Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!

Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 290



Ánh mắt Kiều Nghiễn Trạch nhìn chằm chằm vào Lê Dĩ Niệm, đồng tử co lại, ngay cả bạn gái bên cạnh nói chuyện với anh, anh cũng hoàn toàn không nghe thấy.

Quá trình nghi lễ càng đơn giản đến mức cực điểm, chỉ vỏn vẹn ba phút đồng hồ nhưng đối với Kiều Nghiễn Trạch mà nói lại là ba phút tra tấn nhất.

Ngư Thư Hàng bưng ly rượu đi đến bên cạnh anh ta, vỗ vai anh ta, đồng cảm nói: “Cậu còn ổn chứ?”

Kiều Nghiễn Trạch buộc bản thân thu hồi tầm mắt, trên mặt anh ta không có chút huyết sắc nào, nhưng đáy mắt lại sáng ngời kinh người.

“Tôi ổn.” Anh ta đột nhiên cười, giơ ly rượu lên uống cạn.

“Đúng rồi, Thời Đình đâu?” Ngư Thư Hàng nhìn xung quanh.

Vừa rồi Ngư Thư Hàng không có ở sảnh tiệc, Kiều Nghiễn Trạch thì luôn trong trạng thái mất tập trung, hai người đều không chú ý đến cuộc tranh cãi của Kỷ Thời Đình và Diệp Sanh Ca.

“Ở đây.” Kỷ Thời Đình bưng ly rượu xuất hiện bên cạnh bọn họ, giọng nói lạnh nhạt, “Tôi đi chào hỏi Tiêu Thành một tiếng.”

Nói xong anh ta đã sải bước đi về phía trước, Tạ Tư Ỷ đi theo sau nhìn thấy vậy liền cắn môi, lại một lần nữa khoác lấy cánh tay anh ta.

Ngư Thư Hàng nhìn Kiều Nghiễn Trạch bên cạnh: “Sao tôi lại cảm thấy… tâm trạng của Thời Đình cũng không đúng lắm?”

“Thật sao?” Kiều Nghiễn Trạch thờ ơ đáp lại.

Ngư Thư Hàng tặc lưỡi: “Cậu hết thuốc chữa rồi.”



Kỷ Thời Đình cùng Tạ Tư Ỷ tiến lên, mỉm cười chúc phúc cho Tiêu Thành.

Tiêu Duệ Lãng thì đứng sau lưng Tiêu Thành làm tròn bổn phận người con hiếu thảo, trên mặt mang theo nụ cười đầy ẩn ý.

Tuy Tiêu Thành đã có tuổi nhưng ông ta rất biết cách giữ gìn nhan sắc, ít nhất là không có vẻ gì là già nua, ông ta cười ha hả nói: “Chẳng lẽ cậu nỡ lòng nào không nể mặt tôi sao?”

Nói xong ông ta bưng ly rượu lên.

“Ngài nói đùa rồi.” Kỷ Thời Đình cụng ly với ông ta, “Chuyện vui của ngài, tôi sao có thể bỏ qua được.”

Nghe vậy, Tiêu Thành cười ha hả.

Lê Dĩ Niệm là cô dâu dường như không hề có chút khó chịu hay bất mãn nào, cô ta như thật sự đắm chìm trong hạnh phúc, nụ cười hoàn mỹ, thỉnh thoảng lại liếc nhìn người chồng mới cưới bên cạnh với ánh mắt trìu mến.

Vì là bạn tốt của Kiều Nghiễn Trạch nên anh đặc biệt chú ý đến thần thái của Lê Dĩ Niệm, nhưng kết quả chỉ có thể khiến anh thêm phần đồng cảm với Kiều Nghiễn Trạch.

Sau khi hai người trò chuyện vài câu, Tạ Tư Ỷ cũng thay mặt nhà họ Tạ gửi lời chúc phúc đến Tiêu Thành. Lê Dĩ Niệm với tư cách là nữ chủ nhân đáp lễ, bốn người lại một lần nữa nâng ly, tiếng ly chạm vào nhau vang lên thanh thúy.

Là vãn bối của cô dâu chú rể, Tiêu Duệ Lãng chỉ có thể im lặng làm tròn bổn phận con ngoan, nhưng dường như anh ta cũng không quan tâm đến việc bị xem nhẹ, trên mặt luôn mang theo nụ cười chế giễu, không biết đang nghĩ gì.

“Đúng rồi, Ngài Tiêu.” Kỷ Thời Đình nhấp một ngụm rượu, đột nhiên cười nói, “Tôi nhớ nhà họ Tiêu và nhà họ Tạ có hôn ước với nhau nhỉ? Bây giờ Tư Ỷ cũng coi như là người thân của tôi, tôi thay mặt mẹ tôi, muốn cùng ngài bàn bạc về hôn sự của thiếu gia và tiểu thư nhà họ Tạ.”

Nghe vậy, sắc mặt Tạ Tư Ỷ hơi thay đổi, Tiêu Duệ Lãng cũng nheo mắt lại.

“Hôn ước?” Anh ta cười khẩy một tiếng, “Sao tôi lại không biết chuyện này?”

“Đúng vậy, hôn ước với nhà họ Tạ.” Tiêu Thành gật đầu, “Đã hơn hai mươi năm rồi, nhà họ Tạ vẫn luôn không nhắc đến, tôi còn tưởng nhà họ Tạ không có ý định này nên cũng không nhắc lại chuyện này.”

Mắt Tạ Tư Ỷ sáng lên: “Ngài Tiêu, hôm nay tôi đến đây là muốn…”

“Tôi thấy tiểu thư Tạ và thiếu gia quả là trời sinh một cặp.” Kỷ Thời Đình thản nhiên cười, cắt ngang lời cô ta, “Chỉ là chuyện liên hôn này, ngài không thể nào mong đợi nhà gái chủ động được, cho nên hôm nay tôi thay mặt mẹ tôi, đến hỏi ý kiến của ngài.”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 291



“Ý kiến của tôi?” Tiêu Thành cười ha hả, “Nhà họ Tạ có thể coi trọng con trai tôi, đó là vinh hạnh của nó. Tôi sẽ chọn ngày lành tháng tốt dẫn người đến nhà cầu hôn.”

“Ngài Tiêu…”

“Cha!”

Tạ Tư Ỷ và Tiêu Duệ Lãng đồng thời lên tiếng, nhưng lại bị Tiêu Thành phất tay cắt ngang.

“Tiểu thư Tạ, cô là cô gái tốt, gả cho thằng con bất tài của tôi, thật sự là để cô chịu thiệt rồi.” Tiêu Thành nhìn Tạ Tư Ỷ với vẻ mặt hiền từ.

Sắc mặt Tạ Tư Ỷ trắng bệch, môi mấp máy, nhưng lại không nói nên lời.

Cô ta không thể nào nói, đúng vậy, con trai ông thật sự không xứng với tôi.

Tiêu Thành đã hạ mình như vậy, nếu cô ta dám nói ra những lời này trước mặt mọi người chắc chắn sẽ đắc tội nặng nề với nhà họ Tiêu.

Tiêu Thành lại nhìn về phía Tiêu Duệ Lãng, vẻ mặt nghiêm nghị: “Cái thằng nhóc này, có thể cưới được tiểu thư Tạ là phúc phận của con, sau này hãy điều chỉnh lại cái tính cách ăn chơi trác táng của con đi, nếu không thì đừng trách ba!”

Sắc mặt Tiêu Duệ Lãng thay đổi mấy lần, cuối cùng vẫn là cười khẩy một tiếng: “Vâng, con biết rồi.”

Anh ta hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt âm trầm nhìn về phía Kỷ Thời Đình, lại thấy người đàn ông khẽ cười, còn giơ ly rượu về phía anh ta.

Ánh mắt Tiêu Duệ Lãng càng thêm u ám.

Tiêu Thành lại mỉm cười nhìn về phía Lê Dĩ Niệm: “Em là nữ chủ nhân của cái nhà này, chuyện hôn sự của thằng nhóc này, phiền em quan tâm giúp.”

“Đó là điều em nên làm.” Lê Dĩ Niệm mỉm cười dịu dàng.

Vẻn vẹn vài câu nói của Ông Tiêu, chuyện này coi như đã được quyết định.

Tạ Tư Ỷ tức giận đến mức suýt chút nữa thì hộc máu.

Kỷ Thời Đình lại mỉm cười cáo lui với Tiêu Thành, lễ nghi chu toàn. Anh và Tạ Tư Ỷ đi ra khỏi đám đông, khách khứa khác lại tiến lên chúc phúc cho đôi vợ chồng mới cưới.

“Thời Đình!” Mắt Tạ Tư Ỷ đỏ hoe, “Rốt cuộc là anh có ý gì? Anh biết rõ Tiêu Duệ Lãng là loại người nào, vậy mà còn muốn gán ghép tôi với anh ta? Cho dù trong lòng anh không coi tôi là người thân, cũng không thể đẩy tôi vào hố lửa chứ!”

“Đây không phải là ý của nhà họ Tạ sao?” Kỷ Thời Đình nhướng mày.

“Ý của mẹ là muốn anh thay tôi hủy bỏ hôn ước với nhà họ Tiêu!” Tạ Tư Ỷ cắn chặt môi, nước mắt đã lưng tròng.

Địa vị của nhà họ Tạ ở Dương Thành chỉ ở mức bình thường, cho nên cha cô ta vẫn luôn rất coi trọng hôn ước với nhà họ Tiêu, chỉ là nhà họ Tiêu không nhắc đến, nhà họ Tạ cũng không tiện chủ động, nên cứ kéo dài đến tận bây giờ. Tạ Tư Ỷ không hề có hứng thú gì với việc gả vào nhà họ Tiêu, nhưng cô ta biết cha mình không thể nào chủ động hủy bỏ hôn ước này, cho nên cô ta liền nhắm vào Kỷ Thời Đình.

Kỷ Thời Đình và Tiêu Thành có mối quan hệ khá tốt, nếu như do anh lên tiếng. Ông Tiêu chắc chắn sẽ không tức giận, như vậy cô ta có thể đường đường chính chính thoát khỏi hôn ước này.

Ai ngờ Kỷ Thời Đình lại đi thúc đẩy hôn ước này!

Nếu như Ông Tiêu thật sự đến nhà họ Tạ cầu hôn, cha cô ta nhất định sẽ đồng ý!

“Mẹ nói với tôi, cô và nhà họ Tiêu có hôn ước nhưng đã trì hoãn nhiều năm chưa thực hiện nên muốn tôi giúp cô.” Kỷ Thời Đình thản nhiên cười, “Tôi còn tưởng bà ấy muốn tôi thúc đẩy hôn sự của cô và Tiêu Duệ Lãng, xem ra là tôi hiểu lầm rồi.”

Tạ Tư Ỷ nhìn anh với vẻ mặt khó tin, hiểu lầm? Sao anh có thể hiểu lầm được? Cô ta không tin là Hứa Thiều Khanh không nói rõ ràng!

“Thời Đình… Sao cậu có thể vô trách nhiệm như vậy?” Nước mắt cô ta tuôn rơi, “Tôi biết cậu có chút hiểu lầm tôi, nhưng tôi chưa từng làm chuyện gì có lỗi với cậu!”

Kỷ Thời Đình cười chế giễu: “Xin lỗi. Nếu tôi đã vô trách nhiệm như vậy, sau này tiểu thư Tạ tốt nhất đừng nên nhờ tôi giúp đỡ bất cứ chuyện gì nữa.”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 292



Tạ Tư Ỷ toàn thân chấn động, nước mắt lưng tròng nhìn anh: “Thời Đình, cậu ghét tôi đến vậy sao? Cậu như vậy, bảo tôi sau này phải làm sao?”

Kỷ Thời Đình đẩy tay cô ta ra, giọng điệu càng thêm chế giễu: “Tiểu thư Tạ, tôi biết cô rất thông minh, làm việc cũng đủ khéo léo. Đối với cô mà nói, đây chẳng qua chỉ là một chút rắc rối nhỏ mà thôi.”

Nghe ra ý mỉa mai trong lời nói của anh, trên mặt Tạ Tư Ỷ càng không còn chút máu.

“Xin lỗi, tôi thất lễ.” Kỷ Thời Đình chỉ để lại hai chữ sau đó xoay người sải bước rời đi.

Kỷ Thời Đình đảo mắt nhìn khắp hội trường, nhưng lại không thấy bóng dáng của Diệp Sanh Ca, lông mày anh khẽ nhíu lại.



Ở một nơi khác, Diệp Sanh Ca đi lên boong tàu trên tầng hai. Dịch vụ của nhà họ Tiêu rất chu đáo, khi cô vừa bước ra khỏi hội trường, phục vụ đã lập tức đưa cho cô một chiếc áo khoác dày, đủ để chống chọi với gió biển mặn mòi trên boong.

Khách khứa đều ở trong hội trường xem hôn lễ, trên boong tàu tầng hai không có mấy người, du thuyền dần dần rời khỏi bờ biển, ánh đèn rực rỡ của Dương Thành ở phía xa xa khiến người ta hoa mắt.

Diệp Sanh Ca mím môi, đầu óc nóng ran cũng được gió biển thổi cho tỉnh táo hơn một chút.

Cô quả nhiên đã bắt đầu tham lam rồi.

Nếu như là nửa tháng trước, có lẽ cô sẽ chẳng thèm để ý, cho dù có chút để ý, cũng tuyệt đối không dám thể hiện ra ngoài. Thế nhưng vừa rồi, cô lại dám cãi nhau với Kỷ Thời Đình.

Cô cũng có chút bội phục chính mình. Trước đây, chỉ cần Kỷ Thời Đình ra lệnh một tiếng, cô đã ngoan ngoãn chạy đến bên cạnh anh rồi.

Bình tĩnh lại, cô quyết định quay về xin lỗi Kỷ Thời Đình cho đàng hoàng. Đừng nói là hôm nay anh chỉ dẫn Tạ Tư Ỷ tham dự tiệc rượu, cho dù anh có tiểu tam, tiểu tứ, tiểu ngũ, cô cũng không có tư cách để ý kiến.

Diệp Sanh Ca thở dài, chuẩn bị quay về hội trường, kết quả vừa xoay người, một bóng dáng cao lớn thẳng tắp đã đập vào mắt cô.

Người đàn ông dựa vào lan can cầu thang, không biết đã đứng ở đó bao lâu, ánh sáng trên boong tàu rất mờ, khuôn mặt anh chìm trong bóng tối, không nhìn rõ biểu cảm, chỉ có ánh lửa lập lòe từ đầu điếu thuốc trên đầu ngón tay.

Tuy nhiên, Diệp Sanh Ca vẫn nhận ra anh, cả người cứng đờ tại chỗ.

“Lại đây.” Người đàn ông thản nhiên lên tiếng, giọng nói không nghe ra vui giận.

Diệp Sanh Ca tiếp tục cứng đờ, bước chân như bị đóng đinh tại chỗ.

“Em ngốc rồi sao, đứng đó hứng gió.” Giọng anh trầm xuống, “Tôi nói lại lần nữa, lại đây.”

Nghe ra sự giận dữ trong lời nói của anh, Diệp Sanh Ca giật mình, vội vàng chạy đến trước mặt anh.

Đứng gần như vậy, khuôn mặt người đàn ông cuối cùng cũng hiện rõ, hàng mi dài cụp xuống, đôi mắt đen lặng lẽ đánh giá cô, dường như không có vẻ gì là tức giận.

“Anh… Sao anh lại ra đây?” Cô gượng cười, cứng nhắc lên tiếng, “Bên trong… Hôn lễ kết thúc rồi sao?”

Kỷ Thời Đình đưa tay nâng mặt cô lên, nhưng lại chạm vào một mảng lạnh lẽo.

Lông mày anh nhíu lại, trực tiếp dùng lòng bàn tay nóng bỏng của mình xoa xoa mặt cô, mãi cho đến khi hai má cô nóng ran mới dừng lại.

Diệp Sanh Ca bị anh xoa đến mức hai má đau rát nhưng lại không dám ngăn cản.

“Vừa rồi không phải em rất cứng rắn sao?” Kỷ Thời Đình híp mắt, giọng điệu mang theo sự chế giễu.

“Vừa rồi đó không phải là… tình huống đặc biệt sao.” Diệp Sanh Ca lộ ra nụ cười lấy lòng nói.

“Ồ, không phải ghen sao?” Người đàn ông nâng cằm cô lên, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào cô.

“Không có, em biết anh nhất định có lý do của anh.” Diệp Sanh Ca hiểu chuyện nói, “Còn nữa, việc em và anh Tần xuất hiện ở đây hoàn toàn là ngoài ý muốn…”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 293



“Anh ấy tưởng là tham dự tiệc rượu nên đã dẫn em theo, đến khi vào trong rồi mới phát hiện là nhầm. Không ngờ lại gặp anh, thật là trùng hợp, ha ha…” Diệp Sanh Ca tiếp tục giải thích.

Thế nhưng ánh mắt Kỷ Thời Đình lại càng thêm u ám, anh giữ chặt cằm cô: “Không phải ghen sao?”

“Hả?” Diệp Sanh Ca ngẩn người, chớp chớp mắt, cố gắng cười nói: “Đương nhiên là không. Không phải em đã nói rồi sao? Nếu như em bỏ rơi anh Tần, anh bỏ rơi Tạ Tư Ỷ, đều không thích hợp…”

Lời còn chưa dứt, cằm đã truyền đến một cơn đau nhói.

Cô nhịn không được nhíu mày.

Kỷ Thời Đình mím chặt môi, nhìn bộ dạng nhẫn nhục chịu đựng của cô, lửa giận trong lòng càng bốc lên ngùn ngụt.

Anh đưa tay ôm cô vào lòng, nâng mặt cô lên, hung hăng hôn xuống.

Diệp Sanh Ca bị nhiệt độ từ đôi môi anh làm cho run rẩy, người đàn ông lại thừa cơ tiến vào, cướp đoạt hơi thở của cô. Một lúc sau, có lẽ là cảm thấy tư thế này chưa đủ thỏa mãn, anh trực tiếp bế cô lên, ép cô vào tường, nụ hôn nóng bỏng lại một lần nữa phủ xuống.

Diệp Sanh Ca bị anh hôn đến mức gần như mất đi khả năng suy nghĩ, cơ thể vốn đã bị gió biển thổi cho lạnh dần dần nóng lên, nhiệt ý này xộc thẳng lên não cô, sau đó xông lên hốc mắt khiến đáy mắt cô nhanh chóng phủ đầy sương mù.

Qua một lúc lâu, Kỷ Thời Đình mới buông cô ra, nhưng anh vẫn chưa thỏa mãn, lại cúi đầu hôn lên đôi môi đã sưng đỏ của cô một cái thật mạnh, hôn một cái còn chưa đủ, lại tiếp tục hôn lần thứ hai, lần thứ ba. Diệp Sanh Ca mỗi lần thở hổn hển đều bị anh chặn lại, nghẹn đến mức cô gần như ngất xỉu, nước mắt cũng càng tuôn ra nhiều hơn.

Kỷ Thời Đình thở hổn hển một tiếng, áp trán lên trán cô, đầu ngón tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt cô, giọng nói khàn khàn mang theo vài phần hài lòng: “Uất ức đến mức này, còn nói không phải ghen sao?”

Diệp Sanh Ca tròn mắt nhìn anh, nghẹn ngào đến mức gần như không nói nên lời.

Cô muốn nói, cô không phải uất ức, cô đây hoàn toàn là bị nghẹn đấy.

Nhưng Kỷ Thời Đình hiển nhiên đã tiếp nhận thiết lập “rõ ràng rất uất ức nhưng vẫn cứng miệng” của cô, đầu ngón tay ấn lên cánh môi sưng đỏ của cô, khàn giọng giải thích: “Hôm đó Hứa Thiều Khanh dẫn Tạ Tư Ỷ đến biệt thự Thiên Phàm, chính là muốn tôi dẫn Tạ Tư Ỷ tham dự hôn lễ. Tạ Tư Ỷ và Tiêu Duệ Lãng có hôn ước, tôi cảm thấy để hai người này thành một đôi cũng không tệ nên đã đồng ý.”

Diệp Sanh Ca kinh ngạc: “Cô ta và Tiêu Duệ Lãng?”

“Hai người này một người tính cách quái gở, một người tâm cơ sâu nặng, ngược lại rất xứng đôi.” Kỷ Thời Đình cười lạnh khinh thường, sau đó lại nhéo má cô một cái: “Bây giờ thì hài lòng rồi chứ, hửm?”

“Vậy… vậy sao anh không nói với em trước?” Cô không nhịn được liền hỏi.

Kỷ Thời Đình hơi nhướng mày, sau đó cười đầy ẩn ý: “Em cảm thấy tôi nên báo cáo với em sao?”

“Không phải.” Diệp Sanh Ca theo bản năng phản bác, “Em không có.”

“Muốn biết cái gì thì cứ hỏi thẳng.” Bàn tay nóng bỏng của người đàn ông áp lên ngực cô, ánh mắt sâu thẳm hơn cả màn đêm sau lưng anh, “Em có tư cách đó.”

Nhịp tim Diệp Sanh Ca đột nhiên rối loạn, nhưng vẫn cứng miệng: “Em… Em không có gì muốn biết.”

“Miệng nói không nhưng trong lòng lại muốn.” Người đàn ông nhướng mày cười khẽ, “Vừa rồi em đứng ở đó những năm phút, lúc thì nhíu mày lúc thì thở dài, còn nói không để ý sao?”

Diệp Sanh Ca đỏ bừng mặt, bị chặn họng không nói nên lời.

Nói như vậy, vừa rồi anh đã đứng sau lưng cô nhưng lại không nói một lời nào sao?

Còn có cái hố nào cho cô nhảy xuống không!
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 294



Nghĩ đến dáng vẻ phiền muộn của mình vừa rồi đều bị người đàn ông này nhìn thấy hết, Diệp Sanh Ca vừa tức giận vừa ngượng ngùng.

Chắc chắn là anh ta đang đắc ý lắm đây!

Để xem anh ta đắc ý được bao lâu!

“… Em chỉ là đang tiếc cho Kiều Nghiễn Trạch thôi.” Diệp Sanh Ca ngẩng đầu nhìn những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm, thở dài, “Nghe nói cô dâu tối nay là bạn gái cũ của anh ấy, chắc chắn là anh ấy đang rất khó chịu.”

Kỷ Thời Đình nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, khóe môi khẽ nhếch lên.

“Đừng giả vờ nữa.”

“Anh không tin thì thôi.” Diệp Sanh Ca tiếp tục nhìn lên bầu trời.

Kỷ Thời Đình nhéo nhéo má cô, đặt cô xuống đất: “Về thôi, gió trên boong tàu lớn quá.”



Trong đại sảnh tiệc cưới, Ông Tiêu sau khi tiếp đãi xong một lượt khách, khiêu vũ xong điệu mở màn cùng Lê Dĩ Niệm đã lui xuống trước để lại cô vợ trẻ cùng con trai tiếp đãi khách khứa.

Ông Tiêu vừa đi, bầu không khí trong đại sảnh liền náo nhiệt hơn hẳn, mọi người người nhảy thì nhảy, người uống thì uống, người chúc mừng thì chúc mừng. Lê Dĩ Niệm vẫn an vị trên ghế, mỗi khi có khách đến gần, cô ta đều dùng nụ cười hoàn mỹ và thái độ thấu hiểu để tiếp đón đối phương.

Kiều Nghiễn Trạch chính là vào lúc này ôm eo bạn gái của mình tiến đến.

“Tiêu phu nhân.” Giọng nói của người đàn ông mang theo sự chế giễu và mỉa mai nồng đậm, “Đã lâu không gặp, cô vẫn vô tình như vậy.”

Nụ cười hoàn mỹ của Lê Dĩ Niệm khi nhìn thấy anh ta đã xuất hiện một tia rạn nứt, nhưng rất nhanh sau đó đã bị cô ta che giấu đi.

“Đều là nhờ phúc của anh.” Cô ta nở nụ cười tiêu chuẩn, “Anh Kiều vẫn phong lưu như xưa.”

Kiều Nghiễn Trạch nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của người phụ nữ trước mặt, chỉ cảm thấy như có một con dao đang đâm thẳng vào tim mình.

Anh đã từng tưởng tượng vô số lần cảnh tượng gặp lại người phụ nữ này, cũng từng nghĩ đến việc cô sẽ suy sụp như thế nào trong hôn lễ của anh, nhưng anh tuyệt đối không ngờ rằng, người phụ nữ này không những không sao cả, mà còn hoàn toàn là dáng vẻ của một người phụ nữ nhỏ bé đang đắm chìm trong hạnh phúc.

Vừa rồi lúc Tiêu Thành rời đi, cô còn giúp ông ta chỉnh lại cổ áo, cuối cùng còn nhìn ông già kia mỉm cười.

Cô ta thật sự không hề có một chút miễn cưỡng hay không cam lòng nào.

“Vẫn phong lưu như xưa…” Anh nhai đi nhai lại mấy chữ này, cười lạnh một tiếng, “Xem ra cô rất quan tâm đến tôi.”

“Làm gì có.” Lê Dĩ Niệm cười duyên, mang theo chút ngây thơ và ngốc nghếch, “Chỉ là tin tức về anh quá nhiều, tôi muốn không nhìn thấy cũng không được.”

Nụ cười rạng rỡ của người phụ nữ khiến mắt Kiều Nghiễn Trạch đỏ bừng.

Người phụ nữ này, ở bên ngoài luôn là dáng vẻ đoan trang thanh lịch, quen thói giả vờ ngây thơ vô tội, trên thực tế… trên thực tế…

Kiều Nghiễn Trạch hung hăng mắng chửi trong lòng một hồi lâu, lại phát hiện bản thân ngay cả một từ ngữ tiêu cực cũng không tìm ra được.

Anh gần như tham lam nhìn chằm chằm vào gương mặt cô, lần trước nhìn thấy cô cười như vậy, hình như là hơn một năm trước, nếu hồi tưởng lại lại có cảm giác như đã qua một đời.

Anh nuốt nước bọt, đột nhiên cười nói: “Ông Tiêu cũng thật là, sao lại để cô ở đây một mình? Quả nhiên là già rồi, không thể làm cô ‘vui’ được nữa.”

Bốn chữ cuối cùng, anh nói rất chậm, ánh mắt không rời khỏi người phụ nữ trước mặt.

Bạn gái của anh ta, Tô thấm Tuyết vẫn luôn đứng xem kịch hay nghe vậy liền bật cười, ánh mắt nhìn Lê Dĩ Niệm thêm vài phần khinh miệt và thương hại.

“Tứ thiếu, anh lo lắng quá rồi.” Lê Dĩ Niệm đương nhiên hiểu rõ ẩn ý của anh ta, nhưng cô không những không để tâm, ngược lại còn cười ngọt ngào hơn, “Anh đừng nhìn ông ấy tuổi tác đã cao mà nói vậy, ông ấy là người đàn ông tuyệt vời nhất mà tôi từng gặp đấy.”

Lời cô vừa dứt, Kiều Nghiễn Trạch tức đến mức suýt chút nữa thì nghiến nát răng.

Tiêu Thành, lão già kia là tuyệt vời nhất, vậy còn anh ta thì sao?
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 295



Câu nói của Lê Dĩ Niệm, không chỉ nghi ngờ tôn nghiêm đàn ông của anh ta mà còn truyền đạt một tầng ý nghĩa khác, khiến cho tất cả chấp niệm của anh ta trở nên nực cười.

Đáy mắt Kiều Nghiễn Trạch nhuốm một tầng huyết sắc, anh ta nhìn chằm chằm vào gương mặt tươi cười như hoa của người phụ nữ, lý trí gần như sụp đổ.

May mà Tô Thấm Tuyết nhận ra sự khác thường của anh ta, vội vàng ôm chặt lấy cánh tay anh ta, cười nói với Lê Dĩ Niệm: “Tiêu phu nhân cũng thật là, Ông Tiêu dù lợi hại đến đâu, cũng đã có tuổi rồi, sao cô phải tự lừa dối mình như vậy.”

Lê Dĩ Niệm tao nhã vuốt tóc mai, nụ cười vẫn không chút sơ hở: “Cô cảm thấy là tự lừa dối mình thì cứ cho là vậy đi.” Nói xong, ánh mắt cô lướt qua người Kiều Nghiễn Trạch, cuối cùng rơi trên mặt Tô Thấm Tuyết, lộ ra vẻ đồng tình, “Tôi biết cô không dễ dàng gì. Dù sao có những người, bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong mục nát hết rồi.”

Sắc mặt Tô Thấm Tuyết cũng thay đổi, quan trọng nhất là, cô ta và Kiều Nghiễn Trạch cũng không quen biết. Tuy rằng cô ta rất muốn chứng minh năng lực của Kiều Nghiễn Trạch, nhưng lại không có chút tự tin nào.

Cuối cùng cô ta chỉ có thể cứng miệng nói một câu: “Cô thật không biết xấu hổ.”

“Tô tiểu thư, cô quá ngây thơ rồi.” Lê Dĩ Niệm nháy mắt với cô ta, “Có những chuyện, thật sự là phải so sánh mới biết được.”

Tô Khánh Tuyết bị nghẹn đến đỏ bừng mặt.

“Tại sao.” Kiều Nghiễn Trạch đột nhiên thấp giọng thốt ra ba chữ này.

Sắc mặt anh ta đã bình tĩnh lại, nhưng đôi mắt đen kia lại lộ ra quá nhiều cảm xúc. Đau khổ và hoang mang, phẫn nộ và khó hiểu, tất cả đều tan biến, còn lại nhiều nhất chính là nhớ nhung và… không nỡ.

Lê Dĩ Niệm nhìn anh ta một giây, biểu cảm có chút thay đổi nhưng rất nhanh sau đó, cô bật cười: “Tứ thiếu, lời này của anh hỏi không đầu không đuôi, tôi biết trả lời anh thế nào đây.”

“Lê Dĩ Niệm, đừng có giả ngu nữa.” Kiều Nghiễn Trạch nhắm mắt lại, “Em biết anh đang hỏi cái gì mà.”

Tại sao lại im lặng rời đi, tại sao lại gả cho Tiêu Thành, tại sao từ đầu đến cuối không chịu giải thích cho anh ta một câu.

Lê Dĩ Niệm nhìn anh ta một lúc, đột nhiên bất đắc dĩ nhíu mày: “Tứ thiếu, hôm nay tôi kết hôn, anh nguyện ý chúc phúc cho tôi, tôi rất vui. Nhưng mà nếu anh cứ tiếp tục dây dưa thì không còn ý nghĩa gì nữa. Hai người có thể đi khiêu vũ rồi. Tôi đi xem chồng tôi một chút.”

Nói xong, cô đứng dậy, xoay người muốn đi.

“Sao vậy, định chạy trốn sao?” Kiều Nghiễn Trạch đẩy tay bạn gái ra, nhìn chằm chằm bóng lưng cô cười lạnh, “Anh còn tưởng rằng em thật sự không để ý nữa chứ.”

Lê Dĩ Niệm dừng bước, quay đầu nhìn anh ta một cái, ánh đèn lung linh phản chiếu trong đáy mắt cô, khiến cho gương mặt xinh đẹp của cô càng thêm mộng ảo và không chân thật.

“Tứ thiếu, tự mình đa tình cũng là một loại bệnh.” Cô cười, “Tôi đi trước.”

Kiều Nghiễn Trạch không đuổi theo.

Anh ta nắm chặt tay, một lúc lâu sau, khàn giọng cười khẽ một tiếng.

“Tứ thiếu, loại phụ nữ này thật sự không đáng để anh nhớ nhung.” Tô Thấm Tuyết vừa ghen tị vừa khinh thường nói.

“Ừ.” Kiều Nghiễn Trạch thờ ơ đáp lại một tiếng, đột nhiên ôm lấy eo cô ta, dùng sức kéo vào lòng mình.

“Tứ thiếu, anh sao vậy…” Tô Khánh Tuyết lộ vẻ kinh hỉ.

“Không phải nghe cô ta nói sao?” Kiều Nghiễn Trạch khẽ nhếch mép, “Chúng ta có thể đi khiêu vũ.”



Bên kia, Kỷ Thời Đình và Diệp Sanh Ca lại không thể trở về đại sảnh tiệc cưới thành công.

Hai người gặp Tiêu Duệ Lãng ở đầu cầu thang.

Anh ta như đang cố tình chờ ở đó, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi thêu hoa văn phức tạp, trên mặt mang nụ cười đầy ẩn ý.

Ánh mắt Kỷ Thời Đình hơi trầm xuống, ôm Diệp Sanh Ca vào lòng chặt hơn.

“Thời Đình.” Tiêu Duệ Lãng chậm rãi lên tiếng, “Có thể trò chuyện riêng một chút không?”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 296



“Tôi không có gì để nói với cậu.” Kỷ Thời Đình lạnh lùng nói, “Tránh đường.”

“Tôi nhớ, cha anh là Kỷ Tử Lương đã mất từ rất sớm rồi phải không?” Tiêu Duệ Lãng tự ý nói, trên mặt mang theo nụ cười chắc nịch, “Anh chưa từng tò mò về nguyên nhân cái chết của ông ta sao?”

Ánh mắt Kỷ Thời Đình đột nhiên trở nên cực kỳ sắc bén: “Cút.”

“Xem ra anh cũng biết cái chết của ông ta kỳ lạ.” Tiêu Duệ Lãng cười khẩy, “Nhưng anh không biết kẻ đứng sau màn là ai.”

Đồng tử Kỷ Thời Đình hơi co lại, môi mỏng mím chặt.

Anh nhìn Diệp Sanh Ca, giúp cô chỉnh lại áo khoác, giọng nói bình tĩnh: “Chúng ta đi đường khác.”

Diệp Sanh Ca đột nhiên nghe được bí mật động trời như vậy, đang ngẩn người nghe anh nói liền vội vàng gật đầu.

“Không phải người mà anh nghĩ đâu.” Tiêu Duệ Lãng lại cười khẽ thốt ra câu này, “Tôi có bằng chứng.”

Diệp Sanh Ca rõ ràng nhìn thấy sắc mặt của Kỷ Thời Đình thay đổi, hơi thở cũng có chút hỗn loạn.

Cô mím môi, chủ động nói: “Hay là, em xuống lầu đợi anh trước?”

Kỷ Thời Đình im lặng một lúc, cuối cùng khẽ gật đầu, khàn giọng nói: “Tìm Kiều Nghiễn Trạch hoặc Ngu Thư Hàng.”

Diệp Sanh Ca ngoan ngoãn gật đầu, bên kia Tiêu Duệ Lãng cũng phối hợp nhường đường, dịu dàng cười nói: “Chị dâu đi thong thả.”

Diệp Sanh Ca không để ý đến anh ta, nhanh chóng xuống lầu đến đại sảnh tiệc cưới.

Lúc này đại sảnh tiệc cưới đang là lúc náo nhiệt nhất, còn có không ít người đang khiêu vũ, nhưng Diệp Sanh Ca hoàn toàn không có tâm trạng tham gia.

Tâm trí cô đã hoàn toàn bị mấy câu nói vừa rồi của Tiêu Duệ Lãng chiếm cứ. Cô không ngờ cha của Kỷ Thời Đình lại không phải chết bình thường. Chẳng lẽ… có liên quan đến Hứa Thiều Khanh?

Vậy nên nhiều năm qua, anh đối với Hứa Thiều Khanh mới lạnh nhạt như vậy sao?



Trên boong tàu, Tiêu Duệ Lãng móc bao thuốc lá từ trong túi ra, rút một điếu đưa cho Kỷ Thời Đình.

Nhưng Kỷ Thời Đình không nhận, giọng nói cực kỳ lạnh lùng: “Cậu biết những gì?”

“Ông già nhà tôi luôn rất tán thưởng anh, trong công việc cũng khá chiếu cố anh.” Tiêu Duệ Lãng tự ý ngậm điếu thuốc chưa châm lửa vào miệng, cười nói, “Anh chưa từng nghĩ đến nguyên nhân sao?”

Kỷ Thời Đình nhìn anh ta, cười lạnh không nói.

“Ông già nhà tôi là người như thế nào, anh cũng rõ. Ông ta vốn là người lạnh lùng từ trong xương cốt, sống chết của con trai ruột cũng không quan tâm vậy mà lại tán thưởng thậm trí là chiếu cố một người nào đó? Không thể nào.” Tiêu Duệ Lãng cười khẽ, “Trước đây ông ta luôn thích so sánh anh với tôi để tôi căm hận anh, chán ghét anh… Trước đây tôi không hiểu, sau này tôi mới biết thì ra ông ta cố ý.”

Kỷ Thời Đình nhàn nhạt nhướng mày: “Cậu muốn nói kẻ đứng sau màn là Tiêu Thành?”

“Đúng vậy.” Tiêu Duệ Lãng cười khẩy, “Chính là ông ta hại chết Kỷ Tử Lương, nhưng ông ta lại không có bản lĩnh tiêu diệt nhà họ Kỷ trong một hơi, huống chi ông cụ nhà anh cũng không phải người dễ chọc, ông ta không tìm được cơ hội ra tay, vậy nên dứt khoát tỏ ra tốt với anh, để anh buông lỏng cảnh giác với ông ta, đồng thời để tôi hận anh. Nếu tôi có bản lĩnh trừ khử anh, ông ta cầu còn không được. Nếu không được, tôi sẽ bị ông ta đẩy ra làm bia đỡ đạn, dùng để dập tắt lửa giận của nhà họ Kỷ các anh.”

“Suy luận rất logic.” Kỷ Thời Đình khẽ gật đầu, vẻ mặt vẫn không có gì dao động, “Nhưng mà, động cơ đâu? Cậu nói cha ruột của tôi là do ông ta hại chết, tại sao?”

“Tại sao?” Tiêu Duệ Lãng đột nhiên cười ha hả, trong mắt dâng lên một tia cuồng nhiệt kỳ lạ, “Câu hỏi này hỏi hay lắm. Anh biết không? Mẹ tôi chính là bị ông già này hành hạ đến chết, sau khi bà ấy chết, ông ta lại bắt đầu hành hạ tôi. Anh cảm thấy tại sao ông ta lại hành hạ mẹ con chúng tôi?”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 297



Kỷ Thời Đình nhìn khuôn mặt vặn vẹo của anh ta, con ngươi sâu không lường được.

“Cậu là con trai ruột của ông ta.” Kỷ Thời Đình chậm rãi thốt ra câu này, “Tôi rất chắc chắn về điều đó.”

“Phải, tôi đúng là con trai ruột của ông ta.” Tiêu Duệ Lãng gật đầu đồng tình, “Nếu không, có lẽ tôi đã sớm bị ông ta g**t ch*t rồi. Tuy nhiên, cha anh, Kỷ Tử Lương đã quyến rũ mẹ tôi, đó cũng là sự thật. Nhưng ông già kia không kiên nhẫn được nữa, mẹ tôi ‘bị bệnh nặng’ nhiều năm, cuối cùng cũng qua đời, còn cha anh… hừ, kết cục anh cũng đã biết rồi đấy.”

“Bằng chứng đâu?” Kỷ Thời Đình lạnh lùng nhìn anh ta.

“Bằng chứng…” Tiêu Duệ Lãng đột nhiên thu lại vẻ điên cuồng trên mặt, khẽ cười nói, “Anh sẽ sớm được thấy thôi.”

Đồng tử Kỷ Thời Đình hơi co lại, anh nhìn cảnh đêm Dương Thành đang dần khuất xa, lại nhìn mặt biển phẳng lặng.

Nhưng… có thật sự phẳng lặng không?

Trái tim anh đột nhiên chùng xuống, dường như để kiểm chứng suy nghĩ của mình, du thuyền bỗng chấn động một chút.

Biên độ rung lắc không lớn, có lẽ những người trong đại sảnh tiệc cưới căn bản không nhận ra, nhưng sắc mặt Kỷ Thời Đình lại đột ngột thay đổi.

“Cậu thật sự điên rồi!” Ném lại câu nói đó, anh xoay người sải bước đi xuống lầu.

Phía sau vang lên tiếng cười khoái trá của Tiêu Duệ Lãng, nhưng Kỷ Thời Đình căn bản không quan tâm nhiều như vậy. Sắc mặt anh u ám, cầm điện thoại di động bắt đầu gọi điện, sau khi gọi vài cuộc điện thoại, anh đã bước vào đại sảnh tiệc cưới. Ánh mắt anh khẽ đảo qua một vòng nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Diệp Sanh Ca, ngược lại Ngu Thư Hàng nhìn thấy anh liền chủ động đi tới.

“Thời Đình, cậu chạy đi đâu vậy?”

“Có nhìn thấy Sanh Ca không?” Kỷ Thời Đình gặng hỏi.

“Hả?” Kiều Nghiễn Trạch ngẩn người, “Em dâu? Cô ấy cũng ở đây sao?”

Trái tim Kỷ Thời Đình càng thêm chìm xuống đáy vực.

“Tiêu Thành bây giờ rất có thể đã bất tỉnh nhân sự, thậm chí đã chết rồi, du thuyền rất có thể sẽ gặp nạn.” Kỷ Thời Đình nói rất nhanh, nhưng mỗi chữ đều dứt khoát, “Tôi đã gọi vài cuộc điện thoại, nhưng người đến cứu viện nhất thời sẽ không đến được. Cậu lập tức đi tìm Nghiễn Trạch, bảo thuyền viên thả xuồng cứu sinh xuống, cố gắng hết sức sơ tán mọi người, nhanh lên!”

Sắc mặt Ngu Thư Hàng đại biến: “Sao tự dưng lại…”

“Tin tôi!” Kỷ Thời Đình chỉ kịp bỏ lại hai chữ này, anh xoay người tiếp tục đi tìm Diệp Sanh Ca, thế nhưng trong đám đông căn bản không có bóng dáng của cô.

Kỷ Thời Đình nhíu mày, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lại nhanh chóng đi tới boong tàu.

Ở vị trí mũi tàu, váy của người phụ nữ bị gió biển thổi bay phần phật. Hai tay cô bị người ta khống chế, nửa người nằm ngoài thân tàu, dường như chỉ cần đẩy nhẹ một cái, cô sẽ bị đẩy xuống biển.

Kỷ Thời Đình cảm thấy toàn bộ máu trong người đều dồn lên não, sau đó lại chảy ngược trở về, lạnh buốt từng tấc.

Yết hầu anh trượt lên xuống, từng bước từng bước đi về phía mũi tàu, giọng nói bất giác đã khàn đặc đến cực điểm: “Thả cô ấy ra.”

Khoảnh khắc nhìn thấy anh, nước mắt Diệp Sanh Ca liền tuôn rơi, nhưng cô mím chặt môi, không nói một lời.

Tiêu Duệ Lãng cười nói: “Anh Thời Đình, anh biết không? Bao nhiêu năm nay, tôi vẫn luôn tìm kiếm điểm yếu của anh. Anh tự giác và tự chủ, không háo sắc, không nghiện rượu, bất kỳ tật xấu nào mà đàn ông thường mắc phải anh đều không có. Anh thậm chí không có người coi trọng, ông cụ Kỷ coi như một báu vật, tôi căn bản không tìm được cơ hội ra tay. Cho đến khi người phụ nữ này xuất hiện bên cạnh anh. Tôi giả vờ có hứng thú với cô ta, kỳ thực mục tiêu của tôi luôn là anh.”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 298



“Vậy ra những gì cậu vừa nói đều là giả dối?” Kỷ Thời Đình vẫn từng bước ép sát, “Chỉ là để dẫn dụ SanhCa rời khỏi tôi?”

“Không, những gì tôi vừa nói đều là thật.” Giọng Tiêu Duệ Lãng rất dịu dàng, “Mẹ tôi vì cha anh nên bị ông già kia hành hạ đến chết là thật, tôi hận anh cũng là thật.”

“Nếu mục tiêu của cậu là tôi vậy thì thả cô ấy ra.” Giọng Kỷ Thời Đình nghe có vẻ bình tĩnh, nhưng lại lộ ra chút run rẩy khó nhận thấy, “Tiêu Duệ Lãng, nếu cậu còn là đàn ông thì đừng làm khó phụ nữ.”

Tiêu Duệ Lãng cười nham hiểm: “Loại lời này với tôi vô dụng.”

Yết hầu Kỷ Thời Đình trượt lên xuống: “Cậu thả cô ấy ra, tôi có thể mặc cậu xử lý.”

Tiêu Duệ Lãng làm như không nghe thấy, tự mình nói: “Nói thật, hình như tôi chưa từng thấy anh mất bình tĩnh. Tôi thật sự rất chán ghét bộ dạng ung dung tự tại của anh, như thể mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của anh. Đáng tiếc, bây giờ người phụ nữ của anh đang trong tay tôi.”

Vừa dứt lời, du thuyền đột nhiên rung chuyển dữ dội, tiếng thét kinh hãi vang lên từ bốn phương tám hướng. Trên boong tàu dần dần xuất hiện nhiều người, nhưng những người đó đều bận rộn thả xuồng cứu sinh để chạy trốn, hầu như không ai chú ý đến cảnh tượng ở mũi tàu, cho dù có người chú ý thì lúc này bọn họ cũng không rảnh để ý đến.

Chấn động ngày càng thường xuyên, nhưng Tiêu Duệ Lãng vẫn không hề nao núng, ngược lại càng cười khoái trá hơn.

Kỷ Thời Đình vẫn nhìn chằm chằm vào hai người: “Nếu du thuyền chìm, cậu cũng sẽ mất mạng.”

“Mất mạng thì mất mạng thôi.” Tiêu Duệ Lãng cười một tiếng, sau đó cổ tay khẽ động, cả người Diệp Sanh Ca liền ngả ra sau vài phần, cô kêu lên một tiếng thất thanh, sau đó liền cắn chặt môi.

Sắc mặt Kỷ Thời Đình kịch biến: “Dừng tay!”

“Hahaha, anh thật sự rất quan tâm đến cô ta.” Tiêu Duệ Lãng dường như rất hài lòng, “Nếu tôi thật sự đẩy cô ta xuống, anh định làm gì? Nhảy theo sao?”

“Rốt cuộc cậu muốn làm gì?” Kỷ Thời Đình nhìn thân thể Diệp Sanh Ca đang chao đảo, tim như bị dao cắt, giọng nói càng thêm khàn đặc, “Tiêu Duệ Lãng, bất kể cậu muốn gì, tôi đều có thể đáp ứng cậu, chỉ cần cậu thả cô ấy ra.”

“Tôi muốn anh cầu xin tôi, tôi muốn anh quỳ xuống, tôi muốn anh khúm núm cầu xin tôi!” Giọng anh ta đột nhiên trở nên the thé, “Anh làm được không?”

Đồng tử Kỷ Thời Đình co lại dữ dội.

“Không!” Ngược lại là Diệp Sanh Ca hét lên, “Thời Đình, anh mau đi đi. Đừng ở lại đây. Anh ta sẽ không làm gì em đâu.”

“Đó là chưa chắc.” Tiêu Duệ Lãng nói xong, dùng sức kéo cô vào lòng, hơi thở lạnh lẽo phả vào má cô, “Mộc Hạ của tôi, thật ra tôi rất thích tác phẩm của em. Nhưng em muốn sống sót thì phải xem người đàn ông của em có thể hạ mình được hay không.”

“Cậu nói thật chứ?” Kỷ Thời Đình bình tĩnh nói, “Chỉ cần tôi quỳ xuống, cầu xin cậu thì cậu sẽ thả cô ấy ra?”

“Đúng vậy.” Tiêu Duệ Lãng hưng phấn nói.

Kỷ Thời Đình lại chậm rãi bước thêm hai bước, sau đó bắt đầu khuỵu gối.

“Không!” Diệp Sanh Ca như muốn sụp đổ, “Thời Đình, đừng!”

“Suỵt.” Ánh mắt Kỷ Thời Đình mang theo ý cười rơi vào người cô, đôi mắt đen láy tựa hồ còn sáng chói hơn cả màn đêm sau lưng anh, “Đừng sợ.”

Toàn thân Diệp Sanh Ca run rẩy, không biết lấy đâu ra sức lực, hung hăng đâm vào người Tiêu Duệ Lãng bên cạnh. Người đàn ông đang trong cơn hưng phấn nhất thời lơ là, vậy nên để cô thoát khỏi sự kìm kẹp.

Nhưng thân tàu vào lúc này lại nghiêng ngả dữ dội ——
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 299



Diệp Sanh Ca đột nhiên mất đi trọng tâm, sau đó trời đất quay cuồng, cảm giác mất trọng lượng hoàn toàn khiến người ta lạnh sống lưng.

“Sanh Ca!”

Bên tai truyền đến tiếng kêu kinh hãi bị kìm nén của người đàn ông, giọng nói bị gió xé rách đến khàn đặc, tràn đầy đau đớn, gần như không giống Kỷ Thời Đình.

Không biết vì sao, rõ ràng tình cảnh nguy hiểm như vậy, cô lại không cảm thấy sợ hãi. Ngược lại trong lòng lại sáng tỏ chưa từng có, khoảnh khắc trước khi rơi xuống nước, cô đột nhiên nín thở, sau đó, nước biển lạnh lẽo bao trùm lấy cô.

Boong tàu cách mặt biển vài mét, rơi từ độ cao như vậy xuống tuy không đến mức bị thương nhưng tuyệt đối không dễ chịu, lực va chạm khi rơi từ trên cao khiến cô không ngừng chìm xuống. Mặc dù cô đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng nỗi sợ hãi và bản năng vẫn khiến cô hoảng sợ. May mắn là xu hướng chìm xuống chỉ kéo dài hai giây, sau khi lấy lại bình tĩnh, cô lập tức bắt đầu đạp nước, đáng tiếc hai tay bị trói sau lưng, cô cố gắng vùng vẫy hồi lâu cũng không thể thoát khỏi sự trói buộc.

Nín thở đã lâu cô dần cảm thấy ngạt thở, nhưng cô vẫn chưa thể nổi lên mặt nước thành công, cô chưa bao giờ cảm thấy mình gần cái chết đến vậy.

Kỷ Thời Đình chắc chắn tức giận lắm rồi nhỉ? Cô l* m*ng như vậy nói không chừng sẽ bỏ mạng ở đây.

Nhưng cô không hối hận, một chút cũng không.

Dù sao cô cũng chỉ có một mình, cũng không có gì phải lưu luyến, chỉ hy vọng Kỷ Thời Đình đừng tự trách, cũng đừng đau lòng – cô tin anh vẫn sẽ có chút gì đó đau lòng vì cô.

Nghĩ như vậy cũng đáng giá.

Cảm giác ngạt thở ngày càng mãnh liệt, trong lúc mơ hồ hình như cô nghe thấy đủ loại âm thanh truyền đến từ mặt biển, trầm đục mà không chân thực, đúng lúc này cô cảm nhận được sóng biển dao động.

Bên cạnh có người?

Giây tiếp theo, cổ tay bị người ta nắm lấy, dây thừng trói trên cổ tay nhanh chóng bị người ta cởi bỏ, trong lòng cô buông lỏng. Sau đó đối phương ôm lấy eo cô, một lực mạnh mẽ kéo cô lên, khiến cô nhanh chóng nổi lên trên.

Khoảnh khắc đầu ló ra khỏi mặt nước, cô vừa ho khan vừa thở hổn hển, cảm giác như vừa trải qua kiếp nạn khiến cô suýt nữa thì khóc òa. Lúc này, đủ loại âm thanh hỗn tạp cũng truyền vào tai rõ ràng, có người khóc lóc, có người chạy trốn.

Diệp Sanh Ca rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, cô vừa đạp nước vừa liều mạng chớp mắt, dưới ánh trăng, khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông hiện rõ trong mắt cô.

Cô gần như nghi ngờ mình đang gặp ảo giác: “Thời Đình?”

“Ngốc!” Anh nghiến răng nghiến lợi phun ra một chữ, trong mắt đen là lửa giận ngút trời, “Ai cho em tự ý hành động?”

Diệp Sanh Ca bị anh mắng đến ngây người: “Sao anh… khụ khụ, sao anh cũng xuống đây? Tiêu Duệ Lãng đẩy anh xuống sao?”

Cô nhớ lại tình huống vừa rồi trên boong tàu – nếu Tiêu Duệ Lãng bị anh đẩy xuống thì hợp lý hơn.

“Em im lặng đi!” Giọng người đàn ông khàn đặc, “Giữ gìn thể lực cho tốt!”

Diệp Sanh Ca ngẩn người gật đầu, tình hình lúc này nghiêm trọng, căn bản không phải lúc truy cứu, càng không phải lúc cãi nhau, quan trọng nhất là bọn họ phải sống sót.

“Bên kia có xuồng cứu sinh…” Diệp Sanh Ca nhìn về phía bên kia du thuyền, bóng dáng của vài chiếc xuồng cứu sinh ẩn hiện, không khỏi lộ ra vẻ vui mừng.

“Không kịp nữa rồi.” Kỷ Thời Đình đỡ lấy người cô, ánh mắt liếc nhìn du thuyền bên cạnh, “Mực nước ngày càng dâng cao… du thuyền chìm xuống nước sẽ tạo thành xoáy nước, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây.”

“Vậy…” Diệp Sanh Ca có chút ngây người.

“Biết bơi chứ?” Người đàn ông trầm giọng hỏi.

Cô vội vàng gật đầu.

“Rất tốt.” Kỷ Thời Đình rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười nhạt gần như không thể nhận ra, “Đi theo tôi.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back