Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!

Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 700



“Chỉ cần có một mình, con cũng có thể gánh vác được, ông cứ yên tâm.” Kỷ Thời Đình đáp, ánh mắt rơi vào bình trà trên bàn, rồi tự tay rót cho ông cụ một ly.

“Giá mà cha con còn sống…” Ông cụ đột nhiên cảm thán, “Nếu ông ấy còn ở đây, gánh nặng trên vai con sẽ không nặng như thế. Có khi cha con còn sinh thêm cho con vài đứa em trai hoặc em gái nữa.”

Nhắc đến người cha đã sớm qua đời, ánh mắt Kỷ Thời Đình trầm xuống.

“Thoáng chốc mà cha con cũng đã đi được hai mươi năm rồi.” Ông cụ nói tiếp, rồi cười khổ lắc đầu, “Lúc cha con ở độ tuổi như con bây giờ, thành tựu của nó kém xa con hiện tại. Con thì có trách nhiệm, kỷ luật cao, nhưng cha con thì ngược lại hoàn toàn, nó ghét bị ràng buộc, sống rất phóng túng. Dù thông minh, nhưng lại không hề quan tâm đ ến công ty. Nhưng ta chỉ có mỗi nó là con trai, không thể nào để nó làm theo ý mình. Đôi khi ta tự hỏi, có phải chính ta đã đẩy nó đến con đường cùng không.”

Ánh mắt Kỷ Thời Đình thoáng mở to, ngạc nhiên hỏi: “Ông nội, sao lại nói vậy?”

Cha anh, Kỷ Tử Lương, đã qua đời nhiều năm, và ông cụ rất ít khi nhắc đến ông, như thể không muốn khơi lại vết thương này. Nhưng hôm nay ông không chỉ nhắc đến mà còn so sánh giữa cha và con, khiến Kỷ Thời Đình không khỏi kinh ngạc.

“Ta vừa xem lại báo cáo công ty qua các năm, chợt nhận ra con đã làm được rất nhiều điều trong những năm gần đây.” Ông cụ mỉm cười, lắc đầu, “Con điềm tĩnh nhưng không kém phần sắc bén, tốt hơn nhiều so với cha con. Cha con đã giao lại gánh nặng này cho con, nhưng rồi con sẽ giao nó cho ai? Ta chỉ thấy xót xa cho con.”

Kỷ Thời Đình nhướng mày: “Ông nội, chẳng lẽ ông lại muốn thúc con sớm kết hôn sinh con?”

Không ngờ, ông cụ lắc đầu: “Dù con có kết hôn sinh con ngay bây giờ, thì đứa trẻ đó cũng cần nhiều năm mới có thể đứng vững một mình. Trước khi điều đó xảy ra, con vẫn phải một mình gánh vác.”

Nghĩ đến đứa con trong bụng Diệp Sanh Ca, Kỷ Thời Đình không nhịn được cười: “Chẳng lẽ ông không muốn bế chắt nội sao?”

“Vớ vẩn.” Ông cụ trừng mắt, “Ta không thúc ép, nhưng không có nghĩa là không quan tâm. Con vẫn phải để tâm chuyện này.”

Kỷ Thời Đình chỉ khẽ nhướng mày, không nói gì thêm.

Quả nhiên, không lâu sau, ông cụ đưa ra một tập tài liệu: “Con không phải đã nói muốn kết hôn sao? Ta đã tìm cho con một đối tượng. Con có biết Cảnh gia không?”

Kỷ Thời Đình nhướng mày: “Cảnh gia có thế lực mạnh trong quân đội và nghị viện, nhưng những gia tộc quân chính như vậy đều tập trung ở thủ đô, và chỉ liên hôn với những gia tộc có cùng bối cảnh.”

Dương Thành là trung tâm kinh tế của cả nước, nơi mà các tập đoàn lớn như T.S đều đặt trụ sở, nhưng luôn giữ một khoảng cách nhất định với giới chính trị cấp cao.

“Đúng vậy.” Ông cụ gật đầu, “Theo lý, Cảnh gia không liên quan gì đến chúng ta. Nhưng ta tình cờ nghe được từ một người bạn cũ rằng, đại tiểu thư của Cảnh gia rất ngưỡng mộ con. Có lẽ con nên thử xem, nếu thành công, điều này sẽ mang lại nhiều lợi ích cho công ty và nhà họ Kiều.”

“Con chưa bao giờ gặp vị đại tiểu thư này, hoàn toàn không có mối liên hệ gì.” Kỷ Thời Đình nhướng mày, “Ngưỡng mộ sao? Ông nội, chẳng lẽ ông nhầm rồi?”

“Ta chỉ bảo con thử thôi, đàn ông sợ gì mà không dám.” Ông cụ nhìn anh với vẻ nghiêm nghị, “Hay là con vẫn còn nhớ đến cô bé Diệp Sanh Ca đó?”

Lông mày Kỷ Thời Đình khẽ động, anh nhận lấy tập tài liệu từ tay ông cụ, nhưng không mở ra.

“Ông nội, ông thật lòng muốn bế chắt, phải không?” Anh bỗng bật cười.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 701



“Tất nhiên rồi.” Ông cụ trừng mắt nhìn Kỷ Thời Đình, “Nếu có người phụ nữ nào sinh được con của con, thì cô ấy chính là đại công thần của nhà họ Kỷ!”

Khóe môi Kỷ Thời Đình khẽ nhếch lên: “Được rồi, con hiểu rồi.”

Ông cụ không suy nghĩ nhiều, chỉ vào tập tài liệu trên tay anh và nói: “Con nên đọc kỹ đi. Nhà họ Kỷ của chúng ta không có nhiều bối cảnh chính trị, điều này vẫn là một ẩn họa. Nếu có thể kết thông gia với nhà họ Cảnh, sẽ có lợi trăm bề mà không hại gì.”

Kỷ Thời Đình bình tĩnh gật đầu.

“Bây giờ nhắc lại, cô bé Diệp Sanh Ca dạo này thế nào rồi?” Ông cụ bỗng hỏi, “Dù sao nó cũng từng là dâu con nhà họ Kỷ, khi ly hôn với con, nó không lấy bất cứ thứ gì. Nếu nó thiếu tiền, chúng ta cũng không nên keo kiệt.”

“Ông quan tâm đến cô ấy đến vậy sao?” Kỷ Thời Đình có chút bất ngờ.

“Ta buộc con chia tay với nó trước đây chỉ vì lo lắng cho sự an nguy của con, chứ không có nghĩa là ta có ác cảm với nó.” Ông cụ hừ một tiếng, “Chỉ cần nó không làm hại con, ta chắc chắn sẽ quan tâm đến nó hơn bất kỳ ai.”

Ánh mắt Kỷ Thời Đình tối lại, sau đó anh nói: “Ông nội, đã khuya rồi, ông nên đi nghỉ. Con sẽ xem kỹ tài liệu này.”

Ông cụ hài lòng gật đầu.

Tuy nhiên, ngay khi đưa ông cụ về phòng, Kỷ Thời Đình lập tức vứt tập tài liệu đó vào thùng rác.

Anh ngẫm nghĩ một lúc, rồi gọi điện cho Diệp Sanh Ca.

Lúc đó, Diệp Sanh Ca đã leo lên giường, chuẩn bị đi ngủ, nhận được cuộc gọi của anh, cô không khỏi ngạc nhiên và vui mừng.

“Thời Đình?” Giọng cô lộ rõ sự phấn khích, “Anh về nhà rồi à?”

“Ừ.” Người đàn ông ngồi trên ghế, cơ thể bất giác thả lỏng, khóe môi khẽ cong lên, “Em có nhớ anh không?”

“Không hẳn…” Diệp Sanh Ca đỏ mặt, cô trở mình và vân vê ga giường, “Chúng ta mới chỉ xa nhau hơn một tiếng thôi mà.”

“Nhưng anh nhớ em rồi.” Giọng anh trầm thấp, khàn đặc, trong cổ họng còn phát ra tiếng hừ khẽ đầy không hài lòng, “Em biết cảm giác cô đơn, không thể ngủ nổi là gì không?”

Nghe vậy, trong lòng Diệp Sanh Ca trào dâng một cảm giác chua xót.

“Thời Đình, xin lỗi anh.” Giọng cô hơi nghẹn ngào.

“Ngốc à, em không cần phải xin lỗi.” Giọng Kỷ Thời Đình càng trở nên dịu dàng, “Anh không trách em đâu.”

Diệp Sanh Ca kìm nén cảm giác đau nhói trong lòng, “Em sẽ không để anh phải chờ lâu đâu.”

“Được.” Người đàn ông bật cười khẽ, “Ông nội đang ở đây tối nay, nên sáng mai có lẽ anh sẽ không qua gặp em được.”

“Không sao, sáng mai em có công việc.” Diệp Sanh Ca suy nghĩ một lúc rồi nói, “Trưa mai em sẽ đợi anh cùng ăn trưa.”

“Ừ.” Nghe giọng nói nhẹ nhàng của cô, khóe môi Kỷ Thời Đình nở nụ cười càng sâu, “Chúc em ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.” Sau khi gác máy, Diệp Sanh Ca không nhịn được trở mình một lần nữa.

Chao ôi, lúc anh chưa gọi thì không sao, nhưng sau khi gọi rồi, sự yên lặng và trống trải khi thiếu vắng giọng nói của anh bỗng trở nên khó chịu vô cùng.

Cô thực sự rất muốn thức dậy trong vòng tay anh.



Sáng hôm sau, Diệp Sanh Ca và Lâm Nhiễm khởi hành từ sớm.

Hôm nay, cô có lịch quay một chương trình tạp kỹ có tỷ lệ người xem rất cao, cũng là lần đầu tiên cô tham gia một chương trình truyền hình thực tế, vì vậy cô và Thượng Thiên Ý đều rất coi trọng.

Dạo gần đây, sau khi đoàn phim Gặp gỡ thần Cupid tuyên bố Diệp Sanh Ca sẽ đảm nhận vai nữ chính, cộng đồng mạng lại một lần nữa rộn ràng bàn tán. Có lẽ do sự thay đổi thăng trầm trong số phận của cô và Trình Hâm Nguyệt khiến cư dân mạng không biết phải phản ứng thế nào, lần này, phần lớn các bình luận trở nên thận trọng hơn. Tuy vậy, hầu hết những lời chế giễu Diệp Sanh Ca đã biến mất.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 702



Khi Diệp Sanh Ca đến đài truyền hình, cô thực sự bất ngờ. Nhân viên ở đây đối xử với cô quá mức chu đáo, ngoài chuyên viên trang điểm và biên đạo, không ai được phép làm phiền cô. Họ liên tục mang đến nước nóng và các món ăn nhẹ, sợ rằng cô sẽ đói, thậm chí trong quá trình quay, chương trình nghỉ giữa chừng đến ba lần, dường như lo rằng cô sẽ bị mệt.

Diệp Sanh Ca không nhịn được mà cảm thán với Lâm Nhiễm: “Lâm Nhiễm, có phải chị nổi tiếng rồi không? Đây đúng là đãi ngộ của ngôi sao lớn nhỉ?”

“Đãi ngộ ngôi sao lớn cũng chưa chắc đã như thế này.” Lâm Nhiễm nghĩ ngợi, rồi nói: “Em nghĩ là anh Kỷ đã dặn dò lãnh đạo đài truyền hình.”

Diệp Sanh Ca hơi ngạc nhiên, nhưng cô phải thừa nhận rằng đây là lý do hợp lý nhất.

“Chị cứ tưởng là sức hút của mình khiến mọi người ở đài truyền hình đều phục tùng rồi chứ.” Cô thở dài.

“Chị Sanh Ca, chỉ cần chị có thể chinh phục được anh Kiều, là chị đã chinh phục cả thành phố Dương rồi.” Lâm Nhiễm nói với vẻ mặt nghiêm túc.

Diệp Sanh Ca nhất thời không biết nói gì.

Sau khi ghi hình xong, Diệp Sanh Ca quay về phòng hóa trang để tẩy trang. Vì đang mang thai, cô không dám giữ lớp trang điểm trên mặt quá lâu.

Lâm Nhiễm đứng bên cạnh, vừa lẩm nhẩm hát vừa thu dọn đồ đạc.

Khi cánh cửa bị đẩy ra, hai người cứ nghĩ đó là nhân viên của đài truyền hình, nên không để tâm. Lâm Nhiễm buột miệng nói: “Bọn em không cần gì nữa, chị có thể đi ăn trưa rồi.”

Nhưng ngay sau câu nói đó, trong phòng vang lên một tiếng cười nhẹ của phụ nữ.

Tiếp đó, Diệp Sanh Ca nhìn thấy bóng dáng người phụ nữ qua tấm gương.

Cô giật mình, đứng dậy quay lại nhìn: “Tạ Tư Ỷ?”

Người vừa đến không ai khác chính là Tạ Tư Ỷ.

Cô ta mặc một chiếc váy dài trắng muốt, gương mặt tỏa ra nụ cười đầy sự chế giễu và căm hận sâu sắc.

“Không dễ gì, cuối cùng cũng để tôi chặn được cô.” Tạ Tư Ỷ từ từ cười, giọng nói lạnh lùng vang lên, “Lâu quá không gặp.”

Nghe giọng điệu đầy ác ý, Lâm Nhiễm cuối cùng cũng nhận ra tình hình không ổn. Cô nhanh chóng bước đến đứng chắn trước Diệp Sanh Ca, cảnh giác nhìn Tạ Tư Ỷ.

“Nghe nói cô sắp kết hôn với Tiêu Duệ Lãng.” Diệp Sanh Ca chân thành chúc mừng, “Chúc mừng cô, hai người thật sự rất xứng đôi.”

Vừa dứt lời, gương mặt Tạ Tư Ỷ lập tức biến dạng vì giận dữ.

Cô ta không thể hiểu nổi vì sao Tiêu Duệ Lãng, người mà cô tưởng đã quên chuyện hôn ước từ lâu, đột nhiên nhắc lại. Cha cô, vừa thấy Tiêu Duệ Lãng có ý định cưới cô, đã vội vã định ngày cưới mà không quan tâm đến ý nguyện của cô. Khi cô nhận ra, thì việc cưới Tiêu Duệ Lãng đã trở thành điều không thể thay đổi.

Điều này khiến cô ta sao có thể cam lòng?

“Tôi biết cô và Thời Đình vẫn còn dây dưa không dứt.” Tạ Tư Ỷ nói, ánh mắt đầy căm hờn lướt qua bụng cô, “Cô nghĩ rằng, với đứa con này, ông cụ sẽ chấp nhận cô, và cô có thể quay lại với Thời Đình?”

Diệp Sanh Ca theo phản xạ đưa tay che bụng, nụ cười trên mặt dần tắt. Cô không ngờ rằng Tạ Tư Ỷ đã biết chuyện cô mang thai.

“Cô định làm gì?” Diệp Sanh Ca lạnh lùng nhìn Tạ Tư Ỷ .

Tạ Tư Ỷ cười khẩy.

“Nếu tôi không thể có được Thời Đình, cô dựa vào đâu mà có được anh ấy?” Giọng Tạ Tư Ỷ gần như thì thầm, “Tôi không đời nào chịu cưới Tiêu Duệ Lãng, trừ khi tôi chết.”

Mắt Diệp Sanh Ca không tự chủ mà mở to.

Tạ Tư Ỷ không có vẻ gì là chỉ đến đây để gây sự. Người phụ nữ này dường như đã mất kiểm soát.

Sắc mặt Lâm Nhiễm cũng tái mét, cô bước lên đứng chắn trước Diệp Sanh Ca, còn xắn tay áo lên: “Chị Sanh Ca, đừng sợ, có em ở đây, cô ta sẽ không chạm được vào chị.”

Vừa dứt lời, Tạ Tư Ỷ bỗng cười khẽ: “Tôi không cần phải chạm vào cô.”

Nói rồi, cô ta giơ tay lên, chĩa khẩu súng đen ngòm về phía họ.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 703



Thấy Tạ Tư Ỷ rút súng ra, sắc mặt của Diệp Sanh Ca và Lâm Nhiễm lập tức thay đổi.

“Tạ Tư Ỷ, cô điên rồi sao?” Giọng Diệp Sanh Ca run rẩy, không chỉ vì sợ hãi mà còn vì phẫn nộ. “Cuộc sống của cô đang tươi đẹp, dù không muốn cưới Tiêu Duệ Lãng, cũng không cần hủy hoại bản thân mình.”

“Cô có biết không? Tôi đã yêu Thời Đình suốt hơn mười năm.” Tạ Tư Ỷ cười khẽ, ánh mắt cô ta đầy sự oán hận. “Lần đầu tiên tôi gặp anh ấy, tôi đã thề sẽ làm vợ anh ấy. Từng ấy năm, tôi luôn nỗ lực vì mục tiêu này. Tôi có thể chấp nhận việc anh ấy không yêu tôi, nhưng tôi không thể chịu đựng nổi việc anh ấy lại yêu một người phụ nữ như cô.”

Diệp Sanh Ca nghe rõ tiếng tim mình đập mạnh, cùng với nhịp thở gấp gáp của Lâm Nhiễm đứng trước cô. Bất ngờ, Diệp Sanh Ca vươn tay đẩy Lâm Nhiễm ra sau mình.

“Chị Sanh Ca!” Lâm Nhiễm bật thốt lên, giọng cô đã lạc đi vì hoảng loạn.

“Mục tiêu của cô ta là tôi, đừng làm chuyện ngu ngốc.” Diệp Sanh Ca cắn chặt răng, dù cả cơ thể cô cũng đang run rẩy vì sợ hãi.

“Ha…” Tạ Tư Ỷ cười khẩy, tay trái của cô ta đưa ra sau lưng, khóa trái cửa phòng hóa trang. “Yên tâm đi, hai người các cô đều không thoát được đâu. Cô nghĩ tôi sẽ để cho trợ lý của cô rời đi để rồi làm nhân chứng chống lại tôi sao?”

“Chẳng lẽ cô nghĩ rằng cô có thể thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật?” Diệp Sanh Ca nghiến chặt môi, “Dù cô có thoát được, Thời Đình cũng sẽ không tha cho cô.”

“Vậy thì để anh ấy đến tìm tôi.” Giọng nói của Tạ Tư Ỷ trở nên ngọt ngào, “Nếu không thể khiến anh ấy yêu tôi, thì hãy để anh ấy hận tôi suốt đời. Bị anh ấy ghét bỏ mãi mãi cũng không sao, tôi đã chịu đủ sự thờ ơ của anh ấy rồi!”

Có lẽ nhận thấy nỗi sợ hãi trong ánh mắt của Diệp Sanh Ca, nụ cười của Tạ Tư Ỷ càng thêm rạng rỡ. Cô ta điều chỉnh tay phải cầm súng, nói nhẹ nhàng: “Steyr M9, đã gắn bộ giảm thanh. Mặc dù tầm bắn không xa, nhưng đối với các cô thì như thế này là quá đủ rồi.”

Diệp Sanh Ca theo bản năng đưa tay bảo vệ bụng mình, sắc mặt càng trở nên tái nhợt, hơi thở dồn dập.

Lâm Nhiễm cũng nắm lấy tay Diệp Sanh Ca, dựa sát vào cô, toàn thân run rẩy không ngừng.

Diệp Sanh Ca biết Tạ Tư Ỷ thật sự muốn ra tay. Sau bao năm nỗ lực và hy sinh không được đáp trả, tâm lý của cô ta đã trở nên méo mó. Hơn nữa, Tạ Tư Ỷ vốn dĩ không phải là người tốt, giết người đối với cô ta chẳng có gì ghê gớm.

Diệp Sanh Ca không còn dám nói thêm gì nữa. Cô hiểu rằng càng nói nhiều, càng dễ khiến Tạ Tư Ỷ nổi điên.

Nhưng chẳng lẽ cô thật sự phải chết ở đây sao? Phòng hóa trang nhỏ như vậy, khoảng cách giữa cô và Tạ Tư Ỷ chỉ vài mét, cô không thể trốn thoát.

Chưa bao giờ Diệp Sanh Ca cảm thấy sợ hãi cái chết như lúc này. Cô không cam lòng, đứa con trong bụng cô vừa mới đến, nó còn chưa kịp chào đời, cô còn chưa kịp nhìn thấy nó.

Còn có Thời Đình, họ vừa mới có chút thời gian bên nhau, còn biết bao điều cô chưa kịp nói với anh, biết bao việc cô chưa làm cùng anh, cô không cam lòng, cô cũng không nỡ rời xa.

Nếu hôm nay cô chết ở đây, Thời Đình sẽ đau khổ biết bao nhiêu.

Tạ Tư Ỷ, như thể hài lòng với sự sợ hãi của Diệp Sanh Ca, lại cười lớn.

“Tôi vẫn không thể hiểu nổi, tại sao Thời Đình lại thích loại phụ nữ nông cạn như cô.” Cô ta thở dài, “Nhưng vấn đề này chẳng còn quan trọng nữa. Dù sao cô cũng sẽ chết thôi.”

Nhìn thấy Tạ Tư Ỷ chầm chậm bóp cò, nỗi sợ hãi cực độ ập đến, đồng tử của Diệp Sanh Ca co rút đến mức cực hạn.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 704



Lâm Nhiễm đã khóc thút thít, cô vô thức nhắm mắt lại.

Lúc này, cô cảm nhận được tay mình bị chị Sanh Ca gạt ra.

“Chỉ đơn giản giết tôi như thế này, thật là quá đáng tiếc.” Diệp Sanh Ca bất ngờ lên tiếng, giọng nói không chút sợ hãi, ngược lại còn có một sự ngọt ngào khó tả, “Chẳng lẽ cô không muốn biết tại sao Thời Đình lại yêu tôi đến mức không thể thoát ra sao?”

Nghe vậy, động tác của Tạ Tư Ỷ khựng lại.

Cô ta cười khẩy: “Chỉ dựa vào cái vẻ nông cạn, đáng ghét của cô sao?”

Diệp Sanh Ca thản nhiên liếc nhìn quanh phòng hóa trang, rồi nghiêng đầu cười: “Vì đàn ông vốn dĩ là những sinh vật rất nông cạn mà. Khi tôi quyết định quyến rũ anh ấy, tôi đã dùng đủ mọi thủ đoạn. Ban đầu anh ấy cũng rất ghét tôi, nhưng cuối cùng anh ấy vẫn bị tôi chinh phục. Cô sẽ không ngờ đâu, Thời Đình chưa bao giờ liếc nhìn cô, chỉ vì cô luôn tỏ ra là một tiểu thư khuê các, và anh ấy thấy cô rất nhàm chán.”

Sắc mặt Tạ Tư Ỷ thay đổi, rồi cô ta lạnh lùng cười: “Tôi khuyên cô đừng cố gắng nữa, dù cô nói gì thì hôm nay cô cũng phải chết.”

“Đúng vậy, nhưng trước khi chết, tôi có thể dạy cô cách quyến rũ đàn ông.” Diệp Sanh Ca chớp mắt cười, giọng nói ngây thơ, “Đây là bí quyết độc nhất của tôi. Nếu không, tại sao bao nhiêu phụ nữ muốn quyến rũ Thời Đình đều thất bại, còn tôi lại thành công?”

Tạ Tư Ỷ mím chặt môi.

Cô ta biết rõ rằng Diệp Sanh Ca có lẽ chỉ đang cố kéo dài thời gian, nhưng cô ta vẫn không thể không tò mò—đúng vậy, bao nhiêu năm qua, cô ta đã chứng kiến biết bao phụ nữ cố gắng tiếp cận Thời Đình, nhưng không ai thành công, cho đến khi Diệp Sanh Ca xuất hiện.

Cô gái này rốt cuộc đã làm gì?

“Muốn biết không, tôi sẽ nói cho cô.” Diệp Sanh Ca vừa nói vừa tiến lại gần Tạ Tư Ỷ, nở một nụ cười dịu dàng.

Lâm Nhiễm hít một hơi kinh ngạc: “Chị Sanh Ca!”

Nhưng Diệp Sanh Ca chẳng bận tâm, dường như cô đã quên hết mọi sợ hãi, thay vào đó là sự tò mò thích thú khi nhìn vào khẩu súng trên tay Tạ Tư Ỷ: “Tôi chưa bao giờ cầm súng. Bắn súng có vui không?”

“Đừng đến gần!” Sắc mặt Tạ Tư Ỷ thay đổi, cô ta gầm lên: “Nếu cô tiến thêm, tôi sẽ bắn!”

“Cô cứ bắn đi.” Diệp Sanh Ca tiếp tục tiến bước, giọng nói ngọt ngào và ngây thơ, “Tôi cũng muốn biết cảm giác bị bắn vào người ra sao, chắc hẳn rất thú vị? À mà cô đã giết người bao giờ chưa? Tôi thì rồi đấy. Tôi thích cảm giác mũi dao đâm vào da thịt, máu b*n r* khắp nơi. Không biết cảm giác bắn súng thế nào nhỉ?”

Nói rồi, cô còn l**m môi một cách khiêu khích.

Trong chốc lát, tâm trí của Tạ Tư Ỷ rối loạn, tay cầm súng của cô ta bắt đầu run rẩy.

Lúc trước, khi nhìn thấy Diệp Sanh Ca sợ hãi, trong lòng Tạ Tư Ỷ chỉ thấy hả hê. Nhưng giờ đây, khi Diệp Sanh Ca không còn tỏ ra sợ hãi mà chỉ còn sự tò mò đầy khiêu khích và thái độ lạnh lùng vô cảm, người cảm thấy sợ hãi lại chính là Tạ Tư Ỷ.

Nhìn thấy Diệp Sanh Ca tiến gần hơn, Tạ Tư Ỷ quyết tâm.

Người phụ nữ này đáng phải chết!

Với suy nghĩ đó, Tạ Tư Ỷ nghiến răng và bóp cò. Nhưng trước khi viên đạn kịp rời nòng, cổ tay cô ta đã bị siết chặt.

Viên đạn bay thẳng lên trần nhà.

Mặc dù đã có bộ giảm thanh, tiếng đạn vẫn phát ra một âm thanh trầm đục. Thế mà, Lâm Nhiễm vẫn hoảng sợ đến mức ngã khuỵu xuống sàn, mặt tái nhợt như tờ giấy.

Chỉ trong nháy mắt, khẩu súng đã bị Diệp Sanh Ca cướp lấy, và ngay sau đó, nó đã nằm gọn trong tay cô. Diệp Sanh Ca mỉm cười, chĩa nòng súng vào mặt Tạ Tư Ỷ.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 705



“Ngón súng của cô không chuẩn lắm nhỉ, có vẻ như cô tập luyện hơi ít đó.” Diệp Sanh Ca mỉm cười nói.

Tạ Tư Ỷ ngã dựa vào tường như đã mất hết sức lực, khuôn mặt cô ta không còn chút sắc máu nào.

“Cô không dám bắn đâu…” Tạ Tư Ỷ cười gượng gạo, “Nếu tôi chết, cô sẽ trở thành kẻ giết người, và cô sẽ không bao giờ có thể quay lại với Thời Đình nữa.”

“Hehe, chuyện đó thì không liên quan đến cô rồi.” Diệp Sanh Ca cười tươi, đẩy khẩu súng vào thái dương của Tạ Tư Ỷ mạnh hơn, “Tôi thường không làm hại phụ nữ, nhưng hôm nay có thể phá lệ. Một người phụ nữ xấu xa như cô, giết cũng là điều nên làm.”

Đôi mắt của Tạ Tư Ỷ giãn ra vì sợ hãi.

“Lâm Nhiễm, em thấy có đúng không?” Diệp Sanh Ca vẫn giữ nụ cười trên môi, hỏi.

Đáng thương thay, Lâm Nhiễm lúc này mới bừng tỉnh.

Trong hoàn cảnh khác, nếu thấy Tạ Tư Ỷ bị khuất phục, cô chắc chắn sẽ mừng rỡ, nhưng bây giờ… cô chỉ muốn khóc.

Bởi vì cô đã nhận ra rằng, người đang kiểm soát cơ thể chị Sanh Ca chính là nhân cách thứ hai.

“Chị Sanh Ca…” Lâm Nhiễm run rẩy lên tiếng, “Chúng ta chỉ cần đánh ngất cô ta là được rồi, đừng… đừng nổ súng, được không?”

Nếu nhân cách thứ hai giết người, thì cuối cùng, chị Sanh Ca vẫn là người phải gánh chịu hậu quả.

“Nhưng cô ta rất xấu mà.” Diệp Sanh Ca nhíu mày, trông như đang rất phân vân.

“Đúng vậy, cô ta rất xấu, nhưng cũng không đáng để chị phải bẩn tay.” Lâm Nhiễm cố nghĩ ra cách thuyết phục, “Nếu giết người, chị sẽ bị nhốt vào tù, điều đó thật là uổng phí.”

“Đối với tôi, điều đó không có gì khác biệt.” Diệp Sanh Ca thở dài, “Dù sao tôi cũng luôn bị giam giữ, hành động chẳng hề tự do chút nào.”

Tim Lâm Nhiễm chùng xuống—đúng là nhân cách thứ hai.

Nhưng rõ ràng là chị Sanh Ca không hề ngủ, tại sao nhân cách thứ hai lại xuất hiện đột ngột thế này?

“Trong tù chỉ có thể ăn đồ ăn thừa, thật là khổ.” Lâm Nhiễm run rẩy giọng nói.

“Hehe…” Diệp Sanh Ca cười lớn, “Lâm Nhiễm, lại đây, giúp tôi trói cô ta lại.”

Lâm Nhiễm chẳng dám phản kháng, lập tức đi tìm dây để trói người.

Năm phút sau, Tạ Tư Ỷ đã bị trói chặt vào ghế, tóc tai bù xù, quần áo nhàu nát, trông vô cùng thê thảm. Đối diện với nòng súng đen ngòm, cô ta vừa sợ hãi vừa nhục nhã.

Suy cho cùng, Tạ Tư Ỷ chỉ là một tiểu thư nhà giàu được nuông chiều từ nhỏ. Dù có bị thất bại trong tình cảm làm cho mất lý trí, cô ta cũng không thể không sợ hãi khi đối mặt với cái chết.

“Diệp Sanh Ca, cô không thể giết tôi. Ba tôi sẽ không tha cho cô đâu, mẹ tôi cũng không buông tha cô…” Cô ta run rẩy nói.

Diệp Sanh Ca làm như không nghe thấy. Trên tay cô lúc này đã có thêm một con dao tỉa lông mày nhỏ nhắn. Cô ta dùng con dao ấn nhẹ lên cổ Tạ Tư Ỷ, khẽ nhúc nhích cổ tay, và một vệt máu liền hiện ra.

Phải vài giây sau Tạ Tư Ỷ mới cảm nhận được cơn đau. Cô ta hoảng sợ hơn bao giờ hết: “Diệp Sanh Ca, cô muốn làm gì?”

Diệp Sanh Ca bật cười, dùng con dao tỉa lông mày di chuyển từ cổ xuống ngực rồi quay trở lại khuôn mặt Tạ Tư Ỷ. Chẳng bao lâu sau, những vết rạch mỏng manh xuất hiện trên da thịt cô ta.

Cảnh tượng này có phần đáng sợ, nhưng thực tế, con dao tỉa lông mày chỉ tạo ra những vết thương rất nông, không quá đau đớn, nhưng lại gây áp lực tâm lý cực kỳ lớn.

“Diệp Sanh Ca, cô dám…” Tạ Tư Ỷ gần như nghĩ rằng mình sẽ bị hủy hoại nhan sắc, giọng nói của cô ta đã lẫn cả tiếng khóc.

“Vết thương này quá nông, chẳng thú vị gì cả.” Diệp Sanh Ca thở dài, “Tôi vẫn nên trực tiếp nổ súng thôi.”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 706



Toàn thân Tạ Tư Ỷ run rẩy, ánh mắt cô ta đầy sợ hãi nhìn chằm chằm vào Diệp Sanh Ca.

“Chị Sanh Ca, đừng mà!” Lâm Nhiễm trắng bệch cả mặt, “Như thế là đủ rồi… em không muốn chị phải vào tù đâu…”

“Em không phải sợ cô ta vào tù sao.” Diệp Sanh Ca l**m môi, giọng đầy thích thú.

Lâm Nhiễm cố gắng nở nụ cười: “Với em, chị và cô ấy đều như nhau mà… chúng ta đã ở bên nhau lâu rồi, chị vẫn là chị Sanh Ca của em…”

Lâm Nhiễm và Tống Như Hứa có lẽ là những người đã tiếp xúc với nhân cách thứ hai nhiều nhất, vì vậy cô chỉ còn cách cố gắng thuyết phục Diệp Sanh Ca. Dù thế nào, cô không thể để Tạ Tư Ỷ chết dưới tay Diệp Sanh Ca.

Diệp Sanh Ca cười khẽ, nhìn Tạ Tư Ỷ: “Thế này nhé, cô ngoan ngoãn kết hôn với Tiêu Duệ Lãng, đừng quấy rầy tôi nữa, tôi sẽ xem xét tha cho cô một lần.”

Tạ Tư Ỷ đầy căm hận nhìn Diệp Sanh Ca. Dù miễn cưỡng phải chấp nhận, cô ta vẫn cảm thấy vô cùng nhục nhã.

Nhưng những vết thương rỉ máu trên má và ngực khiến cô ta phải cúi đầu.

“Được, tôi đồng ý.” Cô ta cắn răng nói.

“Nếu cô thất hứa, tôi vẫn sẽ giết cô.” Diệp Sanh Ca mỉm cười, thu khẩu súng lại, “Lâm Nhiễm, chúng ta đi thôi.”

Lâm Nhiễm thở phào, gật đầu lia lịa.

Hai người rời khỏi phòng hóa trang, đóng cửa lại và để Tạ Tư Ỷ một mình bị khóa bên trong.

Diệp Sanh Ca trông có vẻ rất phấn khích, cô tò mò quan sát mọi thứ trong đài truyền hình, gặp ai cũng cười tươi đáp lại.

Lâm Nhiễm sợ hãi đến mức tim muốn nhảy khỏi lồng ngực, đặc biệt khi có đàn ông xuất hiện, cô lo lắng Diệp Sanh Ca sẽ bất ngờ rút súng bắn chết họ.

May mắn thay, nhân cách thứ hai giờ đã bớt hung hăng, sau khi trút giận lên Tạ Tư Ỷ, cô ta hành động khá bình thường khi rời khỏi đài truyền hình.

Sau khi lên xe, Lâm Nhiễm cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Chị Sanh Ca, chúng ta về nhà nhé. Anh Kỷ còn đang đợi chị.”

“Không.” Diệp Sanh Ca lười biếng nói, đưa tay ra trước mặt Lâm Nhiễm, “Đưa điện thoại của em đây, không được báo tin cho anh ta.”

“Chị Sanh Ca…”

“Những đứa trẻ không nghe lời sẽ bị trừng phạt đấy nhé.”

Lâm Nhiễm chỉ còn cách đưa điện thoại ra với vẻ mặt thảm thương.

“Chị đói rồi, chúng ta đi ăn trước đã.” Diệp Sanh Ca cười mỉm.

Lâm Nhiễm đành phải tuân theo.

Tuy nhiên, phản ứng thai nghén không hề biến mất dù là nhân cách thứ hai, nhìn thấy bàn ăn đầy ắp món ngon, Diệp Sanh Ca lập tức trở nên cáu kỉnh.

“Là vì tôi mang thai đứa bé này, đúng không?” Ánh mắt cô trở nên hung hăng, “Tôi sẽ lập tức bỏ nó đi!”

“Không được đâu ạ!” Lâm Nhiễm suýt nữa quỳ xuống, “Đứa bé đã ở trong bụng chị rồi, nếu chị phá bỏ, chị sẽ… vẫn phải nằm viện ít nhất một tháng, và rất đau đớn.”

Diệp Sanh Ca nghi ngờ nhìn cô: “Em đang lừa tôi đấy à?”

“Em nói thật đấy! Chị tin em đi!” Lâm Nhiễm khóc lóc.

“Thôi được.” Cô hừ một tiếng, ngón tay nhẹ nhàng lướt trên má Lâm Nhiễm, “Em có phải rất sợ tôi không?”

Lâm Nhiễm lắc đầu: “Em không sợ chị làm hại em, nhưng em sợ chị làm tổn thương em bé, chị Sanh Ca rất yêu thương đứa bé này mà.”

Có lẽ vì đã tiếp xúc nhiều lần với nhân cách thứ hai, Lâm Nhiễm thực sự không quá sợ cô ấy. Hơn nữa, cô biết nhân cách thứ hai sẽ không vô cớ làm hại phụ nữ.

“Tôi biết, cô ấy rất lo lắng rằng tôi sẽ làm mất đứa bé này.” Cô nói, thở dài, “Đúng là phiền phức, giết người thấy máu cũng chẳng còn thú vị gì nữa.”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 707



Lâm Nhiễm nghe mà tim đập thình thịch: “Vậy… vậy chị có thể hứa là sau này không làm tổn thương ai nữa không? Chỉ cần chị không làm hại ai, mọi người sẽ rất thích chị!”

“Hừ, tôi không quan tâm.”

“Chị không quan tâm nhưng em vẫn thích chị. Vừa nãy chị đã cứu em khi giật lấy súng từ tay Tạ Tư Ỷ.” Lâm Nhiễm vô thức nói.

Thực ra, chỉ cần nhân cách thứ hai không làm tổn thương người khác, Lâm Nhiễm cảm thấy cô ấy khá dễ thương. Đặc biệt là khi cô ấy vừa rất ngầu lúc giật súng khỏi tay Tạ Tư Ỷ.

“Thật sao?” Diệp Sanh Ca cười tươi nhìn cô, có vẻ rất vui khi được khen.

“Thật đó. Sao chị không sợ gì cả?”

“Bởi vì tôi không quan tâm mà.” Cô cười khẽ, “Cùng lắm thì bị bắn thôi.”

Lâm Nhiễm nghẹn lại, sau đó nói: “Vậy thì em thật sự ngưỡng mộ chị. Từ giờ chị là thần tượng của em.”

“Nhưng em lại không chịu thả tôi ra.” Diệp Sanh Ca lạnh lùng liếc cô.

“Vì em không muốn chị phải vào tù. Nếu chị hứa sẽ không vô cớ làm hại người khác nữa, em sẽ nói với Sanh Ca, không trói buộc chị nữa.”

“Em có tin tôi không?” Cô chớp mắt hỏi.

“Khi chị bị trói thì không, nhưng bây giờ, chỉ cần chị nói, em sẽ tin.” Lâm Nhiễm nhìn cô.

Diệp Sanh Ca suy nghĩ một lúc, rồi đột nhiên cười: “Em nhóc này nói chuyện cũng khá đấy.”

“Vậy chị hứa chứ?” Lâm Nhiễm đầy mong chờ.

Lâm Nhiễm có thể cảm nhận rõ ràng rằng nhân cách thứ hai đã không còn hung hăng như trước. Nếu không, Tạ Tư Ỷ đã không dễ dàng được tha như vậy. Dù có làm Tạ Tư Ỷ chảy máu nhiều chỗ, nhưng hành động của cô ấy giống như một trò đùa hơn là sự tàn bạo như trước.

“Tôi sẽ cân nhắc.” Cô chống cằm, cười khúc khích, “Em đi cùng tôi đến công viên giải trí chơi. Nếu tôi thấy vui, tôi sẽ đồng ý.”

Mặt Lâm Nhiễm méo xệch.

Chiều hôm đó có lẽ là buổi chiều lo lắng nhất trong cuộc đời của Lâm Nhiễm. Nhân cách thứ hai của Diệp Sanh Ca có lẽ bị nhốt quá lâu, nên khi chơi thì cực kỳ phấn khích. Lâm Nhiễm vừa lo lắng cho đứa bé, vừa sợ rằng với tư cách là ngôi sao, Diệp Sanh Ca sẽ bị người ta nhận ra và gây ra rắc rối.

Nhưng điều khiến Lâm Nhiễm lo nhất vẫn là sự hung bạo bất ngờ của cô ấy. Có vài lần bị người khác chen lấn, cô ấy suýt rút súng ra, may mà Lâm Nhiễm đã ngăn cản kịp thời.

May mắn là Diệp Sanh Ca không chấp nhặt Lâm Nhiễm, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi bỏ qua những người chen hàng.

Lâm Nhiễm cảm động lắm. Mấy kẻ chen hàng đều là đàn ông mà cô ấy lại bỏ qua, quả là một tiến bộ lớn!

Đến chiều tối, cuối cùng hai người cũng trở lại xe.

“Chị Sanh Ca, chị chơi vui không?” Lâm Nhiễm hỏi, quay sang nhìn Diệp Sanh Ca bên cạnh.

Nhưng Diệp Sanh Ca đã gục xuống ghế ngủ ngon lành. Có vẻ như một buổi chiều chơi đùa đã khiến cô ấy kiệt sức.

Lâm Nhiễm thở phào nhẹ nhõm.

Cô định hỏi Diệp Sanh Ca xem liệu cô ấy có chịu hứa không làm tổn thương người khác nữa hay không, nhưng bây giờ, Lâm Nhiễm cảm thấy việc đó không còn quá quan trọng.

Lâm Nhiễm chuẩn bị khởi động xe, bỗng nhiên thấy một dãy xe sang chạy tới gần. Chiếc Maybach dẫn đầu rất quen thuộc.

Không lâu sau, chiếc xe dừng lại. Người đàn ông với dáng người cao lớn, gương mặt lạnh lùng bước xuống và nhanh chóng đi về phía họ.

Lâm Nhiễm vội vàng mở khóa cửa.

Kỷ Thời Đình mở cửa xe, Diệp Sanh Ca mất thăng bằng, ngã về phía ngoài, nhưng anh đã kịp đỡ lấy và ôm cô vào lòng.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 708



Nhìn gương mặt bình yên của người phụ nữ đang ngủ, khuôn mặt lạnh lùng và đầy kiềm chế của người đàn ông cuối cùng cũng dịu lại. Người phụ nữ này đã mất tích suốt cả buổi chiều, nếu không tìm thấy cô ấy, có lẽ anh sẽ phát điên.

“Chuyện gì đã xảy ra?” Anh hạ giọng, ánh mắt hướng về phía Lâm Nhiễm.

“Buổi trưa ở phòng hóa trang tại đài truyền hình, có một cô gái cầm súng bước vào chỉa thẳng vào chị Sanh Ca, sau đó nhân cách thứ hai của chị ấy xuất hiện và khống chế được cô gái đó. Cả hai chúng em đều không sao.” Lâm Nhiễm vội vàng lục tìm điện thoại trong túi, “Nhưng chị ấy không chịu nghe điện thoại, cũng không cho em gọi cho anh. Chị ấy nhất quyết đòi đi công viên chơi.”

Kỷ Thời Đình nhíu mày, hơi thở trầm xuống: “Cô ta là ai?”

“À… em không biết tên.” Lâm Nhiễm ngượng ngùng lắc đầu, vì lúc trưa quá căng thẳng, cô không nhớ nổi tên Tạ Tư Ỷ.

Kỷ Thời Đình mím chặt môi, ôm chặt người phụ nữ trong vòng tay hơn nữa.

Lâm Nhiễm tường thuật đơn giản, nhưng anh hoàn toàn có thể tưởng tượng được cô đã trải qua nỗi kinh hoàng đến mức nào. May mắn là cô ấy không sao, nếu không…

Vì cảm giác sợ hãi, cánh tay của người đàn ông khẽ run lên, sức mạnh cũng có phần mất kiểm soát.

Người phụ nữ trong vòng tay anh khẽ r*n r*, tỉnh dậy, cô chớp mắt vài lần, lơ mơ lên tiếng: “Thời Đình?”

“Là anh đây.” Người đàn ông khẽ mỉm cười, giọng nói trầm ấm dịu dàng, “Không sao rồi, được chứ?”

Nói rồi, anh với tay tháo dây an toàn cho cô, định bế cô sang xe của mình.

Nhưng đúng lúc đó, nụ cười trên gương mặt người phụ nữ bất ngờ hiện lên: “Thời Đình, em có chuyện muốn nói với anh.”

Kỷ Thời Đình nhướn mày, chờ đợi.

Nhưng trước khi Diệp Sanh Ca kịp mở miệng, không xa bỗng vang lên tiếng còi cảnh sát. Âm thanh này ngày càng gần, chẳng mấy chốc đã bao vây họ.

Ánh mắt Kỷ Thời Đình tối sầm lại. Anh thả người phụ nữ ra, thấp giọng ra lệnh: “Ngồi yên trong xe, đừng xuống, hiểu không?”

Diệp Sanh Ca nhìn thấy mấy viên cảnh sát bước xuống từ xe tuần tra, tim cô bỗng đập nhanh hơn. Cô vô thức gật đầu.

Kỷ Thời Đình đóng cửa xe và quay lại, lúc này, mấy cảnh sát đã tiến tới gần anh.

“Kỷ tiên sinh.” Viên cảnh sát đi đầu nhìn thấy anh, không giấu nổi vẻ kinh ngạc.

“Lưu cảnh sát, lâu rồi không gặp.” Kỷ Thời Đình mỉm cười nhẹ nhàng, giọng điềm tĩnh, “Ông đến đây điều tra sao?”

“Đúng vậy.” Ánh mắt Lưu cảnh sátquét qua chiếc xe, ông ta hơi ngập ngừng, nhưng cuối cùng vẫn nói: “Diệp Sanh Ca tiểu thư có trong xe không? Liệu cô ấy có thể xuống xe đi theo chúng tôi một chuyến không?”

“Không thể.” Ánh mắt Kỷ Thời Đình đanh lại.

“Là thế này, Kỷ tiên sinh.” Lưu cảnh sáttỏ ra e dè, nhưng vẫn buộc phải giải thích, “Chúng tôi nhận được báo cáo từ đài truyền hình. Sáng nay, tại phòng hóa trang của Diệp tiểu thư, có một cô gái họ Tạ bị trói vào ghế và tử vong do mất máu quá nhiều. Trên mặt và cổ của nạn nhân có nhiều vết thương, trong đó có vài vết cắt vào động mạch chính…”

Sự ngạc nhiên lướt qua mắt Kỷ Thời Đình: “Ý ông là, Tạ Tư Ỷ đã chết?”

Qua lời của Lâm Nhiễm, anh đã đoán ra người có ý định hại Diệp Sanh Ca chính là Tạ Tư Ỷ, nhưng anh không ngờ rằng cô ta lại chết!

“Đúng vậy.” Lưu cảnh sátlấy điện thoại ra và mở album ảnh, “Đây là hình ảnh hiện trường, ngài có thể xem qua. Nạn nhân chết rất thảm… Trên lưỡi dao gây ra cái chết của nạn nhân chỉ có dấu vân tay của Diệp tiểu thư, vì vậy, cô ấy hiện là nghi phạm lớn nhất. Hy vọng cô ấy có thể hợp tác điều tra.”

Nhìn bức ảnh ngập tràn máu đỏ, sắc mặt của Kỷ Thời Đình càng thêm u ám.

“Không thể nào.” Kỷ Thời Đình nói với giọng bình tĩnh nhưng đầy uy quyền, “Chắc chắn các ông đã nhầm lẫn. Chuyện này không liên quan đến Sanh Ca.”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 709



“Anh Kỷ, chứng cứ đã rất rõ ràng. Camera an ninh cho thấy, sau khi nạn nhân bước vào phòng hóa trang, ngoài cô Diệp Sanh Ca và Lâm Nhiễm, không có ai khác ra vào.” Giọng của cảnh sát Lưu trở nên cứng rắn hơn, “Còn dao gây án chỉ có dấu vân tay của Diệp tiểu thư, cô ấy chính là nghi phạm lớn nhất trong vụ án này. Hy vọng anh không cản trở chúng tôi làm nhiệm vụ.”

Trong đôi mắt Kỷ Thời Đình hiện lên một làn mây đen u ám.

“Cho dù là vậy, tôi cũng không cho phép.” Giọng nói của anh lạnh lùng vang lên, “Tôi nhớ phụ nữ mang thai có thể được tại ngoại chờ xét xử, đúng chứ?”

Cảnh sát Lưu không khỏi ngạc nhiên.

“Dù có vậy, cô Diệp vẫn cần phải về trụ sở cảnh sát để thẩm vấn.” Cảnh sát Lưu giải thích, “Chúng tôi sẽ sắp xếp bác sĩ kiểm tra sức khỏe cho cô ấy. Nếu xác nhận cô ấy đang mang thai, anh có thể bảo lãnh cô ấy ra sau đó.”

“Thân thể của Sanh Ca không tốt. Tôi sẽ không để cô ấy qua đêm ở đồn cảnh sát.” Kỷ Thời Đình kiên quyết không nhượng bộ, “Nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ai sẽ chịu trách nhiệm?”

Cảnh sát Lưu chỉ biết cười khổ: “Kỷ tiên sinh… Chúng tôi chỉ làm việc theo quy trình, hoàn toàn không có ý định gây tổn hại cho cô Diệp. Huống hồ, với sự hiện diện của anh, tôi nào dám sơ suất với cô ấy.”

“Tôi đã nói, không được!”

“Thời Đình?”

Có lẽ vì cuộc tranh luận giữa hai người kéo dài quá lâu, Diệp Sanh Ca đẩy cửa xe và bước xuống. Cô nhìn thoáng qua Kỷ Thời Đình, sau đó quay sang cảnh sát Lưu: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Cảnh sát Lưu đối diện với ánh mắt ngây thơ của cô, trong lòng bất giác nghẹn lại — nếu Diệp Sanh Ca là tội phạm, diễn xuất của cô cũng quá xuất sắc rồi!

“Không liên quan đến em, quay lại xe đi.” Giọng Kỷ Thời Đình lạnh lùng và mạnh mẽ, tay anh đặt lên eo cô, đẩy cô về phía xe.

Cảnh sát Lưu thấy cơ hội, liền hỏi: “Diệp tiểu thư, cái chết của Tạ Tư Ỷ có liên quan đến cô không?”

Diệp Sanh Ca vừa định bước lên xe, nghe thấy vậy thì quay lại, ngạc nhiên mở to mắt: “Anh nói gì? Tạ Tư Ỷ chết rồi?”

Kỷ Thời Đình mạnh mẽ ôm chặt eo cô, ánh mắt tối sầm lại: “Chuyện này cứ để anh lo, em đừng bận tâm.”

“Nhưng mà…”

“Nghe lời!” Anh bất ngờ quát lên, giọng điệu đầy uy quyền.

Diệp Sanh Ca chưa từng thấy anh nghiêm khắc như vậy, cô ngạc nhiên, đôi môi khẽ mấp máy.

Sự hối hận thoáng qua trên gương mặt Kỷ Thời Đình. Anh kéo cô vào vòng tay mình, giọng nói khàn khàn: “Vì con của chúng ta, đừng quan tâm đến chuyện này. Chỉ cần nhớ rằng chuyện này không liên quan đến em, tin anh được không?”

Cảnh sát Lưu không thể nhịn thêm: “Kỷ tiên sinh, tôi có lệnh bắt giữ Diệp Sanh Ca. Nếu anh nhất quyết cản trở công việc của chúng tôi, có lẽ tôi phải mời anh về đồn cùng cô ấy.”

“Thử xem!” Kỷ Thời Đình lạnh lùng lườm ông ta.

Cảnh sát Lưu tức tối nhưng không dám làm gì. Ông có quyền bắt giữ Kỷ Thời Đình, nhưng thật sự không dám. Tuy nhiên, nạn nhân lần này lại là người có bối cảnh lớn, khiến cho sở cảnh sát chịu rất nhiều áp lực. Nếu không thể đưa nghi phạm về đồn, ông không biết ăn nói thế nào.

Trong lúc ông ta còn do dự, Kỷ Thời Đình đã bế Diệp Sanh Ca lên xe.

Quá ngông cuồng!

Cảnh sát Lưu nghiến răng, hạ quyết tâm: “Kỷ tiên sinh, thật xin lỗi! Hôm nay dù thế nào, tôi cũng phải đưa Diệp tiểu thư về đồn!”

Nói xong, ông ra lệnh cho cấp dưới tiến lên bao vây, nhưng bị các vệ sĩ của Kỷ Thời Đình chặn lại, khiến tình thế rơi vào bế tắc.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back