Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu

Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 360: Dân nữ cố gắng hết sức.



Thiếu nữ ở lại một hồi, thấp giọng nói:

- Ta... Ta thể, không lạnh...

Lạc Thanh Chu đưa tay nắm chặt bàn tay nhỏ của nàng, sau đó đặt bàn tay nhỏ của nàng lên má mình, nói:

- Nhìn xem, chính ngươi chắc cảm giác được, mặt của ta nóng, tay của ngươi là lạnh. Ngươi bình thường thân thể vẫn luôn lạnh, ngươi không phát hiện ra sao?

Đêm đó Thần hồn của hắn xuất khiếu có thể nhìn thấy rõ ràng toàn thân thiếu nữ này ngưng kết băng tinh, ngay cả khí tức bốn phía cũng ngưng kết băng tinh, làm sao có thể không lạnh?

Hơn nữa chỉ cần nàng tới gần Tần nhị tiểu thư, Tần nhị tiểu thư sẽ cảm nhận được rõ ràng.

Mắt thiếu nữ lộ ra vẻ bối rối, thân thể chậm rãi rụt lại vào phía trong, miệng vẫn thấp giọng quật cường nói:

- Không, không lạnh...

Lạc Thanh Chu không tiếp tục nhiều lời, khuyên nhủ:

- Dù sao ban đêm ngươi đừng đi trồng hoa nữa, không tốt cho thân thể ngươi. Nghe Bách Linh nói, kiếm pháp của ngươi mặc dù lợi hại, nhưng thật ra ngươi căn bản cũng không có luyện qua võ, thể chất của ngươi rất yếu, không phải đêm đó mắc mưa cũng nhảy mũi phát run sao. Hạ Thiền, chuyện này, không cần thiết cậy mạnh, c*̃ng không cần trốn tránh. Ta nói, cũng không phải chế giễu ngươi, chỉ là quan tâm ngươi. Còn chuyện kiếm tiền, chờ thân thể dưỡng tốt lại nói. Mà nói thật, ngươi thật sự không cần thiết liều mạng kiếm tiền như vậy. Nếu như ngươi cần tiền, ta có thể cho ngươi.

Ngừng tạm, hắn lại nói:

- Đương nhiên, bây giờ ta không có bao nhiêu tiền. Nhưng ta rất nhanh sẽ có tiền, đến lúc đó, có thể cho ngươi rất nhiều. Ngươi cảm thấy thế nào?

Thiếu nữ đưa lưng về phía hắn, nhìn vào trong, yên lặng hồi lâu, mới thấp giọng nói:

- Không muốn... Không muốn ngươi... Ta, chính ta tự...

Nàng mới không muốn ăn bám, để hắn nuôi nàng đâu.

Hắn rõ ràng ở rể.

Người ở rể mới là ăn bám.

Nàng muốn tự mình cố gắng kiếm tiền, làm cho hắn vĩnh viễn ăn cơm của nàng.

Cùng lúc đó.

Trong cung điện nhỏ khác của Phủ thành chủ.

Nam Cung Hỏa Nguyệt một bộ váy đỏ, đang ngồi quỳ, hai chân thon dài ngồi trước án thư, đang nghiêm túc xem hai hiệp chuyện xưa Tần nhị tiểu thư mang tới.

Khi xem đến tam anh chiến Lữ Bố, lập tức nhịn không được mở miệng nói:

- Lữ Phụng Tiên này đường đường là một anh hùng, chỉ tiếc chưa gặp minh chủ, lại làm bạn với những củi mục kia, đáng tiếc.

Lập tức lại thở dài:

- Nhưng với tính cách của hắn, cho dù là Tào Mạnh Đức, chỉ sợ cũng không khống chế được.

Tần nhị tiểu thư một bộ váy áo trắng thuần, nhu nhu nhược nhược ngồi quỳ chân bên cạnh, nghe vậy ôn nhu nói:

- Đáng tiếc hắn không có gặp được Trưởng công chúa. Nếu dưới trướng Trưởng công chúa, chuyện gia nô ba họ kia đương nhiên sẽ không xảy ra. Trưởng công chúa chỉ cần thủ đoạn nhỏ, hắn tự sẽ tâm phục khẩu phục, làm việc cho Trưởng công chúa.

Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn thấy dòng chữ nhỏ cuối trang kia “Muốn biết chuyện tiếp theo như thế nào, xin nghe hạ hồi phân giải”, lúc đầu hô hấp chậm lại, có chút tức giận, nhưng nghe được lời nàng nói, lại quay đầu nhìn nàng cười nói:

- Tần nhị tiểu thư xem không giống như người biết nịnh nọt.

Tần Vi Mặc cúi đầu ôn nhu nói:

- Dân nữ từ nhỏ đến lớn, chưa hề nịnh nọt qua bất cứ người nào. Cho nên, vừa rồi, đều là lời nói thật. Dựa vào sự thông minh cùng bản lĩnh của Trưởng công chúa, muốn hàng phục Lữ Phụng Tiên kia, đương nhiên là chuyện dễ như trở bàn tay.

Nam Cung Hỏa Nguyệt cười cười, cầm giấy tuyên trong tay, nhìn nàng nói:

- Chuyện xưa đúng là đặc sắc, chính là quá ngắn. Tần nhị tiểu thư trở về, nhớ kỹ viết nhiều thêm mấy hiệp. Đương nhiên, thân thể quan trọng nhất, ba ngày thế nào?

Tần Vi Mặc cung kính nói:

- Dân nữ cố gắng hết sức.

Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn chằm chằm gương mặt thanh lệ tái nhợt của nàng nhìn một lúc, đột nhiên cười nói:

- Thật ra ta có một cách, có thể hóa giải bệnh tình Tần nhị tiểu thư. Nhưng mà... Chỉ sợ Tần nhị tiểu thư không nguyện ý.

Tần Vi Mặc trong lòng khẽ động, cúi đầu nói:

- Trưởng công chúa có thể nói một chút không?

Nam Cung Hỏa Nguyệt ánh mắt lấp lóe, nói:

- Song tu.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 361: Còn có việc sao?





Sắp đến buổi trưa.

Hạ Thiền nằm trên giường, rốt cục mơ màng thiếp đi.

Lạc Thanh Chu lại giúp nàng lau da thịt lộ ra ngoài một lần, mới mở cửa phòng, chuẩn bị rời khỏi.

Cửa phòng vừa mở, thì gặp Bách Linh ở ngoài, lén lén lút lút chuẩn bị chạy trốn.

Lạc Thanh Chu một phát bắt được cánh tay nàng, giật nàng trở về, nói:

- Có rảnh thì đến chăm sóc nàng. Ta còn có việc, đêm lại đến.

Bách Linh xoay người, vẻ mặt tràn đầy khó xử nói:

- Cô gia, ta c*̃ng có việc, ta còn phải đi xem tiểu thư, ta… A...

Không đợi nàng nói xong, Lạc Thanh Chu đã đè nàng lên vách tường bên cạnh, thô bạo hôn lên miệng nhỏ của nàng.

Một lát sau, mới buông ra nói:

- Còn có việc sao?

Bách Linh mềm cả người, hai mắt mê ly, bờ môi ướt át, ngực chập trùng, khuôn mặt nhỏ đỏ lên thở gấp nói:.

- Không có... Không có...

- Bá!

Lạc Thanh Chu lại cúi đầu hôn miệng nhỏ ướt át của nàng một cái, mới quay người rời khỏi.

Bách Linh ngơ ngác dựa vào vách tường, nhìn bóng lưng hắn uy phong rời khỏi, run lên nửa ngày, mới nâng ngón tay ngọc nhỏ dài lên sờ bờ môi ướt át, lẩm bẩm:

- Cô gia... Thật bá đạo...

Lạc Thanh Chu trở lại phòng, ăn mấy khối thịt bò mới cầm theo đồ đi Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển.

Trong viên yên tĩnh, không có một ai.

Hắn xuống hồ, đi vào động.

Trước tiên, trong thạch thất đánh Bôn Lôi Quyền nửa canh giờ mới bắt đầu dựa vào bức hoạ luyện gân trên quyển sách, bắt đầu dùng lực làm mấy động tác kéo gân.

Chỉ chốc lát sau, mồ hôi đầm đìa.

Tốc độ những động tác kia, c*̃ng bắt đầu càng lúc càng nhanh.

- Ầm!

Hắn thít chặt gân trên đùi lớn, tập trung dùng sức, đột nhiên hắn đạp vào vách đá bên cạnh một cái, nó lập tức vỡ vụn.

Dựa vào da thịt phối hợp bắp thịt, lực bộc phát có thể dùng và sức mạnh đều tăng trưởng không ít.

- Oanh! Oanh! Oanh!

Hắn dựa vào động tác trên bức họa trong bộ sách luyện gân kia, gân lớn toàn thân đầu tiên là căng cứng tụ lực, lập tức đột nhiên kéo duỗi bộc phát, đánh ra Bôn Lôi Quyền, cường độ càng trở nên nặng hơn, không khí trong thạch thất lại vang lên từng đợt bạo âm chói tai, cả người hắn giống như bị nước mưa tưới, ướt dầm dề.

Hắn lại kiên trì luyện hơn một canh giờ, rốt cục lực kiệt khí suy, toàn thân đau nhức.

Đặc biệt là xương cốt tiếp nối bắp thịt, không chỗ nào không đau đớn, giống như muốn đứt gãy.

Lạc Thanh Chu biết đây là phản ứng bình thường.

Mới bắt đầu mãnh liệt rèn luyện da thịt, đều thống khổ như vậy, lại kiên trì một thời gian, chờ da thịt càng thêm rắn chắc, đau đớn tự nhiên sẽ giảm bớt rất nhiều.

Nhưng không gian nơi này có hạn, không cách nào luyện các loại động tác chạy, nhảy vọt như trên sách vẽ.

Lạc Thanh Chu quyết định ngày mai đi tụ bảo các nhìn xem có thể ra khỏi thành đi săn yêu thú không.

Trong Hắc Mộc lâm rộng lớn tĩnh mịch, mới là nơi tu luyện tốt.

Nếu có thể gặp được yêu thú, đương nhiên càng tốt hơn.

Hắn muốn trước khi ăn tết luyện gân thành công, ngoại trừ dược thủy luyện gân và chất lỏng xanh đậm ra, chính là đi Hắc Mộc lâm chiến đấu với yêu thú.

Không thông qua thực tế tôi luyện va chạm k*ch th*ch ngoại vật, vĩnh viễn không cách nào đạt tới trạng thái tu luyện và hiệu quả tốt nhất.

Lạc Thanh Chu thở nặng nề, toàn thân mồ hôi đi ra thạch thất, đang chuẩn bị đi đáy hồ tắm rửa, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía con đường ở giữa chỗ rẽ ba hang đá kia.
Hắn do dự một chút, đi tới trước hang ở giữa.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 362: Hình như cũng thật thoải mái.



Nghỉ ngơi sơ sơ, hắn đột nhiên rót lực vào cánh tay, “Oanh” một quyền đánh tới tảng đá trước bức tường kia.

- Ầm!

Đá bụi bay múa.

Tảng đá kia phân thành trăm mảnh vỡ vụn rơi xuống đất.

- Oanh! Oanh! Oanh!

Lạc Thanh Chu lại tiếp tục đánh mấy quyền lên mấy tảng đá còn lại, lập tức đất đá bay tứ tung trên mặt đất.

Hang đá bắt đầu lõm vào phía trước một chút.

Trong lòng hắn thầm nghĩ: Không biết phía trước dẫn tới chỗ nào, nếu như mỗi ngày ta đều phá huỷ một chút chướng ngại như vậy, cho dù là luyện quyền, nói không chừng có thể trực tiếp đả thông con đường này.

Trong lòng hắn nghĩ như vậy, trong đầu lại hiện ra động tác kéo da thịt trên quyển sách, “Oanh” lại một quyền.

Tảng đá bay lên, vụn đá lăn xuống.

- Sau này cứ tu luyện như vậy, nhìn cũng không tệ. Vừa có thể rèn luyện da thịt cơ bắp, vừa có thể luyện da luyện quyền, còn có thể phá đá mở đường.

Khí lực trong cơ thể đã hao hết.

Hắn không tiếp tục ở đó nữa, quay người đi ra đáy hồ.

Dưới làn nước ấm áp trong hồ, hắn tắm rửa kỳ cọ sạch sẽ.

Sau khi lên bờ, đã là chạng vạng tối.

Trời chiều buông xuống, ráng chiều ngập tràn như lửa.

Hắn đột nhiên nghĩ đến vị Nguyệt tiền bối kia tối hôm qua bàn giao, chạng vạng mặt trời rơi về phía tây, ráng chiều chính nồng chính là lúc tu luyện cảnh giới nhật du tốt nhất.

Hắn quan sát bốn phía một phen, thấy bốn phía yên tĩnh không một tiếng động, mới đi vào rừng trúc kia, trong rừng trúc kiểm tra một lần, thấy không có người mới tìm một bụi rậm, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt ngưng thần, thần hồn xuất khiếu!

Đây là lần đầu tiên hắn xuất khiếu ban ngày.

Thần hồn mới từ đỉnh đầu cơ thể bay ra, liền cảm thấy một cỗ khí tức nóng rực đánh tới.

Lần này, hắn không tiếp tục đeo tấm mặt nạ bảo hộ kia nữa.

Đã muốn tu luyện, tự nhiên không thể mang theo mặt nạ ngăn cách ánh nắng ban ngày.

Hắn chậm rãi bay ra rừng trúc.

Luồng ánh nắng chiều thứ nhất chiếu lên người hắn, toàn bộ thần hồn hắn lập tức run lên, giống như đột nhiên bị ngọn lửa nướng, một cỗ đau đớn đánh tới.

Nhưng rất nhanh, cỗ đau đớn kia bắt đầu biến mất.

Hắn tiếp tục bay tới phía trước, toàn bộ thần hồn chậm rãi tắm rửa dưới trời chiều màu vàng kim và ráng chiều đỏ thẫm.

Cơn nóng trong người bắt đầu giảm bớt, từ từ trở nên ấm áp.

Ban đêm xuất khiếu và ban ngày xuất khiếu, cảm giác hoàn toàn khác biệt.

Ban đêm xuất khiếu, cảm giác giống như một cỗ gió đêm mùa hè quét trên người, có một tia cảm giác hơi lạnh; ban ngày xuất khiếu cảm giác giống như mùa đông được ánh mặt trời chiếu sáng, trên người ấm áp.

Hình như cũng thật thoải mái.

Lạc Thanh Chu đón trời chiều, bay ra khỏi bụi hoa, tung bay trên không giữa hồ nước.

Lập tức từ từ bay lên, bay tới mái nhà Nguyệt lâu.

Trời chiều màu vỏ quýt chiếu xuống người, c*̃ng chiếu xuống nước sạch trong hồ, sóng nước lấp loáng, đẹp không sao tả xiết.

Lạc Thanh Chu ngồi xuống đỉnh chóp lầu các, tắm ánh nắng chiều ấm áp, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Ban đêm thần hồn tối đen như mực, giờ khắc này được nắng chiều chiếu xuống, dần dần trở nên trong suốt.

Bên trong hình như có thứ gì bắt đầu từ từ thay đổi.

Lạc Thanh Chu thoải mái giống như ngủ thiếp đi.

Chờ hắn tỉnh lại, trời chiều đã xuống núi, màn đêm đã buông xuống.

Thần hồn hắn tắm trăng sáng bay lên giữa không trung.

Hắn vội vàng đứng lên bay trở về rừng trúc, thần hồn quay về cơ thể, lập tức ra khỏi Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển, về tiểu viện.

Tiểu Điệp đang ngồi trên băng ghế đá trong tiểu viện, hai tay nâng cằm lên, mắt lom lom nhìn cửa chờ hắn, thấy hắn trở về, mắt lập tức sáng lên, đứng dậy, nói:

- Công tử, vừa rồi Châu nhi tỷ tỷ qua đây, nàng nói Nhị tiểu thư vẫn chưa về, để nô tỳ nói với người một tiếng; còn có, Bách Linh tỷ tỷ cũng đã tới, nàng để nô tỳ nói cho công tử, ban đêm nhớ phải đi thỉnh an đại tiểu thư.

Lông mày Lạc Thanh Chu cau lại:

- Nhị tiểu thư vẫn chưa về sao? Châu nhi còn nói gì nữa?
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 363: Cần lau toàn thân, Bách Linh...



Tiểu Điệp lắc đầu:

- Châu nhi tỷ tỷ chỉ nói vậy, sau đó lo lắng rời khỏi.

Lạc Thanh Chu nghĩ nghĩ, an ủi:

- Không sao đâu, chúng ta ăn cơm trước.

Buổi chiều hắn tu luyện với cường độ cao, lúc này bụng đã sớm đói kêu vang.

Về phần Tần nhị tiểu thư, có gấp cũng không có ích lợi gì, chỉ có thể tiếp tục chờ.

Nếu như đêm nay không về, vậy thì phải đi xem một chút.

Tiểu Điệp đi phòng bếp bưng đồ ăn còn đang nóng tới.

Lạc Thanh Chu ngồi xuống, trước gắp cho nàng một chút, sau đó ăn như hổ đói.

Ăn uống no đủ, hắn mới ra cửa.

Đi Mai Hương Uyển nhìn một chút, Tần nhị tiểu thư vẫn chưa về.

Hắn an ủi Châu nhi hai câu rồi lại đi Linh Thiền Nguyệt cung.

Trán Hạ Thiền vẫn còn nóng hổi, vẫn chưa hạ sốt, lúc này nàng đã mơ mơ màng màng, ý thức mông lung.

Bách Linh nấu thuốc, đút nàng uống lần nữa nàng mới ngủ say.

Lạc Thanh Chu ngồi bên giường, giúp nàng lau trán và cổ mấy lần, mới nói với Bách Linh:

- Không đi tìm đại phu đến xem sao?

Bách Linh thở dài nói:

- Ta đã đi tìm Tôn đại phu, Tôn đại phu nghe ta nói triệu chứng thì trực tiếp cho đơn thuốc. Ta kêu hắn tới xem một chút, hắn ôm chặt cái bàn, nói có chết cũng không tới.

- Vì sao?

Lạc Thanh Chu nghe vậy sững sờ, không hiểu nhìn nàng.

Bách Linh nhìn thiếu nữ trên giường một chút, vẻ mặt tràn đầy bất đắc dĩ nói:

- Thiền Thiền cũng từng sinh bệnh, lúc đó Tôn đại phu tới chuẩn bị xem bệnh cho nàng, vừa đi tới bên giường, Thiền Thiền liền chĩa kiếm vào yết hầu Tôn đại phu, hơn nữa còn đâm vào mấy phần. Trên cổ Tôn đại phu chảy không ít máu, từ đó về sau, hắn không dám bước vào nơi này một bước.

Lạc Thanh Chu: - ...

Bách Linh ý vị thâm trường nhìn hắn nói:

- Cô gia, phòng của Thiền Thiền, ngoại trừ ta và tiểu thư ra, cũng chỉ có người đi vào thôi.

Lạc Thanh Chu nhìn thiếu nữ trên giường sốt đến bất tỉnh nhân sự, yên lặng một chút, quay đầu nhìn nàng nói:

- Nhìn có chút nghiêm trọng, uống xong thuốc, ta sẽ giúp nàng hạ sốt vật lý.

- Hạ sốt vật lý?

Bách Linh vẻ mặt vô c*̀ng nghi hoặc:

- Đó là cái gì?

Lạc Thanh Chu giải thích nói:

- Dùng nước ấm lau toàn thân, mỗi lần tốt nhất khống chế thời gian nửa nén hương. Đêm nay phải lau đi lau lại nhiều lần, trợ giúp thân thể nàng giải nhiệt, đến khi nhiệt độ toàn thân nàng hạ xuống. Nếu cứ sốt như vậy, nhiệt độ quá cao, có thể sẽ nóng hỏng đầu óc.

- Nếu sốt thành viêm não, vậy thì phiền toái.

Bách Linh ngẩn người, lập tức quay người đi ra cửa nói:

- Cô gia, ta đi nấu nước tiếp, ngươi phụ trách giúp Thiền Thiền hạ nhiệt vật lý. Ta giữ lò, nấu nước nóng, ban đêm cô gia cứ giúp Thiền Thiền hạ nhiệt vật lý.

Lạc Thanh Chu lập tức đứng lên nói:

- Cần lau toàn thân, Bách Linh...

- Ầm!

Bách Linh lập tức đi ra ngoài, khép cửa phòng lại, nói:

- Cô gia cho dù lau Thiền Thiền cũng ngủ rồi, không biết. Ta c*̃ng sẽ không nói, ta còn phải đi chăm sóc tiểu thư. Cô gia, đêm nay làm phiền người, Thiền Thiền có bị nóng hỏng hay không phải nhờ vào cô gia. Tin tưởng cô gia nhất định có thể giúp Thiền Thiền.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 364: Trán vẫn nóng.



Nói xong, tiếng bước chân nhanh chóng xa dần.

Lạc Thanh Chu: - ...



Ngoài cửa sổ, trăng sáng ngần.

Trong cung điện khác của Phủ thành chủ.

Trưởng công chúa Nam Cung Hỏa Nguyệt đang dùng bữa.

Tần nhị tiểu thư một thân váy áo trắng thuần, hầu bên cạnh, chỉ là đơn giản ăn vài miếng, cũng không động đũa nữa.

Đợi Nam Cung Hỏa Nguyệt dùng cơm xong, Tần nhị tiểu thư lần nữa nhỏ nhẹ cáo từ:

- Điện hạ, trời không còn sớm, Vi Mặc không quay về, phụ thân mẫu thân trong nhà sẽ lo lắng.

Nam Cung Hỏa Nguyệt cầm một miếng trái cây lên ăn, yên lặng một chút, lại nhìn nàng nói:

- Thật không cân nhắc song tu với ta? Thân thể ta, vừa hay có thể khắc chế bệnh trong cơ thể ngươi. Mặc dù không cách nào trừ tận gốc triệt để, nhưng ít ra có thể kéo dài ba năm tuổi thọ.

Tần nhị tiểu thư gương mặt ửng đỏ, cúi đầu nói:

- Điện hạ nói song tu, thực sự có chút... Không thể tưởng tượng nổi.

Nam Cung Hỏa Nguyệt cười nói:

- Làm sao không thể tưởng tượng nổi? Chỉ là ngươi chưa từng chứng kiến mà thôi. Nữ tử song tu, còn sạch sẽ tinh khiết hơn nam nữ nhiều.

Như cười chế nhạo nói tiếp:

- Thế nào, có người trong lòng rồi? Cho nên, không muốn tiếp xúc da thịt, thân mật với bản công chúa?

Tần nhị tiểu thư đỏ mặt, cúi đầu, không tiếp tục lên tiếng.

Nam Cung Hỏa Nguyệt cười cười, để một nửa trái cây còn lại trong tay xuống, khoát tay nói:

- Được rồi, trở về đi. Nhớ kỹ ba ngày sau, lại cho ta mấy hiệp chuyện xưa ba nước. Nếu viết tốt, bản công chúa có thể đáp ứng ngươi một yêu cầu, trong Mạc Thành yêu cầu gì cũng được.

Tần nhị tiểu thư đứng dậy, cung kính khom người, không dám dừng lại thêm, cung kính thối lui.

Đợi nàng rời khỏi, một thị nữ bước nhanh đến, thấp giọng nói:

- Điện hạ, thuộc hạ phái người đi tra một chút, trong Tần phủ có một người, rất đáng nghi.

Lúc này, Nguyệt Vũ c*̃ng bước nhanh đến, vẻ mặt tràn đầy hưng phấn nói:

- Điện hạ, Mạc Thành này thật sự là chỗ ngọa hổ tàng long. Nô tỳ vừa rồi bên ngoài nghe được mấy bài thơ từ khác, thậm chí còn tốt hơn mấy bài tối hôm qua Tần nhị tiểu thư làm rất nhiều lần. Trong đó một bài « Vịnh Mai », một bài « Thủy Điệu Ca Đầu », nô tỳ cảm thấy cho dù là toàn bộ thi từ Bách Hoa quốc và Đại Viêm quốc, cũng không bài nào có thể so sánh.

Nam Cung Hỏa Nguyệt nghe xong, trong lòng lập tức khẽ động.

Chẳng lẽ biên thành nho nhỏ này, giống như lời đồn đại, ẩn giấu bí mật to lớn?

Nếu không, sao lại đột nhiên xuất hiện nhiều nhân tài như vậy?

Đêm tối yên tĩnh.

Ngoài cửa sổ, nửa vầng trăng treo cao.

Mấy ngôi sao sáng lấp lóe trong mấy tầng mây xa xa.

Dưới mái hiên, sương đọng lại từng giọt tí tách rơi xuống.

Lúc này, đã là giờ Tuất.

Lạc Thanh Chu đẩy cửa sổ ra, đứng một hồi trước cửa sổ, để không khí trong phòng lưu động một lát, mới đóng cửa sổ lại, đi qua sờ lên trán thiếu nữ trên giường.

Trán vẫn nóng.

Nhưng không còn nóng như trước nữa.

Lạc Thanh Chu giúp nàng đắp chăn mền rồi đi ra khỏi phòng.

Cửa phòng vừa mở ra, một thân ảnh đột nhiên chạy trốn như một làn khói, trốn vào góc rẽ trước mặt.

Chỉ còn lưu lại một mùi hương thiếu nữ.

Lạc Thanh Chu nói vọng ra góc rẽ:

- Ta đi xem Nhị tiểu thư trở về chưa. Nếu còn chưa có trở lại, chúng ta phải đi đón.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 365: Nhị tiểu thư không có sao chứ?



Bách Linh thò đầu ra, nhìn hắn nói:

- Cô gia, Nhị tiểu thư không có sao chứ?

Lạc Thanh Chu yên lặng một chút, nói:

- Hẳn là không sao. Ngươi trông chừng Hạ Thiền, ta đi xem một chút.

Bách Linh đi ra góc rẽ:

- Vâng. Vậy cô gia nhanh đi đi, nếu Nhị tiểu thư vẫn chưa về, cô gia phải đi thông báo cho lão gia.

Lạc Thanh Chu không nói tiếp, bước nhanh rời khỏi.

Bách Linh đến giữa cửa, nhìn bóng lưng hắn đi xa, không khỏi thở dài một hơi, lẩm bẩm:

- Nếu cô gia thật sự thích Nhị tiểu thư, vậy... Aiz...

Nàng đẩy cửa vào phòng, đi đến bên giường, ngồi xổm xuống trước giường, nhìn thiếu nữ bệnh nằm trên giường, vẻ mặt đầy ưu sầu nói khẽ:

- Thiền Thiền, nếu thật là như vậy, chúng ta nên làm gì đây?

Thiếu nữ trên giường đột nhiên mở mắt, quay đầu nhìn nàng.

Bách Linh lập tức đổi giọng:

- Ngươi nên làm sao giờ.

Lạc Thanh Chu một đường đi nhanh, đi tới Mai Hương Uyển.

Đang muốn gõ cửa, Châu nhi đột nhiên mở cửa chuẩn bị ra, nhìn thấy hắn sau lập tức ánh mắt sáng lên, nói:

- Cô gia, nô tỳ đang chuẩn bị đi thông báo cho người đây, tiểu thư đã trở về.

Lạc Thanh Chu nghe vậy gánh nặng trong lòng buông xuống:

- Nhị tiểu thư không có sao chứ?

Châu nhi cười nói:

- Tiểu thư không sao đâu, chỉ là hơi mệt chút, tắm rửa xong đang chuẩn bị đi ngủ.

Tảng đá trong lòng Lạc Thanh Chu rốt cục rơi xuống, đang muốn cáo từ, Châu nhi kéo cánh tay hắn lại, nói:

- Cô gia chớ đi, đã tới đây rồi đương nhiên phải vào nhìn tiểu thư.

Lạc Thanh Chu bị cưỡng ép kéo vào, nói:

- Châu nhi cô nương không phải nói là đã tới đây rồi đương nhiên phải vào nhìn tiểu thư sao?

Châu nhi đóng cửa sân, “Phốc phốc” cười một tiếng, khẽ nói:

- Tiểu thư đang tắm, cô gia cũng không thể nhìn tiểu thư, để tiểu thư nhìn cô gia là được.

Lạc Thanh Chu dừng trong nội viện, không dám đi vào.

Châu nhi đi vào nhà, gõ cửa phòng nói vọng vào trong:

- Thu nhi, cô gia tới, ngươi hỏi tiểu thư một chút, chút nữa có muốn trò chuyện với cô gia hay không?

Thu nhi không cần hỏi, vội vàng nói:

- Muốn. Châu nhi, ngươi để cô gia chờ một lát, tiểu thư sắp tắm xong.

Châu nhi lên tiếng, ra đáp lời.

Lạc Thanh Chu đành phải chờ trong đình viện.

Tuyết đọng trong bồn hoa đã tan sạch sẽ, rất nhiều nụ hoa không sợ rét lạnh đã nở bung cánh ra

Chỉ là hoa mai dưới mái hiên kia sớm đã tàn lụi.

Trong lòng Lạc Thanh Chu đang nghĩ ngợi, cửa sổ thư phòng đột nhiên đẩy ra, thiếu nữ mặc bộ váy áo trắng thuần, tóc dài đen nhánh ướt sũng vẫn đang xõa, xuất hiện bên cửa, nhìn hắn cười mỉm nói:

- Tỷ phu, mau vào.

Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua dáng vẻ nàng mới tắm xong như hoa sen mới nở thanh thuần động lòng người, do dự một chút, vào phòng.

Lúc đi tới cửa.

Thu nhi bưng nước từ trong ra, thấp giọng nói:

- Cô gia, tóc tiểu thư vẫn còn ướt, cô gia hỗ trợ lau một chút, nếu không tiểu thư sẽ sinh bệnh.

Bình thường những chuyện này, đều là nàng làm.

Nhưng hôm nay...

Nàng đương nhiên hiểu rõ tâm ý tiểu thư nhà mình, cho nên không làm nữa.

Lạc Thanh Chu cởi giày ra, đi vào thư phòng.

Trong phòng ngoại trừ mùi huân hương còn có hương hoa lẫn vào hơi nước, và mùi thuốc đặc biệt trên người Tần nhị tiểu thư.

Mấy loại mùi thơm hỗn hợp cùng với hình ảnh thiếu nữ trước cửa sổ, một đôi chân tuyết trắng tr ần trụi, váy trắng tinh khiết khiến Lạc Thanh Chu không khỏi rung động trong lòng, bước chân trong nháy mắt có chút do dự.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 366: Nhị tiểu thư cố ý đùa ta sao?



- Tỷ phu, tới đây...

Tần Vi Mặc nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại, nhẹ giọng gọi hắn một tiếng, lập tức nâng váy dài trắng như tuyết đi vào buồng trong.

Da thịt trắng nõn kiều nộn vừa tắm qua kia như ẩn như hiện.

Thu nhi cầm một chiếc khăn lớn nhét vào trong tay Lạc Thanh Chu, lập tức ra khỏi phòng, khép cửa phòng lại.

Thiếu nữ ngồi xuống ghế trước bàn trang điểm, quay đầu nhìn hắn nói:

- Tỷ phu, sao lại phát ngốc rồi.

Lạc Thanh Chu ổn định tinh thần một chút, cầm khăn đi tới, đứng sau lưng nàng, nhìn thoáng qua hình nàng trong gương đồng bắt đầu giúp nàng lau khô mái tóc đen nhánh như thác nước.

Thiếu nữ an tĩnh ngồi ở đó, ánh mắt thông qua gương đồng nhìn hắn, trong mắt cười ôn nhu.

Yên tĩnh một lát.

Lạc Thanh Chu cảm thấy bầu không khí có chút ngột ngạt quá, mở miệng hỏi:

- Nhị tiểu thư, hôm nay sao muộn như vậy mới về? Trưởng công chúa không có làm khó ngươi chứ?

Thiếu nữ có chút cúi đầu:

- Làm khó.

Trong lòng Lạc Thanh Chu xiết chặt, nhìn nàng trong gương nói

- Trưởng công chúa kêu ngươi làm gì? Bắt ngươi viết hiệp tiếp theo?

Thiếu nữ bỗng nhiên quay đầu, nhìn hắn nói:

- Tỷ phu, Trưởng công chúa nói Vi Mặc lớn lên xinh đẹp, nàng muốn cùng Vi Mặc... Song tu.

- Song tu?

Lạc Thanh Chu sững sờ:

- Có ý gì?

Hai mắt thiếu nữ như làn thu thuỷ nhẹ nhàng nhìn hắn, trên mặt lộ ra vẻ ý cười:

- Chính là c** s*ch y phục, ngủ cùng nhau, thân mật với nhau, sau đó, sau đó có thể làm chuyện phu thê.

Lạc Thanh Chu: - ...

Thiếu nữ hai mắt mỉm cười nhìn chằm chằm biểu hiện trên mặt hắn, sau một lúc lâu, đột nhiên che miệng cười khẽ:

- Tỷ phu bị dọa sao?

Lạc Thanh Chu tiếp tục giúp nàng lau sạch mái tóc, nói:

- Nhị tiểu thư cố ý đùa ta sao?

Thiếu nữ quay đầu, đối mặt với tấm gương cười nói:

- Tỷ phu không tin thì thôi, dù sao Trưởng công chúa coi trọng ta, đến lúc đó có thể sẽ cướp ta đi.

Lạc Thanh Chu hai tay x** n*n mái tóc dài của nàng, cười nói

- Trưởng công chúa nếu muốn người, căn bản cũng không cần cướp.

Thiếu nữ nhìn hắn trong gương, ý cười trên mặt hơi liễm:

- Thế nhưng nếu như ta không đồng ý, nàng sẽ đoạt thì sao?

Lạc Thanh Chu nói:

- Sẽ không. Trưởng công chúa hẳn là sẽ không khó xử hay miễn cưỡng một nữ tử yếu đuối, như vậy không phù hợp với tính cách của nàng.

Thiếu nữ kỳ quái nói:

- Tỷ phu chưa gặp qua Trưởng công chúa, như thế nào biết được tính cách của nàng?

Lạc Thanh Chu cúi đầu lau mái tóc nói:

- Có vài người, thông qua lời đồn về nàng cũng có thể thấy được tính cách của nàng. Tâm tư của trưởng công chúa, vì nước vì dân, sẽ không lãng phí trên những thứ này.

Thiếu nữ khẽ thở dài:

- Tỷ phu thật lợi hại, thật ra Vi Mặc cũng nghĩ như vậy.

Lạc Thanh Chu không khỏi cười nói:

- Thì ra Nhị tiểu thư đang bẩy ta nói.

Thiếu nữ khẽ cười nói:

- Là đang khen thưởng tỷ phu. Tỷ phu không ra khỏi cửa, lại biết chuyện thiên hạ, đừng nói Mạc Thành này, cho dù toàn bộ Đại Viêm quốc, c*̃ng không có mấy người hơn được tỷ phu.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 367: chỉ là suy đoán của Vi Mặc.



Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua ánh mắt của nàng trong gương, không nói gì thêm.

Tần Vi Mặc c*̃ng không nói gì thêm.

Trong phòng lại yên lặng như tờ.

Lạc Thanh Chu an tĩnh giúp nàng lau tóc.

Nàng từ an tĩnh nhìn hắn trong gương.

Lại qua một lát.

Lạc Thanh Chu đột nhiên nói:

- Đúng rồi Nhị tiểu thư, sáng nay ngươi đi rồi nhạc phụ gọi ta tới, nói với ta mấy câu.

Tần Vi Mặc giật mình, lập tức nhịp tim đột nhiên đập nhanh:

- Phụ thân? Tỷ phu, phụ thân nói gì?

Lạc Thanh Chu nói:

- Nhạc phụ nói, muốn đem sản nghiệp trong nhà đều giao cho ta quản lý, còn nói kêu ta làm gia chủ Tần Gia. Nhưng ta từ chối, ta đối với những thứ đó không có hứng thú.

Tần Vi Mặc không khỏi cười nói:

- Phụ thân là muốn trộm lười, muốn cho tỷ phu giúp hắn gánh vác trách nhiệm trong nhà. Nhưng mà... Nếu người khác, khẳng định sẽ không từ chối, dù sao sản nghiệp lớn như thế. Tỷ phu không phải người bình thường, chí cũng không ở chỗ này, từ chối cũng hợp tình hợp lý.

Nàng ngừng tạm, lại nói:

- Tỷ phu, phụ thân tìm ngươi, chỉ nói những việc này sao?

Lạc Thanh Chu nói:

- Còn có...

Vừa nghe lời này, tay nhỏ trên đùi nàng hơi xiết chặt, nắm chặt váy phía dưới, ánh mắt chăm chú nhìn hắn qua gương, mỉm cười nói:

- Tỷ phu, còn có cái gì?

Lạc Thanh Chu nói:

- Nhạc phụ còn nói, chờ sang năm ta thi Hương xong, nhị ca cũng khảo thí xong, sẽ đưa ngươi đi kinh đô chữa bệnh, kêu ta cùng đi.

Tần Vi Mặc nghe vậy, yên lặng một chút, mới nói khẽ:

- Tỷ phu, Vi Mặc chữa bệnh là giả. Bệnh Vi Mặc... Thật ra không có thuốc chữa, bằng không cũng sẽ không kéo dài tới bây giờ.

Lạc Thanh Chu nhếch nhếch môi giống như muốn an ủi, lại không biết nên an ủi thế nào.

Tần Vi Mặc thấp giọng nói:

- Thật ra phụ thân đã sớm sắp xếp, trong nhà rất nhiều sản nghiệp lớn, đã sang tên, có bán cho người khác, có tặng cho Nhị thúc Tam thúc bọn họ. Phụ thân muốn dẫn chúng ta rời khỏi nơi này, đi kinh đô.

Lạc Thanh Chu nghi ngờ nói:

- Vì sao? Nơi này không phải yên lành sao? Ở chỗ này, chí ít các ngươi vẫn là đại gia tộc, đến kinh đô...

Tần Vi Mặc khẽ lắc đầu:

- Vi Mặc cũng không biết. Nhưng trải qua những chuyện gần đây, phụ thân làm hẳn là đúng, Mạc Thành rất nhiều gia tộc, hình như đều có địch ý với chúng ta. Phụ thân không giống người cầm quyền gia tộc khác, phụ thân mặc dù kế thừa tước vị, lại có sản nghiệp lớn như thế, nhưng người đối với mấy thứ này thật ra cũng không có hứng thú. Phụ thân chỉ muốn người nhà bình an, chỉ muốn mình sống vui vẻ là đủ rồi. Huống chi... Trong lòng của người rõ ràng, Trưởng công chúa vẫn muốn huỷ bỏ chế độ tập tước, tiệc tối hôm qua, Trưởng công chúa còn cố ý nhắc một câu, nếu chúng ta lại không biết tốt xấu, chỉ sợ đến lúc đó muốn lui cũng không kịp.

Lạc Thanh Chu nói:

- Ý Nhị tiểu thư nói, nhạc phụ không chỉ muốn vứt bỏ những sản nghiệp này, còn muốn từ bỏ tước vị, sau đó đi kinh đô tránh họa?

Tần Vi Mặc khẽ gật đầu:

- Hẳn là như vậy, nhưng những thứ này, chỉ là suy đoán của Vi Mặc.

Lạc Thanh Chu nói:

- Chế độ Tước vị, hẳn là quan hệ đến lợi ích tất cả quý tộc. Một mình Trưởng công chúa, chỉ sợ rất khó thi hành đi?

Tần Vi Mặc thấp giọng nói:

- Trưởng công chúa trước kia đã đề cập qua rất nhiều kiến nghị, nhưng đều bị những quý tộc kia ngăn lại. Lúc đó, mặc dù Trưởng công chúa có uy danh, lại không quyền thế. Nhưng bây giờ thì khác, tiên đế băng hà, Trưởng công chúa hiện tại không chỉ có quân đội của mình, hiện tại Thánh thượng kế vị là bào đệ của nàng, nàng nói gì nghe nấy. Nghe nói năm ngoái, Trưởng công chúa đã bắt đầu chuẩn bị những chuyện này, lúc trước thừa tướng Thái úy, còn có mấy vương gia phản đối nàng, bây giờ đều bị giáng chức... phụ thân biểu tỷ Mỹ Kiêu, lúc trước cũng được phong vương, cũng bởi vì chuyện này, bây giờ bị biến thành quận vương, phong quốc cũng bị xoá tên, bị nuôi nhốt ở kinh đô, không cho phép rời khỏi. Phụ thân hẳn là nhìn thấy những chuyện này, bắt đầu sợ hãi, cho nên mới bắt đầu chuẩn bị đường lui.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 368: Nhất định là rất đẹp.



Lạc Thanh Chu có chút hiếu kỳ:

- Nhị tiểu thư, vị mẫu thân biểu tỷ Mỹ Kiêu kia, là thân tỷ muội của nhạc mẫu đại nhân sao?

Tần Vi Mặc lắc đầu nói:

- Không phải, là biểu tỷ muội, hơn nữa chỉ là họ hàng xa.

Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu:

- Khó trách Tống gia không có bất kỳ kiêng kị gì.

Hai người lại trò chuyện một hồi.

Lạc Thanh Chu thấy nàng tóc đã lau khô, chuẩn bị cáo từ.

Tần Vi Mặc quay đầu nói:

- Tỷ phu, đêm nay...

- Đêm nay không được.

Lạc Thanh Chu tránh ánh mắt sâu kín của nàng, nói:

- Hạ Thiền ngã bệnh, phát sốt, Bách Linh nói những người khác không thể đi vào, cho nên để ta đi chiếu cố. Ta có thể phải ở đó gác đêm.

Tần Vi Mặc nghe vậy, có chút nhíu mày:

- Hạ Thiền ngã bệnh sao?

Lập tức nhẹ gật đầu, ôn nhu nói:

- Vậy tỷ phu nhanh đi chăm sóc nàng đi, Hạ Thiền nàng... Nàng thật đáng thương, thân thể c*̃ng không tốt lắm, thường xuyên sinh bệnh.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng nói:

- Nhị tiểu thư hiểu rõ nàng sao?

Tần Vi Mặc yên lặng một chút, lắc đầu:

- Ta chỉ biết thân thể của nàng rất lạnh, ta không dám tới quá gần nàng. Có một lần ta tới gần nàng, đột nhiên ho khan thổ huyết, tới giờ nàng cũng không xuất hiện trước mặt ta nữa. Ngẫu nhiên gặp được, nàng đều sẽ chủ động né tránh. Nàng hình như có chút... Tự ti, hơi quái gở, không muốn lại gần nói chuyện với bất cứ kẻ nào. Ta từng nghe Bách Linh nói qua, nàng từng một mình lang thang đầu đường, vài ngày đều chưa từng ăn qua một miếng cơm... Đúng rồi, có một lần ta còn nghe Tôn đại phu nói qua, nói nàng thể lạnh, có thể là do lang thang bên ngoài bị đông lạnh tổn thương thân thể, có thể sau này đều không cách nào... Không có cách nào lấy chồng sinh tiểu hài...

Lạc Thanh Chu nghe xong, sững sờ một lát, buông khăn xuống nói:

- Nhị tiểu thư, vậy ta đi trước.

Tần Vi Mặc ôn nhu nói:

- Ừm, bồi nàng nhiều chút. Vi Mặc nơi này không có chuyện gì, tỷ phu không cần lo lắng.

Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu, rời khỏi phòng.

Tần Vi Mặc nhìn cửa phòng đóng lại, an tĩnh hồi lâu, mới thấp giọng thì thào:

- Tỷ phu, thật xin lỗi... Có việc, Vi Mặc không thể nói với ngươi... đối xử với nàng tốt chút. Cho dù sau này... Vi Mặc c*̃ng nguyện ý.

Lạc Thanh Chu ra khỏi Mai Hương Uyển, nghĩ đến lời Tần nhị tiểu thư nói vừa rồi, trong lòng đột nhiên trở nên vô cùng nặng nề.

Không ngờ nha đầu Hạ Thiền kia lại đáng thương như vậy.

Khó trách nàng muốn liều mạng làm việc tích lũy tiền, khó trách nàng sẽ tiết kiệm như vậy, thì ra nàng đã từng lang thang, từng đói qua.

Thân thể nàng bây giờ, chắc cũng là di chứng khoảng thời gian ở ngoài đó hứng chịu gió táp mưa sa, sương giá tuyết băng?

Trong lòng Lạc Thanh Chu tràn đầy thương hại, đồng thời trong lòng dâng lên một cỗ đau đớn không hiểu.

Hắn đi nhanh về phía Linh Thiền Nguyệt cung.

Không sao.

Hắn nhất định sẽ dốc hết toàn lực, giúp thiếu nữ Hạ Thiền đáng thương kia xóa đi bóng ma lạnh lẽo đó.

Hi vọng một ngày nào đó, trên mặt của nàng cũng có thể lộ ra nụ cười xán lạn giống Bách Linh.

Nhất định là rất đẹp.

Đêm khuya thanh vắng.

Thiếu nữ trên giường rốt cuộc cũng hạ sốt.

Lạc Thanh Chu cứ sờ sờ trán nàng, xác định nhiệt độ của nàng khôi phục bình thường mới thở dài một hơi, giúp nàng vén chăn rồi ra khỏi phòng.

Hắn chuẩn bị trở về ngủ một lúc.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 369: Giống như đêm đó.



Ngày mai còn phải đi tụ bảo các một chuyến.

Mấy đêm rồi cũng không có ngủ một giấc đàng hoàng.

Vừa ra khỏi phòng, đột nhiên thấy cửa phòng đối diện bỗng nhúc nhích, một mảnh góc áo màu hồng muốn trốn đi đến góc rẽ.

Hắn trực tiếp đi qua, nói:

- Bách Linh, ta muốn trở về ngủ. Hạ Thiền cô nương đã bớt nóng, sẽ không có chuyện gì.

Trong phòng, tĩnh không một tiếng động, cũng không có người đáp lại.

Lạc Thanh Chu không có dừng lại thêm, vừa muốn rời khỏi, trong phòng đột nhiên “Khục” một tiếng.

Hắn dừng bước lại, qua khe cửa khép hờ nhìn về phía trong.

Trong phòng một màu đen kịt, cái gì cũng không nhìn thấy.

Hắn đột nhiên nghĩ đến lúc trước động phòng, hình như cảnh tượng cũng như vậy, đen kịt một màu, hắn đột nhiên bị người ôm lấy, xoay tròn đặt lên giường.

Sau đó...

Trong lòng hắn có chút dập dờn, nhìn khe cửa, đột nhiên thấp giọng nói:

- Bách Linh, ngươi là muốn ta đi vào sao?

Trong phòng không có trả lời.

Lạc Thanh Chu do dự một chút, đưa tay đẩy cửa phòng ra.

- Kẹt kẹt...

Cửa phòng khe khẽ mở ra.

Trong lòng hắn vùng vẫy một hồi, cuối cùng vẫn đi vào.

Ánh mắt rất nhanh thích ứng bóng tối.

Góc tường bên cạnh, Bách Linh một thân váy áo màu hồng tựa ở nơi đó, đang cắn môi, an tĩnh nhìn hắn, trong mắt ánh mắt chớp động, hình như đang do dự cái gì.

- Bách Linh...

Lạc Thanh Chu mắt đối mắt với nàng, trong lòng lập tức lên gợn sóng.

Bách Linh dựa vào góc tường, lẳng lặng nhìn hắn một hồi, mới nói khẽ:

- Cô gia, người có phải muốn... muốn khi dễ người ta hay không?

Lạc Thanh Chu đi đến gần, trong bóng đêm nhìn gương mặt nàng ngập nước mắt vô cùng xinh đẹp, đột nhiên đưa tay ôm eo nàng, cúi đầu chống trán của nàng nói:

- Không phải ngươi dẫn dụ ta tới sao?

Bách Linh gương mặt phấn hồng, lông mi buông xuống, thấp giọng nói:

- Làm gì có.

Hơi thở thiếu nữ ấm áp, trên thân tản ra mùi thơm mê người, tim đập rộn ràng, b* ng*c cao vút có chút phập phồng.

Trong lòng Lạc Thanh Chu nóng lên, cúi đầu xuống, hôn lên miệng nhỏ của nàng.

- Ngô... Cô gia, đừng...

Bách Linh miệng từ chối, nhưng thân thể lại mềm nhũn trong ngực hắn, khuôn mặt nhỏ nóng lên ngẩng đầu lên, hai mắt mê ly, bộ dáng như chờ người khi dễ.

Lạc Thanh Chu ôm nàng hôn một lúc, đột nhiên cúi người, ôm ngang nàng, đi đến bên giường, ném xuống giường.

Đêm nay, hắn muốn thanh tỉnh triền miên với nàng một lần.

Khi hắn đè lên, chuẩn bị c** s*ch váy áo màu hồng trên người nàng, lại đột nhiên cảm thấy phía sau truyền đến cảm giác lạnh cả người.

Giống như đêm đó.

Hắn thân thể cứng đờ, quay đầu nhìn lại.

Sau lưng trống trơn, gian phòng vắng vẻ.

Cửa, c*̃ng không có người.

Hắn sửng sốt một chút, đứng dậy bước nhanh tới cửa, mở cửa phòng ra, nhìn ra ngoài.

Bên ngoài tĩnh không một tiếng động, cũng không có người.

Thế nhưng cỗ hàn ý vừa rồi từ đâu ra?
 
Back
Top Bottom