Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu

Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 390: Hai tỷ đệ chết thảm.



Đi vào Linh Thiền Nguyệt cung.

Cửa lớn khóa chặt, người ở bên trong đã không còn.

Bách Linh các nàng hẳn là đã nhận được tin tức, đang chạy tới đại sảnh.

Lạc Thanh Chu lập tức chạy trở về chỗ ở của mình.

Tiểu Điệp đang ở trong tiểu viện lo lắng chờ hắn, thấy hắn trở về, vội vàng nói:

- Công tử, Bách Linh tỷ tỷ vừa rồi tới tìm người, nói trong phủ có đại sự xảy ra, để người nhanh đến đại sảnh.

Lạc Thanh Chu gài lên cửa sân, lôi kéo nàng vào nhà, lại cài lên chốt cửa bên trong, trầm giọng nói:

- Tiểu Điệp, ngươi đợi trong phòng, chỗ nào đều không cần đi. Ta trở về phòng có một số việc, đại khái nửa canh giờ, nếu có người đến, ngươi nghĩ biện pháp ngăn chặn, dù sao đừng cho ai vào nhà, biết không?

Tiểu Điệp không dám hỏi nhiều, vội vàng gật đầu nói:

- Công tử yên tâm, nô tỳ nhất định ngăn chặn nàng.

Lạc Thanh Chu không có nói thêm nữa, lập tức vào phòng, khóa cửa phòng, lên giường.

Lập tức, nhắm mắt ngưng thần, thần hồn xuất khiếu.

Lúc này, có lẽ còn có thể nhìn thấy hồn phách người một nhà Tam thúc. Nghĩ đến chỗ này, trong lòng hắn lập tức nặng nề một hồi.

Đêm nay hắn ngồi bên trên bàn kia, theo Tần nhị tiểu thư giới thiệu, thiếu nữ tên Tần Thải, còn có một nam hài bảy tám tuổi, tựa hồ cũng là con của Tần Tam gia.

Không biết thảm án đêm nay, bọn hắn...

Lạc Thanh Chu không dám nghĩ nhiều, thần hồn xuyên qua phòng ốc, nổi lên giữa không trung.

Đầu tiên là từ trên cao nhìn xuống toàn bộ Tần phủ tìm tòi một vòng, thấy không có bất cứ dị thường nào, nhanh chóng đi theo sau lưng mấy tên người hầu Tần phủ trên đường phố bay về hướng trong phủ Tần Tam gia.

Còn chưa tiếp cận liền ngửi được mùi máu tươi cực kỳ nồng đậm trong không khí.

- Bạch!

Lạc Thanh Chu tăng tốc.

Không cần người dẫn đường, hắn biết phủ đệ Tần gia Tam gia ở chỗ nào.

Nhìn xa xa.

Trên tòa phủ đệ kia, rõ ràng lơ lửng một đoàn sương mù đỏ tươi.

Ánh trăng lạnh lẽo xuyên thấu qua huyết vụ, len lỏi chiếu xuống.

Cả tòa phủ đệ giống như đều bị bao phủ trong vầng sáng đỏ như máu, nhìn âm trầm đáng sợ.

Lạc Thanh Chu nhanh chóng bay đến gần.

Cửa phủ đệ, một đội binh lính Mạc Thành đang tuần tra.

Tần Văn Chính và những người khác Tần gia đều dẫn người vội vàng chạy đến, mặt mày trắng bệch nhìn thi thể trong phủ.

Lạc Thanh Chu bay tới giữa không trung phủ đệ, cúi đầu nhìn xuống.

Trên mặt đất tiền viện, mấy cỗ thi thể nằm ngổn ngang lộn xộn.

Phần lớn đều là người hầu và hộ vệ.

Ở giữa hành lang, cây cột đứt gãy, lan can vỡ vụn, rõ ràng có vết tích đánh nhau.

Mấy tên hộ vệ chết ở chỗ này.

Trong sân phía sau, thi thể càng nhiều, phần lớn đều là nha hoàn ma ma.

Trong hoa viên gần cửa sau, Lạc Thanh Chu thấy thi thể vị Tam thẩm và nữ nhi nàng, và rất nhiều thi thể hạ nhân.

Trong bụi hoa cách đó không xa, thiếu nữ tên Tần Thải đêm nay ngồi cùng bàn với hắn nằm rạp trên mặt đất, dưới thân ôm đệ đệ nhỏ tuổi, trên lưng đầy máu, đầu cơ hồ bị chém thành hai nửa.

Hai tỷ đệ chết thảm.

Trong đầu Lạc Thanh Chu không khỏi hiện cảnh trên tiệc tối đêm nay, thiếu nữ này vẻ mặt tràn đầy sùng bái nhắc đến tài tử viết « Thủy Điệu Ca Đầu », ở học viện các nàng được hoan nghênh như thế nào, còn nhiệt tình nói muốn Tần nhị tiểu thư giới thiệu vị tài tử kia.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 391: Bị người hoài nghi sẽ không tốt.



Tiểu nam hài kia còn giòn giã kêu hắn một tiếng

- Đường tỷ phu.

Lạc Thanh Chu bay giữa không trung, yên lặng nhìn cảnh thê thảm trước mắt này, trong lồng ngực có lửa giận đang thiêu đốt.

Rốt cuộc là kẻ nào tàn nhẫn như thế, cả nhà đều giết, ngay cả tiểu hài cũng không buông tha?

Một cỗ khí tức nóng rực đột nhiên từ mặt đất truyền đến.

Hắn định nhãn nhìn lại, một đội võ giả mang theo như ngọn lửa tràn đầy khí huyết, từ cửa lớn đi vào trong phủ.

Có võ giả lấy ra một viên hạt châu trong suốt, chiếu sáng bốn phía, thậm chí còn chiếu lên giữa không trung.

Lạc Thanh Chu không dám lưu lại, vội vàng lên cao, nhẹ nhàng rời khỏi chỗ này.

Bị pháp khí phát hiện, bị ngộ nhận thành hung thủ, vậy thì phiền toái.

Quan phủ võ giả bộ khoái xuất động, không biết có thể tra ra hung thủ hay không.

Trưởng công chúa bây giờ ở trong Mạc Thành, nơi này lại đột nhiên xảy ra hung án toàn gia như vậy, mà Tần gia bây giờ còn có tước vị, chỉ sợ không chỉ có quan phủ, phủ thành chủ và rất nhiều người đêm nay đều khó ngủ.

Đêm nay không thích hợp du đãng.

Chỉ sợ qua không bao lâu, nơi này sẽ xuất hiện rất nhiều cao thủ võ giả.

Tần phủ hiện tại đoán chừng lòng người bàng hoàng, hắn phải nhanh chóng trở về.

Một đường đi nhanh.

Trên đường phố vốn dĩ yên tĩnh không người, lúc này xuất hiện rất nhiều người.

Có vài người là bàng chi khác Tần gia nhận được tin tức dẫn theo một đám người vội vàng chạy đến.

Có một ít là người quan phủ.

Còn có người gia tộc khác của Mạc Thành.

Tần gia xảy ra chuyện như vậy, ai dám không đến?

Cho dù là gia tộc bình thường có mâu thuẫn với Tần gia, lúc này cũng vội vàng ngựa không dừng vó chạy đến.

Bị người hoài nghi sẽ không tốt.

Đám người tụ tập trên đường đi tới, huyết khí như biển lửa thiêu đốt.

Một cỗ khí tức nóng rực, đập vào trên không.

May mắn bây giờ Lạc Thanh Chu đã là cảnh giới nhật du, nếu vẫn là cảnh giới dạ du, sợ rằng sẽ bị những khí tức nóng rực này ảnh hưởng.

Nhưng lúc này thần hồn rất dễ dàng bị phát hiện.

Hắn không dám dừng lại, lập tức bay trở về Tần phủ, từ nóc nhà xuyên vào phòng, hồn phách trở về cơ thể.

Chờ hắn mở cửa phòng thì thấy Tiểu Điệp đang trong tiểu viện ngăn đón Mai nhi, giải thích với Mai nhi:

- Mai nhi tỷ tỷ, công tử thân thể không thoải mái, để cho hắn ngủ thêm một chút đi.

Mai nhi vẻ mặt tràn đầy lo lắng nói:

- Không phải ta không cho cô gia ngủ, là phu nhân thúc giục để cô gia đi qua. Tất cả mọi người đều tụ tập ở đại sảnh, tình huống bây giờ rất nguy hiểm, không thể để cô gia một mình trong phòng.

Hai người đang giằng co, Lạc Thanh Chu từ trong nhà đi ra, nói:

- Đi thôi, đi đại sảnh.

Tiểu Điệp thấy hắn ra, rốt cục thở dài một hơi.

Mai nhi sắc mặt khó coi mà nói:

- Cô gia, đi nhanh đi, phu nhân rất gấp. Người nếu còn không đi, phu nhân sẽ dẫn Nhị công tử tự mình đến tìm người.

Lạc Thanh Chu theo sau lưng nàng, trong lòng nói thầm, xem ra vị nhạc mẫu đại nhân kia vẫn rất quan tâm hắn.

Nếu trong phủ khác, một người ở rể mà thôi, lỡ bị hung thủ g**t ch*t trong phòng, cũng sẽ không có người nhớ tới.

Ba người rất mau tới đại sảnh.

Phía ngoài sân, đứng mấy võ giả và tất cả hạ nhân Tần phủ.

Lạc Thanh Chu nhìn mấy võ giả kia một chút, hơi ngẩn ra, tiếp tục đi đến phía trước.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 392: Bách Linh cô nương vừa rồi đi tìm ta sao?



Tống Như Nguyệt đang cau mày, vẻ mặt ngưng trọng đứng ở cửa, thấy hắn tới, mới âm thầm thở dài một hơi, trợn mắt lên, đang muốn quát lớn, lại nhịn xuống, trầm giọng nói:

- Nhà Tam thúc ngươi xảy ra chuyện lớn, hiện tại trong phủ không an toàn, các ngươi đều vào đại sảnh đợi, đêm nay cũng không cần trở về.

Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu, đi lên bậc thang.

Tần Xuyên mặc y phục luyện công màu đen, vẻ mặt âm trầm đứng trong hành lang, thấy hắn đi lên, mặt chữ điền hơi thả lỏng nói:

- Thanh Chu, bên ngoài nguy hiểm, đi vào trong đợi. Có nhị ca đây, không có chuyện gì.

Lạc Thanh Chu đi vào đại sảnh.

Tần đại tiểu thư ngồi chỗ khuất, vẫn đang an tĩnh xem sách.

Bách Linh và Hạ Thiền đứng ở sau lưng nàng.

Tần nhị tiểu thư ngồi bên cạnh, trên người khoác áo lông chồn thật dày, chân mày hơi nhíu lại, hình như đang suy nghĩ.

Thu nhi và Châu nhi đứng hầu bên cạnh.

Nha hoàn ma ma Tần phủ đứng đầy trên hành lang ngoài đại sảnh, trong viện đứng đầy người hầu hộ vệ Tần gia vân vân.

Bầu không khí ngưng trọng đè nén.

Tất cả mọi người vẻ mặt thấp thỏm sợ hãi, đều không nói gì.

Lạc Thanh Chu đi đến chỗ hai vị thiên kim Tần gia, trong đầu nghĩ đến cảnh thê thảm vừa rồi trong phủ Tam thúc.

Nếu như cảnh đó xảy ra ở đây, thi thể nằm dưới đất kia sẽ biến thành những người trước mắt, hắn có thể tiếp thu được sao?

Toàn thân hắn không khỏi khẽ run.

Không, hắn tuyệt không cho phép chuyện như vậy xảy ra!

- Tỷ phu, ngồi...

Tần nhị tiểu thư nhìn thấy hắn tới, vội vàng chỉ chỉ cái ghế bên cạnh, nhưng rất nhanh kịp phản ứng, vội vàng chỉ chỉ cái ghế bên cạnh Tần đại tiểu thư, gương mặt ửng đỏ:

- Ngồi chỗ tỷ tỷ.

Lạc Thanh Chu ngừng bên cạnh, cũng không ngồi, hỏi:

- Nhị tiểu thư sức khỏe vẫn tốt chứ?

Tần nhị tiểu thư nhẹ gật đầu:

- Tốt hơn nhiều rồi, tạ ơn tỷ phu quan tâm.

Đối với chuyện trong phòng trước đó, hai người đều không dám nhắc tới, coi như bây giờ mới gặp mặt.

Lạc Thanh Chu không tiếp tục nói chuyện với nàng, đi qua chắp tay thỉnh an Tần đại tiểu thư, lại nhìn về phía Bách Linh bên cạnh, đang muốn tới gần nói chuyện với nàng, Bách Linh đột nhiên lui ra sau một bước, nháy mắt với hắn.

Lạc Thanh Chu nhìn thiếu nữ lạnh lẽo bên cạnh một chút, kịp phản ứng, chỉ đành phải nói:

- Bách Linh cô nương vừa rồi đi tìm ta sao?

Bách Linh lắc đầu phủ nhận:

- Không có!

Lạc Thanh Chu không nói thêm nữa, đi qua một bên, quét mắt nhìn trong phòng một hồi, nha hoàn, ma ma đều lo sợ bất an, sau đó, vừa nhìn về phía những hộ vệ chỗ tiểu viện ngoài phòng.

Trong đại sảnh, không có ai nói chuyện gì.

Chạng vạng tối, tại toà đại sảnh này, một nhà năm người Tam gia Tần gia, đều ở chỗ này ăn cơm, trên mặt toàn là tươi cười.

Nhưng bây giờ, vừa rạng sáng, cả nhà bọn họ đã chết thảm.

Thế sự vô thường, ai có thể nghĩ tới đâu?

Tần nhị tiểu thư nhíu mày, thấp giọng thì thào:

- Không biết Thải tỷ tỷ thế nào.

Lạc Thanh Chu nhìn ra ngoài, không dám nhìn nàng, càng không dám trả lời.

Thiếu nữ kia đã chết, mà còn đang ôm đệ đệ mình, tử trạng cực thảm, đầu cơ hồ bị hung thủ bổ ra.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 393: Vi Mặc tin tưởng các ngươi.



Hung thủ vô cùng tàn nhẫn, cực kì thống hận bọn họ, ra tay dị thường tàn nhẫn.

Lúc này, một gã hộ vệ đột nhiên bước chân vội vàng từ cửa chính bước nhanh vào, đi tới tiểu viện cung kính bẩm báo nói:

- Phu nhân, thuộc hạ vừa rồi đi xem, Tam gia bọn họ...

Tống Như Nguyệt đứng dưới mái hiên, mí mắt nhảy lên, sắc mặt trắng bệch, trầm giọng nói:

- Nói thẳng đi. Nhà họ Tần ta từ trên xuống dưới, không có người mềm yếu, chuyện gì đều phải tiếp nhận hết.

Hộ vệ kia cúi đầu nói:

- Thuộc hạ đã xác định, Tam gia bị giết, Tam phu nhân cùng con cái, họ hàng, nha hoàn hạ nhân trong phủ, hết thảy hơn năm mươi người, đều chết thảm trong phủ, chỉ có hai hạ nhân may mắn thoát khỏi, bị quan phủ mang đi. Nghe Lão Gia nói, bọn họ hẳn là bị người hạ độc trước, sau đó mới không cách nào phản kháng, chạy trốn. Lão Gia còn bàn giao cho thuộc hạ, để thuộc hạ trở về căn dặn phu nhân, từ giờ trở đi, trên dưới toàn phủ, tạm thời không thể ăn uống bất kỳ thứ gì trong phủ, đề phòng trúng độc.

Vừa nghe lời này, trong viện, trong hành lang, trong phòng, mọi người đều cực kì kinh hãi, sắc mặt trắng bệch.

Toàn bộ phủ đệ hơn năm mươi người, toàn bộ bị tàn sát!

Hung thủ thật tàn nhẫn!

Thu nhi và Châu nhi nâng đỡ Tần nhị tiểu thư đứng dậy đi ra ngoài, đứng ở cửa nói:

- Kim hộ vệ, ngươi nhìn thấy thi thể của bọn họ sao?

Hộ vệ cung kính nói:

- Thuộc hạ thấy được.

Tần nhị tiểu thư không nói gì thêm.

Giọng Tống Như Nguyệt có chút run rẩy:

- Ngươi đi đi, canh giữ bên cạnh Lão Gia, nơi này có Xuyên nhi mấy người là đủ rồi.

Kim hộ vệ lên tiếng, quay người bước nhanh rời khỏi.

Trong ngoài đại sảnh, lặng ngắt như tờ.

- Ầm!

Trên hành lang, Tần Xuyên đột nhiên một quyền đập trên cây cột trước mặt, cắn răng nói:

- Mẫu thân yên tâm, hài nhi nhất định giúp phụ thân tìm ra hung thủ! Nhất định phải chém hung thủ kia thành muôn mảnh, nghiền xương thành tro, báo thù rửa hận cho Tam thúc tam thẩm bọn họ!

Tống Như Nguyệt yên lặng nửa ngày, đột nhiên thở dài một hơi:

- Mẫu thân rốt cuộc hiểu phụ thân ngươi vì sao kiên quyết muốn từ bỏ tước vị, rời khỏi nơi này. Con người thật ra chỉ cần có thể sống sót, cái gì danh cái gì lợi, có gì quan trọng đâu? Tần gia chúng ta đã bám trụ ở Mạc Thành nhiều năm như vậy, đắc tội không ít người, lại bị nhiều người như vậy nhìn chằm chằm, dù sống chết chống đỡ, chỉ sợ đến lúc đó muốn lui cũng không lui được.

Tần Xuyên nhìn nàng nói:

- Mẫu thân, muốn thông báo đại ca không?

Tống Như Nguyệt lắc đầu:

- Đại ca ngươi đang đọc sách ở học viện, cũng không cần quấy rầy hắn. Chờ chúng ta xử lý xong sản nghiệp nơi này, an trí cho những người khác xong, chờ phụ thân ngươi từ bỏ tước vị, chúng ta sẽ đi kinh đô, đến lúc đó thông báo hắn đón.

Tần Xuyên yên lặng một chút, nói:

- Phụ thân muốn từ bỏ tước vị, chỉ sợ không đơn giản như vậy. Trong triều có vài người, sợ Tần gia chúng ta vùng dậy, sẽ liên lụy bọn hắn, khẳng định sẽ cản trở. Nhưng nếu như không từ bỏ tước vị, dựa theo quy định, chúng ta không thể dọn nhà xa nơi này được, phụ thân càng không thể tùy tiện rời khỏi. Mẫu thân, nếu không, người dẫn theo Khiêm Gia Vi Mặc, còn có Thanh Chu, đi kinh đô trước. Ta và phụ thân tạm thời ở lại đây.

Tống Như Nguyệt còn chưa đáp lời, ở cửa truyền đến tiếng Tần nhị tiểu thư nhu nhược:

- Nhị ca, nếu như muốn đi, thì cùng đi. Nếu không đi, vậy lưu lại hết đi. Tần gia chúng ta trải qua nhiều năm sóng gió như vậy, sao lần này lại bị chuyện như vậy hù dọa? Nhị ca, tin tưởng Vi Mặc, chuyện lần này, chúng ta khẳng định có thể giải quyết. Ngươi, phụ thân, Nhị thúc bọn hắn, còn có...

Nàng dừng một chút, ngữ khí khẳng định nói:

- Có các ngươi ở đây, người Tần gia nhất định sẽ vượt qua cửa ải khó khăn này, nhất định chẳng mấy chốc c*̃ng sẽ tìm được hung thủ, Vi Mặc tin tưởng các ngươi.

Hai mắt Tần Xuyên hồng hồng mà nhìn nàng, lập tức nắm chặt nắm đấm, vẻ mặt tràn đầy kiên quyết nói:

- Vi Mặc, có câu này của ngươi, dù là nhị ca không ngủ mấy ngày, không ăn cơm, c*̃ng nhất định phải tìm ra hung thủ, lấy lại công đạo cho Tam thúc bọn họ! Trừ bỏ uy h**p cho Tần gia!

Tần Vi Mặc gật đầu nói:

- Ừm, nhị ca, Vi Mặc tin tưởng ngươi nhất định có thể làm được. Ngươi đi chỗ phụ thân đi, có lẽ có thể tìm được dấu vết hung thủ lưu lại.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 394: Đúng, còn có một thư sinh phế vật!



Tần Xuyên vội vàng trầm giọng nói:

- Không được, ta phải ở đây bảo hộ các ngươi!

Tần Vi Mặc nói khẽ:

- Nhị ca, nơi này không cần ngươi, có người sẽ bảo hộ chúng ta, ngươi nhanh đi giúp phụ thân đi.

Tần Xuyên sửng sốt một chút, nhìn về phía mấy tên hộ vệ trong viện, và bọn người hầu cầm dao phay, liêm đao, các loại vũ khí, do dự một chút, lại liếc mắt nhìn ánh mắt nàng sáng ngời, gật đầu nói:

- Được!

Mặc dù hắn chướng mắt mấy tên hộ vệ kia, nhưng hắn rất tin tưởng vị muội muội này của mình.

Nàng nói không sao, vậy thì không sao.

Chuyện quan trọng nhất bây giờ, chính là nhanh chóng tra ra hung thủ, như vậy mới có thể triệt để hóa giải nguy cơ cho Tần phủ.

Hắn ở phía sau viện tu luyện lâu như vậy, lãng phí nhiều tài nguyên trong nhà như vậy, hiện tại là lúc hắn nên thể hiện thực lực và tác dụng của mình!

- Mẫu thân, Khiêm Gia, Vi Mặc, Thanh Chu, các ngươi cẩn thận, đợi ở đây, ta đi một chút sẽ về!

Nói xong, hắn bước nhanh rời khỏi.

Tống Như Nguyệt trong lòng lo lắng cho hắn, vốn muốn cho một gã hộ vệ đi theo, lại sợ người ở đây không đủ, đành phải cau mày, nhìn về phía khuê nữ nhà mình, có chút trách cứ:

- Vi Mặc, nhị ca ngươi ngoại trừ biết luyện võ, đầu óc căn bản cũng không dễ dùng, ngươi để hắn đuổi theo tra hung thủ làm gì?

Tần Vi Mặc nhìn hạ nhân và hộ vệ trong đình viện một chút, nói khẽ:

- Mẫu thân, phụ thân bây giờ trong lòng đang khó chịu lo âu, để nhị ca đi bồi người đi. Có nhị ca ở bên cạnh, người sẽ khá hơn một chút.

Tống Như Nguyệt yên lặng.

Tần Vi Mặc đột nhiên lại nói:

- Mẫu thân, hộ vệ Tần phủ chúng ta hiện tại cũng chỉ có ba người sao?

Tống Như Nguyệt nhẹ gật đầu:

- Còn có mấy người bị phụ thân ngươi mang đi.

Tần Vi Mặc nhìn ba hộ vệ kia một chút, hỏi:

- Mẫu thân biết tu vi của bọn họ sao?

Tống Như Nguyệt nói:

- Đều là võ sinh, chúng ta không mời nổi võ giả cao cấp hơn. Tu vi cao nhất chính là Kim hộ vệ, mẫu thân nhớ hắn là võ sinh Luyện Cốt cảnh.

Tần Vi Mặc không nói thêm gì nữa, quay đầu nhìn trong phòng một chút.

Thiếu niên lúc đầu đứng ở trong góc nhỏ trong phòng chẳng biết lúc nào, đã đứng tới chỗ cửa rồi.

-Phụt!

Đúng lúc này, đèn đuốc nến sáng trong đại sảnh toàn bộ lại đột nhiên tắt!

Toàn bộ đại sảnh, nháy mắt lâm vào bóng tối!

- A ——

Trong đại sảnh lập tức vang lên một tiếng nha hoàn thét chói tai.

Đám người vốn bị tin tức và bầu không khí đêm nay hù kinh hồn táng đảm, lại càng thêm lo sợ bất an.

Lúc này thấy đèn đuốc trong phòng lại đột nhiên bị dập tắt một cách quỷ dị, tự nhiên là hoảng sợ, nhịn không được hét ầm lên.

- Bạch! Bạch! Bạch!

Bóng tối đen nhánh bao phủ toàn bộ đại sảnh, hai thân ảnh đi tới gần ngọn đèn, đột nhiên móc vũ khí sắc bén trong ngực ra, lóe ra ánh sáng.

Chuẩn bị thừa dịp bóng tối và hỗn loạn, huyết tẩy toàn bộ tiểu thư nha hoàn trong đại sảnh!

Trong phòng không có bất kỳ hộ vệ nào, đều là một vài người già yếu tàn tật!

Đại tiểu thư Tần gia câm điếc đần độn ngồi chỗ vắng vẻ, nhị tiểu thư Tần gia ốm yếu phế nhân đứng chỗ cửa!

Còn lại đều là một vài nha hoàn nhỏ con và ma ma lớn tuổi!

Đúng, còn có một thư sinh phế vật!
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 395: Nhưng nói thì chậm, xảy ra thì nhanh.



Người trong đại sảnh, một người cũng đừng nghĩ chạy thoát!

Hai thân ảnh cầm vũ khí trong tay, chen về phía cửa, chuẩn bị ngăn chặn cửa chính, đồ sát người trong phòng một cách sạch sẽ!

- Ầm! Ầm! Ầm!

Trong bóng tối, đột nhiên vang lên mấy tiếng cơ thể va chạm, thêm mấy tiếng r*n r*.

Ngoài phòng.

Tống Như Nguyệt kịp phản ứng lập tức sắc mặt đại biến, cuống quít quát to:

- Nhanh! Trong phòng có thích khách! Nhanh vào cứu người!

Nhưng hai hộ vệ trong viện, đột nhiên ăn ý quay người, “Oanh” một quyền đập vào lồng ngực tên hộ vệ kia, trực tiếp đập đối phương bay ra ngoài, mất mạng tại chỗ!

Lập tức, hai hộ vệ thay đổi vị trí, “Vụt” một tiếng như hai mũi tên, đánh về phía nàng.

Bọn hạ nhân trong viện, trong lúc nhất thời ngẩn người, căn bản không kịp phản ứng.

Lúc bọn họ kịp phản ứng, cũng không cách nào ngăn cản bước chân hai võ giả!

- Oanh!

Hai người đột nhiên nhảy lên, nhảy qua lan can, lập tức áo bào phồng lên, hai nắm đấm mang theo khí thế không thể địch nổi ầm vang đánh tới nàng!

- Bạch!

Đúng vào lúc này, một đạo thân ảnh lạnh lẽo đột nhiên từ phía sau nàng lóe ra, hàn mang lóe lên, trong nháy mắt đâm xuyên qua cổ họng một võ giả!

Nắm đấm một võ giả khác rơi xuống, nhưng lại đánh vào hư không.

Tống Như Nguyệt bị đạo thân ảnh lạnh lẽo kia đột nhiên xuất hiện kéo sang một bên, lập tức hàn mang lóe lên, cổ họng tên võ giả thứ hai c*̃ng nháy mắt bị xuyên qua!

- Ầm!

Hai võ giả không ngờ cùng nặng nề té xuống đất, lập tức che yết hầu máu tươi phun ra, trừng to mắt, co quắp trên mặt đất.

Chỉ mấy hơi thở, thân thể cứng đờ, triệt để mất mạng!

Đèn lồng treo trên hành lang, bọn người hầu trong viện trong tay cầm theo đèn lồng, đều có thể thấy rõ cảnh tượng xảy ra đột ngột này.

Nhưng nói thì chậm, xảy ra thì nhanh.

Từ khi hai hộ vệ kia đột nhiên động thủ, đến thân thể đột nhiên mềm nhũn nặng nề mà ngã ra đất, chỉ ngắn ngủi mấy hơi thở.

Những hạ nhân kia còn chưa kịp phản ứng, hai thích khách đột nhiên giết người kia đã bị đâm xuyên yết hầu, ngã xuống đất chết tươi.

Ánh mắt mọi người lúc này mới nhìn về phía Tống Như Nguyệt trên hành lang.

Tống Như Nguyệt đứng chỗ đó, bình yên vô sự, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt.

Bên cạnh nàng, một thiếu nữ thân thể tinh tế, tóc đen đến eo, vẻ mặt xinh đẹp tràn đầy lạnh lẽo.

Thiếu nữ kia trong tay cầm một thanh kiếm, kiếm vẫn đang trong vỏ, giống như chưa hề rút ra.

Đám người cứng tại chỗ, vẻ mặt tràn đầy mê mang.

Có vài người thậm chí còn không biết xảy ra chuyện gì.

- Hạ Thiền, bên trong!

Tống Như Nguyệt đột nhiên giật mình tỉnh lại, cuống quít không để ý bên ngoài lập tức xông vào trong phòng.

Nhưng lúc này, ánh nến trong phòng bỗng nhiên sáng lên.

Bách Linh trong tay cầm mồi lửa, đốt đèn trong phòng, quay đầu nhìn về phía nàng cười nói:

- Phu nhân, không sao đâu, vừa rồi không biết gió từ đâu thổi đến, thổi tắt hết nến trong phòng.

- Không sao?

Tống Như Nguyệt sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn xuống mặt đất, khóe miệng hung hăng co lại.

Hai lão ma ma, ba nha hoàn, đều nằm trên đất, tắt thở.

Ngoại trừ một lão ma ma còn sống ra, những người khác ngực sụp xuống, hoặc đầu bạo liệt, hoặc cổ đứt gãy, đều mở to hai mắt, triệt để tử vong.

Trong tay các nàng, đều cầm một chủy thủ sắc bén.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 396: Đây đều là ngươi...



Trong phòng nha hoàn và ma ma khác nương theo ánh đèn sáng lên mới nhìn thấy cảnh đáng sợ này, bắt đầu hoảng sợ nghẹn ngào gào lên!

- A ——.

- A ——.

- A ——

- Câm miệng!

Tống Như Nguyệt gầm thét một tiếng, lông mày dựng đứng:

- Một đám phế vật! Đều câm miệng cho ta!

Những nha hoàn ma ma kia đang há mồm thét lên, lập tức giống như bị người bóp yết hầu, đột nhiên đồng loạt ngậm miệng lại!

Tiếng thét chói tai im bặt.

Tống Như Nguyệt lại nhìn mấy cỗ thi thể trên đất một chút, sau đó, ánh mắt nhìn về phía thiếu nữ váy phấn đang châm lửa kia, có chút khó tin nói:

- Bách Linh, những người này... Đây đều là ngươi...

Bách Linh nở nụ cười xinh đẹp, trên mặt lộ ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào:

- Phu nhân, không phải ta. Vừa rồi trong phòng tối đen, ta chỉ thấy một bóng đen chạy khắp nơi, đánh chết mấy người này rồi từ cửa sổ nhảy ra ngoài, ta c*̃ng không thấy rõ là ai.

Tống Như Nguyệt nhíu mày lại, nhìn về phía cửa sổ bên cạnh.

Cửa sổ đóng chặt, căn bản cũng không có mở.

Mà vừa rồi nàng ở ngay bên ngoài, Hạ Thiền c*̃ng ở bên ngoài, căn bản cũng không có người đi ra ngoài.

Người kia dù có nhanh, còn có thể nhanh hơn kiếm của Hạ Thiền?

Quả nhiên, Hạ Thiền không đơn giản, Bách Linh này c*̃ng không đơn giản.

Tống Như Nguyệt nhìn nàng thật sâu một cái, đột nhiên nhìn về lão ma ma ngồi dưới đất dựa vào góc tường kia, đau lòng nói:

- Tôn ma ma, tại sao muốn phản bội Tần gia chúng ta? Ngươi theo chúng ta cũng mấy chục năm, rốt cuộc là tại sao?

Hai đầu gối Tôn ma ma bị người đá, xương bánh chè bị dập nát, đang thống khổ tựa chỗ tường r*n r*, nghe vậy đau thương cười một tiếng, nhắm mắt lại, âm thanh khàn khàn nói:

- Phu nhân, là nô tỳ có lỗi với người, người giết nô tỳ đi, cho nô tỳ được chết thống khoái.

Ngừng một lúc, nàng đột nhiên lại mở to mắt, nhìn trong phòng, ánh mắt ổn định trên người Bách Linh, cười thảm nói:

- Nha đầu thật ác độc, lão thân thật sự là mắt bị mù, không ngờ lại nhìn không ra ngươi là võ giả! Lão thân trước khi chết, chỉ muốn biết, ngươi rốt cuộc làm sao phát hiện mấy người chúng ta? Chúng ta vừa thổi tắt đèn, còn chưa kịp động thủ, ngươi liền nhảy lên ra một quyền, chỉ một cước, chúng ta lại phân tán đứng ra, lão thân thật rất khó hiểu, có thể nói cho lão thân biết không? Để lão thân có thể nhắm mắt?

Bách Linh nháy nháy mắt, vẻ mặt như nhìn kẻ ngốc:

- Ma ma, ngươi người này thật kỳ quái nha. Ngươi là phản đồ Tần gia chúng ta, ta tại sao phải để ngươi chết nhắm mắt? Ngươi cho ta là kẻ ngu sao?

Tôn ma ma: - ...

Tống Như Nguyệt đi đến trước mặt Tôn ma ma, vẻ mặt âm trầm nói:

- Tôn ma ma, nói cho ta biết là ai sai các ngươi làm như thế? Nể việc ngươi hầu hạ Tần gia chúng ta nhiều năm như vậy, chút nữa ta có thể cho ngươi ra đi thống khoái.

Tôn ma ma cười lạnh một tiếng, ngậm miệng, không nói gì.

Lúc này bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng:

- Là Tống gia.

Vừa nghe lời này, tất cả mọi người trong đại sảnh đều nhìn sang.

Tôn ma ma cũng nhìn theo, nhìn về phía thư sinh yếu đuối nói chuyện kia, âm hiểm cười ha ha nói:

- Đúng, ngươi nói là Tống gia, đó chính là Tống gia. Dù sao lão thân c*̃ng sống không được, các ngươi cứ tùy tiện nói đi.

Lạc Thanh Chu đi đến gần, nhìn mắt bà nói:

- Lần này Tống gia mưu phản, bị xét nhà giam giữ, trong đó hẳn là còn có không ít người chạy trốn được phải không? Ta đoán một chút, hẳn là có một trăm người?

Tôn ma ma da mặt kéo ra, cười lạnh nói:

- Một ngàn người! Một vạn người!

Lạc Thanh Chu gật đầu nói:

- Hai mươi ba.

Vừa nghe lời này, thân thể Tôn ma ma lập tức run lên, mở to hai mắt.

Lạc Thanh Chu lại nói:

- Vì sao ngươi lại phản bội Tần gia? Là bởi vì tiền, hay vì...
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 397: Nếu không hắn ăn ngủ không yên.



Tôn ma ma ánh mắt kinh nghi bất định nhìn hắn, ngậm miệng lại.

Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu, lại nói:

- Mấy nha hoàn này, những hộ vệ kia, là bị người nhà họ Tống mua chuộc sao? Chỗ Tam gia Tần gia có phải các ngươi làm hay không?

Hắn lại liên tiếp hỏi rất nhiều vấn đề.

Tôn ma ma vẫn ngậm miệng, vẻ mặt cười lạnh.

Tống Như Nguyệt bên cạnh rốt cục nhịn không được nói:

- Được rồi, đừng hỏi nữa. Làm gì có ai thẩm vấn phạm nhân như ngươi, cho dù đồ đần c*̃ng sẽ không vì ngươi tùy tiện hỏi một câu như vậy, hắn sẽ nói cho ngươi biết.

Nói xong, đột nhiên trừng mắt với Tôn ma ma, phẫn nộ quát:

- Ngươi nếu trung thực, ta có thể cho ngươi toàn thây! Ngươi nếu ngoan cố, hôm nay sẽ chém ngươi thành muôn mảnh! Khiến ngươi vĩnh thế không được siêu sinh!

- Bây giờ bắt đầu! Ta hỏi một câu, ngươi đáp một câu! nếu ngươi dám không đáp...

- Mai nhi! Cầm giày đến! Quất mặt mo của nàng ta!

Mai nhi lập tức đáp ứng một tiếng, không biết từ chỗ nào tìm ra một chiếc giày, mắt lom lom đứng ở bên cạnh.

Tống Như Nguyệt tức giận hỏi:

- Nói! Rốt cuộc là ai để các ngươi đến ám sát chúng ta?

Tôn ma ma cười lạnh một tiếng, vẫn ngậm miệng không nói.

- Ba!

Mai nhi đột nhiên một giày quất lên mặt Tôn ma ma, trực tiếp tát bay một cái răng của bà, miệng trào máu.

Tống Như Nguyệt cười lạnh một tiếng, nhìn về phía con rể mọt sách bên cạnh nói:

- Nhìn thấy không? Thẩm vấn phạm nhân, phải giống như vậy!

Tôn ma ma đột nhiên “Phi” phun ra một búng máu, lập tức chửi ầm lên:

- Tống Như Nguyệt! Ngươi tiện nhân đê tiện! Tự luyến xú mỹ vì tư lợi cuồng vọng tự đại, nịnh hót dối trá yêu khoác lác! Rõ ràng đã là lão bà ba mươi tuổi, cả ngày còn giả bộ nai tơ, giả dáng thiếu nữ buồn nôn đến cực điểm...

- Ba! Ba! Ba!

Tống Như Nguyệt cuống quít đoạt lấy giày trong tay Mai nhi, quất lên mặt Tôn ma ma, thẹn quá hóa giận tức hổn hển lớn tiếng phản bác:

- Ta hai mươi chín! Ta năm nay mới hai mươi chín!

- Ha ha ha ha ha...

Tôn ma ma cười ha ha, vẻ mặt đầy xem thường.

Lạc Thanh Chu quay người rời khỏi, đi tới cửa, tới gần Tần nhị tiểu thư thấp giọng nói:

- Là Tống gia, Tống gia lần này chạy thoát hai mươi ba người, trốn chỗ Trương gia. Đêm nay trong phủ Tam thúc xảy ra chuyện, chính là bọn họ làm. Nhà bọn họ người chết kẻ vong, chuẩn bị liều lĩnh trả thù Tần gia. Ngoại trừ Trương gia, khả năng còn có người khác hỗ trợ, nếu không không có khả năng trốn được nhiều người như vậy.

- Tôn ma ma thật ra là họ hàng xa Tống gia, lúc trước vào đây, Tống gia còn không biết, mấy năm gần đây Tống gia mới liên hệ với bà. Mấy nha hoàn và hai hộ vệ kia đều là Tống gia hao tốn giá tiền lớn mua chuộc.

- Còn có, Nhị tiểu thư, bọn họ cảm thấy ngươi là túi khôn là người quan trọng nhất Tần Phủ, còn quan trọng hơn phụ thân mẫu thân ngươi, cho nên đêm nay chuẩn bị liều lĩnh giết ngươi trước.

Tần Vi Mặc an tĩnh nghe hắn nói xong, sau đó khẽ gật đầu, cũng không hỏi hắn làm sao biết những thứ này, chỉ là thấp giọng nói:

- Bọn họ thực ngốc, định sẵn sẽ thất bại. Tỷ phu biết tại sao không?

- Vì sao?

Tần nhị tiểu thư khóe miệng giật giật, ánh mắt ôn nhu mà nhìn hắn nói:

- Bởi vì bọn họ nhìn lầm người, túi khôn và người quan trọng nhất Tần phủ, không phải ta, mà là... Tỷ phu ngươi.

Lạc Thanh Chu không nói gì thêm, trong lòng tự hỏi nên như thế nào đi Trương gia, giải quyết toàn bộ tất cả uy h**p.

Nếu không hắn ăn ngủ không yên.

Đối phương cửa nát nhà tan, toàn tộc toàn bộ hủy diệt, đây chính là mối thù không đội trời chung, cho nên lần này khẳng định phải liều mạng g**t ch*t tất cả người Tần gia.

Hắn nhất định phải trước một bước, nhổ cỏ tận gốc!

Hắn nhìn về phía ngoài.

Bên ngoài mười bước.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 398: Ngươi thích giết người không?



Dưới mái hiên, đạo thân ảnh lạnh lẽo ôm kiếm đứng chỗ đó, hai mắt lạnh lùng nhìn hắn và Tần nhị tiểu thư.

Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua hai cỗ thi thể hộ vệ trên hành lang, nói với Tần nhị tiểu thư bên cạnh:

- Nhị tiểu thư, ngươi đi vào trước, khuyên nhủ mẫu thân ngươi, đừng lãng phí nước miếng. Nên giết cứ giết, không cần giữ lại.

Tần Vi Mặc khẽ gật đầu, theo ánh mắt của hắn, nhìn về phía thiếu nữ lạnh lẽo đứng dưới mái hiên cách đó không xa khẽ thở ra một hơi, ôn nhu nói

- Tỷ phu, thật ra ta rất thích Hạ Thiền, đáng tiếc...

Lạc Thanh Chu yên lặng một chút, nói:

- Chờ thân thể nhị tiểu thư tốt lên, tự nhiên có thể lại gần nàng. Yên tâm đi, nhị tiểu thư sẽ không có chuyện gì.

Ánh mắt Tần Vi Mặc nhìn hắn thật sâu, nhẹ gật đầu:

- Ừm, đến lúc đó, ta sẽ ở chung với Hạ Thiền thật tốt, ta sẽ coi nàng là muội muội.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng, không tiếp tục nhiều lời, ra cửa, đi tới chỗ thiếu nữ ôm kiếm lạnh lẽo dưới mái hiên.

Tần Vi Mặc nhìn bóng lưng hắn, mỉm cười, thấp giọng lẩm bẩm nói:

- Vi Mặc nhất định sẽ... lúc đó... Nàng làm tỷ tỷ, c*̃ng không sao...

Mái hiên, giọt nước tuyết rơi.

Thiếu nữ ôm kiếm cô độc đứng ở nơi đó, không nhúc nhích, giống như một pho tượng không có bất kỳ tình cảm gì.

Lúc Lạc Thanh Chu đi qua.

Thân thể nàng có chút nghiêng qua, ánh mắt nhìn về nơi khác.

Lạc Thanh Chu xoay người, sóng vai đứng dưới mái hiên với nàng, nhìn nước tuyết bên ngoài từng giọt từng giọt rơi xuống.

Yên tĩnh một lát.

Hắn mới lên giọng nói:

- Hạ Thiền cô nương lợi hại như vậy, không nên dựa vào trồng hoa kiếm tiền. Tay Hạ Thiền cô nương là tay cầm kiếm, không phải tay cầm cuốc.

Gương mặt thiếu nữ xinh đẹp lạnh xuống, nhìn nơi khác, giống như không nghe thấy.

Lạc Thanh Chu đột nhiên quay đầu nhìn nàng nói:

- Hạ Thiền cô nương, quay mặt qua đây, ta có lời muốn nói với ngươi.

Gương mặt Thiếu nữ xinh đẹp vẫn quay bên khác, không để ý hắn.

Lạc Thanh Chu nhìn chằm chằm bên mặt nàng lạnh lẽo một chút, đột nhiên lại nói:

- Hạ Thiền, Thiền Thiền, quay mặt qua đây, cô gia có lời muốn nói với ngươi.

Thiếu nữ đột nhiên quay sang, hai mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm hắn.

Hắn thấy lạnh cả người.

Lạc Thanh Chu không nhúc nhích tí nào, mắt đối mắt với nàng, không chút nào hoảng sợ, hỏi:

- Ngươi thích giết người không?

Thiếu nữ hai mắt lạnh băng nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, rốt cục lạnh lùng mở miệng:

- Thích, giết ngươi.

Lạc Thanh Chu: - ...

- Không đùa. Ngươi vừa rồi lợi hại như vậy, hai võ giả trong nháy mắt đã bị ngươi một kiếm đứt cổ. Ngươi tùy tiện động động tay, đã cứu vớt toàn bộ Tần phủ. Cho nên ta đang nghĩ, dựa vào tài trí thông minh của ta, lại thêm kiếm pháp vô địch của ngươi, nhất định có thể một mẻ hốt gọn, giết sạch sành sanh, ngươi thấy sao? Hạ Thiền cô nương?

- Hừ.

Thiếu nữ hừ lạnh một tiếng, lần nữa quay mặt chỗ khác, không để ý hắn.

Lạc Thanh Chu lại gọi:

- Hạ Thiền, Thiền Thiền, ngươi thấy sao?

Thiếu nữ đột nhiên quay mặt lại hai mắt rét lạnh nhìn chằm chằm hắn.

Lạc Thanh Chu nhìn như không thấy, xích lại gần nàng thấp giọng nói:

- Ta phụ trách tìm ra hung thủ, ngươi phụ trách một kiếm dứt điểm. Hai người chúng ta phối hợp với nhau, cùng diệt trừ mối đe dọa của Tần gia, ngươi có chịu không?

Thiếu nữ lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, mới mở miệng lần nữa:

- Ta không, chủ động, giết người.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, hiểu được:

- Ý của ngươi là nói, ngươi chỉ bảo hộ người Tần gia, địch nhân đến ngươi giết, nhưng ngươi sẽ không chủ động ra ngoài tìm giết địch nhân, đúng không?
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 399: Tại sao muốn cảm tạ ngươi?



Thiếu nữ quay mặt chỗ khác, không nói thêm gì nữa.

Lạc Thanh Chu yên lặng một chút, nói:

- Được rồi, quấy rầy.

Hắn quay người rời khỏi.

Chờ hắn vào phòng, thiếu nữ chậm rãi quay mặt lại, nhìn về cửa chỗ hắn biến mất, phồng phồng má phấn, miệng thấp giọng thầm thì:

- c*̃ng không, cầu người ta...

Sau khi trời sáng.

Tần Văn Chính dẫn theo Tần Xuyên và những người khác, mắt đỏ hồng chạy về.

Tống Như Nguyệt vốn muốn hỏi hỏi tình huống bên kia một chút, Tần Văn Chính khoát tay áo, ánh mắt nhìn về phía thi thể trong viện, sắc mặt đột biến.

Tần Xuyên thấy cảnh này, c*̃ng hãi hùng biến sắc:

- Mẫu thân, Dương hộ vệ bọn họ sao lại chết? Ta rời khỏi có thích khách tới sao?

Tống Như Nguyệt mặt âm trầm nói:

- Bọn họ chính là thích khách, phản đồ! Là Hạ Thiền bảo hộ ta giết họ.

Cha con Tần Văn Chính và mấy tên hộ vệ kia đều nhìn về phía thiếu nữ ôm kiếm dưới mái hiên cách đó không xa.

- Được rồi, đừng nói chuyện nữa, nhanh để cho người ta xử lý thi thể một chút. Tôn ma ma cũng bị người đó mua chuộc, còn chưa chết, tối hôm qua ta thẩm vấn một đêm cũng không có thẩm vấn ra, các ngươi đi thẩm vấn.

Giọng Tống Như Nguyệt có chút khàn khàn, hiển nhiên là do tối hôm qua cãi lộn với vị Tôn ma ma kia.

Tần nhị tiểu thư đột nhiên từ trong nhà đi tới nói:

- Phụ thân, người tới đây, Vi Mặc có lời muốn nói với người.

Vẻ mặt Tần Văn Chính khẽ động, đi đến bậc thang, lại quay đầu nhìn những người khác một chút, trầm ngâm một chút nói:

- Mọi người tối hôm qua một đêm không ngủ, hẳn là đều mệt mỏi, hiện tại cũng trở về ngủ đi. Chu quản gia, ngươi phụ trách xem xét nguồn nước và đồ ăn trong phủ, đi tìm thêm mấy con chó về. Mỗi ngày đồ ăn thức uống, đều phải thử trước một lần.

Chu quản gia lập tức cúi đầu nói:

- Vâng, lão gia.

Nha hoàn bọn người hầu thấy gia chủ trở về, trong lòng mới có một chút cảm giác an toàn, lần lượt giải tán, trở về ngủ bù.

Tần Khiêm Gia c*̃ng từ trong nhà đi ra, dẫn theo Bách Linh, chuẩn bị rời khỏi.

Tần Văn Chính nhìn nàng một cái, hình như muốn an ủi vài câu, nhưng nhìn sắc mặt thanh lãnh của nàng, lại không mở miệng.

Lạc Thanh Chu đi theo sau lưng Tần đại tiểu thư.

Hạ Thiền c*̃ng từ dưới mái hiên đi ra.

Tống Như Nguyệt đi đến bên cạnh Bách Linh thấp giọng dặn dò:

- Bách Linh, chuyện trong phủ các ngươi không cần quan tâm, ngươi và Hạ Thiền cứ bảo vệ tốt Khiêm Gia là được, còn có... xem chừng cô gia nhà các ngươi.

Nói xong, Tống Như Nguyệt lườm người nào đó một chút, vào phòng.

Lạc Thanh Chu vẫy vẫy tay với Tiểu Điệp bên cạnh, dẫn nàng đi theo sau lưng Tần đại tiểu thư, đi hậu viện.

Quay đầu nhìn thoáng qua.

Tần nhị tiểu thư đang đứng ở cửa nhìn hắn, thấy hắn nhìn ra, Tần nhị tiểu thư mỉm cười.

Dung nhan nhu nhược tái nhợt kia, cho dù lúc nào, cũng có thể khiến cho người ta cảm thấy nhu hòa ấm áp và thân thiết.

Lạc Thanh Chu không khỏi nhớ tới cảnh tối hôm qua trong phòng nàng.

Nếu như không có vị nhạc mẫu đại nhân kia đột nhiên quấy rầy, và việc trong nhà Tam gia Tần gia xảy ra biến cố, chỉ sợ tối hôm qua hắn đã luân hãm trong cạm bẫy ôn nhu của Tần nhị tiểu thư, không cách nào tự kiềm chế.

Người giống như Tần nhị tiểu thư, có mấy nam nhân có thể không động tâm đâu?

- Cô gia, làm sao cảm tạ người ta?

Đang nghĩ ngợi, Bách Linh đi tới, nháy nháy mắt với hắn, thấp giọng hỏi.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, nghi ngờ nói:

- Tại sao muốn cảm tạ ngươi?

Bách Linh hừ lạnh một tiếng, sát gần tới hắn, thấp giọng nói:

- Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm. Tối hôm qua người nào đó trong đại sảnh tối đen như mực, một quyền một cước đánh ra có phải rất thoải mái hay không? Hừ hừ, kết quả để người ta tới cõng nồi, quá đáng!
 
Back
Top Bottom