Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu

Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 60: Cô gia, còn đang giận ta sao?



Nàng về đến phòng tiếp tục thêu hoa.

Chẳng được bao lâu, bên ngoài đột nhiên truyền giọng Bách Linh thanh thúy:

- Cô gia có nhà không?

Lạc Thanh Chu đầu c*̃ng không quay, đáp:

- Không có.

Tiểu Điệp vội vàng từ trong nhà chạy ra, nói:

- Bách Linh tỷ tỷ, công tử có.

Tiểu nha đầu trong lòng âm thầm nói thầm, công tử thật là ngốc, không đi còn muốn đáp lại, quả nhiên không thể cả ngày ở trong phòng đọc sách.

Bách Linh "Phốc phốc" cười một tiếng, mặc một thân váy màu hồng, thanh tú động lòng người đi vào.

- Cô gia, còn đang giận ta sao?

Nàng đi tới trước cửa sổ, cười mỉm hỏi thăm.

Lạc Thanh Chu ngẩng đầu kỳ quái nhìn nàng:

- Sao ta phải giận Bách Linh cô nương?

Bách Linh cười nói:

- Bởi vì cô gia muốn ta làm nha đầu thông phòng cho cô gia, ta không đồng ý, cô gia chẳng lẽ không tức giận sao

Tiểu Điệp bên cạnh mở to hai mắt.

Lạc Thanh Chu không có tiếp tục đề tài này:

- Bách Linh cô nương tối nay tới có chuyện gì không?

Bách Linh nhíu mày:

- Đương nhiên có chuyện, Châu nhi đi tìm tiểu thư nhà ta cáo trạng, nói cô gia không biết điều, bất kính tiểu thư nhà nàng, để tiểu thư nhà ta trừng phạt cô gia.

Lạc Thanh Chu nói:

- Sau đó thì sao?

Bách Linh nhún vai một cái nói:

- Sau đó ta tới thôi, tiểu thư nhà ta mới sẽ không quản loại chuyện này đâu.

Lạc Thanh Chu không nói gì, chờ nàng nói tiếp.

Bách Linh nói:

- Ta tới khuyên cô gia, Nhị tiểu thư thật vất vả ra ngoài một lần, người thích thơ hay ca từ, cho nên mới mời cô gia, hi vọng cô gia có thể đi bồi Nhị tiểu thư.

Lạc Thanh Chu giơ sách trong tay lên:

- Ta muốn xem sách, còn có, ta say sóng.

Bách Linh nũng nịu nhẹ giọng nói:

- Ta biết cô gia sẽ nói như vậy mà. Cho nên khi ta tới, còn tìm tiểu thư mượn một vật, cô gia nhìn nhất định sẽ đáp ứng.

Lạc Thanh Chu cúi đầu lật sách:

- Thật có lỗi, cho dù là đại tiểu thư đến, nếu như ta không muốn đi, thì sẽ không đi.

Trong mắt Bách Linh lộ ra vẻ giảo hoạt, quay đầu, hướng cửa nói:

- Thiền Thiền, ngươi nghe cô gia vừa mới nói gì không?

Cửa ra vào đột nhiên đi ra một bóng người băng lãnh ôm bảo kiếm.

Ánh trăng như nước, chiếu xuống thân ảnh mặc váy xanh nhạt dài, dung nhan xinh đẹp lại băng lãnh như sương, phảng phất phủ thêm một tầng lụa mỏng màu ánh trăng, có một loại vẻ đẹp như đến từ Nguyệt cung thanh lãnh.

Nàng đứng trong tiểu viện, xinh đẹp như hoa, lạnh như tuyết, mắt như kiếm.

Không khí đột nhiên trở nên rất yên tĩnh.

Lạc Thanh Chu cảm giác nhiệt độ không khí trong phòng bỗng nhiên hạ xuống.

Rõ ràng chỉ có ánh trăng nhu hòa chiếu vào, nhưng hắn lại cảm giác cổ hơi ngứa.

Bách Linh cười nhìn hắn nói:

- Cô gia, ngươi vừa mới nói câu kia, ta không nghe rõ, có thể lặp lại lần nữa không?
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 61: Chỉ một câu như vậy.



Lạc Thanh Chu không để ý tới nàng, đứng lên cất sách, đi ra phòng.

Tiểu Điệp đứng ở cửa ra vào sửng sốt một chút, hỏi:

- Công tử, người... Người đi đâu?

Lạc Thanh Chu dừng ở tiểu viện, ngẩng đầu nhìn một chút trên trời trăng tròn:

- Đêm nay ánh trăng không tệ, khó trách Nhị tiểu thư muốn đi Thưởng Nguyệt lâu, ta cũng đi xem một chút.

Tiểu Điệp:

- ...

Bách Linh nụ cười như hoa:

- Cô gia không đọc sách sao?

Lạc Thanh Chu nhìn mặt trăng, vẫn không để ý tới nàng.

Bách Linh vừa cười nói:

- Cô gia không say sóng sao?

Lạc Thanh Chu thu hồi ánh mắt, nhìn về phía nàng nói:

- Ngẫu nhiên choáng, bất quá đêm nay hẳn là sẽ không choáng.

- Tại sao vậy?

Bách Linh hiếu kỳ nói.

Lạc Thanh Chu ánh mắt lấp lóe, nhìn chằm chằm mắt của nàng nói:

- Bởi vì có một vị cô nương nào đó ở đây, ánh mắt và tâm của ta đều sẽ bị nàng hấp dẫn, ta sẽ say nàng, đương nhiên sẽ không say sóng.

Bách Linh có chút ngơ ngác một chút, nụ cười trên mặt hơi thu liễm, sâu trong mắt bởi vì câu tỏ tình đột ngột này mà có chút thất thần, đang muốn nói chuyện, nhưng lại nghe hắn nói:

- Hạ Thiền cô nương, thật có lỗi, không phải ta không nhìn ngươi, mà là ngươi quá đẹp, so với ánh trăng còn đẹp hơn, ta sợ say ngươi, cho nên không dám nhìn ngươi.

Bách Linh:

- ...

Hạ Thiền:

- ...

Không khí đột nhiên lại rất yên tĩnh.

Tiểu Điệp đứng ở cửa ra vào, miệng nhỏ há ra, mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên.

Lá gan công tử thật lớn...

Còn có, công tử sao có thể tỏ tình dễ nghe như vậy chứ?

Mặc dù là vuốt mông ngựa, nhưng là cái mông ngựa này vuốt cũng quá dễ nghe đi, cô nương nào chịu được chứ?.

- Hừ.

Dưới ánh trăng trong tiểu viện, đạo thân ảnh băng lãnh hạ kiếm trong ngực xuống nắm chặt trong tay, trong mắt đầy tràn sát khí.

Lạc Thanh Chu nhìn chằm chằm đôi mắt băng lãnh, trực tiếp đối mặt với nàng.

Lần thăm dò này, cuối cùng cũng có phản ứng!

Hắn rốt cục nghe được trong lòng thiếu nữ băng lãnh này rồi.

Mặc dù không có tác dụng gì.

- A, gia hỏa này đang ghẹo ta sao? Muốn chết!

Chỉ một câu như vậy.

Lạc Thanh Chu lại quay đầu, nhìn về phía Bách Linh bên cạnh mặt tràn đầy ngạc nhiên, khóe miệng có chút co giật.

Vậy mà cũng nghe được tiếng lòng của nàng!

- Rất muốn bổ nhào qua cắn chết tên bại hoại này...

Mặc dù câu nói này đối với Lạc Thanh Chu mà nói c*̃ng không có tác dụng gì, nhưng ít ra đã chứng minh hắn có thể nghe thấy tiếng lòng hai mỹ thiếu nữ này.

Cho nên vừa rồi mạo hiểm thăm dò, đều đáng giá.

Đương nhiên, chủ yếu là trong lòng hắn rõ ràng, chỉ bằng mấy câu này, thiếu nữ băng lãnh trước mắt này sẽ không giết hắn, cho nên hắn mới dám mạo hiểm như vậy.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 62: Nàng muốn đa tài đa nghệ.



Thời khắc nguy hiểm, bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng của Châu nhi:

- Bách Linh tỷ tỷ, sao người ở chỗ này? Nhị tiểu thư đã ra cửa, còn có Mạnh cô nương phủ thành chủ.

Phủ thành chủ?

Mạnh cô nương?

Trong lòng Lạc Thanh Chu đột nhiên động một cái.

Hắn nhớ tới trước khi thành thân ở Thành Quốc phủ, Lạc Ngọc gọi hắn qua, hắn nghe được trong lòng Lạc Ngọc nhắc:

- ... Nhưng đáng tiếc, bị phụ thân đại nhân và mẫu thân vứt bỏ, phải đi Tần gia thành thân với con ngốc kia, cả đời cũng chỉ có thể như vậy. Nếu không, ngược lại có thể dạy dỗ dạy dỗ, đến lúc đó đưa cho Mạnh công tử phủ thành chủ, nghe nói vị Mạnh công tử kia thích nhất thư sinh yếu đuối bộ dáng không tệ như vậy...

Phủ thành chủ, Mạnh công tử, Mạnh cô nương...

Hẳn là người một nhà?

Lạc Thanh Chu híp híp mắt, quyết định đi gặp đối phương.

Trong tiểu viện rất lạnh.

Ánh trăng lạnh, mỹ nhân càng lạnh hơn.

Lạc Thanh Chu không dám trì hoãn liền bước ra cửa.

Châu nhi đứng ngoài cửa, đang vươn cổ nhìn vào trong, thấy hắn ra, lập tức hừ một tiếng, quay mặt qua nhìn chỗ khác.

Lúc Bách Linh ra, trên mặt nàng lộ ra nụ cười ngọt ngào, nhỏ giọng vuốt mông ngựa nói:

- Bách Linh tỷ tỷ, vẫn là ngươi lợi hại.

Bách Linh cười mỉm chỉ chỉ thiếu nữ ôm kiếm sau lưng.

Châu nhi lập tức hiểu được, vội vàng nói thêm một câu:

- Hạ Thiền tỷ tỷ c*̃ng rất lợi hại.

Hạ Thiền mặt mũi đầy lạnh lẽo, không để ý tới nàng.

Châu nhi c*̃ng không dám nói thêm nữa, lập tức dẫn đường nói:

- Tiểu thư nhà ta chút nữa sẽ đến, chúng ta đi bên hồ chờ trước.

Tiểu Điệp ở cửa mắt lom lom nhìn, không cùng đi.

Nàng tự biết thân phận hèn mọn, không thể lên thuyền, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện trong lòng, hi vọng công tử đừng chọc Nhị tiểu thư tức giận, càng đừng chọc vị Hạ Thiền cô nương kia tức giận.

Sau đó lại nghĩ dù sao cũng không thể trêu chọc nổi.

Hai chủ tớ vừa tới Tần phủ không lâu, mặc dù mọi người đều đối xử với họ rất tốt, nhưng bọn họ nên hiểu quy củ, tự biết thân phận.

Thân phận ở rể, ở ngoài bị người chê cười, không tốt đẹp lắm, địa vị trong nhà cũng rất thấp.

Nếu như làm không tốt, lúc nào cũng có thể bị đuổi ra khỏi cửa.

Tiểu Điệp suy nghĩ miên man, về tới trong phòng, dùng kỳ vọng và lo âu đối với công tử mình mà tiếp tục cố gắng, luyện tập thêu hoa.

Nàng muốn học nữ công, học thổi tiêu, học hát khúc, học kỹ năng nha hoàn khác đều biết.

Nàng muốn đa tài đa nghệ.

Như vậy nàng mới có giá trị, mới có thể tranh sĩ diện cho công tử.

Châu nhi dẫn ba người Lạc Thanh Chu tiến vào Nguyệt Dạ Thính Vũ, đi tới bên hồ, chờ ở chỗ hai con thuyền nhỏ.

Bách Linh và Hạ Thiền một trái một phải đứng sau lưng Lạc Thanh Chu, khiến hắn áp lực rất lớn.

Châu nhi chỉ thuyền nhỏ bên phải nói:

- Chờ một lúc tiểu thư nhà ta và Mạnh cô nương, đi thuyền nhỏ này. Bách Linh tỷ tỷ, Hạ Thiền tỷ tỷ, các ngươi và cô gia đi chiếc này đi.

Bách Linh đi đến bên hồ, nhìn thoáng qua thuyền nhỏ bên trái, đột nhiên nhẹ nhàng nhảy lên, như con bướm nhẹ nhàng bay tới, cười mỉm nói:

- Vậy cũng không cần tìm người chèo thuyền, ta chèo thuyền là được.

Vừa nói vừa mở dây thừng đầu thuyền, đi đến cuối thuyền, cầm sào trúc lên, chậm rãi c*m v** trong hồ nước.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 63: Chính là Tần phủ Nhị tiểu thư Tần Vi Mặc.



Nhìn động tác, có chút thành thạo.

Châu nhi ở phía trên cười nói:

- Bách Linh tỷ tỷ thích nghịch nước, ta biết mà.

Bách Linh chống đỡ sào trúc, lườm người nào đó trên bờ một chút, cười duyên nói:

- Ta thích nghịch nhiều thứ, cũng không chỉ có nước nha.

Thuyền nhỏ chậm rãi di chuyển.

Mặt hồ gợn sóng, phá hủy bóng trăng, ánh sáng đầy hồ.

Bách Linh nhìn Lạc Thanh Chu trên bờ cười nói:

- Cô gia, chờ một lúc người cũng phải cẩn thận nha, cũng đừng rơi vào trong nước, khiến Nhị tiểu thư và khách nhân cười nhạo.

Khóe miệng Châu nhi lộ ra nụ cười châm chọc nói:

- Chút nữa nếu cô gia sợ hãi cứ ngồi yên đó là được, cũng đừng khắp nơi nhìn loạn ngắm loạn, mất cấp bậc lễ nghĩa.

Lạc Thanh Chu nhíu nhíu mày lại, nhìn nàng nói:

- Yên tâm đi, ta sẽ không ngắm loạn Nhị tiểu thư và khách nhân, ta ngắm ngươi là được.

- Phốc phốc...

Bách Linh ngồi trên thuyền nghịch nước lập tức cười đến run rẩy cả người, khiến thuyền nhỏ dưới chân c*̃ng lay động theo.

- Ngươi...

Mặt Châu nhi lập tức đỏ bừng, vừa tức vừa buồn bực, vừa thẹn vừa sợ.

Lạc Thanh Chu nghe được trong lòng nàng nói: “Thư sinh thúi này, nhìn trung thực ngốc xuẩn, lá gan không ngờ lại lớn như thế, dám đùa bỡn ta, chờ trở về, ta nhất định phải đi bẩm báo phu nhân!”.

Lạc Thanh Chu quay đầu chỗ khác, nhìn thiếu nữ mắt ngọc mày ngài trên mặt mang lúm đồng tiền ngọt ngào giữa thuyền, không để ý tới nàng nữa.

- Hừ!

Châu nhi hừ lạnh một tiếng, cũng quay mặt đi, không để ý tới hắn.

Mặc dù gia hỏa này ở rể, nhưng dù sao chủ tớ có khác biệt, huống chi người của đại tiểu thư còn ở đây.

Nàng tự nhiên không thể quá phận.

Không bao lâu, tiếng nữ hài tử rất nhỏ giọng từ ngoài truyền tới.

- Tiểu thư tới.

Ánh mắt Châu nhi sáng lên, lập tức nghênh đón.

Lạc Thanh Chu quay người nhìn lại.

Một đám nha hoàn vây quanh ba thiếu nữ từ cổng vòm chậm rãi đi đến.

Trong đó một thiếu nữ được nha hoàn vịn, thân thể mảnh mai, da sáng như tuyết, bộ dáng thanh lệ dịu dàng, tư thái nhỏ nhắn mềm mại xinh đẹp, mặc một thân váy áo xanh nhạt, bên ngoài còn khoác một chiếc áo bào tuyết trắng bao bọc chặt chẽ toàn bộ thân thể.

Chính là Tần phủ Nhị tiểu thư Tần Vi Mặc.

Bên trái là thiếu nữ dáng người cao gầy, mặc một bộ váy màu tím, bên hông đeo một thanh đoản đao, bộ dáng xinh đẹp tú lệ, anh tư bừng bừng phấn chấn.

Bên phải là thiếu nữ hơi thấp, nhưng dáng người cân đối, mặc một thân váy dài màu xanh, tư thái tinh tế, trên mặt trang điểm sơ, nhan sắc cũng rất xinh đẹp.

Ba người nói chuyện, nha hoàn và lão bà tử chen chúc xung quanh, đi tới ven hồ.

Nhìn thấy người ở ven hồ, trên mặt Tần Vi Mặc lộ ra ý cười ôn nhu.

Còn lại hai thiếu nữ, ánh mắt rơi trên người Lạc Thanh Chu, tò mò trên dưới dò xét, sau đó thấp giọng hỏi:

- Vi Mặc, đây chính là tỷ phu ở rể nhà ngươi?

Tần Vi Mặc khẽ gật đầu, vẻ mặt hiền hoà.

Thiếu nữ bên phải có chút cau mày nói:

- Vi Mặc, chúng ta đi thuyền ngắm trăng, dẫn theo một nam tử, không tốt lắm đâu?

Tần Vi Mặc cười nói:

- A Tử, tỷ phu của ta là văn nhân, bình thường vẫn luôn trong phòng đọc sách, rất ít ra ngoài. Chờ một lúc ngươi có thi từ văn chương không hiểu, đều có thể hỏi hắn một chút.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 64: Người đang đùa giỡn nô tỳ sao?



Thiếu nữ bên trái tùy tiện nói:

- A Tử, không cần câu nệ những thứ lễ nghi phiền phức này, ra ngoài chơi vui vẻ là được rồi, có nam tử lại như thế nào, chẳng lẽ hắn còn có thể ăn ngươi?

Ba người thấp giọng vừa nói chuyện vừa đi tới.

Tần Vi Mặc đầu tiên là gật đầu với thiếu niên bên hồ, ôn nhu kêu lên “Tỷ phu” rồi giới thiệu hai thiếu nữ bên cạnh.

Thiếu nữ váy tím bên trái tên là Mạnh Vũ Lam, là đại tiểu thư phủ thành chủ.

Thiếu nữ bên phải tên là Tống Tử Hề, là tiểu thư Tống gia, một trong tứ đại gia tộc Mạc Thành.

Hai thiếu nữ từ nhỏ đã quen biết Tần Vi Mặc, lúc trước cùng đọc sách chung thư viện, quan hệ rất tốt.

Từ khi Tần Vi Mặc sinh bệnh rất ít đi lại, nhưng hai người thường xuyên tới tìm nàng chơi.

- Lạc công tử.

Hai thiếu nữ đều cùng Lạc Thanh Chu chào hỏi.

Lạc Thanh Chu cúi đầu chắp tay, nhìn không chớp mắt, cũng cùng các nàng chào hỏi:

- Mạnh cô nương, Tống cô nương.

Bách Linh trên thuyền giòn giọng nói:

- Nhị tiểu thư, nên lên thuyền, cẩn thận chờ một lúc trăng sẽ lặn mất.

Tần Vi Mặc ôn nhu cười nói:

- Bách Linh, ngươi tự mình chèo thuyền sao?

Bách Linh cố ý thở dài một hơi nói:

- Không có cách nào, cô gia say sóng, chỉ có nô tỳ chèo, hắn mới không say.

Mạnh Vũ Lam bên cạnh kỳ quái hỏi:

- Tại sao như vậy? Chẳng lẽ ngươi chèo thuyền tốt hơn một chút sao?

Nàng đã gặp qua thiếu nữ trên thuyền này.

Lần đầu tiên gặp, nàng liền bị dung mạo mỹ lệ của nàng ấy chấn kinh.

Sau đó nhìn thấy Hạ Thiền, càng thêm kinh diễm và tò mò.

Nàng rất hiếu kỳ vị đại tiểu thư Tần gia kia.

Nhưng là từ khi vị Tần gia đại tiểu thư kia mất tích nhiều năm trở về, mỗi lần nàng tới cũng không nhìn thấy.

Mỗi lần muốn gặp, đều sẽ bị nhã nhặn từ chối.

Nàng tưởng rằng vị đại tiểu thư kia ở bên ngoài bị thương, tinh thần hoặc là thân thể xảy ra vấn đề, mới không gặp người ngoài, cho nên cũng ngại hỏi thăm.

Nhưng mà vẫn luôn hiếu kì.

Hôm nay nhìn thấy thị nữ xinh đẹp mắt ngọc mày ngài trên thuyền nhỏ dưới trăng này, trong lòng nàng lại ngứa ngáy.

Rốt cuộc là đại tiểu thư thế nào mới có thể khiến cho hai thị nữ xinh đẹp như hoa này cam tâm tình nguyện hầu hạ?

Bách Linh chống đỡ sào trúc, cười mỉm đáp:

- Cô gia nói nô tỳ rất đẹp, đẹp hơn ánh trăng, hắn chỉ cần nhìn nô tỳ, cũng chỉ say nô tỳ, mới không say sóng.

Mạnh Vũ Lam nghe thế “Phốc phốc” cười một tiếng:

- Thật hay giả? Bách Linh, nếu như là thật, vậy ngươi cũng phải cẩn thận, cô gia nhà ngươi đang đùa giỡn ngươi nha.

Bách Linh trừng lớn mắt, hồn nhiên nhìn thiếu niên trên bờ hỏi:

- Cô gia, thật sao? Người đang đùa giỡn nô tỳ sao?

Lạc Thanh Chu không để ý tới nàng, c*̃ng không có nhìn nàng.

Tranh luận với nữ nhân là chuyện không sáng suốt nhất.

Nha đầu này cố ý ở trước mặt Nhị tiểu thư cùng ngoại nhân khiến hắn khó xử, bôi đen hình tượng của hắn, là đang trả thù vừa rồi hắn trêu đùa nàng, hay là vì tiểu thư nhà nàng?

Tần Vi Mặc mỉm cười nói:

- Vũ Lam, a Tử, chúng ta lên thuyền đi.

- Được.

Mạnh Vũ Lam xuống thuyền nhỏ khác trước, sau đó đưa tay ra nói:

- Vi Mặc, đến đây, ta đỡ ngươi.

Sau khi ba thiếu nữ đều lên thuyền, Châu nhi và một nha hoàn khác c*̃ng đi theo.

Có hai lão bà tử cũng muốn lên, Mạnh Vũ Lam khoát tay áo nói:

- Các ngươi thì không cần, ở trên bờ chờ là được, hoặc là đi trong lương đình uống trà ăn điểm tâm, nơi này là Tần phủ, có thể xảy ra chuyện gì chứ?

Tống Tử Hề cũng khoát tay.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 65: Không sợ rơi xuống hồ sao?



Lại một nha hoàn thân thủ mạnh mẽ lên thuyền, tháo dây thuyền, tới đuôi thuyền cầm lấy sào trúc, chống vào trong nước.

- Tỷ phu, lên thuyền đi.

Tần Vi Mặc ôn nhu gọi.

Lạc Thanh Chu quay đầu, nhìn về phía thiếu nữ vẫn như cũ đứng trong bóng tối lạnh lẽo ở cây liễu phía sau, chờ nàng đi lên trước.

Bách Linh trên thuyền cười nói:

- Thiền Thiền, cô gia đang chờ ngươi đó.

Gương mặt xinh đẹp Hạ Thiền thấy ánh mắt mọi người đều nhìn về nàng, lúc này mới cầm kiếm, dưới bóng cây đi ra, đi đến bên hồ, dừng lại một chút, rồi nhảy lên.

Lạc Thanh Chu rõ ràng thấy được sắc mặt nàng có chút thay đổi, cặp mắt lạnh lẽo kia tựa hồ còn lộ ra một vẻ bối rối.

Nha đầu này sợ nước?

Trong lòng Lạc Thanh Chu âm thầm suy đoán, đi theo nhảy lên, cố ý dùng một chút lực đạo.

Thuyền nhỏ bị hắn dùng lực bỗng nhiên lắc lư một cái.

Thân thể thiếu nữ lạnh lẽo đứng phía trước run lên, đi đến buồng nhỏ trên thuyền, ngồi xuống, hai tay ôm ngực, trong ngực ôm kiếm, gương mặt xinh đẹp vẫn như cũ lạnh như băng, lại có chút trắng bệch.

Trong lòng Lạc Thanh Chu âm thầm buồn cười.

- Đi!

Bách Linh thanh tú động lòng người đứng ở đuôi thuyền, chống thuyền mà đi.

Trăng sáng treo cao, sao trời chi chít.

Hai con thuyền nhỏ đi song song trong hồ.

Mặt hồ sóng biếc dập dờn, đầy trời trăng sao chiếu xuống, như dãy Ngân Hà sáng chói, ánh sao lấp lánh, đẹp không sao tả xiết.

Mấy thiếu nữ dưới cảnh hồ lung linh, cười nói thản nhiên, tám chuyện Mạc Thành.

Mà chỗ thuyền nhỏ khác rất yên tĩnh.

Bách Linh váy hồng đứng ở đuôi thuyền, chống đỡ sào trúc, tóc xanh phất phới, tay áo bồng bềnh, như tiên tử trong hồ.

Lạc Thanh Chu đứng ở đầu thuyền, nhìn qua lầu các giữa hồ cách đó không xa, yên lặng không nói gì.

Hạ Thiền thì ngồi giữa thuyền nhỏ, trong ngực ôm kiếm, lạnh như băng tuyết.

Châu nhi nhìn về bên này một chút, thấy người nào đó không nhúc nhích đứng ở mũi thuyền, nhịn không được châm chọc nói:

- Cô gia, người không phải say sóng sao? Sao còn đứng ở chỗ đó? không sợ rơi xuống hồ sao?

Lạc Thanh Chu thu hồi ánh mắt, nhìn nàng, lại liếc mắt nhìn thiếu nữ ngồi giữa thuyền ôm kiếm, trả lời:

- Ai nói say sóng liền không thể đứng đây? Ta đứng đây không say, ngồi mới say.

Mấy thiếu nữ bị chọc cười.

Châu nhi tức giận nói:

- Tiểu thư, cô gia chính là cố ý, hắn rõ ràng không say sóng.

Tần Vi Mặc mỉm cười nói:

- Cô gia có lẽ bình thường là say sóng, nhưng hôm nay có quý khách, hắn liền không say.

- Hừ.

Châu nhi vểnh miệng nhỏ hừ một tiếng, không nói tiếp.

Tiểu thư nhà mình đã giữ thể diện cho tên kia, nàng còn có thể nói gì.

Tống Tử Hề ngồi bên cạnh Tần Vi Mặc đột nhiên nói:

- Vi Mặc, hôm trước ta nhìn thấy một câu trên một bức tranh, cảm thấy rất có ý tứ, chỉ là không biết của ai, ta thì ý tứ cùng kiến thức nửa vời. Ngươi đọc sách nhiều, không biết có thể giúp ta giải đáp?

Lúc nói lời này, nàng lườm thiếu niên trên thuyền nhỏ khác một chút.

Rất rõ ràng, nàng là muốn thử thư sinh nào đó, nhìn xem đối phương có tài hoa như bạn tốt của mình kể hay không hay chỉ là thùng rỗng kêu to.

Tần Vi Mặc tự nhiên cũng hiểu ý, mỉm cười nói:

- A Tử, vậy ngươi đọc ra nghe một chút.

- Khụ khụ...
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 66: Cô gia rất lợi hại nha.



Tống Tử Hề hắng giọng, hấp dẫn ánh mắt mọi người trên thuyền, rồi giả vờ giả vịt, mở miệng thì thầm:

- Đại học chi đạo, tại minh minh- đức, tại thân dân, tại chỉ ở chí thiện...

Nàng vừa đọc, vừa gật gù đắc ý, giống như tiên sinh dạy học.

Tần Vi Mặc nghe nàng đọc xong, mỉm cười, nhìn về phía thiếu niên nói:

- Tỷ phu, câu nói này ngươi nghe qua thấy sao?

Thật ra chỉ cần là thư sinh chuẩn bị khảo thủ công danh, đều biết câu nói này.

Dù sao những lời này đều là trong sách khoa cử khảo thí, một trong tứ thư.

Nhưng đối với nữ tử không cần khảo thủ công danh mà nói, biết câu nói này thật không đơn giản.

Thời đại này, mười người có chín người không đọc sách, thậm chí không biết chữ.

Cho nên đối với nữ tử mà nói, nhận biết một ít chữ, đọc qua một ít sách, thậm chí biết mấy bài thơ từ, đều là chuyện đáng giá để khoe và tự hào.

Lạc Thanh Chu cảm thấy có chút nhàm chán.

Nhưng nếu Nhị tiểu thư đem vấn đề ném qua hắn đương nhiên sẽ không thể không nể mặt, đáp:

- Lời này xuất từ « Lễ Ký, Đại Học », tương truyền là từ Tằng tử, nhưng hẳn là một vài nho gia phía sau. Ý là, tôn chỉ đại học ở chỗ phát dương quang minh chính đại phẩm đức, ở chỗ khiến người vứt bỏ cũ tạo mới, ở chỗ khiến người đạt tới cảnh giới hoàn thiện nhất... Lại đơn giản mà nói, chính là ở chỗ thể hiện rõ ràng bản tính con người vốn có, tự thân tiềm chất, lại suy bụng ta ra bụng người, khiến người người đều bài trừ xấu xa mà ăn năn hối lỗi, đã tốt còn muốn tốt hơn, khiến con người hoàn thiện nhất đồng thời giữ nguyên bản chất không thay đổi...

Trên hai con thuyền nhỏ trong hồ.

Các thiếu nữ đều an tĩnh nhìn hắn, nghe hắn chậm rãi đáp.

Dưới ánh trăng, thân ảnh đứng ở mũi thuyền cao thẳng tắp, khuôn mặt thanh tú tuấn mỹ, ánh mắt thanh tịnh kiên nghị, âm thanh c*̃ng âm vang sáng tỏ, không kiêu ngạo không tự ti, cũng không giống thư sinh yếu đuối già mồm khác, cũng không có vì ở rể mà tự ti khiếp nhược, bộ dáng thần thái khí chất kia, càng nhìn thì trong lòng các thiếu nữ càng rung động, mắt sáng lấp lánh như ảnh phản chiếu ánh sao dưới hồ.

Thiếu nữ ôm kiếm cách hắn rất gần, mặt cũng không đổi nhìn hắn.

Chờ hắn đáp xong, hai con thuyền nhỏ trong nháy mắt yên tĩnh.

Lập tức, Tần Vi Mặc phá vỡ yên tĩnh, mỉm cười nói:

- A Tử, đáp án này thế nào? Có giống của ngươi hay không ?

Tống Tử Hề nhếch miệng nói:

- Qua loa, thứ trên sách vở mà thôi, người đọc sách đều biết.

Tần Vi Mặc mỉm cười nhìn về phía thiếu niên trên thuyền nhỏ kia, ôn nhu khích lệ nói:

- Tỷ phu rất lợi hại.

Lạc Thanh Chu chắp tay, không nói tiếp.

Bách Linh đang chèo thuyền c*̃ng nở nụ cười xinh đẹp, học ngữ khí của nhị tiểu thư nói:

- Cô gia rất lợi hại nha.

Lạc Thanh Chu nhìn chỗ khác, không để ý tới nàng.

Hai con thuyền nhỏ chậm rãi ung dung rẽ nước trên mặt hồ, rất nhanh đã đến chỗ có hoa sen.

Tuy vào đông, nhưng hồ nước này ấm áp, một năm bốn mùa đều có hoa sen nở, trắng hồng đỏ đều có, là phong cảnh đẹp nhất của Nguyệt Dạ Thính Vũ vào tháng này.

Tần Vi Mặc mỗi lần tới, đều thích dạo vòng quanh những khóm sen này, hái chút đài sen, tách vài cánh hoa, bên cạnh thuyền chơi một lát, trở về tâm tính trẻ con, tâm tình sẽ tốt lên rất nhiều.

Lúc này, Mạnh Vũ Lam đột nhiên lại mở miệng hỏi:

- Lạc công tử, ta có một câu, công tử có thể giải đáp không?

Lạc Thanh Chu nhìn nàng lại nghĩ đến huynh đệ nhà nàng yêu thích nam phong, nói:

- Mạnh cô nương, mời nói.

Mạnh Vũ Lam hai đầu lông mày khí khái hào hùng bừng bừng, cất cao giọng nói: - Quân tử theo dòng chảy; Mạnh mẽ, trung lập mà không nghiêng; Mạnh mẽ. Nước nhà, không thay đổi nguyên tắc; Mạnh mẽ. Quốc vô đạo, đến chết không thay đổi; Mạnh mẽ. Những lời này, không biết giải thích thế nào?

Sắc mặt Lạc Thanh Chu cứng lại, đáp:

- Câu này xuất từ 《 Trung Dung 》 chương 10, ý là phẩm đức cao thượng, tuân theo dòng chảy mới gọi là mạnh. Bảo trì trung lập mà công bằng, đây mới là thật mạnh. Quốc gia chính trị yên ổn không thay đổi chí hướng, đây mới là thật mạnh. Quốc gia chính trị rối ren vẫn kiên trì phẩm hạnh, cận kề cái chết không thay đổi, đây mới thật là mạnh.

Mạnh Vũ Lam trong mắt lộ ra kinh ngạc, gật đầu nói:

- Lạc công tử quả nhiên đọc sách thành kho, Tứ thư Ngũ kinh từ ngữ ý nghĩa đều thuộc làu, hạ bút thành văn, ngay cả chương thứ mấy đều nhớ rõ ràng, bội phục, bội phục.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 67: Xuân tuyết?



Lạc Thanh Chu chắp tay, nghe được trong nội tâm nàng nói: “Vi Mặc quả nhiên không có gạt người, gia hỏa này đúng là có chút tài hoa, nội dung trên sách đoán chừng là không làm khó được hắn, không biết hắn thi từ như thế nào?”

Mạnh Vũ Lam thầm nghĩ, đưa mắt ra hiệu cho Tống Tử Hề bên cạnh.

Tống Tử Hề khẽ gật đầu, đột nhiên lại nói:

- Lạc công tử, nghe Vi Mặc nói, ngươi rất hiểu thi từ. Lúc trước ta đọc được hai câu của một bài thất ngôn tuyệt cú, hai câu sau lại nghĩ mãi cũng không thỏa mãn, công tử có thể đối giúp ta không?

Lạc Thanh Chu nhìn Tần nhị tiểu thư một chút, trong lòng nói thầm: Ta chỉ đối với Nhị tiểu thư, nàng làm sao biết ta hiểu thi từ? Là cố ý cân nhắc ta? Hay là khoe khoang tỷ phu nàng có tài hoa hơn người?

Cô em vợ trước mặt bạn tốt khoe tỷ phu ở rể nhà mình, như thế khó được.

Nếu Nhị tiểu thư đã bảo vệ hình tượng cho hắn như vậy, hắn tự nhiên cũng sẽ không khiến nàng mất mặt, chắp tay nói:

- Tống cô nương mời nói, ta thử một chút, nhưng không chắc sẽ khiến Tống cô nương hài lòng.

Mạnh Vũ Lam cười nói:

- Thiên hạ thi từ, nào có thập toàn thập mỹ hoàn toàn khiến người vừa lòng, phần lớn đều là xây một chút, sửa đổi một chút mới miễn cưỡng thành tác phẩm. Những bài hay cũng là ngẫu nhiên đạt được, đều là trân phẩm hiếm thấy, như lông chim phượng, sừng kỳ lân, ít càng thêm ít, Lạc công tử cứ làm không sao.

Tống Tử Hề ở trong lòng mặc niệm một lần, liền nói:

- Năm sang chưa thấy bóng chồi non, Tháng hai nụ kết mầm còn xanh tươi.... Chính là hai câu này, ta ngược lại thật ra nối tiếp mấy câu, nhưng xem cũng không quá hài lòng. Lạc công tử, Vi Mặc, Vũ Lam, các ngươi đều có thể thử một chút.

Hai thiếu nữ bên cạnh đều có chút nhíu mày, trong lòng suy tư.

Trong lòng Lạc Thanh Chu mặc niệm mấy lần hai câu thơ này, trong lòng âm thầm suy tư, ánh mắt trên mặt hồ tùy ý đảo qua đảo lại, đột nhiên thấy một gốc cây lê ven hồ cách đó không xa.

Gió đêm phất qua, trên cây lê chi chít những bông hoa nở rộ bay lả tả, như hoa tuyết nhẹ nhàng bay múa, xuyên qua lan can đỏ thắm, rơi vào lương đình bên cạnh.

Trong lòng hắn khẽ động, có sau hai câu.

Lúc này, Bách Linh đang chèo thuyền bỗng nhiên cười nói:

- Cô gia, ngươi nếu đối không ra, cơ hội tháng sau sẽ mất.

- Cơ hội gì?

Tần Vi Mặc hiếu kì hỏi.

Những người khác cũng tò mò nhìn nàng.

Hai mắt Bách Linh nháy nháy, cười tủm tỉm nói:

- Hay là nhị tiểu thư hỏi cô gia đi.

Lạc Thanh Chu không có đáp trả, nhìn về phía vị Tống cô nương kia nói:

- Ta ngược lại nghĩ ra được hai câu, nhưng không biết có hợp cảnh với hai câu trước không, Tống cô nương có thể giúp một tay bình một chút.

Mấy thiếu nữ nghe vậy, lập tức nhìn về phía hắn.

Thiếu nữ ôm kiếm bên cạnh, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhìn hắn.

Lạc Thanh Chu lặp lại một chút rồi nói:

- Năm sang chưa thấy bóng chồi non, Tháng hai nụ kết mầm còn xanh tươi. Đông qua tuyết trắng mới tươi,

Rung cành hoa rụng đầy trời lung linh!!

Vừa đọc xong, mắt Mạnh Vũ Lam liền sáng lên, lập tức vỗ tay khen:

- Thơ hay! Hai câu sau vừa ra, không khí cả bài thơ và nghệ thuật trong nháy mắt thay đổi một cấp bậc! Lạc công tử, lợi hại, thật lợi hại!

Lập tức lại nói:

- Tựa đề này...

Lạc Thanh Chu nói:

- Tựa đề gọi là xuân tuyết, như thế nào?

- Xuân tuyết?

Mạnh Vũ Lam phẩm vị một chút, lập tức vỗ tay nói:

- Hay cho một Xuân tuyết! Tựa đề vừa ra, ý cảnh và ý thơ đều hoàn chỉnh! Lạc công tử quả nhiên tài hoa!
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 68: ôm nàng vào trong ngực.



- Đông qua tuyết trắng mới tươi, rung cành hoa rụng đầy trời lung linh... Xuân tuyết...

Tống Tử Hề thì thào niệm nhiều lần, đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía thiếu niên nói:

- Lạc công tử, hai câu trước đó không phải ngươi làm chứ? Nếu như không phải, vậy hai câu sau này cũng quá suôn quá hợp đi? Đơn giản hợp thành một bài, không chút sứt mẻ.

Lạc Thanh Chu chắp tay nói:

- Hai câu trước cũng không phải tại hạ làm, hai câu sau cũng chỉ là tiện tay có được, đảm đương không nổi cô nương quá khen.

Tần Vi Mặc đại bên cạnh chau mày, khẽ cười nói:

- A Tử, bây giờ biết tỷ phu nhà ta lợi hại chưa?

Thiếu nữ như Lâm Đại Ngọc yếu đuối xinh đẹp này trong giọng nói lại có chút nho nhỏ đắc ý lẫn tự hào.

Tống Tử Hề triệt để tâm phục khẩu phục, cúi đầu với thiếu niên đứng đầu thuyền kia nói:

- Lạc công tử quả nhiên tài hoa hơn người, bội phục.

Lạc Thanh Chu lần nữa cúi đầu chắp tay đáp lễ.

Châu nhi trên thuyền kia, trong lòng c*̃ng nói thầm:

- Không ngờ gia hỏa này thật đúng là lợi hại như vậy, khó trách tiểu thư nhà ta đối đãi khác biệt, nói không chừng sau này hắn thật đúng là thi đậu Trạng Nguyên, mở mày mở mặt Tần phủ chúng ta.

Bách Linh ở đuôi thuyền chèo thuyền nhỏ, nhìn thiếu niên đứng đầu thuyền, trong đôi mắt đẹp quang mang chớp động, không có trêu chọc nữa.

Thiếu nữ ôm kiếm ngồi giữa thuyền nhỏ vẫn lạnh lùng như băng, mặt không biểu tình.

- Phạch phạch...

Đúng lúc này, trong đám sen đột nhiên vang lên một trận tiếng đập cánh.

Đúng là một đám cò trắng bị quấy nhiễu, kinh hoảng đập cánh bay tứ phía, có mấy con bay về phía hai thuyền nhỏ!

Mấy thiếu nữ bị hù giật mình kinh hô một tiếng, thuyền nhỏ lắc lư.

Bách Linh vẻ mặt khẽ động, đột nhiên “Ai nha” kêu một tiếng, thuyền nhỏ dưới chân đột nhiên nhoáng một cái, kịch liệt nghiêng về một bên.

Thiếu nữ ôm kiếm giữa thuyền nhỏ, tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì, nhất thời vội vàng không kịp chuẩn bị, thân thể đột nhiên ngửa ra, “Phù phù” một tiếng, rơi xuống hồ nước, không thấy bóng dáng...

Bách Linh lập tức ở đầu thuyền hoảng sợ nói:

- Ai nha cô gia, Hạ Thiền rơi xuống nước, nàng không biết bơi!

Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, “Phù phù” một tiếng, c*̃ng nhảy xuống.

Đáy hồ tĩnh mịch.

Lạc Thanh Chu vừa nhảy xuống thì thấy thân ảnh lạnh lẽo kia.

Lúc này trong tay thiếu nữ vẫn nắm thật chặt chuôi kiếm, nhưng là toàn thân khí lực giống như đều bị rút sạch.

Chỉ thấy nàng mở to hai mắt, toàn thân mềm nhũn, tóc xanh tán loạn, váy áo bồng bềnh, không nhúc nhích từ từ chìm xuống đáy hồ.

Như một đóa hoa đang tàn lụi, lặng yên rơi xuống mặt đất, không hề giãy dụa.

Lạc Thanh Chu biết nàng có thể bị dọa choáng váng.

Không ngờ một người trên bờ lợi hại như vậy, xuống nước thậm chí ngay cả đứa bé ba tuổi cũng không bằng.

Chí ít đứa bé ba tuổi ngâm nước còn biết giãy dụa.

Lạc Thanh Chu không dám do dự, lập tức bơi theo, nhanh chóng theo bóng nàng.

Thiếu nữ đang mở to hai mắt vẻ mặt hoảng sợ ngây ngốc chìm vào đáy hồ, khi nhìn thấy hắn, con ngươi rốt cục cũng nhúc nhích, đồng thời, miệng c*̃ng nhúc nhích theo, kết quả uống mấy ngụm nước hồ, phun ra một chuỗi bong bóng, hai con ngươi trừng lớn hơn.

Kết hợp với gương mặt thật thà xinh xắn của nàng, biểu hiện nhìn có chút buồn cười.

Lúc nàng sắp chìm xuống đáy hồ, Lạc Thanh Chu bơi tới, một tay nắm eo nhỏ của nàng, ôm nàng vào trong ngực.

Lập tức hai chân đạp mạnh, bơi lên trên.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 69: Không có cảm tạ, chỉ có lạnh hơn.



Nếu cứu người đuối nước khác, Lạc Thanh Chu khẳng định sẽ bơi về phía sau, hoặc là chờ đối phương ngất đi mới cứu, nếu không có khi sẽ mất mạng như chơi.

Nhưng cứu vị này, cũng không cần thiết.

Bởi vì hiện tại cho dù ôm nàng vào trong ngực, nàng vẫn trừng to mắt như cũ, toàn thân mềm nhũn, không nhúc nhích, giống như biến thành một pho tượng.

Chỉ có chuôi kiếm là còn nắm thật chặt trong tay.

Lần đầu tiên Lạc Thanh Chu thấy có người ngâm nước lại biến thành bộ dáng này, c*̃ng lần đầu tiên gặp người sợ nước đến như vậy.

Mấu chốt là, thiếu nữ này ở trên bờ chính là nhất kiếm phong hầu, khiến cho người khác sợ hãi.

Loại tương phản cực hạn này, khiến hắn không khỏi cười trộm trong lòng.

- Xoạt!

Hắn không dám trì hoãn, ôm thiếu nữ trong ngực, nhanh chóng nổi lên mặt nước.

Lập tức, bơi đến bên cạnh thuyền nhỏ.

Bách Linh vội vàng đưa tay hỗ trợ, kéo thiếu nữ trong ngực hắn lên thuyền nhỏ.

Lạc Thanh Chu c*̃ng bò lên.

Lúc này, lại có mấy thuyền nhỏ vội vã chèo tới.

Đồng thời, mấy tên sai vặt biết bơi nhảy vào trong hồ, đang nhanh chóng bơi về phía này, chuẩn bị cứu người.

Tần Vi Mặc thấy có người rơi xuống nước, lại thấy hắn lập tức nhảy xuống cứu người, lo lắng xảy ra chuyện, lập tức để Châu nhi gọi người trên bờ tới.

Lúc này thấy hắn và Hạ Thiền đều an toàn lên thuyền, mới thở dài một hơi.

Châu nhi lập tức quay lại hướng những tên sai vặt bơi đến cứu viện thuyền nhỏ kia hô to:

- Người cứu lên rồi, không cần qua, đều trở về đi.

Những tên sai vặt bơi sắp tới thuyền nhỏ đành phải quay đầu lại bơi vào bờ.

Tần Vi Mặc nhíu lông mày, lo lắng hỏi:

- Tỷ phu, hai người không có sao chứ?

Lạc Thanh Chu toàn thân y phục ướt đẫm, không dám đứng đó, ngồi vào buồng nhỏ trên thuyền trả lời:

- Không sao đâu, đa tạ Nhị tiểu thư quan tâm.

Hắn vặn nước trên y phục, ngẩng đầu nhìn về thiếu nữ lạnh lẽo ngồi bên cạnh.

Thiếu nữ vừa rồi còn bị dọa trừng to mắt toàn thân mềm nhũn lạnh lẽo, lúc này lại khôi phục dáng vẻ lãnh nhược băng sương.

Nàng không nhúc nhích ngồi đó, mái tóc lộn xộn, váy áo ướt đẫm, trong ngực ôm kiếm, vẫn là thanh kiếm lạnh lẽo, lãnh khốc khiếp người.

Lúc Lạc Thanh Chu nhìn về phía nàng, nàng c*̃ng lạnh lùng nhìn lại.

Không có cảm tạ, chỉ có lạnh hơn.

Hẳn là bởi vì hắn thấy được khuyết điểm của nàng, hoặc là vừa rồi ôm nàng.

Lạc Thanh Chu nhìn một chút lại thu hồi ánh mắt, nhìn về chỗ khác.

- Nhị tiểu thư, thực sự có lỗi, quấy rầy mọi người ngắm trăng. Cô gia và Hạ Thiền đều bị ướt, chúng ta phải trở về, không thể cùng mọi người đi Thưởng Nguyệt lâu.

Bách Linh đứng ở đuôi thuyền, chống đỡ sào trúc, nhìn về phía thuyền nhỏ của Tần Vi Mặc, vẽ mặt tràn đầy áy náy nói.

Tần Vi Mặc ôn nhu nói:

- Không sao, mau dẫn tỷ phu và Hạ Thiền trở về thay y phục đi, chúng ta tự đi được rồi.

Mạnh Vũ Lam và Tống Tử Hề nhìn thiếu niên trên thuyền y phục ướt đẫm, trong lòng có chút thất vọng nho nhỏ.

Các nàng còn muốn thỉnh giáo thiếu niên này một ít thi từ.

Bách Linh nhìn hai khách quý một chút, chống đỡ sào trúc, quay đầu thuyền.

Tần Vi Mặc ôn nhu nói:

- Tỷ phu, trở về mau thay y phục, tốt nhất tắm nước nóng, ngươi xương cốt yếu, cũng đừng ngã bệnh.
 
Back
Top Bottom