Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Chúng Ta Đã Ly Hôn Rồi

Chúng Ta Đã Ly Hôn Rồi
Chương 10: Chương 10



À, về phần tôi và Kỷ Minh Khải rốt cuộc tại sao lại ly hôn tôi vẫn chưa kể nhỉ.

Tuy nói ngòi nổ là Tiêu Hựu, nhưng cũng không thể đổ hết cho anh ta được.

Ban đầu là tôi phát hiện ra lá thư đó, đó giờ tôi vẫn luôn cho rằng Kỷ Minh Khải từng thích Tiêu Hựu, cơ mà cũng không ngờ hắn lại thích đến mức viết thư tình cho người ta, suy cho cùng Kỷ Minh Khải là một người......luôn kín bưng như hũ nút ấy.

Nỗi sợ hãi mang tên "Tiêu Hựu" lập tức ập vào tâm trí tôi, cảm giác an toàn trong hôn nhân mà tôi khó khăn lắm mới gây dựng được bỗng chốc mong manh như tấm kính mỏng chực vỡ vụn. Tối đến nhân lúc Kỷ Minh Khải sắp sửa chìm vào giấc ngủ tôi bèn hỏi hắn: "Anh còn nhớ Tiêu Hựu không?"

Vẻ mặt Kỷ Minh Khải đột nhiên lạnh tanh, sau đó hắn lạnh lùng trả lời tôi: "Không."

Tôi cảm thấy thất vọng tới đỉnh điểm về cuộc hôn nhân này.

Ngày hôm sau tan làm xong tôi rảnh rỗi chả có gì để làm, vừa hay đi ngang qua công ty Kỷ Minh Khải bèn nghĩ bụng lên đó xem sao. Thế là lại đúng lúc nhìn thấy Tiêu Hựu bước ra từ văn phòng của Kỷ Minh Khải, anh ta ăn mặc trông vừa đẹp vừa ngầu, mỗi bước chân thanh thoát nhẹ nhàng, và lúc anh ta đi ngang qua tôi ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc.

Là mùi hương mà Kỷ Minh Khải thường dùng nhất.

Sau này nghe Kỷ Minh Khải giải thích tôi mới vỡ lẽ, ra là hôm đó sau khi Tiêu Hựu tan làm muốn đi gặp người trong lòng từ nước ngoài về nên mới ăn diện một tí, còn mượn nước hoa của Kỷ Minh Khải dùng nữa.

Nhưng ngay khi đó tôi nào có biết, trong đầu tôi chỉ toàn là cảnh hai người họ tình cũ không rủ cũng tới, ngang nhiên ôm ôm ấp ấp trong văn phòng.

Sau đó tôi đến quán cà phê dưới lầu, khốn nạn thấy lại nghe thấy có hai cô gái đang tán gẫu.

"Sao hôm nay giám đốc Tiêu ăn diện thế nhở, aaa cậu có thấy áo sơ mi của anh ấy không? Trông xịn xò thiệt chứ!"

Tôi cúi đầu liếc nhìn cái áo len thêu vịt con màu vàng trên người mình.

"Đó là do người ta trông cao quý sẵn rồi, cao ráo chân dài đẹp trai, mặc gì chả đẹp?"

Tôi bĩu môi, tỏ vẻ khinh thường.

"Cậu có phát hiện hôm nay lúc họp chủ tịch Kỷ cứ liếc trộm giám đốc Tiêu không?"

"Đâu chỉ liếc trộm, hai mắt sắp dính vào người ta luôn rồi ấy."

"Tớ nghe nói hai người họ là bạn cũ."

"Bạn cũ khỉ gì, rõ ràng là tình cũ..."

Nghe xong trái tim của tôi như rơi thẳng xuống một nơi tối đen như mực, nơi đó chẳng có gì, kể cả Kỷ Minh Khải cũng không.

Về đến nhà tôi và Kỷ Minh Khải bắt đầu chiến tranh lạnh. Hắn hỏi tôi làm sao, tôi không muốn trả lời, thế là hắn cũng không thèm hỏi tiếp mà chui vào thư phòng ở lì trong đó, giống như đang giận dỗi với tôi vậy.

Anh còn mặt mũi mà tức giận sao? Thói gì lạ vậy!

Ý nghĩ ly hôn vừa nảy ra trong đầu là không thể kiểm soát được nữa. Tôi rửa mặt, rửa cho thật sạch vết nước mắt trên đó rồi đến thư phòng gõ cửa, tôi nói: "Kỷ Minh Khải, chúng ta ly hôn đi."

Lúc đó tôi chẳng hề để ý đến vẻ không tài nào tin nổi hiện lên trong mắt hắn.
"Nhân lúc bây giờ chúng ta vẫn còn trẻ."

Nhân lúc chúng ta chưa tiến vào cuộc sống của nhau quá sâu, bây giờ là thời điểm thích hợp nhất để cắt đứt, anh cũng có thể theo đuổi hạnh phúc mà anh luôn mong muốn, tôi đã nghĩ như vậy đấy.

Sáng hôm sau, Kỷ Minh Khải mang đôi mắt thâm đen như gấu trúc đến hỏi tôi: "Em thật sự muốn ly hôn sao?"

Tôi nằm trên giường đưa lưng về phía hắn, lặng lẽ gật đầu.

Qua một lúc lâu, Kỷ Minh Khải chỉ im lặng đẩy cửa đi ra ngoài.

Sau đó là đoạn chúng tôi đến Cục Dân chính làm thủ tục ly hôn.

Mọi thứ cứ như một giấc mơ.

Bây giờ tôi mới biết rằng, trong hôn nhân việc cả hai cùng nhau trò chuyện và trao đổi quan trọng biết bao. Hai năm qua, thực ra chúng tôi có rất nhiều cơ hội để nói cho đối phương biết tình cảm của mình, nhưng cả hai đều như đang đóng vai trong một vở kịch câm, cho nên sự tình mới ra nông nỗi này.

Tôi ôm lấy cánh tay Kỷ Minh Khải, dùng mặt dụi dụi vào người hắn.

"Y như mèo con vậy." Kỷ Minh Khải cười tôi, sau đó hắn kéo tôi vào lòng, vu.ốt ve từ phần eo xuống đến phần mông.

"Anh khỏe hẳn chưa?" Tôi có hơi lo lắng.

Giọng Kỷ Minh Khải vang lên bên tai tôi: "Khỏe rồi."

Tôi nằm sấp trên giường mặc anh giúp tôi mở rộng, bao cao su trên tủ đầu giường bị anh bóc ra. Hai má tôi nóng bừng bừng, không ngờ cuối cùng thứ này vẫn dùng trên người mình.

Lúc Kỷ Minh Khải đè lên tôi, tôi vùi mặt vào trong chăn lẩm bẩm: "Em muốn quay lại cơ."

"Hửm?" Kỷ Minh Khải không nghe rõ.

"Em không muốn nằm sấp, em... em muốn nhìn mặt anh."

Lúc Kỷ Minh Khải lật tôi lại, lúc này trông tôi như một con tôm chín co người dưới thân hắn, hắn nói: "Không phải em thích tư thế từ phía sau à?"

"Em có nói em thích tư thế này bao giờ đâu."

"Lần đầu tiên đấy, là do chính em yêu cầu anh mà."

"Đó là vì em nhìn anh sẽ căng thẳng, hơn nữa em sợ anh không muốn nhìn mặt em lúc làm."

Kỷ Minh Khải sững sờ.

Tôi nói tiếp: "Thật ra em không hề thích tư thế từ phía sau chút nào, lần nào eo cũng rất mỏi, em tưởng anh thích tư thế này nên lần nào cũng cố chịu thôi."

Ờ, lại vậy rồi.

Tôi tưởng Kỷ Minh Khải thích, Kỷ Minh Khải cũng tưởng tôi thích, thật ra cả hai đều không thích tẹo nào.

Kỷ Minh Khải cũng hết cách mà cúi đầu hôn tôi.

Qua hết đêm nay tôi cảm thấy vô cùng hối hận, tư thế cái khỉ gì chứ đáng ra tôi nên im lặng thì hơn.

Đến khi tôi đã mệt đến độ một câu cũng không nói nổi, hai cái bao cũng không đủ dùng, tôi mới biết hoá ra trước kia trên giường Kỷ Minh Khải đã kiềm chế đến độ nào.

Chương 12

Tôi hỏi hắn có thấy cách ăn mặc của tôi quá con nít không, chưa kể đến việc so với Tiêu Hựu mà ngay cả so với bạn bè cùng tuổi thì trông cũng trẻ con hơn nhiều.

Tôi thích màu vàng và xanh lam, thỉnh thoảng thêm chút hồng cũng được, mẹ tôi hay cằn nhằn kiểu "đồ cho đứa con nít ba tuổi mặc", cơ mà tôi vốn dĩ chả thấy có vấn đề gì.

"Bình thường em ăn mặc nhìn rất ngốc nghếch đúng không? Chẳng có tí chín chắn nào."

Kỷ Minh Khải vừa định tháo kính xuống nghe vậy lại đeo lên, hắn nhìn bộ đồ ngủ hình gấu con của tôi rồi lắc đầu nói: "Không, anh thấy rất đáng yêu."

"Đáng yêu ý là không chín chắn chứ gì." Tôi khoanh tay tức giận nói.

"Cứ phải chín chắn làm gì? Chín chắn cũng là một loại tính cách thôi, không phải là chuyện gì bắt buộc phải làm được."

Trái tim tôi liền chua chua ngọt ngọt, tôi bò dậy ngồi lên người hắn sau đó áp sát vào: "Vậy thì em muốn trẻ con cả đời luôn."

"Được."

Kỷ Minh Khải nâng mặt tôi lên nghiêm túc nói: "Hứa rồi nhé, phải trẻ con mãi như vậy, không được trưởng thành đâu."

Thôi tiêu rồi, Kỷ Minh Khải được giải trừ phong ấn hóa ra lại là cao thủ lời ngon tiếng ngọt, không không, mình không thể dễ dàng bị hắn công phá như vậy được.

Tôi nằm sấp trên người hắn gọi: "Anh yêu à."

Cả người Kỷ Minh Khải cứng đờ ra.

"Anh Minh Khải."

Hô hấp của Kỷ Minh Khải lập tức trở nên nặng nề hơn.

"Ông xã ơi."

Trong nháy mắt bộ đồ ngủ gấu con của tôi đã bị hắn l*t s*ch.

......

Ngày hôm sau, Kỷ Minh Khải chuyển lô hành lý cuối cùng của tôi từ bên căn hộ về, đang lúc dọn dẹp thì mẹ tôi đến. Không biết bà nghe được tin chúng tôi đã ly hôn từ đâu mà vội vã chạy đến tìm, kết quả đúng lúc nhìn thấy hai thùng giấy lớn chất đống ở cửa.

Mẹ kéo tôi lại, chỉ vào thùng giấy giận dữ hỏi: "Hai đứa định làm gì đây? Con thu dọn hành lý làm gì? Nó đuổi con đi rồi hả?"

Tôi còn chưa kịp giải thích thì mẹ đã ném chiếc túi trong tay vào vai Kỷ Minh Khải:

"Tôi biết ngay anh sẽ không trân trọng Hạ Đồng nhà chúng tôi mà, tuy hai đứa lớn lên cùng nhau nhưng tôi biết trong lòng anh không coi trọng nó, cảm thấy nó ngốc nghếch chẳng có bản lĩnh gì. Hồi đó tôi đồng ý cho cuộc hôn nhân này là vì tôi biết Hạ Đồng rất thích anh, tôi cũng chẳng có cách nào ngăn cản được. Hai năm nay tôi coi anh như con trai ruột mà chăm sóc, bởi vì tôi hy vọng đứa con rể này sẽ nể mặt tôi mà đối xử tốt với Hạ Đồng một chút..."

Tôi ngơ ngác, làm sao mà mẹ biết được tôi thích Kỷ Minh Khải chứ? Đây không phải là bí mật của riêng tôi thôi sao?

Còn nữa, mẹ đối tốt với Kỷ Minh Khải như vậy hóa ra là vì tôi?

"Anh bây giờ sự nghiệp thăng tiến, tiền đồ vô lượng, tôi luôn sợ giữa hai người sẽ xảy ra vấn đề. Mấy hôm trước tôi còn mơ thấy Hạ Đồng bị anh đuổi ra khỏi nhà không một xu dính túi, lưu lạc đầu đường xó chợ..."

Trong lòng tôi ngổn ngang trăm mối, chả biết nên vui hay buồn nữa.

Mẹ còn định nói tiếp gì đó, tôi liền ngăn bà lại: "Mẹ, mẹ nghe con nói đã, không phải như mẹ nghĩ đâu."

"Con còn nói giúp nó sao?" Mẹ tôi vừa nói vừa định xắn tay áo lên mắng Kỷ Minh Khải.

"Ấy không phải, mẹ nghe con giải thích đã."

Đến khi tôi khó khăn lắm mới giải thích rõ ràng toàn bộ mọi chuyện cho mẹ thì cái tát nãy giờ mẹ tôi dồn nén chuẩn bị cho Kỷ Minh Khải lại giáng xuống đầu tôi. Tôi choáng váng cả đầu, Kỷ Minh Khải cũng vội vàng tiến lên che chở cho tôi.

"Bộ anh nghĩ hôn nhân là trò đùa hả?"
Mẹ tôi tức đến nỗi đấm ngực thùm thụp.

Tôi trốn trong lòng Kỷ Minh Khải liều mạng lắc đầu, Kỷ Minh Khải vô cùng thành khẩn xin lỗi mẹ, nói đều là lỗi của hắn, đồng thời đảm bảo ngày mai cả hai sẽ đi đăng ký kết hôn lại.
 
Chúng Ta Đã Ly Hôn Rồi
Chương 11: Chương 11



Tôi vẫn luôn nghĩ nụ hôn đầu của mình mất đêm ngày thứ hai sau hôm tân hôn, nhưng sau này mới biết đã bị Kỷ Minh Khải trộm mất từ lúc tôi học cấp hai.

Chính vào cái đêm tình yêu chớm nở trong tôi đó, khi tôi vẫn còn nằm mộng về thứ tình cảm mơ hồ của mình thì Kỷ Minh Khải đã hôn trộm tôi không biết bao nhiêu lần rồi.

Lần trước ở bệnh viện lúc tôi xúc động kể lại cho hắn nghe mọi chuyện, hắn cứ nhìn chằm chằm lên trần nhà, quỷ mới biết trong đầu hắn đang suy nghĩ cái gì. Tôi còn ngây thơ tưởng rằng hắn không nhớ nên mới trông mù mờ như vậy, bây giờ nghĩ lại vẻ mặt đó của hắn rành rành là chột dạ mà.

“Anh, sao anh lại có thể làm như thế chứ, vô liêm sỉ!”

Kỷ Minh Khải rất bình tĩnh liếc tôi một cái rồi tiếp tục làm việc, hoàn toàn chả có vẻ gì là xấu hổ.

“Đó là nụ hôn đầu của em!”

Kỷ Minh Khải chẳng hiểu phong tình gì hết: “Sớm muộn gì cũng cho anh cả mà, em xoắn cái gì?”

“Dựa vào đâu mà anh chắc chắn em sẽ cho anh?”

Cảm giác lạnh lẽo trong mắt Kỷ Minh Khải xuyên qua mắt kính bắn thẳng về phía tôi, tôi lập tức nhoài lên bàn làm việc của hắn, nghịch chiếc khuy măng sét tỏ vẻ lấy lòng: “Đương nhiên là cho anh rồi, em yêu anh nhất trên đời.”

“Lúc hôn trộm em anh không căng thẳng chút nào hả? Nhỡ đâu em đột nhiên tỉnh lại rồi phát hiện anh đang giở trò lưu manh, không thèm để ý đến anh nữa thì sao?”

“Không căng thẳng,” Kỷ Minh Khải trả lời rất nhẹ nhàng: “Em ngủ rất say, không hề cựa quậy chút nào, chắc là động đất cũng không lay tỉnh em nổi đâu.”

Tôi “ồ” một tiếng, vừa định bước đi thì đột nhiên nhớ ra một chuyện.

Tôi giữ chặt tay Kỷ Minh Khải: “Không hề cựa quậy á?”

“Cái gì cơ?”

“Nếu em ngủ ngoan như thế thì tại sao sáng nào cũng quấn lấy người anh chứ?”

Kỷ Minh Khải ho khan hai tiếng, giả vờ như không có chuyện gì lật lật tài liệu: “Sao anh biết được."

Tôi và Kỷ Minh Khải định đi đăng ký kết hôn thì lại đúng ngay vào cuối tuần, Cục Dân chính không làm việc, cả hai đều đã sửa soạn tươm tất xong xuôi thì mới nhớ ra chuyện này.

“...... Bộ đây là lần đầu anh kết hôn đấy à? Đến cái này mà cũng không nhớ.”

Tôi cảm thấy vừa tiếc vừa bực bội, không nhịn được phàn nàn mấy câu. Song Kỷ Minh Khải không tức giận vì tôi trút giận lên người hắn, ngược lại hắn tự trách mà ôm lấy tôi: “Xin lỗi em.”

“Em...... em đang tự trách em mà.” Tôi ngại ngùng chữa cháy.

“Trách anh cũng không sao hết.”

“Đầu óc em trước giờ không được tốt, không nhớ ra thì thôi đi, còn anh bị sao thế hả?”

Kỷ Minh Khải nghiêm túc đáp: “Bởi vì sắp được tái hôn với em nên anh quá kích động, vì vậy cũng không nhớ ra.”

Ối chà~ Kỷ Minh Khải bây giờ sến súa chết đi được, tôi nghi hắn đã cấp tốc học thuộc một đống mấy lời tán tỉnh bùi tai rồi sau đó tranh thủ thực hành trên người tôi.

Tôi giãy ra khỏi lòng hắn, cố ý vỗ vai hắn nói đầy ẩn ý: “Anh hãy trân trọng ngày hôm nay đi, đây là ngày cuối cùng trong đời anh còn độc thân đấy.”

Kỷ Minh Khải không thèm để ý đến tôi, hắn cởi áo khoác vest đi vào phòng, tôi lẽo đẽo đi theo sau lải nhải: “Anh phải nghĩ kỹ đó Kỷ Minh Khải, lần này kết hôn là chuyện cả đời đấy. Em nói cho anh biết tới khi làm xong thủ tục tái hôn, em sẽ khóa giấy chứng nhận vào tủ bảo hiểm, sau đó đổi mật khẩu tủ, để anh có muốn ly hôn cũng không được đâu.”

Kỷ Minh Khải đáp lại tôi: “Anh cầu còn không được ấy.”

Hái má tôi đỏ ửng, đợi hắn ngồi xuống giường xong lập tức d*ng ch*n ngồi lên đùi hắn: “Hầy, anh không thể hùa theo đùa với em một lần sao?”

Tôi giả vờ ghét bỏ trêu hắn: “Đồ cổ hủ.”

“Chuyện khác thì được, riêng chuyện này không được phép đùa.”

Tôi thích nhất là vẻ mặt nghiêm túc này của Kỷ Minh Khải, tôi cúi đầu hôn lên mũi hắn. Đột nhiên trong đầu nảy ra một ý tưởng hay ho, tôi chớp chớp mắt, cười trông hết sức gian xảo: “Hay là chúng ta chơi trò đóng vai đi.”

Kỷ Minh Khải giơ hai tay đầu hàng: “Tình yêu à em tha cho anh đi.”

“Không chịu đâu,” Tôi ôm cổ hắn suy nghĩ một lúc: “Ừm, em cho anh mấy lựa chọn nhé, giáo viên thỏ trắng hiền lành và học sinh chó sói, nam sinh viên thanh thuần và tên b**n th** trên tàu điện, cảnh sát cơ bắp và nghi phạm cứng đầu…”

Kỷ Minh Khải ngắt lời tôi: “Em có thể nào đọc mấy loại tiểu thuyết bình thường tí không hả Hạ Đồng?”

“Được thôi, vậy thì đại gia và người tình của hắn nhé.”

“......Cái quỷ gì nữa đây.”

“Em bây giờ không phải Hạ Đồng mà là tình nhân được anh bao nuôi nha. Anh và vợ anh là liên hôn gia tộc, giữa hai người không có tình cảm cho nên anh đã bao nuôi em.” Tôi ghé sát vào tai Kỷ Minh Khải nói: “Chúng ta bây giờ đang vụng trộm đó!”

Tôi đè Kỷ Minh Khải lên giường, vừa hôn anh vừa cởi cúc áo sơ mi của hắn. Tôi cắn một cái lên cằm Kỷ Minh Khải: “Anh nghiêm túc chút đi, không được cười!”

Kỷ Minh Khải nằm trên giường mặc tôi thích làm gì thì làm, hắn chỉ lười biếng nói: “Anh có cười đâu.”

Dù vẫn chưa vào việc chính, chỉ mới cởi áo sơ mi và thắt lưng của hắn mà tôi đã thấy mệt rồi. Tôi vỗ vỗ cơ bụng hắn: “Sao anh chẳng phối hợp gì thế hả?”

“Không phải em là tình nhân anh bỏ tiền bao nuôi sao? Cởi cái áo thôi đã phàn nàn, chẳng chuyên nghiệp chút nào.”

“Hừ! Miệng anh trơn như bôi mỡ ấy nhỉ, xem ra anh từng bao nuôi người khác rồi đúng không?”

Kỷ Minh Khải cười cười, lật người lại đè tôi xuống: “Chưa, nhưng nghe có thú vị phết, nếu là tình nhân có phải bảo gì nghe đó đúng không? Quá đáng thế nào cũng được à?”

Tôi ôm chặt người, đầy cảnh giác nói: “Anh muốn làm gì em?”

Kỷ Minh Khải xốc tôi dậy bất lực đáp: “Không làm gì cả, ban ngày ban mặt mà cái đầu nhỏ của em nghĩ gì vậy hả?”
 
Chúng Ta Đã Ly Hôn Rồi
Chương 12: Chương 12



Tôi nhìn bộ dạng xộc xệch của mình, rồi nhìn sang Kỷ Minh Khải còn xộc xệch hơn, tôi kinh ngạc hỏi hắn: “Anh thật sự không muốn làm gì em ư?”

“Anh—” Kỷ Minh Khải hết đường chối, lại định dỗ dành tôi nữa.

“Quả nhiên em không còn là người anh yêu nhất nữa rồi huhuhu, anh có người khác ở bên ngoài rồi đúng không? Rõ ràng em ngoan nhất nghe lời nhất, chưa bao giờ quấy rầy anh cũng không gây thêm phiền phức cho anh, anh muốn tư thế nào em cũng chịu cơ mà.” Tôi lấy hai tay che mặt khóc lóc, trông cũng ra dáng lắm.

Có lẽ Kỷ Minh Khải bị tôi doạ một trận rồi, hắn véo gáy tôi: “......Em là người anh yêu nhất, là người yêu duy nhất của anh.”

“Vậy vợ anh thì sao?”

“......Mặc kệ cô ta.”

Tôi phì cười: “Anh đừng nghiêm túc vậy chứ Kỷ Minh Khải, em mất tập trung bây giờ.”

“Nghiêm túc không được không nghiêm túc cũng không xong, vậy em muốn anh làm thế nào đây hả?”

“Em muốn anh......làm gì đó thực tế chút.” Tôi tháo nút cởi chiếc quần tây của hắn ra, sau đó vùi mặt vào g*** h** ch*n hắn hít một hơi: “Kỷ Minh Khải này, hay là chúng ta làm chút gì đó kí.ch th.ích đi?”

Miệng tôi bị Kỷ Minh Khải lấp đầy.

Lưỡi bị ép đến mức không cử động nổi, chỉ có thể nuốt vào nhả ra phần đầu. Vẻ mặt Kỷ Minh Khải trông còn căng thẳng hơn cả tôi, hắn vu.ốt ve mặt tôi mãi, cứ như sợ chọc trúng tôi vậy.

Lúc miệng tôi sắp tê cứng cả đi thì Kỷ Minh Khải nắm lấy tóc nhắc nhở: "Bé cưng, em đừng nhúc nhích nhé.”

Sau đó hắn lúc mạnh lúc nhẹ liên tục ra vào trong miệng tôi. Nước bọt chảy dọc xuống khóe miệng, tôi nhìn thấy hai má hắn đỏ ửng, cả người th* d*c vì không kiềm chế nổi, trông hết sức đ*ng t*nh.

Tôi hiếm khi nào được thấy bộ dạng Kỷ Minh Khải sa vào t*nh d*c như thế này. Hắn lúc nào cũng bình tĩnh, chín chắn và ổn trọng, cho dù là ở trên giường hắn cũng sẽ lấy sự thoải mái của tôi làm ưu tiên hàng đầu. Cho dù là hai năm trước hay là bây giờ thì Kỷ Minh Khải đã quen với việc âm thầm hy sinh cho tôi, tiếc thay trong chuyện tình cảm tôi là một đứa khờ khạo hết sức, nhiều năm như vậy mà vẫn không hề phát hiện ra tình cảm của hắn.

Nhưng bây giờ tôi đã hiểu rõ, tôi muốn trao cho Kỷ Minh Khải toàn bộ trái tim của mình.

Lúc hắn sắp bắn lưỡi tôi bị th*c m*nh mấy cái, hắn sợ tôi không chịu nổi nên liền vội vàng muốn rút ra, nhưng tôi ưm a lắc đầu, còn ôm chặt lấy chân hắn.

Mùi vị của thứ đó đắng đắng mặn mặn, tôi còn chưa kịp nuốt xuống đã bị Kỷ Minh Khải ép nhổ ra ngoài.

“Em—” Kỷ Minh Khải đè tôi lên giường, loáng một cái đã l*t s*ch tôi. Vệt hồng trên mặt hắn vẫn chưa tan đi, nhưng ánh mắt đã trở nên mãnh liệt hơn: “Em như vậy sẽ khiến anh hiểu em đang mời anh ăn em đấy.”

Tôi liếc mắt đưa tình với Kỷ Minh Khải: “Anh hiểu đúng rồi đó!”

“Qua lấy đồ đi nào.” Kỷ Minh Khải vỗ vào mông bảo tôi bò sang bên kia giường lấy bao cao su và đồ bôi trơn.

Tôi nhanh chóng đến lấy sau đó lại chui vào dưới người Kỷ Minh Khải, vừa cầm đồ bôi trơn vừa nói: “Thật ra từ lâu em đã muốn anh ăn em rồi.”

“Lâu cỡ nào?”

“Thì......hồi mười bảy mười tám tuổi gì đó, mỗi khi đi ngủ sẽ nằm mơ thấy anh.”
Kỷ Minh Khải vừa giúp tôi nới lỏng vừa hỏi: “Mơ thấy anh làm gì?”

“Mơ thấy anh làm chuyện xấu, vừa đau lại vừa sướng, nhưng vừa xong việc là anh liền kéo quần không nhận người quen. Anh nói anh không hề thích em, bảo em không được bám lấy anh.” Tôi ấm ức kể lể với hắn mình thấy tủi thân ra sao.

Động tác của Kỷ Minh Khải bỗng dừng lại, rồi hắn nhìn tôi chằm chằm.

“Anh cũng từng mơ thấy giấc mơ như vậy, em vừa kéo quần lên là tỏ ra xa lạ với anh.”

Tôi bật cười: “Hóa ra trong lòng anh em tồi như vậy hả.”

“Ừ, nhóc xấu xa vô tâm vô phế.”

Lúc nào cũng vậy, mấy giây đầu lúc Kỷ Minh Khải tiến vào tôi không thể quen ngay được. Tôi túm chặt chăn khẽ r*n r*, Kỷ Minh Khải sẽ lùi ra một chút rồi cúi đầu hôn tôi.

Nụ hôn dịu dàng của hắn khiến tôi nhớ đến nụ hôn ngày thứ hai chúng tôi cưới nhau.

Trong đêm tân hôn tôi và Kỷ Minh Khải chẳng làm gì cả, vẫn là lý do cũ, cả hai đều nghĩ đối phương không muốn.

Nhưng qua đến hôm sau tôi đã hơi sốt ruột rồi. Chúng tôi nằm trên giường, không biết vì sao càng lúc càng dính sát vào nhau, tay cũng chạm vào nhau một cách lặng lẽ. Hắn kêu tên tôi rồi nói: “Hạ Đồng, nếu em không muốn cũng không sao.”

Sao tôi lại không muốn chứ.

Hắn chống người ở trên tôi, cố nén hơi thở gấp gáp cúi đầu hôn lên khóe miệng tôi, thấy tôi không có vẻ gì là khó chịu hắn mới tiếp tục hôn lên đôi môi tôi.

Lúc đó cả hai chúng tôi thật sự rất căng thẳng, căng thẳng đến mức đến cả hai chân tình rõ ràng như thế cũng chẳng nhìn thấy được.

Kỷ Minh Khải bắt đầu trở nên mạnh bạo hơn, hai chân tôi gác lên vai hắn, eo cong lên đón nhận từng đợt va chạm.

Thật ra như vậy rất mệt, hơn nữa không phải lúc nào cũng sướng, nhưng tôi lại rất thích dáng vẻ hiện tại của Kỷ Minh Khải, cũng rất thích cảm giác hắn ở trong cơ thể mình.

Tôi vòng tay ôm lấy cổ Kỷ Minh Khải thủ thỉ: “Kỷ Minh Khải à, em thật sự vô cùng vô cùng thích anh.”
 
Chúng Ta Đã Ly Hôn Rồi
Chương 13: Chương 13



Đó giờ tôi vẫn luôn không dám đến công ty Kỷ Minh Khải vì sợ bị người ta chỉ trỏ nói ra nói vào.

Nhưng tôi nghĩ Kỷ Minh Khải có lẽ hy vọng tôi đến gần hắn hơn, hiểu rõ về hắn hơn. Thế là hôm đó tôi làm một hộp cơm sau khi tan làm mang đến cho Kỷ Minh Khải. Kỷ Minh Khải cứ phải tăng ca liên tục nên thường không ăn cơm đúng giờ.

Những gì đã bỏ lỡ trước đây chỉ đành cho qua, bây giờ tôi muốn cố gắng chăm sóc cho hắn hết mức có thể.

Nhưng tôi vừa đến dưới tòa văn phòng thì lồng ngực đã bắt đầu đánh trống rồi. Muốn gặp Kỷ Minh Khải phải đặt lịch hẹn trước, nhưng đến khi lễ tân hỏi tôi gặp chủ tịch Kỷ có chuyện gì thì tôi vẫn không dám nói ra thân phận của mình.

'Tôi là người yêu của chủ tịch các cô', nghe sao mà kỳ cục quá chừng.

Tôi gọi điện cho thư ký của Kỷ Minh Khải, bảo hắn xuống lấy hộp cơm tôi để dưới quầy lễ tân.

Sau đó tôi quay sang nói với cô nhân viên: “Xin lỗi nhé, không phiền cô nữa, một lát trợ lý Trần sẽ xuống lấy.”

Tôi giải thích cả nửa ngày trời nhưng cô ấy vẫn muốn xác nhận xem hộp cơm cho an toàn không. Tôi thật sự cạn lời luôn, bộ trông tôi đáng nghi đến vậy sao? Biết vậy nói trợ lý Trần xuống đón như lần trước cho xong.

“Thôi, để tôi mang đi vậy.”

Bỗng một bóng dáng quen thuộc xẹt ngang qua tầm mắt tôi, tôi còn chưa kịp lấy hộp cơm của mình đi thì Kỷ Minh Khải đã đến bên cạnh rồi.

“Chủ tịch, vị này không hẹn trước mà—” Cô nhân viên lễ tân lập tức lễ phép đứng dậy chỉ vào tôi nói.

“Ừm,” Kỷ Minh Khải liếc tôi một cái, sau đó hết sức thản nhiên nói: “Em ấy là người yêu của tôi, không cần phải hẹn trước.”

Rồi hắn kéo tôi vào thang máy.

Tôi nắm lấy ngón út của hắn, có hơi căng thẳng và chút chột dạ: “Anh xuống đây làm gì vậy?”

Kỷ Minh Khải vẫn còn th* d*c, tôi đoán có lẽ hắn đã nghe được cuộc nói chuyện của tôi và trợ lý Trần nên đã vội vàng chạy xuống dưới này.

“Kỷ Minh Khải, có phải anh vẫn luôn mong em đến đây không?”

Lần trước đến tôi đi theo sau trợ lý Trần, nên không ai để ý, cơ mà lần này thì tôi đi theo sau Kỷ Minh Khải nên dĩ nhiên sẽ thu hút ánh mắt của rất nhiều người. Tôi ngại ngùng chả dám ngẩng đầu luôn, cứ gằm mặt xuống để Kỷ Minh Khải dẫn mình vào văn phòng. Lúc đóng cửa lại tôi nghe thấy tiếng bên ngoài bắt đầu xôn xao.

Kỷ Minh Khải vừa xoay người là đã ép tôi lên cửa, hắn trả lời câu hỏi khi nãy của tôi: “Rất mong.”

Kỷ Minh Khải lại giận mất rồi, bởi vì tôi không chịu thừa nhận mối quan hệ của chúng tôi trước mặt cấp dưới.

Tôi chọc chọc má hắn, nói hắn tính tình trẻ con quá đi.

Xử lý hộp cơm tình yêu xong Kỷ Minh Khải liền đẩy tôi vào trong phòng nghỉ của hắn, nói phải vận động tiêu hóa một chút. Kỷ Minh Khải dùng vẻ mặt nghiêm túc nói ra những lời này trông thú vị chết đi được, tôi ngẩng đầu hôn hắn, không nhịn nổi mà bật cười.

Kỷ Minh Khải tức tối véo mông tôi một cái, đang định động tay động chân thì bên ngoài cửa có giọng một người đàn ông truyền đến.

“Cậu Kỷ Minh Khải đây có phải đang nhắm vào tôi không? Có mỗi một tập tài liệu từ hồi chín giờ sáng đã để ở chỗ cậu, sắp tối tới nơi rồi mà cậu còn chưa xem xong sao? Nhấc tay lên ký ba chữ thôi khó đến thế hả? Tôi còn phải nhanh chóng đến Ủy ban Cải cách Phát triển để xin phê duyệt cậu nữa đó— ủa đi đâu rồi?”

Là Tiêu Hựu.

Tôi và Kỷ Minh Khải liếc nhìn nhau, Kỷ Minh Khải chửi thề một câu sau đó nhét vạt áo vào cạp quần rồi đứng dậy ra ngoài: “Cậu không biết vào phòng phải gõ cửa hả Tiêu Hựu?”

Chắc là Tiêu Hựu đã nhìn thấy cúc áo chưa cài hẳn hoi của Kỷ Minh Khải, anh ta kinh ngạc nói: “Ôi mẹ ơi không phải chứ, cậu ở trong đó làm gì thế? Có phải tôi đã làm phiền cậu làm chuyện đó rồi không?”

Kỷ Minh Khải trừng mắt với anh ta.
“Thế giới này đáng sợ quá rồi Kỷ Minh Khải ơi, đến cả cậu cũng không tin được nữa, nhóc đáng yêu nhà cậu phải làm sao đây? Không phải cậu yêu em ấy muốn chết luôn sao?”

Tôi dựa vào khung cửa vẫy vẫy tay với Tiêu Hựu, nụ cười trên mặt cứng đờ cả ra: “Hêy!”

Tiêu Hựu ho khan hai tiếng: “...... Hai vợ chồng nhà cậu cũng tình thú quá nhỉ.”

Để cho khỏi xấu hổ tôi đành chạy ra ngoài rót cà phê.

Kỷ Minh Khải đưa tập tài liệu đã ký xong cho Tiêu Hựu, anh ta nháy mắt với hắn: “Ngọt ngào quá ta?”

“Biến giùm.”

“Xì! Làm như tôi thèm quan tâm cái bản mặt cậu ấy? Tôi chỉ hơi tò mò sao mà cậu dỗ dành được cậu nhóc đáng yêu kia vậy?”

Kỷ Minh Khải lạnh lùng đáp lời: “Tiêu Hựu, cậu tránh xa em ấy ra một chút cho tôi.”

Tiêu Hựu đảo mắt một cái đi ra ngoài tìm tôi, nở một cười như hoa hậu thân thiện.
Mỗi khi cười lên trông anh ta vẫn đẹp như trước đây.

“Có phải Kỷ Minh Khải siêu khó ở không? Con người cậu ta chính là như vậy—”

Tôi biết ngắt lời người khác lúc đang nói là không tốt, nhưng tôi vẫn lấy hết dũng khí đứng thẳng lưng lên nói với Tiêu Hựu: “Dù khó ở đến mấy thì tôi cũng thích.”

Tiêu Hựu phì cười một tiếng.

“Hình như trước kia tôi cũng đã từng nghe mấy lời y chang như vậy.”

“Hở?”

“Tôi nói cậu đừng giận nha, thật ra tôi biết cậu từ lâu rồi. Hồi đó cậu mới học lớp tám thôi, nhìn như hạt đậu bé xíu xiu vậy. Tôi thì không hiểu nổi rốt cuộc Kỷ Minh Khải thích cậu ở điểm nào, tôi còn cố tình thăm dò bạn cùng lớp của cậu, hỏi xem cậu học hành ra sao.” Biểu cảm của Tiêu Hựu như không hề muốn nhớ lại chuyện cũ, anh ta cười nói: “Tôi chạy đi nói với Kỷ Minh Khải, Kỷ Minh Khải này cậu có biết thằng nhóc đó thi Toán chỉ được 52 điểm không, trời ơi công nhận ngốc thật chứ.”

52...... là tôi đã phát huy như bình thường rồi á, xấu hổ thật chứ.

“Nhưng Kỷ Minh Khải còn chẳng buồn ngước mắt nhìn mà nói rằng, dù có ngốc hơn nữa thì tôi cũng thích.”
 
Chúng Ta Đã Ly Hôn Rồi
Chương 14: Chương 14



Ngày nhận được giấy chứng nhận kết hôn lần hai, Kỷ Minh Khải đứng ở cửa Cục Dân chính đặt giấy chứng nhận vào tay tôi rồi nói: "Về nhà phải cất ngay vào trong két sắt nhớ chưa."

"Có cần lén nói mật khẩu cho anh không? Nếu lỡ một ngày nào đó anh hối hận-"

Kỷ Minh Khải véo mũi tôi một cái: "Hay là để anh đổi mật khẩu đi, người có khả năng hối hận cao hơn là em đó."

Tôi ôm lấy cổ Kỷ Minh Khải: "Anh phải tự tin vào bản thân mình chứ."

Xung quanh còn có mấy đôi khác ra vào Cục Dân chính, Kỷ Minh Khải ngại ngùng không dám hôn tôi giữa chốn đông người bèn nắm lấy tay tôi.

"Kỷ Minh Khải này, tại sao anh lại thích em vậy? Em với anh chẳng khác gì thiên nga trắng và vịt con xấu xí, xoá bộ lọc tình yêu trong mắt anh đi, anh nghiêm túc nói em nghe lý do anh thích em nào." Tôi nắm tay lại vờ làm một cái micro giơ lên trước mặt Kỷ Minh Khải.

"Lý do hả? Chẳng có lý do gì cả."

"Lẽ nào vì em cứ luôn lượn lờ bên cạnh anh sao?"

"Từ góc độ tâm lý học mà nói, hai người có quỹ đạo cuộc sống càng giao nhau thì càng dễ yêu đối phương." Kỷ Minh Khải đan tay vào tay tôi nói tiếp: "Trong tâm lý học còn có một hiện tượng gọi là hiệu ứng tiếp xúc, đại ý là số lần em xuất hiện trước mặt một người nào đó càng nhiều thì khả năng có được tình yêu của đối phương càng cao. Cho nên điều em vừa nói lúc nãy cũng được tính là một lý do đấy."

Tôi nghe xong thì có chút buồn bã: "Ý anh là nếu không phải em, đổi thành người khác anh cũng sẽ thích đúng không."

"Không có nếu như, đã là em rồi mà, anh cảm thấy vô cùng may mắn vì đó là em."

Tôi muốn nói tiếp nhưng lại bị Kỷ Minh Khải ngắt lời, hắn nhìn thẳng vào tôi: "Em luôn là lựa chọn hàng đầu của anh, cho nên đừng nghi ngờ cũng đừng sợ hãi, anh sẽ không thích người khác đâu."

Tôi vùi mặt vào ngực Kỷ Minh Khải khẽ thút thít: "Chúng ta đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi, anh xem tận bốn năm đại học với hai năm kết hôn luôn đó."

"Xin lỗi em, nhưng chúng ta của sau này vẫn sẽ còn rất nhiều rất nhiều thời gian."

Tôi gật đầu, càng siết chặt lấy Kỷ Minh Khải hơn.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back