Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu

Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 385: Nghĩ cái gì chứ, ta nói là sang năm.



- Chủ tiệm nói đây là vớ chân nước láng giềng Bách Hoa quốc truyền tới, nữ tử nơi đó đều thích mặc loại này, còn có nữ tử ở Đại Viêm kinh đô chúng ta và rất nhiều thành trì lớn hiện tại cũng đều lưu hành mặc loại vớ chân này. Tiểu Đào tỷ tỷ cảm thấy rất hiếm lạ, liền mua vài đôi trở về, chuẩn bị thử phỏng chế một chút, nhìn có thể làm được hay không. Nô tỳ lấy một đôi về, c*̃ng chuẩn bị học một chút.

Tiểu Điệp cầm vớ chân trong tay vui vẻ nói.

Lạc Thanh Chu nhìn vớ tơ trắng trong tay nàng, sửng sốt một chút, vội vàng tiếp vào trong tay, v**t v* một chút, lại giật giật, thậm chí còn ngửi ngửi.

Mềm mại, tơ lụa, co dãn mười phần, hương vị...

- Công tử, xem được không?

Mặt mũi Tiểu Điệp tràn đầy hưng phấn nói:

- Nô tỳ chuẩn bị dùng vải vóc màu sắc khác làm vài đôi, nghe tiểu Đào tỷ tỷ nói, vải vóc khác biệt làm ra hiệu quả cũng sẽ khác biệt, có tương đối trong suốt, c*̃ng có tương đối mông lung, còn có dày đặc giống như cái quần, dù sao có loại vớ chân này, về sau không cần mặc quần đều được nữa. Nghe nói rất nhiều tiểu thư quý tộc kinh đô hiện tại cũng mặc như thế.

Lạc Thanh Chu hoảng hốt một hồi, trả lại vớ chân trong tay cho nàng, do dự một chút, nói:

- Tiểu Điệp, thật ra, vớ chân loại này không cần thiết toàn bộ làm thành cùng chiều dài như thế. Ngươi có thể làm ngắn một chút, đủ đến bắp đùi, ngang gối, đủ bắp chân hoặc đủ mắt cá chân. Còn có, ta cảm thấy màu đen, màu trắng, hoặc màu da đều khá là đẹp. Còn có loại đường vân kia, c*̃ng còn có thể. Còn mấy cái màu khác, mang thêu hoa cái gì, ta cảm thấy không cần thiết.

Tiểu Điệp mở to hai mắt nhìn hắn thao thao bất tuyệt phát biểu ngôn luận, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc nói:

- Công tử, thấy người thế nào giống như rất hiểu rõ về vớ chân? Người từng mặc qua hay sao?

Lạc Thanh Chu: - ...

Tiểu Điệp vội vàng lại nói:

- A, nô tỳ quên, đây là để nữ hài tử mặc. Thì ra công tử gặp qua trong cửa hàng?

Lạc Thanh Chu khoát tay nói:

- Được rồi, ta lại nhìn sách một lát, ngươi đi mau đi. Đêm nay không cần qua, ta còn có việc.

Tiểu nha đầu vểnh vểnh miệng “A” một tiếng, có chút ấm ức rời đi, miệng nhỏ giọng thầm thì:

- Người ta đêm nay còn chuẩn bị mặc cái vớ chân này bồi công tử đi ngủ đây.

Khi nàng ra khỏi phòng, chuẩn bị đóng cửa, Lạc Thanh Chu đột nhiên lại nói:

- Đúng rồi Tiểu Điệp, ta vừa mới nghĩ một chút, đêm nay hẳn là không có chuyện gì, chờ một lúc ngươi tới giúp ta làm ấm chăn đi.

Tiểu nha đầu lập tức mặt mày hớn hở, mừng khấp khởi mà nói:

- Được được!

Nàng lập tức đóng cửa, trở lại gian phòng của mình, bắt đầu cẩn thận quan sát vớ tơ trắng trơn bóng mềm mềm trong tay.

Sau một lúc lâu.

Nàng chen vào cửa phòng, bò lên giường, cởi bỏ váy quần trong, lộ ra một đôi đùi ngọc thiếu nữ tiêm tú tuyết trắng, sau đó bắt đầu cẩn thận từng li từng tí mang tất chân lên trên đùi.

- Cái vớ chân này... Mặc làm sao có loại... Có loại cảm giác xấu hổ đây.

Tiểu nha đầu nhìn tơ trắng trên đùi, gương mặt không tự chủ được đỏ lên, trong lòng tràn đầy nghi hoặc cùng kỳ quái, không biết tại sao mình lại sinh ra cảm giác như vậy.

- Không biết... Công tử có thích không?

Lại một lát sau.

Tiểu nha đầu đổi một váy ngủ thật mỏng, mặc tơ trắng trơn bóng, đỏ mặt ra khỏi gian phòng, đi qua gõ cửa nói:

- Công tử, buồn ngủ chưa?

Lạc Thanh Chu ở trên giường nói:

- Vào đi.

Tiểu nha đầu đẩy cửa phòng ra, ngượng ngùng đi vào, sau khi chen vào cửa phòng, liền đi qua bò lên giường, chui vào trong chăn, giống như mèo con dịu dàng ngoan ngoãn, dán trên lồng ngực của hắn, nhẹ giọng nỉ non nói:

- Công tử, nô tỳ muốn...

- Nghĩ cái gì chứ, ta nói là sang năm.

- Sắp hết năm rồi. Công tử, nô tỳ chỉ muốn nói, nô tỳ nhớ người, đã thật nhiều ngày cũng không có làm ấm chăn cho công tử.

- A, vậy tối nay liền hảo hảo sưởi ấm.

- Công tử, hi vọng người nói chuyện chắc chắn, chờ qua hết năm, nô tỳ liền trưởng thành. Đến lúc đó...

- Khò khò, khò khò...

- Ô, công tử...

- Khò khò... Khò khò...

- Công tử, nếu người còn giả bộ ngủ, nô tỳ cũng sẽ không khách khí.

- Khò khò, khò khò...

- Hừ!

Tiểu nha đầu hừ một tiếng, đột nhiên co rụt thân thể lại, chui vào trong chăn.

Lạc Thanh Chu đang giả ngáy lập tức im bặt mà dừng.

Ngoài cửa sổ, ánh trăng như nước.

Mai Hương uyển.

Trong thư phòng, khói thuốc lượn lờ, nến bên trên bàn vẫn như cũ sáng chói.

Thiếu nữ mặc một bộ váy áo trắng thuần, xõa mái tóc dài nhu thuận, mặc một đôi vớ lưới tuyết trắng, ngồi ở trước án, giẫm lên thảm nhung mềm mại, tay mềm cầm bút, vẫn đang viết từng chữ nhỏ xinh đẹp dưới đèn.

Thu nhi người mặc lụa mỏng vàng nhạt ở một bên an tĩnh mài mực.

- Khục... Khụ khụ...

Thiếu nữ đang sao chép chuyện xưa đột nhiên ho khan.

Dừng lại một chút, lần nữa ho khan.

Nàng đột nhiên cầm lấy khăn tay tuyết trắng bên cạnh, bịt miệng lại, kịch liệt ho khan một trận.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 386: Giống như chuồn chuồn lướt nước.



Thu nhi cuống quít đi đến phía sau của nàng, vỗ vỗ lưng nàng, gấp giọng nói với phía ngoài:

- Châu nhi, nhanh, tiểu thư lại ho ra máu, nhanh đi hâm thuốc.

Châu nhi cuống quít chạy vào phòng bếp, đem thuốc sớm đã nấu xong đặt ở trên lò.

Cầm quạt hương bồ, đứng ở trước lò lo lắng quạt mấy lần, nàng đột nhiên nhớ ra cái gì đó, lập tức buông xuống quạt hương bồ, chạy ra khỏi cửa.

Một đường chạy vội.

Đêm tối yên tĩnh, gió lạnh thấu xương.

Khi nàng thở hồng hộc chạy vội tới cửa ra vào, dùng sức vỗ cửa kêu to. Tiểu Điệp đang mặc đồ ngủ đơn bạc, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, trên mặt mang theo nụ cười ngây ngô, đang đánh răng dưới mái hiên trong tiểu viện, nghe được tiếng gọi, không lo được trở về phòng mặc quần áo, lập tức chạy tới mở cửa.

Mặt mũi Châu nhi tràn đầy lo lắng nói:

- Tiểu Điệp, nhanh, để cô gia đi qua, tiểu thư nhà ta lại ho ra máu.

Tiểu Điệp nghe xong, cuống quít chạy về đến trong phòng.

Lạc Thanh Chu nghe xong, rất nhanh từ trên giường bò dậy, mặc vào quần áo, nghĩ nghĩ, mang theo túi trữ vật.

Khi hắn và Châu nhi vội vàng chạy đến, thiếu nữ nhu nhược kia vẫn như cũ quật cường ngồi trước bàn, đang yên lặng sao chép cố sự hắn viết.

Thu nhi đứng ở một bên, đỏ mắt mài mực.

Lạc Thanh Chu cởi giày ra, đi vào phòng.

Thiếu nữ xoay đầu lại nhìn hắn, bên trên gương mặt thanh lệ mà tái nhợt lộ ra một tia áy náy, ôn nhu nói:

- Tỷ phu, thật xin lỗi... Vi Mặc vô dụng, lại quấy rầy ngươi.

Thu nhi vội vàng lui ra ngoài, khép cửa phòng lại.

Lạc Thanh Chu đi tới gần, lấy ra bình sứ từ trong túi trữ vật, cầm tay nhỏ trắng nõn nhu nhược của nàng, nhỏ lên một giọt chất lỏng đen như mực.

Lập tức lại lấy ra một bình sứ khác, nhỏ lên một giọt chất lỏng xanh đậm.

Hai giọt chất lỏng rất nhanh dung nhập vào da thịt tuyết nộn của nàng, biến mất không thấy gì nữa.

Lạc Thanh Chu thu hồi bình sứ, buông ra tay nàng, đưa mắt nhìn về phía những chữ nhỏ xinh đẹp nàng đang sao chép, mở miệng nói:

- Không cần khổ cực như vậy.

Thiếu nữ c*̃ng nhìn về phía những chữ nhỏ kia, nói khẽ:

- Không có chút nào vất vả, chỉ có khi viết thi từ và cố sự của tỷ phu, thân thể và trong lòng Vi Mặc mới có thể cảm giác dễ chịu một chút.

Lạc Thanh Chu nghĩ đến chuyện đêm nay, ánh mắt nhìn về phía khuôn mặt nhỏ tái nhợt đang cúi thấp cùng đôi mi dài hơi rũ xuống, trầm mặc một chút, đột nhiên cúi người, ôm ngang nàng vào trong ngực, sau đó thổi tắt ngọn nến bên cạnh, đi vào buồng trong.

Thiếu nữ an tĩnh nằm trong ngực của hắn, hai con ngươi ôn nhu mà nhìn hắn, không có giãy dụa, c*̃ng không nói gì, yên lặng, chỉ có ôn nhu.

Lạc Thanh Chu đặt nàng ngồi xuống ở mép giường, sau đó ngồi xuống, giơ lên chân nhỏ tiêm tú của nàng, giúp nàng trút bỏ vớ lưới tuyết trắng.

- Nhị tiểu thư, chuyện đêm nay...

Thiếu nữ đột nhiên duỗi ra một ngón tay ngọc mảnh khảnh, nhẹ nhàng chống đỡ trên môi hắn, ánh mắt ôn nhu mà nhìn hắn nói:

- Tỷ phu, đừng nói thêm gì... Vi Mặc đều hiểu...

Lạc Thanh Chu ngồi xổm ở trước mặt nàng, trong lòng bàn tay cầm chân ngọc tuyết trắng kiều nộn của thiếu nữ, cúi đầu trầm mặc một lát, đột nhiên ngẩng đầu lên nói:

- Nhị tiểu thư, nếu quả như thật chỉ có như thế mới có thể làm dịu bệnh tình của ngươi, vậy ta...

Thiếu nữ đột nhiên cúi đầu xuống, hai mảnh môi phấn lạnh buốt mà mềm mại nhẹ nhàng chạm vào trên môi hắn, trên gương mặt trắng nõn rất nhanh hiện lên hai màu đỏ như ráng chiều.

Dưới đôi mi rung động kia là một đôi con mắt ngượng ngùng lại dũng cảm.

Lạc Thanh Chu đột nhiên bị “tập kích” kinh hãi thân thể run lên, trong tay không có cảm giác nắm chặt thêm chân ngọc tiêm tú trơn nhẵn của nàng, trong lòng từa hồ “Phù phù” một tiếng, vòng vòng gợn sóng dần hiện.

Thật lâu không có tán đi...

Bóng đêm yên tĩnh.

Dưới hành lang ngoài phòng, nước tuyết bị hòa tan thuận theo trụ băng óng ánh dưới mái hiên chậm rãi nhỏ giọt xuống, nhỏ vào bên trên bàn đá xanh cổ lão, vang lên tiếng tí tách thanh thúy.

Trong phòng, ánh nến mờ nhạt.

Bên trong lư hương, từng sợi khói mỏng từ bên trong lỗ nhỏ tinh xảo chầm chậm dâng lên, phiêu tán mỗi một nơi hẻo lánh trong phòng.

Hai người bên giường, lấy một loại tư thế kỳ quái trầm mặc.

Hai người có thể rõ ràng nghe được và cảm nhận được hô hấp lẫn nhau, giống như ngay cả tiếng tim đập của nhau đều có thể nghe thấy.

Tần nhị tiểu thư ngồi ở trên giường, chân ngọc tr*n tr**, cúi đầu.

Lạc Thanh Chu ngồi xổm trên mặt đất, trong lòng bàn tay cầm chân nhỏ tuyết trắng nhỏ nhắn mềm mại của nàng, ngẩng đầu.

Đôi môi hai người chạm vào nhau.

Vẻn vẹn chỉ là chạm vào cùng một chỗ, không hề động, c*̃ng không có tiến thêm một bước.

Rất nhẹ nhàng.

Giống như chuồn chuồn lướt nước.

Nhưng dù chỉ là chuồn chuồn lại chậm chạp không có bay khỏi.

Hai người giống như dừng lại.

Thời gian giống như ngừng chuyển động.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 387: Trời lạnh, đắp kín.



Không biết qua bao lâu, Lạc Thanh Chu giật mình tỉnh lại, lập tức lảo đảo một chút về sau, ngồi trên mặt đất, rốt cục tránh thoát miệng nhỏ mềm mại mang theo một tia lạnh buốt của thiếu nữ.

Nhưng trong lòng bàn tay hắn vẫn như cũ cầm chân nhỏ tiêm tú đáng yêu của thiếu nữ.

Gương mặt Tần Vi Mặc đỏ ửng xinh đẹp như ráng chiều, hai con ngươi thu thuỷ nhẹ nhàng nhìn hắn, khóe miệng lộ ra mỉm cười, giống như còn mang theo vẻ đắc ý, ngữ khí nhu hòa, lại mang theo một tia hoạt bát của thiếu nữ:

- Tỷ phu, ngươi bị Vi Mặc... Khi dễ...

Lạc Thanh Chu ngồi dưới đất sửng sốt một hồi, vừa động tay giúp nàng cởi bỏ một cái vớ lưới khác, sau đó ôm hai chân của nàng, đặt lên giường, lại ôm ngang nàng lên, đặt ở bên trong, giúp nàng đắp chăn xong, nói:

- Nhị tiểu thư, ngủ đi.

Sắc mặt của hắn khôi phục bình tĩnh.

Nhưng gợn sóng trong lòng lại thật lâu khó mà lắng lại.

Tần Vi Mặc nằm ở nơi đó nhìn hắn, trong mắt mang theo ý cười:

- Tỷ phu... Không trả đũa sao? Vi Mặc không phản kháng...

- Ngủ đi.

Lạc Thanh Chu không dám lưu lại, quay người ra khỏi buồng trong, kéo xuống rèm châu ở giữa hai gian phòng, sau đó đi tới án trước cửa sổ ngồi xuống, một bên mài mực, một bên nói:

- Ta sẽ giúp ngươi viết mấy hiệp, một lần sao chép hai hiệp là đủ, không cần quá mệt mỏi. Cố sự hay đến đâu đều cần thời gian chăm chút cấu tứ kết cấu, Trưởng công chúa sẽ hiểu cho.

Tần Vi Mặc nghiêng người nằm ở nơi đó, ánh mắt xuyên thấu qua rèm châu hơi rung nhẹ nhìn hắn, trong mắt tràn đầy ôn nhu.

Bóng đêm lặng yên trôi qua.

Chỉ có âm thanh nước tuyết tí tách ngoài phòng, cùng âm thanh mài mực đặt bút trong phòng.

Không bao lâu.

Lạc Thanh Chu đã viết xong hai hiệp.

Thả bút đứng dậy, quay người xuyên thấu qua rèm châu, nhìn về phía trên giường trong phòng.

Thiếu nữ trên giường vậy mà không có ngủ, vẫn như cũ nằm ở nơi đó, mở to con ngươi, an tĩnh nhìn hắn.

Gặp hắn nhìn đến, thiếu nữ ôn nhu cười một tiếng, nhẹ giọng mở miệng:

- Tỷ phu, muốn ngủ chưa?

Lạc Thanh Chu an tĩnh nhìn nàng một hồi, mới nói:

- Nhị tiểu thư nếu cảm giác thân thể không khó chịu, vậy liền ngủ đi, ta còn muốn trở về.

Thiếu nữ nhẹ nhàng vén chăn lên, áo ngoài trên người chẳng biết lúc nào sớm đã cởi đi, chỉ còn lại có một kiện áo lót nhỏ màu xanh nhạt, thật mỏng treo ở bên trên ngọc thể tuyết nộn mềm mại, nói khẽ:

- Tỷ phu... Vi Mặc, không muốn ngươi phụ trách...

Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, đi tới.

Rèm châu rủ xuống nhẹ nhàng đụng chạm phát ra âm thanh thanh thúy dễ nghe.

- Tỷ phu...

Hai con ngươi thiếu nữ lưu chuyển sóng nước, hàm răng nhẹ nhàng cắn môi anh đào phấn nộn, gương mặt đỏ bừng giống như trời chiều.

Bởi vì khẩn trương, ngọc thể mảnh mai khẽ run.

Mà đôi tay nhỏ tuyết trắng vẫn như cũ vén lấy chăn mền.

Lạc Thanh Chu đi đến trước giường, cầm bàn tay nhỏ của nàng, bỏ vào trong chăn, sau đó đắp tốt chăn mền của nàng, chăm chú quấn chăn lên trên người nàng, nhìn tròng mắt của nàng nói:

- Trời lạnh, đắp kín.

Thiếu nữ giật mình, lập tức mân mê miệng nhỏ, ánh mắt yếu ớt, lại lặng yên nằm ở nơi đó, không có nũng nịu, không nói gì, c*̃ng không hề động.

Lạc Thanh Chu giúp nàng đắp kỹ chăn mền, đứng trước giường nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng một hồi, sau đó quay người rời đi.

Xốc lên rèm châu, thanh thúy rung động.

Thiếu nữ cắn môi phấn, ánh mắt si ngốc, rốt cuộc không có lên tiếng.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 388: Trong phủ xảy ra chuyện!



Lạc Thanh Chu dừng ở ngoài rèm châu, một tay vén rèm châu, một tay chậm rãi nắm chặt trong tay áo rộng rãi.

Thời gian giống như đình chỉ.

Trong phòng, yên tĩnh im ắng.

- Soạt.

Hắn đột nhiên buông xuống rèm châu, xoay người, đi trở về đến trước giường, sau đó nhìn thiếu nữ trên giường nói:

- Nhị tiểu thư, nam nhân chịu không được trêu chọc, đặc biệt là nữ hài giống như nhị tiểu thư. Ngươi đây là đang tự rước lấy họa, ngươi biết không?

Thiếu nữ đột nhiên khẽ nở nụ cười, đôi mắt đẹp dũng cảm mà nhìn hắn, thậm chí còn mang theo một tia khiêu khích:

- Không biết. Tỷ phu nói là hoạ gì? Ngươi sao?

Lạc Thanh Chu nhìn con ngươi nàng ngập nước cùng khuôn mặt nhỏ phấn nộn kiều mị động lòng người, trong mũi ngửi ngửi hương thơm trong phòng cùng mùi thơm thiếu nữ đặc biệt kia của nàng, yết hầu bỗng nhúc nhích, hai tay chậm rãi đặt ở trên dây thắt lưng.

Thiếu nữ vẫn như cũ lớn mật nhìn hắn, trong mắt mang theo ý cười, gương mặt càng thêm hồng nhuận.

Đúng vào lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gọi run rẩy của Châu nhi và Thu nhi:

- Phu nhân, ngài... Ngài sao lại tới đây?

Trong phòng, biểu lộ trên mặt hai người đều là cứng đờ.

Tống Như Nguyệt mang theo Mai nhi vào phòng, mặt mũi tràn đầy lo lắng nói:

- Vi Mặc đã ngủ chưa? Ta sợ nha đầu kia thương tâm, quyết định tối nay tới bồi tiếp nàng.

Thu nhi cùng Châu nhi đứng ngoài cửa đều bị hù sắc mặt trắng bệch, không biết nên trả lời như thế nào.

Tống Như Nguyệt nhìn hai người một chút, nhíu nhíu mày lại, đang muốn nói chuyện, ánh mắt đột nhiên thấy được đôi giày quen thuộc trước cửa, sắc mặt lập tức biến đổi.

Hai tên nha hoàn mềm nhũn, quỳ xuống, cúi đầu, run lẩy bẩy.

Tống Như Nguyệt cứng người ở tại chỗ, trầm mặc nửa ngày, đột nhiên đi qua bắt lấy một chiếc giày trong đó, bước nhanh ra khỏi phòng, đi tới trước bồn hoa trong đình viện, hung hăng ném ra ngoài, nổi giận mắng:

- Ngoài miệng nói không muốn, lúc này ngược lại lén lén lút lút chạy tới! Quả nhiên là muốn trong nồi, trong chén cũng không muốn từ bỏ đúng không?

Nàng đứng ở trong tiểu viện thấp giọng giận mắng trong chốc lát, sau khi phát tiết xong lại từ từ tỉnh táo.

- Mai nhi, nhặt giày thối của hắn về đi, cất kỹ!

Nói xong, nàng lại chịu đựng tức giận, vào phòng.

Mai nhi lập tức tiến vào bồn hoa, nhặt chiếc giày kia trở về, đặt ở vị trí cũ.

Tống Như Nguyệt đứng trước cửa, mặt âm trầm nói:

- Vi Mặc, thân thể ngươi yếu, nghỉ ngơi thật tốt. Có một số việc có thể làm, có một số việc hiện tại còn không thể làm. Ngươi phải yêu quý thân thể của mình, đừng làm cho mẫu thân lo lắng, biết không?

Sau một lúc lâu.

Trong phòng truyền đến âm thanh của Tần nhị tiểu thư:

- Mẫu thân, Vi Mặc biết, người mau trở về đi thôi.

- ...

Tống Như Nguyệt tức giận trợn mắt trắng, thân thể uốn éo, muốn rời khỏi.

Nhưng trong lòng vẫn có chút tức giận khó chịu, nghĩ nghĩ, lại đột nhiên đi tới cửa, một cước giẫm lên trên đôi giày kia, dùng lực đạp mấy phát, mới đi ra ngoài.

Đúng vào lúc này, một tên nha hoàn vội vã từ cửa chính chạy vào trong viện, mặt mũi tràn đầy kinh hoảng nói:

- Phu nhân, không xong! Bên ngoài truyền đến tin tức, trong phủ Tam gia... Trong phủ xảy ra chuyện!

Tống Như Nguyệt dừng bước lại, mặt âm trầm nói:

- Đã xảy ra chuyện gì? Vội vàng hấp tấp còn ra thể thống gì, nói rõ ràng!

Nha hoàn kia đột nhiên hai chân mềm nhũn, quỳ xuống, hoảng sợ run giọng nói:

- Phu nhân, Tam gia bọn hắn... Người một nhà bọn hắn, toàn bộ bị người gi ết chết, lão gia đã mang người đi qua...
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 389: Tuân lệnh! Phu nhân!



Vừa nghe lời này, Tống Như Nguyệt lập tức như bị ngũ lôi oanh đỉnh, thân thể mềm nhũn, lảo đảo một chút, muốn ngã xuống đất.

May mắn có Mai nhi đi theo bên cạnh, cuống quít đỡ nàng.

Sắc mặt Tống Như Nguyệt trắng bệch, run giọng nói:

- Toàn bộ... Toàn bộ... Nói rõ ràng! Đến cùng nhiều hay ít người?

Nha hoàn run rẩy toàn thân nói:

- Nô tỳ... Nô tỳ cũng không biết, nô tỳ chỉ nghe nói... Nghe nói Tam gia cùng Tam phu nhân bọn hắn, còn có mấy vị đường công tử đường tiểu thư, đều... Đều đã chết...

Bờ môi Tống Như Nguyệt run run mấy lần, cuống quít đứng thẳng người nói:

- Lúc lão gia gần đi bàn giao chuyện gì không?

Nha hoàn khóc nói:

- Lão gia bảo phu nhân canh giữ trong nhà, khóa kỹ cửa chính, để người trong nhà chỗ nào đều không cần đi...

Tống Như Nguyệt cắn răng, cuống quít trấn định lại, vội vàng đi ra ngoài nói:

- Đi theo! Đi thông báo tất cả hộ vệ cùng nam tử trong nhà, đi thông báo Xuyên nhi, đều không cần ngủ, tất cả gác đêm! Đợi lão gia trở về!

- Tuân lệnh! Phu nhân!

Mấy tên nha hoàn sau lưng nàng vội vàng mà đi.

Trong phòng, Châu nhi cùng Thu nhi nghe nói tin tức đều là sắc mặt trắng bệch.

- Kẹt kẹt...

Cửa thư phòng đột nhiên mở ra.

Hai tên nha hoàn bị hù run lên.

Lạc Thanh Chu đỡ lấy Tần nhị tiểu thư, đi ra.

Vẻ mặt Tần Vi Mặc đầy nghiêm túc, nói khẽ:

- Thu nhi, Châu nhi, chúng ta đi bồi tiếp mẫu thân.

Sau đó quay đầu nói với thiếu niên bên cạnh:

- Tỷ phu, ngươi...

Lạc Thanh Chu trầm ngâm một chút, nói:

- Nhị tiểu thư, ta muốn đi đến trong phủ Tam thúc nhìn.

Thu nhi vội vàng nói:

- Cô gia, ngươi tuyệt đối đừng đi, nơi đó... Nơi đó khẳng định chết rất nhiều người, khắp nơi đều là máu...

Tiểu nha hoàn vừa nói, một bên run rẩy.

Tần Vi Mặc nhíu mày, lo lắng nói:

- Tỷ phu, không an toàn... Nếu không, ngày mai, chờ cha trở về, ngươi lại đi cùng người?

Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:

- Nhị tiểu thư đi trước đến đại sảnh, ta đi gọi Tiểu Điệp và đại tiểu thư các nàng. Lúc này, mọi người vẫn nên tập trung ở cùng một chỗ mới tốt.

Tần Vi Mặc gật đầu nói:

- Ừm, tỷ phu nhanh đi.

Lạc Thanh Chu lập tức ra cửa, bước nhanh hướng về phía Linh Thiền Nguyệt cung.

Bên trên tiệc tối đêm nay, vị Tần Tam gia nhìn to lớn cường tráng, cũng hẳn là một tên võ giả, không nghĩ tới vừa trở về không lâu liền bị người diệt môn.

Địch nhân là chỉ nhằm vào người một nhà bọn họ, hay là... Nhằm vào toàn bộ gia tộc Tần thị?

Nếu như nhằm vào toàn bộ gia tộc Tần thị, như vậy thảm án đêm nay khẳng định sẽ còn lại tiếp tục phát sinh.

Nói không chừng lần tiếp theo liền đến phiên nơi này.

Cho nên, đêm nay hắn nhất định phải đi xem một chút.

Chờ một lúc trở về phòng, hắn lập tức thần hồn xuất khiếu, tới đó thử xem tình huống, nói không chừng có thể nhìn ra manh mối gì.

Hắn tuyệt không thể ngồi chờ chết, chờ thảm án lần nữa phát sinh.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back