Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu

Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 480: Châu nhi, ngươi luyện võ qua?



Cho nên đến lúc đó, đoán chừng không cần hắn nói, đối phương sẽ chủ động cho hắn tự do, mà khẳng định còn phi thường vui lòng vui vẻ.

Bất quá, trước khi hắn rời đi, hắn nhất định phải mang đi thứ thuộc về mình.

Đây là hắn nên có, cũng là nàng nên cho.

Hắn tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp.

- Đại tiểu thư, ngươi cũng không muốn chuyện này quá khó xử chứ nhỉ? Ngươi cũng không muốn quá mức khó xử? Nếu như ngươi không giao nàng cho ta, thật có lỗi, ta sẽ không đồng ý rời khỏi ngươi. Ta sẽ tiếp tục làm phu quân của ngươi, thuận tiện, cưới muội muội của ngươi. Đến lúc đó, mất mặt không phải là ta.

Chắc hẳn đến lúc đó mấy nói câu này, nàng sẽ gấp, ngay lập tức sẽ thỏa hiệp.

Lạc Thanh Chu nằm dưới đáy hồ, ngon lành suy nghĩ.

Hắn vừa tắm rửa thân thể một lần, nổi lên mặt hồ.

Ánh nắng giữa trưa rơi vào trong nước, chiếu rọi xuống hồ sóng nước lấp loáng.

Sương mù lượn lờ, Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển giống như một góc tiên cảnh.

Lạc Thanh Chu thấy bốn bề vắng lặng, lên bờ, mặc quần áo rời đi.

Buổi chiều còn muốn sao chép « Cố sự ba nước » cùng « Ba mươi sáu kế », cho nên phải sớm trở về, miễn cho đến lúc đó Trưởng công chúa cần, Tần nhị tiểu thư sẽ khó xử.

Trở lại tiểu viện, không thấy mặt mũi Tiểu Điệp đâu.

Hắn ăn chút thịt bò, uống chút nước trà, về đến phòng, chuẩn bị mài mực viết chữ.

Đang lúc mở ra giấy tuyên, Châu nhi đột nhiên vội vàng đi vào, nói:

- Cô gia, vị Nguyệt Vũ cô nương kia lại tới, nói muốn để ngươi cùng nhị tiểu thư đi gặp Trưởng công chúa. Còn có, vừa rồi Vương quản gia của Thành Quốc phủ cũng tới, đưa thiếp mời, nói qua hai ngày mời lão gia cùng phu nhân, còn có cô gia, tiểu thư, đi Thành Quốc phủ tụ họp một chút.

Hai mắt Lạc Thanh Chu nhíu lại, thu hồi bút mực đi ra, hỏi:

- Thành Quốc phủ mời, lão gia đáp lại thế nào?

Châu nhi nói:

- Phu nhân lúc đầu từ chối, bất quá lão gia lại đồng ý. Đến cùng có đi hay không, lão gia và phu nhân còn đang thương lượng.

Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:

- Ngươi chờ chút, ta đổi bộ y phục.

Hắn về đến phòng, đổi một kiện nho bào rộng rãi, lập tức theo nàng ra cửa, trong lòng âm thầm tự hỏi lần này Thành Quốc phủ mời đến cùng có mục đích gì.

Quan hệ hai nhà sớm đã hạ xuống đến âm điểm, quan hệ từ lâu chỉ còn trên danh nghĩa, ngồi cùng một chỗ ăn cơm, đoán chừng đều rất xấu hổ.

- Cô gia, tối hôm qua thật xin lỗi, người có thể đừng nói cho phu nhân hay không? Phu nhân nếu biết, sẽ đem nô tỳ ghìm giếng.

Đi trên đường, Châu nhi đột nhiên đáng thương cầu khẩn, sau đó lại thấp giọng nói thầm:

- Cô gia vụng trộm qua đêm trong phòng tiểu thư, người ta cũng không có cáo trạng phu nhân đây.

Lạc Thanh Chu lấy lại tinh thần, nhìn nàng một cái, hiếu kỳ nói:

- Châu nhi, phi đao kia của ngươi là ai dạy? Ngươi trước đó hẳn là sẽ không biết?

Châu nhi lập tức nói:

- Cô gia, nô tỳ trước giờ đã biết, chỉ là không lộ ra mà thôi. Nô tỳ trước đó dùng cục đá ném chim rất chuẩn, cô gia cũng không nên xem thường người ta.

Lạc Thanh Chu thấy nàng tựa hồ không muốn nói, lại hỏi:

- Châu nhi, ngươi luyện võ qua?

Châu nhi lắc đầu, nói:

- Nô tỳ nào có tư cách luyện võ, trong phủ chúng ta, cũng chỉ có Đại công tử và Nhị công tử có tư cách luyện. Những người khác coi như muốn luyện, c*̃ng không có thiên phú kia.

Hai người nói chuyện, đi tới Mai Hương uyển.

Thu nhi sớm đã đỡ Tần nhị tiểu thư một bộ váy áo trắng thuần khoác lên áo lông chồn tuyết trắng, đứng chờ ở cửa.

Hai người gặp mặt, tựa hồ cũng bởi vì chuyện tối ngày hôm qua có chút xấu hổ, bất quá tình cảm trong lòng dành cho phương đều càng thêm thân thiết.

- Tỷ phu...

- Nhị tiểu thư.

- Tỷ phu...

- Nhị tiểu thư.

Châu nhi nhịn không được nói:

- Tiểu thư, cô gia, Nguyệt Vũ cô nương và phu nhân còn ở trong đại sảnh chờ đợi. Chờ các ngươi lên xe ngựa rồi chậm rãi hô, không ai sẽ đánh nhiễu.

- Nhị tiểu thư, đi thôi.

Trên mặt Lạc Thanh Chu lộ ra một tia xấu hổ, đi ở phía trước.

Hai người rất nhanh đi tới đại sảnh.

Nguyệt Vũ mặc một bộ váy dài màu tím đứng lên, mặt mũi tràn đầy xin lỗi nói:

- Thật có lỗi, Tần nhị tiểu thư, Lạc công tử, lại tới quấy rầy các ngươi. Chỉ là điện hạ qua hết năm sẽ rời khỏi, thời gian không còn nhiều, cho nên mới tìm hai vị tâm sự nhiều.

Tống Như Nguyệt lập tức đứng dậy, cười rạng rỡ nói:

- Nguyệt Vũ cô nương nói gì vậy, có thể được Trưởng công chúa tiếp kiến, là vinh hạnh của bọn hắn. Thanh Chu, Vi Mặc. Nhớ kỹ bồi Trưởng công chúa tâm sự, còn có, nhớ kỹ sớm trở về.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, đột nhiên nghe được lời trong lòng nàng: 【 Quả nhiên mới không thể lộ ra ngoài, tiểu tử thúi này mỗi lần còn ăn mặc tuấn tú như vậy, chỉ sợ tiểu đề tử Bách Hoa quốc kia và Trưởng công chúa có mơ ước đối với hắn! 】
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 481: Tần nhị tiểu thư ở một bên mài mực.



【 Nếu không làm sao ba ngày hai khắc đều gọi hắn đi qua hầu hạ? Để Vi Mặc bồi tiếp cùng một chỗ, chỉ sợ cũng là che giấu tai mắt người khác? Ghê tởm, tuyệt đối không thể để cho các nàng đạt được, phải gắt gao nắm chặt tiểu tử thúi này mới được! 】

Tống Như Nguyệt ngượng cười, tiễn hai người ra xe ngựa

Lạc Thanh Chu: - ...

Một đoàn người ra cửa chính.

Lạc Thanh Chu đỡ Tần nhị tiểu thư lên xe ngựa, sau khi tiến vào toa xe, hắn đột nhiên vén rèm lên, mỹ phụ nhìn trẻ tuổi trên bậc thang, nói:

- Nhạc mẫu đại nhân, hôm nay có phải người Thành Quốc phủ đến hay không? Là có chuyện gì?

Tống Như Nguyệt nghe vậy nhíu mày, trầm mặt nói:

- Không sao đâu, nói là sắp hết năm, mời chúng ta cùng một chỗ ăn một bữa cơm, thuận tiện giải thích một chút chuyện lần trước xảy ra ở tiệc tối của Trưởng công chúa cho chúng ta. Đại phu nhân Thành Quốc phủ đã được thả ra, không quan hệ gì với chuyện kia. Thanh Chu, ngươi đã rời khỏi nơi đó, hiện tại là người Tần phủ chúng ta, cho nên những chuyện này không liên hệ gì tới ngươi. Còn chuyện mời chúng ta ăn cơm, yên tâm, coi như chúng ta muốn đi, c*̃ng sẽ không mang ngươi đi cùng.

Nguyệt Vũ lên ngựa, ánh mắt nhìn nàng, hai đầu lông mày lộ ra một vẻ suy tư.

- Vâng, nhạc mẫu đại nhân.

Lạc Thanh Chu buông rèm xuống, tiến vào toa xe, thần sắc trên mặt biến ảo một chút, nắm chặt lại nắm đấm, lúc này mới nhớ tới Tần nhị tiểu thư vẫn ngồi ở bên cạnh.

Cung điện, trong thư phòng.

Ánh nắng xuyên thấu qua song cửa sổ, pha tạp chiếu xuống bên trên thảm đỏ.

Bên cạnh rèm đỏ chập chờn, khói thuốc lượn lờ.

Nam Cung Hỏa Nguyệt một bộ váy dài màu lửa hồng, một đôi chân ngọc tuyết trắng tr*n tr**, nhíu lông mày, ngồi phía sau bàn nhìn bút ký hôm qua viết xuống.

- Công lúc bất ngờ, xuất kỳ bất ý...

- Thập diện mai phục, thiên la địa võng...

- Cáo mượn oai hùm, giả thoáng một thương...

Hồi lâu sau, nhịn không được thở dài một hơi:

- Nhân tài bậc này, đặt ở trong Tần phủ kia, thật sự là lãng phí.

Ngón tay nàng dài nhọn, gõ đánh mặt bàn, dừng một chút, lại híp mắt lẩm bẩm:

- Nếu không bây giờ ta tìm nàng nói một lúc, nhìn xem có thể thông qua hay không. Nàng lúc trước thành thân, chỉ sợ cũng là bị bất đắc dĩ, vì muốn xóa đi mong nhớ của người kia đối với mình. Nàng là người như vậy, làm sao có thể tùy tiện tìm người để gả? Nàng ngay cả người kia đều chướng mắt, sao lại coi trọng một con thứ với thân phận hèn mọn?

- Thiếu niên kia lại có tài hoa, c*̃ng cuối cùng chỉ là một phàm nhân mà thôi, nàng chưa chắc sẽ để ở trong lòng.

Lúc đang nghĩ về kế hoạch tối nay, bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân.

Lập tức, Nguyệt Vũ dẫn thiếu niên thiếu nữ đi đến, ở ngoài cửa cung kính nói:

- Điện hạ, Tần nhị tiểu thư và Lạc công tử tới.

Nam Cung Hỏa Nguyệt đứng dậy, mặt mũi tràn đầy nhiệt tình:

- Mau mời tiên sinh vào.

Lạc Thanh Chu cùng Tần nhị tiểu thư cởi giày, vào phòng, đầu tiên là cúi đầu chào, đi tới.

- Tiên sinh, bản cung tối hôm qua suy nghĩ một đêm, lại bổ sung mấy chiến thuật, còn xin tiên sinh hỗ trợ nhìn phải chăng có chỗ sơ suất.

Nam Cung Hỏa Nguyệt tự mình nâng bình trà, châm trà cho hai người.

Sau khi Lạc Thanh Chu ngồi xuống, cung kính nói:

- Điện hạ thỉnh giảng.

Nam Cung Hỏa Nguyệt mở ra giấy tuyên trên bàn, không kịp chờ đợi nói:

- Tiên sinh lần trước nói tới Ba mươi sáu kế, bên trong có một kế, tên là điệu hổ ly sơn. Bản cung hôm nay bày một kế, gọi là thả hổ về rừng. Thả hổ về rừng, chưa hẳn hậu hoạn vô tận. Tiên đế tọa trấn hai mươi hai năm, lúc ấy phía bắc có một trận chiến dịch, Đại tướng Đại Viêm ta lĩnh quân là Bắc Cố vương...

Trận đại chiến lúc ấy, nàng cũng không trực tiếp tham gia nhưng kể ra lại sinh động như thật, giống như thân lâm kỳ cảnh, mặt mũi tràn đầy vẻ kích động.

Lạc Thanh Chu nghe xong, gật đầu nói:

- Một kế này của Bắc Cố vương quả thật tinh diệu tuyệt luân, đầu tiên là thả hổ về rừng, tiếp đó dẫn xà xuất động, sau đó lại một mẻ hốt gọn, trảm thảo trừ căn...

- Tiên sinh tổng kết mấy cái từ này rất tốt, bản cung đã viết xong.

Tần nhị tiểu thư ở một bên mài mực.

Mặt mũi Nam Cung Hỏa Nguyệt tràn đầy hưng phấn, vội vàng cầm bút.

Trận trò chuyện này lại kéo dài suốt buổi chiều.

Thẳng đến chạng vạng tối, mặt trời sắp xuống núi, Lạc Thanh Chu vừa quay người, lần thứ hai chắp tay cáo từ:

- Điện hạ, trời đã không còn sớm, chúng ta cần phải trở về.

Nam Cung Hỏa Nguyệt vẫn chưa thỏa mãn, nhìn bút mực viết xuống trên giấy tuyên, lại ngắm nhìn một lát, ngẩng đầu nhìn hắn nói:

- Bản cung trước kia luôn cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm, cho tới bây giờ gặp được tiên sinh mới phát giác được thời gian trôi qua quá nhanh, trong chớp mắt. Còn không có nói với tiên sinh mấy câu, tiên sinh đã cáo từ. Không biết khi nào tiên sinh mới có thể lưu lại nơi đây, cùng bản cung tâm tình ba ngày ba đêm, đàm luận thống khoái?
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 482: Bách Linh lập tức lạnh lùng thốt:



Nói xong, nàng vừa nhìn về phía thiếu nữ yếu đuối bên cạnh, hỏi:

- Tần nhị tiểu thư, có thể để tiên sinh ở lại trong cung bồi tiếp bản cung mấy ngày hay không? Không nhiều, ba ngày là đủ rồi.

Tần nhị tiểu thư cúi đầu cung kính đáp:

- Điện hạ, chuyện này, phải hỏi tỷ tỷ, mẫu thân, phụ thân của Vi Mặc, còn có tỷ phu. Vi Mặc không làm được chủ.

Nam Cung Hỏa Nguyệt trầm mặc một chút, nhìn về phía thiếu niên ở trước mắt, hỏi:

- Tiên sinh có bằng lòng hay không?

Lạc Thanh Chu cúi đầu chắp tay:

- Điện hạ thịnh tình, tại hạ vô cùng cảm kích. Chỉ là trong nhà tại hạ có nương tử đang chờ, thực sự có lỗi.

Nam Cung Hỏa Nguyệt thấy hắn lại dùng lí do này thoái thác, ánh mắt lấp lóe, không tiếp tục nhiều lời, nhẹ gật đầu, đứng lên nói:

- Được rồi, vậy bản cung không miễn cưỡng tiên sinh. Nguyệt Vũ, đưa tiên sinh cùng Tần nhị tiểu thư trở về.

- Vâng, điện hạ.

Lạc Thanh Chu đỡ Tần nhị tiểu thư rời đi.

Trong thư phòng an tĩnh lại.

Nụ cười trên mặt Nam Cung Hỏa Nguyệt dần dần biến mất.

Nàng lần nữa ngồi xuống, nhìn bút mực trên giấy, lặp đi lặp lại nhìn nhiều lần, mới lên tiếng nói:

- Nguyệt Ảnh, người này, bản cung muốn.

Bên ngoài trầm mặc một chút truyền đến giọng nói của một nữ tử:

- Điện hạ, phải dùng mỹ nhân kế sao?

Nam Cung Hỏa Nguyệt nghe vậy giật mình:

- Mỹ nhân kế? Tại sao lại suy nghĩ mưu kế này?

Nguyệt Ảnh cung kính nói:

- Bẩm điện hạ, bên ngoài vừa truyền đến tin tức, tối hôm qua vị cô gia Tần gia này đi thanh lâu tìm cô nương, còn bị hai người thị nữ của Tần gia đại tiểu thư ngăn cửa.

Nam Cung Hỏa Nguyệt nghe lời này, biểu lộ trên mặt đầu tiên là ngốc trệ, tựa hồ có chút khó tin.

- Nguyệt Ảnh, tin tức là thật?

- Dù chưa gặp vị Lạc công tử kia xuất hiện, nhưng nữ hài cầm kiếm lại vô cùng dễ nhận ra, sẽ không sai.

Khóe miệng Nam Cung Hỏa Nguyệt đột nhiên lộ ra một vòng ý cười, trong mắt ẩn ẩn lộ ra một tia hưng phấn.

- Sư tỷ ơi sư tỷ, ngươi mấy đêm qua đều đang nhục nhã ta, đêm nay ta muốn hảo hảo trả lại.

Nàng nhìn về phía ngoài cửa sổ, lần đầu tiên chờ mong trời nhanh tối.

- Điện hạ, cần dùng mỹ nhân kế không?

- Tạm thời không cần.

- Vâng, điện hạ.

Xe ngựa trên đường phố chậm chạp di động.

Trong xe, hai người ngồi đối diện nhau, hai mắt nhìn nhau, đều không nói gì.

Lúc sắp đến Tần phủ, Tần nhị tiểu thư mới lên tiếng nói:

- Tỷ phu, ngươi đoán Vi Mặc vừa rồi đang suy nghĩ gì?

Lạc Thanh Chu lắc đầu, có chút không muốn nói chuyện.

Vừa rồi nói chuyện từ buổi trưa đến hiện tại, có chút miệng đắng lưỡi khô.

Tần nhị tiểu thư thở dài một hơi, ánh mắt sâu kín nhìn hắn:

- Vi Mặc đang nghĩ, tỷ phu ưu tú như vậy, lớn lên lại dễ nhìn như vậy, nếu như Trưởng công chúa coi trọng, cướp đi làm phò mã, Vi Mặc nên làm cái gì bây giờ?

Lạc Thanh Chu không khỏi cười nói:

- Trưởng công chúa tâm cao khí ngạo, thân phận cao quý, làm sao có thể để ý đến ta? Nàng nhiều nhất là để cho ta làm một mưu sĩ, không có khả năng có bất kỳ ý nghĩ gì giữa nam và nữ, nhị tiểu thư quá lo lắng.

Lúc này, xe ngựa ngừng lại.

Bên ngoài truyền đến giọng nói của Nguyệt Vũ:

- Tần nhị tiểu thư, Lạc công tử, đến.

Lạc Thanh Chu lập tức đỡ nàng xuống xe ngựa.

Nguyệt Vũ lên tiếng chào hỏi, quay đầu ngựa, mang theo xe ngựa rời đi.

Tống Như Nguyệt sớm đã chờ ở cửa.

Lạc Thanh Chu và Tần nhị tiểu thư vẫn duy trì một khoảng cách, trong lòng suy nghĩ chuyện Thành Quốc phủ, sau khi chào hỏi nhạc mẫu đại nhân liền trở về tiểu viện của mình.

Trong tiểu viện, ánh trăng trong sáng.

Thiếu nữ mặc một bộ váy áo màu hồng, cầm trong tay một đóa hoa tươi kiều diễm đang ngồi trên băng ghế đá ở trong viện, híp con ngươi nhẹ nhàng ngửi ngửi.

Dưới đại thụ bên cạnh, một thiếu nữ váy áo xanh nhạt, hai tay ôm ngực, trong ngực ôm kiếm, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng như băng, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía hắn.

Tiểu Điệp trốn ở trong phòng, không dám ra.

Nàng cảm thấy đêm nay Bách Linh tỷ tỷ và Hạ Thiền tỷ tỷ cũng không quá thích hợp, có chút đáng sợ.

Liên tưởng đến hôm nay Thu nhi tỷ tỷ vụng trộm nói với nàng, nàng cảm thấy đêm nay công tử có thể gặp nguy rồi.

- Cái kia... Ta đột nhiên nhớ ta có món đồ để quên ở chỗ nhị tiểu thư nơi đó, ta đi lấy.

Lạc Thanh Chu nhạy bén ngửi được trong tiểu viện có khí tức nguy hiểm, quay người muốn chuồn đi.

Bách Linh lập tức lạnh lùng thốt:

- Bên trong mười bước, Thiền Thiền một kiếm đứt cổ.

Lạc Thanh Chu dừng chân, xoay người nhìn nàng nói:

- Ta suy nghĩ một chút, hình như ta không có làm gì sai, vì sao Bách Linh cô nương muốn nói với ta câu này?

Lập tức lại nhìn về phía thiếu nữ ôm kiếm dưới cây:

- Mà lại Hạ Thiền cô nương là người giảng đạo lý, sẽ không tùy tiện động kiếm đối với một người vô tội.

- Cô gia, thẳng thắn sẽ khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 483: Trăng sáng trong sáng.



Bách Linh hừ lạnh nói:

- Cô gia tối hôm qua đi đâu? Thành thật khai báo!

Lạc Thanh Chu trấn định lại, nói thẳng:

- Thiên Tiên lâu. Nhị tiểu thư bảo ta đi làm việc, ta làm xong chuyện liền trở lại.

Bách Linh lập tức nhìn thiếu nữ dưới cây nói:

- Xem đi Thiền Thiền, ta không có lừa ngươi, cô gia thật đi thanh lâu tìm những nữ nhân dơ bẩn kia, bị người ta đùa bỡn.

Lạc Thanh Chu nghiêm túc nói:

- Bách Linh cô nương, mời ngươi giảng đạo lý. Ta đã vừa rồi đã nói, là nhị tiểu thư để cho ta đi. Ta đi dạo qua một vòng liền trở lại, cũng không tìm bất kỳ nữ nhân nào.

Bách Linh hừ lạnh:

- Thế cô gia tối hôm qua vì sao gạt chúng ta, nói thân thể ngươi không thoải mái, muốn về nhà nghỉ ngơi?

Lạc Thanh Chu nói thẳng:

- Là nhị tiểu thư bảo ta nói như vậy. Bởi vì sự kiện kia rất khẩn cấp, mà không thể để cho những người khác biết, cho nên nhị tiểu thư mới bày ra lời này giúp ta. Không tin, ngươi có thể đi hỏi nhị tiểu thư.

Bách Linh cười lạnh một tiếng:

- Cô gia thấy ta giống đồ đần? Nhị tiểu thư và cô gia chính là cùng một bọn, chuyện gì đều bảo vệ cô gia, hỏi cũng là hỏi không công. Thiền Thiền, cô gia không thành thật, đêm nay...

Còn chưa có nói xong, thiếu nữ dưới cây đột nhiên bước nhanh rời đi.

- Thiền Thiền! Thiền Thiền!

Bách Linh sững sờ, vội vàng đuổi theo, đuổi tới cửa dậm chân nói:

- Vừa rồi không phải đã nói đến tìm cô gia hỏi rõ ràng à? Sao ngươi rời đi?

Ngoài cửa đã không có âm thanh.

Thân ảnh cầm kiếm sớm đã biến mất trong màn đêm xa xa.

Bách Linh đứng ở cửa ra vào sửng sốt một hồi, quyết định tự mình một người chiến đấu.

Nàng xoay người, hai tay xách bờ eo thon, tức giận muốn tiếp tục chất vấn, Lạc Thanh Chu đột nhiên đi về phía nàng:

- Được, đừng nói nữa, ta đều thừa nhận. Bách Linh, đi, chúng ta đi vào phòng nói chuyện, ta sẽ thành thật khai báo.

Bách Linh sửng sốt một chút, lập tức “Sưu” một tiếng co cẳng liền chạy, một bên chạy, một bên quay đầu cả giận nói:

- Thối cô gia! Xấu cô gia! Ngươi lại hù dọa người ta! Người ta mới không đi theo ngươi vào phòng.

Lạc Thanh Chu đứng trước cửa nói:

- Vậy ta một hồi sẽ đi tìm ngươi?

Bách Linh biến sắc, không dám nói nữa, chạy nhanh hơn, rất nhanh đã không còn bóng dáng.

Lạc Thanh Chu nhún vai, cảm thấy không thú vị, quay người trở về phòng.

Lúc này.

Trên lầu chót Uyên Ương lâu.

Thân ảnh màu đỏ sớm đã đứng bên trên mái cong, khóe miệng mang theo một tia cười lạnh, mặt mũi tràn đầy mong đợi.

- Sư tỷ, ngươi cũng không muốn để vị nhân tình kia của ngươi biết, phu quân của ngươi tình nguyện đi thanh lâu tầm hoan c*̃ng không nguyện ý đụng ngươi chứ? Ngươi cũng không muốn để hắn cảm thấy ngươi vô năng chứ? Ngươi cũng không muốn để hắn ở trong lòng xem thường ngươi, chế giễu ngươi chứ? Như vậy, chúng ta bắt tay giảng hòa, mời người thu hồi những ý định muốn nhục nhã ta trước kia.

- Để vị nhân tình kia của ngươi kể cho ta nghe chuyện xưa, ta có thể cố mà làm để hắn gọi ta một tiếng tỷ tỷ.

- Ngươi là Nguyệt tỷ tỷ, ta cũng là Nguyệt tỷ tỷ, ngươi làm lớn, ta làm nhỏ, như thế nào?

Trong lòng suy nghĩ lại những lời sẽ nói một lúc sau, nụ cười lạnh trên khóe miệng thân ảnh màu đỏ càng thêm nồng.

So với “Sư tôn cùng ca ca”, “Tỷ tỷ” vẫn có thể miễn cưỡng tiếp nhận, dù sao nàng có việc cầu người.

Gió đêm phất qua, tóc dài bay lên.

Thời gian trôi qua thật chậm.

Nàng đang đợi đến không kiên nhẫn, thân ảnh xanh nhạt quen thuộc cuối cùng bay tới từ nơi xa.

Trăng sáng trong sáng.

Trên lầu chót Uyên Ương lâu, một đỏ một xanh hai thân ảnh đứng mỗi nơi trên mái cong.

Tóc xanh bay múa, tay áo bồng bềnh.

- Sư tỷ, chúng ta làm giao dịch như thế nào?

- Bái hắn làm thầy, hoặc là gọi hắn ca ca.

- A, đã sư tỷ cố chấp và không nể tình, như vậy, ta cũng không cần khách khí. Ta nghe nói, phu quân sư tỷ, con thứ Thành Quốc phủ kia tối hôm qua vứt bỏ sư tỷ một người phòng không gối chiếc, đi thanh lâu, tìm nữ tử khác vui đùa, là có chuyện này sao?

Thân ảnh xanh nhạt không nói gì.

- Sư tỷ, người bạn tri kỷ kia của ngươi rất trọng tình, lại gọi ngươi là tiền bối, gọi ngươi là tỷ tỷ, tôn kính sùng bái ngươi, coi ngươi như thần nữ, cảm thấy ngươi không gì làm không được. Nếu để cho hắn biết phu quân ngươi không chịu nổi như vậy, không chỉ là một con thứ thân phận hèn mọn bị người vứt bỏ, còn chỉ là một thư sinh phàm nhân chỉ biết đọc sách viết chữ, vậy mà lại tình nguyện đi thanh lâu tìm nữ tử khác c*̃ng không nguyện ý ở trong nhà với ngươi. Ha ha, ngươi cảm thấy, trong lòng của hắn sẽ nghĩ ngươi như thế nào?

- Sư tỷ, ngươi cũng không muốn để hắn nhìn thấy bộ dáng chật vật của ngươi bây giờ chứ? Ngươi cũng không muốn để hắn cảm thấy ngươi vô năng? Ngươi cũng không muốn để hắn xem thường ngươi chế giễu ngươi ở trong lòng? Như vậy, chúng ta bắt tay giảng hòa, mời thu hồi những điều ngươi muốn nhục nhã ta trước đó, ta sẽ bỏ qua chuyện cũ!
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 484: Tiểu Điệp sớm đã sớm đun nước nóng.



- Ta còn có thể lui một bước, để vị bạn tri kỷ kia của ngươi thân tình gọi ta một tiếng tỷ tỷ. Ngươi cũng biết thân phận địa vị của ta, để hắn gọi ta một tiếng tỷ tỷ, là nhượng bộ lớn nhất ta làm được.

- Chuyện khác, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ! Hắn c*̃ng không có tư cách kia.

Thân ảnh màu đỏ nói xong, thu lại hồng mang trên người, lộ ra một bộ váy áo hỏa hồng, cùng gương mặt cao gầy thướt tha, tư thái xinh đẹp uy nghiêm, khóe miệng mang theo một tia cười lạnh, ánh mắt sáng rực mà nhìn nàng.

Thân ảnh xanh nhạt nhìn dung nhan chân thực của nàng một chút, âm thanh vẫn thanh lãnh linh hoạt kỳ ảo như cũ:

- Bái hắn làm thầy, hoặc là gọi hắn ca ca.

Khóe mặt thân ảnh màu đỏ giật một cái:

- Ngươi thật muốn cá chết lưới rách?

Thân ảnh xanh nhạt xoay người, nhìn về bóng tối phía xa xa, thản nhiên nói:

- Ngươi cảm thấy ta sẽ quan tâm sao?

Thần sắc trên mặt thân ảnh màu đỏ trì trệ, nắm đấm trong tay áo chậm rãi nắm chặt, hít sâu một hơi, đồi núi cao ngất trước ngực chập trùng một chút, cười lạnh nói:

- Ngươi đương nhiên sẽ không để ý, nhưng hắn thì chưa hẳn. Trong lòng hắn hẳn là rất sùng bái ngươi? Nếu như hắn biết những chuyện này, chỉ sợ trong lòng sẽ xem thường ngươi, nói không chừng đến lúc đó sẽ thay lòng đổi dạ, đi theo ta.

Âm thanh của thân ảnh xanh nhạt vẫn thanh lãnh bình thản như cũ:

- Ngươi có thể thử một chút.

- Thử một chút liền thử một chút!

...

Tần phủ.

Sau khi Bách Linh và Hạ Thiền rời đi, Lạc Thanh Chu bàn giao Tiểu Điệp một tiếng liền đi hậu viện, tiếp tục luyện tập quyền pháp « Mai Hoa Phân Phi » bên trong « Mai Hoa Bảo Điển ».

Trong lúc nhất thời, lá rụng bay tán loạn trong hậu viện, quyền ảnh trùng điệp.

Bộ quyền pháp này cần bộ pháp cùng thân pháp phối hợp, tốc độ phải nhanh, ra quyền mau lẹ, một quyền đánh ra, quyền ảnh chưa tán, một quyền khác lại đánh ra.

Đồng thời, trên dưới trái phải trước sau đều cần chiếu cố.

Lúc phòng thủ giọt nước không lọt, lúc tấn công phô thiên cái địa (khí thế rợp trời kín đất, mạnh mẽ, lớn lao.

Mặc dù uy lực không có cách nào so sánh cùng Bôn Lôi Quyền và Hám Sơn Bá Quyền, nhưng không có khuyết điểm quá mức tiêu hao năng lượng cùng phòng thủ quá yếu như cả hai.

- Bạch! Bạch! Bạch!

Dưới ánh trăng, thân ảnh càng lúc càng nhanh, càng ngày càng mơ hồ, đánh ra quyền ảnh ngay từ đầu chỉ có phía trước, thời gian dần trôi qua, xung quanh đều bắt đầu xuất hiện.

Tiểu Điệp khóa cửa trước, ở trong viện thêu hoa, phòng ngừa có người tiến đến quấy rầy.

Lúc này.

Hậu hoa viên Linh Thiền Nguyệt cung.

Dưới cây hoa đào, Hạ Thiền c*̃ng đang luyện kiếm, kiếm chiêu càng hung hiểm bá đạo hơn so với dĩ vãng, công kích trực tiếp không có quy tắc, mỗi một chiêu đều là sát chiêu!

Trong lương đình bên cạnh.

Tần đại tiểu thư một bộ váy áo tuyết trắng an tĩnh ngồi ở chỗ đó, đang nhìn ánh trăng trong hồ nước ngẩn người.

Bách Linh lười biếng tựa trên lan can màu đỏ thắm, một tay cầm bó hoa, một tay năm ngón tay lắc lư, một thanh phi đao xanh nhạt mẫn xoay chuyển ở giữa mấy ngón tay ngọc sáng như tuyết linh, vừa đi vừa về tung bay.

- Bạch! Bạch! Bạch!

Vườn hoa ngoại trừ âm thanh luyện kiếm, chỉ có tiếng gió.

Lúc rạng sáng.

Quần áo toàn thân Lạc Thanh Chu ướt đẫm, về tới trong phòng.

Tiểu Điệp sớm đã sớm đun nước nóng.

Lạc Thanh Chu vào phòng ngâm bồn tắm, giỏ vào thùng dược thủy luyện gân, linh dịch đen như mực và linh dịch xanh đậm.

Nước sạch trong thùng rất nhanh đổi màu.

Nhưng rất nhanh lại khôi phục lại trong suốt.

Lạc Thanh Chu tựa ở bên thùng, sau khi hấp thu những nước thuốc và linh dịch, bắp thịt toàn thân, da thịt bắt đầu phát nhiệt nóng lên, giống như có rất nhiều khí lưu vừa đi vừa về không ngừng chảy xuôi cọ rửa ở trong toàn thân, hắn thoải mái đến nỗi r*n r* thành tiếng.

Tiểu Điệp đang ở đằng sau giúp hắn chà lưng bóp lưng, ánh mắt cổ quái nhìn hắn một cái, lại thò cổ dài ra vụng trộm nhìn vào trong thùng mấy lần, gương mặt có chút nóng lên.

Của công tử thật lớn, hai cái tay nhỏ của mình chỉ sợ đều cầm không được, nàng nhớ kỹ lúc đầu của công tử không có lớn như nắm đấm hiện tại.

Bàn tay Lạc Thanh Chu từ trong nước nắm chặt lại, nhìn thoáng qua mu bàn tay, màng da bóng loáng rắn chắc, sờ vào thì vô cùng có xúc cảm và co dãn, có ánh đèn chiếu rọi, lóe ra tia sáng dị dạng, nhìn qua tựa hồ không có khác biệt gì lúc trước, nhưng độ cứng và tính bền dẻo hiện tại đều không phải lúc trước có thể so sánh.

- Tiểu Điệp, ngươi đoán công tử đánh ra một quyền này, ngươi sẽ khóc bao lâu?

Lạc Thanh Chu nắm chặt nắm đấm, có chút đắc ý hỏi.

Ánh mắt tiểu nha đầu hơi sợ nhìn nắm đấm, đáp:

- Có thể nô tỳ sẽ trực tiếp đau đến hôn mê... Công tử, thân thể nô tỳ yếu đuối, không chịu được...

Lạc Thanh Chu giơ ra một cái nắm đấm khác khỏi nước, nhẹ nhàng đụng nhau một chút, phát ra một tiếng vang lanh lảnh, giống như kim loại đánh vào nhau.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 485: Đến đây thôi.



Tắm rửa xong.

Tiểu nha đầu hầu hạ hắn đổi lại một thân quần áo mới.

- Công tử, đây là nho bào nô tỳ may cho người, người nhìn xem có vừa người không?

Lạc Thanh Chu mặc lên người, đứng ở trước gương nhìn một hồi, hoạt động tứ chi một chút, khen ngợi:

- Không tệ, mặc rất dễ chịu, lớn nhỏ vừa người. Tiểu Điệp, rất lợi hại.

Tiểu nha đầu nghe được khích lệ, lập tức mừng khấp khởi ra ngoài đổ nước.

Dọn dẹp xong gian phòng.

Lạc Thanh Chu nhìn trời đã không còn sớm, bàn giao tiểu nha đầu một tiếng, trở về trên giường, thần hồn xuất khiếu.

Đêm nay còn muốn đi cầu vị Nguyệt tiền bối kia hỗ trợ, hoặc tìm đối phương mượn dùng cái khăn tay kia một chút.

Nếu không trên Thiên Tiên lâu có pháp khí khắc chế thần hồn, hắn không có cách nào tới gần.

Thần hồn xuyên qua nóc phòng, nổi lên giữa không trung, đầu tiên là ở trên cao nhìn xuống toàn bộ Tần phủ, quan sát một hồi, thấy không có bất cứ dị thường nào, rời khỏi phủ, bay về phía Uyên Ương lâu.

Một đường thuận gió đi nhanh.

Tốc độ của Thần hồn tựa hồ càng thêm nhanh.

Không bao lâu, Uyên Ương lâu xuất hiện ở trong tầm mắt.

Mái nhà bên trên hai bên mái cong đều có một thân ảnh, một đỏ một xanh, đều bao phủ bên trong vầng sáng mông lung, thấy không rõ hình dáng bên trong.

Lạc Thanh Chu vừa bay đến chỗ gần, đột nhiên cảm thấy khí tức bốn phía có chút không đúng.

Khí tức có chút nóng rực, hỗn loạn, giống như khí tức nơi này đều bị đè nén, áp lực xuất hiện từ bốn phương tám hướng, sau khi đi vào thì ngay cả hô hấp đều có chút khó khăn.

Hiển nhiên, nơi này vừa rồi tựa hồ phát sinh một trận đại chiến.

Ánh mắt Lạc Thanh Chu kinh nghi bất định nhìn hai thân ảnh một chút, gặp hai người đều không nhúc nhích đứng ở nơi đó, tựa hồ cũng không bị thụ thương.

Hắn cẩn thận từng li từng tí nhẹ nhàng đi qua, đứng ở sau lưng thân ảnh xanh nhạt, cúi đầu cung kính gọi:

- Nguyệt tỷ tỷ.

- Nói.

Thân ảnh màu đỏ bên trên mái cong bên cạnh lại da mặt dày chủ động mở miệng.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, không để ý tới nàng, ánh mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm thân ảnh xanh nhạt trước mặt.

Thân ảnh xanh nhạt an tĩnh một hồi, thanh lãnh mở miệng:

- Ngươi muốn làm sư tôn, hay là ca ca?

Lạc Thanh Chu: - ...

Hắn nhìn về phía thân ảnh màu đỏ bên trên mái cong bên cạnh.

Thân ảnh màu đỏ đứng ở bên cạnh, trên mặt thấy không rõ biểu lộ, không có lên tiếng, ánh mắt tựa hồ đang lạnh như băng nhìn hắn.

- Đều có thể.

Lạc Thanh Chu thu hồi ánh mắt, cúi đầu đáp.

Thật ra gọi không gọi cũng không đáng kể, bất quá Nguyệt tiền bối lại một lòng muốn hắn thu đồ đệ hoặc muội muội, vậy cứ thỏa mãn tâm ý của nàng.

Dù sao hắn c*̃ng không lỗ.

- Vậy liền sư tôn đi.

Thân ảnh xanh nhạt thản nhiên nói.

Lạc Thanh Chu cung kính nói:

- Ừm, nghe Nguyệt tỷ tỷ.

Trên nóc nhà đột nhiên lâm vào yên tĩnh.

Ánh mắt thân ảnh xanh nhạt nhìn về phía thân ảnh màu đỏ bên cạnh.

Thân ảnh màu đỏ trầm mặc một lát, lạnh lùng thốt:

- Ít nhất phải nói lại một chút, để cho ta xem hắn có tư cách kia hay không!

Thân ảnh xanh nhạt trầm mặc một chút, quay đầu, nhìn về phía thiếu niên sau lưng:

- Từ hồi hai.

Lạc Thanh Chu đáp ứng một tiếng, ngẩng đầu, hơi chút trầm ngâm, liền cao giọng nói:

- Ngộ triệt Bồ Đề chân diệu lý, đoạn ma khỏi bản thân hợp nguyên thần...

- Thiên hoa loạn trụy, Địa Dũng Kim Liên. Diệu diễn tam thừa giáo, tinh vi vạn pháp toàn.

- Đuôi dao chủ phun châu ngọc, vang đạo lôi đình chấn vang chín tầng trời. Điều giáo một hồi, giảng một hồi thiền, ba nhà phối hợp thành một. Khai sáng một chữ “quy” thành đạo lý, chỉ dẫn vô sinh vô tử...

Sắc mặt thân ảnh màu đỏ cứng lại, nói thầm: “Ba nhà phối hợp làm một, khai sáng một chữ “quy” thành đạo lý, chỉ dẫn vô sinh vô tử...

Lạc Thanh Chu lại giảng tiếp:

- Lưu chữ trong môn chính là Nho gia, Thích gia, Đạo gia, âm Dương gia, Mặc gia, Y gia, hoặc quan sát từng việc đã từng trải qua, hoặc niệm Phật, cũng có thể thông suốt y bát...

Thân ảnh màu đỏ sáng mắt lên, nín thở ngưng thần.

Lạc Thanh Chu lại nói:

- Nguyệt giấu Thỏ Ngọc nhật tàng Ô, tự có quy xà tương bàn kết. Tương bàn kết, tính mạng kiên, lại có thể tạo ra Kim Liên từ trong biển lửa. Tích lũy Ngũ Hành điên đảo, theo làm phật cùng tiên...

Nghe đến đó, hô hấp thân ảnh màu đỏ lập tức dồn dập, ánh sáng màu đỏ trên người có chút lấp lóe, trên mặt hiện lên hai vết ửng hồng, tim đập rộn ràng, trong đầu ông ông tác hưởng, đôi mắt đẹp rạng rỡ hào quang, tựa hồ sắp mở ra một tòa mới cửa chính.

- Đến đây thôi.

Ai ngờ đúng vào lúc này, thân ảnh xanh nhạt lại đột nhiên mở miệng.

Lạc Thanh Chu đang kể cố sự lập tức ngừng lại.

Thân ảnh màu đỏ ngốc trệ một chút, nhìn hắn nói:

- Còn có mà? Đoạn tiếp theo đâu? Tiếp tục, đừng có ngừng.

Lạc Thanh Chu nhìn thân ảnh xanh nhạt, không có lên tiếng.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 486: Ghê tởm! Thật xấu hổ!



Thân ảnh màu đỏ ngẩn người, lúc này mới kịp phản ứng, lập tức áp chế giận dữ nói:

- Ngươi nếu là nam nhi thì nên có chủ kiến của mình, mà không cần khúm núm, theo lệnh một nữ tử mới quen không có mấy ngày mà làm theo! Ngươi sợ nàng như vậy sao?

Lạc Thanh Chu nhịn một chút, nhịn không được, nhìn nàng hỏi lại:

- Ngươi không sợ sao?

Thân ảnh màu đỏ dừng một chút, không có trả lời, giọng lạnh lùng nói:

- Tiếp tục kể chuyện xưa đi, ít nhất phải kể xong lần này. Nam nhi làm việc phải đến nơi đến chốn, không thể bỏ dở nửa chừng.

Lạc Thanh Chu không tiếp tục để ý đến nàng.

Nắm đấm thân ảnh màu đỏ trong tay áo dần dần nắm chặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm nửa ngày, cắn răng nói:

- Ngươi cũng biết, nếu như ta thật gọi ngươi là sư tôn, ngươi sẽ giảm thọ bao nhiêu năm? Nàng đang hại ngươi, ngươi không biết?

Lạc Thanh Chu lui lại đến một bên, khoanh chân ngồi xuống, chuẩn bị tu luyện.

Thân ảnh màu đỏ bắt đầu hô hấp dồn dập, trước ngực cao ngất kịch liệt phập phồng, nhìn hắn chằm chằm một hồi, nhìn về phía thân ảnh xanh nhạt, đột nhiên nói:

- Ngươi muốn ta kêu hắn cái gì?

Thân ảnh xanh nhạt trầm mặc một chút, nói:

- Sư tôn.

Thân ảnh màu đỏ cười lạnh nói:

- Tốt, vậy ta gọi hắn là ca ca!

Lạc Thanh Chu mở mắt ra, nhìn về phía nàng.

Thân ảnh màu đỏ đột nhiên quay người, đi đến trước mặt hắn, nhìn hắn nói:

- Triệt hồi vầng sáng trên người, ta muốn trước nhìn hình dạng của ngươi. Nếu ta nhìn thuận mắt, ta bảo ngươi một tiếng lại có làm sao.

Không khí đột nhiên trì trệ.

Thân ảnh màu đỏ vừa mới tới gần, Lạc Thanh Chu liền cảm thấy một cỗ nóng rực đánh tới.

Đồng thời, hô hấp có chút khó chịu.

Thần hồn người này tựa hồ tự mang lấy một cỗ khí tức bá đạo làm cho người khẩn trương cùng khiếp đảm, giọng nói chuyện cũng là giọng ra lệnh.

Nhưng tinh thần lực Lạc Thanh Chu cường đại, thần hồn khác hẳn với thường nhân, sao lại bị nàng hù sợ?

Huống chi, bắp đùi của hắn là Nguyệt tỷ tỷ còn đang đứng ở phía trước.

Hắn quay mặt chỗ khác, nhìn về phía xa, không có để ý đến nàng.

Rõ ràng muốn cầu cạnh hắn, lại còn thái độ hùng hổ dọa người như vậy, thật xem mình là nhân vật lớn rồi?

Hắn lại không nợ nàng cái gì.

Thân ảnh màu đỏ thấy mình lại bị lơ đi, trong mắt dần dần lộ ra một tia khuất nhục và tức giận, nắm đấm trong tay áo lần nữa chậm rãi nắm chặt, lạnh lùng thốt:

- Ngươi sẽ hối hận.

Lạc Thanh Chu nhìn về phía nàng, nói:

- Ta lại không bức ngươi, ngươi có thể đi.

Thân ảnh màu đỏ: - ...

Nóc nhà lâm vào yên tĩnh.

Thân ảnh xanh nhạt đứng ở trên mái cong, ánh mắt nhìn qua đêm tối xa xa, dung nhan tuyệt mỹ bao phủ trong vầng sáng, vẫn như cũ thanh lãnh như trăng.

Giống như hết thảy chuyện trên thế gian này không thể lay động tâm tình của nàng.

Thân ảnh màu đỏ đột nhiên quay người, đứng ở bên trên một mái cong khác, ánh mắt c*̃ng nhìn phía đêm tối xa xa, trầm mặc thật lâu, nhàn nhạt mở miệng nói:

- Đêm nay ánh trăng thật đẹp... Ca ca!

Hai chữ cuối cùng phát ra cơ hồ yếu ớt muỗi vo ve, bé không thể nghe.

Sau khi nói xong, nàng lập tức quay đầu, nhìn về phía thân ảnh màu xanh nhạt bên cạnh, lạnh lùng thốt:

- Có thể để hắn giảng tiếp không?

Thân ảnh xanh nhạt thu hồi ánh mắt từ đằng xa, nhìn nàng chằm chằm trong chốc lát, âm thanh thanh lãnh mà nói:

- Được rồi.

Nàng cũng không tiếp tục khó xử đối phương.

Thân ảnh màu đỏ hơi ngẩn ra, miệng hừ một tiếng, quay mặt chỗ khác, nhìn về phía nơi khác, không nói gì thêm.

Mà gương mặt giấu ở bên trong hồng sắc quang vựng tựa hồ ẩn ẩn nhiễm lên hai vết đỏ ửng, có chút nóng lên.

- Ghê tởm! Thật xấu hổ!

Nắm đấm nàng nắm chặt trong tay áo, trong lòng cảm thấy khuất nhục.

Lập tức nàng vừa tự an ủi mình ngầm ở trong lòng:

- Không sao, người thành đại sự, không câu nệ tiểu tiết. Dù sao người kia lại không biết ta là ai, không có gì mất mặt. Chờ ta nghe xong cố sự quy tắc này, lợi dụng xong hắn, mới hảo hảo đòi lại tôn nghiêm cùng mặt mũi đã mất đi! Đến lúc đó, để hắn gọi ta là tỷ tỷ... Không đúng, gọi ta là chủ nhân.

- Lại nói Mỹ Hầu Vương vinh quy quê cũ, tiêu diệt Hỗn Thế Ma Vương, chiếm một cây đại đao. Từng ngày thao diễn võ nghệ, dạy khỉ con chặt trúc làm tiêu, gọt gỗ làm đao...

Mặc dù Lạc Thanh Chu không có nghe được hai tiếng “Ca ca” kia, bất quá vẫn mở miệng nói.

Thật ra đối với hắn mà nói, ca ca hay sư tôn gì cũng không đáng kể.

Thân ảnh màu đỏ nghe hắn bắt đầu bài kể chuyện, lập tức vung đi cảm xúc lộn xộn trong lòng, vội vàng nín thở ngưng thần, hết sức chuyên chú nghe.

Đây chính là nàng bán tôn nghiêm của mình đổi lấy, nhất định phải chăm chú nghe, không sót một chữ.

- Hắn đem bảo bối kia đặt ở trong tay, gọi:

- Nhỏ! Nhỏ! Nhỏ!

- Tức thời liền biến nhỏ thành một cây kim khâu, bé xíu không thể nhận ra, có thể giấu vào bên trong lỗ tai. Đám khỉ hãi nhiên (*), kêu lên:

- Đại vương! Lấy ra đùa chơi một chút đi!

(* Kinh hãi + ngạc nhiên)
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 487: Vậy thì tốt, đêm mai ta lại đến.



Hầu Vương lấy ra từ trong lỗ tai, nắm thả trên lòng bàn tay gọi:

- Lớn! Lớn! Lớn!

- Cây bổng lập tức lớn lên, dài ngắn hai trượng...

Thân ảnh màu đỏ nghe đến hứng khởi, nhịn không được xoay người nhìn hắn nói:

- Ta nơi đó c*̃ng có một cây như ý liệt hỏa thương, có thể lớn có thể nhỏ, chỉ là không có cách nào biến thành nhỏ như cây kim thêu hoa. Như Ý Kim Cô Bổng trong chuyện xưa của ngươi nhất định là một kiện pháp bảo khó lường, nếu thế gian thật có thứ đồ này, ta vô luận trả giá như thế nào đều phải tìm cho bằng được.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, không có để ý, tiếp tục kể chuyện:

- Sau khi Hầu Vương dần tỉnh rượu, chợt ngẩng đầu quan sát, trên thành có một thiết bài, bên trên bài có ghi ba chữ to, chính là - U Minh giới.

Thân ảnh màu đỏ nghe được đến đây, thần sắc lập tức cứng lại, nín thở ngưng thần, vểnh tai lắng nghe.

- Lão Tôn ta tu tiên đạo, thọ cùng trời đất, siêu thoát bên ngoài tam giới, nhảy ra khỏi ngũ hành, vì sao có người câu hồn phách ta...

Nghe được đến đây, thân ảnh màu đỏ đột nhiên nhịn không được nhìn về phía thân ảnh xanh nhạt bên cạnh, nói:

- Sư tỷ, con khỉ kia trong lúc ngủ mơ thần hồn xuất khiếu, đi Địa Phủ, thế gian này thật có Địa Phủ? Vì sao chúng ta thần hồn xuất khiếu, có thể lên trời, lại không cách nào xuống đất? Đây có phải nói rõ, lòng đất thật có một thế giới khác, sắp đặt trận pháp cấm chế, cấm chỉ thần hồn chúng ta tiến vào hay không?

Lập tức lại nói:

- Tu đạo càng sâu, thật có thế cùng cùng trời đất, siêu thoát bên ngoài tam giới, nhảy ra khỏi ngũ hành?

Lạc Thanh Chu dừng lại, ánh mắt c*̃ng nhìn về phía thân ảnh xanh nhạt.

Thân ảnh xanh nhạt nhìn qua đêm tối xa xa, trầm mặc một hồi, mới nói:

- Lòng đất hoàn toàn có cấm chế, thần hồn phổ thông đều không thể thâm nhập. Còn cụ thể là cái gì, ta cũng không biết.

Thân ảnh màu đỏ kinh ngạc nói:

- Lấy cảnh giới của ngươi cũng không thể đi vào?

Thân ảnh xanh nhạt thản nhiên nói:

- Cảnh giới của ta thật ra rất thấp. Con đường tu đạo còn rất dài, thế gian này cũng không phải là đơn giản như ngươi tưởng tượng.

Thân ảnh màu đỏ trầm mặc một chút, thở dài một hơi:

- Sư tỷ, thật ra bây giờ ta đã có chút hiểu ngươi. Ngươi muốn chặt đứt...

- Ngươi có thể đi về.

Thân ảnh xanh nhạt xoay đầu lại, ngắt lời nàng.

Thân ảnh màu đỏ vội nói:

- Ta còn không có nghe đủ.

Lập tức nhìn về phía thân ảnh còn lại kia, nói:

- Tiếp tục.

Lạc Thanh Chu không tiếp tục kể, nói:

- Đêm nay ta còn có việc, chỉ kể đến đây thôi.

Hắn đêm nay còn muốn tìm vị Nguyệt tỷ tỷ này hỗ trợ, xong đi Thiên Tiên lâu dò xét.

Thân ảnh màu đỏ híp híp con ngươi, có chút tức giận:

- Mới giảng một lần, tiếp tục.

Lạc Thanh Chu không tiếp tục để ý đến nàng.

Dù sao hắn vừa rồi c*̃ng không có nghe được nàng gọi ca ca.

Thân ảnh xanh nhạt nhìn qua đêm tối xa xa, giống như không nghe thấy hai người tranh chấp.

Thân ảnh màu đỏ trợn mắt nhìn, nắm chặt nắm đấm trong tay áo, tựa hồ muốn phát cáu, lại đành phải cố gắng nhẫn nhịn xuống.

Lập tức nàng xoay người, nhìn thân ảnh xanh nhạt nói:

- Hắn một đêm chỉ kể một lần, không công bằng.

Giống như đang khiếu nại cáo trạng, giống như mình hao tốn giá tiền rất lớn nhưng không có hưởng thụ được phục vụ nên có, rất tức giận bất bình.

Thân ảnh xanh nhạt nhìn qua nơi xa, an tĩnh một hồi, mới lên tiếng nói:

- Cố sự này cũng không phải vật phàm, bên trong mỗi chương đều ẩn chứa ngộ đạo chi pháp tu luyện bí ẩn. Đêm nay một chương này, ngươi về trước suy nghĩ thật kỹ một chút. Chờ ngươi suy nghĩ thấu, hắn tự sẽ nói lại.

Thân ảnh màu đỏ nghe nàng nói như vậy, tức giận trong lòng mới dần dần bình tĩnh, cẩn thận hồi tưởng lại một chút nội dung vừa rồi, hoàn toàn cảm thấy cao thâm mạt trắc, tựa hồ ẩn giấu đi rất nhiều thứ.

- Vậy thì tốt, đêm mai ta lại đến.

Nàng không còn lưu lại, c*̃ng không có chào hỏi người nào đó, hồng ảnh lóe lên liền xuất hiện ở nơi xa.

Một giây sau, biến mất không thấy gì nữa.

Thân ảnh xanh nhạt quay đầu, nhìn về phía thân ảnh sau lưng, nói:

- Thời gian không còn sớm, ngươi muốn trở về cùng nương tử nhà ngươi sao?

Lạc Thanh Chu chắp tay nói:

- Nguyệt tỷ tỷ, ta đêm nay có một việc muốn cầu ngươi hỗ trợ.

Thân ảnh xanh nhạt nhìn hắn, trầm mặc một chút, nhàn nhạt mở miệng:

- Ta học được từ ngươi phương pháp ngộ đạo, ta giúp ngươi tu luyện, ngươi ta lẫn nhau không thiếu nợ gì. Ta sẽ không giúp ngươi làm bất cứ chuyện gì.

Lạc Thanh Chu nghe vậy, trong lòng có chút thất vọng, nhưng không có lại miễn cưỡng, cúi đầu nói:

- Vậy, Nguyệt tỷ tỷ, ta...

- Trước tiên nói một chút là chuyện gì đi.

Thân ảnh xanh nhạt đột nhiên lại nói.

Lạc Thanh Chu lập tức cung kính nói:

- Ta muốn đi một chỗ, bất quá trên lầu nơi đó có pháp khí khắc chế thần hồn, pháp khí kia còn lợi hại hơn cả pháp khí trên Uyên Ương lâu này, ta không có cách nào đi vào, cho nên nghĩ muốn nhờ Nguyệt tỷ tỷ hỗ trợ.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 488: Đi vào trước giường.



Thân ảnh xanh nhạt nghe xong, âm thanh thanh lãnh nói:

- Ta sẽ không giúp bất kỳ kẻ nào động thủ.

Lạc Thanh Chu đành phải nhắm mắt nói:

- Vậy khăn tay kia của Nguyệt tỷ tỷ, có thể cho ta mượn dùng một chút không Chỉ dùng một đêm.

Bất quá không biết cảnh giới của hắn hiện tại có thể có thể sử dụng khăn tay hay không.

Thân ảnh xanh nhạt có chút nhíu nhíu mày, bờ môi động một cái, tựa hồ chuẩn bị từ chối, nhưng nhìn thân ảnh của hắn, bỗng nhiên lại do dự một chút, tựa hồ nhớ ra cái gì đó.

Sau một lúc lâu, nàng nhìn về phía bóng tối xa xa, sợi tóc trước người khẽ động, một khăn tay tuyết trắng bay ra từ trong vầng sáng màu xanh nhạt, rơi vào trước mặt hắn.

Nàng thanh lãnh nói:

- Dùng xong không cần trả ta, xem như là... Thù lao đi.

Trong lòng Lạc Thanh Chu lập tức vui mừng, vội vàng đưa tay cẩn thận từng li từng tí đón lấy, chộp vào trong tay.

Khăn tay rất mềm mại, mang theo một tia lạnh buốt, mùi thơm ngát nhàn nhạt xông vào mũi, không biết do chất liệu gì làm thành.

Nhưng khẳng định là đồ tốt, nếu không phải cảnh giới bây giờ của hắn là Nhật du c*̃ng không có khả năng chạm đến.

- Tạ ơn Nguyệt tỷ tỷ, về sau nếu Nguyệt tỷ tỷ có việc gì, cứ việc phân phó.

Mặt mũi Lạc Thanh Chu tràn đầy cảm kích, trong lòng nói thầm: “Quả nhiên tìm đúng người, pháp khí nói đưa liền đưa, thật hào phóng.”

Thân ảnh xanh nhạt thản nhiên nói:

- Nắm ở trong tay, đưa vào một tia hồn lực, dùng hồn lực dẫn dắt là được.

Lạc Thanh Chu theo lời thử một chút, thần niệm khẽ động, khăn tay nhẹ nhàng bay lên từ trong lòng bàn tay, lại giống như ngự vật, thần niệm của hắn lập tức sinh ra một loại cảm ứng rất kỳ diệu nào đó.

Trong lòng hắn vui vẻ, lần nữa nói tạ ơn.

Thân ảnh xanh nhạt nhìn phía xa, không nói gì thêm, biểu lộ trên mặt tựa hồ chưa bao giờ thay đổi.

Lạc Thanh Chu đưa tay bắt lại khăn tay, thu vào, thấy nàng tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì đó, không dám quấy rầy nữa, chắp tay cáo từ:

- Nguyệt tỷ tỷ, vậy ta đi trước.

Nhìn sắc trời, đoán chừng còn có nửa canh giờ nữa trời sẽ sáng.

Tối nay không kịp đi Thiên Tiên lâu dò xét.

Vậy đêm mai đi.

Hắn bay trở về Tần phủ, nghĩ nghĩ, lại lấy ra cái khăn tay, dùng hồn lực dẫn dắt, phiêu động trước người.

Một đường luyện tập, càng ngày càng thuần thục.

Trở lại trong phủ.

Bay xuống tiểu viện, đặt khăn tay ở trên bệ cửa sổ, xuyên qua cửa sổ, thần hồn quay về cơ thể.

Nhục thân đi xuống giường, mở ra cửa sổ, cầm khăn tay trên bệ cửa sổ, nắm ở trong tay, xúc cảm vẫn mềm mại như tơ lụa, lại đặt ở dưới mũi hít hà, vẫn như cũ là mùi thơm ngát nhàn nhạt kia.

- Không biết vị Nguyệt tỷ tỷ kia có bộ dáng ra sao, tuổi bao lớn rồi... Lần trước hỏi nàng, nàng c*̃ng không có trả lời.

Lạc Thanh Chu nắm tay khăn, trong lòng thầm nghĩ.

Một lát sau.

Hắn về tới trên giường, lại không có buồn ngủ.

Nghĩ nghĩ, hắn trực tiếp từ cửa sổ lộn ra ngoài.

Ra cửa, đi Mai Hương Uyển.

Kỳ quái, từ khi tối hôm qua về sau, hắn tựa hồ có chút không thể rời khỏi Tần nhị tiểu thư ôn nhu đáng yêu kia.

Lần này hắn vẫn như cũ leo tường mà vào.

Khi hắn nhảy vào trong viện, thần kinh lập tức căng cứng, chú ý động tĩnh bốn phía, nhưng cũng không nhìn thấy thân ảnh khác.

Xem ra đêm nay Châu nhi không ở trong sân.

Hắn bước nhanh đi tới trước cửa sổ, mở cửa sổ ra, đang muốn tiến vào, đột nhiên quay đầu nhìn về phía cây cột ngoài hành lang cách đó không xa.

Châu nhi từ nơi đó thò đầu ra, lại lập tức rụt trở về, giả bộ như không nhìn thấy.

Lạc Thanh Chu nóng mặt, c*̃ng giả bộ như không nhìn thấy nàng, lập tức mở cửa sổ ra đi vào.

- Kẹt kẹt...

Cửa sổ đóng lại.

Châu nhi lúc này mới đi ra từ sau cây cột, miệng nhỏ giọng thầm thì:

- Hiện tại nếm được tiểu thư nhà ta ngon ngọt, mỗi đêm đều muốn đến rồi sao? Hừ, lúc trước người ta đi cầu ngươi đến, ngươi cũng không nguyện ý đến đây…

Nến đỏ mờ nhạt, tú mạn che lấp.

Trên giường, Tần nhị tiểu thư đang ngủ say.

Lạc Thanh Chu đứng ở phía trước cửa sổ cởi giày ra, im lặng đi tới.

Đi vào trước giường.

Xuyên thấu qua màn che, nhìn về người nằm trên giường.

Trong mông lung có một vẻ đẹp khác.

Trong không khí nổi trôi hương vị nhẹ nhàng cùng mùi thơm đặc biệt của thiếu nữ trên giường.

Lạc Thanh Chu đứng ở trước giường, an tĩnh nhìn một hồi, nhẹ nhàng xốc lên màn che, ngồi xổm xuống, ánh mắt ôn nhu nhìn gương mặt đang ngủ say kia.

Thanh lệ nhu uyển, lại rõ ràng mang theo thần sắc tái nhợt không khỏe mạnh.

Nàng đang ngủ say, hô hấp so với người thường rõ ràng nặng nề một chút.

Chân mày tinh tế có chút nhíu lại, không biết bởi vì thân thể khó chịu, hay gặp ác mộng.

Trong lòng Lạc Thanh Chu lập tức dâng lên một cỗ thương tiếc, vươn tay, nhẹ nhàng vuốt v e gương mặt của nàng.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 489: Khi dễ Vi Mặc...



Da thịt non mịn trơn nhẵn, ôn nhuận như ngọc.

Lạc Thanh Chu lại an tĩnh nhìn một hồi, tiến tới nhẹ nhàng hôn trán của nàng một cái, lập tức đứng người lên, chuẩn bị rời đi.

Hắn chuẩn bị đi ra giường mỹ nhân nằm một hồi.

Thiếu nữ này đang ngủ ngon, thật vất vả không có ho khan, để nàng ngủ thêm một hồi đi.

Nhưng ngay khi hắn xoay người muốn rời khỏi, sau lưng lại đột nhiên vang lên một tiếng nói nũng nịu lười biếng của người vừa tỉnh ngủ:

- Tỷ phu...

Một cánh tay nhỏ lập tức đưa ra từ trong chăn nắm thật chặt một ngón tay của hắn, nói:

- Không cho phép đi.

Lạc Thanh Chu sửng sốt, xoay người nhìn lại.

Thiếu nữ vừa mới vẫn còn ngủ say trên giường lúc này đã mở mắt, ánh mắt buồn ngủ nhập nhèm nhìn hắn, miệng nhỏ hơi vểnh lên:

- Tỷ phu, không cho phép đi.

Lạc Thanh Chu kinh ngạc:

- Ngươi tỉnh từ khi nào?

Trong mắt thiếu nữ lộ ra một ý cười nhợt nhạt:

- Không nói cho ngươi.

Nói rồi đột nhiên vén chăn lên, lộ ra ngọc thể thiếu nữ đang mặc váy ngủ lụa mỏng tư thái chập trùng như ẩn như hiện, ánh mắt ôn nhu mà nhìn hắn:

- Tỷ phu, mau vào... Bên trong ấm áp...

Lạc Thanh Chu do dự một chút, cởi xuống vớ chân, chuẩn bị đi lên.

Thiếu nữ mềm giọng nói:

- Tỷ phu, quần áo...

Lạc Thanh Chu đành phải lại cởi bỏ áo ngoài, sau đó lên giường, chui vào trong chăn.

Bên trong quả nhiên rất ấm áp.

Thiếu nữ xê dịch thân thể một chút, nhường chỗ cho hắn.

Bất quá chờ hắn nằm xuống, nàng lại lập tức dời trở về, hai tay tuyết trắng mềm mại ôm thật chặt cổ của hắn, ngẩng lên khuôn mặt nhỏ thanh lệ, lông mày có chút nhíu lại nói:

- Tỷ phu, Vi Mặc vừa mới nằm mơ... Mơ thấy tỷ phu bị Trưởng công chúa cướp đi, mang đến quân doanh, bị... Bị Nguyệt Vũ cô nương các nàng khi dễ...

Lạc Thanh Chu không khỏi bật cười:

- Nhị tiểu thư đang suy nghĩ gì đấy, coi như tỷ phu nhà ngươi bị Trưởng công chúa mang đi, cũng là cung cung kính kính hầu hạ, nào sẽ để người khác khi dễ.

Thiếu nữ “Phốc phốc” cười một tiếng, mắt ngọc mày ngài:

- Tỷ phu dường như rất tự luyến.

Lập tức lại vểnh vểnh cái miệng nhỏ nhắn nói:

- Người ta cũng không phải nói loại khi dễ kia.

Gương mặt hai người cơ hồ dính vào cùng nhau.

Thiếu nữ hà hơi như lan, hai con ngươi như thu thủy nhìn hắn.

Lạc Thanh Chu đối mặt hai mắt của nàng, nói khẽ:

- Nhị tiểu thư nói là loại khi dễ nào?

Thiếu nữ đột nhiên hôn vào miệng hắn, hai tay ôm chặt lấy cổ hắn, thân thể nhích lên, chậm rãi đè ở trên người hắn.

Hôn lấy một hồi lâu, khép lại hàm răng trắng noãn, nhẹ nhàng cắn môi của hắn một chút, lúc này mới chậm rãi buông ra, tựa vào trên người hắn, ở trên cao nhìn xuống, hai con ngươi nhu tình như nước nhìn hắn nói:

- Loại này... Khi dễ như thế.

Trong phòng đột nhiên an tĩnh.

Hai người cứ nằm như vậy, hai mắt nhìn nhau, hô hấp tương dung, nhịp tim tương hòa, giống như toàn bộ thế giới đều an tĩnh, chỉ có thể cảm nhận được hô hấp và nhịp tim lẫn nhau.

- Tỷ phu...

- Nhị tiểu thư...

- Gọi ta Vi Mặc.

- Vi Mặc.

- Thanh Chu ca ca...

- ...

- Chu ca ca...

- Chớ gọi như vậy.

- Ca ca, ca ca...

- Đừng kêu ca ca.

- Phu quân, phu quân...

-... Nhị tiểu thư, ngươi đây là dẫn lửa thiêu thân...

- Tỷ phu, ca ca, phu quân... Tỷ phu, ca ca, phu ngô...

Lạc Thanh Chu đột nhiên dùng miệng ngăn chặn miệng nhỏ của nàng.

Lập tức ôm thân thể kiều nhuyễn của nàng, đột nhiên lật một cái, đặt nàng ở phía dưới, hai tay rời khỏi bên hông tinh tế mềm mại của nàng, bắt đầu cởi ra vạt áo của nàng.

Gương mặt thiếu nữ ửng đỏ, hô hấp dồn dập, hai tay ôm thật chặt cổ của hắn, hai con ngươi mê ly đáp lại nụ hôn của hắn, mặc hắn muốn làm gì thì làm...

Nhưng Lạc Thanh Chu đột nhiên tỉnh táo lại, thấy b* ng*c nàng chập trùng, gương mặt đỏ trắng giao nhau, hô hấp dần dần trở nên khó khăn, vội vàng buông ra, rời khỏi trên người nàng, cầm bàn tay nhỏ của nàng nói:

- Nhị tiểu thư, đừng kích động, ta nói với ngươi một chuyện.

Thiếu nữ lại ôm chặt hắn, dán ở trong ngực hắn, gương mặt nóng hổi v**t v* cổ của hắn, miệng nhẹ giọng nỉ non:

- Tỷ phu, khi dễ... Khi dễ Vi Mặc...

- Nhị tiểu thư, ta ngày mai muốn đi thanh lâu.

Lạc Thanh Chu đột nhiên nói.

Thân thể thiếu nữ bỗng nhiên cứng đờ, khuôn mặt nhỏ nóng hổi, đình chỉ v**t v* cổ hắn, ngẩn ngơ, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn hắn.

Lạc Thanh Chu tiếp tục nói:

- Nhị tiểu thư, nếu như Bách Linh các nàng tìm ta, ngươi có thể giúp ta che giấu không?

Thiếu nữ:

- ...

Lạc Thanh Chu lại nói:

- Tối hôm qua ta vụng trộm đi thanh lâu, ở hậu hoa viên nơi đó gặp được một nữ tử, nữ tử kia lúc ấy đang ngồi xổm ở trong bụi hoa, gặp ta đi qua, kéo ta lại, cưỡng ép đem ta kéo vào bên trong lâu, kéo đến gian phòng trên lầu...

Tần Vi Mặc lập tức rời khỏi ngực hắn, xê dịch ra ngoài một chút, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, nhìn mặt hắn rồi hai mắt hắn hỏi:

- Tỷ phu, sau đó thì sao?
 
Back
Top Bottom