Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu

Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 410: Đao tỷ không nói gì thêm.



Trong lòng hắn có chút thất vọng, nhưng có thể giải quyết triệt để hai tên phiền phức này, phòng ngừa lần sau bọn hắn trả thù, cũng không tệ lắm.

Hắn đứng lên, lấy ấm nước trong túi trữ vật ra, đổ ra rửa tay, rồi xoay người nhìn về phía Đao tỷ và thiếu nữ Nam Cung Mỹ Kiêu kia, lại kinh ngạc phát hiện, hai thiếu nữ kia đã thối lui đến hơn hai mươi mét, vẻ mặt sợ hãi và cảnh giác nhìn chằm chằm hắn.

Lạc Thanh Chu: - ...

Trong rừng cây, yên tĩnh vắng lặng.

Trong không khí mùi máu tươi nồng đậm tản mát.

Lạc Thanh Chu thu lại ấm nước, đi tới chỗ Đao tỷ và thiếu nữ tên Nam Cung Mỹ Kiêu.

- Cái đó, ta muốn giải thích một chút.

- Không cần thiết.

Đao tỷ và thiếu nữ gọi Nam Cung Mỹ Kiêu trăm miệng một lời trả lời.

Đồng thời, một người nắm chặt chuôi đao, một người nắm thật chặt roi da bên hông.

Hai người đứng chung một chỗ, vẻ mặt đều khẩn trương và cảnh giác nhìn chằm chằm hắn.

Lạc Thanh Chu nhún vai, không nói gì thêm.

Trong rừng cây hoàn toàn yên tĩnh.

Lạc Thanh Chu ngẩng đầu nhìn sắc trời.

Mới tới buổi trưa thôi.

- Đao tỷ, bây giờ ngoài phiên chợ võ giả còn chưa mở, con mồi này của ta còn có thể đi đâu mới bán được?

Hắn mở miệng hỏi.

Vẻ mặt Đao tỷ nghiêm túc mà nhìn chằm chằm hắn một hồi, mới nói:

- Hoặc là mang về thành tìm cửa hàng bán, hoặc là trực tiếp bán cho ta, ta sẽ đem về tụ bảo các.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng nói:

- Trực tiếp bán cho Đao tỷ, giá bao nhiêu?

Đao tỷ giật giật môi, hình như muốn nói chuyện, đột nhiên lại chần chờ một chút, nói:

- Nếu như ngươi muốn bán, chúng ta đi ra ngoài trước, đi chỗ xe ngựa. Ta cần xem con mồi trước một chút, mới có thể cho ra giá tiền.

Lạc Thanh Chu suy nghĩ một chút, nói:

- Được.

Tay Đao tỷ nắm chặt đao, cách xa hắn năm mét, không nhanh không chậm, đi song song với hắn, mắt lúc nào cũng nhìn chằm chằm hắn.

Nam Cung Mỹ Kiêu một mình đứng tại chỗ một hồi, do dự một chút, c*̃ng đi theo.

Chờ ra ngoài bìa rừng, nhìn thấy xe ngựa tụ bảo các và người đánh xe ngựa, Đao tỷ âm thầm thở dài một hơi, ngữ khí c*̃ng thả lỏng hơn:

- Sở Phi Dương, ngươi quá độc ác.

Lạc Thanh Chu thản nhiên nói:

- Đao tỷ, ta dùng mệnh đổi lấy con mồi, bị bọn họ cướp. Mặc dù cuối cùng ta có thể cướp về, nhưng nếu như hôm nay ta không giết bọn họ, vậy Đao tỷ cảm thấy sau này ta còn dám đến Hắc Mộc lâm nữa sao?

Đao tỷ yên lặng một chút, nói:

- Giết người có thể, sao còn ngược thi?

Lạc Thanh Chu nói:

- Ta không có ngược thi. Tu vi đối phương cao hơn ta, ta không biết hắn còn có thủ đoạn phản kích gì nữa không, nếu như ta không nhân lúc này làm cho họ triệt để tắt thở, người chết có thể là ta.

Đao tỷ không nói gì thêm.

Hai người đi đến trước xe ngựa, nàng mới quay đầu nhìn hắn, lại sâu kín nói một câu:

- Ngươi là võ giả tu vi luyện gân đầu tiên khiến ta cảm thấy khẩn trương, cho dù là võ giả luyện cốt luyện tạng, ta c*̃ng chưa từng hãi hùng khiếp vía như vậy.

Lạc Thanh Chu cười cười, không nói gì nữa, trút con yêu báo lớn bằng nghé con trong túi trữ vật ra.

- A, không tệ, hôm nay lại có thu hoạch!

Nam tử trung niên đánh xe lập tức từ trên xe nhảy xuống, ngồi xổm trước yêu báo xem.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 411: Không nhiều không ít, vừa đúng 800 kim tệ.



Đao tỷ c*̃ng rút chủy thủ bên hông ra, ngồi xuống khều khều da lông miệng mắt, cẩn thận xem xét.

Sau một lúc lâu.

Nam tử trung niên kia ngẩng đầu nhìn Lạc Thanh Chu nói:

- Muốn bán cho tụ bảo các chúng ta hay không? Giá tiền có thể sẽ hơi rẻ hơn chợ chiều, nhưng chúng ta tuyệt sẽ không hố ngươi. Phiên chợ kia tiểu thương ngư long hỗn tạp, ngươi nếu như chờ đến chiều lại đi bán, không chừng sẽ bị hố.

Đao tỷ c*̃ng ngẩng đầu nhìn hắn nói:

- Tụ bảo các ra giá, sẽ không rẻ hơn bao nhiêu, nhiều nhất ít hơn mười mấy kim tệ. Nhưng con mồi này không cần ngươi xử lý, cũng không cần ngươi đi cò kè mặc cả. Chủ yếu nhất là, ngươi sẽ không gặp phải lừa đảo.

Nam tử trung niên cười nói:

- Có vài võ giả không có kinh nghiệm đi phiên chợ bán, thậm chí có thể sẽ bị những tiểu thương lòng dạ hiểm độc kia liên thủ hố tiền. Tiểu huynh đệ, ta cũng không phải nói chuyện giật gân.

Lạc Thanh Chu trực tiếp hỏi:

- Các ngươi ra giá bao nhiêu?

Đao tỷ dùng chủy thủ trong tay, vỗ vỗ xương đầu yêu báo, ngẩng đầu lên nói:

- Da lông yêu báo này, huyết nhục xương cốt, tất cả chúng ta có thể ra 800 kim tệ. Nếu nó có yêu đan, yêu đan tính riêng.

Nam tử trung niên trầm ngâm một chút, gật đầu nói:

- 800 kim tệ, hẳn là giá tiền rất tốt. Đây chỉ là một con yêu thú cấp thấp nhất, cho dù ngươi đi ra chợ lần lượt hỏi giá, đoán chừng cũng nhiều hơn không bao nhiêu tiền.

Trước đó Lạc Thanh Chu đã nhìn qua sách giới thiệu giá cả của những yêu thú này, nghe vậy suy tư một chút, nói:

- Trước xem xem có yêu đan không.

Nam tử trung niên cười nói:

- Nếu như ngươi xác định bán, chúng ta sẽ giúp ngươi mổ.

Lạc Thanh Chu không tiếp tục do dự, nói:

- Bán.

- Được.

Nam tử trung niên lập tức lấy ra chủy thủ và các loại dụng cụ từ trong túi trữ vật, trực tiếp tinh chuẩn cắt ra một lỗ trên phần bụng yêu báo, lập tức chậm rãi mở ra.

- Rất đáng tiếc, yêu báo này không có yêu đan.

Đao tỷ nhìn thoáng qua, có chút tiếc nuối.

Nam tử trung niên lật thi thể yêu báo qua, để cho hắn nhìn kỹ trong bụng, nói:

- Tiểu huynh đệ, ngươi thấy rõ ràng, đừng cho là chúng ta lừa gạt ngươi.

Lạc Thanh Chu gật đầu nói:

- Đúng là không có.

Yêu đan yêu thú đều giấu trong đan hải bọn chúng, ngay chỗ phần bụng, bụng rách ra một chút là có thể nhìn thấy.

- 800 kim tệ, nếu như ngươi xác định bán, chúng ta một tay giao tiền, một tay giao hàng.

Đao tỷ đứng dậy, dùng khăn tay lau tay nói.

Lạc Thanh Chu lại liếc mắt nhìn thi thể yêu báo trên đất, gật đầu nói:

- Được. Đao tỷ, ta muốn bây giờ về thành liền, có được hay không?

Hôm nay thu hoạch tương đối khá, không cần thiết tiếp tục ở lại.

Đao tỷ không trả lời, nhìn nam tử trung niên kia một chút.

Nam tử trung niên mở túi trữ vật ra, lấy một túi kim tệ ra trước, chỉ dùng tay ước lượng một chút, lại từ trong túi trữ vật nắm một kim tệ, bỏ vào trong túi, sau đó đưa cho hắn nói:

- Tất cả 800 kim tệ, cầm chắc. Bây giờ trở về thành, đương nhiên có thể, ta vừa lúc muốn đem con yêu thú này mang về nhanh chóng xử lý, thời gian càng lâu, chất thịt sẽ càng không còn.

Lạc Thanh Chu nhận cái túi, cẩn thận kiểm lại một chút.

Không nhiều không ít, vừa đúng 800 kim tệ.

- Đi thôi.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 412: Bản tiểu thư sẽ sợ hắn chắc?



Nam tử trung niên thu thi thể yêu thú vào túi trữ vật, lập tức động tác nhanh nhẹn nhảy lên xe ngựa, cười nói:

- Sở tiểu huynh đệ, hôm nay võ giả đi vào Hắc Mộc lâm, vận khí của ngươi tốt nhất. Lúc này mới buổi trưa, ngươi cũng săn giết một đầu yêu thú, kiếm lời 800 kim tệ.

Đao tỷ bên cạnh khóe mắt co quắp một chút, nhịn không được trong lòng âm thầm bổ sung: Cũng không chỉ 800 kim tệ, còn có một cái túi trữ vật, bên trong không biết còn có bao nhiêu kim tệ và thứ tốt.

Lạc Thanh Chu cười cười, không có trả lời, lên xe ngựa.

Đi vào toa xe, hắn vén màn cửa lên, nhìn về thiếu nữ chân dài đứng phía ngoài cách đó không xa, đột nhiên hô:

- Bách Linh Điểu cô nương, muốn cùng trở về hay không, ta mời ngươi ăn kẹo hồ lô?

Nam Cung Mỹ Kiêu đứng dưới một cây đại thụ, ánh mắt cảnh giác nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng:

- Ngươi cho rằng ta sẽ mắc bẫy của ngươi?

Lạc Thanh Chu không lại để ý đến nàng, buông rèm xuống.

- Đao tỷ, đi thôi!

Nam tử trung niên tên là A Ngưu, đánh xe ngựa chậm rãi rời khỏi.

Đợi xe ngựa bắt đầu chạy xa xa, Đao tỷ mới khiêng đao bản rộng của nàng, xoay người, nhìn về phía thiếu nữ vẫn còn đứng dưới tán cây nói:

- Sao thế, bị cảnh vừa nãy hù dọa, không dám đi cùng?

Nam Cung Mỹ Kiêu cười nhạo một tiếng:

- Ngươi cho rằng bản tiểu thư nhát gan giống như ngươi, ngay cả cái tiểu tử luyện gân cảnh cũng sợ?

Đao tỷ nhíu mày nói:

- Ngươi vừa rồi hình như nhìn qua còn không bằng ta. Nhưng mà... Tiểu tử kia hình như quen biết ngươi, quan hệ các ngươi rất không tệ sao?

Nam Cung Mỹ Kiêu nhếch miệng, vẻ mặt khinh thường:

- Loại muốn cướp tiền cướp sắc cuồng theo dõi, ta sẽ quan hệ không tệ với hắn?

Đao tỷ nghe vậy sửng sốt một chút, ngắm b* ng*c cao vút và chân dài vớ đen gợi cảm của nàng một chút, nhún vai nói:

- Có lẽ, vấn đề ở chỗ ngươi.

Nói xong, không nói nhảm với nàng nữa, khiêng đao, đi vào trong rừng.

Nam Cung Mỹ Kiêu đứng tại chỗ một hồi, mới nắm chặt roi da bên hông, c*̃ng đi vào, lẩm bẩm trong miệng:

- Bản tiểu thư sẽ sợ hắn chắc?

Xe ngựa rất nhanh vào thành.

Lạc Thanh Chu xuống xe ở cửa tụ bảo các, lại đi vào lầu một lật vài quyển sách, mới đi ra ngoài rời khỏi.

Trên đường phố mua mấy xâu mứt quả, từ hẻm nhỏ phía sau Tần phủ nhảy tường vào trong phủ.

Tháo mặt nạ xuống, hắn cảm giác dễ chịu không ít.

Trên đường đi không gặp được mấy người.

Nhìn thấy một hai hạ nhân, đều tìm cách né tránh, rất nhanh trở lại tiểu viện.

Vào phòng, khóa cửa lại.

Lập tức lấy túi trữ vật “nhặt được” trong Hắc Mộc lâm ra, bắt đầu cẩn thận xem xét thu hoạch hôm nay.

Ngoại trừ săn giết yêu thú kiếm được 800 kim tệ ra, trong túi trữ vật còn có 550 kim tệ, tất cả có 1350 kim tệ.

Đối với một kẻ vừa tiếp xúc kim tệ không lâu như hắn mà nói, đây tuyệt đối là một khoản tiền lớn.

Có những kim tệ này, mua dược thủy luyện gân hoàn toàn không có bất kỳ vấn đề gì.

Ngoại trừ kim tệ ra, trong túi trữ vật còn có đồ dùng hàng ngày, chăn mền đồ ăn dược phẩm và nước sạch các thứ, còn có hơn năm trăm lượng bạc.

Còn có hai bình dược thủy luyện gân và một bình dược thủy luyện cốt nữa!

Những thứ tốt này, hắn lập tức cất hết vào trong túi trữ vật của mình.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 413: Trưởng công chúa?



Vừa cẩn thận tìm kiếm một chút, còn có một khối ngọc bội và một thanh chủy thủ võ giả, và một quyển sách.

Hắn lập tức lấy quyển sách kia ra, nhìn kỹ lại.

Bìa viết ngoáy mấy chữ lớn: « Hám Sơn Bá Quyền ».

- Quyền pháp?

Mắt hắn lập tức sáng lên, không kịp chờ đợi lật ra trang bìa, đang muốn cẩn thận đọc thì bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận tiếng gõ cửa dồn dập.

Lập tức, tiếng Châu nhi vang lên bên ngoài:

- Cô gia! nhanh mở cửa!

Lạc Thanh Chu nghe thấy, lập tức thu hồi tất cả mọi thứ, bước nhanh ra phòng, đi ra mở cửa chính.

Châu nhi thở hồng hộc bên ngoài nói:

- Cô gia, nhanh, chuẩn bị một chút, ra ngoài với nô tỳ, người Trưởng công chúa còn chờ ở đại sảnh.

- Trưởng công chúa?

Lạc Thanh Chu nghe vậy sững sờ.

Châu nhi thở phì phò giải thích nói:

- Buổi sáng, Trưởng công chúa phái người tới đón tiểu thư đi, nô tỳ và Thu nhi đều đi theo. Vừa rồi Trưởng công chúa đột nhiên lại phái người cùng nô tỳ trở về, nói muốn dẫn cô gia đi cùng, nô tỳ cũng không biết là chuyện gì, tiểu thư đang ở đấy.

Lạc Thanh Chu giật mình, không phải Tần nhị tiểu thư bại lộ rồi chứ?

Hắn lập tức vào nhà nói:

- Ngươi chờ ta chút, ta đi thay y phục khác.

Vào phòng, hắn lập tức đổi một thân nho bào rộng rãi, lại đi tới trong nội viện, dùng nước giếng rửa sạch mặt, cổ và tay, mới ra cửa.

Vừa rồi đi một khoảng cách, hắn đột nhiên lại nói:

- Châu nhi, ngươi đi thông báo đại tiểu thư chưa?

Châu nhi sững sờ, nghi ngờ nói:

- Cô gia, nô tỳ thông báo đại tiểu thư làm gì? Trưởng công chúa muốn gặp là cô gia, cũng không phải đại tiểu thư.

Lạc Thanh Chu trực tiếp quay người, đi đến Linh Thiền Nguyệt cung, vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Ta ở rể, ra cửa gặp nữ tử khác nhất định phải được đại tiểu thư đồng ý, chút quy củ đó ngươi cũng không biết?

Châu nhi: - ...

Lạc Thanh Chu quyết định dẫn theo Thiền Thiền, dẫn theo một người càng an toàn một chút.

Linh Thiền Nguyệt cung.

Trong đình viện, Bách Linh đang ngồi trước bàn đá, trong tay cầm một cành hoa tươi, đang nhàm chán vuốt cánh hoa.

Cánh hoa màu hồng, từng mảnh từng mảnh rơi xuống.

Vài cánh rơi trên váy màu hồng của nàng, cùng váy hòa thành một thể, giống như bông hoa phấn nộn vốn được thêu trên đó.

Hạ Thiền ôm kiếm, vô thanh vô tức đứng dưới mái hiên, ánh mắt kinh ngạc nhìn nàng, ánh mắt không tập trung, suy nghĩ không biết đã bay đến chỗ nào.

Lúc cửa vang lên tiếng bước chân.

Hai người mới bình thường lại, mắt cùng nhìn sang.

Một thiếu niên mặc nho bào rộng rãi, phong độ nhẹ nhàng đi vào.

Gương mặt thanh tú tuấn mỹ và thân thể cao cao kia giống như một tia nắng chiếu xuống mặt hồ yên tĩnh vô vị của các nàng, tạo nên từng vòng từng vòng gợn sóng.

Hai mắt Bách Linh sáng lên, đứng lên, nở nụ cười xinh đẹp, trên mặt lộ ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào, giòn giọng nói:

- Cô gia, sớm như vậy đã đến thỉnh an tiểu thư sao?

Châu nhi đứng ở ngoài, không dám vào.

Linh Thiền Nguyệt cung này, không phải ai cũng có thể vào.

Lạc Thanh Chu nói thẳng:

- Bách Linh, vừa rồi Trưởng công chúa phái người đến phủ, nói ta đi qua một chuyến.

- Trưởng công chúa?

Bách Linh nhíu mày lại, nghi ngờ nói:

- Trưởng công chúa gọi người làm gì?
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 414: Lạc công tử đi, tự nhiên sẽ biết.



Lạc Thanh Chu nhún vai:

- Ta cũng không biết, nhưng nhị tiểu thư ở đó.

Bách Linh “A” một tiếng, vẻ mặt tràn đầy kỳ quái:

- Vậy cô gia tới nơi này làm gì?

Lạc Thanh Chu nhìn thiếu nữ dưới mái hiên một chút, lại nhìn về phía nàng nói:

- Trưởng công chúa là nữ tử, ta một mình đi gặp nàng?

Bách Linh sửng sốt một chút, hình như có chút nghe không hiểu.

Lạc Thanh Chu nói thẳng:

- Thân ở rể, nếu như ta muốn đi ra ngoài gặp nữ tử khác, đại tiểu thư không phải phái một người đi theo giám sát ta sao?

Bách Linh: - ...

Nàng rốt cục kịp phản ứng, quay đầu, nhìn về phía thiếu nữ dưới mái hiên, không khỏi “Phốc phốc” cười một tiếng:

- Thiền Thiền, đây chính là lần đầu tiên cô gia mời ngươi cùng ra ngoài nha. Nhanh đi giám sát cô gia đi, đừng để hắn ra ngoài hái hoa ngắt cỏ, ta ở nhà xem chừng tiểu thư là được.

Hạ Thiền ôm kiếm đứng dưới mái hiên, gương mặt lạnh lùng xinh đẹp, không nhúc nhích.

Lạc Thanh Chu đành phải đi tới nói:

- Hạ Thiền cô nương, có thù lao. Ngươi theo giúp ta một lần, cho ngươi... Một chuỗi mứt quả.

Nói rồi đột nhiên từ sau lưng hắn lấy ra một chuỗi mứt quả, đưa tới trước mặt của nàng.

Bách Linh thấy, mắt lập tức sáng lên, vội vàng chạy tới nói:

- Cô gia! Cô gia! Ta cùng ngươi đi! Ta đi giám sát ngươi! Để Thiền Thiền ở nhà nhìn tiểu thư đi.

Vừa dứt lời, mứt quả trong tay Lạc Thanh Chu đột nhiên bị cướp đi.

Hạ Thiền một tay cầm kiếm, một tay cầm mứt quả, đi ra mái hiên, lạnh lùng đi đến cửa.

- Cô gia...

Bách Linh vểnh miệng nhỏ lên, bộ dáng tội nghiệp.

Lạc Thanh Chu nói:

- Không có, chỉ dư một chuỗi.

Miệng nói như vậy, hắn nhìn thiếu nữ lạnh lùng đi phía cửa một chút, lập tức lại lấy ra, len lén nhét vào trong tay nàng, lại đưa tay nhéo gương mặt phấn nộn của nàng, mới giả bộ đứng đắn, bước nhanh rời khỏi.

Bách Linh một tay cầm mứt quả, một tay sờ gương mặt mới bị nhéo, sững sờ tại chỗ.

Thẳng đến hai người đều đi ra cửa mới dậm chân thầm nói:

- Cô gia thối, lại khi dễ người ta! Chán ghét!

Nói xong, mừng khấp khởi nheo mắt lại, bắt đầu ăn mứt quả.

Châu nhi đang âm thầm lo lắng, bước nhanh dẫn đường.

Lạc Thanh Chu dẫn theo Hạ Thiền đi theo phía sau.

Chờ đến đại sảnh, một thiếu nữ mặc váy dài vàng nhạt từ trên ghế đứng lên, ánh mắt tò mò đánh giá hắn một chút, mới cười nói:

- Vị này chính là Lạc công tử sao. Tiểu nữ tử Nguyệt Vũ, là thị nữ bên người Trưởng công chúa, Trưởng công chúa muốn mời Lạc công tử đi một chuyến, không biết Lạc công tử có rảnh?

Lạc Thanh Chu chắp tay nói:

- Nguyệt Vũ cô nương, không biết Trưởng công chúa tìm tại hạ có chuyện gì sao?

Nguyệt Vũ cười nói:

- Lạc công tử đi, tự nhiên sẽ biết.

Tống Như Nguyệt đang tiếp khách đứng lên nói:

- Thanh Chu, mau đi đi, Vi Mặc ở đó. Trưởng công chúa nếu có chuyện phân phó, nếu ngươi có thể làm được, nhất định phải tận tâm tận lực giúp đỡ làm tốt, khiến Trưởng công chúa hài lòng.

Lạc Thanh Chu cung kính nói:

- Vâng, nhạc mẫu đại nhân.

Nguyệt Vũ cười cười, cáo từ nói:

- Tần phu nhân, vậy chúng ta đi trước.

Một đoàn người ra phủ.

Cửa chính, sớm có một chiếc xe ngựa đang đợi.

Nguyệt Vũ cười nói:

- Lạc công tử mời.

Lạc Thanh Chu nhìn Hạ Thiền sau lưng một chút, không từ chối, trực tiếp lên xe ngựa.

Hạ Thiền khẳng định không thể lên xe ngựa.

Có chút quy củ ở ngoài nhất định phải tuân thủ.

Nguyệt Vũ cũng lập tức lên xe.

Hai người ngồi trong xe ngựa, đều đang quan sát đối phương.

Hạ Thiền và Châu nhi đi theo bên cạnh xe ngựa.

Phía sau hộ vệ hộ tống.

Trong thành, trên đường phố xe ngựa chỉ có thể chậm chạp hành tẩu, không thể chạy nhanh.

- Nghe Tần nhị tiểu thư nói, Lạc công tử là tú tài, đang chuẩn bị thi kỳ thi Hương sang năm. Tần nhị tiểu thư được vinh danh là đệ nhất tài nữ Mạc Thành, mấy bài thơ kia ngay cả Trưởng công chúa cũng tán dương không thôi. Chắc hẳn tài hoa của Lạc công tử, cũng sẽ cực tốt?

Nguyệt Vũ mỉm cười mở miệng nói.

Lạc Thanh Chu khiêm tốn nói:

- Tại hạ sao có thể so sánh với Tần nhị tiểu thư. Tại hạ chính là học vẹt, chỉ biết một chút văn chương lộn lưng, làm một vài đề mục trên sách, làm gì có tài hoa cái gì.

Nguyệt Vũ mỉm cười:

- Lạc công tử, tiểu nữ tử là người cực yêu thi từ. Lần này đi theo Trưởng công chúa tới Mạc Thành, nghe nói mấy bài thơ từ đều kinh động như gặp được tác phẩm của thần tiên. Trong đó bài « Thủy Điệu Ca Đầu », càng như thi tiên hạ phàm làm ra. Còn có một bài « Vịnh mai », khiến tiểu nữ tử vô cùng tin phục. Thế nhưng tiểu nữ tử phí rất nhiều tâm tư tìm người nghe ngóng, cũng không biết tác giả của hai tác phẩm này là ai. Nhưng bài từ Vịnh mai 【 Héo rụng thành bùn, tan thành bụi, chỉ có hương như vẫn còn nguyên 】 , hình như là từ trong Tần phủ truyền ra, hẳn cũng là tác phẩm của Tần nhị tiểu thư?
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 415: Các ngươi ở chỗ này chờ.



Vẻ mặt Lạc Thanh Chu bình tĩnh nói:

- Thật có lỗi, Nguyệt Vũ cô nương, tại hạ mỗi ngày trong nhà đọc sách, rất ít đi ra ngoài, mà tại hạ cũng không am hiểu thi từ, cho nên đối với mấy thứ này c*̃ng không chú ý.

Nguyệt Vũ mỉm cười nhìn hắn, không nói gì thêm.

Lạc Thanh Chu quay đầu, xốc màn cửa bên cạnh lên, nhìn thiếu nữ phía ngoài nói:

- Mệt không?

Châu nhi ngẩng đầu cười nói:

- Cô gia, nô tỳ không mệt đâu.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, nói:

- Ta hỏi Hạ Thiền cô nương.

Châu nhi: - ...

Ánh mắt Hạ Thiền nhìn thẳng phía trước, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng, không để ý hắn.

Lạc Thanh Chu buông rèm xuống, quay đầu, ánh mắt nhìn qua đụng phải ánh mắt thiếu nữ đối diện.

Hai người đều không nói gì thêm.

Xe ngựa rất nhanh tới cửa chính phủ thành chủ.

Cửa chính, rất nhiều binh sĩ khoác ngân giáp trong tay cầm ngân thương.

Lạc Thanh Chu có thể rõ ràng cảm nhận được trên thân những binh sĩ này tán phát nồng đậm sát khí, hiển nhiên đều là binh sĩ đi ra từ chiến trường chết chóc.

Nguyệt Vũ tư thái thướt tha, dẫn đường phía trước.

Tại đến cửa cung điện, hộ vệ đưa tay ngăn cản Hạ Thiền và Châu nhi phía sau.

Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn về phía hai thiếu nữ nói:

- Các ngươi ở chỗ này chờ.

Châu nhi đàng hoàng đi đến một bên cung kính đứng đó.

Hạ Thiền vẫn như cũ ở phía sau hắn, mặt lạnh lẽo, nắm chặt chuôi kiếm trong tay.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, quay người đi đến trước mặt nàng, đột nhiên cúi đầu xuống, xích lại gần lỗ tai nàng nói:

- Ngoan, chờ ở ngoài, chút nữa cô gia ra, cho ngươi ăn thêm mứt quả.

Hạ Thiền ngơ ngác một chút, mắt nhìn chằm chằm gương mặt hắn gần trong gang tấc, trong mũi ngửi ngửi khí tức quen thuộc trên người hắn, trong lòng cảm nhận được giọng nói ôn nhu của hắn, vẻ mặt đột nhiên có chút hoảng hốt.

Dừng một lát.

Nàng nắm chặt kiếm trong tay, quay người rời khỏi, cách xa những hộ vệ kia và cả Châu nhi, một người cô độc đứng dưới đại thụ cách đó không xa, ánh mắt nhìn phía hắn, trên gương mặt xinh đẹp kia vẫn lạnh lùng như băng.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, đi theo phía sau Nguyệt Vũ vào phòng.

Giẫm lên tấm thảm mềm mại, đi qua mấy nữ tử hộ vệ đứng thủ cửa chính, lại ngoặt vào một hành lang trang trí xa hoa.

Xuyên qua hành lang rồi vào một đại điện.

Phía bên phải đại điện, là một gian thư phòng.

Hai thị nữ mặc váy áo vàng nhạt đứng ở cửa, thấy hắn tới, ánh mắt đều nhìn về hắn.

Nguyệt Vũ đi tới cửa, cung kính cúi đầu vào trong nói:

- Điện hạ, Lạc công tử tới.

Một lúc lâu sau.

Trong phòng mới truyền đến một giọng nói thanh đạm của nữ tử:

- Cho hắn vào đi.

- Vâng.

Nguyệt Vũ quay đầu nhìn thiếu niên sau lưng một chút, ra hiệu hắn đuổi theo, sau đó dẫn đầu đi vào.

Lạc Thanh Chu theo sau lưng nàng, giẫm lên tấm thảm màu đỏ, vào phòng.

Lập tức, ngừng lại trước rèm châu.

Nguyệt Vũ cúi đầu, thối lui qua bên cạnh, nói khẽ:

- Lạc công tử, cứ đứng ở chỗ này đáp lời.

Lạc Thanh Chu khom người cúi đầu.

Trong phòng trước bàn dài, Nam Cung Hỏa Nguyệt một bộ váy dài rực lửa ngồi quỳ, tay cầm bút lông sói, đang viết chữ.

Tần nhị tiểu thư một bộ váy áo trắng thuần ngồi quỳ bên cạnh, nhẹ nhàng mài mực.

Lại qua một lát.

Nam Cung Hỏa Nguyệt vừa viết chữ, vừa lên giọng nói:

- Lạc công tử là người đọc sách, bản cung có mấy câu muốn hỏi công tử một chút, hi vọng công tử có thể giải đáp.

Lạc Thanh Chu cung kính nói:

- Điện hạ xin hỏi.

Nam Cung Hỏa Nguyệt nói:

- 【 Quân tử làm hắn vị mà đi, không muốn nhìn bề ngoài 】 , Lạc công tử cảm thấy trên 《 Trung Quân 》 nói câu này, đúng không?

Lạc Thanh Chu hơi chút trầm ngâm, đáp:

- Quân tử bằng lòng với số mệnh, yên ở vị trí hiện tại, tiến thối không mất đạo, không hâm mộ tất cả mọi thứ ngoài sức mình, không h*m m**n ngoài tầm tay của mình. Tại hạ cảm thấy, câu nói này phải phân tình huống mà xem. Đối với một vài người mà nói, có thể đúng, nhưng đối với vài người, nó lại quá mức cứng nhắc cổ hủ.

- Ồ?

Nam Cung Hỏa Nguyệt để bút trong tay xuống, quay đầu nhìn hắn nói:

- Giải thích một chút.

Lạc Thanh Chu cung kính nói:

- Đối với vài đại quan chức vị cao mà nói, câu nói này có thể để bọn họ an phận thủ thường, một lòng vì công vì dân, không mưu lợi cho mình, không giở trò dối trá, không phát tâm chỉ muốn thăng quan phát tài, làm tốt bổn phận của mình mới là đúng. Nhưng đối với những binh lính hoặc là học sinh kia, cùng với người có tiền đồ rộng mở mà nói, câu nói này sẽ trở ngại tiến bộ của bọn họ, ma diệt hùng tâm tráng chí của bọn hắn. Tựa như binh sĩ, binh sĩ không muốn làm tướng quân không phải binh sĩ tốt, bởi vì binh sĩ chỉ có lòng có mộng làm tướng quân, mới có thể càng có nhiệt huyết, càng có ý chí, càng có lòng cầu tiến, mới có thể càng dũng cảm, mới có thể không màng tất cả chiến đấu với địch nhân.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 416: Tiện tay làm?



Nếu như từng binh sĩ đều an phận thủ thường, được chăng hay chớ, cả một đời cũng chỉ muốn làm một lính nho nhỏ, cứ làm tốt việc của mình là được, vậy nhánh quân đội này không thể nào có sức chiến đấu, càng không có khả năng vẫn luôn đánh thắng trận.

Lời này nói xong, trong phòng lập tức yên lặng.

Một lúc lâu sau.

Nam Cung Hỏa Nguyệt mới lên giọng nói:

- Binh sĩ không muốn làm tướng quân, không phải binh sĩ tốt... Lạc công tử, nói hay lắm!

Tần nhị tiểu thư ở bên cạnh mài mực, cúi đầu, khóe miệng có chút nhúc nhích.

Nam Cung Hỏa Nguyệt yên lặng một chút, lại đột nhiên hỏi:

- Vậy Lạc công tử cảm thấy, thân là chủ soái một quân, cũng nên có loại suy nghĩ này hay không?

Chủ soái một quân?

Lạc Thanh Chu giật mình, cúi đầu cung kính đáp:

- Tại hạ chỉ là một thư sinh, sao dám nói bừa chủ soái một quân. Lời nói vừa rồi, cũng chỉ là thuận miệng nói, điện hạ không cần coi là thật.

Trong phòng bỗng chốc yên lặng.

Nam Cung Hỏa Nguyệt cầm bút lên, chấm chấm mực, tiếp tục cúi đầu viết chữ, vẫn bình tĩnh thong dong như cũ:

- Lạc công tử không dám trả lời vấn đề chủ soái một quân, vậy, bản cung hỏi một chút vấn đề của bản cung. Lạc công tử cảm thấy, có được phong quốc giống như bản cung, có được binh tướng gần mười vạn, Trưởng công chúa dưới một người, trên vạn người, là nên giống câu nói kia, an giữ bổn phận, hay giống Lạc công tử vừa nói như vậy, lòng mang lý tưởng, có lòng cầu tiến, tiếp tục cố gắng?

Vừa nghe lời này.

Tần nhị tiểu thư đang mài mực, hai tay lập tức run lên.

Lạc Thanh Chu càng giật mình, ngẩng đầu lên, xuyên thấu qua rèm châu nhìn về phía thân ảnh váy hồng mơ hồ trước bàn dài, sắc mặt thay đổi một chút, cúi đầu nói:

- Điện hạ, tại hạ chỉ là một thư sinh...

- « Thủy Điệu Ca Đầu » kia, là ngươi làm?

Không đợi hắn nói xong, Nam Cung Hỏa Nguyệt đột nhiên hỏi.

Lạc Thanh Chu yên lặng một chút, thừa nhận nói:

- Điện hạ anh minh.

Thi từ khác có thể tiếp tục giảo biện giấu diếm, nhưng thi từ làm trên thuyền hoa, cũng không cần thiết giấu diếm nữa.

Bởi vì lúc ấy vị Đường công tử kia đã thấy là ai làm.

Mà trên đường tới, Nguyệt Vũ cô nương bên cạnh đã nhắc nhở qua hắn.

Trưởng công chúa hẳn là đã sớm tra ra được.

Cho nên, mạnh miệng không thừa nhận, sẽ chỉ tự mình chuốc lấy cực khổ.

- Vậy bài 【 Héo rụng thành bùn, tan thành bụi, chỉ có hương như vẫn còn nguyên 】 thì sao?

Nam Cung Hỏa Nguyệt lại hỏi.

Lạc Thanh Chu cảm giác ánh mắt Nguyệt Vũ cô nương bên cạnh nhìn tới, cúi đầu cung kính nói:

- Cũng là tại hạ sáng tác.

Nam Cung Hỏa Nguyệt tiếp tục cúi đầu chấm mực, thản nhiên nói:

- Bài « Vịnh Mai » này, nghe nói đã truyền tới kinh đô, được văn nhân kinh đô ca tụng là có một không hai trong thơ về mai. Nghe nói là một nữ tử gọi là Tô Thanh Uyển truyền đi, ngươi biết nàng sao?

Lạc Thanh Chu cung kính nói:

- Tại hạ gặp qua Tô cô nương một lần.

Nam Cung Hỏa Nguyệt quay đầu, xuyên thấu qua rèm châu nhìn hắn nói:

- Gặp một lần, tiện tay lấy ra một bài vịnh mai có một không hai như thế sao? Lạc công tử, bài này, hẳn là ngươi viết riêng cho người nào đó? Héo rụng thành bùn, tan thành bụi, chỉ có hương như vẫn còn nguyên... Đẹp như vậy, ở Tần gia, chỉ sợ cũng chỉ có một người mới xứng?

Tần Vi Mặc đang cúi đầu mài mực, ngón tay trắng nõn nắm chặt thanh mực trong tay, nhìn không rõ biểu hiện trên mặt.

Lạc Thanh Chu cúi đầu nói:

- Tại hạ tiện tay làm mà thôi.

- Tiện tay làm?

Nam Cung Hỏa Nguyệt cười nhạt một tiếng, thu hồi ánh mắt, nhìn về phía thiếu nữ yếu đuối bên cạnh:

- Tốt cho câu tiện tay làm. Lạc công tử, bản cung rất thích tài hoa nhị tiểu thư Tần phủ các ngươi, nên rất muốn mang nàng đi. Ngươi nguyện ý không?

Lạc Thanh Chu cung kính nói:

- Nhị tiểu thư thân thể ốm yếu, chỉ sợ không cách nào đi theo hầu hạ điện hạ.

Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn về phía hắn nói:

- Vậy Lạc công tử thân thể ốm yếu sao?

Lạc Thanh Chu cúi đầu yên lặng.

Nam Cung Hỏa Nguyệt thu hồi ánh mắt, cầm giấy tuyên trên bàn, nhìn chữ phía trên nói:

- Bản cung rất thích quy tắc « chuyện xưa ba nước » này, càng ưa thích người có thể viết ra chuyện xưa này. Lạc công tử, bản cung hiện tại cho ngươi hai lựa chọn, một, bản cung mang Tần nhị tiểu thư đi, nuôi dưỡng ở Hỏa Nguyệt Quốc, làm việc cho bản cung, hai, nếu như ngươi có thể viết ra một chuyện xưa khác khiến bản cung hài lòng, bản cung xem như chưa từng xảy ra chuyện gì. Ai đã từng lừa gạt bản cung, bản cung c*̃ng sẽ không truy cứu nữa.

Lạc Thanh Chu cúi đầu, yên lặng như trước.

Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn xem trên tuyên chỉ chuyện xưa, thản nhiên nói:

- « Chuyện xưa ba nước » này rất đặc sắc, Tần nhị tiểu thư viết cho bản cung bản chuyện xưa này, bản cung c*̃ng không xem không. Tối hôm qua Tần gia các ngươi xảy ra chuyện, bản cung đã biết.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 417: Ba mươi sáu kế?



Bản cung từ trước đến nay sẽ không nhúng tay vào những chuyện này, nhưng lần này, phá lệ giúp các ngươi. Bản cung giúp các ngươi coi chừng kẻ nguy hiểm nhất, còn lại những người kia, cũng chỉ có thể dựa vào chính các ngươi đi giải quyết.

Trong lòng Lạc Thanh Chu khẽ động, nhớ tới vừa rồi ở ngoài nhìn thấy những binh sĩ ngân giáp kia, do dự một chút, mở miệng hỏi:

- Những người Tống gia chạy trốn mưu phản, điện hạ biết sao?

Nam Cung Hỏa Nguyệt để tay xuống giấy tuyên, lại cầm bút lên, nói:

- Bản cung không hứng thú biết. Mà thân phận của bản cung đặc thù, tuyệt sẽ không nhúng tay vào án mưu phản. Nơi này có quan phủ, quan phủ kết nối triều đình kinh đô, Lạc công tử hẳn là nên đi tìm bọn họ.

Lạc Thanh Chu nhíu mày, không nói gì thêm.

Án mưu phản đúng là không phải người nào hay cả chủ nhân của phong quốc có quyền thế cực lớn có thể tùy tiện nhúng tay.

Nam Cung Hỏa Nguyệt lại cúi đầu viết mấy dòng chữ, mở miệng phân phó nói:

- Nguyệt Vũ, đốt nhang. Thời gian một nén nhang, bản cung cần nghe lựa chọn của hắn.

- Vâng, điện hạ!

Nguyệt Vũ lập tức đi ra ngoài, cầm một cây nhang vào đốt lên.

Trong phòng an tĩnh lại.

Tần nhị tiểu thư lộ vẻ mặt bình tĩnh, vẫn ngồi quỳ ở đó, tay ngọc cầm thanh mực, an tĩnh đăm chiêu.

Nam Cung Hỏa Nguyệt vừa nhìn chuyện xưa phía trên, vừa múa bút sao chép.

Cây nhang bén lửa hóa thành làn khói, lượn lờ dâng lên.

Lạc Thanh Chu cúi đầu đứng ngoài rèm châu, yên lặng nửa khắc, mới lên giọng nói:

- Điện hạ, trong lúc nhất thời, ta không nghĩ ra chuyện xưa gì.

Vừa nghe lời này, tay ngọc mài mực lập tức dừng lại.

Nhưng hắn đột nhiên lại nói:

- Nhưng chỗ tại hạ có một quyển binh thư, không biết điện hạ có cần không?

- Binh thư?

Vừa nghe lời này, Nam Cung Hỏa Nguyệt đột nhiên dừng bút, quay đầu nhìn hắn nói:

- Tất cả binh thư Đại Viêm đế quốc, bản cung trước mười ba tuổi đã đọc ngược trôi chảy. Bách Hoa quốc, Đại Lý quốc các loại binh thư quốc gia, bản cung đều xem qua.

Lạc Thanh Chu chắp tay nói:

- Binh thư này của tại hạ, tên là « ba mươi sáu kế », điện hạ đã từng xem qua?

- Ba mươi sáu kế?

Nam Cung Hỏa Nguyệt nhíu nhíu mày lại, nói:

- Tên ngược lại chưa nghe qua. Đã có ba mươi sáu kế, ngươi nói trước một kế, bản cung nghe một chút.

Lạc Thanh Chu trầm ngâm một chút, cung kính nói:

- Ba mươi sáu kế này, có thể dùng một bài thơ khái quát. Kim ngọc đàn công sách, để cầm cướp tặc, cá rắn trong biển cười, dê hổ đào tang cách, cây ngầm đi si cho nên, nồi đồng không khổ viễn khách, xà ngang có đẹp thi, kích Ngụy ngay cả phạt quắc... Kế thứ nhất là chữ “Kim” thứ nhất trong bài thơ này, tên là 【 Ve Sầu Thoát Xác 】 .

- Ve sầu thoát xác?

Nam Cung Hỏa Nguyệt để bút xuống, ngồi thẳng người, hình như hứng thú:

- Nói tiếp.

Lạc Thanh Chu cúi đầu nói:

- Ve sầu thoát xác, là chỉ lúc ve biến thành côn trùng trưởng thành, muốn bỏ đi xác ấu, ví von dụng kế đào thoát, làm đối phương không thể kịp thời phát giác. Văn là, dùng hình thể thay thế; bạn không nghi ngờ, địch không động, không tốn công mà lừa được người.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 418: Man thiên quá hải.



- Ý là, bảo tồn nguyên hình trận địa, tạo thành khí thế phòng thủ tại chỗ, làm quân đội bạn không nghi ngờ, địch nhân cũng không dám tùy tiện xâm chiếm. Lúc địch nhân cảm thấy lẫn lộn, đột nhiên thần không biết quỷ không hay, ẩn nấp di chuyển chủ lực.

Nghe đến đây, ánh mắt Nam Cung Hỏa Nguyệt sáng lên.

- Điện hạ, Tần nhị tiểu thư viết « Chuyện xưa ba nước » trong hồi năm 【 Giả mạo chỉ dụ vua chư trấn ứng Tào Công, phá quan binh tam anh chiến Lữ Bố 】 , có một mưu kế tương tự.

- Tôn Kiên bị Hoa Hùng truy sát, ngả mũ để thủ hạ Tổ Mậu đeo lên, chia làm hai đường mà chạy, Hoa Hùng nhìn mũ mà đuổi theo...

Lạc Thanh Chu khom người cúi đầu, ở ngoài rèm châu nói một cách êm tai.

Nam Cung Hỏa Nguyệt nghe đôi mắt đẹp sáng rực, dần dần nín thở.

Lạc Thanh Chu kể xong một ví dụ trong chuyện xưa ba nước, lại giảng một thời Chiến quốc, đều là kế sách “Ve sầu thoát xác”.

Đợi hắn kể xong ví dụ chuyện xưa “Ve sầu thoát xác”, đôi mắt đẹp của Nam Cung Hỏa Nguyệt tỏa ra thần thái sáng láng, vẫn chưa thỏa mãn:

- Mưu kế tốt, chuyện xưa càng hay hơn! Tốt cho một cuốn ba mươi sáu kế, ve sầu thoát xác!

Lại dư vị một lát.

Nàng đột nhiên nói:

- Lạc công tử, vào đây nói đi.

Mấy người Nguyệt Vũ bên ngoài nghe vậy khẽ giật mình, lập tức ánh mắt phức tạp nhìn gã thư sinh thiếu niên này.

Chỉ mưu kế đầu tiên đã khiến điện hạ coi trọng như thế, còn lại ba mươi lăm mưu kế, thậm chí còn có thể càng nhiều...

Điện hạ chỉ sợ sẽ...

- Lạc công tử, vào nhanh đi.

Nguyệt Vũ thấy hắn đứng ở nơi đó bất động, vội vàng thấp giọng nhắc nhở.

Lạc Thanh Chu lúc này mới cúi đầu, đẩy rèm châu ra, nhìn xuống đất, đi vào, đứng cách đó không xa.

Đôi mắt đẹp của Nam Cung Hỏa Nguyệt đầu tiên là đánh giá hắn một phen, cũng không kịp chờ đợi hỏi:

- Kế thứ hai chữ 【 Ngọc 】 , giải thích thế nào?

Lạc Thanh Chu cung kính đáp:

- Phao chuyên dẫn ngọc. (Tung gạch hứng ngọc)

- Phao chuyên dẫn ngọc?

Nam Cung Hỏa Nguyệt híp híp mắt, rửa tai lắng nghe.

Lạc Thanh Chu giảng giải:

- Lợi dụng cái mình có dụ địch mà lấy được thứ mình muốn. Cách dụ địch rất nhiều, cách hay nhất là hư hư thực thực, thu hút sự chú ý của địch. Lấy tinh kỳ kim trống dụ địch, hư hư thực thực; lấy lương thảo giả dụ địch, giống như...

Nam Cung Hỏa Nguyệt lập tức đứng lên.

Lạc Thanh Chu tiếp tục nói:

- Truy binh ở phía sau, ném lương thảo vàng bạc mà dụ, mai phục bên cạnh chúng, lúc chúng ồn ào đoạt hàng hóa quân tâm đại loạn, bỗng nhiên xuất kích, đây là phao chuyên dẫn ngọc.

- Hai quân giằng co lâu dài, quân kỳ mình ít dần, khói bếp ít dần, tiếng người ít dần, bên kia sẽ nghi ngờ, cho là phe mình quân tâm hoảng sợ, người người đều tán loạn, thế là ra quân xuất kích, lại bị quân mình mai phục, trước sau giáp công, đây là phao chuyên dẫn ngọc...

- Hai quân đối chiến, một bên binh bại lùi về sau, một bên khác truy kích, thấy khói bếp lò ngày càng giảm bớt, thế là suất lĩnh tinh binh mạo muội tấn công, bị phục kích đánh bại, đây là phao chuyên dẫn ngọc...

Nam Cung Hỏa Nguyệt nghe mà cảm xúc bành trướng, kéo lấy váy dài đỏ, một đôi chân ngọc tr*n tr** như tuyết trắng, trực tiếp rời khỏi bàn, đi đến trước mặt hắn nói:

- Vậy chữ 【 Biển 】 , giải thích thế nào ?

- Man thiên quá hải.

- Như thế nào gọi man thiên quá hải?

- Phổ biến thì không nghi ngờ. Trong âm có dương, trong dương có âm. Phòng bị đến lúc chu toàn, lại càng dễ lơ là bất cẩn; chuyện thành thói quen, sẽ thường mất đi cảnh giới. Cái gọi là man thiên quá hải, chính là cố ý hết lần này đến lần khác dùng thủ đoạn ngụy trang mê hoặc, lừa gạt đối phương, làm đối phương buông lỏng đề phòng, sau đó đột nhiên hành động, từ đó đạt tới thủ thắng mục đích...

- 【 Dê hổ 】 hai chữ này, lại giải thích thế nào?
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 419: Lại cho tiên sinh thêm một chén.



- Mượn gió bẻ măng, tương kế tựu kế; điệu hổ ly sơn, thừa cơ làm việc...

- 【 Cướp tặc 】 thì sao ?

- Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, đóng cửa bắt tặc...

Hai người một hỏi một đáp.

Lạc Thanh Chu khom người cúi đầu, nhìn mặt đất, chậm rãi nói.

Đầu tiên là giải thích, sau lại liệt kê chuyện xưa, kể từng chuyện, đơn giản sáng tỏ, lại đặc sắc tuyệt luân.

Bàn tay ngọc trong tay áo rộng lớn của Nam Cung Hỏa Nguyệt đã nắm chặt, khi thì lại buông ra, xinh xắn trắng nõn trên gương mặt bởi vì kích động mà có chút phiếm hồng, một đôi mắt đẹp biểu hiện nhiều sắc thái khác nhau.

- Tiên sinh, mời ngồi xuống nói.

Nói xong mười kế, Lạc Thanh Chu có chút miệng đắng lưỡi khô.

Nam Cung Hỏa Nguyệt vội vàng đi đến trước bàn, mời hắn ngồi xuống đối diện, đồng thời xưng hô c*̃ng thay đổi, thái độ cũng trở nên cung kính.

Lập tức nói với phía ngoài:

- Nguyệt Vũ, đi vào châm trà cho tiên sinh!

- Vâng, điện hạ!

Nguyệt Vũ mặc một bộ váy áo vàng nhạt, lượn lờ mềm mại đi vào, ánh mắt nhìn thiếu niên kia một chút.

Trong thư phòng của điện hạ, chưa từng cũng chưa bao giờ, bất luận kẻ nào được chuẩn bị chén trà, nước trà.

Về phần nam tử có thể ngồi đối diện với điện hạ, càng không có.

Trong phòng này không nhuốm bụi trần, phủ thảm lộng lẫy, cho dù các nàng đi vào, đều cởi giày mà đi, nhưng thiếu niên này...

Điện hạ không ngờ lại xem như không thấy.

Thiếu niên này chỉ vừa tới không lâu, đã khiến điện hạ vui như vậy, khiến nàng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

- Tiên sinh, không cần khách khí, mời ngồi.

Nam Cung Hỏa Nguyệt ngồi quỳ trước bàn, lần nữa đưa tay mời, thái độ thành khẩn, cặp mắt đen nhánh thâm thúy khó được thần sắc ôn hòa.

Lạc Thanh Chu không từ chối nữa, chắp tay, ngồi xổm trước bàn đối diện, cúi đầu nhìn xuống bàn, không chớp mắt.

Tần nhị tiểu thư ngồi quỳ bên cạnh, vẫn luôn cúi đầu, không nói một lời, c*̃ng không ngẩng đầu nhìn hắn.

Nguyệt Vũ cầm chén trà, rót một chén trà nóng.

Lạc Thanh Chu nói lời cảm tạ, tiếp nhận nước trà, uống một hơi cạn sạch.

- Lại cho tiên sinh thêm một chén.

Nam Cung Hỏa Nguyệt vừa phân phó, đôi mắt đẹp vừa chớp chớp, một lần nữa cẩn thận đánh giá thiếu niên trước mắt.

Lạc Thanh Chu uống tới ba chén, mới chắp tay nói tạ.

Nguyệt Vũ bưng nước trà, lui lại mấy bước, đứng hầu ở bên cạnh.

Nam Cung Hỏa Nguyệt đợi hắn nghỉ tạm một lát, mới nhịn không được trong lòng tò mò mà hỏi tiếp:

- Tiên sinh, trong thơ 【 Nồi đồng không 】 , lại giải thích thế nào?

Lạc Thanh Chu cung kính đáp:

- Nồi đồng chính là rút củi dưới đáy nồi, không là không thành kế.

- Như thế nào là rút củi dưới đáy nồi, lại thế nào là không thành kế?

- Biện pháp không triệt để, không bằng rút củi dưới đáy nồi. Rút củi lửa dưới đáy nồi, mới có thể khiến nước dừng sôi, mới có thể căn bản giải quyết vấn đề. Không địch lại kỳ lực, mà tiêu kỳ thế, đánh vào trọng điểm...

- Đôi khi, cách tốt nhất là phô trương hết điểm yếu ra như là điểm mạnh, làm địch hoài nghi mà không quyết định được, nghi ngờ tột đỉnh mà không dám làm gì vì sợ quyết định sai...
 
Back
Top Bottom