Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu

Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 350: Làm gì nhìn ta như vậy?



Nhiệt độ không khí vẫn rất thấp.

Lạc Thanh Chu ở trong phòng lấy Giám Võ thạch ra, thử số liệu.

Sức mạnh: 【 1600 】 .

Tốc độ: 【 13 】 .

Kháng kích đả lực: 【 800 】 .

Tinh thần lực: 【 32 】 .

Mấy ngày nay ban ngày tu luyện, ngược lại có chút hiệu quả.

Sức mạnh và tốc độ đều tăng lên một chút, nhưng kháng kích đả lực cùng tinh thần lực ngược lại không có gì thay đổi.

Luyện gân hình như cũng sẽ không tăng thêm kháng kích đả lực bao nhiêu.

Về phần tinh thần lực, nhất định phải tiếp tục tu luyện thần hồn.

Không biết đêm nay, vị thần hồn tiền bối kia có đến đó hay không.

Lạc Thanh Chu không chút nào bối rối, trong phòng im lặng luyện tập Bôn Lôi Quyền nửa canh giờ mới ra cửa.

Lúc này, Tiểu Điệp đã ngủ.

Hắn đã thật lâu không ngủ cùng tiểu nha đầu kia.

Ngoại trừ mỗi đêm bận rộn ra, còn có một chút trong lòng trốn tránh.

Tiểu nha đầu bây giờ trổ mã càng ngày càng thủy linh, thân thể c*̃ng ph*t d*c, mặc dù nhìn vẫn còn chút ngây ngô, nhưng chỗ thiếu nữ nên có cũng đã lồi lên.

Hắn bây giờ cũng đã phá thân, ăn tủy trong xương mới biết l**m thôi cũng thấy ngon, sợ ngủ cùng, thân mật cùng nhau, vạn nhất nhịn không được, vậy cũng không tốt.

Ít nhất phải chờ đến sang năm, tiểu nha đầu lại lớn thêm một tuổi lại nói.

Nếu không thì không bằng cầm thú.

Huống chi, hắn hiện tại cũng không phải lúc thiếu nữ nhân.

Trong lòng suy nghĩ, hắn một đường đi nhanh, tới chỗ vườn hoa phía sau viện nhạc mẫu đại nhân kia.

Nhưng trong vườn hoa trống trơn.

Hắn cũng không nhìn thấy thân ảnh đơn bạc lạnh lùng kia.

Đêm nay không có tới sao?

Hắn nhìn thoáng qua bốn phía, đang chuẩn bị rời khỏi, đột nhiên nghe được trong bụi hoa bên cạnh truyền đến tiếng nước chảy “Xuy xuy”.

Quay đầu nhìn lại.

Thân ảnh kia ngồi xổm trong bụi hoa, đôi mắt đang trừng lớn nhìn hắn.

Lạc Thanh Chu: - ...

Hắn quay người rời khỏi vườn hoa.

Ở ngoài đi dạo rồi lại đi trở về.

Trong vườn hoa.

Thân ảnh lạnh lẽo kia đứng bên vườn hoa, trong tay nắm kiếm, ánh mắt đang lạnh như băng nhìn hắn.

Hình như đang chờ hắn.

Lạc Thanh Chu đi tới, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc nói:

- Hạ Thiền, vừa rồi ngươi không tới sao? Ta vừa rồi đến đây một lần, không tìm được ngươi, còn tưởng rằng đêm nay ngươi không tới chứ.

Thiếu nữ nắm kiếm trong tay, gương mặt xinh đẹp vẫn lạnh lùng như băng, hai mắt rét lạnh như kiếm, không nhúc nhích nhìn chằm chằm hắn.

Lạc Thanh Chu kỳ quái nói:

- Sao vậy? Làm gì nhìn ta như vậy?

Lập tức từ móc trong túi ra những món quà nhỏ nàng trả lại, đưa tới trước mặt nàng nói:

- Đều là một vài thứ giá rẻ, ngươi nếu không muốn, ta sẽ cho là ngươi chê.

Thiếu nữ nhìn thứ trong tay hắn, trên mặt ngơ ngác một chút, lạnh lẽo trong mắt dần dần thối lui.

- Hạ Thiền, ngươi nhìn vòng tay này, nhìn rất đẹp. Ta chuyên chọn màu xanh nhạt cho ngươi, phối hợp với váy của ngươi rất hợp, cổ tay ngươi tinh tế tuyết trắng, đeo lên nhìn rất đẹp.

Lạc Thanh Chu nói xong, nhìn nàng một chút, nói:

- Nếu không... Ta giúp ngươi đeo lên?
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 351: Tại sao lại không muốn?



Thiếu nữ không nói gì, không nhúc nhích, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng như cũ.

Lạc Thanh Chu cẩn thận từng li từng tí vươn tay, cầm cổ tay của nàng, ánh mắt nhìn chằm chằm sắc mặt của nàng, thấy nàng không có lộ ra bất kỳ nguy hiểm nào mới cầm lấy cổ tay nàng, cầm vòng ngọc trong tay chậm rãi đeo lên, nói:

- Ngươi nhìn, có phải rất đẹp mắt hay không?

Thật ra đêm nay trên đường Bách Linh đã đeo qua cho nàng.

Nhưng khi đó nhiều người, Lạc Thanh Chu chỉ nhìn thoáng qua, cũng không có tán thưởng, c*̃ng không nói gì thêm.

- Cái kia, trâm gài tóc này, ta c*̃ng giúp ngươi mang một chút có được không?

Lạc Thanh Chu hỏi.

Chờ đợi trong chốc lát, thấy nàng vẫn như cũ không nhúc nhích, hắn lập tức lại đi tới chỗ gần, đem trâm gài tóc xanh lá nhẹ nhàng cài lên đầu nàng, lần nữa khen:

- Rất xinh đẹp, rất hợp với ngươi.

Thiếu nữ giống như một bức tượng, đứng ở đó, không nhúc nhích tí nào, mặc hắn loay hoay.

Lạc Thanh Chu lại đem dây buộc tóc thắt lên tóc nàng, cây trâm thì cài lên.

Cuối cùng còn thừa lại một cái khăn tay.

Lạc Thanh Chu nhét nó vào giữa thắt lưng buộc quanh eo nhỏ nhắn của nàng.

Sau đó lui ra phía sau hai bước, trên dưới đánh giá một phen, chậc chậc khen:

- Hạ Thiền cô nương như vậy, quá đẹp.

Ngừng tạm, lại nói:

- Xinh đẹp hơn nha đầu Bách Linh kia.

Mấy câu nói đó vừa nói xong, thiếu nữ rốt cục lạnh lùng nhìn hắn, mở miệng nói:

- Bách Linh, ăn nhiều hơn… Một chuỗi...

Lạc Thanh Chu: - ? ? ?

Hắn cẩn thận nghĩ nghĩ, lúc này mới đột nhiên nhớ tới.

Đêm nay mỗi người mua hai chuỗi mứt quả.

Bách Linh ăn nhanh, ăn xong hai chuỗi, lại đòi chuỗi còn lại trong tay hắn.

Nhưng chuỗi đó hắn đã cắn một viên.

Chỉ vì vậy sao?

Lạc Thanh Chu lập tức có chút im lặng:

- Hạ Thiền, chỉ vì Bách Linh ăn hơn một chuỗi mứt quả, ngươi cũng không cần quà của ta? Ngươi cũng quá...

Thiếu nữ thân thể uốn éo, trực tiếp đưa lưng về phía hắn.

Lạc Thanh Chu lúc đầu muốn nói nàng “Quá hẹp hòi”, thấy nàng hình như tức giận, chỉ đành phải nói:

- Vậy đi, ngày mai ta lại đi mua thêm cho ngươi hai chuỗi. Chỉ mua cho ngươi, Bách Linh không có, được chứ?

Cho dù thời đại nào, tiểu nữ hài đều là phải dỗ dành.

Thiếu nữ đưa lưng về phía hắn, yên lặng một hồi, nói:

- Không muốn.

Lạc Thanh Chu nói:

- Tại sao lại không muốn?

Thiếu nữ hơi cúi đầu, nhìn vòng ngọc trên cổ tay, thấp giọng nói:

- Lãng phí... Tiền.

Lạc Thanh Chu không khỏi cười cười, đi đến trước mặt nàng nói:

- Không sao đâu, hai chuỗi mứt quả mà thôi, không cần bao nhiêu tiền. Chỗ ta có tiền, mỗi ngày mua cho ngươi cũng không có vấn đề gì.

Thiếu nữ vẻ mặt hoảng hốt một chút, ngẩng đầu, nhìn hắn:
- Ngươi, nói với Bách Linh, cũng như vậy, sao?
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 352: Là bằng hữu vị tiền bối kia sao?



Lạc Thanh Chu giật mình, lắc đầu:

- Không có nói với nàng.

Ánh mắt thiếu nữ kinh ngạc nhìn nhìn hắn một hồi, cúi đầu xuống, lại liếc mắt nhìn vòng ngọc trên cổ tay, sau đó đưa tay lấy xuống, lại đem đồ trang sức trên đầu toàn bộ lấy xuống.

Sau đó, toàn bộ đưa về tới trước mặt hắn, nói:

- Bách Linh, Tiểu Điệp, ngươi, đều nên cho. Ta... Ngươi không nên, cho.

Nói xong, gom lại nhét vào trong tay hắn.

Sau đó xoay người đi nơi hẻo lánh ngồi xuống, cầm cuốc nhỏ lên, tiếp tục yên lặng cuốc đất.

Lạc Thanh Chu nhíu nhíu mày lại, nhìn nàng bộ dáng quật cường, nghĩ nghĩ, đành phải tùy lúc thôi, thu hết đồ vào, nói:

- Hạ Thiền, đêm nay ta còn có việc, không bồi ngươi. Những vật này ta trước thu giúp ngươi, nếu như ngươi muốn, cứ nói với ta. Ta vẫn giúp ngươi giữ lại, bất cứ lúc nào, ngươi cũng có thể tìm ta đòi.

Thiếu nữ cúi đầu cuốc, không trả lời.

Lạc Thanh Chu lại hỏi:

- Cần nước không?

Nói xong, đem ấm nước của mình qua, đặt phía sau nàng, nói khẽ:

- Uống nhiều nước, đừng để khát, thân thể quan trọng nhất.

Thiếu nữ vẫn cúi đầu, không có để ý hắn.

Lạc Thanh Chu không tiếp tục ở lại, quay người rời khỏi vườn hoa.

Đêm nay hắn còn muốn ra ngoài tu luyện thần hồn.

Ngẫu nhiên đến bồi nàng một lần còn chưa tính, không thể mỗi đêm đều tới.

Đợi hắn rời khỏi một lúc.

Thiếu nữ cúi đầu làm cỏ, rốt cục chậm rãi ngừng lại, lại dừng một hồi, mới xoay người, nhìn về phía ấm nước sau lưng.

Nàng buông cuốc xuống, đứng dậy đi tới, tay nhỏ dính bùn đất ra sức lau lau trên váy áo thật lâu, mới cầm ấm nước kia lên, vẻ mặt giật mình, mở nắp gỗ ra, cúi đầu xuống, bờ môi chậm rãi chạm trên miệng ấm, miệng lẩm bẩm:

- Có ngươi, là đủ rồi... Mới không muốn, những thứ kia đâu.

Lạc Thanh Chu trở lại phòng, đóng vào cửa phòng, hồn phách xuất khiếu.

Thần hồn đeo mặt nạ.

Trước tiên ở trong phòng đánh hai lần Bôn Lôi Quyền mới xuyên qua nóc nhà, bay về phía Uyên Ương Lâu.

Lúc này đã là sau canh ba, không biết vị thần hồn tiền bối kia đi chưa.

Cho dù chưa đi, hắn cũng muốn một mình đi dạo khắp nơi trong đêm tối một hồi, tôi luyện thần hồn một đêm.

Bắt đầu từ ngày mai, hắn phải nắm chặt thời gian tiếp tục tu luyện.

Tranh thủ trước khi ăn tết, luyện gân thành công.

Hai ngày này, hẳn là có thể ra khỏi thành đi săn yêu thú.

Hắn còn có hai lần cơ hội.

Không biết đến lúc đó có thể lại gặp được biểu tỷ Nam Cung Mỹ Kiêu kia hay không.

Trong lòng suy nghĩ, vừa tăng tốc.

Không bao lâu, đã tới Uyên Ương Lâu.

Nhưng khiến hắn cảm thấy kinh ngạc là trên nóc nhà lầu các kia ngoại trừ đạo thân ảnh xanh nhạt ra, lại nhiều thêm một đạo thân ảnh hỏa hồng.

Hai thân ảnh một như nguyệt quang, một như hỏa diễm, toàn bộ thân thể đều bị bao phủ trong mông lung, nhìn không rõ.

- Là bằng hữu vị tiền bối kia sao?

Lạc Thanh Chu nghi ngờ trong lòng, cẩn thận từng li từng tí nhẹ nhàng đi qua.

- Bạch!

Lạc Thanh Chu vừa lại gần.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 353: Pháp môn tu luyện?



Thân ảnh hỏa hồng kia đột nhiên lóe lên, nháy mắt biến mất trên mái nhà.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, nhẹ nhàng đi qua, trái phải nhìn quanh, cũng không nhìn thấy đạo thân ảnh kia nữa.

- Đi.

Thân ảnh xanh nhạt đứng ở mái cong thản nhiên nói.

Lạc Thanh Chu chắp tay nói:

- Tiền bối, vừa rồi người kia, là bằng hữu ngài sao?

Thân ảnh xanh nhạt yên lặng một chút, nói:

- Xem như thế đi.

Lạc Thanh Chu hiếu kỳ nói:

- Bằng hữu tiền bối, nhất định cũng là thần hồn cao thủ tu vi cực cao? Người kia cũng ở Mạc Thành tu hành sao?

Thân ảnh xanh nhạt nhìn phía xa, không tiếp tục trả lời.

Lạc Thanh Chu vốn định hỏi chuyện liên quan tới tu hồn giả một chút, nhưng thấy nàng hình như không quá nguyện ý nói những thứ này, đành phải thôi.

Sau một lúc lâu, mới nói:

- Tiền bối, đêm nay muốn nghe chuyện xưa không?

Thân ảnh xanh nhạt yên lặng một hồi, nói:

- Nghe.

- Bắt đầu lại từ đầu, hay là tiếp theo lần trước?

- Đọc tiếp theo đi.

- Được.

Lạc Thanh Chu thoáng nhớ lại một chút, hình như đã niệm xong hồi sáu.

Thế là thì thầm:

- Phú Quý công danh, tiền duyên phân định, làm người không cần thiết lấn tâm. Quang minh chính đại, trung lương thiện quả di sâu...

- Nói biểu Tề Thiên Đại Thánh bị chúng thiên binh áp đi chém dưới yêu đài, cột vào trên hàng yêu trụ, đao búa phòng tai chặt, thương đâm kiếm khô, chớ có nghĩ thương tới hắn thân. Nam Đẩu tinh vân, Hỏa bộ chúng thần, phóng hỏa nướng đốt, cũng không thể đốt. Lại lấy lôi bộ hạ thần, lấy lôi tiết đinh đánh, càng ngày càng không thể gây tổn thương cho tổn hại một hào...

Thân ảnh xanh nhạt nghe đến đó, đột nhiên xen vào nói:

- Đao búa phòng tai chặt, thương đâm kiếm khô, chớ có nghĩ thương tới thân hắn... Thân thể bị trói, lại nhưng như vậy, đây là luyện thể đến kim cương cảnh giới. Thiên hỏa nướng đốt, lôi tiết đinh đánh, không thể gây tổn thương cho tổn hại một hào, đây là thần hồn lôi kiếp cảnh giới...

Lạc Thanh Chu dừng lại lời nói, nghi hoặc nhìn về phía nàng, không hiểu rõ ý.

Thân ảnh xanh nhạt dừng một chút, chậm rãi xoay người lại nhìn hắn nói:

- Có chuyện, ta cần ngươi giải thích trước.

Lạc Thanh Chu vội vàng cung kính nói:

- Tiền bối mời nói.

Thân ảnh xanh nhạt nhìn hắn chằm chằm chốc lát, mới chậm rãi mà nói:

- Ngươi đọc quy tắc chuyện xưa này, trong đó thật ra ẩn giấu rất nhiều pháp môn tu luyện cực kì cao thâm. Lần trước ta để ngươi lặp đi lặp lại niệm, nhưng thật ra là ta vừa nghe pháp, vừa tu luyện. Vì vậy đột phá bình cảnh, tấn cấp thành công.

Vừa nghe lời này, Lạc Thanh Chu lập tức chấn động trong lòng.

Pháp môn tu luyện?

Tây Du Ký ? ? ?

Thân ảnh xanh nhạt nhìn hắn nói:

- Cho nên, thật ra ngươi là đang giúp ta tu luyện. Nhưng những thứ này quá mức thâm ảo, ngươi tạm thời vẫn không cách nào lĩnh ngộ.

Lạc Thanh Chu giật mình tỉnh lại, vội vàng nhân cơ hội dùng chuyện xưa nhắc lại:
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 354: Còn chưa từng.



- Tiền bối vậy... Vãn bối có thể bái ngươi làm thầy không?

Lần này cũng không có vấn đề đi?

Thân ảnh xanh nhạt: - ...

Lạc Thanh Chu cho là nàng đồng ý, vội vàng quỳ xuống đất, chuẩn bị dập đầu.

Thân ảnh xanh nhạt thấy hai đầu gối hắn khẽ cong, trong nháy mắt thân ảnh kia đột nhiên lóe lên, đã dời đến phía sau của hắn, lạnh lùng nói:

- Không thể.

Lạc Thanh Chu ngẩng đầu không thấy được người, quay đầu nói:

- Tiền bối, vãn bối nếu làm đệ tử của ngài, chắc chắn tận tâm tận lực giúp ngài tu luyện.

Hả? Lời này nghe làm sao có chút không đúng? Đồ đệ giúp sư phụ tu luyện?

Lạc Thanh Chu vừa quỳ vừa xoay người, Thân ảnh xanh nhạt kia đột nhiên lại lóe lên, một lần nữa đứng phía sau hắn, âm thanh càng thêm lạnh lẽo:

Lạc Thanh Chu thấy nàng hình như thật không nguyện ý, không còn dám miễn cưỡng, đành phải đứng dậy mặt hướng nàng, nói:

- Tiền bối dù sao cũng nên nói với ta làm sao xưng hô?

Thân ảnh xanh nhạt nhìn chằm chằm hắn, yên lặng một hồi, mới nói:

- Nguyệt.

Lạc Thanh Chu cung kính nói:

- Nguyệt tiền bối, vãn bối... Sở Phi Dương, tiền bối sau này gọi ta Phi Dương là được.

Thân ảnh xanh nhạt: - ...

- Tiền bối, vậy chúng ta tiếp tục?

- Ừm.

Lạc Thanh Chu ngẩng đầu lên, hơi chút trầm ngâm, tiếp tục thì thầm:

- Hỗn Nguyên thể chính hợp tiên thiên, vạn kiếp ngàn phiên chỉ từ nhưng. Mịt mờ vô vi đục Thái Ất, như như bất động hào sơ huyền...

Vẻ mặt thân ảnh xanh nhạt càng thêm ngưng trọng lên, nín thở ngưng thần, rửa tai lắng nghe.

Bóng đêm lặng yên trôi qua.

Thẳng đến chân trời phía đông có chút sáng trắng, Lạc Thanh Chu mới ngừng lại, chắp tay nói:

- Nguyệt tiền bối, trời sắp sáng rồi, vãn bối cần phải trở về.

Thân ảnh xanh nhạt hình như vẫn chưa nghe thỏa mãn, dư vị nửa ngày, mới nhìn hắn nói:

- Ngươi ban ngày có từng xuất khiếu chưa?

Lạc Thanh Chu nói:

- Còn chưa từng.

Thân ảnh xanh nhạt trầm ngâm một chút, nói:

- Từ ngày mai trở đi, lúc chạng vạng tối, lúc ráng chiều dày đặc nhất, nhớ kỹ xuất khiếu. Ngươi bây giờ đã là nhật du chi cảnh, nhất định phải tôi luyện ban ngày. Chạng vạng tối, ngày chính suy, hào quang chính thịnh, là thời cơ tốt nhất cho ngươi bắt đầu tôi luyện thần hồn. Chờ thêm đoạn thời gian, ngươi lại sáng sớm đón mặt trời mới mọc xuất khiếu, cuối cùng, giữa trưa trời nắng xuất khiếu. Chỉ cần ngươi chịu đựng qua ba giai đoạn tôi luyện này, ta lại truyền thụ cho ngươi thần hồn tâm pháp, không đầy một tháng, ngươi có thể tấn thăng ngự vật cảnh.

- Đến ngự vật cảnh, thần hồn của ngươi mới xem như chân chính khác những âm hồn tiểu quỷ kia. Đến lúc đó, phi châm phi kiếm các loại pháp khí, ngươi cũng có thể tăng cường.

Trong lòng Lạc Thanh Chu kích động, vội vàng khom người nói:

- Đa tạ tiền bối, vãn bối ổn thỏa cố gắng tu luyện, tuyệt không cô phụ tiền bối kỳ vọng!

Thân ảnh xanh nhạt thản nhiên nói:

- Chúng ta là giúp đỡ nhau tu luyện, không cần nói lời cảm tạ. Còn có...

Nói đến đây, nàng dừng một hồi.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 355: Nhìn qua có vẻ thời tiết hôm nay sẽ tốt.



Lạc Thanh Chu ngẩng đầu nghi ngờ nói:

- Tiền bối, còn có cái gì?

Thân ảnh xanh nhạt nhìn hắn vài lần, lúc này mới nói:

- Còn có, tốt nhất đừng gọi ta tiền bối.

Nói xong, xoay người, ánh mắt lần nữa nhìn đỉnh núi phía xa xa, âm thanh linh hoạt kỳ ảo mà thanh lãnh:

- Ta không thích.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, cúi đầu chắp tay nói:

- Vâng, nguyệt... Tỷ tỷ.

Thân ảnh xanh nhạt lông mày nhảy một cái, hình như muốn quay đầu nhìn về phía hắn, nhịn xuống, tiếp tục nhìn nơi xa, không nói thêm gì nữa.

- Nguyệt tỷ tỷ, vậy Phi Dương cáo từ trước.

Lạc Thanh Chu quay người, tung bay mà đi.

Đợi hắn rời khỏi hồi lâu.

Thân ảnh xanh nhạt quay đầu, nhìn về hướng hắn biến mất, run lên một hồi, tự lẩm bẩm:

- Nguyệt... Tỷ tỷ?

Lạc Thanh Chu trở lại Tần phủ, đi vườn hoa kia trước.

Thân ảnh cô đơn lạnh lẽo kia đã rời khỏi, đoán chừng là sợ buổi sáng lại gặp được hắn, hoặc là gặp được người khác.

Không sao.

Vòng tay đồ trang sức gì đó, sẽ tặng lại cho nàng hết.

Hắn cũng không tin, lấy thủ đoạn của hắn, còn tặng không ra.

Nói thật, Hạ Thiền nha đầu kia thật ra dễ dụ hơn Bách Linh nhiều.

Nói dễ nghe một chút, nha đầu đó là đơn thuần và đơn giản.

Nói khó nghe chút, chính là đần.

Đương nhiên, cô nương như vậy đáng thương, cũng sẽ càng khiến lòng người đau và thương tiếc.

Dù sao hắn mỗi lần thấy nàng một mình ngồi xổm trong hoa viên yên lặng ở nơi đó làm việc, trong lòng đều sẽ có chút khó chịu, bằng không thì cũng sẽ không tự mình đa tình đi giúp nàng.

Trở lại trong phòng.

Ngoài cửa sổ sắc trời vẫn đen nhánh như cũ.

Mặt trời còn giấu trong đường chân trời, chỉ là chỗ xa nhất chân trời, có một tia trắng sáng.

Nhìn qua có vẻ thời tiết hôm nay sẽ tốt.

Hồn phách Lạc Thanh Chu trở về cơ thể, xuống giường hoạt động thân thể một chút, đang muốn lên giường ngủ bù, nghĩ nghĩ, mở cửa đi đến cửa đối diện, đẩy ra.

Cửa không ngờ lại không có cài, trực tiếp đã đẩy ra.

Lạc Thanh Chu do dự một chút, đi vào, khép cửa phòng lại.

Lập tức thoát y lên giường, chui vào trong chăn tiểu nha đầu.

Rất lâu không ngủ chung với tiểu nha đầu, hôm nay đền bù nàng một lúc đi.

Tiểu Điệp bị bừng tỉnh, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn bị dọa run lên, đang muốn thét lên, Lạc Thanh Chu vội vàng mở miệng nói:

- Tiểu Điệp, đừng kêu, là ta.

Tiểu nha đầu lúc này mới tỉnh táo lại, ô ô một tiếng, nói:

- Công tử, người hù chết người ta...

Lập tức lại nói:

- Công tử, người làm sao ngủ quay đầu a?

Nói xong, nàng đột nhiên tỉnh ngộ, gương mặt đỏ lên, ngượng ngùng chủ động đưa chân nhỏ tiêm tú đáng yêu vào lồng ngực của hắn, xấu hổ nhỏ giọng nói:

- Công tử, cho...

Lạc Thanh Chu:..

- Tiểu Điệp, thật ra công tử ngủ ở đầu này, cũng không phải là vì muốn sờ chân nhỏ của ngươi.

- Công tử, vậy ngươi không sờ sao? Không sờ, nô tỳ phải rời giường.

Lạc Thanh Chu không nói tiếp, đưa tay nắm chặt chân nhỏ kiều nộn tiểu xảo, mềm mại không xương, sau đó nhịn không được đầu rút vào chăn mền, hôn một cái, lại thò đầu ra nói:

- Thời gian còn sớm, ngủ tiếp một lát đi.

- Vâng.

Tiểu nha đầu khuôn mặt nhỏ đỏ lên, ngượng ngùng mà vui vẻ lại đem một chân nhỏ khác đưa tới, trong lòng nói thầm: Còn tưởng rằng công tử đã sờ chán rồi, thì ra không có... Công tử vừa rồi còn hôn nữa nha.

Lạc Thanh Chu cầm chân ngọc thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu, đi vào mộng đẹp.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 356: Làm phiền.



Ngoài cửa sổ bóng đêm bắt đầu dần dần thối lui.

Khi trời sáng hẳn.

Tiểu Điệp lặng lẽ đem chân của mình rút ra khỏi tay công tử, nhẹ nhàng xuống giường, mặc y phục vào.

Thân là nha hoàn, nàng nhất định phải dậy sớm.

Nếu không có người tới đây tìm công tử, vậy thì phiền toái.

Mặc xong y phục, Tiểu Điệp đứng ở trước giường, si ngốc nhìn gương mặt thanh tú tuấn mỹ của công tử một hồi, lập tức nhịn không được, lặng lẽ cúi đầu xuống, vểnh miệng nhỏ lên, hôn bờ môi công tử một cái, như chuồn chuồn lướt nước, lập tức hài lòng ra ngoài, quét rác xua đuổi chim sẻ đáng ghét đi.

Ngày mới sáng không lâu.

Một thiếu nữ mặc váy áo vàng nhạt cưỡi một con bạch mã, dẫn theo mấy tên hộ vệ phủ thành chủ cùng một chiếc xe ngựa, đi tới Tần phủ, yêu cầu gặp Nhị tiểu thư Tần gia.

Chu quản gia lập tức đi vào bẩm báo.

Tần Văn Chính vội vàng đi ra, thấy là thị nữ bên cạnh Trưởng công chúa, lập tức tự mình dẫn nàng đến Mai Hương tiểu viện.

Sớm có nha hoàn chạy tới thông báo.

Châu nhi đang trong sân cắt hoa, nghe được tin tức, lập tức vào phòng, để Thu nhi đi vào gọi tiểu thư nhà mình.

Tần Vi Mặc sớm đã rời giường.

Lúc này, đang cầm bút, luyện chữ trước cửa sổ.

Đêm qua tỷ phu không đến, nàng độc thủ giường không, nửa đêm chưa ngủ, buổi sáng trời chưa sáng đã dậy, ngồi trước bàn, yên lặng nhìn thi từ tỷ phu làm mà ngẩn người.

Thu nhi gõ cửa, thấp giọng nói:

- Tiểu thư, Trưởng công chúa phái người đến tìm người.

Tần Vi Mặc nghe vậy, trên mặt không có chút kinh ngạc nào, ánh mắt lần nữa nhìn về nét bút của tỷ phu bên cạnh, nghĩ đến tối hôm qua tỷ phu kề tai bàn giao, trong lòng không khỏi âm thầm lẩm nhẩm: Tỷ phu thật lợi hại, thật là lợi hại...

Nguyệt Vũ đi vào Mai Hương, nhìn đình viện, mỉm cười nói:

- Phong cảnh đẹp, khó trách có thể dưỡng ra Tần nhị tiểu thư tài hoa hơn người như vậy.

Tần Vi Mặc thu thập một phen, cầm phần chuyện xưa tối hôm qua nàng sao chép kia, được Thu nhi nâng đỡ ra phòng, có chút khom người nói:

- Nguyệt Vũ cô nương.

Nguyệt Vũ nhìn mỹ nhân yếu đuối trước mắt vừa nhìn đã khiến người ta sinh lòng thương tiếc này, cười nói:

- Tần gia tiểu thư, quấy rầy. Trưởng công chúa tối hôm qua xem chuyện xưa ba nước của người, đêm không thể say giấc, cho nên sáng sớm sai ta đến mời Tần nhị tiểu thư đi qua. Không biết chuyện xưa kia, Tần nhị tiểu thư đã viết xong?

Tần Vi Mặc nói khẽ:

- Vừa viết tiếp hai hiệp, hiệp khác, còn chưa viết ra. Nếu Trưởng công chúa thích, Vi Mặc mấy ngày nay tự sẽ hết sức viết ra.

Nguyệt Vũ gật đầu nói:

- Tốt, Tần gia tiểu thư, mời đi.

Tần Vi Mặc được Châu nhi cùng Thu nhi nâng đỡ, đi theo nàng ra cửa.

Ngoài phủ cửa chính, sớm đã có một cỗ xe ngựa trang trí xa hoa đang chờ.

Nguyệt Vũ nói với Tần Văn Chính:

- Tần đại nhân yên tâm, chờ Trưởng công chúa và lệnh thiên kim nói chuyện xong, Nguyệt Vũ tự sẽ đưa lệnh thiên kim bình yên vô sự trở về.

Tần Văn Chính chắp tay, nói:

- Làm phiền.

Nguyệt Vũ đi xuống bậc thang, động tác nhẹ nhàng lên tuấn mã màu trắng, dẫn theo xe ngựa chậm rãi rời khỏi.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 357: Nhạc phụ đại nhân.



Tần Văn Chính đứng ở tại cửa hồi lâu, thẳng đến xe ngựa biến mất ở góc rẽ, mới quay người nói với Chu Thông phía sau:

- Gọi Lạc Thanh Chu tới đây.

- Vâng, lão gia.

Chu quản gia vội vàng rời khỏi.

Lúc này.

Lạc Thanh Chu đã bị tiếng Tiểu Điệp ngoài cửa sổ xua đuổi chim sẻ nhiễu tỉnh.

Rời giường rửa mặt.

Hắn ôm chặt tiểu nha đầu trong ngực, cắn miệng của nàng chuẩn bị trừng phạt nàng một chút, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng của Bách Linh:

- Cô gia, rời giường chưa? Lão Gia tìm người.

Thì ra Chu quản gia mỗi lần tới gặp Lạc Thanh Chu, đều sẽ phái một nha hoàn đi Linh Thiền Nguyệt cung trước một chuyến.

Hắn cũng không thuận tiện trực tiếp tới nơi này.

Ai biết trong phòng vị ở rể này, tối hôm qua ai ngủ lại đây?

Vẫn để người đại tiểu thư tới gọi tương đối tốt.

Lạc Thanh Chu ra cửa, Bách Linh đột nhiên xích lại gần hắn thấp giọng nói:

- Cô gia, Thiền Thiền sáng nay trở về, đột nhiên té xỉu…



Khách sảnh.

Tần Văn Chính đang ngồi trên ghế uống trà sáng.

Hắn cau mày, vẻ mặt nghiêm túc, hình như tâm sự rất nặng nề.

Lúc thiếu niên mặc một bộ nho bào xuất hiện ở cửa, lông mày hắn đột nhiên giản ra, trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp.

Lạc Thanh Chu đi vào đại sảnh, cúi đầu cung kính nói:

- Nhạc phụ đại nhân.

Tần Văn Chính đặt chén trà xuống, cẩn thận nhìn chằm chằm mặt hắn đánh giá toàn thân cao thấp một phen, âm thầm gật đầu: Tiểu tử này ôn nhuận nho nhã, trầm tĩnh nội liễm, lại đầy bụng tài hoa, phong độ nhẹ nhàng. Khó trách ngay cả Vi Mặc cũng tin theo, miệng nói không rời hai chữ tỷ phu. Người làm trong phủ, càng không một người chửi bới sau lưng.

Tần Văn Chính ấm giọng mở miệng nói:

- Thanh Chu, từ chuyện hôm qua có thể thấy được, mặc dù cả ngày ngươi trong phòng đọc sách, cũng là người mưu cao chí lớn, cơ trí thông minh, không phải những thư sinh cổ hủ kia có thể so sánh.

Ngươi cũng biết, đại ca nhị ca ngươi đều vô tâm với sản nghiệp gia tộc, thê tử và thê muội ngươi, đều cửa chính không ra cửa hông không tới. Cho nên ta muốn giao sản nghiệp gia tộc cho ngươi quản lý, ngươi thấy thế nào?

Dừng một chút, lại nói:

- Đương nhiên, sẽ không ảnh hưởng ngươi đọc sách. Ta sẽ để cho Nhị thúc Tam thúc bọn họ giúp ngươi, bình thường chỉ cần ngươi có thời gian, đi xem một chút là được rồi, giúp bọn họ một vài ý kiến. Sau này những sản nghiệp của Tần phủ chúng ta, đại đa số đều có thể kế thừa trên danh nghĩa của ngươi cùng Khiêm... thê tử ngươi. Thanh Chu, ngươi suy nghĩ một chút.

Lạc Thanh Chu nghe xong, trực tiếp nhã nhặn từ chối:

- Đa tạ nhạc phụ đại nhân tín nhiệm, chỉ là Thanh Chu đối với mấy thứ này không hứng thú, cũng không có tâm tư quản lý những thứ này. Thanh Chu hiện tại một lòng đọc sách. Tâm vô bàng vụ. Còn sản nghiệp Tần phủ, Thanh Chu càng không cần. Thanh Chu ở chỗ này có ăn có mặc có ở, cũng đã đầy đủ, không dám yêu cầu xa vời quá nhiều.

Tần Văn Chính nhìn hắn, tiếp tục khuyên nhủ:

- Thanh Chu, sau này cho dù ngươi làm quan thì sao, đều cần sản nghiệp chèo chống. Yêu cầu của ta rất đơn giản, chỉ cần ngươi đối xử tốt với khuê nữ ta, đối tốt với người Tần gia, tất cả những gì của Tần gia, ngươi có thể tùy ý sử dụng. Ta hôm nay nói những lời này, cũng không phải là đang thử thăm dò ngươi, đều là thật lòng, ngươi có thể suy nghĩ kỹ một chút.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 358: Thanh Chu cáo từ.



Lạc Thanh Chu ngẩng đầu nhìn hắn một chút, đột nhiên nghe được trong lòng của hắn nói: 【 Thao, lão tử một ngày cũng không muốn làm loại việc mệt chết người này nữa. Cả ngày tính tính tính, cả ngày nơm nớp lo sợ, ngày đêm vất vả, mệt thở không ra hơi, ngay cả thời gian ra ngoài uống rượu hoa cũng không có. Cứ ném cho tiểu tử này làm đi, mệt chết hắn đi, xem hắn còn có thời gian còn có tinh lực đi khi dễ khuê nữ nhà ta và nha hoàn trong phủ không! 】 .

Lạc Thanh Chu: - ...

- Thanh Chu, sản nghiệp Tần phủ của ta, cũng không ít hơn sản nghiệp Thành Quốc phủ bao nhiêu. Ngươi nếu nguyện ý, sau này chuyện của Tần gia, đều do ngươi quản lý. Sau này thương hội Mạc Thành và đại hội gia tộc, ngươi cũng có thể dựa vào thân phận gia chủ Tần gia đi tham gia. Đến lúc đó ngồi cùng bàn cùng mâm với Lạc Diên Niên Thành Quốc phủ kia, chẳng phải sung sướng!

Tần Văn Chính tiếp tục dụ hoặc.

Lạc Thanh Chu cúi đầu cung kính nói:

- Đa tạ nhạc phụ đại nhân tín nhiệm, nhưng Thanh Chu vẫn là câu nói kia, Thanh Chu đối với mấy thứ này, thật không có bất kỳ hứng thú gì. Thanh Chu đối với việc quản lý sản nghiệp, c*̃ng không có bất kỳ kinh nghiệm nào. Thanh Chu hiện tại một lòng chỉ muốn đọc sách, còn xin nhạc phụ đại nhân mời cao minh khác.

Đồ đần mới bị ngươi lừa!

Tần Văn Chính thấy thái độ hắn kiên quyết, yên lặng một hồi, đành phải thở dài một hơi:

- Được rồi, ngươi đã không nguyện ý, vậy thì thôi, ta cũng không miễn cưỡng ngươi. Đến lúc đó ta truyền vị trí gia chủ lại cho Nhị thúc ngươi. Sang năm ngươi thi Hương xong, nhị ca ngươi khảo thí xong, chúng ta sẽ dẫn Vi Mặc đi kinh đô chữa bệnh. Nếu như lúc đó ngươi rảnh thì cùng đi đi.

Lạc Thanh Chu cúi đầu, không lập tức trả lời.

Chuyện sang năm, ai biết trước được.

Đại thù báo trước rồi quyết định đi.

Tần Văn Chính lại nhíu mày nói:

- Đúng rồi Thanh Chu, sáng nay Trưởng công chúa phái người đến, gọi Vi Mặc đi, hình như vì chuyện xưa tối hôm qua. Ngươi cảm thấy, Vi Mặc sẽ có chuyện gì không?

Lạc Thanh Chu cung kính nói:

- Nhạc phụ đại nhân yên tâm, Nhị tiểu thư thông minh lanh lợi, không sao đâu.

Tần Văn Chính nghe vậy, lúc này mới thở dài một hơi, nói:

- Được rồi, không trì hoãn thời gian của ngươi, trở về đọc sách đi.

- Thanh Chu cáo từ.

Lạc Thanh Chu lui ra.

Lập tức vội vàng đi Linh Thiền Nguyệt cung.

Vừa rồi Bách Linh nói buổi sáng Hạ Thiền trở về đột nhiên ngất đi, lúc ấy phải tới đây, Chu quản gia còn đang chờ, cho nên hắn không hỏi nhiều, không biết nha đầu kia rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Hắn phải nhanh đi nhìn xem.

Đi vào Linh Thiền Nguyệt cung, Bách Linh đang bưng một chậu nước nóng trong phòng bếp đi ra, chuẩn bị vào nhà, nhìn thấy hắn, vội vàng nhăn mày kêu lên:

- Ai nha, cô gia, mau tới, người ta bưng không nổi, thật nặng.

Lạc Thanh Chu đi tới giúp nàng bưng, hỏi:

- Hạ Thiền cô nương thế nào? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Bách Linh dẫn hắn vào nhà, nói:

- Thiền Thiền ngã bệnh, trán nóng, thân thể c*̃ng rất nóng, có thể là mấy ngày nay mệt nhọc quá độ.

Lập tức đứng ở cửa cầu khẩn nói:

- Cô gia, ngươi giúp ta chăm sóc Thiền Thiền có được hay không, ta còn phải đi xem tiểu thư.

Lạc Thanh Chu nhướng mày:

- Ta là nam tử, không tiện lắm. Nếu không, ta kêu Tiểu Điệp tới đi?

Bách Linh vội vàng lắc đầu, nói:

- Không được cô gia, nơi này ngoại trừ cô gia, những người khác không thể vào được, nếu không tiểu thư sẽ tức giận. Đêm đó ta dẫn Tiểu Điệp đến, tiểu thư đều tức giận
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 359: Tiểu thư không thích mùi người khác.



Lạc Thanh Chu nói:

- Vì sao?

Bách Linh thấp giọng nói:

- Tiểu thư không thích mùi người khác.

Nói rồi nàng đẩy cửa ra:

- Cô gia, vào nhanh đi. Giúp Thiền Thiền dùng khăn nóng lau trán, cổ, thân thể một chút.

Lạc Thanh Chu:

- ? ? ?

Bách Linh hì hì cười một tiếng:

- Cô gia, đùa ngươi. Lau trán lau cổ là được rồi, nơi khác, ngươi cũng không thể đụng loạn.

Nói xong, đẩy hắn vào, khua tay nói:

- Cô gia, ngươi phải chăm sóc Thiền Thiền thật tốt, ta phải đi xem tiểu thư.

- Ầm!

Sau lưng cửa phòng đóng lại.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, mới bưng chậu, đi tới trước giường.

Trong phòng màn cửa kéo ra, tia sáng rất tối.

Thiếu nữ lạnh lùng kia nằm trên giường, quấn mình trong chăn, chỉ lộ ra một khuôn mặt nhỏ đỏ nóng bừng và tóc dài đen nhánh.

Đôi tròng mắt kia ngơ ngác mở to, đang thất thần nhìn qua trướng mạn trên đỉnh đầu, thấy hắn đi tới, mới nhìn về phía hắn.

Lạc Thanh Chu vắt khô khăn mặt, đi đến trước giường nói:

- Bách Linh phải đi xem đại tiểu thư, cho nên nói ta tới chăm sóc ngươi. Ta giúp ngươi đắp trán, lau cổ, có được không?

Ánh mắt thiếu nữ ngơ ngác nhìn hắn, giống như bị nóng đến choáng váng, không nói gì, c*̃ng không hề động.

Lạc Thanh Chu không tiếp tục do dự, khăn mặt đặt trên trán của nàng, lau sạch nhè nhẹ một hồi, rồi chuyển xuống, lau sạch cổ của nàng, ôn nhu an ủi:

- Không có chuyện gì, phát sốt mà thôi, hẳn là mấy đêm rồi mệt nhọc, nghỉ ngơi một ngày là khỏe.

Lạc Thanh Chu tới chậu nước giặt khăn mặt, sau đó tới ngồi lên cái ghế bên cạnh giường, nói:

- Tay, cánh tay c*̃ng lau một chút có được không? Như vậy có thể giúp ngươi giải nhiệt, sẽ không quá khó chịu.

Thiếu nữ vẫn ngơ ngác nhìn hắn như cũ, không nói gì.

Lạc Thanh Chu lại nhìn nàng vài lần, tay vươn vào trong chăn, lấy tay nhỏ nàng ra, xắn tay áo của nàng lên, bắt đầu dùng khăn mặt nhè nhẹ lau sạch.

Lau xong bên này, lại lau bên kia.

Sau một lúc lâu, lại bắt đầu lau từ cái trán tới cổ.

Thiếu nữ từ đầu đến cuối đều ngơ ngác nhìn hắn, không nói gì, không hề động, dịu dàng ngoan ngoãn, ốm yếu khiến người đau lòng.

- Thật ra lúc phát sốt, chăn mền không thể đắp quá dày, phải giải nhiệt.

Lạc Thanh Chu buông khăn mặt xuống, xốc chăn mền trên người nàng xuống, đặt bên trong, chỉ đắp cho nàng một tầng chăn mền thật mỏng.

- Hạ Thiền, ngươi nếu lạnh cứ nói, lúc thân thể phát sốt, có đôi khi nóng hổi phát nhiệt, có đôi khi sẽ phát lạnh.

- Nhắm mắt lại đi, nghỉ ngơi thật tốt, chờ ngươi tỉnh ngủ sẽ khỏe hơn.

- Đúng rồi, Bách Linh nấu thuốc cho ngươi chưa? Có gọi đại phu đến xem chưa?

Lạc Thanh Chu nói một mình trong chốc lát, chuẩn bị đứng dậy đi tìm Bách Linh hỏi một chút.

Lúc này, thiếu nữ trên giường rốt cục mở miệng:

- Không... Không ăn, thuốc... đắng...

Lạc Thanh Chu đưa tay lên sờ trán của nàng, vẫn còn nóng hổi, nói:

- Không uống thuốc chỉ sợ hạ sốt rất chậm, thuốc đắng dã tật lợi cho bệnh, mắt nhắm lại uống vào đi. Hạ Thiền cô nương giết người đều không sợ, còn sợ uống thuốc?

Thiếu nữ ánh mắt ngơ ngác nhìn hắn, thấp giọng nói:

- Sợ...

Lạc Thanh Chu yên lặng một chút, ôn nhu khuyên nhủ:

- Hạ Thiền, sau này ban đêm đừng đi trồng hoa nữa. Nếu như thực sự muốn đi, thì đi ban ngày. Ban đêm nhiệt độ không khí thấp, âm khí nặng, mà ngươi thể lạnh, cho nên rất dễ sinh bệnh.
 
Back
Top Bottom