Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!

Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 720



Sự bình tĩnh của Diệp Sanh Ca thực sự khiến Kỷ Thời Đình bất ngờ.

Nhưng chính sự điềm tĩnh đó giúp anh thả lỏng bớt trái tim căng thẳng.

Anh đưa tay đặt nhẹ lên bụng cô: “Con vẫn ổn chứ?”

“Nó vẫn khỏe, nếu không sao lại nghịch ngợm thế này chứ.” Diệp Sanh Ca bật cười, “Anh yên tâm, em sẽ bảo vệ nó thật tốt.”

“Anh tin em.” Kỷ Thời Đình nói, ôm cô vào lòng chặt hơn, “Em còn mạnh mẽ và bình tĩnh hơn cả anh tưởng.”

Chính nhờ sự bình tĩnh này, cô chắc chắn sẽ bảo vệ được đứa bé.

“Bởi vì em biết mình vô tội.” Cô tựa cằm lên vai anh, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy sự ấm áp, “Nhưng bọn họ lại một mực khăng khăng rằng em có nhân cách thứ hai và cho rằng kẻ sát nhân là nhân cách đó. Trước khi anh đến, họ đã liên tục thôi miên em, cố tìm ra nhân cách không tồn tại đó.”

Diệp Sanh Ca biết chắc chắn cảnh sát Lưu sẽ không bỏ qua việc nghe lén, nên cô không thể để họ có được bất kỳ bằng chứng nào.

Kỷ Thời Đình nhíu mày, ánh mắt tối lại: “Thôi miên? Vậy những gì em vừa chịu đựng không phải là phản ứng của thai nghén, mà là hậu quả của việc thôi miên sao?”

Diệp Sanh Ca sững lại một chút, rồi hợp tác nói: “Đúng vậy! Em cũng thắc mắc tại sao hôm nay em lại đau đầu và buồn nôn dữ dội như thế, bình thường em đâu có khó chịu đến vậy.”

“Đây là hành vi ngược đãi!” Giọng nói của Kỷ Thời Đình trở nên khàn đặc vì giận dữ, “Nếu họ còn dám làm như vậy với em nữa, anh sẽ kiện họ.”

Diệp Sanh Ca bừng sáng đôi mắt: “Thật sao?”

“Đương nhiên là thật.” Kỷ Thời Đình gật đầu dứt khoát, “Ngược đãi người bị giam giữ có thể bị phạt tù từ ba đến mười năm.”

Diệp Sanh Ca không nhịn được cười khúc khích: “Anh đừng nói với em là anh đã thuộc lòng luật pháp đấy nhé?”

“Em nghĩ chứng chỉ hành nghề luật sư của anh là mua sao?” Anh nhướng mày đầy tự tin.

Diệp Sanh Ca vội lắc đầu, cười nói: “Thời Đình, anh giỏi thật đấy.”

Dù vừa rồi cô đã vượt qua được đợt thẩm vấn, nhưng cô vẫn lo rằng việc thay đổi nhân cách liên tục có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng. Giờ đây, với tội danh “ngược đãi” mà Kỷ Thời Đình đặt ra, chắc chắn cảnh sát Lưu sẽ phải thận trọng hơn.

Kỷ Thời Đình cũng không nhịn được cười khẽ, đôi môi nóng bỏng chạm nhẹ lên trán cô: “Thật khó tin là em vẫn có thể cười trong hoàn cảnh này.”

Từ lúc Diệp Sanh Ca bị đưa đi, từng giây phút trôi qua với anh đều là một cơn ác mộng.

“Bởi vì… em đã có một giấc ngủ rất ngon.” Diệp Sanh Ca nhìn anh bằng đôi mắt sáng long lanh, cô không dám nói quá rõ ràng, “Thời Đình, khi em ra khỏi đây, em sẽ cùng anh về nhà, được không?”

Sau chuyện xảy ra hôm qua, cô đã tin rằng mình sẽ không còn gây nguy hiểm cho người đàn ông này nữa. Ít nhất, cô sẽ không bao giờ gây tổn hại đến tính mạng của anh.

Vì vậy, dù đang bị giam giữ và bị coi là nghi phạm, cô vẫn không cảm thấy lo lắng. Cô thậm chí còn cảm thấy biết ơn Tạ Tư Ỷ. Khi đối mặt với họng súng của Tạ Tư Ỷ, khao khát sống mãnh liệt đã giúp cô vượt qua rào cản, và nhân cách thứ hai đã xuất hiện để bảo vệ cô, đồng thời tiếp nhận toàn bộ ký ức của cô.

Cảm giác đó thật kỳ lạ, như thể cô vừa là chính mình, lại vừa không phải. Giống như khi cô nhập vai vào một nhân vật khác, nhưng vẫn giữ ý thức của mình lơ lửng trên cao, theo dõi mọi thứ và điều khiển mọi thứ.

Kỷ Thời Đình hơi sững sờ: “Về nhà?”

“Đúng vậy.” Cô mở to đôi mắt, ánh lên tia sáng hạnh phúc, “Em đã mang thai con của anh, chẳng lẽ anh không định tái hôn với em sao?”

PS: Góc đề cử, tuy không phải truyện của Hố nhưng Hố nghĩ mấy bồ sẽ thích, truyện “Hợp đồng 30 ngày tổng tài cưng chiều vợ” hoặc bộ “Độc chiếm thâm tình” trên nền tảng mấy bồ click dô để đọc thử văn án nhen
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 721



Kỷ Thời Đình nhíu mày, đôi mắt đen như đá quý co lại đến cực độ.

Sau một hồi im lặng, anh bỗng cười khàn khàn: “Rõ ràng là em luôn không chịu tái hôn với anh.”

“Đó là chuyện trước kia mà.” Diệp Sanh Ca hắng giọng, “Em đã vào tù rồi, vậy mà anh vẫn tin tưởng em vô tội và còn vì em mà chạy đôn chạy đáo. Anh đối xử với em tốt như vậy, em sao có thể không biết điều? Nhìn mắt anh mà xem, đầy tơ máu kìa. Đêm qua không ngủ được à?”

Vừa nói, cô vừa đưa tay ôm lấy gương mặt anh, trong giọng nói tràn đầy sự xót xa.

Kỷ Thời Đình nắm chặt tay cô: “Em cuối cùng cũng nhìn thấy sự chân thành của anh rồi. Vậy nên sau này không quậy nữa, phải không?”

“Không quậy nữa.” Cô cười tươi, cằm hơi ngẩng lên, chủ động tiến tới hôn anh.

Hơi thở của Kỷ Thời Đình bỗng trở nên gấp gáp, nhân cơ hội này, anh hôn sâu vào đôi môi cô.



Trong phòng thẩm vấn chắc chắn có gắn camera theo dõi.

Tại văn phòng bên ngoài, sắc mặt của cảnh sát Lưu không tốt chút nào.

Cuộc trò chuyện của hai người không có chút sơ hở nào, hơn nữa, có lẽ sau này ông ta sẽ không thể tùy tiện thôi miên cô như buổi sáng nữa.

Chưa kể, hai người trong phòng thẩm vấn còn vừa trò chuyện vừa… hôn nhau, vẻ ngoài xuất chúng của cả hai khiến cảnh tượng như một bộ phim thần tượng, đến mức nữ cảnh sát duy nhất tại hiện trường cũng mắt ngấn lệ đầy ngưỡng mộ.

“Không ngờ trước đó lại có tin đồn Diệp Sanh Ca bị bỏ rơi và bị đàn áp, hóa ra là vì cô ấy không chịu chấp nhận Kỷ tiên sinh…” Nữ cảnh sát lẩm bẩm, “Này, không chừng chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ được thấy họ tổ chức đám cưới thế kỷ, thật ngưỡng mộ quá đi.”

“Này, này!” Cảnh sát Lưu tỏ vẻ khó chịu, “Cô đang để ý cái gì vậy? Người trong đó là nghi phạm đấy! Còn chưa biết có ra được hay không mà cô đã nghĩ đến đám cưới thế kỷ!”

“Lưu đội trưởng, tại sao anh cứ khăng khăng cho rằng Diệp Sanh Ca là hung thủ chứ?”

“Trực giác.” Cảnh sát Lưu lạnh lùng đáp, “Sáng nay, khi thôi miên, cô ta có lúc để lộ ra một chút khí chất tà ác, cô không nhận ra sao?”

Nữ cảnh sát cố nén không phản bác.



Hơi thở của Kỷ Thời Đình càng lúc càng nặng nề.

Diệp Sanh Ca có thể cảm nhận được cơ thể của người đàn ông này dần trở nên căng cứng. Có lẽ nụ hôn này thực sự đã k*ch th*ch anh rất nhiều, đến khi cô định dừng lại, anh vẫn không chịu buông, tiếp tục hôn cô sâu thêm từng lần.

Mãi đến vài phút sau, Diệp Sanh Ca mới được thở không khí trong lành, cô đưa tay chặn lấy ngực anh, lòng bàn tay có thể cảm nhận nhịp tim dồn dập dưới lồng ngực săn chắc.

Người đàn ông vẫn ôm lấy cô, hơi thở nóng bỏng phả vào cổ cô, mãi lâu sau mới bình tĩnh lại.

“Đừng lo, có anh ở đây.” Anh nói với giọng khàn đặc, “Vài ngày nữa là em sẽ được rời khỏi nơi này.”

“Vâng.” Diệp Sanh Ca ngoan ngoãn đáp.

Ngón tay của Kỷ Thời Đình nhẹ nhàng v**t v* cằm cô, cúi người xuống định hôn tiếp, nhưng đúng lúc đó, cửa phòng thẩm vấn bỗng bị đẩy mở.

“Kỷ tiên sinh, đã hết giờ rồi.”

Kỷ Thời Đình khẽ hừ một tiếng không hài lòng, ôm lấy Diệp Sanh Ca rồi đứng dậy.

Nữ cảnh sát bước vào, chuẩn bị đưa Diệp Sanh Ca trở lại phòng giam. Diệp Sanh Ca khẽ gật đầu, nhưng vẫn không kìm được quay đầu lại nhìn Kỷ Thời Đình. Khi chạm phải ánh mắt sâu thẳm chứa đựng nỗi lo lắng và sự không nỡ rời xa của anh, đôi mắt cô bỗng nhiên nóng lên.

Cô vội cúi đầu, sợ rằng nếu mình khóc sẽ khiến anh thêm lo lắng, chỉ đành nhẹ nhàng bóp tay anh rồi nhanh chóng buông ra, đi theo bước chân của nữ cảnh sát.

Kỷ Thời Đình im lặng nhìn theo bóng lưng cô, rất lâu sau mới thu lại ánh nhìn, hướng về phía cảnh sát Lưu.

“Thân chủ của tôi nói, các anh đã thực hiện hành vi bạo hành tinh thần đối với cô ấy.” Anh lạnh lùng nói.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 722



“Đó chỉ là liệu pháp tâm lý bình thường…” Cảnh sát Lưu cố gắng phản biện.

“Liệu pháp tâm lý nào lại cho phép thôi miên bệnh nhân liên tục?” Kỷ Thời Đình cười lạnh, “Cảnh sát Lưu sao không tự mình thử trước, hoặc để vợ con anh thử xem?”

Cảnh sát Lưu không thể phản bác, chỉ đành nén giận: “Xin lỗi, lần sau tôi sẽ chú ý.”

“Hy vọng là vậy.” Kỷ Thời Đình nói lạnh nhạt, không giấu ý đe dọa, “Nếu không, hậu quả anh sẽ không gánh nổi đâu.”



Thời gian nhanh chóng trôi qua, thêm ba ngày nữa lại đến.

Trong ba ngày này, cảnh sát Lưu vẫn không từ bỏ, mỗi ngày đều dẫn theo bác sĩ tâm lý đến thôi miên Diệp Sanh Ca. Tuy nhiên, bây giờ ông ta đã kiềm chế hơn nhiều, mỗi ngày tối đa chỉ dám thôi miên cô hai lần, bởi chỉ sau hai lần, Diệp Sanh Ca chắc chắn sẽ cảm thấy buồn nôn và đau đầu. Đôi khi, chỉ một lần thôi miên cũng khiến cô phản ứng mạnh.

Mặc dù cảnh sát Lưu nghi ngờ Diệp Sanh Ca đang giả vờ, nhưng nghĩ đến việc cô đang mang thai, ông ta không thể không dừng lại. Hơn nữa, từ khi Kỷ Thời Đình trở thành luật sư bào chữa của Diệp Sanh Ca, mỗi ngày anh đều xin phép gặp thân chủ, khiến cảnh sát Lưu càng khó xử lý.

Do đó, sau ba ngày, ông ta vẫn chưa thu thập được bất kỳ tiến triển nào.

Tại hiện trường, không có thêm manh mối nào được tìm thấy. Diệp Sanh Ca vẫn kiên quyết không nhận tội, và cảnh sát cũng không tìm thấy bất kỳ bằng chứng rõ ràng nào hơn. Vụ án cứ thế lâm vào tình trạng bế tắc.

Một mặt là áp lực từ gia đình nạn nhân, nhà họ Tạ, mặt khác là sự ép buộc từ phía Kỷ Thời Đình. Sau mấy ngày căng thẳng, cảnh sát Lưu đến nỗi tóc cũng sắp rụng hết.

Tuy nhiên, đúng lúc này, từ kinh thành lại truyền đến tin tức tốt lành.

Do mức độ quan tâm của cả nước đối với vụ án này, cộng thêm việc không có tiến triển nào, sở cảnh sát kinh thành đã đặc phái một vị cảnh sát trưởng đến để toàn quyền phụ trách vụ án.

Cảnh sát trưởng này có tên là Giang Dực, xuất thân từ một gia đình quân đội và chính trị. Anh từng phục vụ trong quân đội và mang quân hàm trung tướng. Nghe nói anh có phong cách làm việc cứng rắn, rất có năng lực và nổi tiếng chính trực. Ít nhất, với bối cảnh và thế lực gia đình như vậy, anh có thể không bị đe dọa bởi bất kỳ thế lực bên ngoài nào và tập trung vào vụ án một cách nghiêm túc.

Vì vậy, khi Giang Dực đến Dương Thành, anh đã được cảnh sát Lưu chào đón nồng nhiệt. Cảnh sát Lưu gần như không chút do dự mà báo cáo chi tiết toàn bộ vụ án, thể hiện sự sẵn sàng làm trợ lý cho Giang Dực.

“Kỷ Thời Đình?” Khi nghe đến cái tên này, khuôn mặt vốn không biểu cảm của Giang Dực cuối cùng cũng nở một nụ cười nhạt. “Không ngờ chính anh ta lại cản trở tiến độ vụ án.”

“Đúng vậy.” Cảnh sát Lưu bực tức nói, “Anh ta và nghi phạm có mối quan hệ rất thân thiết.”

Giang Dực gật đầu: “Đưa hồ sơ vụ án cho tôi, ngoài ra sắp xếp đi, nửa giờ nữa chúng ta sẽ thôi miên nghi phạm lần nữa.”

Cảnh sát Lưu không chút do dự chấp thuận.

Mặc dù vị cảnh sát trưởng này trông có vẻ trẻ, không quá ba mươi tuổi, nhưng cảnh sát Lưu tuyệt đối không dám lơ là. Chỉ riêng phong thái mạnh mẽ và tự tin của anh ấy cũng đủ khiến cảnh sát Lưu cảm thấy kính nể.



Khi Diệp Sanh Ca được đưa vào phòng thẩm vấn, cô không khỏi cau mày.

Mặc dù trong những ngày qua, cảnh sát Lưu không dám thôi miên cô quá thường xuyên, nhưng ngay cả với tần suất hiện tại, nhân cách thứ hai của cô cũng bắt đầu nổi loạn.

Diệp Sanh Ca rõ ràng cảm nhận được rằng cảm xúc của nhân cách thứ hai ngày càng trở nên cáu kỉnh. Đôi khi, khi đối mặt với những câu hỏi từ cảnh sát Lưu, sát ý của nhân cách thứ hai cũng dần trở nên nặng nề hơn.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 723



Việc liên tục bị thẩm vấn khiến sự kiên nhẫn của Diệp Sanh Ca dần cạn kiệt.

Cô cố gắng hết sức để kiểm soát và ảnh hưởng đến nhân cách thứ hai, không để lộ bất kỳ sơ hở nào. Nhưng cô không biết mình còn có thể duy trì được bao lâu nữa.

Diệp Sanh Ca cắn môi suy nghĩ, đúng lúc đó, cô nghe thấy tiếng bước chân khác biệt hoàn toàn so với trước đây. Tiếng bước chân vững vàng và mạnh mẽ, cho thấy chủ nhân của nó chắc chắn là một người có tính cách kiên quyết và cứng rắn.

Cô không kiềm chế được mà ngẩng đầu lên, và ngay lập tức cảm thấy kinh ngạc.

Đập vào mắt cô là một gương mặt điển trai với đường nét sắc sảo. Người đàn ông ngồi đối diện cô, đôi mắt sắc bén và khí chất lạnh lùng.

Cái lạnh này khác hẳn với sự lạnh nhạt xa cách của Kỷ Thời Đình. Cái lạnh của người đàn ông này như được rèn luyện trên chiến trường, sắc bén hơn cả lưỡi dao, khiến người đối diện không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Diệp Sanh Ca vô thức tránh ánh mắt của anh, nhịp thở của cô đã hơi loạn.

Tuy nhiên, người đàn ông không hề đối thoại với cô mà trực tiếp ra lệnh cho cảnh sát Lưu đứng sau anh, giọng nói nhạt nhẽo: “Bắt đầu đi.”

Diệp Sanh Ca chỉ có thể cố gắng thu hết sự chú ý của mình, tập trung đối phó với đợt thôi miên sắp tới.

Khi quá trình thôi miên kết thúc, lưng cô đã đẫm mồ hôi.

Cô vô thức đưa tay lau trán, cắn chặt môi, không nói một lời.

Người đàn ông đối diện cuối cùng cũng mở miệng.

“Cô Diệp, cô rất thông minh.” Lời nói của anh như thể đã nhìn thấu mọi lớp ngụy trang của cô. “Nghe nói cô là một diễn viên, nên cả cô và nhân cách thứ hai của cô đều rất giỏi diễn xuất. Nhưng rõ ràng giữa hai người vẫn có sự khác biệt đáng kể. Cái chết của Tạ Tư Ỷ chính là do nhân cách thứ hai của cô gây ra, chỉ là cô may mắn sở hữu ký ức của nhân cách này, nên đang cố gắng lợi dụng điều đó để che giấu sự thật.”

Diệp Sanh Ca mở to mắt, nhịp thở trở nên gấp gáp. Phải mất một lúc lâu cô mới tìm lại được giọng nói của mình: “Anh đang nói gì vậy, tôi không hiểu.”

“Cô đã tiếp xúc lâu dài với một bác sĩ tâm lý, Tống Như Hứa. Cô ấy từng chữa trị cho nhiều bệnh nhân mắc rối loạn nhân cách. Nếu cô không mắc chứng này, tại sao bác sĩ tâm lý của cô lại là Tống Như Hứa?” Người đàn ông tiếp tục nói, “Cô và Kỷ Thời Đình từng là vợ chồng, nhưng khoảng năm tháng trước, cô rời khỏi nơi ở chung của hai người. Trùng hợp khi đó có tin tức Kỷ Thời Đình bị thương, rõ ràng là anh ta bị nhân cách thứ hai của cô làm hại, và do đó hai người chia tay. Tôi nói đúng không?”

Diệp Sanh Ca siết chặt tay, đầu óc cô như nổ tung.

“Tôi rất cảm thông với hoàn cảnh của cô, nhưng rất tiếc, nhân cách thứ hai của cô vừa rồi rõ ràng đã thể hiện sự kích động và sát ý. Với tình trạng hiện tại của cô, tôi cho rằng cô cần phải bị cách ly với xã hội.” Giọng anh vẫn rất lạnh lùng, không có chút cảm xúc nào. “Dù cô có nhận tội hay không, cô cũng không thể thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.”

Cảnh sát Lưu đứng cạnh đã muốn quỳ xuống trước Giang Dực.

Không hổ là người từ kinh thành tới, lời nào cũng như nhát đao đâm trúng điểm yếu, nếu không Diệp Sanh Ca sẽ không lộ ra vẻ bối rối và bất lực như vậy.

“Không phải tôi.” Diệp Sanh Ca cuối cùng cũng khó khăn lên tiếng, “Tôi không giết cô ấy. Bất kể tôi có bao nhiêu nhân cách, cái chết của Tạ Tư Ỷ không liên quan đến tôi.”

Giang Dực nhìn cô với vẻ mặt không chút dao động.

“Đưa cô ấy trở về phòng giam,” anh ra lệnh ngắn gọn, rồi đứng dậy bước ra khỏi phòng thẩm vấn.



Tại văn phòng tập đoàn T.S.

Kỷ Thời Đình vẫn làm việc như thường lệ, nếu không phải vì đôi mắt đen sâu thẳm của anh quá lạnh lùng, tối tăm, Tôn Diệp thậm chí khó mà tin được rằng phu nhân vẫn đang bị giam giữ trong trại tạm giam.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 724



“Chủ tịch, tôi đã sắp xếp nhân lực để cố gắng xoay chuyển dư luận, nhưng chỉ cần có ai lên tiếng nói tốt cho phu nhân, lập tức sẽ nhận phản ứng dữ dội hơn, nên tôi quyết định dừng lại,” Tôn Diệp nói. “Dù sao, trong mắt công chúng, vụ việc này liên quan đến sự an toàn của họ. Tôi khuyên tốt nhất nên quan sát thêm. Thực tế, dư luận cũng đã bắt đầu hạ nhiệt.”

Kỷ Thời Đình gật nhẹ đầu, giọng trầm thấp: “Bên nhà họ Tạ có động tĩnh gì không?”

“Họ đang chuẩn bị tang lễ cho cô Tạ,” Tôn Diệp báo cáo. “Phu nhân còn muốn mời anh tham dự. Bà nói nếu anh đến, cô Tạ dưới suối vàng nhất định sẽ rất vui.”

“Không cần,” Kỷ Thời Đình cười lạnh, ngắt lời Tôn Diệp.

“Vâng.” Tôn Diệp đáp. “Thêm nữa, phía dưới báo lại rằng mấy ngày nay Tiêu Duệ Lãng chỉ la cà ở hộp đêm, không có nhân vật đáng ngờ nào xuất hiện quanh hắn ta.”

“Hắn sẽ không dễ dàng để lộ sơ hở vậy đâu.” Kỷ Thời Đình khẽ nhắm mắt, nắm chặt tay thành quyền. “Vụ án không có tiến triển gì sao?”

“Đúng vậy, nghe nói cảnh sát trưởng Giang đã đến Dương Thành…”

“Người nhà họ Giang.” Kỷ Thời Đình cười nhẹ, như đang suy nghĩ điều gì, một lát sau anh đứng dậy. “Đi thôi, tôi phải gặp thân chủ của mình.”

Như những ngày trước, Kỷ Thời Đình nộp đơn xin gặp Diệp Sanh Ca. Nhưng lần này, đơn của anh bị từ chối.

Trong phòng làm việc, người đàn ông vắt chân chéo, ánh mắt lạnh lùng rơi trên mặt cảnh sát Lưu, anh cười nhạt: “Lý do?”

“Anh Kỷ, anh không có tư cách làm luật sư biện hộ cho nghi phạm. Anh có mối quan hệ lợi ích trực tiếp với cả nghi phạm và nạn nhân,” một giọng nói lạnh lùng và trầm thấp vang lên từ phía sau.

Vừa dứt lời, một người đàn ông đã bước ra từ bóng tối.

Kỷ Thời Đình nheo mắt lại: “Giang Dực?”

“Là tôi.” Giang Dực trả lời thản nhiên, “Anh nên tìm một luật sư biện hộ chuyên nghiệp hơn cho cô Diệp.”

Ánh mắt đen sâu thẳm của Kỷ Thời Đình dán chặt lên người đối diện, sau một lúc lâu anh mới nói: “Anh đến đây vì chuyện gì?”

“Vì sự thật,” Giang Dực đáp, “Tôi nghe nói tiến độ của vụ án gặp rất nhiều khó khăn, hóa ra là do anh ngăn cản. Nếu không phải cảnh sát Lưu là người chính trực, chịu được áp lực, có lẽ nghi phạm đã bị anh đưa đi từ lâu.”

“Vì sự thật?” Kỷ Thời Đình cười khẩy. “Nếu anh thực sự đến vì sự thật, thì anh phải biết rằng Sanh Ca vô tội.”

“Anh Kỷ, anh hiểu rõ tình trạng của cô Diệp hơn ai hết, chính anh cũng từng bị cô ấy làm tổn thương,” Giang Dực lạnh lùng nói. “Anh có thể không quan tâm, nhưng không nên lôi người khác vào cuộc mạo hiểm này. Vì vậy, xin hãy dừng lại. Với tình trạng của cô Diệp, rất có thể cô ấy sẽ không bị kết án mà chỉ bị cách ly. Anh vẫn có thể thường xuyên gặp cô ấy.”

Kỷ Thời Đình nhìn anh ta một cách lạnh lùng. Sau một lúc lâu, anh đứng dậy.

“Tôi từng nghe nói về thành tích của anh, nên khi biết người đến là anh, tôi đã không ngăn cản. Tôi nghĩ rằng anh thực sự có thể điều tra ra sự thật.” Anh cười khẽ. “Nhưng kết quả làm tôi vô cùng thất vọng. Không ngờ anh lại kiêu ngạo và ngu ngốc đến vậy.”

“Anh Kỷ, anh chỉ là bị tình cảm che mờ mắt.”

“Cô ấy mỗi tối đều tự khóa tay chân mình lại,” Kỷ Thời Đình cười đau khổ, giọng khàn khàn. “Vì vậy, nếu cô ấy nói cô ấy vô tội, thì chắc chắn cô ấy vô tội.”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 725



Chân mày Giang Dực khẽ động: “Vậy là, anh thừa nhận cô ta đúng là mắc chứng đa nhân cách, và nhân cách thứ hai có khuynh hướng bạo lực và khát máu nghiêm trọng?”

Tuy nhiên, Kỷ Thời Đình không nói thêm gì nữa, anh cười một tiếng khó hiểu, xoay người sải bước rời khỏi đồn cảnh sát.



Trở lại xe, Kỷ Thời Đình không lập tức rời đi. Anh châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, dường như muốn dùng nó để xoa dịu cơn giận và sự hung dữ trong lòng.

Trong làn khói thuốc lượn lờ, khuôn mặt người đàn ông lạnh lùng, sắc bén.

Tôn Diệp ngồi phía trước không dám lên tiếng, càng không dám hỏi tại sao hôm nay sếp lại ra ngoài nhanh như vậy. Mấy ngày trước, mỗi lần anh gặp phu nhân, ít nhất cũng phải mất nửa tiếng.

May mắn thay, không lâu sau, Kỷ Thời Đình cuối cùng cũng trầm giọng lên tiếng: “Lái xe.”

Tôn Diệp đáp lại, vừa định khởi động xe thì bỗng có tiếng gõ cửa kính xe.

Tôn Diệp quay đầu lại, đập vào mắt là một khuôn mặt tươi cười ngọt ngào.

Thấy sếp dường như không để ý, anh ta định mặc kệ, nhưng cô gái bên ngoài rất kiên trì, liên tục ra hiệu bằng tay, ý muốn nói chuyện.

Do dự một chút, Tôn Diệp vẫn hạ cửa kính xe xuống: “Cô có việc gì?”

“Này, Kỷ Thời Đình đâu? Tôi có chuyện muốn bàn bạc với anh ấy.” Cô gái nhìn về phía ghế sau, rất nhanh, khuôn mặt anh tuấn, lạnh lùng của người đàn ông lọt vào tầm mắt cô.

Cô gái không khỏi thốt lên một tiếng “oa”.

Kỷ Thời Đình lạnh lùng nhìn qua.

Cô ta có vẻ hơi sợ, vội vàng nói: “Kỷ Thời Đình, vừa rồi anh gặp khó khăn ở chỗ Giang Dực đúng không? Tôi cũng coi như là fan của Diệp Sanh Ca, nên quyết định làm việc tốt, bàn với anh một vụ giao dịch. Chỉ cần anh đồng ý với tôi, tôi sẽ lập tức bảo Giang Dực thả người, ít nhất cũng có thể cho anh bảo lãnh Diệp Sanh Ca ra ngoài.”

Ánh mắt Kỷ Thời Đình trầm xuống: “Cô là ai?”

“Tôi tên là Cảnh Đồng.” Cô gái bám vào cửa kính xe, vẻ mặt có chút đáng thương, “Cho tôi lên xe được không?”

Cảnh Đồng?

Cái tên này lập tức gợi lại ký ức của Kỷ Thời Đình. Trong tài liệu mà ông nội đưa cho anh lúc trước, vị tiểu thư nhà họ Cảnh được cho là rất ngưỡng mộ anh cũng tên là Cảnh Đồng.

Đồng tử anh co rút lại, một lúc sau mới khẽ gật đầu.

Cô gái mỉm cười vui vẻ, đi vòng sang phía bên kia, tự động lên ghế phụ.

“Kỷ Thời Đình, tôi nói cho anh biết, Giang Dực người này tính tình vừa xấu vừa cứng đầu, hơn nữa chuyện đã quyết thì sẽ không thay đổi, cho nên anh cũng đừng phí công vô ích, bây giờ người duy nhất có thể để Diệp Sanh Ca ra ngoài chính là tôi.” Cô gái vừa thắt dây an toàn vừa nói.

“Cô đi theo Giang Dực đến đây?” Kỷ Thời Đình nhướng mày.

Nhà họ Cảnh và nhà họ Giang đều có gốc gác ở kinh thành, coi như là gia tộc cùng một tầng lớp, Cảnh Đồng là tiểu thư nhà họ Cảnh quen biết Giang Dực cũng là chuyện bình thường.

“Đây chỉ là một mặt, mặt khác, tôi rất hứng thú với vụ án này. Diệp Sanh Ca thật sự là người mắc chứng đa nhân cách sao?” Cô quay đầu nhìn Kỷ Thời Đình.

Ánh mắt Kỷ Thời Đình lập tức lạnh xuống.

Thấy vậy, Cảnh Đồng cười khan một tiếng: “Thôi được rồi, anh không nói thì thôi.”

“Cô nói muốn bàn giao dịch với tôi.” Kỷ Thời Đình trầm giọng nói, “Vậy, yêu cầu của cô là gì?”

“Tôi đảm bảo trước ngày mai sẽ để Giang Dực thả người.” Cô gái nói, “Điều kiện là, anh phải cưới tôi.”

Tôn Diệp đang lái xe tay trượt một cái, suýt chút nữa lái xe vào lề đường.

Kỷ Thời Đình lại rất bình tĩnh, chỉ hơi nhướng mày: “Lý do?”

“Anh có tiền, lại đẹp trai.” Cô nói, nghĩ một chút rồi nói tiếp, “Tôi thấy anh đẹp trai hơn Giang Dực nhiều, nhìn cái mặt lạnh của anh ấy nhiều sẽ gặp ác mộng mất.”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 726



“Ý của cô là, cô cần một người chồng trông có vẻ xuất sắc hơn Giang Dực?” Kỷ Thời Đình điềm nhiên tổng kết.

“Tất nhiên, nếu không thì tôi mất mặt lắm!” Cảnh Đồng bực bội nói, “Ít nhất cũng phải để anh ta biết rằng tôi không phải là không thể thiếu anh ta!”

“Nhưng anh ta biết rõ mối quan hệ giữa tôi và Sanh Ca. Nếu cô kết hôn với tôi, anh ta chỉ nghĩ rằng cô đáng thương thôi.” Kỷ Thời Đình nhếch môi cười nhạt, “Cô thực sự cần sự thương hại của anh ta sao?”

Cảnh Đồng khựng lại một chút, sau đó cười khổ: “Anh quá đề cao anh ta rồi, người đàn ông đó làm gì có thứ gọi là thương hại.”

“Vậy nên, cô không thực sự muốn kết hôn với tôi,” Kỷ Thời Đình trầm giọng nói, “Cô chẳng hề bận tâm đến mối quan hệ giữa tôi và Sanh Ca.”

“Đúng vậy, tôi không bận tâm chút nào.” Cô lập tức khoát tay, “Tôi không có ý định phá hoại hai người. Chỉ là tìm mãi mà chẳng có ai phù hợp hơn cả. Những cậu ấm ở kinh thành thì tôi lại quá quen, không nỡ ‘ra tay’ với người quen. Quan trọng nhất là kết hôn với họ thì hậu quả khó lường. Nhưng anh thì khác, anh có Diệp Sanh Ca, chắc chắn anh cũng không muốn bị ràng buộc quá lâu, nên chỉ cần chúng ta kết hôn trong một năm rưỡi thôi, sau đó những người khác sẽ không dám cười nhạo tôi nữa, rồi chúng ta ly hôn!”

Kỷ Thời Đình im lặng suy nghĩ một lúc, rồi bất chợt mỉm cười: “Vậy tức là mục đích của cô khi kết hôn với tôi chỉ là để cứu vãn thể diện của mình.”

Cảnh Đồng vò đầu bứt tai, sau đó bực bội nói: “Gần như là vậy.”

Cô theo đuổi Giang Dực một cách công khai nhiều năm, nhưng mãi không có tiến triển gì. Giang Dực không những không thích cô mà còn vô cùng ghét cô.

Cô đã nản lòng, nhưng cô cũng biết rằng một khi từ bỏ, cô chắc chắn sẽ trở thành trò cười trong giới thượng lưu. Vì vậy, chỉ còn cách chọn một đối tượng kết hôn khác không kém Giang Dực để giữ thể diện.

“Nếu như vậy, có lẽ chúng ta có thể hợp tác.” Kỷ Thời Đình nhẹ nhàng gõ ngón tay lên đầu gối, “Chỉ là, để đạt được mục đích của cô, thật ra có cách tốt hơn.”

Cảnh Đồng tò mò mở to mắt.



Giang Dực đã ở Dương Thành một thời gian và đang sống tại một khách sạn.

Vừa từ hiện trường trở về, anh định vào phòng để tắm rửa thì thấy một bóng dáng quen thuộc nhưng đầy phiền toái đang ngồi ở cửa phòng.

Cô gái ngồi xổm ở đó, có vẻ đã đợi khá lâu.

Anh không khỏi cau mày: “Sao cô lại đến đây?”

Giọng anh đầy sự không kiên nhẫn.

Cảnh Đồng nghe thấy tiếng anh liền ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Giang Dực, cô nở một nụ cười: “Giang Dực, cuối cùng anh cũng về rồi. Tôi đến đây để tìm anh mà!”

“Cô chưa chịu buông tha tôi sao?” Gương mặt của Giang Dực càng trở nên khó chịu hơn.

Anh rất hiếm khi thốt ra những lời lẽ khó nghe, nhất là với phụ nữ. Nhưng người phụ nữ trước mặt này đã nhiều lần thách thức giới hạn của anh, khiến anh không thể kiềm chế nổi.

Nhìn vẻ mặt chịu đựng của anh, nụ cười trên gương mặt Cảnh Đồng càng tươi hơn.

Cô nghĩ có lẽ mình có vấn đề, ban đầu, mỗi lần thấy anh tỏ ra ghét bỏ mình, cô đều cảm thấy đau đớn, nhưng dần dần, cô lại bắt đầu cảm thấy một sự kh*** c*m b*nh h**n.

Cô tự cười giễu bản thân, chậm rãi đứng dậy rồi tránh sang một bên: “Anh mau mở cửa đi, khuya rồi, tôi buồn ngủ lắm rồi.”

Ý tứ rõ ràng là cô muốn ngủ lại với anh tối nay.

Giang Dực siết chặt thẻ phòng trong tay, ánh mắt đen láy rơi trên gương mặt của cô: “Cảnh Đồng, cô có bị bệnh không?”

“Tôi ngủ một mình sợ lắm.” Cảnh Đồng đáp lại với giọng điệu đầy tự nhiên, “Yên tâm đi, tôi sẽ không lợi dụng anh đâu.”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 727



Giang Dực cố gắng kìm nén cơn giận, sau một lúc lâu, anh lạnh lùng nói: “Nếu cô không cuốn xéo, thì tôi sẽ rời đi.”

Nói xong, anh lập tức quay người bước đi.

“Giang Dực, nếu tôi nói, chỉ cần anh thả Diệp Sanh Ca, tôi sẽ không bao giờ quấy rầy anh nữa, anh có đồng ý không?” Cảnh Đồng nhẹ nhàng nói.

Giang Dực dừng bước, quay lại và hỏi: “Cô vừa nói gì?”

“Tôi là fan của Diệp Sanh Ca.” Cô gái mỉm cười rạng rỡ, “Cô ấy hiện tại chỉ là nghi phạm, hoàn toàn có thể được tại ngoại chờ xét xử. Người có thể trốn, nhưng T.S Group thì không thể chạy trốn. Với Kỷ Thời Đình làm người bảo lãnh, anh hoàn toàn có thể thả người mà.”

Giang Dực nhìn cô một lúc rồi lạnh lùng nói: “Tôi không cho phép cô ấy được tại ngoại cũng là vì lo lắng cho sự an toàn của Kỷ Thời Đình.”

“Vậy thì, mấy ngày qua, Diệp Sanh Ca có biểu hiện bất kỳ hành vi tấn công nào không? Có ai bị cô ấy làm tổn thương chưa?” Cảnh Đồng nhướng mày hỏi.

Giang Dực bình tĩnh giải thích: “Nhân cách thứ hai của cô ấy rất giỏi che giấu, chẳng qua là do thời điểm không thích hợp nên cô ta mới kiềm chế.”

“Nói qua nói lại, cuối cùng là anh vẫn không chịu thả người.” Cảnh Đồng mắt sáng lên, “Tôi biết ngay mà, trong lòng anh vẫn còn nghĩ đến tôi!”

Câu nói này thành công khiến Giang Dực lộ ra vẻ khó chịu rõ rệt. Anh cau mày nặng trĩu: “Cô hiểu lầm rồi.”

Tuy nhiên, vừa dứt lời, cô gái đã nhảy lên ôm chặt lấy eo anh.

Giang Dực hoảng hốt, lập tức nắm lấy cổ tay cô, lớn tiếng quát: “Buông ra!”

“Thật ra anh rất thích cảm giác bị tôi quấy rầy đúng không? Vì thế, khi nghe điều kiện là tôi sẽ không quấy rầy anh nữa, anh mới thấy khó chịu.” Cảnh Đồng vùi mặt vào lồng ngực rắn chắc của anh, còn khẽ cọ vào, “Thích tôi thì cứ nói thẳng đi.”

Mùi hương ngọt ngào đặc trưng của cô khiến đầu óc anh hoàn toàn rối loạn.

“Tôi đồng ý với cô!” Anh gần như phản ứng theo bản năng, thốt ra bốn từ đó.

Nghe thấy câu trả lời, Cảnh Đồng lập tức thả tay ra, cười toe toét nhìn anh: “Anh nói thì phải giữ lời nhé?”

Khoảng cách giữa hai người vừa giãn ra, lý trí của Giang Dực cũng quay trở lại.

Anh cau mày đầy bực bội, cảm giác bị dồn đến mất kiểm soát khiến anh rất khó chịu, đây là lần đầu tiên anh trải qua điều này.

“Đương nhiên.” Giang Dực lạnh lùng đáp, “Ngày mai tôi sẽ báo cho Kỷ Thời Đình đến đón người. Nhưng cô cũng phải giữ lời hứa của mình.”

“Yên tâm đi, tôi sẽ thực hiện ngay bây giờ.” Cảnh Đồng cười rạng rỡ, vẫy tay chào, “Tạm biệt nhé! Giang Dực ca ca!”

Giọng nói trong trẻo của cô gái vang lên, nhưng bốn chữ “Giang Dực ca ca” lại bị cô kéo dài với giọng điệu đầy trêu ghẹo.

Nhìn cô gái bước vào thang máy với bước chân nhẹ nhàng, Giang Dực mím chặt môi, khuôn mặt càng lúc càng lạnh lùng.



Sáng hôm sau.

Diệp Sanh Ca trong trạng thái mơ màng, cảm nhận được một luồng khí tức đầy bạo lực và nóng nảy.

【Giết hết bọn họ đi, rồi chúng ta có thể rời khỏi nơi này!】

【Không được, cô không thể làm tổn thương người khác nữa!】

【Tôi không giết người, sao bọn họ lại vu oan cho tôi? Bọn họ đáng chết!】

【Bởi vì cô có tiền sử, nên họ không tin cô. Nếu cô không kiểm soát được bản thân, họ sẽ càng sợ cô hơn.】

【Bọn họ sợ tôi thì tốt, sợ tôi thì không dám làm gì tôi.】

【Cô sai rồi, nếu cô khiến mọi người sợ hãi cô, họ sẽ tụ lại và tiêu diệt cô.】

【Tôi ghét cô, yếu đuối lại còn hay thuyết giảng.】

【Nhưng tôi thích cô, nên tôi hy vọng mọi người sẽ không hiểu lầm cô nữa.】

【Hừ, tôi chẳng quan tâm.】

【Nhưng tôi quan tâm.】

Cuộc đối thoại kết thúc, Diệp Sanh Ca chợt mở bừng mắt.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 728



Cả người đầy mồ hôi, như thể vừa trải qua một trận chiến khốc liệt.

Diệp Sanh Ca khó nhọc ngồi dậy từ giường, hơi thở còn chưa ổn định.

Dường như đây là lần đầu tiên cô trực tiếp đối thoại với nhân cách thứ hai, nhưng may mắn là sự tức giận và bạo lực của nhân cách đó đã bị kiềm chế.

Sau khi bình tĩnh lại, cô đứng lên đi rửa mặt, chưa được bao lâu thì nữ cảnh sát đến mở cửa.

“Diệp tiểu thư.” Nữ cảnh sát nhẹ giọng nói, “Kỷ tiên sinh đã đến bảo lãnh cô rồi, nên cô có thể rời khỏi đây ngay bây giờ.”

Diệp Sanh Ca sững sờ: “Sao có thể?”

Sự cứng nhắc của cảnh sát Lưu đã quá rõ ràng, chưa kể vị cảnh sát trưởng vừa mới đến hôm qua lại là người rất cứng rắn. Ông ta đã xác định cô là thủ phạm, và nhân cách thứ hai của cô cực kỳ bạo lực. Làm sao họ có thể đồng ý để Kỷ Thời Đình đến bảo lãnh cô?

“Tôi cũng không rõ, nhưng đó là lời của cảnh sát trưởng Giang, dù cảnh sát Lưu không vui, nhưng không thể làm gì khác được.” Nữ cảnh sát mỉm cười, “Ông ấy không thể chống lại cảnh sát Giang.”

Diệp Sanh Ca ngạc nhiên, trong lòng đột nhiên dấy lên cảm giác bất an.

Phải chăng… Kỷ Thời Đình đã phải trả một cái giá nào đó?

Mang theo nỗi lo lắng này, dù đã được thả khỏi trại giam và nhìn thấy người đàn ông cao lớn từ xa, cô cũng không thể vui mừng nổi.

Tuy nhiên, khi Kỷ Thời Đình nhìn thấy cô, gương mặt anh ngay lập tức nở một nụ cười, anh sải bước về phía cô, mạnh mẽ ôm chặt cô vào lòng.

“Anh đến đón em rồi.” Giọng anh khàn khàn, “Xin lỗi, đã để em đợi lâu như vậy.”

Ngửi thấy hương thơm quen thuộc từ anh, đôi mắt Diệp Sanh Ca đột nhiên trở nên cay xè, cô không kìm được cảm xúc.

Những ngày ở trại giam, dù cô luôn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng trong thâm tâm không thể tránh khỏi nỗi sợ hãi. Giờ đây, khi cô đã ra khỏi nơi đó, và được đón nhận trong vòng tay ấm áp của anh, sự an toàn mà cô đã mất đi bấy lâu dần trở lại. Cảm giác lo sợ bị kìm nén bấy lâu nay bỗng chốc vỡ òa, và trước khi kịp nhận ra, nước mắt đã trào ra từ đôi mắt cô.

Kỷ Thời Đình có lẽ đã nhận ra điều đó, anh đưa tay nâng cằm cô lên, ánh mắt tràn ngập sự thương cảm.

“Không sao rồi.” Giọng anh trầm khàn, khóe môi đặt lên trán cô, “Chúng ta về nhà, được không?”

Diệp Sanh Ca nghẹn ngào, không thể thốt lên lời, chỉ biết gật đầu.

Kỷ Thời Đình liền bế cô lên, xoay người về phía chiếc xe hơi đang chờ, lúc đó ánh mắt anh đụng phải khuôn mặt lạnh lùng của Giang Dực.

“Kỷ tiên sinh, đừng quên rằng Diệp tiểu thư vẫn là nghi phạm. Cô ấy phải luôn sẵn sàng có mặt khi được triệu tập, và không được phép rời khỏi Dương Thành.”

Kỷ Thời Đình cười nhạt, không thèm đáp lời, chỉ ôm cô gái trong tay và bước thẳng về phía xe.

Giang Dực nhìn theo bóng dáng anh, đôi mắt tối sầm lại.

“Cảnh sát Giang, sao ngài lại đồng ý để Kỷ tiên sinh đưa nghi phạm đi chứ?” Cảnh sát Lưu thở dài, “Chúng ta đã có chút tiến triển, có lẽ nếu chờ thêm, cô ấy sẽ nhận tội.”

“Cô ấy dù sao cũng đang mang thai.” Giang Dực như thể đang tìm lý do cho chính mình, “Cảnh sát Lưu, tôi hiểu anh nóng lòng phá án, nhưng là người thực thi pháp luật, chúng ta không thể không có chút tình người nào.”

Cảnh sát Lưu chỉ biết im lặng.

Tình người sao? Vị sếp lớn trước mặt này mới là người hoàn toàn không có chút tình người nào…



Trong chiếc xe Maybach.

Kỷ Thời Đình giữ cô trong vòng tay, không nói gì suốt một hồi lâu.

Diệp Sanh Ca có thể nghe thấy rõ ràng nhịp thở nặng nề và tiếng tim đập gấp gáp của anh.

Cô có thể tưởng tượng được những ngày qua anh đã sống như thế nào. Với tính cách của anh, không thể bảo lãnh cô ra ngay lập tức chắc chắn là sự giày vò lớn nhất đối với anh.

“Thời Đình, tại sao họ đột nhiên đồng ý thả em ra?” Cô nhớ lại nỗi lo lắng của mình và không thể không hỏi.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 729



Giọng nói của Kỷ Thời Đình trầm thấp nhưng mang theo sự chân thành đến lạ. Anh mỉm cười nhẹ: “Em nên cảm ơn một fan của em, cô ấy quen biết Giang Dục.”

Diệp Sanh Ca tròn mắt ngạc nhiên nhìn anh.

Kỷ Thời Đình không nói thêm gì, chỉ quay sang ra lệnh cho tài xế: “Về biệt thự Thiên Phàm.”

“Về Ngọc Tuyền Cung trước đi.” Diệp Sanh Ca tựa vào ngực anh, nhẹ giọng: “Lâm Nhiễm và Thượng Thiên Ý chắc lo lắng lắm.”

Lâm Nhiễm may mắn chỉ là nhân chứng, không phải nghi phạm nên đã được thả ngay sau khi hoàn thành lời khai.

Kỷ Thời Đình khựng lại một chút rồi hỏi: “Vậy khi nào em sẽ cùng anh về biệt thự Thiên Phàm?”

Diệp Sanh Ca cười, trong mắt long lanh ngấn lệ: “Khi nào em thu xếp xong thì sẽ theo anh về. Dù ông có đuổi em đi, em cũng sẽ bám theo anh.”

Kỷ Thời Đình như thở phào một hơi dài, nâng khuôn mặt cô lên và hôn cô thật sâu. Phải đến một lúc lâu sau, anh mới từ từ rời khỏi đôi môi cô.

Trong hơi thở hòa quyện, Diệp Sanh Ca nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh, cô thấy rõ hình bóng mình phản chiếu trong đó.

Ngực cô bỗng thắt lại, trái tim trở nên nặng trĩu.

“Anh nghĩ rằng hôm đó em chỉ đang dỗ dành anh thôi sao?”

“Anh đã nghĩ em chỉ đang diễn trước mặt mọi người.” Kỷ Thời Đình cười nhẹ, ánh mắt tràn đầy u sầu. “Vì vậy, anh không dám hy vọng quá nhiều.”

Nghe anh nói, lòng Diệp Sanh Ca càng đau nhói.

“Thời Đình.” Cô nghẹn ngào gọi tên anh, “Tại sao?”

Người đàn ông này vốn kiêu ngạo là thế, tại sao lại vì cô mà cố chấp đến mức gần như hạ mình?

Cổ họng Kỷ Thời Đình khẽ động, bàn tay ấm áp đặt lên bụng cô.

“Chuyện tối hôm đó, em không nhớ gì sao.” Giọng anh trầm thấp, khàn khàn. “Em đã uống say và nói rằng anh yêu thương, bảo vệ em quá nhiều, đến mức em cảm thấy không thể chịu nổi.”

Diệp Sanh Ca khựng lại, đôi mắt mở to.

“Không phải vì anh yêu và bảo vệ em quá nhiều khiến em mệt mỏi, mà là vì anh luôn đòi hỏi từ em.” Kỷ Thời Đình thở dài, giọng nói khẽ run. “Khi đó, anh mới nhận ra rằng, anh cần em nhiều hơn em cần anh.”

“Thời Đình, em…”

“Anh biết em định phản bác.” Anh cười nhẹ, giọng khàn khàn. “Anh cần tình yêu và sự tin tưởng vô điều kiện từ em. Anh cần em hoàn toàn trao trọn bản thân cho anh. Em biết anh tham lam thế nào mà.”

Diệp Sanh Ca ôm chặt lấy anh: “Không sao, anh muốn gì, em đều cho anh.”

“Thật ra sự dè dặt của em là đúng.” Giọng anh trầm lắng, chậm rãi. “Anh muốn em tin tưởng và trao trọn cho anh, nhưng chính anh lại phụ lòng em.”

“Ai nói thế?” Cô không nhịn được, lập tức phản bác: “Anh đã cho em quá nhiều rồi.”

“Trước đây anh luôn nghĩ mình có thể làm được tất cả.” Kỷ Thời Đình nhìn sâu vào mắt cô. “Nhưng đối với căn bệnh của em, anh lại bất lực, để em phải chịu đựng đau khổ trong suốt thời gian dài.”

“Đó đâu phải lỗi của anh…”

“Anh không thể thực hiện lời hứa của mình, đó là lỗi của anh.” Anh cười tự giễu. “Chuyện lần này cũng vậy. Anh biết em vô tội, nhưng lại không thể khiến người khác tin vào sự trong sạch của em. Ngược lại, chính em mới là người luôn bình tĩnh, dứt khoát, hết lần này đến lần khác mang đến cho anh những bất ngờ.”

Diệp Sanh Ca ngẩn người nhìn anh, không hiểu anh đang muốn nói gì, ánh mắt cô thoáng nét bối rối.

“Anh hy vọng những gì anh mang đến cho em là sự tự do và niềm vui, chứ không phải là sự đè nén và gò bó.” Anh thốt ra câu nói, đôi mắt đen sâu thẳm như ẩn chứa muôn vàn cảm xúc. “Sanh Ca, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, được không?”

PS: Góc đề cử, dù kh phải truyện của Hố nhưng Hố nghĩ các nàng sẽ thích, mọi người có thể tìm đọc bộ “Hợp đồng 30 ngày, tổng tài cưng chiều vợ” hoặc bộ “Độc chiếm thâm tình” trên nền tảng nha. Cảm ơn các nàng vì đã ủng hộ Hố nhe~~~~~
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back