quá mệt rồi.”

Giang Phong gật đầu, hỏi: “Vậy anh La hãy nói thật với tôi, ngoài xã giao công việc ra, anh có làm chuyện gì có lỗi với vợ không?”

La Thiên Thành lắc đầu nói: “Không có, thật ra tình cảm giữa tôi với vợ rất tốt. Nếu không phải bây giờ cô ấy đa nghi quá mức chịu đựng của tôi, tôi cũng không muốn ly hôn với cô ấy.”

Giang Phong nói: “Tôi hiểu rồi, mời anh La ra ngoài gọi vợ anh vào đây, tôi nghe chị ấy nói thế nào đã.”

La Thiên Thành “ừm” một tiếng, sau đó ra ngoài gọi Diêu Thái Hà vào.

Sau khi Diêu Thái Hà ngồi xuống, Giang Phong mới hỏi: “Chị Diêu, chồng chị nói chị không tin tưởng anh ấy, chị quá đa nghi, cả ngày tìm đủ mọi cách để giám sát anh ấy, chị có ý kiến gì về chuyện này không?”

Diêu Thái Hà vẻ khổ sở: “Giang đại sư, tôi cũng không muốn như vậy, nhưng chồng tôi đi sớm về khuya, thời gian ở nhà càng lúc càng ít. Ban đầu tôi vẫn còn hiểu cho anh ấy, nhưng dần dà tôi không nhịn được việc nghĩ ngợi lung tung.

Cứ nghĩ anh ấy có ngoại tình hay không?

Chuyện xã giao mà anh ấy nói có phải là viện cớ, thật ra là anh ấy đi chơi?

Hay là anh ấy chán ghét tôi rồi nên mới không muốn về nhà?

Hơn một năm trước, vì tâm lý như vậy mà tôi vô thức theo dõi anh anh ấy, sau đó phát hiện anh ấy đang cười đùa vui vẻ với một cô gái xinh đẹp. Lúc đó tôi thấy như trời sập tới nơi vậy.”

Lúc này, Giang Phong xen vào hỏi: “Lúc đó chị có đến đánh ghen không?”

Diêu Thái Hà lắc đầu: “Không có, tôi không để anh ấy biết, lẳng lặng về nhà khóc cả tối. Lúc anh ấy quay về, tôi mới hỏi cô ấy là ai.

Anh ấy nói cô ấy là khách hàng, để lấy lòng tin của tôi, anh ấy còn cho tôi xem tư liệu khách hàng đó. Lúc đó tôi cũng không phân biệt nổi anh ấy nói thật hay nói giả nữa.

Tóm lại, từ đó về sau, tôi không tin lời anh ấy nữa. Tôi cứ cảm thấy anh ấy đang có gì đó giấu giếm tôi. Tôi không ngừng dùng cah1 của bản thân để chứng minh rồi từng bước từng bước đi đến kết cục ngày hôm nay.”

Giang Phong gật đầu nói: “Tôi hiểu rồi, làm phiền chị Diêu ra ngoài đợi tôi mười phút, tôi suy nghĩ một chút cách hoà giải hôn nhân giữa hai người, lát nữa tôi sẽ nói với hai người.”

“Được, làm phiền Giang đại sư!”
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 263: Cảm Ơn Giang Đại Sư, Cậu Đã Cứu Vớt Cuộc Hôn Nhân Của Chúng Tôi (2)



Sau khi Diêu Thái Hà rời khỏi, Giang Phong mới bắt đầu kiểm tra tài liệu của hai người họ.

Qua so sánh thì kết luận hai người không nói dối. Chuyện này khiến Giang Phong cảm thấy nhẹ nhõm. Hôm nay tiếp hai cặp khách hàng, họ đều là những người thật tâm muốn hoà giải.

Sau khi xem một lượt tài liệu của họ, Giang Phong đã có tính toán.

Giang Phong lại ra ngoài gọi họ vào, hắn nói: “Anh La, chị Diêu, qua đánh giá của tôi, độ khó hoà giải của hai người ở mức thấp. Xem xét điều kiện kinh tế khác nhau của khách hàng, tôi đưa ra hai phương án hoà giải để hai người chọn:

Phương án thứ nhất là hoà giải mức thấp, sử dụng phương án này có thể giải quyết vấn đề lòng tin giữa hai vợ chồng, khiến mối quan hệ hai người tốt đẹp như xưa.

Phương án thứ hai là hoà giải mức cao, sử dụng phương án này không chỉ giúp hai người giải quyết vấn đề lòng tin mà còn giúp hai vợ chồng gia tăng tình cảm, giúp hai người có một cuộc sống hạnh phúc, mỹ mãn.

Hai người thảo luận nên chọn phương án nào trước đi, mời phút sau tôi sẽ quay lại.”

Nói xong, Giang Phong rời khỏi văn phòng.

Diêu Thái Hà nghe Giang Phong nói phương án hoà giải mức cao không chỉ giúp hai người giải quyết vấn đề lòng tin mà còn giúp hai vợ chồng gia tăng tình cảm liền động lòng.

Đối với cô ấy, chồng là tất cả của cô. Có thể cùng chồng quay lại cuộc sống tốt đẹp như xưa đã đủ đạt mục đích rồi, nếu còn có thể gia tăng tình cảm giữa hai vợ chồng thì hoàn toàn vượt ngoài mong đợi.

Giang đại sư cũng từng nói, phí hoà giải mức cao là một trăm ngàn, khoản tiền này tuy không nhỏ nhưng chồng cô ấy một năm kiếm được mấy trăm ngàn, bỏ ra một trăm ngàn cũng không đến nỗi nào.

Thế là đợi Giang Phong rời khỏi, Diêu Thái Hà bèn nói với chồng: “Chồng ơi, chúng ta chọn phương án hoà giải mức cao nhé?”

La Thiên Thành có hơi do dự, không phải vì tiếc tiền mà vì không quá tin vào năng lực của Giang đại sư. Anh ta sợ vừa mất tiền lại không đạt hiệu quả như hắn nói.

Diêu Thái Hà nhìn vẻ mặt của chồng, hiểu được sự lo lắng của anh, cô bèn nói: “Chồng à, không phải trước đó Giang đại sư đã nói rồi sao, nếu hoà giải không hiệu quả sẽ miễn phí, vậy chúng ta cứ thử đi.”

La Thiên Thành nghĩ về thân phận của đối phương, có lẽ không đến nỗi lừa một trăm ngàn của anh nên gật đầu nói: “Được, chúng ta thử phương án hoà giải mức cao đi, xem thử hiệu quả thế nào.”

Diêu Thái Hà “ừm” một tiếng, sau đó gọi Giang Phong vào rồi nói quyết định của hai người cho hắn nghe.

Giang Phong nghe xong liền gật đầu, lấy hai miếng bịt mắt từ ngăn kéo ra rồi đưa cho họ, hắn nói: “Hai người ngồi đối diện nhau rồi bịt mắt lại, sau đó tĩnh tâm nghe tôi chỉ dẫn.”

Tuy không hiểu làm vậy có tác dụng gì nhưng La Thiên Thành và Diêu Thái Hà vẫn làm theo.

Sau khi hai người bịt mắt xong, Giang Phong chỉ dẫn nói: “Bây giờ hai người từ từ đưa hai tay ra, nắm lấy tay nhau, tĩnh tâm, nhớ lại từng chút từng chút lúc hai người gặp nhau, nghĩ đến những ngọt ngào lúc hẹn hò, nghĩ đến những niềm vui và xúc động lúc cưới nhau, …”

Giọng Giang Phong hết sức chậm rãi, cứ như thầy thôi miên vậy. Vì hắn biết rõ những gì họ từng trải qua nên hắn dễ dàng dùng ngôn ngữ khơi gợi lại những ký ức tốt đẹp của họ.

Đồng thời, Giang Phong cũng liên tục quan sát biểu cảm của họ. Lúc thấy khoé môi của họ như đang muốn cười, hắn lập tức sử dụng năng lực phá vách, nâng giới hạn điểm xứng đôi hơn bảy mươi điểm lên thành tám mươi chín điểm.

Cố Diệp Phi

Lúc này, giới hạn điểm xứng đôi tăng lên kèm theo hàng loạt những phản ứng.

Rõ ràng nhất chính là việc La Thiên Thành và Diêu Thái Hà đều cảm thấy lòng mình thanh thản. Những nghi ngờ, bất mãn trước kia với đối phương đều tan biến trong nháy mắt.

Vốn dĩ hai người chỉ nắm tay theo yêu cầu của Giang Phong, giờ đây họ lại từ tận đáy lòng muốn nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau, thậm chí hai người còn đồng loạt tháo khăn bịt mắt.

“Chồng ơi!”

“Vợ ơi!”

Hai người ôm chầm lấy nhau.

Giang Phong cảm thấy nhẹ nhõm, từ giờ trở đi, thế giới lại có thêm một cặp vợ chồng kiểu mẫu. Thật là công đức vô lượng.

“Bộp bộp bộp…”

Đợi La Thiên Thành và Diêu Thái Hà buông nhau ra, Giang Phong mới vừa vỗ tay vừa cười nói: “Chúc mừng anh chị!”

Diêu Thái Hà hạnh phúc khoát lấy tay chồng, cô nói với Giang Phong: “Cảm ơn Giang đại sư, bây giờ tôi có thể cảm nhận rõ ràng tình yêu của chồng dành cho mình, cũng hiểu rõ những chuyện ngu ngốc trước kia của bản thân. Cậu đã cứu vớt hôn nhân của chúng tôi, thật lòng cảm ơn cậu!”

La Thiên Thành cảm kích nói: “Cảm ơn Giang đại sư, năng lực hoà giải hôn nhân của cậu là số một!”

Giang Phong cười nói: “Hai người không cần khách sáo, đây là chuyện tôi nên làm, sau này sống tốt vào nhé, vợ chồng thấu hiểu nhau hơn. Tôi tin rằng cuộc sống sau này của hai người sẽ càng ngày càng hạnh phúc.”

Là Thiên Thành và Diêu Thái Hà liên tục nói vâng.

Sau đó hai vợ chồng vui vẻ trả một trăm ngàn tiền phí, cảm ơn không ngớt rồi mới rời đi.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 264: Có Bạn Gái Rồi Nhưng Vẫn Bị Ghép Đôi Trúng



Ba giờ chiều.

Văn phòng môi giới hôn nhân Hạnh Phúc.

Vì lần hoà giải giữa La Thiên Thành và Diêu Thái Hà khá thuận lợi, nên sau khi tiễn họ về, thời gian trôi qua cũng chưa đến một tiếng. Buổi hẹn khách cuối cùng của hôm nay là bốn giờ chiều đến sáu giờ tối. Nhân lúc trời vẫn còn sớm, Giang Phong đến phòng chờ để kiểm tra tài liệu khách hàng.

Hắn xem đến tận ba giờ năm mươi bảy phút, vị khách cuối cùng của buổi “Hoà giải hôn nhân” ngày hôm nay cũng đã đến văn phòng môi giới hôn nhân.

Kết quả khiến Giang Phong phải ngã ngửa, hai vợ chồng này đã hoà giải với nhau rồi.

Người đàn ông đưa cho Giang Phong một túi trái cây lớn, anh ta xin lỗi nói: “Giang đại sư, hai vợ chồng chúng tôi đã hoà giải với nhau vào nửa tiếng trước rồi, thật xin lỗi vì làm lỡ thời gian của cậu.”

Giang Phong liên tục xua tay nói: “Hai người quá khách sáo rồi, tôi mở thêm mục “Hoà giải hôn nhân” chủ yếu để giúp khách hàng có nhu cầu giải quyết vấn đề. Hai người có thể tự hoà giải là tốt rồi, chào một tiếng trong nhóm là được, cần gì phải mua trái cây tới chào hỏi.”

Người phụ nữ cười nói: “Cần chứ, hơn nữa vợ chồng chúng tôi có thể tự hoà giải có liên quan đến lần tham gia “Hoà giải hôn nhân” này. Về tình về lý thì chúng tôi nên đến nhà chào hỏi, chút trái cây này là tấm lòng của chúng tôi, mong Giang đại sư nhận lấy.”

Giang Phong không thể từ chối nên đành lấy từ trong túi ra vài quả trái cây, hắn nói: “Tôi lấy mấy quả này thôi, còn lại hai người mang về đi. Cảm ơn tấm lòng của hai người, chúc hai người trăm năm hạnh phúc nhé.”

Hai bên lại nói vài câu khách sáo, sau đó hai vợ chồng này mới rời đi.

Trái cây cũng đã mua rồi nên đương nhiên sẽ không mang về nữa. Toàn bộ đều để lại văn phòng môi giới hôn nhân.

Nhìn bóng lưng khuất dần của hai vợ chồng, Giang Phong thầm cảm thán: “Họ thật biết cách làm người.”

Lúc này, chuông điện thoại bỗng reo lên, Giang Phong lấy điện thoại ra, là phú bà Tô Dao gọi đến, hắn bèn nghe máy: “Xin chào Tô tổng.”

Giọng nói truyền cảm của Tô Dao vọng đến: “Giang đại sư, hôm nay rảnh không? Tôi muốn mời cậu ăn cơm.”

Giang Phong cười nói: “Tô tổng hỏi thừa rồi, tôi lúc nào cũng rảnh hết.”

Tô Dao cười nói: “Giang đại sư khéo ăn nói quá, vậy bảy giờ tối nay cậu đến khách sạn của tôi nhé.”

Cố Diệp Phi

Giang Phong đáp: “Được, tôi nhất định sẽ đúng giờ.”

“Vậy không làm phiền cậu nữa, tối nay gặp!”

“Ừm, tối gặp!”

Sau khi cúp máy, Giang Phong thở dài, xem ra lại phải đi xa rồi.

Lúc đầu ba người bạn thân của Thái tổng nhờ hắn giúp họ tìm bạn trai “mạnh mẽ”. Hắn tìm khắp tỉnh cũng chỉ tìm được ông anh Tào Đại Ưng, giúp phú bà Tề tổng giải quyết nỗi cô đơn.

Nhưng hai phú bà Tô tổng và Lư tổng thì vẫn chưa giải quyết xong.

Lúc đó cũng gần tết, công việc của Giang Phong khá nhiều nên không ra ngoài tìm đối tượng giúp hai phú bà này.

Hôm nay Tô tổng gọi điện cho hắn, hiển nhiên là do sắp hết kiên nhẫn chờ rồi.

Thực tế cũng giống như vậy, lúc trước Tô tổng với mấy người bạn thân với địa vị ngang ngang nhau đều độc thân, cách ba bốn hôm lại tụ tập tán gẫu, rảnh rỗi thì đi mát – xa, đánh mạt chược, sống rất tự do tự tại.

Nhưng từ sau khi hai phú bà Thái tổng và Tề tổng tìm được đối tượng phù hợp thì mọi chuyện lại dần khác đi.

Hai bà cô háo sắc ấy suốt ngày quanh quẩn bên bạn trai nên không còn thời gian để ý đến hai bà bạn độc thân là Tô tổng và Lư tổng nữa.

Tô Dao lòng đầy ngưỡng mộ nên đã gọi điện cho Giang đại sư. Cô ấy phải nghĩ cách hối thúc Giang đại sư để hắn ta nhanh chóng giúp cô ấy tìm đối tượng.

Giang Phong cảm thấy nhiệm vụ của bản thân rất nặng nề. Trừ hai phú bà Tô tổng và Lư tổng ra, còn có hai người con cán bộ là Bạch Tử An và Lam Doanh Doanh, rồi còn cả phú nhị đại Lệ Thiên Nhu. Những người này đều muốn được se duyên.

Thật ra năm ngoái hắn đã tìm xong đối tượng cho hai vị là con cán bộ cấp cao với vị phú nhị đại kia rồi, chỉ là chưa vội hành động thôi.

Chuyện này phải làm từng người một, thời gian không nên quá dồn dập. Có vậy mới chứng tỏ hắn có nghiêm túc tìm kiếm đối tượng.

Giờ vẫn còn sớm, Giang Phong lại ngồi trước máy tính, bắt đầu ghép đối tượng cho những khách hàng đã thông qua xét duyệt, sau đó nhập tài liệu đối tượng ghép đôi vào máy tính, sau đó in tài liệu ra giấy.

Lúc gần năm giờ chiều, Giang Phi, Giang Tuyết, Đường An Quan, Liễu Y Y - những người vẫn luôn xử lý khách hàng ở bên ngoài cũng lần lượt quay về.

Còn Lam Chí Huy thì đã tan làm về nhà rồi.

“Hai cô bạn của tôi ơi, chiến tích hôm nay của hai người như thế nào?” Giang Phong cười hỏi.

Đường An Quân cười tươi như hoa: “Đương nhiên chiến tích rất tốt rồi. Hôm nay tôi đến thăm nhà bốn khách hàng, ngoài ra còn sắp xếp ba người xem mắt, tiến triển rất thuận lợi.”

Liễu Y Y hào hứng nói: “Chiến tích của tôi cũng rất tốt nhá. Hôm nay tôi đến thăm nhà năm khách hàng, sắp xếp hai người xem mắt, phản hồi đều rất tốt.”

Giang Phong khen: “Rất tốt, xem ra hai người đã vào thế hết rồi ha, nhớ giữ phong độ đấy, phấn đấu một tháng kiếm hơn một trăm ngàn.”

Đường An Quân cười nói: “Kiếm một trăm ngàn một tháng thì còn sớm lắm, cố gắng kiếm mười ngàn một tháng trước đã.”
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 265: Có Bạn Gái Rồi Nhưng Vẫn Bị Ghép Đôi Trúng (2)



Giang Tuyết cười, cô tiếp lời: “Dựa theo tiến độ mai mối hiện nay của hai đứa, một tháng kiếm hơn mười ngàn đã không còn khó nữa rồi. Hay là hai đứa thử thách kiếm ba mươi ngàn một tháng đi.”

Đường An Quân và Liễu Y Y tinh thần sục sôi, họ thật sự không dám nghĩ tới chuyện kiếm hơn một trăm ngàn một tháng, nhưng nếu là ba mươi ngàn một tháng thì vẫn có khả năng.

Trước khi khoá cửa, Giang Phong nói với chị: “Chị, tí em có hẹn ăn cơm, chị không cần nấu phần của em đâu.”

Với mức thu nhập hiện tại của phòng môi giới, dù đi ăn tiệm cũng không thành vấn đề, nhưng Giang Tuyết vẫn quen tự mua đồ về nhà nấu cơm. Đây không phải vì tiết kiệm tiền mà chủ yếu là do ở nhà tự mình nấu ăn sẽ thoải mái hơn.

Mấy bữa ăn xã giao của em trai cô ấy khá nhiều, Giang Tuyết cũng quen rồi, chỉ dặn dò: “Uống rượu ít thôi.”

Giang Phong gật đầu: “Em biết rồi.”

Cố Diệp Phi



Khách sạn của Tô Dao là một khách sạn bốn sao, khá nổi tiếng ở tỉnh này.

Dù sao toàn tỉnh cũng chỉ có vài ba khách sạn năm sao, khách sạn bốn sao này cũng tính là không tệ rồi.

Bảy giờ tối, Giang Phong và Tô Dao ngồi trong một gian phòng riêng ở nhà ăn của khách sạn, trước mặt đã bày đầy những món ăn đặc sắc của khách sạn.

Giang Phong ngại ngùng nói: “Tô tổng, chỉ có hai chúng ta ăn cơm, chị chuẩn bị đại hai ba món là được rồi, cả bàn đầy ắp thức ăn này sao ăn hết đây.”

Tô Dao cười nói: “Không sao, ăn không hết thì kêu nhân viên gói mang về, sẽ không lãng phí đâu.”

Giang Phong gật đầu, hắn không bận tâm chuyện này nữa.

Đợi sau khi ăn uống được kha khá, Giang Phong mới chủ động nói: “Tô tổng, tôi vẫn luôn kiếm đối tượng giúp chị, chỉ là kiếm hết cả tỉnh thành này vẫn chưa tìm được người thích hợp với chị. Hai ngày nay tôi đang định tới thành phố khác, thậm chí là tỉnh khác để tìm, xem có thể tìm thấy người thích hợp với chị không.”

Tuy trong lòng Tô Dao cũng rất vội nhưng cô vẫn bình thản nói: “Không sao đâu Giang đại sư, cậu từ từ tìm, tôi không vội đâu. Hôn nhân là chuyện cả đời, tìm được người thích hợp mới là quan trọng nhất.”

Giang Phong gật đầu nói: “Yên tâm đi Tô tổng, chỉ cần tôi ra khỏi tỉnh thành, tin chắc sẽ tìm được người thích hợp với chị, lúc đó tôi sẽ gọi cho chị đầu tiên.”

“Tôi rất tin tưởng thực lực Giang đại sư trong chuyện mai mối này đấy.”

Tô Dao cười tươi như hoa, nhiệt tình mời Giang Phong ăn uống, sau đó lại chuyển chủ đề sang mảng “Hoà giải hôn nhân” mà Giang Phong mới mở thêm hai ngày nay.

Hai người vừa ăn vừa trò chuyện đến tám giờ mới tan cuộc.



Ngày hôm sau.

Thứ bảy.

Giang Phong không mở buổi hòa giải vào ngày nghỉ. Dẫu sao hắn không thể ngày nào cũng đóng đô ở phòng môi giới hôn nhân, vẫn cần phải có thời gian riêng tư.

Đằng nào hắn cũng dùng cách hẹn lịch để hoà giải hôn nhân nên thời gian hẹn hoàn toàn do hắn quyết định. Lúc nào muốn nghỉ ngơi thì hắn cứ việc đẩy lịch sang ngày khác là được, rất đơn giản.

Sau khi ăn sáng xong, Giang Phong lái xe đến Hồ Nam. Đối tượng hắn tìm giúp phú nhị đại Lê Thiên Nhu đang ở đó. Lần này sang đó làm mai, tiện đường tìm đối tượng cho phú bà Tô Dao.

Từ Quảng Tây đến Hồ Nam dài hơn tám trăm cây số, ước tính sẽ mất gần mười giờ lái xe mới đến đó, với điều kiện là cả hành trình đều là đường cao tốc.

Lần này Giang Phong phải tìm đối tượng cho Tô Dao, mỗi lần đi qua một thành phố, hắn đều dừng tại trạm dừng chân trên đường cao tốc để tìm người thích hợp.

Buổi trưa, Giang Phong đến thành phố du lịch nổi tiếng nhất của tỉnh Quảng Tây. Lúc đổ xăng tại trạm dừng chân, Giang Phong lại tiếp tục tìm kiếm người thích hợp cho Tô Dao.

Lập tức, một làn sóng vô hình quét qua, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ thành phố du lịch, từng hình ảnh nhanh chóng lướt qua, cuối cùng chốt được một mục tiêu:

[Họ và Tên] Khổng Nam Sơn (Biệt danh: Anh chim to)

[Tuổi tác] 26

[Chiều cao] 181cm

[Cân nặng] 68kg

[Bối cảnh gia đình] ……

[Tính cách sở thích] ……

[Lịch sử tình trường] Người yêu cũ …… Người yêu hiện tại ……

[Điểm xứng đôi hiện tại] 73 (tình cảm vợ chồng + 79, môn đăng hộ đối + 63, mối quan hệ gia đình + 77)

[Giới hạn điểm xứng đôi] 82 (tình cảm vợ chồng + 89, môn đăng hộ đối + 71, mối quan hệ gia đình + 86)

Giang Phong sững người khi nhìn thấy tài liệu này. Lúc trước hắn tìm đối tượng đều là người độc thân, đến cả Tào Đại Ưng cũng được hắn tìm trúng sau khi chia tay.

Còn người này, dù hiện tại đã có bạn gái nhưng vẫn bị hắn ghép trúng.

Chuyện này là sao?

Giang Phong tò mò muốn tra xem tài liệu về bạn gái hiện tại của anh chàng này. Vì vẫn còn đang quét mã trả tiền xăng, nên sau khi đỗ xe sang bên cạnh, hắn mới tiếp tục tra tài liệu.

Sau khi đọc xong tài liệu về Khổng Nam Sơn và bạn gái anh ta, Giang Phong mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Nói một cách ngắn gọn, anh chàng này bị cắm sừng rồi, nhưng anh ta lại chẳng biết gì, cứ ngây thơ tưởng rằng bạn gái mình chỉ yêu một mình anh ta, có thể bên nhau mãi mãi.

Sau khi biết chuyện, Giang Phong bèn lái xe lên đường cao tốc, chuẩn bị ăn no cái bụng trước, rồi lại tìm Khổng Nam Sơn sau.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 266: Người Anh Em, Cậu Bị Đội Nón Xanh Rồi!



Khổng Nam Sơn sinh ra trong một gia đình nông thôn nghèo khó ở biên giới Tương tỉnh và Quế tỉnh, trong nhà có sáu anh chị em, trên hắn có một người chị, một người anh, dưới hắn có ba em trai, có thể nói là một đại gia đình.

Dung mạo cha mẹ hắn đều tương đối bình thường, cho nên dung mạo anh chị em của hắn cũng bình thường, không có gì lạ. Kết quả, đến Khổng Nam Sơn không biết là đột biến gen hay là phản tổ, càng lớn càng soái, trở thành người đảm đương giá trị nhan sắc nhà họ Khổng.

Điều khiến cho Khổng Nam Sơn tự tin nhất chính là, hắn có thứ mà mọi đàn ông đều phải ước ao ghen tị.

Chỉ tiếc là gia đình nghèo khó, lúc học đại học, tiền sinh hoạt cha mẹ cho hắn còn không đủ ăn cơm, chỉ có thể đi làm thêm ngoài giờ mới miễn cưỡng học xong đại học, căn bản không có tư cách yêu đương.

Tận đến khi tốt nghiệp đại học, đi làm được một năm rồi, hắn mới nói chuyện yêu đương lần đầu tiên.

Cô gái kia cũng xuất thân từ gia đình nghèo khó, hai người mến nhau hơn một tháng, liền không nhịn được mà vụng trộm ăn trái cấm.

Kết quả, Khổng Nam Sơn dọa con gái nhà người ta chạy mất!

Cũng bởi vì như vậy, hắn quả quyết chia tay với bạn gái đầu tiên của mình.

Về phần sau này bạn gái cũ của hắn có hối hận hay không, hắn cũng không biết!

Sau khi chia tay với mối tình đầu, một năm trôi qua, Khổng Nam Sơn nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng, theo đuổi được một vị nữ đồng nghiệp xinh đẹp, đây chính là bạn gái hiện tại của hắn.

Bây giờ, Khổng Nam Sơn đã ở chung với bạn gái được hai năm, mặc dù bạn gái không hay ở nhà cũng ít nhiều khiến hắn có chút tiếc nuối, nhưng tình hình xã hội bây giờ hắn cũng biết, cũng không quá so đo chuyện này.

Dù sao thì hắn cũng có tự tin tuyệt đối ở phương diện kia, hắn tin bạn gái hiện tại luận bàn võ nghệ một lần với hắn xong, chắc chắn sẽ không còn hứng thú với những người đàn ông khác.

Cũng chính vì sự tự tin này, hắn hoàn toàn tin tưởng bạn gái, dù bạn gái có đi qua đêm không về nhà, chỉ cần sáng sớm chào hỏi hắn, có lý do nghe được, hắn sẽ không hoài nghi gì.

Đương nhiên, đây cũng là vì bạn gái thường xuyên kề cận hắn, muốn cùng hắn luận bàn võ nghệ, nếu như bạn gái ba ngày năm ngày, thậm chí là tám mười ngày không luyện võ với hắn, vậy thì lại là câu chuyện khác rồi.

Hôm nay là thứ bảy, không cần đi làm, Khổng Nam Sơn ngủ một giấc tới trưa mới dậy.

Sau khi rửa mặt, một mình hắn cũng lười nấu ăn, liền đi ra ngoài định ăn bát mì lấp đầy bụng là được.

Bạn gái hắn tối qua tới nhà bạn thân tụ họp, vì chơi đến tối muộn, liền dứt khoát ở qua đêm nhà bạn thân luôn, giờ vẫn chưa về.

Đối với việc này, Khổng Nam Sơn tập mãi đã thành quen, bạn gái hắn tới cuối tuần thường xuyên đến nhà bạn thân chơi, đêm không về ngủ đã là chuyện thường tình.

Đi tới một quán mì quen, gọi một bát mì với nước dùng thơm ngào ngạt, chẳng mấy chốc, trong bát đã chẳng còn gì, đến cả nước dùng cũng hết sạch, cảm giác thật thoải mái.

Sau khi ăn xong, Khổng Nam Sơn liền chậm rãi ung dung trở về phòng trọ.

Hắn là người dễ thỏa mãn, mặc dù sống trong một căn phòng trọ rẻ tiền, nhưng giờ không cần lo ăn lo uống, đi ngủ còn có nữ nhân ôm, hắn cảm thấy cuộc sống như vậy rất tốt.

Trở lại phòng trọ, Khổng Nam Sơn liền lấy điện thoại ra bắt đầu lướt video, đây cũng là chuyện phần lớn người trẻ tuổi thường xuyên làm, không có việc gì liền lướt video, nội dung các video rất phong phú, luôn có thể tìm được thứ bản thân thích.

Khổng Nam Sơn không giống những người đàn ông khác, ngồi xem tiểu tỷ tỷ gợi cảm xinh đẹp, mà chuyên môn xem video hài hước hoặc là video về ẩm thực, đơn giản là vì muốn học mấy món nghề, như vậy sẽ có thể nấu thật nhiều món ngon cho bạn gái.

Trong lúc Khổng Nam Sơn đang xem một video hài, cửa phòng trọ đột nhiên bị gõ vài tiếng, hắn tưởng rằng là bạn gái quên mang chìa khóa, vội vàng chạy ra mở cửa.

Cửa vừa mở ra, lại phát hiện người gõ cửa không phải là bạn gái hắn, mà là một người đàn ông trẻ tuổi rất đẹp trai, còn đẹp trai hơn cả hắn, Khổng Nam Sơn thấy vậy không khỏi hơi ngơ ngác, hỏi: “Cậu là ai?”

Thanh niên đẹp trai kia liền mỉm cười nói: “Xin chào, tôi tên là Giang Phong, là một bà mối của phòng môi giới hôn nhân Hạnh Phúc, xin hỏi anh có phải là Khổng Nam Sơn không?”

Khổng Nam Sơn gật đầu nói: “Tôi là Khổng Nam Sơn, xin hỏi cậu tìm tôi có chuyện gì vậy?”

Giang Phong cười nói: “Anh Khổng, tôi vừa mới nói, tôi là một bà mối, lần này tới gặp anh Khổng, mục đích đương nhiên là vì muốn làm mai cho anh.”

Cố Diệp Phi

Khổng Nam Sơn lập tức lắc đầu từ chối: “Cảm ơn ý tốt của cậu, tôi đã có bạn gái rồi!”

Giang Phong tiếp tục hỏi: “Bạn gái mà anh nói không biết có phải là cô Lưu Yến hay không?”

Khổng Nam Sơn kinh ngạc đáp: “Nếu cậu đã biết, sao còn tới làm mai cho tôi làm gì?”

Giang Phong cười tủm tỉm nói: “Anh Khổng, anh định đứng ở cửa nhà nói chuyện về đề tài này như vậy sao?”

Khổng Nam Sơn lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng mời Giang Phong vào nhà ngồi.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 267: Người Anh Em, Cậu Bị Đội Nón Xanh Rồi! (2)



Giang Phong đi vào trong, ngồi xuống, sau đó mới lên tiếng: “Anh Khổng, trước khi làm mai cho anh, tôi đành phải thông báo với anh một tin tức khá xấu, đó chính là về bạn gái của anh, cô Lưu Yến, đã làm chuyện có lỗi với anh.”

Khổng Nam Sơn nghe vậy thì biến sắc, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Giang Phong: “Bà mối Giang, lời này của cậu không nên nói lung tung, tình cảm giữa tôi và bạn gái vẫn luôn rất tốt, sao cô ấy có thể làm ra chuyện có lỗi với tôi được?”

Giang Phong thở dài nói: “Tôi biết anh Khổng bây giờ sẽ rất khó chấp nhận chuyện này, có điều theo như tôi được biết, bạn gái anh có thói quen ghi nhật ký, nếu như anh Khổng không tin lời tôi, có thể thử tìm quyển nhật ký của bạn gái thử xem một lần, tôi tin trong quyển nhật ký đó sẽ có đáp án anh muốn biết.”

Khổng Nam Sơn nhìn chằm chằm Giang Phong hồi lâu, nói: “Trước cậu cứ ngồi đây đi, tôi đi tìm quyển nhật ký.”

Giang Phong hiểu rõ ý trong ánh mắt đối phương, có điều thông tin chỗ hắn đáng tin tuyệt đối, đương nhiên hắn không hề sợ, chỉ ngồi lẳng lặng trên chiếc sofa bọc vải trong phòng khách, đợi Khổng Nam Sơn đi kiểm chứng lời nói của hắn.

Không thể không nói, Khổng Nam Sơn thật sự là tin tưởng bạn gái quá mức, ở chung một chỗ hai năm mà tới giờ vẫn chưa từng mở điện thoại của cô ấy ra xem, cũng chưa từng động vào bất cứ đồ gì của cô ấy, chưa từng hoài nghi bạn gái mình.

Kết quả của hành động như vậy có tốt có xấu, xấu là dù bạn gái có ở chung với người đàn ông khác, hắn cũng không thể biết được.

Mặt tốt là bạn gái sẽ yên tâm với hắn, vật quan trọng như nhật ký này cũng không cần giấy kỹ.

Bởi vậy, Khổng Nam Sơn cũng rất dễ dàng tìm được quyển nhật ký kia của bạn gái!

Tiếp đó, Khổng Nam Sơn lật vài trang ra nhìn, một lúc sau, sắc mặt liền trầm xuống.

Bà mối Giang kia không hề nói sai, hắn dành cho người phụ nữ của mình sự tín nhiệm hoàn toàn, vậy mà thứ nhận được lại là một cái mũ xanh mơn mởn trên đầu.

Hơn nữa, hắn còn đội cái mũ xanh này được nửa năm rồi.

Nghĩ lại, nửa năm vừa rồi, bạn gái thật sự có chút thay đổi.

Ví dụ như số lần tới nhà bạn thân qua đêm vào cuối tuần càng ngày càng nhiều, lúc trước hắn vẫn luôn cho rằng những gì bạn gái nói đều là thật, lại không nghĩ tới đây chẳng qua chỉ là cái cớ bạn gái lấy ra ứng phó với hắn mà thôi, cô ấy nào có tới nhà bạn thân tụ họp gì chứ, rõ ràng là ra ngoài với tình nhân mà.

Đương nhiên, ngoại trừ cái đó ra, bạn gái còn có một số thay đổi khác nữa, nhưng trước kia, Khổng Nam Sơn quá mức tự tin ở phương diện kia của mình, cho rằng bạn gái tuyệt đối sẽ không phản bội hắn.

Mà cũng vì bạn gái vẫn luôn mê luyến tài nghệ của hắn, cho nên mới khiến hắn không để ý đến những thay đổi kia.

Cái này thật ra cũng bình thường, đối với đàn ông mà nói, chỉ cần phụ nữ tích cực đáp lại trong phương diện này, có thể vẫn tràn ngập k*ch t*nh như lúc đầu, thì trong mười thằng đàn ông phải có đến chín người không hoài nghi người phụ nữ của mình sẽ làm ra chuyện có lỗi với mình.

Chỉ có trường hợp trong lúc nam nữ bàn luận võ nghệ, người phụ nữ phản ứng bình thản, qua loa cho xong, hoặc là tìm cớ lấp l.i.ế.m cho qua, mới có thể khiến đàn ông cảnh giác.

Khổng Nam Sơn sắc mặt khó coi cầm quyển nhật ký đi ra phòng khách, nhìn về phía Giang Phong hỏi: “Bà mối Giang, sao cậu biết bạn gái tôi có người khác ở bên ngoài?”

Giang Phong đáp: “Tôi làm nghề bà mối, đương nhiên phải có con đường của riêng mình, anh Khổng cũng không cần quá tức giận, đây là xã hội khinh nghèo không coi thường m** d*m, cô bạn gái này của anh đã không biết cách trân quý anh, vậy tôi sẽ giới thiệu cho anh một người phụ nữ tốt gấp mười lần cô bạn gái kia.”

Khổng Nam Sơn kìm nén bực bội, nói: “Bà mối Giang, cảm tạ cậu đã cho tôi biết tin tức này, bằng không tôi không biết sẽ bị lừa gạt tới khi nào nữa, có điều bây giờ tôi cũng không còn tâm tình đi tìm người phụ nữ khác, cho nên...”

Giang Phong cười, đứng lên nói: “Tôi hiểu, anh Khổng trước cứ xử lý tốt chuyện này đi, tôi còn phải chạy tới tỉnh thành Tương tỉnh gặp một vị khách khác, chờ anh xử lý xong đoạn tình cảm này rồi, cũng tỉnh táo hơn rồi, chúng ta lại nói chuyện, được chứ?”

Khổng Nam Sơn liền vội vàng gật đầu, nói: “Được, phiền cậu đi một chuyến tay không rồi, thật ngại quá!”

Giang Phong cười nói: “Không quan trọng, chúng ta trước thêm phương thức liên lạc của nhau đi.”

Khổng Nam Sơn ừ một tiếng, sau đó lấy điện thoại ra, thêm bạn Giang Phong trên wechat, cũng thêm số điện thoại của nhau.

Chờ giải quyết xong rồi, Giang Phong mới lên tiếng: “Anh Khổng, vậy tôi đi trước, liên hệ sau, hẹn gặp lại!”

“Ừm, bà mối Giang, hẹn gặp lại!”

...

Từ phòng trọ của Khổng Nam Sơn, Giang Phong theo chỉ dẫn ra khỏi thành phố, sau đó lên đường cao tốc, phóng thẳng tới tỉnh thành Tương tỉnh.

Cố Diệp Phi

Mãi tới khoảng tám giờ tối, Giang Phong mới thuận lợi đến tỉnh thành Tương tỉnh.

Đi một ngày xe, bụng cũng đã đói, Giang Phong tùy tiện tìm một tiệm đồ ăn nhanh, sau đó tìm một khách sạn cao cấp (hiện tại thu nhập cao, tìm chỗ nghỉ cũng sẽ không phải loại nhà nghỉ như trước kia nữa), thuê một phòng mấy trăm tệ một đêm để nghỉ ngơi.

Chờ tắm rửa xong, lúc nằm lên giường đã là gần mười giờ tối.

Đi ngủ lúc này với người trẻ tuổi mà nói thì có chút sớm, Giang Phong liền gửi tin nhắn trên wechat cho bạn gái Hoàng Linh Vi, nói vài chủ đề hơi mập mờ với cô.

Cứ như vậy tới gần rạng sáng, hai người mới chúc nhau ngủ ngon, đi nghỉ ngơi.

...

Chín giờ sáng ngày hôm sau.

Giang Phong ăn xong bữa sáng liền bắt đầu xem xét vị trí đối tượng xứng đôi, kết quả phát hiện đối tượng xứng đôi Lê Thiên Nhu không nằm trong phạm vi tìm kiếm, cũng tức là đối phương hiện tại đang không ở tỉnh thành Tương tỉnh.

Giang Phong hơi bất ngờ, có điều cũng không để ý, không gặp được bản thân đối tượng xứng đôi, vậy đi gặp cha hay mẹ người ta cũng được, dù sao thì chuyện hôn nhân đại sự, cửa ải cha mẹ cũng không thể thiếu được.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 268: Con Trai Tôi Thân Phận Gì, Còn Cần Một Người Làm Mối Đến Giới Thiệu Đối Tượng Sao?



Tỉnh thành Tương tỉnh.

Một biệt thự cao cấp nào đó.

Trong hồ bơi trong nhà, một người phụ nữ trung niên chừng bốn mươi bảy, bốn mươi tám tuổi, mặc áo tắm bikini, dáng người được bảo dưỡng không tệ đang đi lại khởi động.

Người phụ nữ trung niên này không ai khác chính là chủ nhân của tòa biệt thự, Đồng Lệ Toa.

Đồng Lệ Toa lúc còn trẻ là một siêu mẫu đặc biệt, dưới cơ duyên xảo hợp mà được chồng bây giờ của bà nhìn trúng, từ lúc hai người quen biết đến lúc mến nhau rồi tiến vào lễ đường, toàn bộ thời gian không đến nửa năm.

Cứ như vậy, Đồng Lệ Toa vốn chỉ là một người mẫu nhỏ bé, bỗng chuyển mình trở thành phu nhân nhà giàu trăm vạn.

Bây giờ đã hai mươi mấy năm trôi qua, chồng của Đồng Lệ Toa làm ăn càng ngày càng lớn, tài sản ròng lên tới mấy tỉ, ngay cả ở tỉnh thành Tương tỉnh cũng là nhân vật có mặt mũi.

Vợ bằng phu quý, Đồng Lệ Toa ở trong vòng các phu nhân ở tỉnh thành cũng có sức ảnh hưởng không nhỏ.

Bơi trong hồ bơi hai mươi vòng xong, Đồng Lệ Toa mới dừng lại nghỉ ngơi.

Bơi lội là một trong những phương thức tập thể hình tốt nhất.

Hơn hai mươi năm qua, trừ những ngày thân thích tới chơi, mỗi buổi sáng và chạng vạng tối, bà đều sẽ kiên trì bơi lộ từ nửa tiếng đến một giờ như vậy.

Nhờ nhiều năm kiên trì mà dáng người bà được bảo trì tốt vô cùng, đừng nhìn bà hiện tại đã gần năm mươi tuổi, nhưng chỗ nào nên ưỡn thì vẫn ưỡn, chỗ nào nên vểnh thì vẫn vểnh, khiến cho không ít phu nhân giàu có cùng tuổi ao ước.

Nghỉ ngơi xong, đang lúc chuẩn bị bơi thêm hai mươi vòng nữa, điện thoại đặt bên cạnh bỗng nhiên vang lên, Đồng Lệ Toa cầm lên xem, là số điện thoại lạ, nhưng đây là số điện thoại bình thường chứ không phải loại số điện thoại giả lập để quấy rầy.

Bởi vậy, Đồng Lệ Toa vẫn cầm khăn bên cạnh lên lau khô tay, ấn nhận điện thoại.

Điện thoại vừa kết nối, một giọng nam có vẻ trẻ vang lên: “Xin chào, xin hỏi đây có phải số điện thoại của bà Đồng Lệ Toa không?”

Đồng Lệ Toa ừ một tiếng, nói: “Là tôi, cho hỏi cậu là ai? Gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì không?”

Giọng nam thanh niên kia tiếp tục vang lên: “Chào bà, tôi là người làm mai mối của phòng môi giới hôn nhân Hạnh Phúc ở Quế tỉnh, Giang Phong, lần này chạy xa ngàn dặm tới đây là vì muốn giới thiệu cho con trai bà một đối tượng cực kỳ ưu tú...”

Nghe đến đây, Đồng Lệ Toa trực tiếp ngắt lời: “Con trai tôi có thân phận gì, còn cần một người mai mối như cậu giới thiệu đối tượng sao? Cậu đang nói đùa cái gì đấy?”

Nam thanh niên kia nói: “Bà Đồng, đối tượng tôi muốn giới thiệu cho con trai bà là người cực kỳ ưu tú...”

Đồng Lệ Toa lần nữa mạnh mẽ ngắt lời: “Con trai tôi không cần, tôi còn có việc khác, cúp máy đây!”

Vừa dứt lời, không cho đối phương cơ hội nói tiếp, Đồng Lệ Toa lập tức quả quyết cúp điện thoại, sau đó vẻ mặt tràn đầy khinh thường lẩm bẩm: “Thật đúng là rừng lớn thì chim gì cũng có, làm mai mối còn chạy được đến trên người con trai tôi, thật đúng là trò cười mà!”

Sau đó bà đặt điện thoại xuống, tiếp tục xuống hồ bơi qua bơi lại giống như một mỹ nhân ngư tung tăng nghịch nước.

Cố Diệp Phi

Bên ngoài khu biệt thự, Giang Phong nhìn điện thoại đã bị cúp máy, lông mày không khỏi nhíu lại, đây hẳn là vị khách có thái độ kém nhất hắn từng gặp được từ lúc bắt đầu làm mai mối đến nay.

Mặc dù con trai bà và Lê Thiên Nhu có giá trị xứng đôi rất cao, nhìn từ góc độ quan hệ gia đình, bà và Lê Thiên Nhu hẳn cũng có thể ở chung hòa thuận với nhau được, nhưng Giang Phong vẫn quyết định gạch bỏ tên con trai bà trong danh sách đối tượng.

Đã không chào đón người làm mai mối là hắn như vậy, vậy hắn cũng không cần thiết phải dùng mặt nóng đi dán vào m.ô.n.g lạnh của người ta, hắn không tin thế giới lớn như vậy, lại không tìm được đối tượng nào khách thích hợp với Lê Thiên Nhu hơn là con trai bà ta.

Nghĩ tới đây, Giang Phong không chút do dự, trực tiếp quay đầu xe rời đi.

...

Cùng lúc đó.

Thành phố C, Quế tỉnh.

Khổng Nam Sơn vẻ mặt chán chường ngồi trên chiếc ghế sofa bọc vải, hai mắt hằn tia m.á.u nhìn bạn gái Lưu Yến vừa mới trở về, trong lòng cảm thấy đắng chát khó tả.

Hắn thật sự nằm mơ cũng không nghĩ tới lại có ngày mình bị đội nón xanh, hơn nữa còn đội hơn nửa năm.

Điều vui mừng duy nhất là, thông qua nhật ký của bạn gái, hắn biết rõ lúc cô và người đàn ông kia hi hi ha ha với nhau, trong đầu chỉ nghĩ tới hắn, cô đi cùng với hắn mới thật là yêu, ở cùng chỗ với đàn ông kia chỉ là vì tiền của người ta mà thôi.

Chính vì nguyên nhân này mà trong lòng Khổng Nam Sơn cực kỳ đắng chát, nếu như hắn có tiền, có lẽ người bạn gái này sẽ không làm ra chuyện phản bội hắn!

Lưu Yến vừa vào cửa liền thấy bạn trai hai mắt hằn tia m.á.u nhìn cô, lập tức giật mình kêu lên, vội vàng quan tâm, hỏi: “Chồng, anh làm sao vậy?”

Khổng Nam Sơn nhìn cô, đau lòng nhức óc nói: “Tại sao phải bán bản thân như vậy? Không có tiền, chúng ta có thể từ từ kiếm, hai ta vẫn còn trẻ tuổi, chỉ cần chịu cố gắng, dần dần sẽ ngày càng tốt lên, sao lại phải đi đến một bước này?”

Dù sao thì ở chung một chỗ hai năm, Khổng Nam Sơn là loại thẳng nam như ruột cây thông, Lưu Yến cực kỳ hiểu rõ hắn, nhìn từ vẻ mặt và lời nói của hắn, cô lập tức biết là có chuyện xấu!

“Chồng, có phải anh nghe được tin đồn gì rồi không?”

Khổng Nam Sơn không có hứng thú làm trò bí hiểm với cô, trực tiếp lấy quyển nhật ký phía dưới ném lên trên bàn trà.

Nhìn thấy quyển nhật ký quen thuộc kia, sắc mặt Lưu Yến đại biến, trong vẻ mặt có xấu hổ, có hối hận, cũng có tia giải thoát.

Trước lúc Lưu Yến trở về, Khổng Nam Sơn có rất nhiều thứ muốn chất vấn cô, nhưng hôm nay, mọi thứ ập lên đầu như vậy, hắn lại có chút mất hứng, chỉ nhàn nhạt nói ra năm chữ: “Chúng ta chia tay đi!”
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 269: Con Trai Tôi Thân Phận Gì, Còn Cần Một Người Làm Mối Đến Giới Thiệu Đối Tượng Sao?



Lưu Yến cắn môi, mặc dù biết là hy vọng xa vời, nhưng vẫn cố níu kéo, nói: “Em chỉ là nhất thời hồ đồ, em sẽ lập tức đoạn tuyệt quan hệ với hắn ta, trở về với anh có được không?”

Khổng Nam Sơn thở dài: “Yến tử, em biết rõ, chúng ta không quay lại được!”

Lưu Yến nghe vậy, từng giọt nước mắt thi nhau chảy xuống, giờ phút này, cô thật sự đau lòng, thật sự hối hận rồi!

Dù sao thì người bạn trai này của cô cũng thật sự có một đống lớn ưu điểm, dáng dấp soái, tiền vốn lại hùng hậu, tính tình cũng coi như trung thực, không phải kiểu tâm địa gian xảo ngoài kia, đối với cô cũng rất tốt, giặt quần áo, nấu cơm, quét dọn vệ sinh, cái gì cũng làm.

Khuyết điểm duy nhất chính là xuất thân kém, không có tiền.

Khổng Nam Sơn không phải loại tính cách không quả quyết kia, một khi đã quyết định sẽ không có chỗ cho việc sửa đổi, như trong việc quyết định chia tay này, hắn đã quyết định, cho nên liền cứng rắn nói: “Đừng khóc, em nên hiểu rõ, từ khi em bước ra một bước kia, kết quả này đã được định đoạt rồi.”

“Thật xin lỗi!”

“Em tự giải quyết cho tốt đi!”

...

Tỉnh thành Quế tỉnh.

Một tiểu khu nào đó.

Bà Dư và bà Vương cùng khu đang nói chuyện phiếm với nhau, người ở tuổi này như các bà ở cùng một chỗ, nói chuyện trời đất thường tập trung vào ba chủ đề cơ bản sau đây:

Một, hôn nhân đại sự của con cái.

Hai, chuyện thị phi của con dâu.

Ba, chuyện thú vị về cháu trai, cháu gái.

Hiện tại, hai người đang nói về chuyện hôn nhân đại sự của con cái.

“Vẫn là bà tốt số, mấy năm trước đã có con dâu rồi, cháu trai cũng đã có, giờ ngay cả con gái cũng xuất giá, cơ bản cũng không còn chuyện gì cần bà phải lo nghĩ nữa.” Bà Dư hâm mộ nói.

Bà Vương nở nụ cười lớn, nói: “Đứa con gái lớn kia quả thật khiến cho tôi đau đầu rất lâu, bây giờ cuối cùng cũng đã thuận lợi xuất giá, mà gả cho nhà cũng tạm được, tảng đá trong lòng tôi cũng xem như buông xuống được rồi!”

Bà Dư tiếp lời: “Con rể của bà là làm gì thế?”

Bà Vương hồng quang đầy mặt, đáp” Con rể tôi mở một nhà hàng đồ nướng ở đường bên kia nông viện, đã kinh doanh nhiều năm, buôn bán cũng khá ổn.”

Bà Dư kinh ngạc nói: “Con đường bên kia nông viện là một trong những khu chợ đêm nổi tiếng nhất ở tỉnh thành chúng ta, con rể bà có thể kinh doanh quán đồ nướng ở đó mấy năm thì thật sự rất khá đấy, chắc chắn là kiếm được không ít tiền, ánh mắt con gái của bà đúng là tốt mà!”

Cố Diệp Phi

Khóe mắt đuôi lông mày của bà Vương đều cong lên, vui vẻ nói: “Cũng chỉ là lao động kiếm chút tiền mà thôi!”

Bà Dư tâng bốc, nói: “Bà không cần phải khiêm tốn, mặc dù tôi chưa kinh doanh bao giờ, nhưng có nghe người ta nói qua, một quán đồ nướng khí vượng một năm kiếm được một trăm mấy chục vạn là không thành vấn đề.”

Bà Vương được tâng bốc đến cả người thoải mái, lại khiêm tốn thêm vài câu, sau đó mới hỏi: “Con gái của bà vẫn chưa nhắc tới bạn trai à?”

Bà Dư thở dài, trả lời: “Không có, tôi vì chuyện hôn nhân đại sự của nó mà đang sầu đến sắp c.h.ế.t rồi đây!”

Bà Vương tiếp lời: “Tôi đề cử bà đến văn phòng môi giới hôn nhân Hạnh Phúc giúp con gái tìm bạn trăm năm đấy, tôi chính là nghe bạn bè giới thiệu, nói phòng môi giới này có người làm mối rất lợi hại, liền ôm chút hi vọng chạy tới tìm bạn trăm năm cho con gái, kết quả bà cũng thấy rồi đấy.”

Bà Dư kinh ngạc: “Con rể của bà tốt như vậy, vậy mà lại là nhờ bà mối bắt được à?”

Bà Vương gật đầu: “Đúng là nhờ bà mối làm mai, bà có thể giúp con gái đến xem thử một chút.”

Nghe bà Vương nói như vậy, bà Dư cũng thật sự để ý.

Sau đó liền hỏi bà Vương cặn kẽ chi tiết một hồi, tận đến khi hiểu được bảy, tám phần về văn phòng môi giới hôn nhân Hạnh Phúc này rồi, bà Dư mới lên tiếng chào, sau đó vội vã đi tới chỗ con gái.

Nhà bà tái định cư ở tiểu khu này có hai căn phòng, bà Dư và bạn già ở một phòng, con gái ở một mình một phòng.

Không bao lâu sau, bà Dư đã đi tới trước nhà con gái, lấy chìa khóa ra mở cửa đi vào, thấy đồ vật trong phòng đều được sắp xếp gọn gàng chỉnh tề, mắt nhìn tới chỗ nào là chỗ đó đều sạch sẽ ngăn nắp, bà không khỏi âm thầm thở dài.

Vốn thích sạch sẽ là một chuyện tốt, chỉ là con gái bà không chỉ đơn giản là thích sạch sẽ, mà là có bệnh thích sạch sẽ nghiêm trọng, mắc hội chứng ám ảnh cưỡng chế, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu con gái năm nay đã 32 tuổi rồi vẫn chưa có bạn trai.

Nói thật, ngay cả người làm mẹ như bà cũng khó mà chịu nổi bệnh thích sạch sẽ của con gái, càng không nói đến những người khác.

Mở cửa không thấy con gái đâu, không cần đoán bà Dư cũng biết, con gái nhất định là đang trong phòng vệ sinh lau chùi dọn dẹp gì đó.

Con gái của bà cuối tuần sẽ không bao giờ ra khỏi cửa, chỉ ở nhà tắm rửa lau chùi, lau dọn không hết việc.

Bà Dư thay giày xong liền phóng thẳng vào nhà vệ sinh, quả nhiên thấy con gái đang đang giặt đồ, vì để không khiến con gái giật mình, bà cố ý ho khan hai tiếng, chờ con gái quay lại nhìn thấy bà rồi, bà mới lên tiếng hỏi: “Tiểu Lam, đệm ghế sa lon kia không phải con vừa mới giặt đầu tuần sao? Sao bây giờ lại lôi ra giặt tiếp rồi?”

Mộc Tiểu Lam cười nói: “Tối qua lúc con đập muỗi không cẩn thận làm dơ đệm ghế sô pha, cho nên hôm nay lại mang ra giặt lại.”

Bà Dư nghe vậy, vừa thấy đau lòng vừa bất đắc dĩ.
 
Back
Top