Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu

Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 460: Đêm nay đi không?



Bách Linh ngửa đầu nhìn qua trăng sáng trên bầu trời đêm, một mặt trầm tư.

Lạc Thanh Chu trừng mắt nhìn nàng.

Tần đại tiểu thư lại thanh lãnh nhìn hắn một hồi, thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói:

- Đi thôi.

Sự lo lắng trong lòng Lạc Thanh Chu cuối cùng thoáng nhẹ bớt, không còn dám lưu lại, lại không dám nhắc lại chuyện đêm nay cùng phòng, lập tức thở dài cáo lui.

Lúc gần đi, lại ánh mắt uy h**p nhìn người nào đó một chút.

Người nào đó đối mặt ánh mắt của hắn, lập tức lại tiếp tục ngẩng đầu ngắm trăng trầm tư.

Lúc Lạc Thanh Chu đi mau rời khỏi cửa tròn, nàng vội vàng hô:

- Cô gia, có phải người có lời gì quên nói với tiểu thư hay không?

Lạc Thanh Chu dừng chân, quay đầu nhìn nàng đáp:

- Không có!

Nói xong, bước nhanh rời đi.

- Ô, tiểu thư, cô gia thật hung...

Lúc đi ra cửa tròn, hắn nghe được câu nói này, lại đột nhiên lui về nhìn nàng gọi:

- Bách Linh cô nương, ngươi ra đây một chút, ta có lời nói với ngươi.

Bách Linh nghe xong, lập tức chạy vào đình nghỉ mát, núp ở sau lưng Tần đại tiểu thư, nhô ra một cái đầu, quyệt miệng:

- Cô gia xem người ta giống như là đồ đần à?

Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, không có nói thêm nữa, bước nhanh rời đi.

Trong hoa viên, an tĩnh lại.

Sau một hồi lâu.

Bách Linh mới lên tiếng nói:

- Tiểu thư, người vừa rồi đang thử thăm dò cô gia sao? Người tối hôm qua lại nhắc đến chuyện này với nhị tiểu thư à? Nhị tiểu thư nói thế nào? Đồng ý không?

Ánh mắt Tần Khiêm Gia rơi vào hồ nước ngoài đình, trầm mặc một chút, mới nói:

- Không có.

Bách Linh thở dài một hơi, suy đoán nói:

- Nhị tiểu thư hẳn lo lắng cho danh dự của đại tiểu thư, còn có, lo lắng thân thể của nàng, sợ hại cô gia, sợ liên lụy tiểu thư...

Tần Khiêm Gia lại trầm mặc trong chốc lát, thu hồi ánh mắt, nhìn về phía thân ảnh xanh nhạt ngoài đình, nói:

- Đêm nay đi không?

Thiếu nữ ngoài đình có chút cúi đầu, trên gương mặt nhiễm lên hai quả đào đỏ, ở dưới ánh trăng xinh đẹp đáng yêu, khẽ lắc đầu:

- Không.

Bách Linh ở bên cạnh giải thích:

- Tiểu thư, Thiền Thiền muốn nghỉ ngơi dưỡng sức, Thiền Thiền cũng muốn để cô gia nghỉ ngơi dưỡng sức. Bọn hắn có đại sự muốn làm đây.

Thiếu nữ ngoài đình nắm chặt kiếm trong tay, bước nhanh rời đi, đi vào trong phòng, trốn ở trong góc tối.

Hồi lâu sau.

Nàng về đến phòng, trút bỏ váy áo xanh nhạt trên người, một lần nữa mặc vào lại váy áo kia.

Lập tức, nàng nắm chặt kiếm trong tay, đi tới tiền viện, âm thầm đứng dưới mái hiên, giống như pho tượng, không còn động đậy.

Lạc Thanh Chu trở lại trong phòng, bàn giao Tiểu Điệp một tiếng, khóa cửa phòng, thần hồn xuất khiếu.

Đêm nay đã không cùng phòng, đã ngâm nước nóng, vậy hắn cũng không cần phải ở trong nhà lãng phí thời gian, vẫn nhanh đi tìm kiếm những người kia của Tống gia đi.

Không tìm ra những người kia, chỉ sợ Tần gia rất nhanh sẽ xảy ra chuyện.

Thần hồn bay lên nóc nhà, rất nhanh ra khỏi Tần phủ.

Dưới bầu trời đêm, một đường đi nhanh, đều tìm tòi một lần tất cả địa phương đánh dấu của Trương gia trên bản đồ, vẫn không có phát hiện bất cứ dị thường nào.

Vào lúc canh ba.

Hắn đang muốn trở về, chuẩn bị đi Uyên Ương lâu, trong lòng đột nhiên khẽ động, lại thay đổi phương hướng, bay về phía phủ đệ Tần nhị gia.

Lập tức, lại đi phủ đệ Tần Tứ gia.

Nhưng cũng không có phát hiện bất kỳ người và chuyện gì khả nghi.

Bất quá lúc đi qua phủ đệ trống rỗng của Tần Tam gia, hắn đột nhiên phát hiện một tia dị thường.

Trong gian phòng nào đó ở hậu viện, dường như mơ hồ lóe lên ánh đèn yếu ớt.

Toàn bộ người trong phủ Tần Tam gia bị giết, cửa chính của nơi này đều bị phong bế, trong phủ khắp nơi đều là máu tươi và oan hồn chết thảm, đêm hôm khuya khoắt, ai dám ở bên trong?

Trong lòng hắn kinh nghi, lập tức lặng yên không một tiếng động bay xuống hậu viện.

Lúc bay tới gần, ánh đèn càng thêm rõ ràng.

Xuyên thấu qua cửa sổ nhìn lại, một cây nến đang cháy trong góc tối.

Có lẽ dùng mắt thường của phàm nhân sẽ rất khó gặp, nhưng ở trong đêm tối này, ánh mắt thần hồn lại nhìn rất rõ ràng.

Hắn vừa muốn bay đến chỗ cửa sổ, nghĩ nghĩ, lại lập tức bay lên nóc nhà, trực tiếp xuyên qua nóc nhà gian phòng, rơi bên trên xà ngang trong phòng, cúi đầu nhìn lại.

Trong phòng, cửa sổ đóng chặt.

Bên trong góc tối, có một cây nến đang cháy.

Tia sáng yếu ớt chiếu sáng mấy khuôn mặt nhìn qua có chút dữ tợn.

Năm nam tử mặc áo đen, vây quanh ở trước ánh nến, đang xem một tấm bản đồ trên bàn.

Một tên nam tử trong đó nói:

- Nơi này là hậu viện, Tần Văn Chính và phu nhân ở tòa viện này, phía sau vườn hoa thông về cửa sau; nơi này là một cái hồ, ở gần hồ nhất là tiểu viện của vị con thứ kia của Thành Quốc phủ ở. Hắn và một nha hoàn ở bên trong, bên người không có bất kỳ hộ vệ gì.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 461: Lập tức, trong hẻm nhỏ yên tĩnh im ắng.



-Nơi này là chỗ Tần gia đại tiểu thư ở, khẳng định không thể đi, nữ tử cao thủ gọi Hạ Thiền kia ở ngay chỗ này, mà lại nghe nói ban đêm xưa nay không đi ngủ. Nơi này, là chỗ Tần gia nhị tiểu thư ở...

- Nơi này, nơi này, là mục tiêu của chúng ta lần này.

- Tần gia nhị tiểu thư... Hừ, tiểu tiện nhân kia, đừng nhìn thân thể nàng yếu đuối, sắp phải chết, thật ra nàng mới là uy h**p lớn nhất của chúng ta, nhất định phải giết nàng trước...

- Nơi này, con thứ kia của Thành Quốc phủ ở chỗ này, phòng thủ nơi này yếu kém nhất, hai người các ngươi có thể trực tiếp đi qua làm thịt hắn... Sau đó vòng qua nơi ở của Tần gia đại tiểu thư, trực tiếp đi qua tụ hợp với mấy người Tuần ca, cùng đi ám sát Tần nhị tiểu thư...

- Chỗ của Tần Văn Chính, Tần gia đại tiểu thư, tạm thời không nên động, nơi nào cũng có cao thủ, trước hết để cho bọn hắn thống khổ mấy ngày. Chờ chúng ta giết hết người phủ đệ khác của Tần gia, lại đi đối phó bọn hắn...

- Đến đây, nhìn lại thêm một lần các phủ đệ và chỗ ở của mọi người trong Tần gia...

Năm người râu ria xồm xoàm, mặt mũi tràn đầy cừu hận, lại mở ra tấm địa đồ thứ hai.

Lạc Thanh Chu không tiếp tục nghe tiếp, lại liếc mắt nhìn khuôn mặt mấy người bị ánh nến chiếu rọi, lập tức bay lên nóc nhà, xuyên phòng mà ra.

- Vụt —— -.

Đón gió, một đường bay nhanh.

Trở lại Tần phủ, bay vào trong phòng, thần hồn trở về cơ thể.

Lập tức ra cửa, đi tới Linh Thiền Nguyệt cung, trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Vừa muốn đi tới vườn hoa phía sau, đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc âm thầm đứng dưới mái hiên, hai con ngươi đang lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.

Lạc Thanh Chu vội vàng đi tới, nói thẳng:

- Hạ Thiền, ta cần sự hỗ trợ của ngươi.

Dừng một chút, lại nói:

- Có thù lao.

Thiếu nữ nhìn hắn một cái, lần này không tiếp tục tính tình đùa nghịch, nắm chặt kiếm trong tay, trực tiếp đi ra mái hiên, đi ra ngoài cửa.

Lạc Thanh Chu theo sau lưng ra cửa, ở phía trước dẫn đường nói:

- Trước khi làm việc, ta có chuyện muốn nói với ngươi một tiếng. Chuyện đêm nay, đừng nói cho người khác, bao gồm cả tiểu thư nhà ngươi, còn có Bách Linh. Có thể chứ?

Thiếu nữ trầm mặc một chút, khẽ gật đầu.

Lạc Thanh Chu mang theo nàng đi tới cửa sau, cẩn thận nói với nàng những việc cần phải làm sau này.

Hai người từ cửa sau ra ngoài.

Lập tức sóng vai mà đi trong hẻm nhỏ tối đen.

Ra khỏi hẻm nhỏ.

Tắm rửa ánh trăng trắng noãn, Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn thiếu nữ bên cạnh một chút, nhịn không được hỏi:

- Nửa đêm, ta đi tìm ngươi, nói mang ngươi ra ngoài giết người, ngươi không nói một tiếng, không có cái gì muốn nói à?

Ánh mắt thiếu nữ nhìn phía trước, gương mặt xinh đẹp băng lãnh, cũng không đáp lại.

Lạc Thanh Chu nói:

- Ngươi không sợ ta là người xấu, là gian tế giấu ở bên trong Tần phủ, giống như mấy người lần trước kia? Sau đó, dụ ngươi ra ngoài, hoặc là bán đi?

Thiếu nữ vẫn không có để ý đến hắn.

Lạc Thanh Chu lại nhìn nàng một chút, không nói gì thêm.

Phủ đệ Tần Tam gia.

Trong không khí tựa hồ còn tràn ngập mùi máu tươi bên trên bàn đá xanh vẫn như cũ còn lưu lại máu tươi.

Thảm án đêm đó giống như vừa mới phát sinh hôm qua.

Trong đình viện, trong phòng, một mảnh hỗn độn.

Gian phòng ốc nào đó ở hậu viện, cửa phòng đột nhiên mở ra.

Lập tức, một thân ảnh lách mình mà ra, đi đến cửa tiểu viện, đi ra bên ngoài trái phải nhìn quanh một phen đêm tối, vẫy vẫy tay vào trong phòng.

Tiếp theo lại có bốn người mặc áo đen, eo treo đoản đao, nối đuôi nhau mà ra.

Bọn hắn dán vào góc tường, dưới chân im ắng, xe nhẹ đường quen xuyên qua vườn hoa phía sau phủ đệ, đi đến cửa sau.

- Nhớ kỹ, nếu đắc thủ, chém đầu con thứ kia xuống, ta muốn cầm trở về giao nộp. Lần này người ta giúp chúng ta đại ân, lễ vật này, chúng ta nhất định phải hồi báo.

- Đại ca, Tần gia đến cùng ẩn giấu bí mật gì? Làm sao ngay cả... Ngay cả người kia c*̃ng âm thầm trợ giúp chúng ta, muốn một mẻ hốt gọn người Tần gia?

- Đừng hỏi nhiều, hoàn thành nhiệm vụ, báo thù rửa hận! Đến lúc đó, chờ Trưởng công chúa rời khỏi nơi đây, chúng ta tự có đường sống.

- Tốt! Đêm nay sẽ đại khai sát giới, để bọn hắn nợ máu trả bằng máu.

Mấy người đi vào cửa sau, vừa muốn mở cửa.

Một người trong đó lập tức nói:

- Chậm đã, tốt nhất đừng động cửa, cẩn thận có quan phủ bày cạm bẫy. Ta trước nhảy tường qua nhìn một chút, chờ một lúc các ngươi đều nhảy tường ra ngoài.

- Được.

Người kia nói xong, lập tức thả người nhảy lên, nhảy tường mà qua, nhẹ nhàng rơi vào trên mặt đất.

Lập tức, trong hẻm nhỏ yên tĩnh im ắng.

- Đại ca?

Bốn người trong tường nín thở ngưng thần, chờ đợi chốc lát, lại không có nghe được phía ngoài đáp lại.

Sắc mặt bốn người thay đổi.

Một người trong đó cuống quít nháy mắt cho ba người khác, khoát tay tạo thế, cố ý nói ra ngoài:

- Đại ca, vậy chúng ta ra cửa đây.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 462: Như lá cây trong sóng lớn.



Nói rồi hắn ta im lặng rút ra đao bên hông, lập tức cởi xuống y phục trên người, mang theo ba người khác, cùng đi tới cửa.

- Xoạt!

Hắn ta đột nhiên mở cửa, ném quần áo trong tay ra ngoài, trong nháy mắt cầm đao xông ra ngoài.

Ba người đằng sau vừa muốn lao ra theo đột nhiên nhìn thấy mấy đóa hoa máu nở rộ ra trên cổ của hắn ta.

Lập tức, một đoạn lưỡi kiếm rét lạnh vô thanh vô tức đâm xuyên qua cổ của hắn.

Hắn đứng ở cửa ra vào, đao trong tay vẫn là trạng thái giơ lên, lại đứng ở nơi đó, không nhúc nhích.

Ba người trong nháy mắt bị hù sợ vỡ mật, cuống quít rút về.

- Oanh!

Một tiếng bạo hưởng đột nhiên vang lên sau lưng người cuối cùng.

Lập tức, người kia trực tiếp bị một nắm đấm quỷ dị đánh bay ra ngoài, nặng nề mà đụng vào trên người hai người phía trước.

- Rắc!

Một tiếng xương cốt đứt gãy vang lên.

Thân ảnh trước cửa ra vào bị một kiếm xuyên qua yết hầu, rốt cục ngã xuống.

Sau đó, một lưỡi kiếm băng lãnh đột nhiên từ ngoài cửa tiến vào, trong nháy mắt đâm xuyên yết hầu một đạo nhân ảnh phía trước.

Tinh chuẩn không sai!

Thân ảnh bị một quyền đánh vào trên lưng vừa té ngã trên mặt đất, “Oanh” một tiếng, lại bị một quyền đập vỡ đầu.

Trong nháy mắt, năm người liền chỉ còn lại có một người cuối cùng.

Kia người cuối cùng cầm đoản đao trong tay, dán người vào trong góc tường bên cạnh, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ, run lẩy bẩy mà nhìn một đôi nam nữ quỷ dị xuất hiện trước mặt.

Lạc Thanh Chu nhìn hắn, đưa tay cầm bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của thiếu nữ bên cạnh, nói khẽ:

- Chờ một chút, ta hỏi hắn mấy câu.

Lời này vừa ra, sau lưng của hai người đột nhiên truyền đến một giọng nói đầy âm lãnh:

- Lão phu c*̃ng muốn hỏi các ngươi mấy câu.

- Vụt ——.

Ai ngờ giọng nói thâm trầm sau lưng kia vừa dứt lời, Lạc Thanh Chu cơ hồ không chút do dự gì, thân ảnh đột nhiên lóe lên, ôm thiếu nữ bên cạnh ra ngoài, nháy mắt liền biến mất nơi cửa sau!

Lập tức âm thanh bên ngoài vang lên trong hẻm nhỏ:

- Ngươi đi trước, ta đi gọi người!

Tiếng bước chân nhanh chóng đi xa!

Hạ Thiền: - ...

Người trung niên mặc hắc y đột nhiên xuất hiện sau lưng sửng sốt một chút, hình như không ngờ đối phương lập tức quay đầu trực tiếp liền chạy, một chút dũng khí cũng không có.

Hắn ta vội vàng nói với hai thanh niên sau lưng:

- Đuổi theo!

Hai thanh niên kia lập tức xông ra cửa sau!

- Bạch!

Hàn mang lóe lên, lợi kiếm đâm tới!

Tốc độ nhanh như thiểm điện!

Nhưng người trung niên hắc y này đã sớm chuẩn bị, một quyền đánh ra, lại không tránh không né, trực tiếp chạm vào mũi kiếm đang đâm tới kia!

Quả đấm của hắn ta lại ẩn ẩn lóe ra ánh sáng như kim loại u lãnh!

- Đinh ——.

Một tiếng kim loại va vào nhau vang lên, ánh lửa tóe ra khắp nơi!

Kiếm Hạ Thiền bị cản lại.

Đồng thời, nắm đấm kia mang theo một cỗ sức mạnh khổng lồ, như sóng triều nhào về phía thân thể nhỏ yếu đơn bạc của nàng.

Như lá cây trong sóng lớn.

Nàng trực tiếp bị hất bay ra ngoài.

Mà lúc này, hai thanh niên cầm đao kia đã nhanh chóng vọt tới cửa sau, cùng nhau xông tới, chuẩn bị đuổi theo giết tên thiếu niên nhát như chuột vứt bỏ đồng bọn chạy trốn kia!

- Xoạt!

Ai ngờ hai người mới từ cửa nhảy lên một cái nhảy ra ngoài, trong bóng tối đối diện lại đột nhiên bay tới một nắm bột màu trắng

Hai người vội vàng không kịp chuẩn bị, trong nháy mắt bị trát đầy mặt!

Mắt lập tức hoàn toàn trắng bệch.

- Bạch!

Không đợi chân hai người rơi xuống đất, một thanh chủy thủ rét lạnh đột nhiên xuyên qua đám bột đang bay tán loạn đâm tới, trong nháy mắt đâm xuyên qua cổ họng một trong hai thanh niên!

Lúc này, chân hai người còn chưa chạm đất!

Một cỗ đau đớn thiêu đốt kịch liệt, đột nhiên truyền đến cặp mắt!

Một người há to mồm, che cổ họng đang tuôn máu, lảo đảo về phía trước mấy bước, rồi lập tức té nhào trên mặt đất.

Một người khác thống khổ xoa hai mắt lui lại, vừa hoảng sợ quơ đoản đao trong tay che ở trước ngực, miệng khàn giọng hét lớn:

- Giang thúc! Giang thúc!

Một thân ảnh đột nhiên bay về phía hắn ta, bị đoản đao điên cuồng múa trong tay hắn ta chém vào trên cổ, nhưng lúc chạm vào thân ảnh đó dư chấn khiến hắn ta trực tiếp ngã xuống đất.

Không đợi hắn ta đứng lên, một thanh chủy thủ võ giả rét lạnh đột nhiên lặng yên không một tiếng động duỗi ra bên cạnh, “Phốc” một tiếng đâm vào cổ họng hắn ta, lập tức rút ra, lóe lên rồi biến mất.

- A ——.

Hắn ta há to mồm, trên mặt đầy bột trắng, điên cuồng múa máy đoản đao trong tay, chỗ cổ phun trào máu tươi.

Nhưng rất nhanh, toàn thân hắn ta run rẩy mấy lần, không động đậy được nữa.

Mà thân ảnh vừa rồi va chạm trên người hắn ta, bị một đao của hắn ta chém vào yết hầu, c*̃ng ghé vào bên cạnh hắn ta, triệt để mất mạng.

Trong hẻm nhỏ, lần nữa khôi phục yên tĩnh.

Nam tử trung niên áo bào đen tên gọi Giang thúc kia mặc dù nghe được phía ngoài có tiếng kêu cứu, nhưng cũng không dám mạo hiểm ra ngoài.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 463: Chúng ta không phải đối thủ của hắn ta!



Áo bào đen trên người hắn ta phồng lên, song quyền “Vù vù” múa, khí thế hung hăng dồn thiếu nữ cầm kiếm trước mặt đến góc tường.

Song quyền mang theo một tầng quyền lực thật mỏng màu bạc, không sợ bảo kiếm trong tay thiếu nữ, mỗi một quyền đều mang theo một cỗ sức mạnh và sóng khí đáng sợ!

- Bạch!

Đúng vào lúc này, một vệt bóng đen đột nhiên từ phía sau nhào về phía hắn ta!

Nam tử áo đen đã sớm chuẩn bị, đột nhiên xoay người, tốc độ nhanh như quỷ mị, “Oanh” một quyền đánh trên người hắc ảnh kia!

“Cạch!” Một tiếng!

Một tiếng xương cốt đứt gãy vang vọng trong bóng đêm yên tĩnh.

Đồng thời, hắc ảnh kia trực tiếp bị một quyền đánh vào lồng ngực bạo liệt, toàn bộ thân thể lõm xuống dưới!

Nhưng nam tử áo đen lại biến sắc, cuống quít thu quyền lại.

- Xoạt!

Ai ngờ đúng vào lúc này, một nắm bột trắng đột nhiên từ phía sau thân thể lõm xuống bay ra, nháy mắt như thiên nữ tán hoa bao phủ toàn bộ khuôn mặt và thân thể hắn ta!

Nam tử áo đen cuống quít vung tay áo, phất ra.

- Bạch!

Hàn mang lóe lên, thiếu nữ sau lưng một kiếm đâm ra!

Nam tử áo đen nghiêng người qua, nhắm mắt lại, một quyền đánh ra sau lưng, động tác và sức mạnh vẫn phối hợp như thiên y vô phùng*!

*Thiên y vô phùng: áo trời không có vết chỉ, không có sơ sót, không có kẽ hở nào.

Nhưng đúng lúc này, lại có bóng đen nhào về phía hắn ta!

Lập tức, đạo thứ hai, đạo thứ ba, đạo thứ tư!

Ngay cả bóng đen vừa rồi bị hắn đánh nát lồng ngực, cũng bay lên nhào về phía hắn ta!

Lạc Thanh Chu không ngừng mà ném thi thể về phía hắn ta.

Chờ hắn ta ra quyền đẩy thi thể ra, hoặc lách mình tránh đi, vôi phấn nhặt được trong Hắc Mộc lâm lại không ngừng ném về phía hắn ta.

Mà phía sau, kiếm Hạ Thiền càng lặng yên không một tiếng động, xuất quỷ nhập thần, mỗi lúc ra một kiếm đều khiến nam tử áo đen toàn lực ứng phó.

Thi thể và vôi phấn không ngừng bay tới, không chỉ có khiến hắn ta hai tay ứng phó không xuể, mắt cũng không dám mở ra.

- Oanh! Oanh! Oanh!

Sau khi hắn ta lại ra quyền đánh bay ba cỗ thi thể bay tới, một nắm vôi phấn rốt cục rơi lên mặt hắn.

Hắn vừa mở mắt ra, lại cuống quít nhắm lại.

- Bạch!

Sau lưng một kiếm đâm ra.

Hắn ta cuống quít nghe tiếng tránh né, nhưng vẫn chậm một bước.

Kiếm kia “Xùy” một tiếng, đâm vào cánh tay phải của hắn ta!

Hắn ta lập tức nổi giận gầm lên một tiếng, hai chân tụ lực uốn lượn, đột nhiên nhảy về phía trước, trực tiếp nhào về phía tiểu tử hèn hạ vô sỉ ở phía trước kia chỉ dám ở phía xa ném thi thể với vãi vôi!

Hắn ta dùng hết toàn lực, như diều hâu vồ thỏ, trong nháy mắt bổ nhào qua!

Thân ảnh Lạc Thanh Chu lóe lên, cuống quít lao ra ngoài từ cửa sau.

Nam tử áo đen lửa giận công tâm, vừa tiếp đất, lại đột nhiên nhảy lên, nhảy ra phía cửa, “ Oanh” một quyền đánh ra ngoài!

- Ầm!

Hắn ta vừa nhảy ra cửa, một vệt bóng đen đột nhiên nhào tới trước mặt, bị hắn ta một quyền đánh bay ra ngoài!

- Xoạt! Xoạt! Xoạt!

Lập tức, càng nhiều bột trắng giống như gió táp mưa rào tấp về phía hắn!

Hắn ta cuống quít nhắm mắt vung vẫy tay áo, lui về phía sau, hai chân liên tục ra cước, rất nhanh đã thối lui đến trong góc trong.

Hạ Thiền nhắm mắt từ cửa bước ra, vừa muốn cầm kiếm xông lên, một cánh tay đột nhiên giữ nàng lại, nói:

- Đi! Chúng ta không phải đối thủ của hắn ta!

Dứt lời, Lạc Thanh Chu lập tức lôi kéo nàng, nhanh chóng chạy về phía ngoài hẻm.

- Oanh!

Nam tử áo đen lại đánh ra một quyền, khí lãng cuồn cuộn, cuối cùng hất toàn bộ bột trắng trước mặt bay lả tả ra ngoài.

Hắn mở mắt ra, trên mặt trên người toàn là bột, trên vai chảy máu tươi, nhìn thi thể đầy đất, vừa sợ vừa giận, “Soạt” một tiếng nhảy ra ngoài, trực tiếp đuổi theo hai đạo thân ảnh phía trước kia!

Hôm nay tử đệ Tống gia hắn dẫn theo toàn bộ chết thảm, mà toàn bộ còn bị chính hắn ta đánh đến chết không toàn thây, nếu hắn không tự tay mình đấm hai cẩu nam nữ hèn hạ vô sỉ kia, hắn ta uổng thân là người nhà họ Tống!

Áo bào đen của hắn phần phật, tóc dài phấp phới, tốc độ nhanh như thiểm điện, song quyền súc tích tất cả sức mạnh, nháy mắt đã đến cửa ngõ, vừa muốn nhảy lên tiếp tục đuổi theo, đột nhiên “Bá” một thân ảnh từ góc rẽ bên cạnh gần trong gang tấc bay ra ngoài, trực tiếp nhào về phía hắn!

- Oanh!

Hắn ta lên cơn giận dữ, nắm đấm hắn sớm đã súc tích tất cả sức mạnh, đột nhiên đập tới cái đầu đang lao tới kia!

Nhưng khi nắm đấm của hắn chạm đầu kia trong nháy mắt, sắc mặt hắn đột nhiên kịch biến!

Cái đầu này đúng là đầu chất nhi của hắn chết vừa rồi!

Mà thân thể dưới cái đầu này, chỉ là một kiện trường bào không có thân thể trống trơn!

- Ầm!

Nhưng giờ phút này, hắn ta đã không kịp thu quyền, một quyền đánh xuống, đầu óc chất nhi của hắn lập tức bạo liệt, chia năm xẻ bảy!

Đang lúc huyết nhục tung tóe cản trở tầm mắt hắn, “Phốc” một tiếng, một túi phấn vôi lớn đột nhiên trên đầu tuôn xuống!

Toàn bộ thân thể hắn ta nháy mắt bị số lượng lớn vôi phấn bao phủ!
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 464: Ánh trăng trong sáng.



Giờ khắc này, nam tử trung niên vừa tụ lực đánh ra một quyền, đang đứng ở trong thời gian trống của sức mạnh.

Chờ hắn kịp phản ứng lại, cả người nhất thời bị toàn bộ túi phấn vôi kia đổ lên trên người, cả người nháy mắt biến thành một người vôi trắng bóng!

- Bạch!

Hàn mang lóe lên, một thanh kiếm sắc đâm về phía cổ họng của hắn!

Cho dù ở vào tình cảnh như thế, hắn vẫn phản ứng nhanh chóng, song quyền lập tức đưa lên đón đỡ, đồng thời dưới chân lệch một chút, thân thể cấp tốc lui lại.

- Đinh!

Mũi kiếm sắc bén trong nháy mắt bị quyền sáo kim loại trên tay đón đỡ.

Nhưng hắn vừa lui về phía sau, sau lưng vô thanh vô tức đột nhiên xuất hiện một thanh chủy thủ rét lạnh, “Phập” một tiếng, chuẩn xác đâm vào phía sau hắn!

Thân thể hắn lập tức cứng đờ, há to miệng, hai mắt nhắm chặt c*̃ng đột nhiên vô ý trừng lớn ra!

- A ——.

Một tiếng kêu thảm thê lương khàn khàn, lập tức run rẩy từ cổ họng hắn phát ra, phá vỡ đêm tối yên tĩnh, xông lên mây xanh!

- Phốc!

Đúng lúc này, lại một nắm phấn vôi thừa cơ tấp tới cái miệng đang há to và con mắt đang trợn to!

Lần này, hắn rốt cuộc không có cách nào tránh được!

- Bạch!

Một thanh kiếm sắc nhọn lập tức “Xùy” một tiếng, rốt cục xuyên qua cổ họng của hắn!

Lạc Thanh Chu lúc này mới xông tới, rút một thanh chủy thủ võ giả từ phía sau của hắn ra, vừa hung ác liên tục thọc mấy lần, lại hung hăng thọc vào tim hắn một chút, mới nhanh chóng nhảy ra.

- Đi! Đội tuần tra đến!

Hắn cuống quít thu hồi chủy thủ, kéo thiếu nữ bên cạnh, co cẳng liền chạy.

Trong nháy mắt, hai người tay cầm tay, nhanh chóng biến mất trong đêm tối xa xa, không thấy bóng dáng.

Tiếng bước chân ồn ào dồn dập từ trên đường phố truyền đến.

Rất nhanh, một nhánh đội tuần tra võ giả vội vàng chạy tới, nhìn nam tử trung niên ngã xuống đất trong vũng máu trắng đỏ lẫn lộn, đều trợn mắt hốc mồm.

- A, đây... Đây không phải Tam gia Tống gia sao?

- Tam gia cái gì! Là đào phạm mưu phản! Nhanh! Bên kia mùi máu tươi nồng nặc, hẳn là còn có thi thể!

Mấy người biến sắc, lập tức chạy vào hẻm nhỏ trước mặt.

Lạc Thanh Chu lôi kéo Hạ Thiền một đường chạy vội theo góc tường, thẳng đến chạy vào hẻm nhỏ âm u phía sau Tần phủ, mới thở dài một hơi.

Lúc này hai người đều thở hổn hển, trên tóc trên y phục, thậm chí trên mặt, đều là bột phấn trắng, nhìn có chút chật vật.

- Tuyệt đối không nên dụi mắt! Đi, mau trở về cởi y phục xuống trước, trên mặt, trên tay đều phải dùng dầu lau trước, sau đó mới rửa sạch.

Lạc Thanh Chu nhìn thiếu nữ bên cạnh một chút, không dám trì hoãn, lập tức lôi kéo nàng về phủ.

Từ cửa sau vào, hắn lại dặn dò:

- Nhất định phải dùng số lượng lớn nước nhanh chóng tắm rửa, tốt nhất đi hồ nước trong Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển, trực tiếp nhảy xuống, tắm mau một chút, da bị phỏng thì không xong. Nếu... Nếu không để ta giúp ngươi đi?

Ngón tay thiếu nữ cầm kiếm bên cạnh đột nhiên xiết chặt.



Ánh trăng trong sáng.

Trong hồ nước Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển, sương mù mờ mịt, sóng nước lấp loáng.

Lạc Thanh Chu c** s*ch y phục, ngâm mình bên trong.

Vôi phấn trên tóc và trên người đều đã rửa sạch sẽ, đang nằm trên tảng đá chỗ nước cạn, trong đầu hồi tưởng lại trận chiến đêm nay.

Đương nhiên, từ đầu đến cuối đều là Hạ Thiền cô nương chiến đấu.

Hắn thậm chí một quyền cũng không có đánh ra.

Một túi lớn vôi phấn nhặt được trong Hắc Mộc lâm đã sử dụng hết, ngày mai có thời gian lại đi lấy thêm.

Đồ chơi kia đêm nay dùng dao mổ trâu cắt tiết gà, rất có hiệu quả.

Chỉ cần không phải cao thủ cảnh giới đại võ sư quanh thân tự có khí tức che chắn, món đồ chơi kia hẳn là sẽ có tác dụng.

Đặc biệt thích hợp lúc không muốn đánh nhau hay là có thể hỗ trợ người khác công kích.

Đêm nay nam nhân trung niên kia không biết cảnh giới thế nào, nhưng thực lực khẳng định rất mạnh, đoán chừng chí ít cũng cảnh giới võ sư, mà song quyền còn mang theo quyền sáo kim loại chuyên khắc chế lợi khí, cho nên kiếm Hạ Thiền trong lúc nhất thời mới khó có tác dụng.

Hạ Thiền không phải võ giả, dựa vào là tốc độ và thanh kiếm sắc bén, và kiếm pháp phong hầu đơn giản nhất trực tiếp nhất.

Mặc dù giết người rất nhanh, nhưng c*̃ng có rất nhiều yếu điểm.

Chỉ cần đối phương từ đầu có phòng bị, dùng khí lãng để nàng không cách nào lại gần, đồng thời có vũ khí có thể ngăn cản bảo kiếm trong tay nàng, vậy nàng sẽ rất khó phát huy thực lực của mình.

Cho nên, nàng tốt nhất phải có một người phối hợp, hấp dẫn sự chú ý, quấy nhiễu tầm mắt của đối phương.

- Chẳng lẽ sau này ta phải biến thành vú em?

Lạc Thanh Chu đang nhìn trong bầu trời đêm trăng sáng mà suy nghĩ, dư quang đột nhiên nhìn thấy trên bờ nhiều thêm một thân ảnh.

Trong lòng hắn nhảy dựng lên, cuống quít ngồi dậy, “Xùy” một tiếng, cái mông dịch xuống dưới, giấu nửa người dưới ở sâu trong nước, mới ngẩng đầu nhìn về phía trên bờ.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back