Tâm Linh Chuyện Địa Phủ

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
399877170-256-k68116.jpg

Chuyện ĐịA Phủ
Tác giả: TuLien1706
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tên tác phẩm: Chuyện Địa Phủ
Tác giả :-Tử Liên-

Thể loại:Linh dị, fantasy Gió lạnh buốt thổi nhẹ qua gáy, bỉ ngạn đỏ rực một vùng trời, mang bầu không khí u buồn, rợn người, trên câu đá lạnh ngắt ,tôi vãy tay chào tạm biệt người người thầy chỉ dẫn tôi, ông sẽ đi đầu thai, chẳng rõ sau này liệu tôi và ông có gặp lại nhau hay không.Đúng vậy, sau khi tôi không còn tồn tại trên nhân gian,tôi đã vô tình được chọn trở thành Bạch Vô Thường kế nhiệm cho người cũ,để ông đi đầu thai chuyển kiếp.Cuộc sống mới dưới cõi âm của tôi không có gì khác biệt so với lúc còn sống, tôi chỉ cần chạy KPI, kiếm công đức với nhiệm vụ chính là đi bắt và xem xét xem linh hồn đó liệu có đáng được đi đầu thai hay ở lại chịu trừng phạt.

Liệu tôi sẽ phải đối mặt, chứng kiến những gì, nào, hãy cũng tôi đi đến hết chuyến hành trình này nhé?.

"Chào mừng đến với Địa Phủ, xin kính chúc các linh hồn sẽ có chuyến hành trình mới, trải nghiệm và cuộc sống mới thật tốt đẹp, có một đời an nhiên tự tại đạt được nhiều thành công!"

Chúc các bạn độc giả có trải nghiệm tốt nhất với truyện của tớ, mong các bạn sẽ góp ý nhẹ nhàng, cảm ơn vì đã đọc3 Tags: fantasytâmlinh​
 
Chuyện Địa Phủ
Chương 0:Giới thiệu


Tôi vốn chỉ là một con người bình thường, không có gì đặt biệt hay xuất sắc hơn người, nhưng sau khi tôi qua đời, tôi đã được chọn trở thành Bạch Vô Thường kế nhiệm hoặc có thể hiểu như nhân viên của âm giới.Vì người cũ không muốn làm việc nữa, khiến Địa Phủ thiếu người, nhiều công việc bị bỏ dang dở, mãi chưa hoàn thành, bị đình trệ.

Tôi cũng chẳng có ý kiến gì với việc này, dù sao tôi cũng chẳng muốn phải học lại từ đầu chút nào.Ông thầy tôi giờ đây đã đi đầu thai chuyển kiếp, bắt đầu một cuộc sống mới.

Nhiều công việc chưa xử lý xong, dù sao, tôi cũng mới bắt đầu làm thử công việc này vào tuần trước để chuẩn bị cho hành trình làm việc, tôi sau một tuần huấn luyện này đã dần quen hơn với nhiệm vụ, vì thế với công việc chất thành núi đó tôi nghĩ bản thân sẽ cần làm chúng trong rất lâu.

Do có nhiều công việc bị trì hoãn trước đó,đồng thời, cũng có nhiều linh hồn lạc lối không kịp về Địa Phủ sớm nhất, hoặc tích thêm công đức vì không đủ lượng công đức để đi chuyển kiếp luân hồi.

Chính vì nguyên nhân trên, tôi sẽ gặp những linh hồn đến từ nhiều thời đại khác nhau, không theo quy tắc hay trật tự thời gian.

Tại Địa Phủ, có một số khu vực quan trọng mà tôi thường tới lui, đầu tiên là cầu Nại Hà.

Đó là một cây cầu đá xanh, phát lên ánh xanh lá u ám,dưới cầu là nước đen tuyền, đôi lúc còn nhìn thấy mấy cái đầu lâu trắng,lúc mới tôi nhìn cũng sợ lắm, nhưng giờ nhìn quen thì cũng bình thường không còn ghê nữa, đối diện là vườn hoa bỉ ngạn, một khu vườn đỏ rực do chính tay Mạnh Bà chăm sóc,cuối cầu là quán canh Mạnh Bà một địa điểm trứ danh, có thể hiểu như đặt sản cõi âm, hẳn không cần tôi giới thiệu nhỉ?.

Cầu Nại Hà là nơi tôi tiếp nhận linh hồn, theo quy tắc mới các linh hồn sẽ tự tới không cần chúng tôi đi bắt xuống.

Chỉ một số linh hồn lì lợm, không chịu đi mới cần lên bắt.

Đồng thời , đây cũng là chổ chúng tôi sẽ trao linh hồn cho đầu trâu mặt ngựa đem họ đi đầu thai,trước đó là uống canh Mạnh Bà.

Nơi làm việc chính của tôi là hồ U Linh.

Công nghệ mới của Địa Phủ,nước hồ trong veo, chưa tới gối, phong cảnh hữu tình nên thơ, khác hẳn vẻ u ám, buồn sầu bên ngoài, giữa hồ đặt một tấm gương sáng bằng ngọc thạch,có công dụng soi ký ức, quyết linh hồn có được đi đâu thai hay không.

Cũng khá vui khi ở đây tôi không đơn độc một mình, mà có đồng đội là một Hắc Vô Thường cùng đồng hành làm nhiệm vụ, nhưng đến tận giờ vẫn chưa gặp người đồng đội đó, vì trước giờ là huấn luyện,thực tập để làm quen.

Cũng có thể coi như hôm nay là ngày đầu làm việc.

Thực sự rất mong chờ hành trình mới tôi sẽ trải qua những gì, những năm tháng trên nhân giới của tôi rất buồn tẻ, nhàm chán.

Nhưng ở đây lại có đồng đội đi cùng, thật sự vô cùng háo hức,đáng kỳ vọng.Sắp tới sẽ được gặp người đó rồi nhỉ?

Chỉ cầu là người đó có tính cách tốt một chút, dù sao cũng sẽ đồng hành với nhau rất lâu.

.....

Gió cõi âm vẫn luôn lạnh lẽo đến rợn người, bầu không khí nơi đây chẳng lúc nào hết trầm buồn,lạnh lẽo hết,làn sương mù khiến không gian u ám hơn gấp bội lần.Tôi ngẩng đầu nhìn thiếu niên cao ráo,một thân y phục đen tuyền trên cầu, trong trạc tuổi tôi,không lẽ hắn cũng chết sớm giống tôi sao?

Tôi mở miệng cất lời: "Xin chào!

Cậu là Hắc Vô Thường phải không?"

Thấy tôi, sắc mặt hắn ban nãy vừa lạnh lùng, điềm tĩnh phút chốc chuyển thành thân thiện, vui vẻ, đổi biểu cảm với tốc độ nhanh đến mức tôi nghĩ mình hoa mắt, nhìn nhầm, hắn cũng đáp lại ngay sau đó: "Ố!

Tôi là Hắc Vô Thường đây, cậu hẳn là đồng đội tôi rồi ha?"

Tôi gật đầu, sau đó, hắn vừa đi vừa nói nhiều thứ, từ trên trời tới dưới đất, hắn tuy thân thiện nhưng lại rất lắm mồm, ồn ào.

Hẳn tôi sẽ trải qua nhiều biến động, bất ổn khi làm nhiệm vụ lắm đây.

Thật may mắn khi tôi gặp được đồng đội khá thân thiện,hòa đồng.
 
Chuyện Địa Phủ
Chương 01:Vân Thư Nguyệt-Vân Thư Dao


Giữa đồi hoa bỉ ngạn ngập tràn cái sắc đỏ chót,bỗng có một linh hồn lang thang với một thân lụa tím, linh hồn ấy theo sự dẫn dắt từng bước một tiến tới cây cầu đá xanh ngắt màu lạnh lẽo .

Một bóng hình trắng toát từ phía bên kia cầu Nại Hà chậm rãi bước tới,gương mặt dần dần hiện rõ trước sự che khuất của màn sương,cây cầu lạnh ngắt như thờ ơ với mọi thứ góp phần làm tăng thêm cái khí chất của bóng hình trắng ấy lên, làm những linh hồn xung quanh sợ hãi, chẳng dám tới gần,tự động lùi ra mở đường. ......

Tôi chậm rãi bước tới gần linh hồn lang thang kia một tay ôm chồng giấy tờ, danh sách linh hồn mới được một vị Phán Quan đưa cho để thuận tiện tìm kiếm linh hồn và xem nhiệm vụ lẫn thông tin cơ bản, không biết liệu tôi có khiến người ta sợ tôi không nữa.

"Xin chào?

Cô đây là Vân Thư Nguyệt nhỉ?"

Tôi khẽ cất lời, cố gắng nói chuyện bằng giọng điệu thân thiện nhất tôi có được, nhưng đáng tiếc rằng nó cũng không khá khẫm hơn là mấy, tôi giờ có chút lo lắng rằng người ta nhìn thấy bộ dáng rùng rợn này của tôi sẽ sợ chạy mất, không thể hợp tác làm việc được.Linh hồn lang thang kia ngẩng đầu nhìn tôi, rồi nhẹ nhàng gật đầu:"À, phải tôi là Vân Thư Nguyệt.

Còn cô là....?"

Nghe câu hỏi đầy nghi hoặc, như hiểu được sự khó hiểu của cô ấy, tôi giải thích ngay để giúp cô ấy an tâm hơn:"Ừm, tôi là Bạch Vô Thường, hôm nay không biết vì sao mà Hắc Vô Thường bận rồi, vì vậy chỉ có tôi thôi, cô cứ yên tâm, thiếu hắn cũng không gây ra ảnh hưởng lớn gì đâu, làm việc một mình cũng được!

Vậy giờ chúng ta sẽ đi soi xét linh hồn được chứ?"

Vân Thư Nguyệt ngước mắt, giọng dịu dàng đáp lại ngay:"À!

Được thôi, làm phiền ngài rồi!"

Có lẽ, đây là lần đầu tiên tôi gặp được một người dễ chấp nhận cái chết tới thế, cảm giác thật lạ lẫm.

Tôi cũng nhanh chóng dẫn cô ấy tới hồ U Linh, tôi chỉ tay vào tấm gương sáng bằng ngọc thạch trong vắt đặt ở giữa hồ"Cô hãy chạm tay lên tấm gương sáng bằng ngọc thạch kia nhé?"

Vân Thư Nguyệt rất hợp tác, vô cùng nhanh chóng , cô ấy đã ngay lập tức chạm tay vào tấm gương hệt như những gì tôi chỉ dẫn, vừa chạm tay vào tấm gương thì nó đã phát ra một loại ánh sáng chói mặt khiến cô ấy phải che hết hai mắt loại, rất nhanh sau đó nó đã tắt ngấm đi.

Trong chốc lát,một hình ảnh dần hiện ra trong gương ngọc, những hình ảnh đó đang dần rõ dần lên một cách sinh động trước mặt chúng tôi.

Tóm tắt gọn, Vân Thư Nguyệt đến từ thời khá xưa cổ rồi,có xuất thân từ một gia đình giản dị,không mấy giàu có.

Cô ấy có một cô em gái tên là Vân Thư Dao, cô em gái từ bé đã có tính tình hoàn toàn trái ngược với chị, Thư Dao rất tăng động,nghịch ngợm so với cô chị gái sinh đôi dịu dàng, hiền thục.Năm 15 tuổi, Vân Thư Dao bị một gia đình họ Lý nọ để ý, mọi thứ đều ổn như họ đưa sính lễ rất lớn ở thời đại đó, sẵn sàng giúp đỡ gia đình họ Vân, trừ việc người con trai của gia đình đó đã không còn,họ đây là muốn làm minh hôn?.

Khi hay chuyện, Thư Dao hiển nhiên đã kịch liệt phản đối, vì cô còn quá trẻ không muốn vào chổ chết, nhưng cha mẹ lại chẳng màn để tâm tới lời phản đối lẫn van nài ấy,trong mắt họ giờ đây chỉ có cuộc sống sung túc, cái lợi mà thôi.

Vốn rất thương em gái, nên vào ngày cưới Thư Nguyệt đã lén lút cải trang thành em gái mình để đi thay em, vì ngoài hình gần như tương đồng nên cũng không ai nhận ra nên Thư Nguyệt đã dễ dàng hoán đổi thân phận.

Theo tục lệ của vùng,nếu một chàng trai hay một thiếu nữ trẻ chẳng may qua đời sớm thì phải làm minh hôn để tránh linh hồn cô đơn dưới cõi âm.Ở đây, nếu một thanh niên chết, thì tân nương gả xuống làm minh hôn phải nằm trong quan tài với cái xác lạnh ngắt ấy -chính là người chồng đã không còn.Vì thế, Vân Thư Nguyệt một con người đang sống sờ sờ, lại bị chôn vùi dưới lòng đất tối tăm chung với một cái xác khô.

Vân Thư Dao được chị gái nhờ đi xa mua đồ cuối cùng đã trở về thì nhận được tin dữ, Thư Dao gấp rút chạy ra khu mộ, nơi chị gái đã mãi mãi nằm xuống, đào bới mong mỏi chút hy vọng mỏng manh rằng chị còn sống.

Cũng chẳng thể trách Vân Thư Dao bỏ mặc chị được, vốn dĩ từ trước cả hai đã chuẩn bị kế hoạch chạy trốn, chỉ tiếc là không thể, Thư Nguyệt thông minh đã nhận ra từ sớm mình không thể trốn được, sẽ có một người phải ở lại, gia đình đó vốn là gia đình quyền quý,địa vị thấp kém như cô khó mà chống trả được họ.

Hình như sau đó Thư Dao đã cố gắng trả thù cho chị những đã không thành, chết trong sự tội lỗi, nuối tiếc.

Thư Nguyệt chạm tay lên gương mắt đỏ hoe "A Dao...c-chị xin lỗi !"

Nước mặt tuôn ra như suối chảy, tôi nhẹ nhàng vỗ về vai cô ấy, an ủi :"Không sao đâu, hẳn rằng Thư Dao cô ấy sẽ không oán trách cô không giữ lời hứa đâu!"

Trong gương, tới tận lúc chết, Thư Dao vẫn lẩm bẩm câu:"EM XIN LỖI!Nếu có cơ hội, nhất định....em sẽ không để chị lại một mình nữa đâu!"

Hẳn việc chị gái chết khiến Thư Dao tự trách, dằn vặt bản thân lắm.Bỗng dưng, tôi chợt nhớ tới một lời nhờ vả của một linh hồn tôi vô tình gặp hồi trước, anh ta là Lý Sâm một vị công tử xấu số của Lý gia.

Chính là đứa con trai của gia đình kia.Tôi khẽ mấp mấy môi:"Có một người tên là Lý Sâm, có nhờ tôi chuyển tới cô vài lời, cô có muốn nghe không?"

Vân Thư Nguyệt lau nước mắt trên má, gật đầu:"Có, cảm ơn ngài!"

Tôi thấy vậy liền thuật lại toàn bộ những lời mà Lý Sâm đã nhờ tôi nói hộ, anh ta bảo rằng nếu có cơ hội sẽ cố gắng trả nợ cho Thư Nguyệt và Thư Dao ở kiếp sau, mong họ đừng làm hại cha mẹ anh ta, anh ta biết cha mẹ mình sai trái nhưng không nỡ để người nuôi dưỡng mình chịu đựng gì, nếu cả hai chết quá ấm ức, oán trách thì cứ việc đổ hết lên đầu anh ta,anh sẵn sàng chịu nó dù sao chính anh cũng là nguyên nhân hại họ mà.

Tôi ngưng lại, rồi nói thêm:"Xong rồi,cô lát nữa đi theo Đầu Trâu Mặt Ngựa đi uống canh Mạnh Bà rồi đầu thai đi nhé!

Chúc cô có cuộc đời mới vui vẻ hơn!"

Vân Thư Nguyệt giọng rụt rè hỏi tôi:"Cảm ơn ngài, nhưng phiền ngài rằng...nếu có thể, ngài hãy nói với em gái tôi rằng tôi thương con bé nhiều lắm, tôi tự nguyện chết được không?"

Tôi gật đầu đồng ý, dĩ nhiên tôi thường sẽ chấp nhận những yêu cầu như này, cũng không có phiền phức mấy vì nó là nhiệm vụ của tôi mà, kẻ làm công ăn lương kiếm công đức như tôi cũng không ngán mấy cái yêu cầu nhỏ này đâu.

Vân Thư Nguyệt giờ đã nhẹ nhõm hơn chậm rãi bước ra khỏi hồ U Linh với Đầu Trâu Mặt Ngựa đang đứng chờ bên ngoài, họ sẽ dẫn cô ấy đi đầu thai.Vân Thư Nguyệt đang đi nữa chừng bỗng dừng lại, rồi quay đầu mỉm cười nói với tôi:"Cảm ơn nhé!

Mong rằng sau này sẽ gặp lại ngài".

Rồi sau đó cô ấy mới rời đi, tôi vẫy tay tạm biệt, nhớ lại cái chết vì minh hôn lúc nãy khiến tôi hơi bực mình:"Thật là một cái chết vô nghĩa, chỉ hại thêm một mạng người chứ con trai họ cũng chẳng có ai bầu bạn cả, vẫn phải đi đầu thai hoặc trả nghiệp thôi"

....
 
Chuyện Địa Phủ
Chương 02:Thẩm Lệ- Châu Hoài. Tam tai tiền lương


Một thân nam tử mang hắc y, cao ráo đứng lấp ló trên cầu, bóng hình đó chậm rãi rõ lên dần dần.Tôi bình tĩnh tiến tới gần hắn, cất lời trêu chọc hắn ta:

"Lại bận nữa à?"

Hắn cười trừ, khẽ bàn giao cho tôi một linh hồn, hắn đáp lại:"Ừm!

Có kẻ đang quấy phá, cần tôi tới xử lý chút, tôi....đi nhé!"

Hắn gãi đầu, ấp úng lý giải, đúng vậy, hắn chính là Hắc Vô Thường người động đội của tôi, hôm nay hắn lại tiếp tục bận rộn nữa rồi, may mắn rằng nó cũng không gây ra ảnh hưởng gì to tác hết.Tôi xua tay, ý chỉ bận thì cứ đi đi, rồi quay sang nữ linh hồn đang đứng bơ vơ kia, tôi hỏi:"Thẩm Lệ đúng chứ?Mời cô đi theo tôi tới nơi phán xử tội lỗi nhé!"

Chất giọng nghe thật giả trân, hệt như người làm công ăn lương trên nhân giới, mong sẽ chẳng làm cô ấy khó chịu.Cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi, giọng có hơi nhỏ thì thầm:"Vậy....còn vị này?"

Tôi quay sang, hắn vẫn chưa đi vẫn còn đứng như chôn chân ở đó, rồi tôi quay sang giải thích:"Àh!

Không ảnh hưởng gì đâu, cứ mặc kệ hắn đi, hắn có việc rồi!"

Thẩm Lệ trong phút chốc từ lo lắng e dè bỗng thoải mái, thả lỏng hơn, rồi cô ấy đã vui vẻ bước theo tôi đến hồ U Linh.

Trên đường đi, cô ấy thực sự đã nói rất rất nhiều, từ chuyện trên trời tới dưới đất,nhà hàng xóm cho đến làng bên cô ấy đều lôi ra kể hết không bỏ sót gì, e rằng những năm tháng trên nhân giới, Thẩm Lệ hẳn cũng từng là một cô nương thích hóng chuyện.

Thật may mắn khi trời ban cho tôi một sự kiên nhẫn, đủ thời gian và sự rãnh rỗi để tâm sự, lý giải cho vạn câu hỏi vì sao trời ơi đất hỡi từ Thẩm Lệ.

Cuối cùng cũng đã đến nơi, tôi chỉ tay về phía một tấm gương sáng bằng ngọc thạch thân quen đặt ngay giữa hồ kia:"Được rồi!

Đến nơi rồi đấy!"

Cuối cùng chiếc lỗ tai nhỏ của tôi đã được buông tha.

Thẩm Lệ vui vẻ bước tới, trần đời chưa gặp ai chết mà vui, lạc quan được cỡ này. ....

Thẩm Lệ xuất thân từ một gia đình gia giáo, nho nhã trong vùng và cũng có chút tiền bạc.

Tại nơi đó, Thẩm gia và Châu gia vô cùng thân thiết từ lâu đời, hai nhà cùng nhau làm ăn buôn bán từ ngày trắng tay đến khi công thành danh toại như hiện tại.Cũng chính vì thế, Thẩm Lệ được gia đình hứa hôn cho Châu Hoài, ngay từ thuở tấm bé, cả hai đã thân thiết gắn bó bền chặt,có thể được xem như một mối tình đẹp đẽ,họ đã kết hôn ngay sau đó.

Cho đến năm 25 tuổi, Châu Hoài phải đi công tác xa nhà,anh đành để vợ tức Thẩm Lệ ở nhà một mình.

Cha mẹ Châu Hoài đột ngột thay đổi, từ hai người cha mẹ chồng tốt bụng, dịu dàng lại thay mặt thành hai người vô cũng tàn độc, không còn giống như xưa nữa, dựa theo chút kiến thức của tôi họ đây là bị trúng bùa ngãi rồi,họ chắc chắn đang bị kẻ nào đó điều khiển.

Họ cùng cả thôn đem Thẩm Lệ đi hiến tế cho Sơn Thần đổ cầu cho con trai cả nhà trưởng thôn cải tử hoàn sinh mà sống lại.

Khiến tôi vô cùng khó hiểu, sao cái thôn này khác người quá vậy?

Thông thường tôi sẽ hay bắt gặp người bị hiến tế là trinh nữ, đằng này hiến tế hẳn người đã có gia đình, thật kì lạ.Tôi thầm thì:"Haiz, thật tội cho lão Sơn, hiến tế tân nương nhiều, nhưng tới giờ lão vẫn cẩu độc thân, ế bền vững!"

Những vụ hiến tế tân nương cho Sơn Thần quả thật rất nhiều, đáng tiếc thay nó không có tác dụng, những cô gái xấu số ấy đều chết trong oan ức.

Kẻ đầu thai chuyển kiếp thì tốt, nhưng bên cạnh đó thì cũng có kẻ hóa quỷ, oán linh đi quấy phá nhân gian thật chẳng biết nên thương cảm hay trách nữa.

Còn phần Sơn Thần....vẫn mãi kiếp độc thân, đôi khi còn được tặng thêm nghiệp chướng.

Trở lại vấn đề, sau khi Thẩm Lệ bị cả thôn thiêu sống, chết oan uổng trong ngọn lửa, con trai trưởng thôn vẫn không tỉnh lại.

Thế là họ liền oán trách, chửi bới Thẩm Lệ không làm tốt nhiệm vụ, khiến Sơn Thần nổi giận.

Khó hiểu gấp đôi, thực sự chưa từng gặp ai ngu ngốc tới vậy, còn giờ tôi được chứng kiến sự ngu đần nhưng là tập thể,ngốc cả lũ.

Mạng chồng mạng, tôi cũng không biết họ làm sao mà đi nghĩ một bộ xương khô vắp có thể cải tử hoàn sinh được thế nhỉ?

Quy luật vốn dĩ chết đi không thể sống lại, xác khô thì chẳng thể cải tử hoàn sinh được.Đã vậy, Sơn Thần một vị thần vốn quản chuyện rừng núi, tự nhiên, làm sao có thể cải tử hoàn sinh?

Trên đời cũng chẳng thể có phép đó.

Nhưng tôi từ sớm đã để ý, trong làng có một ông thầy trừ tà, nhìn thấy tương lai gì đó, chính ông ta đã xúi giục trưởng thôn hiến tế vợ cho Sơn Thần thì con trai ông sẽ được sống lại, đồng thời là kẻ đứng sau bỏ bùa để điều khiển cha mẹ Châu Hoài.Hắn chính là kẻ chủ mưu chính gây ra cái chết oan uổng của Thẩm Lệ, đồng thời là kẻ gây ra cái chết của con trai trưởng thôn.

Nhưng hắn ta lại không có dương khí trên người, rõ ràng không phải là con người mà lại có phần giống như...quỷ?.

Sau một khoảng thời gian, mọi thứ hoàn thành đã xem xét việc đầu thai của Thẩm Lệ hoàn tất, cô ấy đáp ứng đầy đủ tiêu chí để đầu thai, tôi cầm tờ danh sách,quay sang nói:"Xong rồi,cô có thể đi đầu thai rồi đấy!Đi thôi" Thẩm Lệ vui vẻ theo Đầu Trâu Mặt Ngựa ra ngoài, cho tới tận lúc chết cô ấy cũng chưa từng oán trách mọi người,luôn gìn giữ tinh thần vui vẻ, lạc quan chỉ là sâu trong tnâm tâm luôn mong gặp lại chồng mình, thực sự là một linh hồn tốt tính, tốt...đến khờ, sao lại dễ dàng từ bỏ đến thế cơ chứ,mạng cũng chỉ có một mà cớ sao lại nói buông tay là buông?.

Tôi vì rãnh rỗi, cũng đi theo sau đồng thời ngó xem Hắc Vô Thường ra sao rồi. .......

Thẩm Lệ cẩn trọng bưng chén canh lên, nhưng cứ ngập ngừng mãi chưa uống.

Sau vài giây đắn đo, do dự đã bưng lên gần miệng sắp uống, thì một nam nhân lao ra, hất chén canh đi.

Tôi nhanh tay lẹ mắt chụp lại ngay, may mắn thật nó không bể hay nứt, đã chụp lại kịp thời, tôi thầm nhủ:"May quá, chậm chút thì bể nát mất chén ngọc, đền bù chắc mệt lắm!"

Mạnh Bà bên trong bước ra, tay cầm giá múc canh chỉ vào cái tên vừa lao ra ban nãy, mắng lớn đầy bực tức,bà thẳng tay cốc vô đầu tên đó một cú rõ đau:"Thằng nhóc thối, biết bà già đây nấu cực khổ lắm không?

Mà hất đổ hả, may là Tiểu Bạch Vô Thường này đây cầm lại kịp đấy, không thì thằng nhóc thối như mày đền với giá chát lắm đấy!"

Tên đó xoa tóc ngay chổ tóc bị cốc đầu, im lặng chẳng đáp chỉ chăm chăm nhìn Thẩm Lệ.

Thẩm Lệ đơ người, rồi mắt cô ấy ửng đỏ rồi những giọt nước mắt tuôn rơi,cô hỏi tên kia giọng nức nở:"C-Châu Hoài?

Anh....anh là Châu Hoài?"

Chưa kịp hiểu gì về tình hình bây giờ,thì một nam tử khác lại lao ra chẳng rõ từ đâu, là hắn- Hắc Vô Thường.

Tôi nhìn sang hắn, khẽ hỏi:"Anh bận truy bắt tên này àh?"

Mắt liếc nhẹ sang tên nam nhân đang trốn sau lưng Thẩm Lệ với mặt mũi bầm dập, né trốn vì bị Mạnh Bà cầm chổi rượt đuổi,nhưng nãy giờ Mạnh Bà đâu có đánh vào mặt hay ra tay nặng đâu nhỉ?.Hắn gật đầu, đáp ngay:"Phải phải!

Anh ta là Châu Hoài, dùng thuật xuất hồn xuống phá âm phủ " Tôi thốt lên đầy kinh ngạc:"Thuật xuất hồn, muốn chết đến vậy hả?"

Thuật xuất hồn là loại tà thuật, giúp người sống xuất hồn ra khỏi thể xác, chỉ là....nó chỉ có thể đi chứ không có lối về, nói thẳng ra là chết luôn.Thẩm Lệ nghe xong rất lo lắng nhìn Châu Hoài ánh mắt cô rất xót xa và lo lắng, Châu Hoài ôm chầm lấy Thẩm Lệ, hôn lên trán cô,anh ta nói:"Không sao, anh chết cũng được, miễn được bên em!"

Một cuộc hội ngộ cảm động chỉ là....đừng có tình tứ, phát đường công khai như này được không, không thể kín đáo hơn ư?

Nó khiến mấy kẻ độc thân như tôi tủi thân lắm đấy, tôi khoanh tay đứng nhìn thì thầm:"Chết tiệt, đừng phát cẩu lương giữa bàn dân thiên hạ chứ, tôi không cần đâu!"

Hắn, người đứng bên cạnh tôi nãy giờ cùng đứng xem cuộc hội ngộ, chẳng rõ từ bao giờ đã ôm chặt lấy tay tôi, cái thây hắn cao lớn mà tưởng mình em bé hả?

Hắn rưng rưng:"Huhu, cái tên họ Châu kia đánh ta!

Ta đau, ta buồn!"

Lời thoại vô cùng giả trân, vừa ăn vạ hắn vừa chỉ tay về phía Châu Hoài.

Hệt như một đứa trẻ đang oan ức, muốn mách để có sự che chở vậy.Hắn còn chỉ vào tay mình và gương mặt với cặp mắt rưng rưng, hẵn khẽ nói:"Này!

Mặt và tay bị trầy xước cả rồi!"

Tôi nhìn hắn đầy phán xét, tôi không có bị mù,hắn chỉ trầy chứ tên kia chảy máu luôn rồi.

Không ai thua ai, Châu Hoài cũng hơn thua với hắn, Châu Hoài ôm chặt Thẩm Lệ, oan ức kể lễ:"Oan cho anh quá mà, rõ ràng anh không đụng được vô người hắn nữa, hắn đánh anh bầm dập rồi này!"

Mạnh Bà gần đó nhìn đầy khinh bỉ,bà khoanh tay đứng như xem kịch:"Bà đây già rồi cũng không tha bà già đây à?Quả là tuổi trẻ!"

Tình cảnh hiện giờ có khác gì cái nhà trẻ của âm giới không cơ chứ, sự kiên nhẫn cũng có giới hạn đấy không phải vô hạn đâu.

Xem ra, hắn không đáng tin chút nào, vậy tôi đành tự ra tay vậy.

Sau một lúc, tôi đã thành công hất hắn đi, nặng chết tôi rồi.

Nhanh tay đổ chén canh vào miệng Châu Hoài một cách dứt khoát, Mạnh Bà cũng phụ tôi một tay, đưa canh cho Thẩm Lệ.

Rồi nhanh chóng tổng cổ cả hai đi, ban nãy phán quan gửi tôi tờ danh sách, Châu Hoài được đi đầu thai nhưng vì gây rối loạn trật tự an ninh địa phủ, nên đầu thai ở gia đình bình thường, có hơi nghèo khó, mối nhân duyên còn đó chắc chắn cả hai sẽ sớm tái ngộ thôi.

Hai người được Đầu Trâu Mặt Ngựa lôi đi rồi không gian yên bình hẳn lên, haiz...cuối cùng cũng xong, tôi cứ ngỡ hôm nay mất lương rồi ấy chứ.

Và hắn thì tiếp tục kể lễ với tôi ,vô cùng đau đầu.
 
Back
Top Bottom