Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu

Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 460: Đêm nay đi không?



Bách Linh ngửa đầu nhìn qua trăng sáng trên bầu trời đêm, một mặt trầm tư.

Lạc Thanh Chu trừng mắt nhìn nàng.

Tần đại tiểu thư lại thanh lãnh nhìn hắn một hồi, thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói:

- Đi thôi.

Sự lo lắng trong lòng Lạc Thanh Chu cuối cùng thoáng nhẹ bớt, không còn dám lưu lại, lại không dám nhắc lại chuyện đêm nay cùng phòng, lập tức thở dài cáo lui.

Lúc gần đi, lại ánh mắt uy h**p nhìn người nào đó một chút.

Người nào đó đối mặt ánh mắt của hắn, lập tức lại tiếp tục ngẩng đầu ngắm trăng trầm tư.

Lúc Lạc Thanh Chu đi mau rời khỏi cửa tròn, nàng vội vàng hô:

- Cô gia, có phải người có lời gì quên nói với tiểu thư hay không?

Lạc Thanh Chu dừng chân, quay đầu nhìn nàng đáp:

- Không có!

Nói xong, bước nhanh rời đi.

- Ô, tiểu thư, cô gia thật hung...

Lúc đi ra cửa tròn, hắn nghe được câu nói này, lại đột nhiên lui về nhìn nàng gọi:

- Bách Linh cô nương, ngươi ra đây một chút, ta có lời nói với ngươi.

Bách Linh nghe xong, lập tức chạy vào đình nghỉ mát, núp ở sau lưng Tần đại tiểu thư, nhô ra một cái đầu, quyệt miệng:

- Cô gia xem người ta giống như là đồ đần à?

Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, không có nói thêm nữa, bước nhanh rời đi.

Trong hoa viên, an tĩnh lại.

Sau một hồi lâu.

Bách Linh mới lên tiếng nói:

- Tiểu thư, người vừa rồi đang thử thăm dò cô gia sao? Người tối hôm qua lại nhắc đến chuyện này với nhị tiểu thư à? Nhị tiểu thư nói thế nào? Đồng ý không?

Ánh mắt Tần Khiêm Gia rơi vào hồ nước ngoài đình, trầm mặc một chút, mới nói:

- Không có.

Bách Linh thở dài một hơi, suy đoán nói:

- Nhị tiểu thư hẳn lo lắng cho danh dự của đại tiểu thư, còn có, lo lắng thân thể của nàng, sợ hại cô gia, sợ liên lụy tiểu thư...

Tần Khiêm Gia lại trầm mặc trong chốc lát, thu hồi ánh mắt, nhìn về phía thân ảnh xanh nhạt ngoài đình, nói:

- Đêm nay đi không?

Thiếu nữ ngoài đình có chút cúi đầu, trên gương mặt nhiễm lên hai quả đào đỏ, ở dưới ánh trăng xinh đẹp đáng yêu, khẽ lắc đầu:

- Không.

Bách Linh ở bên cạnh giải thích:

- Tiểu thư, Thiền Thiền muốn nghỉ ngơi dưỡng sức, Thiền Thiền cũng muốn để cô gia nghỉ ngơi dưỡng sức. Bọn hắn có đại sự muốn làm đây.

Thiếu nữ ngoài đình nắm chặt kiếm trong tay, bước nhanh rời đi, đi vào trong phòng, trốn ở trong góc tối.

Hồi lâu sau.

Nàng về đến phòng, trút bỏ váy áo xanh nhạt trên người, một lần nữa mặc vào lại váy áo kia.

Lập tức, nàng nắm chặt kiếm trong tay, đi tới tiền viện, âm thầm đứng dưới mái hiên, giống như pho tượng, không còn động đậy.

Lạc Thanh Chu trở lại trong phòng, bàn giao Tiểu Điệp một tiếng, khóa cửa phòng, thần hồn xuất khiếu.

Đêm nay đã không cùng phòng, đã ngâm nước nóng, vậy hắn cũng không cần phải ở trong nhà lãng phí thời gian, vẫn nhanh đi tìm kiếm những người kia của Tống gia đi.

Không tìm ra những người kia, chỉ sợ Tần gia rất nhanh sẽ xảy ra chuyện.

Thần hồn bay lên nóc nhà, rất nhanh ra khỏi Tần phủ.

Dưới bầu trời đêm, một đường đi nhanh, đều tìm tòi một lần tất cả địa phương đánh dấu của Trương gia trên bản đồ, vẫn không có phát hiện bất cứ dị thường nào.

Vào lúc canh ba.

Hắn đang muốn trở về, chuẩn bị đi Uyên Ương lâu, trong lòng đột nhiên khẽ động, lại thay đổi phương hướng, bay về phía phủ đệ Tần nhị gia.

Lập tức, lại đi phủ đệ Tần Tứ gia.

Nhưng cũng không có phát hiện bất kỳ người và chuyện gì khả nghi.

Bất quá lúc đi qua phủ đệ trống rỗng của Tần Tam gia, hắn đột nhiên phát hiện một tia dị thường.

Trong gian phòng nào đó ở hậu viện, dường như mơ hồ lóe lên ánh đèn yếu ớt.

Toàn bộ người trong phủ Tần Tam gia bị giết, cửa chính của nơi này đều bị phong bế, trong phủ khắp nơi đều là máu tươi và oan hồn chết thảm, đêm hôm khuya khoắt, ai dám ở bên trong?

Trong lòng hắn kinh nghi, lập tức lặng yên không một tiếng động bay xuống hậu viện.

Lúc bay tới gần, ánh đèn càng thêm rõ ràng.

Xuyên thấu qua cửa sổ nhìn lại, một cây nến đang cháy trong góc tối.

Có lẽ dùng mắt thường của phàm nhân sẽ rất khó gặp, nhưng ở trong đêm tối này, ánh mắt thần hồn lại nhìn rất rõ ràng.

Hắn vừa muốn bay đến chỗ cửa sổ, nghĩ nghĩ, lại lập tức bay lên nóc nhà, trực tiếp xuyên qua nóc nhà gian phòng, rơi bên trên xà ngang trong phòng, cúi đầu nhìn lại.

Trong phòng, cửa sổ đóng chặt.

Bên trong góc tối, có một cây nến đang cháy.

Tia sáng yếu ớt chiếu sáng mấy khuôn mặt nhìn qua có chút dữ tợn.

Năm nam tử mặc áo đen, vây quanh ở trước ánh nến, đang xem một tấm bản đồ trên bàn.

Một tên nam tử trong đó nói:

- Nơi này là hậu viện, Tần Văn Chính và phu nhân ở tòa viện này, phía sau vườn hoa thông về cửa sau; nơi này là một cái hồ, ở gần hồ nhất là tiểu viện của vị con thứ kia của Thành Quốc phủ ở. Hắn và một nha hoàn ở bên trong, bên người không có bất kỳ hộ vệ gì.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 461: Lập tức, trong hẻm nhỏ yên tĩnh im ắng.



-Nơi này là chỗ Tần gia đại tiểu thư ở, khẳng định không thể đi, nữ tử cao thủ gọi Hạ Thiền kia ở ngay chỗ này, mà lại nghe nói ban đêm xưa nay không đi ngủ. Nơi này, là chỗ Tần gia nhị tiểu thư ở...

- Nơi này, nơi này, là mục tiêu của chúng ta lần này.

- Tần gia nhị tiểu thư... Hừ, tiểu tiện nhân kia, đừng nhìn thân thể nàng yếu đuối, sắp phải chết, thật ra nàng mới là uy h**p lớn nhất của chúng ta, nhất định phải giết nàng trước...

- Nơi này, con thứ kia của Thành Quốc phủ ở chỗ này, phòng thủ nơi này yếu kém nhất, hai người các ngươi có thể trực tiếp đi qua làm thịt hắn... Sau đó vòng qua nơi ở của Tần gia đại tiểu thư, trực tiếp đi qua tụ hợp với mấy người Tuần ca, cùng đi ám sát Tần nhị tiểu thư...

- Chỗ của Tần Văn Chính, Tần gia đại tiểu thư, tạm thời không nên động, nơi nào cũng có cao thủ, trước hết để cho bọn hắn thống khổ mấy ngày. Chờ chúng ta giết hết người phủ đệ khác của Tần gia, lại đi đối phó bọn hắn...

- Đến đây, nhìn lại thêm một lần các phủ đệ và chỗ ở của mọi người trong Tần gia...

Năm người râu ria xồm xoàm, mặt mũi tràn đầy cừu hận, lại mở ra tấm địa đồ thứ hai.

Lạc Thanh Chu không tiếp tục nghe tiếp, lại liếc mắt nhìn khuôn mặt mấy người bị ánh nến chiếu rọi, lập tức bay lên nóc nhà, xuyên phòng mà ra.

- Vụt —— -.

Đón gió, một đường bay nhanh.

Trở lại Tần phủ, bay vào trong phòng, thần hồn trở về cơ thể.

Lập tức ra cửa, đi tới Linh Thiền Nguyệt cung, trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Vừa muốn đi tới vườn hoa phía sau, đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc âm thầm đứng dưới mái hiên, hai con ngươi đang lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.

Lạc Thanh Chu vội vàng đi tới, nói thẳng:

- Hạ Thiền, ta cần sự hỗ trợ của ngươi.

Dừng một chút, lại nói:

- Có thù lao.

Thiếu nữ nhìn hắn một cái, lần này không tiếp tục tính tình đùa nghịch, nắm chặt kiếm trong tay, trực tiếp đi ra mái hiên, đi ra ngoài cửa.

Lạc Thanh Chu theo sau lưng ra cửa, ở phía trước dẫn đường nói:

- Trước khi làm việc, ta có chuyện muốn nói với ngươi một tiếng. Chuyện đêm nay, đừng nói cho người khác, bao gồm cả tiểu thư nhà ngươi, còn có Bách Linh. Có thể chứ?

Thiếu nữ trầm mặc một chút, khẽ gật đầu.

Lạc Thanh Chu mang theo nàng đi tới cửa sau, cẩn thận nói với nàng những việc cần phải làm sau này.

Hai người từ cửa sau ra ngoài.

Lập tức sóng vai mà đi trong hẻm nhỏ tối đen.

Ra khỏi hẻm nhỏ.

Tắm rửa ánh trăng trắng noãn, Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn thiếu nữ bên cạnh một chút, nhịn không được hỏi:

- Nửa đêm, ta đi tìm ngươi, nói mang ngươi ra ngoài giết người, ngươi không nói một tiếng, không có cái gì muốn nói à?

Ánh mắt thiếu nữ nhìn phía trước, gương mặt xinh đẹp băng lãnh, cũng không đáp lại.

Lạc Thanh Chu nói:

- Ngươi không sợ ta là người xấu, là gian tế giấu ở bên trong Tần phủ, giống như mấy người lần trước kia? Sau đó, dụ ngươi ra ngoài, hoặc là bán đi?

Thiếu nữ vẫn không có để ý đến hắn.

Lạc Thanh Chu lại nhìn nàng một chút, không nói gì thêm.

Phủ đệ Tần Tam gia.

Trong không khí tựa hồ còn tràn ngập mùi máu tươi bên trên bàn đá xanh vẫn như cũ còn lưu lại máu tươi.

Thảm án đêm đó giống như vừa mới phát sinh hôm qua.

Trong đình viện, trong phòng, một mảnh hỗn độn.

Gian phòng ốc nào đó ở hậu viện, cửa phòng đột nhiên mở ra.

Lập tức, một thân ảnh lách mình mà ra, đi đến cửa tiểu viện, đi ra bên ngoài trái phải nhìn quanh một phen đêm tối, vẫy vẫy tay vào trong phòng.

Tiếp theo lại có bốn người mặc áo đen, eo treo đoản đao, nối đuôi nhau mà ra.

Bọn hắn dán vào góc tường, dưới chân im ắng, xe nhẹ đường quen xuyên qua vườn hoa phía sau phủ đệ, đi đến cửa sau.

- Nhớ kỹ, nếu đắc thủ, chém đầu con thứ kia xuống, ta muốn cầm trở về giao nộp. Lần này người ta giúp chúng ta đại ân, lễ vật này, chúng ta nhất định phải hồi báo.

- Đại ca, Tần gia đến cùng ẩn giấu bí mật gì? Làm sao ngay cả... Ngay cả người kia c*̃ng âm thầm trợ giúp chúng ta, muốn một mẻ hốt gọn người Tần gia?

- Đừng hỏi nhiều, hoàn thành nhiệm vụ, báo thù rửa hận! Đến lúc đó, chờ Trưởng công chúa rời khỏi nơi đây, chúng ta tự có đường sống.

- Tốt! Đêm nay sẽ đại khai sát giới, để bọn hắn nợ máu trả bằng máu.

Mấy người đi vào cửa sau, vừa muốn mở cửa.

Một người trong đó lập tức nói:

- Chậm đã, tốt nhất đừng động cửa, cẩn thận có quan phủ bày cạm bẫy. Ta trước nhảy tường qua nhìn một chút, chờ một lúc các ngươi đều nhảy tường ra ngoài.

- Được.

Người kia nói xong, lập tức thả người nhảy lên, nhảy tường mà qua, nhẹ nhàng rơi vào trên mặt đất.

Lập tức, trong hẻm nhỏ yên tĩnh im ắng.

- Đại ca?

Bốn người trong tường nín thở ngưng thần, chờ đợi chốc lát, lại không có nghe được phía ngoài đáp lại.

Sắc mặt bốn người thay đổi.

Một người trong đó cuống quít nháy mắt cho ba người khác, khoát tay tạo thế, cố ý nói ra ngoài:

- Đại ca, vậy chúng ta ra cửa đây.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 462: Như lá cây trong sóng lớn.



Nói rồi hắn ta im lặng rút ra đao bên hông, lập tức cởi xuống y phục trên người, mang theo ba người khác, cùng đi tới cửa.

- Xoạt!

Hắn ta đột nhiên mở cửa, ném quần áo trong tay ra ngoài, trong nháy mắt cầm đao xông ra ngoài.

Ba người đằng sau vừa muốn lao ra theo đột nhiên nhìn thấy mấy đóa hoa máu nở rộ ra trên cổ của hắn ta.

Lập tức, một đoạn lưỡi kiếm rét lạnh vô thanh vô tức đâm xuyên qua cổ của hắn.

Hắn đứng ở cửa ra vào, đao trong tay vẫn là trạng thái giơ lên, lại đứng ở nơi đó, không nhúc nhích.

Ba người trong nháy mắt bị hù sợ vỡ mật, cuống quít rút về.

- Oanh!

Một tiếng bạo hưởng đột nhiên vang lên sau lưng người cuối cùng.

Lập tức, người kia trực tiếp bị một nắm đấm quỷ dị đánh bay ra ngoài, nặng nề mà đụng vào trên người hai người phía trước.

- Rắc!

Một tiếng xương cốt đứt gãy vang lên.

Thân ảnh trước cửa ra vào bị một kiếm xuyên qua yết hầu, rốt cục ngã xuống.

Sau đó, một lưỡi kiếm băng lãnh đột nhiên từ ngoài cửa tiến vào, trong nháy mắt đâm xuyên yết hầu một đạo nhân ảnh phía trước.

Tinh chuẩn không sai!

Thân ảnh bị một quyền đánh vào trên lưng vừa té ngã trên mặt đất, “Oanh” một tiếng, lại bị một quyền đập vỡ đầu.

Trong nháy mắt, năm người liền chỉ còn lại có một người cuối cùng.

Kia người cuối cùng cầm đoản đao trong tay, dán người vào trong góc tường bên cạnh, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ, run lẩy bẩy mà nhìn một đôi nam nữ quỷ dị xuất hiện trước mặt.

Lạc Thanh Chu nhìn hắn, đưa tay cầm bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của thiếu nữ bên cạnh, nói khẽ:

- Chờ một chút, ta hỏi hắn mấy câu.

Lời này vừa ra, sau lưng của hai người đột nhiên truyền đến một giọng nói đầy âm lãnh:

- Lão phu c*̃ng muốn hỏi các ngươi mấy câu.

- Vụt ——.

Ai ngờ giọng nói thâm trầm sau lưng kia vừa dứt lời, Lạc Thanh Chu cơ hồ không chút do dự gì, thân ảnh đột nhiên lóe lên, ôm thiếu nữ bên cạnh ra ngoài, nháy mắt liền biến mất nơi cửa sau!

Lập tức âm thanh bên ngoài vang lên trong hẻm nhỏ:

- Ngươi đi trước, ta đi gọi người!

Tiếng bước chân nhanh chóng đi xa!

Hạ Thiền: - ...

Người trung niên mặc hắc y đột nhiên xuất hiện sau lưng sửng sốt một chút, hình như không ngờ đối phương lập tức quay đầu trực tiếp liền chạy, một chút dũng khí cũng không có.

Hắn ta vội vàng nói với hai thanh niên sau lưng:

- Đuổi theo!

Hai thanh niên kia lập tức xông ra cửa sau!

- Bạch!

Hàn mang lóe lên, lợi kiếm đâm tới!

Tốc độ nhanh như thiểm điện!

Nhưng người trung niên hắc y này đã sớm chuẩn bị, một quyền đánh ra, lại không tránh không né, trực tiếp chạm vào mũi kiếm đang đâm tới kia!

Quả đấm của hắn ta lại ẩn ẩn lóe ra ánh sáng như kim loại u lãnh!

- Đinh ——.

Một tiếng kim loại va vào nhau vang lên, ánh lửa tóe ra khắp nơi!

Kiếm Hạ Thiền bị cản lại.

Đồng thời, nắm đấm kia mang theo một cỗ sức mạnh khổng lồ, như sóng triều nhào về phía thân thể nhỏ yếu đơn bạc của nàng.

Như lá cây trong sóng lớn.

Nàng trực tiếp bị hất bay ra ngoài.

Mà lúc này, hai thanh niên cầm đao kia đã nhanh chóng vọt tới cửa sau, cùng nhau xông tới, chuẩn bị đuổi theo giết tên thiếu niên nhát như chuột vứt bỏ đồng bọn chạy trốn kia!

- Xoạt!

Ai ngờ hai người mới từ cửa nhảy lên một cái nhảy ra ngoài, trong bóng tối đối diện lại đột nhiên bay tới một nắm bột màu trắng

Hai người vội vàng không kịp chuẩn bị, trong nháy mắt bị trát đầy mặt!

Mắt lập tức hoàn toàn trắng bệch.

- Bạch!

Không đợi chân hai người rơi xuống đất, một thanh chủy thủ rét lạnh đột nhiên xuyên qua đám bột đang bay tán loạn đâm tới, trong nháy mắt đâm xuyên qua cổ họng một trong hai thanh niên!

Lúc này, chân hai người còn chưa chạm đất!

Một cỗ đau đớn thiêu đốt kịch liệt, đột nhiên truyền đến cặp mắt!

Một người há to mồm, che cổ họng đang tuôn máu, lảo đảo về phía trước mấy bước, rồi lập tức té nhào trên mặt đất.

Một người khác thống khổ xoa hai mắt lui lại, vừa hoảng sợ quơ đoản đao trong tay che ở trước ngực, miệng khàn giọng hét lớn:

- Giang thúc! Giang thúc!

Một thân ảnh đột nhiên bay về phía hắn ta, bị đoản đao điên cuồng múa trong tay hắn ta chém vào trên cổ, nhưng lúc chạm vào thân ảnh đó dư chấn khiến hắn ta trực tiếp ngã xuống đất.

Không đợi hắn ta đứng lên, một thanh chủy thủ võ giả rét lạnh đột nhiên lặng yên không một tiếng động duỗi ra bên cạnh, “Phốc” một tiếng đâm vào cổ họng hắn ta, lập tức rút ra, lóe lên rồi biến mất.

- A ——.

Hắn ta há to mồm, trên mặt đầy bột trắng, điên cuồng múa máy đoản đao trong tay, chỗ cổ phun trào máu tươi.

Nhưng rất nhanh, toàn thân hắn ta run rẩy mấy lần, không động đậy được nữa.

Mà thân ảnh vừa rồi va chạm trên người hắn ta, bị một đao của hắn ta chém vào yết hầu, c*̃ng ghé vào bên cạnh hắn ta, triệt để mất mạng.

Trong hẻm nhỏ, lần nữa khôi phục yên tĩnh.

Nam tử trung niên áo bào đen tên gọi Giang thúc kia mặc dù nghe được phía ngoài có tiếng kêu cứu, nhưng cũng không dám mạo hiểm ra ngoài.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 463: Chúng ta không phải đối thủ của hắn ta!



Áo bào đen trên người hắn ta phồng lên, song quyền “Vù vù” múa, khí thế hung hăng dồn thiếu nữ cầm kiếm trước mặt đến góc tường.

Song quyền mang theo một tầng quyền lực thật mỏng màu bạc, không sợ bảo kiếm trong tay thiếu nữ, mỗi một quyền đều mang theo một cỗ sức mạnh và sóng khí đáng sợ!

- Bạch!

Đúng vào lúc này, một vệt bóng đen đột nhiên từ phía sau nhào về phía hắn ta!

Nam tử áo đen đã sớm chuẩn bị, đột nhiên xoay người, tốc độ nhanh như quỷ mị, “Oanh” một quyền đánh trên người hắc ảnh kia!

“Cạch!” Một tiếng!

Một tiếng xương cốt đứt gãy vang vọng trong bóng đêm yên tĩnh.

Đồng thời, hắc ảnh kia trực tiếp bị một quyền đánh vào lồng ngực bạo liệt, toàn bộ thân thể lõm xuống dưới!

Nhưng nam tử áo đen lại biến sắc, cuống quít thu quyền lại.

- Xoạt!

Ai ngờ đúng vào lúc này, một nắm bột trắng đột nhiên từ phía sau thân thể lõm xuống bay ra, nháy mắt như thiên nữ tán hoa bao phủ toàn bộ khuôn mặt và thân thể hắn ta!

Nam tử áo đen cuống quít vung tay áo, phất ra.

- Bạch!

Hàn mang lóe lên, thiếu nữ sau lưng một kiếm đâm ra!

Nam tử áo đen nghiêng người qua, nhắm mắt lại, một quyền đánh ra sau lưng, động tác và sức mạnh vẫn phối hợp như thiên y vô phùng*!

*Thiên y vô phùng: áo trời không có vết chỉ, không có sơ sót, không có kẽ hở nào.

Nhưng đúng lúc này, lại có bóng đen nhào về phía hắn ta!

Lập tức, đạo thứ hai, đạo thứ ba, đạo thứ tư!

Ngay cả bóng đen vừa rồi bị hắn đánh nát lồng ngực, cũng bay lên nhào về phía hắn ta!

Lạc Thanh Chu không ngừng mà ném thi thể về phía hắn ta.

Chờ hắn ta ra quyền đẩy thi thể ra, hoặc lách mình tránh đi, vôi phấn nhặt được trong Hắc Mộc lâm lại không ngừng ném về phía hắn ta.

Mà phía sau, kiếm Hạ Thiền càng lặng yên không một tiếng động, xuất quỷ nhập thần, mỗi lúc ra một kiếm đều khiến nam tử áo đen toàn lực ứng phó.

Thi thể và vôi phấn không ngừng bay tới, không chỉ có khiến hắn ta hai tay ứng phó không xuể, mắt cũng không dám mở ra.

- Oanh! Oanh! Oanh!

Sau khi hắn ta lại ra quyền đánh bay ba cỗ thi thể bay tới, một nắm vôi phấn rốt cục rơi lên mặt hắn.

Hắn vừa mở mắt ra, lại cuống quít nhắm lại.

- Bạch!

Sau lưng một kiếm đâm ra.

Hắn ta cuống quít nghe tiếng tránh né, nhưng vẫn chậm một bước.

Kiếm kia “Xùy” một tiếng, đâm vào cánh tay phải của hắn ta!

Hắn ta lập tức nổi giận gầm lên một tiếng, hai chân tụ lực uốn lượn, đột nhiên nhảy về phía trước, trực tiếp nhào về phía tiểu tử hèn hạ vô sỉ ở phía trước kia chỉ dám ở phía xa ném thi thể với vãi vôi!

Hắn ta dùng hết toàn lực, như diều hâu vồ thỏ, trong nháy mắt bổ nhào qua!

Thân ảnh Lạc Thanh Chu lóe lên, cuống quít lao ra ngoài từ cửa sau.

Nam tử áo đen lửa giận công tâm, vừa tiếp đất, lại đột nhiên nhảy lên, nhảy ra phía cửa, “ Oanh” một quyền đánh ra ngoài!

- Ầm!

Hắn ta vừa nhảy ra cửa, một vệt bóng đen đột nhiên nhào tới trước mặt, bị hắn ta một quyền đánh bay ra ngoài!

- Xoạt! Xoạt! Xoạt!

Lập tức, càng nhiều bột trắng giống như gió táp mưa rào tấp về phía hắn!

Hắn ta cuống quít nhắm mắt vung vẫy tay áo, lui về phía sau, hai chân liên tục ra cước, rất nhanh đã thối lui đến trong góc trong.

Hạ Thiền nhắm mắt từ cửa bước ra, vừa muốn cầm kiếm xông lên, một cánh tay đột nhiên giữ nàng lại, nói:

- Đi! Chúng ta không phải đối thủ của hắn ta!

Dứt lời, Lạc Thanh Chu lập tức lôi kéo nàng, nhanh chóng chạy về phía ngoài hẻm.

- Oanh!

Nam tử áo đen lại đánh ra một quyền, khí lãng cuồn cuộn, cuối cùng hất toàn bộ bột trắng trước mặt bay lả tả ra ngoài.

Hắn mở mắt ra, trên mặt trên người toàn là bột, trên vai chảy máu tươi, nhìn thi thể đầy đất, vừa sợ vừa giận, “Soạt” một tiếng nhảy ra ngoài, trực tiếp đuổi theo hai đạo thân ảnh phía trước kia!

Hôm nay tử đệ Tống gia hắn dẫn theo toàn bộ chết thảm, mà toàn bộ còn bị chính hắn ta đánh đến chết không toàn thây, nếu hắn không tự tay mình đấm hai cẩu nam nữ hèn hạ vô sỉ kia, hắn ta uổng thân là người nhà họ Tống!

Áo bào đen của hắn phần phật, tóc dài phấp phới, tốc độ nhanh như thiểm điện, song quyền súc tích tất cả sức mạnh, nháy mắt đã đến cửa ngõ, vừa muốn nhảy lên tiếp tục đuổi theo, đột nhiên “Bá” một thân ảnh từ góc rẽ bên cạnh gần trong gang tấc bay ra ngoài, trực tiếp nhào về phía hắn!

- Oanh!

Hắn ta lên cơn giận dữ, nắm đấm hắn sớm đã súc tích tất cả sức mạnh, đột nhiên đập tới cái đầu đang lao tới kia!

Nhưng khi nắm đấm của hắn chạm đầu kia trong nháy mắt, sắc mặt hắn đột nhiên kịch biến!

Cái đầu này đúng là đầu chất nhi của hắn chết vừa rồi!

Mà thân thể dưới cái đầu này, chỉ là một kiện trường bào không có thân thể trống trơn!

- Ầm!

Nhưng giờ phút này, hắn ta đã không kịp thu quyền, một quyền đánh xuống, đầu óc chất nhi của hắn lập tức bạo liệt, chia năm xẻ bảy!

Đang lúc huyết nhục tung tóe cản trở tầm mắt hắn, “Phốc” một tiếng, một túi phấn vôi lớn đột nhiên trên đầu tuôn xuống!

Toàn bộ thân thể hắn ta nháy mắt bị số lượng lớn vôi phấn bao phủ!
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 464: Ánh trăng trong sáng.



Giờ khắc này, nam tử trung niên vừa tụ lực đánh ra một quyền, đang đứng ở trong thời gian trống của sức mạnh.

Chờ hắn kịp phản ứng lại, cả người nhất thời bị toàn bộ túi phấn vôi kia đổ lên trên người, cả người nháy mắt biến thành một người vôi trắng bóng!

- Bạch!

Hàn mang lóe lên, một thanh kiếm sắc đâm về phía cổ họng của hắn!

Cho dù ở vào tình cảnh như thế, hắn vẫn phản ứng nhanh chóng, song quyền lập tức đưa lên đón đỡ, đồng thời dưới chân lệch một chút, thân thể cấp tốc lui lại.

- Đinh!

Mũi kiếm sắc bén trong nháy mắt bị quyền sáo kim loại trên tay đón đỡ.

Nhưng hắn vừa lui về phía sau, sau lưng vô thanh vô tức đột nhiên xuất hiện một thanh chủy thủ rét lạnh, “Phập” một tiếng, chuẩn xác đâm vào phía sau hắn!

Thân thể hắn lập tức cứng đờ, há to miệng, hai mắt nhắm chặt c*̃ng đột nhiên vô ý trừng lớn ra!

- A ——.

Một tiếng kêu thảm thê lương khàn khàn, lập tức run rẩy từ cổ họng hắn phát ra, phá vỡ đêm tối yên tĩnh, xông lên mây xanh!

- Phốc!

Đúng lúc này, lại một nắm phấn vôi thừa cơ tấp tới cái miệng đang há to và con mắt đang trợn to!

Lần này, hắn rốt cuộc không có cách nào tránh được!

- Bạch!

Một thanh kiếm sắc nhọn lập tức “Xùy” một tiếng, rốt cục xuyên qua cổ họng của hắn!

Lạc Thanh Chu lúc này mới xông tới, rút một thanh chủy thủ võ giả từ phía sau của hắn ra, vừa hung ác liên tục thọc mấy lần, lại hung hăng thọc vào tim hắn một chút, mới nhanh chóng nhảy ra.

- Đi! Đội tuần tra đến!

Hắn cuống quít thu hồi chủy thủ, kéo thiếu nữ bên cạnh, co cẳng liền chạy.

Trong nháy mắt, hai người tay cầm tay, nhanh chóng biến mất trong đêm tối xa xa, không thấy bóng dáng.

Tiếng bước chân ồn ào dồn dập từ trên đường phố truyền đến.

Rất nhanh, một nhánh đội tuần tra võ giả vội vàng chạy tới, nhìn nam tử trung niên ngã xuống đất trong vũng máu trắng đỏ lẫn lộn, đều trợn mắt hốc mồm.

- A, đây... Đây không phải Tam gia Tống gia sao?

- Tam gia cái gì! Là đào phạm mưu phản! Nhanh! Bên kia mùi máu tươi nồng nặc, hẳn là còn có thi thể!

Mấy người biến sắc, lập tức chạy vào hẻm nhỏ trước mặt.

Lạc Thanh Chu lôi kéo Hạ Thiền một đường chạy vội theo góc tường, thẳng đến chạy vào hẻm nhỏ âm u phía sau Tần phủ, mới thở dài một hơi.

Lúc này hai người đều thở hổn hển, trên tóc trên y phục, thậm chí trên mặt, đều là bột phấn trắng, nhìn có chút chật vật.

- Tuyệt đối không nên dụi mắt! Đi, mau trở về cởi y phục xuống trước, trên mặt, trên tay đều phải dùng dầu lau trước, sau đó mới rửa sạch.

Lạc Thanh Chu nhìn thiếu nữ bên cạnh một chút, không dám trì hoãn, lập tức lôi kéo nàng về phủ.

Từ cửa sau vào, hắn lại dặn dò:

- Nhất định phải dùng số lượng lớn nước nhanh chóng tắm rửa, tốt nhất đi hồ nước trong Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển, trực tiếp nhảy xuống, tắm mau một chút, da bị phỏng thì không xong. Nếu... Nếu không để ta giúp ngươi đi?

Ngón tay thiếu nữ cầm kiếm bên cạnh đột nhiên xiết chặt.



Ánh trăng trong sáng.

Trong hồ nước Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển, sương mù mờ mịt, sóng nước lấp loáng.

Lạc Thanh Chu c** s*ch y phục, ngâm mình bên trong.

Vôi phấn trên tóc và trên người đều đã rửa sạch sẽ, đang nằm trên tảng đá chỗ nước cạn, trong đầu hồi tưởng lại trận chiến đêm nay.

Đương nhiên, từ đầu đến cuối đều là Hạ Thiền cô nương chiến đấu.

Hắn thậm chí một quyền cũng không có đánh ra.

Một túi lớn vôi phấn nhặt được trong Hắc Mộc lâm đã sử dụng hết, ngày mai có thời gian lại đi lấy thêm.

Đồ chơi kia đêm nay dùng dao mổ trâu cắt tiết gà, rất có hiệu quả.

Chỉ cần không phải cao thủ cảnh giới đại võ sư quanh thân tự có khí tức che chắn, món đồ chơi kia hẳn là sẽ có tác dụng.

Đặc biệt thích hợp lúc không muốn đánh nhau hay là có thể hỗ trợ người khác công kích.

Đêm nay nam nhân trung niên kia không biết cảnh giới thế nào, nhưng thực lực khẳng định rất mạnh, đoán chừng chí ít cũng cảnh giới võ sư, mà song quyền còn mang theo quyền sáo kim loại chuyên khắc chế lợi khí, cho nên kiếm Hạ Thiền trong lúc nhất thời mới khó có tác dụng.

Hạ Thiền không phải võ giả, dựa vào là tốc độ và thanh kiếm sắc bén, và kiếm pháp phong hầu đơn giản nhất trực tiếp nhất.

Mặc dù giết người rất nhanh, nhưng c*̃ng có rất nhiều yếu điểm.

Chỉ cần đối phương từ đầu có phòng bị, dùng khí lãng để nàng không cách nào lại gần, đồng thời có vũ khí có thể ngăn cản bảo kiếm trong tay nàng, vậy nàng sẽ rất khó phát huy thực lực của mình.

Cho nên, nàng tốt nhất phải có một người phối hợp, hấp dẫn sự chú ý, quấy nhiễu tầm mắt của đối phương.

- Chẳng lẽ sau này ta phải biến thành vú em?

Lạc Thanh Chu đang nhìn trong bầu trời đêm trăng sáng mà suy nghĩ, dư quang đột nhiên nhìn thấy trên bờ nhiều thêm một thân ảnh.

Trong lòng hắn nhảy dựng lên, cuống quít ngồi dậy, “Xùy” một tiếng, cái mông dịch xuống dưới, giấu nửa người dưới ở sâu trong nước, mới ngẩng đầu nhìn về phía trên bờ.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 465: Không ai đi theo chứ?



Hạ Thiền ôm kiếm, đầy người bột trắng đứng ở đó, ánh mắt đang lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm.

- Vừa rồi mời ngươi, không phải ngươi không tới sao?

Lạc Thanh Chu xác định nàng không thấy nửa người dưới của mình, mới đứng lên hỏi.

Hạ Thiền đứng ở nơi đó, không nhúc nhích, không nói một lời.

Lạc Thanh Chu nhìn chằm chằm biểu hiện trên mặt nàng một hồi, mới cẩn thận từng li từng tí mời lần nữa:

- Muốn xuống tắm không? Rất thoải mái.

Lập tức lại vội vàng tăng thêm một câu:

- Ta không nhìn ngươi, ban đêm mắt ta không tốt lắm, mà chỗ này khắp nơi đều là sương mù, có muốn nhìn c*̃ng thấy không rõ lắm.

Nói xong, xoay người, đưa lưng về phía nàng, an ủi:

- Không có chuyện gì, mau xuống đây đi. Nơi này rất cạn, sẽ không chìm xuống, mà có ta ở đây bên cạnh bảo vệ ngươi.

Thấy nàng chậm chạp không có động tĩnh.

Hắn lại nói:

- Yên tâm, cô gia là người đọc sách, là chính nhân quân tử, phi lễ chớ nhìn, tuyệt sẽ không nhìn trộm khi dễ ngươi.

Lại qua một lát.

Hắn nhịn không được quay đầu nhìn lại.

Trên bờ làm gì cón có bóng người!

Nha đầu kia không biết khi nào sớm đã rời khỏi.

..

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, bĩu môi trách móc vài câu, nhanh chóng kỳ cọ toàn thân, sau đó lên bờ, mặc y phục về nhà.

Lúc này đã là ba canh.

Trong phòng ngẫm nghĩ, hắn lập tức khóa cửa phòng lại, thần hồn xuất khiếu.

Lập tức rời khỏi Tần phủ, nhanh chóng lướt tới chỗ giết người trước đó.

Trừ người đội tuần tra và người của quan phủ sẽ đi tới hiện trường ra, chỉ sợ những người khác Tống gia, hoặc là người biết chuyện báo tin cho Tống gia cũng sẽ nhịn không được đi xem một chút.

Đêm nay diệt trừ tám người, còn có mười lăm người.

Hắn nhất định phải mau chóng tìm ra bọn hắn, phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện, nhổ cỏ tận gốc!

Hắn một đường nhanh như tia chớp, rất mau đã đến phủ đệ Tần Tam gia, rơi xuống trên một tòa lầu các, ở trên cao nhìn xuống, quan sát bên dưới, mắt chăm chú nhìn chằm chằm cửa sau trước đó xảy ra trận chiến và trong hẻm nhỏ, cùng bốn hẻm nhỏ chỗ lối rẽ.

Tần phủ.

Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển.

Lúc Lạc Thanh Chu mới từ trong hồ đứng lên không lâu, thiếu nữ vừa rồi rời khỏi đột nhiên lại từ cửa đi vào, quay trở về tới bên hồ.

Nhưng người trong hồ nước đã đi mất.

Nàng ngơ ngác đứng bên bờ, một tay cầm kiếm, một tay mang theo y phục vừa rồi về nhà lấy đến, ánh mắt nhìn qua nước hồ trống không và khối đá hắn vừa nằm, đứng nơi đó hồi lâu, hồi lâu...

Hẻm nhỏ bị bó đuốc chiếu sáng.

Cửa sau phủ đệ Tam Tần gia, thi thể và máu tươi đầy đất.

Những thi thể này đều bị trọng quyền đập chia năm xẻ bảy, vô cùng thê thảm, mà trong cửa ngoài cửa, đầy đất đầy tường đều là bột phấn màu trắng.

Đội tuần tra và quan nha quan phủ phái tới, lập tức phong tỏa hiện trường, bắt đầu lần lượt chắp vá thi thể.

Tống gia đều là trọng phạm mưu phản, mỗi một bộ thi thể đều nhất định phải xác nhận rõ ràng, không được có nửa điểm sơ sẩy.

Lạc Thanh Chu bay giữa không trung trong đêm tối, cẩn thận quan sát hồi lâu.

Nhưng cũng không có phát hiện người nào khả nghi đến đây nhìn trộm.

Không bao lâu, những người kia đem thi thể trên đất chở đi, bắt đầu tán đi.

Lạc Thanh Chu đang muốn rời khỏi, đột nhiên trong lòng khẽ động, lại cúi đầu nhìn đội tuần tra viên và nhân viên quan phủ trong hẻm nhỏ một chút, lập tức vô thanh vô tức theo sau.

Thi thể toàn bộ bị chở về quan phủ.

Những quan nha quan phủ kia sau khi đi vào nha môn, cũng chưa hề đi ra.

Lạc Thanh Chu lập tức lại đuổi tới một đội tuần tra kia.

Sau nửa canh giờ.

Chi đội tuần tra kia hình như bắt đầu thay ca, bảy nhân viên tốp năm tốp ba tán đi, có người về nhà đi ngủ, có người đi quán rượu uống rượu.

Một người trong đó, lúc đi vào một hẻm nhỏ, đột nhiên bước nhanh hơn, đồng thời còn quay đầu nhìn quanh thêm vài lần.

Lạc Thanh Chu ở giữa không trung nhìn thấy, lập tức đi theo hắn.

Đó là một thanh niên dáng người khôi ngô, bên hông cài một thanh đao bản rộng, chỗ thái dương có một vết sẹo ngang, xuyên đường lớn qua ngõ hẻm, rất mau tới một tòa thanh lâu xa hoa treo đèn đuốc sáng trưng.

Thiên Tiên lâu tiếng tăm lừng lẫy trong thành.

Hắn ta đầu tiên là đi tới cửa chính, trái phải nhìn quanh một phen, lại đột nhiên ngoặt vào hẻm nhỏ bên cạnh, đi thẳng tới cửa sau Thiên Tiên lâu.

- Cộc cộc cộc!

Bước nhanh đi vào cửa sau, hắn ta đưa tay gõ cửa, ánh mắt vẫn luôn cảnh giác nhìn qua phương hướng cửa ngõ.

Rất nhanh, trong cửa truyền đến một tiếng nữ tử nũng nịu:

- Ai?

Người kia lập tức thấp giọng đáp:

- Ta, Trương Vũ!

- Kẹt kẹt...

Cửa sau mở ra, một cánh tay dài nhỏ đột nhiên từ trong cửa đưa ra ngoài, từng chút từng chút kéo hắn vào, thấp giọng nói:

- Không ai đi theo chứ?

- Không, mau dẫn ta đi qua, bên ngoài xảy ra chuyện lớn!

Thanh niên tên Trương Vũ, lập tức đóng cửa lại, thấp giọng nói.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 466: Kể chuyện xưa.



Lạc Thanh Chu đi theo bay vào hậu viện, ở trên cao nhìn xuống.

Nữ tử mặc một bộ váy áo xanh biếc, lập tức bước nhanh phía trước dẫn đường, xuyên qua vườn hoa phía sau, rẽ trái quẹo phải, đi vào tiểu viện trúc xanh lịch sự tao nhã phía sau.

Thanh niên kia theo phía sau, hai người cùng bước nhanh vào nhà, đóng cửa chính lại.

Lạc Thanh Chu vừa muốn rơi xuống theo vào tiểu viện, đột nhiên cảm thấy một luồng khí tức nguy hiểm đánh tới!

Hắn cơ hồ không chút do dự, cuống quít “Sưu” một tiếng, lại bay lên giữa không trung, quay đầu nhìn về chỗ cỗ khí tức nguy hiểm kia.

Trên đỉnh lầu Thiên Tiên lâu lại có một viên hạt châu trong suốt, quang mang lấp lóe mấy lần, lại khôi phục bình tĩnh.

- Không ngờ nơi này c*̃ng có pháp khí khắc chế thần hồn!

Lạc Thanh Chu lòng còn sợ hãi, không dám tới gần nữa, ở giữa không trung nhìn tiểu viện trong rừng trúc kia một chút, đành phải rời khỏi.

- Người đó là người của đội tuần tra, họ Trương, chỉ sợ là người Trương gia. Vừa rồi lại lén lén lút lút từ cửa sau đi ra, còn nói bên ngoài xảy ra đại sự, còn để nữ tử lầu xanh kia dẫn hắn ta đi qua...

Chỉ sợ thật sự có vấn đề!

Chẳng lẽ những người nhà họ Tống còn lại đều trốn trong khu nhà nhỏ kia?

Lạc Thanh Chu bay lên giữa không trung, lại quay đầu nhìn thoáng qua toà Thiên Tiên lâu đèn đuốc sáng trưng náo nhiệt ồn ào kia, trong lòng âm thầm suy tư một hồi, quyết định ngày mai nếu rảnh rỗi, sẽ dùng nhục thân tới đây tìm kiếm.

Hắn vốn là một thư sinh, tới đây rất hợp lý, sẽ không có người hoài nghi.

Nếu như đến lúc đó lại tùy tiện viết mấy bài thơ từ, nói không chừng còn có thể chiếm được niềm vui của hoa khôi nào đó, miễn phí... Để nàng dẫn hắn về phía sau vườn hoa khắp nơi du ngoạn một phen.

Đến lúc đó hành sự tùy theo hoàn cảnh, nói không chừng có cơ hội tìm được tòa tiểu viện phía sau kia.

Trong lòng ngẫm nghĩ, hắn không có bay trở về Tần phủ, mà là đi Uyên Ương Lâu.

Đêm nay không có việc, hắn quyết định đi tìm vị Nguyệt tiền bối kia trò chuyện, thuận tiện ở nơi đó tu luyện một hồi.

Tâm pháp thần hồn kia thật là thứ tốt, hi vọng đến lúc đó vị Nguyệt tiền bối kia có thể nể mặt hắn mỗi đêm kể chuyện xưa cho nàng nghe, lại cho hắn thêm mấy công pháp tốt, hảo hảo chỉ đạo hắn một chút.

Một đường thuận gió mà đi, nhanh như tia chớp.

Rất nhanh, đi tới Uyên Ương Lâu.

Lầu các trên nóc nhà, ngoại trừ đạo thân ảnh xanh nhạt ra, còn một đạo thân ảnh màu đỏ đứng đó.

Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua, bay đến.

Trên nóc nhà hai thân ảnh cùng nhìn về phía hắn.

Lạc Thanh Chu rơi xuống sau lưng Thân ảnh xanh nhạt, chắp tay nói:

- Nguyệt tỷ tỷ.

Thân ảnh màu đỏ bên cạnh xoay người nhìn hắn, lạnh lùng mở miệng nói:

- Sao bây giờ mới đến?

Lạc Thanh Chu không để ý tới nàng, c*̃ng không nhìn nàng.

- Trời sắp sáng, kể chuyện xưa đi.

Thân ảnh màu đỏ nói thẳng.

Lạc Thanh Chu cảm thấy người này da mặt thật không phải dày bình thường, nhịn không được nhìn nàng một cái, vẫn không để ý đến nàng.

- Tu luyện.

Thân ảnh xanh nhạt thanh thúy mở miệng.

Lạc Thanh Chu thối lui qua một bên, khoanh chân ngồi xuống, toàn thân tắm dưới ánh trăng trong sáng, bắt đầu vận chuyển tâm pháp thần hồn.

Một cỗ tia sáng kỳ dị, từ phần bụng hắn sáng lên.

Thân ảnh màu đỏ trước ngực hình như phập phồng mấy lần, áp chế giận dữ nói:

- Ta lấy công pháp đổi! Hắn cần công pháp gì, ta đều có thể cho!

Thân ảnh xanh nhạt nhìn đêm tối xa xa, vẫn là câu nói kia:

- Bái hắn làm thầy, hoặc là, gọi hắn ca ca.

Thân ảnh màu đỏ nhìn nàng, lặng im thật lâu, vừa rồi phất tay áo bào, “Bá” một tiếng bay đi, âm thanh lạnh lùng từ đằng xa truyền đến:

- Nằm mơ!

Lập tức, hồng ảnh lóe lên, biến mất không thấy gì nữa.

Nóc nhà lâm vào yên tĩnh.

Một lát sau, Thân ảnh xanh nhạt thản nhiên nói:

- Kể chuyện xưa.

Lạc Thanh Chu lập tức thu công, đứng dậy, đi đến phía sau nàng, trầm ngâm, chuẩn bị từ tình tiết đêm đó bắt đầu kể tiếp.

Thân ảnh xanh nhạt nói:

- Bắt đầu lại từ đầu.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, không có nhiều lời, đành phải lại bắt đầu nói từ đầu.

- Hỗn Độn chưa phân thiên địa loạn, mênh mông mịt mờ không người gặp. Từ khi Bàn Cổ phá Hồng Mông, từ từ phân biệt các loại khí tức. Ban phúc cho tất cả sinh linh, khởi đầu cho vạn vật đều hành thiện...

- Có nghe về số lượng thiên địa, có mười hai vạn chín ngàn sáu trăm tuổi là một nguyên. Đem một nguyên chia làm mười hai phần, chính là tý, sửu, dần, mão, thình...

Kể xong lần đầu tiên, hắn đang muốn giảng hồi thứ hai, thân ảnh xanh nhạt đột nhiên mở miệng nói:

- Nếu như còn muốn nghe, đi lên bái sư.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc.

- Bạch!

Đúng vào lúc này, dưới vòm mái hiên bên cạnh đột nhiên bay ra một đạo hồng ảnh, lập tức hừ lạnh một tiếng, hồng ảnh lóe lên, bay về phía nơi xa.

- Ta sắp tức chết!
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 467: chúng ta cũng không biết.



Trời mịt mờ.

Lạc Thanh Chu cáo biệt Nguyệt tiền bối, về tới Tần phủ.

Thần hồn trở về cơ thể.

Lập tức tiến vào gian phòng Tiểu Điệp, chui vào bên trong chăn mền của nàng.

Ôm thân thể mềm mại nhỏ nhắn xinh xắn của tiểu nha đầu, hắn rất mau tiến vào mộng đẹp, còn làm một cái mộng đẹp cầm kiếm ngao du giữa thiên địa.

Khi tỉnh lại, đã đến buổi trưa.

Tiểu Điệp đang ở trong sân phơi quần áo, nghe được động tĩnh chạy vào nói:

- Công tử, vừa rồi Châu nhi tỷ tỷ tới tìm công tử đấy.

Lạc Thanh Chu một bên mặc quần áo, một bên hỏi:

- Chuyện gì?

Tiểu Điệp nói:

- Châu nhi tỷ tỷ bảo công tử đi qua chỗ Nhị tiểu thư nơi đó một chuyến.

Lạc Thanh Chu nghe xong, không dám trì hoãn, lập tức mặc quần áo rửa mặt.

Ăn cơm trưa đơn giản, ra cửa.

Đi vào Mai Hương uyển, vừa hay gặp được Châu nhi từ bên ngoài vội vàng trở về.

Châu nhi nhìn thấy hắn vội vàng nói:

- Cô gia, Nguyệt Vũ cô nương mới vừa tới, đang ở trong sảnh đãi khách, phu nhân để nô tỳ tới gọi cô gia đi cùng tiểu thư.

Lạc Thanh Chu nhướng mày, dừng bước:

- Là Trưởng công chúa để nàng tới?

Châu nhi lắc đầu:

- Nô tỳ cũng không biết.

Dứt lời, vội vàng chạy vào tiểu viện nói:

- Cô gia chờ một lát, nô tỳ đi gọi tiểu thư ra.

Lạc Thanh Chu do dự một chút, quyết định không đi gọi Hạ Thiền theo.

Nha đầu kia tối hôm qua khẳng định ngủ không ngon, vẫn để nàng ngủ thêm một hồi đi.

Rất nhanh, Thu nhi đỡ lấy Tần nhị tiểu thư một thân váy áo trắng thuần thanh lệ trang nhã, đi ra từ bên trong tiểu viện.

- Tỷ phu.

Tần nhị tiểu thư nhìn thấy hắn, trên mặt lộ ra ý cười ôn nhu.

Lạc Thanh Chu nói:

- Nhị tiểu thư, là Trưởng công chúa kêu chúng ta đi qua?

Tần Vi Mặc giương lên giấy tuyên đã được cuộn trong tay, ôn nhu nói:

- Hẳn là thế, Vi Mặc đã sao chép tốt cố sự. « Ba mươi sáu kế » kia thì sao? Tỷ phu còn không có viết?

Lạc Thanh Chu nhún vai:

- Còn không có.

Tần Vi Mặc mỉm cười nói:

- Không sao đâu, nếu Trưởng công chúa hỏi, tỷ phu cứ nói hai ngày nay thân thể khó chịu. Chờ một lúc có thể trực tiếp viết ở nơi đó.

Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu.

Hai người cùng một chỗ đi về sảnh đãi khách.

Một đường không nói chuyện.

Đi vào sảnh đãi khách, thiếu nữ Bách Hoa quốc một bộ váy dài màu tím đứng dậy cười nói:

- Lại quấy rầy Tần nhị tiểu thư và Lạc công tử, điện hạ triệu hai người các ngươi đi qua.

Tống Như Nguyệt đứng lên từ trên ghế nói:

- Mau đi đi, đừng để Trưởng công chúa đợi lâu. Thanh Chu, chiếu cố thật tốt Vi Mặc, ban đêm nhớ kỹ sớm trở về, đừng lại về trễ giống như lần trước.

Nguyệt Vũ nghe vậy, mỉm cười, không nói gì.

Lạc Thanh Chu chắp tay nói:

- Vâng, nhạc mẫu đại nhân.

Mấy người ra cửa.

Ngoài cửa lớn đã có xe ngựa và hộ vệ đang chờ.

Nguyệt Vũ đi đến trước con ngựa trắng, đột nhiên quay người lại nhìn mỹ phụ trẻ tuổi trên bậc thang nói:

- Đúng rồi Tần phu nhân, buổi sáng ta nghe nói tin tức, trong hẻm nhỏ Tần Tam gia bên kia tối hôm qua chết rất nhiều người, giống như đều là đào phạm của Tống gia, giống như bị người g**t ch*t. Các ngươi nhận được tin tức?

Tống Như Nguyệt sáng mắt lên, một mặt kinh ngạc nói:

- Không có, Nguyệt Vũ cô nương từ đâu có được tin tức, chúng ta làm sao không biết?

Nguyệt Vũ cười cười, động tác nhẹ nhàng đi lên bạch mã, quay đầu nhìn nàng nói:

- Ta cũng không biết tin tức thật giả, bất quá Tần đại nhân hẳn sẽ biết.

Nói xong, hai chân kẹp bụng bạch mã đi thẳng về phía trước.

Lạc Thanh Chu cùng Tần nhị tiểu thư hai người lên xe ngựa, ngồi đối diện nhau.

Xe ngựa chậm rãi chạy ra ngoài, rất nhanh biến mất ở góc rẽ đường đi phía trước.

Tống Như Nguyệt đứng tại cửa chính, nhìn địa phương xe ngựa biến mất, trầm mặc thật lâu, mới lên tiếng nói:

- Chu Thông, tối hôm qua Hạ Thiền nha đầu kia lại đi ra ngoài sao?

Chu quản gia cúi đầu nói:

- Tối hôm qua nô tài ngược lại không có trông thấy, bất quá nếu như Hạ Thiền cô nương đi ra ngoài từ cửa sau, chúng ta c*̃ng không biết.

Tống Như Nguyệt nhíu nhíu mày lại, nói:

- Nha đầu kia mặc dù lợi hại, nhưng đầu óc tựa hồ có chút... Đần. Tối hôm qua sự kiện kia, không quá giống như một mình nàng có thể làm được. Tống lão tam và mấy chất tử của hắn vậy mà trốn ở trong phủ Tam gia, ai có thể nghĩ tới? Hạ Thiền nha đầu kia tuyệt đối nghĩ không ra.

Chu quản gia cung kính nói:

- Phu nhân, có phải Nhị tiểu thư hoặc lão gia nói cho nàng tin tức hay không?

Tống Như Nguyệt trầm ngâm một chút, lắc đầu nói:

- Không phải lão gia, nếu lão gia biết chuyện này, sẽ không để cho nàng đi một mình. Còn Vi Mặc... Đêm nay trở về, ta đi hỏi nàng một chút.

- Đúng rồi, đưa tin ra ngoài cho kinh đô chưa? Thư của Lãng nhi không quan trọng, tin về quận chúa nhất định phải đưa ra ngoài. Bây giờ Tần phủ chúng ta rất nguy hiểm, nhất định phải để nàng mau rời khỏi, ta nói với nàng nhiều lần, nàng lại không nghe. Chỉ có thể viết thư cho mẫu thân nàng, để mẫu thân của nàng phái người tới mang nàng đi.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 468: Tỷ phu có phải hay không...



Chu quản gia cung kính nói:

- Phu nhân, yên tâm, thư đã đưa ra ngoài.

Trên đường phố, người đi đường náo nhiệt.

Nguyệt Vũ cưỡi bạch mã, mang theo xe ngựa chậm chạp mà đi.

Trong xe, Lạc Thanh Chu đang nghĩ ngợi một chuyện.

Tần nhị tiểu thư ngồi đối diện, ánh mắt ôn nhu mà nhìn hắn, lại đi thêm hai con đường, nàng đột nhiên mở miệng hỏi:

- Tỷ phu, Tào Mạnh Đức bên trong « Cố sự ba nước » kia là dạng người gì?

Lạc Thanh Chu lấy lại tinh thần, thuận miệng đáp:

- Kiêu hùng đi.

Tần nhị tiểu thư nói khẽ:

- Tỷ phu, còn có đây này? Tỉ như nói tính cách của hắn, yêu thích, thích gì, chán ghét cái gì, những thứ này tỷ phu đều nghĩ ra chưa?

Lạc Thanh Chu suy tư một chút, nói:

- Tính cách, yêu thích... Đa nghi, có thể mưu thiện đoạn, yêu quý nhân tài, thích làm thơ...

Tần nhị tiểu thư thấp giọng nói:

- Tỷ phu, hắn có phải còn có... Đam mê khác hay không?

- Đam mê?

Lạc Thanh Chu cẩn thận nghĩ nghĩ, nói:

- Ta đây cũng không rõ ràng.

Tần nhị tiểu thư nhịn không được nhắc nhở:

- Tỷ phu, hắn... Hắn có phải rất háo sắc hay không? Mà, nữ tử hắn thích đều là...

Lạc Thanh Chu vô ý thức thốt ra:

- Vợ người?

Nói xong, hắn đột nhiên suy nghĩ đến cái gì, khóe miệng lập tức giật một cái:

- Nhị tiểu thư, cái kia... Ngươi làm sao đột nhiên hỏi loại vấn đề này?

Không phải vị biểu tỷ kia nói cho nàng cái gì đó chứ?

Khóe miệng Tần Vi Mặc khẽ nhúc nhích:

- Tỷ phu, ngươi có phải nhìn qua một cố sự, bên trong có người gọi là Tào Diệp hay không? Hắn yêu thích chính là... Cho nên, tỷ phu đem người kia, viết vào « Cố sự ba nước» rồi?

Lạc Thanh Chu: - ...

- Ta chưa có xem.

Hắn lập tức phủ nhận.

Quả nhiên, tiểu biểu tỷ kia nói cho nàng biết, bất quá các nàng có phải hiểu lầm cái gì rồi hay không?

- Tỷ phu...

Tần Vi Mặc nhìn hắn, thấp giọng nói:

- Tỷ phu có phải hay không...

- Nếu không! Làm sao có thể? Ta mới không thích vợ người khác.

Lạc Thanh Chu cuống quít phủ nhận.

Mặc dù nói thật, nhưng làm sao ngay cả mình nghe đều có chút chột dạ?

Hắn đột nhiên lại suy nghĩ Đại Kiều cùng Tiểu Kiều trong câu chuyện Tam Quốc Chí đời trước, đến lúc đó nếu như giảng đến đôi tỷ muội kia, Tần nhị tiểu thư có thể hay không sẽ càng nghĩ...

- Nhị tiểu thư, tối hôm qua ta nhìn thấy Hạ Thiền mặc vào y phục ngươi đưa cho nàng, rất đẹp.

Hắn lập tức nói sang chuyện khác.

Trong mắt Tần Vi Mặc mang theo ý cười, lại nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, hỏi:

- Tỷ phu thích không?

Sắc mặt Lạc Thanh Chu cứng đờ:

- Nhị tiểu thư, chúng ta có thể trò chuyện chủ đề nhân thê (vợ của người khác) này hay không.

Tần nhị tiểu thư nín cười:

- Tỷ phu, Vi Mặc hỏi là, tỷ phu có thích quần áo Hạ Thiền mặc trên người không?

Lạc Thanh Chu: - ...

Xe ngựa rất nhanh ngừng lại.

Giọng nói Nguyệt Vũ vang lên ở bên ngoài:

- Tần nhị tiểu thư, Lạc công tử, đến rồi.

- Nhị tiểu thư, ta dìu ngươi đi xuống.

Lạc Thanh Chu vội vàng đứng lên, đi qua đỡ nàng lên.

Xuống xe ngựa, Thu nhi cùng Châu nhi vịn Tần nhị tiểu thư.

Lạc Thanh Chu theo ở phía sau, trong lòng đang âm thầm suy tư, hắn lần trước có phải không nên cẩn thận giảng giải « Ba mươi sáu kế » cho Trưởng công chúa nghe ở trước mặt Tần nhị tiểu thư hay không?

Từ không sinh có, tiếu lý tàng đao, dục cầm cố túng, mỹ nhân kế các loại, Tần nhị tiểu thư giống như đã vận dụng rất nhuần nhuyễn...

Nguyệt Vũ mang theo hai người tiến vào cung điện.

Trong thư phòng.

Nam Cung Hỏa Nguyệt một bộ váy dài hỏa hồng, một đôi chân ngọc tuyết trắng xinh đẹp tr*n tr**, tư thái ưu mỹ tựa trên giường mềm xem binh thư.

Cho dù trên người có váy đỏ rộng lớn, vẫn như cũ khó mà che lấp tư thái mê người của nàng.

Nguyệt Vũ mang theo hai người dừng ở cửa ra vào, nhỏ giọng căn dặn bọn hắn cởi giày ra, sau đó cung kính bẩm báo:

- Điện hạ, Tần nhị tiểu thư cùng Lạc công tử tới.

Nam Cung Hỏa Nguyệt lập tức thả ra binh thư trong tay, ngồi xuống:

- Nhanh để bọn hắn vào.

Nguyệt Vũ tiến lên mở ra rèm châu.

Lạc Thanh Chu đỡ lấy Tần nhị tiểu thư, chậm rãi đi vào, sau đó khom mình hành lễ:

- Bái kiến điện hạ.

Nam Cung Hỏa Nguyệt từ trên giường đứng lên, tóc đen mềm mại như thác nước tản mát bên hông.

Nàng kéo lấy váy dài hỏa hồng, đi thẳng tới bàn, cặp chân ngọc tuyết đẹp tinh xảo như ẩn như hiện dưới làn váy đỏ hồng, để cả thư phòng màu đỏ tăng thêm một tia sắc thái động lòng người.

- Tiên sinh mau tới đây, bản cung căn cứ hành quân tác chiến mấy năm nay, cấu tứ tổng kết mấy mưu kế. Tiên sinh hỗ trợ nhìn, có thể nhập vào bên trong Ba mươi sáu kế mà tiên sinh nói hay không.



Cửa sổ khẽ che, ánh nắng chiếu xuống.

Sau giờ ngọ, từng mùi hương hoa từ ngoài cửa sổ chầm chậm bay vào.

Trong phòng, rèm đỏ chập chờn, bầu không khí hòa hợp.

Trước bàn, Lạc Thanh Chu và Trưởng công chúa ngồi đối diện nhau, chậm rãi mà nói.

Tần nhị tiểu thư một bộ váy áo trắng thuần đứng hầu ở bên cạnh, lặng yên mài mực, trong tai, trong lòng, vang vọng tràn đầy âm thanh không kiêu ngạo không tự ti, đầy tháng ự tin của thiếu niên bên cạnh.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 469: Tiên sinh mau mời giảng!



- Trưởng công chúa trận chiến đấu này, đặc sắc tuyệt luân, có thể dùng tám chữ thay thế: Công lúc bất ngờ, xuất kỳ bất ý! Áp dụng Ba mươi sáu kế, dư xài.

- Công lúc bất ngờ, xuất kỳ bất ý? Tiên sinh quả nhiên đại tài, tám chữ vừa ra, đích thật là khái quát tốt nhất cho tràng chiến dịch này! Tiên sinh nơi đó có cố sự liên quan đến mấy chữ này?

- Bên trong « Cố sự ba nước » kia thật ra có, so với tràng chiến dịch này của điện hạ lại cảm giác không hẹn mà hợp. Mỗi năm, Tôn Sách phái thuỷ quân tiến đánh Cố lăng bờ Nam sông Tiền Đường, nhiều lần công không được...

- « Cố sự ba nước » này của tiên sinh quả nhiên là Thần Thư quân sự, lại bao hàm nhiều chiến dịch phấn khích như vậy, nếu có thể đọc xong, bản cung về sau hành quân đánh trận, ổn thỏa như hổ thêm cánh, bách chiến bách thắng! Tiên sinh, nhanh nói! Bản cung đêm không thể say giấc.

-... Điện hạ quá khen... Không, điện hạ, « Cố sự ba nước » này là nhị tiểu thư nhà ta viết.

- Nha.

- ...

- Đều như nhau, dù sao các ngươi là người trong nhà. Tiên sinh, xin nghe một mưu kế khác của bản cung...

- Điện hạ trận chiến này hoàn toàn đặc sắc, bất quá nếu có thể hoàn thiện một chút, có lẽ sẽ càng tốt hơn, phần thắng có lẽ sẽ gia tăng càng nhiều.

- Ồ? Tiên sinh mau mời giảng!

Nam Cung Hỏa Nguyệt sáng mắt lên, lại tự mình tiếp nhận ấm nước, quỳ thẳng thân thể, kéo tay áo lộ cổ tay trắng, vì hắn châm trà.

- Điện hạ trận chiến này, binh nhiều tướng mạnh, gấp địch nhân mấy lần, hoàn toàn có thể áp dụng một cái thập diện mai phục, thiên la địa võng. Như vậy, chủ tướng của đối phương chỉ sợ cũng không cách nào đào thoát.

- Thập diện mai phục? Thiên la địa võng?

- Phương pháp dụng binh, thập tắc vi chi, ngũ tắc công chi, bội tắc phân chi, địch tắc năng chiến chi, thiểu tắc năng đào chi, bất nhược tắc năng tị chi. Cố tiểu địch chi kiên, đại địch chi cầm dã. (*)

[* Phép dụng binh, hơn 10 lần thì bao vây, hơn 5 lần thì đánh, hơn 2 lần thì chia nhỏ ra đánh, ngang nhau thì có thể đánh, ít hơn thì có thể chạy trốn, không bằng thì có thể tránh – Binh Pháp Tôn Tử]

Lạc Thanh Chu giảng một hồi lại là nửa canh giờ.

Ánh nắng ngoài cửa sổ, dần dần chếch đi.

Thời gian lặng yên trôi qua.

Hai người một hỏi một đáp, không biết mệt mỏi, ngoại trừ uống nước nhớ chữ ra, lại chưa hề dừng lại.

Trong nháy mắt, không ngờ đã đến chạng vạng tối.

Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn sắc trời ngoài cửa sổ một chút, lại liếc mắt nhìn thiếu nữ yếu đuối bên cạnh, đứng dậy thở dài nói:

- Điện hạ, trời đã không còn sớm, hôm nay đến đây thôi.

Nam Cung Hỏa Nguyệt vẫn chưa thỏa mãn, múa bút viết xuống trên giấy tuyên “Cáo mượn oai hùm, giả thoáng một thương” vài chữ to, thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn hắn nói:

- Trò chuyện cùng tiên sinh, cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, bản cung thật có chút không nỡ thả tiên sinh đi.

Một bên, Tần nhị tiểu thư có chút siết chặt cục mực trong tay.

Nam Cung Hỏa Nguyệt lại thở dài một hơi, đứng lên nói:

- Bản cung vẻn vẹn chỉ là nói chuyện với tiên sinh hai lần, nhưng mỗi lần đều cảm giác được lợi rất nhiều, cảm giác hơn mười năm thời gian là sống vô dụng, binh thư cũng là phí công đọc sách. Tài năng của tiên sinh, cho dù là mưu sĩ Kỳ Lân của Thái tổ, chỉ sợ cũng có chỗ không kịp.

Lạc Thanh Chu cung kính nói:

- Điện hạ quá khen rồi. Tại hạ cũng chỉ đàm binh trên giấy, thuận miệng nói, cũng không có kinh nghiệm gì thực tế. Cùng điện hạ so sánh, còn kém vạn dặm, nơi nào có mặt so sánh với mưu sĩ Kỳ Lân phò tá Thái tổ.

Nam Cung Hỏa Nguyệt nói:

- Tiên sinh cũng không nên tự coi nhẹ mình. Mặc dù thân phận tiên sinh hôm nay có chút xấu hổ, còn chưa thành danh, nhưng bản cung tin tưởng, chỉ cần cho tiên sinh một cơ hội, tiên sinh nhất định có thể nhất phi trùng thiên (bay một cái vọt lên trời), một tiếng hót lên làm kinh người.

Lạc Thanh Chu không dám nói tiếp, cúi đầu chắp tay nói:

- Điện hạ, trời đã không còn sớm, tại hạ trước hết cùng nhị tiểu thư cáo từ.

Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn chằm chằm thần tình trên mặt hắn, dừng một cái, lại thở dài nói:

- Chẳng biết lúc nào, mới có thể cùng tiên sinh cầm đuốc soi đêm trò chuyện, kề đầu gối nói chuyện lâu. Bản cung luôn cảm thấy thời gian ở cùng tiên sinh thực sự có chút không đủ.

Nói xong, đột nhiên lại nói:

- Tiên sinh đêm nay có thể không đi? Bản cung để Nguyệt Vũ đưa Tần nhị tiểu thư đưa về Tần phủ, thuận tiện đi trong phủ dặn dò một tiếng cho mẫu người Tần đại nhân, có thể hay không?

Tần nhị tiểu thư một bên, tay ngọc trong tay áo chậm rãi nắm chặt nắm lại.

Lạc Thanh Chu cúi đầu nói:

- Thịnh tình ý đẹp của điện hạ, tại hạ thụ sủng nhược kinh. Chỉ là trong nhà còn có nương tử đang chờ, tại hạ thực sự không thể đêm không về ngủ.

Tần nhị tiểu thư một bên nhịn không được ngẩng đầu nhìn hắn một chút.
 
Back
Top Bottom