Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Chúng Ta Đã Ly Hôn Rồi

Chúng Ta Đã Ly Hôn Rồi
Chương 15: Ngoại truyện 1 +2



Ngoại truyện 1

Ngày đi dự tiệc mừng Kỷ Minh Khải vào đại học tôi căng thẳng như sắp ra trận đánh giặc tới nơi. Đứng lựa qua lựa cả một buổi trời, cuối cùng tôi quyết định chọn bộ đồ duy nhất không có cái họa tiết trẻ con nào.

Nhưng đến khi nhìn thấy Kỷ Minh Khải đứng dưới đèn chùm pha lê sáng chói trong khách sạn, tôi vẫn hơi rụt rè không dám bước tới, chỉ biết nấp sau lưng mẹ, né tránh ánh mắt của Kỷ Minh Khải mà bước vào phòng tiệc.

Dường như Kỷ Minh Khải vẫn luôn chăm chú nhìn tôi, nhưng tôi nào dám quay đầu lại chứ. Tôi đã thề rồi, tôi sẽ không thích Kỷ Minh Khải nữa đâu.

Bạn bè của hắn rất ít, còn chẳng ngồi cho đủ một bàn nữa.

Tiệc diễn ra được một lúc thì tôi chạy đi vệ sinh, lúc bước ra thì thấy hắn đang đứng ở hành lang.

Tôi đi ngang qua hắn nên đành phải dừng lại, tôi sợ nếu mình tỏ ra lạnh lùng quá thì sẽ bị lộ mất. Tôi quay người sang cười cười: “Anh đứng đây làm gì thế?"

Hình như trong suốt cả một qua, đến giờ này tôi mới nói chuyện lại với hắn.

"Anh sắp vào Đại học A rồi."

Tôi giả vờ bình tĩnh đáp: "Em biết mà, mẹ em cứ lải nhải đến mức em sắp chai cả tai rồi nè."

"Em...sau này em muốn thi vào trường nào?"

"Em á?" Tôi chỉ vào mình, kinh ngạc nói: "Đại học A? Em còn chả biết mình có đậu đại học nổi hay không nữa là."

Vẻ mặt Kỷ Minh Khải trông rất lạ: "Em không thể nghiêm túc học hành hơn một chút sao?"

Tôi tức chết đi được, có phải tôi không lo học đâu, là do tôi học nó không vào đầu mà. Thứ Kỷ Minh Khải chỉ xem qua một lần là hiểu thì tôi có xem cả mười lần còn chắc đã hiểu nổi cái đề.

Tôi thầm lườm Kỷ Minh Khải một cái rõ dài rồi lạnh lùng nói: "Em sẽ nghiêm túc học, nhưng dù có nghiêm túc đến đâu cũng không thi vào Đại học A được đâu."

Kỷ Minh Khải chẳng ừ hử gì.

Tôi chân thành chúc hắn: "Chúc anh có một cuộc sống đại học thật vui vẻ nhé!"

Kỷ Minh Khải chỉ quăng lại cho tôi một câu “Có gì mà vui" rồi đút tay vào túi quần bỏ đi mất.

Ngoại truyện 2

Lúc tôi vào đại học thì Kỷ Minh Khải đã sắp tốt nghiệp, song tôi vẫn chọn thành phố có đại học A. Và tất nhiên rồi, trường của tôi kém xa trường của hắn, nhưng dù sao đó cũng là kết quả nỗ lực suốt ba năm cấp ba nên tôi vẫn khá là hài lòng. Tôi chẳng còn quá bận tâm đến việc học có được học cùng trường với Kỷ Minh Khải hay không nữa. Tôi chỉ muốn đứng từ xa nhìn hắn như vậy thôi, chỉ cần biết rằng hắn cách tôi hơn một tiếng đồng hồ đi xe chứ không phải xa tận chân trời góc bể là quá đủ rồi.

Đó là nếu mẹ tôi không gọi điện cho Kỷ Minh Khải, khăng khăng bắt hắn dẫn tôi đi tham quan xem trường top méo tròn ra sao, thì cái ý tưởng "thầm yêu thầm thích" của tôi chắc là đã thực hiện được.

Đứng trước lời đề nghị tha thiết vô cùng tận của mẹ, Kỷ Minh Khải đã gửi cho tôi một tin nhắn trông chả có vẻ gì là tình nguyện, nói là ngày mai sẽ dẫn tôi đi dạo một vòng đại học A.

Xí! Ông đây thèm vào!

Cũng đâu phải tôi cầu xin anh chứ!

Nhưng hai chúng tôi đã xa nhau rất lâu rồi, tôi nhớ hắn chết mất, dù biết rõ hắn sẽ trưng ra cái bộ mặt khó chịu với mình thì tôi vẫn rất muốn được gặp hắn.

Lúc tôi tới được cổng đại học A thì hắn đã đứng đó đợi sẵn rồi. Tôi rảo bước chạy về phía hắn, cố nén sự kích động mà hô lên: "Kỷ Minh Khải."

Chẳng biết tại sao mà vẻ mặt Kỷ Minh Khải lại hơi hoảng hốt, như thể không nhận ra nổi mà nhìn tôi chằm chằm hồi lâu.

"Không đến mức đó chứ? Em thay đổi nhiều lắm à?" Tôi sờ mặt mình hỏi.

Kỷ Minh Khải nhìn lảng sang chỗ khác, khẽ hắng giọng nói: "Nhiều lắm."

"Thế là đẹp ra hay xấu đi á?"

Kỷ Minh Khải chẳng đáp lại lời tôi.

Tôi khoát tay với hắn: “À thôi anh đừng nói, em không có ý định chạy nguyên một đoạn dài ơi là dài để nghe anh chê em đâu."

Môi Kỷ Minh Khải mấp máy mấy lần, cuối cùng hắn vẫn nghe lời tôi không nói gì cả. Hắn dẫn tôi vào trường, tâm trạng tôi hơi căng thẳng, cảm thấy bắt đại một người đi ngang qua chắc đều trúng thiên tài hết quá. Một đứa mít đặc như tôi trà trộn vào đây, đến cả đi đường thôi cũng thấy hết sức tự ti.

Nhưng có Kỷ Minh Khải đứng bên cạnh lại tiếp thêm cho tôi một chút tự tin. Kỷ Minh Khải nổi tiếng thật đấy, dọc đường đi lúc nào cũng có người chào hỏi hắn, dù cái mặt lạnh như tiền của hắn vẫn chả mảy may thay đổi.
"Anh quan hệ rộng quá đi." Tôi ngưỡng mộ nói.

"Quen trong hội sinh viên, đa số là đàn em khóa dưới, vì sợ anh nên mới chủ động chào hỏi thôi."

"Đừng nói vậy chứ, chắc chắn có người thích anh đó."

"Không đâu."

"Sao lại không?" Tôi vỗ nhẹ vào cánh tay Kỷ Minh Khải: “Cỡ anh mà không có ai theo đuổi thì chắc em cũng đậu được đại học A rồi."

Kỷ Minh Khải dường như không mấy vui vẻ trước lời tâng bốc của tôi. Hắn lạnh mặt hỏi: “Thế có ai theo đuổi em không?"

Tôi... tôi... đương nhiên là không có rồi.

Nhưng nếu tôi nói vậy chắc chắn Kỷ Minh Khải sẽ nói: Ừm, anh đoán trúng phóc.

Tôi không muốn cho hắn cơ hội lên mặt, nên hừ một tiếng rất chi là kiêu ngạo đáp: "Có chứ sao không, đẹp trai lắm nha!"

Mặt Kỷ Minh Khải lập tức đen như đít nồi.

"Vậy em chấp nhận rồi?"

"Ừm, em đang suy nghĩ."

Kỷ Minh Khải im lặng một lúc lâu như thể miệng bị ai lấy keo dán vào, đi đến đâu cũng chỉ giơ tay chỉ vào biển chỉ dẫn bảo tôi tự tham quan, cái vẻ không thèm quan tâm đó khiến tôi cực kỳ ấm ức luôn.

Đâu phải tôi cầu xin hắn làm hướng dẫn viên cho tôi, dựa vào đâu mà hắn lại làm vẻ khó ưa với tôi chứ, cái đồ Kỷ Minh Khải đáng ghét.

Tôi lại thề, lần này tôi chắc chắn có thể buông bỏ Kỷ Minh Khải.

Vì tôi đến muộn nên lúc tham quan xong thì trời cũng đã tối. Kỷ Minh Khải mời tôi ăn một bữa tối trong bầu không khí vẫn cực kỳ ngột ngạt kia.

"Em nghe mẹ nói anh không ở ký túc xá trường mà thuê nhà bên ngoài à?"

"Ừm."

Lại hết chuyện để nói, tôi bực bội cắn ống hút.

Vì cuộc hẹn hôm nay mà tôi đã cố tình mua quần áo mới đánh giày sáng loáng, ngồi trên tàu phấn khích hồi lâu, kết quả chỉ để đổi lấy bộ mặt lạnh như băng của Kỷ Minh Khải.

Một lúc sau, có lẽ thấy tôi hoàn toàn không để ý đến hắn nữa nên hắn tiếp tục chủ đề vừa nãy. Hắn lịch sự hỏi tôi: "Em có muốn đến nhà anh xem thử không?"

Lẽ ra tôi nên từ chối mới đúng, nhưng chả biết ma xui quỷ khiến thế nào lại buột miệng: "Được thôi."
 
Chúng Ta Đã Ly Hôn Rồi
Chương 16: Ngoại truyện 3



Tôi cứ ngơ ngơ ngác ngác như thế mà ở lại nhà Kỷ Minh Khải.

Rồi rồi, công nhận là tôi có hơi ỡm ờ thật, Kỷ Minh Khải chỉ nói một câu “Đã trễ lắm rồi" là tôi liền thuận theo lời hắn "Với cả có vẻ không dễ bắt taxi."

Hắn hỏi tôi: "Trường em có đi kiểm tra phòng không?"

Tôi trả lời: "Không đâu."

Thế là tôi bị hắn giữ lại, mặc dù tôi chả rõ hắn có ý gì. Nhưng tôi đoán có thể mẹ tôi đã nhờ vả hắn chăm sóc cho một đứa đi học xa nhà như tôi.

Nhà hắn chỉ có một cái giường, Kỷ Minh Khải hình như định ngủ chung với tôi thì phải. Vẻ mặt hắn kiểu “chứ còn sao nữa”, còn tôi cũng thản nhiên vờ như không. Vốn dĩ có gì to tát đâu chứ, bạn thời thơ ấu ngủ chung trên một cái giường thì chết ai nào?

Với cả chúng tôi đâu phải kiểu quan hệ mờ ám gì, còn chưa được tính là bạn thân ấy.

Chỉ đơn giản là ngủ lại một đêm thôi, tôi tự an ủi mình như vậy rồi cầm đồ ngủ của hắn đi vào phòng tắm.

Tôi lặng lẽ dùng khăn của hắn lau mặt, lúc ngẩng đầu nhìn vào gương thì phát hiện mặt mình đã đỏ như con tôm luộc rồi. Tôi vội vàng treo lại khăn lên giá để đồ, có cảm giác mình đang chột dạ như một tên trộm vậy.

Hắn vẫn đang ngồi trước bàn gõ phím, hình như hắn đang làm đồ án tốt nghiệp thì phải. Tôi lên giường nằm trước, chần chăn cho thật kỹ rồi ngẩn ngơ ngắm nhìn bóng lưng của hắn.

Tôi cứ cho rằng mình sẽ phấn khích đến nỗi không ngủ được, ai dè còn chưa đợi được Kỷ Minh Khải lên giường thì tôi đã ngáp ngắn ngáp dài rồi. Đến khi Kỷ Minh Khải vén chăn đi ngủ thì tôi đã ngáy khò khò, tay còn đè lên chăn ngăn không cho hơi lạnh lùa vào nữa. Kỷ Minh Khải chỉ đành dùng một góc chăn xíu xiu còn lại.

Một đêm say giấc nồng.

Tôi bị tiếng đồng hồ ầm ĩ của Kỷ Minh Khải đánh thức, ngay lúc còn đang mơ màng chưa tỉnh ngủ hẳn tôi duỗi tay duỗi chân vươn vai một cái thật dài, nhưng không hiểu sao tôi có cảm thấy giường cứ cộm cộm, đùi còn đụng phải cái gì đó cứng cứng nữa.

Tôi mở mắt ra, lập tức tỉnh cả người.

Tôi đang đè lên dính vào người Kỷ Minh Khải như một con gấu koala.

Trên vai áo Kỷ Minh Khải không biết dính phải thứ gì đó, hình như là nước miếng của tôi thì phải.

Tôi đứng phắt dậy, ai dè lỡ chân đá vào người Kỷ Minh Khải một cái. Thế là tôi nhanh tay lẹ chân ôm quần áo của mình vọt vào phòng tắm trước khi hắn tỉnh lại.

Tôi hành động như mới làm xong “chuyện ấy” vậy đó, tôi nhìn mình từ trên xuống dưới một lượt, xác định giữa hai đứa chả có cái quái gì xảy ra cả. Cơ mà lúc đánh răng tôi phát hiện ra môi trên của mình hơi sưng, tôi bèn chạy ra hỏi Kỷ Minh Khải: “Sao môi em lại sưng lên thế này?"

Kỷ Minh Khải đang mặc quần áo, hắn liếc nhìn tôi rồi vô cùng bình tĩnh nói: "Đêm qua em nằm đè lên người anh, miệng vô tình đập vào vai nên sưng lên."

"Ồ." Tôi tin hắn mà chả nghi ngờ tẹo nào, sau đó quay vào trong đánh răng tiếp.

Kỷ Minh Khải dẫn tôi đi ăn sáng, lúc tôi đang vất vả vật lộn với cái bánh bao súp gạch cua thì Kỷ Minh Khải đột nhiên trầm giọng nói: "Sau khi tốt nghiệp anh sẽ ở lại đây."

Tôi suýt nữa thì bị sặc: "Ở lại đây sao? Để làm gì cơ?"

"Khởi nghiệp."

"Hả? Anh không về kế nghiệp gia đình à? Chắc bố mẹ anh sẽ không đồng ý đâu nhỉ?"

Kỷ Minh Khải liếc tôi một cái: "Sao, em muốn thừa kế à?"

Tôi gượng gạo cười: "Anh cứ đùa em làm gì?”

"Môi trường ở đây rất thích hợp để khởi nghiệp, bạn bè của anh đa số cũng ở lại đây."

"Ồ được quá ha, em tin nhất định anh sẽ thành công thôi."

Kỷ Minh Khải chẳng để ý tới lời cổ vũ mà chỉ nhìn tôi, sau đó đưa cho tôi tờ khăn giấy bảo tôi lau dầu trên miệng đi.

Sau này lúc tốt nghiệp đại học tôi vốn định ở lại thành phố A giống Kỷ Minh Khải, nhưng mà mẹ lại bắt tôi phải về quê. Nhưng không ngờ một tháng sau Kỷ Minh Khải cũng quay về, hắn chuyển trụ sở công ty mình về lại đây.

Sau đó hắn cầu hôn tôi, tôi đồng ý, mọi thứ diễn ra cứ như một giấc mộng.
 
Chúng Ta Đã Ly Hôn Rồi
Chương 17: Ngoại truyện 4



Từ sau khi bị phát hiện chuyện mình lén lút động tay động chân lúc tôi đang ngủ thì hắn giống như bị tôi bắt thóp vậy, lập tức trở nên lép vế hơn hẳn. Tôi có thể dùng chuyện này để sai hắn làm bất cứ việc gì.

Ví dụ như ép hắn phải nói thật.

"Mỗi lần em ngủ là anh lại giở trò gì vậy hả?"

Kỷ Minh Khải ho khan hai tiếng quay lưng lại, nét mặt trông đàng hoàng hết sức: "Chỉ ôm em thôi."

“Chỉ vậy thôi á? Sao em nhớ có lần tỉnh dậy môi em còn bị sưng lên cơ?"

Hai tai Kỷ Minh Khải đỏ lựng, nhưng biểu cảm vẫn lạnh lùng như cũ: "Chịu thôi, làm sao mà anh biết được?"

Tôi nép mình vào lòng Kỷ Minh Khải, chụt một cái thật nhẹ lên môi hắn: "Chứ không phải do ai đó hôn trộm à?"

Kỷ Minh Khải liếc nhìn tôi, vẫn cứng đầu cứng cổ lắm: "Không phải."

Tôi cười với hắn: "Hừm, vậy chắc là em nằm mơ rồi tự cắn trúng rồi. Anh Minh Khải nhà mình đâu phải người sẽ làm ra chuyện đó đúng không."

Kỷ Minh Khải bị tôi ghẹo mà chịu thua giơ tay đầu hàng: "Em muốn làm gì?"

Tôi đắc ý ghé vào tai hắn: “Bây giờ anh làm lại y hệt mấy chuyện ban đêm anh đã làm với em được không?"

Vệt đỏ trên mặt Kỷ Minh Khải đã lan đến tận cổ, hắn tức giận trừng mắt nhìn tôi, tôi lại cố tình chụt thêm cái nữa lên môi hắn rồi dán vào người hắn nũng nịu: "Em nào có cười anh đâu, chỉ là em tò mò thôi mà. Năn nỉ anh đó, làm đi nhé."

Từ trước tới nay Kỷ Minh Khải lúc nào cũng phải buông vũ khí đầu hàng tôi, hắn bất đắc dĩ đặt điện thoại xuống rồi vén chăn lên để tôi nằm thẳng người ra. Giờ phút này tôi vừa hồi hộp vừa căng thẳng, hai tay không biết nên để ở đâu cho đúng.

Kỷ Minh Khải giơ tay che mắt tôi lại: "Nhắm mắt lại, không được nhìn đâu nhé."

Đây là sự cố chấp cuối cùng để giữ mặt mũi của Kỷ Minh Khải.

Tôi cảm nhận được Kỷ Minh Khải đè lên trên người mình, hắn hôn lên trán rồi trượt xuống chóp mũi. Tôi đang nghĩ Kỷ Minh Khải mà trong sáng thế này hả thì hắn đã cắn lấy môi trên của tôi, m.út mát như đang thưởng thức một que kẹo ngon lành. Hắn m.út được một lúc rồi lại thả ra, luồn lưỡi vào khuấy đảo trong khoang miệng, mãi mới chịu tha cho tôi.

Kỷ Minh Khải bắt đầu chuyển chiến trường xuống đến cổ tôi, tiếp đó là xương quai xanh, sau đó còn cởi cúc áo ngủ dần dần hôn xuống dưới. Tôi thấy nhột chết đi được, bèn đưa tay ôm lấy mặt hắn: "Anh làm thế này mà em không tỉnh ư?"

"Ừm, ngủ say như bé heo con vậy."

Tôi cố tình hừ một tiếng: "Heo con mà anh cũng hôn hả, sở thích quái đản thật đó nha."

Kỷ Minh Khải chả thèm để ý mà tiếp tục công việc của mình, tay hắn luồn đến tận đùi tôi. Tôi cảm nhận được ngón tay hắn quen đường quen nẻo len vào g*** h** ch*n sờ c** nh* của mình, tôi cực kỳ ngạc nhiên: "Tên lưu manh nhà anh giỏi quá nhỉ!”

"Lúc em ngủ còn kẹp tay anh nữa kìa, kẹp chặt lắm."

Tôi đỏ mặt giải thích: “Là phản ứng bình thường thôi!"

Kỷ Minh Khải cười cười thả tôi ra: "Ừ anh biết rồi."

Tôi dùng hai tay hai chân quấn lấy Kỷ Minh Khải, không cho hắn xoay người đi: "Chỉ có thế thôi hở?"

"Xem ra em chưa thỏa mãn nhỉ?"

"Không phải, chỉ là cảm thấy dáng vẻ này của anh thật đáng yêu, ban đêm lén lút hôn em, mỗi lần nghĩ đến em lại đáng yêu cực kỳ luôn."

Rõ ràng Kỷ Minh Khải không thích từ đáng yêu này lắm.

"Anh... bắt đầu từ khi nào vậy hả?"

"Lần em học năm nhất đến nhà anh thuê chơi."

Tôi gật đầu, đoạn ngại ngùng nói: "Em còn tưởng là từ trước kia nữa chứ —" không ngờ là tôi tự ảo tưởng rồi.

Kỷ Minh Khải rất nghiêm túc đáp lại lời tôi: “Trước kia em còn chưa đủ lớn, sao anh nỡ có suy nghĩ đó với em chứ."
 
Chúng Ta Đã Ly Hôn Rồi
Chương 18: Ngoại truyện: Chương tái hôn



《Chúng Tôi Đã Tái Hôn Rồi》

1.

Bây giờ chuyện mà tôi thích làm nhất là cùng Kỷ Minh Khải đi dạo sau bữa cơm.

Tuy Kỷ Minh Khải kiệm lời nhưng chuyện gì cũng bằng lòng làm cùng tôi. Hắn nói chuyện nhạt như nước ốc, nhưng lúc nắm tay thì không bao giờ chịu buông ra. Chúng tôi đan tay vào nhau, tôi chớp mắt nhìn hắn: "Anh đi nhanh quá à, hay anh buông em ra để em tự đi đi."

Kỷ Minh Khải đi chậm lại, giọng điệu cứng nhắc nói: "Thế này mà em cũng gọi là tập thể dục được hả? Chẳng hiệu quả chút nào."

Tôi lập tức ôm lấy cánh tay dồn hết trọng lượng lên người Kỷ Minh Khải, sau đó thì thào vào tai hắn: “Có anh là ‘tập thể dục’ giỏi nhất thôi."

Kỷ Minh Khải cúi đầu đợi tôi hôn mình, tôi vốn định theo phản xạ hôn lên, nhưng trông thấy cái bộ dạng kiêu ngạo kia làm tôi lại muốn chọc cho hắn tức chơi. Thế là tôi bèn đặt cằm lên vai hắn rồi đứng im nhìn hắn chằm chằm.

Kỷ Minh Khải sững sờ, hai cánh môi cứ mấp máy liên tục.

"Muốn em làm gì cơ?" Tôi hỏi hắn.
Kỷ Minh Khải mắt to trừng mắt nhỏ với tôi, trông hắn có hơi lúng túng, tôi nghe thấy hắn ực một tiếng.

“Vì sao em luôn là người chủ động thế, rõ ràng là anh thích em trước mà, lúc nào cũng tỏ vẻ bề trên làm gì? Bây giờ anh là chồng em chứ đâu phải ông chủ của em."
“Em nói anh là gì của em?"

"Rõ ràng anh nghe thấy rồi." Tôi hất tay hắn ra đi lên trước, nhưng Kỷ Minh Khải nhanh chóng đuổi theo. Hắn chẳng giống như nam chính tiểu thuyết đè tôi lên tường hôn ngấu nghiến mà kéo tôi đi về nhà.

Hắn nói: “Chỗ đông người không nên làm chuyện này."

Nhưng vừa về đến nhà là lao vào bắt đầu lột đồ tôi.

2.

"Kỷ Minh Khải này, nếu em là con gái thì em có thể sinh con cho anh rồi."

Kỷ Minh Khải thoáng liếc cái bụng tôi.

"Nhưng rồi em lại nghĩ, may mà em không phải con gái, nếu không chắc em sẽ kéo tụt IQ con mình mất.”

Kỷ Minh Khải khẽ cười: "Không sao."

"Anh xem em có thể dạy nó cái gì đây?"

Kỷ Minh Khải vừa đọc sách vừa nói: "Dạy nó phân biệt hình chữ nhật và hình vuông."

Tôi đánh vào đùi Kỷ Minh Khải một phát: "Em còn biết giải phương trình nữa nhá!"

“Giỏi quá đi."

Tôi nằm sấp trên đùi Kỷ Minh Khải, ngẩng đầu nhìn hắn: "Kỷ Minh Khải à, công việc ở công ty nhiều lắm hả? Anh có mệt lắm không? Em chẳng giúp được gì cho anh cả."

"Không mệt."

Tôi có hơi chán nản nói: “Tiêu chuẩn của anh đối với em thấp quá rồi đó, không phải người ta hay nói người yêu phải đồng hành với nhau cùng nhau tiến bộ sao, mà em lại kém xa anh."

Trông Kỷ Minh Khải rất kinh ngạc: “Gì mà kém xa chứ?”

Tôi chốc hai ngón tay xuống chọc lên đùi Kỷ Minh Khải: "Tất cả mọi mặt luôn...Em muốn được giỏi như anh, nhưng em vừa lười vừa ngốc, không học vào đầu được cái gì cả."

"Nhưng anh chưa bao giờ yêu cầu em phải học được."

"Đó là vì anh bị tình yêu che mắt rồi."

Kỷ Minh Khải kéo tôi dậy, nói một cách rất nghiêm túc: "Không phải thế, anh kết hôn với em là vì thích em, chứ không phải để tìm một người giúp đỡ anh trong sự nghiệp."

"Nếu em có thể giúp được anh thì càng tốt chứ."

"Anh cũng từng có suy nghĩ để em làm thư ký của anh."

"Thư ký ư..." Tôi véo ngón tay Kỷ Minh Khải trêu hắn: “Anh muốn làm gì em nào? Có phải muốn dùng quy tắc ngầm chốn công sở với em không?"

Kỷ Minh Khải lườm tôi: “Quy tắc ngầm với em còn phải cần ở công sở nữa à?"

Tôi cười cười, cắn vào cánh tay Kỷ Minh Khải một cái.

"Để em làm thư ký cho anh chỉ vì muốn em ở bên anh nhiều hơn, chứ không phải để thay đổi em." Kỷ Minh Khải kéo tôi ngồi lên đùi rồi véo cằm tôi: "Em có sự nghiệp của em, anh không cần em phải tốn thời gian vì anh."

"Em mà có sự nghiệp gì chứ?”

Giọng Kỷ Minh Khải nghe rất nghiêm nghị: "Thế thì anh cũng vậy thôi, đều là sáng 9 giờ đi chiều 5 giờ về như nhau cả, hà tất phải phân cao thấp làm gì?"

"Nói thì nói vậy..."

"Nếu em cứ nhất quyết cho rằng chúng ta khác nhau thì anh cũng đành chịu. Trong mắt anh chúng ta đều đang cố gắng sống, anh kiếm được nhiều hơn một chút vì công ty của anh cần nhiều tiền để hoạt động, em kiếm ít hơn một chút nhưng đủ nuôi sống bản thân, mỗi ngày trôi qua đều vui vẻ, thế là đủ rồi, anh thích một Hạ Đồng giản dị như vậy đấy."

Tôi rúc vào trong lòng Kỷ Minh Khải, cảm giác ấm áp tràn ngập trái tim.

"Mười năm sau anh có còn yêu em như vậy không?"

Kỷ Minh Khải xoa tai tôi: “Còn."

"Hai mươi năm sau thì sao?"

"Đương nhiên là còn, anh sẽ dùng cả sinh mạng của mình để yêu em."

Có lẽ tôi thật sự rất rất yêu Kỷ Minh Khải, tuy chỉ là những lời linh tinh thôi cũng đã khiến tôi vui lắm rồi.

3.

Gần đây công ty Kỷ Minh Khải xảy ra chút vấn đề, tôi hỏi hắn thì hắn cứ úp úp mở mở không chịu nói.

Tôi biết hắn mệt chứ, nhưng tôi lại chẳng giúp được gì, cũng không muốn xen vào làm loạn rước thêm phiền phức cho hắn. Thế nên tôi cố gắng im lặng làm nhiều hơn, tận lực giảm bớt gánh nặng cho hắn.

Buổi sáng tôi sẽ dậy trước rồi lặng lẽ chui ra khỏi vòng tay Kỷ Minh Khải. Chắc là hắn mệt mỏi lắm, đôi lúc tôi lỡ phát ra tiếng động hơi lớn một chút mà hắn cũng chẳng tỉnh dậy.

Tôi muốn đi mua đồ ăn sáng cho hắn, nói ra có hơi ngại nhưng mà tôi thật sự không biết nấu ăn. Bình thường ở nhà Kỷ Minh Khải là người phụ trách việc nấu nướng, còn tôi thuộc kiểu cơm dâng tới tận miệng ấy. Nhưng bây giờ không như thế được, mấy ngày nay tôi đi quanh mấy quán ăn sáng gần khu nhà đổi món cho hắn ăn đỡ ngán, hy vọng có thể mang đến cho Kỷ Minh Khải một ngày mới tốt đẹp.

Kỷ Minh Khải cảm động ngồi vào bàn ăn, bảo tôi không cần phiền phức như vậy.

Tôi không hề cảm thấy phiền phức chút nào.

Lúc Kỷ Minh Khải đi ra cửa tôi ôm hắn một cái, giọng điệu hết sức áy náy: "Dạo này không có thời gian ở bên em rồi."

Tôi hôn hắn một cái thật kêu: “Nào có chứ? Anh vẫn luôn ở bên cạnh em, em cũng vẫn luôn ở bên cạnh anh mà."

Tôi xoa ấn đường của Kỷ Minh Khải: “Rồi sẽ ổn thôi."

Buổi trưa tôi gọi điện cho Kỷ Minh Khải thì lại đúng ngay lúc hắn đang mắng cấp dưới. Lúc hắn nghe điện thoại vẫn còn tức giận lắm, tôi giật mình bảo hắn bình tĩnh lại trước. Nhưng có lẽ lại đổ thêm dầu vào lửa mất tiêu, tôi chỉ nghe thấy tiếng thở nặng nề từ đầu dây bên kia.

Tôi vừa định xin lỗi thì Kỷ Minh Khải lại lên tiếng trước: "Xin lỗi nhé Đồng Đồng, có vài chuyện bị bọn họ làm cho rối tung lên. Vừa nãy anh mới nổi giận một trận nên lúc nghe điện thoại có hơi gắt gỏng."

"Không sao không sao, em không để bụng đâu."

Kỷ Minh Khải im lặng vài giây rồi nói tiếp: "Em đừng vì anh mà ảnh hưởng đến tâm trạng của mình."

“Chả lẽ em không ngoan đến thế sao?"

"Em rất ngoan, chỉ là anh để ý tới tâm trạng của em thôi."

Kỷ Minh Khải thật tốt, bất kể tâm trạng hắn thế nào hắn đều sẽ quan tâm đến tôi đầu tiên. Thực ra trước đây hắn chưa bao giờ nổi giận với tôi, chỉ là tôi quá ngốc nghếch nên không nhận ra được.

Một tuần sau, Kỷ Minh Khải quay cuồng trong công việc cuối cùng cũng vượt qua khó khăn. Tôi ở nhà chuẩn bị sẵn cho hắn một bất ngờ lớn nhưng hắn lại không hứng thú mấy, chỉ qua loa khen vài câu cho có lệ rồi nhanh chóng lột bộ đồ lót tình thú tôi cẩn thận chọn, sau đó ôm tôi lên giường.
 
Chúng Ta Đã Ly Hôn Rồi
Chương 19: Ngoại truyện cuối



Tôi biết chuyện Kỷ Minh Khải dời công ty về đây nhưng tôi xem như chẳng liên quan gì tới mình, chỉ nghĩ đó là kế hoạch hắn đã định sẵn từ lâu. Dù sao đây cũng là nơi hắn lớn lên, bố mẹ bạn bè cũng đều ở đây hết.

Chỉ là khoảnh khắc hắn bất ngờ cầu hôn tôi, tôi lại chẳng hiểu mô tê gì cả.

Tôi nhớ đêm trước khi hắn cầu hôn hắn có gọi điện cho tôi. Hắn im lặng một lúc lâu rồi hỏi: "Hạ Đồng, bây giờ em đang độc thân đúng không không?" Tôi thành thật trả lời: "Phải."

"Trong lòng em đã có người nào chưa?" Hắn hỏi tiếp.

Trái tim tôi thoáng run rẩy, còn tưởng hắn đã biết được chuyện gì rồi chứ. Tôi chỉ có thể lập tức trả lời: "Chưa có."

Hắn “Ừm" một tiếng rồi cúp máy.

Tôi nghe tiếng tút tút trong điện thoại, lòng thầm nghĩ khó hiểu thật đó.

Cuối cùng qua hôm sau Kỷ Minh Khải mang theo một bó hồng thật lớn đến nhà tôi. Vẫn là gương mặt lạnh lùng đó, hắn nuốt nước bọt, nhét cả hoa hồng và nhẫn vào tay tôi, ngắc ngứ nói một câu: "Kết hôn với anh đi."

Tôi hoảng hồn đứng như trời trồng.

"Kỷ Minh Khải anh điên rồi hả?"

"Không."

"Kết hôn cái gì chứ? Tại sao anh lại muốn kết hôn với em?"

"Không có lý do, nếu em không thích ai vậy thì hãy kết hôn với anh đi, trong số các lựa chọn của em không có ai tốt hơn anh đâu." Kỷ Minh Khải lấy lại hộp nhẫn rồi mở ra, để lộ một chiếc nhẫn kim cương nam bên trong. Hắn có phần luống cuống giơ ra trước mặt tôi: "Em có muốn anh quỳ xuống không?"

Tôi bối rối đến mức cứ đi vòng vòng trong nhà: “Khoan khoan, làm sao để nói cho rõ ràng với anh đây.”

Rồi tôi còn chưa kịp nói gì mẹ tôi biết chuyện này, y như ép vịt lên giàn giục tôi mau đồng ý.

Tôi vui lắm chứ, nhưng mà tôi lại không muốn chấp nhận. Tôi cảm thấy đời này được Kỷ Minh Khải cầm nhẫn và hoa đến cầu hôn đã là ký ức đáng nhớ nhất rồi.

Tôi và mẹ cãi nhau ầm ĩ, rồi tôi lặng lẽ ngồi bên bồn hoa dưới lầu lau nước mắt. Không biết Kỷ Minh Khải xuất hiện từ đâu ngồi xổm xuống trước mặt, dùng mu bàn tay nhẹ nhàng lau khóe mắt tôi.

Hắn nhíu mày hỏi: "Anh khiến em khó xử đến vậy sao?"

Tôi quay đầu đi, không muốn để hắn nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối này của mình.

Kỷ Minh Khải lại nói: "Anh sẽ đối xử thật tốt với cậu, Hạ Đồng à xin em hãy cậu tin anh."

"Kết hôn là chuyện trọng đại trong đời, anh phải suy nghĩ cho thật kỹ."

"Anh đã nghĩ kỹ rồi."

Tôi nhìn khuôn mặt hắn, trong ký ức của tôi ánh mắt Kỷ Minh Khải chưa bao giờ dừng lại nơi tôi lâu như vậy, trong một thoáng tôi bỗng cảm thấy hình như hắn cũng rất thích tôi.

Hắn là người tôi đã ước ao suốt bấy nhiêu năm mà.

Tôi lau mặt rồi nói: "Kỷ Minh Khải, tên b*n r* rồi không lấy lại được đâu đấy."

“Ừ."

"Nếu anh dám ngoại tình tài sản sẽ thuộc về em hết."

"Được."

"Không phải một năm hay hai năm, mà là cả đời này."

"Được."

Cuối cùng tôi vẫn chấp nhận lời cầu hôn. Dù cũng giống như hắn chẳng hiểu tại sao, nhưng tôi lại hiểu rõ một điều, đó là tôi yêu hắn rất nhiều.

Hắn đứng dậy muốn ôm tôi, song hai tay lại lúng túng không biết phải làm sao mới phải. Vẫn là tôi chủ động ôm lấy cổ hắn, áp sát vào người hắn.

Giây phút đó tôi cảm nhận được tiếng trái tim đập thình thịch vang lên một cách rõ ràng.

Còn nghĩ đó chỉ là của một mình tôi thôi.

----------------------------END------------------------
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back