[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 86,630
- 0
- 0
Chứng Bệnh Khiến Vạn Người Say Đắm Giữa Chốn Quyền Uy
Chương 37 part 1
Chương 37 part 1
Người được đưa lên xe cứu thương, suốt hành trình đến bệnh viện tư nhân mà gia đình Tịch đầu tư, Tịch Chính Thanh luôn nắm chặt tay Tân Hòa Tuyết.
Ánh mắt Tân Hòa Tuyết khẽ cụp xuống, bàn tay của y hoàn toàn bị đối phương siết chặt trong lòng bàn tay.
Không rõ vì tay y quá lạnh, khiến cảm giác ấm áp trên da bị mất cân đối, hay vì lý do nào khác, mà Tân Hòa Tuyết cảm thấy sinh lực của Tịch Chính Thanh dường như đang nhanh chóng hao mòn.
Bàn tay người kia không còn sự ấm áp thường ngày.
Yết hầu Tân Hòa Tuyết khẽ chuyển động trong im lặng.
Y vừa nôn ra một chút máu, trong miệng vẫn còn phảng phất vị tanh ngọt của rỉ sắt.
Nhân viên y tế đang khẩn trương xử lý vết thương cho Tịch Chính Thanh.
Họ tránh những tổ chức quan trọng trên cơ thể và mạch điện rối rắm ở ngực ngoài, tháo bỏ thiết bị sinh học bảo vệ, rồi từ từ lấy viên đạn ra, cầm máu tạm thời.
Tuy nhiên, quá trình này phức tạp đến mức khiến họ mồ hôi đổ như mưa, mà vẫn không thể xử lý triệt để.
Họ chỉ có thể cầm máu tạm thời, chờ tới bàn mổ bệnh viện mới tiếp tục.
Tân Hòa Tuyết có chút lo, y ngồi nghiêng mình bên ngoài, dù bàn tay vẫn bị Tịch Chính Thanh nắm chặt không buông.
"Lúc tôi nhận chức, trong sổ tay nhân viên có viết ở điều thứ 78 nhắc nhở rằng, nếu nhân vật trọng tâm của thế giới nhỏ tử vong, toàn bộ thế giới nhỏ cũng sẽ sụp đổ,"
Trí nhớ Tân Hòa Tuyết trước giờ không tồi.
"Một tiền bối từng nói với tôi, khi thế giới nhỏ sụp đổ, năng lượng thất thoát sẽ do người phụ trách thế giới đó bồi thường cho công ty.
Đây là thật sao?"
Hệ thống k trả lời thẳng thắn: "...
Đúng vậy.
Đây là quy tắc ngầm của công ty."
Tân Hòa Tuyết lờ mờ cảm thấy mình sắp mang nợ làm công. k an ủi y: "Nhưng tình huống hiện tại chưa đến mức đó.
Theo đánh giá kiểm tra lúc nãy, thể chất của nhân vật Tịch Chính Thanh đang ở mức 'cực kỳ khỏe mạnh'.
Hắn ta vẫn còn một trái tim sinh học dự phòng."
Tân Hòa Tuyết nhắm mắt lại.
Đúng vậy, y vừa theo bản năng bỏ qua điều này.
Hai trái tim nằm ở hai bên cơ thể.
Dị chủng khi bắn đã nhắm chuẩn vào trái tim bên trái.
Y nhận cốc nước từ nhân viên y tế, uống vài ngụm để làm dịu cổ họng và rửa trôi mùi máu trong miệng.
Cảm xúc của Tân Hòa Tuyết dần ổn định trở lại.
Y dùng lòng bàn tay xoa nhẹ thái dương, để thả lỏng dây thần kinh căng cứng.
Mọi thứ đều xuất phát từ việc y quá phụ thuộc vào những kế hoạch đã tính toán sẵn.
Khả năng ứng biến trong tức thời là điểm yếu của y.
Vì vậy, khi tình huống thực tế xảy ra lệch khỏi quỹ đao của kế hoạch, y mới tự làm rối loạn chính mình.
Thậm chí, y không chú ý đến phản ứng của Tịch gia khi đối mặt với thương tích của Tịch Chính Thanh.
Họ không hề tỏ ra hoảng loạn, hoặc nếu có, thì mức độ rất thấp.
Điều này chứng tỏ...
Tịch Chính Thanh đang diễn kịch?
Tân Hòa Tuyết một lần nữa nhìn về phía Tịch Chính Thanh đang hôn mê bất tỉnh.
Y phát hiện mí mắt Alpha hơi giật nhẹ.
Diễn?
Ánh mắt Tân Hòa Tuyết lạnh hẳn đi.
Xe xóc một cái.
Nhân cơ hội, Tân Hòa Tuyết thuận thế giả vờ mất thăng bằng, áp cả người lên ngực Tịch Chính Thanh.
Ngay lập tức, y nghe thấy một tiếng rên khẽ từ cổ họng người bệnh.
Lại diễn?
Tân Hòa Tuyết liếc mắt đầy lạnh lùng.
Kết quả, cấu trúc sinh học đặc biệt của Alpha khiến một dòng máu tươi phun thẳng ra ngoài, bắn vài giọt lên mặt Tân Hòa Tuyết.
"......."
Y muốn chửi thề.
Vị hôn phu này cứng đầu thật, nhưng vẫn chưa chết. k nhìn thấy Tân Hòa Tuyết bực bội dùng khăn ướt lau sạch vết máu.
Một con mèo nghịch ngợm muốn đùa giỡn, kết quả bị vấy bẩn cả người, làm dơ cả bộ lông tuyết trắng. ........
Tịch Chính Thanh được đẩy vào phòng phẫu thuật khẩn cấp, sau đó chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt.
Không khí xung quanh nồng nặc mùi clo sát khuẩn, một hương vị mà Tân Hòa Tuyết đã quá quen thuộc.
Tựa như ngay từ khi câu chuyện xưa ở thế giới nhỏ này bắt đầu, y đã luôn ra vào bệnh viện không ngừng nghỉ.
Cứ cách một khoảng thời gian, y lại phải bước chân vào nơi này, giống như nó trở thành điểm lưu trữ tạm thời trong trò chơi của y.
Theo diễn biến của cốt truyện, điểm lưu trữ ấy cũng thăng cấp: từ Bệnh viện Khu Tây Thành số 6, nay đã thành Bệnh viện Thánh Lan hiện đại bậc nhất khu trung tâm.
Hiện tại, y đang đứng ở hành lang bên ngoài phòng bệnh.
Qua lớp cửa kính, Tân Hòa Tuyết có thể nhìn thấy Tịch Chính Thanh đang nằm hôn mê trên giường bệnh, khắp người cắm đầy ống dẫn duy trì sự sống.
Bác sĩ giải thích với Tân Hòa Tuyết rằng bệnh nhân đã tạm thời qua khỏi cơn nguy kịch và sẽ sớm tỉnh lại từ trạng thái hôn mê.
"Tuy nhiên," bác sĩ nói thêm, "não bộ của bệnh nhân đã bị tổn thương, nên sau khi tỉnh lại có khả năng xuất hiện hiện tượng mất trí nhớ..."
Tân Hòa Tuyết ngay lập tức bắt được mấu chốt trong lời giải thích của đối phương: "Bác sĩ, ý ngài là, dù viên đạn bắn trúng trái tim, nhưng não bộ của anh ấy lại bị tổn thương?"
Bác sĩ ấp úng đáp: "Đúng vậy, đúng là như vậy."
Tân Hòa Tuyết tiếp tục: "Nghĩa là anh ấy rất có khả năng sẽ mất trí nhớ, phải không?"
Bác sĩ gật đầu: "Vâng, đúng vậy."
Tân Hòa Tuyết hỏi thêm: "Nhưng viên đạn rõ ràng chỉ bắn trúng trái tim.
Tại sao lại gây tổn thương não bộ được?"
Bác sĩ giải thích: "Đây là bởi vì....Điều này có thể là do tại thời điểm đó, nỗi đau và cảm xúc mãnh liệt đã tác động cực lớn lên tâm lý bệnh nhân.
Sau khi tỉnh lại, cơ chế phòng vệ tâm lý có thể khiến anh ấy có tỷ lệ nhất định mất trí nhớ."
Tân Hòa Tuyết nhìn lướt qua Tịch Chính Thanh đang nằm bên trong phòng bệnh.
Mất trí nhớ?
Y mỉm cười nhạt.
Đây chẳng phải chiêu trò cũ rích của hắn ta sao?
Lại định lừa tôi nữa à?
Tân Hòa Tuyết không định làm khó vị bác sĩ vô tội, người chỉ đang chịu áp bức công việc mà buộc phải phối hợp trở thành đồng lõa của Tịch Chính Thanh, y mỉm cười nói: "Bác sĩ, chuyện ngài nói tôi hiểu rồi.
Còn điều gì mà người nhà cần đặc biệt chú ý không?"
Bác sĩ bắt đầu dặn dò thêm, hắn miệng bô bô nói nhưng tốc độ nói quá nhanh và sử dụng nhiều thuật ngữ y khoa phức tạp khiến Tân Hòa Tuyết không nghe rõ.
Hắn chỉ gật đầu nhã nhặn, rồi diễn giải lại: "Ý bác sĩ là, anh ấy mắc một căn bệnh nan y mà kỹ thuật y học hiện tại chưa thể chữa khỏi.
Trong thời gian này, gia đình cần đặc biệt chú ý đến cảm xúc của anh ấy để tránh bệnh tình diễn biến xấu, đúng không?"
Bác sĩ đáp: "Đúng vậy.
Đây là một căn bệnh hiếm gặp, chưa có tiền lệ chữa khỏi.
Nhưng nếu được chăm sóc tốt, đã từng có trường hợp Alpha kéo dài được tuổi thọ."
"Vậy có khả năng sống lâu và ra đi bình thản tại nhà không?"
Tân Hòa Tuyết hỏi tiếp.
Bác sĩ ngập ngừng liếc vào phòng bệnh một lần nữa, sau đó nhanh chóng trả lời vấn đề của Tân Hòa Tuyết: "Có.
Chỉ cần người nhà chú ý làm bệnh nhân duy trì tinh thần lạc quan và ý chí sống, điều đó là khả thi cho việc sống thọ và chết tại nhà."
"Vậy à..."
Giọng nói của Tân Hòa Tuyết trầm xuống đầy ẩn ý.
"Tôi đã hiểu.
Cảm ơn bác sĩ."
Vị bác sĩ vội vã rời đi ngay sau đó.
Tân Hòa Tuyết bước vào phòng bệnh với những bước chân nhẹ nhàng, đứng yên trước giường bệnh của Tịch Chính Thanh.
Mí mắt của Tịch Chính Thanh khẽ động đậy.
Dù hành động rất nhỏ, nhưng Tân Hòa Tuyết vẫn ngay lập tức nhận ra.
Hắn ngồi xuống ghế dành cho người chăm sóc, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay phải của Tịch Chính Thanh, bàn tay đang gác hờ trên chăn đệm.
Khuỷu tay thanh niên chống lên mép giường bệnh, cằm và môi của Tân Hòa Tuyết khẽ chạm vào mười ngón tay đan vào nhau trước mặt.
Tư thế ấy giống như một lời cầu nguyện lặng lẽ.
Tay phải của Tịch Chính Thanh nằm gọn trong đôi tay ấm áp của thanh niên, hơi thở phả nhẹ lên làn da.
Đầu ngón tay của Tịch Chính Thanh khẽ run rẩy, giống như trong phim ảnh, đây là dấu hiệu tỉnh lại của một người đã hôn mê sâu suốt nhiều năm.
Ngay sau đó, hắn nghe thấy giọng nói dịu dàng nhưng đầy cương quyết của Tân Hòa Tuyết vang lên: "Nếu anh đã quên hết những gì giữa chúng ta, vậy thì tất cả những gì từng có trước đây sẽ bị xóa sạch.
Từ nay về sau, chúng ta không còn bất kỳ liên quan gì nữa."
Tịch Chính Thanh hơi nheo mắt, giả vờ như vừa mới tỉnh lại và hoàn toàn không nghe thấy lời vừa rồi.
Giọng nói nghẹn ngào cất lên: "A Tuyết...
Tôi... nước... tôi cần nước..."
Tân Hòa Tuyết im lặng, rót một ly nước ấm.
Sau khi điều chỉnh độ nghiêng của giường, khiến cho giường bệnh nâng lên, giúp Tịch Chính Thanh ngồi nửa dậy, y đưa ly nước đến sát môi người bệnh.
Tịch Chính Thanh cẩn thận nhìn Tân Hòa Tuyết, thăm dò sắc mặt của y: "A Tuyết, em có thể đút nước cho tôi không?"
Tân Hòa Tuyết không lên tiếng.
Tịch Chính Thanh lại lên tiếng: "Có phải em vẫn đang giận tôi.....?"
Hắn chưa kịp nói hết câu, chiếc ly đã áp sát môi, nước ấm từ miệng ly nghiêng ra bất ngờ.
Nhiệt độ hơi cao khiến lưỡi như bị bỏng nhẹ, Tịch Chính Thanh sặc vài ngụm nước.
Trong đầu hắn, lý giải duy nhất là: A Tuyết quá quan tâm đến hắn nên không để ý đến nhiệt độ nước.
Dòng trạng thái bên trong: [Giá trị tình yêu của Tịch Chính Thanh +2].
Giá trị tình yêu của Tịch Chính Thanh đã đạt đến con số 98 đầy ấn tượng.
Trong đôi mắt của Tân Hòa Tuyết, không có bất kỳ cảm xúc nào gợn sóng.
Y hoàn toàn sắm vai thành một thanh niên đã quá chán chường với người yêu từng lừa gạt mình.
Không giống như Tịch Chính Thanh phỏng đoán, y không giận dữ, không đau buồn, không phản ứng.
Tân Hòa Tuyết không vì hắn mà sinh ra bất luận cảm xúc nào.
Phát hiện này khiến Tịch Chính Thanh hoàn toàn luống cuống.
Hắn thà rằng bị mắng, bị đánh, hoặc thậm chí bị căm ghét cũng tốt hơn.
Nhưng ánh mắt trống rỗng và xa cách ấy làm hắn sợ hãi.
Tịch Chính Thanh không thể tiếp thu việc trong lòng Tân Hòa Tuyết hắn không tồn tại, cứ tiếp diễn như vậy, chẳng phải đúng như Tân Hòa Tuyết đã nói sao?
Từ nay về sau, họ sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa.
Tịch Chính Thanh không thể chấp nhận điều đó.
Hắn vội vàng vươn tay, nắm chặt lấy cổ tay của Tân Hòa Tuyết, như một người hấp hối bám vào cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
"Xin hãy cho tôi một cơ hội để giải thích, được không?"
"Tôi thừa nhận, ban đầu đúng là tôi không đủ thẳng thắng cùng chân thành.
Tôi lo lắng việc Bùi Quang Tế hôn mê sẽ khiến em đau lòng quá mức, nên mới giả vờ làm hắn."
"Sau đó, tôi nhận ra mình đã sai, sai đến mức rối tinh rối mù.
Tôi đã cố gắng tiếp cận em bằng thân phận thật của mình..."
Tân Hòa Tuyết đánh gãy lời hắn: "Anh có cần tôi giúp anh nhớ lại một chút không?"
Bàn tay ấm áp chạm lên gương mặt Tịch Chính Thanh, khiến hắn theo phản xạ nhắm đôi mắt xám lại.
Trong bóng tối, thị giác tạm thời thiếu hụt, làm đôi tai hắn nhạy bén hơn, khiến Tịch Chính Thanh tập trung chú ý nghe lời Tân Hòa Tuyết nói thật rõ ràng, nghe thấy từng lời chậm rãi của Tân Hòa Tuyết: "Lúc anh đeo chiếc vòng cổ ấy, đôi mắt của anh giống hệt đôi mắt màu đen của Quang Tế, lúc đó trong lòng anh có cảm giác gì?"
"Anh chắc hẳn thấy Beta này thật thú vị, phải không?
Rất đáng để trêu đùa, nên mới thuận thế giữ cậu ta lại bên mình."
Tân Hòa Tuyết nhẹ giọng nói : "Anh chỉ là bị kích thích bởi ham muốn chinh phục.
Anh nghĩ rằng, nếu cậu Beta này ai cũng không phân biệt nổi, thì anh có thể dễ dàng lừa gạt và đùa bỡn cậu ta."
Bàn tay của y lướt nhẹ từ mí mắt xuống đuôi mắt Tịch Chính Thanh, áp đặt sự kiểm soát tuyệt đối lên đôi mắt - cơ quan quan trọng nhất của thị giác.
Sự chạm nhẹ đó như luồng điện tê tái lan khắp cơ thể Tịch Chính Thanh, khiến hắn không khỏi run rẩy.
Nhưng điều đáng sợ hơn cả không phải là hành động giống như tán tỉnh này mà là nội dung lời nói của Tân Hòa Tuyết lại vô cùng tàn nhẫn khi phân tích thẳng vào sự thật.
Y xé toạc lớp vỏ ngoài nho nhã, ôn hòa của Alpha bằng một tiếng 'xoạt', để lộ bản chất đầy hung hãn và bản năng ham muốn của động vật bên trong của đối phương.
Tịch Chính Thanh xanh mặt, mặt hắn giờ đây trắng bệt như tờ giấy, môi mỏng run rẩy, lồng ngực như bị đâm thủng, như bị gió lạnh xuyên qua, hoàn toàn bị đánh cho tời bời, khiến hắn hoàn toàn suy sụp.
Phong thái điềm tĩnh ngày trước giờ đây tan biến không còn dấu vết.
"Không phải đâu, không phải như em nghĩ đâu, A Tuyết!
Từ đầu đến cuối, tình cảm của tôi dành cho em không hề có chút giả dối nào!
Tôi yêu em!
Tôi yêu em thật lòng!"
Tân Hòa Tuyết đứng dậy, giọng điệu hờ hững: "Anh lại đang nói dối."
Ánh mắt của thanh niên trẻ thoáng chút mệt mỏi.
"Thôi, thật hay giả giờ đây đã chẳng còn quan trọng.
Tôi không muốn lãng phí sức lực để phân biệt đâu là sự thật xuất phát từ thâm tâm anh, đâu là lời dối trá khéo léo của anh nữa." [Giá trị ngược tâm của Tịch Chính Thanh +15] Đến giờ phút này, Tịch Chính Thanh rốt cuộc hiểu ra rằng trong lòng Tân Hòa Tuyết, hắn đã hoàn toàn mất sạch niềm tin và danh dự.
Hắn bất giác nhớ lại ngày hôm đó, khi cả hai đứng trước thang máy của khu chăm sóc đặc biệt ICU.
Lúc đi vào thang máy, Tân Hòa Tuyết đã nói rằng, điều y ghét nhất chính là sự lừa dối.
Còn hắn, khi đó đã trả lời thế nào?
Hắn chỉ dùng một lời nói dối để bao biện cho một lời nói dối khác.
Tân Hòa Tuyết hít sâu, vẻ mặt bình thản: "Được rồi, anh nghỉ ngơi cho tốt.
Tôi sẽ đi.
Tôi không có ý định trả thù, cũng không mong nhận được bất kỳ sự bồi thường nào từ anh.
Về sau, đừng liên lạc lại nữa.
Tôi sẽ dọn đồ ra khỏi căn hộ chung cư."
Nói xong, y quay người muốn đi.
Tịch Chính Thanh hoảng loạn, chộp vội lấy mép giường, không hề nhận ra rằng động tác mạnh này đã làm kim tiêm trên mu bàn tay lỏng ra, máu từ ống truyền ngược dòng chảy xuống.
"Không, đừng rời bỏ tôi!
Xin em, trong những ngày cuối đời này của tôi, không thể nào dành cho tôi thêm một chút thời gian sao?
Chỉ cần nhìn tôi thêm một lần nữa thôi!"
Lại là một lời nói dối.
Tịch Chính Thanh nghĩ rằng, với màn kịch vụng về của bác sĩ kia, hắn có thể lừa được Tân Hòa Tuyết sao?
Ánh mắt Tân Hòa Tuyết vẫn điềm nhiên, lạnh lùng như nước.
Bỗng, ánh mắt Tịch Chính Thanh không dám tin rời khỏi y, ngước nhìn ra cửa sổ.
Cảnh tượng trước mắt như đổi thay, đảo lộn.
Lần này, người nằm trên giường bệnh trong khu ICU là hắn, còn người đứng ngoài phòng giám sát chính là Bùi Quang Tế.
Tân Hòa Tuyết khựng lại, quay người, ánh mắt thoáng chút kinh ngạc khi nhìn thấy Bùi Quang Tế đứng đó.
Nhưng cuối cùng, y vẫn rời đi, hướng ngoài cửa bước đi, không quay đầu lại nhìn Tịch Chính Thanh thêm dù chỉ một lần. [Giá trị ngược tâm của Tịch Chính Thanh +5] .........
P/s : Lời của editor Ê, tui edit sau mà giờ mà t đăng hơn bên truyện HD đúng nhiều chương lun á.
Nay mới hi sinh chút xíu 💸 để check bên HD coi mấy chương sau có ăn cắp bản edit của t ko( yeah, t suy bụng ta ra bụng người🥲) thì phát hiện chương mới nhất của bên đó (c83) bằng đoạn đầu c30 bên tui 🫢Với cả bên đó với 83c mà có 13k đọc à, thấp hơn bên tui lun á.
Tui thấy vui vì mình vượt mặt bên đó, t càng có thêm động lực để edit tiếp.
Mn hỏi tui sao ko tạo WordPress thì nhứ nhất tui mù công nghệ, thứ 2 là tốn phí thiết kế và duy trì và cx khó tương tác vs độc giả của tui nên hiện tại tui vẫn chưa có ý định tạo nha.