Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu

Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 160: Bất quá cái gì



Lúc Lạc Thanh Chu đi qua “Linh Thiền Nguyệt cung”, chỉ nhìn một chút, cũng không dừng bước lại.

Hắn quyết định đi vấn an vị nhạc mẫu đại nhân kia trước, trở lại thỉnh an cho Tần đại tiểu thư sau, thuận tiện trò chuyện cùng Bách Linh.

Chờ hắn đến nơi ở của vị nhạc mẫu đại nhân kia, hắn phát hiện bầu không khí không đúng.

Mai nhi dẫn hắn vào phòng.

Tống Như Nguyệt ngồi ngay ngắn ở trên ghế, nghiêm mặt, mắt lạnh nhìn hắn.

- Lạc Thanh Chu! Gan chó ngươi thật lớn!

Không đợi hắn khom người thỉnh an, Tống Như Nguyệt đã bắt đầu nghiêm nghị răn dạy:

- Ngươi hôm nay kể chuyện gì cho Vi Mặc nghe? Ai bảo ngươi kể cho nàng loại chuyện xưa hạ lưu vô sỉ kia? Đó là cô em vợ của ngươi, là muội muội của ngươi! Ngươi làm tỷ phu, làm một người đọc sách, sao ngươi có thể kể chuyện xưa bẩn thỉu vi phạm đạo nghĩa lễ nghi không chịu nổi? Ngươi đến cùng rắp tâm gì?

Lạc Thanh Chu khom người cúi đầu, đang muốn giải thích, lại nghe được nàng nói:

-Kể! Đem câu chuyện cái gì « Tây Sương Ký » ngươi hôm nay kể cho Vi Mặc nghe một lần nữa một năm một mười không sót một chữ kể lại cho ta một lần! Ta cũng phải xem thật kỹ một chút, lần này xem chuyện xưa hạ lưu không chịu nổi có chỗ nào thần kỳ, vậy mà có thể để cho Vi Mặc nhà ta nghe say sưa, cơm nước không muốn ăn.

Lạc Thanh Chu: - ...

- Câm hả? Bảo ngươi kể chuyện ngươi không nghe được hay sao? Lập tức, lập tức, bây giờ liền kể.

Tống Như Nguyệt vỗ bàn, trợn mắt nhìn.

Lạc Thanh Chu đành phải cúi đầu nói:

- Vâng, nhạc mẫu đại nhân.

Hắn đành phải nói một lần câu chuyện « Tây Sương Ký » buổi sáng đã kể cho Tần nhị tiểu thư nghe.

Kể chuyện một lần tương đối cẩn thận cho vị nhạc mẫu đại nhân này, không dám qua loa như với Thiền Thiền cô nương kia.

Hắn cúi đầu, tỉ mỉ kể.

- Cuối cùng, hai người sinh mấy tiểu tử mập mạp, sinh mấy nữ nhi đáng yêu, hạnh phúc mà ngọt ngào sống cùng nhau...

Đợi hắn kể xong, trong thính đường yên tĩnh một hồi.

Chờ hắn ngẩng đầu nhìn lại, Tống Như Nguyệt “Ba” vỗ bàn một cái, phẫn nộ quát:

- Quả nhiên là chuyện xưa hạ lưu! Nam nữ gặp nhau riêng tư, tự định chung thân, không biết lễ phép, dám dạy hư Vi Mặc nhà ta! Lạc Thanh Chu, gan chó ngươi thật lớn!

Lập tức cả giận nói:

- Mai nhi! Dẫn hắn đi ta hậu hoa viên, phạt hắn xới đất cho hoa một canh giờ!

- Vâng, phu nhân.

Mai nhi lập tức cung kính đáp, đi tới bên người Lạc Thanh Chu.

Lạc Thanh Chu ngẩn người, đang muốn nói chuyện, Mai nhi một phát bắt được cánh tay của hắn, dẫn hắn đi, thấp giọng nói:

- Cô gia, đừng già mồm.

Lạc Thanh Chu đành phải ngậm miệng, đi theo nàng ra hậu viện.

Đợi hai người rời đi không lâu, Tống Như Nguyệt lập tức đứng dậy, đi đến cửa phòng, xốc lên rèm châu, đi vào, gấp giọng hỏi:

- Đều nhớ kỹ chưa?

Một lão tiên sinh tóc hoa râm đang ngồi ở trước bàn, cầm bút lông sói trong tay, nhanh chóng mà viết chữ lên trên giấy tuyên, không để ý tới nàng.

Qua nửa ngày, để bút xuống, không khỏi thở dài:

- Văn thải thật hay! Tốt cho một cố sự!

Tống Như Nguyệt cả giận nói:

- Ta hỏi ngươi đều nhớ kỹ chưa?

Tiên sinh lúc này mới kịp phản ứng, đứng dậy chắp tay nói:

- Phu nhân, đều nhớ kỹ, kém vài câu c*̃ng không có gì đáng ngại. Tại hạ đọc đủ thứ các loại thư tịch, nhưng lại chưa bao giờ nghe qua cố sự dạng này, chỉ sợ thật đúng là cô gia tự mình viết ra, cô gia tài hoa, quả nhiên thâm bất khả trắc! Chúc mừng phu nhân, chúc mừng phu nhân, Tần phủ nhặt được cái đại tiện nghi!

Tống Như Nguyệt liếc mắt nói:

- Bớt nịnh hót! Ta hỏi ngươi, cố sự này có thể so sánh được « Hương Khuê Ký » kia không? Ta có thể lấy ra đi khoe nở mặt mũi hay không?

Tiên sinh vội vàng nói:

- Có thể! Nhất định có thể! Cố sự này còn hay hơn « Hương Khuê Ký » kia rất nhiều lần, bất quá...

- Bất quá cái gì? Nói!

Tống Như Nguyệt nhíu mày.

Lão tiên sinh cúi đầu chắp tay nói:

- Bất quá cô gia hiển nhiên không có nói ra hết toàn bộ cố sự, trong đó có đoạn ngắn Trương Sinh và Thôi Oanh Oanh có chút mập mờ, hẳn là còn muốn đặc sắc hơn cả « Hương Khuê Ký » kia, chỉ là... Chỉ là cô gia ngại Nhị tiểu thư và phu nhân ngài là thân phận nữ tử, cho nên viết một câu qua loa, đáng tiếc, đáng tiếc.

Tống Như Nguyệt sáng mắt lên, hai đầu lông mày lộ ra một tia suy tư.

Mà lúc này.

Ở trong hoa viên phía sau, Lạc Thanh Chu đang cầm một cây cuốc đào đất trong vườn hoa, bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng hô kinh hỉ mà non nớt:

- Ca ca!

Lập tức, một giọng hô to ngạc nhiên khác c*̃ng vang lên theo:

- Ca ca! Là ca ca kìa! Thật là hắn!

Lạc Thanh Chu sững sờ, quay đầu nhìn lại.

Hai thân ảnh một cao một thấp, mặt mũi tràn đầy kích động chạy tới.

Trong tay bọn họ bưng chậu hoa.

Một đứa bé trai, một tiểu nữ hài, nhìn tuổi chừng đều chỉ có khoảng bảy tám tuổi.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 161: Mai nhi xụ mặt khiển trách.



Hai người chạy đến chỗ gần, lập tức thả chậu hoa trong tay xuống, mặt mũi tràn đầy kích động cùng ngạc nhiên nhìn hắn.

Lạc Thanh Chu một mặt mộng bức:

- Các ngươi là...

Trong hoa viên treo đèn lồng.

Có tuyết trắng chiếu rọi, bộ dáng tiểu nam hài cùng tiểu nữ hài nhìn rất rõ ràng.

Nhưng Lạc Thanh Chu cũng không nhận ra.

Mãi đến khi tiểu nam hài kích động mở miệng nói:

- Ca ca, màn thầu! Màn thầu... Ta là Tứ Tứ đây!

Tiểu nữ hài c*̃ng kích động nói:

- Ca ca, ta là Tây Tây! Ngươi mỗi ngày mang màn thầu cho chúng ta ăn, ngươi quên sao?

Lạc Thanh Chu khẽ giật mình, phản ứng lại.

Đúng là tiểu huynh muội trong hẻm nhỏ kia.

- Các ngươi tại sao lại ở chỗ này?

Mặt mũi Lạc Thanh Chu tràn đầy ngạc nhiên.

Tiểu huynh muội lúc trước trong hẻm, ăn mặc rách rưới, mặt mũi tràn đầy dơ bẩn cùng vết sẹo, căn bản thấy không rõ bộ dáng.

Bây giờ lại mặc quần áo sạch sẽ, trên mặt bóng loáng non mịn, hồng hồng trơn nhẵn, hoàn toàn giống như thay đổi thành hai người.

Sao hắn lại có thể nhận ra được?

Mà hai người huynh muội bọn họ sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây?

Tiểu nam hài tên là Tứ Tứ đỏ hồng mắt nói:

- Ca ca, là một người tỷ tỷ mang bọn ta tới đây. Ngày đó ta cùng Tây Tây nhìn thấy ca ca ngươi ngồi cỗ kiệu đi, vốn còn muốn chờ ca ca trở về, thế nhưng đợi thật nhiều ngày, ca ca ngươi cũng chưa có trở về... Ta và Tây Tây rất đói, liền chuẩn bị rời khỏi nơi đó...

- Ngày ấy, một người tỷ tỷ đột nhiên đi vào hẻm nhỏ, nói có thể cho ta và Tây Tây tìm một nơi có thể làm việc nuôi sống mình, cho nên ta và Tây Tây tới đây... Không nghĩ tới ca ca cũng ở nơi đây đấy.

Lạc Thanh Chu đột nhiên nắm chặt cuốc trong tay, hỏi:

- Tỷ tỷ kia tên gọi là gì?

Tiểu nam hài lắc đầu:

- Tỷ tỷ không nói.

Tiểu nữ hài vội vàng nói:

- Ca ca, tỷ tỷ kia rất xinh đẹp, rất thích cười, cười lên rất đáng yêu, trên mặt có hai lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu, mặc váy cũng rất đẹp mắt.

- Bách Linh?

Trong lòng Lạc Thanh Chu run lên, trên mặt lộ ra biểu tình cổ quái.

Là trùng hợp, hay là...

- Ca ca, tại sao ngươi lại ở chỗ này?

Tiểu nam hài vui vẻ hỏi.

Lạc Thanh Chu lấy lại tinh thần, trầm mặc một chút, nói: - Ta thành thân, về sau nơi này chính là nhà của ta. Tứ Tứ, Tây Tây... Thật có lỗi, ca ca vứt bỏ các ngươi.

Tiểu nam hài vội vàng đỏ hồng mắt nói:

- Ca ca, tuyệt đối đừng nói như vậy, nếu không phải ca ca cho ta cùng Tây Tây màn thầu, đưa thuốc, đưa chăn mền, ta và Tây Tây hiện tại cũng đã bị chết đói cùng chết cóng rồi.

Tiểu nữ hài c*̃ng gật đầu, ngậm lấy nước mắt nói:

- Ca ca, chúng ta có thời gian rảnh liền sẽ đi đầu hẻm nhỏ kia chờ ngươi đây, không nghĩ tới vậy mà lại nhìn thấy ngươi ở chỗ này, quá tốt rồi.

Mặt mũi tiểu nam hài tràn đầy vui vẻ nói:

- Ca ca, về sau ta cùng Tây Tây sẽ siêng năng làm việc, phu nhân sẽ không đuổi chúng ta đi, như thế chúng ta có thể thường xuyên gặp mặt ca ca.

Tiểu nữ hài c*̃ng nín khóc mỉm cười nói:

- Ca ca, phu nhân còn để chúng ta đi học đường đọc sách nữa, chúng ta mỗi ngày đều có thể ăn thịt, còn có phòng lớn và chăn mền ấm áp để ngủ đấy.

Đối với đôi tiểu huynh muội đã từng là ăn mày, kém chút bị chết đói cùng chết cóng trong hẻm nhỏ lạnh giá mà nói, nơi này chính là Thiên Đường.

Vị tỷ tỷ kia dẫn bọn hắn tới đây, cùng phu nhân để bọn hắn đến chăm sóc hoa, đi học, chính là thiên sứ của bọn họ.

Trong lòng Lạc Thanh Chu đầy nghi ngờ, đang muốn tiếp tục hỏi thăm, Mai nhi đột nhiên từ trong nhà đi ra, nghiêm mặt nói:

- Cô gia, phu nhân bảo người đi vào.

Lạc Thanh Chu dừng một chút, buông cuốc xuống, nhìn hai huynh muội một chút, đi đến trước mặt Mai nhi hỏi:

- Mai nhi cô nương, bọn hắn...

- Không nên hỏi, không nên hỏi nhiều!

Mai nhi ngăn chặn hắn.

Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, không có hỏi nhiều, quay đầu chào hai huynh muội.

Tứ Tứ và Tây Tây đều vui vẻ khua tay nói:

- Ca ca, chúng ta sẽ đi tìm ngươi.

- Siêng năng làm việc! Nếu không sẽ không có cơm ăn!

Mai nhi xụ mặt khiển trách.

Tứ tứ và Tây Tây thè lưỡi, vội vàng đi qua ôm lấy chậu hoa.

Lạc Thanh Chu đi theo Mai nhi vào phòng.

Trong thính đường, Tống Như Nguyệt vẫn như cũ ngồi ngay ngắn ở chỗ đó, trong tay bưng một chén nước trà, đang ưu nhã thưởng thức.

Gặp hắn tiến đến, liếc mắt nhìn hắn, giả vờ tức giận một hồi, lạnh mặt mở miệng nói:

- Ngươi vừa mới kể « Tây Sương Ký », đều là một chữ không bỏ sót kể hết rồi chứ?

Lạc Thanh Chu cúi đầu chắp tay đáp:

- Nhạc mẫu đại nhân, đều kể xong.

Tống Như Nguyệt nghe xong, cười lạnh một tiếng:

- Xem ra ngươi tối nay không muốn trở về, đúng hay không?

Lạc Thanh Chu ngẩng đầu nhìn nàng:

- Nhạc mẫu đại nhân cớ gì nói lời ấy?

Lông mày Tống Như Nguyệt dựng lên, hừ lạnh nói:

- Uổng ngươi vẫn là người đọc sách, vậy mà miệng đầy hoang ngôn! « Tây Sương Ký » kia rõ ràng còn có rất nhiều đoạn không thể nói, ngươi làm như ta chưa từng nghe qua?
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 162: Hạ Thiền quay mặt qua chỗ khác.



- Nói cho ngươi, ta trước đó đều đang khảo nghiệm ngươi! Thật ra ta đã sớm xem qua cố sự này.

Tống Như Nguyệt ăn nói trơn tru.

Lạc Thanh Chu nhìn xem con mắt của nàng, nghe được trong lòng nàng: 【 Hừ, trước lừa dối tiểu tử này một chút, nhìn xem kia rốt cuộc có phải là hắn tự mình viết ra hay không! 】

- Nhạc mẫu đại nhân, nội dung cố sự, ta có thể cam đoan, tất cả đều kể xong một chữ không lọt, cũng không bỏ sót cái gì.

Hắn cung kính nói.

Tống Như Nguyệt sáng mắt lên, nhìn chằm chằm vào hắn nói:

- Chính ngươi viết? Hay xem ở nơi nào?

Lạc Thanh Chu chắp tay nói:

- Vãn bối tự mình viết.

Tống Như Nguyệt hừ lạnh một tiếng, khiển trách:

- Bàng môn tà đạo, không làm việc đàng hoàng!

Trong lòng lại âm thầm vui vẻ nói: Quả nhiên là tiểu tử này tự mình biên, rất tốt, lần này ta có thể tùy tiện xuất ra đi hung hăng đánh mặt mấy ả kia! Hừ, Trương Phượng kia nói con rể nàng biết kể chuyện xưa hài hước, ta liền để nàng nhìn xem, đến cùng con rể ai mới biết kể chuyện xưa! Nhất định phải hung hăng đánh mặt của nàng.

- Hừ! Trở về đi, lần sau còn dám giảng cho Vi Mặc loại cố sự hạ lưu này... Nhớ kỹ lần sau trước khi đi kể cho nàng, trước tới kể cho ta nghe một lần, ta nghe trước một chút nhận định xem có thể kể cho nàng hay không, nghe được không?

Tống Như Nguyệt lạnh mặt nói.

- Vâng, nhạc mẫu đại nhân.

Lạc Thanh Chu không dám nói thêm nữa, lui xuống.

Hắn quyết định lần sau c*̃ng không kể chuyện cho Tần nhị tiểu thư.

Một câu chuyện xưa nho nhỏ trong vòng một ngày đều phải lặp lại kể cho mấy người nghe, hắn cũng không phải cỗ máy lặp lại.

Thời gian của hắn rất quý giá, chỗ nào bỏ ra lãng phí ở bên trên những chuyện nhàm chán này.

Đón gió tuyết, hắn bước nhanh rời khỏi hậu viện.

Trong lòng có chuyện, muốn mau mau đi đến “Linh Thiền Nguyệt cung” hỏi Bách Linh một chút, đến cùng có chuyện gì xảy ra.

Lúc đi đến “Linh Thiền Nguyệt cung”, cửa sân mở ra.

Tiền viện không có người.

Lạc Thanh Chu gõ cửa một cái ở cửa ra vào, thấy không người trả lời, hắn đi vào.

Xuyên qua con đường hành lang bên cạnh phòng ốc, đi tới hậu hoa viên.

Bách Linh một bộ phấn váy, đang đứng dưới cửa tròn, cầm trong tay một đóa hoa, ngón tay ngọc mảnh khảnh quấn quanh một lọn tóc, đang cúi đầu phát ngốc.

Nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu lên, trên mặt lập tức lộ ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào, cười nói:

- Cô gia, tối nay tới chậm nha.

Ánh mắt Lạc Thanh Chu phức tạp nhìn nàng một cái, giải thích:

- Trước đó ta đi thỉnh an phu nhân, ở nơi đó chậm trễ một chút thời gian.

Bách Linh nói:

- Phu nhân lại làm khó cô gia rồi?

Lạc Thanh Chu lắc đầu:

- Không, phu nhân rất tốt.

Bách Linh cười cười, quay người mang theo hắn tiến vào hậu hoa viên.

Trong lương đình bên hồ nước, thiếu nữ một bộ bạch y vẫn như cũ ngồi ở chỗ đó phát ngốc.

Hạ Thiền ôm kiếm đứng dưới đại thụ ngoài đình, c*̃ng đang ngây ngốc nhìn bông tuyết bay xuống phát ngốc, thấy hắn tới, quay mặt đi, nhìn về phía khác.

Bách Linh nhịn không được sâu kín nói:

- Cô gia, người thật thiên vị, hôm nay vậy mà cho Thiền Thiền hai chuỗi mứt quả. Sau khi Thiền Thiền trở về một mực ở trước mặt ta khoe khoang cùng chọc ta thèm, tức chết ta rồi.

Lạc Thanh Chu nhìn thiếu nữ ôm kiếm kia một chút, nói:

- Không cần gạt ta ta, Hạ Thiền cô nương không phải người như vậy.

Bách Linh lập tức dậm chân, mân mê cái miệng nhỏ nhắn nói:

- Cô gia, ta nói đều là thật! Ngươi không thấy được, Thiền Thiền lúc ấy một bộ dáng tiểu nhân đắc chí đâu.

Lạc Thanh Chu không có lại để ý đến nàng.

Hạ Thiền quay mặt, khóe miệng động một chút nhỏ không thể thấy.

Bách Linh tức điên lên.

Lạc Thanh Chu đi đến trước đình nghỉ mát, chắp tay nói với thiếu nữ áo trắng bên trong:

- Đại tiểu thư.

Tần Khiêm Gia lấy lại tinh thần, nhàn nhạt nhìn hắn một cái, khẽ gật đầu.

Vẫn không có mở miệng nói chuyện.

Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua tròng mắt của nàng, cáo từ thối lui.

Lúc đi đến bên người Bách Linh, thấp giọng nói với thiếu nữ đang tức giận:

- Theo ta ra ngoài một chút, ta có lời nói với ngươi.

Bách Linh sững sờ, lập tức nhớ tới một màn tối hôm qua bị hắn cưỡng hôn, tức giận trên mặt lập tức biến thành sợ hãi, hai tay ôm ngực nói:

- Cô... Cô gia, không muốn... Người ta không muốn đi ra ngoài...

Hạ Thiền quay mặt qua chỗ khác.

Lạc Thanh Chu thấp giọng nói:

- Bách Linh cô nương, chính là hỏi ngươi mấy câu. Tối hôm qua là ta không đúng, ta thề, đêm nay tuyệt đối sẽ không lại mạo phạm ngươi.

- Thật sao? Cô gia thật sẽ không lại hôn ta, sờ ta, vò ta giống như tối hôm qua thế sao?

Bách Linh ôm b* ng*c, khiếp vía thốt.

Lạc Thanh Chu: - ...

Một cỗ hàn ý quen thuộc đột nhiên đánh tới.

Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn thoáng qua.

Thiếu nữ băng lãnh đứng dưới tán cây, hai con ngươi đang lạnh lùng nhìn hắn.

- Ra!

Lạc Thanh Chu không nói thêm lời, trực tiếp đi ra ngoài, đứng ở ngoài cửa tròn, nhìn Bách Linh, đột nhiên giống như phu quân bá đạo thèm thuồng nhìn lấy nương tử khiếp nhược.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 163: Ta cũng không biết.



- Nha... Ra ngoài thì ra ngoài, cô gia đừng hung như vậy chứ, người ta sợ hãi...

Bách Linh vểnh vểnh miệng nhỏ, nháy mắt, sợ hãi đi ra ngoài, lúc đi tới cửa, lại đột nhiên quay đầu nhìn tới thiếu nữ dưới cây đang nhíu mày, một bộ tiểu nhân đắc chí.

Lạc Thanh Chu đi đến vách tường trước mặt chờ lấy nàng.

Tối hôm qua chính là ở chỗ này đè nàng vào vách tường, hung hăng hôn nàng.

Suy nghĩ một chút, ngược lại là có mùi vị của phu quân bá đạo.

Bách Linh đi tới, nhìn thoáng qua vách tường bên cạnh hắn, vểnh lên miệng nhỏ, ủy khuất mà nói:

- Cô gia, không cho phép lại khi dễ người ta, nếu không người ta sẽ… sẽ khóc nhè...

Lạc Thanh Chu nhìn nàng, ổn định một chút tâm tình, đang muốn hỏi nàng chuyện liên quan tới đôi huynh muội kia, đột nhiên phát hiện thiếu nữ băng lãnh không biết khi nào vậy mà đứng ở ngoài cửa tròn, đang ôm kiếm, gương mặt xinh đẹp lạnh như băng nhìn xem tuyết rơi trước mặt.

- Đi, đi tiền viện.

Lạc Thanh Chu trực tiếp đưa tay kéo cổ tay tinh tế non mềm của Bách Linh, đi ra tiền viện.

Từ khi tối hôm qua cưỡng ép hôn nàng, hắn đối với thiếu nữ này đã không có quá nhiều cố kỵ.

Ngủ đều ngủ, còn cố kỵ cái gì?

- Cô... Cô gia, ngươi... Ngươi...

- Đi theo, chỉ hỏi ngươi mấy câu.

- Nha...

Bách Linh bị hắn nắm cổ tay, dịu dàng ngoan ngoãn như con cừu nhỏ đi theo phía sau của hắn, đi về tiền viện, lại đột nhiên quay đầu hoạt bát thè lưỡi.

Hai người tới tiền viện.

Lạc Thanh Chu buông tay ra, đang muốn nói chuyện, đột nhiên phát hiện thiếu nữ băng lãnh kia chẳng biết lúc nào, lại đột nhiên lại đứng dưới mái hiên ở tiền viện, hai tay ôm kiếm, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng như băng, nhìn xem nơi khác.

Lạc Thanh Chu: - ...

- Hạ Thiền cô nương, ta muốn nói với Bách Linh cô nương mấy câu, sẽ không khi dễ nàng, ta thề. Ngươi không cần đi theo.

Lạc Thanh Chu nói xong, lại kéo Bách Linh ra khỏi đình viện, đi đến dưới một cây đại thụ phía ngoài.

Còn chưa mở miệng, hắn vô ý thức nhìn về phía cửa ra vào.

Thiếu nữ băng lãnh kia không ngờ giống như u linh, vô thanh vô tức, ôm kiếm, đứng ở ngoài cửa.

Vẫn như cũ nghiêng mặt, nhìn xem nơi khác, lạnh lùng như băng.

Từ đầu đến cuối, đều chỉ cách bọn hắn đúng mười bước.

Bách Linh đột nhiên nhỏ giọng nhắc nhở:

- Cô gia, bên trong mười bước, kiếm trong tay Thiền Thiền, chớp mắt đã tới, bách phát bách trúng, xuất kiếm tất phong hầu. Ngươi cũng phải cẩn thận nha.

Lạc Thanh Chu cứng đờ, buông lỏng tay của nàng ra.

Được rồi, không nhìn nàng.

Nghe lén liền nghe lén đi.

Lạc Thanh Chu không có do dự, trực tiếp hỏi:

- Bách Linh cô nương, đêm nay ta đi vào hậu hoa viên của phu nhân nhìn thấy một đôi huynh muội, bọn hắn là Tứ Tứ và Tây Tây, là ngươi dẫn bọn hắn vào phủ sao?

Bách Linh sửng sốt một chút:

- Tứ Tứ cùng Tây Tây?

Nàng nháy nháy mắt, một mặt mê mang nghĩ nghĩ, lập tức đột nhiên nhớ tới:

- A, là đôi tiểu ăn mày kia sao? Đúng thế, là ta dẫn bọn hắn vào phủ, sao vậy?

Lạc Thanh Chu nhìn chằm chằm con mắt của nàng nói:

- Bách Linh cô nương là ở nơi nào gặp được bọn hắn? Sao lại đột nhiên dẫn bọn hắn vào phủ?

Bách Linh suy nghĩ một chút nói:

- Trong một cái hẻm nhỏ, lúc ấy ta một mình dạo phố ở bên ngoài, tản bộ khắp nơi, sau đó phát hiện bọn hắn trong một cái hẻm nhỏ. Ta thấy bọn hắn thật đáng thương, đều sắp chết rét, nghĩ đến phu nhân nơi đó còn thiếu mấy người chăm sóc hoa, cho nên đại phát thiện tâm, mang bọn hắn về. Cô gia, người hỏi cái này làm gì? Chẳng lẽ người biết bọn hắn?

Lạc Thanh Chu cũng không nhìn ra cái gì từ trong ánh mắt của nàng, trầm mặc một chút, nói:

- Đầu hẻm nhỏ kia, Bách Linh cô nương biết là nơi nào sao?

Bách Linh nghiêng đầu nghĩ nghĩ, lắc đầu:

- Cô gia, ta rất ít đi ra ngoài, bên ngoài rất nhiều đường ta cũng không nhận ra đây.

Lạc Thanh Chu lại trầm mặc trong chốc lát, nhìn chằm chằm nàng, chậm rãi nói:

- Lúc trước Thành Quốc phủ hối hôn, đột nhiên để một con thứ thân phận hèn mọn ở rể, tin tức truyền đến trong tai các người, Bách Linh cô nương chẳng lẽ không có tiến đến Thành Quốc phủ nhìn xem vị con thứ kia như thế nào à?

Đôi mắt đẹp của Bách Linh trợn to, nhìn hắn nói:

- Cô gia, ngươi đang nói chính ngươi sao? Ta làm sao càng nghe càng hồ đồ, cô gia đến cùng muốn nói cái gì?

Lạc Thanh Chu dừng một chút, thu hồi ánh mắt nhìn về phía nàng, nhìn về phía tuyết rơi bên cạnh, trong mắt lộ ra một vòng tự giễu, lẩm bẩm:

- Ta cũng không biết.

- Cô gia...

- Được rồi, không sao. Bên ngoài lạnh lẽo, Bách Linh cô nương cùng Hạ Thiền cô nương mau vào đi thôi, ta trở về.

Lạc Thanh Chu chắp tay, cáo từ rời đi.

Nàng đã không muốn nói, quên đi.

Dù sao c*̃ng hỏi không ra, không cần thiết lãng phí thời gian.

Mặc kệ là trùng hợp hay cố ý, đối với hắn mà nói, đã không có quá quan trọng.

Vẫn là nắm chặt thời gian tu luyện đi thôi.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 164: Bất quá bây giờ...



Chờ hắn đi xa trong gió tuyết, Bách Linh thu hồi ánh mắt, nhìn về phía thiếu nữ băng lãnh ở cửa ra vào, đột nhiên cười nói:

- Thiền Thiền, làm như thế nào cảm tạ ta đây? Đêm nay cởi trống trơn thị tẩm cho ta, để cho ta hưởng thụ miệng nhỏ của ngươi một đêm, có được hay không?

Hạ Thiền không nói gì, quay người vào phòng.

- Miệng nhỏ không đủ sao? Vậy cũng có thể dùng địa phương khác.

- Vẫn chưa được sao? Vậy ta đêm nay cởi trống trơn cho ngươi thị tẩm, để ngươi ăn miệng nhỏ của ta có được hay không? Phía trên này của ta thế nhưng còn lưu lại hương vị của cô gia nha, ta cũng không có bỏ được mà tắm đây.

Bách Linh cười hì hì đuổi theo.

Lạc Thanh Chu trở lại tiểu viện, tiến vào phòng bếp, đun sôi thịt bò còn lại, ăn một khối lớn.

Tiểu Điệp còn ở trong phòng vùi đầu thêu hoa.

Lúc Lạc Thanh Chu đẩy cửa đi vào, tiểu nha đầu đang thêu cái yếm được nửa đóa mẫu đơn, nâng ở trước ngực khua tay.

- A, công tử...

Tiểu nha đầu thấy hắn đột nhiên tiến đến, cuống quít xấu hổ giấu cái yếm giấu ở phía sau, khuôn mặt nhỏ hơi ửng đỏ.

Lạc Thanh Chu đi đến trước giường, cầm lấy bán thành phẩm khác nhìn mấy lần, khen ngợi nói:

- Không tệ, tiếp tục cố gắng.

Nói xong cũng rời đi.

Về đến phòng, đóng cửa.

Lập tức đốt trầm hương, ngồi lên giường.

Khoanh chân ngồi xuống.

Nhắm mắt tĩnh tâm, định thần tụ thần.

Bắt đầu Xuất Khiếu.

Có lần đầu tiên tối hôm qua, đêm nay dễ dàng hơn nhiều.

Thần hồn gập ghềnh chui ra từ đỉnh đầu, lập tức như khói xanh, lượn lờ mềm mại thăng lên giữa không trung.

Lạc Thanh Chu cúi đầu nhìn thoáng qua thân thể của mình, bắt đầu phiêu đãng ở khắp nơi trong gian phòng.

Vừa phiêu đãng một hồi, hắn đột nhiên phát hiện bên trong ngăn nơi hẻo lánh có một vòng huỳnh quang sáng lên, tự nhiên trở lên rõ ràng trong phòng tối đen.

Hắn sửng sốt một chút, bay tới chỗ gần, lúc này mới phát hiện, huỳnh quang kia là một tấm mặt nạ.

Mặt nạ quỷ nhặt được dưới đáy hồ.

Hắn do dự một chút, thử vươn tay, lập tức xuyên thấu ngăn kéo, tiến vào bên trong, chộp tới mặt nạ phát sáng kia.

Vốn cho rằng bàn tay hư vô sẽ xuyên thấu mà qua, ai ngờ tình huống quỷ dị đột nhiên phát sinh!

Hắn lại nắm tấm mặt nạ kia ở trong tay.

Cảm giác tinh tế tỉ mỉ mềm mại, có một chút lạnh buốt, cảm giác không sai biệt nhiều khi dùng bàn tay máu thịt nắm lấy.

Kỳ quái.

Cái mặt nạ này không chỉ có nhục thân có thể cầm, ngay cả thần hồn hư thái vậy mà cũng có thể cầm?

Xem ra giống như Nhật Nguyệt bảo kính, đều không đơn giản.

Lạc Thanh Chu cầm ở trong tay, trôi dạt đến chỗ cao, cẩn thận quan sát, cũng không có nhìn ra điểm dị thường khác.

Hắn chần chờ một chút, hai tay bưng lên, cẩn thận từng li từng tí đeo ở trên mặt.

Mặt nạ mềm mại dán trên gương mặt, ngay từ đầu còn có chút lớn, có chút lỏng, đợi hắn dùng đầu ngón tay nén mấy lần, mặt nạ kia chủ động thít chặt, đột nhiên trở nên kín kẽ với gương mặt hắn, giống như vốn làm ra cho gương mặt của hắn.

- Xoạt!

Đúng vào lúc này, toàn thân của hắn đột nhiên sáng lên một tầng huỳnh quang yếu ớt, đem bao vây toàn bộ thân hình lại, từ bên ngoài nhìn lại, lại chỉ có thể nhìn thấy thân ảnh mơ hồ, vô luận là ngũ quan hay là hình dáng, thậm chí là mập gầy đều nhìn không rõ.

Thần hồn Lạc Thanh Chu vừa rồi còn cảm thấy có chút rét lạnh, lúc này đeo lên mặt nạ, bị huỳnh quang bao vây xong lại cảm thấy ấm áp.

Hắn sửng sốt một chút, lại nhanh chóng lướt tới tui khắp nơi trong phòng một hồi, toàn thân ấm áp như xuân, lại một chút rét lạnh đều không cảm giác được.

Mặt nạ này chẳng lẽ có thể bảo hộ thần hồn?

Lạc Thanh Chu nghĩ như vậy, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Bên ngoài tuyết lớn đầy trời, lại có gió lạnh, thần hồn vừa xuất khiếu không lâu quá yếu, căn bản cũng không dám ra ngoài.

Một khi bị gió thổi tan, sẽ rất khó ngưng tụ lại một chỗ.

Tình huống nghiêm trọng, thậm chí sẽ hồn phi phách tán.

Bất quá bây giờ...

Hắn quyết định ra ngoài thử một lần.

Hắn mang theo mặt nạ, bọc lấy huỳnh quang, cẩn thận từng li từng tí xuyên qua cửa sổ, đứng trên bệ cửa sổ phía ngoài, không dám lập tức ra ngoài quá xa.

Gió rét thổi tới, từng đóa bông tuyết bay vào mái hiên, có mấy đóa rơi vào hắn trên người.

Có chút lạnh buốt.

Nhưng so sánh với lúc trước, cảm giác tốt hơn rất nhiều.

Gan hắn lớn lên, tiếp tục tung bay về phía trước, cẩn thận từng li từng tí ra mái hiên.

- Hô —— -

Một trận gió lạnh lạnh thấu xương mang theo bông tuyết đột nhiên đập vào mặt.

Trong lòng Lạc Thanh Chu co rụt lại, đang muốn lui về phía sau lại phát hiện thân thể chỉ run nhè nhẹ một chút, có một tia rét lạnh, nhưng rất nhanh lại ấm áp.

Toàn bộ thần hồn vẫn như cũ ngưng tụ kiên cố, cũng không có dấu hiệu bị thổi tan.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 165: Quay đầu nhìn lại.



Quả nhiên là đồ tốt.

Trong lòng Lạc Thanh Chu đại định, không còn e ngại, tiếp tục hướng tới phía trước lướt đi.

Tung bay ở trong tiểu viện, đón gió tuyết, du đãng khắp nơi.

Sau khi đi dạo toàn bộ tiểu viện một vòng, hắn lại cẩn thận từng li từng tí tăng lên độ cao, chậm rãi lướt lên trên.

Thẳng đến khi bay lên trên nóc nhà, vẫn không có cảm giác quá nguy hiểm.

Ở trên cao nhìn xuống, quan sát toàn bộ phủ đệ, trong lòng hắn đột nhiên hào tình vạn trượng, lại tiếp tục lướt tới bên ngoài.

- Nếu không, đi vụng trộm nhìn xem Bách Linh các nàng?

Trong lòng hắn nghĩ như vậy, thân thể đã bắt đầu hướng về “Linh Thiền Nguyệt cung” lướt tới.

Thế nhưng, tại thời điểm còn cách “Linh Thiền Nguyệt cung” trăm mét, hắn đột nhiên cảm thấy thân thể phát lạnh, thần hồn lung la lung lay, kém chút từ giữa không trung ngã xuống.

Hỏng bét!

Chẳng lẽ là thần hồn không đủ cường đại, tinh thần lực sắp hao hết?

Trong lòng hắn giật mình, nơi nào còn dám hướng về phía trước, vội vàng xoay người trở về.

Nhưng kỳ quái là, hắn vừa mới quay người nhẹ nhàng lướt về hơn mười mét, cỗ hàn ý đáng sợ kia đột nhiên biến mất, thân thể lại bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm tự do, hoàn toàn không có cảm giác không tốt, mất hết lực lượng đột nhiên muốn rơi xuống như trước.

Chuyện gì xảy ra?

Hắn quay đầu nhìn về phương hướng “Linh Thiền Nguyệt cung”, trong lòng đột nhiên động một cái.

Chẳng lẽ Hạ Thiền là nguyên nhân?

Trên sách nói, võ giả lợi hại khí huyết tràn đầy, tự có một loại khí tức cường đại cùng uy áp để thần hồn không cách nào tới gần.

Vị Hạ Thiền cô nương kia chỉ sợ không cần dùng kiếm, chỉ dùng một ánh mắt liền có thể bộc phát ra khí thế cùng uy áp để âm hồn tiểu quỷ run rẩy sợ hãi?

- Nha đầu kia quả nhiên không thể trêu chọc!

Lạc Thanh Chu không dám lại đi, phiêu phiêu đãng đãng, về tới tiểu viện của mình.

Hắn cảm thấy tinh lực vẫn như cũ tràn đầy, cho nên không có dừng lại, lại tiếp tục tung bay về phía trước.

Rất nhanh bay ra Tần phủ, thoải mái phiêu đãng ở trên đường phố bên ngoài.

Tựa như trẻ con vừa mua một đồ chơi trong lòng yêu thích đã lâu, mải mê chơi không buông tay, hoàn toàn không dừng được.

Bất quá hắn còn duy trì lý trí, không dám bay quá xa.

Xuyên qua mấy con phố, lại lập tức quay người trở về.

Thế nhưng đúng vào lúc này, lại đột nhiên xảy ra dị biến.

Khi hắn đang bay qua một gian nhà, đột nhiên cảm thấy toàn thân phát lạnh, lập tức toàn bộ thần hồn giống như bị định thân pháp, đột nhiên dừng ở giữa không trung, không nhúc nhích.

Hắn mở to hai mắt, nhìn về phía trước, đột nhiên phát hiện một thân ảnh đang đứng trên chỗ mái cong nóc của phòng ốc phía trước.

Toàn thân thân ảnh kia tản ra quang mang xanh nhạt nhàn nhạt, giống như bị ánh trăng bao phủ lại, mông lung không thấy rõ thân thể, không thấy rõ bộ dáng.

Chỉ có thể nhìn thấy mấy sợi tóc xanh, bay ra từ bên trong quang mang, nhẹ nhàng bay múa trong gió rét.

Thần hồn Lạc Thanh Chu không tự chủ được run rẩy lên.

Giống như một con mèo con dịu dàng ngoan ngoãn đột nhiên gặp một đầu hung thú đáng sợ.

Như rơi vào hầm băng.

Toàn thân không nhịn được run rẩy.

Lạc Thanh Chu mặc dù không nhìn thấy ánh mắt của đối phương, nhưng có thể cảm giác được một cách rõ ràng đối phương giờ phút này đang theo dõi mình.

Vẻn vẹn nhìn chằm chằm mà thôi.

Hắn liền dừng lại ở giữa không trung, không cách nào động đậy.

Đồng thời, có loại cảm giác tuyệt vọng một giây sau liền muốn hồn phi phách tán.

Thực lực của đối phương, lại kinh khủng như thế.

Còn tốt, thần hồn bị ánh trăng bao phủ tựa hồ cũng không có sát tâm đối với hắn.

Mấy phút sau.

Hắn đột nhiên cảm thấy toàn thân buông lỏng, có thể động.

Hắn nơi nào còn dám đến trêu chọc, lập tức phiêu phiêu đãng đãng, bay qua khỏi phòng ốc, nhanh chóng lướt về Tần phủ.

Quay đầu nhìn lại.

Đạo thân ảnh kia vẫn như cũ đứng lặng bên trên mái cong nóc nhà, ánh trăng mông lung, như thật như ảo.

Đáy lòng Lạc Thanh Chu còn sợ hãi, bằng tốc độ nhanh nhất về tới Tần phủ.

Lập tức phiêu về tiểu viện, rơi xuống.

Lúc này mới thở dài một hơi.

Thân ảnh kia đáng sợ tự nhiên không phải âm hồn tiểu quỷ, mà là thần hồn thực lực cực kỳ cường đại.

Trên sách nói, âm hồn tiểu quỷ du đãng ban đêm, trên người quanh quẩn chính là hắc khí.

Mà thần hồn dạo đêm, trên người quanh quẩn phần lớn đều là khí trắng.

Thần hồn thực lực cường đại, trên người tự nhiên lóe ra quang mang, màu sắc không giống nhau.

Âm hồn tiểu quỷ phổ thông xa xa nhìn thấy, liền sớm nhượng bộ lui binh.

Lạc Thanh Chu không nghĩ tới đêm nay vừa du lịch lần đầu tiên liền gặp được một thần hồn khác, hơn nữa còn là thần hồn thực lực phi thường cường đại.

Xem ra, bên trong Mạc Thành, ngoại trừ hắn ra c*̃ng có người khác tu hồn.

Lần sau du lịch, cũng nên cẩn thận.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 166: Lại có lôi điện sinh ra?



Tu luyện thần hồn, dạo đêm, nhất định phải thường xuyên du lịch, kinh lịch ban đêm mưa gió sương giá các loại, mới có thể dần dần cường tráng.

Đợi đến mặt trời dâng lên, đoán chừng tôi luyện càng gian nan.

Lạc Thanh Chu từ cửa chính bay vào, chui vào gian phòng của Tiểu Điệp.

Tiểu nha đầu đang đọc sách dưới đèn, còn thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn một chút cửa ra vào, bộ dáng lén lén lút lút.

Trong lòng Lạc Thanh Chu hiếu kì, im ắng nhẹ nhàng đi qua.

Sau khi bay tới phụ cận mới thấy rõ, tiểu nha đầu đang xem là một bản bí tịch mang theo các loại tranh minh hoạ đặc sắc « Bảy mươi hai tuyệt kỹ khuê phòng »!.

Lạc Thanh Chu: - ...

Tiểu nha đầu nhìn mặt đỏ tới mang tai, tâm hoảng ý loạn, ngay cả hô hấp đều trở nên dồn dập.

Không cần đoán, đây cũng là tiểu Đào các nàng dạy.

Hi vọng duy nhất của rất nhiều nha hoàn trong phủ chính là hầu hạ tốt chủ tử, được chủ tử thiện đãi.

Không cầu chủ nhân tốt bao nhiêu đối với các nàng, chỉ cần không đuổi các nàng rời đi, để các nàng có phòng ở ấm áp, một ngày có cơm nóng hai bữa để ăn, các nàng đã hài lòng.

So với nhiều người ở bên ngoài chết cóng chết đói trong mùa đông khắc nghiệt này mà nói, có thể ở trong phủ, quá hạnh phúc rồi.

Cho nên bọn họ sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế lấy lòng chủ tử.

Nếu như là nam tử, phương pháp tốt nhất tự nhiên là...

Mọi người đều biết, Tiểu Điệp thuộc về nha đầu động phòng của hắn, nếu như đại tiểu thư đồng ý, về sau thậm chí có thể sẽ làm thiếp, cho nên tiểu Đào các nàng mới “Hảo tâm” dạy nàng những thứ này.

Tiểu nha đầu c*̃ng cả ngày nghĩ đến đọc làm hắn vui lòng, cho nên c*̃ng học phi thường khắc khổ.

Bất quá đối với Lạc Thanh Chu mà nói, nàng thật không cần thiết học những thứ này.

Bởi vì tình cảm hắn dành cho nàng, càng nhiều hơn chính là thân tình.

Dù nàng phục vụ không tốt, không có kinh nghiệm gì, hắn c*̃ng sẽ không ghét bỏ nàng, càng sẽ không vứt bỏ nàng.

Đương nhiên, đối với tiểu nha đầu mà nói, chính mình có thực lực, mới có thể càng có cảm giác an toàn.

Hắn có thể lý giải.

Giông như hắn hiện tại một lòng muốn tu luyện.

Không có quấy rầy tiểu nha đầu.

Lạc Thanh Chu bay về đến phòng, nhẹ nhàng một hồi trong gian phòng, cảm thấy nhàm chán, ngay giữa không trung triển khai tư thế, đánh lên Bôn Lôi Quyền.

Hắn bây giờ chỉ có biết môn võ kỹ này.

Các kỹ năng bên trong « Mai Hoa Bảo Điển » như quyền pháp « Mai Hoa Phân Phi », chí ít cần đến luyện gân kỳ mới có thể tu luyện.

- Hô!

Hắn đánh ra một quyền, lại có một cỗ âm phong sinh ra.

Trên sách nói, sau khi thần hồn Xuất Khiếu, cảnh giới dạ du cùng nhật du đều không thể tu luyện công pháp.

Chỉ có khi đến giai đoạn ngự vật mới có thể tu luyện công pháp đặc thù.

Lúc kia, thần hồn có thể cầm kiếm cầm đao, tu luyện các loại kỹ năng đao kiếm, giết người trong vô hình, cũng có thể tu luyện các loại công pháp đặc thù, giết người vô hình.

Lạc Thanh Chu vừa Xuất Khiếu thành công, còn đang ơ giai đoạn dạ du, tự nhiên không thể tu luyện những thứ kia.

Hắn đánh Bôn Lôi Quyền, cũng là tinh lực tràn đầy, cảm thấy nhàm chán, tùy ý ở trong gian phòng luyện một chút độ nhạy động tác của thần hồn.

Nhưng sau khi đánh mấy chiêu, hắn đột nhiên phát hiện quyền pháp vốn nên nhẹ nhàng vậy mà bắt đầu dần dần trở nên nặng nề.

Lại giống như nhục thân đang đánh quyền.

Cả hai cảm giác vậy mà không kém bao nhiêu.

Trong lòng hắn kinh nghi, vội vàng ổn định tâm thần, triển khai tư thế, tiếp tục dùng lực đạo đánh quyền.

- Hô! Hô! Hô!

Ra quyền càng ngày càng nặng, c*̃ng càng lúc càng nhanh.

Mặc dù cảm giác cùng nhục thân đánh quyền, nhưng đánh ra tới uy thế, lại cũng không giống nhau.

Nếu như là nhục thân đánh quyền, lúc này đã cát bay đá chạy, “Ầm ầm” rung động.

Nhưng lúc này thần hồn ra quyền, cũng chỉ có âm phong rất nhỏ sinh ra, uy thế nhìn rất nhỏ, c*̃ng không có âm thanh phong lôi.

Quả nhiên, thần hồn vẫn không có cách nào tu luyện Bôn Lôi Quyền.

Mặc dù đánh ra cảm giác, nhưng tựa hồ cũng không có uy lực gì.

Hắn lại tung bay ở giữa không trung đánh mấy chiêu, cảm giác có chút mỏi mệt, đang muốn đánh ra một quyền cuối cùng thu quyền, “Tư” một tiếng, trên nắm tay đang vung ra lại đột nhiên sáng lên một chút ánh sáng màu lam!

Hồ quang điện lóe lên liền biến mất, nếu không phải bên trong gian phòng đen nhánh, thật đúng là không phát hiện được.

- Lại có lôi điện sinh ra?

Trong lòng Lạc Thanh Chu kinh ngạc, lập tức kích động lên.

Thần hồn đánh quyền vậy mà cũng có thể sinh ra lôi điện?

Vậy quyền pháp này đối với thần hồn mà nói... Chẳng lẽ cũng có tác dụng?

Ra quyền nặng nề, quyền mang lôi điện.

Mặc dù lấy cảnh giới bây giờ của hắn, có lẽ không hiệu quả gì đối với nhục thân của địch nhân, nhưng đối với âm hồn tiểu quỷ, quỷ nô cái gì đó, chỉ sợ có lực sát thương rất lớn!
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 167: Giữa trưa.



Nghĩ đến chỗ này, trong lòng hắn lập tức mong đợi.

Tối hôm qua con tiểu quỷ kia nếu có người cố ý thúc đẩy tới, vậy khẳng định là Đại phu nhân giở trò quỷ, như vậy đối phương chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.

Nếu như Thần hồn của hắn luyện thành Bôn Lôi Quyền, đến lúc đó gặp lại những âm hồn tiểu quỷ kia, vậy cũng không cần phiền toái giống như tối hôm qua, trở về nhục thể động thủ, trực tiếp thần hồn tiếp cận, một quyền là diệt.

Thô bạo mà đơn giản.

- Hô!

Nghĩ đến chỗ này, hắn lại ổn định tâm thần, tiếp tục ở giữa không trung luyện.

Thời gian lặng yên trôi qua.

Tới lúc gần giờ Tý.

Tiểu Điệp qua gõ cửa:

- Công tử, nô tỳ có thể đi vào không?

Thần hồn Lạc Thanh Chu trở về cơ thể, hít thở sâu mấy lần, mở mắt ra nói:

- Được rồi.

Hắn thoát y nằm xuống, tinh thần có chút mỏi mệt, trong đầu nghĩ đến thần hồn vừa mới tu luyện, lại có một tia cảm giác vẫn chưa thỏa mãn.

Tiểu Điệp cởi xuống áo ngoài, vớ giày, bò lên giường, chui vào trong chăn, như mèo con dịu dàng ngoan ngoãn nằm ở trong ngực của hắn.

Cho dù cách một tầng quần áo thật mỏng, Lạc Thanh Chu cũng có thể cảm giác được gương mặt tiểu nha đầu trên giường đang nóng hổi.

Hắn đưa tay sờ một chút, cố ý hỏi:

- Mặt làm sao nóng như thế, ngã bệnh?

Gương mặt Tiểu Điệp dán vào lồng ngực của hắn, ngượng ngùng nói:

- Không có... Không có sinh bệnh.

- Vậy làm sao nóng như thế?

- Công tử... Nô tỳ, nô tỳ muốn...

- Lại nghĩ cái gì linh tinh?

- Ô... Công tử...

- Ngủ đi, ta mệt, ngày mai còn phải dậy sớm đọc sách.

- Công tử...

- Khò khò... Khò khò...

- Ô ô...

Tiểu Điệp ô ô vài tiếng, ngẩng khuôn mặt nhỏ nóng hổi, trong bóng đêm nhìn hắn một hồi, trong lòng nói thầm: “Tiểu Đào tỷ tỷ nói, làm động phòng tiểu nha đầu, nhất định phải chủ động... Còn nói phu nhân hôm nay đang hỏi thăm mấy người Mật Nhi tỷ tỷ các nàng, có muốn tới làm nha đầu động phòng cho công tử... Nếu như ta lại không chủ động, chờ Mật Nhi tỷ tỷ các nàng tới...

Khuôn mặt nhỏ nàng đỏ lên, suy nghĩ lung tung một hồi, rốt cục ra quyết định.

- Công tử... Người ngủ rồi sao?

- Khò khò... Khò khò...

- A, công tử, vậy người cứ ngủ, nô tỳ sẽ không quấy rầy người... Nô tỳ muốn... Muốn luyện tập nhạc khí...

Nói rồi, thân thể đột nhiên co rụt lại, chui vào trong chăn.

Lạc Thanh Chu: - ? ? ?

Trên bàn đặt cốc nước trà.

Tiểu Điệp xuống giường đi súc miệng, lại trở lại trên giường.

Lạc Thanh Chu trợn tròn mắt, nhìn qua tấm màn trên đỉnh đầu ngẩn người.

- Công tử, người đã tỉnh?

Tiểu Điệp tiến vào trong ngực của hắn, dán trên lồng ngực hắn.

Lạc Thanh Chu nhịn một hồi, rốt cục vẫn nhịn không được hỏi:

- Vừa rồi kia... Là ai dạy ngươi?

Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Điệp đỏ lên, ngượng ngùng nói:

- Là tiểu Đào tỷ tỷ dạy, công tử, ngươi vừa rồi... Dễ chịu không?

Lạc Thanh Chu trầm mặc nửa ngày, thấp giọng khuyên nhủ:

- Tiểu Điệp, sau này chớ học cùng nàng, đi học người khác đi.

- A? Vì cái gì? Tiểu Đào tỷ tỷ dạy rất tốt mà.

Mặt mũi Tiểu Điệp tràn đầy nghi hoặc.

Lập tức kịp phản ứng:

- Công tử, chẳng lẽ nô tỳ vừa rồi phục vụ không thoải mái? Là đầu ngón tay gõ cái bụng công tử quá mạnh, hay là miệng thân bụng thân không thoải mái?

Lạc Thanh Chu nhắm mắt lại:

- Ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm.

Tiểu Điệp ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhìn hắn, trong lòng nói thầm: “Là ta không có học tốt sao? Ngày mai đi hỏi tiểu Đào tỷ tỷ một chút. Tiểu Đào tỷ tỷ rõ ràng nói, chỉ cần ta như vậy, công tử khẳng định sẽ nhịn không được... Nhịn không được muốn ta, thế nhưng... Công tử giống như không hài lòng đây.”

- Ầm!

- Ầm! Ầm! Ầm!

Ngày mới sáng lên.

Trong rừng trúc Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển, Lạc Thanh Chu đã bắt đầu tu luyện.

Sau khi đánh gãy cây đại thụ thứ hai, đánh thủng trăm ngàn lỗ, hắn cảm thấy tiếp tục như vậy, một ngày nào đó sẽ bị người ta phát hiện.

Cho nên hắn lập tức nghĩ đến thông đạo trong lòng đất dưới đáy hồ.

Thầm nghĩ bên trong có một tòa thạch thất.

Trong thạch thất không chỉ có rất nhiều đá tảng, còn có hai người gỗ, thoạt nhìn là nơi rất tốt để tu luyện.

Giữa trưa.

Hắn ăn hai khối thịt bò trước đó mang theo.

Sau khi ăn no về liền c** q**n áo xuống, bỏ vào trong túi trữ vật mang theo người.

Sau đó nhảy xuống hồ, chìm vào đáy hồ, tiến vào thông đạo kia.

Sau khi tiến vào, lại bốn phía quan sát một vòng, thấy không có dị thường gì, mới vừa vào thạch thất, bắt đầu đập nện luyện thịt một người gỗ trong đó.

- Ầm! Ầm! Ầm!

Toàn thân da thịt hắn phồng lên, mãnh liệt va chạm đập nện người gỗ kia.

Lực đạo ngay cả đại thụ đều có thể bị đánh nứt, lại bị người gỗ hấp thu toàn bộ, lập tức lại bắn ngược trở về.

Lạc Thanh Chu rất nhanh cảm thấy bắp thịt toàn thân phát nhiệt, đau nhức, nhảy lên.

Dùng người gỗ luyện thịt, hiệu quả phi thường nhanh, so với dùng những cây to trong rừng trúc tu luyện, tựa hồ có thể đạt tới hiệu quả làm ít công to.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 168: Ngươi xác định?



- Chẳng lẽ tòa thạch thất này, hai người gỗ này vốn chính là chuẩn bị cho người luyện võ?

Lạc Thanh Chu nghi ngờ trong lòng.

- Ầm! Ầm! Ầm!

Lại liên tục luyện một canh giờ, hắn rốt cục cảm thấy bắp thịt toàn thân đau đớn khó nhịn, khí lực toàn thân c*̃ng tiêu hao hầu như không còn, đành phải ngừng lại, nghỉ ngơi một lúc.

Nghỉ ngơi một hồi, hắn lại dời lên nham thạch từ bên trong nơi hẻo lánh, bắt đầu kéo lên cơ bắp.

Thẳng đến chạng vạng tối, hắn mới dừng tu luyện.

Ra ngoài thầm nghĩ, trực tiếp ở dưới đáy hồ rửa sạch thân thể, cẩn thận từng li từng tí từ nơi hẻo lánh bên trong trồi lên mặt hồ.

Gặp bốn phía không có người, nhanh chóng lên bờ, mặc vào quần áo.

Tuyết rơi ít đi một chút.

Nhiệt độ không khí bên hồ vẫn như cũ ấm áp như xuân, trong vườn nở đầy hoa tươi.

Những cây dương liễu kia c*̃ng đã xuất hiện chồi non.

Lạc Thanh Chu ở bên hồ thưởng thức cảnh xuân trong ngày mùa đông một hồi, rời khỏi Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển, về tới tiểu viện.

Tiểu Điệp mang bữa tối về.

Lúc Lạc Thanh Chu đang ăn cơm thấy nàng đứng ở một bên đỏ mặt, thỉnh thoảng nhìn lén mình, không khỏi nhìn thoáng qua con mắt của nàng, nghe được trong trong lòng nàng nói: 【 Ai, ta thực ngốc, tiểu Đào tỷ tỷ rõ ràng nói là muốn kết hợp lại hai loại nhạc khí, ta vậy mà chỉ gõ trống, quên đi... Công tử tối hôm qua nhất định rất thất vọng? Không sao, đêm nay, ta nhất định phải lấy công chuộc tội, để công tử dễ chịu! 】 .

Lạc Thanh Chu: - ...

Cơm nước xong xuôi.

Lạc Thanh Chu ra cửa, chuẩn bị trước đi thỉnh an cho vị nhạc mẫu đại nhân kia, thuận tiện nhìn xem Tứ Tứ cùng Tây Tây.

Bất quá lúc đi tới cửa, một tiểu nha hoàn từ bên trong đi ra nói:

- Cô gia, đêm nay phu nhân và Trương phu nhân các nàng ra ngoài đi Uyên Ương lâu chơi, khuya mới trở về. Lúc gần đi bàn giao cho nô tỳ, để nô tỳ nói cho cô gia, đêm nay cũng không cần đến thỉnh an.

- Được.

Có thể không thấy vị nhạc mẫu đại nhân tính tình cổ quái kia, tự nhiên tốt nhất.

Lạc Thanh Chu c*̃ng không dám tự tiện vào xem đôi huynh muội kia, trực tiếp quay người rời đi.

Lúc đi đến trước cửa “Linh Thiền Nguyệt cung”, Bách Linh đang cầm một bó hoa đứng ở cửa chờ hắn, nhìn thấy hắn cười nói:

- Cô gia, tiểu thư không ở nhà, đi chỗ Nhị tiểu thư rồi, nếu cô gia muốn đi, ta bồi cô gia cùng đi.

Lạc Thanh Chu đương nhiên sẽ không tự đi tìm phiền phức:

- Được rồi, vậy ta trở về đọc sách.

Bách Linh vội vàng lại nói:

- Cô gia, Thiền Thiền hôm nay không thoải mái, đang nằm trong phòng, cô gia muốn đi xem nàng một chút hay không?

Lạc Thanh Chu nghe vậy hơi kinh ngạc:

- Nàng thế nào? Ngã bệnh?

Nha đầu lợi hại như vậy cũng sẽ sinh bệnh?

Bách Linh thấp giọng nói:

- Chảy máu, chảy rất nhiều.

Lạc Thanh Chu sững sờ, nhíu nhíu mày lại:

- Bị thương rồi? Đánh nhau với người ta?

Bách Linh “Phốc phốc” cười một tiếng, chớp chớp con ngươi nói:

- Ừm, thụ thương, rất nghiêm trọng, nằm ở trên giường không đứng dậy nổi.

Lạc Thanh Chu thấy nàng cười tươi, trong con ngươi tràn đầy trêu chọc, giật mình, đột nhiên kịp phản ứng:

- Nguyệt sự (tới tháng)?

Bách Linh lập tức mở to hai mắt:

- Cô gia, ngươi ngay cả nguyệt sự của nữ hài tử đều biết?

Lạc Thanh Chu không có lại để ý tới nàng, chuẩn bị rời đi.

Bách Linh đột nhiên quay đầu hô vào trong phòng:

- Thiền Thiền, cô gia thật lợi hại, ngay cả ngươi khi nào tới nguyệt sự đều tính toán được đây.

Lạc Thanh Chu dừng bước chân lại, trừng nàng một cái nói:

- Đừng nói bậy.

Bách Linh chu miệng, ủy khuất nói:

- Cô gia, người rõ ràng mới nói đây.

Lạc Thanh Chu lười nhác để ý đến nàng, mới vừa đi mấy bước, Bách Linh ở phía sau nói nhỏ:

- Cô gia, tiểu thư không có ở đây, Thiền Thiền c*̃ng nằm trong phòng dậy không nổi, nội viện không có ai, đêm nay cô gia có thể... Có thể ăn h**p người ta nha.

Khóe miệng Lạc Thanh Chu giật một cái, quay đầu nhìn nàng nói:

- Ngươi xác định?

Bách Linh lập tức hai tay ôm ngực, hì hì cười một tiếng:

- Lừa gạt cô gia, người ta mới không muốn cùng cô gia đâu, tiểu thư sẽ ăn dấm.

Lạc Thanh Chu thấy nàng ra vẻ trêu đùa đắc ý, lại nghĩ tới đêm đó hắn bị bịt mắt “Tra tấn” một đêm, trong lòng đột nhiên nhảy lên một cơn tức giận.

Hắn đột nhiên xoay người, bước nhanh đi tới.

- Cô gia, ngươi... Ngô...

Bách Linh sững sờ, còn chưa tới kịp nói chuyện, Lạc Thanh Chu ôm eo nhỏ của nàng, trực tiếp đè nàng lên trên khung cửa bên cạnh, hung hăng hôn lấy miệng nhỏ của nàng.

Bách Linh trừng lớn con ngươi, không thể thở nổi, cũng không thể nói chuyện...

Nụ hôn bá đạo mà thô lỗ, kéo dài đến thời gian một nén nhang.

Sau đo Lạc Thanh Chu buông miệng và tay, giống như tiểu lưu manh nhéo nhéo cái cằm của nàng, nghênh ngang rời đi, thiếu nữ tựa ở trên khung cửa đã toàn thân mềm nhũn, đỏ bừng cả khuôn mặt thuận theo khung cửa chậm rãi ngồi xuống, ngơ ngác ngồi trên mặt đất.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 169: Xong, hắn muốn hồn phi phách tán?



Chỉ thấy nàng hô hấp dồn dập, ngực chập trùng, bờ môi hồng nhuận mà sáng lấp lánh, mặt mũi tràn đầy mê ly thất thần, ngồi ở chỗ đó thật lâu chưa có lấy lại tinh thần...

Sau một lúc lâu.

Sau đó đột nhiên từ dưới đất bò dậy, thất hồn lạc phách chạy về trong phòng nói:

- Thiền Thiền, Thiền Thiền, ta lại bị cô gia khi dễ... Chờ ngươi tốt lên, mang ta cùng đi trừng phạt cô gia bại hoại kia, có được hay không?

Lạc Thanh Chu trở lại tiểu viện, lại ăn khối thịt bò.

Vào phòng, căn dặn Tiểu Điệp tạm thời không được qua đây, chốt cửa phòng, ngồi xuống trên giường, thần hồn xuất khiếu.

Trong phòng luyện tập Bôn Lôi Quyền một canh giờ, hắn nhịn không được lại bay ra khỏi phòng.

Trực tiếp xuyên thấu nóc nhà, nổi lên giữa không trung, nhìn bốn phía một vòng, đón gió tuyết, hướng về phương hướng ngược với tối hôm qua mà lướt đi.

Muốn tu luyện thần hồn, nhất định phải ra ngoài dạo đêm tôi luyện.

Tối hôm qua tại phía tây gặp thần hồn thực lực cường đại kia, đêm nay hắn sẽ đi phía đông.

Hắn cũng không tin còn có thể gặp được.

Cho dù lại gặp được, hẳn là cũng không có nguy hiểm quá lớn.

Thần hồn kia tựa hồ khinh thường động thủ đối với đồ nhỏ yếu như hắn, tối hôm qua chỉ cầm giữ hắn một hồi, liền thả hắn rời đi, cũng không phát ra sát tâm đối với hắn.

Lạc Thanh Chu đưa mắt nhìn bốn hướng, tai nghe tám phương, cẩn thận từng li từng tí phiêu đãng dưới bầu trời đêm, quan sát cả tòa thành trì dưới chân.

Phía trước đột nhiên xuất hiện một tòa lầu các nguy nga.

Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua, trong lòng khẽ động, Uyên Ương lâu?

Bên trong tầng thứ hai cùng một tầng phía trên nhất đều là đèn đuốc sáng trưng, tựa hồ đang có người ở bên trong cử hành yến hội.

Lạc Thanh Chu đột nhiên nhớ tới tiểu nha hoàn trước đó có nói với hắn.

Vị nhạc mẫu đại nhân kia đêm nay tựa hồ đi Uyên Ương lâu.

Hắn do dự một chút, quyết định bay tới gần xem một chút.

Dưới trạng thái thần hồn dạo đêm, rất e ngại tia sáng, cho nên hắn chỉ có thể ở bên ngoài nhìn xem, không dám tiến vào.

Bất quá chỉ cần không phải tia sáng của mặt trời, cho dù bị chiếu đến, tổn thương c*̃ng sẽ không lớn.

Hắn vừa bay đến bên ngoài tầng cao nhất, lại đột nhiên nghe được bên trong truyền đến một tiếng cười quen thuộc.

Ngưng mắt nhìn lại, bên cửa xuất hiện một thân ảnh yểu điệu, da trắng mỹ mạo, tiếng cười thản nhiên dưới ánh đèn, không phải vị nhạc mẫu đại nhân kia thì còn là ai?

Ngoại trừ nhạc mẫu đại nhân, còn có mấy phu nhân trẻ tuổi, cùng mấy tịnh lệ thiếu nữ thanh xuân khác.

Lúc này, vị nhạc mẫu đại nhân đang cười tươi, sinh động như thật kể lại « Tây Sương Ký » hôm qua hắn vừa giảng cho nàng...

Bông tuyết chậm rãi bay xuống.

Lạc Thanh Chu đứng ngoài lầu các nghe lén một hồi, cảm thấy có chút nhàm chán, tiếp tục lướt lên trên, rơi vào bên trên mái cong đỉnh chóp lầu các.

Đang muốn đưa mắt nhìn ra xa quan sát cảnh sắc bên ngoài Mạc Thành, đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, bỗng nhiên quay đầu nhìn lại.

Bên trên một mái cong khác điêu khắc hình uyên ương bên cạnh, một thân ảnh lại tĩnh không một tiếng động đứng đấy.

Toàn thân bao phủ bên trong quang mang màu xanh nhạt.

Gió đêm phất qua, có mấy sợi tóc xanh bay múa ra từ trong vầng sáng.

Thân ảnh mông lung, như mộng như ảo.

Đúng là thần hồn tối hôm qua gặp phải kia.

Trong lòng Lạc Thanh Chu giật mình, nào còn dám lưu lại, cuống quít phiêu khởi, chuẩn bị rời đi.

Đúng vào lúc này, đột nhiên xảy ra dị biến!.

Ở giữa đỉnh chóp nhất của lầu các sau lưng một viên châu, đột nhiên “Bá” b*n r* một đạo ánh sáng màu hồng.

Hồng mang trong nháy mắt bao phủ lại toàn bộ thần hồn của hắn.

Hắn đột nhiên cảm thấy chấn động toàn thân, bị cứng ở tại chỗ.

Đồng thời, một cỗ uy áp kinh khủng truyền đến, lập tức nghiền ép Thần hồn của hắn bắt đầu run lẩy bẩy.

Một cỗ cảm giác kịch liệt đau nhức bỗng nhiên đánh tới.

Lạc Thanh Chu lập tức cảm thấy toàn thân tê liệt đau đớn, cúi đầu nhìn lại, toàn bộ thần hồn lại xuất hiện vết rách, bắt đầu vỡ vụn.

Trên mặt mặt nạ, ánh sáng lấp lóe không thôi.

Giống như đang chống lại cùng đạo hồng mang kia.

Nhưng Lạc Thanh Chu lại cảm thấy càng ngày càng thống khổ, toàn bộ thân thể bắt đầu phá thành mảnh nhỏ.

Một cỗ khí tức tử vong trong nháy mắt bao phủ toàn bộ thần hồn hắn.

Xong, hắn muốn hồn phi phách tán?

Ngay tại thời khắc tuyệt vọng, hắn đột nhiên nhìn thấy thân ảnh xanh nhạt đang ngồi trên mái hiên một bên hơi nhấc cổ tay, một khăn tay màu xanh nhạt bay ra, vừa hay rơi vào bên trên viên châu màu đỏ ở đỉnh chóp lầu các sau lưng, che đậy viên châu kia.

- Bạch!

Đạo hồng mang đáng sợ trong nháy mắt biến mất không còn tăm tích.

Thân thể Lạc Thanh Chu chợt nhẹ, ngã ngồi trên nóc nhà sau lưng, toàn thân run rẩy, lòng còn sợ hãi.

Vết rách trên thân thể bắt đầu lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được mà nhanh chóng khép lại.
 
Back
Top Bottom