Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu

Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 340: Mọi người bưng chén cạn ly.



Chỉ là như phụ thân nói, dân nữ thân thể ốm yếu, từ nhỏ đã như vậy, mấy ngày trước đây lại thổ huyết hôn mê, cho nên, chỉ có thể cô phụ hậu ái của Trưởng công chúa.

Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn nàng sắc mặt tái nhợt, bộ dáng yếu đuối đứng không vững, nhẹ gật đầu, nói:

- Là ta cân nhắc không chu toàn, ngươi thân thể này, đúng là không thích hợp đi xa nhà. Tần đại nhân, có thời gian, ngươi tốt nhất vẫn dẫn theo thiên kim nhà ngươi đi kinh đô xem một chút đi, có lẽ sẽ có hiệu quả.

Tần Văn Chính vội vàng cung kính cảm tạ.

Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn về phía những người khác, không nói thêm gì nữa.

Giang Cấm Nam vội vàng bẩm báo:

- Trưởng công chúa, trời không còn sớm, không bằng khai yến đi?

Nam Cung Hỏa Nguyệt nhẹ gật đầu.

Những người không phận sự trong sảnh đều khom người lui ra.

Tống Như Nguyệt cũng rối rít đỡ khuê nữ nhà mình đi vào buồng trong.

Bên ngoài lập tức vang lên tiếng tấu nhạc.

Đèn màu treo trên cao, một bàn đồ ăn tinh mỹ được bưng lên.

Trong phủ thành chủ, đèn đuốc sáng trưng, náo nhiệt vẫn như cũ.

Mọi người bưng chén cạn ly.

Nhưng Tống gia lại thê lương một mảnh, đầy phòng kêu khóc.

Toàn bộ Mạc Thành, tất cả phòng ốc sản nghiệp Tống gia, trong vòng một đêm, toàn bộ đều bị niêm phong.

Tất cả mọi người Tống gia, cho dù nam nữ lão bà, đều bị đeo gông xiềng, áp giải vào đại lao.

Chờ đợi bọn họ, sẽ là tội danh và hình phạt đáng sợ nhất.

Trong Thành Quốc phủ.

Tống Ngọc không có đi tham gia yến hội, vẫn tu luyện ở sân luyện võ.

Nhưng rất nhanh, một đội binh sĩ mặc giáp chấp duệ khí thế hung hăng xông vào trong phủ, bắt đầu khắp nơi điều tra tìm kiếm, giống như xét nhà.

Trong Thành Quốc phủ, Nhị phu nhân Dương thị cùng những người khác, đều tụ tập ngoài phòng, sắc mặt trắng bệch, run lẩy bẩy.

Tống Ngọc hỏi rõ nguyên nhân, sắc mặt tái xanh.

Cùng lúc đó.

Trên đường phố náo nhiệt, đèn màu cao chiếu, tiếng người huyên náo.

Lạc Thanh Chu đang dẫn theo ba mỹ thiếu nữ như hoa như ngọc nhàn nhã đi dạo đường phố.

Mỗi người trong tay đều cầm hai chuỗi mứt quả.

Đương nhiên, hắn c*̃ng đang bị mỹ thiếu nữ nào đó uy h**p.

- Cô gia, cái này! Ta muốn cái này! Nếu ngươi không mua cho ta, ta nói câu đại nghịch bất đạo của ngươi cho tiểu thư nhà ta, nói cho phu nhân! Cho ngươi đẹp mặt!

Lạc Thanh Chu mua cho nàng, tự nhiên cũng phải mua cho Tiểu Điệp và Hạ Thiền.

Cho nên mỗi lần mua một thứ gì đều là ba phần.

Còn tốt, đều là một vài thứ đồ trang sức nữ hài tử với vài thứ loại rất rẻ.

Hắn trả nổi.

Nhưng trong lòng hắn âm thầm quyết định, chờ đêm nay trở về, phải trừng phạt tiểu nha đầu đắc ý quên hình này một chút.

- Hì hì, cô gia đêm nay biểu hiện thật tốt. Đợi sau khi trở về, ta sẽ hảo hảo ở trước mặt tiểu thư thay cô gia nói tốt vài câu, đến lúc đó nói không chừng tiểu thư có thể mỗi tháng cùng phòng với cô gia thêm mấy lần.

- Nói không chừng đêm nay cũng được, đúng không Thiền Thiền?
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 341: Yến hội giải tán.



Thiếu nữ lạnh lùng theo phía sau, ánh mắt nhìn về nơi khác, không có để ý đến nàng.

Trong lòng âm thầm tính toán số bạc vừa rồi hắn tiêu.

Quá đau lòng.

Yến hội giải tán.

Từng chiếc xe ngựa lần lượt từ quảng trường phủ thành chủ rời đi.

Tần Văn Chính dẫn theo người nhà vừa xuống bậc thang, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng của Lạc Diên Niên:

- Văn Chính huynh dừng bước.

Tần Văn Chính dừng bước lại, xoay người nhìn hắn.

Tống Như Nguyệt bên cạnh sắc mặt lập tức trầm xuống, đỡ nữ nhi bên cạnh tiếp tục đi tới phía trước, nói:

- Vi Mặc, đi, đi, chúng ta lên xe ngựa trước.

Tần Xuyên theo sau lưng.

Đợi ba người rời khỏi, Lạc Diên Niên mới đến gần nói:

- Văn Chính huynh, đêm nay lệnh thiên kim thật khiến người lau mắt mà nhìn. Ngay cả Trưởng công chúa, c*̃ng động lòng quý tài.

Tần Văn Chính lạnh mặt nói:

- Lạc huynh có lời cứ nói, ta chút nữa còn phải bồi phu nhân và nữ nhi đi dạo chợ đêm.

Lạc Diên Niên chắp tay, nghiêm mặt nói:

- Đêm nay lời phu nhân Tống gia nói, hi vọng Văn Chính huynh không cần để trong lòng. Lạc mỗ có thể thề, những thi từ kia tuyệt không phải Thành Quốc phủ ta xuất ra. Đêm nay thành chủ phái người đi điều tra trong phủ ta, phu nhân ta ngày mai cũng sẽ bị thẩm vấn, đến lúc đó tự nhiên chân tướng sẽ rõ ràng.

Tần Văn Chính nghiêng mắt nói:

- Còn có chuyện gì không?

Lạc Diên Niên thở dài:

- Tần Lạc hai nhà chúng ta, vốn là quan hệ thông gia, tổ tiên lại là thế giao, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, Thành Quốc phủ ta sao có thể làm ra chuyện như vậy?

Vẻ mặt Tần Văn Chính cười lạnh:

- Có vài người, mặt ngoài nhìn thấy là người khiêm tốn, sau lưng không chừng làm ít nhiều chuyện dơ bẩn thối tha. Lúc trước Thành Quốc phủ các ngươi hối hôn, đẩy con thứ ra cho đi ở rể, bắt đầu từ lúc kia, hai phủ chúng ta đã không có bất kỳ quan hệ gì

- Lạc Diên Niên, hối hôn chúng ta nhịn, trên phương diện làm ăn rất nhiều chuyện ta c*̃ng không muốn tranh. Con thứ của ngươi kia bây giờ ở Tần phủ ta sống rất tốt, lúc đầu ngươi không coi hắn là người Thành Quốc phủ ngươi, cho nên ta hi vọng từ giờ trở đi, ngươi tốt nhất quên hắn. Trong phủ ngươi nếu như còn có tiểu nhân bẩn thỉu muốn làm việc gì hại hắn, đến lúc đó đừng trách Tần mỗ trở mặt vô tình.

Nói xong, Tần Văn Chính phẩy tay áo bỏ đi.

Lạc Diên Niên đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng hắn đi xa, yên lặng một lát, xoay người, nhìn về phía phủ thành chủ vẫn đèn đuốc sáng trưng.

- Lão gia, tên chó... Người kia nói gì với ngươi?

Trên xe ngựa.

Tống Như Nguyệt trầm mặt hỏi, kém chút trước mặt nữ nhi mắng ba chữ “tên chó chết”.

Thật ra vợ chồng hai người tự mình nói chuyện trời đất, đều gọi Lạc Diên Niên như thế.

Sắc mặt Tần Văn Chính trầm tĩnh, nói:

- Chỉ tùy tiện nói vài câu, không có nói chuyện gì.

Bờ môi Tống Như Nguyệt giật giật, hình như còn muốn hỏi lại, lại nhìn nhi nữ bên cạnh một chút, đành phải nhịn xuống, quyết định tối về lại hỏi.

Xe ngựa chở một nhà bốn người, chậm chạp mà qua trên đường phố.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 342: Nơi này cũng không có người khác...



Lúc này trên đường phố vẫn còn đèn màu treo trên cao như cũ.

Người bán hàng rong gào to, người đi đường tấp nập, vô cùng náo nhiệt.

Tần Văn Chính yên lặng một hồi, nhìn về phía thiếu nữ nhu nhược đối diện nói:

- Vi Mặc, đêm nay những thi từ kia... Là chuyện gì?

Tống Như Nguyệt cũng vội hỏi:

- Đúng rồi Vi Mặc, Tống gia tại sao có thể có những thi từ kia, mà những thi từ kia của Tống gia, giống như chính là Lạc Thanh...

- Nói bậy bạ gì đó!

Không đợi nàng nói xong, Tần Văn Chính bên cạnh đột nhiên cắt ngang.

Tống Như Nguyệt sửng sốt một chút, lập tức kịp phản ứng, hạ giọng nói thầm:

- Nơi này cũng không có người khác...

Nói xong, lại đụng đụng bả vai khuê nữ nhà mình, lòng ngứa ngáy khó nhịn, thấp giọng nói:

- Vi Mặc, nhanh nói cho mẫu thân biết, xảy ra chuyện gì? Tống gia tại sao có thể có những thi từ kia? Còn có, tối hôm qua ta còn tận mắt thấy bức tranh của ngươi, thi từ phía trên và ngươi hôm nay đọc...

Tần Vi Mặc nhìn nàng nói:

- Mẫu thân, quyển thi từ của mẫu thân kia, bị ta đổi đi. Bằng không, hôm nay chính là Tần phủ chúng ta xui xẻo.

Nàng thấy ba người đều vẻ mặt trông mong mê hoặc nhìn mình, do dự một hồi, mới chậm rãi nói đầu đuôi chuyện này.

- Tỷ phu đã sớm biết trong phủ chúng ta có gian tế, cũng biết thi từ hắn viết cho Trưởng công chúa sẽ bị gian tế ăn cắp đi. Cho nên tỷ phu tương kế tựu kế, viết những... Thi từ có vấn đề kia, để gian tế trộm đi. Sau đó, tỷ phu lại nói cho ta biết thi từ chính xác, nói ta vụng trộm viết xuống cất giữ kỹ, hôm nay đi, ta mới đổi quyển thi từ của mẫu thân kia.

Dừng một chút, lại nói:

- Trong đó chỉ có ba bài thơ từ có vấn đề, thi từ khác, cũng không có bất cứ vấn đề gì. Nhưng thật ra tỷ phu cố ý hố những người đó, nếu như mỗi bài thơ từ đều có vấn đề, những người kia có lẽ sẽ nhìn ra mánh khóe.

- Tỷ phu viết nhiều thơ từ hay như vậy, còn nói cho mẫu thân hắn muốn tự mình lấy danh tiếng, chính là để tên gian tế kia cảm thấy, những thi từ kia tuyệt đối không có bất kỳ cạm bẫy hay vấn đề gì. Thật ra cho dù có vấn đề, những người kia cũng không nhất định sẽ nhìn ra.

- Mấy bài thơ từ kia mẫu thân c*̃ng nhìn, hôm nay Trưởng công chúa bọn họ đều nhìn, đều là thơ từ hay. Tỷ phu tài hoa, ở Mạc Thành không ai bằng, từ mấy bài thơ từ kia cũng có thể thấy được. Không có người sẽ hoài nghi hắn làm thi từ có vấn đề. Nếu có người sẽ cảm thấy từ ngữ nào trong đó không đúng, cũng chỉ sẽ nghi ngờ trong lòng thôi, tuyệt không dám tùy ý sửa đổi.

- Tựa như quán bên đường nấu cơm, nhìn thấy ngự trù trong hoàng cung, chuyên làm đồ ăn cho Thánh thượng, cho dù vị ngự trù kia chợt có sai lầm, người bán hàng rong bên đường kia c*̃ng tuyệt đối không dám tùy ý xen vào. Trong lòng hắn sẽ chỉ cảm thấy mình kiến thức nông cạn, khả năng không có xem hiểu thủ pháp của ngự trù...

- Mẫu thân, phụ thân, nhị ca, chuyện lần này trải qua chính là như vậy.

Trong xe, yên lặng thật lâu.

Sau một lúc lâu.

Tần Xuyên lộ ra vẻ mặt tràn đầy khó tin:

- Vi Mặc, ngươi nói những thứ này, thật sự đều là Thanh Chu thiết kế? sao Nhị ca cảm giác ngươi nói tỷ phu này so với người ta nghĩ kia không phải cùng một người?

Tần Vi Mặc cười nói:

- Nhị ca, ta trước đó đã nói, tỷ phu thật ra rất lợi hại, ngươi chỉ là không có thấy qua mà thôi.

Tần Xuyên giật mình, lại hỏi:

- Vậy sao hắn lại biết gian tế trong phủ chúng ta là ai, lại thế nào biết có người muốn đêm nay hại chúng ta?

Tần Vi Mặc cười nói:

- Bí mật. Nhị ca, Vi Mặc muốn bảo mật thay tỷ phu, không thể nói với ngươi.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 343: Thật là âm hiểm...



Tần Xuyên lập tức vẻ mặt phiền muộn:

- Vi Mặc, ta là thân nhị ca của ngươi, ngươi vụng trộm nói cho nhị ca, nhị ca không nói cho hắn.

Tần Vi Mặc vẫn như cũ lắc đầu.

Tần Văn Chính đột nhiên nhìn nàng nói:

- Vi Mặc, hai bài thi từ ngươi làm kia, không phải cũng là Thanh Chu sớm chuẩn bị cho ngươi?

Tần Vi Mặc gật đầu nói:

- Phụ thân, người đoán đúng, chính là tỷ phu sớm chuẩn bị cho Vi Mặc.

Trong xe lần nữa yên lặng một trận.

Tần Xuyên đột nhiên lại mở miệng:

- Chẳng lẽ hắn biết trước? Sao hắn lại biết thị nữ kia muốn để ngươi làm thi từ gì?

Tần Vi Mặc khẽ thở một hơi, nhìn hắn nói:

- Nhị ca, tỷ phu tài hoa, chỉ sợ ngươi cả một đời cũng không nghĩ đến. Tỷ phu đoán được có lẽ đêm nay sẽ có người thử ta, thật ra cũng chính là đề phòng vạn nhất, cho nên sớm chuẩn bị cho ta... Một trăm bài thi từ.

Vừa nghe lời này, ba người khác trong xe đều nghẹn họng nhìn trân trối.

- Một... Trăm bài...

Khóe miệng Tần Xuyên co giật mấy lần, nói:

- Vi Mặc, hắn lập tức làm nhiều bài như vậy? Còn có, ngươi lại có thể toàn bộ đọc thuộc lòng hết sao?

Trong mắt Tần Vi Mặc lộ ra một vẻ ôn nhu và sùng bái, nói:

- Nhị ca, ta đã vừa rồi nói, tỷ phu rất lợi hại. Hắn làm cho ta một trăm bài thi từ, nội dung phong cách đều rất ấn tượng, thật ra ta nhìn qua một lần là nhớ kỹ. Tỷ phu... Thi từ, thật ra rất dễ nhớ...

Tần Xuyên gãi đầu, không khỏi thở dài:

- Vi Mặc, ngươi thật sự là thiên tài. Nói thật, ngươi hôm nay đọc mấy bài kia, ngươi cho dù đọc bên tai ta mười lần, ngay cả một bài ta đều không nhớ nổi.

Tần Vi Mặc cười nói:

- Nhị ca, nếu có người ở trước mặt ngươi đánh một bộ quyền pháp, ta tin tưởng nhị ca không cần ba lần là nhớ kỹ rồi, đúng không?

Tần Xuyên nghe xong quyền pháp, ánh mắt sáng lên, lập tức một lần nữa tìm về tự tin:

- Đó là đương nhiên! Không cần ba lần, rất nhiều quyền pháp nhị ca một lần là nhớ kỹ rồi.

Tần Vi Mặc cười nói:

- Chính là đạo lý này. Tỷ phu nói, thuật nghiệp hữu chuyên công (làm việc gì thì quen việc đó). Nhị ca không nhớ được thi từ, chỉ là bởi vì phương hướng thiên phú và học tập của nhị ca không ở chỗ này mà thôi.

Tần Xuyên vẻ mặt quái dị mà nhìn nàng:

- Vi Mặc, nhị ca làm sao phát hiện, ngươi bây giờ ba câu không rời tỷ phu, lời gì đều có thể kéo tới tỷ phu ngươi?

Tần Vi Mặc nhíu mày cười nói:

- Vốn chính là tỷ phu nói, tỷ phu đầy bụng học vấn, nói đều là lời tốt có đạo lý.

Tần Xuyên lập tức vẻ mặt cô đơn:

- Nói thật, nhị ca có chút thương tâm. Người muội muội sùng bái nhất, miệng nhắc nhiều nhất, không phải là ca ca sao?

Tần Vi Mặc che miệng cười khẽ.

Lập tức, nàng đột nhiên cảm giác có chút kỳ quái, quay đầu, nhìn về phía bên cạnh nói:

- Mẫu thân, người làm sao... Một câu đều không nói vậy?

Tần Văn Chính và Tần Xuyên đều nhìn về phía nàng.

Bình thường là nàng nói nhiều nhất, hiện tại mấy người đều đang nói chuyện, nàng sao lại đột nhiên không lên tiếng?

Sau một lúc lâu.

Tống Như Nguyệt thì thào nói ba chữ:

- Thật là âm hiểm...

Thì ra nàng mới lấy lại tinh thần khỏi mưu kế mà khuê nữ nhà mình vừa nói.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 344: Xem hết hiệp một.



Tần Vi Mặc gật đầu phụ họa:

- Ừm, Tống gia và Thành Quốc phủ đều thật là âm hiểm.

Tống Như Nguyệt trợn trắng mắt lên, quay đầu nhìn nàng nói:

- Ít giả bộ hồ đồ cho ta, ta nói cũng không phải Tống gia những người kia.

Tần Vi Mặc giống như cười mà không phải cười:

- Mẫu thân, trên sách nói, chỉ có người xấu mới có thể sử dụng hai chữ âm hiểm. Đêm nay mưu kế của Tỷ phu đã cứu từ trên xuống dưới nhà họ Tần chúng ta, còn thuận tiện tính sổ nhà họ Tống. Mẫu thân nói âm hiểm, không phải là đang nói người một nhà sao?

- Hừ!

Tống Như Nguyệt quay mặt chỗ khác, ánh mắt phức tạp, miệng nhỏ giọng thầm thì nói:

- Ta xem một ngày nào đó, từ trên xuống dưới nhà họ Tần chúng ta cũng đều bị cái tên gia hỏa nào đó bưng toàn bộ đi.

Tần Vi Mặc nín cười, không tiếp tục trêu tức nàng.

Xe ngựa đột nhiên ngừng lại.

Bên ngoài truyền đến tiếng Chu quản gia:

- Lão gia, phu nhân, đến.

Không phải đến phủ đệ, mà là đến chợ đêm.

Tần gia phụ tử xuống xe ngựa trước, sau đó hai mẹ con Tần gia dắt dìu nhau xuống xe ngựa.

Nhìn chợ đêm náo nhiệt, Tần Xuyên vui vẻ trở lại, thấp giọng nói:

- Vi Mặc, vị tỷ phu của ngươi kia dù có lợi hại hơn nữa, cũng chỉ là người ở rể, hắn sẽ sợ lão bà. Trường hợp trên đường khắp nơi đều là mỹ nữ như vậy, hắn chỉ sợ đến cũng không dám đến, đoán chừng mỗi ngày đều bị hai người thị nữ của Khiêm Gia kia chăm chú nhìn, chớ nói chi là cùng tài tử khác, đi dạo thanh lâu...

Vừa dứt lời, Tần Vi Mặc đột nhiên chỉ tới đám người tụ tập phía trước nói:

- Tỷ phu... Tỷ phu đang ở đó đoán đố đèn...

Tần Xuyên sững sờ, ngẩng đầu nhìn lại.

Chỗ đoán đố đèn kia, thiếu niên nho bào đứng đó, đi theo phía sau là ba thiếu nữ nũng nịu xinh đẹp, bên cạnh còn vây quanh một đoàn thiếu nữ thiếu phụ ăn mặc trang điểm lộng lẫy, vẻ mặt tràn đầy ngượng ngùng và sùng bái nhìn thiếu niên kia.

Những thiếu nữ thiếu phụ kia miệng còn đang kích động kêu:

- Oa! Công tử quá lợi hại! Cho nô gia, nô gia cũng muốn!

- Tiểu lang quân, cũng cho thiếp thân một cái! Thiếp thân cũng muốn mà!

- Tiểu nữ tử cũng muốn! Tiểu nữ tử cũng muốn mà!

Tần Xuyên: ...

Trong phủ thành chủ.

Yến hội giải tán, tân khách lần lượt rời khỏi.

Giang Cấm Nam c*̃ng cáo từ rời khỏi.

Toàn bộ phủ đệ đều an tĩnh lại, Trưởng công chúa Nam Cung Hỏa Nguyệt đi vào phủ đệ dành riêng cho nàng.

Tắm rửa thay y phục.

Sau khi tắm xong, Nam Cung Hỏa Nguyệt vào phòng, phân phó thị nữ sau lưng nói:

- Nguyệt Vũ, đem bức tranh Tần gia tiểu thư tặng lấy ra.

Thị nữ lĩnh mệnh mà đi, rất nhanh lấy ra bức tranh đó.

Trong phòng, hương thơm lượn lờ.

Nam Cung Hỏa Nguyệt xõa tóc dài, một bộ váy đỏ, lếch đất mà đi, ngồi xuống trước án thư, chầm chậm mở ra bức họa trong tay.

- Trường Giang cuồn cuộn chảy về đông? Bạc đầu ngọn sóng cuốn anh hùng...

Lúc đó chỉ nhìn một lúc sau một lần, hiện tại, nàng lại nhìn từ đầu, vẫn như cũ cảm thấy một cỗ thê lương phóng khoáng, khí thế bi tráng đập vào mặt.

Nàng cẩn thận nhìn chằm chằm mỗi một chữ phía trên.

Xem hết hiệp một.

Nàng lập tức không kịp chờ đợi xem tiếp hiệp hai.

Đợi xem xong toàn bộ ba hiệp, nàng nhìn thấy dòng chữ khiến nàng sững sờ “Muốn biết chuyện tiếp theo như thế nào, lại nghe hạ hồi phân giải”.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 345: Nô tỳ cũng không phân biệt ra được.



Lập tức tức giận không nhỏ:

Cuối cùng của bức tranh.

Hiệp tiếp theo, không thấy tăm hơi...

Nam Cung Hỏa Nguyệt ngẩn ngơ, hít sâu một hơi, lại chậm rãi phun ra, lồng ngực cao vút chập trùng một chút, mới nói:

- Nguyệt Vũ, ngươi ngày mai đi một chuyến Tần phủ, dẫn Tần nhị tiểu thư đến.

Nguyệt Vũ lập tức đáp:

- Vâng.

Nam Cung Hỏa Nguyệt vừa nhìn về phía thi từ trên bức họa, nhìn lại toàn bộ một lần lần nữa, mới lên giọng nói:

- Ngươi nói, những thi từ này, thật là nàng sáng tác sao?

Nguyệt Vũ yên lặng một chút, nói:

- Nô tỳ cũng không phân biệt ra được.

Nam Cung Hỏa Nguyệt vừa nhìn về phía bức đề chuyện xưa “Tam quốc”, trầm ngâm một lát, mới nói:

- Nếu như không phải nàng, vậy ta phải biết rốt cuộc là ai. Những thi từ này không quan trọng, chỉ là phía sau chuyện xưa này, có thể sẽ có tác dụng lớn với ta.

Nói xong, lại phân phó ra ngoài:

- Ngươi để ẩn vệ tra một chút, tất cả mọi người trong Tần phủ, mặc kệ là chủ nhân hay người hầu, đều phải tra rõ ràng. Còn có, quan hệ mấy gia tộc lớn, cũng tra nhiều một chút.

- Vâng, điện hạ.

Nam Cung Hỏa Nguyệt lại nhìn chằm chằm chữ nhỏ trên bức họa xinh đẹp một hồi, mới khép bức tranh lại, đứng dậy đi tới phía trước cửa sổ.

Đẩy cửa sổ ra.

Bên ngoài trăng sáng, đầy sao lấp lánh.

Đột nhiên, hai mắt nàng nhíu lại, ánh mắt ổn định trên đỉnh chóp lầu các xa xa dưới ánh trăng kia.

Nửa đêm, đèn hoa vẫn như cũ.

Chỉ là du khách trên đường phố đã không còn rộn rộn ràng ràng náo nhiệt như trước, bắt đầu lần lượt giải tán.

Dù sao rất nhiều người ngày mai còn phải dậy sớm kiếm ăn.

Tần Văn Chính dẫn người một nhà đi bộ về.

Trên đường đi, không có người nói chuyện.

Bách Linh linh động đôi mắt một hồi nhìn bên này, một hồi nhìn bên kia, thấy tất cả mọi người thần tình nghiêm túc không nói lời nào, nàng c*̃ng không dám lên tiếng, phối hợp vòng ngọc trên cổ tay vừa mua, dáng vẻ như đang vui mừng phấn khởi.

Trên cổ tay Hạ Thiền c*̃ng có một cái, chỉ là vẫn như cũ mặt mày lạnh lùng.

Lạc Thanh Chu có chút kỳ quái.

Bình thường nhìn thấy vị nhạc mẫu đại nhân này, từ trước đến nay đối với hắn đều là châm chọc khiêu khích còn răn dạy, đêm nay lại không nói một lời.

Hẳn là đêm nay bị những người Tống gia kia dọa sợ?

Không biết đêm nay chuyện ở phủ thành chủ thế nào.

Nhưng bọn họ có thể an toàn trở về, người một nhà còn có tâm tình đi dạo chợ đêm, hẳn là không có vấn đề gì xảy ra.

Huống chi, tâm tình Tần nhị tiểu thư nhìn còn rất không tệ, vừa rồi còn chủ động để cho hắn đi mua cho nàng một chuỗi mứt quả.

Không bao lâu.

Mấy người trở về đến phủ đệ.

Đi vào cửa chính, chuẩn bị tách ra, Tần Văn Chính đột nhiên dừng bước, kêu hắn lại:

- Thanh Chu, ngươi chờ một chút.

Lạc Thanh Chu dừng bước.

Bách Linh thấy lão gia hình như có lời muốn nói với hắn, vội vàng lôi kéo Hạ Thiền và Tiểu Điệp rời khỏi trước.

- Nhạc phụ đại nhân.

Lạc Thanh Chu cúi đầu chắp tay.

Tần Văn Chính nhìn hắn vài lần, trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp, khen ngợi nói:

- Thanh Chu, chuyện đêm nay, làm không tệ. Ngươi cùng Vi Mặc lần này lập công lớn cho Tần gia chúng ta, nói đi, muốn ban thưởng cái gì?

- Xùy!

Tống Như Nguyệt trên đường đi không có lên tiếng lúc này rốt cục lên tiếng, miệng “Xùy” một tiếng.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 346: Hai vợ chồng đều yên lặng xuống.



Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, nghe được trong trong lòng nàng nói: 【 Còn ban thưởng cho tên tiểu tử thúi này? Người ta đêm nay bò giường con gái lớn bảo bối của ngươi, đêm mai lại bò giường nhị nữ nhi bảo bối của ngươi, mỗi ngày còn cùng những nha hoàn kia liếc mắt đưa tình thân mật bên nhau, nữ tử trong phủ ngươi đều sắp bị tiểu tử thối này khi dễ hết, ngươi còn chuẩn bị ban thưởng hắn cái gì? Chẳng lẽ lại còn muốn đem tam tứ thiên kim nhà ngươi, c*̃ng thưởng cho hắn? 】 .

Lạc Thanh Chu: - ...

- Nhạc phụ đại nhân, Thanh Chu thân là con rể Tần phủ, vì Tần phủ làm việc là chuyện nên làm, không cần ban thưởng gì.

Hắn vội vàng cung kính đáp.

Xong đời, vị nhạc mẫu đại nhân này biết chuyện hắn ban đêm bò giường Tần nhị tiểu thư.

Tần Vi Mặc ôn nhu nói:

- Phụ thân, tỷ phu là người một nhà, không cần ban thưởng. Chuyện này ngài không cần quan tâm, lúc muốn thưởng, Vi Mặc cũng sẽ giúp ngài ban thưởng tỷ phu.

Vừa nghe lời này, khóe miệng Tống Như Nguyệt bắt đầu co quắp.

Lạc Thanh Chu không dám tiếp tục chờ đợi, vội vàng cáo từ nói:

- Nhạc phụ đại nhân, nhạc mẫu đại nhân, nhị ca, Nhị tiểu thư, Thanh Chu đi về trước.

Tần Xuyên tới vỗ vỗ bả vai của hắn, vẻ mặt vẻ phức tạp:

- Thanh Chu, tốt, nhị ca không có nhìn lầm ngươi. Trời không còn sớm, vậy ngươi đi về nghỉ ngơi đi, học cho giỏi, nhị ca tin tưởng ngươi sang năm thi Hương tất trúng.

- Đa tạ nhị ca.

Lạc Thanh Chu chắp tay, cáo từ rời khỏi.

Tần Vi Mặc vội vàng nói:

- Tỷ phu, chờ ta một chút, Vi Mặc cùng ngươi trở về...

Sau đó nói:

- Phụ thân, mẫu thân, nhị ca, Vi Mặc đi về trước.

Nói xong, Thu nhi bên cạnh đỡ nàng đuổi theo.

Một nhà ba người đứng trong sân, nhìn thân thể mảnh mai của nàng vội vàng đi, yên lặng nửa ngày, Tần Xuyên đột nhiên nói:

- Phụ thân, mẫu thân, lúc trước... Các ngươi có phải tính sai rồi hay không?

Hai vợ chồng Tần Văn Chính nghe vậy, nghi hoặc nhìn về phía hắn.

Tần Xuyên nhún vai, nói:

- Rõ ràng là tính sai, nên cho Vi Mặc, các ngươi lại cho Khiêm Gia. Khiêm Gia không nhất định cần, nhưng là Vi Mặc, khẳng định cần. Không phải sao?

Hai vợ chồng đều yên lặng xuống.

Ai ngờ Tần Xuyên lại đột nhiên cười nói:

- Thật ra cái này cũng không có gì, nam nhân mà, tam thê tứ thiếp rất bình thường. Thanh Chu năm sau thi Hương nhất định cao trung, đến lúc đó thân có công danh trên người, cử nhân Lão Gia cưới mấy đôi tỷ muội làm vợ, không thể bình thường hơn được. Theo ta biết, còn có ba bốn, còn có người cưới Ngũ tỷ muội... A, phụ thân, mẫu thân, các ngươi muốn làm gì? Hơn nửa đêm, cầm cây chổi, cầm cây gậy làm cái gì? A —— quân tử động khẩu không động thủ.

- Đồ chó, cưới mấy đôi tỷ muội đúng không? Lão tử là tiểu nhân, không phải quân tử!

- Tiểu vương bát đản, tam thê tứ thiếp đúng không? Lão nương là mỹ nhân nhi, không phải quân tử!

- Ầm! Ầm! Ầm!

- Ba! Ba! Ba!

- A! Hài nhi sai! Hài nhi sai còn không được sao?

Một nhà ba người lập tức trong sân đuổi nhau gà bay chó sủa.

Chu quản gia và những người quay mặt nhìn qua chỗ khác.

Trên hành lang.

Châu nhi cầm đèn lồ ng, ở phía trước dẫn đường.

Thu nhi đỡ Tần nhị tiểu thư, đi cùng Lạc Thanh Chu.

Lạc Thanh Chu đơn giản hỏi một chút tình huống tối nay.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 347: Vòng ngọc đẹp.



Tần Vi Mặc cười nói:

- Tỷ phu thần cơ diệu toán, hết thảy đều như tỷ phu dự liệu, cũng không có gì sai lầm.

Lập tức lại cười duyên nói:

- Tỷ phu, ngươi muốn ban thưởng gì?

Lạc Thanh Chu nhìn mắt nàng như làn thu thuỷ nhẹ nhàng nói:

- Người trong nhà, muốn ban thưởng gì chứ.

Dừng một chút, lại nói:

- Đúng rồi Nhị tiểu thư, chút nữa để Thu nhi đi chỗ ta một chuyến.

Vừa nghe lời này, nụ cười trên mặt Tần Vi Mặc, hơi ngẩn ra.

Thu nhi bên cạnh đỡ nàng, nghe vậy sửng sốt mấy giây sau, gương mặt trên “Bá” đỏ bừng, ngượng ngùng cúi đầu.

Châu nhi cầm theo đèn lồng đi phía trước, nhịn một chút, chung quy là nhịn không được cười lạnh nói:

- Cô gia quả nhiên là coi trọng Thu nhi, nhanh như vậy liền không nhịn được muốn để Thu nhi đi thị tẩm sao?

Thu nhi lập tức xấu hổ chân tay luống cuống.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, vội vàng nói:

- Ta để Thu nhi cô nương đi qua, là có thứ muốn cho nàng.

Châu nhi hừ lạnh nói:

- Cô gia tính toán thật là chuẩn, Thu nhi mấy ngày nay vừa lúc là kỳ an toàn.

- Châu nhi, đừng nói bậy!

Thu nhi xấu hổ muốn chôn đầu xuống đất.

Lạc Thanh Chu không để ý đến nàng, xích lại gần bên tai Tần nhị tiểu thư thấp giọng nói:

- « Tam Quốc Diễn Nghĩa » ta lại viết hai hiệp, Nhị tiểu thư đêm nay sau khi cầm về, nhớ kỹ lại sao chép một lần. Trưởng công chúa nhìn ba hiệp trước đó có thể sẽ còn muốn.

Tần Vi Mặc lúc này mới kịp phản ứng.

Lạc Thanh Chu lại thấp giọng nói:

- Gian tế kia còn bên chỗ mẫu thân ngươi, đoán chừng còn không biết đêm nay xảy ra chuyện. Nhị tiểu thư quyết định xử trí như thế nào?

Tần Vi Mặc bị hắn nói chuyện hà hơi khiến lỗ tai ngứa một chút, toàn thân như nhũn ra, thấp giọng nói:

- Vi Mặc đã đem chuyện này nói cho mẫu thân và phụ thân biết, đêm nay bọn họ sẽ xử lý. Tỷ phu, đêm nay...

- Đêm nay ta có việc.

Lạc Thanh Chu biết được thiếu nữ này đang chờ mong cái gì.

Nhưng hắn không thể mỗi đêm đều đến.

Mà thiếu nữ này đêm nay tinh thần nhìn tốt hơn nhiều, chờ ngày mai hắn lại cho nàng phục dụng hai giọt linh dịch, nhìn hiệu quả lại nói.

- Tỷ phu...

Tần nhị tiểu thư vểnh vểnh miệng nhỏ, ánh mắt yếu ớt.

Lạc Thanh Chu phất phất tay nói:

- Nhị tiểu thư, ta đi trước.

Nói xong, tăng tốc nhanh chân rời khỏi.

Lúc đi qua Linh Thiền Nguyệt cung, Bách Linh đang đứng chờ hắn ở cửa, thấy hắn tới, vội vàng giơ vòng ngọc trên cổ tay lên lung lay, cười nói:

- Cô gia, đẹp không?

Lạc Thanh Chu nói:

- Đẹp.

Bách Linh cười hì hì nói:

- Là cổ tay người ta đẹp hay là vòng ngọc trên cổ tay này đẹp?

Lạc Thanh Chu nói:

- Vòng ngọc đẹp.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 348: Cửa sân đóng lại.



Bách Linh lập tức mân mê miệng nhỏ hừ một tiếng, nói:

- Cô gia, người có phải quên trong tay người ta có nhược điểm của người rồi hay không?

Lạc Thanh Chu không tiếp tục đáp lời, đi thẳng qua nàng.

Bách Linh sững sờ một chút, bỗng nhiên kịp phản ứng, vội vàng hai tay ôm ngực nói:

- Cô gia, không thể, không thể lại khi dễ người ta...

Lạc Thanh Chu đi đến trước mặt nàng, đột nhiên cúi người, ôm ngang nàng, sau đó trực tiếp quay người đi chỗ ở của mình.

Bách Linh nằm trong ngực của hắn sửng sốt một hồi, mới bắt đầu giằng co:

- Cô gia, ngươi muốn làm gì? Thả ta xuống, thả ta xuống...

Lạc Thanh Chu ôm chặt nàng, tiếp tục đi tới phía trước:

- Đừng sợ, ta chính là muốn nhìn một chút, trong tay ngươi rốt cuộc có nhược điểm gì của ta. Chút nữa đến phòng ta, đốt nến, cởi y phục ra, nói thật kỹ cho ta nghe một chút.

Bách Linh nghe xong, lập tức bị dọa hoa dung thất sắc, vội vàng cầu khẩn nói:

- Cô gia, ta sai rồi, ta không dám nữa... Ta, trong tay ta không có nhược điểm của cô gia... Có thể không châm nến hay không? Ô ô, người ta sợ đau...

- Vậy đốt đèn dầu.

Lạc Thanh Chu bước nhanh hơn, trong lòng nói thầm, đêm nay phải hảo hảo trừng phạt nha đầu này, để nàng sau khi thu liễm một chút.

- Cô gia... Cô gia... Ô ô, thả ta xuống, thả ta xuống... Người ta không muốn... Không muốn...

Sắp đến cửa, Bách Linh đột nhiên uốn éo người giằng co, hai cánh tay lại quấn chặt cổ hắn.

Lạc Thanh Chu vừa ngẩng đầu, đột nhiên nhìn thấy cửa có một đạo thân ảnh lạnh lẽo đang đứng.

Một bộ váy dài xanh nhạt, trong ngực ôm bảo kiếm, hai mắt đang lạnh như băng nhìn chằm chằm hắn, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng như băng.

- Cô gia, ô ô, người ta sợ đau, người ta thẹn thùng, không muốn đốt đèn, không muốn châm nến, có được hay không?

Bách Linh vẫn như cũ tiếng khóc nức nở còn giãy dụa.

Lúc Lạc Thanh Chu buông hai cánh tay ra, buông nàng xuống, hai cánh tay nàng vẫn như cũ ôm cổ hắn thật chặt, toàn bộ thân thể treo trên đó, miệng vẫn xin khoan dung:

- Cô gia, không muốn, người ta không muốn...

Lạc Thanh Chu đành phải cưỡng ép đẩy cánh tay nàng ra.

Bách Linh hình như lúc này mới phát hiện thiếu nữ đứng ở cửa, vội vàng chạy tới khóc nói:

- Thiền Thiền, Thiền Thiền, may mắn ngươi đã đến, cô gia vừa rồi kém chút nữa ôm người ta về nhà... Khi dễ, ô ô...

Lạc Thanh Chu không để ý đến nàng nữa, c*̃ng không nói chuyện với thiếu nữ bên cạnh nàng, bước nhanh qua bên cạnh hai người vào phòng.

- Ầm!

Cửa sân đóng lại.

Ngoài cửa, đột nhiên an tĩnh lại.

Lạc Thanh Chu vừa trở lại trong phòng, Tiểu Điệp đột nhiên từ gian phòng đi ra mà nói:

- Công tử, vừa rồi Hạ Thiền tỷ tỷ tới, nàng đem vòng tay, cây trâm, khăn tay, dây buộc tóc đêm nay công tử mua cho nàng, toàn bộ trả lại. Nô tỳ không dám thu, nàng để trong phòng công tử, đặt trên bàn sách.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, vào phòng, nhìn về phía án đài trước cửa sổ.

Phía trên quả nhiên đặt những thứ hắn đêm nay mua cho nàng.

Tiểu Điệp theo vào nói:

- Ta hỏi Hạ Thiền tỷ tỷ, hỏi nàng vì sao không muốn, Hạ Thiền tỷ tỷ đã nói một chữ.

Lạc Thanh Chu nhìn về phía nàng nói:.

- Nói chữ gì?

- Đắt.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 349: Sau đó sao chép lại một lần.



Tiểu Điệp thở dài một hơi:

- Hạ Thiền tỷ tỷ rất tiết kiệm, mấy người tiểu Đào tỷ tỷ đều đang nói, không thấy qua Hạ Thiền tỷ tỷ mặc y phục mới, c*̃ng không có thấy nàng mang qua bất kỳ đồ trang sức nào.

Lạc Thanh Chu yên lặng một chút, cầm những vật kia lên, muốn lập tức ra ngoài trả lại cho nàng, nhưng lại nghĩ tới tính cách nha đầu kia, đành phải để lúc khác thôi.

- Không biết đêm nay nàng có đi vườn hoa làm việc hay không...

Lạc Thanh Chu quyết định đêm nay lại đi tìm nàng, đến lúc đó cho dù thế nào, cũng phải khiến nàng nhận lấy những thứ này.

Giờ sửu.

Trên chỗ mái cong Uyên Ương Lâu.

Đạo thân ảnh xanh nhạt kia đứng ở nơi đó, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía phủ thành chủ xa xa.

Dưới ánh trăng.

Một đạo hồng ảnh đột nhiên từ trong phủ bay lên hướng về phía này.

Ngoài cửa Tiểu viện.

Hai thân ảnh thiếu nữ kia đã đi rồi.

Lạc Thanh Chu cầm một quyển giấy tuyên, ở cửa chờ trong chốc lát.

Thu nhi mới cầm đèn lồng, vội vàng chạy đến.

Lạc Thanh Chu đem giấy tuyên giao cho nàng, thấp giọng dặn dò:

- Đừng cho người khác nhìn, phải tự tay giao vào tay tiểu thư nhà ngươi.

Thu nhi biết thứ này quan trọng, gật đầu, ôm giấy tuyên, vội vàng rời khỏi.

Chờ trở lại vườn Mai Hương nhỏ.

Châu nhi lại kêu nàng vài câu:

- Thu nhi, cô gia không có lưu ngươi ở đó thị tẩm sao? Có phải hôn cô gia rồi hay không?

Thu nhi không để ý nàng, đi vào thư phòng, đem giấy tuyên trong tay rất trịnh trọng giao cho tiểu thư nhà mình.

Tần Vi Mặc đang ngồi trước đài án xem sách, sau khi nhận lấy, không kịp chờ đợi mở ra, chăm chú nhìn lại.

Nhìn vài đoạn mới quay đầu nhẹ giọng hỏi:

- Thu nhi, tỷ phu còn nói lời gì không?

Thu nhi thấp giọng nói:

- Cô gia căn dặn nô tỳ, thứ này đừng cho người khác nhìn thấy, muốn nô tỳ tự mình giao vào tay tiểu thư.

Tần Vi Mặc do dự một chút, lại hỏi:

- Tỷ phu nơi đó... Còn có người khác sao?

Thu nhi ngơ ngác một chút, nói:

- Tiểu thư, nô tỳ không có đi vào. Lúc nô tỳ đi, cô gia còn ở cửa nhìn nô tỳ.

Tần Vi Mặc yên lặng một chút, nhẹ gật đầu:

- Ngươi đi mau đi.

Thu nhi cúi đầu cáo lui.

Tần Vi Mặc nhìn nét bút trên giấy tuyên, vẻ mặt hốt hoảng trong chốc lát, lấy lại bình tĩnh, lại chăm chú nhìn lại.

Vì lý do an toàn, nàng phải thuộc hết hai hiệp chuyện xưa này.

Sau đó sao chép lại một lần.

Miễn cho đến lúc đó Trưởng công chúa thật hỏi tới, nàng lại lộ ra chân tướng.

Nghĩ đến tỷ phu đêm nay sẽ không tới, nàng lại không khỏi âm thầm thở dài một hơi.

Ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng ngần.

Tuyết đọng đầy các ngõ ngách đã hòa tan hơn phân nửa.
 
Back
Top Bottom