Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu

Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 70: Hai người cũng không để ý nàng.



Lạc Thanh Chu nhìn bộ dạng nàng nhu nhược vì bệnh lâu kia, bộ dáng yếu đuối như một trận gió thổi qua sẽ ngã, trong lòng âm thầm buồn cười, chắp tay nói:

- Đa tạ Nhị tiểu thư quan tâm, vậy chúng ta cáo từ trước.

Mạnh Vũ Lam lớn giọng nói:

- Lạc công tử, sau này có thời gian, chúng ta lại tới tìm ngươi chơi, ngươi cũng đừng từ chối nữa nha.

Lạc Thanh Chu chắp tay nói:

- Được.

Tống Tử Hề giật giật môi, tựa hồ cũng nghĩ nói mấy câu, lại cảm thấy hôm nay lần đầu tiên gặp hắn, hắn không chỉ là nam tử, còn thành hôn rồi, nàng là thiếu nữ khuê các, chủ động nói chuyện, thực sự có chút không thích hợp, đành phải dùng ánh mắt nhìn hắn, cũng không mở miệng.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng một chút, nghe được trong lòng nàng nói: “Vị Lạc công tử này quả thật rất tuấn mỹ, lại có tài hoa, đáng tiếc, xuất thân không tốt, lại ở rể...”

Ánh mắt Lạc Thanh Chu vừa nhìn về phía vị Mạnh cô nương phủ thành chủ kia, cũng nghe thấy trong lòng nàng nói: “Tỷ phu Vi Mặc nhìn cũng không tệ lắm, không chỉ lớn lên đẹp, còn có tài, mà đối hạ nhân c*̃ng quan tâm như vậy, thấy hạ nhân rơi xuống nước, không chút do dự đã nhảy xuống cứu người... Đáng tiếc, cũng chỉ là một thư sinh yếu đuối, Đại Viêm đế quốc ta, võ giả mới là hữu dụng nhất...”

Ánh mắt Lạc Thanh Chu, vừa nhìn về phía Tần nhị tiểu thư nhu nhu nhược nhược.

Tần Vi Mặc c*̃ng đang nhìn hắn.

Hai người mắt đối mắt, Tần Vi Mặc ôn nhu cười một tiếng, ánh trăng phản chiếu vào mắt sáng ngời, ôn nhu như nước, nhu uyển động lòng người.

Lạc Thanh Chu cũng nghe thấy tiếng lòng của nàng:

“Tỷ phu nhảy vào trong hồ cứu Hạ Thiền, là bởi vì tỷ tỷ sao?”

Lạc Thanh Chu đang muốn nghe nhiều thêm vài câu, thuyền nhỏ đột nhiên vừa chuyển, Bách Linh thanh tú động lòng người ngăn chặn ánh mắt hắn, cười như không cười nhìn hắn nói:

- Cô gia, không nỡ sao?

Lạc Thanh Chu thu hồi ánh mắt, nhìn về phía tròng mắt của nàng, đầu đột nhiên một trận nhói nhói.

Hắn lập tức giật mình tỉnh lại, không dám lại nghe lén.

Vừa rồi nghe quá nhiều, đã hao phí quá nhiều tinh thần.

- Cô gia vừa rồi làm náo động, vị Mạnh đại tiểu thư và Tống đại tiểu thư kia đều lưu luyến không rời nhìn cô gia đó, cô gia có phải còn muốn cùng các nàng đi chèo thuyền dạo hồ hay không, hay là đi Thưởng Nguyệt lâu câu kết làm bậy?

Bách Linh thấy hắn không đáp lời, hừ một tiếng, không trêu chọc nữa.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng, nghĩ đến vừa rồi thuyền nhỏ đột nhiên lắc lư khiến Hạ Thiền rơi vào trong hồ nước, không khỏi hỏi:

- Bách Linh cô nương vừa rồi là cố ý?

Bách Linh chớp mắt, vẻ mặt vô hại:

- Cái gì cố ý? Cô gia, đừng nói chuyện không đầu không đuôi nha.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng thật sâu, không truy vấn nữa, nói:

- Ta vốn là không muốn tới, là ngươi bức ta tới.

Bách Linh đột nhiên “Phốc phốc” cười một tiếng:

- Cô gia, nói chuyện phải soi lương tâm, ta không cầm kiếm, lại không mặt lạnh, làm sao bức ngươi rồi?

Lạc Thanh Chu nhìn thiếu nữ mặt lạnh ôm kiếm bên cạnh một chút, không nói nữa.

Bách Linh cười cười, c*̃ng không tiếp tục đùa hắn, chống thuyền nhỏ, mang theo ý cười, khẽ hát, rẽ sóng nước vào bờ.

Lạc Thanh Chu nhìn bộ dáng thiếu nữ mắt ngọc mày ngài xinh đẹp, tư thái nhỏ nhắn mềm mại thướt tha, trong lòng không khỏi âm thầm thầm nghĩ.

Nha đầu này ghen, hay là, vì tiểu thư nhà nàng?

Cùng phòng với hắn rốt cuộc có phải là nàng hay không?

- Cô gia, Thiền Thiền, các ngươi chú ý một chút, các người làm thuyền nhỏ đầy nước, có thể cởi y phục xuống không?

Lúc sắp đến bờ, Bách Linh lại cười cười đùa cợt hai người một câu.

Hai người cũng không để ý nàng.

Lên bờ, Lạc Thanh Chu trực tiếp cáo từ rời khỏi, về tiểu viện thay y phục.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 71: Tiểu thư, ngài trở về rồi sao?



Bách Linh và Hạ Thiền cũng trở về tiểu viện của mình.

Hạ Thiền trở về phòng thay y phục.

Bách Linh đi đến hậu viện trong lương đình, nhìn thân ảnh mặc váy trắng, lại nhìn thoáng qua gương mặt tuyệt mỹ kia, thấp giọng nói:

- Tiểu thư, ngài trở về rồi sao?

Thân ảnh ngồi trong lương đình, thần tình lạnh nhạt, ánh mắt kinh ngạc, cũng không đáp lời.

- Ầm!

- Ầm! Ầm! Ầm!

Một buổi sáng sớm.

Góc tây bắc Dạ Nguyệt Thính Vũ uyển, trong rừng trúc không người hỏi thăm vang lên từng tiếng nhục thể va chạm thân cây.

Nghe âm thanh kia, lực đạo lần sau càng lớn hơn lần trước.

Cả một buổi sáng, âm thanh kia cũng không có ngừng lúc nào.

Lúc cơm trưa, thoáng ngừng nghỉ một lát.

Rất nhanh, lại vang lên.

Một mực tiếp tục đến chạng vạng tối, trời chiều xuống núi.

Có chất lỏng xanh đậm của Nhật Nguyệt bảo kính trợ giúp, Lạc Thanh Chu bây giờ rèn luyện màng da càng thêm nhanh chóng.

Không sợ rách da tổn thương đau đớn, tốc độ rèn luyện càng nhanh.

Đồng thời, bởi vì chất lỏng đen như mực trợ giúp, tinh thần của hắn c*̃ng cực kì tràn đầy.

Ròng rã những ngày tiếp theo, không cần ngừng, có thể một mực tiếp tục tu luyện.

Đến chạng vạng tối, vẫn như cũ thần thái sáng láng.

Màng da toàn thân bắt đầu ẩn ẩn tỏa sáng, tràn đầy quang trạch.

Một quyền đánh ra, đã có lực lượng của nhất ngưu (một con trâu), vỏ cây cùng thân cây cứng rắn đã không còn tạo được bất kỳ tổn thương gì đối với nắm đấm cùng thân thể hắn.

Lại qua mấy ngày.

Cách ngày thành thân vừa đúng hai mươi ngày.

Buổi trưa một ngày này, hắn luyện da rốt cuộc cũng đại thành.

Màng da toàn thân cứng cỏi như đồng, ánh sáng nội liễm, mãnh liệt đụng vào trên đại thụ, giống như gãi ngứa trâu rừng, rốt cuộc cảm giác không thấy đau đớn.

Đồng thời, lực lượng tăng trưởng trên diện rộng.

Một quyền đánh ra, cây cối chấn động, vỏ cây thành sợi thô, chất gỗ lõm nứt.

Màng da toàn thân như thoát thai hoán cốt, rực rỡ hẳn lên, nhưng lại phản phác quy chân, nhìn xem thì chả khác biệt gì với lúc trước, nhưng lực chống chịu với tổn thương đã rèn luyện đến cực hạn.

- Cạch!

Hắn bẻ gãy một cây trúc, bàn tay trực tiếp đánh tới chỗ bị đứt gãy bén nhọn kia.

Nếu là khi xưa, bàn tay tuyệt đối sẽ bị đâm phá, máu tươi chảy đầm đìa. Nhưng bây giờ, tay không mãnh liệt đập nện phía trên cây trúc bén nhọn, lại như khí cụ bằng đồng cứng rắn, “Két” một tiếng đập nát thanh cây bén nhọn, một nửa đoạn trúc phía dưới đều bị vỗ nát bấy.

- Cạch! Cạch! Cạch!

Lạc Thanh Chu lại thử hơn mười cây trúc, đều vỗ nát bấy, bàn tay lông tóc không bị thương.

Lập tức, hắn lại dùng mu bàn tay, cánh tay, bắp chân đi thử, đều không tổn thương.

Bây giờ màng da này, đừng nói những thanh trúc mềm dẻo, cho dù cây gỗ cứng rắn cũng khó có thể mảy may đâm vào.

Cho dù dao phay chém vào phía trên, cũng có thể triệt tiêu hơn phân nửa tổn thương, mà vết thương sẽ khôi phục nhanh chóng, thậm chí có thể bảo hộ huyết nhục tận cùng bên trong nhất không bị hao tổn tổn thương.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 72: Ngày mai đi ra xem một chút lại nói.



Đánh xong một bộ quyền, hoàn toàn không có bất kỳ cảm giác mệt mỏi gì.

Ngay sau đó, lại bắt đầu lần thứ hai.

Sau khi luyện da thành công, hắn quyết định trước tiên rèn luyện Bôn Lôi Quyền, sau đó lại tiếp tục luyện thịt.

Bôn Lôi Quyền cho dù đều rất gân gà đối với rất nhiều võ giả, nhưng đối với hắn mà nói, chí ít có thể làm một võ kỹ.

Dù sao lấy thân phận cùng bối cảnh của hắn bây giờ, không thể nào có thể học được võ kỹ khác.

Bôn Lôi Quyền mặc dù tiếng sấm lớn, hạt mưa nhỏ, nhưng ít ra có chút tổn thương, phối hợp với màng da cùng khí lực của hắn bây giờ, chí ít cường đại hơn người bình thường rất rất nhiều.

- Oanh! Oanh! Oanh!

Ròng rã một buổi chiều trôi qua, hắn ở trong rừng trúc bắt đầu luyện Bôn Lôi Quyền.

Luyện da mặc dù thành công, nhưng tuyệt đối không thể lười biếng.

Đối với một tên võ giả mà nói, luyện da chẳng qua chỉ là thoáng nhập môn mà thôi.

Chỉ cần hắn kiên trì không ngừng, không sợ đau khổ, tin tưởng được Nhật Nguyệt bảo kính trợ giúp, hắn rất nhanh có thể đuổi kịp Lạc Ngọc.

Sang năm Long Hổ học viện khảo thí chiêu sinh chênh lệch không xa cùng ngày thi Hương.

Khoảng cách từ bây giờ đến lúc ấy thời gian còn có hơn sáu tháng.

Chỉ cần hắn cố gắng, liền còn có cơ hội.

- Oanh!

Hắn đánh một quyền vào trên cành cây bên cạnh.

Cây cối chấn động, vỏ cây nát rữa, chất gỗ bên trong “Két” một tiếng vỡ ra, đồng thời lại có một cỗ mùi khét do gỗ bị đốt cháy từ bên trong truyền ra.

Lạc Thanh Chu một lòng luyện quyền, tâm vô bàng vụ (*), sau khi đánh ra một quyền, lại cất bước quay người, đánh ra một chiêu khác.

[*Tập trung vào một việc gì đó, không để ý xung quanh]

Trong rừng trúc vắng vẻ yên tĩnh giống như có lôi minh dần dần vang lên.

Lá trúc bay tán loạn bốn phía, thanh trúc không gió mà bay.

Lồng ngực cùng lưng tr*n tr** rơi đầy mồ hôi, màng da giống như bị dát lên một tầng kim loại, mồ hôi thẩm thấu vào sáng lấp lánh, tràn đầy ánh sáng mê người.

Lá trúc dưới mặt đất theo từng động tác xoáy bay lên, theo hắn xê dịch trái phải trước sau cứ thế mà nhẹ nhàng nhảy múa.

Quyền kia đánh tới cuối cùng, tốc độ càng lúc càng nhanh, âm thanh càng ngày càng vang.

Thân ảnh của hắn lại càng ngày càng mơ hồ bên trong lá trúc bay tán loạn, bốn phía còn quấn một cỗ khí lưu nhìn không thấy, tác động đến thanh trúc bốn phía, lắc lư không thôi.

May mắn giờ phút này Dạ Nguyệt Thính Vũ uyển cũng không có người khác.

Nếu không động tĩnh lần này, cho dù ở góc tây bắc hẻo lánh nhất cũng sẽ bị người khác phát hiện.

Từ bên ngoài nhìn vào, bộ phận ở giữa rừng trúc lại giống như bị một cơn lốc càn quét ra, cành lá bay tán loạn, lúc la lúc lắc, lắc lư không thôi.

Nhưng rất nhanh, biên độ lắc lư lại dần dần nhỏ xuống.

Lúc đánh tới chiêu thức nhanh nhất Bôn Lôi Quyền, rồi tốc độ dần dần chậm lại.

Cuối cùng, uy thế nội liễm, Lạc Thanh Chu chậm rãi thu công.

Lạc Thanh Chu luyện đến mặt trời sắp xuống núi mới nghỉ ngơi thở một hồi, cầm quần áo ra ngoài đơn giản rửa sạch một chút ở bên hồ, mặc quần áo rời đi.

Trở lại tiểu viện, Tiểu Điệp vẫn chưa về.

Hắn trở lại trong phòng, thuần thục lấy ra một bình sứ nhỏ từ dưới giường, đổ chất lỏng xanh đậm ngưng tụ trên gương đồng trên bàn vào, sau đó đậy nắp bình lại, để vào gầm giường như cũ.

Trải qua đoạn này thời gian nghiên cứu, hắn phát hiện ba ngày dùng một giọt là đủ, dùng nhiều tựa hồ sẽ lãng phí, cho nên hắn đều thu thập lại tất cả, chuẩn bị đến lúc nào luyện thịt lại dùng.

Mà chất lỏng đen như mực ban đêm ngưng tụ ra cũng là ba ngày dùng một lần, mỗi ngày đều dùng, cũng không nhìn ra hiệu quả quá rõ ràng.

Chỗ bí mật dưới giường có đặt hai bình sứ nhỏ, phân biệt là chất lỏng xanh đậm và chất lỏng đen như mực.

Hắn dặn dò qua Tiểu Điệp, không nên động bất kỳ vật gì trong phòng của hắn.

Bao gồm cả gương Nhật Nguyệt bảo kính kia.

Bất quá những vật này đối với bất kỳ kẻ nào mà nói, đều là trân bảo, hiếm thấy cứ như vậy đặt ở trong phòng, chung quy không quá an toàn.

Hắn quyết định ngày mai xuất phủ, đi trên đường tìm cửa hàng chuyên môn bán vật dụng cho võ giả nhìn xem.

Có lẽ sẽ có một vật liệu trữ vật tốt hơn.

Thời đại này lấy võ làm đầu, Đại Viêm đế quốc cũng là võ giả khắp nơi, cho nên mỗi thành thị đều có rất nhiều cửa hàng chuyên môn mua bán vật dụng cho võ giả.

Hắn bây giờ đã trở thành một võ giả chân chính, còn không biết võ giả đến cùng cần thứ đồ nào mà tiện dùng, cũng chưa từng đi dạo qua loại cửa hàng kia.

Có lẽ bên trong cửa hàng có đồ tốt hắn không tưởng tượng được.

Về phần bạc, lúc hắn đến ở rể Tần phủ, Thành Quốc phủ cho hắn một ngàn lượng, không biết có đủ hay không.

Ngày mai đi ra xem một chút lại nói.

Nếu như không đủ dùng, tìm Bách Linh mượn.

Dù sao hắn là tiểu bạch kiểm ăn bám trong mắt người ngoài, ăn chùa thì ngu gì mà không ăn.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 73: “Đền bù ngươi” ,



Còn có thời gian mười ngày, hắn có thể ra khỏi thành đi tế điện mẫu thân. Đến lúc đó hóa vàng mã đốt hương, ngoại trừ nói cho mẫu thân chuyện hắn thành thân ra, còn hi vọng mẫu thân phù hộ hắn tu luyện có thành tựu, báo được đại thù.

Lúc trời sắp tối, Tiểu Điệp bưng đồ ăn trở về.

Lạc Thanh Chu bây giờ ăn nhiều lắm, mà lại thích ăn thịt, cho nên hiện tại Tiểu Điệp mỗi lần sẽ bưng càng nhiều đồ ăn về.

Bởi vì tất cả mọi người đối với chủ tớ bọn hắn không tệ, cho nên đầu bếp cũng sẽ không nói cái gì nhiều.

Bất quá chờ Lạc Thanh Chu bắt đầu luyện thịt, đoán chừng lại không được.

Đến lúc đó cần ăn càng nhiều thịt, mà sức ăn kinh người, hắn không có khả năng giải quyết toàn bộ khi nhờ vào nhà bếp.

Ngoại trừ sợ bị người phát hiện có điều không đúng ra, nhà bếp c*̃ng không có khả năng cung cấp cho hắn nhiều thịt ăn như vậy.

Người luyện võ cần tiêu hao đồ ăn, rất nhiều gia đình đều không chịu đựng nổi.

Cho nên đến lúc đó, Lạc Thanh Chu chắc phải tự mình giải quyết.

Có bạc thì có thể mua thịt ăn.

Bất quá, một ngàn lượng bạc của hắn đối với bách tính phổ thông mà nói rất nhiều, nhưng đối với võ giả mà nói, hoàn toàn không đủ dùng.

Còn tốt, hắn đã luyện da thành công.

Luyện tập Bôn Lôi Quyền đã không sai biệt lắm, hắn có thể đi ngoài thành đánh dã thú, thậm chí là yêu thú cấp thấp nhất.

Đến lúc đó bất kể là bạc hay là thịt để ănp, hẳn đều có thể giải quyết.

Nguy hiểm khẳng định sẽ có.

Nhưng thời đại này, muốn mạnh lên, không được sợ hãi nguy hiểm.

Mà lại chỉ có trải qua không ngừng chiến đấu tôi luyện, sức chiến đấu thực tế của hắn mới có thể tăng lên, nếu không cuối cùng chỉ là một đóa hoa nở rộ bên trong nhà ấm, trông thì đẹp mà không dùng được.

Trong lòng Lạc Thanh Chu nghĩ đến chuyện này, rất mau hắn đã ăn xong cơm.

Sau khi Tiểu Điệp ăn xong thu dọn, hai người đi trong hồ tắm rửa.

Sau khi tắm xong, đổi lại quần áo sạch sẽ, Lạc Thanh Chu một mình ra ngoài, đi thỉnh an Tần đại tiểu thư.

Phu quân mỗi ngày thỉnh an nương tử, hơn nữa còn là nương tử không ở cùng phòng với hắn, loại quy củ này, cũng chỉ có thời đại này mới có.

Đương nhiên, nếu đã là người thời đại này, có chút quy củ vẫn phải tuân thủ.

Nếu không sẽ có người để hắn hiểu được hiện thực tàn khốc như nào.

Đi vào viện lạc Tần đại tiểu thư ở.

Còn chưa gõ cửa, cửa sân đã mở ra.

Bách Linh cười mỉm đứng trong cửa nói:

- Cô gia, nói cho ngươi một tin tức tốt, phu nhân quyết định muốn gặp ngươi, ngay sáng mai, ngươi cần phải chuẩn bị sẵn sàng.

Trong lòng Lạc Thanh Chu khẽ động, vị nhạc mẫu đại nhân kia?

Thành thân gần một tháng, vị nhạc mẫu đại nhân kia đều chưa hề nói muốn gặp hắn một lần, làm sao hiện tại đột nhiên nói muốn gặp hắn?

Nghe nói vị nhạc mẫu đại nhân kia thành kiến đối với hắn rất sâu, không biết chừng sớm gặp mặt có thể răn dạy cùng nhục nhã hắn trước mặt mọi người hay không.

- Ta cần phải chuẩn bị gì?

Hắn hơi nghi hoặc một chút.

Không phải gặp mặt một lần thôi sao? Chẳng lẽ còn muốn mặc đỏ mang xanh, ba bước một dập đầu, năm bước một ca tụng?

Bách Linh cười nói:

- Cô gia trong lòng phải làm chuẩn bị cho tốt. Đến lúc đó nếu như bị phu nhân mắng, cô gia tuyệt đối đừng cãi lại. Nếu cô gia cãi lại, không cần Thiền Thiền động thủ, những bà tử kia đều có thể xé người. Đến lúc đó cô gia bị đuổi ra khỏi cửa, lưu lạc đầu đường, vậy coi như thảm.

Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:

- Ta biết được nặng nhẹ.

- Biết được thì tốt.

Bách Linh tránh ra khỏi cửa, hạ thấp âm thanh nói:

- Dù sao cô gia đã cùng tiểu thư bái đường thành thân, ván đã đóng thuyền, phu nhân coi như lại không nguyện ý, c*̃ng không thay đổi được cái gì. Cô gia chịu đựng là được, cùng lắm thì đến lúc đó... Để tiểu thư đền bù ngươi.

Nói đến ba chữ “Đền bù ngươi” , nàng nháy nháy mắt, cho hắn một ánh mắt hoạt bát mập mờ.

Lạc Thanh Chu thật sâu nhìn nàng một cái, lại không có nói tiếp.

Vào cửa, Lạc Thanh Chu đi tới trước thân ảnh tuyệt mỹ ngồi dưới ánh trăng trong đình viện, cúi đầu cung kính nói:

- Đại tiểu thư.

Vốn cho rằng đối phương vẫn sẽ giống như trước kia, vẫn như cũ không có bất kỳ đáp lại nào, thậm chí sẽ không liếc hắn một cái.

Nhưng lần này, ánh mắt Tần Kiêm Gia lại nhìn về phía hắn.

Lạc Thanh Chu vội vàng không kịp chuẩn bị đối mắt với nàng, trong lòng đột nhiên nhảy một cái, lại quên bóng ma băng lãnh dưới mái hiên uy h**p, ánh mắt kinh ngạc, cũng không dịch chuyển rời khỏi.

- Hừ!

Sau một tiếng hừ lạnh, hàn ý đánh tới.

Lạc Thanh Chu giật mình tỉnh lại, thu hồi ánh mắt, nhìn về phía dưới mái hiên trước mặt.

Thiếu nữ lạnh lùng đứng dưới mái hiên, hai tay ôm ngực, trong ngực ôm kiếm, hai con ngươi đang lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm.

Lạc Thanh Chu cũng không nghe được tiếng lòng của nàng.

Đương nhiên, c*̃ng không có nghe được tiếng lòng của vị Tần đại tiểu thư trước mặt.

Hắn có chút cúi đầu, chuẩn bị cáo từ.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 74: Lại an tĩnh một lát.



Bách Linh đứng sau lưng hắn lại đột nhiên cười nói:

- Cô gia, vài ngày trước vị Tống cô nương kia lại tới trong phủ, còn chuyên môn để nha hoàn lén lén lút lút tới, chuẩn bị tìm cô gia đi chơi với nàng đấy. Bất quá trên đường bị ta đụng phải, ta giúp cô gia từ chối rồi.

Lạc Thanh Chu nghe vậy giật mình.

- Cô gia biết chuyện này không?

Bách Linh hỏi.

Lạc Thanh Chu lắc đầu.

Trên mặt Bách Linh lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhàn nhạt, nhíu mày nói:

- Nếu cô gia biết có đi chơi cùng Tống cô nương kia không?

Lạc Thanh Chu một mặt bình tĩnh:

- Sẽ không.

- Sẽ không sao?

Bách Linh trừng mắt nhìn, cười nói:

- Thật ra coi như cô gia đi, c*̃ng không có gì. Mặc dù cô gia ở rể đến Tần phủ chúng ta, nhưng chúng ta cũng sẽ không giống như những phủ đệ khác, hạn chế tự do của cô gia, tước đoạt khoái hoạt của cô gia. Tần phủ chúng ta giống như tiểu thư nhà ta, rất thông tình đạt lý, mà càng đặc biệt tha thứ cho cô gia.

Ánh mắt Lạc Thanh Chu giật giật, nhìn nàng nói:

- Bách Linh cô nương có chuyện gì, mời nói thẳng.

Bách Linh hơi thu liễm nụ cười trên mặt, dừng một chút, nói:

- Cô gia, vậy ta nói, ngươi cũng đừng tức giận.

Lạc Thanh Chu không nói gì, chờ nàng nói tiếp.

Bách Linh đầu tiên khẽ thở dài một hơi, nhìn tiểu thư nhà mình một chút, sau đó nói khẽ:

- Cô gia, người cũng nhìn thấy, thân thể tiểu thư nhà ta không tốt lắm, thích yên tĩnh, thích ở một mình. Cho dù thành thân cùng cô gia, c*̃ng thích như thế. Cho nên hi vọng cô gia về sau không nên miễn cưỡng tiểu thư làm bất cứ chuyện gì, cho tiểu thư tuyệt đối tự do. Nếu như một ngày nào đó...

Nói đến đây, mắt nàng sáng lên, nhìn thiếu niên trước mặt nói:

- Cô gia, ta nói là nếu như... Nếu như một ngày nào đó, tiểu thư đột nhiên mệt mỏi cuộc sống như vậy, không muốn ở cùng một chỗ với cô gia, hi vọng cô gia có thể hiểu cho, có thể để tiểu thư rời đi. Đương nhiên, cho dù là lúc kia, cô gia vẫn là người Tần phủ như cũ, có thể ở lại Tần phủ, đồng thời sẽ có được đền bù, mà có thể lấy vợ sinh con. Cô gia, ngươi hiểu ý của ta không?

Lạc Thanh Chu híp híp con ngươi, trầm mặc một lát, nói:

- Ta đã hiểu.

Bách Linh có chút áy náy mà nhìn hắn:

- Cô gia, chúng ta không có bất kỳ ý gì xem thường ngươi, bất quá... Thân thể tiểu thư nhà ta thật không tốt lắm, mà lại thích ở một mình. Còn có, hi vọng cô gia không nói những chuyện nghe được và nhìn thấy ở Tần phủ cho bất kỳ người nào bên ngoài, có thể chứ?

Lạc Thanh Chu đưa lưng về phía thân ảnh tuyệt mỹ kia, nhìn xem thiếu nữ trước mặt, dừng một chút, đột nhiên nói:

- Bách Linh cô nương, nếu như đại tiểu thư không nguyện ý hôn nhân này, thật ra hiện tại có thể ly hôn, ta cũng không có ý kiến.

Bách Linh sững sờ, trong mắt lộ ra một tia kinh ngạc, nhìn hắn chằm chằm chỉ chốc lát, lắc đầu nói:

- Cô gia, ta vừa mới chỉ nói là nếu như, ngươi không nên nghĩ nhiều. Như bây giờ rất tốt, về sau phát sinh cái gì, là chuyện về sau. Ta đêm nay nói cho cô gia những chuyện này, chỉ là hi vọng cô gia sớm có chút chuẩn bị trong lòng, không muốn lún vào quá sâu.

Lập tức nàng lại nói:

- Nếu cô gia có yêu thích nữ tử khác, cũng có thể thoải mái nói cho chúng ta biết.

Ánh mắt Lạc Thanh Chu lấp lóe, nói:

- Ta đích xác có nữ tử ta yêu mến.

Thần sắc Bách Linh hơi động:

- Là ai?

Lạc Thanh Chu nhìn chằm chằm tròng mắt của nàng nói:

- Nữ hài đêm đó động phòng với ta, nữ hài về sau chuẩn bị một tháng sẽ cùng phòng một lần với ta. Bách Linh cô nương, ta thích nàng ấy, có thể đưa nàng ấy cho ta không?

Câu nói này nói ra để toàn bộ đình viện đột nhiên yên tĩnh im ắng.

Sau một lúc lâu, Bách Linh cười nói:

- Cô gia, ngươi quả nhiên vẫn rơi vào lưới tình. Cũng đúng thôi, nữ hài xinh đẹp giống như tiểu thư nhà ta, nam nhân gặp rồi sao không yêu thích, huống chi, đã cùng ngươi bái đường thành thân kết làm phu thê. Bất quá... Ta vừa rồi cũng đã nói, thân thể tiểu thư nhà ta không tốt, thích ở một mình, mà lại tiểu thư nhà ta hiện tại không phải là của cô gia sao?

Lạc Thanh Chu một mực nhìn tròng mắt của nàng, nhưng lại không nghe được tiếng lòng khác nàng.

Lại an tĩnh một lát.

Hắn chắp tay nói:

- Không có chuyện gì khác, vậy ta đi về trước.

Bờ môi Bách Linh có chút nhúc nhích, tựa hồ muốn nói điều gì, cuối cùng cũng không nói ra miệng.

- Cô gia đi ngủ sớm một chút, sáng mai còn cùng tiểu thư đi kính trà cho phu nhân.

Bách Linh chớp mắt, nói khẽ.

Lạc Thanh Chu gật nhẹ đầu, lại chắp tay hướng thân ảnh ngồi không nhúc nhích trước bàn đá, cáo từ ra ngoài.

Trong tiểu viện an tĩnh lại.

Hồi lâu sau, ánh mắt Bách Linh đầy phức tạp nói khẽ:

- Tiểu thư, có phải có chút tàn nhẫn hay không?

Lập tức lại thấp giọng thì thào:

- Cô gia rất tốt....

Không có người đáp lại.

Cuối cùng nàng lại thở dài một tiếng nhỏ bé không thể nghe:

- Đáng tiếc, chung quy là người của hai thế giới…
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 75: Ghi ở trong lòng làm gì?



Lạc Thanh Chu trở lại tiểu viện.

Tâm tình vốn nên nặng nề, suy nghĩ lung tung, nhưng trong lòng lại đột nhiên giống như tháo xuống một vật nặng, lập tức cảm thấy dễ dàng đi rất nhiều.

Từ khi nghe nói Lạc gia muốn hắn ở rể, đến bây giờ, trong lòng của hắn phát sinh một loạt biến hóa.

Từ lúc mới bắt đầu bàng hoàng, thấp thỏm, đến sau khi thành thân nhìn thấy tân nương niềm vui ngoài ý muốn cùng chờ mong, lại đến về sau bình tĩnh cùng thoải mái.

Cuối cùng, đến bây giờ triệt để buông xuống.

Suy nghĩ một chút, tràng hôn sự này tựa như nhân sinh.

Ngắn ngủi hơn hai mươi ngày, kinh lịch ngọt bùi cay đắng, đến sau cùng là yên tĩnh và thản nhiên.

Rất có thú vui của cuộc sống.

Đối với hắn mà nói, đoạn thời gian này trải qua cũng không quá lúng túng.

Vốn không có bất kỳ tình cảm gì với nàng ta.

Bây giờ ở Tần phủ có ăn có mặc, lại có mỹ thiếu nữ bồi tiếp, lại có thể làm chuyện mình thích, còn có cái gì không vừa lòng đây?

Không quan trọng.

Cho dù về sau bị nàng bỏ, c*̃ng không quan trọng.

Có lẽ có thể sống càng đặc sắc.

Hắn có Tiểu Điệp là đủ rồi.

Hai chủ tớ cùng lên giường, chui vào trong chăn, mỗi người ngủ ở một đầu.

Lạc Thanh Chu ôm thiếu nữ yếu đuối nhu thuận vào trong lòng, hôn một cái lên trán của nàng, nói khẽ:

- Tiểu Điệp, về sau phải vĩnh viễn bồi tiếp công tử, biết không?

Tiểu Điệp dịu dàng ngoan ngoãn dán vào b* ng*c của hắn, khuôn mặt đỏ lên híp con ngươi, mặt mũi tràn đầy hạnh phúc:

- Ừm, nô tỳ mãi mãi là của công tử... Công tử ở nơi nào, nô tỳ sẽ ở chỗ đó, chết cũng không tách ra.

- Chân đâu?

- A?

- Lấy chân ra, bản công tử muốn cầm đi ngủ.

-...

Ánh trăng như nước, chiếu vào phòng từ song cửa sổ.

Gương đồng đặt ở trên bàn sách, một mặt điêu khắc mặt trăng hướng lên, đang hấp thu ánh trăng chiếu tới, chậm rãi nổi lên sương mù.

Cùng lúc đó.

Phía sau trong lương đình một tòa đình viện khác.

Ánh trăng thanh lãnh, một bóng người như tuyết trắng ngồi ở chỗ đó, không nhúc nhích.

Bên cạnh là thiếu nữ băng lãnh ôm kiếm giống như u linh âm thầm đứng ở một bên, tĩnh không một tiếng động.

Mà một thiếu nữ khác thì đứng bên cạnh đạo thân ảnh tuyết trắng, có chút nhíu đôi mi thanh tú, thấp giọng thì thào:

- Không có linh dịch nơi đó, tiểu thư chung quy khó tiến một bước...

Sáng sớm, ánh nắng tươi sáng.

Lạc Thanh Chu tỉnh lại, Tiểu Điệp đang ở trong tiểu viện một bên phơi quần áo, một bên nhẹ giọng ngâm nga bài hát.

Tâm tình nhìn rất không tệ.

Lạc Thanh Chu nghĩ đến tối hôm qua hai người ôm nhau nói lời tâm tình, không khỏi mỉm cười.

Lại nghĩ tới mấy lời hôm qua Bách Linh nói với hắn, trong lòng đã bình tĩnh không lay động.

Rời giường mặc quần áo, thu hoạch chất lỏng.

Tiểu Điệp ở ngoài cửa sổ nghe được động tĩnh, vội vàng tiến đến phục thị.

Rửa mặt hoàn tất.

Lạc Thanh Chu một mình ra cửa.

Vừa ra khỏi tiểu viện, Bách Linh cũng vừa hay đi ra từ trong hoa viên phía trước, cầm trong tay một bó hoa tươi vừa hái, cười mỉm mà nhìn hắn.

Một thân váy dài màu hồng lộ ra tư thái yểu điệu thướt tha, lại phối thêm gương mặt thanh lệ ngọt ngào, nàng cầm trong tay một bó hoa tươi còn đọng lại những giọt sương óng ánh, dưới ánh nắng ban mai, tóc đen gió bay, váy bồng bềnh, như người bên trong tranh vẽ đi ra.

- Cô gia, muộn như vậy mới dậy à, tối hôm qua trở về khóc một đêm sao?

Bách Linh thấy hắn, cười duyên trêu chọc.

Lạc Thanh Chu nhìn xem tròng mắt của nàng, không nói gì.

- Cô gia?

Bách Linh nháy con ngươi linh động, nhìn chằm chằm hắn đánh giá một hồi lâu, nghi ngờ nói:

- Cô gia tối hôm qua nghe ta những lời kia, thật không có chút nào khổ sở sao?

Lạc Thanh Chu nhíu nhíu mày lại, hỏi ngược lại:

- Khổ sở có tác dụng gì không?

Bách Linh suy nghĩ một chút, nhún vai:

- Giống như vô dụng.

Lạc Thanh Chu không nói thêm gì nữa, đi thẳng về phía trước.

Bách Linh theo ở phía sau, đuổi kịp hắn, đưa hoa tươi vừa hái trong tay tới trước mặt hắn nói:

- Cô gia, chờ một lúc đưa cho tiểu thư.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái:

- Nàng sẽ nhận?

Bách Linh nói:

- Mặc dù tiểu thư không cần, nhưng ít ra là một phen tâm ý của cô gia, tiểu thư sẽ ghi ở trong lòng.

- Không cần.

Lạc Thanh Chu không có tiếp.

Tối hôm qua đã nói rõ như vậy rồi, những thứ dối trá này cũng không cần.

Ghi ở trong lòng làm gì?

Có ý nghĩa gì?

- Cô gia chờ một lúc có thể đưa lại cho ta.

Bách Linh quả thực nhét hoa tươi vào trong tay hắn, cười mỉm mà nói:

- Ở trước mặt tiểu thư và Thiền Thiền đưa cho ta, ta sẽ rất có mặt mũi. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là tiểu thư không muốn.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng thật sâu một cái, cầm hoa, không có nói tiếp.

Hắn càng ngày càng nhìn không thấu thiếu nữ trước mắt.

Bách Linh lại thấp giọng dặn dò:

- Cô gia, chờ một lúc cùng tiểu thư đi kính trà cho phu nhân, mặc kệ phu nhân thái độ ra sao, cô gia nhớ kỹ nhất định phải chịu đựng, biết không?

Lạc Thanh Chu bình tĩnh đáp:

- Biết.

Bách Linh nhìn hắn không có chút rung động nào, cười cười, không có nói thêm nữa.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 76: Không cho phép nhìn loạn! Gọi phu nhân!



Hai người đều có chuyện nghĩ đến, đều không nói gì thêm.

Xuyên qua hành lang, đi vào cửa đình viện, Hạ Thiền đang ôm kiếm đứng ở ngoài cửa, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng như băng.

Lạc Thanh Chu xuất hiện, ánh mắt nàng lạnh lùng nhìn lại.

Trước nhìn thoáng qua hoa trong tay hắn, lại nhìn xem hắn.

Cả người giống như một thanh bảo kiếm ra khỏi vỏ.

Cho dù đứng ở nơi đó bất động, c*̃ng có khí tức lạnh lẽo tập kích người, làm cho người lạnh cả sống lưng.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, trong lòng khẽ động, trực tiếp đi qua, đưa hoa tươi trong tay tới trước mặt của nàng:

- Hạ Thiền cô nương, tặng cho ngươi.

Giữa sân đột nhiên yên tĩnh.

Không khí giống như ngưng kết, ngay cả âm thanh hô hấp cũng không có.

- Xoẹt!

Vài giây đồng hồ sau, kiếm quang lóe lên, rét lạnh thấu xương.

Hoa tươi trong tay Lạc Thanh Chu trong nháy mắt biến thành hai nửa, rơi vào trên mặt đất.

Mà thiếu nữ băng lãnh trước mặt, kiếm trong tay vẫn như cũ cắm ở trong vỏ kiếm, giống như chưa hề rút ra khỏi vỏ.

Chỉ là ngay từ đầu thì ôm ở trước ngực, hiện tại thì đặt ở bên cạnh váy.

Gương mặt xinh đẹp còn muốn đẹp hơn Bách Linh mấy phần kia lúc này càng thêm băng lãnh.

Lạc Thanh Chu cũng không nghe được tiếng lòng của nàng.

Hắn cảm thấy cổ ngứa ngứa, ném xuống nhánh hoa còn sót lại trong tay, lui lại, đứng cách xa hơn năm mét, không tiếp tục nhìn nàng.

Rất kỳ quái.

Đại đa số thời điểm, hắn đều không nhìn thấy suy nghĩ trong lòng hai thiếu nữ.

Mà vị Tần đại tiểu thư kia, hắn lại càng không có nhìn qua.

Là trong lòng các nàng không có nghĩ gì, hay là nguyên nhân khác?

Đang nghĩ ngợi, Tần đại tiểu thư một thân váy áo tuyết trắng, từ trong nhà đi ra, trên mặt vẫn như cũ là thần sắc đạm mạc, không nhìn ra cảm xúc khác.

Lạc Thanh Chu cúi đầu chắp tay nói:

- Đại tiểu thư.

Tần Khiêm Gia nhìn hắn một chút, vẫn không có nói chuyện, đi thẳng về phía trước.

Bách Linh cùng Hạ Thiền một trái một phải theo sau lưng.

Lạc Thanh Chu c*̃ng đi theo, nhìn không chớp mắt.

Bách Linh cố đi chậm mấy bước, thật sâu liếc qua hắn, thấp giọng nói:

- Cô gia, ngươi di tình biệt luyến(*) sao? Rõ ràng là hoa của ta, sao có thể đưa cho Thiền Thiền? Nàng chỉ biết giết người, cũng sẽ không ngắm hoa.

[*Thay người yêu như thay áo, có mới nới cũ]

Mặt Lạc Thanh Chu không chút thay đổi nói:

- Ngươi chỉ biết gạt người.

Bách Linh nghe vậy sững sờ, lập tức “Phốc phốc” cười một tiếng:

- Cô gia, nói chuyện cần phải bằng lương tâm, người ta chỗ nào lừa người rồi?

Lạc Thanh Chu không có lại để ý đến nàng.

Bách Linh lại cố ý phóng đại âm thanh nói:

- Cô gia, ngươi vừa rồi vụng trộm tặng hoa cho Thiền Thiền, không sợ tiểu thư tức giận sao? Ngươi có phải lại muốn cho Thiền Thiền đi làm tiểu nha đầu động phòng ngươi hay không?

Lạc Thanh Chu vẫn không có để ý đến nàng.

Bất quá rõ ràng cảm thấy phía trước truyền đến một đạo hàn ý.

Bách Linh lại nói vài câu.

Hắn như cũ ngậm miệng, không nói một lời.

- Cô gia thật không thú vị.

Bách Linh nói thầm một tiếng, không có lại đùa hắn.

Mấy người xuyên qua vườn hoa, xuyên qua hành lang cửu khúc, xuyên qua hồ nước giả sơn, ngoặt vào một cửa tròn khắc hoa văn, rốt cục đi tới hậu viện chỗ phu nhân Tần phủ Tống Như Nguyệt ở.

Trên đường yên lặng, nha hoàn hạ nhân đều không biết tung tích.

Cửa sân mở ra, cũng không có người nghênh đón.

Tần Khiêm Gia mang theo ba người đi thẳng vào, đến phòng.

Ở trong phòng đang có một mỹ phụ mặc váy dài màu tím ngồi ngay ngắn ở đó, trầm mặc, mặt mũi tràn đầy thần sắc uy nghiêm.

Hai nha hoàn đứng ở một bên, khoanh tay cúi đầu, nín thở ngưng thần.

Tần Khiêm Gia đi tới, lại yên tĩnh đứng ở nơi đó, vẫn không có nói chuyện.

Lạc Thanh Chu cũng bận bịu đi tới, lấy ly trà trong mâm được nha hoàn bưng tới, quỳ gối trước mặt mỹ phụ, cúi đầu cung kính nói:

- Mẫu thân đại nhân, mời uống trà.

Mỹ phụ kia lập tức hừ lạnh một tiếng, nghiêng mặt nói:

- Ai là mẫu thân đại nhân của ngươi? Ta có già như vậy sao?

Lạc Thanh Chu sững sờ, ngẩng đầu nhìn nàng.

Mặt mày nữ nhân này cùng có chút tương tự Tần nhị tiểu thư, tư thái nở nang thướt tha, da thịt tuyết trắng kiều nộn, một đôi mắt hạnh ngập nước, xinh đẹp như hoa, khí thế uy nghiêm, nhìn qua chỉ có chừng ba mươi tuổi.

Chẳng lẽ không phải mẫu thân của Tần đại tiểu thư?

Đang lúc ngẩn người, nha hoàn đứng hầu bên cạnh lập tức quát lạnh một tiếng:

- Không cho phép nhìn loạn! Gọi phu nhân!

Lạc Thanh Chu tỉnh hồn lại, cúi đầu cung kính nói:

- Phu nhân, mời uống trà.

Mỹ phụ lặng lẽ đánh giá hắn, sau một lúc lâu đột nhiên dựng lông mày lên, trợn mắt nhìn:

- Vi Mặc khen ngươi tuấn tú lịch sự, tài hoa hơn người, hừ, theo ta thấy, bất quá là bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa! Ngươi lừa gạt Vi Mặc nhà ta, nhưng không gạt được ta! Ngươi đã thành thân cùng Khiêm Gia nhà ta, vì sao lại muốn câu dẫn Vi Mặc nhà ta? Vi Mặc nhà ta là cô gái hiền lành đơn thuần, ngươi dựa vào thân thế đáng thương, hoa ngôn xảo ngữ, liền mê hoặc nàng, ngươi muốn hưởng cả tỷ muội? Gan chó thật lớn!

Lạc Thanh Chu:
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 77: Bắc phương có một giai nhân



Thời điểm vừa mới tới, nghĩ tới vô số điều làm khó dễ, lại tuyệt đối không ngờ rằng vị này sẽ lấy Tần nhị tiểu thư ra nói chuyện.

Bất quá hắn và Tần nhị tiểu thư không có gì, không thẹn với lương tâm, cũng không sợ nàng nói chuyện.

Hắn không kiêu ngạo không tự ti, cúi đầu cung kính đáp:

- Vãn bối cùng Nhị tiểu thư chỉ gặp qua hai lần, đều có nha hoàn ở đó, c*̃ng có những người khác ở đó. Lần đầu tiên có nhị ca, lần thứ hai có Mạnh cô nương cùng Tống cô nương, vãn bối nói chuyện hành động ra sao, phu nhân tìm bọn hắn hỏi cho rõ.

- Làm càn!

Tống Như Nguyệt đột nhiên vỗ bàn trà bên cạnh, mặt mũi tràn đầy giận dữ nói:

- Ai cho ngươi lá gan, dám già mồm với bản phu nhân?

Lạc Thanh Chu cúi đầu cung kính nói:

- Vãn bối chỉ là đang giải thích.

Bách Linh vội vàng đi tới thấp giọng nói:

- Cô gia, nhanh nhận lỗi với phu nhân.

Lạc Thanh Chu híp híp con ngươi, ngẩng đầu, nhìn về phía mỹ phụ bá đạo trước mặt.

Đột nhiên nghe được trong lòng nàng nói: 【 Tiểu tử này quả nhiên như Vi Mặc nói, không giống những thư sinh phổ thông kia. Nếu những người bên ngoài kia, sớm đã bị dọa đến run rẩy, quỳ xuống dập đầu... Một con thứ hèn mọn, lại là ở rể mà đến, thế mà ở trước mặt ta bình tĩnh tỉnh táo, không kiêu ngạo không tự ti, xem ra hoàn toàn có chút bản sự. Bất quá... Tiểu tử này nhìn chằm chằm ta như vậy, không biết lớn nhỏ, thực sự chán ghét... Mặc dù bộ dáng càng xem càng tuấn tú... 】

Lạc Thanh Chu thu hồi ánh mắt, cúi đầu nói:

- Là vãn bối thất lễ.

Hắn dĩ nhiên không phải già mồm xin lỗi.

Tống Như Nguyệt hừ lạnh một tiếng, trầm mặt nói:

- Vi Mặc khen ngươi đọc sách nhiều lắm, thi từ c*̃ng tốt, mặc dù có thể chỉ là vì an ủi ta cố ý nói ngoa. Nhưng ngươi là tú tài không giả, lại cả ngày trốn ở trong phòng khắc khổ đọc sách, chắc hẳn cũng có chút bản lãnh. Ta hôm nay kiểm tra ngươi một chút, nếu ngươi đáp tốt, chuyện ngươi vừa mới ngỗ nghịch ta, ta liền chuyện cũ sẽ bỏ qua. Nếu ngươi đáp không được, từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ đi đến hậu hoa viên chăm sóc hoa cho ta, làm một hạ nhân chuyên chăm sóc vườn hoa! Bên trong Tần phủ ta, tuyệt không nuôi phế nhân vô dụng.

Vừa nghe lời này, toàn bộ căn phòng trở nên yên tĩnh im ắng.

Đồng thời, trong sảnh bên cạnh được rèm châu che chắn, một nha hoàn đang đỡ lấy một thân ảnh mảnh mai, lặng lẽ trốn ở phía sau cửa nghe lén.

Đôi mắt đẹp xuyên thấu qua rèm châu, có thể mơ hồ nhìn thấy thân ảnh trong thính đường kia.

Ra oai phủ đầu sao?

Thời điểm gần đây, Lạc Thanh Chu đã được Bách Linh liên tục căn dặn, sớm có chuẩn bị trong lòng.

Lúc này nghe vậy trầm mặc một chút, cúi đầu nói:

- Phu nhân mời ra đề.

Tống Như Nguyệt tựa hồ đã sớm chuẩn bị.

Nàng hừ lạnh một tiếng, bên trên khuôn mặt xinh đẹp chỉ trang điểm nhạt lộ ra một tia tự đắc:

- Khiêm Gia cùng Vi Mặc nhà ta đều là mỹ nhân nhi xinh đẹp như hoa, ngươi cưới Khiêm Gia nhà ta, là phúc phận ngươi đã tu luyện tám đời, ngươi phải biết cảm ân. Hiện tại, ta muốn ngươi dùng “mạo đẹp như hoa” bốn chữ này làm một bài thơ, tán thưởng Khiêm Gia nhà ta. Nhưng bên trong cả bài thơ, không cho phép xuất hiện bất kỳ một chữ gì trong bốn chữ này, cho ngươi thời gian một nén nhang!

Nói xong, nha hoàn bên cạnh lập tức đi đốt hương.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, lại nghe thấy lời trong lòng của nàng: 【 Hừ, Khiêm Gia cùng Vi Mặc xinh đẹp như hoa, đều là di truyền từ ta, tiểu tử này nếu làm không ra thơ hay tán thưởng ta, ta phải cho hắn đẹp mặt! 】 .

Lạc Thanh Chu:

- ...

Lúc này, trong thính đường lặng ngắt như tờ.

Ánh mắt mọi người đều nhìn hắn, chờ đợi hắn ứng đối.

Phu nhân giận dữ, không người nào dám lên tiếng!

Lạc Thanh Chu hơi chút trầm ngâm, đang muốn đọc ra, trong lòng đột nhiên khẽ động, ngẩng đầu lên thì thầm:

- Tân phủ hữu giai nhân, Tuyệt thế nhi độc lập. Nhất cố khuynh nhân thành, Tái cố khuynh nhân quốc. (*)

[*Giai Nhân Ca - Lý Diên Niên:

Bắc phương hữu giai nhân,

Tuyệt thế nhi độc lập.

Nhất cố khuynh nhân thành,

Tái cố khuynh nhân quốc.

Ninh bất tri, khuynh thành dữ khuynh quốc,

Giai nhân nan tái đắc.

Dịch thơ:

Bắc phương có một giai nhân

Dung nhan tuyệt thế cõi trần đứng riêng

Liếc nhìn, thành quách ngả nghiêng

Liếc thêm lần nữa nước liền lung lay

Thành nghiêng nước đổ mặc bay

Giai nhân há dễ gặp hoài được sao?]

- Thơ hay!

Lời nói vừa dứt, Bách Linh lập tức vỗ tay khen:

- Cô gia làm quá tốt rồi! Tiểu thư xinh đẹp như hoa, nghiêng nước nghiêng thành đây.

Tống Như Nguyệt liếc nàng một cái:

- Lắm miệng!

Bách Linh cười, không có lại nói tiếp.

Lạc Thanh Chu lại liếc mắt nhìn mỹ phụ trước mắt, lại nghe thấy trong trong lòng nàng: 【 Hừ, gan chó tiểu tử này thật lớn, rõ ràng để hắn làm về Khiêm Gia, hắn dám nhìn chằm chằm ta mà làm! Một Nhất cố khuynh nhân thành, lại Tái cố khuynh nhân quốc... Ha ha, bất quá ánh mắt cùng tài hoa tiểu tử này đích thật là không thể nói 】 .
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 78: Đương nhiên chưa đủ!



Lạc Thanh Chu:

- ...

- Hừ, quá qua loa. Quá khoa trương, nào có tùy tiện nhìn một cái đã nghiêng nước nghiêng thành? Đi đánh trận còn cần gì tướng quân binh sĩ, trực tiếp phái ta... Phái mấy mỹ nhân nhi đi không được sao? Nịnh hót!

Tống Như Nguyệt hừ lạnh một tiếng, liếc mắt, lại nghiêm mặt nói:

- Bài này không được, một lần nữa làm một bài. Lần này ngươi phải thật tốt làm cho Khiêm Gia nhà ta một bài, muốn nói nàng hoa dung nguyệt mạo, dung mạo như thiên tiên. Lần này, bên trong cả bài thơ nhất định phải có Hoa Dung Nguyệt Mạo bốn chữ này, thiếu một chữ đều không được.

Vừa nghe lời này, vẻ mặt mọi người khác nhau.

Cái này có chút quá làm khó dễ người.

Đúng vào lúc này, rèm châu lệch một bên trong phòng đột nhiên vang lên tiếng, một nha hoàn đỡ lấy một người xinh đẹp yếu đuối đi ra.

Tần gia Nhị tiểu thư, Tần Vi Mặc.

Tần Vi Mặc nhíu lại mày ngài nói:

- Mẫu thân, người đây cũng quá làm khó tỷ phu rồi, nào có cả bài thơ nào bên trong xuất hiện bốn chữ mà người nói đây. Cho dù Ngọc Kinh đệ nhất tài tử Vương Chi Hoán trong lúc nhất thời c*̃ng làm không được đâu.

Tống Như Nguyệt thấy nàng tự tiện đi ra, sắc mặt lập tức trầm xuống:

- Không phải để ngươi đợi ở bên trong à? Ngươi thân thể này còn dám đi ra tham gia náo nhiệt? Mẫu thân đang kiểm tra tài học của hắn, xem hắn có “ngực có bút mực, bụng có tài hoa” như như lời ngươi nói hay không! Nếu hắn làm không ra, đó chính là giả! Ngươi về sau ít gặp mặt hắn, cẩn thận bị lừa.

Gương mặt Tần Vi Mặc trắng nõn thanh lệ hơi ửng đỏ một chút, ôn nhu nói:

- Mẫu thân, người cũng đừng khó xử tỷ phu... Vừa rồi tỷ phu đã làm qua, mà lại là một bài thơ rất hay, thế còn còn chưa đủ à?

- Đương nhiên chưa đủ!

Tống Như Nguyệt lạnh mặt nói:

- Hắn cưới người như là thiên tiên Tần gia của ta, là tâm can bảo bối của mẫu thân, là tỷ tỷ của ngươi! Chỉ là một bài thơ, sao lại đủ?

Tần Vi Mặc nhíu nhíu mày lại, còn muốn thuyết phục, Tống Như Nguyệt khoát tay chặn lại, thần sắc nghiêm khắc nói:

- Ngươi ở một bên đợi đi, không cần nói! Tiểu tử này hôm nay không thông qua khảo nghiệm của ta, cánh cửa này hắn cũng đừng mong đi ra ngoài.

Nói xong, nhìn nha hoàn bên cạnh một chút, lạnh giọng phân phó nói:

- Một lần nữa đốt hương, lập tức tính thời gian.

Nha hoàn lập tức đi đốt lại một cây hương khác.

Tần Vi Mặc nhíu mày ngài, không dám nói nhiều, ánh mắt có chút bất đắc dĩ cùng áy náy nhìn về phía thiếu niên bên trong đường.

Tống Như Nguyệt hừ lạnh nói:

- Cho ngươi thời gian một nén nhang, nếu ngươi không làm ra...

Còn chưa có nói xong, thiếu niên còn đang quỳ gối trước mặt hai tay bưng trà đột nhiên mở miệng nói:

- Phu nhân, đề thơ có thể mang một chữ không?

Tống Như Nguyệt giật mình, nghĩ nghĩ, lạnh lùng nói:

- Có thể, bất quá chỉ có thể mang một chữ, nhiều hơn không thể được.

Lạc Thanh Chu cúi đầu nói:

- Vãn bối đã nghĩ đến một bài.

Tống Như Nguyệt nghe vậy sững sờ, lập tức nghiêm mặt nói:

- Nếu làm không tốt chắp vá lung tung, đó chính là cố ý trêu đùa gạt ta, chính là không tôn trọng Khiêm Gia nhà ta, ngươi phải biết hậu quả!

Lạc Thanh Chu cúi đầu nói:

- Tựa thơ cứ để là dung mạo như thiên tiên.

Tống Như Nguyệt nghe xong, cười lạnh một tiếng:

- Tục! Vì một chữ, lấy tựa đề tục khí như thế, thơ phía sau nếu làm không tốt, nhìn ngươi còn thế nào giảo biện!

Lạc Thanh Chu cũng không nhiều lời, trực tiếp mở miệng thì thầm:

- Vân tưởng y thường, hoa tưởng dung, Xuân phong phất hạm, lộ hoa nùng. Nhược phi Quần Ngọc sơn đầu kiến, Hội hướng Dao Đài nguyệt hạ phùng... (*)

[*Thanh bình điệu – Lý Bạch:

Vân tưởng y thường, hoa tưởng dung,

Xuân phong phất hạm, lộ hoa nùng.

Nhược phi Quần Ngọc sơn đầu kiến,

Hội hướng Dao Đài nguyệt hạ phùng.

Dịch Nghĩa:

Nhìn mây nhớ đến xiêm áo, thấy hoa nhớ đến dung nhan,

Gió xuân thổi nhẹ qua hiên, hơi sương đẫm.

Nếu không phải người ở mé núi Quần Ngọc,

Thì cũng là thấy ở dưới trăng chốn Dao Đài.]

Bài thơ vừa ra, trên mặt Tống Như Nguyệt đang cười lạnh lập tức cứng đờ, lập tức, dần dần biến mất vẻ trêu tức, trở nên nghiêm túc lên.

Lạc Thanh Chu ngẩng đầu nhìn một chút, chỉ thấy trong mắt nàng lấp lóe quang mang, lộ ra một tia ngạc nhiên cùng vẻ thất thần.

Đồng thời, lại nghe thấy tiếng lòng của nàng: 【 Tiểu tử này... Hẳn là Trích Tiên chuyển thế à? Bài thơ này... Vài câu ngắn ngủi, lại tiên khí bồng bềnh... Hoàn toàn chính xác xứng với Khiêm Gia nhà ta... 】 .

Thiếu nữ hiểu thi từ nhất trong thính đường giờ phút này khuôn mặt thanh lệ thoát tục c*̃ng lộ ra một tia thần sắc hoảng hốt, miệng lặp đi lặp lại lầm bầm đọc lấy:

- Vân tưởng y thường, hoa tưởng dung, Xuân phong phất hạm, lộ hoa nùng. Nhược phi Quần Ngọc sơn đầu kiến, Hội hướng Dao Đài nguyệt hạ phùng...

Trong thính đường, giờ phút này yên tĩnh im ắng.

Trong lòng của mỗi người hoặc là miệng tựa hồ cũng đang đọc lại bài thơ này, đồng thời nhìn về phía thiếu nữ người mặc váy áo tuyết trắng, dung mạo như thiên tiên kia.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 79: Quá lâu, ta sẽ chán.



Tựa bài thơ đề là “Dung mạo như thiên tiên” , chỉ nghe qua hoàn toàn có chút tục, nhưng cả bài thơ vừa ra, nhìn lại dung nhan tuyệt mỹ như tiên trước mắt, quả thật phù hợp phối hợp hoàn mỹ không một tì vết, không một tia khoa trương.

Tiên thơ phối tiên nữ, tuyệt phối.

- Khục...

Bách Linh đột nhiên phá vỡ trầm mặc, cười mỉm mà nói:

- Phu nhân, hương sắp đốt xong rồi? Cô gia làm ra bài thơ thứ hai, ngài có hài lòng?

Tống Như Nguyệt lấy lại tinh thần sau khi tưởng tượng đến vẻ đẹp như tiên của khuê nữ nhà mình trong bài thơ, ánh mắt nhìn lại thiếu niên trước mặt, hừ lạnh một tiếng, vẫn như cũ nghiêm mặt nói:

- Tạm được, qua loa, so sánh với bài trước khi tốt hơn một chút. Xem ở mặt mũi Vi Mặc cùng Khiêm Gia, hôm nay coi như ngươi qua ải. Bất quá, ngươi cũng đừng dương dương tự đắc, tự cho rằng mình tài tình cái thế, thiên hạ đệ nhất, thế gian này người tài hơn người còn có rất nhiều! Về sau phải khiêm tốn, muốn khiêm tốn, biết không?

Nói xong, rốt cục duỗi tay ra, nhận lấy chén trà trong tay hắn, mặt lạnh nhấp một miếng, đặt ở trên bàn trà một bên.

Lạc Thanh Chu lúc này mới đứng dậy, thuận thế nhìn nàng một cái.

Lại nghe thấy trong trong lòng nàng: 【 Đáng tiếc, tiểu tử này tài hoa như thế, nếu sinh ở đại hộ nhân gia Ngọc Kinh, chỉ sợ hiện tại sớm đã danh khắp thiên hạ... Bất quá cũng tốt, Thành Quốc phủ đều là một bầy lợn con mắt chó xem người thấp, có mắt không biết kim khảm ngọc, ngược lại tiện nghi Tần gia chúng ta... 】 .

- Lui ra đi, ở trong phòng đọc sách cho tốt, đừng đi ra ngoài lêu lổng cùng người khác. Đến lúc đó khảo thủ công danh, cũng kiếm một cái danh phận cho mẫu thân ngươi, cho chính ngươi thêm chút thân phận địa vị. Ngươi bây giờ như vậy, không xứng với Khiêm Gia nhà ta.

Tống Như Nguyệt nghiêng mắt, vẫn một bộ dáng cao cao tại thượng chướng mắt như cũ.

Lạc Thanh Chu cúi đầu khom người, cáo từ thối lui.

Hắn chỉ nhìn Tần gia đại tiểu thư bên cạnh một chút, cũng không chào hỏi, bất quá lúc đi qua bên người Tần gia Nhị tiểu thư, đối mặt với con ngươi đối phương ôn nhu như nước đầy ý cười, không thể không cúi đầu nói khẽ:

- Nhị tiểu thư, đa tạ.

Tần Vi Mặc ôn nhu cười nói:

- Tỷ phu tài hoa cái thế, Vi Mặc tin tưởng tỷ phu về sau nhất định sẽ trở nên nổi bật, cố lên nha.

- Hừ! Ta và Khiêm Gia còn ở lại chỗ này đấy, hai người tiểu quỷ các ngươi đã bắt đầu lén lén lút lút cấu kết làm bậy! Một tên tỷ phu, một cô em vợ, còn thể thống gì?

Tống Như Nguyệt lập tức quát lạnh, đánh gãy tiếp xúc ánh mắt và lời nói của hai người.

Gương mặt Tần Vi Mặc trắng nõn “Bá” một cái đỏ lên, cuống quít thay đổi ánh mắt nhìn lại mẫu thân, xấu hổ nói:

- Mẫu thân, ta chỉ trò chuyện cùng tỷ phu...

Lạc Thanh Chu không dám chờ lâu, chắp tay, bước nhanh rời khỏi nơi này.

Lúc đến bốn người, giờ một người chạy mất.

Ra khỏi đại sảnh.

Lạc Thanh Chu thuận con đường lúc đến, về tới tiểu viện của mình.

Tiểu Điệp đang đứng cửa ra vào, mặt mũi tràn đầy lo âu chờ hắn.

Tất cả mọi người nói vị phu nhân kia tính tình không tốt, mà rất phản đối về mối hôn sự này, cho nên nàng rất lo lắng công tử sáng nay đi, lại nhận các loại khó dễ.

Tiểu Đào đến gọi nàng đi học thổi tiêu, nàng đều không dám đi, cả một buổi sáng đều đứng trước cửa ra vào thấp thỏm lo lắng chờ đợi.

Lúc này nhìn thấy Lạc Thanh Chu an toàn trở về, nàng lập tức vui vẻ nghênh đón, vội vàng hỏi:

- Công tử, kính trà cho phu nhân rồi à? Phu nhân có làm khó dễ người không?

Lạc Thanh Chu nhẹ nhàng nói:

- Trà đã kính, khó xử cũng làm khó qua, bất quá không sao.

Tiểu Điệp còn muốn truy vấn, Lạc Thanh Chu nắm bàn tay nhỏ của nàng nói:

- Đi thôi, chúng ta ra ngoài đi dạo phố, ta muốn đi xem vài thứ, thuận tiện mua cho ngươi mấy xâu mứt quả ăn.

Tiểu Điệp nghe xong, lập tức vui vẻ nhảy cẫng reo hò.

Chủ tớ hai người từ khi đi vào Tần phủ, đã thật lâu cũng không có đi ra ngoài.

- Công tử, người đối xử nô tỳ thật tốt, mỗi lần ra ngoài đều nhớ mua mứt quả cho nô tỳ.

Tiểu nha đầu cảm động vành mắt đều đỏ.

Cái nha hoàn nào giống như nàng, mỗi ngày đều được chủ tử sủng ái.

- Công tử là người tốt nhất trên đời, cũng là người đối xử với nô tỳ tốt nhất. Nô tỳ muốn đi theo công tử cả một đời, không, cả một đời cũng không đủ, nô tỳ muốn đời đời kiếp kiếp đi theo công tử, vĩnh viễn hầu hạ công tử...

- Quá lâu, ta sẽ chán.

- Ô ô, công tử, người ta đang cảm động đây, có thể nói chuyện dễ nghe một chút hay không.

- Vậy ngươi cởi xuống vớ giày đi.

- A? Công tử muốn làm gì?

- Để cho ta sờ chân nhỏ ngươi một chút, ta sẽ hảo hảo nói chuyện.

- Ô ô... Công tử...

Bên ngoài Tần phủ.

Góc rẽ hẻm nhỏ.

Một thiếu niên tuổi trẻ chuyên sửa giày dép đang ngồi ở góc tường hạ nhàn nhã phơi nắng, thỉnh thoảng quay đầu nhìn cửa chính Tần phủ một chút.
 
Back
Top Bottom