Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu

Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 50



Hiện tại, việc hắn phải làm là không dùng sức, đánh chậm rãi cho quen thuộc các chiêu thức, đánh thuần thục tất cả chiêu thức.

Tiếp đó học tốc độ.

Học xong tốc độ đều độ, luyện da thành công, sau khi có thể chất nhất định, lại học lực đạo.

Sau đó mới có thể dùng nội lực phối hợp, chân chính tu luyện.

Bất cứ chuyện gì cũng không thể một lần là xong, chớ nói chi là tu luyện.

Hắn dựa theo trình tự, từng bước một mà đi, ngàn vạn không thể vội vàng xao động.

Nếu không thì không cách nào luyện thành là chuyện nhỏ, đả thương thân thể, đến lúc đó được không bù mất.

Nghỉ ngơi nửa canh giờ.

Hắn trở lại trong phòng, tu luyện nội công tâm pháp, thể lực cùng tinh thần tiêu hao dần dần khôi phục.

Trong nháy mắt.

Đã là chạng vạng tối.

Hắn ngồi xuống phía trước cửa sổ, nhìn sách một hồi.

Sau khi Tiểu Điệp bưng cơm tối trở về, màn đêm đã buông xuống.

- A, công tử, đây là hoa người hái sao?

Trên bàn đá trong tiểu viện còn để hoa tươi Bách Linh lưu lại.

Sau khi Tiểu Điệp nhìn thấy, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, cầm lên đặt ở dưới mũi hít hà nói:

- Thơm quá.

Lạc Thanh Chu nhìn hoa trong tay nàng, nghĩ đến một lúc nữa làm ra “Hành động vĩ đại”, rất có một loại cảm giác khẳng khái bi tráng phong tiêu tiêu hề d*ch th** hàn (*), một đi không trở lại.

[* Bài thơ Kinh Kha làm trước khi ám sát Tần Thủy Hoàng:

Gió hiu hiu thổi, nước sông Dịch lạnh ghê,

Tráng sĩ một đi không trở về.]

- Tiểu Điệp, chớ lộn xộn bó hoa kia, chờ một lúc còn phải tặng cho người khác.

- A? Công tử muốn tặng cho ai đây?

Lạc Thanh Chu không có trả lời.

Bởi vì, hắn cũng không thể xác định.

Ban đêm giờ Tuất.

Ánh trăng trong sáng, gió lạnh chầm chậm thổi.

Lạc Thanh Chu cầm bó hoa tươi Bách Linh để lại, mang theo Tiểu Điệp, đi tới đình viện chỗ ở của Tần đại tiểu thư.

Hắn do dự một lát tại cửa ra vào, tiến lên gõ cửa.

Vừa gõ hai lần, cửa sân đột nhiên mở ra, Bách Linh thanh tú động lòng người xuất hiện trong cửa, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc nói:

- A, là cô gia, đến muộn như vậy, có chuyện gì không?

Nói xong, nhìn thấy hoa trong tay hắn.

Lập tức cười nói:

- A, cô gia đến thỉnh an tiểu thư sao, mời vào.

Bách Linh mở cửa, trên mặt mang ý cười, đứng ở một bên.

Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua vào trong, cũng không có nhìn thấy thiếu nữ tên Hạ Thiền kia, trong lòng khẽ buông lỏng, thấp giọng hỏi:

- Hạ Thiền cô nương không ở đây sao?

Bách Linh lập tức lớn tiếng nói:

- Cô gia đến tìm Hạ Thiền à? Ở đây ở đây.

Nói xong quay đầu vào trong hô:

- Thiền Thiền, cô gia tới tìm ngươi, trong tay còn mang theo một bó hoa, mau ra đây nghênh đón.

Lạc Thanh Chu: -...

Cảm giác thấy lạnh cả người bỗng nhiên từ trong nhà đánh tới.

Lạc Thanh Chu vội vàng nói:

- Ta tới thỉnh an đại tiểu thư.

Nói xong, cầm hoa, kiên trì đi vào.

Ánh trăng như nước, chiếu xuống trong nội viện.

Trước bàn đá, một bóng hình xinh đẹp áo trắng như tuyết, an tĩnh ngồi ở chỗ đó, đang nhìn ánh trăng trên bàn, kinh ngạc phát ngốc.

Trong bóng tối ở sau lưng nàng cách đó không xa, một thiếu nữ khoác bộ váy xanh nhạt lạnh lẽo, hai tay ôm ngực, trong ngực ôm kiếm, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm nam nhân vừa mới vào cửa.

Lạc Thanh Chu chỉ nhìn một chút, liền thu hồi ánh mắt, đi đến bên cạnh bóng người trước bàn đá kia, cúi đầu cung kính nói:

- Đại tiểu thư.

Hắn cũng không đưa hoa trong tay ra.

Đối phương c*̃ng không có ý định muốn lấy.

Tần Khiêm Gia vẫn như cũ nhìn ánh trăng trên bàn đá, phát ngốc, cũng không liếc hắn một cái.

Đương nhiên, c*̃ng không có mở miệng nói chuyện.

Lạc Thanh Chu chờ đợi hơn mười giây, ngẩng đầu, nhìn xem con ngươi sâu thúy của nàng mỹ lệ tựa như bầu trời đêm.

Nhưng cũng không nghe được bất kỳ tiếng lòng gì của nàng.

- Hừ!

Cách đó không xa, trong bóng tối, đột nhiên truyền đến một tiếng hừ lạnh.

Trong mắt thiếu nữ tên Hạ Thiền kia lóe ra hàn mang, bảo kiếm trong ngực tựa hồ đã ngo ngoe muốn động.

Trong lòng Lạc Thanh Chu run lên, cúi đầu xuống, không còn dám nhìn.

Giờ khắc này, hắn có chút do dự.

Muốn cáo từ, mau mau rời khỏi nơi bị đè nén đáng sợ này.

Nhưng lý trí nói cho hắn biết, chuyện này, cuối cùng phải hiểu rõ.

Yên tĩnh một lát, hắn đột nhiên hít sâu một hơi, mở miệng nói:

- Đại tiểu thư, ta cảm thấy ban đêm một người đi ngủ rất lạnh, nếu ngài không tiện, có thể để Bách Linh cô nương đi qua giúp ta không?

Nói xong câu đó, hắn lần nữa nhìn về phía hai mắt của thiếu nữ trước mặt.

Nhưng làm cho hắn cảm thấy thất vọng là, đối phương vẫn đang ngẩn người, vô luận là trên dung nhan tuyệt mỹ kia, hay là trong con ngươi xinh đẹp của nàng, đều là bình tĩnh không lay động.

Người bị câm?

Lạc Thanh Chu lại ngẩng đầu nhìn về phía thiếu nữ lạnh lẽo đứng ở trong bóng tối.

Vốn là hai tay ôm ngực nàng đã buông xuống, một tay cầm kiếm, một tay nắm tay cầm, hai con ngươi rét lạnh, tựa hồ muốn rút kiếm ra.

Lạc Thanh Chu vẫn không có nghe được tiếng lòng của nàng.

Nhưng cảm nhận được rõ ràng sát khí của nàng.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 51: Tiến vào cổng vòm.



Hắn lại quay đầu, nhìn về phía Bách Linh đứng ở bên cửa.

Bách Linh một mặt vô tội cùng kinh sợ, mở miệng nói:

- Cô gia, ngươi... Ngươi tại sao có thể như vậy? Ngươi vừa thành thân cùng tiểu thư, mà ban đêm hai ngày trước còn viên phòng với tiểu thư, ngươi sao có thể nói lời như vậy đây?

Lạc Thanh Chu nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng, cũng không có thấy suy nghĩ trong nội tâm nàng.

Đêm nay làm việc nguy hiểm tính mạng, không ngờ lại không thu hoạch được gì.

- Ta không muốn, không muốn bồi cô gia đi ngủ đâu, tiểu thư, không nên đáp ứng cô gia.

Bách Linh cầu khẩn, bộ dáng điềm đạm đáng yêu pha chút sợ hãi.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng thật sâu một cái, không còn dám lưu lại, nắm chặt hoa trong tay, cúi đầu cung kính nói:

- Đại tiểu thư, vậy ta trở về, ngài sớm nghỉ ngơi đi.

Nói xong, cúi đầu thối lui.

Lúc đi đến bên người Bách Linh, hắn đưa tới hoa trong tay.

Bách Linh vội vàng đưa hai tay ra sau lưng, lắc đầu mặt mũi tràn đầy thẹn thùng cùng kinh hoảng nói:

- Không muốn, ta không muốn, cô gia, ngươi đưa cho tiểu thư đi, đưa cho Hạ Thiền cũng được.

Lạc Thanh Chu híp híp con ngươi, trực tiếp đưa bó tiến vào trong cổ áo trước ngực nàng, sau đó đi ra tiểu viện.

Trong tiểu viện, yên tĩnh im ắng.

Đợi chủ tớ hai người Lạc Thanh Chu rời khỏi hồi lâu, Bách Linh mới lấy ra bó hoa trước ngực, đi qua, cung kính đặt ở trên bàn đá.

Thiếu nữ tuyệt mỹ ngồi trước bàn đá ngẩn người rốt cục lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn về bó hoa trên bàn.

Trong tiểu viện, vẫn như cũ tĩnh không một tiếng động.

Chỉ có tiếng gió đêm thổi qua.

Lại hồi lâu sau, Bách Linh phương thấp giọng nói một câu:

- Lá gan của cô gia thật lớn...

Lạc Thanh Chu mang theo Tiểu Điệp trở lại tiểu viện, không có nghĩ nhiều nữa, chuẩn bị nấu nước tắm rửa.

Tiểu Điệp vừa tiến vào phòng bếp, hắn đột nhiên lại nói:

- Không nấu nước, đi vào hồ đi, nơi đó tắm dễ chịu hơn một chút.

Đêm nay tâm tình không tốt lắm, thân thể c*̃ng rất mệt mỏi, hắn muốn đi ra suối nước nóng, an ủi thân thể cùng tâm tình một chút.

Tiểu Điệp vội vàng đi từ phòng bếp ra:

- Cô gia, trong hồ nguy hiểm, vẫn không nên đi thì hơn.

Lạc Thanh Chu đã trở về phòng cầm y phục sạch sẽ, an ủi:

- Không sao đâu, ngay ở bên cạnh bờ, nước không sâu, mà ta biết bơi.

Tiểu Điệp vẫn rất lo lắng, đang muốn tiếp tục thuyết phục, lại nghe hắn nói:

- Ngươi cũng đi nào, mang theo bộ y phục để thay đi, chờ một lúc xuống dưới tắm, rất thoải mái, cam đoan lần sau ngươi cũng không muốn tắm ở trong phòng nữa.

Tiểu Điệp hơi giật mình, gương mặt đột nhiên đỏ lên.

- Nha.

Nàng cúi đầu xuống, không có nói tiếp, quay người tiến vào phòng của mình, trái tim thịch thịch nhanh chóng đập mạnh.

Nghĩ đến một lúc sau sẽ tắm cùng công tử ở một chỗ, gương mặt của nàng lập tức càng thêm nóng.

Chủ tớ hai người cầm y phục, đi tới cửa chính tiểu viện, đi về hướng Vọng Nguyệt Thính Vũ uyển.

Trên đường đi, Tiểu Điệp đỏ mặt, giống như ăn trộm, mặt mũi tràn đầy khẩn trương nhìn khắp nơi, sợ bị những người khác gặp được.

Mặc dù là đêm tối, trong hồ lại có sương mù, không ai có thể nhìn thấy, nhưng nghĩ đến phải ở ngoài tắm rửa trong hồ, đối với tiểu nha đầu chưa hề lộ thân thể ra ngoài mà nói, vẫn còn có chút xấu hổ.

Tiến vào cổng vòm.

Lạc Thanh Chu trước cẩn thận quan sát ven hồ cùng bốn phía một phen, sau khi thấy không có người, mang theo tiểu nha đầu thuận theo ven hồ, đi đến hướng góc tây bắc.

Chờ đến nơi hẻo lánh nhất, Lạc Thanh Chu để Tiểu Điệp ngồi xuống.

Hai người ngồi xổm ở trong bụi hoa, nín thở ngưng thần.

Lạc Thanh Chu vừa cẩn thận nhìn bốn phía một lần, sau khi nghe một hồi âm thanh, xác định nơi này không có ai.

Lúc này mới nói:

- Tốt rồi Tiểu Điệp, cởi y phục đi, ta đi xuống trước giúp ngươi thăm dò kỹ.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 52: Quái vật gì?



Mặc dù bên hồ không sâu, nhưng tiểu nha đầu cao nhiều nhất chỉ có một mét năm, nếu không cẩn thận rơi vào trong nước bùn hoặc nơi nào đó có vũng bùn, vậy thì phiền toái.

Mặc kệ nàng thét lên hay bị kinh sợ, đều sẽ mang đến thể nghiệm không tốt.

Lạc Thanh Chu rất nhanh cởi bỏ y phục, xuống nước.

Nháy mắt khi toàn thân ngâm trong nước ấm, hắn thoải mái run lên một hồi.

Hắn ở trong nước chỉ lộ ra đầu, đi khắp nơi dò xét một phen, nhìn về phía trên bờ thấp giọng nói:

- Tiểu Điệp, có thể đi xuống, nơi này rất nông.

Tiểu Điệp trốn ở trong bụi hoa bên bờ, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, xoắn xuýt một hồi lâu, xấu hổ mở dây thắt lưng ở giữa cái eo nhỏ nhắn ra, chậm rãi cởi váy áo.

Lạc Thanh Chu đi xa hơn ba mét.

Mặt hồ nổi trôi sương mù màu trắng, người ngâm ở trong nước, cũng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đầu, ngay cả gương mặt đều không thấy rõ lắm.

Cho nên không thế nhìn lén thân thể tiểu nha đầu.

Mà tiểu nha đầu gầy gò yếu ớt, còn chưa ph*t d*c hoàn toàn, có gì đáng xem?

Nhiều nhất là thưởng thức một chút chân nhỏ mảnh khảnh đáng yêu của nàng.

Huống chi, tiểu nha đầu vốn chính là người của hắn, muốn nhìn liền quang minh chính đại nhìn, không cần thiết lén lút.

Lạc Thanh Chu ngồi xuống trên một khối nham thạch chỗ cạn, lộ ra cổ và đầu, toàn thân sảng khoái, trong đầu nổi lên huyệt khiếu đồ của cơ thể người.

Đột nhiên, hắn lại nghĩ tới quyền pháp ghi lại trên bộ bí tịch « Cúc Hoa Nộ Phóng » kia

Hắn chuẩn bị một bên ngâm suối nước nóng, một bên hồi tưởng lại đạo quyền pháp kia một chút, nhìn xem phải chăng có khó như Bôn Lôi Quyền.

- Công... Công tử, nô tỳ xuống tới...

- Phù phù...

Tiểu nha đầu vừa nói xong, dưới chân đột nhiên trượt đi, một đầu chìm vào trong hồ nước phía dưới.

Sương mù phun trào, bọt nước văng khắp nơi.

Một vòng tuyết trắng chợt lóe lên ở dưới ánh trăng.

Lập tức, hai bàn chân nhỏ tuyết trắng đáng yêu hiện lên tư thế ngã lộn nhào lộ ra mặt nước.

Tiểu Điệp lộ ra hai chân thon dài...

-...

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, vội vàng đứng lên bổ nhào qua bế nàng lên từ đáy nước.

Tiểu Điệp mở to hai mắt, trên trán trên tóc dính đầy nước bùn thân thể yếu đuối, nhỏ nhắn xinh xắn run rẩy kịch liệt trong ngực hắn.

Lạc Thanh Chu cho rằng nàng bị vừa rồi ngã xuống làm kinh hãi, đang muốn nhẹ nhàng an ủi, đã thấy khuôn mặt nhỏ của nàng trắng bệch, chỉ vào phía trước nước hồ sương mù lượn lờ, run giọng nói:

- Công... Công tử, Ở... Phía dưới có... Có quái vật...

Ánh trăng chiếu xuống.

Hai người đứng ở nơi hẻo lánh trong bóng tối.

Mặt hồ cách đó không xa bởi vì động tác hai người mà tạo nên gợn sóng, sóng nước lấp loáng ở dưới ánh trăng.

Nhưng cũng không có gì khác thường.

Lạc Thanh Chu nghe được hai chữ “Quái vật”, nhìn lại hồ nước to lớn mông lung trong đêm tối đầy sương mù mờ mịt, trong lòng khó tránh khỏi co rụt lại.

- Quái vật gì?

Hắn ôm Tiểu Điệpi trong ngực, ánh mắt nhìn chằm chằm phía mặt hồ nàng chỉ kia.

Ngọc thể Tiểu Điệp kiều nhuyễn trơn mềm run rẩy trong ngực hắn, khuôn mặt nhỏ trắng bệch mà nói:

- Một... Một gương mặt, ở... Phía dưới...

Trong lòng Lạc Thanh Chu run lên, vội vàng buông nàng ra, thấp giọng nói:

- Tiểu Điệp, đứng ở chỗ này không nên động, ta đi xuống xem một chút..

Nói xong, không dám chần chờ, lập tức hạ người xuống, chìm xuống dưới.

- Công tử...

Tiểu Điệp đứng ở tại chỗ, cả người mềm nhũn, run rẩy, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ cùng lo lắng.

Sau khi Lạc Thanh Chu lặn xuống nước, mở to mắt, thuận theo phương hướng vừa rồi nàng chỉ nhìn lại.

Chỉ nhìn một chút, liền bị hù trong lòng run lên, kém chút muốn nhảy ra khỏi mặt nước.

Dưới tia sáng đục ngầu, đáy nước bốn, năm mét phía trước có dựng thẳng một tấm mặt quỷ tản ra lục quang quỷ dị dữ tợn.

Chợt nhìn, quỷ kia mặt giống như đang ở dưới đáy nước cười gằn nhìn chằm chằm hắn.

Lạc Thanh Chu chịu đựng sợ hãi trong lòng, vừa cẩn thận nhìn mấy lần, đột nhiên phát hiện có chút không đúng.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 53: Hắn vội vàng chiếu về phía mặt mình.



Mặt quỷ kia ở tại nơi đó, không nhúc nhích, biểu lộ trên mặt c*̃ng không có bất kỳ biến hóa nào, con mắt c*̃ng không nháy mắt một cái, mà lại sau lưng cũng không thân thể gì.

Tựa hồ chỉ có khuôn mặt, lẻ loi trơ trọi đứng tại nơi đó.

Điểm khả nghi trong lòng hắn mọc thành bụi, vừa cẩn thận nhìn một hồi, sau đó trồi lên trên mặt nước, nói với Tiểu Điệp run lẩy bẩy bên cạnh:

- Đừng sợ, không phải quái vật, ở chỗ này chờ ta, ta đi một chút liền về.

Không đợi tiểu nha đầu đáp lời, hắn lại lập tức chìm vào đáy nước, bơi đi.

Từ khi tu luyện nội công tâm pháp kia, thời gian hắn hiện tại nín thở trọn vẹn có thể đạt tới hơn hai mươi phút, dưới đáy nước có thể đi tới tự do, không cần bổ sung không khí.

Hắn ở trong đáy nước nhanh chóng bơi đi.

Càng đến chỗ gần, hắn càng ngày càng phát hiện tấm mặt quỷ kia là vật chết, cũng không có sinh cơ gì, càng không có khả năng là một quái vật.

Chờ hắn bơi đến gần đó, sau khi thấy rõ bộ dáng mặt quỷ kia, lập tức dở khóc dở cười.

Cái này đích xác là một gương mặt quỷ, bất quá chỉ một mặt nạ quỷ sinh động như thật màu lục mà thôi.

Về phần nó tán phát ra chút lục quang thì là bởi vì phía dưới nó có một gương đồng nhỏ, phản xạ ánh trăng chiếu xuống hồ nước, chiếu vào trong nó.

Lạc Thanh Chu đưa tay cầm mặt nạ quỷ lên.

Mặt nạ này không biết do vật liệu nào chế thành, mỏng nhẹ mềm mại, có chút trong suốt, sờ ở trong tay rất dễ chịu, tựa hồ có thể hoàn toàn dán ở trên mặt.

Nước hồ ấm áp, mặt nạ này không biết ngâm bao lâu dưới đáy nước, không có nửa điểm hư hao.

Lạc Thanh Chu dùng sức bóp một chút, lại lôi kéo mấy lần, không ngờ lại vẫn như cũ rất cứng, không có chút vết tích vỡ tan.

Ánh mắt Lạc Thanh Chu nhìn về phía gương đồng có một nửa vùi sâu vào nước bùn, đưa tay nhặt lên.

Gương đồng hình bầu dục, chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, trên khung kính khắc rõ một vài hoa văn cổ quái.

Phía trên nhất khung kính, một mặt điêu khắc một vòng ngân nguyệt, một mặt điêu khắc một vành mặt trời, lại có hai mặt kính.

Lạc Thanh Chu sợ Tiểu Điệp lo lắng, không còn dám nhìn nhiều, lập tức cầm gương đồng cùng mặt nạ nổi lên mặt nước, bơi về.

Tiểu Điệp thấy hắn bình yên nổi lên mặt nước, lập tức vui đến phát khóc.

Lạc Thanh Chu bơi đi, giơ lên gương đồng cùng mặt nạ trong tay an ủi:

- Tiểu Điệp, không phải quái vật, là một cái mặt nạ và tấm gương, tấm gương phản xạ ánh trăng chiếu vào trên mặt nạ, ngươi mới nhìn giống như quái vật.

Tiểu Điệp nhìn xem mặt nạ quỷ trong tay hắn, vẫn như cũ có chút sợ hãi:

- Công tử, nhanh vứt đi, thật buồn nôn...

Lạc Thanh Chu đưa mặt nạ quỷ vào trong nước rửa một, lại v**t v* xé rách một chút, nói:

- Chất liệu mặt nạ này nhìn qua không tầm thường, ta trước mang về nhìn xem. Cho dù muốn ném, cũng không thể ném ở nơi này, dù sao chúng ta lần sau còn muốn đến tắm rửa, đến lúc đó nó cũng lại hù ngươi.

Nói xong, giơ tay lên, trực tiếp ném tới trên bờ.

- Còn mặt gương đồng nhỏ này, nhìn xem thật đáng yêu.

Lạc Thanh Chu đem gương đồng trong tay rửa sạch một chút, cầm lên chiếu chiếu vào mình, đột nhiên phát hiện mình trong gương trong nước rất sáng.

Nơi này là nơi hẻo lánh, rõ ràng không có ánh trăng.

Hắn vừa cẩn thận chiếu chiếu, trong gương chiếu rọi ra gương mặt rõ ràng có cường độ ánh sáng khác biệt với gương mặt hắn trong hiện thực, sáng hơn không ít.

- A, kỳ quái.

Hắn sửng sốt một chút, lại tiến đến trước mặt Tiểu Điệp, chiếu vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng một cái.

Tiểu Điệp trong gương, tia sáng trên mặt rõ ràng c*̃ng sáng hơn một chút.

Lạc Thanh Chu bên cạnh nhìn nàng chằm chằm một hồi, một hồi lại nhìn nàng trong gương, phát hiện tấm gương này có gì đó quái lạ.

Hắn đột nhiên lật qua mặt khác của tấm gương, dùng mặt khác lại chiếu vào Tiểu Điệp, trên mặt lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc.

Tiểu Điệp trong một mặt khác của tấm gương không ngờ lại đen hơn Tiểu Điệp trong hiện thực rất nhiều, thậm chí có loại cảm giác âm trầm hắc ám.

Hắn vội vàng chiếu về phía mặt mình.

Hắn trong gương đột nhiên cũng trở nên âm u.

Nhìn kỹ lại có loại cảm giác âm trầm làm cho người rùng mình.

- Công tử, tấm gương này thật kỳ quái.

Tiểu Điệp một mặt hiếu kỳ, cũng không suy nghĩ nhiều.

Lạc Thanh Chu vừa cẩn thận quan sát một chút hai mặt của gương đồng, rốt cục phát hiện một chút mánh khóe.

Mặt kính chiếu mặt bọn hắn rất sáng, điêu khắc chính là một vành mặt trời.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 54: Cởi giày lên giường, nhắm mắt tu luyện.



Mặt kính chiếu mặt bọn hắn hắc ám thì điêu khắc chính là một vòng mặt trăng.

Ban ngày và đêm tối?

Nhật nguyệt kính?

Lạc Thanh Chu v**t v* gương đồng trong tay, âm thầm lấy làm kỳ lạ.

Không phải là một kiện bảo vật đó chứ?

Bất kể có phải là bảo vật hay không, cái gương đồng này rất kỳ lạ, khẳng định là không thể bỏ đi.

- Tiểu Điệp, nhanh tắm rửa đi, thời gian dài ở đây cẩn thận mất nước.

Lạc Thanh Chu quyết định mang cái này gương đồng về lại nghiên cứu, giơ tay lên, ném gương đồng tới trên bờ.

Tiểu Điệp nháy mắt to hỏi:

- Công tử, cái gì gọi là mất nước?

Lạc Thanh Chu lúc này mới phát hiện hai người đứng rất gần, cơ hồ dính vào cùng nhau.

Lúc tiểu nha đầu này nói chuyện phun ra khí tức thiếu nữ thổi tới sương mù, đều rơi vào trên mặt hắn, hơi ngứa một chút.

Tiểu nha đầu rất trắng, c*̃ng rất non.

Vừa rồi ôm vào trong ngực trượt giống như con cá.

Hiện tại ngọc thể tr*n tr** ngâm ở trong nước mang theo bộ dáng xinh đẹp, cùng khuôn mặt bé nhỏ xinh đẹp, nháy mắt đỏ bừng, rất mê người.

Bất quá dù sao vẫn chỉ là một đóa nụ hoa chớm nở, còn chưa nở rộ đâu.

- Mất nước chính là ngươi ở trong nước thời gian dài, nước trong thân thể ngươi sẽ bị nước ở ngoài dẫn ra, rời bỏ ngươi, sau đó ngươi sẽ nguy hiểm.

Lạc Thanh Chu giảng giải từ ngữ dễ hiểu.

Tiểu Điệp mở to hai mắt.

- Nhanh tắm đi.

Lạc Thanh Chu xoa xoa thân thể, quay lưng đi.

Ai ngờ tiểu nha đầu sau lưng lại xấu hổ nói nhỏ:

- Khó... Khó trách... Nô tỳ vừa rồi... Vừa rồi nhịn không được... Đi tiểu...

- Thì ra là... Là bị câu dẫn...

Lạc Thanh Chu: -...

Rõ ràng là bị hù?

Trong lòng Lạc Thanh Chu âm thầm tức cười.

Không ngờ tiểu nha đầu này lại còn sẽ lừa mình dối người, thuận cán trèo lên trên.

Bất quá loại xấu hổ này, không cần thiết nói ra chứ?

Đoán chừng là tiểu nha đầu “Có tật giật mình”, lại là tại thời điểm hắn ôm nàng ra, nghĩ rằng bị hắn phát hiện, cho nên đành phải mặt dạn mày dày cưỡng ép giải thích cho mình.

Tắm rửa xong.

Hai người mặc y phục mang theo lúc trước rồi rời khỏi.

Sau khi trở lại tiểu viện, Tiểu Điệp đi phòng bếp nấu nước nóng giặt y phục.

Lạc Thanh Chu trở lại trong phòng, ngồi xuống phía trước cửa sổ, cẩn thận quan sát nhật nguyệt gương đồng mang về.

Giống như ở trong hồ.

Mặt kính điêu khắc mặt trời, soi người vẫn như cũ rất sáng, mà mặt kính điêu khắc mặt trăng, soi người thì vẫn như cũ là rất âm u.

Không chỉ trong bóng đêm hay là ở dưới ánh trăng, hoặc là ngọn đèn, hiệu quả đều giống nhau.

Lạc Thanh Chu cảm thấy rất thú vị.

Nhưng cẩn thận quan sát hồi lâu, cũng không nhìn ra bất kỳ đầu mối nào.

- Có lẽ là do chất liệu đặc thù chế tác mặt kính.

Trong lòng của hắn nghĩ như vậy, không muốn lãng phí quá nhiều thời gian vào đồ chơi này.

Tiện tay đặt tấm gương ở trên bàn sách.

Lại lấy ra mặt nạ quỷ.

Do dự một chút, cũng không ném đi, mà thu vào ngăn trong.

Cởi giày lên giường, nhắm mắt tu luyện.

Rất nhanh tĩnh tâm nhập định.

Phần bụng xuất hiện một dòng nước nóng, bắt đầu thuận theo từng cái huyệt khiếu nổi lên trong đầu, thuần thục du tẩu.

Thời gian lặng yên trôi qua.

Sau khi Tiểu Điệp giặt xong y phục, thu thập xong tất cả, đóng cửa lại, đi đến.

Lạc Thanh Chu mở mắt ra, chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí, thu công nằm xuống.

- Công tử, người đang làm gì đấy?
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 55: Ngày mai, tiếp tục tu luyện!



Tiểu Điệp đi đến bên giường, hiếu kỳ hỏi.

Lạc Thanh Chu nói:

- Suy nghĩ vài chuyện.

Tiểu Điệp không có nói cái gì, cởi vớ giày, lên giường, chui vào trong chăn.

Do dự một chút, khuôn mặt nhỏ nàng đỏ lên, dán chân vào trong tay hắn.

Dù sao thân thể của nàng lòng của nàng, đều là của công tử, công tử muốn thế nào đều có thể.

Nàng cam tâm tình nguyện.

Lạc Thanh Chu cầm chân nhỏ mềm mại không xương của nàng, v**t v* một hồi, đột nhiên hỏi:

- Tiểu Điệp, ngươi cảm thấy Bách Linh cô nương thế nào?

Tiểu Điệp đỏ mặt sửng sốt một chút, nói:

- Bách Linh tỷ tỷ rất tốt, đối với người nào cũng đều rất thân thiết, công tử hỏi Bách Linh tỷ tỷ làm gì?

Lạc Thanh Chu yên lặng, nhìn qua vải mùng trên đỉnh đầu, suy nghĩ xuất thần.

Sau một lúc lâu, hắn lẩm bẩm:

- Ta tình nguyện cưới chính là nàng.

Tiểu Điệp nghe vậy, c*̃ng yên lặng một chút, thở dài một hơi, ôn nhu nói:

- Công tử, tiểu thư mặc dù đối xử với người rất lạnh lùng, chưa hề nói chuyện qua, nhưng công tử dù sao đã cùng nàng bái đường thành thân, còn động phòng nữa, công tử không nên nói như vậy.

- Động phòng?

Ánh mắt Lạc Thanh Chu trong bóng đêm lấp lóe, tự giễu cười một tiếng:

- Hoàn toàn chính xác là động phòng, còn viên phòng hai lần. Chỉ bất quá...

- Công tử, chỉ bất quá cái gì?

Tiểu Điệp nghi hoặc.

- Cái gì là cái gì? Bản công tử muốn ôm ngươi ngủ, không nguyện ý sao

- Nô tỳ... Nô tỳ nguyện ý...

Tiểu Điệp đỏ bừng mặt, vội vàng đứng lên, sau đó cúi đầu, trực tiếp từ trong chăn bò qua, như con mèo nhỏ nhu thuận dịu dàng ngoan ngoãn nằm ở trong ngực của hắn, thẹn thùng mà hạnh phúc nhắm mắt lại.

Lạc Thanh Chu nhẹ nhàng ôm thân thể nhỏ nhắn xinh xắn nhu nhược của nàng, trong lòng lập tức nhu tình như nước.

Bất kể như thế nào, hắn hiện tại có cái nhà.

Có thể ăn no mặc ấm, không sợ phơi gió phơi nắng, không cần lang bạt kỳ hồ, mỗi đêm còn có tiểu nha đầu mềm thơm ngủ cùng, so với tình cảnh ở thời đại kia còn hạnh phúc hơn nhiều lắm.

Đương nhiên, càng hạnh phúc hơn là ở Thành Quốc phủ.

Cho nên, hắn còn có cái gì không vừa lòng đây?

Tân nương tử chướng mắt hắn, vậy hắn làm tốt chuyện của mình, theo quy củ mỗi ngày đi thỉnh an là được, sau đó trở về cùng Tiểu Điệp trải qua cuộc sống hạnh phúc của hai người, không phải thật tốt sao?

Không cần thiết vì chuyện này canh cánh trong lòng.

Không đáng.

Người yêu hắn, hắn không cô phụ.

Người không yêu hắn, hắn lờ đi.

Dạng này không phải rất tốt sao?

Hắn sớm nên thông suốt.

Về phần đến cùng là ai cùng hắn động phòng, quan tâm làm chi.

Chỉ cần không phải nam nhân là được.

Mặc kệ là bản thân nương tử hắn hay có người thay thế, hắn không cần thiết lãng phí thời gian cùng tinh lực đối với chuyện như thế này.

Dù sao hắn không lỗ rồi.

Nghĩ thông suốt những điều này, trong lòng hắn thoải mái hơn, cảm giác tâm tình tốt lên nhiều.

Ôm thiếu nữ trong ngực, cầm tay nhỏ kiều nộn yếu đuối của nàng, ngửi ngửi mùi thơm thiếu nữ trên người nàng, hắn nhắm mắt lại, quyết định đêm nay mơ một giấc mộng thật đẹp.

Ngày mai, tiếp tục tu luyện!

Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Điệp nóng hổi dán vào b* ng*c của hắn, nhắm mắt lại thẹn thùng mà khẩn trương chờ thật lâu, thẳng đến khi nghe được tiếng hít thở đều đều của hắn, ở trong lòng âm thầm thở dài một hơi, có chút thất vọng nho nhỏ.

- Công tử luôn nói người ta nhỏ, thế nhưng thật nhiều nữ hài ở cái tuổi giống như người ta lập gia đình đây.

- Công tử nói nhỏ, có thể không phải nói đến tuổi, mà là... hay không

Nàng lặng lẽ giơ tay, sờ lên b* ng*c của mình...

- Bách Linh tỷ tỷ, Hạ Thiền tỷ tỷ, Thu Nhi tỷ tỷ, Tiểu Đào tỷ tỷ, còn có tiểu thư... Các nàng tất cả mọi người đều lớn hơn so với ta, ô ô... Công tử quả nhiên ghét bỏ chỗ của người ta nhỏ...
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 56: Một mặt hắc ám, một mặt tươi sáng?



Tiểu nha đầu suy nghĩ miên man, thẳng đến canh ba mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Trời tối người yên.

Ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến một tiếng mèo kêu.

Một bóng đen lướt qua từ trên tường viện, nhảy lên nóc phòng.

Lập tức lóe lên một cái rồi biến mất.

Ánh trăng xuyên thấu qua song cửa sổ điêu khắc hoa văn tinh mỹ, vẩy xuống vào phòng, rơi vào trên mặt đất, c*̃ng rơi vào trên bàn sách phía trước cửa sổ.

Gương đồng bị Lạc Thanh Chu tiện tay để ở trên mặt gương vừa hay là mặt điêu khắc mặt trăng hứng tới ánh trăng.

Ánh trăng chiếu vào trong gương, trở nên lờ mờ.

Thời gian dần trôi qua, toàn bộ mặt kính bị một cỗ sương mù thật mỏng bao trùm, trở nên càng thêm bắt đầu mơ hồ.

Ánh trăng chiếu xuống trên mặt kính hơi rung nhẹ.

Lập tức, rất nhiều tinh điểm nhỏ bé lớn nhỏ đủ thứ mà mắt thường khó gặp như bụi trần bị mặt kính phân giải ra ngoài từ trong ánh trăng, chậm rãi ngưng tụ ở cùng nhau vào trong gương.

Bóng đêm lặng yên trôi qua.

Thời gian một đêm, đảo mắt mà qua.

Lúc trời tờ mờ sáng, mặt trăng biến mất trong tầng mây.

Mặt kính trên gương đồng không ngờ lại xuất hiện một giọt nước giống như mực đen nhánh, im ắng nằm ở nơi đó.

Mặt trời mới mọc nhô lên.

Ngoài cửa sổ vang lên tiếng chim sẻ hót líu lo.

Lạc Thanh Chu tỉnh lại, người trong ngực đã không có ở đây.

Trong tiểu viện truyền đến tiếng Tiểu Điệp quét rác và xua đuổi chim sẻ.

Lạc Thanh Chu nằm một hồi rồi ngồi dậy.

Tiểu Điệp bưng nước nóng tới, hầu hạ hắn rửa mặt, sau đó đi về phía sau bưng tới bữa sáng.

Sau khi ăn điểm tâm xong.

Tiểu Điệp ra cửa, lại đi tìm Thu nhi cùng tiểu Đào các nàng đi học tập.

Lạc Thanh Chu trở lại trong phòng, ngồi xuống trước bàn sách, chuẩn bị đọc sách một hồi.

Vừa ngồi xuống, hắn liền thấy giọt chất lỏng giống như mực đen trên mặt kính gương đồng kia.

Hắn hơi nghi hoặc một chút.

Hôm qua sau khi mang theo cái gương đồng trở về, hắn căn bản cũng không có mài mực luyện chữ qua.

Giọt mực nước này lại là từ đâu mà đến?

Hắn đưa ngón trỏ ra, chấm lên giọt mực nước kia, vừa muốn nhìn kỹ, mực nước kia lại đột nhiên giống như vật sống, trong nháy mắt thuận theo lỗ chân lông của hắn tiến vào ngón tay, biến mất không thấy gì nữa.

Giật mình một cái, quả nhiên không thể coi thường cái gương này.

Đâu rồi?

Lạc Thanh Chu mở to hai mắt, nhìn chằm chằm đầu ngón tay chỗ giọt “Mực nước” kia biến mất

Chỗ đó một chút dấu vết đều không có!

Ngốc trệ mấy giây, hắn vội vàng dùng lực vung ngón tay kia giống như muốn vung thứ vừa chui vào kia ra.

Nhưng không có gì xảy ra.

Hắn lại dùng một cái tay khác liều mạng nắm vuốt, muốn gạt ra.

Vẫn không có hiệu quả gì.

"Rốt cuộc là thứ gì?"

Trong lòng hắn lo sợ, ánh mắt một lần nữa nhìn về phía cái gương kia.

Ánh nắng sớm xuyên thấu chiếu qua song cửa sổ, chiếu vào mặt kính điêu khắc hình mặt trăng.

Tấm gương kia vẫn u ám như cũ.

Cho dù ánh nắng sáng tỏ c*̃ng không chiếu sáng sự âm u bên trong.

Lạc Thanh Chu vẻ mặt nghiêm túc.

Tối hôm qua hắn chỉ cảm thấy tấm gương này thú vị, cảm thấy có thể chỉ là do chất liệu chế tác ra mới có thể xuất hiện hai mặt kính khác nhau.

Nhưng hiện tại, hắn cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy.

Mặt kính quỷ dị xuất hiện một giọt chất lỏng giống như mực nước, lại quỷ dị chui vào đầu ngón tay hắn, cho dù dưới ánh mặt trời, mặt gương điêu khắc mặt trăng này vẫn âm khí âm u như cũ.

Khắp nơi đều lộ ra quỷ dị.

Mặt gương đồng này, thật không đơn giản!

Lạc Thanh Chu do dự một chút, đưa tay cầm lấy tấm gương, dùng mặt điêu khắc mặt trăng soi lên mặt mình.

Trong gương lập tức xuất hiện khuôn mặt của hắn.

Tia sáng âm u, âm khí âm u.

Khuôn mặt của hắn nhìn c*̃ng có cảm giác một loại quỷ dị âm trầm.

Nhìn nhiều vài lần, khiến trong lòng hắn run rẩy.

Hắn lại xoay mặt kính, chiếu vào mặt khác.

Mặt gương điêu khắc mặt trời lập tức phản chiếu gương mặt hắn.

Ánh nắng tuấn lãng, hai con ngươi tươi đẹp, nhìn khiến người ta cảm thấy trong lòng sảng khoái, tràn ngập ấm áp.

Một mặt hắc ám, một mặt tươi sáng?

Lạc Thanh Chu nhìn mặt kính điêu khắc mặt trời này, suy tư một lát, trong lòng đột nhiên khẽ động, đem nó đặt ở trên mặt bàn, để ánh nắng cửa sổ chiếu lên nó.

Tối hôm qua là mặt kính điêu khắc mặt trăng hướng lên, sau đó sáng nay phát hiện trên mặt kính đột nhiên xuất hiện một giọt chất lỏng giống như "mực nước", cho nên hắn vừa mới nghĩ, nếu như hôm nay lại đem mặt kính điêu khắc mặt trời hướng lên trên, trên mặt kính cũng có thể xuất hiện thứ gì đó kỳ lạ hay không?

Nhưng mà qua nửa canh giờ, mặt kính vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.

Mặc dù nghi ngờ trong lòng, nhưng hắn không muốn lãng phí thời gian nữa.

Cất kỹ thư tịch, liền đi ra cửa.

Đi vào Nguyệt Dạ Thính Vũ, thấy bên trong không ai, hắn lập tức đi đến góc tây bắc, chui vào rừng trúc kia.

Rất nhanh, trong rừng trúc truyền ra từng tiếng thân thể va chạm thân cây.

Hôm nay, Lạc Thanh Chu lại tăng lực.

Luyện đến giữa trưa, toàn thân đau đớn, da thịt sắp rách ra mới ngừng lại.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 57: Đã một tuần sau.



Rửa mặt trong hồ nước xong, hắn về tiểu viện.

Tiểu Điệp bưng cơm trưa trở về.

Ăn cơm trưa xong, đợi Tiểu Điệp rời đi, hắn lại đi rừng trúc, tiếp tục tu luyện.

Hôm nay tinh thần tựa hồ hăng hái rất nhiều.

Thẳng đến chạng vạng tối, toàn thân đẫm mồ hôi, da bong tróc, đau đớn đến không luyện được nữa, hắn mới ngừng lại.

Nhưng mà rất kỳ lạ.

Khí lực toàn thân hao hết, cơ bắp đau nhức, da thịt bong tróc, nhưng tinh thần lại phấn khởi như cũ.

Bình thường lúc này, không chỉ có thân thể mỏi mệt, tinh thần c*̃ng vô cùng mỏi mệt.

Nhưng là hôm nay lại không giống.

Chuyện gì xảy ra?

Hắn đột nhiên nghĩ đến giọt "Mực nước" buổi sáng chui vào đầu ngón tay hắn kia

Chẳng lẽ là do thứ kia?

Nhìn sắc trời, đã chạng vạng tối.

Hắn vào trong hồ đơn giản tắm rửa một chút, mặc xong quần áo, trở lại tiểu viện.

Tiểu Điệp vẫn chưa về.

Hắn vào phòng, đi tới trước bàn sách, nhìn về phía gương đồng đặt trên bàn sách, đột nhiên con ngươi co rụt lại.

Trên mặt kính, vậy mà quỷ dị nhiều hơn một giọt chất lỏng!

Bất quá giọt chất lỏng này, cũng không phải giọt chất lỏng đen như mực như buổi sáng, mà là một loại màu xanh đậm, giống như màu nước biển.

Lạc Thanh Chu vô thức duỗi ngón tay ra, muốn sờ một chút, nhưng mà trong nháy mắt giật mình tỉnh lại, vội vàng rụt tay về.

Không chừng lại chui vào.

Đây rốt cuộc là thứ gì?

Trong lòng hắn ẩn ẩn có suy đoán.

Ban đêm, đem mặt điêu khắc mặt trăng hướng lên trên, ngày hôm sau trên mặt kính sẽ xuất hiện một giọt chất lỏng màu đen như mực.

Mà ban ngày, đem điêu khắc mặt trời hướng lên trên, trên mặt kính sẽ xuất hiện một giọt chất lỏng màu xanh lam như vậy.

Nhưng mà loại chất lỏng này rốt cuộc có tác dụng gì?

Hôm nay tinh thần hắn phá lệ sung mãn sung túc, là do giọt chất lỏng đen như mực kia sao?

Những thứ này, vẫn là chờ nghiên cứu đi.

Hắn không dám dùng tay đụng vào giọt chất lỏng màu xanh lam này.

Nghĩ nghĩ, đi tìm một bình sứ nhỏ, cẩn thận từng li từng tí cầm gương đồng lên, đem giọt chất lỏng này rót vào bình sứ, đậy nắp lại lưu giữ.

Sau đó mấy ngày, hắn quyết định quan sát thật kỹ, nghiên cứu một chút mặt gương đồng và chất lỏng nó tạo ra.

Thời gian tu luyện mỗi ngày đều qua rất nhanh.

Trong nháy mắt.

Đã một tuần sau.

Một tuần này, Lạc Thanh Chu ngoại trừ mỗi ngày vất vả tu luyện ra, chính là quan sát và nghiên cứu chiếc gương đồng kia.

Cuối cùng phát hiện suy đoán trước đó đều đúng.

Đồng thời, hắn còn có được niềm vui ngoài ý muốn.

Hai mặt gương đồng, hoàn toàn chỉ có mặt tương ứng với mặt trời mặt trăng mỗi ngày mới có thể sinh ra một giọt chất lỏng.

Mà giọt chất lỏng màu mực kia, hoàn toàn chính xác có thể tăng cường tinh thần, cho dù hắn tu luyện ròng rã một ngày, tinh thần vẫn sung túc như cũ.

Còn về hiệu quả khác, tạm thời còn chưa nhìn ra.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 58: Sắc trời đã tối.



Khiến hắn cảm thấy vui mừng chính là giọt chất lỏng màu lam đậm kia.

Hắn đánh bạo, dùng thân thể làm thí nghiệm.

Kết quả ngạc nhiên phát hiện, sau khi đầu ngón tay hấp thu chất lỏng màu lam đậm, không chỉ lúc tu luyện cảm giác đau đớn do da thịt bị bong tróc giảm bớt rất nhiều, mà da bị bong ra có thể nhanh chóng chữa trị, đồng thời, tốc độ biến hóa rèn luyện màng da c*̃ng càng lúc càng nhanh.

Ngắn ngủi bảy ngày, màng da toàn thân hắn trở nên cứng cáp hơn, một quyền đánh lên cành cây, vỏ cây cứng rắn lập tức bị đánh nát, đồng thời, nắm tay hắn cũng không cảm giác được đau đớn!

Màng da như đồng, ra quyền như thép!

Hắn luyện da tựa hồ lập tức thành công!

Đồng thời, lực đạo luyện Bôn Lôi Quyền lại có thể đánh một lần hoàn chỉnh, thân thể chỉ cảm giác một chút đau nhức.

Thể chất của hắn, màng da, khí lực, tinh thần, tựa hồ cũng tăng cường không ít.

Quyển bí tịch kia đã nói, luyện da cần nội công tâm pháp phối thêm ngoại lực va chạm, và dược vật ngâm, mới tăng gấp rưỡi.

Xem ra, giọt chất lỏng màu lam đậm kia, có thể làm dược vật luyện da!

Đối với Lạc Thanh Chu mà nói, niềm vui ngoài ý muốn này đúng là khiến hắn cảm thấy phấn chấn và kích động.

Đương nhiên, bảy ngày này, hắn ngoại trừ tu luyện cùng nghiên cứu chất lỏng ra, mỗi lúc trời tối đều sẽ đúng hạn đi thỉnh an Tần đại tiểu thư.

Đối phương vẫn không để ý tới hắn.

Nhưng mà không quan trọng.

Hắn bây giờ một lòng tu luyện, tâm không chướng ngại.

Qua hơn mười ngày là tới kỳ hạn tân hôn một tháng, hắn còn phải ra khỏi thành một chuyến, đi viếng mộ mẫu thân, nói chuyện hắn thành thân cho mẫu thân.

Hi vọng mẫu thân trên trời có linh thiêng, có thể an nghỉ, đồng thời phù hộ hắn tu luyện có thành tựu, phù hộ hắn sang năm tỷ thí chiêu sinh Long Hổ học viện khiến Lạc Ngọc cùng Đại phu nhân, và đám người Lạc gia nhận được báo ứng thích đáng!

Hi vọng đến lúc đó, mẫu thân có thể ở trên trời tận mắt thấy vị Đại phu nhân kia lửa giận công tâm, bộ dáng thống khổ!

"Oanh!".

"Oanh! Oanh! Oanh!".

Mặt trời chiều ngả về tây, ráng chiều chiếu rọi.

Rừng trúc trong Nguyệt Dạ Thính Vũ, Lạc Thanh Chu tr*n tr** mồ hôi đầm đìa đang luyện Bôn Lôi Quyền, đánh tới cuối cùng, trên nắm tay ẩn ẩn xuất hiện một tia phong lôi.

Bốn phía lá trúc rơi xuống, bay lả tả.

Trên mặt đất từng mảnh từng mảnh lá trúc khô héo theo vòng khí lưu phía dưới xoáy quanh theo cước bộ của hắn.

"Oanh!"

Lạc Thanh Chu đánh ra một quyền, đánh lên một cây đại thụ bên cạnh.

Vỏ cây đã nát bấy, đột nhiên chấn động, dưới vỏ cây chất gỗ màu trắng như ẩn như hiện "Két" một tiếng, nứt ra mấy khe hở.

Một quyền này nếu là đánh lên người bình thường, tuyệt đối là xương cốt đứt gãy, lập tức ngã xuống đất không dậy nổi.

Lạc Thanh Chu thu công, rất hài lòng với tiến độ tu luyện hiện tại.

Hắn cuối cùng cũng có thể tự hào nói với mình, hắn không còn là thư sinh yếu đuối tay trói gà không chặt, ngay cả một thùng nước đều xách không nổi!

Sắc trời đã tối.

Đơn giản tắm rửa sạch sẽ trong hồ nước một chút, hắn mặc quần áo, rời khỏi nơi này.

Sau khi hắn rời đi không lâu sau, trên cành cây đại thụ nào đó trong rừng trúc, chỗ vừa mới bị hắn nện một quyền, vỏ cây vẫn như cũ bong ra từng sợi, nhưng bề mặt thịt gỗ bên trong lại biến cháy đen...

Lạc Thanh Chu trở lại tiểu viện, Tiểu Điệp đang xếp quần áo, thấy hắn trở về, vội vàng nói:

- Công tử, xế chiều hôm nay nô tỳ đụng phải nha hoàn Châu nhi của Nhị tiểu thư. Châu nhi để nô tỳ trở về nói cho công tử một tiếng, đêm nay Nhị tiểu thư hẹn bằng hữu, muốn đi Thưởng Nguyệt lâu, muốn mời công tử cùng đi.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 59: Tiểu Điệp rất hiếu kỳ nói:



- Châu nhi còn nói, nếu công tử không muốn, nàng sẽ đi tìm đại tiểu thư cáo trạng.

Lạc Thanh Chu nghe vậy nhíu nhíu mày lại:

- Sao nàng không tự mình đến nói với ta?

Tiểu Điệp bất đắc dĩ nói:

- Châu nhi nói công tử lần trước trước mặt nhiều người như vậy, cự tuyệt tiểu thư nhà nàng, nàng mới không muốn nói chuyện với công tử đâu, nàng nói nàng nhìn thấy công tử đều tức giận.

Lạc Thanh Chu nói thẳng:

- Vậy ngươi đi nói với nàng, đêm nay ta lại cự tuyệt.

Tiểu Điệp:

- ...

Tiểu Điệp không dám đi nói.

Trời vừa tối, Châu nhi đã khí thế hung hăng tự mình tìm tới.

Lạc Thanh Chu đang đọc sách trước cửa sổ.

Tiểu Điệp trốn ở trong phòng thêu hoa.

Châu nhi đi vào tiểu viện liền lớn tiếng hét lên:

- Tiểu Điệp, công tử nhà ngươi nói như thế nào? Nhị tiểu thư đã chuẩn bị ra cửa.

Nàng đứng ở tiểu viện, rõ ràng đã thấy Lạc Thanh Chu ngồi trước cửa sổ, lại cố ý làm lơ, không nhìn hắn, cũng không để ý tới hắn, chỉ nói chuyện với Tiểu Điệp.

Tiểu Điệp đành phải từ trong nhà ra, lúng túng nói:

- Châu nhi tỷ tỷ, công tử nhà ta người... người không có thời gian, người muốn đọc sách.

Châu nhi nghe xong, lập tức xụ mặt xuống, lườm cái tên gia hỏa ngồi trước cửa sổ một chút, tức giận nói:

- Lúc nào không thể đọc sách? Cả ngày ở trong phòng đọc, sớm muộn cũng đọc tới ngốc. Nhị tiểu thư nhà ta chưa từng chủ động mời người khác, hi vọng người nào đó đừng không biết điều!

Tiểu Điệp nhìn ‘người nào đó’ một chút, không dám lên tiếng.

Lạc Thanh Chu đành phải để sách xuống, nhìn tiểu nha đầu trong tiểu viện nói:

- Lần trước ta đã nói với Nhị tiểu thư, ta say sóng, cho nên không đi được, phiền Châu nhi cô nương thay ta nói với Nhị tiểu thư một tiếng.

- Hừ, chính ngươi đi nói!

Châu nhi lập tức xoay người, giận đùng đùng đi ra ngoài, cả giận nói:

- Ta đi tìm đại tiểu thư!

Dứt lời, ra cửa, căm giận đi cáo trạng.

Vẻ mặt Tiểu Điệp tràn đầy lo âu đi tới trước cửa sổ nói:

- Công tử, sao lại không đi? Tất cả mọi người đều nói Nhị tiểu thư rất tốt, người sao cứ luôn cự tuyệt người ta? nếu Đại tiểu thư biết, sẽ tức giận.

Lạc Thanh Chu lật sách nói:

- Đại tiểu thư làm sao có thể vì loại chuyện nhỏ nhặt này tức giận, Nhị tiểu thư mời ta cũng chỉ là thuận miệng nói, ta có đi hay không nàng đều không để ý. Nha đầu kia chính là chuyện bé xé ra to, không cần để ý nàng.

Tiểu Điệp thở dài một hơi nói:

- Chỉ sợ tất cả mọi người ở sau lưng nói xấu công tử đó.

Lạc Thanh Chu nói:

- Vẫn là câu nói kia, người khác nhiều chuyện cứ kệ họ, cứ để bọn họ nói, ta cũng không mất miếng thịt nào.

Tiểu Điệp rất hiếu kỳ nói:

- Vậy tại sao công tử không đi? Công tử rõ ràng không say sóng.

Lạc Thanh Chu giơ tay lên lật một trang:

- Ta muốn đọc sách.

Tiểu Điệp thấy hắn thực sự không muốn đi, đành phải coi như thôi:

- Được rồi, vậy công tử đọc sách đi, nô tỳ không quấy rầy người.
 
Back
Top Bottom