Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu

Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 400: Chỉ là muốn cho ngươi chút điểm tâm ăn thôi.



Lạc Thanh Chu không nói gì thêm.

Bách Linh đụng đụng cánh tay hắn, quệt miệng nói:

- Cô gia, đang hỏi ngươi đó, ngươi muốn cảm tạ người ta thế nào đây?

Lạc Thanh Chu thấy không ai nhìn qua, thuận thế đưa tay sờ bàn tay nhỏ của nàng một chút, thấp giọng nói:

- Chút nữa đi chỗ ta, ta cho ngươi chút đồ tốt.

Bách Linh sửng sốt một chút, lập tức cuống quít lui ra một bước, mân mê miệng nhỏ thầm nói:

- Cô gia lại muốn khi dễ người ta, mới không muốn cho ngươi được như ý đâu!

Lạc Thanh Chu nói:

- Chỉ là muốn cho ngươi chút điểm tâm ăn thôi.

Bách Linh nghe xong, lập tức hoa dung thất sắc:

- Đừng, người ta mới không muốn đâu. Ăn điểm tâm của Cô gia, có thể sẽ mang thai, cô gia quá đáng lắm!

Lạc Thanh Chu: - ...

Hắn yên lặng móc ra một bọc giấy trong túi, mở bọc giấy ra, lấy ra một khối điểm tâm nhỏ, đưa cho Tiểu Điệp bên cạnh hắn.

Tiểu nha đầu lập tức vui vẻ nhận, bắt đầu ăn, trong lòng nói thầm: “Nếu như điểm tâm của công tử ăn có thể mang thai hài tử của người, ta vui vẻ còn không kịp đây.”

Mấy người ở cửa Linh Thiền Nguyệt cung tách ra.

Lạc Thanh Chu nhìn về phía thiếu nữ lạnh lẽo kia nói:

- Hạ Thiền cô nương, gần đây cứ đợi trong phòng, đừng đi làm việc nữa, bảo hộ đại tiểu thư cho tốt.

Mắt Hạ Thiền lạnh như băng nhìn hắn, không nói gì.

Lạc Thanh Chu và Tần đại tiểu thư lên tiếng chào hỏi, dẫn Tiểu Điệp rời khỏi.

Đợi hai chủ tớ đi xa, Bách Linh đi tới bên cạnh Hạ Thiền bát quái hỏi thăm:

- Thiền Thiền, vừa rồi ở hành lang đại sảnh, cô gia nói gì với ngươi? Lúc ấy ta nhìn thấy cô gia cơ hồ dán lên người của ngươi, nói nhỏ với ngươi cả nửa ngày.

Hạ Thiền nhìn hướng hai người rời khỏi, run lên một hồi, quay người vào phòng, không để ý nàng.

Lạc Thanh Chu trở lại tiểu viện, để Tiểu Điệp vào trong phòng nàng thêu hoa.

Hắn vào trong phòng, thần hồn Xuất Khiếu, xuyên qua phòng ốc, bay lên nóc phòng, tắm ánh nắng sáng sớm, ở trên cao nhìn xuống, cẩn thận quan sát toàn bộ Tần phủ.

Quan sát hồi lâu, thấy không có bất cứ dị thường nào, hắn mới trở về trong phòng, thần hồn quay về cơ thể.

Hôm nay còn phải ra khỏi thành đi săn yêu thú.

Hắn nhất định phải tiếp tục tu luyện, mau chóng tấn cấp, tôi luyện thêm.

Chỉ có như vậy, mới có thể gia tăng phần thắng trước mặt địch nhân.

Ở trong phủ ngồi chờ chết, chờ địch nhân lặng lẽ vào cửa hoặc là đồ sát những người Tần gia khác, bị động chống cự, tuyệt không phải phong cách của hắn.

Hắn quyết định ban ngày đi Hắc Mộc lâm tu luyện, ban đêm thần hồn Xuất Khiếu, đi Trương gia nhìn xem.

Thăm dò chỗ ẩn thân những người Tống gia kia trước lại nghĩ biện pháp một mẻ hốt gọn, nhổ cỏ tận gốc, một người cũng không để lại!

Bất cứ người nào uy h**p đến cuộc sống hiện tại của hắn, đều tuyệt đối không thể lưu!

Ở trong phòng xem sách về yêu thú Hắc Mộc lâm một lúc, thấy không có người tới quấy rầy, hắn đi qua nói với Tiểu Điệp một tiếng, sau đó ra cửa.

Tần gia bây giờ lòng người bàng hoàng, tất cả mọi người trốn trong phòng không dám ra ngoài.

Hộ vệ cũng chỉ còn lại có bốn người, thêm Tần Xuyên nữa, căn bản cũng không đủ tuần tra tất cả các nơi trong phủ.

Nhưng ban ngày, tất cả mọi người tương đối an tâm.

Lạc Thanh Chu một đường đi ra, cũng không gặp được bao nhiêu người.

Đợi đến khi đi đến cửa sau thông hướng vườn hoa, nhìn thấy mấy tên người hầu trong tay cầm vũ khí, canh giữ cửa vườn hoa, đang thấp giọng nói chuyện.

Lạc Thanh Chu vòng qua bên cạnh tường viện bay lên, nhanh chóng đi đến cửa sau, mở chốt, ra cửa.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 401: Sở Phi Dương.



Thấy trong hẻm nhỏ không người, Lạc Thanh Chu mới lấy mặt nạ ra đeo lên.

Tối hôm qua xảy ra chuyện lớn như vậy, tất cả mọi người Tần phủ tụ tập ở đại sảnh, nhưng cũng không nhìn thấy biểu tỷ tên Nam Cung Mỹ Kiêu kia.

Không biết lúc ấy nàng ta đã trốn hay là đi đâu.

Dù sao nàng là quý khách từ kinh đô tới, lại thuộc về người hoàng thất, Tống Như Nguyệt khẳng định sẽ ưu tiên sắp xếp cho nàng cẩn thận.

Hi vọng hôm nay đừng lại gặp nàng.

Tối hôm qua cả nhà Tam gia Tần gia bị tàn sát, hôm nay tin tức rất nhanh đã truyền khắp toàn bộ Mạc Thành.

Toàn thành chấn động.

Thành chủ Giang Cấm Nam nghe nói tin tức vô cùng tức giận, lập tức phái người điều tra hung thủ.

Gia tộc khác tối hôm qua đều nhận được tin tức, đều âm thầm nghị luận ầm ĩ.

Rất nhiều người đoán được là những người Tống gia chạy trốn kia, dù sao ở Mạc Thành này, chỉ có bọn họ mới có thù không đội trời chung với Tần gia.

Nghe nói trong số những người nhà họ Tống trốn thoát kia có mấy tên là võ giả.

Bởi vì Tống gia phạm vào tội mưu phản, cho nên võ giả hộ vệ trong phủ bọn họ, đều phải gặp nạn theo.

Dù sao chỉ còn con đường chết, cho nên bọn hắn mới liều mạng cũng muốn cá chết lưới rách với Tần gia.

Rất nhiều gia tộc đang thổn thức, đồng thời cũng đang cười trên nỗi đau của người khác, chuẩn bị xem Tần gia náo nhiệt.

Vốn cho rằng Tống gia sụp đổ, Tần gia lần nữa sẽ được liệt vào tứ đại gia tộc Mạc Thành, ai biết, chuyện xa xa còn chưa kết thúc.

Không người nào nguyện ý thấy người khác sống tốt hơn mình.

Nhìn thấy người khác gặp chuyện không may, thật ra phần lớn lòng người đều rất muốn thấy.

Cung điện bên cạnh Phủ thành chủ.

Trưởng công chúa Nam Cung Hỏa Nguyệt một bộ váy dài đỏ rực, đang ngồi trước bàn xem đi xem lại mấy hiệp « Tam Quốc Diễn Nghĩa » Tần nhị tiểu thư mang tới trước đó.

Lúc Dạ Y đi tới bẩm báo chuyện tối qua Tần gia xảy ra thảm án, Nam Cung Hỏa Nguyệt để chuyện xưa trong tay xuống, quay đầu nhìn nàng nói:

- Thật sự là trùng hợp sao, võ giả Tống gia, không ngờ toàn bộ lại chạy thoát một người cũng không bắt được sao?

Dừng một chút, nàng đột nhiên phân phó nói:

- Dạ Y, ngươi lấy lệnh bài của ta đi ngoài thành điều hai trăm Ngân Kỵ vào thành.

Dạ Y ngẩng đầu lên nói:

- Điện hạ, là để Ngân Kỵ hỗ trợ truy tra hung thủ và những người Tống gia kia sao?

Nam Cung Hỏa Nguyệt thản nhiên nói:

- Không cần, để bọn hắn tới canh giữ ngoài phủ thành chủ là được.

Trong mắt Dạ Y lộ ra vẻ nghi hoặc, nhưng không dám hỏi nhiều, lập tức lui xuống.

Nam Cung Hỏa Nguyệt suy nghĩ một chút, lại nói vọng ra ngoài:

- Nguyệt Vũ, ngươi đi Tần phủ một chuyến, dẫn Tần nhị tiểu thư đến đây. Nhớ kỹ, dùng xe ngựa và hộ vệ của chúng ta.

- Vâng, điện hạ.

Nguyệt Vũ khom người thối lui.

Nam Cung Hỏa Nguyệt lại lần nữa nhìn chuyện xưa ba nước trên bàn, khóe miệng lộ ra vẻ cười lạnh:

- Ngươi lừa ta gạt, ba nước tranh bá sao?



Tụ bảo các.

Lạc Thanh Chu đến tầng cao nhất, Đao tỷ tóc bạc và nam tử trung niên Ngô Khuê đều đã đến.

Trong góc còn nhiều thêm một thanh niên bộ dáng bình thường.

Đao tỷ giới thiệu nói:

- Hắn gọi Chu Bá Ước, giống như ngươi, hiện tại là luyện gân cảnh giới. Hôm nay là lần đầu tiên ra khỏi thành làm nhiệm vụ.

Đao tỷ chỉ vào Lạc Thanh Chu nói:

- Sở Phi Dương.

Lạc Thanh Chu và thanh niên gọi Chu Bá Ước chắp tay lẫn nhau, khẽ gật đầu, coi như chào hỏi.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 402: Hiểu lầm thì hiểu lầm đi.



- Đao tỷ, còn có những người khác không?

Lạc Thanh Chu hỏi.

Đao tỷ nhíu mày:

- Còn có một người, không biết hôm nay tên gọi là gì.

Trong lòng Lạc Thanh Chu lập tức có cỗ dự cảm bất thường, đang muốn hỏi thăm có phải người lần trước hay không, trên bậc thang đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân quen thuộc.

Lập tức, một thiếu nữ mặc váy màu đen ngang gối, dáng người cao gầy gợi cảm, trên đùi mang quần tất đen lãnh ngạo, lắc lắc vòng eo nhỏ nhắn và cặp mông to tròn đi tới.

Một đầu tóc đen nhánh như gấm, tóc dài rối tung bên hông, bên hông quấn quanh một roi da dài nhỏ màu đen, đầu roi theo bước chân của nàng hơi rung nhẹ, giống như Linh Xà có linh tính.

Lạc Thanh Chu nhìn cặp quần tất đen gợi cảm kia, trong thoáng chốc, giống như xuyên qua thời không.

Nam tử trung niên tên Ngô Khuê và nam tử kêu Chu Bá Ước, nhìn nàng mặc, trên mặt đều sửng sốt một chút.

Hiển nhiên đều là lần đầu tiên nhìn thấy loại ăn mặc có chút quái dị và to gan này.

Chỉ có Đao tỷ kiến thức rộng rãi, vẻ mặt bình tĩnh, trực tiếp mở miệng hỏi:

- Ngươi hôm nay tên gọi là gì?

Thiếu nữ roi da hất tóc dài, ngồi xuống bên cạnh, gác đôi chân dài miên man kia lên, lạnh lùng nói:

- Bách Linh Điểu.

Lạc Thanh Chu: - ...

Đao tỷ khóe miệng co giật một chút, đứng lên nói:

- Được rồi, đã đều đến đông đủ, lên đường đi.

Nói xong, nâng đao bản rộng của nàng lên, dẫn đầu đi xuống lầu.

Nam tử trung niên Ngô Khuê vẻ mặt thâm trầm theo ở phía sau.

Lạc Thanh Chu và thanh niên tên Chu Bá Ước kia nhìn nhau, cùng đứng dậy, đi xuống.

Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn bóng lưng hắn, sờ roi da bên hông, đi theo sau.

Ngoài cửa lớn, đã có xe ngựa chờ sẵn.

Mấy người lần lượt lên xe ngựa.

Ba nam tử ngồi cùng nhau, Nam Cung Mỹ Kiêu với đôi chân dài quyến rũ ngồi cùng Đao tỷ, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm người nào đó đối diện.

Lạc Thanh Chu thấy nàng cứ nhìn mình, do dự một chút, quyết định giải thích một tiếng:

- Bách Linh Điểu cô nương, ta cảm thấy chuyện đó, ta cần phải giải thích một chút.

Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh lùng nói:

- Ta cảm thấy không cần thiết.

Lạc Thanh Chu mắt đối mắt với nàng một lúc, nhún vai nói:

- Được thôi.

Không cần thiết cũng không cần nói.

Hắn không có thói quen tranh luận với nữ nhân.

Hiểu lầm thì hiểu lầm đi.

Dù sao hiện tại một đoàn đội, chí ít ra ngoài nàng sẽ không làm gì hắn.

Trong xe, những người khác ánh mắt đều hiếu kỳ nhìn hai người một chút, trong lòng đoán chừng hai người có mâu thuẫn gì đó.

Một đường không nói chuyện.

Xe ngựa thuận lợi ra khỏi thành, lao vùn vụt trên đường lớn xóc nảy.

Nam Cung Mỹ Kiêu tựa ra sau, hai tay ôm ngực, chân dài thong dong, nhắm mắt dưỡng thần, một ngón tay thon dài nhịp nhịp trên cánh tay, hình như đang suy nghĩ chuyện gì.

Trong lòng Lạc Thanh Chu cũng suy nghĩ.

Hắn nghĩ phải nhanh luyện gân thành công, có được tốc độ nhanh hơn và lực bộc phát mạnh hơn, đến lúc đó tiện giải quyết triệt để những người Tống gia kia.

Xe ngựa rất nhanh ngừng lại trên đường nhỏ ngoài Hắc Mộc lâm.

Đao tỷ dẫn mấy người xuống xe.

Bởi vì hôm nay có người mới, cho nên nàng nói lại lần nữa những việc cần phải chú ý và việc tổ đội.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 403: Lạc Thanh Chu ra một quyền thất bại.



Sau khi nói xong mới hỏi:

- Hôm nay có người cần tổ đội, hoặc là cần thuê ta không?

Không có người nói chuyện.

Thanh niên tên Chu Bá Ước kia vẫn luôn rất yên lặng.

Cho dù lần đầu tiên tới Hắc Mộc lâm đi săn yêu thú, c*̃ng không có bất kỳ biểu hiện lo lắng bất an nào.

- Đã không có, vậy xuất phát đi.

Đao tỷ đợi một hồi, nhún vai, dẫn đầu khiêng đao, đi vào trong rừng.

Ngô Khuê và Chu Bá Ước phân biệt đi qua mảnh rừng khác.

Lạc Thanh Chu nhìn thiếu nữ đang tựa lên cây mâm mê roi da cách đó không xa một chút, quay người đi hướng khác.

Vẫn là hướng lần trước.

Ở trong rừng đi trong chốc lát, hắn đột nhiên cảm giác không đúng, quay đầu nhìn lại.

Thiếu nữ roi da hôm nay gọi là Bách Linh Điểu kia đang âm thầm đi phía sau hắn, thấy hắn nhìn tới, mặt nàng không thay đổi nói:

- Đừng hiểu lầm, trùng hợp mà thôi. Ta cũng không cướp tiền, c*̃ng không cướp sắc.

Lạc Thanh Chu không tiếp tục để ý đến nàng, tiếp tục đi đến phía trước.

Hắn bước nhanh hơn.

Đi một đoạn lộ trình, quay đầu nhìn lại, nàng vẫn không nhanh không chậm theo phía sau.

Lạc Thanh Chu nhịn không được dừng bước lại, xoay người hỏi:

- Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?

Nam Cung Mỹ Kiêu thản nhiên nói:

- Nên hỏi chính ngươi, ngươi mỗi lần theo dõi ta, rốt cuộc muốn như thế nào?

Lạc Thanh Chu:

- Ta nói, đó là hiểu lầm.

Nam Cung Mỹ Kiêu nói:

- Vừa rồi ta cũng đã nói, đây là hiểu lầm.

Hai người đang trầm mặc giằng co bụi cỏ bên cạnh đột nhiên khẽ động, lập tức một cái đầu to lớn lộ ra, hai con mắt tinh hồng lạnh như băng nhìn hai người.

Da lông nâu nhạt, hình thể to như con nghé, khóe miệng mọc hai cái răng nanh sắc bén, trên thân lấm tấm màu nâu, đúng là một con yêu báo!

- Ô...

Yêu báo nhìn hai người, khóe miệng chảy ra nước bọt, nhếch răng nanh, trên mặt lộ ra thần sắc dữ tợn, thân thể nằm mọp xuống, hình như chuẩn bị tấn công.

- Bạch!

Nam Cung Mỹ Kiêu ánh mắt sáng lên, rút roi da bên hông ra, lạnh lùng nói:

- Ta!

Vừa dứt lời, một cây đại thụ bên khác, đột nhiên “Vụt” đập xuống một thân ảnh màu nâu, tựa như tia chớp từ trên đánh xuống dưới, nhào xuống phía nàng!

Thì ra yêu báo thứ nhất kia muốn hấp dẫn sự chú ý của bọn hắn.

Sát thủ chân chính, tàng trên cây!

Trong nháy mắt, lại xuất hiện hai con yêu báo!

Nam Cung Mỹ Kiêu phản ứng nhanh chóng, trong tay roi da “Bá” một tiếng vung qua đỉnh đầu bay ra ngoài, hóa thành tấm roi chắn đen, mà thân thể nàng cao gầy lồi lõm kia trong nháy mắt thối lui về phía sau.

Yêu báo xuất hiện lúc đầu, đang chuẩn bị nhào tới cùng đồng bọn mình giáp công nàng, Lạc Thanh Chu sớm đã dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến, lập tức đột nhiên nhảy lên, “Oanh” một quyền đánh về phía nó.

- Ngao ô ——.

Yêu báo nổi giận gầm lên một tiếng, động tác linh mẫn, trong nháy mắt né tránh qua.

Lập tức lại đột nhiên vọt lên, miệng máu mở lớn ra, nhào lên cắn về phía hắn.

Lạc Thanh Chu ra một quyền thất bại.

Vừa tiếp đất, chỉ thấy nó nhào lên cắn, động tác nhanh chóng như thiểm điện!

Nắm đấm cúa hắn đánh ra không kịp thu hồi, thân thể đột nhiên trùng xuống, cánh tay lớn, gân cơ bắp trong nháy mắt căng cứng, lập tức khuỷu tay như bắn lò xo “Soạt” một tiếng nặng nề b*n r*!

- Ầm!
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 404: Thần hồn của nó bắt đầu sợ hãi!



Cùi chỏ đột nhiên vung ra, nặng nề đập vào cằm yêu báo!

Một người một báo đều thân thể chấn động.

Lạc Thanh Chu lui về phía sau mấy bước.

Yêu báo đầu hất lên, té ngã xuống đất, lập tức lại đột nhiên nhảy lên, “Ngao ô” nổi giận gầm lên một tiếng, lần nữa đánh về phía hắn.

Lạc Thanh Chu thấy nó khí thế hùng hổ, răng nanh như dao, song trảo rét lạnh, mắt sáng lên, đột nhiên quay người bắt đầu chạy.

Nhưng bằng tốc độ của hắn, làm sao có thể nhanh hơn yêu báo!

- Vút!

Yêu báo chạy mấy bước, trực tiếp nhảy vọt lên, hung mãnh nhào về phía sau lưng hắn.

Lạc Thanh Chu bắp thịt toàn thân căng cứng, da thịt thít chặt tụ lực, lập tức đột nhiên bắn lên một cây đại thụ trước mặt, mũi chân chạm trên cành cây một chút, thân thể bỗng nhiên thay đổi phương hướng, bắn về bên trái!

- Ầm!

Yêu báo vồ hụt, nhưng c*̃ng nhanh nhẹn, tứ chi chạm vào cành cây, lại đột nhiên nhảy lên, đuổi theo hắn.

Lạc Thanh Chu tiếp tục chạy trong rừng, nhảy vọt, né trái tránh phải, chợt cao chợt thấp.

Bắp thịt toàn thân, da thịt, không ngừng thít chặt, tụ lực, b*n r*, kéo duỗi, rất nhanh đã phát nhiệt.

Khí tức hắn kéo dài, thể lực kinh người, bởi vì tu luyện thần hồn, tinh lực c*̃ng cực kì tràn đầy, liên tục chạy nhảy né tránh nửa canh giờ, vẫn dư thừa tinh lực như cũ.

Nhưng con yêu báo sau lưng kia, lại là bắt đầu kiệt lực, miệng thở hổn hển nặng nề, động tác c*̃ng bắt đầu chậm lại.

Nó mấy lần đều muốn từ bỏ.

Nhưng mỗi lần nó dừng lại chuẩn bị rời khỏi, Lạc Thanh Chu lại đột nhiên chủ động nhào tới tấn công khiêu khích.

Lặp đi lặp lại nhiều lần, yêu báo bị khơi dậy nộ khí, lại tiếp tục gầm thét truy đuổi, toàn thân thể lực nhanh chóng tiêu hao.

Lúc này yêu báo dần dần phát hiện quỷ kế tên nhân loại này.

Nhưng nó bây giờ tiến thoái lưỡng nan, đuổi không kịp, cũng không cách nào quay đầu chạy trốn, trong lòng càng ngày càng nôn nóng.

- Ngao ô ——.

Nó đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, hình như đang kêu gọi đồng bọn đến đây hỗ trợ.

Nhưng đồng bọn nó, lại chậm chạp không có trả lời.

Trong lòng nó lập tức trầm xuống, ngừng lại.

Lạc Thanh Chu c*̃ng lập tức ngừng lại, thấy nó đã là nỏ mạnh hết đà, đột nhiên nắm chặt nắm đấm, gân lớn cùng cơ bắp căng cứng lên quay người xông tới phía nó, nội lực nhanh chóng tràn vào cánh tay, bắt đầu súc tích sức mạnh.

Mắt hắn và hai mắt tinh hồng yêu báo kia nhìn nhau, lại đột nhiên nghe được nó ý nghĩ trong lòng: 【 Không được, ta không có khí lực, nhất định phải nhanh chóng rời khỏi 】 .

Thần hồn của nó bắt đầu sợ hãi!

- Bạch!

Lạc Thanh Chu đột nhiên vọt lên, nhào tới phía nó, lập tức ngưng tụ thần hồn, lực tụ yết hầu, hai mắt nhìn chằm chằm, đột nhiên gầm thét một tiếng:

- Này!

Một tiếng gầm thét đột nhiên vang lên tại trong đầu yêu báo!

Nó vốn muốn lập tức quay người chạy trốn, lại đột nhiên chấn động, cố định tại chỗ, ánh mắt lộ ra hoảng hốt.

Nhưng trong chớp nhoáng này, đã quyết định bi kịch của nó!

- Ầm!

Lạc Thanh Chu một quyền đập vào trên đầu nó!

Yêu báo hứng đòn nghiêm trọng này, đầu hạ thấp, nằm trên đất, nhưng rất nhanh lại nghiêng đầu qua, chuẩn bị nhảy dựng lên.

- Oanh!

Nhưng lúc này, quyền thứ hai của Lạc Thanh Chu đã đến!

Một quyền này lại đột nhiên như như tiếng sấm vang dội trong rừng cây yên tĩnh, đồng thời còn sáng lên một tia sét màu tím!

- Ầm!

Yêu báo vừa muốn đứng lên, đầu lần nữa nhận trọng kích, ngã xuống đất!
- Oanh! Oanh! Oanh!
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 405: Mười kim tệ, ít nhất nhiêu đó.



Lạc Thanh Chu biết nó da dày thịt thô, cho nên không cho nó bất kỳ cơ hội th* d*c nào, lại rót lực vào cánh tay, liên tục đập ba quyền lên đầu nó!

Ba quyền đánh xuống, đầu yêu báo rốt cục vỡ tan, óc não trộn lẫn máu tươi, thân thể xụi lơ trên mặt đất, kịch liệt co quắp.

- Oanh!

Lạc Thanh Chu lại đánh ra một quyền cuối cùng, triệt để kết liễu tính mạng nó!

- Hô... Hô...

Đứng trước thi thể yêu báo, hắn thở hổn hển nặng nề, mồ hôi toàn thân chảy xuống, phía sau lưng bị móng vuốt yêu báo làm bị thương, toàn thân cơ bắp da thịt có chút phát nhiệt, đồng thời bắt đầu đau nhức.

May mắn vừa rồi đánh nhau với yêu báo này, phát hiện đối phương sợ hãi, sau đó thử dùng nhiếp hồn chấn phách chi thuật vị thần hồn tiền bối kia truyền thụ cho hắn công kích một chút, không ngờ lại thu được hiệu quả rất tốt.

Nếu không trận chiến này, đoán chừng còn phải tiếp tục một hồi lâu.

Dựa vào tốc độ yêu báo và sự quen thuộc địa hình nơi này, nếu như đối phương một lòng muốn chạy trốn, hôm nay hắn thật đúng là không nhất định có thể giữ nó lại.

Hôm nay hắn không chỉ thành công săn giết một con yêu thú, còn rèn luyện da thịt, ma luyện kỹ xảo thực chiến, hơn nữa còn phát hiện nghe lén tiếng lòng không ngờ còn có tác dụng với yêu thú!

Còn có, nhiếp hồn chấn phách chi thuật vị Nguyệt tiền bối kia truyền thụ cho hắn, không ngờ cũng có thể sử dụng với yêu thú!

Lần này ra, tuyệt đối là thu hoạch lớn!

Lạc Thanh Chu nghỉ ngơi sơ sơ, lấy chủy thủ võ giả hắn đã hao tốn giá tiền rất lớn mua được ở tụ bảo các trong túi trữ vật ra, chuẩn bị mổ bụng con yêu thú này, nhìn xem trong có yêu đan không.

Nếu như con yêu thú này trong cơ thể có yêu đan, vậy lần thu hoạch này càng lớn hơn!

Lúc hắn cầm chủy thủ muốn động thủ mổ bụng, sau lưng đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân rất nhỏ.

Trong lòng hắn nhảy lên, quay đầu nhìn lại.

Hai nam tử trung niên mặc trang phục màu đen, hai mắt sáng lên đi tới.

Lạc Thanh Chu đứng lên.

Hắn nắm chặt chủy thủ trong tay, nhìn về phía hai người.

Hai người mặc trang phục võ giả kia, một cao một thấp, mặt mày bộ dáng có chút tương tự, hình như là một đôi huynh đệ.

- Tiểu huynh đệ vận khí thật tốt nha.

Một người mặt tươi cười nói:

- Huynh đệ chúng ta liên tục tới đây vài ngày, cũng không có gặp được yêu thú, lại bị ngươi gặp được. Yêu báo này là đồ tốt, da lông trân quý, trong bụng nói không chừng còn có yêu đan.

Hai huynh đệ đứng khoảng cách hơn năm bước, trên mặt lộ ra biểu tình cười như không cười.

Tên nam tử lùn mở miệng nói:

- Tiểu huynh đệ, bán da lông và yêu đan cho huynh đệ chúng ta. Cái khác, ngươi lấy đi, thấy sao?

Lạc Thanh Chu thu hồi chủy thủ trong tay, vẻ mặt bình tĩnh nói:

- Hai vị chuẩn bị ra giá bao nhiêu tiền?

Tên nam tử lùn nhếch miệng cười một tiếng, vươn năm ngón tay:

- Năm kim tệ.

Lạc Thanh Chu không nói gì thêm.

Nam tử cao cười rạng rỡ nói:

- Tiểu huynh đệ, năm kim tệ đã rất tốt, mà ngươi còn có thể lấy những thứ khác của yêu báo. Nếu như gặp phải những người khác, ha ha, bọn hắn cũng không có hảo tâm như hai huynh đệ chúng ta đâu, đến lúc đó chỉ sợ ngay cả chính ngươi, nói không chừng cũng phải ở lại Hắc Mộc lâm này.

Lạc Thanh Chu chậm rãi nắm chặt nắm đấm.

Tên nam tử lùn ánh mắt khinh miệt nhìn thoáng qua, cười lạnh nói:

- Vừa rồi một quyền cuối cùng kia của ngươi chúng ta đều thấy được, ngươi nhiều nhất là Luyện Gân cảnh giới? Hơn nữa thoạt nhìn, ngươi thể lực hình như c*̃ng tiêu hao không sai biệt lắm, trên người còn bị thương.

Nói đến đây, hắn v**t v* nắm đấm của mình, nhếch miệng cười nói:

- Huynh trưởng ta là Luyện Cốt cảnh, ta là Luyện Gân cảnh. Tiểu huynh đệ, làm người từng trải, ta khuyên ngươi phải nghĩ lại. Tiền tài mặc dù quan trọng, nhưng mạng nhỏ, mới là quan trọng nhất.

Lạc Thanh Chu yên lặng một lát, cúi đầu nhìn thi thể yêu báo trên đất một chút, vẻ mặt lại biến ảo một hồi, mới đưa tay ra nói:

- Mười kim tệ, ít nhất nhiêu đó.

Hai huynh đệ nhìn nhau, đột nhiên cười một tiếng.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 406: Tại sao muốn đi theo ta?



Người nam tử cao không tiếp tục nhiều lời, trực tiếp từ trong ngực móc ra túi tiền, từ trong lấy ra mười kim tệ, ném về phía hắn, mặt tươi cười nói:

- Tiểu huynh đệ, đây mới là lựa chọn thông minh nhất. Ngươi còn trẻ, muốn yêu thú, sau này có rất nhiều cơ hội.

Lạc Thanh Chu tiếp nhận mười kim tệ, cẩn thận đếm, không nói một lời, xoay người rời khỏi.

- Hứ, còn tưởng hắn muốn hoạt động gân cốt một chút.

Tên nam tử lùn thấy hắn rất thức thời rời khỏi, lập tức cười nhạo một tiếng, hình như có chút thất vọng nho nhỏ.

Lập tức hai huynh đệ mặt mày hớn hở đi tới yêu báo trên đất.

Nếu như mỗi ngày đều gặp được tiểu tử nhát gan như vậy thật là chuyện tốt, vậy bọn họ còn cần cực khổ ở trong khu rừng rách nát này tìm yêu thú làm gì, trực tiếp ôm cây đợi thỏ là được.

- Đi thôi, trực tiếp kéo ra ngoài, đi ra chợ rồi mổ, nếu không máu me khó cầm, huyết nhục yêu báo này, cũng có người muốn.

- Thu vào túi trữ vật đi.

- Đợi lát nữa, để yêu khí nó tản đi lại nói.

Hai huynh đệ một người nắm một chân yêu báo, mừng khấp khởi đi ra ngoài rừng.

Lạc Thanh Chu bước nhanh rời khỏi.

Đang đi ra khoảng cách mấy chục mét đột nhiên nhìn thấy dưới một cây đại thụ bên cạnh, thiếu nữ roi da tên Nam Cung Mỹ Kiêu, vẻ mặt nhìn có chút hả hê nhìn hắn.

Lạc Thanh Chu hỏi:

- Yêu báo kia đâu?

Nam Cung Mỹ Kiêu nhún vai nói:

- Tốc độ quá nhanh, chạy.

Lạc Thanh Chu không nói tiếp, mặt âm trầm, bước nhanh đi thẳng về phía trước.

Nam Cung Mỹ Kiêu đi theo phía sau hắn, lạnh giọng k*ch th*ch nói:

- Đáng thương, cực khổ liều mạng săn giết yêu thú, lại bị người ta đoạt đi. Cái này có lẽ chính là công dã tràng rồi.

Lạc Thanh Chu không để ý nàng, bước nhanh hơn.

Nam Cung Mỹ Kiêu vẫn như cũ bước nhanh đi theo phía sau hắn, cười nhạo nói:

- Thế nào, chạy nhanh như vậy, còn sợ người ta đuổi theo giết ngươi?

Lạc Thanh Chu quay đầu lại nói:

- Tại sao muốn đi theo ta?

Nam Cung Mỹ Kiêu nhíu mày nói:

- Nhàm chán thôi, cho nên muốn nhìn dáng vẻ ủy khuất vô năng cuồng nộ của ngươi.

Lạc Thanh Chu không nói gì thêm, tiếp tục đi tới phía trước.

Rất nhanh, hắn đi tới lối vào, đi đến một đầu đường nhỏ khác.

Nam Cung Mỹ Kiêu trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc, tiếp tục đi theo.

Không bao lâu, rừng cây trước mặt xuất hiện một thân ảnh.

Một đầu tóc ngắn màu bạc, trên vai khiêng một thanh đao bản rộng, đang đi dạo xung quanh.

Nghe tiếng bước chân của hai người, Đao tỷ lập tức nắm chặt chuôi đao, cảnh giác xoay người lại, thấy là bọn hắn, sửng sốt một chút, nói:

- Là các ngươi...

Lạc Thanh Chu trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi:

- Đao tỷ, thuê ngươi hỗ trợ, cần bao nhiêu kim tệ?

Vừa nghe lời này, Nam Cung Mỹ Kiêu theo phía sau lập tức sững sờ.

Đao tỷ dừng một chút, nhìn hắn nói:

- Hỗ trợ săn giết yêu thú, ít nhất hai trăm kim tệ, hỗ trợ...

- Hỗ trợ quấy nhiễu một võ giả Luyện Cốt cảnh giới, cần bao nhiêu kim tệ?

Lạc Thanh Chu ngắt ngang lời nàng, trực tiếp hỏi.

Đao tỷ giật mình:

- Chỉ là quấy nhiễu sao? Cần bao lâu?

Lạc Thanh Chu suy nghĩ một chút, nói:

- Thời gian một nén nhang.

Đao tỷ nhíu mày suy tư một chút, vươn năm ngón tay:

- Chí ít cần năm trăm kim tệ. Ta cũng là Luyện Cốt cảnh giới, nếu đối phương liều mạng, ta có thể sẽ bị thương nặng, thậm chí mất mạng, cho nên đắt một chút.

- Thành giao.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 407: Cuối cùng không nói gì.



Lạc Thanh Chu không chút do dự, trực tiếp từ trong túi móc ra mười kim tệ, ném cho nàng nói:

- Đao tỷ, đây là tiền đặt cọc.

Đao tỷ đưa tay thật chuẩn đón lấy mười kim tệ, nhìn thoáng qua nói:

- Hơi ít.

Lạc Thanh Chu nói:

- Lần này chúng ta là đồng bọn, Đao tỷ hẳn là tin tưởng ta.

Nói xong, từ trong ngực móc ra túi trữ vật, cho nàng nhìn thoáng qua, vỗ vỗ túi trữ vật nói:

- Không thiếu tiền.

Thật ra toàn trên dưới thân hắn cũng chỉ có mười kim tệ này.

Đáng giá nhất, chính là cái túi trữ vật này.

Đao tỷ nhìn thoáng qua túi trữ vật của hắn, cười cười, thu hồi kim tệ, nói:

- Đi thôi.

Lạc Thanh Chu lập tức quay người, dẫn nàng đi về phía con đường kia.

Nam Cung Mỹ Kiêu trên mặt lộ ra vẻ hiếu kì, vẫn đi theo phía sau hắn.

Đao tỷ quay đầu nhìn nàng nói:

- Ngươi cũng bị hắn thuê?

Nam Cung Mỹ Kiêu cười lạnh một tiếng:

- Ngươi nhìn hắn xứng sao? Ta chẳng qua là cảm thấy chơi vui, muốn đi xem náo nhiệt thôi.

Đao tỷ thu hồi ánh mắt, không nói tiếp.

Lạc Thanh Chu trên đường giải thích một chút:

- Ta vừa rồi săn giết một con yêu báo, bị người đoạt đi. Đối phương là hai huynh đệ, một người là Luyện Cốt cảnh giới, một người là Luyện Gân cảnh giới.

Đao tỷ nhíu mày:

- Ở Hắc Mộc lâm này, bị người đoạt đồ rất bình thường. Ngươi không tổ đội, một thân một mình hành động, sớm nên nghĩ tới. Nhưng mà... Ngươi đang muốn cướp về?

Lạc Thanh Chu không có trả lời.

Đao tỷ lập tức nói:

- Nói trước, ta chỉ phụ trách quấy nhiễu tên võ giả Luyện Cốt cảnh giới kia thời gian một nén nhang, chuyện khác ta sẽ không quản. Đến giờ, ta sẽ rời khỏi.

Lạc Thanh Chu vẻ mặt bình tĩnh nói:

- Được.

Đao tỷ nhìn về phía hắn, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc và nghi hoặc.

Nam Cung Mỹ Kiêu càng thêm tò mò.

Lạc Thanh Chu lặng lẽ lấy bình sứ ra, nhỏ hai giọt linh dịch vào lòng bàn tay, rất nhanh biến mất không thấy gì nữa.

Không bao lâu.

Ba người đi tới mảnh rừng cây kia.

Lạc Thanh Chu dừng lại nói:

- Ở chỗ này chờ một lúc đi, bọn họ cũng sắp ra.

Vừa dứt lời, trong rừng cây trước mặt, hai huynh đệ kia nâng một con yêu báo, vẻ mặt tràn đầy vui sướng, bước đi như bay tới.

Lạc Thanh Chu trực tiếp nghênh đón.

Hai huynh đệ nhìn thấy hắn, nụ cười trên mặt lập tức biến mất.

Lập tức dừng lại, sắc mặt trở nên âm trầm, nắm chặt nắm đấm.

Hai người hình như quen biết Đao tỷ, trong mắt lộ ra vẻ kiêng kị, trên mặt nhìn có chút chần chờ.

Lạc Thanh Chu nhìn ánh mắt của bọn họ, đột nhiên mở miệng nói trước:

- Để đồ lại, ta có thể chuyện cũ bỏ qua. Đao tỷ là Luyện Cốt cảnh, ta là luyện gân cảnh...

Lập tức hắn lại nghiêng người sang, chỉ vào Nam Cung Mỹ Kiêu phía sau đang đứng dưới đại thụ nói:

- Nàng cũng Luyện Cốt cảnh. Hai vị, làm người từng trải, ta khuyên các ngươi phải nghĩ cho sau này. Tiền tài mặc dù quan trọng, nhưng mạng nhỏ, mới là quan trọng nhất.

Hai huynh đệ: - ...

Bờ môi Đao tỷ giật giật, muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói gì.

Nam Cung Mỹ Kiêu đứng xa xa phía sau, nghe vậy sửng sốt một chút, trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng.

Lạc Thanh Chu trực tiếp sải bước đi qua, đứng trước mặt Lâm huynh đệ kia, nhìn tên thanh niên lùn kia nói:

- Buông xuống.

Ngữ khí bình tĩnh, lại mang theo mệnh lệnh không thể từ chối.

Thanh niên dáng lùn sắc mặt âm trầm nhìn hắn một cái, lại nhìn Đao tỷ cùng thiếu nữ cao gầy phía sau một chút, cơ bắp rung động mấy cái, ánh mắt lạnh lùng mà nhìn chằm chằm hắn, cúi người, từ từ đặt xuống yêu báo trong tay.

- Buông xuống!

Lạc Thanh Chu nhìn chằm chằm hai mắt hắn, lúc hắn buông tay ra, trong lòng chột dạ, rõ ràng sợ hãi trong nháy mắt, đột nhiên ngưng tụ thần hồn, lực tụ yết hầu, hét lớn một tiếng!

Giống như một tiếng sấm, đột nhiên chỗ sâu trong óc thanh niên lùn vang lên!
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 408: Ta không đi, ta chờ ngươi.



Thanh niên dáng lùn thân thể chấn động, trong một chớp mắt ánh mắt lộ ra hoảng hốt.

- Oanh!

Cơ bắp da thịt Lạc Thanh Chu sớm đã kéo căng, nắm đấm súc tích sức mạnh vận sức chờ phát động, đột nhiên b*n r*, “Bụp” một tiếng, nặng nề mà đánh vào mặt của hắn!

Thanh niên dáng lùn căn bản không kịp phản ứng, đầu bị hất lên, trực tiếp té ngửa trên mặt đất!

Lúc này, thanh niên dáng cao bên cạnh mới kịp phản ứng, lập tức gầm thét một tiếng, còn chưa kịp động thủ, Lạc Thanh Chu đột nhiên quát lên:

- Đao tỷ!

- Bạch!

Đao quang lóe lên!

Một thanh đao bản rộng đột nhiên tóe ra hàn quang chém đến, trực tiếp chém về phía thanh niên dáng cao kia!

Thanh niên dáng cao sắc mặt đột biến, cuống quít lui lại.

- Oanh!

Hắn chỉ có thể trừng to mắt, trơ mắt nhìn thiếu niên hèn hạ vô sỉ kia giương quyền thứ hai lên, nặng nề đập trên đầu huynh đệ mình!

Tên thanh niên dáng lùn kia bị một quyền đánh ngã trên mặt đất, xương mặt lõm, trên mặt tràn đầy máu tươi, ánh mắt mơ hồ, còn chưa kịp phản ứng, Lạc Thanh Chu lại một quyền hung hăng đập vào đầu hắn!

Một cỗ đau nhức kịch liệt đánh tới!

Thanh niên dáng lùn hoảng sợ mà tuyệt vọng nổi giận gầm lên một tiếng, vừa muốn liều mạng nhảy dựng lên, “Oanh” một tiếng nổ vang, Lạc Thanh Chu quyền thứ ba lại nằng nặng đập lên trên đầu của hắn!

- Cạch!

Xương sọ vỡ vụn, máu tươi tràn ra.

Thanh niên dáng lùn há to mồm, xương mặt và đầu sụp đổ, trong nháy mắt mất mạng.

- Nhị đệ!

Thanh niên dáng cao thấy cảnh này, lập tức muốn rách cả mí mắt.

Huynh đệ bọn họ vốn là đã chuẩn bị từ bỏ yêu báo này, vốn là chuẩn bị rút lui, vì sao vì sao thiếu niên ngoan độc còn muốn đột nhiên động thủ?

Trong lòng hắn kêu gào, quơ nắm đấm tới kịch chiến với Đao tỷ.

Đao tỷ quơ đại đao trong tay:

- Thật có lỗi, ta nhận thuê, quấy nhiễu ngươi thời gian một nén nhang.

- Một nén nhang sau ngươi có thể giết hắn, ta sẽ không nhúng tay.

Vừa nghe lời này, thanh niên dáng cao lập tức đỏ hồng mắt, cắn răng nói:

- Tiểu súc sinh hèn hạ ác độc! Có bản lĩnh ngươi đừng chạy, chút nữa lão tử muốn chém ngươi thành muôn mảnh, báo thù cho huynh đệ của ta!

Lạc Thanh Chu không để ý hắn, ngồi xổm trước thi thể thanh niên lùn kia, điều tra toàn thân hắn, lấy một cái túi trữ vật, lập tức nhỏ máu nhận chủ, nhìn thoáng qua, phát hiện trong có hơn một ngàn kim tệ, còn những vật phẩm khác.

Hắn đổ ra bốn trăm chín mươi mai kim tệ, đặt ở bên cạnh, nói:

- Đao tỷ, kim tệ để ở chỗ này. Sau một nén nhang, bọn chúng sẽ là của ngươi.

Đao tỷ quơ đao bản rộng trong tay, quay mặt nhìn thoáng qua, khóe miệng hung hăng co quắp một chút.

Lạc Thanh Chu trực tiếp ở trước mặt thi thể thanh niên dáng lùn, lại dùng túi trữ vật của hắn, thu thi thể yêu báo trên đất vào.

Thanh niên dáng cao nhìn hai mắt huyết hồng, gương mặt dữ tợn, miệng cắn răng nghiến lợi nói:

- Tiểu súc sinh! Ngươi đừng đi! Có bản lĩnh ngươi đừng đi! Một nén nhang sau...

Lạc Thanh Chu đứng lên, thu hồi túi trữ vật, tựa trên cây bên cạnh nói:

- Ta không đi, ta chờ ngươi.

Thanh niên dáng cao im bặt, đỏ hồng mắt, trong lòng yên lặng tính toán thời gian.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 409: Liên tục năm quyền đánh cùng một chỗ!



Đao tỷ nhíu mày, trong lòng âm thầm nghi hoặc: Tiểu tử này bỏ ra năm trăm kim tệ, không phải chính là muốn ta quấn lấy tên Luyện Cốt cảnh này, hắn nhân sơ hội chạy thoát thân sao?

Lạc Thanh Chu đột nhiên hỏi:

- Đao tỷ, bây giờ ta thêm tiền, ngươi có thể giết hắn không?

Đao tỷ lạnh lùng nói:

- Không thể, nhiệm vụ thuê chưa hoàn thành, ta sẽ không tiếp nhận nhiệm vụ thứ hai. Mà trong vòng ba ngày, ta sẽ không tiếp nhận nhiệm vụ nhằm vào cùng một người. Còn có, ta chỉ tiếp nhận nhiệm vụ giết yêu thú, không tiếp nhận nhiệm vụ giết người.

Lạc Thanh Chu không nói gì thêm, tựa vào đại thụ bên cạnh, dù bận vẫn ung dung mà nhìn hai người phấn khích chiến đấu.

Nam Cung Mỹ Kiêu rốt cục nhịn không được đi tới hỏi:

- Ngươi còn có quỷ kế gì?

Lạc Thanh Chu không để ý tới nàng, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào mắt tên thanh niên cao kia.

Sắp hết một nén nhang, hắn đột nhiên đi tới, thấp giọng nói:

- Xem đi, thể lực ngươi hẳn là cũng tiêu hao không sai biệt lắm? Đao tỷ sẽ không giết ngươi, nhưng nhìn thấy người phía sau ta không? Nàng cũng Luyện Cốt cảnh, quan hệ của ta với nàng, ngươi hẳn cũng đã nhìn ra, chút nữa hai chúng ta liên thủ, để hai huynh đệ ngươi xuống dưới đoàn tụ.

Vừa nghe lời này, thanh niên cao kia rõ ràng biến sắc, trong ánh mắt lộ ra vẻ bối rối, nhìn thiếu nữ phía sau Lạc Thanh Chu cách đó không xa một chút.

Trong lòng hắn ta bắt đầu nghĩ đến chuyện chạy trốn.

Đúng lúc này, Lạc Thanh Chu đột nhiên hét lớn một tiếng:

- Còn không đầu hàng!

Thanh niên cao kia trong lòng hoảng hốt, ánh mắt nhìn về phía hắn.

Vào thời khắc này, Lạc Thanh Chu mắt đối mắt với hắn, thần hồn ngưng tụ, lực tụ yết hầu, đột nhiên gầm thét một tiếng:

- Đầu hàng!

Một tiếng sấm nổ, đột nhiên xuyên qua màng nhĩ của thanh niên cao kia, chấn vào thần hồn của hắn ong ong kêu loạn!

Mà c*̃ng vào lúc này, Đao tỷ đột nhiên thu đao lui lại:

- Đã đến giờ!

- Oanh!

Thanh niên cao kia sững sờ tại chỗ thần hồn hoảng hốt trong nháy mắt, Lạc Thanh Chu đột nhiên một quyền đánh vào bụng của hắn!

- Ầm!

Người thanh niên cao vội vàng không kịp chuẩn bị, thân thể lập tức hơi cong, gập cả người lại, còn chưa kịp phản ứng, “Xoẹt” một tiếng, một tay khác của Lạc Thanh Chu đột nhiên lóe lên hàn quang, chuôi chủy thủ sắc bén hung hăng đâm vào mắt trái của hắn!

- A ——.

Một tiếng kêu thảm thiết đau đớn vang lên!

- Oanh!

- Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!

Lạc Thanh Chu không cho hắn bất kỳ cơ hội phản kháng nào, ra quyền như gió, hạ quyền như sấm, nặng nề mà đánh trên đầu của hắn!

Liên tục năm quyền đánh cùng một chỗ!

Quyền thứ năm mang theo lôi điện hung hăng rơi xuống, đầu thanh niên cao kia rốt cục “Két” một tiếng vỡ tan, thân thể mềm nhũn, úp sấp trên mặt đất.

- Ầm! Ầm! Ầm!

Lạc Thanh Chu vẫn không dừng tay, lại quơ nắm đấm, lực rót cánh tay, dùng sức mạnh lớn nhất, hung hăng liên tục đập ba quyền vào đầu đã vỡ của hắn!

Thấy tên kia cả đầu biến thành một đoàn bột nhão, thân thể triệt để không nhúc nhích nữa rốt cục mới ngừng lại, còn lập tức lui về sau mấy bước.

- Hô... Hô...

Trong rừng yên tĩnh, chỉ có hắn vì khẩn trương mà th* d*c nặng nề.

Sau một lúc lâu.

Xác định tên thanh niên cao kia đã chết hẳn, hắn mới đi qua, ngồi xổm xuống, lục túi c*̉a hắn, nhưng không có phát hiện bất kỳ thứ gì.

Xem ra đồ của hai huynh đệ, đều đặt một chỗ.
 
Back
Top Bottom