Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu

Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 320: Thiền Thiền nói: Bại hoại.



Lạc Thanh Chu trở lại trong phòng, Tiểu Điệp sớm đã ngủ say.

Hắn đi qua giúp tiểu nha đầu đắp chăn xong, hôn gương mặt kiều nộn tiểu nha đầu một cái, mới trở về phòng của mình.

Thần hồn Xuất Khiếu, tiếp tục tu luyện.

Trước tiên ở gian phòng đánh một hồi Bôn Lôi Quyền, sau đó xuyên thấu nóc nhà, bay lên giữa không trung, dạ du bay về phía Uyên Ương Lâu.

Lúc qua chỗ Tần nhị tiểu thư, hắn do dự một chút, bay xuống dưới.

Vừa xuống nóc nhà, thì nghe đến trong phòng phía dưới truyền đến một trận tiếng ho khan quen thuộc.

Trong lòng hắn khẽ động, xuyên thấu nóc nhà, bay vào gian phòng.

Trong căn phòng mờ tối, nến đỏ le lói.

Trong phòng hơi ấm bồng bềnh, hương khí lượn lờ.

- Khục... Khụ khụ...

Trên giường, màn lắc lư, lại truyền tới tiếng thiếu nữ ho khan.

Thân ảnh trong màn như ẩn như hiện, thân thể lật qua lật lại một chút, tựa hồ ngủ không được, thở dài một hơi.

Sau một lúc lâu, nàng lại ho khan lần nữa.

- Khục... Khụ khụ...

Cửa phòng đột nhiên bị người đẩy ra.

Thu nhi nghe được âm thanh, bước nhanh đến, đi đến bên giường, nhẹ nhàng xốc màn lên, vẻ mặt tràn đầy lo lắng mà nói:

- Tiểu thư, muốn uống chút thuốc hay không? Châu nhi đang làm nóng.

Trên giường thiếu nữ khẽ lắc đầu, lần nữa ho khan.

Màn che kia xốc lên, có thể nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ tái nhợt, một bàn tay thon thả cầm khăn tay màu xanh nhạt, trên khăn tay, đã bị máu tươi nhuộm đỏ.

Khóe miệng thiếu nữ kéo theo một vệt máu, hai mắt thất thần, ngơ ngác nhìn qua đỉnh đầu, không biết đang suy nghĩ gì.

Thu nhi khóc nức nở nói:

- Tiểu thư, để Châu nhi đi gọi cô gia đi, ngài... Ngài ho thật nhiều máu...

Thiếu nữ lắc đầu, âm thanh cố hết sức nói:

- Không... Không nên quấy rầy tỷ phu...

Nói xong, sắc mặt lại tái nhợt ho khan.

Thu nhi ở một bên đau lòng nước mắt rưng rưng.

Lạc Thanh Chu nhìn cảnh này, trong lòng đột nhiên một trận đau đớn thương tiếc.

Hắn không tiếp tục do dự, lập tức từ nóc nhà bay ra, bằng tốc độ nhanh nhất trở về phòng, hồn phách trở về cơ thể.

Lập tức ra cửa.

Trong bầu trời đêm, ánh trăng mờ ảo, sao đêm lấp lánh.

Hắn bước nhanh hơn, trong đầu tràn đầy hình ảnh thiếu nữ sắc mặt tái nhợt nhu nhược kia, ánh mắt trống rỗng, bộ dáng thoi thóp.

Lúc này, hắn còn do dự gì nữa?

Nếu quả thật có thể cứu tính mạng thiếu nữ kia, thật sự có thể chữa khỏi bệnh của nàng, dù là bị tất cả mọi người thóa mạ và xem thường, dù là mất đi cơ hội khảo thủ công danh, dù là sẽ bị Tần phủ đuổi ra...

Hắn c*̃ng nguyện ý!

Thế gian này, vốn có rất nhiều người, rất nhiều chuyện, đáng giá người nào đó phấn đấu quên mình.

Kẻ sĩ chết vì tri kỷ.

Thiếu nữ kia không chỉ là hồng nhan tri kỷ của hắn.

Ở Tần phủ này, ngoại trừ người nào đó, chính là thiếu nữ kia cho hắn ấm áp nhiều nhất.

Sao hắn lại có thể trơ mắt nhìn đối phương hương tiêu ngọc vẫn.

Trong phòng.

Thiếu nữ trên giường vẫn thỉnh thoảng ho khan.

Thu nhi cuống quít ra phòng, thúc giục Châu nhi nhanh đưa thuốc tới.

Hai nha hoàn đang vội vàng bận rộn trong phòng bếp, một thân ảnh đột nhiên từ trên tường viện nhảy xuống, lập tức dán góc tường, đi tới dưới mái hiên.

- Két...

Hắn nhẹ nhàng đẩy ra cửa sổ, nhảy vào.

Cửa sổ lặng yên đóng lại.

Hắn cởi giày ra, ném vào trong túi trữ vật, lập tức bước chân nhẹ nhàng đi tới trước giường.

- Khục... Khụ khụ...

Thiếu nữ trên giường, vẫn đang ho khan.

Nhưng tiếng ho khan cuối cùng vừa dứt, nàng đột nhiên cảm giác được cái gì, thân thể run lên, xoay đầu lại, cách màn mông lung, nhìn về phía ngoài.

Ngoài phòng đột nhiên truyền đến tiếng bước chân Thu nhi và Châu nhi.

Màn đột nhiên khẽ động, một thân ảnh lướt lên giường, thuần thục chui vào chăn mền, đầu rụt vào, tựa sát vào thiếu nữ.

- Tiểu thư, thuốc tới...

Thu nhi bưng thuốc, bước nhanh vào phòng.

Trên giường thiếu nữ, âm thanh khẽ run:

- Thu nhi, không... Không cần... Ta cảm giác tốt hơn nhiều...

Thuốc đúng là tới.

Nhưng không phải chén trong tay nàng bưng kia.

Tay nhỏ trong chăn, bị một bàn tay lớn ấm áp nắm chặt trong tay.

Một tay khác trong chăn ôm chặt lấy hắn.

Nàng lúc đầu thân thể run rẩy, c*̃ng dần dần bình tĩnh trở lại, mặt tái nhợt chợt đỏ ửng mê người.

Đôi mắt trống rỗng mà thất thần, rốt cục xuất hiện sáng ngời.

- Tỷ phu... Chủ động tới đây.

Cùng lúc đó.

Đường cái cách Mạc Thành mấy chục cây số, Trưởng công chúa đã mang theo mấy trăm ngân giáp thiết kỵ, ra quân doanh, đang trên đường chạy về Mạc Thành.

Một thân áo giáp đỏ thẫm, bao bọc thân thể cao gầy, dưới ánh trăng thanh lãnh càng lạnh lẽo khiến người ta khiếp sợ.



- Keng...

Lúc xế trưa.

Trên tầng cao trung tâm phủ thành chủ Mạc Thành đột nhiên có một tiếng chuông ngân vang.

Lập tức, toàn bộ Mạc Thành sôi trào lên.

Trưởng công chúa rốt cuộc đã đến!

Nội thành ngoại thành, phố lớn ngõ nhỏ, sớm đã chen chúc đầy người.

Thành chủ Mạc Thành Giang Cấm Nam, sớm đã dẫn theo một đám quý tộc, nhân thủ Mạc Thành, chờ trên đường lớn ngoài thành.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 321: Kẻ sĩ chết vì tri kỷ



Lạc Thanh Chu trở lại trong phòng, Tiểu Điệp sớm đã ngủ say.

Hắn đi qua giúp tiểu nha đầu đắp chăn xong, hôn gương mặt kiều nộn tiểu nha đầu một cái, mới trở về phòng của mình.

Thần hồn Xuất Khiếu, tiếp tục tu luyện.

Trước tiên ở gian phòng đánh một hồi Bôn Lôi Quyền, sau đó xuyên thấu nóc nhà, bay lên giữa không trung, dạ du bay về phía Uyên Ương Lâu.

Lúc qua chỗ Tần nhị tiểu thư, hắn do dự một chút, bay xuống dưới.

Vừa xuống nóc nhà, thì nghe đến trong phòng phía dưới truyền đến một trận tiếng ho khan quen thuộc.

Trong lòng hắn khẽ động, xuyên thấu nóc nhà, bay vào gian phòng.

Trong căn phòng mờ tối, nến đỏ le lói.

Trong phòng hơi ấm bồng bềnh, hương khí lượn lờ.

- Khục... Khụ khụ...

Trên giường, màn lắc lư, lại truyền tới tiếng thiếu nữ ho khan.

Thân ảnh trong màn như ẩn như hiện, thân thể lật qua lật lại một chút, tựa hồ ngủ không được, thở dài một hơi.

Sau một lúc lâu, nàng lại ho khan lần nữa.

- Khục... Khụ khụ...

Cửa phòng đột nhiên bị người đẩy ra.

Thu nhi nghe được âm thanh, bước nhanh đến, đi đến bên giường, nhẹ nhàng xốc màn lên, vẻ mặt tràn đầy lo lắng mà nói:

- Tiểu thư, muốn uống chút thuốc hay không? Châu nhi đang làm nóng.

Trên giường thiếu nữ khẽ lắc đầu, lần nữa ho khan.

Màn che kia xốc lên, có thể nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ tái nhợt, một bàn tay thon thả cầm khăn tay màu xanh nhạt, trên khăn tay, đã bị máu tươi nhuộm đỏ.

Khóe miệng thiếu nữ kéo theo một vệt máu, hai mắt thất thần, ngơ ngác nhìn qua đỉnh đầu, không biết đang suy nghĩ gì.

Thu nhi khóc nức nở nói:

- Tiểu thư, để Châu nhi đi gọi cô gia đi, ngài... Ngài ho thật nhiều máu...

Thiếu nữ lắc đầu, âm thanh cố hết sức nói:

- Không... Không nên quấy rầy tỷ phu...

Nói xong, sắc mặt lại tái nhợt ho khan.

Thu nhi ở một bên đau lòng nước mắt rưng rưng.

Lạc Thanh Chu nhìn cảnh này, trong lòng đột nhiên một trận đau đớn thương tiếc.

Hắn không tiếp tục do dự, lập tức từ nóc nhà bay ra, bằng tốc độ nhanh nhất trở về phòng, hồn phách trở về cơ thể.

Lập tức ra cửa.

Trong bầu trời đêm, ánh trăng mờ ảo, sao đêm lấp lánh.

Hắn bước nhanh hơn, trong đầu tràn đầy hình ảnh thiếu nữ sắc mặt tái nhợt nhu nhược kia, ánh mắt trống rỗng, bộ dáng thoi thóp.

Lúc này, hắn còn do dự gì nữa?

Nếu quả thật có thể cứu tính mạng thiếu nữ kia, thật sự có thể chữa khỏi bệnh của nàng, dù là bị tất cả mọi người thóa mạ và xem thường, dù là mất đi cơ hội khảo thủ công danh, dù là sẽ bị Tần phủ đuổi ra...

Hắn c*̃ng nguyện ý!

Thế gian này, vốn có rất nhiều người, rất nhiều chuyện, đáng giá người nào đó phấn đấu quên mình.

Kẻ sĩ chết vì tri kỷ.

Thiếu nữ kia không chỉ là hồng nhan tri kỷ của hắn.

Ở Tần phủ này, ngoại trừ người nào đó, chính là thiếu nữ kia cho hắn ấm áp nhiều nhất.

Sao hắn lại có thể trơ mắt nhìn đối phương hương tiêu ngọc vẫn.

Trong phòng.

Thiếu nữ trên giường vẫn thỉnh thoảng ho khan.

Thu nhi cuống quít ra phòng, thúc giục Châu nhi nhanh đưa thuốc tới.

Hai nha hoàn đang vội vàng bận rộn trong phòng bếp, một thân ảnh đột nhiên từ trên tường viện nhảy xuống, lập tức dán góc tường, đi tới dưới mái hiên.

- Két...

Hắn nhẹ nhàng đẩy ra cửa sổ, nhảy vào.

Cửa sổ lặng yên đóng lại.

Hắn cởi giày ra, ném vào trong túi trữ vật, lập tức bước chân nhẹ nhàng đi tới trước giường.

- Khục... Khụ khụ...

Thiếu nữ trên giường, vẫn đang ho khan.

Nhưng tiếng ho khan cuối cùng vừa dứt, nàng đột nhiên cảm giác được cái gì, thân thể run lên, xoay đầu lại, cách màn mông lung, nhìn về phía ngoài.

Ngoài phòng đột nhiên truyền đến tiếng bước chân Thu nhi và Châu nhi.

Màn đột nhiên khẽ động, một thân ảnh lướt lên giường, thuần thục chui vào chăn mền, đầu rụt vào, tựa sát vào thiếu nữ.

- Tiểu thư, thuốc tới...

Thu nhi bưng thuốc, bước nhanh vào phòng.

Trên giường thiếu nữ, âm thanh khẽ run:

- Thu nhi, không... Không cần... Ta cảm giác tốt hơn nhiều...

Thuốc đúng là tới.

Nhưng không phải chén trong tay nàng bưng kia.

Tay nhỏ trong chăn, bị một bàn tay lớn ấm áp nắm chặt trong tay.

Một tay khác trong chăn ôm chặt lấy hắn.

Nàng lúc đầu thân thể run rẩy, c*̃ng dần dần bình tĩnh trở lại, mặt tái nhợt chợt đỏ ửng mê người.

Đôi mắt trống rỗng mà thất thần, rốt cục xuất hiện sáng ngời.

- Tỷ phu... Chủ động tới đây.

Cùng lúc đó.

Đường cái cách Mạc Thành mấy chục cây số, Trưởng công chúa đã mang theo mấy trăm ngân giáp thiết kỵ, ra quân doanh, đang trên đường chạy về Mạc Thành.

Một thân áo giáp đỏ thẫm, bao bọc thân thể cao gầy, dưới ánh trăng thanh lãnh càng lạnh lẽo khiến người ta khiếp sợ.



- Keng...

Lúc xế trưa.

Trên tầng cao trung tâm phủ thành chủ Mạc Thành đột nhiên có một tiếng chuông ngân vang.

Lập tức, toàn bộ Mạc Thành sôi trào lên.

Trưởng công chúa rốt cuộc đã đến!

Nội thành ngoại thành, phố lớn ngõ nhỏ, sớm đã chen chúc đầy người.

Thành chủ Mạc Thành Giang Cấm Nam, sớm đã dẫn theo một đám quý tộc, nhân thủ Mạc Thành, chờ trên đường lớn ngoài thành.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 322: Trong nội thành càng thêm náo nhiệt.



Trên tường thành Mạc Thành, quân sĩ mặc giáp chấp duệ, trang nghiêm đứng gác.

Ngoài cửa thành, cờ bay phấp phới, tiếng người xôn xao.

Không bao lâu.

Trên đường lớn phía trước cách đó không xa, bụi đất tung bay, một đội ngân giáp thiết kỵ dẫn đầu lao vụt mà tới.

Lúc gần đến chỗ đám người Giang Cấm Nam, cũng không xuống ngựa, mà là phân tán ra, vây quanh đám người ngoài thành, chậm rãi đi lại.

Từng cặp mắt lạnh lẽo bén nhọn, bắt đầu rà xoát đám người một lượt.

Mỗi một người bị những ánh mắt ngân giáp thiết kỵ này quét đến, đều bất giác toàn thân phát lạnh.

Cho dù là võ giả, c*̃ng cảm thấy sóng lưng phát lạnh.

Mấy trăm người ngoài thành đều câm như hến.

Lại qua một lát.

Tiếng chân như sấm, ầm ầm rung động.

Từ xa mà đến gần.

Đám người lập tức nín thở ngưng thần, ngưng mắt nhìn lại.

Thân ảnh mặc áo giáp đỏ thẫm, cưỡi ngựa hỏa diễm, rốt cục xuất hiện trên đại đạo phía trước.

Ở sau lưng nàng, mấy trăm người mặc ngân giáp đi theo, trong tay cầm ngân thương cưỡi thiết kỵ, trùng trùng điệp điệp chạy tới vây quanh nàng.

Còn chưa tới gần, một cỗ khí thế như chiến trường đáng sợ đập vào mặt đám người Mạc Thành ra nghênh đón.

Có người không nhịn được hai chân như nhũn ra.

Rất nhiều người trong lòng phát run, ánh mắt thậm chí bị đâm đau nhức, vội vàng cúi đầu xoay người, không dám nhìn.

Rất nhanh, Trưởng công chúa Nam Cung Hỏa Nguyệt dẫn theo thiết kỵ chạy tới gần.

Thành chủ Mạc Thành Giang Cấm Nam cùng đương gia quý tộc khác đều tiến lên một bước, khom người cúi đầu, chắp tay hành lễ.

Các thành viên quý tộc hai bên đường đều cùng nhau hành lễ.

Đừng nói là bọn hắn, cho dù vương công đại thần kinh đô nhìn thấy vị này cũng phải cung cung kính kính, cúi đầu hành lễ.

Không bao lâu.

Giang Cấm Nam cưỡi lên ngựa, bồi tiếp Trưởng công chúa, đi phía sau, mọi người chen chúc, trùng trùng điệp điệp đi vào thành.

Sau lưng Trưởng công chúa, chỉ có hai mươi nữ hộ vệ đi theo vào thành.

Mấy trăm thiết kỵ kia ở ngoài thành hạ trại chờ.

Tự có quân sĩ trong thành, mỗi ngày đến ân cần đưa lên đồ ăn và vật dụng thường ngày.

Trên đường phố, đám đông chen chúc kín mít.

Nhưng hai bên đường phố, đều có binh sĩ Mạc Thành tạo thành bức tường người chặn đường, đề phòng có người không có mắt, đột nhiên va chạm Trưởng công chúa.

Nam Cung Hỏa Nguyệt cưỡi tuấn mã lông như hỏa diễm, trên đường đi rất ít nói chuyện, ánh mắt quan sát bách tính trong thành.

Bên cạnh là Giang Cấm Nam thành chủ Mạc Thành, thỉnh thoảng lại quan sát sắc mặt của nàng.

Lúc gần đến cầu bắc vào trong thành, Nam Cung Hỏa Nguyệt ngừng ngựa, quay đầu nhìn hắn nói:

- Giang thành chủ, bách tính ngoài thành, hình như sống cũng không quá tốt.

Giang Cấm Nam lập tức lưng đổ mồ hôi, không dám biện luận, vội vàng cúi đầu bồi tội nói:

- Vâng, là thuộc hạ thất trách. Thuộc hạ sau này ổn thỏa tận lực cải thiện cuộc sống bách tính ngoài thành, tuyệt không cô phụ kỳ vọng Trưởng công chúa.

Nam Cung Hỏa Nguyệt lại quay đầu lại, nhìn thoáng qua thành viên quý tộc theo sau lưng cách đó không xa ăn mặc tơ lụa vẻ mặt hồng hào, thản nhiên nói:

- Thái tổ nhân từ hào phóng, phong rất nhiều công huân tước vị. Có vài quý tộc mấy đời đều ngồi không ăn bám, không có chút thành tựu nào, đối với quốc gia đối với bách tính c*̃ng không có chút ích lợi nào, nhưng vẫn cẩm y ngọc thực, không lo ăn uống, xa xỉ hưởng thụ. Giang thành chủ cảm thấy, như vậy thích hợp sao?

Giang Cấm Nam cúi đầu, trán đầy mồ hôi, không dám trả lời.

Đây chính là liên quan đến chính sách quốc gia ngôn luận, tiên đế và đương nhiệm Thánh thượng cũng không có xử lý tốt, trên triều đình càng vì việc này nhấc lên mấy lần gió tanh mưa máu, hắn nào dám xen vào.

Cũng chỉ có Trưởng công chúa dám ở trước mặt mọi người, tùy ý lớn lối đưa ra nghị luận.

Nam Cung Hỏa Nguyệt không tiếp tục nhiều lời, đi tới phía trước.

Trong nội thành càng thêm náo nhiệt.

Phố lớn ngõ nhỏ, mọi người chen vai, rộn rộn ràng ràng, ngẩng cổ, ngửa đầu, nhìn về phía chỗ cửa thành.

Đợi nhìn thấy thân ảnh một thân giáp đỏ, cao gầy uy phong, cùng con ngựa cao to như liệt hỏa kia, đám người lập tức sôi trào lên, đều kích động cao giọng thét lên:

- Trưởng công chúa! Trưởng công chúa!

Rất nhiều người kích động khóc lên.

Nam Cung Hỏa Nguyệt chỉ là thản nhiên nhìn thoáng qua, cứ đi tới phía trước.

Mọi người kích động theo sau lưng nàng, hợp thành một dòng lũ lớn, thanh thế khoa trương kéo tới phủ thành chủ.

Phía đông phủ thành chủ, có phủ đệ kiến tạo riêng cho Trưởng công chúa, bình thường có người trấn giữ, không ai dám vào.

Giang Cấm Nam lại xây rất nhiều cảnh vật mới, đồng thời, toàn bộ phủ thành chủ đều di dời, người ở trong viên toàn bộ chuyển ra ngoài, đến phủ đệ bên cạnh ở tạm.

Mãi đến khi Nam Cung Hỏa Nguyệt đi vào phủ thành chủ, đám người vẫn tụ tập ở đường phố bên ngoài nơi đó, không giải tán, rất nhiều người vẫn đang kích động hô to “Trưởng công chúa”.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 323: Tần phủ tựa hồ đột nhiên vắng lạnh.



Trong lúc nhất thời, toàn bộ thành trì tiếng người huyên náo.

Buổi chiều.

Quan phủ nhận được mệnh lệnh Giang Cấm Nam, bắt đầu mở rộng kho lúa, tiếp tế người nghèo.

Trên đường phố ngoại thành nội thành, chợ đã mở, vô cùng náo nhiệt.

Rất nhiều người đi hưởng thụ không khí náo nhiệt này.

Nhưng trong Tần phủ vẫn như bình thường.

Ngoại trừ gia chủ Tần gia Tần Văn Chính, dẫn theo trưởng bối Tần gia đi phủ thành chủ thăm viếng ra, những người khác vẫn như cũ nên làm cái gì thì làm cái đó.

Chỉ có một vài nha hoàn người hầu hôm nay rảnh rỗi, đi trên đường phố tham gia náo nhiệt, quan sát đội ngũ Trưởng công chúa vào thành.

Trong thư phòng.

Tần nhị tiểu thư đang bận rộn ngồi trước cửa sổ.

Sắc mặt của nàng vẫn như cũ mang theo ốm yếu tái nhợt, nhưng tinh thần nhìn tốt lên rất nhiều, trong một ngày, chỉ ho khan vài tiếng, cũng không tiếp tục ho ra máu nữa.

Thu nhi cùng Châu nhi đều đứng hầu bên ngoài.

Cửa sổ đều đóng lại.

Không có nàng phân phó, ai cũng không thể vào tới.

Đương nhiên, ngoại trừ người nào đó.

Khuya ngày hôm trước lần đầu tiên, đêm qua lần thứ hai, người nào đó đều lúc trời tối không người vụng trộm nhảy vào cửa sổ, bò lên trên giường của nàng, ngủ cùng nàng.

Mặc dù hai người chỉ là nằm cùng nhau, tay nắm lấy tay, nhưng mà nàng đã vô cùng thỏa mãn và vui vẻ.

Tối hôm qua hắn bồi nàng, nàng nhịn không được hỏi:

- Tỷ phu, sau này mỗi đêm đều tới bồi Vi Mặc sao?

Hắn rất chân thành đáp:

- Không thể mỗi đêm, có đôi khi ta còn muốn cùng tỷ tỷ ngươi.

Nghĩ đến câu trả lời của hắn lúc ấy, Tần nhị tiểu thư nhịn không được cười lên.

Bởi vì nàng biết, tỷ phu là đang lừa nàng, tỷ tỷ mới sẽ không để hắn bồi đâu.

Hai ngày nay, nàng cảm giác tâm tình và thân thể của mình đều tốt hơn nhiều.

Hắn không chỉ có cho nàng ấm áp, còn tiếp thêm sức mạnh cùng hi vọng sống cho nàng.

Nếu như có thể cứ tiếp tục như vậy, thật là tốt biết bao.

Thiếu nữ trong lòng ngọt ngào suy nghĩ lung tung một hồi, lại cúi đầu chăm chú viết.

Hai ngày này vào ban ngày, Lạc Thanh Chu chỗ nào cũng không đi, sáng sớm đã đi đáy hồ âm thầm tu luyện.

Hôm nay tất cả mọi người ra ngoài xem náo nhiệt, hắn vẫn như cũ một mình trốn trong đáy hồ yên lặng tu luyện, thẳng đến chạng vạng tối, mới trở về đến tiểu viện.

Tần phủ tựa hồ đột nhiên vắng lạnh.

Tiểu Điệp bưng cơm tối trở về, mới nói cho hắn biết:

- Lão Gia phu nhân, còn có Nhị tiểu thư, đều đi phủ thành chủ, tham gia tiệc tối tiếp đãi Trưởng công chúa. Đúng rồi, Nhị công tử cũng đi. Buổi chiều Thu nhi tỷ tỷ còn nói cho nô tỳ, để nô tỳ trở về an ủi công tử một chút, nói mỗi nhà mời tân khách có hạn, cho nên mới không dẫn công tử theo cùng được.

Lạc Thanh Chu nghe xong, không khỏi cười nói:

- Thu nhi cô nương ngược lại biết an ủi người. Trên thực tế, lúc bọn họ dẫn ta đi, đoán chừng ta c*̃ng không vào được, dù sao thân phận của ta bày ra đó. Nhưng không sao, ta c*̃ng không muốn đi tham gia náo nhiệt.

Tiểu Điệp ôm cánh tay của hắn, gương mặt dán lên cánh tay hắn ôn nhu nói:

- Công tử, mặc kệ người khác nhìn công tử như thế nào, trong lòng nô tỳ, công tử mãi mãi là tuyệt nhất, không ai sánh nổi công tử.

Lạc Thanh Chu v**t v* đầu nàng một chút, nói:

- Được rồi, ăn cơm đi. Chút nữa đi gọi Bách Linh và Hạ Thiền, chúng ta đi ra ngoài dạo phố. Công tử mua mứt quả cho các ngươi ăn, còn mua quà nhỏ cho các ngươi.

Tiểu Điệp lập tức ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, vui vẻ nói:

- Công tử, nô tỳ đêm nay muốn ăn ba xâu hồ lô đường. Nô tỳ còn muốn tranh đường, được chứ?

Lạc Thanh Chu cười cười, ngồi xổm xuống, chỉ chỉ gương mặt của mình nói:

- Hôn ba lần.

Tiểu nha đầu hì hì cười một tiếng, lập tức mân mê miệng nhỏ, hôn lên mặt hắn ba cái “Chụt chụt chụt”, cười duyên nói:

- Công tử, đủ chưa, có thể mua cho nô tỳ sao?

Lạc Thanh Chu ôm nàng, bế thân mình nhỏ nhắn xinh xắn của nàng lên, hôn miệng nhỏ của nàng mấy cái, mới nói:

- Tiểu Điệp, hỏi ngươi vấn đề này.

Tiểu Điệp nháy lông mi cong, thẹn thùng nói:

- Ừm.

Lạc Thanh Chu nói:

- Nếu có một ngày, ta đột nhiên không muốn đại tiểu thư, sau đó cùng...

Hắn vẫn chưa nói xong, Tiểu Điệp lập tức mở to hai mắt, mặt liền biến sắc nói:

- Công tử, đừng nói nữa.

Lạc Thanh Chu cười nói:

- Đừng sợ, nơi này cũng chỉ có hai người chúng ta. Ta chính là muốn biết, sau này nếu như ta bỏ đại tiểu thư, sau đó cùng người khác, ngươi sẽ xem thường công tử sao? A, tiểu nha đầu, ngươi bóp ngực ta làm gì?

Lạc Thanh Chu giơ tay lên, c*̃ng chuẩn bị bóp ngực phồng của nàng, lại đột nhiên phát hiện sắc mặt tiểu nha đầu không đúng.

Hắn đột nhiên cứng đờ, lập tức chậm rãi quay đầu, nhìn về phía cửa tiểu viện.

Bách Linh một thân váy phấn tựa trên khung cửa, trong tay cầm một nhánh hoa bị gãy, trên mặt lộ ra biểu tình tự tiếu phi tiếu (cười mà không phải cười) đang nhìn hắn.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 324: Hẳn là được.



Mà ngoài cửa, Hạ Thiền ôm kiếm, gương mặt xinh đẹp lạnh như băng đứng ở nơi đó, hai mắt rét lạnh mà nhìn hắn chằm chằm.

- Công tử...

Tiểu nha đầu trong ngực, khuôn mặt nhỏ khó coi, còn sợ hãi hơn hắn.

Nếu lời công tử vừa nói truyền ra ngoài, đột nhiên bị đại tiểu thư đuổi ra khỏi cửa, vậy phải làm thế nào.

Công tử sao lại đột nhiên nói như vậy?

Lạc Thanh Chu dừng một chút, để nàng xuống, xoay người, nhìn hai thiếu nữ ở cửa, sắc mặt rất nhanh khôi phục bình tĩnh:

- Chờ một lúc, chúng ta còn chưa có ăn cơm.

Bách Linh nhún vai, trực tiếp quay người nói với thiếu nữ lạnh lùng kia:

- Đi thôi, Thiền Thiền, cô gia đã chuẩn bị bỏ tiểu thư nhà ta, hẳn là cũng không nguyện ý cùng chúng ta đi dạo phố, chúng ta vẫn là tự mình đi thôi.

Hạ Thiền vẫn như cũ đứng ngoài cửa, không nhúc nhích.

Qua hồi lâu, nàng mở miệng nói:

- Hắn... Ở rể.

Bách Linh sửng sốt một chút, đột nhiên kịp phản ứng:

- Đúng, cô gia ở rể, chỉ có tiểu thư nhà chúng ta bỏ hắn, hắn mới không có tư cách bỏ tiểu thư nhà chúng ta đâu!

Lập tức nàng lại đột nhiên xoay người, khí thế hung hăng vào cửa hừ lạnh nói:

- Cô gia, ngươi nhất định phải chết, đêm nay cứ ở trên giường chờ tiểu thư nhà chúng ta hảo hảo trừng phạt ngươi đi!

Nói xong, lại quay đầu nhìn về phía thiếu nữ ngoài cửa nói:

- Thiền Thiền, ngươi nói đi, cô gia có đáng bị phạt không?

Hạ Thiền không nói gì.



Lúc chạng vạng tối.

Cửa lớn Phủ thành chủ, trên đường cái rộng rãi, ngựa xe tấp nập.

Vì để cho tiệc tối đêm nay tiếp kiến Trưởng công chúa náo nhiệt một chút, thành chủ Giang Cấm Nam mời rất nhiều quý tộc Mạc Thành, cùng một vài quan viên gia tộc lớn.

Tứ đại gia tộc và công huân gia tộc đều phái đại biểu, mang theo lễ vật, đến đây dự tiệc.

Hai bên cửa, đứng hai hàng binh sĩ mặc giáp nghiêm chỉnh.

Tường bao bốn phía của phủ đều có võ giả hộ vệ tuần tra.

Cửa chính bậc thang.

Bào đệ (em trai ruột) Giang Bắc của Giang Cấm Nam vẻ mặt tươi cười, cầm danh sách trong tay, tự mình nghênh đón tân khách.

Mỗi thiệp mời tân khách, nhiều nhất cũng chỉ có thể dẫn theo năm gia quyến đi vào dự tiệc, tên tuổi mỗi gia quyến, đều phải sớm báo cáo chuẩn bị.

Một cỗ xe ngựa trang trí xa hoa, dừng lại trên đường cách đó không xa.

Lập tức, Gia chủ Vương gia Vương Luân dẫn theo mấy huynh đệ và gia quyến, tay nâng lễ vật, nhanh chân mà tới.

Tiếp theo.

Gia chủ Trương gia Trương Tùng, Thành Quốc phủ Gia chủ Lạc gia Lạc Diên Niên, Gia chủ Tống gia Tống Phủ, đều mang theo gia quyến tới.

Lúc đầu tất cả mọi người vẻ mặt tươi cười, ở cửa nói chuyện, nhưng nhìn thấy Tống Phủ mang theo gia quyến tới nụ cười trên mặt mọi người đều thoáng thu lại, giọng nói chuyện cũng thay đổi nhỏ rất nhiều.

Tống gia vừa chết nhi tử và nữ nhi, cho dù là lúc này, c*̃ng rất khó cười được.

Tống Phủ phu nhân Tôn Xảo Hương, khuôn mặt cũng mộc mạc hơn.

Tống Phủ biết đêm nay không phải lúc bi thương, nhìn thấy gia chủ gia tộc khác ở cửa, lập tức gương mặt tươi cười, bước nhanh hơn.

Mấy lão hữu gặp nhau, ở cửa hàn huyên vài câu, sau đó mang theo gia quyến, đi vào trong phủ.

Một lát sau.

Xe ngựa Tần phủ, mới chậm rãi từ xa đi tới nép ở ven đường.

Tần Văn Chính xuống xe ngựa trước.

Sau đó là Tần phủ Nhị công tử Tần Xuyên, động tác nhẹ nhàng nhảy xuống, sau đó tới đỡ Tống Như Nguyệt xuống tới.

Cuối cùng xuống xe, là một thiếu nữ mặc váy áo trắng thuần, cực kì nhu nhược thanh lệ.

Tần gia hôm nay ngoại trừ những người này, cũng không có dẫn những người khác tới.

Giang Bắc nhìn thấy bọn hắn, trước lật danh sách nhìn thoáng qua, sau đó lập tức nghênh đón, vẻ mặt tươi cười chắp tay nói:

- Văn Chính huynh quý nhân bận rộn, hôm nay tới hơi trễ nha.

Tần Văn Chính chắp tay cười nói:

- Trên đường quá nhiều người, chậm trễ một chút thời gian. Hôm nay Bắc Vọng huynh tự mình ra ngoài đón khách, thật có chút hạ mình.

Giang Bắc nhìn vội vàng cười nói:

- Đâu có đâu có, hôm nay yến hội của Trưởng công chúa, nếu không phải huynh trưởng ta cần ở trong bồi tiếp, làm gì đến phiên ta tới đây nghênh đón những quý khách này.

Hai người lại hàn huyên vài câu.

Giang Bắc nhìn vẻ mặt tươi cười quét gia quyến phía sau hắn một chút, cũng không nhìn người khác, rồi chắp tay nói:

- Văn Chính huynh thông cảm, vì an toàn Trưởng công chúa, gia huynh có phân phó, đêm nay các tân khách mang theo lễ vật, tại hạ đều phải nhìn qua một chút.

Tần Văn Chính cười nói:

- Hẳn là được.

Hắn ta nói rồi đưa tay với Tần Xuyên:

- Xuyên, đem lễ vật tới.

Tần Xuyên lập tức hai tay dâng một hộp gấm hình chữ nhật, đưa tới trong tay hắn.

Tần Văn Chính mở hộp gấm ra, đặt trước mặt Giang Bắc, giải thích nói:

- Ngọc như ý này là mẫu thân của ta từ nơi khác có được, vẫn luôn đặt trong nhà, hôm nay đến bái kiến Trưởng công chúa, c*̃ng không có quà tặng khác, tiện tay lấy nó ra, bày tỏ tâm ý.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 325: Bộ dáng bất cứ lúc nào đều sẽ té ngã.



Giang Bắc nhìn nhìn thoáng qua, gật đầu cười nói:

- Chất lượng nhìn không tệ, là đồ tốt.

Sau đó ánh mắt của hắn vừa nhìn tay thiếu nữ yếu đuối kia đang cầm thứ gì đó.

Tần Vi Mặc đưa tay, đưa bức tranh đã đóng gói tốt đưa tới trước mặt Tần Xuyên, ôn nhu nói:

- Nhị ca, đây là Vi Mặc làm một chút thi từ và tranh vẽ, ca đưa cho Giang thúc thúc nhìn một chút.

Tần Xuyên vội vàng tiếp nhận, hai tay dâng lên đưa tới trước mặt Giang Bắc.

Giang Bắc nhìn chỉ là nhìn lướt qua, cười nói:

- Đã là thi từ thư hoạ, vậy cũng không có gì mà kiểm tra, dù sao ta c*̃ng xem không hiểu. Ha ha, Văn Chính huynh, vị tiểu thiên kim này của huynh xem ra chính là tiểu tài nữ, không tệ, không tệ.

Tần Văn Chính khiêm tốn nói vài câu, rồi dẫn theo gia quyến, lên bậc thang.

Tống Như Nguyệt đỡ khuê nữ nhà mình.

Tần Xuyên đi theo một bên khác bất cứ lúc nào cũng đều chú ý đến.

Chỉ là lên vài bậc thang, mặt Tần Vi Mặc liền đỏ ửng, thở gấp thở phì phò, bộ dáng bất cứ lúc nào đều sẽ té ngã.

Tống Như Nguyệt không chỉ thấp giọng trách nói:

- Mẫu thân đã nói rồi, loại trường hợp này, ngươi tới làm gì? Bảo bối thi từ của ngươi, đến lúc đó mẫu thân giúp ngươi tặng Trưởng công chúa là được, cần gì phải tự mình đến một chuyến, chút nữa nếu té xỉu, Aiz...

Tần Vi Mặc nắm chặt quà trong tay, không nói gì.

Tần Xuyên bên cạnh vội vàng khuyên lơn:

- Mẫu thân, không sao đâu, có ta nhìn Vi Mặc. Vi Mặc cả ngày ở trong nhà, c*̃ng không có ra cửa, lần này thật vất vả có thể ra một lần, hít thở không khí, cũng không phải chuyện gì xấu.

Tống Như Nguyệt lại thở dài một hơi, không nói gì thêm.

Người hầu dẫn bọn họ đi vào một đại sảnh rộng rãi.

Trong đại sảnh, quan viên gia tộc khác tới sớm đang uống trà nói chuyện phiếm, nhìn thấy Tần Văn Chính đi tới, đều đứng lên, nhiệt tình hàn huyên.

Nữ quyến được đưa tới gian phòng bên cạnh.

Tống Như Nguyệt rất mau tìm thấy mấy quý phụ nhân thân thiết.

Mấy người rất nhanh hợp lại với nhau.

Tần Vi Mặc một người an tĩnh ngồi trên ghế trong góc, trong tay nắm thật chặt bộ thi từ tranh vẽ kia.

Tần Xuyên chào hỏi mấy nam tử trẻ tuổi quen biết rồi đến bồi nàng.

Tống Như Nguyệt ngồi ở bên cạnh, mặc dù đang cùng mấy quý phụ nhân kia nói chuyện phiếm nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ nhìn qua bên này một chút.

- Vi Mặc, thi từ trên họa quyển này, đều do chính ngươi làm sao?

Tần Xuyên nhẹ giọng hỏi.

Tần Vi Mặc mỉm cười, nói:

- Đúng vậy, nhị ca.

Tần Xuyên đưa tay cười nói:

- Nhị ca có thể nhìn xem không?

Tần Vi Mặc lắc đầu, ôn nhu nói:

- Chút nữa Vi Mặc muốn tặng cho Trưởng công chúa, nhị ca cũng không thể tùy tiện đụng. Nếu không cẩn thận làm hư, lúc đó thảm rồi.

Tần Xuyên cười cầm bánh kẹo trong mâm bên cạnh, đưa tới trước mặt nàng nói:

- Nhìn ngươi quý bảo bối còn ghét bỏ nhị ca tay dơ đúng không?

Tần Vi Mặc cười nói:

- Ta không ăn, nhị ca, ngươi gần đây luyện võ luyện thế nào rồi?

Tần Xuyên bóc bánh kẹo nói:

- Tạm được, cũng cứ vậy. Nói cho ngươi nghe, đoán chừng ngươi cũng nghe không hiểu.

Tần Vi Mặc có chút mím môi, trong lòng nói thầm: Tỷ phu c*̃ng đang luyện võ đó.

Tần Xuyên bỏ kẹo vào trong miệng, nhìn chằm chằm vẻ mặt nàng mấy lần, nói:

- Vi Mặc, hai ngày này nhìn ngươi tinh thần không tệ, đêm nay trên đường đi c*̃ng không thấy ngươi ho khan. Xem ra những thuốc kia hiệu quả không tệ, ngươi phải nhớ kỹ mỗi ngày đều uống, cũng không thể dừng lại.

Tần Vi Mặc hé miệng cười khẽ, gật đầu nói:

- Ừm, Vi Mặc cũng muốn mỗi ngày ăn, Vi Mặc cũng không muốn dừng lại.

Tần Xuyên có chút kỳ quái nói:

- Thế nào? Thuốc không đủ sao? Đợi ngày mai nhị ca lại đi mua thêm, nếu trong thành không có, nhị ca ra thành đi nơi khác mua.

Tần Vi Mặc cười nói:

- Tạm thời vẫn đủ.

Trong lòng nàng nói thầm: Tạm thời tỷ phu vẫn nguyện ý bồi nàng, chỉ là không biết, sẽ bồi nàng bao lâu.

Tần Xuyên nhìn mẫu thân của mình một chút, đột nhiên lại xích lại gần nàng hỏi:

- Vi Mặc, ngươi nói thực cho nhị ca biết, đêm đó ngươi hôn mê, ngày thứ hai tỉnh lại, lúc Thanh Chu đi thăm ngươi, mẫu thân sao lại đột nhiên kéo Thanh Chu vào phòng của ngươi? Cái này... Giống như không hợp quy củ? Mà mẫu thân không phải không cho bất kỳ nam tử nào đi vào phòng của ngươi sao? Ta và phụ thân cũng chưa hề đi vào qua, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Tần Vi Mặc cười cười, ôn nhu nói:

- Nhị ca, chuyện này, ngươi hẳn là nên hỏi mẫu thân, Vi Mặc cũng không rõ lắm.

Tần Xuyên nghe vậy, đành phải lắc đầu:

- Được rồi, mẫu thân mới không nói với ta loại chuyện này. Mà loại chuyện này nhìn có chút xấu hổ, ta vẫn đừng hỏi nữa đi. Ta chỉ là có chút kỳ quái, Thanh Chu tiểu tử kia nhìn ngơ ngác, có vẻ giống như vô cùng được mẫu thân thích, thật sự là kỳ quái.

Tần Vi Mặc ôn nhu nói:

- Nhị ca, thật ra tỷ phu rất lợi hại, chỉ là ca không biết mà thôi.

- Hả ?
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 326: Kiếm tốt!



Tần Xuyên giật mình, nói:

- Tiểu tử kia chỗ nào lợi hại? Không phải chỉ là một tú tài, biết đọc vài cuốn sách, biết làm mấy bài thơ từ sao?

Tần Vi Mặc cười nói:

- Nhị ca, không thể xem nhẹ bất cứ người nào nha. Ngươi sang năm muốn tham gia khảo thí Long Hổ học viện, cũng không nên xem nhẹ bất kỳ đối thủ nào, nếu không khẳng định ăn thiệt thòi.

Tần Xuyên gật đầu nói:

- Ta đây đương nhiên biết, chỉ là, tiểu tử Thanh Chu kia xác thực không nhìn ra chỗ nào lợi hại. Một đầu ngón tay nhị ca, là có thể đẩy ngã hắn, ngươi tin hay không?

Tần Vi Mặc cười lắc đầu nói:

- Vi Mặc không tin.

Trong lòng nàng nói thầm: Tỷ phu một quyền là đánh chết một người rồi, mới sẽ không bị ngươi đẩy ngã đâu.

Tần Xuyên cười nói:

- Xem thường nhị ca phải không? Nếu không chờ đêm nay trở về chúng ta đi tìm Thanh Chu, để ngươi mở mang kiến thức một chút xem nhị ca lợi hại, có được hay không?

Tần Vi Mặc lập tức nói:

- Không được. Nhị ca, không cho phép ngươi khi dễ tỷ phu.

Tần Xuyên cười ha ha nói:

- Nói đùa, nói đùa. Thanh Chu là thư sinh, nhị ca là võ giả, làm sao sẽ khi dễ hắn. Lúc nhị ca muốn khi dễ, cũng khi dễ ngoại nhân, nơi nào sẽ khi dễ thân muội phu của mình.

- Thân muội phu...

Tần Vi Mặc nghe cái từ này, tim lập tức đập nhanh một trận.

Huynh muội hai người đang nói chuyện, tiếng ồn ào nói chuyện phiếm ngoài đại sảnh đột nhiên ngừng lại.

Lập tức, thành chủ Giang Cấm Nam bên ngoài vang lên:

- Trưởng công chúa tới.

Trong đại sảnh.

Đám người cuống quít đứng lên, cúi đầu rủ mắt xuống, an tĩnh lại.

Trong thiên phòng, các nữ quyến cũng đều cuống quít dừng nói chuyện phiếm, đứng lên, khoanh tay cung kính đứng, yên tĩnh chờ đợi.

Không bao lâu.

Một thân ảnh cao gầy mặc váy đỏ đi giữa bốn thị nữ và một vài nha hoàn chen chúc đi cùng Giang Cấm Nam từ ngoài đình viện vào đại sảnh.

Đám người trong đại sảnh bị ánh mắt thiếu nữ váy đỏ này quét qua, khiến trong lòng run lên, nín thở ngưng thần, cúi đầu xoay người, một cử động cũng không dám.

Cho dù những lão giả quý tộc từng trải, trong lòng cũng căng lên, cũng không dám thở mạnh một hơi.

Thiếu nữ này từ lúc mười ba tuổi đã chủ động tòng quân, biểu hiện tài năng quân sự kinh người, năm năm qua, giết địch vô số, tay còn chém xuống đầu Tấn vương còn có cả mấy người Hoàng tộc, hơn nữa còn lừa giết mười vạn người nước láng giềng, ngay cả đại quân địch quốc nghe đều biến sắc, chớ nói chi là những người chưa từng trải qua chiến trường như bọn họ.

Thiếu nữ này không giận tự uy, toàn thân trên dưới tự mang một cỗ khí thế làm cho người sợ hãi run sợ, không người nào dám ngẩng đầu nhìn nhiều.

- Trưởng công chúa, mời ngài ngồi.

Giang Cấm Nam Giang thành chủ ở Mạc Thành một tay che trời, lúc này cũng chú ý cẩn thận, thân thể có chút khom xuống, biểu hiện ra rất cung kính.

Nam Cung Hỏa Nguyệt đi đến chủ vị, phất váy đỏ, quay người ngồi xuống, tà váy đỏ giống như hỏa diễm, khiến thiếu nữ này tăng thêm một phần khí thế càng thêm làm cho người ta sợ hãi.

Giang Cấm Nam ở bên cạnh chắp tay cười nói:

- Trưởng công chúa, hôm nay tại hạ mời rất nhiều tân khách, đến bày tiệc tẩy trần cho Trưởng công chúa, thuận tiện chúc mừng Trưởng công chúa trận chiến này đại thắng, nâng cao uy thế Đại Viêm ta, hộ bách tính Đại Viêm ta. Tất cả mọi người chuẩn bị một chút tiểu lễ vật dâng lên Trưởng công chúa, bày tỏ tâm ý, hi vọng Trưởng công chúa có thể nhìn một chút.

Vẻ mặt Nam Cung Hỏa Nguyệt thản nhiên nhìn xuống mặt đám người một chút, không nói gì.

Giang Cấm Nam lập tức liếc mắt ra hiệu cho mấy người phía dưới.

Trương gia gia chủ Trương Tùng lập tức dẫn đầu đám người đi vào giữa sảnh, cúi đầu chắp tay, vẻ mặt tràn đầy cung kính nói:

- Trương Tùng bái kiến Trưởng công chúa. Lần này Trưởng công chúa ở biên cảnh chống cự quân địch, đại hoạch toàn thắng, không chỉ có lập uy cho Đại Viêm ta, còn bảo vệ bách tính toàn thành Mạc Thành chúng ta. Tại hạ biết Trưởng công chúa không thích phô trương lãng phí, cho nên hôm nay cũng không dám mang những vật khác tới, chỉ lấy một thanh bảo kiếm, dâng lên Trưởng công chúa, còn hi vọng Trưởng công chúa không ghét bỏ.

Vừa dứt lời, bên cạnh lập tức đi ra một người, hai tay dâng một hộp gỗ thật dài, đưa tới trong tay hắn.

Trương Tùng tiếp nhận, xoay người cúi đầu, hai tay nâng hộp gỗ lên.

Giang Cấm Nam lập tức xuống tới cầm lấy, đi qua cung kính dâng lên trước mặt Trưởng công chúa.

Một thị nữ sau lưng Nam Cung Hỏa Nguyệt đi ra, mở hộp gỗ ra, từ trong lấy ra một thanh bảo kiếm, hai tay dâng lên, đưa tới trước mặt của nàng.

Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn thoáng qua, tiếp trong tay, cầm chuôi kiếm, “Tranh” một tiếng, rút ra một đoạn.

Lập tức hàn quang b*n r*, nhiệt độ không khí trong phòng giống như bỗng nhiên giảm xuống!

- Kiếm tốt!

Giang Cấm Nam ở một bên vẻ mặt tươi cười khen:

- Kiếm này tiếng như thanh tuyền, lưỡi kiếm hàn quang mạnh mẽ, kiếm khí nội liễm
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 327: Trên đài.



- Hiển nhiên là thượng đẳng huyền thiết luyện chế mà thành, chỉ sợ luyện khí đại sư còn thêm một vài vật liệu khác. Cho dù là thiết giáp tốt nhất, chỉ sợ cũng không chịu được một kiếm.

Nam Cung Hỏa Nguyệt thu kiếm, trên mặt cũng không lộ ra vẻ gì khác, gật đầu nói:

- Đích thật là kiếm tốt, Trương đại nhân có lòng.

Trương Tùng tổ tiên làm quan trong triều đình, bây giờ hắn vẫn như cũ có treo hư chức, Trưởng công chúa đến Mạc Thành mấy lần, tự nhiên là biết hắn.

Nghe được Trưởng công chúa chính miệng khích lệ, Trương Tùng lập tức thụ sủng nhược kinh (*), vội vàng cúi đầu chắp tay, xoay người cúi đầu thật sâu, lại không dám nhiều lời, lập tức thối lui qua một bên, nhường những người khác lên.

[*Được sủng ái mà lo sợ]

Thành Quốc phủ Lạc Diên Niên tiến lên, cúi đầu chắp tay nói:

- Hạ quan Lạc Diên Niên, bái kiến Trưởng công chúa. Nghe nói Trưởng công chúa quan giá đến Mạc Thành, hạ quan cho người chuẩn bị dâng lên Trưởng công chúa một con liệt mã, nuôi dưỡng ở chuồng ngựa. Ngày mai Trưởng công chúa có thời gian, hạ quan lập tức đưa tới để Trưởng công chúa tự mình thuần phục. Hôm nay hạ quan còn chuẩn bị dâng lên Trưởng công chúa một viên Nguyệt Lượng Châu, Trưởng công chúa ban đêm nếu đọc sách, có thể đặt trong trướng, so với ngọn đèn còn sáng hơn rất nhiều.

Vừa dứt lời, Thành Quốc phủ Đại phu nhân Vương thị, lập tức cúi đầu khom người, hai tay dâng một hộp gấm nhỏ, cẩn thận từng li từng tí ở bên cạnh đi ra, lập tức hai đầu gối khẽ cong, cung cung kính kính quỳ trên mặt đất, hai tay nâng hộp gấm giương l*n đ*nh đầu, ánh mắt từ đầu đến cuối đều nhìn xuống đất.

Thị nữ sau lưng Trưởng công chúa lập tức xuống tới, nhận lấy hộp gấm, mở ra trước nhìn thoáng qua, mới đi lên, đưa tới trước mặt Trưởng công chúa.

Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn thoáng qua, cũng không đánh giá, mà là nhìn xem phía dưới nói:

- Lạc đại nhân, nghe nói trưởng tử nhà ngươi bây giờ đang ở Ngự lâm quân trong kinh, biểu hiện không tệ, tu vi c*̃ng tiến bộ thần tốc, thật sao?

Lạc Diên Niên vội vàng cung kính nói:

- Trưởng tử Hạ quan Trường Thiên, hiện tại đúng là tại chức ở Ngự lâm quân. Còn biểu hiện và tu vi, làm sao đáng giá Trưởng công chúa tán dương.

Nam Cung Hỏa Nguyệt đột nhiên lại nói:

- Ta nhớ được sang năm học viện Long Hổ triệu tập dự thi, Mạc Thành tựa hồ c*̃ng có mấy danh ngạch. Trưởng tử ngươi kia lúc trước chính là lấy thành tích hạng nhất Mạc Thành, thi vào học viện Long Hổ? Sang năm, ngươi còn có nhi tử muốn tham gia sao?

Lạc Diên Niên cúi đầu nói:

- Hạ quan còn có một nhi tử, sang năm đúng là muốn tham gia chiêu sinh khảo thí học viện Long Hổ.

Nam Cung Hỏa Nguyệt gật đầu nói:

- Nếu như mỗi công huân gia tộc đều giống như Lạc đại nhân như vậy, cố gắng học tập đền đáp quốc gia, dựa vào thực lực của mình làm quan, sao ta lại đề nghị Thánh thượng huỷ bỏ tước vị đời thứ ba.

Vừa nghe lời này, Lạc Diên Niên cúi đầu khom người, không dám trả lời.

Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn hắn nói:

- Ta nhớ được tước vị Thành Quốc phủ ngươi cũng đã là thế tập ba đời?

Sắc mặt Lạc Diên Niên biến hóa, cúi đầu cung kính nói:

- Thêm hạ quan, đúng là có ba đời.

Nam Cung Hỏa Nguyệt khẽ gật đầu, không nói gì thêm.

Sau lưng Lạc Diên Niên chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, lại chờ đợi chốc lát, vội vàng kéo Vương thị còn đang quỳ bên cạnh, khom người lui xuống.

Sau đó là Vương gia, Tống gia các loại gia tộc, đều dâng lễ vật lên.

Tống gia gia chủ Tống Phủ tại đưa lên một bộ cường cung, còn đưa lên một bức tranh, cung kính nói:

- Thi từ trên Bức họa này đều là chất tử Chinh Minh trong tộc thảo dân sáng tác riêng cho Trưởng công chúa.

Nam Cung Hỏa Nguyệt mở ra tùy ý nhìn hai tác phẩm, gật đầu nói:

- Văn thải không tệ, thơ hay, hảo thơ.

Tống Phủ cúi đầu lui ra lúc, bất động thanh sắc nhìn Tần Văn Chính bên cạnh một chút.

Đến phiên Tần Văn Chính.

Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn hắn nói:

- Tần đại nhân, tước vị nhà ngươi, ta nhớ c*̃ng được ba đời rồi?

Tần Văn Chính khom người cúi đầu nói:

- Đúng vậy.

Nam Cung Hỏa Nguyệt vẻ mặt thản nhiên nói:

- Nếu như ta không nhớ lầm, trưởng tử nhà ngươi, còn ở học viện Long Hổ kinh đô cầu học?

Tần Văn Chính nói:

- Khuyển tử đúng là đang cầu học học viện, đã hơn hai năm.

Nam Cung Hỏa Nguyệt nhẹ gật đầu, không nói gì thêm.

Giang Cấm Nam bên cạnh vội vàng nhắc nhở:

- Văn Chính huynh, ngươi hôm nay chuẩn bị tặng lễ gì cho Trưởng công chúa?

Lúc này.

Tống Như Nguyệt đỡ thiếu nữ yếu đuối váy áo trắng thuần từ bên cạnh chậm rãi đi ra.

Thiếu nữ trong tay cầm một bộ bức tranh thật dày.

Trên đài.

Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn về phía bức tranh trong tay thiếu nữ yếu đuối cần người đỡ kia, lông mày đột nhiên nhăn một chút.

Gia tộc khác cũng đều nhìn về phía hai mẹ con Tần gia này.

Tống Phủ nhìn về phía bức họa trong tay thiếu nữ yếu đuối, hai mắt có híp một chút.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 328: Bài thơ này, là chính ngươi làm?



Phu nhân của hắn Tôn Xảo Hương, âm thầm cắn răng.

Chỉ trong một đêm kia, con cái của nàng, song song chết thảm.

Thành Quốc phủ Đại phu nhân Vương thị, ánh mắt lướt qua mấy người Tần gia, vừa nhìn về phía sau, cũng không nhìn thấy đạo thân ảnh nàng muốn nhìn tới kia.

Tần Văn Chính cúi đầu cung kính nói:

- Hạ quan dâng lên Trưởng công chúa là một miếng ngọc như ý, còn có một bộ thi từ thư hoạ.

Tần Xuyên lập tức cầm hộp gấm trong tay nâng lên.

Thị nữ sau lưng Nam Cung Hỏa Nguyệt đi xuống, tiếp trong tay, mở ra hộp gấm nhìn thoáng qua mới cung kính đưa tới trước mặt nàng.

Nam Cung Hỏa Nguyệt chỉ là tùy ý nhìn thoáng qua, khẽ gật đầu.

Thị nữ khép lại hộp gấm, lấy đi, đặt ở bên cạnh.

Lúc này, hai mẹ con Tần gia đã đi tới bên cạnh Tần Văn Chính, Tần Vi Mặc cúi đầu xuống, hai tay dâng tranh vẽ trong tay lên.

Tống Như Nguyệt ở bên cạnh giật giật y phục của nàng, ra hiệu nàng phải quỳ xuống.

Mẹ con hai người đang muốn quỳ xuống, Nam Cung Hỏa Nguyệt thản nhiên mở miệng nói:

- Tần gia tiểu thư thân thể yếu đuối, cũng không cần quỳ xuống.

Tống Như Nguyệt dừng một chút, đành phải tự mình quỳ xuống.

Tần Vi Mặc nâng tranh vẽ trong tay, tự mình đứng đấy, thân thể run nhè nhẹ, tựa hồ có chút đứng không vững.

- Dậy đi.

Nam Cung Hỏa Nguyệt lại nói một câu.

Tống Như Nguyệt vội vàng nói:

- Đa tạ Trưởng công chúa.

Nói xong, vội vàng đứng lên, đỡ lấy thiếu nữ bên cạnh đã chống đỡ không nổi.

Thị nữ bên cạnh Nam Cung Hỏa Nguyệt, đang muốn xuống lấy bức tranh trong tay thiếu nữ, Giang Cấm Nam bên cạnh đột nhiên cười nói:

- Trưởng công chúa, thiên kim Tần gia ở Mạc Thành chúng ta xưa nay có danh xưng tài nữ, mặc dù thân thể yếu đuối, lại biết viết biết vẽ, đa tài đa nghệ. Hôm nay dâng thi từ lên Trưởng công chúa, chắc hẳn cũng cực tốt. Nếu không để cho thiên kim Tần gia tự mình đọc mấy bài, để mọi người bình luận phân tích, cũng có thể để Trưởng công chúa giúp đỡ chỉ đạo một chút.

Thị nữ dừng bước lại.

Nam Cung Hỏa Nguyệt dừng một chút, nhìn về phía thiếu nữ yếu đuối dưới đài nói:

- Vậy đọc hai bài đi, về phần chỉ đạo, thì không cần.

Giang Cấm Nam vội vàng nói:

- Văn Chính huynh, để lệnh thiên kim đọc đi.

Tần Vi Mặc nghe vậy, ngẩng đầu lên, chậm rãi mở thư hoạ trong tay.

Toàn bộ đại sảnh, yên tĩnh im ắng.

Dừng một chút, âm thanh thiếu nữ nhu nhược, chậm rãi vang lên:

- Hoàng kim sai đao bạch ngọc giả, đêm xuyên cửa sổ phi ra quang mang. Nam nhi phí thời gian công chưa lập, xách đao độc lập chú ý Bát Hoang. Kinh Hoa kết giao tận kỳ sĩ, khí phách tướng kỳ chung sinh tử. Ngàn năm sử sách hổ thẹn vô danh, một lòng trung can báo thiên tử. Ngươi từ quân trời Hán tân, Nam Sơn Hiểu Tuyết ngọc đá lởm chởm. Sở mặc dù ba hộ nhưng vong Tần, há có đường đường Đại Viêm trống không người!

Thiếu nữ đọc xong, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía thiếu nữ váy đỏ trên đài, sau khi nhìn thoáng qua, lại lập tức cúi đầu xuống, an tĩnh chờ đợi.

Ai cũng không dám mở miệng đánh giá trước.

Nam Cung Hỏa Nguyệt đang nghe hai câu trước, lông mày có chút nhăn một chút, đợi nghe xong cả bài thơ, trầm ngâm một chút, nhìn thiếu nữ yếu đuối dưới đài nói:

- Bài thơ này, là chính ngươi làm?

Tần Vi Mặc cúi đầu nói:

- Là dân nữ tự mình làm.

Lúc này, đứng ở cách đó không xa Tống gia phu nhân Tôn Xảo Vân, đột nhiên bước ra nói:

- Trưởng công chúa, nàng nói dối!
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 329: Bài thơ này vẫn là chất nhi dân phụ Tống Chinh Minh làm ra!



Vừa nghe lời này, ánh mắt mọi người trong đại sảnh đều ngạc nhiên nhìn về phía nàng.

Tống Phủ lập tức thấp giọng quát lớn:

- Trở về! trước mặt Trưởng công chúa, nào có phần cho phụ nhân như ngươi nói chuyện!

Tôn Xảo Vân vẫn khom người cúi đầu như cũ, cắn răng nói:

- Trưởng công chúa, nàng nói dối!

Lúc này, người trong phòng, c*̃ng bắt đầu thấp giọng nghị luận lên.

- Bài thơ này, hai ngày trước ta giống như nghe qua...

- Đúng rồi, ta cũng nghe qua, tựa như một tài tử Tống gia làm ra, nhi tử ta sau khi trở về còn niệm nhiều lần đây.

Trong đại sảnh, mọi người sắc mặt đều biến.

Mà thiếu nữ yếu đuối kia, vẫn như cũ tay nâng bức tranh, cúi đầu, không nói một lời.

Trên đài.

Nam Cung Hỏa Nguyệt đột nhiên mở miệng nói:

- Đọc tiếp bài khác.

Thiếu nữ đáp ứng một tiếng, âm thanh nhu nhược lần nữa vang lên trong đại sảnh:

- Tướng quân tích viên môn, chính trực làm gió lập. Chư tướng muốn nói chuyện, băn khoăn không dám vào. Kiếm khí bắn trời cao, tiếng trống chấn nguyên thấp. Bụi màu vàng nhét đường lên, cưỡi ngựa truy binh gấp. Giương cung từ đây đi, phi tiễn như mưa tập. Đoạn vây một trăm dặm, chém đầu năm ngàn cấp. Thay mặt ngựa đổ máu chết, người Hồ ôm yên khóc. Xưa nay nuôi binh giáp, có việc thường lấy tập. Thừa ta miếu đường vận, ngồi làm can qua tập. Hiến khải về kinh sư, quân dung gì hấp tập.

Vừa đọc xong bài thơ này, trong đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh.

Nam Cung Hỏa Nguyệt cau mày, nhìn thiếu nữ yếu đuối dưới đài, hỏi:

- Bài thơ này, cũng chính ngươi sáng tác?

Sắc mặt Tống Như Nguyệt khó coi, cuống quít kéo y phục nữ nhi mình.

Tần Vi Mặc lại cúi đầu, âm thanh yếu đuối lại bình tĩnh nói:

- Vâng.

Lúc này, Tôn Xảo Hương đột nhiên hai đầu gối khẽ cong, quỳ trên mặt đất, lớn giọng nói:

- Trưởng công chúa, nàng nói dối! hai bài thơ này, đều là chất nhi dân phụ Tống Chinh Minh sở tác!

Đại sảnh lần nữa khe khẽ bàn luận.

- Bài thơ này hai ngày trước ta cũng nghe qua, đích thật là Tống gia tài tử kia làm...

- Chậc chậc, không ngờ Tần gia tiểu thư này nhìn nhu nhu nhược nhược, làm cho người yêu mến, lại mất mặt như vậy, ăn cắp thi từ người khác, lại còn dám ở trước mặt Trưởng công chúa nói năng hùng hồn đầy lý lẽ nói là tự mình làm...

Trong đại sảnh dị thường yên tĩnh.

Trong phòng tiếng nghị luận không ngừng truyền đến.

Tống Như Nguyệt đỏ mặt.

Sắc mặt Tần Văn Chính cũng trở nên khó coi.

Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn một nhà bốn miệng này, yên lặng một chút, ánh mắt nhìn thiếu nữ nhu nhược kia nói:

- Đọc tiếp.

Tần Vi Mặc cúi đầu nhìn về phía bức tranh trong tay, tiếp tục ôn nhu thì thầm:

- Trống trận vang vọng cả chiều thu, tinh kỳ đầu thành xuôi theo mặt trời lặn. Thiếu niên có tuổi vừa thích hợp. Tòng quân vui, chớ có hỏi vì ai. Đợi cưỡi ngựa vào nam ra bắc, âm thanh báo trước động trời tây. Ngày về còn có thể gặp mặt nhau. Trăng đầu xuân, chim quyên không cần phải gáy.

Lời nói vừa dứt, Tôn Xảo Hương quỳ trên mặt đất lần nữa lớn giọng nói:

- Trưởng công chúa! Bài thơ này vẫn là chất nhi dân phụ Tống Chinh Minh làm ra!

Trong phòng tiếng nghị luận càng nhiều hơn.

Tống Như Nguyệt rốt cục nhịn không được, tức giận nói:

- Tôn Xảo Hương! Ngươi nói là chất nhi ngươi làm ra, có chứng cứ gì?

Tôn Xảo Hương quỳ trên mặt đất, cúi đầu, không có trả lời.
 
Back
Top Bottom