Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu

Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 420: Hẳn là sẽ không.



Hai người một hỏi một đáp, một nghi ngờ một giải thích, từ buổi trưa tiếp diễn đến trời tối.

Kể xong ba mươi sáu kế, giải thích các điều tinh diệu bên trong, giảo quyệt cơ biến, chuyện xưa chiến dịch làm cho người vỗ án tán dương, nghe đến nỗi trong lòng Nam Cung Hỏa Nguyệt sóng cả mãnh liệt, hai mắt thần thái sáng rực, cơ hồ quên đi thời gian.

Thẳng đến Lạc Thanh Chu thấy sắc mặt Tần nhị tiểu thư tái nhợt, hình như chống đỡ không nổi, vội vàng đứng lên cáo từ, đối phương mới dần dần lấy lại tinh thần.

Tần nhị tiểu thư thân thể mềm nhũn, cơ hồ muốn ngã trên bàn.

Lạc Thanh Chu không rảnh bận tâm thân phận, lập tức một tay đỡ nàng ôm vào trong lòng, cung kính nói:

- Điện hạ, trời không còn sớm, xin cho phép tại hạ đưa Nhị tiểu thư trở về.

Hắn là một nam tử luyện võ, ngồi quỳ thời gian lâu như vậy chân đều tê, chớ nói chi là Tần nhị tiểu thư nhu nhược.

Nhưng vừa rồi Trưởng công chúa nghe hưng phấn, không ngừng đặt câu hỏi, hắn không cách nào dừng lại.

Lúc này thấy hai chân Tần nhị tiểu thư run lên như nhũn ra, sắc mặt tái nhợt xụi lơ trong ngực, hắn vừa đau lòng, lại hối hận, hối hận buổi chiều, không có trực tiếp dẫn nàng cáo từ.

Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn Tần nhị tiểu thư trong ngực hắn một chút, lúc này mới gật đầu nói:

- Là bản cung sai, bản cung nghe quên mình, lại quên Tần nhị tiểu thư thể cốt yếu. Tiên sinh, nhanh đưa nàng trở về đi.

Lạc Thanh Chu từng chút từng chút ôm ngang Tần nhị tiểu thư thân thể mảnh mai như không xương vào ngực, cúi thấp đầu, chuẩn bị cáo từ.

Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn hai người một chút, đột nhiên nói:

- Tiên sinh, bản cung có một vấn đề, tiên sinh có thể lựa chọn trả lời, có thể lựa chọn không trả lời.

Lạc Thanh Chu đành phải dừng bước lại, nhẫn nại tính tình nói:

- Điện hạ xin hỏi.

Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn gương mặt thiếu nữ xinh đẹp yếu đuối đang đỏ lên trong ngực hắn một chút, trực tiếp hỏi:

- Tiên sinh cùng Tần nhị tiểu thư, chỉ là quan hệ tỷ phu cùng thê muội sao? Hay... Muốn tiến thêm một bước?

Lạc Thanh Chu yên lặng, không trả lời.

Nam Cung Hỏa Nguyệt cười nhạt một tiếng:

- Thân phận Tiên sinh bây giờ ở Tần phủ, đúng là có chút xấu hổ, không nên suy nghĩ nhiều. Chẳng qua nếu như tiên sinh trong lòng có ý, bản cung có thể giúp người hoàn thành ước vọng, trợ giúp tiên sinh được như nguyện.

Lạc Thanh Chu ôm chặt Tần nhị tiểu thư trong ngực, cúi đầu nói:

- Điện hạ, tại hạ trở về, sẽ đem ba mươi sáu kế toàn bộ viết xuống, bao gồm từng chuyện xưa chiến dịch trong đó, sau đó dâng lên cho điện hạ. Còn chuyện tại hạ cùng Tần nhị tiểu thư, tại hạ hi vọng tự mình giải quyết.

Mắt Nam Cung Hỏa Nguyệt giật giật, gật đầu nói:

- Được.

Lạc Thanh Chu ôm Tần nhị tiểu thư, cúi đầu cáo từ.

- Nguyệt Vũ, đi tiễn tiên sinh.

Nam Cung Hỏa Nguyệt phân phó nói.

- Vâng, điện hạ.

Nguyệt Vũ lập tức đi theo ra ngoài, cầm giày Tần nhị tiểu thư, đi phía trước dẫn đường.

Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn thân ảnh ngoài rèm châu dần dần đi xa, yên tĩnh hồi lâu, mới lên giọng nói:

- Nguyệt Lượng, ngươi nói nếu bản cung mời hắn tới làm quân sư cho chúng ta, hắn sẽ đáp ứng sao?

Ngoài cửa truyền đến một giọng nói cung kính:

- Hẳn là sẽ không.

Nam Cung Hỏa Nguyệt gật đầu nói:

- Bản cung cũng cho là như vậy. Vậy ngươi cảm thấy, nếu bản cung bắt Tần nhị tiểu thư đi, cưỡng ép muốn hắn đi theo bản cung thì sao?

Ngoài cửa yên lặng một chút, mới nói:

- Điện hạ nếu làm như vậy, sẽ chỉ mất tâm hắn, hoàn toàn ngược tác dụng.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 421: Tốt thôi, tiếp tục.



Ánh mắt Nam Cung Hỏa Nguyệt, nhìn về phía ngoài cửa sổ, không khỏi thở dài một hơi:

- Nếu như là phu quân nhà khác, bản cung đoạt cũng không sao, không có gì do dự, đáng tiếc, là nàng...

- Tiểu thư!

Lạc Thanh Chu ôm Tần nhị tiểu thư ra cửa, Châu nhi và Thu nhi lập tức biến sắc, cuống quít chạy tới.

- Không sao đâu, chỉ là chân tê, cần ôm một chút.

Lạc Thanh Chu thấy bộ dáng hai nha hoàn vẻ mặt kinh hoảng lo lắng, không khỏi đùa dai.

Tần nhị tiểu thư trong ngực gương mặt xinh đẹp đỏ lên, mím môi, gương mặt nóng hổi dán trên lồng ngực ấm áp rắn chắc của hắn.

Châu nhi nhận giày trong tay Nguyệt Vũ, nói một tiếng cám ơn.

Nguyệt Vũ dẫn mấy người đi ra phía ngoài.

Lạc Thanh Chu nhìn thiếu nữ đứng dưới gốc cây lạnh lẽo xa xa, hô:

- Thiền Thiền, đi thôi!

Trước mặt nhiều người như vậy gọi nàng Thiền Thiền, trong ngực lại ôm Tần nhị tiểu thư, hắn cũng không tin nha đầu kia còn có thể nhào tới cho nàng một kiếm.

Thiếu nữ đứng dưới tán cây, hai mắt lạnh như băng nhìn hắn.

Lạc Thanh Chu không để ý tới nàng, ôm Tần nhị tiểu thư, tiếp tục đi đến phía trước.

Đợi đi xa mười bước, thiếu nữ dưới gốc cây kia mới đi theo sau.

Ngoài cửa lớn, vẫn là chiếc xe ngựa kia.

Lạc Thanh Chu ôm Tần nhị tiểu thư lên xe ngựa.

Những người khác vẫn đi theo hai bên trái phải xe ngựa.

Nguyệt Vũ cưỡi một con bạch mã, mang theo hộ vệ đi phía trước dẫn đường.

Trong xe, an tĩnh một hồi.

Lạc Thanh Chu cẩn thận từng li từng tí đặt Tần nhị tiểu thư vào chỗ ngồi bên cạnh, hỏi:

- Nhị tiểu thư, khỏe hơn không?

Tần Vi Mặc cúi đầu, sờ lên chân, có chút nhíu mày:

- Tỷ phu, vẫn còn có chút tê...

Lạc Thanh Chu nhìn đùi ngọc thẳng tắp dưới váy dài của nàng, nói:

- Xoa bóp một chút, để máu huyết lưu thông sẽ tốt hơn.

Tần Vi Mặc dừng một chút, nâng gương mặt nhuộm đỏ ửng xinh đẹp lên nhìn hắn, cắn cắn phấn môi, thấp giọng nói:

- Tỷ phu, ngươi giúp Vi Mặc, xoa bóp... Được không?

Lạc Thanh Chu: - ...

Lông mi Tần Vi Mặc rung động, ánh mắt ngượng ngùng lại dũng cảm mà nhìn chằm chằm vào mắt của hắn, miệng nhỏ hơi vểnh lên:

- Tỷ phu... Ngươi là đang ghét bỏ Vi Mặc, đúng không?

Lạc Thanh Chu không cách nào đối mặt với ánh mắt điềm đạm đáng yêu làm cho người ta đau lòng thương tiếc và âm thanh ôn nhu đó, đành phải bất đắc dĩ ngồi xổm xuống, hai cánh tay đặt trên hai chân cách váy trắng mềm mại, vừa xoa, một vừa nói sang chuyện khác:

- Nhị tiểu thư, Trưởng công chúa nàng... Hình như có chút không đúng.

Tần Vi Mặc cúi đầu, nhìn hai tay hắn xoa bóp chân của mình, khẽ cắn phấn môi, thấp giọng nói:

- Ừm, tỷ phu, chúng ta phải cách nàng xa chút.

Lạc Thanh Chu xoa nhẹ một hồi, hỏi:

- Nhị tiểu thư, khá hơn chút nào không?

Thiếu nữ lắc đầu, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, cắn phấn môi, thấp giọng nói:

- Tỷ phu... Tiếp tục...

Tốt thôi, tiếp tục.

Ai có thể từ chối được một Lâm cô nương (*) chứ?

[* Ý nói Vi Mặc là Lâm Đại Ngọc trong truyện Hồng Lâu Mộng]
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 422: Màn đêm đã bao phủ cả tòa thành trì.



Lạc Thanh Chu ngồi xổm trên đất, tiếp tục xoa bóp cho Lâm cô nương, không, tiếp tục xoa bóp cho Tần nhị tiểu thư, trong lòng suy nghĩ lại hôm nay mỗi một giọng nói cử động khi gặp Trưởng công chúa.

- Tỷ phu, cảm ơn ngươi.

Ánh mắt Tần nhị tiểu thư ôn nhu mà nhìn hắn, nhẹ giọng nói cảm ơn.

Lạc Thanh Chu chăm chú xoa nói:

- Không sao đâu, tiện tay mà thôi.

Tần nhị tiểu thư hé miệng mỉm cười:

- Tỷ phu, Vi Mặc nói, không phải xoa chân... Là chuyện hôm nay gặp Trưởng công chúa.

Lạc Thanh Chu ngẩng đầu nhìn nàng.

Tần nhị tiểu thư thấp giọng nói:

- Tỷ phu không tiếp tục giấu dốt, còn nói với Trưởng công chúa ba mươi sáu kế, tin tưởng Trưởng công chúa nhất định sẽ không trơ mắt nhìn Tần gia chúng ta xảy ra chuyện. Ý Tỷ phu không phải vậy sao?

Lạc Thanh Chu dừng một chút, thở dài một hơi:

- Đúng là có ý này, nhưng còn có chính là, không gạt được.

Trong mắt Tần nhị tiểu thư lưu chuyển ba quang, khẽ cười nói:

- Đúng vậy, tỷ phu tài hoa như hạo nguyệt trên trời, làm sao có thể giấu diếm được đây.

Lạc Thanh Chu kỳ quái nói:

- Nhị tiểu thư, Trưởng công chúa sao lại đột nhiên kêu ta đi qua?

Tần nhị tiểu thư trầm ngâm một chút, nói khẽ:

- Trưởng công chúa rất thông minh, đoán chừng đã biết « chuyện xưa ba nước » kia không phải do ta viết, còn có thi từ đêm đó. Trưởng công chúa hẳn là phái người điều tra qua tỷ phu, nếu không hôm nay c*̃ng sẽ không trực tiếp hỏi bài « Thủy Điệu Ca Đầu » kia.

Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu, nói:

- Ta c*̃ng nghĩ như vậy, trước đó trên đường tới, Nguyệt Vũ cô nương đã thăm dò ta.

Tần nhị tiểu thư cúi đầu xuống, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng:

- Tỷ phu, nhìn thái độ Trưởng công chúa hôm nay đối với ngươi, Vi Mặc cảm thấy...

Nói đến đây, nàng hạ thấp giọng, nhíu lại lông mày, thấp giọng thì thào:

- Trưởng công chúa có thể muốn cướp tỷ phu đi...

Lạc Thanh Chu nghe vậy, không nhịn được cười một tiếng:

- Trưởng công chúa cần chính là « chuyện xưa ba nước », là ba mươi sáu kế, là thứ hữu dụng khác. Rất đơn giản, ta chỉ cần nói chỉ có ở Tần phủ, ta mới có thể hoàn chỉnh viết ra, nàng đương nhiên sẽ không miễn cưỡng nữa. Nàng thông minh như vậy, không phải không biết hậu quả có một thủ hạ trong lòng có khúc mắc.

Đôi mắt Tần Vi Mặc đẹp như làn thu thuỷ nhẹ nhàng, khẽ cười nói:

- Tỷ phu nói đúng lắm, Trưởng công chúa thông minh như vậy, chắc chắn sẽ không cưỡng ép cướp tỷ phu đi.

Khóe miệng Lạc Thanh Chu co quắp một chút, luôn cảm thấy lời Tần nhị tiểu thư có nghĩa khác.

Lại giúp nàng xoa nhẹ đùi và bắp chân một hồi, vừa đứng dậy nói:

- Nhị tiểu thư, lần này cũng không có vấn đề chứ.

Tần Vi Mặc thử giơ hai chân lên một chút, mỉm cười nói:

- Ừm... Tạ ơn tỷ phu.

Lạc Thanh Chu lui lại một bước, ngồi xuống đối diện, lập tức xoay người, xốc màn cửa lên, nhìn ra phía ngoài.

Màn đêm đã bao phủ cả tòa thành trì.

Cửa hàng đầu đường đều phủ lên đèn lồng, người đi đường vẫn rất nhiều.

Mấy giờ rồi cả chợ đêm đều thắp đèn rồi.

Lạc Thanh Chu thò đầu ra, nhìn phía sau xe ngựa.

Cách mười bước, thân ảnh đơn bạc cầm kiếm kia, một thân một mình đi theo phía sau cùng, cô độc yên lặng có chút làm người đau lòng.

Ánh mắt hai người giao hội giữa đêm tối.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 423: Đợi hắn rời khỏi một lúc.



Thiếu nữ không nói gì, không nhúc nhích, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng như cũ.

Lạc Thanh Chu cẩn thận từng li từng tí vươn tay, cầm cổ tay của nàng, ánh mắt nhìn chằm chằm sắc mặt của nàng, thấy nàng không có lộ ra bất kỳ nguy hiểm nào mới cầm lấy cổ tay nàng, cầm vòng ngọc trong tay chậm rãi đeo lên, nói:

- Ngươi nhìn, có phải rất đẹp mắt hay không?

Thật ra đêm nay trên đường Bách Linh đã đeo qua cho nàng.

Nhưng khi đó nhiều người, Lạc Thanh Chu chỉ nhìn thoáng qua, cũng không có tán thưởng, c*̃ng không nói gì thêm.

- Cái kia, trâm gài tóc này, ta c*̃ng giúp ngươi mang một chút có được không?

Lạc Thanh Chu hỏi.

Chờ đợi trong chốc lát, thấy nàng vẫn như cũ không nhúc nhích, hắn lập tức lại đi tới chỗ gần, đem trâm gài tóc xanh lá nhẹ nhàng cài lên đầu nàng, lần nữa khen:

- Rất xinh đẹp, rất hợp với ngươi.

Thiếu nữ giống như một bức tượng, đứng ở đó, không nhúc nhích tí nào, mặc hắn loay hoay.

Lạc Thanh Chu lại đem dây buộc tóc thắt lên tóc nàng, cây trâm thì cài lên.

Cuối cùng còn thừa lại một cái khăn tay.

Lạc Thanh Chu nhét nó vào giữa thắt lưng buộc quanh eo nhỏ nhắn của nàng.

Sau đó lui ra phía sau hai bước, trên dưới đánh giá một phen, chậc chậc khen:

- Hạ Thiền cô nương như vậy, quá đẹp.

Ngừng tạm, lại nói:

- Xinh đẹp hơn nha đầu Bách Linh kia.

Mấy câu nói đó vừa nói xong, thiếu nữ rốt cục lạnh lùng nhìn hắn, mở miệng nói:

- Bách Linh, ăn nhiều hơn… Một chuỗi...

Lạc Thanh Chu: - ? ? ?

Hắn cẩn thận nghĩ nghĩ, lúc này mới đột nhiên nhớ tới.

Đêm nay mỗi người mua hai chuỗi mứt quả.

Bách Linh ăn nhanh, ăn xong hai chuỗi, lại đòi chuỗi còn lại trong tay hắn.

Nhưng chuỗi đó hắn đã cắn một viên.

Chỉ vì vậy sao?

Lạc Thanh Chu lập tức có chút im lặng:

- Hạ Thiền, chỉ vì Bách Linh ăn hơn một chuỗi mứt quả, ngươi cũng không cần quà của ta? Ngươi cũng quá...

Thiếu nữ thân thể uốn éo, trực tiếp đưa lưng về phía hắn.

Lạc Thanh Chu lúc đầu muốn nói nàng “Quá hẹp hòi”, thấy nàng hình như tức giận, chỉ đành phải nói:

- Vậy đi, ngày mai ta lại đi mua thêm cho ngươi hai chuỗi. Chỉ mua cho ngươi, Bách Linh không có, được chứ?

Cho dù thời đại nào, tiểu nữ hài đều là phải dỗ dành.

Thiếu nữ đưa lưng về phía hắn, yên lặng một hồi, nói:

- Không muốn.

Lạc Thanh Chu nói:

- Tại sao lại không muốn?

Thiếu nữ hơi cúi đầu, nhìn vòng ngọc trên cổ tay, thấp giọng nói:

- Lãng phí... Tiền.

Lạc Thanh Chu không khỏi cười cười, đi đến trước mặt nàng nói:

- Không sao đâu, hai chuỗi mứt quả mà thôi, không cần bao nhiêu tiền. Chỗ ta có tiền, mỗi ngày mua cho ngươi cũng không có vấn đề gì.

Thiếu nữ vẻ mặt hoảng hốt một chút, ngẩng đầu, nhìn hắn:

- Ngươi, nói với Bách Linh, cũng như vậy, sao?

Lạc Thanh Chu giật mình, lắc đầu:

- Không có nói với nàng.

Ánh mắt thiếu nữ kinh ngạc nhìn nhìn hắn một hồi, cúi đầu xuống, lại liếc mắt nhìn vòng ngọc trên cổ tay, sau đó đưa tay lấy xuống, lại đem đồ trang sức trên đầu toàn bộ lấy xuống.

Sau đó, toàn bộ đưa về tới trước mặt hắn, nói:

- Bách Linh, Tiểu Điệp, ngươi, đều nên cho. Ta... Ngươi không nên, cho.

Nói xong, gom lại nhét vào trong tay hắn.

Sau đó xoay người đi nơi hẻo lánh ngồi xuống, cầm cuốc nhỏ lên, tiếp tục yên lặng cuốc đất.

Lạc Thanh Chu nhíu nhíu mày lại, nhìn nàng bộ dáng quật cường, nghĩ nghĩ, đành phải tùy lúc thôi, thu hết đồ vào, nói:

- Hạ Thiền, đêm nay ta còn có việc, không bồi ngươi. Những vật này ta trước thu giúp ngươi, nếu như ngươi muốn, cứ nói với ta. Ta vẫn giúp ngươi giữ lại, bất cứ lúc nào, ngươi cũng có thể tìm ta đòi.

Thiếu nữ cúi đầu cuốc, không trả lời.

Lạc Thanh Chu lại hỏi:

- Cần nước không?

Nói xong, đem ấm nước của mình qua, đặt phía sau nàng, nói khẽ:

- Uống nhiều nước, đừng để khát, thân thể quan trọng nhất.

Thiếu nữ vẫn cúi đầu, không có để ý hắn.

Lạc Thanh Chu không tiếp tục ở lại, quay người rời khỏi vườn hoa.

Đêm nay hắn còn muốn ra ngoài tu luyện thần hồn.

Ngẫu nhiên đến bồi nàng một lần còn chưa tính, không thể mỗi đêm đều tới.

Đợi hắn rời khỏi một lúc.

Thiếu nữ cúi đầu làm cỏ, rốt cục chậm rãi ngừng lại, lại dừng một hồi, mới xoay người, nhìn về phía ấm nước sau lưng.

Nàng buông cuốc xuống, đứng dậy đi tới, tay nhỏ dính bùn đất ra sức lau lau trên váy áo thật lâu, mới cầm ấm nước kia lên, vẻ mặt giật mình, mở nắp gỗ ra, cúi đầu xuống, bờ môi chậm rãi chạm trên miệng ấm, miệng lẩm bẩm:

- Có ngươi, là đủ rồi... Mới không muốn, những thứ kia đâu.

Lạc Thanh Chu trở lại phòng, đóng vào cửa phòng, hồn phách xuất khiếu.

Thần hồn đeo mặt nạ.

Trước tiên ở trong phòng đánh hai lần Bôn Lôi Quyền mới xuyên qua nóc nhà, bay về phía Uyên Ương Lâu.

Lúc này đã là sau canh ba, không biết vị thần hồn tiền bối kia đi chưa.

Cho dù chưa đi, hắn cũng muốn một mình đi dạo khắp nơi trong đêm tối một hồi, tôi luyện thần hồn một đêm.

Bắt đầu từ ngày mai, hắn phải nắm chặt thời gian tiếp tục tu luyện.

Tranh thủ trước khi ăn tết, luyện gân thành công.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 424: Tiền bối, vậy chúng ta tiếp tục?



Hai ngày này, hẳn là có thể ra khỏi thành đi săn yêu thú.

Hắn còn có hai lần cơ hội.

Không biết đến lúc đó có thể lại gặp được biểu tỷ Nam Cung Mỹ Kiêu kia hay không.

Trong lòng suy nghĩ, vừa tăng tốc.

Không bao lâu, đã tới Uyên Ương Lâu.

Nhưng khiến hắn cảm thấy kinh ngạc là trên nóc nhà lầu các kia ngoại trừ đạo thân ảnh xanh nhạt ra, lại nhiều thêm một đạo thân ảnh hỏa hồng.

Hai thân ảnh một như nguyệt quang, một như hỏa diễm, toàn bộ thân thể đều bị bao phủ trong mông lung, nhìn không rõ.

- Là bằng hữu vị tiền bối kia sao?

Lạc Thanh Chu nghi ngờ trong lòng, cẩn thận từng li từng tí nhẹ nhàng đi qua.

- Bạch!

Lạc Thanh Chu vừa lại gần.

Thân ảnh hỏa hồng kia đột nhiên lóe lên, nháy mắt biến mất trên mái nhà.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, nhẹ nhàng đi qua, trái phải nhìn quanh, cũng không nhìn thấy đạo thân ảnh kia nữa.

- Đi.

Thân ảnh xanh nhạt đứng ở mái cong thản nhiên nói.

Lạc Thanh Chu chắp tay nói:

- Tiền bối, vừa rồi người kia, là bằng hữu ngài sao?

Thân ảnh xanh nhạt yên lặng một chút, nói:

- Xem như thế đi.

Lạc Thanh Chu hiếu kỳ nói:

- Bằng hữu tiền bối, nhất định cũng là thần hồn cao thủ tu vi cực cao? Người kia cũng ở Mạc Thành tu hành sao?

Thân ảnh xanh nhạt nhìn phía xa, không tiếp tục trả lời.

Lạc Thanh Chu vốn định hỏi chuyện liên quan tới tu hồn giả một chút, nhưng thấy nàng hình như không quá nguyện ý nói những thứ này, đành phải thôi.

Sau một lúc lâu, mới nói:

- Tiền bối, đêm nay muốn nghe chuyện xưa không?

Thân ảnh xanh nhạt yên lặng một hồi, nói:

- Nghe.

- Bắt đầu lại từ đầu, hay là tiếp theo lần trước?

- Đọc tiếp theo đi.

- Được.

Lạc Thanh Chu thoáng nhớ lại một chút, hình như đã niệm xong hồi sáu.

Thế là thì thầm:

- Phú Quý công danh, tiền duyên phân định, làm người không cần thiết lấn tâm. Quang minh chính đại, trung lương thiện quả di sâu...

- Nói biểu Tề Thiên Đại Thánh bị chúng thiên binh áp đi chém dưới yêu đài, cột vào trên hàng yêu trụ, đao búa phòng tai chặt, thương đâm kiếm khô, chớ có nghĩ thương tới hắn thân. Nam Đẩu tinh vân, Hỏa bộ chúng thần, phóng hỏa nướng đốt, cũng không thể đốt. Lại lấy lôi bộ hạ thần, lấy lôi tiết đinh đánh, càng ngày càng không thể gây tổn thương cho tổn hại một hào...

Thân ảnh xanh nhạt nghe đến đó, đột nhiên xen vào nói:

- Đao búa phòng tai chặt, thương đâm kiếm khô, chớ có nghĩ thương tới thân hắn... Thân thể bị trói, lại nhưng như vậy, đây là luyện thể đến kim cương cảnh giới. Thiên hỏa nướng đốt, lôi tiết đinh đánh, không thể gây tổn thương cho tổn hại một hào, đây là thần hồn lôi kiếp cảnh giới...

Lạc Thanh Chu dừng lại lời nói, nghi hoặc nhìn về phía nàng, không hiểu rõ ý.

Thân ảnh xanh nhạt dừng một chút, chậm rãi xoay người lại nhìn hắn nói:

- Có chuyện, ta cần ngươi giải thích trước.

Lạc Thanh Chu vội vàng cung kính nói:

- Tiền bối mời nói.

Thân ảnh xanh nhạt nhìn hắn chằm chằm chốc lát, mới chậm rãi mà nói:

- Ngươi đọc quy tắc chuyện xưa này, trong đó thật ra ẩn giấu rất nhiều pháp môn tu luyện cực kì cao thâm. Lần trước ta để ngươi lặp đi lặp lại niệm, nhưng thật ra là ta vừa nghe pháp, vừa tu luyện. Vì vậy đột phá bình cảnh, tấn cấp thành công.

Vừa nghe lời này, Lạc Thanh Chu lập tức chấn động trong lòng.

Pháp môn tu luyện?

Tây Du Ký ? ? ?

Thân ảnh xanh nhạt nhìn hắn nói:

- Cho nên, thật ra ngươi là đang giúp ta tu luyện. Nhưng những thứ này quá mức thâm ảo, ngươi tạm thời vẫn không cách nào lĩnh ngộ.

Lạc Thanh Chu giật mình tỉnh lại, vội vàng nhân cơ hội dùng chuyện xưa nhắc lại:

- Tiền bối vậy... Vãn bối có thể bái ngươi làm thầy không?

Lần này cũng không có vấn đề đi?

Thân ảnh xanh nhạt: - ...

Lạc Thanh Chu cho là nàng đồng ý, vội vàng quỳ xuống đất, chuẩn bị dập đầu.

Thân ảnh xanh nhạt thấy hai đầu gối hắn khẽ cong, trong nháy mắt thân ảnh kia đột nhiên lóe lên, đã dời đến phía sau của hắn, lạnh lùng nói:

- Không thể.

Lạc Thanh Chu ngẩng đầu không thấy được người, quay đầu nói:

- Tiền bối, vãn bối nếu làm đệ tử của ngài, chắc chắn tận tâm tận lực giúp ngài tu luyện.

Hả? Lời này nghe làm sao có chút không đúng? Đồ đệ giúp sư phụ tu luyện?

Lạc Thanh Chu vừa quỳ vừa xoay người, Thân ảnh xanh nhạt kia đột nhiên lại lóe lên, một lần nữa đứng phía sau hắn, âm thanh càng thêm lạnh lẽo:

Lạc Thanh Chu thấy nàng hình như thật không nguyện ý, không còn dám miễn cưỡng, đành phải đứng dậy mặt hướng nàng, nói:

- Tiền bối dù sao cũng nên nói với ta làm sao xưng hô?

Thân ảnh xanh nhạt nhìn chằm chằm hắn, yên lặng một hồi, mới nói:

- Nguyệt.

Lạc Thanh Chu cung kính nói:

- Nguyệt tiền bối, vãn bối... Sở Phi Dương, tiền bối sau này gọi ta Phi Dương là được.

Thân ảnh xanh nhạt: - ...

- Tiền bối, vậy chúng ta tiếp tục?

- Ừm.

Lạc Thanh Chu ngẩng đầu lên, hơi chút trầm ngâm, tiếp tục thì thầm:

- Hỗn Nguyên thể chính hợp tiên thiên, vạn kiếp ngàn phiên chỉ từ nhưng. Mịt mờ vô vi đục Thái Ất, như như bất động hào sơ huyền...
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back