[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 83,164
- 0
- 0
Chứng Bệnh Khiến Vạn Người Say Đắm Giữa Chốn Quyền Uy
Chương 109
Chương 109
Tiếng chuông mười hai giờ vang vọng khắp đế đô, tuyên bố Giáng Sinh đã đến.Ánh đèn xung quanh bỗng chốc tối lại, rồi một chùm sáng tập trung rọi thẳng vào sân khấu ở góc cuối quán rượu.
Ban nhạc hợp xướng nổi tiếng trên mạng xã hội bất ngờ nổi trống dồn dập, âm thanh ghi-ta chát chúa vang lên, cuốn cả không gian vào một cơn sóng cuồng nhiệt.Đêm nhạc chính thức bắt đầu.Vì ban nhạc hợp xướng của quán rượu có chút tiếng tăm trên mạng xã hội.
Nên rất nhiều khách đến đây phần lớn vì ban nhạc.Rock 'n roll mang theo sức hút xé toang mọi giác quan, dưới ánh đèn và nhịp trống dồn dập, tư duy của đám đông như bị cuốn đi, lý trí bị rút sạch, linh hồn hòa tan vào những tiếng dây ghi-ta rung lên, cùng từng cú nhịp trống như búa tạ giáng xuống.Trong không gian nửa sáng nửa tối ấy, chẳng ai chú ý đến dãy ghế bên cạnh khung cửa kính.Vệ Trạc thầm nghĩ, có lẽ đêm nay đến đây không phải là một lựa chọn đúng đắn.Hầu hết lính gác đều không ưa thứ âm nhạc rock 'n roll chấn động như bão tố này.
Nhịp điệu quá mạnh mẽ, cảm quan bị kích thích đến cực hạn, khiến họ khó lòng thưởng thức nổi tiếng trống dồn dập, như đập thẳng vào tim.Khán giả trong quán đa phần là người thường.Vệ Trạc cùng đồng đội ngồi ở một góc khác.Nơi này vốn không phải khu phố sầm uất, càng về đêm, bóng người ngoài cửa kính trên đường thưa thớt dần.Âm nhạc rock 'n roll dồn dập như xé toạc thần kinh Vệ Trạc.
Bên trái là ánh sáng loang lổ, rực rỡ những gam màu nóng, bên phải là ánh đèn đường trắng nhợt chiếu xuống nền tuyết lạnh lẽo.Hai chân hắn như đang mang một sức nặng không thể nào gỡ bỏ.Chiếc áo lông vũ khoác hờ trên sofa trượt xuống, im lìm rơi theo quán tính.Ánh mắt Vệ Trạc vô thức dừng lại nơi cổ áo khoác lông của Tân Hòa Tuyết.Áo lông cổ cao, để lộ ra làn da trắng mịn và yết hầu khẽ nhô lên.Nền áo vàng nhạt đơn giản, càng làm nổi bật dáng người gầy gò, mảnh khảnh.Vệ Trạc nghe thấy Tân Hòa Tuyết khẽ hỏi:
“Muốn đi xuống dưới không?”
Giọng nói nhỏ đến mức gần như tan vào nền nhạc ầm ĩ.Nhưng tất cả lính gác ngồi trên ghế dài đều nghe thấy.Như một sự hòa nhịp, Alexander gảy một đoạn rung mạnh:
“Ừ…
đúng vậy.”
Tân Hòa Tuyết khẽ gật đầu, thì thầm:
“Được thôi.”
Vệ Trạc thoáng liếc nhìn, thấy một lính gác đối diện đang bật camera.Hắn không rõ lúc này, hình ảnh hắn và Tân Hòa Tuyết được ghi lại sẽ là dáng vẻ như thế nào.Một quân bài cơ rô A đỏ kẹp giữa hai ngón tay của người dẫn đường.Bàn tay ấy đặt lên vai Vệ Trạc.Hơi thở của hắn lập tức cứng lại.Dẫn đường bình thản chấp nhận trò chơi trừng phạt của quốc vương, dường như chẳng hề nhận ra cơ thể lính gác bị khóa chặt bên cạnh đã cứng ngắc như thép, thần sắc lộ rõ sự hỗn loạn vì nhịp tim loạn nhịp, vương chút lạnh lẽo vô thức.Người lính gác ấy mang vẻ đẹp quý tộc di truyền, ngũ quan ưu việt nhưng sắc mặt lạnh lùng, khó ai dám lại gần.Hàng mi Tân Hòa Tuyết dài và dày, điều này Vệ Trạc vốn đã biết.Nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn gần đến thế.Hình ảnh hiện rõ trên màn hình đồng đội, không hiểu vì sao bàn tay cầm camera của người đó khẽ run lên, khiến khung hình cũng chao đảo mơ hồ.Đèn xe lướt qua ngoài đường, bóng sáng lay động trên vách tường.Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần.“Anh…”
Ống kính bắt trọn khoảnh khắc hai người kề sát nhau, phông nền ngập tràn ái muội như đang dần tan chảy.Chỉ cần gần thêm chút nữa, ngay cả đuôi mắt Tân Hòa Tuyết cũng sẽ hiện lên rõ ràng trong khung hình.Vệ Trạc nhìn thấy hàng mi đối phương khẽ run rẩy, ánh mắt hai người quấn lấy nhau.“…..Anh có thích tôi không?”
Vệ Trạc mở miệng theo bản năng, môi mỏng khẽ mở rồi khép lại.Đúng lúc ấy, tiếng còi ô tô chói tai vang lên ngoài cửa kính, hai chiếc xe suýt đâm vào nhau.Tiếng ồn ào bên ngoài hòa với nhạc trống ầm ĩ trong quán, che lấp hoàn toàn lời đáp trả đã chín đỏ nơi khóe môi kia.Ngay khi đó, một bóng người cao lớn bất ngờ chen thẳng vào giữa khung hình.Hạ Bạc Thiên vẻ mặt đầy mất kiên nhẫn, đưa tay chắn ngang ống kính cameras:
“Ba mươi giây rồi, chụp thế đủ chưa?”
Khó mà thấy được một người lính gác nào lại để lộ rõ vẻ không kiên nhẫn, bực bội táo bạo như hắn ngay trên gương mặt.Khác với Vệ Trạc, Hạ Bạc Thiên vốn nổi danh tính tình phóng khoáng, thẳng thắn, ở trong hàng ngũ lính gác cùng cấp quả thật rất được hoan nghênh.Chính bởi thế, khi thấy phản ứng ấy của hắn, đám bạn đồng hành đều sững người.Tân Hòa Tuyết lại chỉ bình thản ngồi trở về chỗ của mình.Alexander đột nhiên thấp giọng, có chút run rẩy hỏi:
“Vừa rồi… là Vệ nói chuyện sao?”
Tân Hòa Tuyết hơi ngẩng đầu, ánh mắt thoáng mang vẻ ngạc nhiên, nhìn về phía Vệ Trạc:
“Anh vừa mới nói à?”
Vệ Trạc – người vừa bị quốc vương phạt
đứng dậy giữa trò chơi, đột nhiên đứng lên.Trên người hắn vẫn còn khoác bộ quân phục của trường quân đội tổng hợp, khí thế uy nghiêm trấn áp cả bầu không khí.“…
Chán ngấy.”
Vệ Trạc lạnh lùng nói, “Xóa đoạn video đó đi.”
Hắn sải bước, vai chạm khẽ vào người linh gác đang ghi hình, rồi thẳng thừng rời đi.Sau màn ấy, dù trò chơi có tiếp tục, không khí cũng chẳng còn được hứng khởi như trước.Vốn dĩ Vệ Trạc vẫn luôn là kẻ cô độc, quen sống một mình, nên việc hắn bỏ đi cũng chẳng khiến đám bạn học cảm thấy quá bất ngờ.Ngay từ khi hắn chịu gia nhập trò chơi, bọn họ đã đủ ngạc nhiên rồi.Vậy nên, việc hắn rời khỏi giữa chừng, e rằng chỉ vì trò chơi quá lố lăng.
Dù sao thì gia phong nhà họ Vệ nghiêm cẩn nổi tiếng khắp cả đế đô, bị bắt tham gia trò đùa cợt trêu chọc thế này, có giận dỗi bỏ đi cũng là điều dễ hiểu.Điều thực sự khiến không khí trở nên gượng gạo lại chính là Hạ Bạc Thiên, chẳng nói chẳng rằng, chỉ ngồi đó rót rượu uống liên tục.Người lính gác bên cạnh huých khuỷu tay chọc Alexander, khẽ hỏi nhỏ:
“Hôm nay cậu làm sao vậy?
Bình thường tôi nhớ đâu có kiểu hình phạt như vừa rồi?
Cùng lắm cũng chỉ gọi điện cho ba mẹ hát một bài ca ngợi mẹ hiền thôi mà.”
Hoặc là ra cửa nhà vệ sinh chào khách một câu “ăn ngon miệng nhé”, kiểu đấy còn đỡ ghê.Dù sao cũng khó chịu, nhưng đâu đến mức ám muội quá đà như vừa rồi.Huống hồ, ở đây toàn là lính gác trai thẳng, nếu đổi sang người khác thì trò phạt này vốn dĩ cũng đã đủ khiến người ta khó chịu.
Nhưng trớ trêu thay, nạn nhân lại là Tân Hòa Tuyết và Vệ Trạc.Alexander lộ vẻ mặt khó xử:
“Tôi chỉ nghĩ… vừa rồi Hạ Bạc Thiên và Tân Hòa Tuyết cãi nhau, nên mới muốn giúp họ phá băng một chút thôi…”
Dù sao cũng được, nhưng ít nhất không nên để Tân Hòa Tuyết và Vệ Trạc dính với nhau.
Hơn nữa, bọn họ lại còn ở chung một ký túc xá…Alexander càng nghĩ càng thấy mình gây chuyện lớn.Đám bạn không liên quan thì chẳng mấy để tâm, còn có kẻ thậm chí giơ ngón tay cái với vẻ chế nhạo.Hạ Bạc Thiên thì không biết đang nghĩ gì, chỉ bực bội uống hết ly này đến ly khác.Tửu lượng của hắn vốn tốt, hoàn toàn không say, trái lại hình ảnh vừa rồi lại càng khắc sâu trong đầu, khiến tâm trạng càng thêm nặng nề.Đúng lúc đó, bên kia ghế dài có một thanh niên tiến lại gần, cầm theo ly rượu vừa pha, ánh mắt hơi ngượng nghịu nhìn Tân Hòa Tuyết, giọng nói mang chút rụt rè:
“Ờm…
Chúng ta đang chơi trò đại thử thách, tôi có thể mời cậu một ly không?”
Tân Hòa Tuyết nãy giờ vẫn im lặng ngồi đó, thoạt như mới nhận ra người kia đang nói chuyện với mình.
Y ngẩng đầu lên.Chàng trai trẻ vừa nở nụ cười, còn chưa kịp đưa ly rượu qua, đã bị Hạ Bạc Thiên bất ngờ giật lấy.Hạ Bạc Thiên ngẩng đầu, yết hầu khẽ chuyển động, rồi dứt khoát uống cạn.
Sau đó lạnh lùng đặt chiếc ly trống trở lại tay đối phương, giọng điệu cứng rắn:
“Tôi uống thay rồi, cậu có thể đi.”
Tân Hòa Tuyết khẽ nhíu mày.
Khi Hạ Bạc Thiên ngồi xuống bên cạnh, y nhàn nhạt nói:
“Lần sau, đừng uống rượu của người lạ.”
Ở nơi người đông hỗn tạp, tuyệt đối không nên tùy tiện nhận đồ uống từ người lạ.Trong mắt Tân Hòa Tuyết, đây là thường thức mà ai cũng phải biết.Thế nhưng Hạ Bạc Thiên lại uống quá nhanh, đến mức y chưa kịp phản ứng để ngăn lại.Nói cho cùng, nếu Hạ Bạc Thiên có say, Tân Hòa Tuyết cũng sẽ không đi kéo một con ma men về nhà.Gió lạnh hun hút rít qua con phố.Tân Hòa Tuyết vốn quen ngủ sớm, nhưng hiếm hoi một lần đi chơi với bạn bè đến tận hai, ba giờ sáng, vậy mà lại chẳng thấy buồn ngủ.Họ tạm biệt nhau trước cửa quán rượu.Alexander cùng nhóm bạn đều là người bản xứ ở đế đô, đến dịp Giáng Sinh thì trở về nhà.Vệ Trạc cũng rời đi, về lại nhà họ Vệ để nghỉ lễ.Còn Tân Hòa Tuyết không có ý định quay lại Bạch Tháp, nên nơi duy nhất y và Hạ Bạc Thiên có thể trở về chính là ký túc xá trong trường.Trên đường đi, con ma men kia bất chợt ôm lấy cột đèn rồi khóc òa:
“Đừng rời bỏ tôi….em đừng ở bên hắn ——”Tân Hòa Tuyết: “……”
Người đi đường vội vã trở về nhà, liếc qua cảnh tượng này một cái rồi lập tức tránh sang lối khác, nhanh chóng lảng xa bọn họ.Tân Hòa Tuyết: “……”……
Thật mất mặt.Y kéo cao khóa chiếc áo khoác lông vũ xanh nhạt có mũ trùm, trùm kín đến tận cổ.Nửa cúi đầu bước đi về phía trước, chỉ để lộ một chút chóp mũi, hơi lạnh táp qua làm đỏ ửng lên.Đi được một đoạn xa, lính gác vẫn chưa chịu theo kịp.Tân Hòa Tuyết khẽ cắn môi, quay đầu lại, Hạ Bạc Thiên vẫn còn ôm cột đèn khóc đến đứt ruột, trông chẳng khác nào một người đàn ông xui xẻo bị hàng xóm cướp mất vợ.Y chỉ có thể vòng lại.Bằng không, ngày mai trên báo chí thể nào cũng sẽ xuất hiện tin tức....lính gác say xỉn gục ngoài đường, mắc bệnh truyền nhiễm mà yểu mệnh.Tân Hòa Tuyết thò tay túm lấy hai sợi dây mũ hoodie của Hạ Bạc Thiên, lôi hắn đi thẳng về phía trước.Trên nền tuyết, dấu chân lộn xộn kéo dài thành một chuỗi dài.……Trong phòng, hơi ấm tràn ngập xua tan hết cái giá lạnh ngoài đêm đông.Vừa cởi áo khoác lông vũ, Tân Hòa Tuyết đã bất ngờ bị lính gác tập kích.Hạ Bạc Thiên toàn thân áp sát, bóng dáng cao lớn trùm xuống.
Bàn tay hắn bất chợt đặt lên cánh cửa sau lưng Tân Hòa Tuyết, phát ra tiếng rầm nặng nề.—— Uống rượu điên lên rồi sao?Tân Hòa Tuyết cau mày, thần sắc thoáng hiện vài phần chán ghét.Chính mấy phần chán ghét ấy lại khiến đối phương càng thêm kích động.Khóe môi Hạ Bạc Thiên hơi cong xuống.
Không biết có phải ảo giác hay không, mà dường như vị rượu trong miệng hắn cũng biến thành chua xót.Men say xộc lên, hắn vụng về, thô lỗ mà hôn môi Tân Hòa Tuyết.Nụ hôn nóng bỏng mang theo nhiệt độ cơ thể lính gác, in dấu nơi vành tai, cằm, và khóe môi Tân Hòa Tuyết.Với một cơ thể vốn nhạy cảm vì chứng khao khát tiếp xúc da thịt, loại va chạm ái muội này đã đủ khiến cảm giác tê dại lan tràn.Ái muội bủa vây, khiến người ta khó bề khống chế.Tân Hòa Tuyết đẩy hắn ra.Dù eo vì tiếp xúc mà có phần mềm nhũn, y vẫn giữ giọng bình tĩnh:
“Anh uống say rồi.”
“Em đừng ở bên Vệ Trạc…
được không?” – Hạ Bạc Thiên, trong men say chẳng rõ tỉnh hay mê, cầu khẩn.Không nghe thấy hồi đáp của Tân Hòa Tuyết.Hắn càng siết chặt vòng tay ôm lấy đối phương, miệng mơ hồ lặp đi lặp lại:
“Tân Hòa Tuyết…
A Tuyết…
Bảo bối…”—— Toàn những lời loạn xạ.Tân Hòa Tuyết vừa định đẩy hắn ra lần nữa.Thì một thứ chất lỏng nóng ấm bất ngờ từ cổ áo len chảy xuống, lướt qua da thịt nơi cần cổ y…Hạ Bạc Thiên khàn giọng, gượng gạo nói:“Bảo bối, tôi biết tôi không xứng với em.
Tôi không có bối cảnh như Vệ gia, cũng chẳng được hưởng nền giáo dục cao cấp như hắn.
Những điều mọi người nghiêm túc bàn về văn học, triết học, tôi hoàn toàn không hiểu nổi, nghe vào tai cũng chẳng khác gì người thất học tuyệt vọng, câu được câu chăng.
Nhưng tôi chỉ muốn được trò chuyện cùng em thôi, bảo bối…”
Hắn hận không thể móc trái tim đỏ rực đang nhảy nhót trong lồng ngực ra, đặt trước mặt Tân Hòa Tuyết để chứng minh tình yêu của mình.“Tôi cầu xin em, đừng đáp ứng hắn…
đừng đi cùng hắn…
đừng ở bên hắn.Xin đừng bỏ rơi tôi…
Tôi sẽ đối xử với em tốt hơn bất cứ ai khác…”
Nụ hôn ướt át, nghẹn ngào đắng chát trao đổi giữa hai người.Tất cả đều lẫn trong mùi rượu nhàn nhạt, cộng thêm nhiệt khí quá nóng hầm hập, khiến đầu óc người ta choáng váng.Không rõ đã qua bao lâu, hai đôi môi gắn chặt mới miễn cưỡng tách rời.Tân Hòa Tuyết ngửa đầu tựa vào cánh cửa, khẽ thở ra.
Đôi môi vốn nhạt màu của y giờ ánh lên ánh nước, bị nụ hôn sâu dồn nén mà trở nên đỏ mọng khác thường.Y tháo găng tay trắng, nắm lấy cổ áo Hạ Bạc Thiên, ép đối phương cúi đầu, ánh mắt trực tiếp giao nhau.Tân Hòa Tuyết nhìn thẳng ánh mắt hoảng loạn của con “chó nhỏ bất an”, chậm rãi gằn từng chữ:“Tôi chưa từng nói sẽ bỏ rơi anh.”
Bỏ nuôi thú cưng trong khu an toàn của Đế quốc là hành vi trái quy định bảo hộ tạm thời.“Huống hồ…” mày Tân Hòa Tuyết vẫn cau chặt, “Tôi từ khi nào từng nói sẽ ở bên Vệ Trạc?”
Trước đó, trạng thái rối rắm của Hạ Bạc Thiên khiến y ngỡ rằng người này đã ký kết cái gọi là 《Điều lệ cấm theo đuổi hôn phu tiền nhiệm của huynh đệ》 với Vệ Trạc.Ừ thì, đó có thể là một nguyên nhân.
Nhưng qua lời thổ lộ vừa rồi, Tân Hòa Tuyết nhận ra lý do Hạ Bạc Thiên dè dặt hơn, chính là vì tự ti?Tân Hòa Tuyết không thật sự hiểu được loại tâm trạng này, nhưng vẫn dịu dàng an ủi:“Anh rất tốt.”
Hạ Bạc Thiên ngập ngừng hỏi: “Em thật sự thấy tôi… rất tốt sao?”
Tân Hòa Tuyết giữ thái độ ôn hòa từng học trong môn dẫn đường bắt buộc, dùng để trấn an tâm lý bất an của lính gác.Nhưng có lẽ lời khen ấy lại quá mức.Hạ Bạc Thiên nóng nảy hỏi ngay: “Vậy… em sẽ ở bên tôi sao?”
Tân Hòa Tuyết thản nhiên đáp: “Ừm.”
Niềm vui sướng lập tức nuốt chửng lý trí của Hạ Bạc Thiên.Đến khi kịp nhận ra, Tân Hòa Tuyết đã bị hắn – một con ma men phóng túng – đẩy mạnh vào phòng.Hạ Bạc Thiên ép người tựa lưng vào cửa, cúi xuống hôn, bàn tay to nâng bổng bờ mông, buộc Tân Hòa Tuyết phải vòng chân kẹp lấy eo hắn.Tiếng thở dốc hỗn loạn hòa quyện, từng nhịp hô hấp nóng bỏng đan xen.Bàn tay rộng, thô ráp vì lính gác phải huấn luyện và thường xuyên ra vào gấp khu, chỉ cần khẽ vuốt ve dọc sống lưng trắng mịn, mảnh khảnh của người dẫn đường, cũng đủ trở thành một loại kích thích đau đớn kỳ dị đối với cơ thể mẫn cảm của người dẫn đường mắc hội chứng khao khát tiếp xúc da thịt.Áo khoác lông vũ của Tân Hòa Tuyết rơi xuống đất, lớp áo trong bị kéo cọ xộc xệch, dồn lên trên.Trước ngực lộ ra mảng lớn da thịt trắng nõn, bị bàn tay mạnh mẽ xoa nắn đến ửng đỏ.Làn da mỏng manh, tinh tế, bị cọ xát bởi bàn tay thô ráp của Hạ Bạc Thiên, khiến Tân Hòa Tuyết không chịu nổi, trong cổ họng bật ra tiếng rên nghẹn ngào.Bàn chân y căng cứng, mu bàn chân cong lên, đường nét toàn thân run rẩy.Khi bị đẩy ngã xuống giường, áo khoác lông rũ trùm lấy thân trên, che kín phần ngực.Nhưng đôi chân trắng muốt, mềm mại lại phơi bày trọn vẹn trong không khí, không thể che giấu.Trên người y dường như chẳng có nơi nào không trắng như tuyết, chỉ đến tận bắp đùi mới nhạt dần thành sắc hồng phấn.Ánh mắt Hạ Bạc Thiên khóa chặt lấy hình ảnh đó, ánh nhìn gần như hữu hình, muốn nuốt trọn con người trước mặt.Tân Hòa Tuyết ngượng ngùng quay đầu sang chỗ khác, khẽ nói:“Chưa từng thấy qua sao?”
Một luồng nóng rát bất chợt dâng trong xoang mũi Hạ Bạc Thiên, hắn ta vội vàng che lại, may mắn không bị chảy máu mũi đến mất mặt.“Không, chưa từng.”
Hắn thành thật đáp, rồi lại quang minh chính đại nhìn thẳng cơ thể trần trụi của Tân Hòa Tuyết:“Tôi chỉ là…
đen thôi.”
Cảm ơn, đúng là chẳng biết xấu hổ.Tân Hòa Tuyết dứt khoát nhắm mắt, nghiến răng thốt ra lời lạnh lùng:“Ừm, rất xấu.”
Hạ Bạc Thiên giống như một con gấu nâu, ôm ghì lấy Tân Hòa Tuyết, hận không thể dính chặt vào người y, vĩnh viễn không rời:“Bảo bối… em thật xinh đẹp…”
Tân Hòa Tuyết suýt nữa bị hắn ép ngã, chỉ miễn cưỡng chống đỡ bằng khuỷu tay.Đến lúc này y mới nhận ra Hạ Bạc Thiên có gì đó bất thường.Ly rượu mà người lạ kia đưa, e rằng quả thật đã bị bỏ thêm thứ gì.Nhiệt độ cơ thể Hạ Bạc Thiên nóng rực hơn hẳn ngày thường.Người huynh đệ kia của hắn cứ thế đặt thẳng lên đùi Tân Hòa Tuyết.Một huynh đệ phát triển quá mức, cường tráng đến đáng sợ.Đứng lên lúc ấy, Tân Hòa Tuyết chỉ cảm thấy bản thân tuyệt đối không thể nào chịu nổi.Hạ Bạc Thiên cúi đầu, mái tóc nâu không ngừng cọ vào cổ y:“Không thể sao?”
Tân Hòa Tuyết hoài nghi hắn mới là người mắc chứng khát khao tiếp xúc da thịt.Trong đêm khuya oi bức, mồ hôi ướt đẫm.Khi bị ép ngã xuống giường, đầu óc Tân Hòa Tuyết đã bắt đầu choáng váng, mơ hồ.“Không được…”
Y kêu lên một tiếng, theo bản năng cự tuyệt.Cảm giác dữ dội khi bị xé rách ập tới, Tân Hòa Tuyết ngửa đầu, liều mạng lắc đầu, mồ hôi thấm ướt mái tóc, cả người như vừa bị vớt từ trong nước ra.Cho dù đã chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước, rõ ràng vẫn vô cùng khó khăn để tiếp nhận thêm một bước nữa.Y khó chịu, Hạ Bạc Thiên cũng khổ sở.Những nụ hôn không ngừng, dồn dập như mưa rơi, rải khắp người Tân Hòa Tuyết.
Giọng nói khàn khàn của Hạ Bạc Thiên vang lên bên tai:“Bảo bối, còn một nửa nữa thôi…”
Còn… một nửa nữa?Trong cơn choáng váng, Tân Hòa Tuyết khẽ chạm vào.Đầu ngón tay gầy mảnh kia vừa chạm vào vật dữ tợn kia, liền khiến Hạ Bạc Thiên run rẩy, bị kích thích đến cực điểm.Xác nhận đó là sự thật, Tân Hòa Tuyết hoảng loạn lắc đầu:“Không được… sẽ hỏng mất…”
Lời nói ấy khiến đầu óc Hạ Bạc Thiên ù đi, trống rỗng một mảnh.Một khoảng đục ngầu, bắn ra ướt át trên làn da hồng nhạt giữa đùi.Tân Hòa Tuyết chậm rãi chớp mắt.Hạ Bạc Thiên vùi đầu, giọng khàn khàn, cổ họng nghẹn lại:“Có thể… cho tôi thêm một cơ hội nữa không?”……Khi tỉnh lại, Tân Hòa Tuyết thấy mình trong hoàn cảnh nhớp nháp, dính dáp.Đập vào mắt y là những sợi dây leo xanh sẫm, tràn đầy sức mạnh.Vừa nhìn thấy, theo phản xạ đã thành thói quen, y khẽ rùng mình, ý thức được bản thân đang nằm trong bồn tắm.Nước ấm chậm rãi dâng đầy.Ở một góc, Tân Hòa Tuyết thấy những sợi dây leo đã khô héo, dính lại từng mảng chất nhầy.Những đoạn dây từng cắt ra, phun thứ gọi là “máu” để đút cho y, giờ đã khô vàng, như rác rưởi bị vứt bỏ trong góc.Tân Hòa Tuyết hỏi K: 【Bây giờ là khi nào?】K trả lời: 【Ngày 23 tháng 12, 12 giờ 3 phút 08 giây trưa.】Một, hai, ba, bốn…Đầu óc Tân Hòa Tuyết chưa hoàn toàn tỉnh táo, đặc quánh như hồ nhão, phản ứng chậm nửa nhịp, đếm từng con số.Bảy…Y nhất định phải giết Hạ Bạc Thiên!____________________Chồng cũ rửa sạch mối nhục xưa.P/s: Lời của editor
Tui bi giờ sẽ cập nhập bộ này thường xuyên hơn, mong lượt view sớm cao trở lại ^^