Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu

Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 330: Văn Chính huynh, lá gan của lệnh thiên kim thật là lớn!



Trên đài.

Nam Cung Hỏa Nguyệt quay đầu, nhìn thị nữ bên cạnh một chút, nói:

- Lấy bức tranh vừa rồi Tống gia tặng tới.

Thị nữ rất nhanh tìm bức tranh trong những lễ vật kia ra, mở ra, đặt ở trước mặt nàng.

Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn thi từ phía trên một chút, ánh mắt nhìn về phía thiếu nữ yếu đuối kia, nói:

- Đọc tiếp.

Tần Vi Mặc vẻ mặt bình tĩnh, cúi đầu, tiếp tục thì thầm:

- Nhất định núi xanh chẳng có tùng. Rễ kia vốn phá thạch nham trong. Ngàn lay vạn chuyển xương còn cứng. Bất kể gió tây nam bắc đông.

- Đọc tiếp.

Nam Cung Hỏa Nguyệt thản nhiên nói.

Tần Vi Mặc tiếp tục ôn nhu thì thầm:

- Mưu thần trong màn trướng công đường, vừa xuôi theo mãnh tướng can qua. Thiên thời địa lợi cùng nhân hòa. Phối hợp tinh diệu đều phát huy. Chiến trường dù sa cơ thất thế, vẫn một lòng kinh định ý chí ta. Cùng người một khúc « Nộ Phong ca », quần thần ai ai đều đến chúc.

- Đọc tiếp.

Tần Vi Mặc thở hổn hển, đem một bài thơ cuối cùng đọc:

- Mây đen trên thành như muốn đè nát thành, Áo giáp vàng lóng lánh ánh vẩy cá trong nắng. Tiếng tù và thổi vang trời trong sắc thu,

Ban đêm quan ải màu tía như phấn kẻ lông mày. Cờ đỏ cuốn một nửa khi quân tới sông Dịch, Sương mù dày, trời lạnh, trống thúc quân không nổi. Để báo đáp ơn vua qua ý nghĩa của đài Hoàng Kim, Nguyện đem kiếm Ngọc Long vì vua mà chiến đấu tới chết.

Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn nàng, không nói gì thêm.

Trong đại sảnh, câm như hến.

Buồng trong trong tiếng nghị luận càng gia tăng.

- Ăn cắp! không ngờ toàn bộ lại là ăn cắp!

- Mấy bài thơ này ta đều nhìn qua, rõ ràng đều là vị đại tài tử Tống gia kia làm ra.

- Quá ghê tởm, cũng dám ở trước mặt lừa gạt Trưởng công chúa!

- Tần gia đây là đại nghịch bất đạo! Trưởng công chúa vừa đánh thắng trận trở về, bọn họ không ngờ lại dùng đạo văn trêu đùa trước mặt Trưởng công chúa...

Nghe được những lời bàn tán này, Tống Như Nguyệt sắc mặt bắt đầu trắng bệch.

Trên đài.

Nam Cung Hỏa Nguyệt đem bức tranh Tống gia trong tay đưa lên đưa tới trước mặt Giang Cấm Nam, nói:

- Giang thành chủ, ngươi xem trước một chút đi.

Giang Cấm Nam tiếp nhận bức tranh, ngưng mắt nhìn lại.

Đợi hắn xem hết tất cả thi từ phía trên, lập tức vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc nói:

- Trưởng công chúa, cái này... mấy bài thơ này...

Hắn không hề tiếp tục nói, lập tức sắc mặt âm trầm đem bức tranh Tống gia cầm xuống dưới, đưa cho Tần Văn Chính nói:

- Văn Chính huynh, chính ngươi xem thật kỹ một chút!

Tần Văn Chính tiếp nhận bức tranh, nhìn về thi từ phía trên.

Bên cạnh Tống Như Nguyệt lập tức bước tới cùng nhìn.

Hai người nhìn một bài, chính là sắc mặt trắng nhợt, đợi xem hết tất cả thi từ phía trên, thân thể Tống Như Nguyệt mềm nhũn, bị dọa ngồi phịch trên mặt đất.

Tần Vi Mặc không có người nâng, đang muốn té ngã, bị Tần Xuyên bên cạnh tay mắt lanh lẹ đỡ lấy.

Tần Văn Chính sắc mặt khó coi, cứng nửa ngày, tay run run, đem bức tranh trong tay, đưa tới Giang Cấm Nam trước mặt vẻ mặt âm trầm.

- Văn Chính huynh, lá gan của lệnh thiên kim thật là lớn!

Giang Cấm Nam lạnh giọng nói xong, triển khai bức tranh, trầm giọng đọc mấy bài thơ từ phía trên.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 331: Tống gia tài tử sáng tác!



Toàn bộ đều một chữ không sót đọc một lần, lập tức xoay người, đem bức tranh đưa cho những người khác trong đại sảnh nhìn, vẻ mặt tràn đầy rét lạnh nói:

- Tần gia thiên kim vừa rồi đọc mấy bài thơ kia, cơ hồ giống nhau như đúc cùng mấy bài Tống gia đưa cho Trưởng công chúa, chỉ có mấy chữ khác biệt, mọi người tự mình xem một chút đi!

Vương gia, Trương gia, cùng Lạc gia và người gia tộc khác, nghe vậy đều vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, vội vàng lần lượt tiếp trong tay quan sát.

Sau khi xem xong, đều là vẻ mặt khó tin.

- Văn Chính huynh, lệnh thiên kim sao có thể... Aiz...

- Cho dù muốn đạo văn, cũng không thể lấy ra tặng cho Trưởng công chúa, Tần gia các ngươi đây không phải tương đương...

Mọi người đều nghị luận ầm ĩ.

Tôn Xảo Hương quỳ trên mặt đất lần nữa lớn tiếng mở miệng:

- Trưởng công chúa, thành chủ! Tần gia thiên kim đạo thi từ chất nhi của dân phụ, cố ý lừa gạt trêu đùa Trưởng công chúa, đại nghịch bất đạo, lý phải là nên chém! Tần gia cảm kích không nói, dụng ý khó dò, theo lý phải là cùng nhau bị phạt, xét nhà lưu vong, răn đe!

Nam Cung Hỏa Nguyệt nhíu mày nhìn, cũng không có lập tức trả lời.

Tần Vi Mặc đột nhiên quay đầu, nhìn phụ nhân quỳ trên mặt đất nói:

- Tôn a di, những thi từ này thật là Tống gia ngài sở tác sao?

Tôn Xảo Hương ngẩng đầu nhìn nàng, cười lạnh nói:

- Là thật là giả, Trưởng công chúa tự sẽ phân biệt! Chất nhi của ta Chinh Minh mấy ngày trước đem những thi từ làm được này, chế thành văn tập, người đọc sách Tống gia ta đều tận mắt nhìn thấy, khen không dứt miệng, cho nên nhất trí cho rằng nên lấy ra dâng lên Trưởng công chúa. Ngươi gan to bằng trời, dám ở trước mặt trêu đùa Trưởng công chúa, thật coi ngươi Tần gia ở Mạc Thành một tay trời, ngay cả Trưởng công chúa cũng không để vào mắt sao?

Lúc này, buồng trong đột nhiên một phụ nhân nổi danh đi tới, quỳ trên mặt đất nói:

- Trưởng công chúa, dân phụ có thể làm chứng, mấy bài thơ này mấy ngày trước đây dân phụ ở Tống gia nhìn qua, đích thật là Tống gia tài tử sáng tác!

Lời nói vừa dứt, mấy thiếu nữ và phụ nhân buồng trong lần nữa đi ra, đều quỳ xuống đất chứng minh, mấy ngày trước đây liền đã nghe qua mấy bài thơ từ này.

Lúc này, bên ngoài còn có mấy thư sinh đang lớn tiếng hô:

- Trưởng công chúa, mấy bài thơ từ này đích thật là Tống gia Tống Chinh Minh sở tác, chúng ta đều có thể làm chứng!

Tần Văn Chính cúi đầu, sắc mặt âm trầm.

Sắc mặt Tần Xuyên cũng khó coi vô cùng.

Tống Như Nguyệt tê liệt trên mặt đất, bụm mặt, xấu hổ mà sợ hãi, trong lòng tràn đầy hối hận: Đạo văn, đạo văn, thì ra đều là đạo văn... tiểu vương bát đản kia, đang muốn để toàn bộ Tần phủ chúng ta đều lâm vào chỗ vạn kiếp bất phục!

Toàn bộ đại sảnh nhìn về phía Tần gia bốn người, ánh mắt tràn đầy xem thường, như cười trên nỗi đau của người khác.

Tống Phủ cúi đầu, khóe miệng có chút giật giật.

Giang Cấm Nam sắc mặt tái xanh nói:

- Văn Chính huynh, xin lỗi.

Lập tức lạnh giọng quát:

- Người đâu! Bắt nữ tử dám can đảm lừa gạt trêu đùa Trưởng công chúa lại, giải vào đại lao cho ta!

Ngoài cửa đột nhiên đi ra hai thiết giáp hộ vệ.

Tống Như Nguyệt run rẩy toàn thân, vẻ mặt tràn đầy tuyệt vọng.

Đúng lúc này, một thị nữ sau lưng Nam Cung Hỏa Nguyệt đột nhiên mở miệng nói:

- Điện hạ, những thi từ này có chút không đúng.

Vừa nghe lời này, ánh mắt của mọi người lập tức đồng loạt nhìn về phía nàng.

Hai hộ vệ thiết giáp kia, đi tới sau lưng thiếu nữ yếu đuối kia, ánh mắt c*̃ng nhìn về phía trên, cũng không có lập tức động thủ.

Nam Cung Hỏa Nguyệt quay đầu, nhìn về phía thị nữ kia, cau mày nói:
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 332: Thơ phản?



- Nguyệt Vũ, không đúng chỗ nào?

Thị nữ tên Nguyệt Vũ, nhìn xuống mặt thiếu nữ yếu đuối một chút, nói khẽ:

- Điện hạ, Tần gia tiểu thư đọc mấy bài thơ từ kia, nghe không có vấn đề gì. Nhưng Tống gia đưa tới những thi từ kia... Nếu như đơn độc đến xem, thật ra c*̃ng không có vấn đề gì, nhưng vừa so sánh cùng Tần gia tiểu thư đọc mấy bài thơ từ kia... Vấn đề liền lớn.

Vừa nghe lời này, mọi người trong đại sảnh đều vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc không hiểu.

Mấy bài thơ từ kia không phải giống nhau như đúc sao? Tần gia thiên kim chính là sửa đổi mấy chữ trong đó mà thôi, không có vấn đề, tự nhiên thành vấn đề lớn đâu?

Nam Cung Hỏa Nguyệt ánh mắt khẽ động, hỏi:

- Vấn đề gì?

Thị nữ Nguyệt Vũ kia, cúi đầu xuống, vẻ mặt nghiêm túc mà nói:

- Bẩm điện hạ, Tống gia công tử sở tác mấy bài thơ từ, có thể là... Thơ phản!

Vừa dứt lời, toàn trường sợ hãi!

Tống gia gia chủ Tống Phủ mặt đang thâm trầm, càng chấn động trong lòng, ngẩng đầu nhìn lại.

Tôn Xảo Hương quỳ trên mặt đất kia sửng sốt chớp mắt, cuống quít run giọng nói:

- Trưởng công chúa minh giám! Đứa cháu kia của ta sở tác thi từ, tất cả đều là chuyên vì Trưởng công chúa mà làm, làm sao có thể là thơ phản?

Sắc mặt Giang Cấm Nam bên cạnh lập tức trở nên ngưng trọng.

Người gia tộc khác, đều trong lòng thất kinh.

Thơ phản?

Những phụ nhân buồng trong đang nghị luận Tần gia lần này xong đời c*̃ng toàn bộ đều an tĩnh lại.

Cả tòa phủ thành chủ, hình như đột nhiên trở nên hoàn toàn tĩnh mịch.

Ánh mắt mọi người, đều chăm chú nhìn thị nữ tên Nguyệt Vũ kia.

Ánh mắt Nam Cung Hỏa Nguyệt giật giật, mở miệng nói:

- Vì sao là thơ phản, nói tiếp.

Nguyệt Vũ cúi đầu, cung kính nói:

- Điện hạ, mời nghe trước một chút bài thơ Tần gia tiểu thư kia.

Nói, nhẹ giọng thì thầm:

- Nhét trên gió thu trống trận, đầu tường mặt trời lặn tinh kỳ. Thiếu niên an mã vừa thích hợp. Tòng quân vui, chớ có hỏi sở tòng ai. Hầu cưỡi mới thông kế bắc, âm thanh báo trước đã động Liêu Tây. Ngày về còn cùng Liễu Y Y. Xuân Khuê Nguyệt, Hồng Tụ không cần phải gáy.

Đọc xong lại nói:

- Điện hạ, mời lại nghe nghe xong Tống gia công tử kia bài thơ.

Nói, lại thì thầm:

- Nhét trên gió thu trống trận, thành xuôi theo mặt trời lặn tinh kỳ. Thiếu niên an mã vừa thích hợp. Tòng quân vui, chớ có hỏi sở tòng ai. Đợi cưỡi mới thông kế bắc, âm thanh báo trước đem động vương tây. Ngày về còn cùng Liễu Y Y. Xuân Khuê Nguyệt, Hồng Tụ không cần phải gáy.

- Điện hạ, hai bài thơ của Tần gia tiểu thư và Tống gia công tử này, trong đó chỉ có mấy chữ không giống nhau. Mọi người hẳn là đều đã hiểu.

Tôn Xảo Hương quỳ trên đất kia lập tức lớn giọng nói:

- Trưởng công chúa minh giám! Tần gia thiên kim đạo văn thi từ cháu ta, cố ý sửa lại mấy chữ!

Nguyệt Vũ nhìn về phía nàng nói:

- Tống gia phu nhân, trước hết nghe ta nói xong.

Lập tức lại nói:

- Hai bài thơ này, trong đó 【 Đầu tường cùng thành xuôi theo 】 , 【 Đã động Liêu Tây cùng đem động Vương tây 】 , mấy từ khác biệt này. Nếu như đơn độc lấy ra, Tần gia tiểu thư khác biệt chữ là 【 Đầu, Dĩ, Liêu 】 , mà Tống gia công tử khác biệt chữ là 【 Duyên, Tướng, Vương 】 .
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 333: Thuận theo vương... Viêm tất vong...



Nói xong, nàng không nói thêm gì nữa, cúi đầu.

Giang Cấm Nam vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc:

- Đầu dĩ Liêu... duyên tướng vương...

Lại thì thào đọc mấy lần, hắn lập tức chấn động trong lòng, sắc mặt kịch biến:

- Thuận theo... thuận theo... Viêm tương vong...

Những người khác vẫn như cũ có chút mê hoặc.

Có ít người hình như cũng nghe ra, nhưng đều sắc mặt kịch biến, không dám mở miệng.

Nam Cung Hỏa Nguyệt nói:

- Viêm tương vong.

Nói xong, ánh mắt nhìn về phía Tống gia phu nhân quỳ gối phía dưới.

Ba chữ này vừa ra, Tôn Xảo Vân sắc mặt trong nháy mắt biến trắng bệch!

Tống gia gia tộc Tống Phủ cuống quít đứng ra, cúi đầu chắp tay, run giọng nói:

- Trưởng công chúa minh giám! Tống gia ta đối với Đại Viêm tuyệt đối trung thành, đối Trưởng công chúa trung thành tuyệt đối, tuyệt sẽ không cố ý làm ra thơ phản, như vậy, trùng hợp... Nhất định là trùng hợp...

Nguyệt Vũ ngẩng đầu, nhìn về phía hắn nói:

- Như vậy Tống gia gia chủ, xin nghe bài thứ hai.

- Tần gia tiểu thư chính là, công đường mưu thần màn trướng, vừa đầu mãnh tướng can qua. Thiên thời địa lợi cùng nhân hòa. Yến nhưng phạt cùng nói nhưng. Này ngày ban công đỉnh nãi, hắn lúc kiếm giày sơn hà. Đều người đủ cùng « Nộ Phong Ca », quản lĩnh quần thần đến chúc.

- Mà các ngươi Tống gia công tử thì là, công đường mưu thần màn trướng, vừa xuôi theo mãnh tướng can qua. Thiên thời địa lợi cùng nhân hòa. Yến nhưng phạt cùng nói nhưng. Này ngày ban công đỉnh nãi, hắn lúc tất giày vương xuyên. Đều người đủ cùng « Nộ Phong Ca », quản lĩnh quần thần đến chúc.

- Trong đó, khác biệt giữa Tống gia công tử các ngươi và Tần gia tiểu thư là 【 xuôi theo, tất, vương 】 . Nếu như bài thứ nhất là trùng hợp, vậy bài thứ hai này thì sao?

Vừa nghe lời này, dưới sảnh mọi người đều sắc mặt kịch biến.

- Thuận theo vương... Viêm tất vong...

Thứ nhất thủ là “Viêm tương vong”, cái này thứ hai thủ lại là “Viêm tất vong”…

- Phịch…!

Hai chân người Tống Phủ mềm nhũn, quỳ trên mặt đất, toàn thân run rẩy, nằm rạp trên đất, run giọng nói:

- Trưởng công chúa minh giám! Trùng hợp... Nhất định là trùng hợp...

Tôn Xảo Hương c*̃ng kinh hãi, nằm rạp trên đất, toàn thân run lên cầm cập, răng run lên, một câu cũng nói không ra.

- Nếu như hai bài bài cũng trùng hợp...

Nguyệt Vũ ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn nói:

- Như vậy, còn có bài thứ ba.

Nói xong, thì thầm:

- Mây đen trên thành như muốn đè nát thành, Áo giáp vàng lóng lánh ánh vẩy cá trong nắng. Tiếng tù và thổi vang trời trong sắc thu,

Ban đêm quan ải màu tía như phấn kẻ lông mày. Cờ đỏ cuốn một nửa khi quân tới sông Dịch, Sương mù dày, trời lạnh, trống thúc quân không nổi. Để báo đáp ơn vua qua ý nghĩa của đài Hoàng Kim, Nguyện đem kiếm Ngọc Long vì vua mà chiến đấu tới chết.

- Trong đó, các ngươi Tống gia công tử bài thơ này trong, có bốn chữ cùng Tần gia tiểu thư khác biệt, theo thứ tự là 【 viêm, tướng quân, vương 】 . Bỏ đi chữ 【 quân 】 trong đó, mời ngươi tự mình đọc ba chữ còn lại.

Lúc này, đã không có người dám đọc.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 334: Một tiếng bạo hưởng!



Ngay cả Thành chủ Mạc Thành Giang Cấm Nam lúc này c*̃ng bị hù sắc mặt trắng bệch, hai chân bắt đầu như nhũn ra.

Trưởng công chúa Nam Cung Hỏa Nguyệt đột nhiên mở miệng thì thầm:

- Viêm tướng vương... Viêm tương vong... Lần này, ngược lại là trực tiếp theo biến thành Viêm.

- Phù phù!

Trong đám người, những người khác nhà họ Tống, đều hai chân mềm nhũn, quỳ trên đất, run rẩy không thôi.

Nguyệt Vũ tiếp tục nói:

- Nếu như bài đầu là trùng hợp, bài hai cũng trùng hợp, vậy bài thứ ba này, hẳn là sẽ không trùng hợp nữa? Các đại nhân đang ngồi đây hiểu thi từ, nếu như đọc mấy lần những thi từ Tần gia tiểu thư và Tống gia công tử sẽ phát hiện, thi từ Tần gia tiểu thư rất êm dịu, bằng trắc chập trùng đều dùng rất tốt, từ ngữ c*̃ng dùng không có tì vết quá lớn. Nhưng thi từ Tống gia công tử, những từ ngữ khác cũng không có vấn đề, vừa rồi chính là mấy chữ kia, ảnh hưởng tới mỹ cảm cả bài thơ. Cho nên, đây tuyệt đối không phải trùng hợp.

Vừa nghe lời này, Tống Phủ và Tôn Xảo Hương nằm sấp trên mặt đất, mặt đều xám như tro, xụi lơ như bùn nhão, toàn thân run rẩy không ngừng, một câu cũng nói không nên lời.

Tống Phủ quỳ trên đất, trực tiếp ướt một bãi.

- Viêm tương vong, viêm tất vong...

Nam Cung Hỏa Nguyệt lại lầm bầm niệm vài câu, trong tay cầm cái nắm tay ghế đột nhiên “Két” một tiếng biến thành bột phấn!

Lập tức, tóc dài sau lưng bay múa, trên thân váy đỏ phần phật, hai đầu lông mày ẩn ẩn xuất hiện một ấn ký hỏa diễm đỏ tươi như máu.

Nhiệt độ cả tòa đại sảnh đột nhiên lên cao!

- Phịch!

Thành chủ Mạc Thành Giang Cấm Nam đứng bên cạnh, hai chân mềm nhũn, quỳ trên đất.

Tất cả mọi người dưới sảnh, đều tâm kinh đảm hàn, đồng loạt quỳ xuống, run lẩy bẩy.

Trong phòng quý tộc phụ nhân thiên kim, ngoài cửa thủ vệ và tân khách khác, đều hai chân mềm nhũn, nằm rạp trên mặt đất, trong lòng kinh hãi.

Tôn Xảo Hương nằm rạp trên mặt đất kia, trực tiếp thân thể mềm nhũn, bị hù ngất đi.

Nam Cung Hỏa Nguyệt áo bào phồng lên, sau lưng tóc dài múa, chậm rãi từ trên ghế đứng lên, vẻ mặt lạnh như băng nói:

- Đại Viêm đế quốc ta, sao lại bởi vì ngươi làm ra vài câu thơ phản, mà tương vong, tất vong?

- Oanh!

Một tiếng bạo hưởng!

Cái ghế nàng vừa ngồi phía sau, nháy mắt hóa thành mảnh vụn, bay lả tả trong sảnh đường!

Giang Cấm Nam quỳ trên mặt đất run rẩy, lập tức kịp phản ứng, cuống quít ngẩng đầu phẫn nộ quát:

- Người đâu! Bắt tất cả phản tặc Tống Phủ và Tống gia lại, giải vào nhà lao! Ngô Chiến! Ngươi lập tức dẫn đầu nhân mã, bắt toàn bộ tất cả mọi người Tống gia Mạc Thành, mặc kệ nam nữ lão bà, đều bắt hết cho ta! tất cả phủ đệ phòng ốc ruộng đồng tài sản Tống gia toàn bộ niêm phong! Ngày mai lập tức để quan phủ dẫn người đi trong phủ điều tra, không cho phép buông tha bất kỳ ngóc ngách nào! mang tất cả văn thư thư hoạ các loại vật phẩm, toàn bộ tịch thu về! Đến lúc đó, ta báo cáo Thánh thượng, áp giải những phản tặc này về kinh đô thẩm vấn!

- Rõ!

Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng lạnh lẽo.

Lập tức, một đội giáp sĩ vọt vào, trực tiếp đè người Tống Phủ đang run sợ trong sảnh, và người nhà họ Tống trong thính đường khác, cả buồng trong c*̃ng vang lên tiếng các phụ nhân, tiểu thư hoảng sợ mà tuyệt vọng, thét chói tai than khóc kêu oan.

Đúng lúc này, một nam tử trẻ tuổi mặc nho bào đột nhiên lảo đảo từ ngoài cửa vọt vào, “Phù phù” một tiếng quỳ trên mặt đất, khóc hét lớn:

- Trưởng công chúa! Trưởng công chúa! Thảo dân là oan uổng! Thảo dân là oan uổng! Những thi từ kia không phải thảo dân sở tác, là thúc thúc thẩm thẩm thảo dân cưỡng ép thảo dân, buộc thảo dân, bắt thảo dân sao chép, bắt thảo dân cố ý ở trước mặt những người khác đọc ra... Oan uổng! Thảo dân oan uổng!

Người này chính là Tống gia tử đệ Tống Chinh Minh.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 335: Nàng là vu khống!



Hắn vừa rồi còn ở ngoài dương dương đắc ý, chuẩn bị đi vào bái kiến Trưởng công chúa, hảo hảo nhục nhã tiểu thư Tần gia một phen, ai ngờ sau một khắc liền thành viết thơ phản, hơn nữa còn dâng cho Trưởng công chúa, lập tức bị dọa ngũ lôi oanh đỉnh, hồn bay lên trời, làm gì còn dám do dự, cuống quít xông tới khai thật, dập đầu cầu xin tha thứ, hi vọng có thể bảo toàn mạng nhỏ.

Lúc này, Tôn Xảo Hương bị giáp sĩ nhấc lên, c*̃ng đột nhiên tỉnh lại, nghe nói muốn khám nhà diệt tộc, nàng lập tức kinh hãi tuyệt vọng, lại nghe chất tử đem trách nhiệm đẩy lên trên người mình, cuống quít khóc hét lớn:

- Trưởng công chúa! Thành chủ! Oan uổng! Dân phụ oan uổng! Những thi từ này không phải dân phụ, là... Là... Thành Quốc phủ Đại phu nhân cho dân phụ! Nàng bắt dân phụ tìm người đưa cho Trưởng công chúa, nàng muốn diệt trừ con thứ nhà nàng kia, muốn diệt hết Tần gia, là nàng! Là nàng! Đều là bọn hắn Thành Quốc phủ viết thơ phản!

Vừa nghe lời này, đám người trong sảnh lần nữa lấy làm kinh hãi.

Thành Quốc phủ Lạc Diên Niên thân thể run lên, lập tức sắc mặt kịch biến.

Đại phu nhân Vương thị quỳ trên mặt đất càng là sắc mặt trắng bệch, cuống quít đỏ hồng mắt trừng mắt nàng nói:

- Tôn Xảo Hương! Ngươi nói hươu nói vượn! Ngươi vu khống! Ngươi chó dại cắn người linh tinh!

Lập tức “Cộp cộp cộp”, cuống quít dập đầu, run giọng nói:

- Trưởng công chúa minh giám! Dân phụ căn bản không cho nàng những thi từ kia, càng không có viết qua những thơ phản kia! Dân phụ nếu có nói sai, thiên lôi đánh xuống! Chết không yên lành!

Nói xong, lần nữa “Cộp cộp cộp” dập đầu, rất nhanh trên trán tràn đầy máu tươi.

- Vương Vân! Rõ ràng chính là ngươi cho ta! Những thơ phản này đều là ngươi viết! Đều là ngươi viết! Ngươi nghĩ một hòn đá ném hai con chim, hại Tần gia, hại Tống gia chúng ta! Ngươi quá tàn độc! Trưởng công chúa minh giám!

- Trưởng công chúa minh giám! Dân phụ căn bản cũng không có gặp qua Tống gia phu nhân! Dân phụ cũng căn bản không biết làm thơ, vu khống! Nàng là vu khống!

Trong đại sảnh, lập tức kêu oan loạn một mảnh.

Hai quý phụ nhân lập tức đỏ mắt cãi nhau.

- Ba!

Lạc Diên Niên đột nhiên một tay tát lên mặt Vương thị, trực tiếp khiến nàng miệng đầy máu tươi, một cái răng bay ra ngoài, vẻ mặt tràn đầy dữ tợn phẫn nộ quát:

- Bát phụ! Trước mặt Trưởng công chúa, sao có thể làm càn! Ai đúng ai sai, Trưởng công chúa tự có định đoạt, không cần ngươi ở đây ồn ào!

Vương thị bụm gò má cứng người một chút, cuống quít dập đầu, toàn thân run rẩy, không dám nói thêm một lời.

Giang Cấm Nam nhìn phía trên một chút, lập tức trầm giọng nói:

- Cũng dẫn phu nhân Lạc gia vào nhà lao đi, ngày mai ta tự mình thẩm vấn.

Lập tức lại nói:

- Diên Niên huynh, hiện tại bổn thành chủ muốn phái người đi Thành Quốc phủ của ngươi điều tra tất cả văn thư tranh chữ, ngươi có ý kiến gì không?

Lạc Diên Niên lập tức cúi đầu chắp tay nói:

- Thành chủ cứ đi điều tra, Lạc mỗ đối với Đại Viêm đối với Thánh thượng, đối với Trưởng công chúa một lòng trung thành, nhật nguyệt chứng giám! Trong nhà nếu có thơ phản thành chứng cứ phạm tội, Lạc mỗ lập tức vươn cổ chịu chết, tuyệt không dám khiến người khác động thủ!

- Tốt! Trương Võ! Ngươi dẫn người đi Thành Quốc phủ điều tra!

- Rõ!

Ngoài cửa truyền đến một tiếng tuân lệnh.

Lập tức, tiếng bước chân đi xa.

Trong phòng giáp sĩ lập tức đem đám người Tống gia, và Thành Quốc phủ Vương thị mang ra ngoài.

Lạc Diên Niên vẫn như cũ quỳ trên đất, cái trán chạm đất, trên mặt nhìn không rõ biểu hiện.

Giang Cấm Nam nhìn hắn một cái, quay người chắp tay nói:

- Trưởng công chúa, ngài xem thuộc hạ xử trí như vậy, có thỏa đáng hay không?
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 336: Chỉ là chuẩn bị tùy ý xem qua mà thôi.



Váy đỏ và tóc dài sau lưng Nam Cung Hỏa Nguyệt đều yêu tĩnh lại, trên trán ấn ký hỏa diễm c*̃ng biến mất không thấy gì nữa.

Trên mặt nàng khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt nhìn về phía đám người quỳ bên dưới.

Sau một lúc lâu, mới thản nhiên nói:

- Đều đứng lên đi.

Đám người lúc này mới lần lượt đứng dậy, vẫn như cũ khom người cúi đầu, trong lòng sợ hãi lo sợ, hai chân như nhũn ra.

- Người đâu! Chuyển một bộ ghế mới cho Trưởng công chúa!

Giang Cấm Nam lập tức quát.

Rất nhanh, một bộ ghế dựa mềm mới tinh đem đến trên đài.

Ánh mắt Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn qua thiếu nữ nhu nhược dưới đài kia, dừng một chút, nói:

- Tần gia tiểu thư, đem thi từ trong tay ngươi kia, dâng lên ta xem một chút.

Giang Cấm Nam lập tức tự mình đi cầm, hai tay dâng trình lên.

Tần Vi Mặc thở hổn hển nói:

- Điện hạ, phía trên kia... Ngoại trừ thi từ và tranh vẽ ra, còn có... Còn có một chuyện xưa chưa viết xong...

- Chuyện xưa?

Nam Cung Hỏa Nguyệt tiếp nhận bức tranh, chậm rãi mở ra, hỏi:

- Chuyện xưa gì?

Tần Vi Mặc nói khẽ:

- Tam... chuyện xưa nói về ba nước hưng suy, tên là... « Tam Quốc Diễn Nghĩa ».

Bức tranh chầm chậm mở ra.

Ánh mắt Nam Cung Hỏa Nguyệt tùy ý nhìn về chuyện xưa phía sau thi từ.

Một nữ tử ốm yếu mà thôi, cho dù có thể làm ra một vài bài thi từ hay, còn có thể viết ra chuyện xưa đặc sắc gì?

Không có kiến thức còn không có kinh nghiệm, chỉ dựa trên sách sao có thể nhìn ra tri thức gì?

Cho nên, nàng cũng không có ôm hi vọng gì.

Chỉ là chuẩn bị tùy ý xem qua mà thôi.

Nhưng bài thơ thứ nhất mở đầu chuyện xưa này lập tức khiến mắt nàng sáng lên.

- Cổn cổn Trường Giang đông thệ thuỷ, Lãng hoa đào tận anh hùng.

Thị phi thành bại chuyển đầu không. Thanh sơn y cựu tại, Kỷ độ tịch dương hồng.

- Bạch phát ngư tiều giang chử thượng, Quán khan thu nguyệt xuân phong. Nhất hồ trọc tửu hỉ tương phùng. Cổ kim đa thiểu sự, Đô phó tiếu đàm trung (*)

[*Lâm giang tiên – Dương Thận:

Nước sông Trường Giang cuồn cuộn chảy về đông,

Bọt sóng tung lấp vùi hết anh hùng.

Đúng sai, thành bại cũng đều biến thành không.

Chỉ có núi xanh vẫn mãi như xưa,

Dù trải bao lần ráng chiều soi đỏ.

Những người chài cá và tiều phu đầu bạc trên bến sông,

Đã quen nhìn trăng thu, gió xuân (ý nói từng trải).

Một vò rượu đục, vui mừng gặp nhau.

Xưa nay bao nhiêu chuyện đã qua,

Đều mang vào trong những cuộc chuyện, tiếng cười.]
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 337: Dân nữ nguyện ý tiếp chiến.



Chỉ bài thơ mở đầu này liền có một cỗ cảm giác khí thế lịch sử hưng suy bi tráng đập vào mặt.

Tiếp theo, lại một câu.

- Lại nói thiên hạ đại thế, phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân…

Thần sắc Nam Cung Hỏa Nguyệt, lập tức trở nên nghiêm túc.

Nàng không kịp chờ đợi tiếp tục xem xuống dưới.

Mọi người thấy như thế, đều nín thở ngưng thần, không dám quấy nhiễu.

Trong đại sảnh, tĩnh không một tiếng động.

Rất nhanh, Nam Cung Hỏa Nguyệt xem hết hiệp một, trong lòng vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn, tràn ngập tò mò và chờ mong phần sau của chuyện xưa.

Nhưng lúc này, cũng không phải lúc nàng yên tĩnh đọc sách.

Nàng ngẩng đầu lên, vừa chậm rãi cuốn bức tranh lên, ánh mắt nhìn về phía thiếu nữ yếu đuối dưới đài.

Đợi bức tranh cuộn lại, mới mở miệng nói:

- Lễ vật này của Tần gia tiểu thư, bản công chúa rất thích. Nhưng...

Người Tần gia nghe xong phía trước một câu, trong lòng đều vui mừng.

Nhưng nghe xong hai chữ “nhưng” phía sau, trong lòng giật mình, lập tức lo sợ bất an.

Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn thiếu nữ yếu đuối kia, lại một lần nữa hỏi:

- Thi từ trên bức tranh này, thật là ngươi làm sao?

Lần này, Tần Vi Mặc cúi đầu nói khẽ:

- Trưởng công chúa cảm thấy phải, thì phải; Trưởng công chúa cảm thấy không phải, vậy thì không phải.

Câu trả lời này khiến Tống Như Nguyệt bên cạnh đỡ nàng phải biến sắc.

Tần Văn Chính cũng giật mình trong lòng, đang muốn quát tháo, Nam Cung Hỏa Nguyệt lại đột nhiên cười nói:

- Tốt, vậy bản công chúa cho là phải.

Lập tức lại nói:

- Đã là ngươi làm, vậy tài hoa tiểu thư Tần gia, tự nhiên là cực tốt. Nguyệt Vũ phía sau ta là tài nữ Bách Hoa Quốc, tạo nghệ thi từ của nàng cũng cực tốt. Vừa rồi ngươi cũng nhìn thấy, nàng nghe qua không quên, có thể nháy mắt nghe ra khác biệt nhỏ bé trong thi từ hai người các ngươi làm. Hiện tại, ngươi đại biểu Đại Viêm đế quốc ta, đấu với nàng một trận, ngươi có dám không?

Vừa nghe lời này, dưới sảnh mọi người đều là vẻ mặt khác nhau, ánh mắt nhìn về phía thiếu nữ một thân váy áo trắng thuần kia.

Quả nhiên, Trưởng công chúa vẫn hoài nghi vị Tần gia tiểu thư này.

Sắc mặt Tống Như Nguyệt lần nữa trở nên khó coi.

Tần Văn Chính cúi đầu, sắc mặt biến đổi.

Giang Cấm Nam thành chủ Mạc Thành ở bên cạnh cười nói:

- Khó được Trưởng công chúa nhã hứng như vậy, thiên kim Tần gia, ngươi cũng không thể ném mặt mũi Mạc Thành và Đại Viêm đế quốc chúng ta. Nếu thắng, bổn thành chủ tự có khen thưởng.

Nếu thua, hắn cũng không có nói.

Nhưng mọi người trong lòng đều rõ ràng, nếu như nàng chút nữa biểu hiện không tốt, không có thể hiện ra tài hoa tài nữ chân chính, như vậy, vừa rồi mấy bài thơ kia, rốt cuộc có phải nàng làm hay không, cũng không thể không khiến người hoài nghi.

Tần Vi Mặc dừng một chút, cúi đầu nói:

- Dân nữ nguyện ý tiếp chiến.

- Tốt!

Nam Cung Hỏa Nguyệt vẫy tay về phía sau, nói:

- Nguyệt Vũ, ngươi cùng Tần gia tiểu thư đấu, mỗi người ra một đề cho đối phương. Ai làm tốt, người đó thắng.

- Vâng, điện hạ.

Nguyệt Vũ đi ra, đứng ở bên cạnh nàng, nhìn về phía thiếu nữ yếu đuối dưới sảnh nói:

- Tần gia tiểu thư, ngươi ra đề trước, thi từ ca phú, đều có thể.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 338: Cứ đọc ra là được.



Tần Vi Mặc ngẩng đầu nhìn nàng nói:

- Vẫn Nguyệt Vũ cô nương trước đi. Tiểu nữ tử đại biểu Đại Viêm, lúc này lại trên quốc thổ Đại Viêm, tự nhiên thuộc về chủ nhà. Nguyệt Vũ cô nương là tài nữ Bách Hoa Quốc, chính là khách nhân, tất nhiên ưu tiên khách nhân.

Giang Cấm Nam bên cạnh lập tức khen:

- Tần gia thiên kim nói rất hay! Nguyệt Vũ cô nương, vẫn là ngươi ra đề mục trước đi.

Nguyệt Vũ mỉm cười, không tiếp tục trì hoãn, hơi chút trầm ngâm, nhìn qua thiếu nữ yếu đuối nói:

- Tần gia tiểu thư, vậy ta ra đề mục hai chữ, trong sạch.

Đề này vừa ra.

Ánh mắt mọi người lần nữa nhìn về phía thiếu nữ yếu đuối kia, trong lòng thầm nghĩ đề này ra tốt, Tần gia tiểu thư nếu là giỏi, đêm nay tự nhiên là trong sạch, nếu không ra, vậy chính là...

Đám người chính đều mang tâm tư chuẩn bị xem náo nhiệt, thấy thiếu nữ nhu nhược kia chỉ là hơi chút trầm ngâm, lông mày khẽ động, mở miệng thì thầm:

- Thiên chuỳ vạn kích xuất thâm san, Liệt hoả phần thiêu nhược đẳng nhàn.

Phấn thân toái cốt toàn bất cố, Yếu lưu thanh bạch tại nhân gian.(*)

[* Thạch hôi ngâm (Vịnh đá vôi) của Vu Khiêm:

Đục tận non xanh lấy đá về,

Lửa hồng thiêu đốt có hề chi,

Nát thịt xương tan nào có sợ,

Chỉ mong thanh bạch tiếng còn ghi....]

Đọc xong, lại nói:

- Đề danh, « Vịnh đá vôi».

Những người khác còn chưa dư vị ra, thị nữ gọi Nguyệt Vũ kia không khỏi vỗ tay khen:

- Thơ hay! một bài thơ hay! Hảo khí phách! phẩm cách tốt!

Nam Cung Hỏa Nguyệt bên cạnh c*̃ng mở miệng khen:

- Tốt cho một câu: Nát thịt xương tan nào có sợ, chỉ mong thanh bạch tiếng còn ghi... Rất tốt.

Dưới sảnh đám người thấy Trưởng công chúa lên tiếng, đều nhao nhao phụ họa.

- Thơ hay! Thơ hay!

- Tần gia thiên kim quả nhiên không hổ là đệ nhất tài nữ Mạc Thành ta.

Tống Như Nguyệt nghe muốn cười, khuê nữ nhà ta lúc nào trở thành đệ nhất tài nữ Mạc Thành rồi? Muốn nịnh bợ Trưởng công chúa, cũng không thể nói hươu nói vượn như vậy, nhưng câu nịnh bợ này nghe cũng dễ chịu.

Nàng thật sự cho rằng bài thơ này vẫn là khuê nữ của mình làm ra, trong lòng tự nhiên tràn đầy đắc ý.

Đợi đại sảnh thoáng an tĩnh lại, Tần Vi Mặc nhìn thiếu nữ trên đài nói:

- Nguyệt Vũ cô nương, vậy ta c*̃ng ra đề mục hai chữ trong sạch đi.

Nguyệt Vũ nghe vậy liền giật mình, nhíu mày trầm ngâm một hồi, chắp tay nói:

- Tần gia tiểu thư, ván này, Nguyệt Vũ nhận thua.

Bên cạnh Nam Cung Hỏa Nguyệt cười nói:

- Lại ra một đề.

Nguyệt Vũ suy tư một chút, ánh mắt nhìn về phía đêm tối phía ngoài, vừa nhìn về bầu trời đêm xa xa, trong lòng đột nhiên khẽ động, cười nói:

- Tần gia tiểu thư, ta nhớ được Đại Viêm có chuyện xưa Ngưu Lang Chức Nữ, nói là đêm thất tịch hàng năm, Ngưu Lang cùng Chức Nữ cũng sẽ ở trời bắc cầu ô thước gặp gỡ. Ta rất thích chuyện xưa như vậy, Tần gia tiểu thư có thể lấy quy tắc chuyện xưa này làm đề, làm một bài thi từ?

Ánh mắt mọi người lần nữa nhìn về phía thiếu nữ yếu đuối kia.

Khóe miệng Tần Vi Mặc có chút bỗng nhúc nhích, ngẩng đầu lên nói:

- Nguyệt Vũ cô nương, thật ra thi từ liên quan tới Ngưu Lang Chức Nữ, Vi Mặc đã từng làm qua.

Nguyệt Vũ cười nói:

- Không sao, chỉ cần là Tần gia tiểu thư tự mình làm, cứ đọc ra là được.

Tần Vi Mặc nhẹ gật đầu, trong lòng âm thầm nói một câu tỷ phu thật là lợi hại, sau đó nhẹ giọng thì thầm:

- âm thầm quá bước ngân hà, Sao bay gửi hận mây hoa khoe màu. Gió vàng sương ngọc tìm nhau, Đường trần muôn kiếp có đâu sánh cùng.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 339: Nguyệt Vũ cam bái hạ phong.



- Nhu tình mộng đẹp tương phùng, Ngậm ngùi chả nỡ ngoảnh trông thước kiều. Tình xưa nếu mãi còn yêu, Cầu chi sớm sớm chiều chiều bên nhau.? (*)

[* Thước kiều tiên – Tần Quán:

Tiêm vân lộng xảo,

Phi tinh truyền hận,

Ngân Hán điều điều ám độ.

Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng,

Tiện thắng khước nhân gian vô số.

Nhu tình tự thuỷ,

Giai kỳ như mộng,

Nhẫn cố Thước kiều quy lộ!

Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì,

Hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ?

Dịch nghĩa:

Từng đám mây màu nhỏ khoe đẹp

Sao bay truyền cho nhau nỗi hận

Sông Ngân vời vợi thầm vượt qua

Gió vàng móc ngọc một khi gặp nhau

Hơn hẳn bao lần ở dưới cõi đời

Tình mềm tự nước

Hẹn đẹp như trong giấc mơ

Không nỡ nhìn cầu Ô Thước là lối về

Hai mối tình đã thật sự là lâu dài

Há đâu cứ phải gặp nhau chiều chiều sớm sớm.]

- Tình xưa nếu mãi còn yêu, Cầu chi sớm sớm chiều chiều bên nhau...

Vẻ mặt Nguyệt Vũ có chút hoảng hốt, lầm bầm đọc câu cuối cùng này nhiều lần, mới đột nhiên xoay người chắp tay, trực tiếp nhận thua:

- Tần gia tiểu thư đại tài, Nguyệt Vũ cam bái hạ phong.

Lập tức quay người cúi đầu nói với Nam Cung Hỏa Nguyệt:

- Điện hạ, Tần gia tiểu thư tài hoa, Nguyệt Vũ hổ thẹn. Cũng không cần tỷ thí tiếp nữa, Nguyệt Vũ nhận thua.

Vừa nghe lời này, tảng đá trong lòng Tống Như Nguyệt rốt cục rơi xuống đất, khóe miệng nhịn không được toét ra, lại vội vàng khép lại, ngón tay nhẹ nhàng bấm khuê nữ thân yêu của mình, trong lòng lập tức không kìm được vui mừng.

Trên đài.

Nam Cung Hỏa Nguyệt nhẹ gật đầu, ánh mắt nhìn Giang Cấm Nam bên cạnh, khẽ cười nói:

- Giang thành chủ, xem ra Mạc Thành các ngươi quả nhiên là vùng đất ngọa hổ tàng long. Một nữ tử yếu đuối đã có tài hoa kinh thế như thế, khó có được.

Giang Cấm Nam vội vàng khom người cười nói:

- Mạc Thành tồn tại đến bây giờ đều là công lao của Trưởng công chúa. Nếu không phải Trưởng công chúa mấy lần đánh lui quân địch, Mạc Thành sớm đã hóa thành một vùng phế tích.

Nam Cung Hỏa Nguyệt cười nhạt một tiếng, ánh mắt nhìn về phía nữ tử yếu đuối dưới sảnh, trầm ngâm một chút, nói:

- Tần gia tiểu thư, ngươi có bằng lòng đi theo bên cạnh bản công chúa hay không, chờ qua tết, đi Hỏa Nguyệt Quốc của ta nhậm chức?

Vừa nghe lời này, quan viên các gia tộc khác và một đám phụ nhân thiếu nữ trong buồng trong vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, trong lòng lập tức hâm mộ, ghen tị, có vài người đỏ ngầu cả mắt.

Vẻ mặt Gia chủ Vương gia Trương gia các đại gia tộc khác biến hóa, trong lòng thất kinh.

Nếu thiên kim Tần gia thành người bên cạnh Trưởng công chúa, như vậy Tần gia từ nay về sau, địa vị ở Mạc Thành sẽ vững như Thái Sơn.

Cho dù là Thành Quốc phủ, c*̃ng tuyệt đối không dám tùy ý trêu chọc.

Trong đại sảnh chớp mắt yên lặng.

Chỉ là làm đám người không có nghĩ tới, Tần Văn Chính lại trực tiếp từ chối nhã nhặn, cúi đầu cung kính nói:

- Đa tạ Trưởng công chúa hậu ái tiểu nữ. Chỉ là tiểu nữ thân thể ốm yếu, gần đây đã nhiều lần phát bệnh, tính mạng đáng lo. Chỉ sợ có lòng dốc sức vì Trưởng công chúa, lại không đủ sức.

Tần Vi Mặc c*̃ng cúi đầu ôn nhu nói:

- Trưởng công chúa hậu ái, dân nữ vô cùng cảm kích.
 
Back
Top Bottom