Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu

Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 415: Các ngươi ở chỗ này chờ.



Vẻ mặt Lạc Thanh Chu bình tĩnh nói:

- Thật có lỗi, Nguyệt Vũ cô nương, tại hạ mỗi ngày trong nhà đọc sách, rất ít đi ra ngoài, mà tại hạ cũng không am hiểu thi từ, cho nên đối với mấy thứ này c*̃ng không chú ý.

Nguyệt Vũ mỉm cười nhìn hắn, không nói gì thêm.

Lạc Thanh Chu quay đầu, xốc màn cửa bên cạnh lên, nhìn thiếu nữ phía ngoài nói:

- Mệt không?

Châu nhi ngẩng đầu cười nói:

- Cô gia, nô tỳ không mệt đâu.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, nói:

- Ta hỏi Hạ Thiền cô nương.

Châu nhi: - ...

Ánh mắt Hạ Thiền nhìn thẳng phía trước, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng, không để ý hắn.

Lạc Thanh Chu buông rèm xuống, quay đầu, ánh mắt nhìn qua đụng phải ánh mắt thiếu nữ đối diện.

Hai người đều không nói gì thêm.

Xe ngựa rất nhanh tới cửa chính phủ thành chủ.

Cửa chính, rất nhiều binh sĩ khoác ngân giáp trong tay cầm ngân thương.

Lạc Thanh Chu có thể rõ ràng cảm nhận được trên thân những binh sĩ này tán phát nồng đậm sát khí, hiển nhiên đều là binh sĩ đi ra từ chiến trường chết chóc.

Nguyệt Vũ tư thái thướt tha, dẫn đường phía trước.

Tại đến cửa cung điện, hộ vệ đưa tay ngăn cản Hạ Thiền và Châu nhi phía sau.

Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn về phía hai thiếu nữ nói:

- Các ngươi ở chỗ này chờ.

Châu nhi đàng hoàng đi đến một bên cung kính đứng đó.

Hạ Thiền vẫn như cũ ở phía sau hắn, mặt lạnh lẽo, nắm chặt chuôi kiếm trong tay.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, quay người đi đến trước mặt nàng, đột nhiên cúi đầu xuống, xích lại gần lỗ tai nàng nói:

- Ngoan, chờ ở ngoài, chút nữa cô gia ra, cho ngươi ăn thêm mứt quả.

Hạ Thiền ngơ ngác một chút, mắt nhìn chằm chằm gương mặt hắn gần trong gang tấc, trong mũi ngửi ngửi khí tức quen thuộc trên người hắn, trong lòng cảm nhận được giọng nói ôn nhu của hắn, vẻ mặt đột nhiên có chút hoảng hốt.

Dừng một lát.

Nàng nắm chặt kiếm trong tay, quay người rời khỏi, cách xa những hộ vệ kia và cả Châu nhi, một người cô độc đứng dưới đại thụ cách đó không xa, ánh mắt nhìn phía hắn, trên gương mặt xinh đẹp kia vẫn lạnh lùng như băng.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, đi theo phía sau Nguyệt Vũ vào phòng.

Giẫm lên tấm thảm mềm mại, đi qua mấy nữ tử hộ vệ đứng thủ cửa chính, lại ngoặt vào một hành lang trang trí xa hoa.

Xuyên qua hành lang rồi vào một đại điện.

Phía bên phải đại điện, là một gian thư phòng.

Hai thị nữ mặc váy áo vàng nhạt đứng ở cửa, thấy hắn tới, ánh mắt đều nhìn về hắn.

Nguyệt Vũ đi tới cửa, cung kính cúi đầu vào trong nói:

- Điện hạ, Lạc công tử tới.

Một lúc lâu sau.

Trong phòng mới truyền đến một giọng nói thanh đạm của nữ tử:

- Cho hắn vào đi.

- Vâng.

Nguyệt Vũ quay đầu nhìn thiếu niên sau lưng một chút, ra hiệu hắn đuổi theo, sau đó dẫn đầu đi vào.

Lạc Thanh Chu theo sau lưng nàng, giẫm lên tấm thảm màu đỏ, vào phòng.

Lập tức, ngừng lại trước rèm châu.

Nguyệt Vũ cúi đầu, thối lui qua bên cạnh, nói khẽ:

- Lạc công tử, cứ đứng ở chỗ này đáp lời.

Lạc Thanh Chu khom người cúi đầu.

Trong phòng trước bàn dài, Nam Cung Hỏa Nguyệt một bộ váy dài rực lửa ngồi quỳ, tay cầm bút lông sói, đang viết chữ.

Tần nhị tiểu thư một bộ váy áo trắng thuần ngồi quỳ bên cạnh, nhẹ nhàng mài mực.

Lại qua một lát.

Nam Cung Hỏa Nguyệt vừa viết chữ, vừa lên giọng nói:

- Lạc công tử là người đọc sách, bản cung có mấy câu muốn hỏi công tử một chút, hi vọng công tử có thể giải đáp.

Lạc Thanh Chu cung kính nói:

- Điện hạ xin hỏi.

Nam Cung Hỏa Nguyệt nói:

- 【 Quân tử làm hắn vị mà đi, không muốn nhìn bề ngoài 】 , Lạc công tử cảm thấy trên 《 Trung Quân 》 nói câu này, đúng không?

Lạc Thanh Chu hơi chút trầm ngâm, đáp:

- Quân tử bằng lòng với số mệnh, yên ở vị trí hiện tại, tiến thối không mất đạo, không hâm mộ tất cả mọi thứ ngoài sức mình, không h*m m**n ngoài tầm tay của mình. Tại hạ cảm thấy, câu nói này phải phân tình huống mà xem. Đối với một vài người mà nói, có thể đúng, nhưng đối với vài người, nó lại quá mức cứng nhắc cổ hủ.

- Ồ?

Nam Cung Hỏa Nguyệt để bút trong tay xuống, quay đầu nhìn hắn nói:

- Giải thích một chút.

Lạc Thanh Chu cung kính nói:

- Đối với vài đại quan chức vị cao mà nói, câu nói này có thể để bọn họ an phận thủ thường, một lòng vì công vì dân, không mưu lợi cho mình, không giở trò dối trá, không phát tâm chỉ muốn thăng quan phát tài, làm tốt bổn phận của mình mới là đúng. Nhưng đối với những binh lính hoặc là học sinh kia, cùng với người có tiền đồ rộng mở mà nói, câu nói này sẽ trở ngại tiến bộ của bọn họ, ma diệt hùng tâm tráng chí của bọn hắn. Tựa như binh sĩ, binh sĩ không muốn làm tướng quân không phải binh sĩ tốt, bởi vì binh sĩ chỉ có lòng có mộng làm tướng quân, mới có thể càng có nhiệt huyết, càng có ý chí, càng có lòng cầu tiến, mới có thể càng dũng cảm, mới có thể không màng tất cả chiến đấu với địch nhân.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 416: Tiện tay làm?



Nếu như từng binh sĩ đều an phận thủ thường, được chăng hay chớ, cả một đời cũng chỉ muốn làm một lính nho nhỏ, cứ làm tốt việc của mình là được, vậy nhánh quân đội này không thể nào có sức chiến đấu, càng không có khả năng vẫn luôn đánh thắng trận.

Lời này nói xong, trong phòng lập tức yên lặng.

Một lúc lâu sau.

Nam Cung Hỏa Nguyệt mới lên giọng nói:

- Binh sĩ không muốn làm tướng quân, không phải binh sĩ tốt... Lạc công tử, nói hay lắm!

Tần nhị tiểu thư ở bên cạnh mài mực, cúi đầu, khóe miệng có chút nhúc nhích.

Nam Cung Hỏa Nguyệt yên lặng một chút, lại đột nhiên hỏi:

- Vậy Lạc công tử cảm thấy, thân là chủ soái một quân, cũng nên có loại suy nghĩ này hay không?

Chủ soái một quân?

Lạc Thanh Chu giật mình, cúi đầu cung kính đáp:

- Tại hạ chỉ là một thư sinh, sao dám nói bừa chủ soái một quân. Lời nói vừa rồi, cũng chỉ là thuận miệng nói, điện hạ không cần coi là thật.

Trong phòng bỗng chốc yên lặng.

Nam Cung Hỏa Nguyệt cầm bút lên, chấm chấm mực, tiếp tục cúi đầu viết chữ, vẫn bình tĩnh thong dong như cũ:

- Lạc công tử không dám trả lời vấn đề chủ soái một quân, vậy, bản cung hỏi một chút vấn đề của bản cung. Lạc công tử cảm thấy, có được phong quốc giống như bản cung, có được binh tướng gần mười vạn, Trưởng công chúa dưới một người, trên vạn người, là nên giống câu nói kia, an giữ bổn phận, hay giống Lạc công tử vừa nói như vậy, lòng mang lý tưởng, có lòng cầu tiến, tiếp tục cố gắng?

Vừa nghe lời này.

Tần nhị tiểu thư đang mài mực, hai tay lập tức run lên.

Lạc Thanh Chu càng giật mình, ngẩng đầu lên, xuyên thấu qua rèm châu nhìn về phía thân ảnh váy hồng mơ hồ trước bàn dài, sắc mặt thay đổi một chút, cúi đầu nói:

- Điện hạ, tại hạ chỉ là một thư sinh...

- « Thủy Điệu Ca Đầu » kia, là ngươi làm?

Không đợi hắn nói xong, Nam Cung Hỏa Nguyệt đột nhiên hỏi.

Lạc Thanh Chu yên lặng một chút, thừa nhận nói:

- Điện hạ anh minh.

Thi từ khác có thể tiếp tục giảo biện giấu diếm, nhưng thi từ làm trên thuyền hoa, cũng không cần thiết giấu diếm nữa.

Bởi vì lúc ấy vị Đường công tử kia đã thấy là ai làm.

Mà trên đường tới, Nguyệt Vũ cô nương bên cạnh đã nhắc nhở qua hắn.

Trưởng công chúa hẳn là đã sớm tra ra được.

Cho nên, mạnh miệng không thừa nhận, sẽ chỉ tự mình chuốc lấy cực khổ.

- Vậy bài 【 Héo rụng thành bùn, tan thành bụi, chỉ có hương như vẫn còn nguyên 】 thì sao?

Nam Cung Hỏa Nguyệt lại hỏi.

Lạc Thanh Chu cảm giác ánh mắt Nguyệt Vũ cô nương bên cạnh nhìn tới, cúi đầu cung kính nói:

- Cũng là tại hạ sáng tác.

Nam Cung Hỏa Nguyệt tiếp tục cúi đầu chấm mực, thản nhiên nói:

- Bài « Vịnh Mai » này, nghe nói đã truyền tới kinh đô, được văn nhân kinh đô ca tụng là có một không hai trong thơ về mai. Nghe nói là một nữ tử gọi là Tô Thanh Uyển truyền đi, ngươi biết nàng sao?

Lạc Thanh Chu cung kính nói:

- Tại hạ gặp qua Tô cô nương một lần.

Nam Cung Hỏa Nguyệt quay đầu, xuyên thấu qua rèm châu nhìn hắn nói:

- Gặp một lần, tiện tay lấy ra một bài vịnh mai có một không hai như thế sao? Lạc công tử, bài này, hẳn là ngươi viết riêng cho người nào đó? Héo rụng thành bùn, tan thành bụi, chỉ có hương như vẫn còn nguyên... Đẹp như vậy, ở Tần gia, chỉ sợ cũng chỉ có một người mới xứng?

Tần Vi Mặc đang cúi đầu mài mực, ngón tay trắng nõn nắm chặt thanh mực trong tay, nhìn không rõ biểu hiện trên mặt.

Lạc Thanh Chu cúi đầu nói:

- Tại hạ tiện tay làm mà thôi.

- Tiện tay làm?

Nam Cung Hỏa Nguyệt cười nhạt một tiếng, thu hồi ánh mắt, nhìn về phía thiếu nữ yếu đuối bên cạnh:

- Tốt cho câu tiện tay làm. Lạc công tử, bản cung rất thích tài hoa nhị tiểu thư Tần phủ các ngươi, nên rất muốn mang nàng đi. Ngươi nguyện ý không?

Lạc Thanh Chu cung kính nói:

- Nhị tiểu thư thân thể ốm yếu, chỉ sợ không cách nào đi theo hầu hạ điện hạ.

Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn về phía hắn nói:

- Vậy Lạc công tử thân thể ốm yếu sao?

Lạc Thanh Chu cúi đầu yên lặng.

Nam Cung Hỏa Nguyệt thu hồi ánh mắt, cầm giấy tuyên trên bàn, nhìn chữ phía trên nói:

- Bản cung rất thích quy tắc « chuyện xưa ba nước » này, càng ưa thích người có thể viết ra chuyện xưa này. Lạc công tử, bản cung hiện tại cho ngươi hai lựa chọn, một, bản cung mang Tần nhị tiểu thư đi, nuôi dưỡng ở Hỏa Nguyệt Quốc, làm việc cho bản cung, hai, nếu như ngươi có thể viết ra một chuyện xưa khác khiến bản cung hài lòng, bản cung xem như chưa từng xảy ra chuyện gì. Ai đã từng lừa gạt bản cung, bản cung c*̃ng sẽ không truy cứu nữa.

Lạc Thanh Chu cúi đầu, yên lặng như trước.

Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn xem trên tuyên chỉ chuyện xưa, thản nhiên nói:

- « Chuyện xưa ba nước » này rất đặc sắc, Tần nhị tiểu thư viết cho bản cung bản chuyện xưa này, bản cung c*̃ng không xem không. Tối hôm qua Tần gia các ngươi xảy ra chuyện, bản cung đã biết.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 417: Ba mươi sáu kế?



Bản cung từ trước đến nay sẽ không nhúng tay vào những chuyện này, nhưng lần này, phá lệ giúp các ngươi. Bản cung giúp các ngươi coi chừng kẻ nguy hiểm nhất, còn lại những người kia, cũng chỉ có thể dựa vào chính các ngươi đi giải quyết.

Trong lòng Lạc Thanh Chu khẽ động, nhớ tới vừa rồi ở ngoài nhìn thấy những binh sĩ ngân giáp kia, do dự một chút, mở miệng hỏi:

- Những người Tống gia chạy trốn mưu phản, điện hạ biết sao?

Nam Cung Hỏa Nguyệt để tay xuống giấy tuyên, lại cầm bút lên, nói:

- Bản cung không hứng thú biết. Mà thân phận của bản cung đặc thù, tuyệt sẽ không nhúng tay vào án mưu phản. Nơi này có quan phủ, quan phủ kết nối triều đình kinh đô, Lạc công tử hẳn là nên đi tìm bọn họ.

Lạc Thanh Chu nhíu mày, không nói gì thêm.

Án mưu phản đúng là không phải người nào hay cả chủ nhân của phong quốc có quyền thế cực lớn có thể tùy tiện nhúng tay.

Nam Cung Hỏa Nguyệt lại cúi đầu viết mấy dòng chữ, mở miệng phân phó nói:

- Nguyệt Vũ, đốt nhang. Thời gian một nén nhang, bản cung cần nghe lựa chọn của hắn.

- Vâng, điện hạ!

Nguyệt Vũ lập tức đi ra ngoài, cầm một cây nhang vào đốt lên.

Trong phòng an tĩnh lại.

Tần nhị tiểu thư lộ vẻ mặt bình tĩnh, vẫn ngồi quỳ ở đó, tay ngọc cầm thanh mực, an tĩnh đăm chiêu.

Nam Cung Hỏa Nguyệt vừa nhìn chuyện xưa phía trên, vừa múa bút sao chép.

Cây nhang bén lửa hóa thành làn khói, lượn lờ dâng lên.

Lạc Thanh Chu cúi đầu đứng ngoài rèm châu, yên lặng nửa khắc, mới lên giọng nói:

- Điện hạ, trong lúc nhất thời, ta không nghĩ ra chuyện xưa gì.

Vừa nghe lời này, tay ngọc mài mực lập tức dừng lại.

Nhưng hắn đột nhiên lại nói:

- Nhưng chỗ tại hạ có một quyển binh thư, không biết điện hạ có cần không?

- Binh thư?

Vừa nghe lời này, Nam Cung Hỏa Nguyệt đột nhiên dừng bút, quay đầu nhìn hắn nói:

- Tất cả binh thư Đại Viêm đế quốc, bản cung trước mười ba tuổi đã đọc ngược trôi chảy. Bách Hoa quốc, Đại Lý quốc các loại binh thư quốc gia, bản cung đều xem qua.

Lạc Thanh Chu chắp tay nói:

- Binh thư này của tại hạ, tên là « ba mươi sáu kế », điện hạ đã từng xem qua?

- Ba mươi sáu kế?

Nam Cung Hỏa Nguyệt nhíu nhíu mày lại, nói:

- Tên ngược lại chưa nghe qua. Đã có ba mươi sáu kế, ngươi nói trước một kế, bản cung nghe một chút.

Lạc Thanh Chu trầm ngâm một chút, cung kính nói:

- Ba mươi sáu kế này, có thể dùng một bài thơ khái quát. Kim ngọc đàn công sách, để cầm cướp tặc, cá rắn trong biển cười, dê hổ đào tang cách, cây ngầm đi si cho nên, nồi đồng không khổ viễn khách, xà ngang có đẹp thi, kích Ngụy ngay cả phạt quắc... Kế thứ nhất là chữ “Kim” thứ nhất trong bài thơ này, tên là 【 Ve Sầu Thoát Xác 】 .

- Ve sầu thoát xác?

Nam Cung Hỏa Nguyệt để bút xuống, ngồi thẳng người, hình như hứng thú:

- Nói tiếp.

Lạc Thanh Chu cúi đầu nói:

- Ve sầu thoát xác, là chỉ lúc ve biến thành côn trùng trưởng thành, muốn bỏ đi xác ấu, ví von dụng kế đào thoát, làm đối phương không thể kịp thời phát giác. Văn là, dùng hình thể thay thế; bạn không nghi ngờ, địch không động, không tốn công mà lừa được người.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 418: Man thiên quá hải.



- Ý là, bảo tồn nguyên hình trận địa, tạo thành khí thế phòng thủ tại chỗ, làm quân đội bạn không nghi ngờ, địch nhân cũng không dám tùy tiện xâm chiếm. Lúc địch nhân cảm thấy lẫn lộn, đột nhiên thần không biết quỷ không hay, ẩn nấp di chuyển chủ lực.

Nghe đến đây, ánh mắt Nam Cung Hỏa Nguyệt sáng lên.

- Điện hạ, Tần nhị tiểu thư viết « Chuyện xưa ba nước » trong hồi năm 【 Giả mạo chỉ dụ vua chư trấn ứng Tào Công, phá quan binh tam anh chiến Lữ Bố 】 , có một mưu kế tương tự.

- Tôn Kiên bị Hoa Hùng truy sát, ngả mũ để thủ hạ Tổ Mậu đeo lên, chia làm hai đường mà chạy, Hoa Hùng nhìn mũ mà đuổi theo...

Lạc Thanh Chu khom người cúi đầu, ở ngoài rèm châu nói một cách êm tai.

Nam Cung Hỏa Nguyệt nghe đôi mắt đẹp sáng rực, dần dần nín thở.

Lạc Thanh Chu kể xong một ví dụ trong chuyện xưa ba nước, lại giảng một thời Chiến quốc, đều là kế sách “Ve sầu thoát xác”.

Đợi hắn kể xong ví dụ chuyện xưa “Ve sầu thoát xác”, đôi mắt đẹp của Nam Cung Hỏa Nguyệt tỏa ra thần thái sáng láng, vẫn chưa thỏa mãn:

- Mưu kế tốt, chuyện xưa càng hay hơn! Tốt cho một cuốn ba mươi sáu kế, ve sầu thoát xác!

Lại dư vị một lát.

Nàng đột nhiên nói:

- Lạc công tử, vào đây nói đi.

Mấy người Nguyệt Vũ bên ngoài nghe vậy khẽ giật mình, lập tức ánh mắt phức tạp nhìn gã thư sinh thiếu niên này.

Chỉ mưu kế đầu tiên đã khiến điện hạ coi trọng như thế, còn lại ba mươi lăm mưu kế, thậm chí còn có thể càng nhiều...

Điện hạ chỉ sợ sẽ...

- Lạc công tử, vào nhanh đi.

Nguyệt Vũ thấy hắn đứng ở nơi đó bất động, vội vàng thấp giọng nhắc nhở.

Lạc Thanh Chu lúc này mới cúi đầu, đẩy rèm châu ra, nhìn xuống đất, đi vào, đứng cách đó không xa.

Đôi mắt đẹp của Nam Cung Hỏa Nguyệt đầu tiên là đánh giá hắn một phen, cũng không kịp chờ đợi hỏi:

- Kế thứ hai chữ 【 Ngọc 】 , giải thích thế nào?

Lạc Thanh Chu cung kính đáp:

- Phao chuyên dẫn ngọc. (Tung gạch hứng ngọc)

- Phao chuyên dẫn ngọc?

Nam Cung Hỏa Nguyệt híp híp mắt, rửa tai lắng nghe.

Lạc Thanh Chu giảng giải:

- Lợi dụng cái mình có dụ địch mà lấy được thứ mình muốn. Cách dụ địch rất nhiều, cách hay nhất là hư hư thực thực, thu hút sự chú ý của địch. Lấy tinh kỳ kim trống dụ địch, hư hư thực thực; lấy lương thảo giả dụ địch, giống như...

Nam Cung Hỏa Nguyệt lập tức đứng lên.

Lạc Thanh Chu tiếp tục nói:

- Truy binh ở phía sau, ném lương thảo vàng bạc mà dụ, mai phục bên cạnh chúng, lúc chúng ồn ào đoạt hàng hóa quân tâm đại loạn, bỗng nhiên xuất kích, đây là phao chuyên dẫn ngọc.

- Hai quân giằng co lâu dài, quân kỳ mình ít dần, khói bếp ít dần, tiếng người ít dần, bên kia sẽ nghi ngờ, cho là phe mình quân tâm hoảng sợ, người người đều tán loạn, thế là ra quân xuất kích, lại bị quân mình mai phục, trước sau giáp công, đây là phao chuyên dẫn ngọc...

- Hai quân đối chiến, một bên binh bại lùi về sau, một bên khác truy kích, thấy khói bếp lò ngày càng giảm bớt, thế là suất lĩnh tinh binh mạo muội tấn công, bị phục kích đánh bại, đây là phao chuyên dẫn ngọc...

Nam Cung Hỏa Nguyệt nghe mà cảm xúc bành trướng, kéo lấy váy dài đỏ, một đôi chân ngọc tr*n tr** như tuyết trắng, trực tiếp rời khỏi bàn, đi đến trước mặt hắn nói:

- Vậy chữ 【 Biển 】 , giải thích thế nào ?

- Man thiên quá hải.

- Như thế nào gọi man thiên quá hải?

- Phổ biến thì không nghi ngờ. Trong âm có dương, trong dương có âm. Phòng bị đến lúc chu toàn, lại càng dễ lơ là bất cẩn; chuyện thành thói quen, sẽ thường mất đi cảnh giới. Cái gọi là man thiên quá hải, chính là cố ý hết lần này đến lần khác dùng thủ đoạn ngụy trang mê hoặc, lừa gạt đối phương, làm đối phương buông lỏng đề phòng, sau đó đột nhiên hành động, từ đó đạt tới thủ thắng mục đích...

- 【 Dê hổ 】 hai chữ này, lại giải thích thế nào?
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 419: Lại cho tiên sinh thêm một chén.



- Mượn gió bẻ măng, tương kế tựu kế; điệu hổ ly sơn, thừa cơ làm việc...

- 【 Cướp tặc 】 thì sao ?

- Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, đóng cửa bắt tặc...

Hai người một hỏi một đáp.

Lạc Thanh Chu khom người cúi đầu, nhìn mặt đất, chậm rãi nói.

Đầu tiên là giải thích, sau lại liệt kê chuyện xưa, kể từng chuyện, đơn giản sáng tỏ, lại đặc sắc tuyệt luân.

Bàn tay ngọc trong tay áo rộng lớn của Nam Cung Hỏa Nguyệt đã nắm chặt, khi thì lại buông ra, xinh xắn trắng nõn trên gương mặt bởi vì kích động mà có chút phiếm hồng, một đôi mắt đẹp biểu hiện nhiều sắc thái khác nhau.

- Tiên sinh, mời ngồi xuống nói.

Nói xong mười kế, Lạc Thanh Chu có chút miệng đắng lưỡi khô.

Nam Cung Hỏa Nguyệt vội vàng đi đến trước bàn, mời hắn ngồi xuống đối diện, đồng thời xưng hô c*̃ng thay đổi, thái độ cũng trở nên cung kính.

Lập tức nói với phía ngoài:

- Nguyệt Vũ, đi vào châm trà cho tiên sinh!

- Vâng, điện hạ!

Nguyệt Vũ mặc một bộ váy áo vàng nhạt, lượn lờ mềm mại đi vào, ánh mắt nhìn thiếu niên kia một chút.

Trong thư phòng của điện hạ, chưa từng cũng chưa bao giờ, bất luận kẻ nào được chuẩn bị chén trà, nước trà.

Về phần nam tử có thể ngồi đối diện với điện hạ, càng không có.

Trong phòng này không nhuốm bụi trần, phủ thảm lộng lẫy, cho dù các nàng đi vào, đều cởi giày mà đi, nhưng thiếu niên này...

Điện hạ không ngờ lại xem như không thấy.

Thiếu niên này chỉ vừa tới không lâu, đã khiến điện hạ vui như vậy, khiến nàng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

- Tiên sinh, không cần khách khí, mời ngồi.

Nam Cung Hỏa Nguyệt ngồi quỳ trước bàn, lần nữa đưa tay mời, thái độ thành khẩn, cặp mắt đen nhánh thâm thúy khó được thần sắc ôn hòa.

Lạc Thanh Chu không từ chối nữa, chắp tay, ngồi xổm trước bàn đối diện, cúi đầu nhìn xuống bàn, không chớp mắt.

Tần nhị tiểu thư ngồi quỳ bên cạnh, vẫn luôn cúi đầu, không nói một lời, c*̃ng không ngẩng đầu nhìn hắn.

Nguyệt Vũ cầm chén trà, rót một chén trà nóng.

Lạc Thanh Chu nói lời cảm tạ, tiếp nhận nước trà, uống một hơi cạn sạch.

- Lại cho tiên sinh thêm một chén.

Nam Cung Hỏa Nguyệt vừa phân phó, đôi mắt đẹp vừa chớp chớp, một lần nữa cẩn thận đánh giá thiếu niên trước mắt.

Lạc Thanh Chu uống tới ba chén, mới chắp tay nói tạ.

Nguyệt Vũ bưng nước trà, lui lại mấy bước, đứng hầu ở bên cạnh.

Nam Cung Hỏa Nguyệt đợi hắn nghỉ tạm một lát, mới nhịn không được trong lòng tò mò mà hỏi tiếp:

- Tiên sinh, trong thơ 【 Nồi đồng không 】 , lại giải thích thế nào?

Lạc Thanh Chu cung kính đáp:

- Nồi đồng chính là rút củi dưới đáy nồi, không là không thành kế.

- Như thế nào là rút củi dưới đáy nồi, lại thế nào là không thành kế?

- Biện pháp không triệt để, không bằng rút củi dưới đáy nồi. Rút củi lửa dưới đáy nồi, mới có thể khiến nước dừng sôi, mới có thể căn bản giải quyết vấn đề. Không địch lại kỳ lực, mà tiêu kỳ thế, đánh vào trọng điểm...

- Đôi khi, cách tốt nhất là phô trương hết điểm yếu ra như là điểm mạnh, làm địch hoài nghi mà không quyết định được, nghi ngờ tột đỉnh mà không dám làm gì vì sợ quyết định sai...
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back