Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 60: Thái độ



Rạng sáng, 00: 16.

Ngô Vũ Đình trở về nhà, lấy ra chìa khóa mở cửa từ trong túi, trong lòng cô cảm khái không thôi, mười năm trước và mười năm sau quả thật là khác biệt.

Nếu như là mười năm trước, cô ban đêm một mình đi ra ngoài, chỉ cần chín giờ vẫn chưa về nhà thì cha mẹ sẽ đúng giờ gọi điện thoại tới, cứ cách mỗi tám đến mười phút là sẽ có điện thoại của cha mẹ gọi tới giục cô về nhà.

Vậy mà hôm nay, cô 12 giờ đêm vẫn chưa về nhà mà cha mẹ ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi.

Trong lúc đang cảm khái, Ngô Vũ Đình rón rén đẩy cửa nhà ra, sau đó liền thấy bốn mắt cha mẹ trên ghế salon đồng thời quét tới, lửa bát quái cháy hừng hực trong mắt.

Thấy cảnh này, Ngô Vũ Đình vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Cha, mẹ, hai người có cần thiết phải như vậy hay không, thế mà lại còn thức đêm chờ con về? Muốn biết gì có thể đợi ngày mai hỏi mà, đâu cần phải như vậy chứ!”

Ngô mẫu lập tức quăng nồi lên đầu Ngô phụ, nói: “Còn không phải tại cha con sao, biết rõ tối nay con có hẹn mà lại cứ lôi kéo không cho mẹ ngủ, nói muốn chờ con về để hỏi tình huống một chút.”

Ngô phụ nghe vậy không nhịn được cau mày, bà già này nói dối cũng thật lưu loát, rõ ràng là bà mới là người lôi lôi kéo kéo không cho ông ngủ đấy được không?

Có điều, thấy ánh mắt của lão bà đại nhân quét tới, ông chỉ có thể nuốt lời xuống, ngầm thừa nhận, nói: “Không sai, nghe mẹ con nói hôm nay con phá lệ trang điểm ăn mặc thật xinh đẹp đi ra ngoài, bọn ta liền có chút tò mò, rõ ràng vài ngày trước lúc giục con sớm tìm bạn trai kết hôn, con vẫn đang là một con cẩu độc thân, sao bây giờ lại đột nhiên có người hẹn hò rồi?”

Ngô Vũ Đình thay đôi giày, sau đó đi tới ghế sa lon, ngồi xuống đối diện cha mẹ, nói: “Về cuộc hẹn ngày hôm nay, không thể không nhắc lại bữa cơm tối lúc trước, hai người trái một câu phải một câu giục cưới con, con bị hai người nói tới buồn bực, liền tự mình ra ngoài giải sầu, cái này cha mẹ còn nhớ chứ?”

Ngô mẫu như gà mổ thóc gật đầu, nói: “Đương nhiên là nhớ rồi, chẳng lẽ ngày đó con đi ra ngoài giả sầu thì gặp được chân mệnh thiên tử của mình, trùng hợp như vậy sao?”

Ngô phụ không khỏi trừng to mắt, không thể có chuyện trùng hợp như vậy được chứ?

“Không gặp được chân mệnh thiên tử, nhưng ngược lại có một bà mối tới gặp con!”

Nói rồi, Ngô Vũ Đình liền kể lại cho cha mẹ chuyện gặp được Giang Phong một lần, cuối cùng mới nói: “Chuyện xảy ra đại khái là như vậy, con với anh ấy hàn huyên mấy ngày, cả hai đều có hảo cảm với nhau, cho nên hôm nay anh ấy liền chạy từ tỉnh Hồ Bắc tới chỗ này gặp con!”

Ngô phụ Ngô mẫu nghe vậy thì hai mặt nhìn nhau, chuyện yêu đương của con gái này có phải có chút thần kỳ không, vậy mà lại còn có bà mối tác hợp.

“Đình Đình, trước kia ba với mẹ con khuyên con bỏ làm tác giả văn học mạng thì con không nghe, cứ nhất quyết tranh đấu ở trong vòng này hơn mười năm, ngay cả nuôi sống chính mình cũng không dễ dàng, bây giờ đối tượng con tìm được, vậy mà vẫn là tác giả văn học mạng, này rốt cuộc có đáng tin cậy hay không?” Ngô phụ bận tâm hỏi.

Ngô Vũ Đình nhếch miệng, nói: “Ba à, tác giả văn học mạng như con dù sao cũng là trường hợp đặc biệt, ba cho rằng tất cả mọi người trong giới văn học mạng đều như con, lăn lộn mười năm mà vẫn chỉ có thể miễn cưỡng nuôi sống bản thân thôi sao?

Hồ Văn Hoa mặc dù không phải đại thần bạch kim gì, nhưng trên danh nghĩa vẫn nắm giữ mấy đứa con tinh thần, nhất là bây giờ mấy cuốn sách kia vừa mới mở một đợt đặt mua mới, chỉ cần không bỏ dở, vậy sẽ rất có hy vọng một vạn đơn đặt trước.”

Ngô phụ Ngô mẫu mặc dù không hiểu rõ giới văn học mạng lắm, nhưng con gái bọn họ dù sao cũng là một trong số rất nhiều tác giả, dưới sự tác động mưa dầm thấm lâu của con gái, hai người vẫn có thể nghe hiểu thuật ngữ ‘đứa con tinh thần’ và ‘một vạn đơn đặt trước’ này.

Nghe con gái nói sách mới của tác giả Văn Hoa này có hy vọng đạt một vạn đơn đặt trước, Ngô phụ Ngô mẫu cũng không khỏi thầm thở phào nhẹ nhõm, điều này đại biểu rằng đối phương có năng lực nuôi sống gia đình, vậy bọn họ cũng không cần phải quá lo lắng nữa.

Ngô phụ ngáp một cái, nói: “Vậy chúng ta an tâm rồi, con nhanh tắm rửa đi ngủ đi, nếu như con cảm thấy thích hợp, thì ngày mai dẫn người kia về đây ăn tối!”

Ngô Vũ Đình vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Ba à, vậy thì gấp quá rồi, hôm nay con mới gặp mặt người ta lần đầu tiên đấy!”

Ngô mẫu đã đứng dậy chuẩn bị trở về phòng ngủ tiếp lời: “Đình Đình, nếu như con cảm thấy ngày mai dẫn về vẫn còn quá sớm, vậy đợi qua mấy ngày nữa rồi dẫn về cũng được!”

Ngô Vũ Đình: “...”

Thành phố Thâm Quyến.

Một trấn quan ngoại nào đó.

Sau khi Giang Phong đưa cô mình về nhà xong, lần thứ hai gặp được chồng của cô, Thôi Chí Cường.

Đúng vậy, mặc dù cô đã gả cho người này được chừng hai mươi mấy năm, nhưng trước đó Giang Phong quả thực chỉ gặp qua người chú này có một lần, đây đã là chuyện mười mấy năm trước, khi đó Giang Phong cũng mới chỉ sáu, bảy tuổi.

Cho nên, lần thứ hai gặp mặt này, nếu như không phải có cô giới thiệu, thì Giang Phong cũng không cách nào nhận ra người chú này.

Thôi Chí Cường lớn hơn cô khá nhiều tuổi, có lẽ là do di truyền, tóc bây giờ đã bạc trắng hơn nửa, cộng thêm một cái bụng bia lớn, hình tượng xem ra không được tốt cho lắm.

Giang Phong chào hỏi hắn, hắn cũng chỉ gật gật đầu, sau đó không mặn không nhạt hàn huyên vài câu, rồi đi ra cửa.

Giang Xuân Liên thấy một màn này, sắc mặt trở nên hơi khó coi.

Mặc dù cô đã sớm biết rõ Thôi Chí Cường xem thường nhà mẹ đẻ của mình, nhưng cô thật sự không nghĩ tới hắn ngay cả việc giả vờ ngoài mặt cũng không nguyện ý làm, cháu trai nhà mình không ngại ngàn dặm đưa cô về, kết quả người chú là hắn lại tỏ ra thái độ như này?

Giang Phong từ sau khi mang chức vụ bà mối, nhìn mặt lựa lời đã dần dần trở thành điểm mạnh của hắn, hắn lập tức an ủi cô mình: “Cô à, không cần phải vì chút chuyện nhỏ này mà tức giận, chờ thêm mấy năm nữa, người cháu trai này có sự nghiệp lớn rồi, sẽ giúp cô trả thù!”

Hắn nói lời này không chỉ là nhằm vào thái độ của người chú kia đối với hắn, mà còn liên quan tới lỗi lầm của Thôi Chí Cường đối với cô, điểm xứng đôi hôn nhân của hai người Giang Phong đã kiểm tra qua, chỉ có vẻn vẹn 56 điểm, căn bản cũng không đạt tiêu chuẩn.

Nếu như cô còn trẻ, Giang Phong sẽ không chút do dự khuyên cô ly hôn, nhưng cô đã hơn bốn mươi tuổi rồi, nếu như con trai kết hôn sớm một chút, cô làm bà nội, ở cái tuổi này lại giày vò chuyện ly hôn, thì quả thật không cần thiết.

Cố Diệp Phi

“Tiểu Phong, cháu thật sự đã lớn rồi!” Giang Xuân Liên cảm thấy khó chịu trong lòng, vỗ vỗ bả vai Giang Phong, nói: “Cô giúp con dọn phòng ở, con mau lấy hành lý trong xe ra đi!”

Giang Phong lắc đầu nói: “Cô, không cần phiền phức như vậy, cháu đi thuê phòng là được.”

Giang Xuân Liên không vui nói: “Tiểu Phong, lãng phí số tiền này làm gì, trong nhà vẫn còn mấy phòng trống, sao phải đi thuê phòng làm gì chứ!”

Giang Phong cười hắc hắc, nói: “Cô, trước không phải cháu đã nói với cô, cháu đưa cô về là thuận tiện cũng muốn tới thành phố Thâm Quyến chơi sao, cháu còn muốn ngẫu nhiên gặp vài tiểu tỷ tỷ xinh đẹp nữa, nếu như ở chỗ này, sợ là sẽ mất đi rất nhiều cơ hội đấy!”

Giang Xuân Liên không khỏi cười mắng: “Đúng là dẻo miệng mà, được rồi, chuyện người trẻ chúng cháu, cô không nhúng tay vào, ngày mai cô sẽ làm cho cháu chút đồ ăn ngon, nhớ tới ăn cơm.”

Giang Phong vội vàng từ chối: “Cô, chuyện ăn cơm này không vội, cháu tới nơi này chính là vì muốn chơi thả cửa, ngày mai bản thân ở nơi nào đến cháu cũng chưa biết rõ, chờ tới khi cháu chơi đủ rồi, lúc chuẩn bị trở về lại đến chỗ cô làm một bữa lớn cũng không muộn.”

“Được, vậy trước khi cháu trở về nhất định phải tới ăn một bữa cơm, bằng không cô sẽ tức giận đấy!”

“Cháu biết rồi, nhất định sẽ tới!”
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 61: Nhịp Tim Như Lôi



Sau khi từ nhà cô rời đi, thấy thời gian còn sớm, Giang Phong liền lấy điện thoại di động ra, nghĩ xem nên gọi điện thoại cho ai.

Ở thành phố Thâm Quyến, người quen của Giang Phong không nhiều, ngoại trừ nhà cô ra thì cũng chỉ còn sót lại hai người, một là Liễu Diễm quen từ anh họ, một là bạn học thời đại học, Đường An Quân.

Nghĩ nghĩ, Giang Phong vẫn quyết định gọi cho Liễu Diễm trước.

Điện thoại vừa kết nối, giọng nói hữu khí vô lực của Liễu Diêm liền vang lên: “Em họ Tiểu Phong!”

Giang Phong vừa nghe thấy giọng nói này liền biết tâm tình đối phương không được tốt, lập tức đi thẳng vào vấn đề, nói: “chị Diễm, em đang ở thành phố Thâm Quyến, nếu như chị cảm thấy tiện thì có muốn ra gặp mặt tâm sự không?”

Liễu Diễm dừng lại một chút, sau đó nói: “Được, em hẳn là lái xe tới, để chị gửi định vị, em qua đây đi!”

Giang Phong đáp: “Ok, vậy lúc nào gặp mặt thì trò chuyện tiếp, em cúp máy đây!”

Liễu Diễm nói: “Ừ, lát nữa gặp!”

Sau khi cúp điện thoại, Giang Phong liền mở wechat ra, không đợi bao lâu đã nhận được định vị Liễu Diễm gửi.

Mở định vị, xem hướng dẫn đi đường, Giang Phong lái xe thẳng tới điểm đến.

Hơn một giờ sau, Giang Phong cuối cùng cũng gặp được Liễu Diễm ở một quán đồ nướng.

Lần gặp mặt này, hình tượng của Liễu Diễm cũng thay đổi không nhỏ so với lần đầu tiên gặp mặt, cả người trở nên chán chường, hiển nhiên đoạn nghiệt duyên với anh họ kia đã đem tới cho cô đả kích không nhỏ.

Trên bàn có đồ nướng, có bia.

Liễu Diễm rót cho Giang Phong một cốc bia, nói: “Chị chỉ tùy tiện gọi chút đồ nướng, muốn ăn gì nữa thì em cứ gọi thêm.”

Giang Phong cầm cốc bia lên cụng ly với cô một cái, nói: “Không cần đâu, những thứ này, em đều thích ăn.”

Hai người uống trước một chén, Giang Phong lại ăn hai xiên thịt dê, lúc này mới bắt đầu trò chuyện.

“chị Diễm, chuyện giữa chị và anh họ em đã giải quyết xong chưa?” Giang Phong là người biết chuyện, hắn không đi vòng vèo, mà trực tiếp hỏi thẳng.

Liễu Diễm vừa nghĩ tới chuyện tỷ lệ cực thấp cả vạn người không có lấy một người gặp mà cô lại đụng phải, trong lòng lại nổi sóng, khổ sở nói: “Giải quyết rồi, cùng ngày trở lại thành phố Thâm Quyến, chị đã ngả bài với anh họ em, nói chân tướng cho anh ấy biết!”

Giang Phong cầm một nắm rau hẹ nướng, tiếp tục hỏi: “Vậy anh họ em lúc đó phản ứng thế nào?”

Liễu Diễm nhấp một ngụm bia, hồi tưởng lại tình cảnh ngày hôm đó, thở dài một tiếng, nói: “Lúc đầu anh ấy đương nhiên là không tin chuyện hoang đường này rồi, định lập tức gọi điện thoại hỏi cha mình, có điều bị chị cản lại. Bởi vì chị không muốn người đàn ông kia biết rõ việc này, cho nên chị với anh họ em đã vụng trộm tìm người quen lập tức đi xét nghiệm ADN.

Sau khi có kết quả, anh họ em đã sụp đổ ngay tại chỗ!”

Thật sự là nghiệp chướng mà, Giang Phong có thể tưởng tượng được tâm tình của anh họ lúc đó, không khỏi thở dài một hơi: “Loại chuyện ngàn vạn người cũng chưa chắc đã có một người gặp này, em cũng không biết nên nói cái gì cho phải, cũng không biết tình huống hiện tại của anh họ như thế nào, có thể chịu được đả kích này hay không.”

Liễu Diễm nói: “Anh ấy hãm sâu hơn so với chị, sợ rằng trong thời gian ngắn khó lòng thoát ra được, có thời gian thì em nên đi khuyên nhủ anh ấy nhiều một chút đi!”

Giang Phong gật đầu nói: “Trước đó lúc em đến nhà anh ấy thì không thấy anh ấy đâu, vốn định trực tiếp liên hệ với anh ấy, nhưng nghĩ lại cảm thấy vẫn nên liên lạc với chị hỏi chút tình huống trước, sau đó nếu có cơ hội em sẽ nói chuyện với anh ấy một lần!”

Liễu Diễm ừ một tiếng, lại cầm cốc bia lên uống một ngụm lớn.

Giang Phong nhìn bộ dáng này của cô, liền biết thật ra cô vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi được đoạn nghiệt duyên này, đành khuyên nhủ: “chị Diễm, chị vẫn nên nhìn thoáng một chút, mặc dù vận khí của hai người không tốt, gặp phải người không nên gặp, nhưng dù sao cũng đã kịp thời kìm cương ngựa trước bờ vực, vẫn chưa tạo thành hậu quả nghiêm trọng gì, đây có thể tính là trong họa có phúc rồi!”

Cố Diệp Phi

Liễu Diễm gật đầu, nói:” Chị biết, có điều muốn quên một đoạn tình cảm, nhất định cần phải có thời gian.”

Giang Phong đã từng đọc được một câu nói, một người sau khi kết thúc một đoạn tình cảm, giai đoạn gian nan nhất thật ra là vào hai tuần đầu, một khi vượt qua được khoảng thời gian này, tình cảm sẽ từ từ nhạt đi.

Đương nhiên, cách nói này cũng chỉ áp dụng với loại tình yêu đương đại bình thường kia, còn như với loại tình yêu vượt qua sinh tử của Dương Quá và Tiểu Long thì lại là chuyện khác rồi!

“chị Diễm, chị cũng biết ánh mắt nhìn người của em quả thật không tệ, bây giờ em vừa lúc cũng đang ở thành phố Thâm Quyến, nếu như chị nguyện ý, em có thể giúp chị dành chút thời gian cẩn thận tìm kiếm một đối tượng, cam đoan là người thích hợp nhất với chị.”

Sau khi uống được mấy cốc bia, Giang Phong lại nhịn không được diễn lại trò cũ.

Lúc này, Liễu Diễm đã có chút chếnh choáng, sắc mặt đỏ bừng, nói: “Được, dù sao bây giờ chị cũng đang độc thân, vậy em giúp chị tìm kiếm một đối tượng thật tốt đi! Chị nghe người ta nói cách nhanh nhất để quên đi một mối tình là tranh thủ thời gian mở ra một mối tình mới, chị muốn thử một chút xem cách này có thật sự có tác dụng hay không.”

Giang Phong biết rõ lời này không phải là giả, bên cạnh hắn cũng có không ít ví dụ như vậy.

Nhất là con gái, sau khi kết thúc một đoạn tình yêu, các cô có thể lập tức mở ra một đoạn tình yêu mới, tốc độ này quả thật khiến cho người khác chỉ biết nghẹn họng nhìn trân trối.

“Được, vậy quyết định như thế đi, sau khi tìm được người thích hợp, em sẽ lập tức liên hệ lại với chị!”

“Hừm, vậy chị cảm tạ em trước, để chị mời em một chén!”

“Không cần khách khí, cạn ly!”

“Cạn ly!”

...

Ngày hôm sau.

Lúc Giang Phong tỉnh lại thì đã hơn mười giờ sáng.

Tối hôm qua hắn uống với Liễu Diễm tới tận rạng sáng mới tan cuộc, trước tìm một tài xế lái xe đưa Liễu Diễm trở về, sau đó mới tìm một nhà nghỉ giá cả vừa phải để nghỉ ngơi.

Điều kiện kinh tế bây giờ của hắn cũng phù hợp ở những nhà nghỉ không tính là quá đắt này, còn những khách sạn sang trọng kia trước mắt đối với hắn mà nói vẫn là giá quá cao.

Giang Phong dậy rửa mặt rồi tắm rửa qua một lần, sau đó mới tinh thần phấn chấn sắp xếp xong hành lý, xuống dưới trả phòng.

Trả phòng xong, tùy tiện ăn vài món ăn đơn giản, sau đó Giang Phong liền lái xe du đãng khắp nơi.

Thành phố Thâm Quyến thế nhưng là một thành phố quốc tế lớn có dân số hơn 17 triệu người, Giang Phong khó lắm mới tới được một chuyến, hắn nhất định phải tìm kiếm đối tượng của mình cho thật cẩn thận, xem xem có thể tìm được tiểu tỷ tỷ nào thích hợp với hắn hay không.

Dù sao thì khoảng thời gian này hắn vẫn luôn dùng toàn bộ sức lực đi tác hợp cho người khác, theo đó cũng phải ăn không ít cẩu lương, hắn đương nhiên đã nghĩ tới chuyện sớm lấy xuống cái mũ cẩu độc thân đã đội trên đầu hai mươi hai năm kia.

Đương nhiên, ngoại trừ tìm kiếm cho mình, Giang Phong còn tìm kiếm giúp cả chị gái Giang Tuyết, anh họ Thôi Viễn và Liễu Diễm nữa.

Bởi vậy, mỗi lần đi sang một con đường khác, Giang Phong đều tìm một chỗ đỗ xe tạm thời, dừng lại tìm kiếm một phen.

Chỉ dùng vẻn vẹn hơn nửa giờ, Giang Phong đã tìm được một mỹ nữ có giá trị xứng đôi hôn nhân với anh họ Thôi Viễn là 83 điểm.

Một tiếng sau, Giang Phong lại tìm thấy một soái ca có điểm xứng đôi hôn nhân với Liễu Diễm là 83 điểm.

Đối tượng của cả hai đều có điểm xứng đôi hôn nhân là 83 điểm, cũng như là một loại trùng hợp.

Còn như Giang Phong và chị gái Giang Tuyết, bởi vì Giang Phong quyết định đối tượng tìm kiếm phải có điểm xứng đôi hôn nhân từ 90 trở lên, cho nên tìm tòi gần nửa ngày cũng không tìm thấy ai vừa lòng.

Mãi cho đến chừng ba giờ chiều, Giang Phong lái xe tới một tiểu khu nào đó trong quan nội.

Khi hắn đỗ xe lại xong, lần nữa sử dụng năng lực thần kỳ để tìm kiếm đối tượng, một làn sóng vô hình lấy hắn làm trung tâm quét ngang, trong nháy mắt đã bao phủ toàn bộ khu vực phạm vi ba mươi dặm xung quanh.

Vô số hình ảnh nhanh chóng hiện lên, cuối cùng dừng lại ở ảnh chân dung của một người.

【 Danh tính 】 : Hoàng Linh Vi

【 Tuổi tác 】 : 21 tuổi

【 Chiều cao 】 : 170cm

【 Cân nặng 】 : 50kg

【 Bối cảnh gia đình 】 :...

【 Sở thích cá nhân 】 :...

【 Kinh nghiệm yêu đương 】 :...

【 Điểm xứng đôi hôn nhân 】 : 98

Nhìn thấy điểm xứng đôi hôn nhân cao tới 98 điểm kia, hô hấp của Giang Phong lập tức trở nên dồn dập, tiếng tim đập lớn như sấm, kích động tới mức toàn thân run rẩy.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 62: Sự Phân Chia Và Thay Đổi Của Điểm Xứng Đôi



Ông trời không phụ người có lòng!

Giang Phong vô cùng phấn khích khi nhìn thấy chín mươi tám điểm xứng đôi.

Giang Phong phân chia các mức điểm xứng đôi dựa theo hiểu biết và phán đoán của hắn với điểm xứng đối trong khoảng thời gian này.

Điểm xứng đôi là không thì chắc chắn là hôn nhân cận huyết.

Điểm xứng đôi từ một đến chín là loại hôn nhân bi kịch, có thể lấy ví dụ từ cặp vợ chồng Công Tôn Chỉ và Cầu Thiên Xích trong bộ “Thần Điêu Đại Hiệp”.

Cố Diệp Phi

Điểm xứng đôi từ mười đến mười chín cũng là hôn nhân đầy bi kịch, cặp vợ chồng Võ Đại Lang và Phan Kim Liên trong bộ “Kim Bình Mai” là ví dụ tiêu biểu cho kiểu hôn nhân này.

Điểm xứng đôi từ hai mươi đến hai mươi chín là kiểu hôn nhân mà hai bên đều không có tình cảm, họ chẳng qua vì nhiều lý do nên mới lấy nhau. Điển hình của loại này chính là mấy cặp nay cưới mai ly hôn.

Điểm xứng đôi từ ba mươi đến ba mươi chín là kiểu hôn nhân trên danh nghĩa, thân ai nấy lo, ông ăn chả bà ăn nem, hai bên không can thiệp cuộc sống của nhau.

Điểm xứng đôi từ bốn mươi đến bốn mươi chín là kiểu “hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình”, kết cục của cuộc hôn nhân này đều là sự chia ly.

Điểm xứng đôi từ năm mươi đến năm mươi chín là kiểu hôn nhân thường thấy trong cuộc sống. Cả đời cứ cãi nhau om sòm, có người không chịu nổi nên ly hôn, cũng có người vì con cái mà chịu đựng sống tiếp.

Điểm xứng đôi từ sáu mươi đến sáu mươi chín là hôn nhân đạt chuẩn. Tuy hai vợ chồng có thể không quá mặn nồng, cuộc sống cũng sẽ khá tẻ nhạt, đôi khi cũng cãi vã, nhưng do vợ chồng vốn có tình cảm với nhau nên sẽ không ly hôn, trừ phi có chuyện gì đó ngoài ý muốn.

Điểm xứng đôi từ bảy mươi đến bảy mươi chín thì hôn nhân tốt đẹp, gia đình hoà thuận, vợ chồng mặn nồng. Đây được xem là vợ chồng kiểu mẫu trong một trăm cặp vợ chồng.

Điểm xứng đôi từ tám mươi đến tám mươi chín là hôn nhân tuyệt vời. Trong ngàn cặp vợ chồng mới có một cặp vợ chồng như vậy. Cuộc sống hôn nhân không chỉ hạnh phúc, trên phương diện sự nghiệp cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau. Vợ chồng có điểm xứng đôi cao như này cho dù lúc đầu nghèo khó, nhưng với sự cố gắng của cả hai cũng có thể trở nên giàu có.

Điểm xứng đôi từ chín mươi đến chín mươi chín là kiểu hôn nhân đỉnh cao, chỉ có thể may mắn gặp chứ không thể cưỡng cầu. Kiểu vợ chồng này có thể nói là rất hiếm gặp. Cho dù có ngày bạn gặp tai nạn rồi biến thành người thực vật thì bạn đời của bạn cũng sẽ chăm sóc bạn cả đời.

Còn điểm xứng đôi đạt một trăm đã là kiểu hôn nhân vượt qua khỏi sinh tử. Nếu cần thì nửa kia có thể hiến dâng sinh mạng của mình bất kỳ lúc nào. Ví dụ như cặp Dương Quá – Tiểu Long Nữ trong bộ “Thần Điêu Đại Hiệp”, hay như cặp Quách Tĩnh – Hoàng Dung, họ đều là điển hình cho kiểu hôn nhân sống c.h.ế.t có nhau.

Mà bây giờ Giang Phong đã tìm được đối tượng có điểm xứng đôi đạt chín mươi tám điểm, gần như đạt mức sống c.h.ế.t có nhau, chẳng trách hắn lại phấn khích đến như vậy.

Vài phút trôi qua, Giang Phong mới bình tĩnh lại, hắn cẩn thận nhìn tài liệu về Hoàng Linh Vi.

Giang Phong càng xem vẻ mặt càng trở nên nghiêm túc.

Không ngờ Hoàng Linh Vi lại là một phú nhị đại hàng thật giá thật, nhà có mấy tòa lầu đang cho thuê.

Xem xong tài liệu về Hoàng Linh Vi, trong lòng Giang Phong đã chắc như đinh đóng cột. Nếu là trước lúc hắn có năng lực thần kỳ, điểm xứng đôi giữa hắn với cô gái giàu có kia chắc chắn không tới tám mươi điểm.

Hiện nay bối cảnh hai nhà cách nhau một trời một vực nhưng điểm xứng đôi lại cao tới chín mươi tám điểm, đây rõ ràng đã tính luôn phần năng lực thần kỳ của hắn rồi.

Tuy điểm xứng đôi giữa hai người đã rất cao rồi, nhưng nếu muốn cưới người ta về làm vợ thì phải vượt qua nhiều chông gai thử thách. Dù sao điểm xứng đôi không đại diện cho tất cả. Ví dụ như cặp Dương Quá – Tiểu Long Nữ với điểm xứng đôi cao kỷ lục, lúc họ muốn cưới nhau không phải vẫn bị trưởng bối bên đàn trai (Quách Tĩnh - Quách thúc thúc) phản đối gay gắt đó sao?

Không phải ngay cả cặp Quách Tĩnh – Hoàng Dung cũng không được ba mẹ bên nhà gái yêu thích sao?

Điểm xứng đôi đạt chín mươi tám điểm đã giúp bạn có một mở đầu tốt đẹp, hơn nữa thứ còn sót lại trên tay bạn đều là bom, bạn có thể thắng được ván bài này hay không phụ thuộc vào việc bạn đánh ra những con bài thế nào.

Nếu ra bài theo bình thường, vậy bạn có một trăm phần trăm cơ hội thắng ván bài này, nhưng nếu bạn chơi theo cách khác, tung ra những quả b.o.m đang nắm trong tay, vậy bạn có thua cũng đừng trách người khác.

Nghĩ đến đây, trong đầu Giang Phong chợt lóe lên một suy nghĩ, điểm xứng đôi này rốt cuộc là cố định hay là sẽ thay đổi đây?

Ví dụ điểm xứng đôi giữa hắn và Hoàng Linh Vi là chín mươi tám, nếu sau kết hôn hắn không chịu chăm lo gia đình mà bỏ bê ăn chơi, vậy điểm xứng đôi có giảm không?

Lúc này Giang Phong như một vị tu sĩ đang giác ngộ, hắn càng hiểu rõ hơn về năng lực thần kỳ của mình.

Sau đó hắn khẽ động tâm thức, nhìn lại điểm xứng đôi giữa hắn và Hoàng Linh Vi, quả nhiên đã thay đổi.

Ở hàng [Điểm xứng đôi], số điểm chín mươi tám thay đổi thành 76/98. Sự thay đổi nhỏ này khiến Giang Phong rất thích thú. Hắn hiểu ra ngay hàm ý của dòng 76/98.

Chín mươi tám là giới hạn tối đa có thể đạt được trên mặt lý luận, còn bảy mươi sáu là điểm xứng đôi hiện nay của hai người, chỉ cần liếc sơ là hiểu ngay.

Sau đó hắn kiểm tra điểm xứng đôi giữa anh trai Giang Phi và cô bác sĩ Trương Dung Doang, hắn nhận ra điểm ở hàng [Điểm xứng đôi] cũng đã thay đổi, chữ bên trên đổi thành 79/96. Điều này cho thấy tuy giới hạn điểm xứng đôi giữa hai người cao nhưng điểm xứng đôi hiện nay vẫn tạm ổn.

Tiếp theo Giang Phong lại kiểm tra điểm xứng đôi của mấy cặp mà hắn tác hợp, phát hiện điểm xứng đôi cao nhất hiện nay vẫn thuộc về cặp khách đầu tiên Lý Hưng Văn và Trương Thu Lan. Điểm ở hàng [Điểm xứng đôi] của hai người là 84/86, gần đạt ngưỡng tối đa.

Điểm xứng đôi hiện tai của mấy cặp khác tuy cách khá xa mức tối đa, nhưng vẫn duy trì trên bảy mươi điểm. Chuyện này khiến Giang Phong không khỏi gật đầu hài lòng, xem ra hắn sau này phải chú ý nhiều hơn tình trạng hôn nhân của bọn họ.

Hiện tại do Giang Phong chỉ mới bước vô ngành mai mối, tuy làm ăn rất thuận lợi, nhưng dù sao cũng không nhiều khách, vẫn chưa lập ra được thành tích nổi trội trong ngành này.

Cho nên tuy giới hạn điểm xứng đôi giữa hắn và Hoàng Linh Vi rất cao nhưng điểm hiện nay cũng chỉ đạt bảy mươi sáu.

Theo đuổi Hoàng Linh Vi trong hoàn cảnh này chắc chắn không phải lựa chọn tốt nhất.

Nghĩ đến đây, Giang Phong cố gắng bình tĩnh lại, cố kìm nén suy nghĩ đi tìm Hoàng Linh Vi lại.

Nếu hiện thực không thể theo đuổi thì theo đuổi qua mạng. Như vậy có thể dành đủ thời gian cho bản thân phát triển, đến lúc đó lại từ yêu qua mạng thành yêu ngoài đời thật, mọi chuyện đều êm đẹp.

Sau khi nghĩ kĩ, Giang Phong không chút do dự, hắn mở wechat rồi thêm kết bạn với Hoàng Linh Vi.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 63: Xin Chào Chị Gái Năm Mươi Ký!



Quán trà rượu t.h.u.ố.c lá Tuỳ Duyên.

Đây là một cửa hàng rất tuỳ hứng.

Thời gian ông chủ mở cửa bán hàng rất thất thường, có lúc mở cửa vào buổi sáng, có lúc mở cửa vào buổi trưa, cũng có lúc đến tối mới mở cửa. Cửa hàng này đôi khi chỉ mở cửa bán một tiếng, có lúc mở cửa bán cả ngày, cũng có lúc năm bảy ngày mới mở cửa bán một lần.

Tóm lại cửa hàng này thật hợp với cái tên Tuỳ Duyên.

Nếu người thường muốn bán tuỳ hứng như vậy, e rằng chỉ mấy ngày là dẹp tiệm rồi.

Nhưng rõ ràng ông chủ Hoàng của tiệm trà rượu t.h.u.ố.c lá Tuỳ Duyên không phải người thường. Đó có thể là người chân mang dép xỏ ngón nhưng trên tay lại xách chùm chìa khoá của nhà cho thuê. Mỗi ngày không phải đi thu tiền nhà thì cũng là trên đường đi thu tiền. Thay vì nói mở cửa hàng buôn bán, chi bằng nói để g.i.ế.c thời gian.

Nhưng cũng có lúc cửa hàng trà rượu t.h.u.ố.c lá Tuỳ Duyên buôn bán bình thường, đó chính là dịp nghỉ hè và nghỉ đông.

Mỗi lần đến hai kỳ nghỉ này sẽ có một cô gái xinh đẹp mở cửa bán hàng.

Nghe nói cô gái xinh đẹp này là con gái cưng của ông chủ Hoàng, cô ấy tên Hoàng Linh Vi, là sinh viên đại học.

Ngày thứ hai sau khi về nhà nghỉ hè, Hoàng Linh Vi mỗi ngày đều kiên trì mở cửa buôn bán.

Lúc này Hoàng Linh Vi đang ngồi ở quầy thu ngân cày phim trên điện thoại, trên màn hình bỗng xuất hiện thông báo từ wechat. Cô mở ra xem thì thấy có người tên Giang Phong gửi lời mời kết bạn.

Trước đây cô luôn từ chối kết bạn với người lạ trên wechat, nhưng lần này Hoàng Linh Vi lại có chút do dự khi đọc lời nhắn từ đối phương, cuối cùng cô vẫn chọn đồng ý kết bạn.

Xin chào chị gái năm mươi ký!

Đây là lời nhắn đối phương thêm vào khi gửi lời mời kết bạn, thực sự rất khó hiểu.

Sau khi đồng ý kết bạn, đối phương đã nhanh chóng gửi tin nhắn chào hỏi.

Giang Phong: “Xin chào chị gái, rất vui được gặp chị!”

Bó cỏ đuôi chó kia: “Xin chào, cho hỏi cậu là ai vậy? Ai nói cho cậu biết số wechat của tôi thế? Sao cậu lại biết cân nặng của tôi?

Giang Phong: “Tên wechat là tên thật của tôi đấy, còn số wechat với cân nặng của chị gái, tôi có thể nói là do tôi đoán bừa được không?”

Bó cỏ đuôi chó kia: “Tôi không tin đâu, cái này có thể đoán được sao?”

Giang Phong: “Chị gái, nhìn tên wechat của chị, có phải chị rất thích nhân vật Tào Kim Hà không?”

Bó cỏ đuôi chó kia: “Ấy, cái này cậu cũng đoán ra sao?”

Giang Phong: “Cái này có gì khó đoán, tôi cũng là fan của bộ “Cuộc Sống Quái Dị Của Trần Nhị Cẩu”. Tôi vừa nhìn tên wechat của chị liền liên tưởng ngay tới nữ thần Tào Kim Hà, đó là người vợ hoàn mỹ nhất trong lòng biết bao fan. Lúc đầu khi mới xem xong chương cuối, nước mắt chảy ròng ròng luôn.”

Bó cỏ đuôi chó kia: “Đúng đó, đều trách Phong Hoả quá nhẫn tâm, sao ông ấy nỡ lòng để người phụ nữ hoàn mỹ như vậy c.h.ế.t chứ? Lúc đọc câu “Nhị Cẩu, kiếp này em nợ anh quá nhiều, kiếp sau em lại làm cỏ đuôi chó của anh nhé.” ở cuối chương, tôi suýt chút nữa khóc đến ngất luôn.”

Giang Phong: “Nhân vật nữ dưới ngòi bút của Phong Hoả đều có nét đặc sắc riêng, rất nhiều nhân vật được viết rất xuất sắc, nhưng đối với tôi nữ thần Tào Kim Hà được khắc hoạ tốt nhất trong các nhân vật. Nhiều năm trôi qua, những nhân vật nữ trong những quyển sách khác của ông ấy đã dần phai nhoà, duy chỉ có Tào Kim Hà như được khắc ghi trong tâm trí, không cách nào quên được.”

Bó cỏ đuôi chó kia: “Tôi cũng rất thích Tào Kim Hà, không thể không nói chất văn của Phong Hoả thật sự mãnh liệt, nó cho tôi cảm giác giống như lúc Kim Đại Sư cho nhân vật A Châu trong bộ “Thiên Long Bát Bộ” c.h.ế.t vậy. Thật sự quá nhẫn tâm mà!”

Cố Diệp Phi

Giang Phong: “Đúng là tư tưởng lớn gặp nhau mà, mỗi lần nghĩ đến “ước hẹn cùng nhau ở ẩn sống đến già nay đã hoá hư không” tim tôi như thắt lại. Lúc đầu khi xem cảnh Kiều bang chủ tự tay đánh c.h.ế.t A Châu, một người đàn ông như tôi cũng phải khóc bù lu bù loa.”

Hai người nói từ cái c.h.ế.t của Tào Kim Hà trong “Cuộc Sống Quái Dị Của Trần Nhị Cẩu” nói đến cái c.h.ế.t của A Châu trong “Thiên Long Bát Bộ” lại nói đến cái c.h.ế.t của Kiều bang chủ. Sau đó lại thuận nước bàn luận về tinh thần hiệp nghĩa.

Bàn về Kiều bang chủ với ngạo khí anh hùng không ai sánh bằng, bàn về tinh thần vì nước vì dân của Quách Tĩnh, bàn về Dương Quá cô độc, ngạo mạn, phóng khoáng nhưng cũng rất nặng tình, bàn về Trương Vô Kỵ không có chủ kiến trên phương diện tình cảm nhưng lại rất khiêm tốn, chất phác và nhân hậu…

Giống như câu thơ kinh điển mà u Dương Tu viết: “Gặp được tri kỷ ngàn ly ít, người không hợp ý nửa ly nhiều.”

Hai người cùng có chủ đề nói, thế là hào hứng nói hết hai tiếng đồng hồ mới chịu dừng lại. Lý do ngừng nói là vì mẹ Hoàng Linh Vi gọi điện kêu cô đóng cửa về nhà ăn cơm.

Bên cạnh một tiểu khu nào đó ở vùng quan nội* (* phần phía tây Sơn Hải Quan, Trung Quốc).

Giang Phong ngồi trong xe ngẫm nhớ lại nội dung cuộc trò chuyện với Hoàng Linh Vi.

“Ừm, trước mắt khởi đầu như thế này rất tốt, phải tiếp tục giữ vững phương châm chiến lược hiện tại, phải chọn chủ đề cô ấy thích để nói. Mình tin rằng không bao lâu nữa sẽ trở thành bạn thân có thể nói mọi thứ trên đời với cô ấy.” Giang Phong rất hài lòng, hắn tắt wechat, sau đó tìm số của Đường An Quân – một người bạn đại học trong danh bạ rồi bấm gọi.

Bốn năm đại học, bạn bè thân thiết với Giang Phong không được mấy người, Đường An Quân là một trong số đó.

Hôm nay đến địa bàn của Đường An Quân, nếu không gọi cô ấy thì thật không phải phép.

Điện thoại vừa kết nối, bên kia liền truyền tới tiếng cười lanh lảnh của Đường An Quân: “Yo, ông mai Giang, hôm nay mặt trời mọc hướng tây sao, thế mà biết gọi điện cho bạn học cũ là tôi rồi à?”

Giang Phong đùa nói: “Đường đại mỹ nữ, nay ta đã đến Thâm Quyến, ngươi còn không mau đến đón ta?”

Đường An Quân vừa ngạc nhiên vừa vui mừng hỏi: “Thật sao? Không phải mấy ngày nay ông đều bận làm mai ở quê nhà sao? Sao tự nhiên lại đến Thâm Quyến thế?”

Giang Phong nói: “Không phải tôi đã nói với cậu là tôi có một người cô ở Thâm Quyến sao? Lần này tôi đến Thâm Quyến là do đưa cô về đấy. Được rồi, đừng nói nhiều nữa, nhanh gửi định vị qua cho tôi đi.”

Đường An Quân nói: “Bây giờ ông kiếm được nhiều tiền rồi, vốn định tìm cơ hội ăn ké của ông một bữa, thế mà giờ ông lại chủ động tìm đến, vậy tôi không khách sáo nữa đâu, tôi lập tức gửi định vị cho ông.”

“Không phải chứ, Đường đại mỹ nữ, đây là địa bàn của cậu, một tiểu phú bà như cậu mà còn muốn tôi đãi sao?”

“Hehe, một tháng lương của tôi có mấy chục ngàn tệ thôi, ông tuỳ tiện làm mai vài mối liền kiếm được tiền bằng ba tháng lương của tôi, ông không đãi thì ai đãi đây?”

“Aizzz, được rồi, tôi đãi cậu vậy, nhưng tôi cũng không dư dả lắm đâu, cậu ra tay nhẹ nhẹ chút.”

“…”

Hai người cười nói mấy câu, sau đó nói câu lát nữa gặp rồi cúp máy.

Giang Phong mở wechat, chưa đến vài giây Đường An Quân đã gửi định vị đến.

Giang Phong gửi icon Ok, sau đó mở hướng dẫn định vị rồi nhanh chóng lái xe đến điểm hẹn.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 64: Chuẩn Bị Cho Hắn Một Hồng Bao Lớn



Chỗ Giang Phong và Đường An Quân gặp mặt là một nhà hàng Quảng Đông không quá đắt.

Từ lúc tốt nghiệp đại học tới giờ vẫn chưa tới hai tháng mà khí chất của Đường An Quân lại có thay đổi rất lớn, chủ yếu là thể hiện qua phương diện ăn mặc.

Lúc ở trường học, số lần Đường An Quân trang điểm có thể nói là đếm được trên đầu ngón tay, kiểu tóc chủ yếu là các kiểu buộc đuôi ngựa, quần áo thì hoặc là váy liền, hoặc là đồ thể dục, hoặc là quần jean, váy bò phối với các kiểu dạng áo thun.

Mà bây giờ, Đường An Quân không chỉ trang điểm nhạt, kiểu tóc cũng là kiểu tóc xoăn rẽ ngôi mà Giang Phong chưa từng thấy qua, quần áo chính là một bộ váy công sở, man giày cao gót, còn có cả tất đen mà vô số trạch nam yêu thích.

Cả người nhìn thành thục xinh đẹp, khiến Giang Phong không nhịn được nhìn nàng chằm chằm một hồi.

Đường An Quân trong mắt giấu ý cười, nói: “Thế nào, mới một tháng không gặp đã không nhận ra nhau rồi?”

Giang Phong nhịn không được tán dương: “Đường đại mỹ nữ, cậu cũng thay đổi quá nhiều rồi, càng ngày càng trở nên xinh đẹp, nếu như chỉ nhìn bóng lưng của cậu, thì tôi cũng không nhận ra đâu!”

Đường An Quân mừng thầm trong lòng, cười nói: “Nào có khoa trương như cậu nói, dù sao thì cũng tiến vào môi trường làm việc, phương diện trang điểm nhất định phải thành thục một chút, không thể tùy ý như ở trong trường học được.”

“Cách ăn mặc này thật sự rất xinh đẹp, chắc là cậu vừa vào công ty đã khiến không ít đồng nghiệp nam mê đảo rồi đi?”

“Cũng không có đâu, công ty bọn mình cấm yêu đương trong văn phòng.”

“...”

“Được rồi, chúng ta đi vào trước đi, đứng bên ngoài bị người qua đường nhìn ngó không được thoải mái lắm.”

“Ai bảo cậu lớn lên xinh đẹp như vậy chứ, nếu như dung mạo bình thường một chút, người ta cũng chẳng thèm để ý đâu!”

Vừa nói chuyện, hai người vừa đi vào trong nhà hàng Quảng Đông.

Tuy nói giá cả ở nhà hàng Quảng Đông này không quá đắt, nhưng vẫn có phòng riêng, hai người thuê một phòng riêng nhỏ, lại gọi ba món ăn một món canh, sau đó lại tiếp tục trò chuyện.

Đường An Quân mở lời trước, nói: “Giang đại bà mối, tôi thật sự rất hiếu kỳ về trải nghiệm làm bà mối tháng rưỡi ở quê của cậu đấy, cậu kể chi tiết một chút đi xem nào!”

Giang Phong không khỏi cười nói: “Mai mối lại không phải nghề nghiệp thần bí gì, có cái gì đáng tò mò đâu chứ!”

Đường An Quân nói: “Nghề bà mối này quả thật không thần bí gì, nhưng từ sau khi cậu làm bà mối, tôi có cảm giác bà mối như của cậu này khác biệt rất lớn so với bà mối trong nhận thức của tôi, cho nên rất có hứng thú với chuyện này!”

Giang Phong khiêm tốn nói: “Có cái gì khác biệt đâu, không phải đều là đáp cầu dắt mối, tác hợp cho người ta như nhau à!”

Đường An Quân lườm hắn một cái, nói: “Cậu đừng có bắt nạt tôi không hiểu chuyện, trên đời này ngoại trừ quái vật như cậu ra, có bà mối nào vừa vào việc chưa tới một tháng đã có thể kiếm được số tiền hơn cả một năm tiền công của tôi không?”

Giang Phong cười hắc hắc nói: “Đây là vận khí tôi tốt, vừa lúc gặp được một vị khách ra tay tương đối hào phóng.”

Đường An Quân nhếch miệng nói: “Được rồi, cậu không cần phải khiêm tốn, mau kể lại cho tôi trải nghiệm khoảng thời gian này của cậu đi, thỏa mãn thật tốt lòng hiếu kỳ của tôi.”

Giang Phong thấy thế cười nói: “Được, cậu đã muốn nghe, vậy để tôi kể một chút đi!”

Tiếp đó, Giang Phong liền kể lại những chuyện đã trải qua trong khoảng thời gian vừa rồi cho Đường An Quân, đương nhiên là không nhắc tới năng lực thần kỳ kia, lúc phục vụ mang món ăn lên thì ngừng một chút, lúc phục vụ rời đi rồi thì lại tiếp tục kể.

Vừa kể, Giang Phong vừa chỉnh sửa những lỗ hổng trong lời nói, khiến cho lời hắn nói ra rất có tính logic.

Vốn câu chuyện có thể kể xong trong khoảng thời gian ngắn, nhưng vì Đường An Quân cứ liên tục đặt câu hỏi, phải tới khoảng một tiếng mới kể xong trải nghiệm làm mai mối của hắn ở quê trong đoạn thời gian vừa rồi.

“Được rồi, trải nghiệm làm mai mối tôi đã kể xong, giờ cậu kể cho tôi về trải nghiệm công tác bây giờ của cậu đi!”

Đường An Quân vẫn chưa nghe thỏa mãn, nói: “Vẫn là trải nghiệm làm mai mối của cậu đặc sắc hơn, không nghĩ tới làm mai mối lại vui như vậy, hơn nữa, mấy thứ chú trọng trong việc xem mắt cũng rất thú vị. Còn trải nghiệm công việc của tôi thì lại buồn tẻ vô vị, đi từ 9 giờ sáng tới 5 giờ chiều về, không có gì đáng nói.”

Giang Phong cười nói: “Không giống, mặc dù mọi người làm công việc văn phòng có thể là hơi nhàm chán, nhưng áp lực hẳn là không quá lớn, không giống như nghề bà mối bọn tôi, vì ảnh hưởng của những bà mối không có đạo đức nghề nghiệp kia mà thanh danh của cả đám đều thành bại hoại. Bây giờ rất nhiều người vừa nhắc tới bà mối liền nghĩ ngay tới lừa đảo, đây cũng là một trong những lí do tôi chọn trở về quê làm bà mối.”

“Này cũng thật là, thanh danh bà mối bây giờ quả thật cũng không tốt lắm.”

Cố Diệp Phi

“Cuối cùng sẽ có một ngày tôi xoay chuyển được ấn tượng không tốt của mọi người về bà mối, dốc hết toàn lực đề cao địa vị ngành nghề bà mối.”

“Có chí khí, tôi bây giờ đối với nghề làm mai mối cũng rất có hứng thú, nếu như có ngày cậu mở công ty mai mối, nhớ nói với tôi, tôi từ chức đi làm nhân viên cho cậu.”

“Ha ha, được, nếu thật sự có một ngày như thế, tôi nhất định sẽ giữ cho cậu một chỗ ngồi!”

Lúc này, hai người đã ăn uống no đủ, trò chuyện cũng đã thỏa mãn rồi.

Mặc dù trước khi gặp mặt cả hai đều nói muốn đối phương mời khách, nhưng tới lúc thật sự tính tiền thì cả hai lại cướp thanh toán.

Có điều Đường An Quân dù sao cũng là con gái, trong chuyện tranh thanh toán này, tự nhiên là không tranh được với đàn ông con trai, cho nên cuối cùng vẫn là Giang Phong mời khách.

Ra khỏi nhà hàng Quảng Đông, hai người đi tản bộ xung quanh tiêu cơm một chút, mãi cho tới khoảng chín giờ đêm, Giang Phong mới lái xe đưa Đường An Quân trở về.

...

Cùng lúc đó.

Tại tỉnh Quế (Quảng Tây).

Hồ Văn Hoa nói với Ngô Vũ Đình: “Ngày mai anh chuẩn bị trở về một chuyến, trả lại phòng ở bên kia, sau đó tới bên này thuê một phòng khác, như vậy có thể gặp mặt với em mỗi ngày, thậm chí là cùng nhau gõ chữ!”

Nghe nói như vậy, trong lòng Ngô Vũ Đình vô cùng ngọt ngào, nói: “Vậy ngày mai em sẽ ra ngoài giúp anh tìm phòng ở, chờ tới lúc anh chuyển tới thì em sẽ cho dừng quyển sách kia, sau đó tới trợ thủ cho anh.”

Hồ Văn Hoa vội vàng nói: “Như vậy sao được, sáng tác là giấc mộng từ xưa tới nay của em, cũng vì thế mà em đã kiên trì cả mười năm, ngàn vạn lần không thể vì anh mà từ bỏ, nếu không trong lòng anh sẽ cảm thấy khó chịu.”

Ngô Vũ Đình lắc đầu, nói: “Em làm như vậy cũng không hoàn toàn là vì anh, thật ra từ mấy năm trước em đã sớm phát hiện ra mình không có thiên phú trong việc sáng tác rồi, chỉ là chiến đấu trong ngành này nhiều năm như vậy rồi, lập tức từ bỏ thì có chút không cam tâm, cho nên mới kiên trì tới tận bây giờ.

Bây giờ cũng là lúc nên buông xuống rồi, chờ anh đến em sẽ giúp anh nấu cơm, giặt quần áo, quét dọn vệ sinh, còn có thể giúp anh kiểm tra bản thảo xem có lỗi chính tả gì không.”

Hồ Văn Hoa cầm tay Ngô Vũ Đình, cảm động nói: “Đời này có thể gặp được em thật sự là vận may của anh, anh thật sự muốn cảm tạ vị độc giả kia thật tốt, nếu như không có người ta hỗ trợ, sao anh có thể có cơ hội quen biết em được đây?”

Ngô Vũ Đình đỏ bừng mặt, nói: “Em cũng muốn cảm tạ hắn, không có hắn, em cũng không thể gặp được người tốt như anh!”

Hồ Văn Hoa nói: “Hắn mặc dù là độc giả của anh, nhưng nghề nghiệp của hắn cũng là bà mối, chờ khi chúng ta đăng ký kết hôn rồi, liền chuẩn bị cho hắn một hồng bao lớn đi!”

Ngô Vũ Đình gật đầu nói: “Được, đây là chuyện nên làm.”
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 65: Tới Lui Vội Vàng



Nhà cô Giang Phong.

Ba người Giang Xuân Liên, Thôi Viễn, Giang Phong ngồi xuống trước bàn cơm.

Chồng cô, Thôi Chí Cường, không ở đây, theo như cô nói là đi chơi mạt chược rồi.

Giang Phong nhìn một bàn đầy thức ăn, không nhịn được nói: “Cô à, chỗ thức ăn này thật sự là quá nhiều rồi, ba người chúng ta ngay cả một phần mười cũng không ăn hết được, quá lãng phí!”

Đây là ngày thứ ba Giang Phong tới thành phố Thâm Quyến, trước lúc trở về hắn tới nhà cô ăn một bữa cơm, xem như tạm biệt!

Giang Xuân Liên nói: “Không nhiều, ăn không hết có thể để tủ lạnh, cháu hiếm hoi lắm mới tới được một lần, nhưng lại rời đi vội vã, muốn mời cháu ăn một bữa cơm cũng khó, hôm nay dù thế nào cũng phải ăn nhiều một chút.”

Giang Phong cười nói: “Vậy hôm nay cháu sẽ ăn đến căng bụng thì thôi.”

Giang Xuân Liên nhẹ gật đầu, sau đó nhìn về phía con trai vẻ mặt tiều tụy, cau mày hỏi: “Tiểu Viễn, hai ngày nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Sắc mặt của con sao lại kém như thế? Có phải con và Liễu Diễm cãi nhau hay không?”

Thôi Viễn nghe tới tên Liễu Diễm, trong lòng khẽ run một cái, lập tức lắc đầu phủ nhận: “Mẹ, con không sao, mẹ không cần hỏi đâu, cứ để con yên tĩnh vài ngày là sẽ khỏe!”

Giang Xuân liên nghe xong thì không khỏi thở dài, nói: “Được rồi, chuyện của tụi trẻ bọn con, mẹ sẽ không xen vào!”

Cô bây giờ đã thấy rõ, hẳn là từ lúc còn ở nhà mẹ đẻ cô, con trai và Liễu Diễm đã có vấn đề gì đó rồi, bằng không Liễu Diễm sẽ không vội vàng muốn rời đi như vậy, chẳng qua lúc đó hai đứa giấu giếm tốt, cô không nhìn ra mà thôi.

Đối với chuyện này, Giang Phong đương nhiên là rõ ràng trong lòng, lần này hắn tới nhà cô ăn cơm, một bên là muốn nói lời chào với cô, một bên cũng là muốn khuyên nhủ người anh họ số khổ này.

Cố Diệp Phi

Có điều ở trước mặt cô, có rất nhiều lời không tiện nói, đợi một lát nữa lại tìm cơ hội ở riêng tâm sự sau đi!

Bởi vì cũng không uống rượu, cho nên bữa cơm này ăn chưa tới nửa tiếng đã kết thúc!

Lúc cô đang vội vàng thu dọn bát đĩa rửa chén lau bàn, Giang Phong vừa đi lên lầu vừa nói: “Anh họ, em có chút ngứa tay, đi lên cùng em đánh hai ván bi-a đi!”

Nhà cô là tự xây, có tất cả năm tầng, tầng 1 là mặt tiền, tầng 2 tầng 3 đều cho thuê, còn lại tầng 4 tầng 5 thì giữa lại dùng riêng.

Trong đó, một nhà cô là ở trên tầng bốn, tầng 5 ngoại trừ hai phòng cho khách, còn có một phòng ở giữa dùng làm phòng bi-a và phòng tập gym, đều là do Thôi Viễn làm.

Thôi Viễn có chút gượng ép cười nói: “Được, vậy sẽ cho em thấy kỹ năng của anh, anh họ em đánh bi-a cũng không tệ lắm!”

Lên lầu, sắp xong bàn bi-a, hai anh em liền vào trận đấu.

Đánh được mấy lần, Giang Phong liền dẫn đầu gợi chuyện, nói: “Anh họ, giờ tâm tình anh không được tốt, có một số chuyện em không nên nói với anh, nhưng em lại cảm thấy mấy thứ như tình cảm này, đau dài không bằng đau ngắn, cho nên em cảm thấy trước khi đi vẫn nên nói rõ ràng với anh thì tốt hơn.”

Bộp một tiếng, Thôi Viễn đánh quả bóng số 7 vào lỗ, sau đó thu lại gậy nhìn về phía Giang Phong, nói: “Tiểu Phong, có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi!”

Giang Phong lựa lời nói: “Thật ra ngay từ lúc anh họ mang theo chị Diễm tới nhà em, em đã từ tướng mạo nhìn ra hai người không phù hợp ở chung một chỗ rồi. Cách nói này có lẽ có chỗ huyền ảo, nhưng em đã từng gặp được vài kỳ ngộ, quả thật có chút khả năng trong việc xem tướng, nhất là việc liên quan tới hôn nhân, về cơ bản đều có thể nhìn rất chuẩn.

Cho nên, bất kể tình huống giữa anh họ và chị Diễm bây giờ như thế nào, nếu như anh tin tưởng lời nói của em, thì nên hoàn toàn đoạn tuyệt đi, việc này đối với cả hai bên đều tốt!”

Thôi Viễn nghe vậy thì giật nảy cả mình, không nghĩ tới người em họ này của hắn vậy mà lại có bản lĩnh như thế.

Nếu như trước đó nghe Giang Phong nói vậy, Thôi Viễn chắc chắn sẽ không dễ dàng tin tưởng loại lời này, dù sao cũng là người lớn lên dưới chủ nghĩa cộng sản, với mấy thứ đồ lải nhải này căn bản là không thể tin tưởng được.

Nhưng bây giờ Thôi Viễn vừa mới trải qua chuyện cẩu huyết tình yêu biến thành tình thân này, lại biết rõ người em họ này hơn một tháng qua làm trong nghề bà mối có thể nói là ăn sung mặc sướng, cộng thêm mối quan hệ ruột thịt giữa hai anh em, trong lòng kể cả không tin hoàn toàn lời Giang Phong nói, thì cũng là nửa tin nửa ngờ.

Thôi Viễn nhắm chuẩn quá bóng số 5 đánh một cây, sau đó mới lên tiếng: “Anh với Liễu Diễm đã hoàn toàn cắt đứt rồi, hai người là không thể nào ở chung một chỗ!”

Giang Phong đương nhiên biết rõ hai người này đã hoàn toàn cắt đứt, nhưng vẫn cố ý nói thêm một chút, chủ yếu là để gợi ra lời phía sau: “Nếu như đã cắt đứt, vậy anh họ cũng nhìn thoáng lên một chút, hai ngày em ở đây đã tìm được cho anh một cô gái cực kỳ phù hợp, phương thức liên lạc em cũng đều đã chuẩn bị xong rồi, nếu như anh có ý muốn thì có thể trò chuyện với cô ấy, nhất định có thể đem đến cho anh bất ngờ.”

Vẻ mặt Thôi Viễn tràn đầy kinh ngạc nhìn người em họ này, mặc em họ đến thành phố Thâm Quyến đã ba ngày, nhưng hôm nay hắn mới gặp em họ, kết quả cha mẹ hắn còn chưa biết tình huống giữa hắn và Liễu Diễm, mà người em họ này ngay cả đối tượng mới cũng tìm xong cho hắn rồi?

Xem ra vị biểu đệ này thật sự không đơn giản!

Có lẽ là đúng thật như Giang Phong nói, hắn có khả năng bất phàm trong việc xem tướng, nhất là ở khía cạnh hôn nhân này, quả thực là thần kỳ!

Nghĩ tới đây, Thôi Viễn bỗng nhiên có chút để ý tới đối tượng mà em họ mình giới thiệu, hỏi: “Tiểu Phong, em nói rõ về cô gái này cho anh một chút đi.”

Bộp một tiếng, Giang Phong đánh quả cầu số 14 vào lỗ, sau đó thu gậy lại, cười nói: “Cô ấy tên là Phùng Lệ Lệ, năm nay 23 tuổi, chiều cao 161cm, là một cô gái xinh đẹp tỉnh Tứ Xuyên, hiện tại đang làm việc ở thành phố Thâm Quyến này.”

Nói tới đây, Giang Phong lại nhắm vào quả bóng số 9, bổ sung: “Bây giờ người theo đuổi chị ấy có không ít, nếu như anh họ có ý, vậy phải tranh thủ thời gian nhanh chóng ra tay mới được.”

Nói xong, hắn đẩy gậy, đánh quả bóng số 9 vào lỗ.

Hắn không tự mình ra mặt thay anh họ tác hợp, một bên là vì muốn nhanh chóng trở về nhà, hắn không có nhiều thời gian chạy nhảy ở thành phố Thâm Quyến như vậy.

Một bên khác là vì giá trị xứng đôi hôn nhân của Phùng Lệ Lệ và anh họ Thôi Viễn kia cao tới 80/83 điểm, bất kể là giá trị cao nhất 83 hay giá trị hiện tại 80 thì đều không thấp hơn 80 điểm.

Điểm số cao như vậy, hắn chỉ cần cung cấp phương thức liên lạc, hai người liền có thể tự nhiên tiến tới với nhau.

Về Liễu Diễm bên kia, Giang Phong cũng làm như vậy, giới thiệu cho cô một đối tượng có giá trị xứng đôi hôn nhân cao tới 79/83, ngoại trừ cung cấp tư liệu cơ bản và phương thức liên lạc ra, những thứ khác hắn cũng không quản.

Dù sao Giang Phong cũng chỉ mang nghĩa vụ hỗ trợ, lại không thu hồng bao.

Thôi Viễn nghe vậy, tâm có chút động, nói: “Được, vậy em cho anh phương thức liên lạc của cô ấy, sau đó anh sẽ liên hệ với cô ấy sau!”

Giang Phong ừ một tiếng, đưa số điện thoại đã chuẩn bị từ sớm cho Thôi Viễn, nói: “Đây là wechat và số điện thoại của cô ấy!”

Thôi Viễn nhẹ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 66: Tới Lui Vội Vàng (2)



Chính sự giải quyết xong rồi, hai anh em lại tiếp tục đánh xong hai ván bi-a, sau đó Giang Phong liền xuống tầng chào tạm biệt với cô mình.

Đến thành phố Thâm Quyến nhiều năm như vậy, khó khăn lắm người nhà mẹ đẻ mình mới tới chơi một lần, Giang Xuân Liên tự nhiên không nỡ để cháu trai nhà mẹ đẻ này trở về nhanh như vậy, liền giữ lại lần nữa, nói: “Tiểu Phong, cháu thật sự muốn trở về sớm như vậy sao? Nếu không, hay là ở lại chỗ cô thêm một đêm nữa, ngày mai rồi trở về, thế nào?”

Cố Diệp Phi

Giang Phong lắc đầu cười nói: “Cô à, hôm qua ở dưới quê có người đã gọi điện cho cháu, hẳn là có ý tới nhà mời môi, cháu phải chạy về sớm chút để mở rộng nghiệp vụ, kiếm nhiều tiền một chút còn sửa sang lại nhà cửa.”

Nghe nói như vậy, Giang Xuân Liên chỉ có thể thở dài: “Được rồi, vậy cháu đi đường lái xe cẩn thận, mệt mỏi thì vào trạm dừng nghỉ ngơi.”

Nói xong, mặc kệ Giang Phong ngăn cản, Giang Xuân Liên đem hải sản khô, hoa quả, rượu, thuốc lá, trà đã chuẩn bị từ sớm nhét vào trong xe Giang Phong, lại lần nữa căn dặn hắn lái xe cẩn thận, sau đó mới lưu luyến để Giang Phong rời đi.

Bởi vì nước ta tỉ lệ nam nữ không cân đối, dẫn tới mấy năm gần đây, số lượng người độc thân càng ngày càng nhiều (chỉ nói đàn ông, không bao gồm phụ nữ), số lượng người độc thân ở Quế tỉnh (Quảng Tây) đứng thứ sáu cả nước, cũng coi như một tỉnh lớn ế có tiếng rồi.

Mà ở Quế tỉnh (Quảng Tây), trong số mười bốn thành phố cấp địa khu (Là một đơn vị hành chính cấp địa khu ở TQ, đây là cấp hành chính thứ hai trong thứ bậc các cấp hành chính, dưới cấp tỉnh nhưng trên cấp huyện, ở Việt Nam không có cấp tương đương với cấp địa khu), thành phố Úc Lâm có số lượng người độc thân lực áp quần hùng, dùng thực lực tuyệt đối đoạt hạng nhất.

Huyện Bách Lương là huyện đứng thứ ba về số dân trong cả nước, cũng là khu vực bị ảnh hưởng mới tư tưởng trọng nam khinh nữ nặng nhất, trong số 7 huyện của thành phố Úc Lâm, đương nhiên là huyện tập trung nhiều người độc thân nhất.

Thậm chí, không hề nói khoa trương, riêng về số lượng người chưa có vợ, chỉ lấy ở huyện Bách Lương thôi cũng đủ để đi khiêu chiến mười ba thành phố địa cấp còn lại ở Quế tỉnh.

Bởi vậy, có thể tưởng tượng được số lượng đàn ông độc thân của huyện Bách Lương kh*ng b* tới mức nào đi!

Mà trong số hai mươi tám thị trấn trong huyện Bách Lương, số người độc thân ở trấn Thanh Hà mặc dù không xếp thứ nhất, nhưng chắc chắn cũng nằm trong top đầu.

Đây chính là một phần lý do vì sao tiền bà mối ở trấn Thanh Hà động một chút là trên vạn tệ, cao hơn rất nhiều nơi khác ở Quế tỉnh (Quảng Tây), số người độc thân trong trấn thật sự là rất nhiều.

Ở thôn Long Sơn, trấn Thanh Hà, chỉ tính đàn ông chưa vợ trên ba mươi tuổi đã khoảng hơn mấy chục người, mà trong số mấy chục người không gia đình này, điều kiện kém nhất phải kể tới hai anh em Giang Văn Đông và Giang Văn Tây.

Hai anh em này một người 40, một người 38 tuổi, cũng đã chuẩn bị làm quả công cả đời rồi, anh trai Giang Văn Đông thường xuyên tự giễu trước mặt bạn bè rằng chờ qua 60 tuổi sẽ tổ chức một buổi tiệc rượu ăn mừng một đời quả công.

Mặc dù đây chẳng qua cũng chỉ là lời nói đùa, nhưng từ trong lời nói này cũng có thể nghe ra nỗi tuyệt vọng và bất đắc dĩ của Giang Văn Đông đối với chuyện hôn nhân.

Không có cách nào, thật sự là điều kiện của hai anh em quá kém, kém tới mức ngay cả dũng khí tìm bà mối cũng không có.

Hồi hai anh em Giang Văn Đông còn nhỏ, mẹ bị bệnh nặng, không bao lâu sau thì mất.

Sau khi hai người thành niên, bà nội của hai người cũng bị bệnh qua đời.

Họa vô đơn chí là, không bao lâu sau, ông nội và cha của hai người lại lần lượt trúng gió, mặc dù không chết, nhưng đều bị bại liệt.

Mặc dù hai anh em còn có một người chú nhỏ và hai người cô, nhưng hai người cô kia là con gái đã gả ra ngoài, chẳng khác nào bát nước đã đổ đi, dựa theo phong tục tập quán ở huyện Bách Lương bên này, trừ khi không có con trai, nếu không chuyện phụng dưỡng cha mẹ là chuyện của con trai và con dâu (bao gồm cả chăm sóc cha mẹ bị bại liệt), phần lớn con gái đều không trông cậy được.

Đây cũng là một biểu hiện của tư tưởng trọng nam khinh nữ ở huyện Bách Lương.

Bởi vậy, trách nhiệm chăm sóc ông nội bị bại liệt chính là của một nhà người chú nhỏ và hai anh em, còn về người cha bị bại liệt thì lại hoàn toàn là trách nhiệm của hai anh em.

Đương nhiên, trách nhiệm là trách nhiệm, cụ thể thực hiện thế nào có thể thương lượng.

Cuối cùng, sau khi thương lượng xong, hai anh em đồng ý chăm sóc ông nội bị bại liệt, không để riêng một nhà chú nhỏ phải nhọc lòng, mà chú nhỏ ngoại trừ cung cấp đầy đủ tiền sinh hoạt mỗi tháng ra, còn hứa hẹn tới lúc hai anh em học xong xây nhà cưới vợ còn sẽ giúp đỡ một khoản tiền.

Thế là, từ đó về sau, hai anh em liền thay phiên ở quê trông nom chăm sóc ông nội và cha bị bại liệt, người còn lại thì xuất ngoại làm công kiếm tiền, mấy năm trước, dưới sự giúp đỡ của chú nhỏ, cuối cùng cũng sửa sang mới lại nhà cửa ở quê,

Mặc dù chỉ xây có hai tầng, mỗi tầng chỉ có hai phòng ngủ một phòng khách, đồ nội thất cũng chỉ là loại bình thường, nhưng hai anh em tốt xấu gì cũng có nhà mới để ở.

Mà cứ một năm rồi lại một năm trôi qua, tuổi hai anh em cũng không ngừng tăng lên, bây giờ, anh cả Giang Văn Đông cũng đã qua điểm mốc 40 tuổi nhưng vẫn chưa cưới vợ, thậm chí còn chưa từng đề cập tới chuyện này với người ngoài bao giờ.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 67: Nâng Lên Lá Cờ Độc Thân



Này cũng không phải là vì hai người không muốn cưới, mà là hai anh em đều tự mình hiểu lấy mình, biết rõ gia đình bọn hắn như vậy, muốn cưới vợ quả thực là khó hơn lên trời.

Còn về việc mời bà mối, bất kể xem mắt có thành công hay không thì cũng phải tiêu xài một số tiền lớn, hai anh em kiếm tiền đã không dễ dàng, thật sự không nỡ lãng phí số tiền này.

Có điều đây là suy nghĩ trước kia của hai anh em, bây giờ suy nghĩ của hai người đã có chút thay đổi, mà nguyên nhân thay đổi chính là vì người anh em cùng họ Giang Phong đã lên làm bà mối rồi!

Dựa vào hiểu biết của Giang Văn Đông với người anh em cùng họ này trong khoảng thời gian gần đây, Giang Văn Đông phát hiện xác suất mai mối thành công của hắn vậy mà lại đạt tới 100%.

Chỉ cần là người Giang Phong giới thiệu xem mắt, thì không có một đôi nào là bất thành.

Chính vì xác suất thành công hù c.h.ế.t người này, khiến cho Giang Văn Đông vốn đã hoàn toàn tuyệt vọng với chuyện kết hôn, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một tia hi vọng.

Nhưng mà, tìm bà mối đối với Giang Văn Đông mà nói chẳng khác nào đại cô nương lên kiệu hoa lần đầu, vì hoàn cảnh gia đình, hắn tự ti sợ người giễu cợt, cho nên đã do dự rất nhiều ngày rồi vẫn không thể quyết định.

Cuối cùng, mong muốn cưới vợ vẫn chiếm thế thượng phong, Giang Văn Đông quyết định đi mời bà mối.

...

Sau khi Giang Phong trở về từ thành phố Thâm Quyến, hai ngày liên tục đều có khách tìm tới cửa, một vị khách trong đó là người cùng thôn với Lý Hưng Văn, không có gì bất ngờ thì hẳn là vì ảnh hưởng của Lý Hưng Văn cho nên mới quyết định tìm tới cửa.

Trước đó, lúc Giang Phong ở thành phố Thâm Quyến, chính là người đã gọi điện cho hắn nói muốn tới nhà thăm hỏi.

Còn một vi khách hàng khác thật sự nằm ngoài dự đoán của Giang Phong chính là người cùng họ với hắn, hai anh em Giang Văn Đông.

Đối với hai anh em cùng họ Giang Văn Đông và Giang Văn Tây này, trong lòng Giang Phong có chút đồng cảm, dù sao thì cũng đã chăm sóc hai người bị bại liệt mười mấy năm, chuyện này có bao nhiêu gian nan, chỉ sợ rằng chỉ có người đã từng trải qua rồi mới hiểu được.

Trước đó, Giang Phong cũng từng nghĩ tới việc chủ động tới nhà tìm hai anh em để nói chuyện, dùng hết khả năng giúp hai người tìm vợ, ít nhất cũng không tới mức đơn độc cả một đời.

Chỉ là hắn vừa mới vào nghề không lâu, còn chưa có bao nhiêu thành tích, sợ nhỡ đâu tìm tới cửa rồi, hai anh em lại không tin tưởng hắn, vậy sẽ có chút mất mặt!

Bây giờ, Giang Văn Đông lại chủ động tìm tới cửa, Giang Phong đương nhiên cảm thấy vui vẻ.

Giang Văn Đông đưa hồng bao mời môi đã chuẩn bị từ trước cho Giang Phong, sắc mặt có chút lúng túng, nói: “Tiểu Phong, cậu cũng biết tình huống nhà chúng tôi rồi, tôi sợ rằng không thể bỏ ra quá nhiều tiền mời bà mối được...”

Giang Phong vội vàng ngắt lời, nói: “Anh Đông, chúng ta là anh em cùng họ, không cần phải nhắc tới chuyện này!”

Trong lúc nói chuyện, Giang Phong nhận lấy hồng bao Giang Văn Đông đưa tới, sau đó ở ngay trước mặt hắn mở hồng bao ra, phát hiện bên trong có tất cả 6 tờ 100 tệ, cũng coi như toàn bộ tiền vốn của hai anh em rồi!

Giang Phong rút ra một tờ, còn lại năm tờ đưa trả lại Giang Văn Đông, tiếp tục nói: “Anh Đông, em cầm một tấm là đủ, phần còn lại cùng với hoa quả này anh cứ cầm về, đợi khi nào có tin tức gì thì em sẽ lập tức thông báo cho anh!”

Giang Văn Đông cảm kích trong lòng, nói: “Tiểu Phong, anh cũng không nhiều lời khách khí nữa, có điều, mấy thứ trái cây này không đáng giá bao nhiêu, cậu nhất định phải nhận lấy, nếu không thì chính là xem thường anh em bọn anh rồi. Còn nữa, Tiểu Phong sau này nếu có chỗ nào cần tới anh em chúng ta thì cứ gọi, chúng ta sẽ lập tức tới!”

Giang Phong bất đắc dĩ nói: “Được rồi, trái cây kia em sẽ giữ lại, sau đây sẽ lập tức xuất phát đi tìm đối tượng cho anh, thuận lợi thì ngày mai là có thể sắp xếp buổi ra mắt rồi, chậm nhất là ngày kia sẽ sắp xếp cho anh xem mắt!”

“Nhanh như vậy sao?” Giang Phong cười nói:

Cố Diệp Phi

“Tốc độ làm mai mối của em quả thật không phải cái người khác có thể so được, anh cứ chờ tin tức tốt của em đi!”

Giang Văn Đông tươi cười nhẹ gật đầu, trong lòng ngập tràn mong đợi đến mức tràn ra cả bên ngoài, nhưng đồng thời vẫn thấp thỏm lo lắng, không biết cô gái xem mắt cùng hắn liệu có ghét bỏ hắn hay không?

Sau khi Giang Văn Đông rời đi, Giang Phong liền lập tức đi tìm kiếm đối tượng xứng đôi với hắn.

Bây giờ, phạm vi tìm kiếm của Giang Phong đã mở rộng tới 30 dặm, cho dù có lấy nhà hắn làm trung tâm, phạm vi tìm kiếm cũng có thể dễ dàng bao trùm toàn trấn rồi!

Sau khi có được kết quả tìm kiếm, Giang Phong không khỏi hơi nhíu mày.

Có một vị là có giá trị xứng đôi với Giang Văn Đông cao nhất, nhưng cũng chỉ có 46/58 mà thôi, ngay cả điểm giá trị xứng đôi hôn nhân tối đa cũng không đạt, chứ đừng nói tới giá trị xứng đôi hiện tại, thật sự là vô cùng thê thảm.

Có điều, kết quả này mặc dù hơi ngoài dự kiến của Giang Phong, nhưng hắn cũng không nản chí, nếu trấn Thanh Hà đã không có đối tượng thích hợp với Giang Văn Đông, vậy thì tới những thị trấn khác tìm kiếm, hắn tin chắc chắn có thể tìm được người xứng đôi với Giang Văn Đông.

Bởi vậy, Giang Phong liền lên tiếng nói với mẹ đang ngồi nhặt rau ở ngay đối diện: “Mẹ, bây giờ con ra ngoài giúp anh Đông tìm đối tượng, cơm tối làm xong mọi người cứ ăn trước đi, không cần chờ con đâu.”

Giang mẫu khoảng thời gian này cũng đã quen với phong cách làm việc sấm rền gió cuốn của con trai nhỏ, liền gật đầu nói: “Biết rồi, mẹ sẽ để cho con chút đồ ăn, khi nào về thì ăn!”

Giang Phong có dự cảm lần tìm kiếm này sẽ không dễ dàng, liền lắc đầu nói: “Mẹ không cần để lại đồ ăn cho con đâu, hôm nay còn chưa biết phải chạy đi bao nhiêu nơi, con ở bên ngoài ăn chút gì đó là được.”

“Cứ để lại chút đồ ăn thì hơn, dù sao cũng có nhiều món như vậy, ba người ăn cũng không hết!”

“Vậy được, mẹ cứ xem thế nào phù hợp thì làm, con đi trước đây!”

“Đi đường lái xe cẩn thận.”

“Vâng ạ!”
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 68: Người Phụ Nữ Không Gả Đi Được



Xã hội ngày nay nam nhiều nữ ít, nhất là trong phạm vi huyện Bách Lương, người ế tám chín phần mười đều là đàn ông, phụ nữ chỉ có không muốn gả, rất ít người muốn gả mà không gả được.

Theo cách nói ở huyện Bách Lương, thời đại này chỉ cần phụ nữ biết ngồi xổm biết đi tiểu, thì không lo không gả đi được.

Nhưng Trâu Tiểu Ngân ở thôn Dung Thụ, trấn Ninh Cổ lại thuộc nhóm cực hiếm này, muốn gả nhưng không gả đi được.

Trâu Tiểu Ngân năm nay 33 tuổi, chiều cao 152cm, n.g.ự.c phát triển không đủ, vẻ ngoài nói là bình thường đã có chút miễn cưỡng, nói thẳng ra là có chút xấu xí, là người thứ hai trong sáu chị em trong nhà.

Bởi vì gia cảnh bần hàn, Trâu Tiểu Ngân lúc còn nhỏ từng bị cha mẹ tống sang nhà khác, năm mười tuổi bị người ta ghét bỏ, lại bị đem trở về.

Chính vì khoảng thời gian này, cộng thêm vẻ ngoài không tranh được với ai, dẫn tới Trâu Tiểu Ngân có tâm lý tự ti rất lớn, bình thường ở trước mặt người ngoài cơ bản đều cúi đầu không nói lời nào, sẽ rất ít khi đối thẳng mặt với người khác.

Trên người có nhiều khuyết điểm như vậy, Trâu Tiểu Ngân bị ghét bỏ thật ra cũng không quá kỳ lạ.

Đương nhiên, Trâu Tiểu Ngân không phải là không có ưu điểm, ví dụ như thiện lương, chịu khó, tiết kiệm, tính tình tốt, đảm đang.

Nhưng mà, trong xã hội xô bồ bây giờ, nhiều khuyết điểm bày ra ngoài sáng như vậy, có người đàn ông nào còn có hứng thú đi tìm hiểu những ưu điểm của cô sao?

Cho nên, mắt thấy tuổi Trâu Tiểu Ngân càng ngày càng cao, cha mẹ cô cũng gấp đến không nhịn được, khổ là không gả được thì sẽ kẹt ở trong tay.

Vì thế, Trâu phụ Trâu mẫu không tiếc dùng tiền mời bà mối đến giúp đỡ, cũng đã từng sắp xếp Trâu Tiểu Ngân đi xem mắt một lần, kết quả là lần xem mắt kia lại cho cô một đả kích cực lớn.

Nhà trai khi đó vì để biểu đạt sự bất mãn của mình, hồng bao cho nhân vật nữ chính là Trâu Tiểu Ngân chỉ có mười đồng tiền, đây quả thực là tạo nên kỷ lục trong lịch sử xem mắt ở huyện Bách Lương.

Mặc dù trong quá trình xem mắt, Trâu Tiểu Ngân tương đối nhạy cảm cũng đã cảm nhận được rõ ràng sự bất mãn của nhà trai, nhưng cô cũng chỉ có chút thất vọng mà thôi, bởi vì lúc trước khi xem mắt thì cô cũng đã chuẩn bị tâm lý ở phương diện này rồi.

Tận tới lúc kết thúc buổi xem mắt, mở ra hồng bao nhà trai đưa cho kia, nhìn thấy trong hồng bao chỉ có mười đồng tiền, Trâu Tiểu Ngân mới bị đả kích lớn, một giây này thật sự là khiến cô choáng váng!

Cái này mẹ nó đâu phải là xem mắt chứ, đây rõ ràng là đang bố thí ăn mày.

Thậm chí, Trâu Tiểu Ngân còn nghĩ rằng người ta sở dĩ cho mười đồng tiền vào hồng bao có lẽ chỉ là vì người ta không còn đồng tiền lẻ nào có mệnh giá nhỏ hơn nữa.

Nếu không, lần đầu tiên xem mắt trong đời cô có lẽ chỉ có thể cầm được hồng bao hai đồng mà thôi.

Chính từ sau lần xem mắt này, Trâu Tiểu Ngân bị đả kích xong hoàn toàn tự bế, từ đó về sau cô không muốn tham gia xem mắt với bất kỳ ai nữa, ai tới thuyết phục cũng vô dụng.

Đảo mắt, Trâu Tiểu Ngân giờ đã 33 tuổi.

Số tuổi này đối với một cô gái nông thôn mà nói có ý nghĩa như thế nào, cô tự nhiên hiểu.

Nhưng cũng có cách nào đâu?

Cũng may Trâu Tiểu Ngân là một người phụ nữ chịu khó, không phải loại phụ nữ hết ăn lại nằm kia, nếu không, cô có thể tiếp tục ở trong căn nhà này hay không cũng là một ẩn số.

Xế chiều hôm nay, lúc Trâu Tiểu Ngân đang cho gà vịt ăn, thấy một con gà trống đặt một con gà mái dưới thân bay nhảy, trong lòng bỗng bị k*ch th*ch, đột nhiên nảy ra một ý nghĩ hoang đường, nếu không thì cứ dứt khoát tìm một tên đần gả đi là được rồi!

Đương nhiên, loại chuyện này cũng chỉ nằm trong suy nghĩ mà thôi, kể cả cô nguyện ý, thì cha mẹ cô cũng không nguyện ý!

Cố Diệp Phi

Ăn xong cơm tối, lại rửa sạch sẽ bát đũa xong, Trâu Tiểu Ngân nhàn rỗi mở điện thoại di động lên đọc tiểu thuyết.

Mấy năm qua, Trâu Tiểu Ngân vẫn luôn dùng tiểu thuyết để giải quyết sự tịch mịch, cô thích nhất là đọc mấy thể loại truyện tổng tài bá đạo, nhìn những tổng giám đốc tập đoàn lớn có tiền có thế, là phú gia thiên kim tướng mạo gia thế đều là hạng nhất, lại đi thích những người phụ nữ dáng người tướng mạo bình thường, gia cảnh không tốt, cô đặt mình trong vai nữ chính, liền không nhịn được mà cực kỳ hưng phấn.

Trong lúc Trâu Tiểu Ngân đang cầm điện thoại nhìn đến mê mẩn, một chiếc xe mới tinh đi tới, dừng trước cổng nhà bọn họ, sau đó, một thanh niên đẹp trai mở cửa xe ra, mang theo một túi hoa quả đi tới.

Người tới không phải ai khác, chính là Giang Phong.

Hắn ở trấn Thanh Hà không tìm thấy đối tượng thích hợp với Giang Văn Đông, liền lái xe tới mấy thị trấn xung quanh để tìm kiếm, kết quả không có gì khác, giá trị xứng đôi đều cực thấp.

Trước kết quả này, Giang Phong sớm đã chuẩn bị tư tưởng, liền quay đầu xe, chạy thẳng về phía huyện thành.

Từ trấn Thanh Hà tới huyện thành Bách Lương khoảng chừng hơn 70 cây số, dọc đường qua năm sáu thị trấn, qua mỗi một thị trấn Giang Phong đều dừng lại tìm kiếm đối tượng xứng đôi cho Giang Văn Đông một lần.

Hai thị trấn phía trước đều không tìm thấy ai thích hợp, tận đến khi đi qua trấn Ninh Cổ, lúc Giang Phong lại tìm kiếm đối tượng xứng đôi một lần nữa, mới tìm được người thích hợp.

【 Danh tính 】 : Trâu Tiểu Ngân

【 Tuổi tác 】 : 33 tuổi

【 Chiều cao 】 : 152cm

【 Cân nặng 】 : 41kg

【 Bối cảnh gia đình 】 :...

【 Sở thích cá nhân 】 :...

【 Kinh nghiệm yêu đương 】 :...

【 Điểm xứng đôi hôn nhân 】 : 65/81

Mặc dù giá trị xứng đôi hiện tại chỉ có 65 điểm, trong số những đối tượng Giang Phong từng tác hợp có thể xem như hơi thấp một chút, nhưng cũng may giá trị xứng đôi cực hạn cao tới 81 điểm, tiềm lực tác hợp là vô cùng lớn.

Thế là Giang Phong trực tiếp dừng xe ở trên trấn mua một túi trái cây lớn, lái xe thẳng tới thôn Dung Thụ ở trấn Ninh Cổ, lúc này mới có một màn vừa rồi.

Bây giờ, Trâu phụ cũng không ở nhà, ông ăn bữa tối xong liền đi ra ngoài tản bộ.

Mà Trâu mẫu thì đang cùng nhà hàng xóm nói chuyện phiếm, khi nhìn thấy trước cửa nhà mình có một chiếc xe nhỏ đỗ lại, liền lập tức quay trở về.

“Chàng trai trẻ, cậu tìm ai vậy?” Trâu mẫu vừa quay về liền hỏi.

Trâu Tiểu Ngân nghe tiếng thì ngẩng đầu lên, mới phát hiện trước mặt cô không biết từ lúc nào đã có một vị soái ca xa lạ đứng đó, không nhịn được giật nảy mình, sau đó lại tự ti cúi đầu.

Giang Phong mỉm cười nhìn về phía Trâu mẫu, hỏi: “Chào bác, xin hỏi nơi này có phải là nhà của Trâu Tiểu Ngân không ạ?”

Trâu Tiểu Ngân vừa cúi đầu xuống lại nghe thấy đối phương nhắc tên mình, nhịn không được ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn đối phương một cái, sau đó lại theo thói quen cúi đầu xuống.

Trâu mẫu kinh ngạc hỏi: “Chàng trai trẻ, cậu là ai, tìm Tiểu Ngân nhà bác có chuyện gì không?”

Giang Phong đưa túi trái cây trong tay cho Trâu mẫu, cười nói: “Hóa ra là bác Trâu, cháu tên là Giang Phong, là một bà mối, lần này mạo muội tới nhà là vì muốn giới thiệu một đối tượng cho Tiểu Ngân nhà bác, không biết mọi người có nguyện ý hay không?”

Trâu mẫu nghe vậy, mắt lập tức sáng lên, hóa ra là bà mối tới cửa!
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 69: Vô Đề



Trấn Ninh Cổ.

Thôn Dung Thụ.

Trâu mẫu nhiệt tình mời Giang Phong ngồi xuống.

Trâu Tiểu Ngân sau khi biết Giang Phong là ông mai, hơn nữa còn vì cô mà đến nên có chút lo lắng. Cô nhớ đến lần đầu tiên xem mắt của mình, trong lòng bỗng cảm thấy sợ hãi.

Giang Phong nhìn thấy phản ứng của Trâu Tiểu Ngân, hắn biết không nên nói vòng vo chuyện xem mắt trước mặt cô ấy bèn nói thẳng: “Thím Trâu, lúc nãy cháu đã nói mục đích mình đến đây rồi, cháu biết một người rất thích hợp với chị Ngân, không biết hai người có hứng thú tìm hiểu một chút không?”

Không đợi Trâu Tiểu Ngân trả lời, Trâu mẫu đã vội nói: “Đương nhiên hứng thú rồi, cậu Giang có thể mau nói tình hình đối phương không?”

Giang Phong gật đầu rồi nói: “Cháu là người trấn Thanh Hà, người cháu muốn giới thiệu cho chị Ngân là anh em đồng tộc của cháu. Anh ấy tên Giang Văn Đông, năm nay bốn mươi tuổi, cao một mét sáu mươi tám, tính tình thật thà, đáng tin cậy. Anh ấy là đứa con có hiếu nức tiếng trong thôi chúng cháu. Anh ấy cùng em trai đã cùng nhau chăm sóc ba và ông nội bị bại liệt suốt mười mấy năm.”

Nói đến đây, Giang Phong nhìn thấy sắc mặt Trâu mẫu có chút thay đổi, hắn bèn thở dài nói: “Nói thật lòng, người anh em đồng tộc này của cháu đúng là mệnh khổ. Anh ấy từ nhỏ đã không có mẹ, bà nội mất cũng được hai mươi năm, nếu như không phải bị người ba bại liệt kia liên luỵ, anh ấy cũng không độc thân đến giờ.”

Trâu mẫu nghe xong bèn cau mày nói: “Cậu Giang, điều kiện của người này quả thật là…trong nhà không có lấy một người phụ nữ, còn có hai người bại liệt phải chăm sóc. Nếu Tiểu Ngân nhà thím gả qua đó liệu có sống tốt không?”

Giang Phong nói: “Thật ra người cần chăm sóc là ba của anh ấy. Tuy ông nội bị bại liệt, nhưng hai anh em họ chăm sóc ông ấy sẽ được chu cấp tiền. Chú nhỏ của bọn họ mỗi tháng sẽ gửi phí sinh hoạt, đã gửi được mười mấy năm rồi. Hơn nữa dù chị Ngân có gả qua đó cũng không cần chăm sóc người bệnh, dù sao nam nữ khác biệt mà.”

Trâu mẫu nghe xong thì sắc mặt cũng dịu đi đôi chút, bà ấy hỏi: “Cậu Giang, người anh em cậu nói phải chăm sóc người bệnh, vậy thời gian đâu đi làm kiếm tiền? Lẽ nào chỉ chờ đợi khoản phí sinh hoạt mỗi tháng của chú nhỏ thôi sao?”

Giang Phong giải thích: “Hai anh em họ thay phiên chăm sóc người bệnh, người còn lại sẽ ra ngoài làm thêm kiếm tiền. Tuy gia cảnh quả thật không quá tốt nhưng ít nhất cũng xây được ngôi nhà hai tầng, trong tay cũng có ít tiền tiết kiệm.

Hơn nữa chú nhỏ của họ đã hứa sẽ giúp đỡ một khoản tiền lúc hai anh em họ kết hôn.

Tóm lại, nếu chị Ngân gả qua đó vẫn không có khó khăn gì về chuyện sinh hoạt.”

Trâu mẫu nghe xong cũng lặng lẽ gật đầu, bà cảm thấy ông mai trẻ tuổi Giang Phong này nói chuyện rất đáng tin, chuyện tốt xấu gì cũng đều nói rõ ràng, không giống mấy bà mối lúc trước họ mời tới, toàn mấy người miệng lưỡi dẻo quẹo.

Điều kiện đối phương có hơi kém một chút, nhưng trong lòng Trâu mẫu cũng hiểu rõ, điều kiện con gái nhà bà cũng chẳng tốt hơn là bao.

Thế là Trâu mẫu động lòng, bà nhìn con gái đang cúi gằm mặt không nói rồi hỏi: “Tiểu Ngân, cậu Giang đã nói rõ tình hình của đối phương rồi, con cảm thấy thế nào?”

Trâu Tiểu Ngân vẫn luôn ngồi im lắng nghe, điều kiện gia đình của đối phương không tốt lắm, chuyện này khiến một người luôn tự ti như cô tìm lại chút ít tự tin.

Bây giờ bỗng nghe thấy mẹ hỏi mình, Trâu Tiểu Ngân khẽ ngẩng đầu, nhỏ tiếng nói: “Con không có ý kiến.”

Nếu trước đây mà hỏi cô ấy như vậy, cô ấy phải lưỡng lự cả ngày trời mới trả lời, nhưng chiều hôm nay cô ấy thật sự bị k*ch th*ch nên liền đưa ra câu trả lời.

Cố Diệp Phi

Câu trả lời của con gái khiến Trâu mẫu sững người, ngay sau đó bà liền vui vẻ nói: “Con không có ý kiến thì tốt.” Lúc này bà ấy chưa kịp đoán tâm tư con gái thì đã nói với Giang Phong: “Vậy làm phiền cậu Giang giúp sắp xếp gặp mặt.”

Giang Phong gật đầu mỉm cười rồi nói: “Không thành vấn đề, vậy quyết định thế đi, trưa mai cháu sắp xếp cho hai người gặp mặt ở tiệm cơm Phú Hoa trên trấn nhé.”

Trâu mẫu gật đầu đồng ý.

Họ trò chuyện thêm mấy câu, trao đổi phương thức liên lạc, sau đó Giang Phong đứng dậy nói: “Thím Trâu, chị Ngân, thời gian cũng không còn sớm nữa, cháu xin phép về trước.”

Trâu mẫu sực nhớ ra, bà vỗ đùi rồi nói: “Cậu xem, thím quên hỏi cậu ăn tối chưa, nếu không chê thì ở nhà thím ăn tối nhé?”

Giang Phong lắc đầu, cười nói: “Thím Trâu không cần khách sáo, cháu đã ăn tối rồi.”

Trâu mẫu vội xách giỏ trái cây mà Giang Phong mua lên rồi nói: “Vậy cậu cầm trái cây về ăn này.”

Giang Phong vội từ chối: “Thím Trâu không cần khách sáo thế đâu, cháu đi trước nhé, ngày mai gặp lại.”

Hắn nói xong bèn vội lên xe rời đi.



Bốn mươi phút sau, Giang Phong về đến nhà.

Giang mẫu nhìn thấy con trai quay về liền ra đón: “Tiểu Phong, con ăn cơm chưa? Nếu chưa ăn thì để mẹ đi hâm đồ ăn cho con.”

Giang Phong nói: “Không cần hâm đâu, con ăn tối rồi.”

Giang mẫu gật đầu, sau đó hỏi: “Vậy giờ con đi tắm chưa, mẹ lấy quần áo cho con.”

“Con đi bàn chuyện xem mắt ngày mai với anh Đông trước đã, lát về con sẽ tắm.”

“Nhanh vậy đã tìm được người thích hợp rồi sao?”

“Tạm ổn ạ, đến trấn khác tìm người nghe ngóng một chút, xem như tìm được người phù hợp với anh Đông.”

“Vậy con đi đi, con có muốn ăn khuya không? Nếu muốn thì mẹ nấu canh khoai lang đường đỏ cho con.”

“Vậy mẹ nấu đi ạ.”



Lúc Giang Phong đến nhà Giang Văn Đông, Giang Văn Đông đang xem tivi với ba và ông nội ở phòng khách tầng một.

Tuy ông nội và ba đều bị trúng gió bại liệt, nhưng họ vẫn rất tỉnh táo, chỉ là nói chuyện không rõ, cũng không thể tự chăm sóc bản thân thôi.

Giang Phong vừa vào nhà liền chào hỏi hai vị trưởng bối: “Ông Chín, chú Bảy.”

“Tiểu Phong, cậu đến rồi à, mau ngồi đi.” Giang Văn Đông vội lấy ghế cho Giang Phong.

Ông nội và ba của anh ấy cũng ấp úng chào Giang Phong.

Giang Phong ngồi xuống ghế, sau đó đi thẳng vào vấn đề như mọi khi: “Anh Đông, em đã sắp xếp xong người xem mắt rồi. Nhà chị ấy ở trấn Ninh Cổ, năm nay ba mươi tám tuổi, cao một mét năm mươi hai, cần mẫn, tiết kiệm, là chị hai trong sáu anh chị em. Chị ấy cũng chưa từng hẹn hò giống như anh vậy.”

Giang Văn Đông không khỏi phấn khích, với điều kiện như nhà anh ta, cho dù giới thiệu một phụ nữ đã sinh mấy đứa con thì anh ấy cũng không có quyền kén chọn. Kết quả người anh em đồng tộc này lại giới thiệu một người cô gái chưa từng yêu đương hay kết hôn.

Trời ạ, đời này của anh ta còn có tư cách cưới cô gái như vậy sao?

Giang Văn Đông vừa phấn khích vừa thấp thỏm hỏi: “Tiểu Phong, điều kiện người ta như vậy liệu có nhìn trúng anh không?”

Giang Phong nói: “Cái này anh yên tâm, em đã nói tính hình của anh cho chị ấy rồi. Nếu chị ấy đã đồng ý xem mắt, vậy chứng tỏ chị ấy không hề chê anh. Vóc dáng, nhan sắc của chị ấy đều bình thường, em cũng mong anh không chê chị ấy.”

Giang Văn Đông vội lắc đầu nói: “Tiểu Phong cậu yên tâm, trong lòng anh tự rõ tình hình của mình thế nào. Chỉ cần đối phương nhìn trúng anh, anh chắc chắn không chê người ta đâu.”

Giang Phong gật đầu, sau đó hai người bàn bạc vài chuyện về việc xem mắt ngày mai.

Ví dụ như đưa bao nhiêu tiền lì xì cho cô gái, người bên nhà gái thì đưa bao nhiêu tiền lì xì. Giang Văn Đông không có kinh nghiệm về mấy chuyện này nên đương nhiên cần Giang Phong chỉ bảo.
 
Back
Top Bottom