Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu

Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 440: Đúng vậy, nhị tiểu thư có cảm giác gì?



Tần Vi Mặc cau mày nói:

- Tỷ phu, ngươi nói có phải là chuyện cha từ tước hay không?

Lạc Thanh Chu trầm ngâm một chút, gật đầu nói:

- c*̃ng có khả năng, dù sao cái này liên quan đến lợi ích tất cả quý tộc. Thật ra Trưởng công chúa muốn động chỉ là đời thứ ba phong tước về sau, trong gia tộc quý tộc không có người ra xuất lực cho quốc gia. Rất nhiều quý tộc mục nát vô năng, mỗi một thời đại đều chỉ muốn thừa kế tước vị hưởng thụ bổng lộc quốc gia, nhưng không có một tộc nhân có tác dụng cho quốc gia. Dần dà, toàn bộ quốc gia đều sẽ bị bọn hắn kéo đổ. Chi tiêu hàng năm đối với mấy quý tộc này, đoán chừng đều là một bộ phận rất lớn...

Tần Vi Mặc an tĩnh nhìn hắn, nghe hắn chậm rãi phân tích, thấp giọng nói:

- Tỷ phu chỉ là gặp mặt Trưởng công chúa một lần, lại hiểu Trưởng công chúa như vậy. Nếu Trưởng công chúa nghe những lời vừa rồi của tỷ phu, đoán chừng càng sẽ xem ngươi là tri kỷ, ngưỡng mộ tỷ phu. Đến lúc đó, chỉ sợ sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế cũng phải bắt tỷ phu đi...

Lạc Thanh Chu thấy mình nói có chút nhiều, vội vàng dừng lại câu chuyện, nói:

- Nhị tiểu thư, sao chép đi.

- Nha.

Tần Vi Mặc lộ vẻ mặt sầu lo, cầm bút lên, dừng một chút, lại ngẩng khuôn mặt nhỏ thanh lệ động lòng người lên nhìn hắn:

- Tỷ phu, ngươi thật sẽ không rời khỏi Tần gia chúng ta, rời đi ta... Tỷ tỷ sao?

Lạc Thanh Chu cúi đầu mài mực, nói:

- Sẽ không.

Trên mặt thiếu nữ lộ ra ý cười, gật đầu nói:

- Ừm, Vi Mặc tin tưởng tỷ phu nhất định sẽ không.

Nàng nâng bút chấm mực, tay mềm nhẹ lay động, bắt đầu cúi đầu sao chép.

Từng chữ nhỏ xinh đẹp đen như mực rất nhanh hiện đầy giấy tuyên tuyết trắng, c*̃ng hiện đầy trong đôi mắt sáng rỡ kia của nàng.

Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua chân nhỏ tr*n tr** tuyết trắng dưới váy nàng, nhịn không được nói:

- Nhị tiểu thư, ngươi có muốn mặc vớ vào hay không?

Thiếu nữ giật mình, cúi đầu nhìn thoáng qua, lập tức rụt rụt chân nhỏ, trốn ở dưới làn váy tuyết trắng mềm mại, trên gương mặt trắng nõn nhiễm lên đỏ ửng, thấp giọng nói:

- Ừm... Tỷ phu...

Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn ngoài cửa hô:

- Thu nhi, mau vào cho...

- Khục... Khụ khụ...

Thiếu nữ đột nhiên lại bắt đầu ho khan.

Lạc Thanh Chu vội vàng vỗ vỗ phía sau lưng nàng, lúc này mới nhớ tới còn không có cho nàng phục dụng linh dịch, vội vàng lấy ra bình sứ từ trong túi trữ vật, đưa tay cầm bàn tay nhỏ của nàng lên, nói:

- Nhị tiểu thư, lại thêm hai giọt.

Đầu tiên là linh dịch đen như mực, tiếp theo là linh dịch xanh đậm.

Vừa rơi xuống ngón trỏ tinh tế xanh nhạt của thiếu nữ liền dung nhập vào trong đó, biến mất không thấy gì nữa.

Lạc Thanh Chu buông ra tay nhỏ của nàng, thu hồi bình sứ, sau một lúc lâu, lo lắng hỏi:

- Nhị tiểu thư cảm giác khá hơn chút nào không?

Ánh mắt thiếu nữ nhìn chỗ linh dịch biến mất trên đầu ngón tay, hiếu kỳ nói:

- Tỷ phu, bọn chúng tiến vào thân thể Vi Mặc à?

Lạc Thanh Chu gật đầu nói:

- Đúng vậy, nhị tiểu thư có cảm giác gì?

Thiếu nữ nghĩ nghĩ, khẽ lắc đầu, khuôn mặt nhỏ thanh lệ ngẩng cao nhìn hắn nói:

- Không có cảm giác gì đâu. Mới hai giọt, có khả năng là quá ít.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 441: Ngoài cửa sổ, ánh nắng tươi sáng.



Lạc Thanh Chu giải thích:

- Không ít, một lần không thể quá nhiều, thân thể nhị tiểu thư yếu đuối, quá nhiều không chịu nổi. Tuy nói loạn thế dùng trọng điển, bệnh trầm kha cho mãnh dược, nhưng thứ này của ta, nhị tiểu thư đừng nhìn chỉ có hai giọt, thật ra dược hiệu bên trong rất cường đại.

Hai con ngươi thiếu nữ long lanh nhẹ nhàng mà nhìn hắn.

- Tỷ phu, thật ra Vi Mặc cảm thấy, dược hiệu tốt nhất đối với thân thể Vi Mặc có thể... Không phải những thuốc này.

Lạc Thanh Chu đối mặt cùng nàng, dừng một chút, nói sang chuyện khác:

- Nhị tiểu thư, ta gọi Thu nhi vào giúp ngươi mang vớ, miễn cho cảm lạnh.

Hắn quay đầu ra cửa nói:

- Thu nhi, mau tới mang vớ vào cho...

- Cô gia, nô tỳ đột nhiên mót quá.

Nói xong, tiếng bước chân vội vàng rời đi.

Lạc Thanh Chu: - ...

Trong phòng, rơi vào trầm mặc.

An tĩnh một hồi.

Tần nhị tiểu thư cắn cắn môi phấn, thấp giọng nói:

- Tỷ phu...

- Nhị tiểu thư đợi chút.

Lạc Thanh Chu không tiếp tục do dự, trực tiếp đi vào buồng trong, cầm một đôi vớ lưới tuyết trắng ra.

Đều lúc này, còn có cái gì lễ nghi quy củ mà chú ý?

Đều chăn lớn cùng đắp chung, chân c*̃ng sờ qua, miệng c*̃ng hôn, người c*̃ng ôm qua, nếu có người ngoài ở đây, còn muốn cố kỵ một chút thân phận của hai người, nhưng bây giờ trong phòng lại không có người ngoài, cũng chỉ có hai người bọn họ, còn có cái gì có thể lo lắng thận trọng?

Hắn cầm vớ lưới mềm mại, ngồi xổm ở trước mặt thiếu nữ, cầm mắt cá chân non mềm của nàng, giơ lên chân nhỏ tuyết trắng của nàng, nhẹ nhàng mặc vào.

Thiếu nữ cúi đầu, gương mặt ửng đỏ, an tĩnh nhìn động tác đầy ôn nhu của hắn.

Đợi hắn mang xong hai cái vớ lưới, ngẩng đầu, đang chuẩn bị lúc đứng lên, gương mặt nàng vốn đã nhuộm đỏ ửng đột nhiên lại càng thêm đỏ đậm, run giọng gọi:

- Tỷ phu...

- Sao?

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, nghi hoặc mà nhìn nàng.

Hô hấp thiếu nữ bắt đầu trì trệ, đột nhiên cúi đầu xuống, môi phấn mềm mại như cánh hoa lạnh buốt rơi vào trên môi hắn.

Lập tức, hai cánh tay cánh tay ôm chặt lấy cổ của hắn, thân thể yếu đuối mềm nhuyễn đột nhiên mềm nhũn, rơi vào trong ngực của hắn...

Lạc Thanh Chu vội vàng không kịp chuẩn bị, miệng bị đánh lén, trong đầu “Ông” Một tiếng trống rỗng, thân thể đột nhiên ngửa về sau một cái, ngã xuống trên nệm nhung mềm mại.

Thiếu nữ đè ở trên người hắn, tóc xanh tán loạn, váy tản ra, giống như một đóa Tuyết Liên nở rộ...

Ngoài cửa sổ, ánh nắng tươi sáng.

Một nhánh mai ngả nghiêng vào dưới mái hiên nhà sớm đã tàn lụi, nhưng thân cành vẫn như cũ ngạo nghễ đứng thẳng, sinh cơ dạt dào.

Chỉ chờ mùa băng tuyết năm sau, lần nữa nở rộ chói lọi.

Trong vườn hoa trong viện, nở đầy hoa tươi của mùa này, muôn hồng nghìn tía.

Không chỉ có nó, bên trong song cửa sổ dưới mái hiên, hai mắt bên trên gương mặt tái nhợt không sức sống ấy lại đốt sáng lên sắc thái hoa mỹ nhất.

Thu nhi ôm tiếp đồ do Châu nhi bưng trở về, đứng trước bồn hoa, yên lặng nhìn cửa sổ.

Sau một lúc lâu.

Hai người thấp giọng thảo luận.

- Thu nhi, ngươi nói cô gia sẽ mang vớ cho tiểu thư đi không?

- Đương nhiên sẽ, cô gia không nhẫn tâm để tiểu thư bị lạnh đâu.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 442: Uống chút nước.



- Thu nhi, ta nhớ tiểu thư mới vừa dậy, quần áo cũng không có đổi, chẳng phải bị cô gia nhìn hết sạch rồi?

- Ngươi nói thật nhiều, tiểu thư nguyện ý.

- Thu nhi, vậy ngươi nguyện ý không?

- Mặc kệ ngươi.

- Hì hì, ngươi khẳng định mong nhớ ngày đêm, ước gì để cô gia nhìn hết sạch, sau đó thị tẩm cho cô đây. Ngươi cả ngày đều mặc cái yếm xấu hổ không thể che được hết b* ng*c không phải chuyên môn chuẩn bị để cho cô gia nhìn xem sao?

- Cô nàng chết dầm kia! Lại nói bậy, ta xé nát miệng của ngươi!

Hai tiểu nha đầu ở trong viện nhỏ giọng trêu đùa.

Trong phòng, khói thuốc lượn lờ, yên tĩnh im ắng.

Trên nệm nhung tuyết trắng mềm mại, áo lông chồn Tần nhị tiểu thư khoác trên người chẳng biết lúc nào đã lặng yên trượt xuống trên mặt đất...

Thời gian giống như đứng im.

Ánh nắng tươi sáng xuyên qua song cửa sổ điêu khắc tinh xảo bên trên hành lang, chiếu xuống cánh cửa đang đóng chặt.

Tia sáng dìu dịu xuyên thấu qua vải bố cửa sổ, lọt vào trong phòng, chiếu sáng cả phòng.

Trong góc nhỏ, nến đỏ vẫn đang cháy sáng.

Giấy tuyên trên bàn, bút mực vừa dừng không lâu đã khô.

Trong phòng tĩnh không một tiếng động.

Trên mặt thảm tuyết trắng mềm mại, Tần nhị tiểu thư ôn nhu nhược nhược một thân lụa mỏng như tuyết, mềm mềm ghé vào trên người Lạc Thanh Chu.

Môi phấn như cánh hoa, vẫn như cũ dán trên bờ môi của hắn.

Hai người một trên một dưới, liền nằm như thế, bờ môi chạm nhau, trợn tròn mắt, nhìn đối phương, yên lặng, không nhúc nhích.

Toàn bộ thế giới đều giống như an tĩnh lại.

Chỉ có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch thình thịch lẫn nhau, cùng cảm nhận được tiếng hít thở càng ngày càng nặng của nhau.

Lạc Thanh Chu nằm ở nơi đó, có chút mộng...

Không biết qua bao lâu.

Giống như dài đằng đẵng, lại giống như rất ngắn.

Miệng nhỏ mềm mại của thiếu nữ, rốt cục nhẹ nhàng rời khỏi miệng của hắn, nhưng thân thể mềm mại lại không chịu vẫn như cũ vô lực nằm sấp ở trên lồng ngực của hắn, gương mặt ửng đỏ, lông mi rung động, hai con ngươi như nước nhìn hắn.

Sau một lúc lâu.

Mở miệng thì thào:

- Tỷ phu... Ngươi lại bị Vi Mặc khi dễ.

Trong giọng nói tựa hồ có chút đắc ý nho nhỏ.

Lạc Thanh Chu nhìn khuôn mặt nhỏ xinh đẹp ngượng ngùng của nàng cùng con ngươi nhu tình như nước, hoảng hốt một trận, mới nói:

- Nha.

Thiếu nữ giật mình, lập tức hé miệng cười khẽ, đôi mắt cong cong, kiều mị động lòng người.

Cười một trận.

Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của nàng lại gần sát hắn, môi phấn cơ hồ lại chạm vào trên môi hắn, hai con ngươi như nước nhìn con ngươi của hắn, trong mắt ba quang nhẹ nhàng lộ ra một tia đắc ý nho nhỏ cùng hoạt bát:

- Tỷ phu đây là nhận mệnh sao?

Cảm thụ được hô hấp ấm áp và thân thể mềm mại của thiếu nữ, nhìn bộ dáng xinh xắn đáng yêu kia của nàng, Lạc Thanh Chu cũng nhịn không được nữa, đầu đột nhiên nhấc lên, hôn một ngụm lên miệng nhỏ của nàng, lập tức cắn, ôm lấy nàng, thân thể lộn một vòng, đem nàng đặt ở phía dưới.

- Tỷ phu...

Trái tim của thiếu nữ đột nhiên nhảy càng nhanh, gương mặt càng đỏ, hai con ngươi dần dần mê ly.

Nhưng lúc này, hô hấp của nàng c*̃ng bắt đầu trở nên khó khăn, gò má lúc đầu đỏ bừng bắt đầu dần dần trở nên trắng, thân thể bắt đầu run nhè nhẹ.

Lạc Thanh Chu đột nhiên giật mình tỉnh lại, nhìn nàng hô hấp khó khăn, sắc mặt bắt đầu từ đỏ biến thành trắng, d*c v*ng trong cơ thể trong nháy mắt thối lui, cuống quít buông nàng ra, bế nàng từ dưới đất lên.

- Nhị tiểu thư...

Sắc mặt hắn khẽ biến, cuống quít ôm nàng, đi đến buồng trong, đặt nàng lên giường, lập tức đi rót nước trà, đi qua đỡ nàng lên, đưa tới bên môi nàng nói:

- Uống chút nước.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 443: Không biết qua bao lâu.



Uống nước làm di chuyển sự chú ý, dịu ít một chút tâm tình đang sôi động.

Thể chất của thiếu nữ này nhu nhược đến đáng sợ.

Vẻn vẹn chỉ mới là hôn thôi mà ngay cả hô hấp đều nhanh không chịu được, nếu lại tiến thêm một bước thì còn đến đâu?

Chẳng phải sẽ trực tiếp hương tiêu ngọc vẫn?

Biết rất rõ ràng thân thể mình yếu, không được, còn hết lần này tới lần khác muốn trêu chọc hắn, thật khiến người bó tay toàn tập, đau đầu.

Sắc mặt Tần Vi Mặc trở nên tái nhợt, gấp rút th* d*c hồi lâu, mới từ từ bình phục.

Nàng cúi đầu uống hết mấy ngụm nước, nhắm mắt lại, mảnh mai vô lực nằm trong ngực hắn.

Lại qua một lát.

Mở mắt ra, lông mi thật dài cúi thấp, cắn cắn môi phấn, thấp giọng nói xin lỗi:

- Tỷ phu, thật xin lỗi... Vi Mặc vô dụng...

Lạc Thanh Chu buông xuống chén nước, nhẹ nhàng ôm thân thể mềm mại nhu nhược của nàng vào trong lòng, ôn nhu v**t v* mái tóc nhu thuận của nàng nói:

- Chỗ nào vô dụng, nhị tiểu thư hữu dụng nhất.

Khuôn mặt nhỏ của thiếu nữ tái nhợt dán vào b* ng*c của hắn, trong mắt ngậm lấy nước mắt nói:

- Thế nhưng, Vi Mặc không thể... Không thể phục thị tỷ phu...

Trong lòng Lạc Thanh Chu run lên, đưa tay nắm chặt tay nhỏ mềm mại không xương của nàng, ôn nhu nói:

- Nói cái gì đó, cái gì phục thị hay không hầu hạ, ta lại không cần ngươi phục thị. Nhị tiểu thư, đừng suy nghĩ nhiều, yên tâm đi, bệnh này của ngươi nhất định sẽ tốt, không sao đâu.

- Tỷ phu...

- Tốt, chớ nói chuyện, nghỉ ngơi thật tốt.

- Tỷ phu, ngươi đừng đi...

- Không đi, ta an vị ở chỗ này, ôm ngươi. Ngươi nhanh ngủ đi, đừng có lại suy nghĩ nhiều, thân thể quan trọng.

Thiếu nữ áp sát vào trong ngực của hắn, c*̃ng ôm chặt hắn.

Không biết qua bao lâu.

Nàng rốt cục chậm rãi nhắm hai mắt lại, tiến vào mộng đẹp.

Nghe trong ngực truyền đến tiếng hít thở đều đều ngủ say, Lạc Thanh Chu cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm một hồi khuôn mặt nhỏ tinh xảo mang theo nước mắt, nhăn đầu lông mày, khẽ thở một hơi.

Ngoài cửa sổ, mặt trời dần dần ngả về tây.

Trong phòng yên tĩnh im ắng.

Ngoài phòng cũng không có bất kỳ âm thanh gì.

Châu nhi đi lấy đồ tựa hồ một đi không trở lại, một chút động tĩnh cũng không có.

Trong bất tri bất giác, trời chiều ráng đỏ, đã tới hoàng hôn.

Thu nhi ở ngoài cửa nhẹ nhàng gõ cửa một cái, thấp giọng hô một tiếng:

- Cô gia...

Hai tên nha hoàn đã sớm đứng chờ ở cửa, tận đến giờ phút này, nhịn không được gõ cửa.

Lạc Thanh Chu nói:

- Tiến vào.

Thiếu nữ trong ngực vẫn đang ngủ say, khóe miệng còn mang theo một tia ý cười ngọt ngào.

Cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra.

Thu nhi đầu tiên đem đầu thò vào, ánh mắt nhìn về phía cái bàn, gặp nơi đó không có người, nhưng thấy được áo lông chồn tiểu thư nhà mình cởi ra trên mặt đất ở nơi đó, sắc mặt biến hóa, lại quay đầu, nhìn về phía giường mềm.

Trên giường vẫn không có người.

Nàng lúc này mới nhìn về phía buồng trong.

Cô gia ngồi bên giường, tiểu thư dựa vào trong ngực hắn, tóc xanh tán loạn, không nhúc nhích, tựa hồ đã ngủ.

Nàng có chút do dự, không biết nên đi vào không nên.

Lạc Thanh Chu vẫy vẫy tay, ra hiệu nàng mau tới đây.

Thu nhi lúc này mới vào phòng, khép cửa phòng lại, dưới chân im lặng xốc lên rèm châu, tiến vào buồng trong, thấp giọng nói:

- Cô gia, tiểu thư ngủ thiếp đi?

- Ngủ hơn một canh giờ.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 444: Châu nhi không tin.



Lạc Thanh Chu nhẹ nhàng dời thiếu nữ trong ngực ra, đặt lên giường, lập tức giúp nàng đắp chăn xong, thấp giọng nói:

- Thu nhi cô nương, ngươi chiếu cố tốt nàng, ta cần phải trở về.

Thu nhi nhìn hắn, muốn nói lại thôi.

Lạc Thanh Chu tựa hồ muốn giải thích một chút, nhưng lại cảm thấy không cần thiết, mà hắn không có gì tốt để giải thích.

Hôn ngủ s* s**ng, kém chút đã đột phá một bước cuối cùng.

Cái này còn muốn giải thích cái gì?

Hắn xốc lên rèm châu đi ra ngoài, đi đến tới cái bàn gần cửa sổ, nhặt lên áo lông chồn màu tuyết trắng từ dưới đất, đặt ở bên trên cái ghế bên cạnh, lại liếc mắt nhìn chữ nhỏ xinh đẹp trên giấy tuyên, quay người ra khỏi phòng.

Châu nhi đứng trên hành lang ở ngoài cửa, trong tay ôm một xấp giấy tuyên, gặp hắn đi ra, đem vật liệu đưa tới trước mặt hắn, dặn dò:

- Cô gia, những vật này rất quan trọng. Lão gia nói, ngoại trừ nhị tiểu thư và cô gia, ai cũng không thể nhìn, cô gia nhất định phải cẩn thận đảm bảo.

Lạc Thanh Chu tiếp trong tay, nghi ngờ nói:

- Lão gia c*̃ng nhắc đến ta sao?

Châu nhi gật đầu nói:

- Nhắc đến.

Lạc Thanh Chu không có nói thêm nữa, nói cảm ơn, đi xuống bậc thang. Lúc đi đến tiểu viện, Châu nhi đột nhiên hỏi:

- Cô gia, ngươi vừa rồi ở trong phòng có chiếm tiện nghi tiểu thư nhà ta hay không?

Lạc Thanh Chu dừng chân, nghĩ nghĩ, quay đầu nói:

- Không có.

Châu nhi không tin.

Hắn lại nói:

- Bất quá, tiểu thư nhà ngươi chiếm tiện nghi của ta.

Nói xong, ôm đồ bước nhanh rời đi.

Châu nhi sửng sốt một chút, nhìn bóng lưng của hắn, nhếch lên miệng nhỏ:

- Hừ, được tiện nghi còn khoe mẽ, có thể bị tiểu thư nhà ta chủ động chiếm tiện nghi, nằm mơ đều có thể cười tỉnh đấy.

Trong phòng, trên giường.

Khóe miệng Tần nhị tiểu thư mang theo mỉm cười, tựa hồ đang mơ mộng đẹp, miệng còn phát ra nói mê:

- Tỷ phu...

Lạc Thanh Chu ôm chồng giấy, một đường mất hồn mất vía.

Lúc đi qua Linh Thiền Nguyệt cung lúc, Bách Linh một bộ váy phấn, thanh tú động lòng người đứng trước cửa ra vào nhìn hắn nói:

- Cô gia, tối nay có đến thỉnh an tiểu thư nhà ta không?

Lạc Thanh Chu lấy lại tinh thần, nhìn nàng nói:

- Đại tiểu thư hỏi ta à?

Bách Linh yếu ớt đáp:

- Không có.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, lập tức hiểu được, nói:

-Được, vậy đêm nay ta tới.

Khóe miệng Bách Linh khẽ động, lộ ra một vòng ý cười, giòn tiếng nói:

- Cô gia, đêm nay đến sớm một chút nha.

Lạc Thanh Chu do dự một chút, đi qua nhìn nội viện một chút, thấp giọng nói:

- Bách Linh, Hạ Thiền cô nương có ở đây không?

Bách Linh híp híp con ngươi, nói:

- Thiền Thiền đang ở trong phòng ngủ, làm sao, cô gia nhớ nàng? Muốn đi vào phòng ngủ với nàng hay không?

Lạc Thanh Chu cau mày một cái, sắc mặt nghiêm túc nói:

- Đừng nói giỡn. Bách Linh, ta muốn hỏi một chút, gần đây Hạ Thiền đều là ban ngày đi ngủ?
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 445: Thời gian lặng yên trôi qua.



Bách Linh gật đầu nói:

- Đúng vậy, Thiền Thiền sợ tối, một người vào ban đêm không dám đi ngủ, cho nên cũng chỉ có thể ngủ vào ban ngày.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng nói:

- Ngươi ban đêm vì cái gì không bồi nàng ngủ?

Bách Linh lắc đầu nói:

- Không được, Thiền Thiền không quan tâm ta. Nàng đi ngủ ban đêm luôn luôn gặp ác mộng, có đôi khi sẽ còn rút kiếm, rất đáng sợ, ta cũng không dám ngủ chung với nàng.

Lạc Thanh Chu nghe trong lòng có chút chua xót:

- Là bởi vì chuyện khi còn bé sao?

Bách Linh thở dài một hơi, nói:

- Có lẽ vậy. Đã qua nhiều năm, Thiền Thiền một mực không có cách nào vượt qua được bóng tối trước kia.

Lạc Thanh Chu suy nghĩ đến hình ảnh thiếu nữ kia cô độc trầm mặc, một người du đãng khắp nơi trong đêm tối tối hôm qua, nói khẽ:

- Bách Linh, về sau mỗi khi ban đêm ngươi có thể bồi nàng nhiều một chút. Nếu như nàng không ngủ được, hẳn sẽ đi khắp nơi? Một người rất cô đơn, ngươi bồi tiếp nàng, tốt hơn một chút.

Bách Linh lộ vẻ mặt bất đắc dĩ nói:

- Cô gia, không phải ta không bồi Thiền Thiền. Ta còn phải trông coi tiểu thư, còn có, Thiền Thiền không quan tâm ta đi theo.

Lạc Thanh Chu cau mày, trầm mặc một chút, nói:

- Bách Linh, tối hôm qua ta ngủ không được, trong chốc lát đi khắp nơi, ở bên ngoài phủ thấy nàng. Nàng một người đứng ngẩn người ở trên đường phố bên ngoài, nhìn... Thật đáng thương.

Bách Linh nghe vậy, trên mặt dần dần lộ ra vẻ nghi hoặc, lập tức, lại dần dần trở nên ngưng trọng, thấp giọng nói:

- Cô gia, có phải ngươi nói với Thiền Thiền lời gì rồi hay không?

Lạc Thanh Chu giật mình:

- Có ý tứ gì?

Bách Linh chăm chú nhíu mày ngài, vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Thiền Thiền coi như ngủ không được, bình thường c*̃ng sẽ không một người đi ra ngoài. Nàng là người mù đường, không phân rõ được phương hướng, không nhìn rõ đường, mà rất kháng cự và sợ hãi với người lạ và cảnh tượng bên ngoài. Nàng tối hôm qua ra ngoài, khẳng định có nguyên nhân. Cô gia xác định không có nói với nàng lời gì sao?

Lạc Thanh Chu trầm ngâm một chút, cẩn thận hồi tưởng đến những lời mấy ngày qua nói với nàng.

Một lát sau.

Trong lòng hắn đột nhiên chấn động, trong mơ hồ tựa hồ nhớ ra cái gì đó.

Chạng vạng tối, ánh tà dương nhuộm mây úa vàng.

Bên trong Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển.

Ánh nắng chiều đỏ đầy trời chiếu xuống, trong hồ sen lá xanh hoa hồng, hào quang lăn tăn.

Bên trên Vọng Nguyệt lâu chính giữa hồ.

Lạc Thanh Chu thần hồn xuất khiếu, tắm rửa trời chiều, ngồi xếp bằng trên mái nhà, nhắm mắt ngưng thần, tu luyện tâm pháp tu luyện thần hồn tối hôm qua Nguyệt tiền bối truyền thụ cho hắn.

Gió đêm thổi tới, nhẹ nhàng ôn nhu.

Hào quang nhập vào cơ thể, giống như rót vào một tầng quang mang rực rỡ cho Thần hồn của hắn.

Toàn bộ thần hồn ấm áp, giống như vẫy vùng trong hồ nước ấm áp.

Từng sợi tia sáng kỳ dị theo hắn tu luyện bắt đầu di chuyển từ đỉnh đầu của hắn đến bàn chân, vừa đi vừa về không ngừng mà lặp đi lặp lại lưu động quay vòng.

Thời gian lặng yên trôi qua.

Bên trong Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển, tĩnh không một tiếng động.

Trong lúc vô tình, trời chiều đã lặng lẽ ẩn vào núi xanh xa xa.

Màn đêm bao phủ xuống, nhiễm tối cả khu vườn.

Lập tức, lại một vầng trăng sáng dâng lên.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 446: Hạ Thiền cô nương có ở đây không?



Ánh trăng trong sáng chiếu xuống hồ nước tĩnh mịch mà im ắng, gió đêm phất qua, sương mù lượn lờ, một hồ nước lấp loáng sóng nước.

Lạc Thanh Chu tỉnh lại đã thấy ngôi sao đầy trời.

Hắn đứng người lên, vẫn có loại cảm giác chưa thỏa mãn, toàn bộ thần hồn giống như trở nên càng thêm nhẹ nhàng, ánh mắt tựa hồ c*̃ng nhìn càng xa, càng rõ ràng hơn.

Đứng trên mái nhà hít thở ánh trăng ôn nhu một chút, hắn bay nhanh xuống, rơi vào rừng trúc, thần hồn trở về cơ thể.

Trở lại tiểu viện.

Tiểu Điệp đang ở trong phòng bếp hâm nóng thức ăn.

Thời tiết lạnh, đồ ăn bưng từ nhà bếp về đã sớm nguội lạnh.

Chủ tớ hai người ăn cơm tối xong lại cầm quần áo, thừa dịp bóng đêm, lén lén lút lút đi vào trong hồ tắm rửa.

- Công tử, lúc buổi chiều, nô tỳ và tiểu Đào tỷ tỷ cùng một chỗ làm xong cái yếm mà người nói kia, chờ một lúc trở về, công tử có muốn nhìn một chút hay không?

- Loại nào?

- Chính là loại kia... Loại chỉ che khuất ngực, bụng đều không che, ở giữa trong lồng ngực còn lộ ra...

-... Tiểu Điệp, bản công tử là người đọc sách đàng hoàng, đối với loại đồ xấu hổ kia...

- Công tử không muốn nhìn thì thôi.

-... Nhìn.

Chủ tớ hai người rất nhanh tắm rửa xong, lên bờ về nhà.

Về đến phòng.

Sau khi Lạc Thanh Chu xem xong, lại thành khẩn cho thêm mấy đầu đề nghị:

- Thật ra loại đồ này, có thể mỏng thêm chút nữa, trong suốt thêm một chút, dùng vải bố ít lại... Cần kiệm tiết kiệm, mới là đức tính tốt.

Tiểu nha đầu: - ...

Lạc Thanh Chu về đến phòng, đổi quần áo.

Lập tức ra cửa, đi Linh Thiền Nguyệt cung, chuẩn bị thỉnh an Tần đại tiểu thư.

Lúc đi tới cửa.

Bách Linh đang tựa trước cửa chờ hắn, gặp hắn tới, vội vàng nói:

- Cô gia, đại tiểu thư đi đến chỗ nhị tiểu thư, đoán chừng về trễ một chút. Cô gia đêm nay cũng không cần đến thỉnh an.

Lạc Thanh Chu nghe vậy, có chút hiếu kỳ, hỏi:

- Bách Linh, đại tiểu thư và nhị tiểu thư ở cùng một chỗ, có từng ngủ lại không?

Bách Linh suy nghĩ một chút, nói:

- Hình như không có.

Lạc Thanh Chu không tiếp tục hỏi nhiều, nhìn thoáng qua nội viện, hỏi:

- Hạ Thiền cô nương có ở đây không?

Bách Linh chỉ chỉ bên trong, nói:

- Thiền Thiền luyện kiếm trong hoa viên ở phía sau, từ chạng vạng tối một mực luyện đến hiện tại. Cô gia muốn đi xem một chút hay không?

Lạc Thanh Chu do dự một chút, nói:

- Được rồi, không đi quấy rầy nàng.

Bách Linh nhìn hắn nói:

- Cô gia có phải đã biết lý do tại sao Thiền Thiền tối hôm qua lại đột nhiên một người đi ra ngoài hay không?

Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, không có trả lời.

Bách Linh nhìn hắn, c*̃ng không nói gì thêm.

Trầm mặc một hồi.

Lạc Thanh Chu đến gần nàng, đưa tay cầm bàn tay nhỏ của nàng, nói khẽ:

- Bách Linh, nếu có một ngày, ta lựa chọn tách ra khỏi đại tiểu thư...

- Cô gia.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 447: Chờ hắn rời đi rất lâu sau.



Không đợi hắn nói xong, Bách Linh đã nhẹ giọng ngắt lời hắn, lập tức đến gần một bước, cúi đầu xuống, dịu dàng ngoan ngoãn tựa trong ngực hắn, gương mặt xinh đẹp phấn nộn dán lên b* ng*c của hắn, thấp giọng nói:

- Mặc kệ sau này cô gia lựa chọn ai, ở trong lòng Bách Linh, cô gia đều là tốt nhất. Bách Linh sẽ không trách cô gia.

Dừng một chút, nàng lại thấp giọng nói:

- Thiền Thiền c*̃ng sẽ không...

Lạc Thanh Chu cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của nàng, trong lòng lập tức mềm mại một trận.

Đây là lần đầu tiên nàng chủ động tựa ở trong ngực của hắn.

Hắn vươn tay cánh tay, nhẹ nhàng ôm nàng, một tay khác giữ chặt tay nhỏ non mềm của nàng trong lòng bàn tay, ôn nhu v**t v*, nhẹ nhàng nói:

- Bách Linh, ta hỏi, nếu quả như thật đến ngày đó, ngươi có thể hay không...

- Sẽ không.

Bách Linh giơ lên cánh tay kia, c*̃ng ôm lấy hắn, gương mặt vẫn như cũ dán vào b* ng*c của hắn, thấp giọng nói:

- Cô gia, Bách Linh sẽ không đi theo người. Bách Linh sẽ vĩnh viễn đi theo tiểu thư, mãi mãi cũng sẽ không tách ra khỏi tiểu thư.

Lạc Thanh Chu trầm mặc.

Ánh trăng như nước, đêm tối tĩnh mịch.

Hai người cứ như vậy nắm tay, ôm nhau, tựa sát vào nhau, an tĩnh đứng trước cửa Linh Thiền Nguyệt cung hồi lâu.

Thẳng đến khi ánh mắt của Lạc Thanh Chu đột nhiên thấy được thân ảnh kia trong tiểu viện.

Hạ Thiền cầm kiếm đứng ở nơi đó không nhúc nhích, gương mặt ẩn dưới mái hiên tối đen, không thấy rõ biểu lộ trên mặt, không biết đã đứng ở nơi đó bao lâu.

Lạc Thanh Chu đối mặt ánh mắt nàng, giật mình, buông thiếu nữ trong ngực ra.

- Cô gia, lại ôm một hồi, người ta muốn khóc...

Bách Linh giang hai cánh tay, chủ động ôm lấy hắn, giọng mang theo một tia nghẹn ngào.

Lạc Thanh Chu nhìn thân ảnh cô độc trong tiểu viện, trầm mặc một hồi, thấp giọng nói:

- Hạ Thiền đang nhìn.

- Cô gia! Không muốn! Không nên ôm người ta! Người lại khi dễ người ta! Lại muốn khi dễ người ta! Ô ô ô...

Bách Linh đột nhiên thay đổi, một bên ở trong ngực hắn uốn éo người giãy dụa, một bên miệng ô ô la to.

Lập tức hung hăng đẩy hắn ra, chạy vào tiểu viện.

- A! Thiền Thiền, ngươi tới đây khi nào? Làm sao không cứu người ta? Cô gia vừa rồi cưỡng ép ôm người ta, muốn khi dễ người ta, ô ô, may mắn người ta thà chết chứ không chịu khuất phục, liều mạng giãy dụa, mới không có để cô gia đạt được, hu hu hu...

Lạc Thanh Chu nhìn thân ảnh trong viện một chút, không tiếp tục nghe tiếp, quay người rời đi.

Chờ hắn rời đi rất lâu sau.

Nội viện an tĩnh lại.

Bách Linh như hài tử làm sai chuyện, cúi đầu, hai đầu ngón tay lúng túng vẽ vài vòng trước người, khiếp vía thốt:

- Thiền Thiền, đừng nóng giận, người ta... Người ta chỉ là...

Ánh mắt Hạ Thiền lạnh lùng nhìn nàng, trầm mặc hồi lâu, mới lên tiếng nói:

- Bách Linh...

- A? Thiền Thiền ngươi muốn nói cái gì? Là tha thứ cho ta?

Bách Linh vội vàng lại gần sát nàng, hai cánh tay cầm bàn tay nhỏ của nàng, đặt ở bên trên khuôn mặt của mình nhẹ nhàng v**t v*, mặt mũi tràn đầy biểu lộ lấy lòng.

Hạ Thiền lại trầm mặc trong chốc lát, thấp giọng nói:

- Ngươi, cùng hắn... Ta, đi theo, tiểu thư.

Động tác tay của Bách Linh trì trệ, dừng một chút, lập tức dùng lực lắc đầu:

- Không, Thiền Thiền, ta sẽ không. Ta đã nói qua, ta muốn vĩnh viễn làm một đóa đóa hoa băng thanh ngọc khiết trắng trẻo mũm mĩm, ta không nên bị cô gia làm bẩn. Ta muốn đi theo tiểu thư, vĩnh viễn đi theo tiểu thư. Ngươi mới nên cùng hắn rời đi, ta và tiểu thư đều không chào đón ngươi, hừ.

Hạ Thiền có chút cúi đầu, nắm chặt kiếm trong tay, thấp giọng nói:

- Thế nhưng, ta, nhị tiểu thư...

Bách Linh trầm mặc. Lập tức đột nhiên ôm lấy nàng.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 448: Lập tức, nàng thu hồi kiếm.



Bách Linh chăm chú ôm Thiền Thiền vào trong lòng, ôn nhu nói:

- Thiền Thiền, Thiền Thiền tốt của ta... Không có chuyện gì, tiểu thư nhất định sẽ giúp ngươi và nhị tiểu thư... Tin tưởng tiểu thư. Tiểu thư gần đây có khả năng gặp được cao nhân, hoặc là đại kỳ ngộ, tu vi một mực đột nhiên tăng mạnh đây.

Lạc Thanh Chu trở lại phòng, khóa cửa phòng.

Lập tức nhỏ linh dịch, thần hồn xuất khiếu.

Đầu tiên là ngồi trên giường tu luyện một hồi tâm pháp thần hồn, lại ở trong phòng luyện một hồi Bôn Lôi Quyền.

Đợi đến giờ Tý.

Hắn xuyên qua nóc phòng ra khỏi phủ đệ, một đường đi nhanh, trực tiếp lướt về hướng phủ đệ Trương gia.

Trước tiên dừng ở trên không phủ đệ Trương gia quan sát một hồi, phát hiện không có dị thường, lại đi các loại phủ đệ nhị gia tam gia Trương gia, ở trên cao nhìn xuống, đều chăm chú quan sát một hồi, đem bố cục phòng ốc, thậm chí nơi hộ vệ người hầu thường xuyên xuất hiện, đều ghi tạc hết toàn bộ trong đầu.

Lập tức, hắn lại đi bến tàu, trang trại trồng trà, trang trạng trồng vải, các loại địa phương của Trương gia, đều tỉ mỉ quan sát một lần tất cả các nơi có thể cho người ở, cưỡng ép khắc sâu vào trong óc tất cả tin tức tầm mắt nhìn thấy.

Rạng sáng.

Hắn một đường nhanh như điện chớp, quay trở về Tần phủ.

Ở trước cửa chính Tần phủ, hắn lần nữa thấy được thân ảnh đơn bạc cô độc kia, một người đứng ở nơi đó đang ngẩn người.

Chuôi bảo kiếm rất ít rời khỏi tay của nàng không biết đi nơi nào.

Lạc Thanh Chu tung bay ở giữa không trung, cẩn thận tìm một hồi, nhìn thấy chuôi kiếm lại bị nàng đặt ở dưới góc tường bên cạnh.

Nàng hai tay trống trơn, không nhúc nhích đứng ở nơi đó, ánh mắt mờ mịt nhìn đường đi trống không, giống như một du hồn không có ý thức.

Lạc Thanh Chu mang theo tâm tình phức tạp, nhanh chóng bay vào trong phủ.

Về đến phòng, thần hồn trở về cơ thể.

Hắn từ hậu viện đi ra ngoài, một đường đi nhanh, trực tiếp đi vòng ra ngoài từ tường viện cửa sau, lập tức bước nhanh đi ra từ trong ngõ nhỏ.

Đứng tại cửa ngõ, hắn xa xa đã thấy được thân ảnh băng lãnh kia.

Hắn bước nhanh tới.

Ánh trăng trong sáng chiếu xuống bàn đá xanh bên trên mặt đất.

Nhưng nàng vẫn đứng ở trong bóng tối, giống như sợ hãi đối mặt ánh sáng ôn nhu.

Khi Lạc Thanh Chu đi đến chỗ gần, không che giấu chút nào tiếng bước chân của mình, nàng đang đưa lưng về phía hắn đột nhiên khẽ động, cầm lên kiếm từ bên cạnh góc tường.

- Bang!

Hàn mang lóe lên, bảo kiếm ra khỏi vỏ!

Thân thể nàng tinh tế đơn bạc vẫn như cũ đứng trong bóng tối nhưng kiếm trong tay nàng đã lóe ra quang mang băng lãnh khi được ánh trăng chiếu rọi xuống.

Hai tròng mắt của nàng lạnh lẽo như dao.

- Hạ Thiền!

Lạc Thanh Chu kịp thời lên tiếng, dừng bước.

Thanh kiếm kia cơ hồ trong nháy mắt đã đến cổ họng hắn, đột nhiên dừng lại.

Thiếu nữ trở tay cầm kiếm, thân thể cứng đờ, chậm rãi xoay người lại, đối mặt với hắn, ánh mắt có chút ngạc nhiên nhìn về phía hắn.

Lập tức, nàng thu hồi kiếm.

“Bang” một tiếng, bảo kiếm vào vỏ.

Hai con ngươi nàng lạnh lùng nhìn hắn một cái, xoay người, chuẩn bị rời đi.

Lạc Thanh Chu kéo lại bàn tay nhỏ của nàng.

Thiếu nữ dừng chân, tay nhỏ bị hắn nắm chặt tựa hồ nhẹ nhàng run lên một cái, lập tức quay sang, hai con ngươi rét lạnh mà nhìn chằm chằm vào hắn.

Giống như lúc trước, hai người vừa gặp mặt, ánh mắt nàng nhìn hắn như vậy.

Nhưng bây giờ, Lạc Thanh Chu lại không sợ nàng.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 449: Sủng nha đầu kia như thế?



Hắn vẫn như cũ nắm thật chặt tay của nàng, đối mặt với hai con ngươi băng lãnh của nàng, trầm mặc một hồi, nhẹ giọng mở miệng:

- Nha đầu ngốc, cho dù muốn giúp ta giết người, c*̃ng không nên dùng mình tới làm mồi nhử, một người ngốc ngốc ở chỗ này ngẩn người chờ xem? Ngươi làm như sát thủ của người ta đều ngốc hơn ngươi ấy?

Thiếu nữ nắm chặt kiếm trong tay, hai con ngươi càng thêm rét lạnh mà nhìn chằm chằm vào hắn.

- Muốn giết ta sao?

Lạc Thanh Chu nhẹ giọng hỏi một câu, lại đột nhiên tới gần nàng, đưa cổ nói:

- Giết đi, có thể chết dưới kiếm của Hạ Thiền cô nương, có thể chết trước mặt Hạ Thiền cô nương, có chết cũng vinh dự, dù chết cũng không tiếc.

- Giết đi, giết cô gia tốt trước mặt này đã từng không chút do dự nhảy vào trong nước cứu ngươi, từng ở dưới cầu bảo hộ ngươi trong lúc gió sét đan xen, từng bồi tiếp ngươi trong đêm tối lạnh giá.

- Động thủ đi!

Đêm tối yên tĩnh.

Trong hẻm nhỏ truyền đến tiếng gió vù vù.

Trên bậc thang ngoài cửa lớn Tần phủ.

Một nam một nữ ngồi ở chỗ đó, an tĩnh ngẩn người nhìn đêm tối.

Lạc Thanh Chu bồi tiếp nàng ngồi một hồi, mới lên tiếng nói:

- Trở về đi, chờ như thế này không gặp sát thủ đâu. Yên tâm đi, chờ ta tìm thấy bọn hắn, lúc nào cần ngươi sẽ đi tìm ngươi.

Thiếu nữ ôm kiếm trong ngực, trầm mặc như trước.

Lạc Thanh Chu suy nghĩ một chút, nói:

- Thế này, ngươi và ta cùng trở về, đi nơi đó của ta mà ngủ. Có người bồi tiếp, hẳn sẽ không sợ hãi.

Vừa nghe lời này.

Thiếu nữ đột nhiên nắm chặt kiếm trong tay, gương mặt xinh đẹp quay qua, hai con ngươi lạnh lùng nhìn về phía hắn.

Lạc Thanh Chu giải thích:

- Ý của ta là, ngươi có thể ngủ cùng Tiểu Điệp một chỗ, cũng có thể một người ngủ ở trong phòng của Tiểu Điệp. Phòng của chúng ta nơi đó tương đối nhỏ, gian phòng của ta ở phía đối diện, một mình ngươi ngủ, chắc cũng sẽ không sợ đâu. Mà còn có đốt nến nữa.

Thiếu nữ không có trả lời.

Lạc Thanh Chu nói:

- Ngủ không được sao? Ngươi ban ngày không nên ngủ. Vậy đi, ban ngày ngày mai ngươi cố chịu đựng, không được đi ngủ, chờ ban đêm ngủ tiếp. Điều chỉnh lại thời gian làm việc và nghỉ ngơi, về sau hẳn là có thể chậm rãi sửa đổi.

Thiếu nữ quay mặt đi chỗ khác, nhìn về phía đường đi xa xa, vẫn không có để ý đến hắn.

- Đi thôi, trở về.

Lạc Thanh Chu trực tiếp đứng lên, vỗ vỗ bụi bẩn trên mông, nhìn nàng nói:

- Nghỉ ngơi thật tốt, ta có khả năng rất nhanh sẽ cần ngươi hỗ trợ. Ngươi nếu không bảo trì được tinh lực sung túc, ta cũng không dám tìm ngươi.

Thiếu nữ hừ một tiếng, rốt cục mở miệng, thấp giọng nói:

- Ai, hiếm có.

Nói xong, đứng người lên, cầm kiếm, bước nhanh lên bậc thang, tiến vào phủ.

Đợi Lạc Thanh Chu đi vào cửa chính đã không nhìn thấy bóng dáng của nàng đâu.

Chu quản gia ở bên cạnh nhìn hắn, muốn nói lại thôi.

Lạc Thanh Chu nhún vai:

- Ta không phải người mở cửa. Nàng mở, ta đi ra theo thôi.

Chu quản gia cười nói:

- Cô gia, là ta mở. Hạ Thiền cô nương đi tới cửa, ta liền giúp nàng mở. Mặc dù ta không biết nàng muốn làm gì, nhưng lão gia và phu nhân đều đã phân phó ta, vô luận Hạ Thiền cô nương làm cái gì, chúng ta đều sẽ toàn lực ủng hộ.

Lạc Thanh Chu kinh ngạc nói:

- Sủng nha đầu kia như thế?

Chu quản gia thở dài nói:

- Không phải sủng, là tôn kính, là cảm kích. Không có Hạ Thiền cô nương trấn phủ, đoán chừng những sát thủ kia đã sớm tiến đến.
 
Back
Top Bottom