Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu

Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 80: Lầu hai cũng là bán những thứ này?



Thành Quốc phủ.

Trong hậu hoa viên chiếm diện tích mấy chục mẫu, Nhị quản gia Vương Thành đang chỉ huy bọn hạ nhân vận chuyển giả sơn.

Một tên hạ nhân từ cổng vòm vội vàng đi tới, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ vài tiếng.

Vương Thành nhẹ gật đầu, bước nhanh rời đi.

Không bao lâu, hắn đi tới một tòa lương đình bên trong hồ nước.

Một tên trẻ tuổi mặc áo xanh đang ở bên trong đình chờ hắn, thấy hắn đến, lập tức tiến lên thấp giọng nói:

- Thúc phụ, tiểu tử kia rời phủ.

Thần sắc Vương Thành cứng lại:

- Là muốn ra khỏi thành sao?

Người trẻ tuổi lắc đầu, thấp giọng nói:

- Tạm thời không biết, ta để cho người của ta đi theo sau. Bất quá dựa theo quy củ, một tháng kỳ hạn còn chưa tới, còn có chín ngày hắn mới có thể ra thành tế bái.

Lập tức liếc mắt nhìn hai phía, lại thấp giọng nói:

- Thúc phụ, muốn sớm động thủ hay không? Những người kia cũng đã chờ không kịp, muốn nhanh cầm tiền đi đường, dù sao đều là tội phạm giết người, không dám đợi quá lâu.

Vừa nghe lời này, Vương Thành lập tức sầm mặt lại, quát khẽ:

- Ngu xuẩn! Động thủ trong thành, ngươi sợ thời gian ngươi sống quá dài? Không nói tiểu tử kia bây giờ đã là người Tần gia, cho dù còn là người Thành Quốc phủ ta, c*̃ng tuyệt không thể động thủ trong thành! Dù sao cũng là tú tài, lại là Tam công tử Thành Quốc phủ chúng ta, nếu bị điều tra ra, ngươi ta chết không quan trọng, liên lụy đến Thành Quốc phủ, liên lụy đến Nhị công tử sang năm khảo thí, ai cũng gánh không được cái trách nhiệm này.

Người trẻ tuổi biến sắc, vội vàng nói:

- Thúc phụ yên tâm, ta sẽ nói qua với bọn hắn. Cùng lắm thì cho bọn hắn thêm một chút tiền, để bọn hắn chờ thêm mấy ngày.

Sắc mặt Vương Thành thâm trầm, ngữ trọng tâm trường nói:

- Vương phác, ngươi phải nhớ kỹ, Thành Quốc phủ chúng ta bây giờ tuy không có người đình làm quan trong triều, nhưng dù sao có mang theo tước vị, người đã từng đắc tội c*̃ng không ít. Nếu gà nhà bôi mặt đá nhau bị người khác nắm được điểm yếu, cho dù chỉ là tin đồn thất thiệt, cũng sẽ bị những địch nhân kia công kích chính trị. Đến lúc đó Nhị công tử cực khổ chuẩn bị lâu như vậy, lão gia cùng Đại phu nhân chờ đợi, chỉ sợ đều sẽ thất bại. Ngươi ta chính là bồi lên đầu người của cả nhà đều không đủ dùng.

- Nhớ kỹ, chuyện này, nhất định phải chú ý cẩn thận, Đại phu nhân lần đầu tiên để ngươi làm việc, mà còn là chuyện quan trọng như vậy, ngươi nếu làm tốt, đến lúc đó Thành Quốc phủ tự nhiên có một chỗ của ngươi. Người trong nhà người, về sau c*̃ng không lo ăn mặc. Mấy huynh đệ tỷ muội của ngươi, về sau nếu muốn đi Ngọc Kinh, Đại công tử Nhị công tử đều sẽ hỗ trợ trông nom một hai. Về sau Đại công tử Nhị công tử lên như diều gặp gió, tự nhiên không thể thiếu chỗ tốt của ngươi. Những chuyện này, trong lòng ngươi phải hiểu, chính ngươi phải không chịu thua kém, biết chưa?

Mặt mũi Vương Phác tràn đầy ngưng trọng, cúi đầu cung kính nói:

- Thúc phụ yên tâm, chuyện này, chất nhi cam đoan làm thật tốt, tuyệt không cô phụ kỳ vọng của Đại phu nhân.

- Nhớ kỹ, chuyện này không quan hệ gì đến Đại phu nhân, c*̃ng không có bất cứ quan hệ nào cùng Thành Quốc phủ. Ngươi nếu có sơ suất gì, ngươi biết nên làm cái gì rồi đó?

- Chất nhi hiểu rõ!

- Đi thôi.

...

Trên đường phố rất náo nhiệt.

Lạc Thanh Chu mua cho Tiểu Điệp hai chuỗi mứt quả liền mang theo nàng xuyên qua cầu hình vòm, đi tới Đông nhai chuyên bán thương phẩm cho văn võ.

Chăm chú chọn lựa mấy cửa hàng, hắn đứng lại trước cửa một cửa hàng trong đó.

Bảng hiệu bên trên lối vào cửa hàng, viết vài chữ to rồng bay phượng múa: Lam Sơn Văn Võ các.

Từ cửa ra vào nhìn bên trong một chút, lầu một bán thư tịch, lầu hai hẳn là bán vật dụng luyện võ.

Lạc Thanh Chu mang theo Tiểu Điệp tiến vào cửa hàng.

Rất nhanh, một đ**m tiểu nhị tiến lên đón, gặp hắn một thân nho bào, thân thể gầy gò, đầy người thư khí, vội vàng cười rạng rỡ nói:

- Vị công tử này, là đến mua sách, hay là đến mua bút mực giấy nghiên các vật dụng khác? Lầu một lầu hai chúng ta cái gì cần có đều có, công tử cứ việc tùy ý chọn lựa, chất lượng tuyệt đối thượng thừa.

Lạc Thanh Chu nhìn lầu hai một chút, nói:

- Lầu hai cũng là bán những thứ này?

Mặt mũi đ**m tiểu nhị tràn đầy nhiệt tình nói:

- Đúng, lầu hai bán vật liệu đắt hơn lầu một một chút, công tử nếu cảm thấy hứng thú, trước tiên có thể đi lên xem một chút.

Lạc Thanh Chu không có nói thêm, mang theo Tiểu Điệp lên lầu.

Lầu hai bày biện mấy hàng giá sách, ngoại trừ thư tịch ra, còn có bút mực giấy nghiên cao cấp, quạt xếp túi thơm ngọc bội các loại phối vật cho thư sinh.

Trong góc kia, thậm chí còn trắng trợn trưng bày các loại xuân cung đồ sách, đều là chế tác tinh mỹ.

đ**m tiểu nhị không dám đi quá gần, ở phía sau hai người mấy bước, mà không có lắm miệng, trên mặt mang theo nụ cười nhiệt tình, mặc hắn tự mình quan sát chọn lựa.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 81: Thần kỳ như vậy?



Lạc Thanh Chu tùy ý đi dạo một vòng, tìm được mấy quyển thư tịch liên quan tới nữ công trên giá sách, cầm một bản đưa tới trong tay Tiểu Điệp nói:

- Ngươi trước tiên ở nơi này nhìn xem, ta đi trên lầu nhìn, chờ một lúc liền xuống.

Đi3m tiểu nhị nghe vậy, vội vàng mở miệng nhắc nhở:

- Công tử, trên lầu trưng bày đều là vật dụng của võ giả.

Lạc Thanh Chu nhìn hắn nói:

- Ta chính là hiếu kì, muốn đi lên nhìn xem, có thể chứ?

Đi3m tiểu nhị vội vàng cười làm lành nói:

- Đương nhiên có thể, công tử cứ việc đi lên, muốn nhìn cái gì đều có thể.

Lạc Thanh Chu theo hắn đi tới.

Tiểu Điệp mặc dù thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không có hỏi nhiều, khéo léo đứng ở nơi đó xem sách chờ.

Lạc Thanh Chu lên lầu, lập tức bị nhóm vũ khí đao thương côn bổng bốn phía hấp dẫn.

Nhìn vũ khí một hồi, hắn lại đi đến kệ hàng bên cạnh, tò mò nhìn từng kiện thương phẩm phía trên.

- Đây là cái gì?

Hắn chỉ vào một loạt bình sứ bên trên kệ hàng hỏi.

đ**m tiểu nhị vội vàng đi tới giới thiệu nói:

- Hồi công tử, đây đều là dược thủy để võ giả lúc luyện võ sử dụng. Mấy bình này đều là cho võ giả luyện da sử dụng, mỗi đêm vẩy vào trong nước ngâm trong bồn tắm, có thể chữa trị vết rách thương tích bên trên màng da, có thể hóa giải cảm giác đau đớn...

Tiếp đó lại chỉ vào một loạt phía trên nói:

- Những thứ này cũng là dược thủy lúc luyện da sử dụng, bất quá những thứ này cao cấp hơn một chút, ngoại trừ có thể hóa giải làn da đau đớn ra, còn có thể tăng lên hiệu quả lúc rèn luyện màng da...

- Những thứ này thì sao?

Lạc Thanh Chu lại chỉ vào một loạt kệ hàng khác.

đ**m tiểu nhị cười rạng rỡ, không sợ người khác làm phiền giới thiệu:

- Những này là dược thủy lúc luyện thịt sử dụng, có thể giúp cơ bắp khỏi đau nhức, k*ch th*ch lực lượng bên trong cơ bắp, có thể để tu luyện mỗi ngày hiệu quả đạt tới làm ít công to...

Trong lòng Lạc Thanh Chu khẽ động, chỉ vào trong đó một bình nói:

- Bình này bao nhiêu tiền?

đ**m tiểu nhị nhìn kỹ một chút, cười nói:

- Bình này không quý, 9200 lượng một bình, trong bình có ba giọt, đầy đủ sử dụng nửa tháng.

Lạc Thanh Chu: - ...

Hắn không dám hỏi lại, lại đi đến kệ hàng nơi hẻo lánh đối diện, tùy ý nhìn mấy lần, trực tiếp hỏi:

- Nơi này của các ngươi có bán loại vật phẩm có thể chứa vật liệu trong không gian không?

đ**m tiểu nhị nghe xong, hiểu được, vội vàng cười nói:

- Công tử nói là nhẫn trữ vật, nhẫn chứa đồ, túi trữ vật và vòng tay trữ vật, mấy loại bảo vật không gian à?

Trong lòng Lạc Thanh Chu mừng thầm, quả nhiên có những vật này.

- Rẻ nhất bao nhiêu tiền?

Hắn gấp không được, trực tiếp hỏi.

đ**m tiểu nhị c*̃ng không có chút khinh thị, cười rạng rỡ nói:

- Rẻ nhất chính là túi trữ vật nhỏ nhất, giá cả dựa theo chất liệu phân chia, giá cả thấp nhất là tám mươi vạn lượng một cái. Bên trong tiệm chúng ta thật ra cũng chỉ có túi trữ vật, những vật khác, công tử nếu cần, có thể đi tụ bảo các ở đầu đường xem một chút, trữ vật bảo vật nơi đó cái gì cần có đều có.

- Tám mươi vạn lượng...

Lạc Thanh Chu nghe xong, trong lòng âm thầm chấn kinh.

Hắn hiện tại toàn bộ thân gia cũng chỉ có hơn một ngàn hai lượng, đây đối với với hắn mà nói, đã là khoản tiền lớn.

Không nghĩ tới một túi trữ vật rẻ nhất liền cần tám mươi vạn lượng một cái!

Võ giả quả nhiên không phải người nào cũng có thể làm, người nghèo càng khó.

Vì làm dịu xấu hổ, hắn nhẹ gật đầu, tiện tay cầm lên một khối bạch ngọc kích cỡ tương đương bàn tay từ bên trên kệ hàng bên cạnh, nói sang chuyện khác:

- Đây là cái gì? Đeo ở trên người sao?

đ**m tiểu nhị vội vàng giới thiệu:

- Hồi công tử, đây là Giám Võ thạch, võ giả chỉ cần giữ tại trong lòng bàn tay, thôi động nội lực, phía trên sẽ biểu hiện ra lực lượng của mình, tốc độ, kháng kích đả lực, tinh thần lực.

Trên mặt Lạc Thanh Chu lộ ra một tia kinh ngạc:

- Thần kỳ như vậy?

đ**m tiểu nhị cười nói:

- Vật liệu đặc thù chế tạo, lại trải qua luyện khí đại sư luyện chế, cơ hồ mỗi võ giả đều sẽ mang một khối ở trên người, bất cứ lúc nào cũng có thể quan sát tiến triển tu luyện của mình, cùng thể lực ngay lúc đó.

Chỉ có tiểu bạch mới có thể không biết thứ này, vị công tử này quả nhiên chỉ là một người thư sinh hiếu kỳ đi nhìn hàng.

đ**m tiểu nhị nói thầm trong lòng.

Bất quá hắn vẫn như cũ duy trì mặt mũi tràn đầy nhiệt tình.

Lạc Thanh Chu nhìn xem ngọc thạch trong tay, có chút động tâm, do dự một chút, vẫn mở miệng hỏi:

- Khối Giám Võ thạch này bao nhiêu tiền?

Vốn cho rằng khối ngọc thạch thần kỳ này, chí ít cũng là mấy chục vạn lượng, đ**m tiểu nhị lại cười nói:
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 82: Bên cạnh giá sách lầu hai.



Đi3m tiểu nhị rất thẳng thắn mà nói:

- Công tử lật qua nhìn một chút liền biết, phía sau khối Giám Võ thạch này xuất hiện một vết nứt, mặc dù công năng không có bất cứ vấn đề gì, nhưng về sau không thể có bất kỳ va chạm nào, chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí, cho nên lão bản chúng ta đã nói, tám trăm lượng liền có thể bán ra.

Lạc Thanh Chu lật ra một mặt ngọc thạch trong tay, quả nhiên thấy được một đầu vết nứt rõ ràng bên trên mặt khác.

Bạch ngọc hoàn mỹ không một tì vết lúc đầu trong nháy mắt bị vết nứt phá hủy mỹ cảm.

- Thật là khéo, khối Giám Võ thạch này chẳng lẽ chuyên môn chuẩn bị cho ta?

Trong lòng Lạc Thanh Chu thầm nghĩ.

Lập tức không do dự, nhìn về phía đ**m tiểu nhị nói:

- Ta muốn mua khối Giám Võ thạch này, giúp ta bọc lại đi.

đ**m tiểu nhị ngơ người một chút mới phản ứng được, vội vàng nói:

- Tốt, tốt, công tử chờ một lát.

Vốn cho rằng vị công tử này chỉ hiếu kì nhìn một chút, ai biết vậy mà thật mua vật liệu võ giả dùng, cho hắn một niềm vui ngoài ý muốn.

Lạc Thanh Chu móc ra túi tiền, đưa bạc cho hắn.

Lúc đang muốn nhìn xem những vật khác, đột nhiên nghe được dưới lầu truyền đến tiếng cười của mấy người cùng tiếng la kinh hoảng của Tiểu Điệp:

- Các ngươi làm gì? Đi ra...

Lạc Thanh Chu biến sắc, lập tức đi xuống bậc thang.

Nhìn xuống dưới lầu, vậy mà thấy được mấy đạo thân ảnh quen thuộc.

Bên cạnh giá sách lầu hai.

Tiểu Điệp tay ôm sách, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, vẻ mặt tràn đầy kinh hoảng nhìn bốn người trước mặt.

Nàng căn bản không quen biết những người này.

Nhưng vừa rồi lúc nàng đang chăm chú đọc sách, đột nhiên nghe được một âm thanh kinh ngạc:

- A, đây không phải tiểu nha hoàn lần trước chúng ta gặp ở Liễu Cầu sao?

Lập tức, bốn tên thư sinh người mặc nho sam, tay cầm quạt xếp, đột nhiên vây quanh.

Bốn người ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm nàng, trên mặt đều lộ ra kinh ngạc lẫn vui mừng, sau đó ánh mắt đều không chút kiêng kỵ bắt đầu đánh giá trên người nàng

- A, thật đúng là tiểu nha hoàn lần trước! Nhìn bộ dáng nhỏ nhắn này, càng ngày càng thanh nhuận động lòng người, còn thủy nộn hơn lần trước nhìn thấy rất nhiều.

- Vương huynh không nói, thiếu chút nữa ta cũng không nhận ra được. Lần trước là tiểu nha đầu ngây ngô, bây giờ thiếu nữ đã là một nụ hoa chớm nở xinh xắn, gương mặt, tư thái đều ph*t d*c không tệ.

Một người trong đó lại còn nhìn chằm chằm chân nàng dưới làn váy, mặt cười hì hì nói:

- Chư vị huynh trưởng, từ lúc tạm biệt trên cầu đó, hồn ta giống như bị tiểu nha đầu này câu đi. Các ngươi cũng biết, đời này ta yêu nhất loại tiểu nha đầu nhỏ nhắn xinh xắn thủy nộn này, đặc biệt là chân nhỏ dưới váy này, nếu nắm ở trong tay thưởng thức một phen, tư vị kia...

Tiểu Điệp bị dọa sợ, trong tay ôm sách thật chặt, bị ép tựa vào trên giá sách.

Nàng kinh hoàng hô một tiếng, lại không dám lại hô.

Nàng sợ công tử nghe được xuống đây, xảy ra tranh chấp với bốn người này, trêu chọc phiền phức.

Từ nhỏ thân phận hèn mọn nên nàng tự ti, đã khắc sâu vào tâm tính nàng.

Nàng không dám gây chuyện, cũng không dám liên luỵ công tử.

Mặc dù bây giờ người Tần phủ đối với chủ tớ bọn họ đều rất tốt, nhưng công tử dù sao cũng là ở rể, thân phận thấp kém.

Nếu thật sự trêu chọc nhân vật lợi hại trong Mạc Thành, vậy phải làm sao.

Cho nên nàng không dám nói tiếp, chỉ hi vọng mấy người trước mắt này thuận miệng đùa giỡn vài câu rồi rời khỏi.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 83: Không cần thiết phải tranh chấp.



Nhưng bốn người nói tiếp, nhưng lại khiến nàng càng thêm hoảng sợ.

- Ha ha, Trương huynh, đừng hù dọa tiểu cô nương người ta, hỏi một chút là tiểu nha hoàn nhà nào trước lại nói.

- Lần trước thấy nàng đi theo sau lưng một thiếu niên, thiếu niên kia nhìn tuổi không lớn lắm, cũng là thư sinh, nhưng y phục nhìn xem chẳng ra sao cả, không biết ở đâu mua được tiểu nha đầu thủy linh như vậy.

- Đoán chừng là lúc chưa nảy nở mua được, không đáng bao nhiêu. Trương huynh, trong nhà ngươi có tiền, lần này phải xem ngươi rồi.

Bốn người cười ha ha, không ngờ lại ở trước mặt nàng, bắt đầu không chút kiêng kỵ thảo luận mua nàng đi.

Không phải bốn người này gan lớn, mà là thói đời vốn như thế.

Chỉ là một tiểu nha hoàn đê tiện mà thôi.

Thời đại này, cho dù là tiểu thiếp, giữa bằng hữu cũng có thể tặng cho nhau, chỉ cần một câu lúc vui miệng thôi.

Nếu như là chính thê người nào đó, bốn người tự nhiên không dám ở trước mặt mọi người nói chuyện ph*ng đ*ng như vậy.

- Tiểu nha đầu, công tử nhà ngươi đâu? Không có ở đây sao? Ngươi ở phủ nào?

Trong đó một thư sinh cười đùa hỏi.

đ**m tiểu nhị đi theo bên cạnh, tựa hồ nhận biết bốn thư sinh này, không dám lên tiếng.

Đương nhiên, hắn thấy, việc này cũng không có gì.

Đối với những người được gọi là tài tử văn nhân mà nói, đây đều là chuyện tình gió trăng, truyền đi không chỉ không bị người lên án, nói xấu, sẽ còn dệt nên một đoạn văn nhân giai thoại.

Văn nhân tài tử nào đó, một hôm gặp một tiểu nha hoàn trong một tiệm nào đó, không chê thân phận hèn mọn của nàng, vừa gặp đã nhất kiến chung tình, thế là gom góp tiền bạc, chuộc nàng từ chủ nhà cay nghiệt nhẫn tâm nào đó, sau đó mang về nhà, yêu thương đủ kiểu...

Nếu tài tử này tương đối nổi danh, sau này danh khắp thiên hạ, vậy nhà tiểu đ**m này cũng sẽ ăn theo, danh dương thiên hạ.

Còn tiểu nha hoàn sau khi bị tài tử chơi chán, cuối cùng tặng nàng hay vứt bỏ, tự nhiên cũng sẽ không có người truy cứu.

Một nha hoàn không đáng giá mà thôi.

đ**m tiểu nhị nghĩ như vậy, đột nhiên phát hiện chẳng biết lúc nào, trước người lại thêm một người.

Rõ ràng chỉ có bốn tên thư sinh, tại sao lại nhiều thêm một?

Hắn ngạc nhiên ngẩng đầu, sắc mặt đột biến.

Chính chủ đến rồi!

Nhưng sẽ không có chuyện gì, giữa thư sinh cho dù xảy ra tranh chấp, c*̃ng nhiều nhất chỉ là đấu đấu võ mồm, luận bàn hạ thi từ, hoặc là mắng nhau vài câu.

Rất ít xảy ra đánh nhau.

Bởi vì văn nhân bọn họ chú trọng hình tượng, thân thể lại văn nhược.

Cho dù là xảy ra đánh nhau thật, nhiều nhất c*̃ng chỉ là xô xô đẩy đẩy, ngươi kéo ta, ta kéo ngươi, cũng không xảy ra chuyện đổ máu.

Văn nhân lợi hại nhất là miệng, cũng không phải tay.

Huống chi, chỉ là một tiểu nha hoàn mà thôi, đối phương lại là bốn người, thoáng thông minh một chút, cũng sẽ không trở mặt.

Không cần thiết phải tranh chấp.

- Tiểu nha đầu, bản công tử đang nói chuyện với ngươi đó? Ngẩng đầu lên, ngươi là nha hoàn nhà nào?

Một thư sinh cao cao thấy tiểu nha hoàn này không nói lời nào, lập tức hơi mất kiên nhẫn, vừa nói, đưa tay muốn nâng cằm nàng.

Ai ngờ tay vừa vươn lên, bên cạnh đột nhiên duỗi ra một cách tay khác, cầm lấy tay hắn.

Thư sinh cao cao kia tưởng rằng người một nhà nói đùa, nghiêng đầu sang chỗ khác đang muốn cười mắng lại, đột nhiên “A” một tiếng kêu thảm, sắc mặt kịch biến!

Trong tay đột nhiên truyền đến một trận đau nhức kịch liệt!

- Cạch!

Hắn thậm chí nghe được xương cốt bàn tay mình bị bóp trật!

Tiếng kêu thảm thiết đau đớn, lập tức khiến ba người bên cạnh giật nảy mình!
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 84: Đã từng, hắn đã từng như vậy.



Ba người khẽ run rẩy, cuống quít theo cánh tay kia nhìn lại.

Thế là, thấy một đạo thân ảnh có chút quen thuộc.

Thiếu niên kia gương mặt tuấn mỹ, nhìn bọn họ không nháy mắt, nhưng trong đôi mắt, cũng lộ ra thần sắc khiến bọn hắn cảm thấy tim đập nhanh.

- Ngươi... Ngươi làm gì?

Trong đó một thư sinh lấy lại tinh thần, vội vàng quát hỏi.

Nhưng trung khí không đủ, lại bởi vì vừa rồi đột nhiên kinh hãi, khiến cho giọng quát hỏi có chút phát run.

Hai người khác, cũng bị thiếu niên đột nhiên xuất hiện và khí thế của hắn hù dọa, trong lúc nhất thời, không phát ra tiếng.

Lạc Thanh Chu nhìn chằm chằm bốn thanh niên trước mắt vừa rồi còn hăng hái phách lối đùa giỡn này, giờ phút này nhìn vẻ mặt bọn hắn kinh hãi, khí thế khiếp đản bộ dáng suy yếu, trong lòng nói thầm: Khó trách trước kia luôn luôn nghe người ta mỉa mai, nói văn yếu thư sinh, thân mềm hụt hơi, cực kỳ vô dụng, thì ra quả nhiên không chịu nổi một kích như vậy. Trong mắt võ giả, càng như tôm tép nhãi nhép... May mắn, từ nay trở đi, ta cũng không còn bộ dáng này nữa...

- Thả... Buông tay! Trương huynh, Tiền huynh, nhanh... Nhanh khiến hắn buông tay...

Thư sinh cao cao bị bẻ tay, sắc mặt đau đớn trắng bệch, thân thể run rẩy, trong giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở.

Ba thư sinh khác kinh hãi ngây người trong chốc lát, lập tức kịp phản ứng.

- Vị huynh đài này, quân tử động khẩu không động thủ, hà cớ gì vừa thấy mặt liền động thủ? Như vậy thô lỗ, còn ra thể thống gì?

Trương tài tử trên mũi mọc tàn nhang, lập tức nghiêm nghị quát, một bộ quang minh lẫm liệt.

- Ầm!

Ai ngờ hắn vừa ngẩng đầu ưỡn ngực làm đủ khí tiết, chưa kịp nói hết lời, Lạc Thanh Chu đột nhiên một cước đá vào bụng hắn, trực tiếp đạp hắn cong người xuống, như con tôm cuộn lại trên sàn nhà, mắt trợn trắng lên, ngất tại chỗ.

Hai tên thư sinh khác lúc đầu đã cuốn lên tay áo, chuẩn bị ỷ người đông thế mạnh, động khẩu lại động thủ, giờ phút thấy cảnh này, trong lòng lập tức run lên, sắc mặt đại biến, khí thế và dũng khí đang dâng cao trong nháy mắt ỉu xìu xuống...

- Quỳ xuống!

Đúng lúc này, Lạc Thanh Chu đột nhiên mở trừng hai mắt, khí thế bừng bừng phấn chấn, mặt như phẫn nộ, tiếng như tiếng sấm, vang vọng màng nhĩ, trực kích hồn phách!

Hai thư sinh kia vốn sợ hãi, đột nhiên bị dọa giật mình, lập tức hai chân mềm nhũn, thân thể lung lay, lại không tự chủ được quỳ xuống...

Tiếng quát như sấm như mãnh thú, không riêng khiến hai thư sinh này giật nảy mình, đ**m tiểu nhị và thư sinh bị Lạc Thanh Chu bẻ tay bên cạnh c*̃ng bị hù đột nhiên run lên.

đ**m tiểu nhị hai chân mềm nhũn, thiếu chút thì quỳ xuống, nhưng lập tức giật mình tỉnh lại.

Việc này không liên quan gì với hắn!

Mà tên thư sinh bị Lạc Thanh Chu bẻ tay kia, vốn là đau đến run rẩy, đầy hoảng sợ, lúc này lại bị đột nhiên bạo dọa, lập tức bị hù toàn thân lắc lư, g*** h** ch*n lại “Xùy” một tiếng vang, không kiềm chế được tiểu ra quần...

Đương nhiên, Tiểu Điệp bên cạnh cũng bị bị hù không nhẹ.

Lạc Thanh Chu lần đầu tiên thí nghiệm khí thế võ giả, đã có hiệu quả như thế, trong lòng thầm nghĩ may mắn thay.

Lúc này, hắn buông lỏng tay ra.

Thư sinh bị dọa tiểu ra quần kia, lập tức thân thể mềm nhũn, ngồi phịch trên đất, run rẩy, mặt không còn chút máu.

Lạc Thanh Chu nhìn bốn người trên đất, ánh mắt có chút phức tạp, trong lòng càng phức tạp.

Đã từng, hắn đã từng như vậy.

Lúc ấy không biết, cho là văn nhân có tài, vinh quang cỡ nào, bây giờ xem ra nghĩ lại đúng là buồn cười.

Thời đại này, chung quy là quân nhân mạnh.

Cho dù đầy bụng tài hoa, nhưng thân thể suy yếu, bị quân nhân vừa quát đã sợ vỡ mật thì có ích lợi gì?

- Giám Võ thạch đâu?

Hắn không dừng lại, nhìn về phía đ**m tiểu nhị đang ngơ ngác đứng ở bậc thang.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 85: Dù sao nàng là của công tử, mãi mãi!



Đi3m tiểu nhị lúc này mới giật mình tỉnh lại, vội vàng xuống tới, khom người cúi đầu, cung cung kính kính đem khối Giám Võ thạch đã gói kỹ đưa tới trong tay hắn.

- Tiểu Điệp, đi thôi.

Lạc Thanh Chu cất đồ, lôi kéo tiểu nha đầu vẻ mặt vẫn còn kinh hãi đi xuống lầu, rời khỏi cửa hàng.

Tu luyện!

Phải tiếp tục tu luyện!

Mạnh lên!

Muốn trở nên mạnh mẽ hơn!

Thế giới của võ giả, vĩnh viễn không có giới hạn.

Một khi lười biếng dừng lại, sẽ bị vượt qua.

Chuyện như hôm nay, có lẽ sẽ đảo ngược tính đến trên đầu của hắn.

Hắn tuyệt đối sẽ không cho phép tình huống như vậy xảy ra!

Vì mình, vì Tiểu Điệp, vì tất cả người thật lòng bên cạnh hắn!

Hắn phải tiếp tục cố gắng, càng trở nên mạnh mẽ hơn!

Tiểu Điệp bị dọa sợ.

Ngoài việc bị bốn thư sinh hạ lưu xấu xa kia dọa ra, còn bị công tử nhà mình dọa sợ.

Trong lòng nàng, công tử nhà mình vẫn luôn là một thư sinh yếu đuối thành thành thật thật.

Mặc dù sau khi đến Tần phủ, ăn ngon, thân thể cũng trở nên mạnh một chút, nhưng nhìn vẫn nhu nhu nhược nhược như cũ, một người tùy tiện trên đường đều có thể đẩy hắn ngã.

Nhưng mà chuyện xảy ra trong tiệm vừa rồi, lại khiến nàng chấn kinh.

Không ngờ công tử lại lấy một địch bốn.

Thậm chí đứng yên tại chỗ, chỉ cần giơ tay lên dễ dàng đánh bại mấy người kia.

Thậm chí chỉ là quát một tiếng, đã khiến mấy người kia bị dọa quỳ trên mặt đất, tè ra quần.

Cái này thật sự là vượt ra khỏi suy nghĩ của nàng về công tử.

Trong nháy mắt đó, nàng cũng bị hù không nhẹ.

Bởi vì một khắc này thần thái và khí chất của công tử, khiến nàng đột nhiên cảm thấy rất lạ lẫm, thật đáng sợ, không giống công tử nàng quen thuộc kia.

Trên đường đi nàng đều không dám lên tiếng.

Mặc dù công tử nắm tay nàng, vẫn ôn nhu với nàng như cũ, lại mua cho nàng hai chuỗi mứt quả, nhưng mà nàng vẫn cảm thấy sợ hãi và bất an.

Thẳng đến khi trở lại Tần phủ, trở lại tiểu viện, vào phòng ngồi một lúc, mới dần dần bình tĩnh trở lại.

Mặc kệ công tử biến thành bộ dáng gì, cũng là công tử của nàng.

Nàng nói rồi, nàng phải hầu hạ công tử cả đời.

Nàng muốn đời đời kiếp kiếp đều bồi công tử, dù cho sau này công tử biến thành bại hoại.

Dù sao nàng là của công tử, mãi mãi!

Sắp xếp lại cảm xúc trong lòng, nàng đi đến phòng công tử.

Công tử vừa rồi cứu nàng, nàng còn chưa cảm tạ công tử đâu, nàng còn muốn hỏi công tử, rốt cuộc từ khi nào công tử trở nên lợi hại như vậy.

Trong phòng.

Lạc Thanh Chu đang ngồi chỗ bàn sách trước cửa sổ, tay cầm Giám Võ thạch vừa mua về, hai đầu lông mày lộ ra vẻ suy tư.

Quả nhiên như tên đ**m tiểu nhị kia nói.

Cầm Giám Võ thạch trong lòng bàn tay, cơ thể khẽ dùng lực, trên ngọc thạch lập tức xuất hiện số liệu tình trạng bản thân.

Hắn lại cúi đầu nhìn thoáng qua.

Bề mặt ngọc thạch trắng như tuyết, rõ ràng xuất hiện mấy hàng chữ nhỏ đen như mực.

【 Sức mạnh: 500 】 .

【 Tốc độ: 5 】 .

【 Kháng kích đả lực: 200 】 .

【 Tinh thần lực: 10 】
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 86: Nô tỳ sợ hãi...



Trị số đều rất rõ ràng, chỉ là không biết đơn vị tính.

Dựa theo tóm lược ghi chú trên sách, sau khi luyện da thành công, sức mạnh như một con trâu, 500 chắc ý chỉ 500 cân?

Là trọng lượng cơ thể chịu đựng, hay là sức mạnh công kích?

Về phần phía dưới ghi tốc độ, kháng kích đả lực, tinh thần lực, đều có chút nhìn không rõ.

Hiển nhiên, các loại số liệu và đo lường đều có chút khác biệt với thời đại hắn ở lúc đầu.

Nhưng vấn đề không lớn.

Hắn tốn hao nhiều bạc mua được khối Giám Võ thạch này, chính là vì muốn biết tiến độ tu luyện hắn.

Chỉ cần có thể chuẩn xác biểu hiện trị số, thì không có vấn đề.

Lúc hắn đang suy nghĩ, giọng Tiểu Điệp sợ hãi vang lên ở cửa:

- Công tử...

Lạc Thanh Chu lấy lại tinh thần, thu hồi Giám Võ thạch, quay đầu nhìn nàng, thấy nàng thấp thỏm đứng ở cửa ra vào, tựa hồ không dám vào, không khỏi cười nói:

- Thế nào, ngay cả công tử nhà ngươi cũng sợ hãi rồi? Vậy sau này làm sao thị tẩm, dạy ta động phòng?

Tiểu Điệp thấy hắn trêu chọc mình, lại thấy hắn thần thái vẫn ôn nhu như cũ, ngữ khí vẫn thân thiết, bộ dáng vẫn là công tử tuấn mỹ nhu hòa nhà mình, trong lòng lo lắng bất an lập tức ném đến chín tầng mây, ưm một tiếng, gương mặt đỏ lên, chạy tới, nhào vào trong ngực hắn, tròng mắt ngân ngấn nước mắt nói:

- Công tử, nô tỳ... Nô tỳ sợ hãi...

Lạc Thanh Chu ôm nàng, nhẹ nhàng vuốt mái tóc suôn mềm, ôn nhu an ủi:

- Đừng sợ, công tử mãi mãi vẫn là công tử của ngươi, chỉ cần có công tử ở đây, ai cũng đừng nghĩ khi dễ ngươi.

Tiểu Điệp trong ngực hắn ngửa mặt lên, mắt ửng đỏ nói:

- Công tử, người... Người làm sao...

- Ta làm sao đột nhiên trở nên lợi hại như vậy, đúng không?

Lạc Thanh Chu cười nói, vẻ mặt tràn đầy nhu hòa.

Buổi trưa ánh nắng xuyên thấu qua song cửa sổ, chiếu trên gương mặt tuấn mỹ mà ôn nhu của hắn, dát lên một tầng ánh sáng càng thêm nhu hòa sáng rõ.

Tiểu Điệp nhìn ngẩn ngơ, run giọng nói:

- Ừm, công tử đột nhiên biến lợi hại như vậy, nô tỳ... Nô tỳ sợ hãi...

Lạc Thanh Chu ôn nhu v**t v* mái tóc nàng, nói khẽ:

- Tiểu Điệp, ngươi phải hiểu được, cho dù công tử thay đổi thế nào, mãi mãi cũng là công tử của ngươi. Công tử đáng sợ, sẽ chỉ đối với người khác, tuyệt đối sẽ không đối với ngươi như vậy, cho nên ngươi sao phải sợ?

- Công tử...

Tiểu Điệp nghe xong lời này, lập tức cảm động nước mắt rưng rưng, trong lòng ấm áp tràn đầy hạnh phúc, gương mặt chăm chú áp trong ngực hắn.

Lạc Thanh Chu nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh mắt thâm thúy, lại nói khẽ:

- Tiểu Điệp, ngươi phải biết, thế giới này, dựa vào tài hoa hay miệng lưỡi hay dựa vào người khác, đều không phải là tuyệt đối an toàn. Chỉ có dựa vào chính mình, bản thân có được vũ lực nhất định, mới có thể bảo vệ mình, mới có thể bảo vệ người bên cạnh.

- Tiểu Điệp...

Dừng một chút, hắn thu hồi ánh mắt, bế thiếu nữ trong ngực lên, để nàng ngồi trên đùi mình, ôm vòng eo mềm mại nhỏ nhắn của nàng, nhìn chằm chằm đôi mắt lệ quang lập loè sở động lòng người nói:

- Nói nhỏ cho ngươi biết, công tử đang luyện võ. Vì chính ta, cũng vì ngươi. Chúng ta bị ăn h**p lâu như vậy, hèn mọn lâu như vậy, chẳng lẽ sau này cả đời đều phải ăn nhờ ở đậu như vậy, yếu ớt đáng thương, bị người xem thường, bị người tùy ý ức h**p? Cho nên, công tử muốn phấn đấu, muốn để mình trở nên mạnh lên. Đến lúc đó, ai cũng đừng nghĩ khi dễ chúng ta! Ngươi nói xem có được không?

Nước mắt trong mắt Tiểu Điệp rơi xuống dưới, dùng sức gật đầu nói:

- Ừm!

Lập tức lại cảm động khóc nói:

- Công tử yên tâm, nô tỳ tuyệt đối sẽ không nói với người khác, nô tỳ sẽ giúp công tử giữ bí mật này. Nô tỳ biết, rất nhiều người, đặc biệt là người Thành Quốc phủ, đều không muốn thấy công tử sống tốt, nếu bọn họ biết, sẽ gây bất lợi cho công tử. Nô tỳ cho dù chết, c*̃ng tuyệt đối sẽ không nói...
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 87: Đánh trước hai lần Bôn Lôi Quyền.



Lạc Thanh Chu giúp nàng lau sạch nước mắt trên mặt, cười nói:

- Đừng khóc, cũng đừng nói nghiêm trọng như vậy. Ta chỉ là tạm thời giữ bí mật, chờ sau này ta lợi hại lên, không còn e ngại bọn họ, tự nhiên c*̃ng sẽ không che giấu nữa. Tiểu Điệp, mạng của ngươi so với bí mật này quan trọng hơn nhiều, cũng đừng nói lung tung nữa. Nếu ngươi chết rồi, sau này ai thị tẩm cho bản công tử, ai dạy bản công tử động phòng, ai có chân nhỏ cho công tử sờ?

- Ô... Công tử...

Tiểu nha đầu lập tức xấu hổ lại vùi mặt vào trong ngực hắn, vặn vẹo thân thể nói:

- Không cho nói... Nô tỳ không cho phép người nói, thật là mắc cỡ...

Lạc Thanh Chu ôm thân thể nàng mềm mại, ngửi ngửi mùi thơm thiếu nữ trên người nàng, lại thấy khuôn mặt nhỏ của nàng ngượng ngùng ửng đỏ, xinh đẹp động lòng người, không khỏi cúi đầu xuống, hôn khẽ lỗ tai nhỏ phấn hồng và gương mặt nàng rồi ôn nhu nói:

- Tiểu Điệp, sau này sinh cho công tử mấy tiểu công chúa đáng yêu giống như ngươi, có được không?

Tiểu Điệp bị hắn hôn thân thể run lên, lại nghe hắn nói như vậy, lập tức xấu hổ càng thêm không dám ngẩng đầu, gương mặt nóng hổi đỏ bừng áp sát vào trong ngực hắn, ngượng ngùng mà ngọt ngào lên tiếng:

- Ừm...

- U! ây ya! Giữa ban ngày ban mặt, hai chủ tớ các người cửa sân c*̃ng không khóa, cửa sổ c*̃ng không đóng, dính nhau như vậy, đang làm gì đó? Có muốn ta giúp các người đóng lại không?

Đúng vào lúc này, trong tiểu viện đột nhiên truyền đến một giọng nhạo báng quen thuộc.

Tiểu Điệp bị hù run lên, cuống quýt rời khỏi Lạc Thanh Chu, mặt đỏ tới mang tai cúi đầu chạy ra ngoài, chui vào phòng bên cạnh, không dám nhìn lại một chút.

Lạc Thanh Chu nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Bách Linh một thân váy áo màu hồng, trong tay cầm nhành hoa mới hái, thanh tú động lòng người đứng trong tiểu viện, đang cười như không cười nhìn hắn.

- Bách Linh cô nương, có chuyện gì sao?

Vẻ mặt hắn bình tĩnh, cũng không có lộ ra bất kỳ chột dạ kinh hoảng nào.

Cho dù nàng thay tiểu thư nhà nàng thì sao.

Hai người không hẹn ước trói buộc lẫn nhau, đường ai nấy bước.

Lời này chính miệng vị này nói với hắn.

Bách Linh nhìn hắn chằm chằm chốc lát, mới lên giọng nói:

- Cô gia, ngươi sáng nay gặp phu nhân, biểu hiện không tệ. Lúc đầu ta tới là muốn nhắc nhở ngươi, có thể tìm tiểu thư muốn chút ban thưởng, nhưng bây giờ xem ra, hình như không cần phải vậy.

Lạc Thanh Chu tự nhiên biết nàng nói ban thưởng là cái gì.

Nhưng mà...

- Đúng là không cần phải vậy, ta không cần ban thưởng gì.

Hắn một mặt lạnh nhạt nói.

Bách Linh sửng sốt một chút, nụ cười trên mặt thu lại, lại nhìn hắn chằm chằm chốc lát, ý vị thâm trường nói:

- Cô gia, có vài thứ ban thưởng, không phải ngươi nói không cần là không cần. Ngươi ở rể, phải rõ ràng thân phận của mình.

Lạc Thanh Chu híp híp con ngươi, không nói gì thêm.

Bách Linh quay người rời khỏi, ném đóa hoa trong tay kia lên bàn đá bên cạnh.

Đợi đi đến cửa tiểu viện, mới quay lại nói:

- Cô gia, đêm nay tắm rửa sạch sẽ chờ nha, trong phòng ngoài ngươi ra không nên có người khác. Mặc kệ tiểu thư tối nay đến hay không, ngươi đều phải giữ quy củ.

Nói xong, mặt lạnh rời khỏi.

- Oanh!

Lúc xế trưa.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Lạc Thanh Chu đi ra cửa, đi tới rừng trúc trong Nguyệt Dạ Thính Vũ bắt đầu luyện quyền.

Đánh trước hai lần Bôn Lôi Quyền.

Đợi toàn thân phát nhiệt, cơ bắp run nhè nhẹ, mới tụ lại lực đạo, lại tiếp tục mãnh liệt đánh đấm vào thân cây.

Đại thụ kịch chấn, cành trụi lủi rung lên xào xạc.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 88: Đương nhiên, hiệu quả cũng rất rõ ràng.



Lạc Thanh Chu lại giơ quả đấm lên, hung mãnh đánh mấy quyền lên thân cây.

Lập tức, vừa đấm vừa đá tới tấp.

Màng da toàn thân quả nhiên cứng rắn như đồng, không chỉ có bộc phát sức mạnh cường đại, còn có kháng kích đả lực rất mạnh.

Cho dù toàn lực va chạm, cũng chỉ cảm thấy thân thể có chút run lên, lực phản kích đều bị màng da cứng cỏi ngăn cản, thịt bên trong không thấy đau đớn nữa.

- Ầm! Ầm! Ầm!

Hắn lại toàn lực đánh mấy quyền lên thân cây cứng rắn.

Vỏ cây còn lại nát như sợi, gỗ bên trong “ken két” nứt ra, cả cây đại thụ không ngờ lại “két”một tiếng, hơi nghiêng xuống dưới, chỗ thân cây bị hắn đánh đấm, cơ hồ bị bẻ gãy!

Mà nắm đấm của hắn, lông tóc không tổn hao gì!

Mấy quyền này nếu đánh lên thân thể người bình thường, tuyệt đối là xương cốt vỡ vụn, máu thịt be bét.

Nếu đánh vào trái tim hoặc trên đầu, tuyệt đối là mất mạng tại chỗ!

Mà hắn bây giờ chẳng qua mới là luyện da.

Nếu lại luyện thịt, luyện gân, luyện cốt thành công, sức mạnh kia hẳn là rất kinh khủng?

Thực lực Võ giả, quả nhiên không phải người bình thường có thể tưởng tượng.

Hắn phải không ngừng cố gắng, tiếp tục cố gắng!

- Oanh!

Hắn triển khai tư thế, tiếp tục luyện tập Bôn Lôi Quyền.

Sau khi luyện Bôn Lôi Quyền nhuần nhuyễn, lại tiếp tục luyện thịt.

Hắn bây giờ đã trở thành một võ giả chân chính, mặc dù mới nhập môn, nhưng ít ra đã nắm giữ một bộ võ kỹ.

Nếu không lúc chiến đấu cũng chỉ có thể đánh đấm loạn xạ.

Đối phó người bình thường còn được, nếu gặp võ giả, tự nhiên là sơ hở trăm chỗ.

- Oanh! Oanh! Oanh!

Từng bước ra quyền, từ chậm tới nhanh, hành động như gió, ra quyền như sấm!

Cây trúc bốn phía bắt đầu lắc lư, lá trúc trên đất rì rào rung động, lấy thân thể của hắn làm trung tâm, bắt đầu xoay tròn bay múa.

Một cỗ khí lưu mắt thường khó thấy, dâng lên quanh người hắn, hóa thành kình phong, theo quyền xuất kích, ầm ầm rung động!

Bộ pháp càng lúc càng nhanh, ra quyền càng ngày càng trôi chảy, sức mạnh càng ngày càng nặng, uy thế càng lúc càng lớn!

- Ầm ầm!

Lại đánh ra mấy quyền, xuất hiện một trận tiếng sấm.

Mặc dù uy lực không thấy, nhưng uy thế này quả thực kinh người.

Đừng nói người bình thường, ngay cả võ giả không biết về Bôn Lôi Quyền nếu có thấy đoán chừng cũng sẽ bị hù dọa.

Lạc Thanh Chu liên tục đánh ba lần, toàn thân mồ hôi ướt đẫm, cơ bắp có chút mỏi nhừ.

Nhưng tinh thần lực vẫn phấn chấn như cũ, cũng không mỏi mệt.

Mà thân thể, vẫn chịu đựng được.

Hắn ngừng một chút, lại bắt đầu vòng tiếp theo.

Thẳng đến mặt trời chiều ngả về tây, ráng chiều buông xuống, y phục ướt đẫm, mồ hôi đầm đìa hắn mới ngừng lại.

Tu luyện Bôn Lôi Quyền này, nhìn không vất vả mãnh liệt như luyện da, không cần đánh đấm thân cây, da thịt cũng sẽ không có thương tích, nhưng thật ra càng mệt mỏi hơn.

Mấy bộ xuống tới, bắp thịt toàn thân đau buốt, thể lực c*̃ng tiêu hao cực nhanh.

Đương nhiên, hiệu quả c*̃ng rất rõ ràng.

Hắn bây giờ ra quyền uy thế, đã càng ngày càng lớn, không chỉ có gió, còn ẩn ẩn có tiếng sấm vang lên, nhìn có chút khốc huyễn.

Về phần uy lực chân chính... vẫn đợi kiểm nghiệm.

Ra khỏi rừng trúc, trong hồ nước ấm áp, hắn tắm rửa qua một chút, về tới tiểu viện.

Tiểu Điệp đã bưng đồ ăn trở về, nhìn có chút không vui vẻ.

Lạc Thanh Chu ngồi xuống ăn xong, nàng mới có chút ủy khuất nói:
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 89



Lạc Thanh Chu nghe vậy nhíu nhíu mày lại, nhìn thoáng qua đống đồ ăn đầy trên bàn đá, không khỏi cười khổ một tiếng:

- Đúng là có chút nhiều. Lẽ ra dựa vào lượng cơm hai chúng ta, đúng là ăn không được nhiều như vậy.

Trầm ngâm một chút, lại nói:

- Vậy đi, ngươi giữa trưa không cần đi bưng cơm, ban đêm lại nhiều chút, dù sao ta giữa trưa cũng không muốn lãng phí thời gian trở về ăn cơm. Còn có, không phải có điểm tâm và trái cây sao? Những thứ này hẳn là có thể tùy tiện cầm đi, lấy thêm nhiều chút. Còn thịt, lần sau lấy ít chút, dù sao thịt quá đắt, chúng ta chủ tớ cũng không thể mỗi ngày đều ăn phân lượng mấy người được?

- Công tử, nhưng người...

- Không sao đâu, ta tạm thời không ăn được nhiều thịt như vậy, ăn nhiều chút trái cây điểm tâm là được rồi.

Hiện tại luyện da hoàn thành, còn chưa luyện thịt.

Lúc luyện thịt, mới thật sự là cần bổ sung thịt.

Lúc đó, hắn lại tự nghĩ biện pháp là được.

Võ giả cần tiêu hao tài nguyên nhiều lắm.

Cho dù là Tần phủ, muốn bồi dưỡng một võ giả chân chính, chỉ sợ cũng có chút phí sức.

Luyện võ ngoại trừ cần tiêu hao số lượng lớn đồ ăn chất lượng tốt ra, còn cần dược thủy, đan dược các loại đắt chút.

Một bình chỉ có ba giọt dược thủy, đã cần hàng ngàn hàng vạn lượng bạc, vật phẩm khác thì càng không cần nói.

Tất cả tài nguyên Tần phủ bây giờ, đều phải ưu tiên cung ứng cho Nhị công tử Tần Xuyên đang chuẩn bị thi cử.

Mà nghe nói Tần phủ bây giờ đã bắt đầu suy sụp, không biết cụ thể tình hình kinh tế như thế nào.

Hắn thân là người ngoài đến ở rể, tự nhiên phải có tự hiểu lấy, phải có quy củ.

Hắn suy nghĩ một chút, quyết định đến lúc đó thừa dịp viếng mộ mẫu thân, đi núi rừng gần đó xem sao.

Nghe nha hoàn nói, trong Tần phủ có một quý khách đến từ Ngọc Kinh, thường xuyên ra thành săn thú.

Có nghĩa nơi đó hẳn là có rất nhiều con mồi.

Cùng lắm thì tự hắn đi săn, ăn thoải mái hơn.

Con mồi hoang dại năng lượng trong máu thịt tốt hơn những loại thịt hắn đang ăn nhiều lắm.

Nếu như có thể đánh một chút yêu thú cấp thấp nhất, vậy thì càng tốt hơn.

Da lông yêu thú có thể bán lấy tiền, huyết nhục không chỉ có thể bán lấy tiền, còn có thể ăn, khắp người chúng đều là bảo vật.

Dựa vào thực lực của hắn bây giờ, lại có vũ khí phối hợp, đối phó một vài yêu thú cấp thấp nhất hẳn là không vấn đề gì.

Trong lòng Lạc Thanh Chu nghĩ như vậy, hắn rất nhanh ăn xong cơm.

Tiểu Điệp sau khi cơm nước xong, thu dọn chén đĩa, bưng trả về bếp.

Trời tối.

Hai chủ tớ lại cầm y phục, đi trong hồ tắm rửa.

Tiểu Điệp lần đầu tiên tắm xong thì bắt đầu thích, không còn nhăn nhăn nhó nhó nói không đi.

Ngâm trong hồ so với trong bồn tắm thì dễ chịu hơn nhiều.

Trong bầu trời đêm, ánh trăng trong sáng, sao lốm đốm đầy trời.

Hồ nước yên tĩnh, sương mù mờ mịt, mông lung, giống như tiên cảnh.

Hai chủ tớ tắm rửa cách xa nhau hai mét.

Mới đầu Tiểu Điệp còn rất thẹn thùng, nhưng từ từ lá gan cũng lớn lên, lấy dũng khí chủ động đi qua, giúp Lạc Thanh Chu xoa xoa phía sau lưng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng nhẹ giọng nói chuyện.

Phần lớn là nàng hôm nay học cái gì, nghe được tin tức bát quái gì từ chỗ mấy nha hoàn tỷ muội vân vân.

Lạc Thanh Chu thỉnh thoảng sẽ đệm thêm vài câu, rất ôn nhu mà kiên nhẫn nghe nàng kể chuyện.

Mặc dù chỉ là ban ngày không thấy, Tiểu Điệp vẫn như cũ nói không hết chuyện.

Đêm tối yên tĩnh, nước hồ ấm áp.

Hai chủ tớ tr*n tr**ng, thấp giọng thì thầm, nhu tình mật ý.

Khoảng thời gian như vậy, đối với hai chủ tớ vừa thoát khỏi ổ sói mà nói, đương nhiên là rất hạnh phúc.

Tắm rửa xong, trở lại tiểu viện.

Lạc Thanh Chu lại đi gian phòng thay y phục khác, rồi ra cửa.

Dựa theo quy củ, hắn mỗi đêm đều phải đi thỉnh an vị Tần đại tiểu thư kia, mặc dù nhìn như rất không cần thiết.

Tiểu Điệp lưu lại trong phòng, dưới ánh đèn nghiêm túc thêu hoa sen.

Trong lòng Lạc Thanh Chu suy nghĩ, rất mau đã đến chỗ ở đình viện Tần đại tiểu thư.
 
Back
Top Bottom