Một thân nam tử mang hắc y, cao ráo đứng lấp ló trên cầu, bóng hình đó chậm rãi rõ lên dần dần.Tôi bình tĩnh tiến tới gần hắn, cất lời trêu chọc hắn ta:
"Lại bận nữa à?"
Hắn cười trừ, khẽ bàn giao cho tôi một linh hồn, hắn đáp lại:"Ừm!
Có kẻ đang quấy phá, cần tôi tới xử lý chút, tôi....đi nhé!"
Hắn gãi đầu, ấp úng lý giải, đúng vậy, hắn chính là Hắc Vô Thường người động đội của tôi, hôm nay hắn lại tiếp tục bận rộn nữa rồi, may mắn rằng nó cũng không gây ra ảnh hưởng gì to tác hết.Tôi xua tay, ý chỉ bận thì cứ đi đi, rồi quay sang nữ linh hồn đang đứng bơ vơ kia, tôi hỏi:"Thẩm Lệ đúng chứ?Mời cô đi theo tôi tới nơi phán xử tội lỗi nhé!"
Chất giọng nghe thật giả trân, hệt như người làm công ăn lương trên nhân giới, mong sẽ chẳng làm cô ấy khó chịu.Cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi, giọng có hơi nhỏ thì thầm:"Vậy....còn vị này?"
Tôi quay sang, hắn vẫn chưa đi vẫn còn đứng như chôn chân ở đó, rồi tôi quay sang giải thích:"Àh!
Không ảnh hưởng gì đâu, cứ mặc kệ hắn đi, hắn có việc rồi!"
Thẩm Lệ trong phút chốc từ lo lắng e dè bỗng thoải mái, thả lỏng hơn, rồi cô ấy đã vui vẻ bước theo tôi đến hồ U Linh.
Trên đường đi, cô ấy thực sự đã nói rất rất nhiều, từ chuyện trên trời tới dưới đất,nhà hàng xóm cho đến làng bên cô ấy đều lôi ra kể hết không bỏ sót gì, e rằng những năm tháng trên nhân giới, Thẩm Lệ hẳn cũng từng là một cô nương thích hóng chuyện.
Thật may mắn khi trời ban cho tôi một sự kiên nhẫn, đủ thời gian và sự rãnh rỗi để tâm sự, lý giải cho vạn câu hỏi vì sao trời ơi đất hỡi từ Thẩm Lệ.
Cuối cùng cũng đã đến nơi, tôi chỉ tay về phía một tấm gương sáng bằng ngọc thạch thân quen đặt ngay giữa hồ kia:"Được rồi!
Đến nơi rồi đấy!"
Cuối cùng chiếc lỗ tai nhỏ của tôi đã được buông tha.
Thẩm Lệ vui vẻ bước tới, trần đời chưa gặp ai chết mà vui, lạc quan được cỡ này. ....
Thẩm Lệ xuất thân từ một gia đình gia giáo, nho nhã trong vùng và cũng có chút tiền bạc.
Tại nơi đó, Thẩm gia và Châu gia vô cùng thân thiết từ lâu đời, hai nhà cùng nhau làm ăn buôn bán từ ngày trắng tay đến khi công thành danh toại như hiện tại.Cũng chính vì thế, Thẩm Lệ được gia đình hứa hôn cho Châu Hoài, ngay từ thuở tấm bé, cả hai đã thân thiết gắn bó bền chặt,có thể được xem như một mối tình đẹp đẽ,họ đã kết hôn ngay sau đó.
Cho đến năm 25 tuổi, Châu Hoài phải đi công tác xa nhà,anh đành để vợ tức Thẩm Lệ ở nhà một mình.
Cha mẹ Châu Hoài đột ngột thay đổi, từ hai người cha mẹ chồng tốt bụng, dịu dàng lại thay mặt thành hai người vô cũng tàn độc, không còn giống như xưa nữa, dựa theo chút kiến thức của tôi họ đây là bị trúng bùa ngãi rồi,họ chắc chắn đang bị kẻ nào đó điều khiển.
Họ cùng cả thôn đem Thẩm Lệ đi hiến tế cho Sơn Thần đổ cầu cho con trai cả nhà trưởng thôn cải tử hoàn sinh mà sống lại.
Khiến tôi vô cùng khó hiểu, sao cái thôn này khác người quá vậy?
Thông thường tôi sẽ hay bắt gặp người bị hiến tế là trinh nữ, đằng này hiến tế hẳn người đã có gia đình, thật kì lạ.Tôi thầm thì:"Haiz, thật tội cho lão Sơn, hiến tế tân nương nhiều, nhưng tới giờ lão vẫn cẩu độc thân, ế bền vững!"
Những vụ hiến tế tân nương cho Sơn Thần quả thật rất nhiều, đáng tiếc thay nó không có tác dụng, những cô gái xấu số ấy đều chết trong oan ức.
Kẻ đầu thai chuyển kiếp thì tốt, nhưng bên cạnh đó thì cũng có kẻ hóa quỷ, oán linh đi quấy phá nhân gian thật chẳng biết nên thương cảm hay trách nữa.
Còn phần Sơn Thần....vẫn mãi kiếp độc thân, đôi khi còn được tặng thêm nghiệp chướng.
Trở lại vấn đề, sau khi Thẩm Lệ bị cả thôn thiêu sống, chết oan uổng trong ngọn lửa, con trai trưởng thôn vẫn không tỉnh lại.
Thế là họ liền oán trách, chửi bới Thẩm Lệ không làm tốt nhiệm vụ, khiến Sơn Thần nổi giận.
Khó hiểu gấp đôi, thực sự chưa từng gặp ai ngu ngốc tới vậy, còn giờ tôi được chứng kiến sự ngu đần nhưng là tập thể,ngốc cả lũ.
Mạng chồng mạng, tôi cũng không biết họ làm sao mà đi nghĩ một bộ xương khô vắp có thể cải tử hoàn sinh được thế nhỉ?
Quy luật vốn dĩ chết đi không thể sống lại, xác khô thì chẳng thể cải tử hoàn sinh được.Đã vậy, Sơn Thần một vị thần vốn quản chuyện rừng núi, tự nhiên, làm sao có thể cải tử hoàn sinh?
Trên đời cũng chẳng thể có phép đó.
Nhưng tôi từ sớm đã để ý, trong làng có một ông thầy trừ tà, nhìn thấy tương lai gì đó, chính ông ta đã xúi giục trưởng thôn hiến tế vợ cho Sơn Thần thì con trai ông sẽ được sống lại, đồng thời là kẻ đứng sau bỏ bùa để điều khiển cha mẹ Châu Hoài.Hắn chính là kẻ chủ mưu chính gây ra cái chết oan uổng của Thẩm Lệ, đồng thời là kẻ gây ra cái chết của con trai trưởng thôn.
Nhưng hắn ta lại không có dương khí trên người, rõ ràng không phải là con người mà lại có phần giống như...quỷ?.
Sau một khoảng thời gian, mọi thứ hoàn thành đã xem xét việc đầu thai của Thẩm Lệ hoàn tất, cô ấy đáp ứng đầy đủ tiêu chí để đầu thai, tôi cầm tờ danh sách,quay sang nói:"Xong rồi,cô có thể đi đầu thai rồi đấy!Đi thôi" Thẩm Lệ vui vẻ theo Đầu Trâu Mặt Ngựa ra ngoài, cho tới tận lúc chết cô ấy cũng chưa từng oán trách mọi người,luôn gìn giữ tinh thần vui vẻ, lạc quan chỉ là sâu trong tnâm tâm luôn mong gặp lại chồng mình, thực sự là một linh hồn tốt tính, tốt...đến khờ, sao lại dễ dàng từ bỏ đến thế cơ chứ,mạng cũng chỉ có một mà cớ sao lại nói buông tay là buông?.
Tôi vì rãnh rỗi, cũng đi theo sau đồng thời ngó xem Hắc Vô Thường ra sao rồi. .......
Thẩm Lệ cẩn trọng bưng chén canh lên, nhưng cứ ngập ngừng mãi chưa uống.
Sau vài giây đắn đo, do dự đã bưng lên gần miệng sắp uống, thì một nam nhân lao ra, hất chén canh đi.
Tôi nhanh tay lẹ mắt chụp lại ngay, may mắn thật nó không bể hay nứt, đã chụp lại kịp thời, tôi thầm nhủ:"May quá, chậm chút thì bể nát mất chén ngọc, đền bù chắc mệt lắm!"
Mạnh Bà bên trong bước ra, tay cầm giá múc canh chỉ vào cái tên vừa lao ra ban nãy, mắng lớn đầy bực tức,bà thẳng tay cốc vô đầu tên đó một cú rõ đau:"Thằng nhóc thối, biết bà già đây nấu cực khổ lắm không?
Mà hất đổ hả, may là Tiểu Bạch Vô Thường này đây cầm lại kịp đấy, không thì thằng nhóc thối như mày đền với giá chát lắm đấy!"
Tên đó xoa tóc ngay chổ tóc bị cốc đầu, im lặng chẳng đáp chỉ chăm chăm nhìn Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ đơ người, rồi mắt cô ấy ửng đỏ rồi những giọt nước mắt tuôn rơi,cô hỏi tên kia giọng nức nở:"C-Châu Hoài?
Anh....anh là Châu Hoài?"
Chưa kịp hiểu gì về tình hình bây giờ,thì một nam tử khác lại lao ra chẳng rõ từ đâu, là hắn- Hắc Vô Thường.
Tôi nhìn sang hắn, khẽ hỏi:"Anh bận truy bắt tên này àh?"
Mắt liếc nhẹ sang tên nam nhân đang trốn sau lưng Thẩm Lệ với mặt mũi bầm dập, né trốn vì bị Mạnh Bà cầm chổi rượt đuổi,nhưng nãy giờ Mạnh Bà đâu có đánh vào mặt hay ra tay nặng đâu nhỉ?.Hắn gật đầu, đáp ngay:"Phải phải!
Anh ta là Châu Hoài, dùng thuật xuất hồn xuống phá âm phủ " Tôi thốt lên đầy kinh ngạc:"Thuật xuất hồn, muốn chết đến vậy hả?"
Thuật xuất hồn là loại tà thuật, giúp người sống xuất hồn ra khỏi thể xác, chỉ là....nó chỉ có thể đi chứ không có lối về, nói thẳng ra là chết luôn.Thẩm Lệ nghe xong rất lo lắng nhìn Châu Hoài ánh mắt cô rất xót xa và lo lắng, Châu Hoài ôm chầm lấy Thẩm Lệ, hôn lên trán cô,anh ta nói:"Không sao, anh chết cũng được, miễn được bên em!"
Một cuộc hội ngộ cảm động chỉ là....đừng có tình tứ, phát đường công khai như này được không, không thể kín đáo hơn ư?
Nó khiến mấy kẻ độc thân như tôi tủi thân lắm đấy, tôi khoanh tay đứng nhìn thì thầm:"Chết tiệt, đừng phát cẩu lương giữa bàn dân thiên hạ chứ, tôi không cần đâu!"
Hắn, người đứng bên cạnh tôi nãy giờ cùng đứng xem cuộc hội ngộ, chẳng rõ từ bao giờ đã ôm chặt lấy tay tôi, cái thây hắn cao lớn mà tưởng mình em bé hả?
Hắn rưng rưng:"Huhu, cái tên họ Châu kia đánh ta!
Ta đau, ta buồn!"
Lời thoại vô cùng giả trân, vừa ăn vạ hắn vừa chỉ tay về phía Châu Hoài.
Hệt như một đứa trẻ đang oan ức, muốn mách để có sự che chở vậy.Hắn còn chỉ vào tay mình và gương mặt với cặp mắt rưng rưng, hẵn khẽ nói:"Này!
Mặt và tay bị trầy xước cả rồi!"
Tôi nhìn hắn đầy phán xét, tôi không có bị mù,hắn chỉ trầy chứ tên kia chảy máu luôn rồi.
Không ai thua ai, Châu Hoài cũng hơn thua với hắn, Châu Hoài ôm chặt Thẩm Lệ, oan ức kể lễ:"Oan cho anh quá mà, rõ ràng anh không đụng được vô người hắn nữa, hắn đánh anh bầm dập rồi này!"
Mạnh Bà gần đó nhìn đầy khinh bỉ,bà khoanh tay đứng như xem kịch:"Bà đây già rồi cũng không tha bà già đây à?Quả là tuổi trẻ!"
Tình cảnh hiện giờ có khác gì cái nhà trẻ của âm giới không cơ chứ, sự kiên nhẫn cũng có giới hạn đấy không phải vô hạn đâu.
Xem ra, hắn không đáng tin chút nào, vậy tôi đành tự ra tay vậy.
Sau một lúc, tôi đã thành công hất hắn đi, nặng chết tôi rồi.
Nhanh tay đổ chén canh vào miệng Châu Hoài một cách dứt khoát, Mạnh Bà cũng phụ tôi một tay, đưa canh cho Thẩm Lệ.
Rồi nhanh chóng tổng cổ cả hai đi, ban nãy phán quan gửi tôi tờ danh sách, Châu Hoài được đi đầu thai nhưng vì gây rối loạn trật tự an ninh địa phủ, nên đầu thai ở gia đình bình thường, có hơi nghèo khó, mối nhân duyên còn đó chắc chắn cả hai sẽ sớm tái ngộ thôi.
Hai người được Đầu Trâu Mặt Ngựa lôi đi rồi không gian yên bình hẳn lên, haiz...cuối cùng cũng xong, tôi cứ ngỡ hôm nay mất lương rồi ấy chứ.
Và hắn thì tiếp tục kể lễ với tôi ,vô cùng đau đầu.