Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu

Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 470: Tỷ phu, thật xin lỗi...



Nam Cung Hỏa Nguyệt híp híp con ngươi:

- Trong nhà tiên sinh thật có nương tử đang chờ? Thế nhưng theo tin tức bản cung nghe được, nương tử kia của tiên sinh tựa hồ cũng không ở cùng một chỗ với tiên sinh, mà tách ra ở. Còn cùng phòng, chỉ sợ cũng càng không có. Tiên sinh cả đêm phòng không gối chiếc, sao có nương tử chờ lấy?

Lạc Thanh Chu cúi đầu chắp tay, một mặt bình tĩnh:

- Điện hạ, bên ngoài đồn đại, không thể coi là thật.

Nam Cung Hỏa Nguyệt lại nhìn hắn một lát, không tiếp tục nhiều lời, gật đầu nói:

- Vậy bản cung không miễn cưỡng tiên sinh. Nguyệt Vũ, đưa tiên sinh cùng Tần nhị tiểu thư trở về.

- Vâng, điện hạ.

Lạc Thanh Chu đỡ lấy Tần nhị tiểu thư, cáo lui rời đi.

Trong thư phòng, an tĩnh lại.

Trời chiều xuyên qua song cửa sổ, chiếu xuống thảm đỏ trên mặt đất, gió đêm lướt qua bệ cửa sổ, mang đến mùi thơm ngát trong vườn hoa.

Chân trời, ánh nắng chiều đỏ giống như gấm, núi xanh như lông mày.

Nam Cung Hỏa Nguyệt đứng ở phía trước cửa sổ một hồi, mới lên tiếng nói:

- Nguyệt Ảnh, nếu như ngày nào đó, bản cung vì đạt được mục đích, buông xuống tất cả tôn nghiêm và mặt mũi, ngươi sẽ xem thường bản cung sao?

Bên ngoài truyền đến một đạo âm thanh cung kính:

- Điện hạ, người nếu à thật sự muốn vị Lạc công tử kia, thuộc hạ nguyện ý...

- Không phải chuyện này.

Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn lên ráng mây trên trời, thản nhiên nói:

- Chuyện này, tạm thời miễn cưỡng không được. Bản cung nói là chuyện khác, được rồi, bản cung sẽ tự mình quyết định.

Bên ngoài không nói thêm gì nữa.

- Sư phụ... Ca ca...

- Cái nào càng mất mặt, càng khó mở miệng hơn?

Gió đêm phất qua, tóc xanh bay múa, ráng chiều chiếu rọi bên trên gương mặt lãnh ngạo xinh đẹp, ẩn ẩn lộ ra vẻ khuất nhục.

Trên xe ngựa.

Lạc Thanh Chu cùng Tần nhị tiểu thư ngồi đối diện nhau.

Hai người một đường đều đang nghĩ về tâm sự, đều không nói gì.

Sắp đến Tần phủ.

Tần Vi Mặc ôn nhu mở miệng nói:

- Tỷ phu, gần đây tỷ tỷ có hay không... Cùng phòng với ngươi?

Lạc Thanh Chu nghe vậy giật mình, không biết nàng vì sao đột nhiên muốn hỏi chuyện này.

Loại chuyện này, không nên là một cô em vợ có thể hỏi tỷ phu chứ?

- Quên.

Lạc Thanh Chu rất qua loa trả lời.

Tần Vi Mặc thở dài một hơi bé không thể nghe:

- Xem ra không có. Không nghĩ tới chuyện này, ngay cả Trưởng công chúa đều biết.

Lạc Thanh Chu không nói gì thêm.

Ánh mắt Tần Vi Mặc đồng tình nhìn hắn một cái, trên mặt lộ ra một tia áy náy, thấp giọng nói:

- Tỷ phu, thật xin lỗi...

Lạc Thanh Chu nhìn về phía nàng nói:

- Tại sao nhị tiểu thư phải xin lỗi?

Tần Vi Mặc có chút cúi đầu, trên gương mặt lộ ra hai vết đỏ ửng, thấp giọng nói:

- Thật ra... Vi Mặc có thể thay thế tỷ tỷ... Đáng tiếc, thân thể Vi Mặc...

- Nhị tiểu thư, chúng ta vẫn bàn về chuyện Tào Mạnh Đức yêu thích vợ người đi, Đông Ngô ra la lỵ, Thục Hán tất cả đều là cơ duyên đi.

- A?

Tần nhị tiểu thư mở to hai mắt.

Trở lại Tần phủ, mặt trời đã xuống núi.

Màn đêm bắt đầu dần dần bao phủ cả tòa thành trì.

Lạc Thanh Chu trở lại tiểu viện, sau khi ăn bữa tối Tiểu Điệp mang về, đi hậu hoa viên, tu luyện nửa canh giờ quyền pháp « Mai Hoa Phân Phi ».

Trời hoàn toàn tối.

Chủ tớ hai người đi trong hồ tắm rửa.

Sau khi Lạc Thanh Chu trở về, đổi một thân nho bào rộng lớn, lại nhìn tấm gương soi cách ăn mặc một phen, ra cửa.

Đêm nay hắn quyết định đi Thiên Tiên lâu tìm kiếm hư thực.

Đương nhiên, trước khi đi, hắn muốn trước đi vấn an Tần đại tiểu thư, thuận tiện hỏi ý kiến, miễn cho đêm nay có người muốn đi tìm hắn cùng phòng, vậy thì phiền toái.

Lúc đi vào Linh Thiền Nguyệt cung.

Cửa sân mở ra, tiền viện không có người.

Hắn đi thẳng vào, xe nhẹ đường quen đến hậu hoa viên.

Còn chưa đi tới cửa đã nghe được bên trong truyền đến âm thanh múa kiếm, lần này chỉ nghe âm thanh đã có thể cảm giác được kiếm chiêu lăng lệ đáng sợ.

Khi hắn đi qua cửa tròn, lập tức cảm giác thấy lạnh cả người bao phủ tới.

Thân ảnh múa kiếm dưới cây hoa đào, ánh mắt lạnh như băng tựa hồ nhìn hắn một cái, kiếm chiêu trong tay càng nhanh và lăng lệ hơn.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, đi đến trước đình nghỉ mát, thấp giọng nói với Bách Linh trên lan can:

- Chuyện gì xảy ra? Nhìn nha đầu kia đêm nay tựa hồ tâm tình không tốt lắm? Ngươi lại trêu chọc nàng?

Bách Linh lập tức quyệt miệng nói:

- Làm gì có, cô gia oan uổng người ta. Thiền Thiền từ giữa trưa đã không vui, khẳng định đang tức giận cô gia không có mua mứt quả cho chúng ta ăn.

Lạc Thanh Chu mặc kệ nàng, đi vào trong đình cung kính chào:

- Đại tiểu thư.

Tần Khiêm Gia đang yên tĩnh đọc sách, nghe vậy khẽ gật đầu, cũng không nói chuyện.

Lạc Thanh Chu không dám quấy rầy nữa, đang muốn lui ra, Bách Linh vội vàng nói:

- Cô gia, ngươi hôm nay có phải có chuyện gì muốn nói với tiểu thư hay không?
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 471: Trừ phi mắt cô gia bị mù.



Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, nói:

- Không có.

Bách Linh gặp hắn muốn đi, vội vàng nói:

- Thế nhưng cô gia, buổi sáng hôm qua ngươi còn vụng trộm nói với người ta, ngươi muốn tiểu thư cùng phòng. Có phải cô gia ngại mở miệng nói hay không? Không có quan hệ, tiểu thư sẽ không tức giận.

- Bạch! Bạch! Bạch!

Kiếm trong tay thiếu nữ dưới cây càng nhanh hơn.

Lạc Thanh Chu chỉ đành phải nói:

- Thân thể ta đêm nay có chút không thoải mái. Chờ một lúc trở về, đọc sách một hồi sẽ muốn sớm nghỉ ngơi một chút.

Lúc nói lời này, hắn cũng không có nhìn Tần đại tiểu thư bên trong đình một cái.

Bách Linh và hắn bốn mắt mắt nhìn nhau, có chút cau mày nói:

- A, thân thể cô gia không thoải mái sao? Muốn đi tìm đại phu xem qua hay không?

Âm thanh múa kiếm dưới cây dần dần nhỏ xuống.

Lạc Thanh Chu nói:

- Không sao đâu, nghỉ ngơi một đêm liền tốt.

Hắn không tiếp tục nhiều lời, cáo từ rời đi.

Đợi hắn đi ra khỏi cửa tròn, thân ảnh múa kiếm dưới cây đột nhiên ra động tác nhanh hơn.

- Thiền Thiền, làm gì liều mạng như vậy? Thân thể này của ngươi, căn bản không thích hợp luyện tập kiếm pháp bá đạo như vậy, ngươi mệt mỏi dễ té xỉu.

- Tiểu thư, người khuyên nhủ Thiền Thiền đi.

Thân ảnh tuyết trắng trong đình chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thiếu nữ múa kiếm dưới cây ngoài đình, trầm mặc thật lâu, nhưng lại chưa mở miệng.

- Bá bá bá!

Dưới cây, hàn khí tung hoành, kiếm quang cả vườn.

Bách Linh lại nhìn một hồi, đột nhiên bước nhanh rời đi.

Nàng ra Linh Thiền Nguyệt cung, trực tiếp đi đến tiểu viện của người nào đó, nhưng trong phòng chỉ có Tiểu Điệp đang giặt quần áo, người nào đó đã chẳng biết đi đâu.

- Lừa đảo!

Nàng lập tức đi ra, nghĩ nghĩ, lại đi Mai Hương uyển.

Một lát sau.

Nàng lại đi ra khỏi Mai Hương uyển, hai đầu lông mày đột nhiên lộ ra một tia ngờ vực.

Lập tức, nàng ở trong bóng đêm hít mũi một cái, đột nhiên bước nhanh ra bên ngoài phủ.

- Thối cô gia, ta ngược lại thật ra muốn nhìn, ngươi đêm nay không cùng phòng với tiểu thư, rốt cuộc muốn đi nơi nào đi khoái hoạt.

Nàng đi một đoạn, đột nhiên lại dừng bước.

- Không được, ta phải để Thiền Thiền cùng đi theo. Thối cô gia giảo hoạt như vậy, nếu bị ta bắt ở bên ngoài làm chuyện xấu, chết không thừa nhận làm sao bây giờ? Hoặc cắn ngược lại ta một cái, nói ta và hắn ở bên ngoài làm chuyện xấu làm sao bây giờ? Hừ! Có Thiền Thiền bên cạnh, để hắn làm sao giảo biện!

Suy nghĩ đến đây, nàng lập tức quay người trở về Linh Thiền Nguyệt cung.

- Thiền Thiền, Thiền Thiền! Không xong! Việc lớn không tốt! Cô gia một mình lén lén lút lút đi ra ngoài đi dạo thanh lâu rồi.

Mặc dù không biết thối cô gia đến cùng đi ra ngoài làm cái gì, nhưng nếu như muốn lừa gạt Thiền Thiền để nàng đi ra cùng mình, nàng nhất định phải nói đến chỗ nghiêm trọng nhất.

Mặc dù thối cô gia chưa hề ra ngoài đi dạo qua thanh lâu, c*̃ng tuyệt đối không thể lại đi dạo thanh lâu, nhưng Thiền Thiền đần như vậy, nhất định sẽ tin tưởng chuyện hoang đường của nàng.

- Thiền Thiền, ta không có lừa ngươi! Ta thề, là Tiểu Điệp chính miệng nói, Thu nhi tận mắt nhìn thấy, Châu nhi chính tai nghe! Chúng ta nhanh đi tróc gian.

A, nha đầu ngốc!

Thối cô gia mặc dù thích bị khi dễ, mặc dù thích đùa cợt người, nhưng coi như lại cho hắn một trăm cái lá gan, hắn cũng không dám đi đi dạo thanh lâu.

Mọi người Tần phủ đều biết, cô gia chỉ thích ở nhà đọc sách, chưa từng đi ra ngoài chơi vui.

Về phần ra khỏi phủ đi tìm nữ tử khác vui đùa, kia càng không thể nào.

Trừ phi mặt trời mọc ở hướng tây.

Trừ phi mắt cô gia bị mù.

Trong phủ mỹ nữ nhiều như mây, người nào không đẹp hơn so với những cô nương thanh lâu nùng trang diễm mạt *, son phấn tục khí kia?

*trang điểm cầu kỳ, ăn mặc diễm lệ không cần thiết.

Cho nên cô gia tuyệt đối không có khả năng đi dạo thanh lâu.

Thế nhưng không nghĩ tới nha đầu ngốc này tin tưởng thật.

Trên đường đi ra khỏi phủ, Bách Linh len lén liếc sắc mặt cô nàng ở bên cạnh một chút, trong lòng âm thầm buồn cười, vội vàng an ủi.

- Thiền Thiền, đừng nóng giận, có khả năng chỉ là hiểu lầm. Nói không chừng cô gia gần đây ở nhà phiền muộn, chỉ muốn đi thanh lâu uống trà, trò chuyện một ít cùng gái lầu xanh, ngâm thi tác đối. Thư sinh tài tử mà, đi thanh lâu cũng rất hợp lý.

- Ta trước đó nghe nhị tiểu thư nói, những tài tử biết làm thi từ rất được hoa khôi thanh lâu hoan nghênh. Rất nhiều tài tử tiến vào chơi đều là miễn phí, thậm chí còn hay ở lại thanh lâu, bị những hoa khôi kia bao dưỡng đây.

- Thiền Thiền, đi chậm một chút, đừng lo lắng, cô gia nhà chúng ta mặc dù biết làm thi từ, nhưng hắn chắc chắn sẽ không bị hoa khôi bao dưỡng, nhiều nhất đi bị hoa khôi chơi... Ai nha, chờ ta một chút.

Hai người một trước một sau, trực tiếp từ cửa chính bước nhanh ra ngoài.

Chu quản gia xa xa nhìn thấy các nàng, nhanh chóng để cho người ta mở ra cửa chính, nhường qua một bên, không dám hỏi nhiều.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 472: Lục Nga.



- Nhìn Hạ Thiền cô nương đằng đằng sát khí, thật đáng sợ! Tối hôm qua những người Tống gia kia chết thảm trong hẻm nhỏ, hẳn là Hạ Thiền cô nương giết, không biết đêm nay nàng lại muốn đi giết ai.

Chu quản gia và người hầu mở cửa nói thầm trong lòng.

Trên đường phố, đèn hoa mới lên, người đi đường náo nhiệt.

Đối với có ít người mà nói, sống về đêm vừa mới bắt đầu.

Lúc này, trên đường phố ngoài cửa chính Thiên Tiên lâu.

Lạc Thanh Chu đứng dưới một gốc cây ngô đồng, giống như là kẻ trộm, thò đầu ra nhìn về phía những nữ tử trang điểm lộng lẫy, dáng người xinh đẹp đứng ở ngoài lâu đón khách.

Giết người hắn còn không sợ, nhưng giờ này khắc này, hắn lại có chút khiếp đảm và sợ hãi.

Nhìn những nữ tử trang điểm hoa mỹ, muôn hồng nghìn tía hương diễm đứng ở trước cửa ra vào, người khoác lụa mỏng tư thái chọc người, hắn càng không dám tiến thêm một bước đi về phía trước.

- Được rồi, vẫn nên vụng trộm đi vào từ cửa sau đi.

Giãy dụa thật lâu, hắn đành phải từ bỏ ý nghĩ nghênh ngang tiến vào từ cửa chính.

Hắn vòng vào hẻm nhỏ bên cạnh, bước nhanh đi vào.

Hẻm nhỏ đen nhánh yên lặng, lúc này không người hỏi thăm, ngược lại miễn đi rất nhiều xấu hổ và phiền phức.

Bình thường chỉ có khách nhân quen biết với nữ tử nào đó trong thanh lâu mới có thể ước định hắn đến gặp ở canh giờ nào đó, sau đó từ cửa sau vụng trộm đi vào.

Bất quá hắn hôm nay cũng không đến ước hẹn cùng nữ tử nào đó.

Đi vào cửa sau, hắn đưa tay nhẹ nhàng đẩy cửa.

Cửa khóa lại từ bên trong.

Hắn cũng không có gõ cửa, dán tai lên cửa nghe một hồi động tĩnh bên trong, sau đó lại đi về phía trước mấy bước, lập tức da thịt cơ bắp hai chân kéo căng tụ lực, đột nhiên nhảy lên, nhẹ nhàng nhảy lên tường viện.

Ngồi xổm ở bên trên tường viện, nhìn thoáng qua bốn phía, nhẹ nhàng nhảy xuống.

Nơi này là một vườn hoa.

Hắn trốn ở một gốc trong bụi hoa, chờ đợi trong chốc lát, gặp bốn phía cũng không khác thường, vừa dán góc tường đi ra, ẩn thân đi về hướng phía sau rồi đến rừng trúc kia.

Phía trước bỗng nhiên xuất hiện một cái hồ nước.

Bên trên hồ nước có một cây cầu nhỏ uốn lượn khúc chiết, điêu khắc tinh xảo.

Trên cầu treo hai cái đèn lồng, lúc này đang đốt ra ánh sáng mờ nhạt, chiếu rọi trong nước hồ dưới cầu.

Lạc Thanh Chu đành phải thuận theo bờ hồ đi về phía cây cầu nhỏ kia, chuẩn bị đi qua từ trên cầu.

Rừng trúc cách đó không xa đã đập vào mi mắt.

Trong rừng trúc có tòa tiểu viện lịch sự tao nhã ẩn ở bên trong, chính là mục tiêu đêm nay của hắn!

- A, muốn tới...

Hắn đang hóp lưng lại như mèo, đi ở bên hồ nước, chuẩn bị đi đến toà chỗ thông hướng đối diện cầu nhỏ, đột nhiên nghe được trong bụi hoa bên cạnh cầu truyền đến âm thanh của một nữ tử.

Lập tức, tiếng th* d*c nặng nề và âm thanh nào đó truyền đến.

Trong lòng hắn nhảy một cái, lập tức dừng bước lại, trốn vào trong bụi hoa bên cạnh, nín thở ngưng thần, ngưng mắt nhìn lại.

Phía trước ánh đèn lắc lư, hai thân ảnh đang núp ở bên trong nhanh chóng di động.

Lại qua một lát.

Hai người rốt cuộc ngừng lại.

- Lục Nga! Lục Nga.

Lúc này, nơi cửa sau Lạc Thanh Chu vừa mới tới đột nhiên truyền đến tiếng hô hoán của một nữ tử:

- Tại sao lâu như thế? Có phải rơi vào bên trong hầm cầu hay không? Nhanh đi ra phía trước tiếp khách, Hàn công tử điểm tên ngươi.

Trong bụi hoa đột nhiên động một cái.

Thân ảnh bị đè ở phía dưới cuống quít đứng lên, bắt đầu nhanh chóng mặc quần áo, thở hổn hển nói:

- Trương công tử, thiếp thân cần phải đi, ngài c*̃ng nhanh đi về đi.

Một thân ảnh khác c*̃ng bắt đầu mặc quần áo, cười ha ha nói:

- Lục Nga, chờ một lúc nhớ kỹ lại đến.

- Ai nha, chán ghét, Trương công tử thật xấu.

- Ai, đáng tiếc ta phải ở chỗ này trông coi, thật sự không may.

- Trương công tử, đằng sau đến cùng là người nào đang ở? Làm sao để ngài tự mình ở bên ngoài trông coi?

- Không nên hỏi không nên hỏi nhiều, mau đi đi.

- Hừ, nam nhân đều không phải đồ gì tốt.

Lúc này, giọng nói ở cửa sau vang lên lần nữa.

Nữ tử tên là Lục Nga không dám trì hoãn, lập tức vội vàng chạy ra ngoài từ trong bụi hoa.

Một nam tử khác đứng lên từ trong bụi hoa, nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng một hồi, xoay người, đi lên cầu nhỏ.

Sau khi qua cầu, hắn cũng không tiếp tục đi về phía trước, mà tựa vào đại thụ bên cạnh ngồi xuống, toàn bộ thân thể và đại thụ hòa thành một thể cùng đêm tối.

Cho dù đứng ở trên cầu, c*̃ng rất khó phát hiện một người ngồi nơi đó.

Lạc Thanh Chu thấy một màn này, trong lòng thầm kêu may mắn.

Nếu hai người vừa rồi không tằng tịu với nhau để hắn trong lúc vô tình gặp được, chỉ sợ hắn vừa đi lên câu cầu nhỏ kia liền bị phát hiện.

Đối phương không biết tu vi ra sao, nhưng khẳng định còn có người khác giúp đỡ.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 473: Đêm nay khẳng định không có cơ hội.



Lạc Thanh Chu ngưng mắt nhìn lại trong rừng trúc.

Mặc dù ánh trăng sáng tỏ, nhưng trong rừng trúc lại là xanh um tươi tốt, che giấu bên trong cực kỳ chặt chẽ, cái gì đều không nhìn thấy.

Đêm nay khẳng định không có cơ hội.

Hắn không tiếp tục lưu lại, quay người, cong người lại, ẩn nấp trong bụi hoa, lặng lẽ trở về.

Hắn ngẩng đầu nhìn một chút viên pháp khí khắc chế thần hồn trên lầu chót Thiên Tiên lâu, trong lòng âm thầm suy tư, nếu không đêm nay đi tìm vị Nguyệt tiền bối Nguyệt tỷ tỷ kia, mời nàng giúp hỗ trợ?

Không hi vọng xa vời nàng có thể động thủ, chỉ cầu nàng có thể cho mượn khăn tay che khuất pháp khí kia.

Nếu như có thể mượn dùng khăn tay kia một chút, che khuất viên châu trên Thiên Tiên lâu, có lẽ hắn có thể dùng thần hồn bay vào rừng trúc kia, nhìn trộm tình huống bên trong.

Một bên suy nghĩ trong lòng, một bên xoay người chậm chạp tiến lên trong bụi hoa.

Ai ngờ vừa muốn chuyển đến góc tường gần cửa sau, trong bụi hoa bên cạnh đột nhiên có một cái tay vươn ra, bắt lại cổ tay của hắn.

Chuyện này khiến hắn giật mình, quả nhiên không thể coi thường.

Trái tim của hắn co rụt lại, bị hù kém chút từ dưới đất nhảy dựng lên, một tay khác lập tức nắm chặt nắm đấm, chuẩn bị ra quyền.

Đúng vào lúc này, người bắt lại cổ tay hắn đột nhiên xấu hổ mở miệng nói:

- Vị công tử này, bên kia không phải có nhà xí sao? Làm sao ngươi tới nơi này? Hừ, công tử có phải nhìn thấy người ta đi tiểu tiện, cố ý theo tới nhìn lén hay không?

Lạc Thanh Chu: - ...

Hắn sửng sốt một cái chớp mắt, nắm đấm nắm chặt lại từ từ buông ra.

Quay đầu nhìn lại, một nữ tử người mặc váy áo xanh biếc đang ngồi xổm ở trong bụi hoa, một tay ngọc nắm lấy cổ tay của hắn, một tay ngọc che ở phía trước, sóng mắt lưu chuyển nhìn hắn.

Vừa nhìn thấy hắn, nữ tử thẹn thùng ngượng ngùng nói:

- Công tử thật tốt, khẳng định cố ý đi theo tới nhìn lén người ta, đúng hay không?

Nói rồi buông ra cổ tay của hắn, trực tiếp đứng lên ở trước mặt hắn, ôm quần, nũng nịu nhẹ nói:

- Công tử chiếm tiện nghi của người ta, đêm nay không cho phép đi, nhất định phải bồi người ta qua đêm, nếu không người ta sẽ không thuận theo đâu.

Nói xong, kéo hắn lại, trực tiếp dán ở trên người hắn bắt đầu nũng nịu.

Lạc Thanh Chu đành phải đứng người lên, nhìn bốn phía một chút, đang nghĩ muốn cho nàng một quyền hay không, đột nhiên thấy nơi cửa sau kia xuất hiện một đạo thân ảnh to lớn, đang bị kinh động nhìn chằm chằm bên này.

Trong lòng hắn run lên, vội vàng thuận thế nắm cái eo nhỏ nhắn của nữ tử ở bên cạnh, cười nói:

- Tốt, vậy tối nay bản công tử sẽ chọn ngươi qua đêm.

- Hì hì, đa tạ công tử. Đêm nay thiếp thân nhất định hảo hảo hầu hạ công tử, cam đoan phục vụ công tử sung sung sướng sướng, không muốn về nhà.

Toàn bộ thân thể nữ tử cơ hồ dính trên người hắn, lắc lắc b* m*ng eo nhỏ nhắn, hai tay ôm eo của hắn, đi về trong phòng, tựa hồ sợ hắn chạy mất.

Lạc Thanh Chu nhờ ánh trăng, lại nhìn nàng một chút.

Nữ tử này có dáng người rất tốt, bất quá son phấn trên mặt bôi quá nồng, cơ hồ thấy không rõ bộ dáng chân thực.

Hai người ngươi ôm ta ta ôm ngươi, dính vào nhau đi vào trong phòng.

Lúc đi qua cửa sau, nam tử to lớn nhìn hai người một chút, lẩm bẩm trong miệng:

- Trời đang rất lạnh, không ở trong phòng khoái hoạt, lại chạy đến trong bụi hoa bên ngoài sung sướng. Hừ, thư sinh hiện tại thật quá dở hơi.

Hắn vừa mới đi nhà xí một chuyến, vừa ra đã nhìn thấy hai người dán vào nhau ở trong bụi hoa, còn tưởng rằng hai người vừa mới đi ra từ trong nhà, ở trong bụi hoa chơi một lần, đã kết thúc.

Bên trong lâu thường xuyên có các loại khách dở hơi tới đây.

Đặc biệt là những thư sinh mặt ngoài nhã nhặn, càng nhiều chiêu trò chơi gái, cho dù bọn hắn nhìn thấy c*̃ng gọi thẳng là người trong nghề.

Bất quá đại đa số thư sinh đều suy yếu như gà, không có thụt thò mấy lần đã kết thúc, đoán chừng cũng là nguyên nhân này, cho nên mới phát minh ra các dạng trò chơi để kéo dài thời gian.

Lúc Lạc Thanh Chu đi vào nhà, lại quay đầu nhìn hắn một cái, lại nhìn địa phương khác một chút, cũng không nhìn thấy thủ vệ khác.

- Công tử, đi, đi lên lầu, đi gian phòng của thiếp thân. Thiếp thân và công tử mới quen đã thân, đêm nay tiện nghi một chút, cùng công tử kết giao bằng hữu. Hi vọng công tử đêm nay đừng quá thô lỗ, phải thương tiếc người ta nha.

Vào phòng, mượn ánh đèn trong phòng, nữ tử mới nhìn rõ bộ dáng nam tử bên cạnh.

Mặc dù bộ dáng phổ thông, nhưng nhìn rất trẻ trung, so với đám nam tử vừa già lại xấu thường đến thì mạnh hơn nhiều lắm.

Nàng lập tức mở cờ trong bụng, nói thầm: “Ra ngoài đi tiểu một cái đã có thể nhặt được một tiểu bảo bối, vận khí thật sự là quá tốt.”
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 474: Ai tại đánh rắm!



Thật ra nàng đã hai ngày không có khai trương, kém chút bị mụ mụ mắng chết.

May mắn đêm nay có thể khai trương, nếu phục vụ tốt, nói không chừng có có thể được một chút tiền thưởng.

Lạc Thanh Chu mang theo mặt nạ, bị nàng ôm ấp cưỡng ép mang tới lầu, cố giả bộ là lão thủ chốn phong nguyệt, một mặt trấn định, ánh mắt vụng trộm quan sát nữ tử khác bên trong lâu.

Nữ tử tối hôm qua kia không biết có phải là c*̃ng đang ở bên trong lâu hay không.

Hả?

Mới vừa lên lâu, hắn đột nhiên nhìn thấy một đạo thân ảnh quen thuộc.

- Công tử, thiếp thân gọi Oanh Oanh.

Nữ tử trong ngực nũng nịu nói.

Ánh mắt Lạc Thanh Chu rơi vào trên người thanh niên mặc nho sam, cầm trong tay quạt xếp ngoài lan can.

Đường Gia Tùng.

Đường đại tài tử lúc trước trên thuyền hoa muốn tiếp cận Tần nhị tiểu thư, bị hắn cho ra hai bài thi từ dọa lui.

Lúc này hắn ta đang ôm eo nhỏ của một nữ tử, tay cầm quạt xếp, nhìn nghệ nhân đánh đàn trên đại sảnh dưới lầu, chậm rãi nói chuyện gì đó.

Nhìn vẫn như cũ là bộ dáng ôn tồn lễ độ.

Lạc Thanh Chu bị nữ tử gọi Oanh Oanh trong ngực, ôm eo, cưỡng ép kéo về hướng phía gian phòng của nàng, lúc đi qua chỗ lan can, nhìn xuống phía dưới một chút.

Cái này vừa nhìn, lập tức cả kinh chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.

Cửa đại sảnh, hai đạo thân ảnh nữ tử quen thuộc được chúng tân khách vây xem, không coi ai ra gì đi vào.

Một người người mặc váy phấn, bộ dáng xinh xắn đáng yêu, trên mặt lộ ra hai lúm đồng tiền nhàn nhạt.

Một người khác người mặc váy xanh, bộ dáng cũng xinh đẹp động lòng người, chỉ là trong tay cầm một thanh kiếm, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng như băng, hai con ngươi lạnh như băng quét mắt nhìn tất cả nam tử trong đại sảnh, giống như đang tìm kiếm cái gì.

Nữ tử đón khách vội vàng tiến lên nói:

- Hai vị cô nương, nơi này là thanh lâu, các ngươi...

- Chúng ta đến đi dạo thanh lâu.

Bách Linh ngắt lời nàng, từ trong ngực lấy ra một thỏi bạc, mặt mũi tràn đầy hào sảng nói:

- Đem tất cả cô nương còn chưa có tiếp khách của các ngươi gọi ra, chúng ta chọn mấy người như ý, đêm nay cứ ở ngay chỗ này.

Nhưng cũng không có ai để ý tới nàng.

Mấy tên hộ vệ thanh lâu to con, eo treo một thanh đao bản rộng, bước chân vội vàng từ ngoài cửa vọt vào, khí thế hung hăng ngăn hai người ở cửa ra vào.

Nữ tử đón khách lắc eo, mặt mũi tràn đầy cười duyên nói:

- Hai vị cô nương, rất xin lỗi, Thiên Tiên lâu chúng ta có quy định, không tiếp đãi khách nữ, vẫn mời hai vị trở về đi.

Trường hợp như vậy, các nàng thấy quá nhiều, thường xuyên sẽ có nữ nhân mang người đến, nói là tới chơi vui, thật ra chính là đến bắt gian.

Cho nên vì cam đoan danh tính và an toàn của khách nhân, trong lâu sớm có quy định, tuyệt không thể để nữ tử tiến vào.

- Hai vị cô nương, ta rất hiểu tâm tình bây giờ của các ngươi. Nhưng tỷ tỷ nói với các ngươi lời nói thật, nam nhân không thể quản quá chặt, nếu không đến lúc đó gà bay trứng vỡ, các ngươi cái gì cũng không chiếm được. Ngẫu nhiên hồ đồ một chút, mới có thể hòa hòa khí khí, gia đình mỹ mãn.

- Đúng thế đúng thế, nam nhân đều như thế này, nam nhân không ăn vụng hả? Nam nhân không ăn vụng, vậy thì không phải là nam nhân, hoặc là thân thể không được.

- Hai vị cô nương, trở về đi, chờ nam nhân của các ngươi chơi chán, tự nhiên sẽ trở về. Các ngươi giương lớn cờ trống tới bắt người như vậy, đến lúc đó làm mất mặt hắn, c*̃ng ném đi mặt chính các ngươi, cần gì chứ?

Gái lầu xanh bên cạnh đều nhao nhao thuyết phục.

Những khách nhân nam đang vây xem c*̃ng đang nghị luận.

- Đây là nương tử cùng tiểu thiếp nhà ai? Có mỹ nhân nhi bậc này hầu hạ, còn bỏ được đến thanh lâu?

- Hoa dại dù sao cũng thơm hơn hoa nhà, lại xinh đẹp, c*̃ng có lúc chán. Bất quá hai tiểu mỹ nhân này thật xinh đẹp, chậc chậc, cũng không biết tên nào có phúc khí tốt như vậy.

- Các ngươi đoán hai người kia ai là chính thê, ai là thiếp?

- Cái này còn cần đoán? Không thấy được tiểu mỹ nhân cầm kiếm đang mặt mũi trắng bệch? Một bộ dáng lập tức muốn rút kiếm giết người sao, xem ra chính là chính thê. Nàng kia bên cạnh cười hì hì, xem xét chính là tiểu thiếp không tim không phổi ngốc hết chỗ chê.

Bách Linh thính tai, nghe được câu này, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ, lập tức trợn mắt nhìn:

- Ai tại đánh rắm!

Trên lầu.

Lạc Thanh Chu bị nữ tử gọi Oanh Oanh kéo vào trong gian phòng.

Vừa mới tiến gian phòng, nữ tử đã cười duyên một tiếng, quỳ gối trước mặt hắn, không kịp chờ đợi bắt đầu cởi dây thắt lưng của hắn, ngẩng lên khuôn mặt nhỏ, li3m li3m môi đỏ, nhìn hắn cười duyên nói:

- Công tử, thiếp thân trước dùng miệng nhỏ giúp ngươi diễn tấu một khúc, thư giãn tâm tình...

- Bành!

Lạc Thanh Chu ra một quyền nện lên cằm của nàng, trực tiếp đánh nàng hôn mê bất tỉnh.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 475: Thối cô gia nhất định



Lập tức kéo nàng tới trên giường, dùng chăn mền đậy lại.

- Kẹt kẹt...

Mở cửa phòng ra, hắn chạy ra ngoài.

Đại sảnh dưới lầu, người vây xem càng ngày càng nhiều, lan can trên lầu c*̃ng đứng đầy người, đều đang tràn đầy phấn khởi nhìn náo nhiệt.

Hắn thấy rất nhiều cửa phòng đều mở ra, mấy nam tử mặc đồ ngủ đứng trên lan can có chút hăng hái nhìn dưới lầu.

Hắn lập tức chạy vào một phòng, từ bên trong lấy ra một bộ trường bào, khoác lên người, ngay lập tức đi xuống lầu.

Lẫn vào đám người, bước nhanh đi tới cửa ra.

- Bang!

Hàn mang lóe lên, Hạ Thiền đột nhiên rút kiếm ra.

Những hộ vệ thanh lâu c*̃ng không chút nào yếu thế, lập tức rút ra đao bên hông.

Tú bà thanh lâu vẫn đang cười rạng rỡ khuyên nhủ, nhưng vô luận như thế nào đều không thả các nàng đi vào.

Lạc Thanh Chu nhanh chóng theo đằng sau đám người chạy tới cửa ra vào, vừa muốn từ cửa đi ra ngoài, sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng quát lạnh:

- Dừng lại!

Bách Linh đột nhiên xoay người, nhìn về phía hắn.

Lạc Thanh Chu dừng chân, trái tim cơ hồ ngừng đập, nhưng vẻn vẹn một nháy mắt, hắn tiếp tục bước chân đi ra ngoài cửa, sau đó quay đầu nhìn đại sảnh một chút, mặt mũi tràn đầy cười ngây ngô.

Bách Linh nhìn thấy bộ dáng của hắn, sửng sốt một chút, lại liếc mắt nhìn y phục trên người hắn, trong mắt lộ ra một vòng tia ngờ vực, lập tức thu hồi ánh mắt, nhìn về phía trên lầu.

- Thiền Thiền, hương vị trên lầu! Thối cô gia nhất định... A? Không đúng!

Nàng đột nhiên giật giật cái mũi, lập tức xoay người, thuận phương hướng người kia vừa mới rời đi ngửi ngửi, đi tới cửa ra vào, ánh mắt nhìn về phía đường đi trống không bên ngoài, giật mình, đột nhiên biến sắc:

- Thiền Thiền! Đi mau! Cô gia chạy rồi!

Nàng lập tức co cẳng đuổi theo.

Hạ Thiền sửng sốt một chút, “Bang” một tiếng bảo kiếm vào vỏ, quay người đi ra cửa.

- Hứ! Quả nhiên là tới bắt gian.

Đám người gặp một màn này, đều cười vang.

Lạc Thanh Chu một đường chạy vội, trong lòng âm thầm tự hỏi đến cùng thế nào bị phát hiện.

Hắn lúc đi ra, hai nha đầu còn đang ở hậu hoa viên, căn bản không kịp theo dõi.

Sau khi hắn ra ngoài, liền mang lên mặt nạ, biến thành một người khác.

Các nàng làm sao tìm được Thiên Tiên lâu?

Còn có vừa rồi, hắn mặc quần áo của người khác, mang theo mặt nạ đi ra cửa, Bách Linh nha đầu kia thế nào phát hiện?

Không đúng, khẳng định có cổ quái.

Chẳng lẽ nha đầu kia lưu lại cái mùi gì ở trên người hắn?

Suy nghĩ chỗ này, hắn lập tức cởi bỏ quần áo của người lạ đang khoác bên ngoài mặc, tiện tay ném vào một hẻm nhỏ, lại cởi ra nho bào của mình, ném vào trong túi trữ vật, ngăn cách mùi.

Lập tức lại lấy ra một kiện nho bào từ trong túi trữ vật, mặc vào người.

Suy nghĩ kỹ một chút, đêm nay lúc đi thỉnh an đại tiểu thư lúc, Bách Linh nha đầu kia thật có tới gần hắn, lúc ấy cầm một đóa hoa tươi trong tay của nàng, bất quá hắn cũng không có tiếp xúc qua thân thể với nàng. Chẳng lẽ là hương hoa?

Mỗi lần nhìn thấy nha đầu, trong tay đều cầm một đóa hoa, khẳng định đều rất quen thuộc đối với mùi hương của các loại hoa, nếu như đêm qua đem phấn hoa rải xuống trên quần áo của hắn, nàng có thể ngửi ngửi mùi hoa hay không, một đường theo dõi đến Thiên Tiên lâu?

Suy nghĩ kỹ một chút, thật có khả năng này.

- Sưu ——

Hắn rất chạy nhanh tiến vào hẻm nhỏ, tháo xuống mặt nạ trên mặt, lập tức trực tiếp nhảy vào từ cửa sau tường viện vào trong.

Bất quá lúc này, hắn không thể trở về tiểu viện của mình.

Nha đầu kia khẳng định sẽ mang theo Hạ Thiền đi tới, đến lúc đó chất vấn hắn, mặc dù hắn cũng không có làm gì, nhưng cũng không tiện giải thích.

Nếu Hạ Thiền trong cơn tức giận động kiếm, vậy thì phiền toái.

Hắn nhất định phải để cảm xúc các nàng dịu bớt một chút.

Nghĩ nghĩ, hắn trực tiếp đi Mai Hương uyển.

Tần nhị tiểu thư thông tình đạt lý, mà hẳn là có thể đoán được hắn ra ngoài làm cái gì, đi trước nơi đó của nàng tìm kiếm che chở.

Một đường đi nhanh, đi vào Mai Hương uyển.

Hắn cũng không gõ cửa, trực tiếp thả người nhảy lên, từ bên trên tường viện nhảy vào, lập tức bước nhanh đi hướng cửa sổ thư phòng.

- Hưu ——

Ai ngờ đúng vào lúc này, dưới mái hiên bên cạnh đột nhiên bay ra một đạo hàn mang, trong nháy mắt bắn nhanh đến phía hắn.

Lạc Thanh Chu kinh hãi, cuống quít nghiêng người né tránh, hàn mang kia “Xùy” một tiếng bay qua gương mặt, đinh đinh đâm vào trong vách tường bên cạnh.

- Châu nhi, là cô gia!

Dưới mái hiên có một thân ảnh, trong tay lóe lên hàn mang, đang muốn tiếp tục đánh ra, đột nhiên bị một âm thanh quen thuộc trong phòng gọi lại.

Thân ảnh dưới mái hiên nhất thời giật mình, cuống quít chạy nhanh đến, nhìn thiếu niên đứng trong nội viện, mặt mũi tràn đầy kinh hãi nói:

- Cô... Cô gia... Tại sao là người?

Lạc Thanh Chu một mặt kinh ngạc nhìn nàng.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 476: Gọi ta Vi Mặc.



Lúc này, một thân ảnh khác từ trong nhà chạy ra, mặt mũi tràn đầy ân cần hỏi:

- Cô gia, người không sao chứ?

Lạc Thanh Chu nhìn hai tiểu nha đầu trước mặt, lại nhìn phi đao trong tay Châu nhi một chút, trên lưng vừa rồi bị phi đao kia làm cho kinh hãi đổ đầy mồ hôi lạnh.

- Châu nhi, ngươi...

- Ô... Cô gia, nô tỳ sai...

Hai đầu gối Châu nhi khẽ cong, “Phù phù” một tiếng quỳ trên mặt đất, mang theo tiếng khóc nức nở nói:

- Nô tỳ không biết là cô gia... Nô tỳ vừa rồi đang luyện tập, đột nhiên thấy một bóng đen từ bên ngoài tường viện nhảy vào, còn tưởng rằng là người ngoài, ô... Cô gia đừng nói cho tiểu thư, đừng nói cho đại tiểu thư, đừng nói cho phu nhân...

Lạc Thanh Chu ngốc trệ một chút, vội vàng đỡ nàng lên, nói:

- Châu nhi, ta không sao. Vừa rồi phi đao kia, là ngươi ném? Ai dạy ngươi?

Châu nhi ngậm nước mắt lắc đầu, không nói gì thêm.

Thu nhi nói khẽ:

- Cô gia, người tìm đến tiểu thư sao? Tiểu thư mới vừa lên giường nằm, cô gia mau vào đi thôi.

Lạc Thanh Chu có chút xấu hổ.

Vụng trộm đi vào còn chưa tính, bây giờ bị hai tiểu nha hoàn bắt được tại chỗ, thật sự có chút...

- Kẹt kẹt...

Đúng vào lúc này, cửa sổ đột nhiên mở ra.

Tần nhị tiểu thư một bộ váy ngủ lụa mỏng xuất hiện bên cửa, tắm rửa ánh trăng trắng noãn, mặt mũi tràn đầy mừng rỡ nhìn hắn:

- Tỷ phu, mau vào.

- Cô gia, vào nhanh đi.

Thu nhi trực tiếp lôi kéo cánh tay của hắn, đẩy hắn vào.

Châu nhi vẫn như cũ đứng trong tiểu viện, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, hiển nhiên bị chuyện mới vừa rồi hù không nhẹ.

Lạc Thanh Chu đi tới cửa.

Thu nhi vội vàng ngồi xuống, ôm chân của hắn, giúp hắn cởi bỏ giày, sau đó đứng dậy nói nhỏ:

- Cô gia, nô tỳ và Châu nhi cũng sẽ không nói, người đêm nay cứ lưu lại nơi này bồi tiếp tiểu thư đi, không cần trở về.

Nói xong, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, trực tiếp đẩy hắn vào.

- Kẹt kẹt...

Cửa phòng đóng lại.

Trong phòng, trên bàn, một cây nến đỏ.

Phía trước cửa sổ dưới ánh trăng, một thiếu nữ ôn nhu người khoác lụa mỏng tuyết trắng đứng đấy, ánh mắt đầy ôn nhu mà nhìn hắn.

- Tỷ phu...

Nàng khẽ gọi một tiếng, lập tức mang theo váy trắng noãn, chân ngọc tuyết trắng tr*n tr**, mái tóc bay múa, mặt mũi tràn đầy vui vẻ chạy tới chỗ hắn.

Lần trước, Lạc Thanh Chu dùng giấy tuyên trong tay cản trở nàng.

Nhưng lần này, Lạc Thanh Chu đang do dự một chút lại giang hai cánh tay ra.

Con ngươi thiếu nữ tràn đầy nhu tình đầu tiên khẽ giật mình, sau đó lập tức lộ ra một tia kinh hỉ, thân thể mềm mại mảnh mai trực tiếp nhào vào trong ngực của hắn, ôm chặt lấy hắn.

Trong lòng Lạc Thanh Chu rung động, ôm lấy nàng, hai tay n*ng m*ng của nàng, nâng lên thân thể mềm mại không xương của nàng, để gương mặt của nàng và gương mặt mình song song tương đối.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Trong lòng Lạc Thanh Chu đột nhiên nhu tình như nước, trong đầu nóng lên, không khỏi đưa tới, hai mảnh bờ môi ôn nhu rơi vào trên miệng nhỏ phấn nộn mềm mại của nàng.

Lành lạnh, mềm mềm, ngọt ngào.

Bờ môi hai người chạm nhau, thân thể đều run lên.

Đây là hắn lần đầu tiên chủ động hôn nàng.

Thiếu nữ trong nháy mắt quả quyết, mềm mềm dán trong ngực hắn, ngẩng lên khuôn mặt nhỏ, hai con ngươi mê ly động lòng người, để ai cũng không thể cưỡng lại hấp dẫn...

- Tỷ phu...

- Ừm.

- Tỷ phu...

- Ừm.

- Tỷ phu...

-... Đừng kêu.

- Ta muốn gọi. Tỷ phu, tỷ phu, tỷ phu...

Hai người nằm ở trên giường, ôm cùng một chỗ, bốn mắt nhìn nhau.

Hai con ngươi Tần nhị tiểu thư nhu tình như nước, trong cái miệng nhỏ nhắn một mực si ngốc kêu “Tỷ phu”, kêu để trong lòng Lạc Thanh Chu ngứa ngáy, thân thể mềm mại, có chút không chịu nổi.

- Nhị tiểu thư...

- Gọi ta Vi Mặc.

- A, nhị tiểu thư, ngươi biết ta đêm nay vì sao tới tìm ngươi không?

Thiếu nữ cắn cắn môi phấn, đôi mắt đẹp ngượng ngùng mà dũng cảm nhìn hắn:

- Tỷ phu nhớ Vi Mặc, đúng hay không?

- Đúng. Bất quá có chuyện, ta muốn cầu nhị tiểu thư hỗ trợ.

- Tỷ phu... Cầu nhị tiểu thư hỗ trợ, là phải bỏ ra thù lao, chẳng qua nếu như cầu Vi Mặc hỗ trợ, cũng không cần thù lao, Vi Mặc sẽ còn chủ động cho tỷ phu thù lao.

- Nhị tiểu thư muốn thù lao gì?

Thiếu nữ nhắm mắt lại, lông mi rung động.

Lạc Thanh Chu:

-... Nhị tiểu thư, chuyện khẩn cấp.

Thiếu nữ mở to mắt, ánh mắt ôn nhu:

- Tỷ phu, nói.

- Nhị tiểu thư, ta đêm nay đi thanh lâu.

- ...

- Sau đó, giống như bị Bách Linh và Hạ Thiền phát hiện.

- ...

- Nhị tiểu thư, ngươi có thể giúp ta...

- Không thể.

Ánh mắt thiếu nữ sâu kín nhìn hắn, ôm chặt nắm tay hắn.

Lạc Thanh Chu đành phải giải thích:

- Nhị tiểu thư, ta đến đó cũng không phải vì đi tìm hoa vẫn liễu, ta phát hiện bên trong đội tuần tra có một người rất khả nghi, có thể là người của Trương gia. Hắn tối hôm qua đi vào cửa sau của Thiên Tiên lâu, không biết đi gặp người nào, ta hoài nghi có khả năng có người của Tống gia núp ở bên trong...
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 477: Đi nơi nào? Thanh lâu sao?



Thần sắc thiếu nữ trở nên ngưng trọng lên.

- Ai?

Đúng vào lúc này, trong tiểu viện phía ngoài đột nhiên truyền đến giọng nói của Châu nhi.

Lập tức, âm thanh của Bách Linh ở ngoài cửa vang lên:

- Châu nhi, mở của ra!

Trong đêm tối yên tĩnh, âm thanh thanh thúy như chim sơn ca phá lệ rõ ràng.

Châu nhi vội vàng chạy tới mở cửa.

Sắc mặt Lạc Thanh Chu biến hóa:

- Nhị tiểu thư...

- Gọi Vi Mặc.

- Vi Mặc, giúp tỷ phu...

- Ừm.

- A! Nhị tiểu thư, ngươi làm gì?

- Không phải Tỷ phu bảo Vi Mặc giúp ngươi sao?

- ...

Trong nội viện đột nhiên truyền đến giọng nói đầy tức giận của Bách Linh:

- Cô gia! Cô gia!

Châu nhi vội vàng nói:

- Bách Linh tỷ tỷ, cô gia không có ở nơi đây, tiểu thư nhà ta mới vừa ngủ, ngươi chớ quấy rầy tỉnh nàng.

- Hừ, thối cô gia chính là ở đây! Có phải các ngươi giấu hắn rồi hay không? Thành thực dẫn ra đây.

- Không, thật không có.

Thu nhi c*̃ng từ trong nhà đi ra ngoài, nói khẽ:

- Bách Linh tỷ tỷ, đều đã trễ thế như vậy, cô gia làm sao có thể ở chỗ này.

Mặt mũi Bách Linh tràn đầy giận dữ nói:

- Thu nhi, ngay cả ngươi cũng muốn gạt ta sao? Các ngươi có biết vừa mới thối cô gia đi nơi nào hay không?

Thu nhi cùng Châu nhi nhìn nhau, lắc đầu, trên mặt đều lộ ra vẻ tò mò.

- Thanh lâu!

Bách Linh nổi giận đùng đùng:

- Thối cô gia từ chối tiểu thư nhà ta cùng phòng với hắn, nói thân thể không thoải mái, muốn trở về nghỉ ngơi. Kết quả, vậy mà vụng trộm đi ra ngoài, đi thanh lâu! Các ngươi nói ghê tởm đáng ghét hay không?

Vừa nghe lời này, Thu nhi cùng Châu nhi lập tức mở to hai mắt, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc.

Bách Linh nhìn thoáng qua thần sắc trên mặt các nàng, lập tức lại nói:

- Các ngươi ngẫm lại, những gái lầu xanh kia có bao nhiêu bẩn? Thối cô gia đến thanh lâu chơi các nàng xong, trực tiếp liền trở lại, ngay cả tắm cũng không có tắm, nếu để cho nhị tiểu thư đụng phải hắn...

Sắc mặt hai nha hoàn đều thay đổi.

Khóe miệng Bách Linh hơi vểnh, tiếp tục thêm mắm thêm muối:

- Nghe nói rất nhiều nữ tử thanh lâu đều có bệnh rất bẩn rất bẩn, nếu như cô gia bị nhiễm, trở lại đụng phải nhị tiểu thư...

Châu nhi không đợi nàng nói xong, vội vàng xoay người chạy phía trong phòng.

- Kẹt kẹt...

Lúc này, cửa sổ trong thư phòng đột nhiên mở ra.

Ánh trăng vẩy xuống, Tần nhị tiểu thư khoác lên một bộ lụa mỏng tuyết trắng đứng bên cửa, nhìn thiếu nữ mặt mũi tràn đầy tức giận trong nội viện nói:

- Bách Linh, tỷ phu không có ở nơi đây.

Bách Linh nhìn nàng, tiếng nói không tự chủ nhẹ xuống:

- Nhị tiểu thư, cô gia đêm nay đi thanh lâu, rất bẩn. Nô tỳ muốn đem hắn mang về rửa sạch sẽ, miễn cho ô uế Tần phủ chúng ta.

Tần nhị tiểu thư mỉm cười:

- Tỷ phu đi Thiên Tiên lâu sao? Là ta bảo hắn đi.

Vừa nghe lời này, không riêng Bách Linh sững sờ, Thu nhi cùng Châu nhi cũng đầy mặt ngạc nhiên.

Tần Vi Mặc ôn nhu giải thích nói:

- Trong nhà có một số việc cần phải đi nơi đó xử lý, tỷ phu là thư sinh, đến đó sẽ không khiến cho người ta hoài nghi, cho nên ta mới cầu tỷ phu hỗ trợ. Bách Linh, ngươi và Hạ Thiền đừng hiểu lầm tỷ phu, tỷ phu đến đó, cũng không có trêu chọc bất kỳ cô gái nào bên trong. Tỷ phu làm người, chẳng lẽ các ngươi còn không biết? Huống chi...

Nàng nhìn thiếu nữ trong viện, cười cười:

- Huống chi, tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, tỷ phu làm sao có thể ra ngoài ăn vụng đây?

Bách Linh bĩu môi:

- Thế nhưng, nhị tiểu thư, mọi người đều nói hoa dại thơm hơn hoa nhà, người ta còn nói, nam nhân nào không ăn vụng? Người ta còn nói, nam nhân nếu không đi thanh lâu, liền không coi là nam nhân...

Tần Vi Mặc khẽ cười nói:

- Được rồi Bách Linh, mau trở về đi thôi. Chuyện này, ta sẽ nói rõ ràng cho tỷ tỷ, để nàng không nên làm khó tỷ phu.

Bách Linh mặc dù không có cam lòng, rất muốn hiện tại kéo thối cô gia ra chất vấn, nhưng đã có nhị tiểu thư giúp hắn, đành phải coi như thôi.

- A, kia, nhị tiểu thư, ngài nghỉ ngơi đi.

Nàng ấm ức xoay người rời đi.

Ra cửa, nhìn về phía tiểu nha đầu đứng ở ngoài cửa không nói tiếng nào, nàng lập tức có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:

- Ngươi nếu đi vào nói chuyện, nhị tiểu thư tuyệt đối không dám ngăn cản, khẳng định sẽ lập tức đuổi thối cô gia ra ngoài. Ngươi đứng ở trong sân, xa như vậy, sợ cái gì?

Thiếu nữ tựa ở góc tường cúi đầu, trầm mặc một hồi, mới ngẩng đầu lên nhìn nàng, thấp giọng nói:

- Bách Linh... Chúng ta, không nên, đến đó...

- Đi nơi nào? Thanh lâu sao?

Bách Linh hừ lạnh nói:

- Vì cái gì không nên đi? Thối cô gia gạt chúng ta, vậy mà đi thanh lâu để những nữ nhân bẩn kia đùa bỡn, quá ghê tởm.

- Thế nhưng, Bách Linh, ngươi nói, hắn... Hắn sẽ không đi, nơi đó.

- Ta... Hừ! Trách ta quá tin tưởng thối cô gia! Ta cứ nghĩ thối cô gia tuyệt đối sẽ không đi loại địa phương kia, không nghĩ tới hắn vậy mà đi thật!
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 478: Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển.



Ghê tởm!

- Hắn, có lẽ có chuyện... Mà ngươi lại không, nhìn thấy hắn...

- Thiền Thiền, ngươi làm sao giống như nhị tiểu thư rồi, cái gì đều muốn bảo vệ cho hắn đây? Ta nói hắn đi, hắn liền đi! Coi như hắn thật có chuyện muốn đi nơi đó, trước đó đi Linh Thiền Nguyệt cung, cũng nên sớm nói rõ ràng cho chúng ta, thế mà gạt chúng ta nói đi về nhà đi ngủ, sau đó lại lén lút một mình ra ngoài đến đó! Hắn chính là chột dạ, khẳng định muốn đi đến nơi xấu xa kia, bị những nữ nhân bẩn kia đùa bỡn!

Thiếu nữ cúi đầu xuống, lại trầm mặc trong chốc lát, nói khẽ:

- Bách Linh... Không, không có sao... Nam nhân, đừng quá quản, thật chặt...

- ? ? ?

Bách Linh nhìn nàng, giống như đang nhìn một kẻ ngu.

Trong viện.

Châu nhi và Thu nhi hai mặt nhìn nhau, tựa hồ muốn nói gì, lại nhịn được.

- Được rồi, ta tiếp tục luyện phi đao của ta. Nếu có một ngày người nào đó dám khi dễ tiểu thư nhà chúng ta, hừ hừ, phi đao này của Châu nhi ta cũng không ăn chay.

- Bạch!

- Xem đao! Phi đao của Châu nhi, chặt đứt đến rễ!

Khóe miệng Thu nhi co quắp một chút, quay người về tới trong phòng, ánh mắt rơi vào trên giày ngoài cửa.

Nghĩ nghĩ, nàng cầm đôi giày lên đi vào trong viện, đi qua cầm bàn chải, ngồi xổm ở nơi đó, bắt đầu cẩn thận chà.

Châu nhi quay sang nhìn một chút, hừ lạnh nói:

- Giày bẩn như thế, đế giày còn có bùn, khẳng định ra ngoài làm chuyện xấu. Thu nhi, ngươi làm gì tốt đối với hắn như vậy? Lại quỳ giúp hắn cởi giày, lại lén lút giúp hắn chà giày, quả nhiên thèm muốn thân thể của hắn, đúng hay không?

Thu nhi cúi đầu chà giày, không có để ý đế nàng.

- Bạch!

Châu nhi lại ném ra một cái phi đao, khẽ nói:

- Dù sao ta cũng không có xinh đẹp như ngươi, c*̃ng không có ôn nhu quan tâm như ngươi. Đến lúc đó cô gia nếu thật... Hừ, hắn khẳng định chỉ thương ngươi, mới không để ý tới ta. Không đúng, có khả năng sẽ còn cố ý ngược đãi ta. Cho nên phải cố gắng luyện tập phi đao, tựa như Hạ Thiền tỷ tỷ, chỉ cần lạnh lùng liếc hắn một cái đã có thể hù hắn sợ.

Thu nhi nín cười, ngẩng đầu nhìn nàng một cái nói:

- Châu nhi, đừng nói bậy, cô gia không phải người như vậy.

- Hừ, hắn bây giờ còn chưa có lấy vào tay! Nam nhân không đều giống nhau, chờ đắc thủ rồi, bản tính tự nhiên sẽ bạo lộ ra.

Thu nhi cười cười, không tiếp tục tranh luận cùng với nàng.

Tiểu thư thông minh như vậy, cô gia là hạng người gì, tự nhiên sẽ rõ ràng, nếu không, không có khả năng vừa gặp đã cảm mến cô gia, khăng khăng một mực.

Linh Thiền Nguyệt cung.

Sau khi Bách Linh trở về, cũng bước nhanh đến hậu hoa viên cáo trạng.

- Tiểu thư, cô gia vừa mới đi thanh lâu, sau khi trở về lại trốn đến gian phòng của nhị tiểu thư. Nô tỳ vừa rồi đi tìm hắn, hắn cũng không dám ra ngoài.

Thân ảnh tuyết trắng bên trong đình trầm mặc một hồi, nói:

- Hạ Thiền đâu?

Bách Linh thở dài một hơi:

- Thiền Thiền không có trở về, đoán chừng lại đi luyện kiếm, hoặc là lại đi đến chỗ cô gia nơi đó ngẩn người. Tiểu thư, Thiền Thiền thật đáng thương, ta muốn... Nói cho cô gia.

Gió đêm phất qua, váy trắng của thiếu nữ chập chờn trong đình, tóc xanh khẽ nhếch, cũng không lại nói tiếp.

Hồ nước ngoài đình, ao nước gợn sóng, đánh nát ánh trăng.

Trong mắt thiếu nữ, ánh sao lấp lánh.

Mai Hương uyển.

Trong phòng.

Ánh nến trong góc tối vẫn như cũ đốt cháy tạo ra ánh sáng mờ nhạt.

Trong phòng trên giường, hai người cùng một chỗ ôm nhau, cái trán chạm nhau, ôn nhu nói chuyện.

- Tỷ phu, ngươi muốn làm sao cảm tạ Vi Mặc đây?

- Người một nhà, không cần nói lời hai nhà.

- Tỷ phu, cái gì là người một nhà? Tỷ phu và cô em vợ, hay là...

- Nhị tiểu thư, ngươi thích Thục quốc, hay Ngụy quốc, hoặc là Ngô quốc?

- Thích tỷ phu.

- Nhị tiểu thư, ngươi không phải thích thi từ sao? Chúng ta tâm sự những thi từ bên trong « Thạch Đầu Ký » kia đi, Lâm muội muội...

- Tỷ phu Lâm muội muội đâu? Tỷ phu, có thể hay không thêm cho Lâm muội muội một tỷ phu tốt?

- Nhị tiểu thư, có thể đừng gây sự hay không?

- Không, vẫn thích gây...

Ngoài cửa sổ, bóng đêm dần dần dày.

Bên trên mái cong Uyên Ương lâu, thân ảnh màu đỏ không nhúc nhích đứng ở nơi đó, đứng yên thật lâu.

Ánh sáng đỏ chói bao phủ toàn bộ thân thể và gương mặt của nàng.

Trong con mắt của nàng tràn đầy mâu thuẫn cùng khuất nhục.

- Sư tôn... Ca ca...

- Ca ca... Sư tôn...

- Sư tôn ca ca...

- Oanh!

Hồng mang toàn thân nàng đột nhiên nổ b ắn ra, váy đỏ phấp phới, tóc dài bay múa, hai đầu lông mày xuất hiện một đạo ấn ký hình hỏa diễm, toàn bộ thân thể giống như thiêu đốt lên ngọn lửa cháy hừng hực, khí thế đáng sợ.



- Oanh!

- Oanh! Oanh! Oanh!

Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển.

Trong thạch thất đáy hồ, Lạc Thanh Chu đang ra từng động tác nặng nề hung hãn tu luyện « Hám Sơn Bá Quyền ».

Lúc này sáng ngày hôm sau không lâu.

Tối hôm qua còn chưa tới ba canh, hắn đã ngủ thiếp đi, cho nên hôm nay dậy rất sớm.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 479: Tựa như là tu luyện thần hồn.



Thừa dịp Tần nhị tiểu thư vẫn còn ngủ say, hắn chạy ra ngoài tu luyện.

Tối hôm qua làm quan hệ của hai người càng gần thêm một bước.

Hắn lần đầu tiên chủ động ôm thiếu nữ kia, c*̃ng lần đầu tiên chủ động hôn nàng.

Còn ôm nhau ngủ, thân mật cùng nhau một phen.

Tần nhị tiểu thư vốn còn muốn tiến thêm một bước, động thủ động cước với hắn, bất quá bị hắn ngăn cản.

Dù sao thân thể thiếu nữ kia quá yếu, hắn sợ xảy ra chuyện.

Ngay cả hôn môi đều muốn ngạt thở, sắp đã hôn mê, chớ nói chi là những chuyện khác khiến cảm xúc càng thêm ba động.

Thiếu nữ kia cuối cùng dán trong ngực của hắn, nhẹ giọng nỉ non cam đoan cho hắn:

- Tỷ phu, Vi Mặc về sau nhất định uống thuốc đúng giờ, nhất định cố gắng dưỡng tốt thân thể, đến lúc đó... Lại hầu hạ tỷ phu...

- Oanh!

Lạc Thanh Chu đánh ra một quyền, trong không khí ẩn ẩn vang lên âm bạo bén nhọn, trước ngực lập tức dâng lên một cỗ nhiệt huyết.

Hắn c*̃ng nhất định cố gắng tu luyện, tăng cường thực lực, không cô phụ thiếu nữ kia.

- Ầm!

Nham thạch trước người, chia năm xẻ bảy.

Bộ pháp của hắn bắt đầu trở nên càng nhanh, tốc độ c*̃ng bắt đầu nhanh hơn, lực đạo ra quyền càng thêm hung mãnh, càng thêm nặng nề có lực, nắm đấm đánh ra bắt đầu xuất hiện huyễn ảnh, đồng thời, toàn bộ nắm đấm tựa hồ đột nhiên trở nên lớn hơn một vòng.

- Oanh! Oanh! Oanh!

Trong thạch thất cuồn cuộn khí lãng, quyền ảnh trùng điệp!

Mặt trời mới mọc từ từ bay lên sau núi xanh, chiếu sáng cả Mạc Thành.

Trong bất tri bất giác đã lên tới chính không.

Giữa trưa, Lạc Thanh Chu ngừng lại.

Lúc này hắn đã mồ hôi đầm đìa, bắp thịt da xương toàn thân đau buốt, nội lực và thể lực đã tiêu hao hầu như không còn.

Chiêu thức Bá Quyền hung mãnh bá đạo, ra quyền tức đỉnh phong, c*̃ng cực kì tiêu hao lực lượng.

So sánh cùng Bôn Lôi Quyền, chiêu thức của Bá Quyền càng thêm đơn giản trực tiếp, mỗi một quyền đều ẩn chứa lực lượng cực kì bạo tạc, nhưng mỗi một quyền đều sẽ rút ra số lượng lớn nội lực cùng năng lượng khác từ trong cơ thể, yêu cầu rất cao đối với nội lực, thể lực, tinh thần lực cùng thể chất người tu luyện.

Cho dù hắn thường xuyên phục dụng linh dịch đen như mực và xanh đậm, thể chất và tinh thần lực đều cường đại hơn so với võ giả bình thường, c*̃ng không kiên trì được quá lâu.

Loại quyền pháp này đối địch, tốt nhất là một kích tất sát, hoặc tốc chiến tốc thắng.

Kéo càng lâu, càng nguy hiểm.

Nếu như địch nhân có lực phòng ngự kinh người, hoặc thân thủ nhanh nhẹn, muốn sử dụng bộ quyền pháp này thì cần chú ý cẩn thận, phòng ngừa bị đối phương cố ý tiêu hao.

Về phần « Mai Hoa Phân Phi » quyền pháp thì thuộc về kỹ năng nhẹ nhàng quần công, tổn thương không có lớn như Bá Quyền cùng Bôn Lôi Quyền, nhưng cả công lẫn thủ, tiêu hao năng lượng cũng không nhiều.

Nếu như đối phương nhiều người, rất thích hợp dùng bộ quyền pháp này.

Nội công tâm pháp bên trong « Mai Hoa Bảo Điển », phương pháp thể luyện và quyền pháp, nhìn qua đều là một chút công pháp tu luyện rất cơ sở, chỉ thích hợp cảnh giới Võ sinh tu luyện.

Đến lúc đó sau khi tiếp tục tấn thăng thì cần tìm kiếm công pháp tu luyện tốt hơn.

Cho nên hắn hiện tại không chỉ phải cố gắng tu luyện, còn cần hơn là tích lũy tiền, đến lúc đó đi mua công pháp tu luyện, hoặc đi bái sư học nghệ.

Muốn tiến thêm một bước, muốn thu hoạch được càng nhiều tài nguyên tu luyện, dựa vào tự mình một người khẳng định không được.

Vô luận là Long Hổ học viện hay học viện khác, hoặc một chút môn phái, nội tình đều rất thâm hậu, bên trong cất giữ lấy các loại công pháp lợi hại, góp nhặt rất nhiều tài nguyên tu luyện.

Cho nên mới có nhiều võ giả chen phá đầu muốn đi vào.

Nếu như có thể có một võ giả cao thủ chỉ đạo tu luyện, vậy khẳng định mạnh hơn nhiều so vơi mình một thân một mình gập ghềnh lục lọi tu luyện.

Tựa như là tu luyện thần hồn.

Nếu như hắn không có gặp được vị Nguyệt tiền bối kia chỉ đạo cùng truyền thụ công pháp, đoán chừng hắn bây giờ còn đang chậm rãi tu luyện ở cảnh giới Dạ du, mà lại ngay cả một tâm pháp thần hồn cũng không có.

Trong lòng suy nghĩ miên man, hắn đi ra thạch thất, thông qua hang động, tiến vào đáy hồ.

Ở dưới đáy hồ ngâm nước nóng, vừa chà tắm thân thể, vừa quy hoạch chuyện sau này.

Trước giải quyết phiền phức trước mắt, diệt trừ tất cả uy h**p đến từ Tống gia kia.

Tiếp đó, cố gắng đọc sách và tu luyện, chờ sang năm thi Hương.

Nếu như có thể thi đậu, như vậy thân phận của hắn không còn là một người ở rể hèn mọn đê tiện, đến lúc đó làm vẻ vang Tần gia, có vinh quang của mình, có khả năng còn sẽ có quan vị.

Lúc kia, cho dù hắn muốn quang minh chính đại cưới Tần nhị tiểu thư, chỉ sợ cũng sẽ không có người lại nói cái gì.

Về phần Tần đại tiểu thư, đối phương đã sớm thông qua Bách Linh nhắc nhở hắn.
 
Back
Top Bottom