Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu

Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 470: Tỷ phu, thật xin lỗi...



Nam Cung Hỏa Nguyệt híp híp con ngươi:

- Trong nhà tiên sinh thật có nương tử đang chờ? Thế nhưng theo tin tức bản cung nghe được, nương tử kia của tiên sinh tựa hồ cũng không ở cùng một chỗ với tiên sinh, mà tách ra ở. Còn cùng phòng, chỉ sợ cũng càng không có. Tiên sinh cả đêm phòng không gối chiếc, sao có nương tử chờ lấy?

Lạc Thanh Chu cúi đầu chắp tay, một mặt bình tĩnh:

- Điện hạ, bên ngoài đồn đại, không thể coi là thật.

Nam Cung Hỏa Nguyệt lại nhìn hắn một lát, không tiếp tục nhiều lời, gật đầu nói:

- Vậy bản cung không miễn cưỡng tiên sinh. Nguyệt Vũ, đưa tiên sinh cùng Tần nhị tiểu thư trở về.

- Vâng, điện hạ.

Lạc Thanh Chu đỡ lấy Tần nhị tiểu thư, cáo lui rời đi.

Trong thư phòng, an tĩnh lại.

Trời chiều xuyên qua song cửa sổ, chiếu xuống thảm đỏ trên mặt đất, gió đêm lướt qua bệ cửa sổ, mang đến mùi thơm ngát trong vườn hoa.

Chân trời, ánh nắng chiều đỏ giống như gấm, núi xanh như lông mày.

Nam Cung Hỏa Nguyệt đứng ở phía trước cửa sổ một hồi, mới lên tiếng nói:

- Nguyệt Ảnh, nếu như ngày nào đó, bản cung vì đạt được mục đích, buông xuống tất cả tôn nghiêm và mặt mũi, ngươi sẽ xem thường bản cung sao?

Bên ngoài truyền đến một đạo âm thanh cung kính:

- Điện hạ, người nếu à thật sự muốn vị Lạc công tử kia, thuộc hạ nguyện ý...

- Không phải chuyện này.

Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn lên ráng mây trên trời, thản nhiên nói:

- Chuyện này, tạm thời miễn cưỡng không được. Bản cung nói là chuyện khác, được rồi, bản cung sẽ tự mình quyết định.

Bên ngoài không nói thêm gì nữa.

- Sư phụ... Ca ca...

- Cái nào càng mất mặt, càng khó mở miệng hơn?

Gió đêm phất qua, tóc xanh bay múa, ráng chiều chiếu rọi bên trên gương mặt lãnh ngạo xinh đẹp, ẩn ẩn lộ ra vẻ khuất nhục.

Trên xe ngựa.

Lạc Thanh Chu cùng Tần nhị tiểu thư ngồi đối diện nhau.

Hai người một đường đều đang nghĩ về tâm sự, đều không nói gì.

Sắp đến Tần phủ.

Tần Vi Mặc ôn nhu mở miệng nói:

- Tỷ phu, gần đây tỷ tỷ có hay không... Cùng phòng với ngươi?

Lạc Thanh Chu nghe vậy giật mình, không biết nàng vì sao đột nhiên muốn hỏi chuyện này.

Loại chuyện này, không nên là một cô em vợ có thể hỏi tỷ phu chứ?

- Quên.

Lạc Thanh Chu rất qua loa trả lời.

Tần Vi Mặc thở dài một hơi bé không thể nghe:

- Xem ra không có. Không nghĩ tới chuyện này, ngay cả Trưởng công chúa đều biết.

Lạc Thanh Chu không nói gì thêm.

Ánh mắt Tần Vi Mặc đồng tình nhìn hắn một cái, trên mặt lộ ra một tia áy náy, thấp giọng nói:

- Tỷ phu, thật xin lỗi...

Lạc Thanh Chu nhìn về phía nàng nói:

- Tại sao nhị tiểu thư phải xin lỗi?

Tần Vi Mặc có chút cúi đầu, trên gương mặt lộ ra hai vết đỏ ửng, thấp giọng nói:

- Thật ra... Vi Mặc có thể thay thế tỷ tỷ... Đáng tiếc, thân thể Vi Mặc...

- Nhị tiểu thư, chúng ta vẫn bàn về chuyện Tào Mạnh Đức yêu thích vợ người đi, Đông Ngô ra la lỵ, Thục Hán tất cả đều là cơ duyên đi.

- A?

Tần nhị tiểu thư mở to hai mắt.

Trở lại Tần phủ, mặt trời đã xuống núi.

Màn đêm bắt đầu dần dần bao phủ cả tòa thành trì.

Lạc Thanh Chu trở lại tiểu viện, sau khi ăn bữa tối Tiểu Điệp mang về, đi hậu hoa viên, tu luyện nửa canh giờ quyền pháp « Mai Hoa Phân Phi ».

Trời hoàn toàn tối.

Chủ tớ hai người đi trong hồ tắm rửa.

Sau khi Lạc Thanh Chu trở về, đổi một thân nho bào rộng lớn, lại nhìn tấm gương soi cách ăn mặc một phen, ra cửa.

Đêm nay hắn quyết định đi Thiên Tiên lâu tìm kiếm hư thực.

Đương nhiên, trước khi đi, hắn muốn trước đi vấn an Tần đại tiểu thư, thuận tiện hỏi ý kiến, miễn cho đêm nay có người muốn đi tìm hắn cùng phòng, vậy thì phiền toái.

Lúc đi vào Linh Thiền Nguyệt cung.

Cửa sân mở ra, tiền viện không có người.

Hắn đi thẳng vào, xe nhẹ đường quen đến hậu hoa viên.

Còn chưa đi tới cửa đã nghe được bên trong truyền đến âm thanh múa kiếm, lần này chỉ nghe âm thanh đã có thể cảm giác được kiếm chiêu lăng lệ đáng sợ.

Khi hắn đi qua cửa tròn, lập tức cảm giác thấy lạnh cả người bao phủ tới.

Thân ảnh múa kiếm dưới cây hoa đào, ánh mắt lạnh như băng tựa hồ nhìn hắn một cái, kiếm chiêu trong tay càng nhanh và lăng lệ hơn.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, đi đến trước đình nghỉ mát, thấp giọng nói với Bách Linh trên lan can:

- Chuyện gì xảy ra? Nhìn nha đầu kia đêm nay tựa hồ tâm tình không tốt lắm? Ngươi lại trêu chọc nàng?

Bách Linh lập tức quyệt miệng nói:

- Làm gì có, cô gia oan uổng người ta. Thiền Thiền từ giữa trưa đã không vui, khẳng định đang tức giận cô gia không có mua mứt quả cho chúng ta ăn.

Lạc Thanh Chu mặc kệ nàng, đi vào trong đình cung kính chào:

- Đại tiểu thư.

Tần Khiêm Gia đang yên tĩnh đọc sách, nghe vậy khẽ gật đầu, cũng không nói chuyện.

Lạc Thanh Chu không dám quấy rầy nữa, đang muốn lui ra, Bách Linh vội vàng nói:

- Cô gia, ngươi hôm nay có phải có chuyện gì muốn nói với tiểu thư hay không?
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 471: Trừ phi mắt cô gia bị mù.



Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, nói:

- Không có.

Bách Linh gặp hắn muốn đi, vội vàng nói:

- Thế nhưng cô gia, buổi sáng hôm qua ngươi còn vụng trộm nói với người ta, ngươi muốn tiểu thư cùng phòng. Có phải cô gia ngại mở miệng nói hay không? Không có quan hệ, tiểu thư sẽ không tức giận.

- Bạch! Bạch! Bạch!

Kiếm trong tay thiếu nữ dưới cây càng nhanh hơn.

Lạc Thanh Chu chỉ đành phải nói:

- Thân thể ta đêm nay có chút không thoải mái. Chờ một lúc trở về, đọc sách một hồi sẽ muốn sớm nghỉ ngơi một chút.

Lúc nói lời này, hắn cũng không có nhìn Tần đại tiểu thư bên trong đình một cái.

Bách Linh và hắn bốn mắt mắt nhìn nhau, có chút cau mày nói:

- A, thân thể cô gia không thoải mái sao? Muốn đi tìm đại phu xem qua hay không?

Âm thanh múa kiếm dưới cây dần dần nhỏ xuống.

Lạc Thanh Chu nói:

- Không sao đâu, nghỉ ngơi một đêm liền tốt.

Hắn không tiếp tục nhiều lời, cáo từ rời đi.

Đợi hắn đi ra khỏi cửa tròn, thân ảnh múa kiếm dưới cây đột nhiên ra động tác nhanh hơn.

- Thiền Thiền, làm gì liều mạng như vậy? Thân thể này của ngươi, căn bản không thích hợp luyện tập kiếm pháp bá đạo như vậy, ngươi mệt mỏi dễ té xỉu.

- Tiểu thư, người khuyên nhủ Thiền Thiền đi.

Thân ảnh tuyết trắng trong đình chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thiếu nữ múa kiếm dưới cây ngoài đình, trầm mặc thật lâu, nhưng lại chưa mở miệng.

- Bá bá bá!

Dưới cây, hàn khí tung hoành, kiếm quang cả vườn.

Bách Linh lại nhìn một hồi, đột nhiên bước nhanh rời đi.

Nàng ra Linh Thiền Nguyệt cung, trực tiếp đi đến tiểu viện của người nào đó, nhưng trong phòng chỉ có Tiểu Điệp đang giặt quần áo, người nào đó đã chẳng biết đi đâu.

- Lừa đảo!

Nàng lập tức đi ra, nghĩ nghĩ, lại đi Mai Hương uyển.

Một lát sau.

Nàng lại đi ra khỏi Mai Hương uyển, hai đầu lông mày đột nhiên lộ ra một tia ngờ vực.

Lập tức, nàng ở trong bóng đêm hít mũi một cái, đột nhiên bước nhanh ra bên ngoài phủ.

- Thối cô gia, ta ngược lại thật ra muốn nhìn, ngươi đêm nay không cùng phòng với tiểu thư, rốt cuộc muốn đi nơi nào đi khoái hoạt.

Nàng đi một đoạn, đột nhiên lại dừng bước.

- Không được, ta phải để Thiền Thiền cùng đi theo. Thối cô gia giảo hoạt như vậy, nếu bị ta bắt ở bên ngoài làm chuyện xấu, chết không thừa nhận làm sao bây giờ? Hoặc cắn ngược lại ta một cái, nói ta và hắn ở bên ngoài làm chuyện xấu làm sao bây giờ? Hừ! Có Thiền Thiền bên cạnh, để hắn làm sao giảo biện!

Suy nghĩ đến đây, nàng lập tức quay người trở về Linh Thiền Nguyệt cung.

- Thiền Thiền, Thiền Thiền! Không xong! Việc lớn không tốt! Cô gia một mình lén lén lút lút đi ra ngoài đi dạo thanh lâu rồi.

Mặc dù không biết thối cô gia đến cùng đi ra ngoài làm cái gì, nhưng nếu như muốn lừa gạt Thiền Thiền để nàng đi ra cùng mình, nàng nhất định phải nói đến chỗ nghiêm trọng nhất.

Mặc dù thối cô gia chưa hề ra ngoài đi dạo qua thanh lâu, c*̃ng tuyệt đối không thể lại đi dạo thanh lâu, nhưng Thiền Thiền đần như vậy, nhất định sẽ tin tưởng chuyện hoang đường của nàng.

- Thiền Thiền, ta không có lừa ngươi! Ta thề, là Tiểu Điệp chính miệng nói, Thu nhi tận mắt nhìn thấy, Châu nhi chính tai nghe! Chúng ta nhanh đi tróc gian.

A, nha đầu ngốc!

Thối cô gia mặc dù thích bị khi dễ, mặc dù thích đùa cợt người, nhưng coi như lại cho hắn một trăm cái lá gan, hắn cũng không dám đi đi dạo thanh lâu.

Mọi người Tần phủ đều biết, cô gia chỉ thích ở nhà đọc sách, chưa từng đi ra ngoài chơi vui.

Về phần ra khỏi phủ đi tìm nữ tử khác vui đùa, kia càng không thể nào.

Trừ phi mặt trời mọc ở hướng tây.

Trừ phi mắt cô gia bị mù.

Trong phủ mỹ nữ nhiều như mây, người nào không đẹp hơn so với những cô nương thanh lâu nùng trang diễm mạt *, son phấn tục khí kia?

*trang điểm cầu kỳ, ăn mặc diễm lệ không cần thiết.

Cho nên cô gia tuyệt đối không có khả năng đi dạo thanh lâu.

Thế nhưng không nghĩ tới nha đầu ngốc này tin tưởng thật.

Trên đường đi ra khỏi phủ, Bách Linh len lén liếc sắc mặt cô nàng ở bên cạnh một chút, trong lòng âm thầm buồn cười, vội vàng an ủi.

- Thiền Thiền, đừng nóng giận, có khả năng chỉ là hiểu lầm. Nói không chừng cô gia gần đây ở nhà phiền muộn, chỉ muốn đi thanh lâu uống trà, trò chuyện một ít cùng gái lầu xanh, ngâm thi tác đối. Thư sinh tài tử mà, đi thanh lâu cũng rất hợp lý.

- Ta trước đó nghe nhị tiểu thư nói, những tài tử biết làm thi từ rất được hoa khôi thanh lâu hoan nghênh. Rất nhiều tài tử tiến vào chơi đều là miễn phí, thậm chí còn hay ở lại thanh lâu, bị những hoa khôi kia bao dưỡng đây.

- Thiền Thiền, đi chậm một chút, đừng lo lắng, cô gia nhà chúng ta mặc dù biết làm thi từ, nhưng hắn chắc chắn sẽ không bị hoa khôi bao dưỡng, nhiều nhất đi bị hoa khôi chơi... Ai nha, chờ ta một chút.

Hai người một trước một sau, trực tiếp từ cửa chính bước nhanh ra ngoài.

Chu quản gia xa xa nhìn thấy các nàng, nhanh chóng để cho người ta mở ra cửa chính, nhường qua một bên, không dám hỏi nhiều.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 472: Lục Nga.



- Nhìn Hạ Thiền cô nương đằng đằng sát khí, thật đáng sợ! Tối hôm qua những người Tống gia kia chết thảm trong hẻm nhỏ, hẳn là Hạ Thiền cô nương giết, không biết đêm nay nàng lại muốn đi giết ai.

Chu quản gia và người hầu mở cửa nói thầm trong lòng.

Trên đường phố, đèn hoa mới lên, người đi đường náo nhiệt.

Đối với có ít người mà nói, sống về đêm vừa mới bắt đầu.

Lúc này, trên đường phố ngoài cửa chính Thiên Tiên lâu.

Lạc Thanh Chu đứng dưới một gốc cây ngô đồng, giống như là kẻ trộm, thò đầu ra nhìn về phía những nữ tử trang điểm lộng lẫy, dáng người xinh đẹp đứng ở ngoài lâu đón khách.

Giết người hắn còn không sợ, nhưng giờ này khắc này, hắn lại có chút khiếp đảm và sợ hãi.

Nhìn những nữ tử trang điểm hoa mỹ, muôn hồng nghìn tía hương diễm đứng ở trước cửa ra vào, người khoác lụa mỏng tư thái chọc người, hắn càng không dám tiến thêm một bước đi về phía trước.

- Được rồi, vẫn nên vụng trộm đi vào từ cửa sau đi.

Giãy dụa thật lâu, hắn đành phải từ bỏ ý nghĩ nghênh ngang tiến vào từ cửa chính.

Hắn vòng vào hẻm nhỏ bên cạnh, bước nhanh đi vào.

Hẻm nhỏ đen nhánh yên lặng, lúc này không người hỏi thăm, ngược lại miễn đi rất nhiều xấu hổ và phiền phức.

Bình thường chỉ có khách nhân quen biết với nữ tử nào đó trong thanh lâu mới có thể ước định hắn đến gặp ở canh giờ nào đó, sau đó từ cửa sau vụng trộm đi vào.

Bất quá hắn hôm nay cũng không đến ước hẹn cùng nữ tử nào đó.

Đi vào cửa sau, hắn đưa tay nhẹ nhàng đẩy cửa.

Cửa khóa lại từ bên trong.

Hắn cũng không có gõ cửa, dán tai lên cửa nghe một hồi động tĩnh bên trong, sau đó lại đi về phía trước mấy bước, lập tức da thịt cơ bắp hai chân kéo căng tụ lực, đột nhiên nhảy lên, nhẹ nhàng nhảy lên tường viện.

Ngồi xổm ở bên trên tường viện, nhìn thoáng qua bốn phía, nhẹ nhàng nhảy xuống.

Nơi này là một vườn hoa.

Hắn trốn ở một gốc trong bụi hoa, chờ đợi trong chốc lát, gặp bốn phía cũng không khác thường, vừa dán góc tường đi ra, ẩn thân đi về hướng phía sau rồi đến rừng trúc kia.

Phía trước bỗng nhiên xuất hiện một cái hồ nước.

Bên trên hồ nước có một cây cầu nhỏ uốn lượn khúc chiết, điêu khắc tinh xảo.

Trên cầu treo hai cái đèn lồng, lúc này đang đốt ra ánh sáng mờ nhạt, chiếu rọi trong nước hồ dưới cầu.

Lạc Thanh Chu đành phải thuận theo bờ hồ đi về phía cây cầu nhỏ kia, chuẩn bị đi qua từ trên cầu.

Rừng trúc cách đó không xa đã đập vào mi mắt.

Trong rừng trúc có tòa tiểu viện lịch sự tao nhã ẩn ở bên trong, chính là mục tiêu đêm nay của hắn!

- A, muốn tới...

Hắn đang hóp lưng lại như mèo, đi ở bên hồ nước, chuẩn bị đi đến toà chỗ thông hướng đối diện cầu nhỏ, đột nhiên nghe được trong bụi hoa bên cạnh cầu truyền đến âm thanh của một nữ tử.

Lập tức, tiếng th* d*c nặng nề và âm thanh nào đó truyền đến.

Trong lòng hắn nhảy một cái, lập tức dừng bước lại, trốn vào trong bụi hoa bên cạnh, nín thở ngưng thần, ngưng mắt nhìn lại.

Phía trước ánh đèn lắc lư, hai thân ảnh đang núp ở bên trong nhanh chóng di động.

Lại qua một lát.

Hai người rốt cuộc ngừng lại.

- Lục Nga! Lục Nga.

Lúc này, nơi cửa sau Lạc Thanh Chu vừa mới tới đột nhiên truyền đến tiếng hô hoán của một nữ tử:

- Tại sao lâu như thế? Có phải rơi vào bên trong hầm cầu hay không? Nhanh đi ra phía trước tiếp khách, Hàn công tử điểm tên ngươi.

Trong bụi hoa đột nhiên động một cái.

Thân ảnh bị đè ở phía dưới cuống quít đứng lên, bắt đầu nhanh chóng mặc quần áo, thở hổn hển nói:

- Trương công tử, thiếp thân cần phải đi, ngài c*̃ng nhanh đi về đi.

Một thân ảnh khác c*̃ng bắt đầu mặc quần áo, cười ha ha nói:

- Lục Nga, chờ một lúc nhớ kỹ lại đến.

- Ai nha, chán ghét, Trương công tử thật xấu.

- Ai, đáng tiếc ta phải ở chỗ này trông coi, thật sự không may.

- Trương công tử, đằng sau đến cùng là người nào đang ở? Làm sao để ngài tự mình ở bên ngoài trông coi?

- Không nên hỏi không nên hỏi nhiều, mau đi đi.

- Hừ, nam nhân đều không phải đồ gì tốt.

Lúc này, giọng nói ở cửa sau vang lên lần nữa.

Nữ tử tên là Lục Nga không dám trì hoãn, lập tức vội vàng chạy ra ngoài từ trong bụi hoa.

Một nam tử khác đứng lên từ trong bụi hoa, nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng một hồi, xoay người, đi lên cầu nhỏ.

Sau khi qua cầu, hắn cũng không tiếp tục đi về phía trước, mà tựa vào đại thụ bên cạnh ngồi xuống, toàn bộ thân thể và đại thụ hòa thành một thể cùng đêm tối.

Cho dù đứng ở trên cầu, c*̃ng rất khó phát hiện một người ngồi nơi đó.

Lạc Thanh Chu thấy một màn này, trong lòng thầm kêu may mắn.

Nếu hai người vừa rồi không tằng tịu với nhau để hắn trong lúc vô tình gặp được, chỉ sợ hắn vừa đi lên câu cầu nhỏ kia liền bị phát hiện.

Đối phương không biết tu vi ra sao, nhưng khẳng định còn có người khác giúp đỡ.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 473: Đêm nay khẳng định không có cơ hội.



Lạc Thanh Chu ngưng mắt nhìn lại trong rừng trúc.

Mặc dù ánh trăng sáng tỏ, nhưng trong rừng trúc lại là xanh um tươi tốt, che giấu bên trong cực kỳ chặt chẽ, cái gì đều không nhìn thấy.

Đêm nay khẳng định không có cơ hội.

Hắn không tiếp tục lưu lại, quay người, cong người lại, ẩn nấp trong bụi hoa, lặng lẽ trở về.

Hắn ngẩng đầu nhìn một chút viên pháp khí khắc chế thần hồn trên lầu chót Thiên Tiên lâu, trong lòng âm thầm suy tư, nếu không đêm nay đi tìm vị Nguyệt tiền bối Nguyệt tỷ tỷ kia, mời nàng giúp hỗ trợ?

Không hi vọng xa vời nàng có thể động thủ, chỉ cầu nàng có thể cho mượn khăn tay che khuất pháp khí kia.

Nếu như có thể mượn dùng khăn tay kia một chút, che khuất viên châu trên Thiên Tiên lâu, có lẽ hắn có thể dùng thần hồn bay vào rừng trúc kia, nhìn trộm tình huống bên trong.

Một bên suy nghĩ trong lòng, một bên xoay người chậm chạp tiến lên trong bụi hoa.

Ai ngờ vừa muốn chuyển đến góc tường gần cửa sau, trong bụi hoa bên cạnh đột nhiên có một cái tay vươn ra, bắt lại cổ tay của hắn.

Chuyện này khiến hắn giật mình, quả nhiên không thể coi thường.

Trái tim của hắn co rụt lại, bị hù kém chút từ dưới đất nhảy dựng lên, một tay khác lập tức nắm chặt nắm đấm, chuẩn bị ra quyền.

Đúng vào lúc này, người bắt lại cổ tay hắn đột nhiên xấu hổ mở miệng nói:

- Vị công tử này, bên kia không phải có nhà xí sao? Làm sao ngươi tới nơi này? Hừ, công tử có phải nhìn thấy người ta đi tiểu tiện, cố ý theo tới nhìn lén hay không?

Lạc Thanh Chu: - ...

Hắn sửng sốt một cái chớp mắt, nắm đấm nắm chặt lại từ từ buông ra.

Quay đầu nhìn lại, một nữ tử người mặc váy áo xanh biếc đang ngồi xổm ở trong bụi hoa, một tay ngọc nắm lấy cổ tay của hắn, một tay ngọc che ở phía trước, sóng mắt lưu chuyển nhìn hắn.

Vừa nhìn thấy hắn, nữ tử thẹn thùng ngượng ngùng nói:

- Công tử thật tốt, khẳng định cố ý đi theo tới nhìn lén người ta, đúng hay không?

Nói rồi buông ra cổ tay của hắn, trực tiếp đứng lên ở trước mặt hắn, ôm quần, nũng nịu nhẹ nói:

- Công tử chiếm tiện nghi của người ta, đêm nay không cho phép đi, nhất định phải bồi người ta qua đêm, nếu không người ta sẽ không thuận theo đâu.

Nói xong, kéo hắn lại, trực tiếp dán ở trên người hắn bắt đầu nũng nịu.

Lạc Thanh Chu đành phải đứng người lên, nhìn bốn phía một chút, đang nghĩ muốn cho nàng một quyền hay không, đột nhiên thấy nơi cửa sau kia xuất hiện một đạo thân ảnh to lớn, đang bị kinh động nhìn chằm chằm bên này.

Trong lòng hắn run lên, vội vàng thuận thế nắm cái eo nhỏ nhắn của nữ tử ở bên cạnh, cười nói:

- Tốt, vậy tối nay bản công tử sẽ chọn ngươi qua đêm.

- Hì hì, đa tạ công tử. Đêm nay thiếp thân nhất định hảo hảo hầu hạ công tử, cam đoan phục vụ công tử sung sung sướng sướng, không muốn về nhà.

Toàn bộ thân thể nữ tử cơ hồ dính trên người hắn, lắc lắc b* m*ng eo nhỏ nhắn, hai tay ôm eo của hắn, đi về trong phòng, tựa hồ sợ hắn chạy mất.

Lạc Thanh Chu nhờ ánh trăng, lại nhìn nàng một chút.

Nữ tử này có dáng người rất tốt, bất quá son phấn trên mặt bôi quá nồng, cơ hồ thấy không rõ bộ dáng chân thực.

Hai người ngươi ôm ta ta ôm ngươi, dính vào nhau đi vào trong phòng.

Lúc đi qua cửa sau, nam tử to lớn nhìn hai người một chút, lẩm bẩm trong miệng:

- Trời đang rất lạnh, không ở trong phòng khoái hoạt, lại chạy đến trong bụi hoa bên ngoài sung sướng. Hừ, thư sinh hiện tại thật quá dở hơi.

Hắn vừa mới đi nhà xí một chuyến, vừa ra đã nhìn thấy hai người dán vào nhau ở trong bụi hoa, còn tưởng rằng hai người vừa mới đi ra từ trong nhà, ở trong bụi hoa chơi một lần, đã kết thúc.

Bên trong lâu thường xuyên có các loại khách dở hơi tới đây.

Đặc biệt là những thư sinh mặt ngoài nhã nhặn, càng nhiều chiêu trò chơi gái, cho dù bọn hắn nhìn thấy c*̃ng gọi thẳng là người trong nghề.

Bất quá đại đa số thư sinh đều suy yếu như gà, không có thụt thò mấy lần đã kết thúc, đoán chừng cũng là nguyên nhân này, cho nên mới phát minh ra các dạng trò chơi để kéo dài thời gian.

Lúc Lạc Thanh Chu đi vào nhà, lại quay đầu nhìn hắn một cái, lại nhìn địa phương khác một chút, cũng không nhìn thấy thủ vệ khác.

- Công tử, đi, đi lên lầu, đi gian phòng của thiếp thân. Thiếp thân và công tử mới quen đã thân, đêm nay tiện nghi một chút, cùng công tử kết giao bằng hữu. Hi vọng công tử đêm nay đừng quá thô lỗ, phải thương tiếc người ta nha.

Vào phòng, mượn ánh đèn trong phòng, nữ tử mới nhìn rõ bộ dáng nam tử bên cạnh.

Mặc dù bộ dáng phổ thông, nhưng nhìn rất trẻ trung, so với đám nam tử vừa già lại xấu thường đến thì mạnh hơn nhiều lắm.

Nàng lập tức mở cờ trong bụng, nói thầm: “Ra ngoài đi tiểu một cái đã có thể nhặt được một tiểu bảo bối, vận khí thật sự là quá tốt.”
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 474: Ai tại đánh rắm!



Thật ra nàng đã hai ngày không có khai trương, kém chút bị mụ mụ mắng chết.

May mắn đêm nay có thể khai trương, nếu phục vụ tốt, nói không chừng có có thể được một chút tiền thưởng.

Lạc Thanh Chu mang theo mặt nạ, bị nàng ôm ấp cưỡng ép mang tới lầu, cố giả bộ là lão thủ chốn phong nguyệt, một mặt trấn định, ánh mắt vụng trộm quan sát nữ tử khác bên trong lâu.

Nữ tử tối hôm qua kia không biết có phải là c*̃ng đang ở bên trong lâu hay không.

Hả?

Mới vừa lên lâu, hắn đột nhiên nhìn thấy một đạo thân ảnh quen thuộc.

- Công tử, thiếp thân gọi Oanh Oanh.

Nữ tử trong ngực nũng nịu nói.

Ánh mắt Lạc Thanh Chu rơi vào trên người thanh niên mặc nho sam, cầm trong tay quạt xếp ngoài lan can.

Đường Gia Tùng.

Đường đại tài tử lúc trước trên thuyền hoa muốn tiếp cận Tần nhị tiểu thư, bị hắn cho ra hai bài thi từ dọa lui.

Lúc này hắn ta đang ôm eo nhỏ của một nữ tử, tay cầm quạt xếp, nhìn nghệ nhân đánh đàn trên đại sảnh dưới lầu, chậm rãi nói chuyện gì đó.

Nhìn vẫn như cũ là bộ dáng ôn tồn lễ độ.

Lạc Thanh Chu bị nữ tử gọi Oanh Oanh trong ngực, ôm eo, cưỡng ép kéo về hướng phía gian phòng của nàng, lúc đi qua chỗ lan can, nhìn xuống phía dưới một chút.

Cái này vừa nhìn, lập tức cả kinh chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.

Cửa đại sảnh, hai đạo thân ảnh nữ tử quen thuộc được chúng tân khách vây xem, không coi ai ra gì đi vào.

Một người người mặc váy phấn, bộ dáng xinh xắn đáng yêu, trên mặt lộ ra hai lúm đồng tiền nhàn nhạt.

Một người khác người mặc váy xanh, bộ dáng cũng xinh đẹp động lòng người, chỉ là trong tay cầm một thanh kiếm, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng như băng, hai con ngươi lạnh như băng quét mắt nhìn tất cả nam tử trong đại sảnh, giống như đang tìm kiếm cái gì.

Nữ tử đón khách vội vàng tiến lên nói:

- Hai vị cô nương, nơi này là thanh lâu, các ngươi...

- Chúng ta đến đi dạo thanh lâu.

Bách Linh ngắt lời nàng, từ trong ngực lấy ra một thỏi bạc, mặt mũi tràn đầy hào sảng nói:

- Đem tất cả cô nương còn chưa có tiếp khách của các ngươi gọi ra, chúng ta chọn mấy người như ý, đêm nay cứ ở ngay chỗ này.

Nhưng cũng không có ai để ý tới nàng.

Mấy tên hộ vệ thanh lâu to con, eo treo một thanh đao bản rộng, bước chân vội vàng từ ngoài cửa vọt vào, khí thế hung hăng ngăn hai người ở cửa ra vào.

Nữ tử đón khách lắc eo, mặt mũi tràn đầy cười duyên nói:

- Hai vị cô nương, rất xin lỗi, Thiên Tiên lâu chúng ta có quy định, không tiếp đãi khách nữ, vẫn mời hai vị trở về đi.

Trường hợp như vậy, các nàng thấy quá nhiều, thường xuyên sẽ có nữ nhân mang người đến, nói là tới chơi vui, thật ra chính là đến bắt gian.

Cho nên vì cam đoan danh tính và an toàn của khách nhân, trong lâu sớm có quy định, tuyệt không thể để nữ tử tiến vào.

- Hai vị cô nương, ta rất hiểu tâm tình bây giờ của các ngươi. Nhưng tỷ tỷ nói với các ngươi lời nói thật, nam nhân không thể quản quá chặt, nếu không đến lúc đó gà bay trứng vỡ, các ngươi cái gì cũng không chiếm được. Ngẫu nhiên hồ đồ một chút, mới có thể hòa hòa khí khí, gia đình mỹ mãn.

- Đúng thế đúng thế, nam nhân đều như thế này, nam nhân không ăn vụng hả? Nam nhân không ăn vụng, vậy thì không phải là nam nhân, hoặc là thân thể không được.

- Hai vị cô nương, trở về đi, chờ nam nhân của các ngươi chơi chán, tự nhiên sẽ trở về. Các ngươi giương lớn cờ trống tới bắt người như vậy, đến lúc đó làm mất mặt hắn, c*̃ng ném đi mặt chính các ngươi, cần gì chứ?

Gái lầu xanh bên cạnh đều nhao nhao thuyết phục.

Những khách nhân nam đang vây xem c*̃ng đang nghị luận.

- Đây là nương tử cùng tiểu thiếp nhà ai? Có mỹ nhân nhi bậc này hầu hạ, còn bỏ được đến thanh lâu?

- Hoa dại dù sao cũng thơm hơn hoa nhà, lại xinh đẹp, c*̃ng có lúc chán. Bất quá hai tiểu mỹ nhân này thật xinh đẹp, chậc chậc, cũng không biết tên nào có phúc khí tốt như vậy.

- Các ngươi đoán hai người kia ai là chính thê, ai là thiếp?

- Cái này còn cần đoán? Không thấy được tiểu mỹ nhân cầm kiếm đang mặt mũi trắng bệch? Một bộ dáng lập tức muốn rút kiếm giết người sao, xem ra chính là chính thê. Nàng kia bên cạnh cười hì hì, xem xét chính là tiểu thiếp không tim không phổi ngốc hết chỗ chê.

Bách Linh thính tai, nghe được câu này, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ, lập tức trợn mắt nhìn:

- Ai tại đánh rắm!

Trên lầu.

Lạc Thanh Chu bị nữ tử gọi Oanh Oanh kéo vào trong gian phòng.

Vừa mới tiến gian phòng, nữ tử đã cười duyên một tiếng, quỳ gối trước mặt hắn, không kịp chờ đợi bắt đầu cởi dây thắt lưng của hắn, ngẩng lên khuôn mặt nhỏ, li3m li3m môi đỏ, nhìn hắn cười duyên nói:

- Công tử, thiếp thân trước dùng miệng nhỏ giúp ngươi diễn tấu một khúc, thư giãn tâm tình...

- Bành!

Lạc Thanh Chu ra một quyền nện lên cằm của nàng, trực tiếp đánh nàng hôn mê bất tỉnh.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back