Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu

Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 150: Hạ nhân thối lui.



Khi còn bé lúc hắn chịu ủy khuất, nàng sẽ ôn nhu v**t v* hắn, an ủi hắn như vậy. Nhưng giờ phút này, nàng nâng tay lên, do dự một chút vẫn rũ xuống.

Nàng nhìn gương mặt quen thuộc mà xa lạ trước mắt, trầm mặc một lát, thấp giọng nói:

- Ngọc nhi, yên tâm đi, thứ thuộc về ngươi, không ai cướp đi được... Mẫu thân nhất định sẽ làm chủ cho ngươi, giống như khi còn bé...

Lạc Ngọc vẫn nhìn bên ngoài, không nói gì.

Vương thị lại đứng một hồi, quay đầu nhìn về phía nha hoàn bên cạnh, sắc mặt khôi phục bình tĩnh không gợn sóng:

- Đi gọi Nhị phu nhân tới.

- Vâng, phu nhân.

Nha hoàn vội vàng rời đi.

Trong phòng khôi phục yên tĩnh.

Mẹ con hai người ai cũng không nói gì thêm.

Không bao lâu, Nhị phu nhân Dương thị người mặc váy tím dáng người thướt tha vội vàng chạy tới, đầu tiên cười rạng rỡ kêu - Nhị công tử, lại nịnh hót kêu “Phu nhân”, nói:

- Phu nhân tìm nô tỳ, có gì phân phó?

Ở trước mặt hạ nhân, nàng là Nhị phu nhân.

Nhưng trước mặt Vương thị, nàng chính là một hạ nhân.

Mặt Vương thị không thay đổi nhìn chằm chằm gương mặt kiều diễm như hoa của nàng một hồi, nhàn nhạt mở miệng:

- Ngươi hẳn là cũng biết, chờ một lúc hắn sẽ đi qua. Ngươi lưu lại nơi này, bồi tiếp hắn nói chuyện một chút.

Dừng một chút, lại híp híp con ngươi nói:

- Để hắn nói hết ra những lời nên nói, hiểu chưa?

Dương thị vội vàng cúi đầu cười nói:

- Phu nhân yên tâm, nô tỳ hiểu rõ. Chờ một lúc nô tỳ khẳng định sẽ để cho con vật nhỏ kia sẽ một năm một mười một câu không lọt nói hết mọi chuyện đã phát sinh ở trong Tần phủ, không sót một lời.

Vương thị lại nhìn nàng chằm chằm trong chốc lát, đột nhiên nói:

- Tiểu Lâu đâu? Tại sao lâu lắm rồi không nhìn thấy nàng?

Dương thị cúi đầu thấp thấp hơn, cười rạng rỡ nói:

- Nha đầu kia cả ngày đều trốn ở trong phòng đọc sách vẽ tranh, không thường ra ngoài.

Vương thị suy nghĩ một chút:

- Tính toán niên kỷ, tiểu Lâu c*̃ng đã mười một mười hai tuổi?

Dương thị cười nói:

- Năm nay ăn tết, vừa mười hai tuổi.

Vương thị khẽ gật đầu, trầm mặc một lát, nhìn nàng nói:

- Ta nhớ được, tiểu Lâu từng có quan hệ với hắn rất tốt, từ khi hắn vào phủ, tiểu Lâu đã đặc biệt thích chơi với hắn, đúng không?

Dương thị biến sắc, hoảng hốt vội nói:

- Phu nhân, ngài hiểu lầm, tiểu Lâu thật ra đặc biệt chán ghét con vật nhỏ kia, mỗi lần gặp mặt đều sẽ mắng hắn, thậm chí cầm cục đá ném hắn. Ở đâu thích chơi cùng con vật nhỏ kia, chẳng qua cảm thấy con vật nhỏ kia đê tiện dễ khi dễ, cho nên coi hắn như đồ chơi mà thôi.

Giọng nói của nàng đã bắt đầu phát run.

Trên mặt Vương thị lần đầu tiên lộ ra nụ cười thản nhiên:

- Ta không có ý tứ gì khác, chính là cảm thấy hắn thật vất vả trở về một chuyến, tự nhiên nên tìm mấy người có thể nói chuyện được với hắn bồi tiếp, bằng không, mọi người lại nói Thành Quốc phủ ta đãi khách không chu toàn? Đi thôi, gọi tiểu Lâu đến đây, cùng một chỗ bồi bồi hắn.

Sắc mặt Dương thị trắng bệch, run giọng nói:

- Phu nhân, tiểu Lâu nàng... Nàng đang đi học...

Vương thị quay đầu, nhìn về phía nha hoàn bên cạnh nói:

- Đi gọi tiểu Lâu tới đây.

- Vâng, phu nhân.

Nha hoàn vội vàng rời đi.

Dương thị cúi đầu, sắc mặt khó coi, không dám lên tiếng.

Vương thị xoay người, nhìn về phía bên ngoài tuyết lớn bắt đầu rơi xuống, không nói gì thêm.

Sau một lúc lâu.

Lạc Ngọc một mực trầm mặc đột nhiên mở miệng nói:

- Nương, ngài nói lần này hắn là một mình tới sao?

Vương thị trầm mặc một chút, nói:

- Một người ở rể đê tiện mà thôi, nhiều nhất là nha hoàn kia bồi tiếp.

Lúc này, một hạ nhân vội vàng chạy đến bẩm báo:

- Phu nhân, xe ngựa của Nhị công tử đã đến cửa.

Gương mặt Vương thị không gợn sóng:

- Một mình hắn?

Hạ nhân khom người đáp:

- Còn có thị nữ kia... Người mà lần trước giết Uông hộ viện.

Vương thị nheo mắt, co quắp mấy lần, mới chậm rãi mà nói:

-Được rồi.

Hạ nhân thối lui.

Trong phòng rơi vào trầm mặc.

Sau một lúc lâu, Vương thị ôn nhu nói:

- Ngọc nhi, vậy nương đi trước, chờ một lúc nương sẽ để cho Trương thúc mấy người chạy tới, ở trong viện nhìn.

Lạc Ngọc lắc đầu:

- Không cần, không cần thiết.

Vương thị nhìn hắn, bờ môi giật giật, muốn nói lại thôi, lại cuối cùng không nói thêm gì nữa, khẽ gật đầu, hạ nhân chen chúc rời đi.

Thẳng đến khi nàng biến mất ở bên ngoài cửa chính, Dương thị khom người cúi đầu mới chậm rãi ngẩng đầu, sắc mặt có chút trắng bệch.

Không bao lâu, nha hoàn mang theo một thiếu nữ non nớt mặc áo đỏ, đi vào tiểu viện.

Thân thể thiếu nữ kia nhỏ nhắn xinh xắn, bộ dáng xinh xắn, một đôi mắt đặc biệt lớn, nhìn xem ngập nước, linh động mà đáng yêu.

Nàng nhìn thấy Dương thị lập tức vui vẻ thoát khoi nha hoàn chạy đến, trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt tràn đầy hưng phấn:

- Mẫu thân, nghe Đông nhi tỷ tỷ nói, Thanh Chu ca ca sắp trở về, thật sao?
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 151: Tiểu Lâu, tới chào!



Lần trước Thanh Chu ca ca lại mặt, người cũng không cho ta ra ngoài, ta cũng không có thấy hắn đâu, lần này rốt cuộc cũng có thể gặp!

Dương thị biến sắc, nhìn Nhị công tử bên cạnh một chút, vội vàng xụ mặt khiển trách:

- Cái gì mà Thanh Chu ca ca? Nói với ngươi bao nhiêu lần, tên kia là tiện loại, là đồ thấp kém, không phải ca ca ngươi! Về sau còn gọi bậy, xé nát miệng ngươi!

Lập tức chỉ vào Lạc Ngọc bên cạnh, cười rạng rỡ nói:

- Đây mới là thân ca ca của ngươi, mau gọi nhị ca.

Trên mặt Lạc Tiểu Lâu thu lại ý cười hưng phấn, nhíu nhíu mày, dừng bước lại, đứng vững trước mặt Lạc Ngọc, cúi đầu khom người, sợ hãi kêu một tiếng:

- Nhị ca.

Trên mặt Lạc Ngọc lộ ra ý cười ôn hòa, nhìn nàng nói:

- Tiểu Lâu hồn nhiên ngây thơ, kêu không sai. Nhị nương, lần sau không cần răn dạy nàng như vậy.

Dương thị cười theo nói:

- Nhị công tử cũng đừng cưng chiều nha đầu này, nha đầu này chính là đồ đần, không lay chuyển được, nên thường xuyên giáo huấn. Vật nhỏ đê tiện kia, gọi hắn một tiếng danh tự chính là để mắt hắn, chỗ nào xứng với gọi hắn là ca ca, ta nhìn thấy gương mặt thối kia của hắn đều ghét bỏ! Không biết lớn nhỏ, không hiểu quy củ, thành thân nhiều ngày như vậy, cũng không biết chủ động trở về thỉnh an lão gia cùng phu nhân và Nhị công tử ngài, lại còn muốn Nhị công tử ngài tự mình phái người đi mời, hừ, hôm nay nói không chừng ta phải giáo huấn Bạch Nhãn Lang không có mẹ giáo dưỡng kia một chút thật tốt.

Lạc Tiểu Lâu cúi đầu đứng ở một bên, không tiếp tục dám lên tiếng, hưng phấn lúc mới vừa tới trong nháy mắt biến thành băng lãnh.

Trên mặt Lạc Ngọc đầy mỉm cười, c*̃ng không nói gì thêm.

Không bao lâu.

Bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân.

Nha hoàn dẫn một thiếu niên từ cửa chính đi vào.

Sau lưng thiếu niên kia, thiếu nữ cầm kiếm bộ dáng xinh đẹp đi theo. Thiếu nữ kia vừa xuất hiện, gió tuyết phía ngoài giống như càng lạnh hơn.

Lạc Ngọc có cảm giác cổ hơi ngứa ngứa.

Nhìn xem thiếu nữ cầm kiếm kia, nhìn bộ dáng nàng xinh đẹp băng lãnh, nghĩ đến hôm đó một kiếm đứt cổ, lại nghĩ tới đạo thân ảnh tuyệt mỹ tựa như thiên tiên kia, trong lòng vốn đã khôi phục lại bình tĩnh đột nhiên rụt lại, giống như kim đâm nhói nhói.

Những thứ này, lúc đầu đều nên thuộc về hắn.

Có chút ngoài ý muốn.

Lạc Thanh Chu không nghĩ tới hôm nay Nhị phu nhân sẽ ở đây.

Càng không nghĩ đến, tiểu nha đầu đã từng luôn vụng trộm đi tìm hắn chơi, cuối cùng lại bị hắn vô tình tổn thương c*̃ng ở đây.

- Thanh Chu, mau vào, bên ngoài rất lạnh, thân thể ngươi như này, vẫn là quá yếu.

Mặt mũi Lạc Ngọc tràn đầy nhiệt tình ra cửa nghênh đón.

Nhị phu nhân Dương thị cũng mặt đầy tươi cười, ngữ khí lại âm dương quái khí:

- Thanh Chu, từ lần trước lại mặt về sau, ngươi đã hơn một tháng chưa trở về, có phải cuộc sống hiện tại quá tốt liền quên Thành Quốc phủ chúng ta rồi hay không?

Lạc Tiểu Lâu đứng ở nơi hẻo lánh, ánh mắt phức tạp nhìn thiếu niên ngoài cửa, không dám lên trước.

Lạc Thanh Chu ở ngoài cửa cúi đầu chắp tay, thái độ cung kính nói:

- Nhị phu nhân, Nhị công tử.

- Người một nhà, khách khí cái gì, mau vào.

Lạc Ngọc thân thiết kéo cánh tay hắn, dẫn tới trước bàn, vẻ mặt tươi cười nói:

- Hôm nay ta để phòng bếp chuẩn bị đầy một bàn đồ ăn, hai huynh đệ chúng ta hảo hảo tụ họp một chút.

- Đa tạ Nhị công tử.

Lạc Thanh Chu cúi đầu nói.

Lạc Ngọc cười cười, ánh mắt nhìn về phía thiếu nữ băng lãnh vẫn như cũ đứng ở ngoài cửa, tiến lên chắp tay, nho nhã lễ độ nói:

- Cô nương cũng tiến vào cùng một chỗ dùng cơm đi, đều không phải là người ngoài, không có nhiều quy củ như vậy.

Hạ Thiền xoay người, ôm kiếm đứng dưới mái hiên, ánh mắt nhìn về phía bên ngoài, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng như băng, coi hắn thành không khí, không có để ý.

Khóe mắt Lạc Ngọc co quắp một chút, mỉm cười, không có nói thêm nữa, quay người trở về phòng, phân phó nha hoàn mang thức ăn lên.

- Tiểu Lâu, ngươi vừa rồi không phải nói muốn gặp Thanh Chu ca ca của ngươi sao? Mau tới đây.

Lạc Ngọc cười nói với thiếu nữ váy đỏ đứng ở trong góc.

Lạc Tiểu Lâu sợ hãi nhìn mẫu thân ruột của mình một chút, vừa nhìn về phía thiếu niên vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, nhìn mấy lần, cũng không có nhìn thấy nụ cười quen thuộc mà thân thiết từ trên mặt của hắn.

- Tiểu Lâu, tới chào!

Dương thị nghiêm mặt nói.

Lạc Tiểu Lâu lúc này mới đi ra khỏi nơi hẻo lánh, đi đến trước mặt thiếu niên, cúi đầu xuống, nói khẽ:

- Thanh... Thanh Chu ca ca.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, khẽ gật đầu, trên mặt cũng không có lộ ra bất kỳ biểu lộ gì dư thừa, c*̃ng không có trả lời.

Hắn quay đầu nhìn về nam tử mặt mũi tràn đầy mỉm cười ôn tồn lễ độ phía trước, chắp tay nói:

- Nhị công tử, ta ở trong phủ đã dùng cơm xong.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 152: Không biết.



Lạc Ngọc lôi kéo cánh tay của hắn ngồi xuống, cười nói:

- Vậy thì ăn ít một chút, coi như bồi giúp ta ăn, ta đã lâu chưa hề nếm qua một bàn đồ ăn ngon như thế này đây.

Dương thị bên cạnh cũng đầy mặt tươi cười nói:

- Đúng đúng đúng, Thanh Chu, ngươi thật vất vả trở về một chuyến, cứ bồi nhị ca ngươi hảo hảo ăn một bữa đi, ta rót rượu cho các ngươi.

Nói rồi, đi qua bưng lên bầu rượu, tự mình rót rượu cho hai người.

Lạc Ngọc quay đầu nhìn về phía thiếu nữ bên cạnh cười nói:

- Tiểu Lâu, ngồi đi, cùng một chỗ ăn, ngồi bên cạnh Thanh Chu ca ca của ngươi, cùng hắn trò chuyện.

Dương thị vội vàng cười nói:

- Nhị công tử, không cần phải để ý đến nàng, nàng trước đó mới ăn điểm tâm, hiện tại không đói bụng. Hai huynh đệ các ngươi ăn là được, nàng là một tiểu nha đầu, để nàng đứng đấy rót rượu cho các ngươi là được.

Nói xong, trực tiếp đi qua nâng ấm nhét vào trong tay nàng, vỗ vỗ sau gáy nàng nói:

- Nha đầu ngốc, đi qua bên cạnh, rót rượu cho nhị ca tam ca.

Lạc Tiểu Lâu cầm bầu rượu, đi đến sau lưng của hai người, không nói một tiếng.

Lạc Ngọc cười cười, không có nói thêm nữa, bưng ly rượu lên nói:

- Thanh Chu, đến, ta trước kính ngươi một chén.

Đúng vào lúc này, thiếu nữ băng lãnh lúc đầu đứng ở ngoài cửa đột nhiên đi đến, đứng ở đằng sau Lạc Thanh Chu, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm chén rượu trong tay hắn.

Lạc Ngọc sửng sốt một chút, nhìn nàng một cái, bỗng nhiên hiểu được, cười trước tiên uống một hơi cạn sạch chén rượu của mình, lập tức nói với Dương thị bên cạnh:

- Nhị nương, ngươi cũng uống một chén, sau đó dùng bữa đi.

Dương thị là người thông minh cỡ nào, lập tức hiểu được, nhìn thiếu nữ ôm kiếm kia một chút, miệng nhỏ giọng thầm thì một câu, đi qua trực tiếp đem nâng chén rượu trước mặt Lạc Thanh Chu lên, uống một hơi cạn sạch.

Lập tức, cầm chén đũa lên, đều kẹp đồ ăn trên bàn mỗi món một chút, ăn vào miệng.

Đợi nàng ăn xong, ngẩng đầu chuẩn bị mỉa mai vài câu, thiếu nữ ôm kiếm cũng không biết khi nào chạy tới ngoài cửa, một lần nữa đứng ở dưới mái hiên, lạnh lùng như băng, không nhúc nhích.

- Hứ, lòng tiểu nhân!

Nàng bĩu môi nói thầm một câu, để chén xuống đũa.

- Tiểu Lâu, rót rượu.

Nàng lại lấy một chén rượu mới từ trong tay nha hoàn, đặt ở trước mặt Lạc Thanh Chu.

Lạc Tiểu Lâu tiến lên, cẩn thận từng li từng tí rót đầy chén.

- Thanh Chu, mời.

Lạc Ngọc bưng chén rượu lên, vẻ mặt tươi cười.

Lạc Thanh Chu c*̃ng bưng chén rượu lên.

Hai người uống một hơi cạn sạch.

Dương thị ở một bên gắp thức ăn cho bọn hắn, cười nói:

- Thanh Chu, sống ở Tần phủ bên kia thế nào? Là ở cùng một chỗ với vị Tần đại tiểu thư kia sao?

Gương mặt thiếu nữ ôm kiếm dưới mái hiên bên ngoài xinh đẹp có chút nghiêng qua.

- Rất tốt.

Lạc Thanh Chu cúi đầu nhìn đồ ăn trong chén, thản nhiên đáp.

Dương thị nhìn Lạc Ngọc bên cạnh hắn, vừa cười nói:

- Vị Tần đại tiểu thư kia...

Nói đến đây, âm thanh hạ thấp:

- Không có vấn đề gì chứ? Nghe người ta nói, nàng không biết nói chuyện, không biết cười... Có phải thật vậy hay không?

Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút.

Dương thị cười rạng rỡ nói:

- Thanh Chu, chúng ta đều là người một nhà, Thành Quốc phủ là nhà của ngươi, có lời gì không thể nói chứ? Trong lòng có ủy khuất gì đều có thể nói cho Nhị nương.

Trên mặt Lạc Ngọc bên cạnh mang ý cười, không tiếp tục mở miệng.

Lạc Thanh Chu đáp:

- Nàng rất tốt, chỉ là tính cách có chút hướng nội, không thích nói chuyện mà thôi.

Ánh mắt Lạc Ngọc lấp lóe, bưng chén rượu lên.

Dương thị nhìn hắn một cái, vừa cười hỏi:

- Thế Thanh Chu, vị Tần đại tiểu thư kia, nàng... Thích ngươi sao?

Lạc Ngọc cầm chén rượu, trong lòng có chút nhộn nhạo.

Lạc Thanh Chu nói:

- Không biết.

Dương thị cười cười, lại gắp thức ăn cho hắn, nói:

- Đến, dùng bữa dùng bữa.

Lạc Thanh Chu cúi đầu ăn cơm.

Dương thị lại nhìn Lạc nhị công tử một chút, nghĩ nghĩ, lại thấp giọng hỏi:

- Thanh Chu, Nhị nương nói với ngươi một câu xuất phát từ tâm can, ngươi nếu không thích nơi đó, nếu như những người kia đối xử ngươi không tốt, ngươi bất cứ lúc nào đều có thể trở về. Nhị ca ngươi về sau sẽ đi kinh đô, sản nghiệp Thành Quốc phủ lớn như thế, ngươi lại đọc qua sách, người lại thông minh, đến lúc đó có thể giúp quản lý một tay.

Lạc Ngọc cười nói:

- Nhị nương nói không sai, Thanh Chu, ta thật ra cũng không có gì hứng thú đối với mấy chuyện này, về sau vẫn phải dựa vào ngươi.

Lạc Thanh Chu không nói gì.

- Đến, Thanh Chu, uống rượu.

- Thanh Chu, dùng bữa, dùng bữa.

Hai người một người mời rượu, một người gắp thức ăn.

Lại hàn huyên một hồi, lời nói Dương thị đột nhiên xoay chuyển, thấp giọng nói:

- Thanh Chu, chờ sang năm nhị ca ngươi thi vào Long Hổ học viện, ngươi cũng sẽ nở mày nở mặt theo. Cái kia... Tần gia Nhị công tử, ngươi gần đây có gặp qua không? Ngươi có thấy hắn luyện võ hay không?
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 153: Hắn lạnh lùng rút cánh tay về.



Lạc Thanh Chu đặt chén rượu xuống, cung kính nói:

- Gần đây ta một mực ở trong phòng đọc sách, cũng chưa từng gặp qua hắn.

Lạc Ngọc cúi đầu, thấy không rõ biểu lộ trên mặt.

Dương thị cười cười, lại hàn huyên vài câu, nói:

- Dùng bữa, dùng bữa.

Lại qua hơn mười phút, trên bàn lâm vào yên tĩnh.

Lạc Thanh Chu hợp thời đứng dậy, chắp tay cáo từ.

Lạc Ngọc đứng dậy theo, cười nói:

- Thanh Chu, biết ngươi gần đây đang khắc khổ đọc sách, chuẩn bị sang năm thi Hương, cho nên nhị ca cũng không dám giữ ngươi thêm. Về sau nhớ trở lại thăm chúng ta nhiều một chút, huynh đệ chúng ta gặp mặt hàn huyên.

Dương thị cũng cười nói:

- Đúng đúng đúng, Thanh Chu, về sau muốn khi nào trở về? Không nói mỗi ngày trở về, ngươi một tháng cũng nên trở về hai ba lần. Dựa theo quy củ, ngươi mỗi tháng đều nên trở về để thỉnh an phụ thân cùng phu nhân ngươi, ngươi là người đọc sách, cũng không thể để cho người ta nói xấu. Thiên hạ này cái gì lớn nhất? Đương nhiên là phụ mẫu lớn nhất, hiếu lớn nhất, ngươi cần phải nhớ kỹ.

Lạc Thanh Chu cúi đầu nói:

- Thanh Chu nhớ kỹ.

- Tiểu Lâu, đi đưa tiễn tam ca ngươi.

Lạc Ngọc nhẹ nhàng nói với thiếu nữ bên cạnh.

Lạc Tiểu Lâu nhìn mẹ ruột của mình một chút.

Dương thị lập tức trợn mắt nói:

- Còn thất thần làm gì? Nghe nhị ca ngươi, đặt bình rượu xuống, đi đưa tiễn tam ca ngươi.

Lạc Tiểu Lâu vội vàng để bầu rượu xuống, đi theo sau lưng thiếu niên kia.

Bóng lưng mấy người biến mất ở bên ngoài cửa chính, nụ cười trên mặt Lạc Ngọc mới dần dần biến mất.

Dương thị có chút thấp thỏm nhìn hắn, thấp giọng nói:

- Nhị công tử, tiểu tử kia không biết cố ý giấu diếm hay là thật cái gì cũng không biết.

Lạc Ngọc nhìn về phía nàng, cười nhạt một tiếng:

- Không sao đâu, Nhị nương, có biết hay không không quan trọng, ta cũng khinh thường dùng phương thức như vậy đánh bại Tần Xuyên. Yên tâm đi, ta có lòng tin.

Dương thị cười rạng rỡ nịnh nọt nói:

- Nhị công tử nhất định có thể đánh bại tiểu tử kia, tuyệt đối.

Lạc Tiểu Lâu đưa đến ngoài cửa, nhìn xung quanh một chút, thấy không có những người khác, đột nhiên bước nhanh chạy đến bên người Lạc Thanh Chu, ôm lấy cánh tay của hắn, đỏ hồng mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ủy khuất:

- Thanh Chu ca ca, ca ở nơi đó tốt chứ? Có người khi dễ ca không?

Lạc Thanh Chu dừng bước lại, nhíu nhíu mày, một mặt đạm mạc đáp:

- Rất tốt. Ngươi không cần tiễn, trở về đi.

Hắn lạnh lùng rút cánh tay về.

Lạc Tiểu Lâu ngậm lấy nước mắt nhìn hắn:

- Thanh Chu ca ca, ta biết... Ta biết Thanh Chu ca ca không để ý tới ta, là vì ta và mẫu thân...

- Trở về đọc sách đi.

Lạc Thanh Chu không nói thêm gì nữa, bước nhanh rời đi.

Hạ Thiền đi ở phía sau hắn, quay đầu nhìn tiểu nữ hài váy đỏ đứng tại chỗ đang khóc như mưa một chút, bên trong con ngươi băng lãnh hiện ra một vòng gợn sóng.

Lạc Thanh Chu một đường trầm mặc, ra khỏi Thành Quốc phủ.

Hạ Thiền tay trái cầm kiếm, tay phải cầm dù, bồi tiếp hắn cùng một chỗ im lặng đi tới trong tuyết trầm mặc.

Lạc Thanh Chu dừng bước trên đường phố ở bên ngoài phủ, quay đầu nhìn thoáng qua, trong mắt lộ ra một tia cảm xúc phức tạp.

Hắn không tiếp tục dừng lại, bước nhanh rời đi.

- Bánh bao! Bánh bao đây! Bánh bao vừa ra khỏi lồng!

Trên đường phố, có người bán hàng rong đang gào to.

Lạc Thanh Chu nghe được âm thanh này, ánh mắt nhìn về phía nơi đó, tựa hồ nghĩ tới cái gì, đi tới, xuất bạc, mua năm cái bánh bao.

- Hạ Thiền cô nương, ngươi ở chỗ này chờ ta một chút.

Hắn cầm bánh bao, bước nhanh rời đi.

Xuyên qua ngõ hẻm bên cạnh, xe nhẹ đường quen đi theo một con hẻm nhỏ âm u vây quanh phía sau Thành Quốc phủ.

Tiến vào hẻm nhỏ, hắn một mực đi về phía trước.

Đi qua một cánh cửa nhỏ phía sau Thành Quốc phủ, đi tới cuối cùng của hẻm nhỏ, cũng không có nhìn thấy hai đạo thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn yếu đuối kia.

Lúc trước hắn đi vào thế giới này, đều cảm thấy hiếu kì đối với toàn bộ mọi thứ bên trong Thành Quốc phủ, đi dạo khắp nơi, thấy được cửa nhỏ này, sau khi mở ra, thấy được hai tiểu ăn mày run lẩy bẩy, đói đến nỗi không đứng dậy nổi trong gió tuyết.

Kia là một đôi huynh muội tám chín tuổi, mặc quần áo rách rưới, không có giày, không có áo bông, bốn chân bị trời đông làm sưng đỏ, đầy tay nứt da, đã đói thoi thóp.

Nếu như hắn phát hiện chậm một ngày, chỉ sợ đôi huynh muội kia cũng đã đói khổ lạnh lẽo, chết tại nơi này.

Hắn mang theo màn thầu, dược cao, áo bông, đệm chăn cho bọn hắn.

Trong mấy ngày trước khi đi ở rể trong Tần phủ, mỗi lần ăn cơm, hắn đều sẽ để Tiểu Điệp lấy thêm mấy cái bánh bao, sau đó đưa tới.

Tiện tay mà thôi.

Thế nhưng cái niên đại này, người đáng thương và người chết đói thực sự nhiều lắm.

Cho nên sau khi hắn rời đi liền lại không có nghĩ đến chuyện này.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 154: Cô gia thật tốt, lại mua mứt quả cho ta.



Hôm nay trở về, sau khi nhìn thấy tiểu Lâu, đột nhiên lại nhớ tới đôi huynh muội kia.

Nhưng, bọn hắn đã không ở nơi này.

Không biết đã chết đi trong gió tuyết, bị người lôi ra ngoài ném tới bãi tha ma ngoài thành, hay là đi địa phương khác.

Lạc Thanh Chu đứng một hồi trong hẻm nhỏ, chịu gió tuyết, cầm bánh bao dần dần trở nên lạnh, đi ra hẻm nhỏ.

Cửa ngõ, thiếu nữ băng lãnh đứng ở nơi đó, giống như đang nhìn hắn, lại giống như đang nhìn hẻm nhỏ yên tĩnh phía sau hắn.

- Đi thôi, về nhà.

Lạc Thanh Chu đi qua lấy ô giấy dầu trong tay nàng, chống lên, che trên đỉnh đầu nàng.

Hai người rời khỏi hẻm nhỏ.

Sau khi đi ra mấy bước, thiếu nữ quay đầu lại, lại liếc mắt nhìn về phía đầu hẻm nhỏ yên tĩnh im ắng trong gió tuyết, trong thoáng chốc, giống như lại thấy được một màn hôm đó.

Bông tuyết bay lả tả, hai tên ăn mày nhỏ rúc vào dưới góc tường trong hẻm nhỏ, bọc lấy áo bông thật to, ăn màn thầu nóng hôi hổi.

Thiếu niên kia ngồi ở trên bậc thang bên cạnh, hứng gió tuyết, an tĩnh nhìn bọn hắn, gương mặt tuấn mỹ điềm tĩnh ở trong hẻm nhỏ lạnh lẽo như ánh nắng tươi đẹp trong mùa đông...

- Mứt quả! Mứt quả đây...

Trên đường phố, đột nhiên truyền đến tiếng người bán hàng rong gào to bán mứt quả.

Thiếu nữ lấy lại tinh thần, nhìn thoáng qua, sau đó nhìn về phía thiếu niên bên cạnh.

Trong lòng Lạc Thanh Chu đang suy nghĩ, đi trong chốc lát, đột nhiên không thấy người dưới dù, quay đầu nhìn lại.

Thiếu nữ kia đứng lặng sau lưng cách đó không xa, hai tay ôm ngực, trong ngực ôm kiếm, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng nhìn về phía vách tường bên cạnh.

Mà địa phương cách xa mấy bước sau lưng nàng, có người bán mứt quả đang ra sức hét lớn.

- ...

Lạc Thanh Chu đành phải đi trở về.

Chờ hắn đi đến chỗ người bán mứt quả, móc bạc ra, thiếu nữ kia có chút lén nhìn hắn một chút, lại tiếp tục nhìn xem vách tường trước mặt, gương mặt xinh đẹp băng lãnh.

- Mua... Bốn xâu.

Lạc Thanh Chu quyết định trêu chọc nàng.

Cầm bốn chuỗi hồ lô đường, không có gọi nàng, trực tiếp nhanh chân rời đi.

Mới vừa đi một khoảng cách, đột nhiên một cỗ hàn ý quen thuộc đánh tới, trong nháy mắt bao phủ lại toàn bộ thân thể hắn.

Lạnh cả sống lưng, cổ ngứa...

Hắn dừng bước lại, quay đầu nhìn.

Thiếu nữ băng lãnh cũng đã không còn đứng cạnh vách tường, không biết đi nơi nào.

Hắn sửng sốt một chút, dạo qua một vòng phát hiện thiếu nữ kia cũng không biết khi nào đã giống như u linh vô thanh vô tức đứng ở bên phải hắn, ở dưới vị trí hắn vừa mới bung dù, giống như chưa hề rời đi.

Lạc Thanh Chu: - ...

- Hạ Thiền cô nương, mứt quả...

- Hừ!

Thiếu nữ quay mặt đi chỗ khác, nhìn về phía nơi khác.

Lạc Thanh Chu:

- ... Hạ Thiền cô nương, cầu ngươi, ăn kẹo hồ lô...

Thiếu nữ lúc này mới đón lấy, vẫn là vẻ mặt lạnh như băng nhìn về nơi khác.

Lạc Thanh Chu không có lại để ý đến nàng, đựng ba xâu còn lại vào trong túi giấy bánh bao, mở dù ra, che trên đỉnh đầu nàng.

Bông tuyết như lông ngỗng, bồng bềnh bay xuống.

Giữa thiên địa, trắng lóa như tuyết.

Người đi đường, bước chân vội vàng.

Người bán hàng rong hai bên đường phố vẫn chịu đựng gió tuyết, đang lớn tiếng hét lên rao hàng.

Lạc Thanh Chu suy nghĩ vài chuyện, thả chậm bước chân, trong lòng vẫn nghĩ, chậm rãi đi tới.

Thiếu nữ bên cạnh cũng đi rất chậm.

Hai người giống như dạo bước trên đường phố tràn đầy gió tuyết, cũng không có vội vã trở về.

Nhưng con đường cuối cùng cũng đến điểm cuối cùng.

Trở về phủ.

Đưa thiếu nữ bên cạnh đến cửa ra vào “Linh Thiền Nguyệt cung” lúc, Lạc Thanh Chu trả dù, đang muốn rời đi.

- Kẹt kẹt.

Cửa sân mở ra.

Bách Linh “Vừa lúc” xuất hiện, lập tức vươn tay, bên trên gương mặt xinh đẹp lộ ra hai cái lúm đồng tiền ngọt ngào, vui vẻ nói

- Cô gia thật tốt, lại mua mứt quả cho ta.

Nói rồi không đợi Lạc Thanh Chu đồng ý, nàng trực tiếp đi tới, rút ra một chuỗi mứt quả từ trong túi giấy, híp mắt cắn một cái:

- Ngọt!

Lạc Thanh Chu đang muốn rời đi, lại nghe nàng kinh ngạc nói:

- A... , Thiền Thiền, cô gia không có mua cho ngươi sao? Đáng thương, chỉ có thể mắt lom lom nhìn ta ăn, bất quá ngươi nếu cầu ta một chút, ta có thể cho ngươi cắn một viên.

Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn lại, mứt quả trong tay thiếu nữ băng lãnh chẳng biết lúc nào đã đã ăn xong, chỉ còn lại có một cây tăm trúc dài.

Gương mặt xinh đẹp của nàng vẫn lạnh lùng đứng, trên miệng nhỏ phấn nộn còn dính lấy nước đường sáng lấp lánh, thấy hắn nhìn sang, lập tức quay gương mặt xinh đẹp nhìn về phía nơi khác.

Lạc Thanh Chu do dự một chút, nhìn về phía Bách Linh đang dùng miệng nhỏ cắn mứt quả khoe khoang, nói:

- Hạ Thiền cô nương đã ăn.

Nói xong, hắn không còn lưu lại, quay người rời đi.

Hắn không có lập tức trở về, mà đi đến chỗ Tần nhị tiểu thư ở.

Tần nhị tiểu thư cả ngày ở trong phòng, không biết đã bao lâu không đi ra ngoài, đoán chừng những nha hoàn hạ nhân kia cũng không dám tùy tiện mua cho nàng đồ ăn.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 155: Châu nhi mở to hai mắt nhìn nàng:



Mứt quả này chua chua ngọt ngọt, hẳn là nàng thích ăn.

Mà thứ này đối với thân thể nàng hẳn là không có tổn thương gì.

Ở trong Tần phủ, Tần nhị tiểu thư đối xử với hắn vẫn luôn rất tốt.

Lúc mua mứt quả, tự nhiên cũng nghĩ đến nàng.

Đi tới cửa, còn chưa gõ cửa, Châu nhi đã mở cửa, từ bên trong đi ra, trong tay bưng bình canh sứ, nhìn thấy hắn về, sửng sốt một chút, vội vàng nói:

- Cô gia, nô tỳ đưa canh gà cho người, đã đặt ở trong phòng bếp của người, người nhớ uống đó. Đúng rồi, người là tới tìm tiểu thư nhà ta sao?

Lạc Thanh Chu đưa mứt quả trong tay tới trước mặt của nàng nói:

- Ta vừa mới mua ở bên ngoài, không biết Nhị tiểu thư có ăn hay không.

Châu nhi nhìn mứt quả, lại nhìn về phía hắn, do dự một chút, tránh người ra nói:

- Cô gia tự mình đi vào đi, tiểu thư đang ở trong thư phòng đọc sách đấy.

Lạc Thanh Chu nói:

- Ta không vào, còn muốn trở về đọc sách, phiền Châu nhi cô nương giúp ta cầm vào.

Châu nhi nghi ngờ nhìn hắn một cái, tiếp nhận mứt quả, “A” một tiếng, tựa hồ có chút không tình nguyện.

Lạc Thanh Chu nghe được trong lòng nàng: 【 Gia hỏa này vô sự mà ân cần tiểu thư nhà ta, sẽ không thật có ý đồ với tiểu thư nhà ta đó chứ? Ghê tởm, ta phải nói cho phu nhân 】 .

- Được rồi, Châu nhi cô nương, thân thể Nhị tiểu thư không tốt, không thể ăn loại đồ ăn lạnh này.

Lạc Thanh Chu đột nhiên cầm lại mứt quả trong tay nàng, lập tức cáo từ rời đi.

Châu nhi ở trước cửa ra vào, lăng lăng nhìn bóng lưng hắn đang bước nhanh đi xa.

Sau một lúc lâu, quyệt miệng bĩu môi nói:

- Không hiểu thấu.

Nghĩ nghĩ, nàng quay người trở về, đi đến dưới mái hiên ngoài cửa sổ bẩm báo nói:

- Tiểu thư, cô gia vừa mới tới.

Tần Vi Mặc đang ở trước bàn đọc sách, lập tức để quyển sách trong tay xuống, nhưng lại nghe được Châu nhi tức giận nói:

- Nhưng mà lại đi rồi... Thật sự không hiểu thấu cô gia, rõ ràng mua mứt quả, nói cho tiểu thư ăn, đều đã nhờ nô tỳ đưa vào, nhưng lại đột nhiên đòi trở về, không biết có ý gì.

Tần Vi Mặc giật mình, nhíu đôi lông mày tinh tế, suy tư một chút, ôn nhu hỏi:

- Châu nhi, ngươi kể lại lúc mới nhìn thấy tỷ phu, mỗi một câu nói, còn có lúc ấy trong lòng ngươi nghĩ như thế nào đều nói một lần cho ta nghe.

- Tiểu thư...

- Nói đi.

Giọng nói Tần Vi Mặc ôn nhu, ánh mắt ôn hòa, nhưng ngữ khí lại không thể nghi ngờ.

Châu nhi không còn dám chần chờ, vội vàng nói ra hết đối thoại vừa rồi, cùng với suy nghĩ trong lòng mình vừa rồi.

Tần Vi Mặc nghe xong, khẽ thở dài một hơi:

- Châu nhi, lần sau không được suy nghĩ lung tung trước mặt tỷ phu. Tỷ phu làm việc quang minh lỗi lạc, cũng không phải là người như ngươi nghĩ. Hắn cho ta mứt quả, cũng chỉ bởi vì ở trong Tần phủ này, ta đối với hắn còn không tệ, trong lòng của hắn cảm kích mà thôi. Cho nên lúc ra ngoài mua mứt quả, hắn mới có thể nghĩ đến ta, hắn hẳn là chuyên môn mua cho Tiểu Điệp.

Châu nhi nghi ngờ nói:

- Tiểu thư, thế nhưng nô tỳ... Nô tỳ chỉ suy nghĩ một chút ở trong lòng, cũng không có nói cho cô gia, thái độ của nô tỳ rất tốt.

Tần Vi Mặc đắng chát cười một tiếng:

- Ngươi không biết, người có đôi khi trong lòng suy nghĩ cái gì, trên mặt, trong mắt đều sẽ biểu hiện ra ngoài. Tỷ phu khác biệt với người ngoài, hắn từ nhỏ sống ở trong loại hoàn cảnh kia, về sau cùng mẫu thân đi tới Thành Quốc phủ, chỉ sợ sinh hoạt càng thêm cẩn thận từng li từng tí, cho nên từ nhỏ đã học được nhìn mặt mà nói chuyện, mà lòng tự trọng rất mạnh. Hắn vốn hảo tâm đến cho ta mứt quả, ngươi lại biểu hiện ra không tình nguyện cùng hoài nghi hắn, trong lòng hắn tự nhiên khó chịu, cho nên đoạt lại mứt quả, rời đi.

Châu nhi mở to hai mắt nhìn nàng:

- Tiểu thư, người... Người làm sao hiểu rõ cô gia như vậy? Người... Người có phải hay không...

Tần Vi Mặc khẽ lắc đầu:

- Ngươi lại nghĩ lung tung, ta và tỷ phu, chỉ là quan hệ muội muội và tỷ phu. Ta chỉ thưởng thức tài hoa của tỷ phu, thích ở cùng hắn một chỗ, thích nghe hắn nói và kể chuyện xưa, cảm thấy rất dễ chịu, rất bình tĩnh... Cũng không phải là như các ngươi suy nghĩ.

Châu nhi “A” một tiếng, cúi đầu nói:

- Tiểu thư, thật xin lỗi... Vậy, vậy nô tỳ đi xin lỗi cô gia, có được hay không?

Tần Vi Mặc trầm mặc một chút, đứng lên nói:

- Không cần, ngươi đi xin lỗi, ngược lại không tốt. Mà lòng dạ tỷ phu rộng lượng, c*̃ng sẽ không bởi vì việc này so đo với ngươi. Thu nhi đâu, gọi nàng tới, ta muốn đi đến chỗ tỷ phu một chuyến.

Châu nhi sửng sốt một chút, muốn khuyên can, nhưng thấy được thần sắc trên mặt nàng, nghĩ đến nàng quật cường, đành phải chạy qua một bên khác, đi gọi Thu nhi và ma ma.

Lạc Thanh Chu cầm bánh bao và hai xâu mứt quả còn lại vừa trở lại tiểu viện, đột nhiên phát hiện một thân ảnh băng lãnh đang đứng dưới cây lê.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 156: Nhị tiểu thư cùng cô gia... Là lạ.



Một bộ váy dài xanh nhạt, eo nhỏ nhắn, b* m*ng cong, tóc đen đến eo, xinh đẹp băng lãnh, hai tay ôm ngực, trong ngực ôm kiếm, như pho tượng, không nhúc nhích bên dưới bông tuyết bay lả tả.

Trên đầu, trên vai, trên cánh tay trước ngực, trên thân kiếm đã lấp đầy bông tuyết.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một lát, lúc này mới kịp phản ứng, đành phải lại cầm một chuỗi mứt quả, đi tới:

- Hạ Thiền cô nương...

- Hừ!

Thiếu nữ nghiêng mặt qua, cái cằm khẽ nhếch.

Khóe miệng Lạc Thanh Chu giật một cái, đành phải lại lần nữa nói:

- Hạ Thiền cô nương, cầu ngươi... Ăn kẹo hồ lô.

Thiếu nữ cướp đi một xâu, bước nhanh rời đi.

Khi Lạc Thanh Chu xoay người nhìn lại, nàng đã đi ra cửa chính, biến mất trong gió tuyết mênh mông bên ngoài.

Không hiểu thấu.

Mứt quả ăn ngon như vậy ư?

Lạc Thanh Chu cảm thấy không hiểu, vào phòng, lấy ra một chuỗi xâu cuối cùng từ trong túi giấy, đặt ở bên miệng cắn một viên.

Ê ẩm ngọt ngào, với cả quá qua loa.

Bất quá đối với đám người không có hưởng thụ qua thiên kỳ trăm vị ở thời đại kia mà nói, hoàn toàn chính xác vẫn là thích ăn.

Còn lại hắn lại bỏ vào túi giấy, chuẩn bị ban đêm cho Tiểu Điệp ăn.

Phía ngoài, trên đường.

Hạ Thiền đi trong gió tuyết, trong tiếng thanh thúy cắn xâu đường hồ lô thứ hai, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng bước chân ồn ào.

Lập tức, một đám nha hoàn cùng ma ma vây quanh một đạo thân ảnh nhu nhược chậm rãi đi ra từ bên trong màn tuyết phía trước.

Hạ Thiền sửng sốt một chút, lui qua ven đường.

Đợi đi đến chỗ gần, ánh mắt Tần Vi Mặc đột nhiên nhìn về phía mứt quả trong tay nàng.

Hai thiếu nữ, bốn mắt nhìn nhau.

Tỷ phu mua rất nhiều sao?

Trong lòng Tần Vi Mặc âm thầm nghĩ.

Được chúng nha hoàn và ma ma chen chúc đi tới nơi Lạc Thanh Chu ở. Nhưng cửa chính tiểu viện đã đóng chặt, trên cửa đã khóa lại.

Người đã không còn ở đây.

Tần Vi Mặc đứng ở ngoài cửa sững sờ.

Châu nhi vội vàng tiến lên nhìn khóa sắt một chút, quay đầu nói:

- Tiểu thư, cô gia hẳn là vừa ra ngoài không lâu, nô tỳ dẫn người đi tìm.

Tần Vi Mặc do dự một chút, lắc đầu:

- Không cần đâu Châu nhi, chắc tỷ phu còn có chuyện khác phải làm, chúng ta trở về đi.

- Thế nhưng tiểu thư, người thật vất vả ra một chuyến...

- Không sao đâu, trở về đi.

Tần Vi Mặc lại liếc mắt nhìn cửa chính đóng chặt, được Thu nhi nâng đỡ, cùng các nha hoàn khác cùng ma ma chen chúc, quay người rời đi.

Châu nhi rất tức giận, nhấc chân đã đã cửa chính đóng chặt, miệng căm giận nói:

- Ghê tởm, mỗi lần tiểu thư đến đều không có nhà! Chính là cố ý!

Lúc một đoàn người Tần Vi Mặc đi qua “Linh Thiền Nguyệt cung”, đột nhiên nhìn thấy Bách Linh đứng trước cửa ra vào, trong tay c*̃ng cầm một chuỗi mứt quả ăn.

Mứt quả kia chỉ còn lại có một viên cuối cùng, nàng chỉ dám dùng đầu lưỡi l**m láp, tựa hồ không nỡ ăn.

- Nhị tiểu thư, sao người lại đi ra làm gì?

Bách Linh nhìn thấy các nàng, vội vàng chào hỏi.

Tần Vi Mặc nhìn mứt quả trong tay nàng một chút, ôn nhu hỏi:

- Bách Linh, mứt quả này, là tỷ phu cho các ngươi sao?

Bách Linh nghe nàng nhắc đến mứt quả, đột nhiên ủy khuất nói:

- Là cô gia cho, thế nhưng cô gia thật thiên vị, vậy mà cho Thiền Thiền hai chuỗi, chỉ cho người ta một chuỗi. Thiền Thiền rõ ràng chưa hề để ý tới cô gia, người ta đối với cô gia mới là tốt nhất, cô gia thật làm cho người ta thương tâm.

Tần Vi Mặc mỉm cười:

- Ta vừa rồi c*̃ng trông thấy Thiền Thiền, đoán chừng là chính nàng đi đòi. Tỷ phu không biết từ chối, tự nhiên là cho nàng.

Bách Linh nháy nháy mắt, rất khách khí đưa ra xâu mứt quả còn lại một viên cuối cùng trong tay, hỏi:

- Nhị tiểu thư, người... Người có muốn ăn hay không?

Vừa nói, lại một bên rụt trở về, rõ ràng một bộ dáng không muốn cho.

Sau đó lại tăng thêm một câu:

- Ta... Ta l**m qua.

Châu nhi trợn mắt nhìn.

Tần Vi Mặc cười nói:

- Không cần, ngươi ăn đi, ta cần phải trở về.

Bách Linh lập tức rút tay trở về, mặt mũi tràn đầy vui vẻ khua tay nói:

- Nhị tiểu thư, gặp lại sau. Bên ngoài gió lớn, người mau trở về đi thôi.

Nói rồi lại duỗi ra đầu lưỡi phấn nộn, l**m lấy viên mứt quả kia.

Tần Vi Mặc được đám người vây quanh rời đi.

Đợi một đoàn người đi xa, Bách Linh thu hồi ánh mắt, cắn mứt quả trong tay, lại quay đầu nhìn về phía phương hướng Lạc Thanh Chu ở, lẩm bẩm:

- Nhị tiểu thư cùng cô gia... Là lạ.

Lập tức nàng quay người trở về phòng, lớn tiếng nói:

- Thiền Thiền! Thiền Thiền thối! Lại cho ta một viên! Ta cho ngươi biết một cái bí mật...

- Ầm!

- Ầm! Ầm! Ầm!

Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển, trong rừng trúc góc tây bắc.

Thân thể Lạc Thanh Chu tr*n tr**, chỉ mặc quần đùi, đang tu luyện. Bên ngoài tuyết lớn đầy trời, gió lạnh thấu xương.

Toàn thân Lạc Thanh Chu phát nhiệt, da thịt dần dần trở nên nóng hổi, mồ hôi tràn ngập da thịt đang phát sáng, như nước mưa chảy xuôi xuống.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 157: Sẽ có một ngày như vậy.



Bông tuyết bay xuống, còn chưa tiếp cận liền đã bị hòa tan.

Gốc đại thụ đổ trên mặt đất bị hắn một mực tra tấn từ xế chiều đến chạng vạng tối.

Lúc đầu thân cây hoàn hảo đã trở nên nát mềm như sợi thô, vô cùng thê thảm.

- Ầm!

Chỉ còn lại một đoạn gốc cây, cũng bị một quyền cuối cùng của hắn đánh vỡ thành hai mảnh.

Lại đánh hai lần Bôn Lôi Quyền, thu công về nhà.

Ngay lúc ở trong phòng bếp húp chén canh gà nóng, Tiểu Điệp bưng đồ ăn trở về.

Chủ tớ hai người ăn xong cơm tối, uống xong canh gà, trời đã tối đen, lại cầm quần áo, đi vào trong hồ tắm rửa.

Loại thời tiết rét lạnh này, ngâm suối nước nóng trong hồ, cực kỳ thoải mái.

Bông tuyết bay xuống.

Mặt hồ nhiệt khí mờ mịt, mông lung mờ ảo.

Thân thể hai người tr*n tr**, ngâm mình trong nước.

Lạc Thanh Chu ngồi bên trên nham thạch tại chỗ nước cạn.

Tiểu Điệp đứng ở sau lưng của hắn, nàng ôn nhu giúp xoa xoa phía sau lưng.

Hai người thuận miệng trò chuyện.

Tiểu Điệp đột nhiên hỏi tới chuyện hắn hôm nay đi Thành Quốc phủ:

- Công tử, hôm nay trở về, có người khi dễ người hay không?

Chính Lạc Thanh Chu xoa xoa cánh tay, không khỏi cười nói:

- Có Thiền Thiền cô nương ở đó, ai dám?

Tiểu Điệp cau mày nói:

- Công tử, lần sau đừng lại trở về, nơi đó... Nơi đó đều là người xấu.

Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, trong đầu hiện ra đạo thân ảnh nho nhỏ mặc váy đỏ hồng, thần sắc có chút hoảng hốt một chút:

- c*̃ng có người tốt.

Tiểu Điệp sửng sốt một chút, thấp giọng nói:

- Là Nhị phu nhân và tiểu Lâu tiểu thư hả? Công tử hôm nay nhìn thấy các nàng?

Lạc Thanh Chu hồi phục bình tĩnh:

- Gặp được, các nàng đều rất tốt.

Tiểu Điệp thở dài một hơi:

- Lúc trước công tử cố ý không để ý tới tiểu Lâu tiểu thư, còn nói lời tổn thương nàng, nô tỳ thấy được nàng khóc rất nhiều lần. Đoạn thời gian kia, tiểu Lâu tiểu thư mỗi ngày đều sẽ ở ngoài cửa tội nghiệp chờ lấy, hi vọng công tử hồi tâm chuyển ý... Nàng làm sao biết, công tử nhưng thật ra là...

Lạc Thanh Chu cúi đầu xoa xoa thân thể, thấy không rõ biểu lộ trên mặt:

- Nàng thật ra rất thông minh, rất giống với mẫu thân nàng.

- Ừm, tiểu Lâu tiểu thư rất thông minh, c*̃ng rất tốt... Nô tỳ hồi trước bị khi bắt nạt, tiểu Lâu tiểu thư luôn luôn giúp đỡ nô tỳ...

Tiểu Điệp nhớ tới chuyện cũ, đỏ tròng mắt.

Lạc Thanh Chu đưa tay vuốt vuốt đầu của nàng, ôn nhu an ủi:

- Tốt rồi, đều đã qua, đừng có lại suy nghĩ.

Tiểu Điệp cắn môi một cái, hỏi:

- Công tử, người về sau sẽ còn trở về không?

Lạc Thanh Chu trầm mặc một lát, nói:

- Sẽ.

- Là bởi vì tiểu Lâu tiểu thư?

Lạc Thanh Chu lắc đầu:

- c*̃ng không hoàn toàn.

- Đó là bởi vì cái gì?

- Bởi vì...

Lạc Thanh Chu đắng chát cười một tiếng, trên mặt lộ ra một vòng tự giễu:

- Bởi vì nơi đó có phụ thân của ta, có huynh trưởng của ta, có trưởng bối của ta... Nơi đó đã từng là nhà ta... Bọn hắn bảo ta trở về, ta có thể không quay về hay sao?

Tiểu Điệp cau mày nói:

- Thế nhưng công tử... Bọn hắn căn bản cũng không có xem công tử như người nhà... Công tử có thể từ chối, dù sao bọn hắn cũng không cần công tử.

Lạc Thanh Chu lắc đầu nói:

- Không có đơn giản như ngươi nghĩ. Trừ phi, ta về sau không khảo thủ công danh, không sinh hoạt ở nơi này.

Tiểu Điệp không hiểu.

Lạc Thanh Chu kiên nhẫn giải thích:

- Trăm thiện lấy hiếu làm đầu, đối với mỗi người Đại Viêm đế quốc mà nói, hiếu đều là gốc rễ lập thân. Vô luận đối với người đọc sách chúng ta, hay nói đối với võ giả, hiếu đều rất quan trọng, nếu như danh tiếng bất hiếu truyền ra, đừng nói đi thi, coi như muốn báo danh, cũng không thể. Còn có quy củ, trưởng ấu có thứ tự, đích (dòng chính) thứ có khác quy củ. Lạc Ngọc là con trai trưởng, lại là huynh trưởng, hắn chủ động mời ta trở về, ta làm sao có thể không quay về? Huống chi, bên trong Thành Quốc phủ còn có trưởng bối của ta. Ta tuy đi làm rể, cũng không có cách thiên sơn vạn thủy, cho dù cách thiên sơn vạn thủy, nếu như trưởng bối trong nhà mở miệng, cũng không cách nào từ chối... Trừ phi...

Vẻ mặt Tiểu Điệp đau khổ nói:

- Công tử, nô tỳ còn tưởng rằng chúng ta rời khỏi nơi đó liền rốt cuộc không cần trở về, thì ra...

- Sẽ có một ngày như vậy.

Chỗ sâu trong mắt Lạc Thanh Chu hiện ra hàn mang, lóe lên liền biến mất, xoay người, ôn nhu v**t v* gương mặt của nàng một chút, an ủi:

- Đừng sợ, ngươi không cần để ý tới bọn họ, ngươi chỉ cần phục thị công tử nhà ngươi cho tốt là đủ.

Tiểu nha đầu cùng hắn tr*n tr**ng đối mặt, lại thấy ánh mắt hắn liếc b* ng*c của mình một cái, khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ lên, cúi đầu, ngượng ngùng nói:

- Công tử, nô tỳ muốn....

- Không cho phép nghĩ, đã nói đợi thêm một năm.

- Không phải, nô tỳ muốn...

- Hả, lại muốn đi tiểu? Đi xa một chút đi.

- Ô... Không phải đi tiểu, nô tỳ muốn... Muốn ăn cá...
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 158: Bên trong nơi hẻo lánh lại còn có hai mộc nhân.



Lạc Thanh Chu:

- Cá xinh đẹp như vậy...

- Thế nhưng thịt rất thơm...

Lạc Thanh Chu chỉ chỉ mặt mình:

- Ba cái.

Tiểu nha đầu lập tức vui vẻ ôm lấy cổ của hắn, mân mê miệng nhỏ, hôn liền ba cái vào mặt của hắn, lúc còn muốn hôn tiếp, Lạc Thanh Chu vội vàng đẩy ra cánh tay của nàng, đột nhiên bổ nhào về phía trước, “Phù phù” một tiếng, lặn vào đáy hồ, đi tìm cá.

Đáy hồ u ám, nhưng ánh mắt Lạc Thanh Chu rất nhanh thích ứng.

Lạc Thanh Chu ngừng thở, bơi về chỗ sâu ở giữa hồ, khi sắp tiếp cận lầu các giữa hồ đột nhiên phát hiện dưới bụi sen trước mặt xuất hiện một tia sáng ngời.

Thứ gì?

Ban đầu ở đáy hồ phát hiện Nhật Nguyệt bảo kính, còn có hồ nước này lâu dài ấm áp, hắn cũng cảm giác cái hồ này thật không đơn giản.

Lúc này nhìn thấy bên kia sáng ngời, hắn không do dự, lập tức bơi tới.

Vốn cho rằng lại là bảo vật gì, thế nhưng khi bơi tới gần mới phát hiện, kia là một tượng đá chôn ở bên trong nước bùn.

Chỗ phát sáng chính là đôi mắt của tượng đá.

Hai mắt không biết do vật gì chế tác thành, cho dù trong đáy hồ u ám không có ánh trăng c*̃ng tản ra huỳnh quang yếu ớt, nhìn qua có chút quỷ dị.

Lạc Thanh Chu đưa tay chậm rãi đẩy ra nước bùn bên trên tượng đá, phát hiện đầu tượng đá này mơ hồ giống như là một con vật gì đó.

Nhưng cụ thể là động vật gì, hắn cũng không nhìn ra được.

Bất quá khẳng định không phải người.

Lồng ngực cùng nửa người dưới tượng đá vẫn như cũ chôn thật sâu ở bên trong nước bùn dưới đáy hồ.

Lạc Thanh Chu lại đẩy ra nước bùn trước ngực nó, đột nhiên cảm thấy một mạch nước ngầm từ trước ngực nó truyền đến.

Lại gảy một chút, tay đột nhiên không còn, lại lập tức xuyên thấu qua lồng ngực tượng đá.

Trống không?

Hắn sửng sốt một chút, nhanh chóng đẩy ra nước bùn khác bên cạnh.

Lúc này mới kinh ngạc phát hiện, trước ngực tượng đá này lại có một cái lỗ lớn đen nhánh!

Hắn cúi đầu nhìn vào trong động, bên trong đen như mực, sâu không thấy đáy, lại giống như một đầu đường hầm!

Đúng vào lúc này, một con cá toàn thân huỳnh quang lòe loẹt đột nhiên chui ra từ bên trong.

Con cá chậm hiểu.

Tựa hồ chưa từng gặp qua nhân loại, sau khi nhìn thấy hắn, không chỉ không có chạy trốn tránh né, trái lại bơi lại gần người hắn.

Lạc Thanh Chu đưa một đầu ngón tay ra nhét vào trong cái miệng nhỏ nhắn đang mở của nó, trực tiếp ném nó qua một bên.

Con cá ở bên trong đều bình yên vô sự, ở trong đó hẳn sẽ không ẩn giấu quái vật gì hoặc nguy hiểm quá lớn?

Lạc Thanh Chu do dự một chút, chui vào.

Mới đầu chỉ có thể bò từ từ, hơn mười mét sau, thông đạo đột nhiên trở nên rộng rãi.

Mà nước bên trong động bắt đầu dần dần giảm bớt.

Lạc Thanh Chu đứng lên, trực tiếp giẫm lên mặt nước vừa qua chân, cẩn thận từng li từng tí đi vào bên trong.

Thông đạo càng ngày càng rộng rãi, cho dù đứng đấy, đỉnh đầu cách đỉnh chóp còn cách một đoạn rất xa.

Nước hồ trên mặt đất đã bắt đầu biến mất.

Lại đi khoảng mấy chục mét, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một con đường khác.

Mặt đất có chút ẩm ướt, chất đầy tảng đá tạp nham và bùn đất.

Bên phải con đường phía trước lại có một cửa đá vỡ vụn.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, đi tới.

Đợi hắn đi đến trước cửa đá, phát hiện bên trong lại có một tòa thạch thất rộng rãi ước chừng hơn trăm mét vuông.

Trong thạch thất có băng ghế đá, bàn đá, giường đá, còn có rất nhiều pho tượng của động vật.

Bất quá rất nhiều pho tượng đã vỡ vụn, tảng đá nhỏ rải đầy khắp chỗ, khắp nơi một mảnh hỗn độn.

Bên trong nơi hẻo lánh lại còn có hai mộc nhân.

Mộc nhân kia ngược lại hoàn hảo không chút tổn hại.

Lạc Thanh Chu đi đến gần, đột nhiên đánh một quyền tới một bộ mộc nhân trong đó.

- Ầm!

Nắm đấm ngay cả thân cây bên ngoài đều có thể đánh nứt, đánh vào bên trên mộc nhân này lại chỉ vang lên một tiếng trầm đục trầm thấp, phía trên lông tóc không tổn hao gì.

Mộc nhân không biết là từ gỗ gì làm thành, cứng cỏi như thế.

Mà nắm đấm đánh vào phía trên, khác biệt với khi đánh vào tảng đá cứng rắn, phía trên giống như còn có một tia co dãn, tựa hồ có thể hấp thu lực đạo của hắn.

Lạc Thanh Chu cẩn thận quan sát một hồi, không nhìn ra mánh khóe, lại đi khắp toàn bộ thạch thất nhìn một vòng, cũng không có phát hiện những vật khác.

Ra khỏi thạch thất, đi đến đường cái vừa rồi, tiếp tục đi đến phía trước, phía trước đột nhiên lại xuất hiện ba lối rẽ.

Nhưng mỗi con đường phía trước tựa hồ cũng bị tảng đá đổ sụp lấp đầy.

Lạc Thanh Chu đi vào một cái thông đạo trong đó, ngay khi quan sát những tảng đá chắn đường đột nhiên phát hiện dưới chân giẫm lên một v*t c*ng.

Cúi đầu nhìn lại, phát hiện là một đoạn bạch cốt.

Bạch cốt có chút uốn lượn, không giống như là xương cốt của nhân loại.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 159: Còn có cái gì?



Thời điểm hắn cúi đầu xem xét, phát hiện bên trong nơi hẻo lánh lại xuất hiện mấy khung xương, đều là khung xương của một ít động vật.

- Kỳ quái, động vật sao lại chạy đến lòng đất?

Hơn nữa thoạt nhìn qua, những khung xương này không hề giống như động vật phổ thông, xương cốt tráng kiện, răng nanh như đao, xương các chi c*̃ng nhọn, rất thon dài.

Chẳng lẽ là yêu thú?

Nhìn tình huống, những xương cốt này đã ở chỗ này rất lâu, có chút đã hóa thành bột phấn.

Lạc Thanh Chu cẩn thận quan sát một hồi, không nhìn ra manh mối gì.

Đường phía trước lại bị ngăn chặn, không cách nào lại tiếp tục đi về phía trước.

Hắn lại rời khỏi, đi hai cái thông đạo còn lại nhìn một chút, vậy mà đều phát hiện rất nhiều xương cốt của động vật không biết tên trên mặt đất.

Đồng thời, phía trước đều bị chắn cực kỳ chặt chẽ.

Nơi này trước kia đến cùng là địa phương nào? Tại sao có thể có nhiều lối đi như vậy, còn có nhiều bạch cốt như vậy?

Mà còn ở dưới đáy hồ?

Những thông đạo này giấu ở chỗ sâu dưới đáy hồ, phía trước lại là thông đến chỗ nào?

Trong lòng Lạc Thanh Chu âm thầm suy tư, đột nhiên trong lòng khẽ động.

Đáy hồ?

Hồ?

Hắn đột nhiên nhớ tới hồ nước kia trong Thành Quốc phủ.

Hồ nước trong Thành Quốc phủ và cái hồ này của Tần phủ đều là ấm áp giống nhau, sương mù mờ mịt, mà lại đều có hoa sen, diện tích tựa hồ c*̃ng không sai biệt nhiều, chỉ là nơi đó không có lầu các, không người hỏi thăm.

Chẳng lẽ hai hồ nước có cái gì liên hệ?

Hẳn là mấy thông đạo dưới lòng đất này quán xuyên đường đi toàn bộ Mạc Thành, nối giữa hai hồ nước cùng hai tòa phủ đệ, thậm chí kết nối các địa phương khác?

Nếu thật là như thế, chủ nhân hai nhà có biết không?

Trong lòng Lạc Thanh Chu tràn đầy nghi vấn, càng nghĩ càng cảm thấy cái hai hồ nước này và những thông đạo dưới đáy hồ không tầm thường.

Bất quá hắn không dám chờ lâu.

Tiểu Điệp còn ở phía trên chờ đợi đây.

Hắn lại nhìn bốn phía một vòng, thấy không có gì vật hữu dụng, lập tức đi ra thông đạo, tiến vào trong hồ nước, nhanh chóng bơi lên.

- Xoạt!

Đợi hắn nhìn thấy hai đùi ngọc tuyết trắng mảnh khảnh của thiếu nữ dưới nước, đột nhiên nổi người lên.

Tiểu Điệp đang lo lắng và sững sờ, thấy hắn đột nhiên xuất hiện trước mặt, lập tức giật nảy mình, che miệng kinh hô một tiếng.

- Ô... Công tử, người hù chết nô tỳ...

Tiểu Điệp nghẹn ngào một tiếng, trực tiếp giang hai cánh tay, nhào vào trong ngực của hắn, mang theo tiếng khóc nức nở nói:

- Công tử xuống dưới lâu như vậy, nô tỳ còn tưởng rằng... Còn tưởng rằng công tử không lên nổi nữa.

Lạc Thanh Chu bị thân thể kiều nộn bóng loáng đối diện ôm lấy, trong lòng lập tức rung động, vội vàng đẩy cánh tay của nàng ra nói:

- Không sao đâu, ta có thể nín thở thời gian rất dài, bất quá không tìm được cá.

- Công tử...

- Thế nào?

- Nô tỳ muốn...

- Muốn đi tiểu? Hay là muốn ăn cá?

- Đều không phải... Nô tỳ muốn...

Gương mặt tiểu nha đầu hồng hồng, nong nóng, thân thể kiều nộn trơn nhẵn giống như không có khí lực, mềm nhũn dán vào trong ngực hắn, thân thể khẽ run.

- Nghĩ cái linh tinh!

Lạc Thanh Chu ôm lấy nàng, bước nhanh đi tới bên bờ, bỏ nàng vào trên bờ, tức giận nói:

- Nói lại thêm một năm, gấp cái gì?

Cả người tiểu nha đầu tr*n tr**ng khép lại đùi ngọc tinh tế thẳng tắp, c*̃ng không có che lấp, thân hình đứng ở nơi đó, khuôn mặt nhỏ đỏ lên nói:

- Công tử, kia... Sang năm là được rồi sao?

Lạc Thanh Chu lên bờ, ném váy áo tới cho nàng, tự mình mặc quần áo, thuận miệng qua loa nói:

- Ừm, sang năm.

- Công tử nói lời phải giữ lời đó, sang năm!

Tiểu Điệp lập tức vui vẻ mặc quần áo vào.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, nhìn nàng, luôn cảm giác là lạ ở chỗ nào.

Tiểu Điệp mặc quần áo xong, đột nhiên giang hai cánh tay ôm chặt lấy cánh tay của hắn, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên ngượng ngùng hì hì cười nói:

- Công tử, còn một tháng nữa sẽ tới tết. Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, công tử cũng không thể gạt người đó!

Lạc Thanh Chu:

- ...

Trên đường trở về.

Lạc Thanh Chu nhịn không được nói:

- Tiểu Điệp, ngươi mỗi ngày đến cùng đi tới chỗ tiểu Đào và Thu nhi các nàng học cái gì?

- Nữ công, thổi tiêu, đàn tranh, còn có múa.

- Chỉ những thứ này?

- Còn có...

- Còn có cái gì?

- Không có...

- Ha ha.

- Công tử, ha ha là có ý gì?

- Ý tứ chính là, công tử biết ngươi là đứa nhỏ lừa gạt.

- Ô... Công tử, người ta không có.

Chủ tớ hai người một đường nói chuyện, ngươi ôm ta đẩy dây dưa không ngớt trở lại tiểu viện.

- Công tử, ngươi để nô tỳ ôm một chút, lại để cho nô tỳ hôn một chút, nô tỳ nói cho người, có được hay không?

- Không cần, ta nghĩ cũng có thể nghĩ ra được.

- A?

- Không nói, ta đi thỉnh an các nàng.

Lạc Thanh Chu đổi quần áo, ra cửa.

Khuôn mặt nhỏ Tiểu Điệp đỏ lên, ở trong phòng tự lẩm bẩm:

- Công tử đều biết hết sao? Biết ta đang học những cái kia... Những cái kia... Ô ô, thật là mất mặt, thật xấu hổ quá đi...
 
Back
Top Bottom