Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu

Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 420: Hẳn là sẽ không.



Hai người một hỏi một đáp, một nghi ngờ một giải thích, từ buổi trưa tiếp diễn đến trời tối.

Kể xong ba mươi sáu kế, giải thích các điều tinh diệu bên trong, giảo quyệt cơ biến, chuyện xưa chiến dịch làm cho người vỗ án tán dương, nghe đến nỗi trong lòng Nam Cung Hỏa Nguyệt sóng cả mãnh liệt, hai mắt thần thái sáng rực, cơ hồ quên đi thời gian.

Thẳng đến Lạc Thanh Chu thấy sắc mặt Tần nhị tiểu thư tái nhợt, hình như chống đỡ không nổi, vội vàng đứng lên cáo từ, đối phương mới dần dần lấy lại tinh thần.

Tần nhị tiểu thư thân thể mềm nhũn, cơ hồ muốn ngã trên bàn.

Lạc Thanh Chu không rảnh bận tâm thân phận, lập tức một tay đỡ nàng ôm vào trong lòng, cung kính nói:

- Điện hạ, trời không còn sớm, xin cho phép tại hạ đưa Nhị tiểu thư trở về.

Hắn là một nam tử luyện võ, ngồi quỳ thời gian lâu như vậy chân đều tê, chớ nói chi là Tần nhị tiểu thư nhu nhược.

Nhưng vừa rồi Trưởng công chúa nghe hưng phấn, không ngừng đặt câu hỏi, hắn không cách nào dừng lại.

Lúc này thấy hai chân Tần nhị tiểu thư run lên như nhũn ra, sắc mặt tái nhợt xụi lơ trong ngực, hắn vừa đau lòng, lại hối hận, hối hận buổi chiều, không có trực tiếp dẫn nàng cáo từ.

Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn Tần nhị tiểu thư trong ngực hắn một chút, lúc này mới gật đầu nói:

- Là bản cung sai, bản cung nghe quên mình, lại quên Tần nhị tiểu thư thể cốt yếu. Tiên sinh, nhanh đưa nàng trở về đi.

Lạc Thanh Chu từng chút từng chút ôm ngang Tần nhị tiểu thư thân thể mảnh mai như không xương vào ngực, cúi thấp đầu, chuẩn bị cáo từ.

Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn hai người một chút, đột nhiên nói:

- Tiên sinh, bản cung có một vấn đề, tiên sinh có thể lựa chọn trả lời, có thể lựa chọn không trả lời.

Lạc Thanh Chu đành phải dừng bước lại, nhẫn nại tính tình nói:

- Điện hạ xin hỏi.

Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn gương mặt thiếu nữ xinh đẹp yếu đuối đang đỏ lên trong ngực hắn một chút, trực tiếp hỏi:

- Tiên sinh cùng Tần nhị tiểu thư, chỉ là quan hệ tỷ phu cùng thê muội sao? Hay... Muốn tiến thêm một bước?

Lạc Thanh Chu yên lặng, không trả lời.

Nam Cung Hỏa Nguyệt cười nhạt một tiếng:

- Thân phận Tiên sinh bây giờ ở Tần phủ, đúng là có chút xấu hổ, không nên suy nghĩ nhiều. Chẳng qua nếu như tiên sinh trong lòng có ý, bản cung có thể giúp người hoàn thành ước vọng, trợ giúp tiên sinh được như nguyện.

Lạc Thanh Chu ôm chặt Tần nhị tiểu thư trong ngực, cúi đầu nói:

- Điện hạ, tại hạ trở về, sẽ đem ba mươi sáu kế toàn bộ viết xuống, bao gồm từng chuyện xưa chiến dịch trong đó, sau đó dâng lên cho điện hạ. Còn chuyện tại hạ cùng Tần nhị tiểu thư, tại hạ hi vọng tự mình giải quyết.

Mắt Nam Cung Hỏa Nguyệt giật giật, gật đầu nói:

- Được.

Lạc Thanh Chu ôm Tần nhị tiểu thư, cúi đầu cáo từ.

- Nguyệt Vũ, đi tiễn tiên sinh.

Nam Cung Hỏa Nguyệt phân phó nói.

- Vâng, điện hạ.

Nguyệt Vũ lập tức đi theo ra ngoài, cầm giày Tần nhị tiểu thư, đi phía trước dẫn đường.

Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn thân ảnh ngoài rèm châu dần dần đi xa, yên tĩnh hồi lâu, mới lên giọng nói:

- Nguyệt Lượng, ngươi nói nếu bản cung mời hắn tới làm quân sư cho chúng ta, hắn sẽ đáp ứng sao?

Ngoài cửa truyền đến một giọng nói cung kính:

- Hẳn là sẽ không.

Nam Cung Hỏa Nguyệt gật đầu nói:

- Bản cung cũng cho là như vậy. Vậy ngươi cảm thấy, nếu bản cung bắt Tần nhị tiểu thư đi, cưỡng ép muốn hắn đi theo bản cung thì sao?

Ngoài cửa yên lặng một chút, mới nói:

- Điện hạ nếu làm như vậy, sẽ chỉ mất tâm hắn, hoàn toàn ngược tác dụng.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 421: Tốt thôi, tiếp tục.



Ánh mắt Nam Cung Hỏa Nguyệt, nhìn về phía ngoài cửa sổ, không khỏi thở dài một hơi:

- Nếu như là phu quân nhà khác, bản cung đoạt cũng không sao, không có gì do dự, đáng tiếc, là nàng...

- Tiểu thư!

Lạc Thanh Chu ôm Tần nhị tiểu thư ra cửa, Châu nhi và Thu nhi lập tức biến sắc, cuống quít chạy tới.

- Không sao đâu, chỉ là chân tê, cần ôm một chút.

Lạc Thanh Chu thấy bộ dáng hai nha hoàn vẻ mặt kinh hoảng lo lắng, không khỏi đùa dai.

Tần nhị tiểu thư trong ngực gương mặt xinh đẹp đỏ lên, mím môi, gương mặt nóng hổi dán trên lồng ngực ấm áp rắn chắc của hắn.

Châu nhi nhận giày trong tay Nguyệt Vũ, nói một tiếng cám ơn.

Nguyệt Vũ dẫn mấy người đi ra phía ngoài.

Lạc Thanh Chu nhìn thiếu nữ đứng dưới gốc cây lạnh lẽo xa xa, hô:

- Thiền Thiền, đi thôi!

Trước mặt nhiều người như vậy gọi nàng Thiền Thiền, trong ngực lại ôm Tần nhị tiểu thư, hắn cũng không tin nha đầu kia còn có thể nhào tới cho nàng một kiếm.

Thiếu nữ đứng dưới tán cây, hai mắt lạnh như băng nhìn hắn.

Lạc Thanh Chu không để ý tới nàng, ôm Tần nhị tiểu thư, tiếp tục đi đến phía trước.

Đợi đi xa mười bước, thiếu nữ dưới gốc cây kia mới đi theo sau.

Ngoài cửa lớn, vẫn là chiếc xe ngựa kia.

Lạc Thanh Chu ôm Tần nhị tiểu thư lên xe ngựa.

Những người khác vẫn đi theo hai bên trái phải xe ngựa.

Nguyệt Vũ cưỡi một con bạch mã, mang theo hộ vệ đi phía trước dẫn đường.

Trong xe, an tĩnh một hồi.

Lạc Thanh Chu cẩn thận từng li từng tí đặt Tần nhị tiểu thư vào chỗ ngồi bên cạnh, hỏi:

- Nhị tiểu thư, khỏe hơn không?

Tần Vi Mặc cúi đầu, sờ lên chân, có chút nhíu mày:

- Tỷ phu, vẫn còn có chút tê...

Lạc Thanh Chu nhìn đùi ngọc thẳng tắp dưới váy dài của nàng, nói:

- Xoa bóp một chút, để máu huyết lưu thông sẽ tốt hơn.

Tần Vi Mặc dừng một chút, nâng gương mặt nhuộm đỏ ửng xinh đẹp lên nhìn hắn, cắn cắn phấn môi, thấp giọng nói:

- Tỷ phu, ngươi giúp Vi Mặc, xoa bóp... Được không?

Lạc Thanh Chu: - ...

Lông mi Tần Vi Mặc rung động, ánh mắt ngượng ngùng lại dũng cảm mà nhìn chằm chằm vào mắt của hắn, miệng nhỏ hơi vểnh lên:

- Tỷ phu... Ngươi là đang ghét bỏ Vi Mặc, đúng không?

Lạc Thanh Chu không cách nào đối mặt với ánh mắt điềm đạm đáng yêu làm cho người ta đau lòng thương tiếc và âm thanh ôn nhu đó, đành phải bất đắc dĩ ngồi xổm xuống, hai cánh tay đặt trên hai chân cách váy trắng mềm mại, vừa xoa, một vừa nói sang chuyện khác:

- Nhị tiểu thư, Trưởng công chúa nàng... Hình như có chút không đúng.

Tần Vi Mặc cúi đầu, nhìn hai tay hắn xoa bóp chân của mình, khẽ cắn phấn môi, thấp giọng nói:

- Ừm, tỷ phu, chúng ta phải cách nàng xa chút.

Lạc Thanh Chu xoa nhẹ một hồi, hỏi:

- Nhị tiểu thư, khá hơn chút nào không?

Thiếu nữ lắc đầu, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, cắn phấn môi, thấp giọng nói:

- Tỷ phu... Tiếp tục...

Tốt thôi, tiếp tục.

Ai có thể từ chối được một Lâm cô nương (*) chứ?

[* Ý nói Vi Mặc là Lâm Đại Ngọc trong truyện Hồng Lâu Mộng]
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 422: Màn đêm đã bao phủ cả tòa thành trì.



Lạc Thanh Chu ngồi xổm trên đất, tiếp tục xoa bóp cho Lâm cô nương, không, tiếp tục xoa bóp cho Tần nhị tiểu thư, trong lòng suy nghĩ lại hôm nay mỗi một giọng nói cử động khi gặp Trưởng công chúa.

- Tỷ phu, cảm ơn ngươi.

Ánh mắt Tần nhị tiểu thư ôn nhu mà nhìn hắn, nhẹ giọng nói cảm ơn.

Lạc Thanh Chu chăm chú xoa nói:

- Không sao đâu, tiện tay mà thôi.

Tần nhị tiểu thư hé miệng mỉm cười:

- Tỷ phu, Vi Mặc nói, không phải xoa chân... Là chuyện hôm nay gặp Trưởng công chúa.

Lạc Thanh Chu ngẩng đầu nhìn nàng.

Tần nhị tiểu thư thấp giọng nói:

- Tỷ phu không tiếp tục giấu dốt, còn nói với Trưởng công chúa ba mươi sáu kế, tin tưởng Trưởng công chúa nhất định sẽ không trơ mắt nhìn Tần gia chúng ta xảy ra chuyện. Ý Tỷ phu không phải vậy sao?

Lạc Thanh Chu dừng một chút, thở dài một hơi:

- Đúng là có ý này, nhưng còn có chính là, không gạt được.

Trong mắt Tần nhị tiểu thư lưu chuyển ba quang, khẽ cười nói:

- Đúng vậy, tỷ phu tài hoa như hạo nguyệt trên trời, làm sao có thể giấu diếm được đây.

Lạc Thanh Chu kỳ quái nói:

- Nhị tiểu thư, Trưởng công chúa sao lại đột nhiên kêu ta đi qua?

Tần nhị tiểu thư trầm ngâm một chút, nói khẽ:

- Trưởng công chúa rất thông minh, đoán chừng đã biết « chuyện xưa ba nước » kia không phải do ta viết, còn có thi từ đêm đó. Trưởng công chúa hẳn là phái người điều tra qua tỷ phu, nếu không hôm nay c*̃ng sẽ không trực tiếp hỏi bài « Thủy Điệu Ca Đầu » kia.

Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu, nói:

- Ta c*̃ng nghĩ như vậy, trước đó trên đường tới, Nguyệt Vũ cô nương đã thăm dò ta.

Tần nhị tiểu thư cúi đầu xuống, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng:

- Tỷ phu, nhìn thái độ Trưởng công chúa hôm nay đối với ngươi, Vi Mặc cảm thấy...

Nói đến đây, nàng hạ thấp giọng, nhíu lại lông mày, thấp giọng thì thào:

- Trưởng công chúa có thể muốn cướp tỷ phu đi...

Lạc Thanh Chu nghe vậy, không nhịn được cười một tiếng:

- Trưởng công chúa cần chính là « chuyện xưa ba nước », là ba mươi sáu kế, là thứ hữu dụng khác. Rất đơn giản, ta chỉ cần nói chỉ có ở Tần phủ, ta mới có thể hoàn chỉnh viết ra, nàng đương nhiên sẽ không miễn cưỡng nữa. Nàng thông minh như vậy, không phải không biết hậu quả có một thủ hạ trong lòng có khúc mắc.

Đôi mắt Tần Vi Mặc đẹp như làn thu thuỷ nhẹ nhàng, khẽ cười nói:

- Tỷ phu nói đúng lắm, Trưởng công chúa thông minh như vậy, chắc chắn sẽ không cưỡng ép cướp tỷ phu đi.

Khóe miệng Lạc Thanh Chu co quắp một chút, luôn cảm thấy lời Tần nhị tiểu thư có nghĩa khác.

Lại giúp nàng xoa nhẹ đùi và bắp chân một hồi, vừa đứng dậy nói:

- Nhị tiểu thư, lần này cũng không có vấn đề chứ.

Tần Vi Mặc thử giơ hai chân lên một chút, mỉm cười nói:

- Ừm... Tạ ơn tỷ phu.

Lạc Thanh Chu lui lại một bước, ngồi xuống đối diện, lập tức xoay người, xốc màn cửa lên, nhìn ra phía ngoài.

Màn đêm đã bao phủ cả tòa thành trì.

Cửa hàng đầu đường đều phủ lên đèn lồng, người đi đường vẫn rất nhiều.

Mấy giờ rồi cả chợ đêm đều thắp đèn rồi.

Lạc Thanh Chu thò đầu ra, nhìn phía sau xe ngựa.

Cách mười bước, thân ảnh đơn bạc cầm kiếm kia, một thân một mình đi theo phía sau cùng, cô độc yên lặng có chút làm người đau lòng.

Ánh mắt hai người giao hội giữa đêm tối.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 423: Đợi hắn rời khỏi một lúc.



Thiếu nữ không nói gì, không nhúc nhích, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng như cũ.

Lạc Thanh Chu cẩn thận từng li từng tí vươn tay, cầm cổ tay của nàng, ánh mắt nhìn chằm chằm sắc mặt của nàng, thấy nàng không có lộ ra bất kỳ nguy hiểm nào mới cầm lấy cổ tay nàng, cầm vòng ngọc trong tay chậm rãi đeo lên, nói:

- Ngươi nhìn, có phải rất đẹp mắt hay không?

Thật ra đêm nay trên đường Bách Linh đã đeo qua cho nàng.

Nhưng khi đó nhiều người, Lạc Thanh Chu chỉ nhìn thoáng qua, cũng không có tán thưởng, c*̃ng không nói gì thêm.

- Cái kia, trâm gài tóc này, ta c*̃ng giúp ngươi mang một chút có được không?

Lạc Thanh Chu hỏi.

Chờ đợi trong chốc lát, thấy nàng vẫn như cũ không nhúc nhích, hắn lập tức lại đi tới chỗ gần, đem trâm gài tóc xanh lá nhẹ nhàng cài lên đầu nàng, lần nữa khen:

- Rất xinh đẹp, rất hợp với ngươi.

Thiếu nữ giống như một bức tượng, đứng ở đó, không nhúc nhích tí nào, mặc hắn loay hoay.

Lạc Thanh Chu lại đem dây buộc tóc thắt lên tóc nàng, cây trâm thì cài lên.

Cuối cùng còn thừa lại một cái khăn tay.

Lạc Thanh Chu nhét nó vào giữa thắt lưng buộc quanh eo nhỏ nhắn của nàng.

Sau đó lui ra phía sau hai bước, trên dưới đánh giá một phen, chậc chậc khen:

- Hạ Thiền cô nương như vậy, quá đẹp.

Ngừng tạm, lại nói:

- Xinh đẹp hơn nha đầu Bách Linh kia.

Mấy câu nói đó vừa nói xong, thiếu nữ rốt cục lạnh lùng nhìn hắn, mở miệng nói:

- Bách Linh, ăn nhiều hơn… Một chuỗi...

Lạc Thanh Chu: - ? ? ?

Hắn cẩn thận nghĩ nghĩ, lúc này mới đột nhiên nhớ tới.

Đêm nay mỗi người mua hai chuỗi mứt quả.

Bách Linh ăn nhanh, ăn xong hai chuỗi, lại đòi chuỗi còn lại trong tay hắn.

Nhưng chuỗi đó hắn đã cắn một viên.

Chỉ vì vậy sao?

Lạc Thanh Chu lập tức có chút im lặng:

- Hạ Thiền, chỉ vì Bách Linh ăn hơn một chuỗi mứt quả, ngươi cũng không cần quà của ta? Ngươi cũng quá...

Thiếu nữ thân thể uốn éo, trực tiếp đưa lưng về phía hắn.

Lạc Thanh Chu lúc đầu muốn nói nàng “Quá hẹp hòi”, thấy nàng hình như tức giận, chỉ đành phải nói:

- Vậy đi, ngày mai ta lại đi mua thêm cho ngươi hai chuỗi. Chỉ mua cho ngươi, Bách Linh không có, được chứ?

Cho dù thời đại nào, tiểu nữ hài đều là phải dỗ dành.

Thiếu nữ đưa lưng về phía hắn, yên lặng một hồi, nói:

- Không muốn.

Lạc Thanh Chu nói:

- Tại sao lại không muốn?

Thiếu nữ hơi cúi đầu, nhìn vòng ngọc trên cổ tay, thấp giọng nói:

- Lãng phí... Tiền.

Lạc Thanh Chu không khỏi cười cười, đi đến trước mặt nàng nói:

- Không sao đâu, hai chuỗi mứt quả mà thôi, không cần bao nhiêu tiền. Chỗ ta có tiền, mỗi ngày mua cho ngươi cũng không có vấn đề gì.

Thiếu nữ vẻ mặt hoảng hốt một chút, ngẩng đầu, nhìn hắn:

- Ngươi, nói với Bách Linh, cũng như vậy, sao?

Lạc Thanh Chu giật mình, lắc đầu:

- Không có nói với nàng.

Ánh mắt thiếu nữ kinh ngạc nhìn nhìn hắn một hồi, cúi đầu xuống, lại liếc mắt nhìn vòng ngọc trên cổ tay, sau đó đưa tay lấy xuống, lại đem đồ trang sức trên đầu toàn bộ lấy xuống.

Sau đó, toàn bộ đưa về tới trước mặt hắn, nói:

- Bách Linh, Tiểu Điệp, ngươi, đều nên cho. Ta... Ngươi không nên, cho.

Nói xong, gom lại nhét vào trong tay hắn.

Sau đó xoay người đi nơi hẻo lánh ngồi xuống, cầm cuốc nhỏ lên, tiếp tục yên lặng cuốc đất.

Lạc Thanh Chu nhíu nhíu mày lại, nhìn nàng bộ dáng quật cường, nghĩ nghĩ, đành phải tùy lúc thôi, thu hết đồ vào, nói:

- Hạ Thiền, đêm nay ta còn có việc, không bồi ngươi. Những vật này ta trước thu giúp ngươi, nếu như ngươi muốn, cứ nói với ta. Ta vẫn giúp ngươi giữ lại, bất cứ lúc nào, ngươi cũng có thể tìm ta đòi.

Thiếu nữ cúi đầu cuốc, không trả lời.

Lạc Thanh Chu lại hỏi:

- Cần nước không?

Nói xong, đem ấm nước của mình qua, đặt phía sau nàng, nói khẽ:

- Uống nhiều nước, đừng để khát, thân thể quan trọng nhất.

Thiếu nữ vẫn cúi đầu, không có để ý hắn.

Lạc Thanh Chu không tiếp tục ở lại, quay người rời khỏi vườn hoa.

Đêm nay hắn còn muốn ra ngoài tu luyện thần hồn.

Ngẫu nhiên đến bồi nàng một lần còn chưa tính, không thể mỗi đêm đều tới.

Đợi hắn rời khỏi một lúc.

Thiếu nữ cúi đầu làm cỏ, rốt cục chậm rãi ngừng lại, lại dừng một hồi, mới xoay người, nhìn về phía ấm nước sau lưng.

Nàng buông cuốc xuống, đứng dậy đi tới, tay nhỏ dính bùn đất ra sức lau lau trên váy áo thật lâu, mới cầm ấm nước kia lên, vẻ mặt giật mình, mở nắp gỗ ra, cúi đầu xuống, bờ môi chậm rãi chạm trên miệng ấm, miệng lẩm bẩm:

- Có ngươi, là đủ rồi... Mới không muốn, những thứ kia đâu.

Lạc Thanh Chu trở lại phòng, đóng vào cửa phòng, hồn phách xuất khiếu.

Thần hồn đeo mặt nạ.

Trước tiên ở trong phòng đánh hai lần Bôn Lôi Quyền mới xuyên qua nóc nhà, bay về phía Uyên Ương Lâu.

Lúc này đã là sau canh ba, không biết vị thần hồn tiền bối kia đi chưa.

Cho dù chưa đi, hắn cũng muốn một mình đi dạo khắp nơi trong đêm tối một hồi, tôi luyện thần hồn một đêm.

Bắt đầu từ ngày mai, hắn phải nắm chặt thời gian tiếp tục tu luyện.

Tranh thủ trước khi ăn tết, luyện gân thành công.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 424: Tiền bối, vậy chúng ta tiếp tục?



Hai ngày này, hẳn là có thể ra khỏi thành đi săn yêu thú.

Hắn còn có hai lần cơ hội.

Không biết đến lúc đó có thể lại gặp được biểu tỷ Nam Cung Mỹ Kiêu kia hay không.

Trong lòng suy nghĩ, vừa tăng tốc.

Không bao lâu, đã tới Uyên Ương Lâu.

Nhưng khiến hắn cảm thấy kinh ngạc là trên nóc nhà lầu các kia ngoại trừ đạo thân ảnh xanh nhạt ra, lại nhiều thêm một đạo thân ảnh hỏa hồng.

Hai thân ảnh một như nguyệt quang, một như hỏa diễm, toàn bộ thân thể đều bị bao phủ trong mông lung, nhìn không rõ.

- Là bằng hữu vị tiền bối kia sao?

Lạc Thanh Chu nghi ngờ trong lòng, cẩn thận từng li từng tí nhẹ nhàng đi qua.

- Bạch!

Lạc Thanh Chu vừa lại gần.

Thân ảnh hỏa hồng kia đột nhiên lóe lên, nháy mắt biến mất trên mái nhà.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, nhẹ nhàng đi qua, trái phải nhìn quanh, cũng không nhìn thấy đạo thân ảnh kia nữa.

- Đi.

Thân ảnh xanh nhạt đứng ở mái cong thản nhiên nói.

Lạc Thanh Chu chắp tay nói:

- Tiền bối, vừa rồi người kia, là bằng hữu ngài sao?

Thân ảnh xanh nhạt yên lặng một chút, nói:

- Xem như thế đi.

Lạc Thanh Chu hiếu kỳ nói:

- Bằng hữu tiền bối, nhất định cũng là thần hồn cao thủ tu vi cực cao? Người kia cũng ở Mạc Thành tu hành sao?

Thân ảnh xanh nhạt nhìn phía xa, không tiếp tục trả lời.

Lạc Thanh Chu vốn định hỏi chuyện liên quan tới tu hồn giả một chút, nhưng thấy nàng hình như không quá nguyện ý nói những thứ này, đành phải thôi.

Sau một lúc lâu, mới nói:

- Tiền bối, đêm nay muốn nghe chuyện xưa không?

Thân ảnh xanh nhạt yên lặng một hồi, nói:

- Nghe.

- Bắt đầu lại từ đầu, hay là tiếp theo lần trước?

- Đọc tiếp theo đi.

- Được.

Lạc Thanh Chu thoáng nhớ lại một chút, hình như đã niệm xong hồi sáu.

Thế là thì thầm:

- Phú Quý công danh, tiền duyên phân định, làm người không cần thiết lấn tâm. Quang minh chính đại, trung lương thiện quả di sâu...

- Nói biểu Tề Thiên Đại Thánh bị chúng thiên binh áp đi chém dưới yêu đài, cột vào trên hàng yêu trụ, đao búa phòng tai chặt, thương đâm kiếm khô, chớ có nghĩ thương tới hắn thân. Nam Đẩu tinh vân, Hỏa bộ chúng thần, phóng hỏa nướng đốt, cũng không thể đốt. Lại lấy lôi bộ hạ thần, lấy lôi tiết đinh đánh, càng ngày càng không thể gây tổn thương cho tổn hại một hào...

Thân ảnh xanh nhạt nghe đến đó, đột nhiên xen vào nói:

- Đao búa phòng tai chặt, thương đâm kiếm khô, chớ có nghĩ thương tới thân hắn... Thân thể bị trói, lại nhưng như vậy, đây là luyện thể đến kim cương cảnh giới. Thiên hỏa nướng đốt, lôi tiết đinh đánh, không thể gây tổn thương cho tổn hại một hào, đây là thần hồn lôi kiếp cảnh giới...

Lạc Thanh Chu dừng lại lời nói, nghi hoặc nhìn về phía nàng, không hiểu rõ ý.

Thân ảnh xanh nhạt dừng một chút, chậm rãi xoay người lại nhìn hắn nói:

- Có chuyện, ta cần ngươi giải thích trước.

Lạc Thanh Chu vội vàng cung kính nói:

- Tiền bối mời nói.

Thân ảnh xanh nhạt nhìn hắn chằm chằm chốc lát, mới chậm rãi mà nói:

- Ngươi đọc quy tắc chuyện xưa này, trong đó thật ra ẩn giấu rất nhiều pháp môn tu luyện cực kì cao thâm. Lần trước ta để ngươi lặp đi lặp lại niệm, nhưng thật ra là ta vừa nghe pháp, vừa tu luyện. Vì vậy đột phá bình cảnh, tấn cấp thành công.

Vừa nghe lời này, Lạc Thanh Chu lập tức chấn động trong lòng.

Pháp môn tu luyện?

Tây Du Ký ? ? ?

Thân ảnh xanh nhạt nhìn hắn nói:

- Cho nên, thật ra ngươi là đang giúp ta tu luyện. Nhưng những thứ này quá mức thâm ảo, ngươi tạm thời vẫn không cách nào lĩnh ngộ.

Lạc Thanh Chu giật mình tỉnh lại, vội vàng nhân cơ hội dùng chuyện xưa nhắc lại:

- Tiền bối vậy... Vãn bối có thể bái ngươi làm thầy không?

Lần này cũng không có vấn đề đi?

Thân ảnh xanh nhạt: - ...

Lạc Thanh Chu cho là nàng đồng ý, vội vàng quỳ xuống đất, chuẩn bị dập đầu.

Thân ảnh xanh nhạt thấy hai đầu gối hắn khẽ cong, trong nháy mắt thân ảnh kia đột nhiên lóe lên, đã dời đến phía sau của hắn, lạnh lùng nói:

- Không thể.

Lạc Thanh Chu ngẩng đầu không thấy được người, quay đầu nói:

- Tiền bối, vãn bối nếu làm đệ tử của ngài, chắc chắn tận tâm tận lực giúp ngài tu luyện.

Hả? Lời này nghe làm sao có chút không đúng? Đồ đệ giúp sư phụ tu luyện?

Lạc Thanh Chu vừa quỳ vừa xoay người, Thân ảnh xanh nhạt kia đột nhiên lại lóe lên, một lần nữa đứng phía sau hắn, âm thanh càng thêm lạnh lẽo:

Lạc Thanh Chu thấy nàng hình như thật không nguyện ý, không còn dám miễn cưỡng, đành phải đứng dậy mặt hướng nàng, nói:

- Tiền bối dù sao cũng nên nói với ta làm sao xưng hô?

Thân ảnh xanh nhạt nhìn chằm chằm hắn, yên lặng một hồi, mới nói:

- Nguyệt.

Lạc Thanh Chu cung kính nói:

- Nguyệt tiền bối, vãn bối... Sở Phi Dương, tiền bối sau này gọi ta Phi Dương là được.

Thân ảnh xanh nhạt: - ...

- Tiền bối, vậy chúng ta tiếp tục?

- Ừm.

Lạc Thanh Chu ngẩng đầu lên, hơi chút trầm ngâm, tiếp tục thì thầm:

- Hỗn Nguyên thể chính hợp tiên thiên, vạn kiếp ngàn phiên chỉ từ nhưng. Mịt mờ vô vi đục Thái Ất, như như bất động hào sơ huyền...
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 425: Nguyệt tỷ tỷ



Vẻ mặt thân ảnh xanh nhạt càng thêm ngưng trọng lên, nín thở ngưng thần, rửa tai lắng nghe.

Bóng đêm lặng yên trôi qua.

Thẳng đến chân trời phía đông có chút sáng trắng, Lạc Thanh Chu mới ngừng lại, chắp tay nói:

- Nguyệt tiền bối, trời sắp sáng rồi, vãn bối cần phải trở về.

Thân ảnh xanh nhạt hình như vẫn chưa nghe thỏa mãn, dư vị nửa ngày, mới nhìn hắn nói:

- Ngươi ban ngày có từng xuất khiếu chưa?

Lạc Thanh Chu nói:

- Còn chưa từng.

Thân ảnh xanh nhạt trầm ngâm một chút, nói:

- Từ ngày mai trở đi, lúc chạng vạng tối, lúc ráng chiều dày đặc nhất, nhớ kỹ xuất khiếu. Ngươi bây giờ đã là nhật du chi cảnh, nhất định phải tôi luyện ban ngày. Chạng vạng tối, ngày chính suy, hào quang chính thịnh, là thời cơ tốt nhất cho ngươi bắt đầu tôi luyện thần hồn. Chờ thêm đoạn thời gian, ngươi lại sáng sớm đón mặt trời mới mọc xuất khiếu, cuối cùng, giữa trưa trời nắng xuất khiếu. Chỉ cần ngươi chịu đựng qua ba giai đoạn tôi luyện này, ta lại truyền thụ cho ngươi thần hồn tâm pháp, không đầy một tháng, ngươi có thể tấn thăng ngự vật cảnh.

- Đến ngự vật cảnh, thần hồn của ngươi mới xem như chân chính khác những âm hồn tiểu quỷ kia. Đến lúc đó, phi châm phi kiếm các loại pháp khí, ngươi cũng có thể tăng cường.

Trong lòng Lạc Thanh Chu kích động, vội vàng khom người nói:

- Đa tạ tiền bối, vãn bối ổn thỏa cố gắng tu luyện, tuyệt không cô phụ tiền bối kỳ vọng!

Thân ảnh xanh nhạt thản nhiên nói:

- Chúng ta là giúp đỡ nhau tu luyện, không cần nói lời cảm tạ. Còn có...

Nói đến đây, nàng dừng một hồi.

Lạc Thanh Chu ngẩng đầu nghi ngờ nói:

- Tiền bối, còn có cái gì?

Thân ảnh xanh nhạt nhìn hắn vài lần, lúc này mới nói:

- Còn có, tốt nhất đừng gọi ta tiền bối.

Nói xong, xoay người, ánh mắt lần nữa nhìn đỉnh núi phía xa xa, âm thanh linh hoạt kỳ ảo mà thanh lãnh:

- Ta không thích.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, cúi đầu chắp tay nói:

- Vâng, nguyệt... Tỷ tỷ.

Thân ảnh xanh nhạt lông mày nhảy một cái, hình như muốn quay đầu nhìn về phía hắn, nhịn xuống, tiếp tục nhìn nơi xa, không nói thêm gì nữa.

- Nguyệt tỷ tỷ, vậy Phi Dương cáo từ trước.

Lạc Thanh Chu quay người, tung bay mà đi.

Đợi hắn rời khỏi hồi lâu.

Thân ảnh xanh nhạt quay đầu, nhìn về hướng hắn biến mất, run lên một hồi, tự lẩm bẩm:

- Nguyệt... Tỷ tỷ?

Lạc Thanh Chu trở lại Tần phủ, đi vườn hoa kia trước.

Thân ảnh cô đơn lạnh lẽo kia đã rời khỏi, đoán chừng là sợ buổi sáng lại gặp được hắn, hoặc là gặp được người khác.

Không sao.

Vòng tay đồ trang sức gì đó, sẽ tặng lại cho nàng hết.

Hắn cũng không tin, lấy thủ đoạn của hắn, còn tặng không ra.

Nói thật, Hạ Thiền nha đầu kia thật ra dễ dụ hơn Bách Linh nhiều.

Nói dễ nghe một chút, nha đầu đó là đơn thuần và đơn giản.

Nói khó nghe chút, chính là đần.

Đương nhiên, cô nương như vậy đáng thương, cũng sẽ càng khiến lòng người đau và thương tiếc.

Dù sao hắn mỗi lần thấy nàng một mình ngồi xổm trong hoa viên yên lặng ở nơi đó làm việc, trong lòng đều sẽ có chút khó chịu, bằng không thì cũng sẽ không tự mình đa tình đi giúp nàng.

Trở lại trong phòng.

Ngoài cửa sổ sắc trời vẫn đen nhánh như cũ.

Mặt trời còn giấu trong đường chân trời, chỉ là chỗ xa nhất chân trời, có một tia trắng sáng.

Nhìn qua có vẻ thời tiết hôm nay sẽ tốt.

Hồn phách Lạc Thanh Chu trở về cơ thể, xuống giường hoạt động thân thể một chút, đang muốn lên giường ngủ bù, nghĩ nghĩ, mở cửa đi đến cửa đối diện, đẩy ra.

Cửa không ngờ lại không có cài, trực tiếp đã đẩy ra.

Lạc Thanh Chu do dự một chút, đi vào, khép cửa phòng lại.

Lập tức thoát y lên giường, chui vào trong chăn tiểu nha đầu.

Rất lâu không ngủ chung với tiểu nha đầu, hôm nay đền bù nàng một lúc đi.

Tiểu Điệp bị bừng tỉnh, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn bị dọa run lên, đang muốn thét lên, Lạc Thanh Chu vội vàng mở miệng nói:

- Tiểu Điệp, đừng kêu, là ta.

Tiểu nha đầu lúc này mới tỉnh táo lại, ô ô một tiếng, nói:

- Công tử, người hù chết người ta...

Lập tức lại nói:

- Công tử, người làm sao ngủ quay đầu a?

Nói xong, nàng đột nhiên tỉnh ngộ, gương mặt đỏ lên, ngượng ngùng chủ động đưa chân nhỏ tiêm tú đáng yêu vào lồng ngực của hắn, xấu hổ nhỏ giọng nói:

- Công tử, cho...

Lạc Thanh Chu:..

- Tiểu Điệp, thật ra công tử ngủ ở đầu này, cũng không phải là vì muốn sờ chân nhỏ của ngươi.

- Công tử, vậy ngươi không sờ sao? Không sờ, nô tỳ phải rời giường.

Lạc Thanh Chu không nói tiếp, đưa tay nắm chặt chân nhỏ kiều nộn tiểu xảo, mềm mại không xương, sau đó nhịn không được đầu rút vào chăn mền, hôn một cái, lại thò đầu ra nói:

- Thời gian còn sớm, ngủ tiếp một lát đi.

- Vâng.

Tiểu nha đầu khuôn mặt nhỏ đỏ lên, ngượng ngùng mà vui vẻ lại đem một chân nhỏ khác đưa tới, trong lòng nói thầm: Còn tưởng rằng công tử đã sờ chán rồi, thì ra không có... Công tử vừa rồi còn hôn nữa nha.

Lạc Thanh Chu cầm chân ngọc thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu, đi vào mộng đẹp.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 426: Vi Mặc, Hạ Thiền sao lại đi theo rồi?



Một người ở trên xe ngựa, một người ở sau xe ngựa, ở giữa cách xa mười bước.

Yên lặng im ắng, đều không nói gì.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng một hồi, mới lui vào, ngồi xuống trong xe, trong lòng không hiểu sao có chút đau buồn.

Tần nhị tiểu thư ngồi đối diện, yên lặng nhìn hắn.

Xe ngựa rất nhanh dừng lại trước cửa Tần phủ.

Trên bậc thang, Tống Như Nguyệt dẫn theo Mai nhi và các nha hoàn khác, sớm đã chờ ở đó.

Thấy xe ngựa trở về, mới thở dài một hơi.

Nhưng khi nhìn thấy người nào đó đỡ tiểu thư nhà nàng từ trong xe ra, sắc mặt nàng lại trầm xuống.

- Vi Mặc, đến, cẩn thận một chút.

Nàng bước nhanh xuống bậc thang, tự mình dìu khuê nữ nhà mình từ trên xe ngựa xuống, phòng ngừa người nào đó ở trước mặt mọi người tiếp tục chiếm tiện nghi khuê nữ nhà nàng.

- Đa tạ Nguyệt Vũ cô nương.

Tống Như Nguyệt nói lời cảm tạ với thiếu nữ trên lưng bạch mã.

Nguyệt Vũ gật đầu đáp lại, quay đầu ngựa, dẫn theo xe ngựa trở về, lúc gần đi, đột nhiên lại nhìn thiếu niên trên bậc thang nói:

- Lạc công tử, đêm mai có thời gian không? Nghe nói Uyên Ương Lâu đêm mai có trận thi hội, tài tử tài nữ Mạc Thành đều sẽ đi, không biết Lạc công tử có thể bồi tiểu nữ tử tới mở mang kiến thức một chút không?

Không đợi Lạc Thanh Chu trả lời, Tống Như Nguyệt lập tức nở nụ cười nói:

- Nguyệt Vũ cô nương, Thanh Chu nhà ta gần đây tương đối bận rộn, vẫn luôn ở trong nhà đọc sách, không có thời gian ra ngoài. Nguyệt Vũ cô nương vẫn nên tìm người khác đi.

Nguyệt Vũ nhìn nàng một, mỉm cười, không tiếp tục nhiều lời:

- Được, là tiểu nữ tử đường đột.

Nói xong, dẫn theo xe ngựa rời khỏi.

Tống Như Nguyệt đứng ở trên bậc thang, nhìn tư thái thướt tha yểu điệu trên lưng ngựa nhẹ nhàng đung đưa, ánh mắt lấp lóe, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, xoay đầu lại, nhìn về phía người nào đó bên cạnh, vốn định xụ mặt răn dạy vài câu, nhịn một chút, ngữ khí chậm dần nói:

- Thanh Chu, ngươi cả ngày trong phòng đọc sách, không biết được bên ngoài có bao nhiêu loạn, càng không biết bên ngoài có bao nhiêu lừa đảo.

- Mà loại thi hội kia đều là một vài người không ra gì, chơi bời lêu lổng tham gia. Ngươi là người có chí hướng, lúc này sắp ăn tết, cách thi Hương càng ngày càng gần, trong lòng ngươi hẳn là hiểu rõ, lúc này, cũng không thể lười biếng.

- Thanh Chu, không phải ta quản chặt, không cho ngươi đi ra ngoài chơi, ta chỉ là suy nghĩ cho ngươi, miễn cho ngươi ra ngoài kết giao vài bằng hữu không đứng đắn, bị người làm hư, đến lúc đó ảnh hưởng ngươi thi Hương, chẳng phải là phí công nhọc sức sao?

Lạc Thanh Chu cung kính nói:

- Nhạc mẫu đại nhân nói đúng lắm, Thanh Chu vốn là không muốn đi tham gia.

Hắn chỉ nhìn vị nhạc mẫu đại nhân này một chút, đã nghe được trong lòng đối phương nói: 【 Ghê tởm! con đ**m kia không ngờ lại ở ngay trước mặt ta và Vi Mặc nhà ta câu dẫn tiểu tử thúi này, tiểu tử thúi này nếu đi cùng với nàng, nói không chừng đêm đó liền bị nàng câu dẫn lên giường! Đến lúc đó bị câu đi rồi, Tần gia chúng ta... 】 .

- Thanh Chu, sao không đi vào?

Tống Như Nguyệt lo lắng, đỡ khuê nữ nhà mình đi vào cửa chính, quay đầu lại nhì thấy tiểu tử thúi kia còn đứng ở ngoài cửa, lập tức trong lòng trầm xuống, chịu đựng giận dữ nói:

- Làm sao? Không nỡ xa vị Nguyệt Vũ cô nương kia?

Lạc Thanh Chu chỉ đành phải nói:

- Nhạc mẫu đại nhân, ngươi đỡ Nhị tiểu thư đi vào trước, ta chờ Hạ Thiền cô nương, nàng còn ở phía sau.

Tống Như Nguyệt lúc này mới kịp phản ứng, quay đầu nhìn thoáng qua thiếu nữ vẫn đứng cô độc ở ngoài đường, cau mày, không nói gì thêm, đỡ lấy khuê nữ nhà mình đi vào trước.

- Vi Mặc, Hạ Thiền sao lại đi theo rồi?

Đi vào sân nhỏ, nàng thấp giọng hỏi:

- Trưởng công chúa không phải có phái hộ vệ sao?
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 427: Thiền Thiền, mứt quả của cô gia ăn ngon không?



Tần Vi Mặc yên lặng, không trả lời.

Lúc đi vào hậu viện, mới dừng bước lại, đột nhiên nhẹ giọng mở miệng:

- Mẫu thân, ta muốn thử xem, cùng Hạ Thiền... Lại gần một chút. Có lẽ, ta sẽ không bài xích nàng nữa...

Tống Như Nguyệt sững sờ một chút, lập tức bác bỏ:

- Không được, trước kia cũng không phải không tiếp xúc qua, mỗi lần tới gần nàng, ngươi đều ho ra máu. Đừng lấy thân thể ngươi ra đùa, ngươi lại gần nàng làm gì? Nàng lại không nói lời nào, cũng sẽ không hàn huyên với ngươi, hoàn toàn không cần thiết.

Tần Vi Mặc thấp giọng nói:

- Không, mẫu thân, cần thiết...

Tống Như Nguyệt sững sờ một chút:

- Chỗ nào cần thiết?

Tần Vi Mặc không trả lời, trong mắt lộ ra vẻ quật cường.

Vì tỷ phu...

Ngoài phủ, trên bậc thang.

Hai bên ánh đèn chập chờn mờ nhạt.

Lạc Thanh Chu đứng ở nơi đó, trong lòng vừa suy nghĩ vừa chờ bóng người đơn bạc ven đường kia.

Nhưng đợi một hồi, lại đột nhiên phát hiện nàng đứng đó không nhúc nhích.

- Hạ Thiền! Ngươi làm gì vậy?

Hắn tỉnh hồn lại, hô một tiếng.

Hạ Thiền đứng ở ven đường cách đó không xa, ánh mắt nhìn hắn, gương mặt xinh đẹp lạnh lẽo, không trả lời, c*̃ng không nhúc nhích.

Lạc Thanh Chu đành phải đi xuống bậc thang, đi tới, đi tới trước mặt của nàng nói:

- Thế nào? Tại sao không trở về nhà?

Thiếu nữ hai mắt lạnh như băng nhìn hắn, vẫn không nói chuyện.

Lạc Thanh Chu và nàng nhìn nhau một lát, đột nhiên vỗ đầu một cái, nhớ lại:

- Mứt quả!

Hắn vội vàng xoay người, đưa lưng về phía nàng, từ trong ngực móc ra một chuỗi mứt quả, đưa tới trước mặt của nàng:

- Thật có lỗi, vừa rồi ta vẫn đang suy nghĩ, quên chuyện này. Ăn đi, còn nữa.

- Hừ!

Thiếu nữ đoạt lấy mứt quả, lúc này mới bước nhanh đi tới cửa.

Khóe miệng Lạc Thanh Chu co quắp một chút, đi theo phía sau nàng.

Hai người cùng nhau đi vào phủ, cùng rẽ về Linh Thiền Nguyệt cung.

Hạ Thiền thả chậm bước chân, cúi đầu ngụm nhỏ ăn mứt quả, mỗi khi hắn tới gần nhìn nàng, nàng đều sẽ quay mặt chỗ khác, không cho hắn nhìn thấy bộ dáng nàng ăn.

Lạc Thanh Chu thấy nàng một tay cầm kiếm, một tay cầm mứt quả, lúc đi đến cửa Linh Thiền Nguyệt cung, đột nhiên mở miệng nói:

- Thiền Thiền, mứt quả của cô gia ăn ngon không?

Hạ Thiền đột nhiên dừng bước, hình như muốn xoay đầu lại ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn, uy h**p hắn, nhưng đột nhiên nhớ tới môi của mình còn dính nước đường sáng lóng lánh, má có chút phồng lên, miệng còn ngậm nửa viên mứt quả.

Nàng đứng ở đó, nghiêng người, mặt xụ xuống, nắm chặt kiếm và mứt quả trong tay, có chút không biết làm sao.

Lạc Thanh Chu nín cười, lại cố ý đi đến trước mặt nàng nói:

- Thiền Thiền, ta hỏi ngươi, ngươi tại sao không nói chuyện?

Hạ Thiền uốn éo thân thể, lưng quay về phía hắn, lập tức dùng sức nuốt mứt quả xuống, lại trực tiếp dùng tay áo lau lau miệng một chút.

Sau đó mới uốn éo thân thể, xoay người sang chỗ khác, nắm chặt kiếm trong tay, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng, hai mắt lạnh như băng nhìn về phía hắn.

Nhưng là...

Sau lưng trống trơn, người nào đó đã không biết tung tích...

Nàng cứng lại, sửng sốt nửa ngày, mới nâng má lên, lẩm bẩm trong miệng:
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 428: Trước cửa vườn hoa.



- Bại hoại... Chờ đó.

Nàng không tiếp tục ăn mứt quả còn thừa, vào cửa, trực tiếp đi hậu hoa viên.

Trước cửa vườn hoa.

Bách Linh một bộ váy áo màu hồng, trong tay đang cầm nửa đóa hoa đang nhàm chán ngắt cánh hoa còn lại.

Khóe miệng nàng giật giật, nhìn thấy một gương mặt xinh đẹp, đi tới, sau đó giương lên trong tay còn lại một viên mứt quả, đặt ở bên miệng.

Bách Linh nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn về phía nàng, lập tức ánh mắt chăm chăm nhìn mứt quả trong tay nàng.

Gương mặt xinh đẹp của nàng vẫn lạnh lùng, giống như không nhìn thấy nàng, vừa duỗi đầu lưỡi phấn nộn ra l**m láp một viên cuối cùng, vừa không coi ai ra gì đi qua Bách Linh, đi vào vườn hoa.

Bách Linh sửng sốt mấy giây, rốt cục kịp phản ứng, lập tức gầm thét một tiếng, vội la lên:

- Thiền Thiền! dừng miệng! Hạ lưỡi lưu tình! Giữ lại cho ta một viên!

Trong nội viện, trăng sáng trong sáng.

Lạc Thanh Chu ngồi trước bàn đá, vừa ăn bữa tối phong phú Tiểu Điệp bưng trở về, vừa nghĩ hành động đêm nay.

Tiểu nha đầu bưng ấm trà, khéo léo đứng ở bên cạnh hầu hạ.

Lạc Thanh Chu mới ăn được một nửa, tiểu nha đầu thấp giọng nói:

- Công tử, Bách Linh tỷ tỷ tới, đang đứng ngoài cửa đấy.

Lạc Thanh Chu ngẩng đầu nhìn lại.

Thiếu nữ xinh đẹp một thân váy áo màu hồng đứng ngoài cửa ra vào, đang tức giận phình má nhìn hắn.

Không tiến vào, cũng không nói chuyện.

Lạc Thanh Chu hơi chút trầm ngâm, liền hiểu được, quay đầu nói:

- Tiểu Điệp, đi vào trong phòng cầm chuỗi đường hồ lô ra đây.

Tiểu Điệp đáp ứng một tiếng, vội vàng vào phòng.

Bách Linh lập tức dậm chân nói:

- Người ta mới không phải đến đây đòi mứt quả đâu! Vừa rồi phu nhân lại để cho Mật Nhi và Tử nhi hai nàng đến đây, nói muốn làm nha đầu động phòng cho cô gia, có phải cô gia cầu phu nhân hay không?

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, nói:

- Không phải.

- Hừ!

Bách Linh hừ một tiếng, hai tay chống bờ eo thon, vẫn như cũ tức giận nhìn hắn chằm chằm, tựa hồ không tin.

Lạc Thanh Chu nhún vai một cái nói:

- Ngươi cũng biết, ta căn bản không cần. Ta chỗ này có Tiểu Điệp là đủ rồi, về phần cùng phòng, không phải có... Đại tiểu thư sao? Một tháng một lần, ta cảm thấy rất tốt, ta rất thỏa mãn.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Bách Linh lại hừ một tiếng, có chút chột dạ tránh đi ánh mắt, nhìn về phía Tiểu Điệp đi ra từ trong nhà.

Lạc Thanh Chu đứng dậy, nhận lấy mứt quả từ trong tay Tiểu Điệp, tự mình đi qua đưa tới trước mặt của nàng:

- Đừng nóng giận, ta sẽ không cần các nàng.

Dừng một chút, lại nói:

- Nếu không, đêm nay ngươi đến gian phòng cô gia, cô gia bồi tội cho ngươi?

Bách Linh biến sắc, đoạt lấy mứt quả trong tay hắn, xoay người chạy, chạy ra bảy tám mét mới quay người chống nạnh, khẽ nói:

- Thối cô gia, ngươi lần sau còn hù dọa người ta như vậy, người ta sẽ không tới!

Lạc Thanh Chu lại nói:

- Vậy tối nay cô gia đi nơi đó tìm ngươi?
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 429: Vâng, nô tỳ biết.



Bách Linh co cẳng liền chạy, một bên chạy, một bên quay đầu uy h**p nói:

- Thối cô gia! Sắc cô gia! Có bản lĩnh ngươi đến, đêm nay ta và Thiền Thiền ngủ chung! Thiền Thiền cũng không phải dễ trêu.

Lạc Thanh Chu cười cười, quay người trở lại tiểu viện, tiếp tục ăn cơm.

Tiểu Điệp ở bên cạnh do dự một chút, nhịn không được nói:

- Công tử, cảm giác gần đây người đối xử với Bách Linh tỷ tỷ thật ôn nhu, thật là thân thiết, còn dám tùy tiện nói đùa nàng.

Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn nàng nói:

- Ăn dấm rồi?

Tiểu Điệp vểnh vểnh cái miệng nhỏ nhắn nói:

- Làm gì có, nô tỳ mới sẽ không ăn dấm. Nô tỳ chỉ là tiểu nha đầu động phòng của công tử, cũng không phải nương tử công tử, c*̃ng không có tư cách ăn dấm.

Vừa mới dứt lời, Lạc Thanh Chu đột nhiên đưa tay nắm cái eo nhỏ nhắn nàng của, từng chút từng chút kéo nàng vào trong ngực.

Tiểu Điệp kinh hô một tiếng, ấm trà trong tay kém chút rơi xuống, ô ô nói:

- Công tử, người làm gì thế?

Lạc Thanh Chu đưa tay tiếp nhận ấm nước trong tay nàng, đặt ở trên bàn đá trước mặt, cúi đầu hôn cái miệng nhỏ của nàng một cái, rất chân thành mà nhìn nàng nói:

- Nha đầu ngốc, lần sau không nên nói nữa cái gì tiểu nha đầu động phòng, cái gì không có tư cách. Ngươi là người đầu tiên bồi bản công tử đi ngủ, người đầu tiên làm ấm chăn cho bản công tử, cũng là người đầu tiên để bản công tử sờ chân nhỏ của ngươi, càng là nữ hài đầu tiên cùng bản công tử tắm uyên ương. Còn có rất nhiều cái đầu tiên, ngươi cũng biết. Cho nên, sao ngươi lại không có tư cách đây? Ngươi mới là có tư cách nhất. Nói đến nương tử, trong lòng bản công tử, Tiểu Điệp chúng ta mới là...

- Công tử...

Tiểu Điệp nằm trong ngực của hắn, ngẩng khuôn mặt nhỏ, đột nhiên duỗi ra tay nhỏ ngăn chặn miệng của hắn, đỏ mắt nói:

- Công tử, đừng nói nữa... Nô tỳ không cho phép công tử nói loại lời này... Công tử đối xử nô tỳ rất tốt, nô tỳ đã rất vui vẻ, rất thỏa mãn, rất hạnh phúc. Nương tử của công tử là đại tiểu thư, nô tỳ chỉ là tiểu nha đầu, có thể phục vụ công tử hài lòng, nô tỳ đã rất vui vẻ. Công tử về sau tuyệt đối không nên nói lời như vậy nữa, nô tỳ nghe mà sợ hãi, mà đại tiểu thư thật rất tốt... Nếu như đại tiểu thư không đối tốt với chúng ta, Bách Linh tỷ tỷ, Hạ Thiền tỷ tỷ, Thu nhi tỷ tỷ các nàng, còn có những người khác trong Tần phủ cũng không thể đối tốt với chúng ta... Cho nên, công tử, chúng ta nhất định phải tôn trọng đại tiểu thư, nhất định phải cảm kích đại tiểu thư, nhất định phải đối xử tốt với nàng gấp bội.

Lạc Thanh Chu vuốt cái mũi nhỏ của nàng, ôn nhu nói:

- Tiểu Điệp nhà ta thật tốt. Vì ban thưởng ngươi, bản công tử quyết định đêm nay...

Hai con ngươi tiểu nha đầu sáng lên, gương mặt đỏ bừng, lại tràn đầy chờ mong, xấu hổ mà nói:

- Công tử, đêm nay...

- Đêm nay công tử cho ngươi ăn cái rắm, có được hay không?

- Ô ô...

- Ha ha ha ha...

Tiểu nha đầu ô ô, tức giận giãy dụa muốn rời khỏi, Lạc Thanh Chu ôm chặt nàng, đột nhiên cúi đầu xuống, hôn miệng nhỏ của nàng.

Tiểu nha đầu mới đầu còn phản kháng mấy lần, chậm rãi liền mềm nhũn.

Cuối cùng, toàn bộ thân thể đều mềm nhũn ngồi phịch ở trong ngực hắn, ngẩng lên khuôn mặt nhỏ đỏ bừng nóng hổi, nhắm mắt lại, lông mi rung động, miệng nhỏ khẽ nhếch, một bộ dáng khả ái ngượng ngùng nhưng dụ tình.

Lạc Thanh Chu ôm nàng hôn một lát, buông ra, đỡ nàng lên, nói:

- Tốt, chớ trì hoãn bản công tử ăn cơm.

Hai con ngươi tiểu nha đầu mê ly, bờ môi ướt át, vừa mơ mơ màng màng bị hắn buông xuống, thân thể mềm nhũn, lại ngã xuống trong ngực hắn, khuôn mặt nhỏ nóng hổi, thở gấp phì phò, giống như còn không có lấy lại tinh thần từ bên trong nụ hôn vừa rồi.

Lạc Thanh Chu đành phải tiếp tục ôm nàng vào trong ngực, cúi đầu ăn cơm, thuận tiện dùng miệng đút nàng.

Tiểu nha đầu một mặt si ngốc, vô ý thức mở ra miệng nhỏ, chuẩn bị tiếp được, đột nhiên lại giật mình tỉnh lại, rốt cục khôi phục một chút khí lực, giãy dụa đứng lên, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, mân mê cái miệng nhỏ nhắn nói:

- Công tử, bại hoại...

Lạc Thanh Chu nhíu mày nói:

- Thế nào, ghét bỏ công tử?

Tiểu nha đầu khẽ nói:

- Làm gì có.

Nàng chỉ thẹn thùng, chưa hề bị công tử miệng đối miệng cho ăn đồ bao giờ.

Lạc Thanh Chu không tiếp tục đùa nàng, nhanh chóng cơm nước xong, vào nhà tắm rửa.

Tiểu nha đầu hầu hạ hắn tắm rửa, giúp hắn gội đầu, chà lưng, xoa thân thể, chỉ kém tiến vào trong thùng tắm với hắn.

Lạc Thanh Chu cũng không có giấu diếm nàng, ở trước mặt nàng nhỏ dược thủy luyện gân vào trong thùng, rất nhanh hấp thu xong.

Tắm rửa xong, giúp tiểu nha đầu đổ hết nước đi, hắn bàn giao:

- Tiểu Điệp, đêm nay ngươi tự ngủ, chờ một lúc ta sẽ khóa lại cửa phòng. Nếu có người đến hỏi, ngươi cứ nói ta đã ngủ thiếp đi. Tuyệt đối không nên để cho người ta đi vào, biết không?

Tiểu nha đầu nhu thuận gật đầu nói:

- Vâng, nô tỳ biết.
 
Back
Top Bottom